1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hồi Ký Bão Lòng ( truyện trong tù bây giờ mới kể )

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi frankmovie, 08/03/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 21 :
    Đã quá nửa đêm, tôi không thể nào chợp mắt được, bầu trời bên ngoài tối đen, chỉ có những ánh đèn an ninh vàng đục héo hắt là còn sáng ở những dãy hành lang, các buồng giam im ắng đến ghê người, tôi nhỏm người dựa vào tường, giờ này cũng đã bước sang một ngày mới, hôm nay là thứ 7, ngày thứ 7 luôn là ngày tôi cảm thấy lòng mình tê tái nhất, đã là ngày thứ 7 thứ mười hai kể từ khi tôi bị bắt, tôi vẫn đếm, vẫn nhớ và vẫn đau đớn từng ngày...
    Ngày hôm nay tôi có thêm một lý do để đau đớn, để khắc khoải, để cắn dứt... Thứ bảy này cũng là sinh nhật lần thứ 24 của em...
    Tôi rướn người như muốn gọi, muốn kéo, muốn van nài, muốn nhờ cơn gió kia mang về cho em những lời yêu thương sau song sắt, tôi muốn gửi tới em lời xin lỗi thứ 102 của tôi, 102 ngày trong trại giam, mỗi ngày tôi đều đặn gửi tới em, tới gia đình thân yêu của tôi, tới bạn bè và những người đã luôn ở bên tôi... một lời xin lỗi.
    Những kỷ niệm cứ tới tấp ùa về... Ôi những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây bỗng như những cái tát khủng khiếp giáng vào mặt. Còn nỗi khổ nào lớn hơn nỗi khổ về mặt tinh thần như thế này?...
    Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao em.
    Ngày nào đã quen nhau, vì chung hướng đời, mình trót trao nhau nụ cười
    Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim,
    Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.
    Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên em.
    Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau
    Còn đâu những đêm anh dìu em lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đờị
    Tình mình nay chết như lá uá thu rơi...
    Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
    Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.
    Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến.
    Đừng thương tiếc chi, chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời
    Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi,
    Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
    Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao, không bao giờ quên em...
    Tiếng hát như nghẹn lại trên môi, tôi hát khe khẽ cho tôi nghe, tôi hát khe khẽ cho gió nghe, tôi hát khe khẽ cho chính cuộc đời của mình...
    Một cơn gió lạnh ùa vào buồng giam, một cơn gió kỳ lạ... Rồi trời bỗng đổ mưa sầm sập... Cơn mưa quăng quật những suy nghĩ miên man của tôi, có những tiếng rung rít như than van, ai oán... (Điều kỳ lạ là cả hai lần, trong thời gian tôi đi tù, cứ đúng ngày sinh nhật em thì trời lại mưa rất to)... Có lẽ ông Trời cũng thấu hiểu và đồng cảm được với nỗi khổ của một thằng tù như tôi thế này...
    Trận mưa to khiến những thằng tù bị đánh thức, ngác ngơ...
    Thấy tôi ngồi trầm ngâm. Một bạn tù "trách nhiệm" hỏi:
    - Không ngủ được hả mày? Trời mưa to quá, không biết lúc này ở nhà có ai bị đánh thức như tao với mày thế này không?...
    - "Ở nhà có ai bị đánh thức như tao với mày thế này không" ư?... Sao mày lại hỏi cái câu hỏi như xát muối vào lòng tao như thế này cơ chứ?...
    - Còn thuốc lào không?
    - Còn
    - "Báo nhân dân" hay "báo thể thao"?
    - Nhân dân
    - Vậy tốt. Mày đưa đây tao quấn một điếu...
    Tôi cầm dải giấy đã được xé sẵn từ tờ báo "nhân dân", sở dĩ tôi hỏi giấy quấn thuốc lào là xé từ báo "nhân dân" hay báo "thể thao" là vì giấy của báo "nhân dân" mỏng, dễ quấn và sẽ ít độc hại hơn các loại giấy báo khác.
    Tôi tự mình quấn một điếu thuốc nhỏ đủ để cho vài người hút, trong tù tôi cũng đã tự học cách quấn thuốc, để những lúc thế này có thể tự "bem" lấy mà không càn phải nhờ "xe" (thường thì có những thằng "xe" chuyên phục vụ "điếu đóm", bưng bê)...
