1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HỎI ĐÁP TÁC GIẢ - TÁC PHẨM

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi caunem, 15/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Mình post bài rồi mà cứ tưởng nó đủ.Đúng là 1 bài học.Tự dưng ngồi đọc lại bài này thấy thiếu thiếu cái gì đó.Té ra bạn nào bên box Russia post không đủ toàn bài.Bây h post lại.Tôi sẽ không xoá đoạn thơ ở trên-để tự mình xem như 1 bài học nhỏ.Bài ở dưới mới đầy đủ bạn ạ.
    Thơ Tình Ngày Biển Động
    Chưa bao giờ anh ước đâu em
    Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa...
    Trời ơi! Buổi sớm quá chừng thơm
    Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi,
    Một ánh vui táo tợn của mùa hè,
    Khi những vệt ong hôn vào nhuỵ hoa cháy bừng như vệt lửa,
    Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ...
    Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa
    Có thể nào anh ước đâu em?...
    Rất nhiều chuyện qua rồi. Rất nhiều chuyện giống như quên
    Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa:
    Chút xôn xao trong hàng cây nắng nhỏ,
    Giọt nước tròn rung rinh trong lá sen,
    Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em,
    Màu trời xám mênh mông ngày động biển,
    Cánh **** mai hồng, cơn mưa chiều tím,
    Một cửa sổ lặng thầm chi chút những sao rơi...
    Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
    Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với,
    Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
    Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?
    Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki?
    Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt?
    Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt?
    Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?
    Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì?
    Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng?
    Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn,
    Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia
    Anh và em (chỉ thế thôi). Và không có Pauxtốpxki
    ''Ta đã lớn. Mà Pauxtốpxki đã chết''!
    Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết
    Của tất cả những gì vừa có lại vừa không...
    Tất cả có thế thôi! Em - Màu trong suốt của trời xanh trên phố thợ,
    Chỗ mặn nhất của đầu bọt sóng tự khơi xa,
    Lại cũng là vết thương của anh, tuổi thơ của anh, nơi ẩn kín của hồn anh bão tố,
    Lá cỏ bồng gió ru trên bãi cát khô cằn,
    Đốm lửa nhỏ bất ngờ trong một đêm ngủ rừng, hai bàn tay lạnh cóng,
    Hay màu ngói đỏ đầu tiên, sau cả cuộc chiến tranh dài!
    Em thao thức trong anh lòng yêu lớn - Con Người!
    Yêu những thứ bị tàn phá đi, bây giờ cần dựng lại
    Yêu một cái cây tự lúc phải gây mầm cho đến khi ra trái,
    Yêu cái đẹp của cuộc đời, để buộc nó sản sinh thêm...
    Chưa bao giờ anh ước đâu em
    Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa!
    Bằng Việt

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^

  2. candle_light

    candle_light Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.696
    Đã được thích:
    0
    cho em hỏitác giả của bài thơ này
    muời thuơng
    một thuơng tóc bỏ đuôi gà
    em nhà quê chân đất
    cái vòng thun quá chật
    tóc em đầy bàn tay
    hai thương bông cỏ may
    làm ai cài nhầm áo
    vòng chỉ may guợng gạo
    gió khẽ luồn qua kim
    ba thương em cả tin
    chín trái sim mùa hạ
    cái màu tím lạ thế
    cứ bâng quơ rẻo đồi
    năm sáu thuơng em tôi
    sao dịu dàng bẽn lẽn
    bảy tám thuơng má lúm
    chín thuờng nét duyên thầm
    trời hôm nay bần thần
    mưa uớt đầm lối ngõ
    kẻo ko tôi sẽ ngỏ
    để đó một niềm thuơng

    Được candle_light sửa chữa / chuyển vào 20:23 ngày 09/04/2005
  3. candle_light

    candle_light Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.696
    Đã được thích:
    0
    cho em hỏitác giả của bài thơ này
    muời thuơng
    một thuơng tóc bỏ đuôi gà
    em nhà quê chân đất
    cái vòng thun quá chật
    tóc em đầy bàn tay
    hai thương bông cỏ may
    làm ai cài nhầm áo
    vòng chỉ may guợng gạo
    gió khẽ luồn qua kim
    ba thương em cả tin
    chín trái sim mùa hạ
    cái màu tím lạ thế
    cứ bâng quơ rẻo đồi
    năm sáu thuơng em tôi
    sao dịu dàng bẽn lẽn
    bảy tám thuơng má lúm
    chín thuờng nét duyên thầm
    trời hôm nay bần thần
    mưa uớt đầm lối ngõ
    kẻo ko tôi sẽ ngỏ
    để đó một niềm thuơng

