1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hồi Ký Bão Lòng ( truyện trong tù bây giờ mới kể )

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi frankmovie, 08/03/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dovantuan2006

    dovantuan2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    3.406
    Đã được thích:
    2
    Bác nói chí phải ở hạ giới như thế này vẫn con suớng chán so với cái địa ngục thế kia..... mà làm cái anh PHi công ở địa ngục nghe khiếp quá...kiểu này có gặp Hoa hậu giữa rừng em cũng không dám hấp diêm..bac tiếp tuc pót đi rồi hãng não lòng náo ruột
  2. heoquay71

    heoquay71 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2007
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Hay!hay lắm,cố lên bạn. mình vote cho bạn 5 sao đó
    các bạn nào vào đây đọc câu chuyện này hãy vote cho bác
    Frankmovie để đọng viên cổ vũ cho bác ấy nhé.
  3. freakie

    freakie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2003
    Bài viết:
    4.547
    Đã được thích:
    0
    bác ơi, đừng bỏ dở nhé, bác post tới hết nhé
  4. godmother

    godmother Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    1
    Chuyện đời tự kể của một Doanh nhân. Anh bạn ấy đã ra tù, cưới vợ, vừa có con, công việc giờ cũng đang khá dần lên. "sự phi kinh quá bất chi nan" việc khi trải qua mới thấy hết khó khăn, nhưng trải nghiệm sâu sắc thì ko phải ai cũng có thể ghi lại được. Câu chuyện cung cấp cho các bạn trẻ một cái nhìn thấu đáo hơn về thực tế cuộc sống. Bên cạnh những mặt trái xã hội, nếu chịu khó suy ngẫm, bạn sẽ có những bài học về nghĩa tình, về khả năng thích ứng trước hoàn cảnh, và đặc biết là cách nhìn, khả năng quan sát và tư duy luôn tiến lên phía trước của tác giả. Cảm ơn GN, cảm ơn frank đã post lên đây.
  5. nhim2013

    nhim2013 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2008
    Bài viết:
    630
    Đã được thích:
    0
    Bác chủ topic đâu rồi. Lên đây post tiếp đi chứ. Em đang chờ đọc đây.
  6. freakie

    freakie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2003
    Bài viết:
    4.547
    Đã được thích:
    0
    hồi kí này e tìm được trên mạng rồi, nhưng k sao tìm được 2 chương cuối 29-30
    bác nào có thì send cho em một bản với
    đang đọc dở thì bị dừng, bực thế
  7. godmother

    godmother Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    471
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Bạn à, 2 chương cuối nằm trong đây này
    Được godmother sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 23/03/2008
  8. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Sorry các bác,hôm qua em thay pc.Lắp xong mới ớ người ra là cái Main nó ko có công PS2 cho chuột thế là đêm qua ko có chuột để chạy
    Giờ em xin post tiếp
  9. dovantuan2006

