1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hội 3C Tầng 6 (Chim cụt cánh) - Ngôi nhà của tình yêu thương và trách nhiệm !!! (Nội quy update tran

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi August70, 19/01/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kieuanh2008

    kieuanh2008 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2008
    Bài viết:
    812
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu và PC​
    Trái tim anh, em select bằng mouse
    Chốn hẹn hò, forum internet
    Lời yêu thương truyền bằng phương thức get
    Nhận dáng hình qua địa chỉ IP
    Nếu một mai em vĩnh viễn ra đi
    Anh sẽ chết giữa muôn ngàn biển search
    Lời tỏ tình không dễ gì convert
    Lưu ngàn đời vào biến constant
    Anh nghèo khó mang dòng máu Sun
    Em quyền quý với họ Microsoft
    Hai dòng code không thể nào hoà hợp
    Dẫu ngàn lần debug em ơi
    Sao không có 1 thế giới xa xôi
    Sun cũng thế mà windows cũng thế
    Hai chúng ta chẳng thể nào chia rẽ
    Run suốt đời trên mọi platform.
    o O o
    Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard
    Anh vô tình nhấn Shift viết tên em
    Anh yêu em mà em chẳng Open
    Mở cửa trái tim và Save anh vào đó
    Cửa nhà em, mẹ đã gài Password
    Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall
    Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
    Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab
    Anh bàng hoàng quay xe BackSpace
    Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl
    Anh tức giận khi thấy một thằng Alt
    Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
    Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
    Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel
    Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo
    Còn hắn có @ và Esc
    Em thích hắn làm lòng anh Space
    Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown
    o O o
    Em vội bước ra đi quên Logoff,
    Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby.
    Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
    Quẳng tình anh vào khoảng trống Recyclebin.
    Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop,
    Bóng em vừa Refresh hồn anh.
    Từng cú Click em đi vào nỗi nhớ,
    Trong tim anh... Harddisk... dần đầy.
    Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả,
    Nhưng phải làm sao khi... chẳng biết Username.
    Hay mình sẽ một lần Full Format ..
    Em đã change... Password cũ còn đâu!
    Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố Sẽ Retry cho đến lúc Error.
    Nhưng em hỡi làm sao anh có thể...
    Khi Soft anh dùng... đã hết Free Trial!
    Hình bóng em vẫn mãi Default...
    o O o
    Trong cơn say thấy em ở trên cao
    PageUp anh lên và Undo cuộc sống
    Anh vui mừng thấy lòng mình Numlock
    Em bật cười: "Capslock chứ anh!"
    Em thầm thì: "Em mãi là của anh
    Đừng tưởng em tham @ và Esc
    Đối với em tình anh là trên hết
    Trái tim em mở rồi anh có thể Enter"
    Chuyện tình mình đẹp như một giấc mơ
    Đừng bao giờ gõ phím End em nhé!

  2. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    CHúc cả nhà ngủ ngon......​
  3. mhtn

    mhtn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    2.494
    Đã được thích:
    0

    @ Nga: Em là rất kết chị hôm Noel, xinh ơi là xinh
    @ Điều kỳ lạ: Chị ơi, sale bắt đầu từ hôm nào thế? Liệu đến giờ còn đôi đẹp không nhỉ? Mà có size nhỏ không ạ? Size to em chẳng bon chen được.
  4. hoavanang

    hoavanang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2008
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0