    Được candle_light sửa chữa / chuyển vào 20:23 ngày 09/04/2005
  4. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Riêng cá nhân tôi không biết bài thơ này.Lục hết trên mạng rồi.Hi vọng ai đó trong đây biết.
  5. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Riêng cá nhân tôi không biết bài thơ này.Lục hết trên mạng rồi.Hi vọng ai đó trong đây biết.
  6. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Biết trễ rồi nhưng có 1 cái bài phỏng vấn các nhà thơ nhân dịp "Hội thơ Việt Nam".Post lên đây cho mọi người ai chưa đọc thì đọc.Còn rồi thì...đọc lại chứ biết làm sao.
    Cuối cùng mới thấy được cái mặt của anh nhà thơ trẻ Lê Thiếu Nhơn đấy.

    Một góc nhìn thơ 2005
    TTO - Mỗi nhà thơ trẻ, một góc nhìn thơ. Làm thơ như một cách đối trị những cơn bão cảm xúc, để từ thơ, một dòng chảy thao thiết nối những tâm hồn với nhau....
    Đi tìm định nghĩa... thơ cũng khó như định nghĩa...tâm hồn mình vậy; dù không thể diễn đạt được hết, đó vẫn là những thông điệp cần thiết cho thơ.
    Nước, gạo và lửa
    Khi dám thốt ra định nghĩa về thơ, là biểu hiện nguy cơ không làm thơ được nữa! Vậy xin nhìn thơ dưới góc độ một... nồi cơm, để lỡ có bề gì còn về nấu ăn cho vợ được! Nồi cơm ấy sẽ gồm hai phần: nước, tạm coi là cảm tính; và gạo, tạm coi là lí tính.

    Trong thành tố thứ nhất, có: năng khiếu, cảm xúc (thường là nỗi buồn)... Ở thành tố thứ hai, đó là: kinh nghiệm, kĩ thuật, văn hóa thơ... những yếu tố này có thể tự trang bị được, bằng cách đọc nhiều, suy ngẫm, dằn vặt nhiều... Nếu chỉ có ?onước? e rằng thơ sẽ... chảy nhão. Nếu chỉ có gạo, có lẽ nên ngồi... bình thơ. Nhưng ?onước? có, ?ogạo? có, còn một thành tố thứ ba đó là ?olửa?, cái này không thể... bật hộp quẹt, mà chính là khoảnh khắc ?othiêng? khi chạm mặt nàng thơ!
    Làm vạn bài thơ, e chưa một lần chạm khoảnh khắc này! Ngược lại, có những người chỉ làm ít bài mà lại ?odính? ngay được nó!
    NGUYỄN DANH LAM
    Một chuyến xe bất ngờ

    Tôi thích những chuyến đi xa không hẳn vì không khí mà còn được ngồi im lặng trên xe, chìm trong suy nghĩ và chẳng quan tâm đến chuyện dừng lại bao giờ. Thơ cũng vậy - như một chuyến xe kỳ thú, tôi bước lên và cứ thế mà đi. Không biết đến đâu và dừng lại đâu. Có khi dõi theo những suy nghĩ rất riêng tư của mình, tôi tự hỏi suy nghĩ của người bên cạnh tôi. Có khi nhìn ngồi cà phê, nhìn những bước chân ra vào, nhìn bàn tay khuấy cà phê, nhìn những những nét mặt qua đường, tôi tự hỏi điều gì đang đi cùng họ, cuộc đời của họ, sự hân hoan, nỗi muộn phiền của họ...
    Tôi cảm tính. Tôi tưởng tựơng và biếng lười. Cách tôi có thể ghi lại nhanh nhất những hình ảnh nhảy múa trong mình bằng chữ nghĩa là thơ. Tôi thích sự không chặt chẽ của những sự kiện - thích sự từ trên trời rơi xuống, thích nhìn mình bị dắt đi không định trước...
    Và không toan tính, không gò bó, chỉ có suy tư, hoài niệm và cả mơ mộng, tôi viết như thể đang ngồi trên một chuyến xe - nhìn bầu trời trên cao - nhìn hàng cây bên đường và nhìn mình đầy cảm xúc. Thế thôi.
    TRẦN LÊ SƠN Ý
    Cất lên khúc nguyện cầu cho những ý tưởng được siêu thoát