    dovantuan2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    3.406
    Đã được thích:
    2
    ok.mời bác pót tiếp nghe đâu tác giả bão lòng đang viêt DOANH NHÂN thì phải ,nếu có điều kiện bác pót luôn ...nó cũng một dạng NÃO LÒNG giống của bác .
  10. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 20 :
    Thằng "hiếp dâm" mặt méo xệch, nhưng nó không thể chối bỏ hay "bật" lại, nó đành lê lết bước chân lên phía trước và chuẩn bị...
    Thằng "MC" nhắc:
    Hát phải đúng câu các anh dạy nghe chưa? Hát sai là các anh "thịt" đấy, nghe lại đây này: Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, dù... hàm răng không còn chiếc nào... em vẫn phải là... vẫn tươi cười..."
    >>>
    Những tấn bi hài kịch cứ diễn ra trước mắt tôi, ở môi trường tạm giam này, không còn có trò gì là lũ tù không làm cả, đó là một góc khuất u ám... một góc khuất mà tôi muốn sới nó tung lên...
    Nhìn theo một khía cạnh nhất định, thì sự phân cấp từ trên xuống dưới theo tôi cũng nên có, bởi không thế thì mạnh thằng nào thằng đấy sống, sẽ không có trật tự, và nhà giam sẽ loạn mất, tuy nhiên cái sự "có" ở đây không có nghĩa là tù đối với tù và quản giáo dối với tù lại ở mức bẩn thỉu tanh hôi thế này.
    Những gì tôi chứng kiến là những sự thật đau lòng về những người quản giáo không có lương tâm, về những người đã cố tình tạo ra một môi trường tù đầy nhiễu nhương và quái đản. Liệu có phải chỉ như thế thì họ mới có "cửa" để mà "sống"?
    Trong trại tạm giam cũng có đủ các phòng ban, mỗi phòng chịu trách nhiệm một mảng. Nhưng chẳng có mảng nào tồi tệ như cái mảng "trực tiếp trông tù" - cái mảng mà những cán bộ vẫn thường được tù gọi là "thầy" và "ban" mỗi ngày ấy...
    Chính cái mảng "trực tiếp trông tù" này đã tạo nên một điều tiếng rất xấu, một vết nhơ làm ảnh hưởng rất lớn đến những người công tác trong trại giam nói riêng và lực lượng công an nói chung.
    Tù khắc nghiệt thì đúng là khắc nghiệt thật, nhưng sự khắc nghiệt đến tàn bạo thì lại là do những người trông tù tạo ra (bởi nếu dãy giam nào mà "luật" và "lệ" được quản giáo "nhẹ nhàng" thì cái dãy ấy sẽ "an bình" hơn và không "gây tiếng vang" như cái nơi tôi đang ở này, cái nơi mà lũ tù đầu vẫn thường dùng hai từ là: "khét lẹt").
    Nhiều người suy nghĩ là (những thằng phạm tội và đi tù đáng bị như thế) chưa hẳn đã đúng. Theo tôi, phàm đã là con người, sẽ chẳng ai là có thể tránh khỏi những phút nông nổi, những việc làm thiếu suy nghĩ... Có cả ngàn lý do dẫn đến con dường phạm tội của họ...
    Những gì tôi viết là những gì tôi được chứng kiến ở một góc nhỏ của nhà tù, đồng thời cũng chỉ là góc độ của những kẻ mới lần đầu tiên phạm tội (những người chưa từng có tiền án, tiền sự).
    Ở cái góc "tù đầu" này mà đã thế thì thử hỏi ở các "góc khác", những nơi mà trại giam đã phân loại (kiểu từ 2-3 tiến án tiền sự trở lên bị giam một khu, kiểu phạm trọng tội giam một khu...) thì sẽ còn thế nào?