    @ mthn: Ngày mai là kết thúc sale đấy, nhỏ to đều có.
    Hôm nay ngồi đọc lại những câu chuyện về thói xấu của người Việt trên diễn đàn trao đổi của Báo Tiền Phong thấy hay quá. 1 cô em ở Vietnamnet gửi tặng cho mình 1 bài viết mà cô ấy rất thú vị, bài viết này đã được nhiều độc giả khen và vote rất nhiều... Post lại chia sẻ cho mọi người đọc (Nếu bạn nào không thích thì cũng đừng nghĩ là tớ có ý định xì pam nhá. Phải xóa đi 1 số câu vì bài dài quá k post được hết)
    Lạm bàn về tính đố kỵ 08:46'' 11/01/2008 (GMT+7)
    (Blog Việt) - Hưởng ứng bài viết về tính ích kỷ, tôi gửi Blog Việt bài về tính đố kỵ
    Người viết bài này có suy nghĩ cho rằng, khi nói đến cái xấu, cái khiếm khuyết của người khác, dù là nói rất chân thành, nói đúng nơi đúng lúc... thì nhiều khi vẫn bị ?ongười ta? ngấm ngầm oán trách, thậm chí tìm cách trả đũa, nặng hơn nữa là trả thù. Biết là vậy, nhưng viết một bài nói về cái tính cái tật đố kỵ, ganh ghét của người đời để cảnh báo một thói xấu đã đến lúc cần phải thay đổi, thì vẫn nên làm!
    Nghe ?othiên hạ? người ta nói về mình như vậy, chắc rằng nhiều người trong chúng ta đều nhận thấy ?ongười ta? đã nói trúng. Có điều trúng vào đâu thì cần phân tích, mổ xẻ, bàn kỹ thêm xem từng cái tính xấu ấy nó biểu hiện như thế nào, vào lúc nào, có chữa được hay không?
    Theo cách hiểu thông thường, thì tính đố kỵ là tính thù ghét những ai có cái gì đó, điều gì đó hơn mình, được nhiều quyền lợi hơn mình. Thái độ đố kỵ là tỏ ra khó chịu khi thấy người khác được hơn mình. Trong lớp học thấy có người học giỏi hơn; trong cơ quan thấy có người vượt trội về năng lực chuyên môn; trong tranh luận, mạn đàm thấy có người tỏ ra thông hiểu nhiều lĩnh vực, thậm chí nghe người ta nói khúc chiết mạch lạc, mà cũng tỏ ra khó chịu(?)... Chính cái khó chịu, bực bội trong lòng ấy là nguồn cơn tiềm tàng của sự đố kỵ. Thường là trong công việc, cứ khi bắt đầu có chút quyền lợi thì cũng nẩy sinh thái độ hơn thua, đụng chạm quyền lợi với người này người khác. Nếu không phải là người có cái tâm trong sáng, thì lúc đó tâm đố kỵ sẽ xuất hiện. Sự nguy hiểm của tâm đố kỵ chính là ở chỗ ác tâm, nhiều khi mang lòng thù ghét, thậm chí nghĩ ra cách làm hại người có những cái hơn mình. Mà sự đời thường là mỗi khi yêu nhau, vun đắp cho nhau thì cuộc sống vô cùng êm ả, bình dị. Nhưng hễ khi bị người nào đó rắp tâm hãm hại mình bằng cách này hay cách khác, thì cuộc sống trôi qua một cách nặng nề, bức xúc, có khi chẳng khác gì địa ngục.