    Nếu không làm thơ thì có lẽ tôi đã là một người khác. Thơ là cách tôi tự khám phá bản thân mình.
    Tôi nhận ra tôi ở trong thế giới đó: một gương mặt bình thản vì đã quá cô độc. Đã nhìn rất lâu vào những phát minh cũ kĩ và ngô nghê của chính mình trong trò chơi ngôn từ. Và tôi chứng kiến những cái chết hàng ngày của mình... Cái chết của những ý tưởng không còn gây hấp dẫn mình trong giây lát. Như là cái chết hàng ngày của tình yêu. Và thơ cất lên khúc nguyện cầu cho những ý tưởng được siêu thoát. Một cách lãng mạn thì như vậy còn hiện thực hơn thì đó là những bài tập ngữ pháp cao cấp của tôi."Thơ là nghệ thuật siêu ngữ pháp" mà!
    PHAN HUYỀN THƯ
    Cách diễn đạt những cảm xúc tận cùng bằng ngôn từ

    Tôi thích cách nghĩ đơn giản này: nhà thơ là người có điều gì đó để nói với mọi người, dĩ nhiên là ?onói? bằng cách rất riêng của họ, và tôi hiểu ?ođiều gì đó? là cảm xúc.
    Như mọi người, tôi vẫn lướt qua, lướt qua, nhưng khi có một cảm xúc nào đó đi tới tận cùng, cùng lúc, những ý tưởng ngôn ngữ được thoát thai, tôi viết, viết như thể đang trò chuyện với phiên bản của mình và với mọi người. Có thể dịu dàng chút, hồn nhiên chút, già cỗi chút, triết lý chút, bạo liệt chút, lạ lẫm chút? tôi cho phép mình được ?oxé rào? để chân thật.
    Thơ, nhẹ nhàng thôi, là cách diễn đạt những cảm xúc tận cùng bằng ngôn từ của một cá thể ...
    TÚ TRINH
    Nỗ lực diễn đạt mình bằng ngôn từ cho tâm hồn người khác

    Thơ là nghệ thuật đầu tiên của nhân loại, tất nhiên ai cũng biết điều đó! Nhưng vị trí ?oanh hai? của nghệ thuật ngôn từ này đang lung lay trầm trọng vì các ?oem trai, em gái? ngày càng hiện đại của mình. Để nhập cuộc, đi cùng với thế giới mới mẻ này thơ cũng phải hoá trang, cồng kềnh theo thời đại.
    Dù thơ chưa bao giờ có nhiều độc giả nhưng các nhà thơ làm mọi cách để đưa thơ đến số đông người đọc nhất. Vì vậy, theo tôi có thể thơ là nỗ lực diễn đạt mình bằng ngôn từ cho tâm hồn người khác.
    THỤC LINH (Trần Vương Thuấn)
    Thơ thăng hoa trên chính số phận mình

    Giữa những năm đầu thế kỷ 21, khi những chiếc áo sang trọng và những mùi nước hoa đắt tiền đang có nguy cơ làm nên danh phận mỗi người, thì một ánh mắt tuổi hai mươi cặm cụi cúi xuống từng câu thơ đã đáng trân trọng lắm rồi.
    Chân thật mà nói, các nhà thơ trẻ đang rất cô đơn, rất túng bấn trong cuộc mưu-sinh-chữ. Muốn đòi hỏi thành tựu ít ỏi nào đó từ thơ trẻ hôm nay, đầu tiên phải có một tổ chức giúp đỡ hoặc tài trợ việc in ấn, xuất bản.
    Còn với bối cảnh ngay cả Ban công tác nhà văn trẻ - Hội nhà văn VN cũng chỉ biết chờ đến mỗi dịp hội nghị nhà văn trẻ toàn quốc mới nhoáng nhoàng ra mắt một tuyển tập tích cóp vụng về, thì các nhà thơ trẻ phải tự trang bị bản lĩnh trẻ. Bản lĩnh vừa cầm bút vừa vun vén miếng ăn cái mặc, bản lĩnh bình tĩnh trước cái nhìn không mấy độ lượng của thị dân đương thời, bản lĩnh viết những điều mình tâm đắc chứ không chạy theo viết những thứ đua đòi cách tân mà mình rất mù mờ. Bản lĩnh sống tốt đẹp để có những câu thơ thăng hoa trên chính số phận mình!
    LÊ THIẾU NHƠN