    Đi tù, chúng ta vẫn thường gọi là "cải tạo" bắt buộc. Tại các phiên toà khi xét xử mà quyết định án, bao giờ vị thẩm phán cũng nói một câu: Xét thấy cần phải cách ly khỏi đời sống xã hội một thời gian (nếu là án tử hình thì sẽ là: cần phải loại bỏ vĩnh viễn khỏi đời sống...). Như vậy tức là hình phạt dành cho những người phạm tội là phải cách ly khỏi xã hội, phải lao động, học tập cải tạo... Mục đích của việc làm này là răn đe, giáo dục trong các trại cải tạo, để người phạm tội nhận thấy lỗi lầm, sau đó khi ra trại có thể trở thành một công dân tốt...
    Nhưng hỡi ôi, sự giáo dục trong trại giam mà như hiện nay thì thử hỏi ai sẽ trở thành người tốt được khi phải hàng ngày trải qua? Môi trường sống thế này sẽ khiến cho người phạm tội lần đầu sợ hãi, nhưng cũng chính cái môi trường này sẽ nhồi nhét vào đầu con người ta những thứ thật khó mà "gột rửa".
    Tôi đặt địa vị mình ở ngoài xã hội, khi có ai đó chỉ vào một thằng và nói : Thằng này mới đi tù về đấy. Cảm giác của tôi sẽ thế nào? Tôi sẽ cảnh giác ngay lập tức (dù là tôi cũng mới trong tù ra), sự thật là ai cũng sẽ như vậy thôi. Xã hội mình còn quá nhiều định kiến và cái "mác" là một "thằng tù" nó chua xót và đớn đau lắm.Có ai cần biết mình thế nào đâu, họ cứ nghĩ rằng đã đi tù là xấu xa, là phải tránh tiếp xúc... Chính vì cái suy nghĩ ấy, chính vì cái sự giáo dục ấy... đã khiến cho những thằng đi tù về luôn bị mặc cảm, ở chỗ người ta không biết mình thì thôi, chứ loanh quanh cùng khu, cùng xóm thì mệt lắm... Chưa kể họ "soi" vào và ngứa mồm "Cái nhà ấy có thằng đi tù về đấy, cứ tưởng thế nào, hoá ra cũng là phường lưu manh cả thôi...". Đấy, vậy thì thử hỏi ai mà không cắn dứt lương tâm khi đang ở giữa dòng xoáy tù tội như thế này cơ chứ. Nếu không cẩn thận và tỉnh táo thì chính những thứ đó sẽ là chiếc thòng lọng vô hình giết chết cuộc đời của bất cứ một ai lỡ dính vào hai tiếng "tù đày"...
    >>>
    Biết giờ này em có nhớ anh không? Có nghe tình yêu thức dậy trong lòng, Đếm từng màu thời gian đến, Bóng hình người mình yêu mến, Ôi nhớ gì hơn nhớ người yêu...
    "Đại nhạc hội" được tiếp tục bởi những "ca sĩ" tù chuyên nghiệp. Hai thằng lính mới được tạm tha và cho "đóng vào góc tủ lạnh" sau khi đã được "nếm trải" khá nhiều "món đặc sản tù".
    Tôi nghe nói, ai có giọng hát hay, biết chơi một loại nhạc cụ nào đó... thì khi đi trại cải tạo sẽ đưa vào đội văn nghệ, sẽ không phải đi lao động vất vả... Ừ, ai cũng mong được xử sớm, được đi trại cải tạo sớm, chẳng ai muốn bị "om" ở cái chốn giam cứu tăm tối và cùng cực này...
    Phần văn nghệ kết thúc, cả buồng được yêu cầu "đổ" hết. Lúc này hai thằng "xe" sẽ đi kiểm tra "pha", "cổ", "chân chống" xem đã "tắt" và "khoá" hết chưa?. "Pha" thằng nào mở sẽ bị "búng" cho... "lòi pha", còn "chân chống" thằng nào co thì sẽ ăn gót... cho phải đi... "hàn"...
    Mùa hè nóng bức thì lũ tù thường nằm thẳng xuống "mà" xi măng, nhưng mùa đông thì... Lúc ấy khổ nhất là "dân", chăn không có mà đắp, chiếu không có mà nằm...
    Theo quy định của trại, thì tất cả can phạm vào đây, mỗi người sẽ được cấp phát chăn, chiếu, khăn mặt, quần áo (mùa đông được phát áo bông chấn thủ)... Nhưng, sự "cấp phát" đến tay tù những thứ đó chỉ là một giấc mơ, hoạ hoằn lắm mới có vài cái chiếu được đưa vào, nhưng rồi thì các "anh trên" cũng "chẹt" hết. Muốn có chăn đắp thì gia đình tự mua mà gửi vào... (mà nhiều đứa có gia đình gửi chăn mới cũng có được đắp éo đâu, các anh "chẹt" đến nơi đến chốn, tuổi éo gì mà đòi đắp chăn mới, khi ấy may lắm thì được "các anh" thải cho một cái chăn bông rách...).