    Nhận diện ?onhững cái hơn? thường bị người khác nẩy sinh lòng đố kỵ, trước hết là hơn về tài năng. Bởi vì tài năng là cái giá trị trên cao của một con người, nên nó là khởi điểm dễ khiến người ta ganh tỵ. Lại vì tài năng thường đem lại danh dự, thành công cho con người, từ đó cũng đem lại lợi ích về vật chất nhiều hơn, nên nó là nguồn gốc của sự ganh tỵ nhiều nhất. Trong tâm lý sâu thẳm của mỗi con người nói chung, thường mong muốn cho mình được hơn mà không bao giờ chịu thua kém người khác. Từ đó nảy sinh lòng đố kỵ, bực bội vô cớ, tìm cách chỉ trích, chống đối, gây nên nghi kỵ, chia rẽ, làm cho suy yếu... Cứ như thế, bản thân người hay có tính đố kỵ đã không làm được việc gì cho ra hồn, mà còn làm cho người có tài năng cũng bị ảnh hưởng, không phát huy được hết năng lực của mình, dẫn đến yếu kém chung.
    Trong sự hơn nhau về tài năng, cũng đã nói đến hơn nhau về quyền lợi vật chất. Nhưng trong cái hơn nhau về quyền lợi vật chất, thì yếu tố tiền bạc là dễ làm cho người ta đố kỵ với nhau nhất. Kẻ giàu có, dư giả tiền bạc bằng những mánh lới làm ăn bất minh, thường tỏ ra xem thường những kẻ nghèo túng, nên ít quan hệ, bất hợp tác...Trong cuộc sống từ xưa đến nay, nhiều ?otấm gương? giàu có về tiền bạc dẫn đến có hành động ngông cuồng, như công tử Bạc Liêu đốt tờ giấy bạc có mệnh giá lớn để soi tìm một vật bị đánh rơi có giá trị nhỏ; như các bị can Nguyễn Việt Tiến, Bùi Tiến Dũng tiêu tiền vào những việc vô bổ khi còn đương chức đương quyền; như một số khá đông các vị quan chức làm dự án, công trình thời nay, thường là cứ phải ?ohơn thua? nơi bàn nhậu thì mới có thể được coi là ?ochơi đẹp?, là ?othông thoáng?... ấy cũng là do cái sự ganh nhau về tiền bạc mà ra. Nhiều người vì sự ganh đua như vậy mà tan cửa nát nhà, lâm vào vòng lao lý, thậm chí bị chết bất đắc kỳ tử cũng đã có rồi?
    Có một chuyện thật như đùa rằng, một vị phó trưởng phòng trình độ yếu kém, rất ít uy tín trong đơn vị. Thế nhưng trước một lần bỏ phiếu tín nhiệm vào buổi chiều, thì trưa hôm đó anh ta liền lấy xe ô tô mời tất cả các chị em trong phòng đi ăn trưa và? gội đầu. Kết quả nhờ số chị em phụ nữ khá đông nên phiếu của anh ta vẫn đạt quá bán. Thế là anh ta lại nghiễm nhiên tại vị cho đến ít nhất một nhiệm kỳ tiếp theo! Một số đông khác thì tỏ thái độ cam phận im lặng để cầu mong lấy hai chữ ?obình an?. Tiếc thay, nhiều người hiền lành tốt bụng không thèm chấp nhặt, ganh đua, thậm chí mặc cái sự đời..., cho nên một số không ít các vị trí có vai vế trong xã hội lại rơi vào tay những người mang nặng tâm đố kỵ! Cứ theo chiều hướng đó, hầu như ở mọi lúc mọi nơi vẫn cứ có đất dung thân cho những kẻ mang lòng đố kỵ nhỏ nhen. Mà đã là đố kỵ nhỏ nhen lại có chút chức quyền, thì đó chính là thảm hoạ mà xã hội phải gồng mình chịu đựng!