    Được lyhap sửa chữa / chuyển vào 06:52 ngày 10/04/2005
  7. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Biết trễ rồi nhưng có 1 cái bài phỏng vấn các nhà thơ nhân dịp "Hội thơ Việt Nam".Post lên đây cho mọi người ai chưa đọc thì đọc.Còn rồi thì...đọc lại chứ biết làm sao.
    Cuối cùng mới thấy được cái mặt của anh nhà thơ trẻ Lê Thiếu Nhơn đấy.

    Một góc nhìn thơ 2005
    TTO - Mỗi nhà thơ trẻ, một góc nhìn thơ. Làm thơ như một cách đối trị những cơn bão cảm xúc, để từ thơ, một dòng chảy thao thiết nối những tâm hồn với nhau....
    Đi tìm định nghĩa... thơ cũng khó như định nghĩa...tâm hồn mình vậy; dù không thể diễn đạt được hết, đó vẫn là những thông điệp cần thiết cho thơ.
    Nước, gạo và lửa
    Khi dám thốt ra định nghĩa về thơ, là biểu hiện nguy cơ không làm thơ được nữa! Vậy xin nhìn thơ dưới góc độ một... nồi cơm, để lỡ có bề gì còn về nấu ăn cho vợ được! Nồi cơm ấy sẽ gồm hai phần: nước, tạm coi là cảm tính; và gạo, tạm coi là lí tính.

    Trong thành tố thứ nhất, có: năng khiếu, cảm xúc (thường là nỗi buồn)... Ở thành tố thứ hai, đó là: kinh nghiệm, kĩ thuật, văn hóa thơ... những yếu tố này có thể tự trang bị được, bằng cách đọc nhiều, suy ngẫm, dằn vặt nhiều... Nếu chỉ có ?onước? e rằng thơ sẽ... chảy nhão. Nếu chỉ có gạo, có lẽ nên ngồi... bình thơ. Nhưng ?onước? có, ?ogạo? có, còn một thành tố thứ ba đó là ?olửa?, cái này không thể... bật hộp quẹt, mà chính là khoảnh khắc ?othiêng? khi chạm mặt nàng thơ!
    Làm vạn bài thơ, e chưa một lần chạm khoảnh khắc này! Ngược lại, có những người chỉ làm ít bài mà lại ?odính? ngay được nó!
    NGUYỄN DANH LAM
    Một chuyến xe bất ngờ

    Tôi thích những chuyến đi xa không hẳn vì không khí mà còn được ngồi im lặng trên xe, chìm trong suy nghĩ và chẳng quan tâm đến chuyện dừng lại bao giờ. Thơ cũng vậy - như một chuyến xe kỳ thú, tôi bước lên và cứ thế mà đi. Không biết đến đâu và dừng lại đâu. Có khi dõi theo những suy nghĩ rất riêng tư của mình, tôi tự hỏi suy nghĩ của người bên cạnh tôi. Có khi nhìn ngồi cà phê, nhìn những bước chân ra vào, nhìn bàn tay khuấy cà phê, nhìn những những nét mặt qua đường, tôi tự hỏi điều gì đang đi cùng họ, cuộc đời của họ, sự hân hoan, nỗi muộn phiền của họ...
    Tôi cảm tính. Tôi tưởng tựơng và biếng lười. Cách tôi có thể ghi lại nhanh nhất những hình ảnh nhảy múa trong mình bằng chữ nghĩa là thơ. Tôi thích sự không chặt chẽ của những sự kiện - thích sự từ trên trời rơi xuống, thích nhìn mình bị dắt đi không định trước...
    Và không toan tính, không gò bó, chỉ có suy tư, hoài niệm và cả mơ mộng, tôi viết như thể đang ngồi trên một chuyến xe - nhìn bầu trời trên cao - nhìn hàng cây bên đường và nhìn mình đầy cảm xúc. Thế thôi.
    TRẦN LÊ SƠN Ý
    Cất lên khúc nguyện cầu cho những ý tưởng được siêu thoát