    Tôi "bập" trước, rít thật sâu. Phê lòi... Tôi cố giữ thăng bằng nhưng cũng không được, người tôi từ từ "hạ" xuống "mà", tôi thấy trần nhà quay tít... Đêm hôm hút thuốc lào kinh thật.
    Hồi đầu lên đây tôi cũng không hút đâu, nhưg rồi sau cứ chan chán nên mỗi ngày cũng "làm" một hai "phát". Kể cũng buồn cười thật, có những lúc thuốc lào bị hết do trại "làm chặt" vì có đoàn kiểm tra vào, lúc ấy tư dưng tôi thèm được hút (có lẽ cũng là từ tư tưởng thôi) mà không có, thế là cũng "a dua a tòng" bức xúc giống anh em, người cứ "nhấp nha nhấp nhổm"... Lúc đó tôi bảo với lũ tù: Mịa nó chứ, sau này tao về, tao sẽ mua cả cân thuốc lào để trong phòng hút cho nó... sướng. Nhưng nói vậy thôi, chứ khi về tôi cũng xin chắp tay "vái cả nón" cái món "sâu kèn" ấy.
    >>>
    Gần sáng, tôi cố gắng ngả lưng một tí, nhưng vừa chợp mắt thì bỗng giật mình vì tiếng gào thét, tiếng gọi tên nhau í ới...
    - Anh em ở lại may mắn nhé... Tôi đi "trả án" đây...
    - L...... ơi..... Nhắn nhà anh là anh "đi" rồi nhé..........
    - Cố gắng nhé anh ơi.........
    - "Đi" mát mẻ..............
    Bên kia dãy giam chẵn là tiếng phụ nữ gào khóc đến lạc cả giọng....
    - Con ơi.......... con....ới.... mẹ........ "đi".... mẹ... "đi"................
    Tôi vùng nhỏm dậy, thì ra là tiếng kêu, tiếng gào thét của những kẻ bị án tử hình đang chuẩn bị được đưa ra trường bắn...
    Trời vẫn mưa rất to...
    Tôi nhổm hẳn lên song sắt nhìn xuống... Phía dưới là Thân "dái cá" và Nam "cu chính" đang lê lết... Tiếng xích sắt dưới chân va đập loảng xoảng... Thân "dái cá" đang cố rướn người ngoái lại phía những dãy buồng giam... Chẳng biết khoảnh khắc cuối cùng của đời một con người sẽ thế nào khi biết chỉ một lát, một lát nữa thôi, sẽ có những loạt đạn lấy đi của họ mạng sống... Nam "cu chính" không còn bước nổi, đôi chân hắn như cố níu lấy mặt đất, hắn bị ốp hai bên bởi năm sáu "chú" công an...
    Tiếng phụ nữ gào khóc phía bên dãy chẵn vẫn văng vẳng như xé ruột... Tôi không biết tên, nhưng có lẽ chị ta phạm tội buôn bán ma tuý...
    Vậy là sáng nay, một ngày thứ 7 mưa gió, có tới ba phạm nhân phải đi thi hành án tử hình...
    Tôi lặng người đi rất lâu bên song sắt...
    Tử hình, đó là hình phạt dành cho những bị án phạm trọng tội. Tư tưởng họ hầu như đã xác định là phải chết, thế nhưng đa phần cứ đến những giây phút cuối cùng thế này, phần NGƯỜI trong họ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
    Án tử hình bao giờ cũng được thi hành vào buổi sáng sớm, những người bị án tử hình biết điều đó, nên họ sợ nhất là cái giây phút có tiếng mở cửa lúc 4 - 5 giờ. Họ thường chỉ ngủ vào ban ngày vì có lẽ chỉ có ban ngày mới cho họ được một giấc ngủ "yên tâm" nhất. Ban đêm họ sẽ thức, thức và chờ đợi...
    Nhiều đêm nghe tiếng tử tù kêu than, rồi hát... nghe ai oán lắm...