    Nói về danh tiếng, thực ra là nói về cái gì đó rất hão huyền. Nhưng trong thực tế, danh tiếng cũng là một thứ để người ta tranh giành hơn thua với nhau. Người viết bài này nghĩ rằng, giống như con gà tức nhau tiếng gáy, con ễnh ương, con dế mèn... ganh nhau tiếng kêu to, thì những con người chưa đủ tầm trí tuệ, chưa đạt đến độ hiểu biết cần thiết để nhận ra thực sự danh tiếng chỉ là thứ hão huyền, do vậy mới vì danh tiếng mà đố kỵ với nhau chăng?
    Còn về bạn bè? Có nhiều người nhận thấy người khác có nhiều bạn thân, còn mình thì không được mấy người quan tâm, thăm hỏi mà ngấm ngầm tỏ lòng bực bội. Nếu như mọi người ai ai cũng biết rằng, người có nhiều bạn tốt là do bản thân có tấm lòng chân thật, thẳng thắn nhưng không làm mất lòng ai, lối sống hoà đồng nhưng lành mạnh, biết đề cao lòng tự trọng, chịu khó học hỏi, hiểu biết nhiều nhưng khiêm tốn, giản dị...; trái lại, người ít bạn trước hết là do từ chính bản thân mình, hoặc cũng có khi là do hoàn cảnh khách quan đem lại mà phải chấp nhận. Hiểu được như vậy, thì chắc sẽ không còn ai mang cái tâm đố kỵ nữa cũng nên!
    Ngoài những chuyện nói trên, trong cuộc sống cũng còn nhiều điều khiến con người ta mang lòng đố kỵ. Như chuyện cổ tích ngày xưa, nàng Bạch Tuyết vì xinh đẹp quá mà bị đương kim hoàng hậu tìm mọi cách loại trừ, thì ngày nay sắc đẹp vẫn cứ là một trong những cái cớ để những người đẹp lườm nguýt lẫn nhau! Thi đấu thể thao mà lập thành tích cao hơn, thì trong sự hân hoan chào mừng của những người lập thành tích thấp hơn, thế nào cũng khó tránh khỏi sự ganh đua bực tức! Bên nhà hàng xóm mới mua được cái tivi lớn có màn hình phẳng, mà nhà mình chưa có, thế là tủi thân và cảm thấy nhà hàng xóm kia thật... đáng ghét. Mà cũng thật lạ, nếu nhà hàng xóm là một ông bà ngoại quốc từ phương trời Tây xa lạ đến đây, thì dù họ có xây nhà cao 5 tầng, 10 tầng hay gì gì đi nữa, thì bên nhà mình vẫn cứ... ?oăn no ngủ kỹ? như thường. Nhưng nếu nhà hàng xóm đích thực là đồng bào với mình, thì xem chừng cái sự hơn thua, ganh tức đã như thành lệ sẵn. Chuyện đến mức như thế, thì quả là cái tính đố kỵ thật đáng lên án biết bao!
    Cũng cần nói thêm rằng, những kẻ có tính đố kỵ thường hay chỉ trích để tìm cách hạ uy tín của người giỏi, người làm việc tốt. Có thể họ cũng là người rất hiểu lý luận, biết lẽ đời... nhưng quan điểm của họ về đạo đức chưa rõ ràng, chưa vững vàng nên lòng đố kỵ vẫn tồn tại! Ở mức nặng, lòng đố kỵ có thể biến thành tâm địa độc ác, dễ làm chuyện xằng bậy, điên rồ, gây hậu quả khó lường. Ở mức nhẹ, người có lòng đố kỵ thường hay có hành vi quấy phá lặt vặt nhằm hạ uy tín, chia rẽ, cô lập người tốt hoặc nếu có khen ai thì cũng không thực lòng.