    Nếu không làm thơ thì có lẽ tôi đã là một người khác. Thơ là cách tôi tự khám phá bản thân mình.
    Tôi nhận ra tôi ở trong thế giới đó: một gương mặt bình thản vì đã quá cô độc. Đã nhìn rất lâu vào những phát minh cũ kĩ và ngô nghê của chính mình trong trò chơi ngôn từ. Và tôi chứng kiến những cái chết hàng ngày của mình... Cái chết của những ý tưởng không còn gây hấp dẫn mình trong giây lát. Như là cái chết hàng ngày của tình yêu. Và thơ cất lên khúc nguyện cầu cho những ý tưởng được siêu thoát. Một cách lãng mạn thì như vậy còn hiện thực hơn thì đó là những bài tập ngữ pháp cao cấp của tôi."Thơ là nghệ thuật siêu ngữ pháp" mà!
    PHAN HUYỀN THƯ
    Cách diễn đạt những cảm xúc tận cùng bằng ngôn từ

    Tôi thích cách nghĩ đơn giản này: nhà thơ là người có điều gì đó để nói với mọi người, dĩ nhiên là ?onói? bằng cách rất riêng của họ, và tôi hiểu ?ođiều gì đó? là cảm xúc.
    Như mọi người, tôi vẫn lướt qua, lướt qua, nhưng khi có một cảm xúc nào đó đi tới tận cùng, cùng lúc, những ý tưởng ngôn ngữ được thoát thai, tôi viết, viết như thể đang trò chuyện với phiên bản của mình và với mọi người. Có thể dịu dàng chút, hồn nhiên chút, già cỗi chút, triết lý chút, bạo liệt chút, lạ lẫm chút? tôi cho phép mình được ?oxé rào? để chân thật.
    Thơ, nhẹ nhàng thôi, là cách diễn đạt những cảm xúc tận cùng bằng ngôn từ của một cá thể ...
    TÚ TRINH
    Nỗ lực diễn đạt mình bằng ngôn từ cho tâm hồn người khác

    Thơ là nghệ thuật đầu tiên của nhân loại, tất nhiên ai cũng biết điều đó! Nhưng vị trí ?oanh hai? của nghệ thuật ngôn từ này đang lung lay trầm trọng vì các ?oem trai, em gái? ngày càng hiện đại của mình. Để nhập cuộc, đi cùng với thế giới mới mẻ này thơ cũng phải hoá trang, cồng kềnh theo thời đại.
    Dù thơ chưa bao giờ có nhiều độc giả nhưng các nhà thơ làm mọi cách để đưa thơ đến số đông người đọc nhất. Vì vậy, theo tôi có thể thơ là nỗ lực diễn đạt mình bằng ngôn từ cho tâm hồn người khác.
    THỤC LINH (Trần Vương Thuấn)
    Thơ thăng hoa trên chính số phận mình

    Giữa những năm đầu thế kỷ 21, khi những chiếc áo sang trọng và những mùi nước hoa đắt tiền đang có nguy cơ làm nên danh phận mỗi người, thì một ánh mắt tuổi hai mươi cặm cụi cúi xuống từng câu thơ đã đáng trân trọng lắm rồi.
    Chân thật mà nói, các nhà thơ trẻ đang rất cô đơn, rất túng bấn trong cuộc mưu-sinh-chữ. Muốn đòi hỏi thành tựu ít ỏi nào đó từ thơ trẻ hôm nay, đầu tiên phải có một tổ chức giúp đỡ hoặc tài trợ việc in ấn, xuất bản.
    Còn với bối cảnh ngay cả Ban công tác nhà văn trẻ - Hội nhà văn VN cũng chỉ biết chờ đến mỗi dịp hội nghị nhà văn trẻ toàn quốc mới nhoáng nhoàng ra mắt một tuyển tập tích cóp vụng về, thì các nhà thơ trẻ phải tự trang bị bản lĩnh trẻ. Bản lĩnh vừa cầm bút vừa vun vén miếng ăn cái mặc, bản lĩnh bình tĩnh trước cái nhìn không mấy độ lượng của thị dân đương thời, bản lĩnh viết những điều mình tâm đắc chứ không chạy theo viết những thứ đua đòi cách tân mà mình rất mù mờ. Bản lĩnh sống tốt đẹp để có những câu thơ thăng hoa trên chính số phận mình!
    LÊ THIẾU NHƠN