    Sau khi được đưa ra khỏi "ca" (phòng biệt giam dành riêng cho tử tù), bị án sẽ được đưa đến một căn phòng chung bên ngoài, lăn tay, chụp ảnh, xác định đúng người đúng tội, sau đó sẽ nghe đại diện viện kiểm sát và toà án đọc quyết định thi hành án.
    Trước khi đi bắn, phạm nhân được một đặc ân, đó là được ăn một bát phở (cháo hoặc xôi...), hút một điếu thuốc và viết thư về cho gia đình... Tuy nhiên cũng chẳng có mấy phạm nhân đủ bình tĩnh mà ăn uống được gì vào cái thời khắc đó...
    Kết thúc các thủ tục, phạm nhân bị dẫn giải ra xe chuyên dụng (tay bị còng, chân xích) để ra pháp trường. Tại pháp trường, những huyệt mộ đã được đào sẵn, những bị án sẽ bị buộc chặt vào một cái cột, bên cạnh có quan tài gỗ, bị bịt mắt...
    Sau tiếng lệnh đanh gọn, một loạt tiếng nổ vang lên, tử tù gục đầu xuống, cuối cùng là một phát đạn gọi là "nhân đạo" nhằm tránh đau đớn khi chưa chết hẳn, do một vị chỉ huy dùng súng ngắn bắn xuyên qua thái dương.
    Cuối cùng là pháp y làm việc, xác định hoàn tất thủ tục thi hành án...
    Những kẻ bị án tử hình có một bài hát nghe rất thê lương (dựa theo bài gì đó mà: Tôi xa Hà Nội, năm lên 16, khi vừa biết yêu.... ấy):
    "Hôm nay đẹp trời, anh ra trường bắn, nơi ngoài gốc đa, tay anh bị còng, chân anh bị xích, đưa ra Cầu Ngà. Hoả Lò ơi thế là anh sắp đi xa, thế là anh sắp ra ma... Em yêu ơi anh sẽ không trở về... Ca 3 ơi anh sẽ không trở lại.... Còn đâu nữa ước mơ của ngày xưa.......
    Năm viên đạn đồng, xuyên qua thân xác, thân thể nát tan.... Thêm viên đạn đồng, xuyên qua màng óc... Anh ra ma rồi...
    Hoả lò ơi......... Thế là anh đã đi xa...... Thế là anh đã ra ma..........."
    ..............
  2. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 22
    Vậy là người bạn tinh thần tốt nhất của tôi - giấc ngủ ngon đêm qua đã không đến. Tôi bị ám ảnh quá nặng nề về hình ảnh của những kẻ tử tù. Tôi thao láo đôi mắt, trời vẫn còn mưa lất phất, tôi cứ nằm như vậy cho đến khi ngoài trời, ánh sáng được vén lên. Những cành lá dưới mưa mọi khi chúng tươi vui hớn hở, vậy mà hôm nay tôi thấy chúng như đang nhầu nhĩ, ủ dột... Giờ này ngoài trường bắn, những kẻ đi thi hành án chắc đã mồ yên mả đẹp... Thôi thì cầu trời phù hộ cho họ siêu thoát, kiếp người đã qua rồi, mong cho ở thế giới phù du họ sẽ thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Dù sao thì họ cũng đã phải đền tội, họ đã trả được phần nào tội lỗi mà họ đã gây ra...
    >>>
    Buổi tối, những kẻ yêu quý tôi hướng đến tôi với sự chia sẻ. Một thằng đàn ông với những cá tính mạnh mẽ như tôi thế mà giờ đây bỗng trở lên nhu nhược. Ở ngoài xã hội, có xa nhau cả tuần tôi cũng chẳng bao giờ có cảm giác này, thế mà... giờ đây tôi cứ chới với trong bể sầu như thế này là sao?...
    Hôm nay bữa ăn tối của tù trở thành "bữa tiệc" sinh nhật dành cho em, tất cả gửi lời chúc sinh nhật đến tôi như thể hôm nay chính là ngày sinh nhật của tôi vậy. Tất cả từ trên xuống dưới hôm nay được ăn những thứ ngon nhất mà buồng có (tuy nhiên lớp bên dưới vẫn bị giới hạn), tất cả được hút thuốc lào (kể cả dân). Tôi cảm ơn vì anh em đã dành cho tôi những tình cảm này.