    Tôi đi tù, ừ, nhục thì cũng nhục rồi, cay đắng thì cũng cay đắng rồi. Giờ đây là lúc tôi phải kiên nhẫn, phải chấp nhận thực tế... Chứ hồi đầu tôi suy sụp và bất mãn lắm. Đúng là may mắn đã mỉm cười với tôi, những gì tôi có được ở cái chốn này sẽ chẳng bao giờ lặp lại được.
    >>>
    Đi tù. Lý do này đã khiến tôi đã mất đi quá nhiều thứ. Công ty của tôi không thể tồn tại vì sự xâu xé, người yêu của tôi không thể chịu dựng và đã phải ra đi...
    Tôi từng nói, tôi sống trên đời này, tôi phấn đấu tất cả vì hai thứ là TIỀN và TÌNH, tiền là vật chất hàng ngày, là thứ tạo ra sự tồn tại... Còn tình, là thứ tinh thần mà không một ai có thể thiếu... (bao gồm cả tình yêu đối với gia đình và những người xung quanh)... Vậy mà chỉ vì một lý do ngớ ngẩn mà tôi một lúc mất đi gần hết những gì mình phấn đấu gây dựng bao năm mới có được...
    Tôi sẽ không trách và cũng không giận ai đâu, kể cả em, cô nàng "chè Thái, gái Tuyên" của anh ạ. Tôi biết, chính tôi là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, những gì xảy ra (phải đến, sẽ đến) tiếp theo chỉ là một sự "hoàn tất" (giống như sự tất yếu của trò chơi DOMINO thôi)... Nàng cũng đã phải mất quá nhiều nước mắt vì tôi rồi còn gì. Lá thư cuối cùng tôi gửi về cho nàng, tôi cũng khuyên nàng không nên chờ đợi tôi nữa, tù đã lấy mất hết của tôi rồi, nàng hãy quên tôi đi, bởi nếu ngày về còn gặp lại, tôi cũng sẽ không yêu nàng nữa đâu...
    Lá thư này là một trong những thứ làm tôi day dứt nhiều nhất... Mất cả tháng tôi như thằng mất hồn... Đêm nào tôi cũng thao thức, trằn trọc...
    Có những đêm không ngủ, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến công việc, nghĩ đến người yêu... mà ứa nước mắt...
    Đã có đêm tôi nằm mơ được trở về...
    Tôi háo hức chạy về nhà, nhưng thay vì cảm giác chào đón thì lại thấy sự lạnh nhạt của mọi người, bố mẹ và hàng xóm nhìn tôi dò xét, lạ lẫm, mẹ tôi hỏi: Mày trốn trại hả con?...
    Tôi bàng hoàng với những bước chân vô định, tôi tìm đến nhà nàng... Chẳng có ai, chỉ còn lại căn phòng trống trải và lạnh lẽo... Tôi lao ra ngoài, chạy đến tất cả những nơi trước kia tôi và nàng thường đến... Cũng chẳng gặp nàng... Tôi đã gào lên rằng: Em đang ở đâu?... Chẳng có ai nghe thấy tiếng gào thét của tôi... Tôi mệt mỏi ngồi phệt xuống bãi cỏ...
    Rồi bỗng nhiên phía trước mặt tôi nàng xuất hiện, nhưng... nàng đang sánh vai với một gã trai xa lạ... Nàng không thấy tôi... nàng và gã trai tình tứ như trên đời này không hề có sự tồn tại của tôi... Tôi vùng đứng dậy và lao về phía nàng... nhưng thân thể tôi như tê cứng lại... Nàng và gã trai thì cứ mỗi lúc một xa, một xa...
    Tôi choàng tỉnh, bàng hoàng, tôi cố mở to mắt... Ôi giấc mơ... giấc mơ quái ác...
    Ngoài trời đang mưa, tôi bất giác đưa tay lên chiếc gối vì thấy cảm giác ươn ướt...
    Sao mưa lại có thể hắt vào tận chỗ tôi nằm thế này?............

Chia sẻ trang này