    Được lyhap sửa chữa / chuyển vào 06:52 ngày 10/04/2005
  8. Wilful_child

    Wilful_child Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn lyhap lần nữa nhá.
    Lần này lại làm phiền bạn nữa rùi, Wilful child cần tìm lại đầy đủ bài thơ " Đừng nghĩ nữa ..." của Phạm Tường Vân. Mình mới chỉ có một đoạn bài đó thôi, không rõ đã đầy đủ hay chưa ai biết post lân đầy đủ giùm nhá. Cúm ơn nhìu nhìu
    " Gió chẳng xanh bằng lá
    Người đi trống một khoảng không
    Ta rồi cũng phải thua không khí
    Nhớ thì về
    Thương thì tìm
    Tơ tình đôi ba sợi
    Sợi vắn sợi dài
    Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
    Nào buột được ai "
  9. Wilful_child

    Wilful_child Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn lyhap lần nữa nhá.
    Lần này lại làm phiền bạn nữa rùi, Wilful child cần tìm lại đầy đủ bài thơ " Đừng nghĩ nữa ..." của Phạm Tường Vân. Mình mới chỉ có một đoạn bài đó thôi, không rõ đã đầy đủ hay chưa ai biết post lân đầy đủ giùm nhá. Cúm ơn nhìu nhìu
    " Gió chẳng xanh bằng lá
    Người đi trống một khoảng không
    Ta rồi cũng phải thua không khí
    Nhớ thì về
    Thương thì tìm
    Tơ tình đôi ba sợi
    Sợi vắn sợi dài
    Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
    Nào buột được ai "
  10. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Phạm Tường Vân hả?Có ngay-cái này bên evan(mà ta thì chúa ghét evan-mấy tháng rồi không vào trong đó),
    Không biết và Biết (chùm thơ)
    Phạm Tường Vân
    Bầy cò bỏ đi

    Rồi một ngày tất cả những con đường túa ra từ tim thành phố
    Bỗng bấn loạn như bầy rắn bị tung mồi lửa
    Nhông nhênh trên một con rắn hoang, tôi tìm về điểm gặp những con đường
    Em bối rối nhìn tôi từ đuôi một con rắn khác...

    Em ngu ngơ đến nỗi sự hoài nghi không còn chỗ đậu
    Lúng túng như bầy cò trước cánh đồng đầy những hình nhân
    Điều tôi muốn tìm là cây kim nằm trong quả trứng
    Quả trứng ngủ im trong bụng con cò...

    Tôi hung hãn giật tung những con bù nhìn
    Em luống cuống, tái nhợt như miếng gỏi vắt chanh
    Sự hoài nghi ào ào hạ cánh
    Tôi nép mình như cóc nhái
    Hồi hộp chờ một quả trứng hồng...

    Cánh đồng mộng tưởng của em rũ rượi xác xơ
    Bầy cò bỏ đi
    Để ung vô vàn quả trứng...

    1994

    Đừng nghĩ nữa...

    Gió chẳng xanh bằng lá
    Người đi trống một khoảng không
    Ta rồi cũng phải thua không khí...

    Nhớ thì về
    Thương thì tìm

    Tơ tình đôi ba sợi
    Sợi vắn sợi dài

    Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
    Nào buộc được ai...
    1996


    Nheo mắt nhìn

    Trước lạ sau quen
    tắt đèn tìm đóm
    cái cũ chưa tàn
    cái sau đã nhóm

    Bước chân đi cấm kỳ trở lại
    chạy bở hơi tai
    trâu phải hương nhài
    gặp một bỏ hai...
    1996

    Bước ra

    Ngập vào nhau trong tối
    Mắt chớp ngàn vạn thiên hà
    Váy em - tay cây nắm chặt
    Áo tôi - hàng cúc mưa sa...
    1996

    Theo bạn tôi có cần post luôn tiểu sử hay không?Evan đã ghi bài "Đừng nghĩ nữa" như thế thì chắc là đúng.Bài thơ bạn đang có là bài thơ đầy đủ rồi.Ngoài evan ra có 1 người nữa chắc chắn biết bài này(đề phòng nó không đủ):PM deny_me.
    Vậy nhé.Thân.

Chia sẻ trang này