    Trong môi trường tù, để có được sự ưu ái như thế này là rất hiếm. Tôi là kẻ không thích gây thù chuốc oán với ai. Tôi sống thoải mái tối đa có thể với tất cả những suy nghĩ của mình. Tất nhiên rất khó tránh khỏi việc có người nọ người kia, xã hội còn thế nữa là môi trường tù này. Tôi nghĩ sẽ có những người không thích tôi, nhưng nếu có, thì đó cũng chỉ đơn giản là sự không thích do ghen ghét đố kị mà thôi...
    Đêm văn nghệ được bắt đầu với lời cảm ơn của tôi
    - Trước tiên, xin được cảm ơn anh em trong buồng đã ưu ái và dành những tình cảm tốt cho tôi. Đêm nay, có lẽ là một đêm rất đặc biệt. Chúng ta sẽ hát, không phải cho tôi, cho bạn tôi, mà cho tất cả các anh em ở đây, những người có gia đình, vợ con, người yêu đang trông ngóng chúng ta ở nhà... Chúng ta sẽ hát để mà khát khao sống, khát khao sớm trở về với những người thân yêu ấy... Trước tiên tôi xin được hát một bài, gửi đến tất cả những người mẹ thân yêu của chúng ta ở đây, bài hát mang tên "Trở về với mẹ ta thôi"...
    Không gian lắng xuống, chờ đợi... Giai điệu bài hát da diết vang lên...
    Trở về với mẹ ta thôi
    Giữa bao la một khoảng trời đắng cay
    Mẹ không còn nữa để gầy
    Gió không còn nữa để say tóc buồn
    Gió lùa khung cửa bên song
    Mắt mẹ khô lệ mỏi mòn nhớ thương
    Chiều ra đầu ngõ để chờ
    Tóc bay trắng xoá bên bờ tịch liêu
    Người không còn dại để khôn
    Nhớ thương rồi cũng vùi chôn tóc mềm
    Tôi còn nhớ hay đã quên
    Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng trời
    Trở về với mẹ ta thôi
    Cả buồng lắng xuống sau khi tôi kết thúc bài hát. Những tiếng đề nghị "tiếp đi, tiếp đi" vang lên...
    Tôi chậm rãi...
    - Và sau đây là một bài hát dành tặng cho tất cả chúng ta... Một sáng tác của NS Trịnh Công Sơn, bài hát: "Tôi ơi đừng tuyệt vọng"...
    ...
    Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
    Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
    Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
    Em là tôi và tôi cũng là em.
    Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
    Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm
    Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
    Tôi là ai mà còn trần gian thế
    Tôi là ai, là ai, là ai
    Mà yêu quá đời này.
    Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
    Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
    Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
    Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
    Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
    Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên.
    ...
    Những ánh mắt bâng quơ, những khuôn mặt héo hắt, miên man... cứ chạy theo xúc cảm của từng câu hát...
    Trong buồng giam hầu như không có một tiếng động, nhưng ở một góc nào đó tôi lại có thể cảm nhận được những tiếng thở dài...
    Kết thúc chương trình văn nghệ, tôi có kể một câu chuyện với anh em tù, một câu chuyện của cuộc đời... Câu chuyện của một kẻ lỡ sa chân và bị vợ con phản bội, người vợ ra đi với một chân trời mới, mang theo đứa con, là kết quả của một tình yêu tưởng như chẳng có gì có thể chia cắt...
    Câu chuyện khiến cho nhiều người cảm thấy chạnh lòng chua chát. Tù vẫn có một câu mà mỗi lần đọc lên nghe đến là khốn nạn:
    "Anh đi nước ngoài bao năm em cũng đợi/ Anh đi tù chỉ một tháng em cũng... *** chờ"...
    Thế đấy, đời cứ thế đấy.