    Cũng như muôn vàn hiện tượng, sự vật khác đều phải tuân theo quy luật khách quan, cụ thể ở đây là quy luật nhân - quả, thì nguyên nhân làm nảy sinh tính đố kỵ là do con người ta thường chỉ thấy bản thân mình là quan trọng, là cần được và nhất thiết phải được thừa hưởng mọi quyền lợi có thể có. Chính từ quan niệm sai lệch đó mà con người ta cứ nuôi dưỡng mãi trong lòng mình cái thói tự tôn vô vị, tự cho mình hơn mọi người dù cho chính mình cũng không biết mình có ưu điểm gì là nổi bật(?) Thậm chí thói tự tôn còn xấu hơn cả thói kiêu mạn, vì khi kiêu mạn người ta còn dựa vào một ưu điểm nào đó của mình để thấy mình hơn người, lấy đó làm điều thích thú.
    Thêm vào đó là cái thói xấu không muốn thua kém ai, nhưng lại không có cách gì để mà hơn người, thế là xuất hiện tâm lý thù ghét một cách vu vơ bất kỳ ai ?odám? hơn mình. Đó là thói vị kỷ. Chính thói tự tôn kết hợp với thói vị kỷ làm thành tâm đố kỵ, tức là lòng thù ghét một cách vô cớ bất kể những ai hơn mình.
    Rõ ràng nguyên nhân của tính đố kỵ là xuất phát tự lòng người mà ra. Vậy llàm thế nào để chữa trị được ?ocăn bệnh? đố kỵ này? Ai cũng biết biển sâu còn có thể dò, trời cao còn có thể bay lên? còn lòng người thì thăm thẳm khôn cùng, làm sao có thể đo, có thể dò cho xiết?
    Vì thế, nếu đặt vấn đề là làm thế nào để khắc phục, triệt tiêu cái tính đố kỵ, thì xin hãy phấn đấu cho đến một ngày xã hội thực sự có một nền giáo dục thật tốt, một môi trường văn hoá - xã hội thật lành mạnh? Còn hiện tại, cách cần nhất là phải chú trọng đến việc đề phòng tâm đố kỵ. Đó là mỗi một con người chúng ta, hãy luôn luôn cầu mong cho người khác tiến bộ, tài năng, thành đạt và ấm no, hạnh phúc hơn mình! Phải cố sức tìm thấy ưu điểm nào mà người khác hơn mình để mà ngưỡng mộ, noi theo. Thấy bạn thành công thì lòng mình hoan hỷ và thành thật kính trọng. Gặp người có trí tuệ, nhân cách cao cả thì coi họ như thầy của mình. Nghĩ được như vậy, làm được như vậy là cái tâm của mình trong sáng, sẽ không còn chỗ cho cái tâm đố kỵ nương náu nữa. Trong trạng thái được tự do lựa chọn, hãy ra sức khai thác phần trong sáng của tâm hồn, làm cho ánh sáng của lương tri và trí tuệ lấn át hẳn bóng đen của sự đố kỵ, rồi sẽ đến lúc cái tính đố kỵ, ganh ghét nhỏ nhen sẽ bị chôn vùi trong quên lãng của người đời./.
    Cũng vì thói ghen tỵ mà một số người có thái độ ứng xử rất vô lý. Thấy có người mặc một cái áo đẹp giống như mình, họ tỏ vẻ khó chịu. Thấy người khác mua sắm được một vật dụng hay một tiện nghi mới nào, họ cũng săm soi để ý. Rõ ràng, đó là một thói quen ứng xử kỳ quặc! Bỏ tật ghen tỵ đi, chúng ta sẽ biết quan tâm đến những đau khổ của người khác, giúp đỡ họ, tự nguyện tìm cách giảm thiểu hố sâu ngăn cách giữa người với người trong cuộc sống. Và khi sống được như vậy, cuộc đời ta nhất định sẽ có những thay đổi đáng kể và cuộc sống của người khác cũng sẽ được thay đổi đáng kể...