    Thôi em đi đi chẳng còn gì
    Cố gắng níu kéo để làm chi
    Cho nhau bao nhiêu là cay đắng
    Đã mất hết đi niềm tin
    Hối tiếc cũng vậy thôi
    Những lúc ta khó khăn muộn phiền
    Có thấy bóng dáng em nào đâu
    Em đang quay lưng tìm vui mới
    Nên say sưa bên tình nhân
    Chẳng cần tim ta nữa
    Giờ thì cuộc đời đã đổi thay
    Em đi đi hết thật rồi
    Quay về để làm chi
    Dù cuộc đời này chặng đường ta đang đi qua
    Dẫu đắng cay ta vẫn không lùi bước
    Để rồi một ngày gặp lại nhau
    Em sẽ thấy với đôi tay ta cũng vẫn làm nên
    Cuộc đời này nào ngờ được đâu
    Như khi xưa với những gì người dành cho ta đó
    Với lũ tù đầu, tôi rất hiểu, có khá nhiều hoàn cảnh éo le đặc biệt dẫn đến việc họ phải vào tù, có nhiều người có trình độ học vấn cao, có nghề nghiệp rất đàng hoàng... Vì thế, câu chuyện của tôi kể ra cũng là để cho họ tỉnh táo, dám chấp nhận tất cả (những gì đã và sẽ xảy ra), tôi mong khi trở về, họ sẽ mau chóng quên đi quãng thời gian u ám này để mà làm lại...
    >>>
    Thời gian đầu tôi bị đưa lên Hoả Lò, thỉnh thoảng tôi nhận được những bức thư ("thư dịch vụ") thấm đẫm nước mắt của nàng. Nàng kể cho tôi những ngày kinh hoàng đầu tiên khi nàng biết tin, nàng suy sụp, không ăn, không ngủ... Hàng ngày nàng cứ lang thang, vô định, và hầu như ngày nào nàng cũng đến và đứng trước cửa trại giam... Nàng nói nàng hy vọng vài hôm tôi sẽ được về, hoặc cùng lắm thì cũng chỉ là một tháng...
    Vậy mà thời gian chờ đợi của nàng cứ kéo dài, kéo dài mãi... Trong thư nàng viết cho tôi, nàng nói: "Anh thương yêu, ban ngày em khóc, đêm em cũng khóc, em sẽ khóc và chờ đợi, chờ đợi đến khi nào anh về thì thôi..."...
    Ừ, có ai mà cầm lòng được khi nhận những lá thư như thế cơ chứ. Cái cảm giác quẫn bách, thèm khát tự do luôn luôn giày xéo lên tâm can của tôi... Và chắc hẳn những thằng tù đầu, thằng nào cũng thế cả...
    Tôi đã ghi nhận tất cả những tình cảm ấy của nàng, tôi tự hứa với lòng mình rằng khi được tự do, tôi sẽ bù đắp lại cho nàng thật nhiều... Nhưng, hỡi ôi, cái cơ hội "bù đắp" đó đã chẳng bao giờ đến được với tôi nữa... Đến tháng thứ năm tôi bị tạm giam thì nàng cũng bắt đầu "mất tăm, mất tích"...
    >>>
    Tôi bị gọi ra buồng quản giáo, tôi linh cảm có một chuyện gì đó không hay khi nhìn thấy vẻ mặt hằm hằm của hắn...
    Vào trong phòng, tôi lặng lẽ ngồi xuống, cũng không dám hỏi, tôi chờ đợi trong lo âu... (Việc phân biệt giữa quản giáo với tù ở đây còn được thể hiện như thế này, khi tù gặp quản giáo thì phải ngồi xổm, khoanh tay, cách vị trí ngồi của quản giáo vài mét. Úi giời, quản giáo ở đây cứ phải gọi là vô cùng oách, oách với... tù)...
    Tôi vừa ngồi xuống, tay quản giáo rút ngay quả "*** ngựa" treo trên tường xuống ném lên bàn.
    Chết mẹ rồi, hắn lấy "*** ngựa" để phang mình đây, mình có làm gì sai đâu nhỉ???...
    - Anh có biết tôi gọi anh ra đây có việc gì không?
    - Dạ, thưa "thầy" con không biết
    - Đ.mẹ... Có thật là không biết không?
    - Dạ... con không biết gì thật mà...
    Tay quản giáo với lấy cái "*** ngựa", hắn gồng tay nắm chặt lấy cái cán, mặt đỏ gay, đứng dậy...
    - Được rồi, để "bố" cho mày biết thế nào là "không biết"...
  3. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 23 :
    Tay quản giáo với lấy cái "*** ngựa", hắn gồng tay nắm chặt lấy cái cán, mặt đỏ gay, đứng dậy...
    - Được rồi, để "bố" cho mày biết thế nào là "không biết"...
    - Dạ thưa "thầy" khoan đã. "Con" xin được nói trước khi "thầy" đánh "con"... Nếu "con" có lỗi "con" sẵn sàng xin chịu mọi hình thức kỷ luật của "thầy", "con" chỉ muốn biết lý thôi?
    - À, được, để cho mày "tâm phục, khẩu phục" luôn. Việc cho mày sang buồng khác cắt tóc, tại sao mày dám "thông cung" cho thằng NCT...?
    - Dạ thưa... Thế thì "con" dám khẳng định là "con" bị oan, con chưa bao giờ làm việc đó cả.
    - Có thật là mày không "làm" không?
    - Vâng.
    - Chỉ có mày sang buồng đó, thế mà khi mày về, hai thằng nó lại nhắn gửi được cho nhau?
    - Dạ, con không làm, "thầy" cứ cho gọi chúng nó ra hỏi thì sẽ "ra" ngay.
    - Được rồi... Mày cứ chờ đấy, tao sẽ cho gọi chúng nó ra.
    Thật ra, sự việc cũng chẳng có gì, số là thời điểm này, tôi hay được "bon" đi cắt tóc cho tù. Trước khi vào đây thì tôi cũng có biết cắt tóc là gì đâu, chẳng là hôm ấy chủ nhật, tay quản giáo đưa vào buồng cái "tông - đơ" và bảo thằng "trực buồng" cho anh em cắt tóc, trong buồng không có ai biết cắt, thế là chúng nó lôi ngay tôi ra, lấy lý do tôi là dân mỹ thuật, chắc khéo tay và cắt được.
    Chúng nó "đầu tư" cho tôi mấy thằng "dân" để làm "thí nghiệm"... Hô hô, hai thằng đầu tiên tôi "phay" cho cứ gọi là "ruộng bậc thang" trên... Cao Bằng cũng phải gọi bằng ... "tại ka".
    Thằng "trực buồng" cười ằng ặc :
    - Đ.mẹ... mấy thằng này thế là đẹp lắm rồi... thôi cút ****** về chỗ đi.
    Rồi nó quay sang tôi
    - Ông cứ tiếp đi, vài quả "dân" nữa là ngon ngay, chúng nó cần đỡ dài, đỡ vướng víu chứ cần *** gì đẹp.
    Cũng là tại cái "tông - đơ" lâu ngày không dùng nên nó không trơn, cắt nó cứ "nhai" tóc nên mới thế, chứ mắt tôi cũng đâu đến nỗi có "đờm".
    Sau khi được tra mấy giọt D.E.P (thuốc chữa ghẻ), con "tông - đơ" trơn tru hẳn... Tôi bắt đầu sự nghiệp của một... "nhà tạo mẫu tóc" trong tù.
    Mà hình như là tôi có cả... năng khiếu cắt tóc thì phải. Sau mươi "quả đầu" "trình" của tôi nâng lên rõ rệt... "Tiếng lành đồn... gần", các buồng khác xin "thầy" cho tôi sang buồng họ, giúp cắt tóc cho anh em. Và đó là lý do tôi sang các buồng khác (tôi cũng thích như thế, vì được "bon" đi chơi, được "lao động" ... nó cũng đỡ "cuồng người" lên, thời gian thì "trôi" nhanh hơn)
    Quay lại với vệc tôi bị quản giáo gọi ra. Đúng là tôi có nói chuyện với cái ông NCT... đó thật, ông ta là một trong những "giám đốc lừa" có tiếng (lừa dự án cả trăm tỉ đồng), nó phức tạp ở chỗ là từ khi bị bắt, ông ta đã cắt động mạch ở tay tự tử một lần rồi, thế nên ông ta là trường hợp đặc biệt để quản giáo theo dõi, nếu quản giáo mà để ông ta tự tử chết thì quản giáo sẽ bị "bắn" rụng ít nhất là hai "hạt" (2 sao trên quân hàm). Bảo sao mà thái độ của tay quản giáo với tôi lại... kinh như thế.