  5. meminhchau78

    meminhchau78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2008
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    [/size=4
    có 1 câu nói mà mình thấy tâm đắc là :
    SỐNG TRÊN ĐỜI NÀY LÀM GÌ? HAY SỐNG ĐỂ MỌI NGƯÒI CƯÒI CHÊ.
    ai thấy tâm đẵc VOTE cho mình nhé!
  6. dieukyla

    dieukyla Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    332
    Đã được thích:
    0
    Buổi sáng nay thức dậy sau 1 giấc ngủ không ngon mấy và 1 ngày lang thang cà phê cà pháo cùng những người bạn thân thiết. Tôi ngồi bên lề đường của Nhà hát lớn cùng ba cô bạn gái chưa chồng cùng cơ quan, ngắm những cây cột điện đang sáng lên rực rỡ khi chiều tà dần khuất vào bóng đêm. Sau 2 bát bánh trôi tầu và lục tào xá, vài cốc nước chè và 1 đống vỏ hạt hướng dương, 1 cô bạn nói rằng em sẽ không ăn nữa và đi chơi tiếp với 1 lời đi xem phim của người bạn; 1 cô bạn khác thì về nhà ăn cơm cùng bố mẹ và 1 cô bạn thì ở có 1 mình nói rằng em vẫn phải ăn và ngày nào vào buổi chiều tối em vẫn ăn cơm bụi 1 mình vì chẳng muốn nấu ăn khi chỉ có 1 mình. Hội các cô có 5 cô chưa chồng, 1 cô vừa lên xe hoa cùng dịp với tôi. Lấy chồng rồi vậy là cứ buổi chiều lại tất tả phóng xe về nhà chồng chẳng còn những giây phút thư thái chơi tít với hội bạn như trước. Vào đêm mùng 4 tết, 3 cô bạn gái này đã lên đường đi Sapa với nhau. Dường như tin vui của cô bạn và chị mình (là tôi) lại khiến họ gắn kết với nhau gần gũi hơn, chia sẻ hơn. Sau chuyến đi chơi họ có vẻ vui hơn, yêu đời hơn. Ngồi bên nhau chúng tôi mới thấy rằng sao lâu lắm rồi chúng tôi không tự thưởng cho mình những phút giây "mặc kệ sự đời" như lúc này nhỉ. Đôi khi việc "mặc kệ" này lại là lúc có ý nghĩa nhất, không ăn uống, không hò hét, chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau để ngẫm nghĩ về cuộc đời và về con đường dài mà mỗi người sẽ phải đi tiếp. Sau những thành công và cả những thất bại mới nghiệm ra rằng Cuộc đời kể cũng ngắn lắm nếu biết sống có ích, nếu biết tận dụng thời gian để gây dựng cho mình. Và cũng dài lắm và vô vọng lắm nếu chỉ biết ngồi đó mà kêu than và chìm trong sự bất cần, không có hi vọng... Sáng nay dạo qua các blog của các người bạn đó, blash đã có những đổi mới: Cảm ơn đời để mỗi sáng thức dậy em đón nhận sự yêu thương; Trying to... Tôi có một thú vui riêng hay đọc những bài viết luận bàn về cuộc sống và những câu chuyện ngụ ngôn... Câu chuyện này là 1 trong những câu chuyện lang thang tìm đọc được, post lại để tặng cho những người bạn mà tôi yêu quý Ngày hôm qua 1 cô em gái nói rằng chị ơi em mất cảm giác rồi, hihi khi còn kêu là còn có cảm giác đấy em ơi! 1 cô bạn gái của 3c sau 1 cơn bão lòng bạn lại thấy tự tin yêu đời hơn "gửi 1 lời xin lỗi" với 1 người mà mình cứ nghĩ là thân thiết giờ hóa ra lại chẳng là gì; Sau vài phút sóng gió bởi sự hiểu lầm và tác động của bên ngoài tình yêu và sự êm đềm lại trở về với đôi bạn cụt cánh mà tôi yêu quý.

    Bắt đầu từ con số không!
    Bạn sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình không còn gì nữa cả. Tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn bè, gia đình ở xa...Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc đó, tôi lại tự dưng mỉm cười
    Con số không tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và chợt nhận ra những thất bại. Như một chiếc gương soi trung thực để thấy ta từ thuở tập bò, tập đi vội vàng tập chạy rồi thì ....té ngã. Có kẻ té rồi nằm luôn, có kẻ gượng dậy để ...té tiếp. Trong suốt cuộc đời bao nhiêu lần ta ngã, bao nhiêu lần đứng dậy ta có nhớ hết không?

    Khi tiền trong túi không còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát. Khi việc làm không có tôi tin cũng có hàng triệu người khác cũng đang chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi mìm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ nhận ra và lấy lại thế quân bình. Một câu danh ngôn nào đấy đại ý là như vậy. Hình như tôi là người lạc quan.

    Và khi người ta no đủ, người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng. Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi nầy đến chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không, tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.

    Có biết bao nhiêu người trên Trái Đất nầy tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta thấy đời mất hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng.

    Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rồi sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?
    Được dieukyla sửa chữa / chuyển vào 08:05 ngày 05/02/2009
  7. thuytien2004

    thuytien2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2004
    Bài viết:
    2.368
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là những điều ngay bên cạnh ta mà thôi ...:x
    Ngủ ngoan em nhé. Em khóc đã mệt lắm rồi phải không?
    Đừng khóc nữa em ạ. Em đã từng cho rằng mình là con người mạnh mẽ. Nhưng em đã tự tạo một cái vỏ ngoài cho mình để bây giờ em mới giật mình: em quá yếu đuối! Em ạ! Nỗi đau là vô hạn, nhưng rồi sẽ qua mau thôi
    Đừng khóc nữa em ạ. Khóc sẽ làm cho tim em tan ra mất. Trái tim em quá mỏng manh, chỉ chạm nhẹ là tan, là vỡ. Nó cần được nâng niu bằng một bàn tay nồng ấm yêu thương
    Đừng khóc nữa em ạ. Khóc mãi rồi em đã thấm mệt, chắc em sẽ có một giấc ngủ ngoan hiền. Em sẽ không gặp những cơn ác mộng khiến em tỉnh giấc mỗi đêm, khiên em sợ hãi mỗi khi thức dậy. Vì em đã quá mệt, em sẽ ngủ rất ngon
    Đừng khóc nữa em ạ. Khóc chỉ thêm yếu đuối, em khóc đã quá nhiều, em khóc mãi rồi. Cũng có lúc em phải cười lên chứ
    Đừng khóc nữa em ạ. Mạnh mẽ lên em! Có khó khăn nào khiến em gục ngã đâu. Đã nhiều lần em tưởng như ko đứng nổi, vậy mà em vẫn vượt qua đó thôi. Em lại đến trường, lại gặp bạn bè, lại cười vui.
    Đừng khóc nữa em ạ. Sẽ có người kể cho em nghe một mẩu truyện cười, sẽ có người an ủi em, sẽ có người cho em những điều hạnh phúc lúc bất ngờ nhất.
    Đừng khóc nữa em ạ. Ngủ ngoan, sáng mai thức dậy niềm vui sẽ đến.Đừng khóc nữa em ạ. Em cũng là một bông hoa vừa gặp nắng hạn nhưng lại gặp ngay cơn mưa phùn mát lạnh.Đừng khóc nữa em ạ. Hạnh phúc là những điều ngay bên cạnh ta mà thôi ...


  8. mamendangsay

    mamendangsay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2008
    Bài viết:
    296
    Đã được thích:
    0
    Tách càfê muối
    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.
    Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển -Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
    Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
    Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    " Gửi vợ của anh,
    Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
    (st)
  9. mhtn

    mhtn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    2.494
    Đã được thích:
    0
    @dieukyla:
    - Em nghĩ rằng mọi cái đều có 2 mặt. Lòng đố kỵ ai cũng có, cái khác nhau là cách phản ứng của mỗi người. Có người vì lòng đố kỵ mà tự hạ thấp bản thân bằng những hành động không đẹp, những suy nghĩ thiếu thiện chí vói nhau. Nhưng với rất nhiều người thì chính sự đố kỵ tạo sức bật để tạo nên bước đột phá, vượt lên số phận, thay đổi cuộc đời.
    @ meminhchau78: Câu nói của chị thì đúng rồi, nhưng làm được điều đó thì không dễ. Đơn giản như việc post một bài, nhiều khi chẳng có ý gì đâu vẫn bị mọi người kết luận là "có ý gì đấy", vẫn thành trung tâm rắc rối.
    @ all. Trên diễn đàn em là một nick độc lập. Bản thân em thích thảo luận, mổ xẻ mọi chủ đề được khới ra, cũng có thể vì em mắc bệnh nghề nghiệp. Vì thế, em mong mọi người nếu trao đổi gì thì trao đổi trực tiếp với em, đừng liên hệ những chuyện riêng tư của em vào. Có những bài em viết từ những suy nghĩ của em về những gì em thấy từ cuộc sống, mọi người nếu thấy em sai thì góp ý với em, đúng thì mọi người có thể suy nghĩ, chứ đừng vận vào thân, làm em nhiều lúc cảm thấy rất khó xử, và vô hình chung có lẽ cũng làm nhiều người chẳng dám nói lên suy nghĩ của mình về những gì diễn ra xung quanh mình vì sợ mọi người soi xét, đánh giá.
  10. August70

    August70 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2007
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0

    @ To :hoavanang:Lần sau không nên post những thể loại bài như vậy lên nhà mình nữa nhé.Trong những lúc nhạy cảm như thế này thì không nên làm thế.
    Nhắc nhở lần thứ 1.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này