    Sau khi bọn họ bị gọi ra, nguyên nhân đã được làm sáng tỏ, thì ra "lỗi" xuất phát từ một thằng đánh nhau bên buồng đó bị chuyển sang buồng tôi. Chúng nó "vô tình" tỉ tê cho nhau nên mới "hóng" được tí nọ tí kia.
    Cuối cùng thì vẫn là tại "rích". Mẹ kiếp, chúng nó thấy mình "nói chuyện" thế là chúng nó "bẩm báo" ngay mình là "nghi can" số một. Mẹ nó chứ, suýt nữa thì bị ăn "*** ngựa nấu chua cay" no.
    Sau khi được "minh oan", tay quản giáo cho tôi về buồng trước, trên đường về buồng hắn ta tỏ vẻ tử tế, rút cho tôi một điếu thuốc và "căn dặn":
    - Vào buồng có gì thì "báo" cho tôi nghe chưa?
    Tôi vâng, nhưng mà mẹ nó chứ, nó cho mình một điếu thuốc mà định gạ mình làm "rích" mới kinh. Nói xin lỗi chứ... "Bố cứ dí... vào.... " - Bực cả mình.
    >>>
    Thời gian này dù sao vẫn là thời gian mới của tôi ở đây, cho nên dù tôi đã được "nâng đời" nhưng vẫn còn bị "hạn chế" với quản giáo nhiều, kể cả việc tiếp xúc. Mãi đến một hai tháng sau tôi mới được quản giáo "biết đến" nhiều hơn và lúc ấy tôi cũng có một cuộc sống dễ chịu hơn hẳn.
    Nhưng, càng sống thoải mái bao nhiêu (tất nhiên là thoải mái so với tù thôi), tôi càng cảm thấy đau lòng. Nhìn xuống dưới, trong mấy chục mét vuông buồng giam này thôi, là biết bao cảnh khổ, là biết bao cuộc đời cay đắng. Tôi nhìn thấy và thấu hiểu hơn ai hết "nỗi nhục làm người mà không được làm người" (mất quyền công dân) ở đây là gì. Có lẽ nếu tôi viết những trang viết này theo góc nhìn của chính những con người bị "đoạ đày" ấy, thì có lẽ nó còn lột tả hơn được một cách sinh động nhất.
    Tôi may. Ừ, đúng là có may. Nhưng cái sự "may" này để làm gì nào? Bớt được tí "tởm lợm" nào hay tí ấy ư? "Giữ được mình" để trở về ư?... Ai cũng mong như vậy. Nhưng có đôi khi tôi muốn "phá phách" muốn được đánh, muốn bị đánh, muốn bị hành hạ vì cái tội "tự mình làm khổ cuộc đời mình".
    Hồi mới bị tạm giữ ở quận, có lúc tôi như phát điên, mọi công văn giấy tờ, hợp đồng ở ngoài bị đình trệ (tôi là người sở hữu 80% vốn góp ở cty và có quyền quyết định hầu hết công việc), tôi lo lắng không biết những công việc ở cty sẽ ra sao? Tôi lo lắng không biết bố mẹ tôi sẽ thế nào?. Lúc ấy người nó "rồ" lắm. Chán nản đến cùng cực.
    Lúc ở quận tôi được "tạo điều kiện" làm cái chân "tự giác" bên ngoài, chia cơm cho anh em, thỉnh thoảng "bon" ra phòng quản giáo làm ấm chè uống. Nhưng nỗi đau đáu "trông ngóng" ra bên ngoài thì chưa giây phút nào là không day dứt.
    Chính vì sự sốt ruột thái quá mà tôi liên tục tìm cách viết thư ra ngoài.
    Hôm ấy tôi viết hai lá, một cho gia đình (hướng dẫn cách thức tiếp cận và "chạy" ai thì "đúng cửa") và một cho người yêu, mỗi lá thư được viết trên một tờ giấy gói lương khô và được tôi nhét giấu cẩn thận vào cạp quần (đã được rạch một khe để giấu đồ vi phạm), tôi phải giấu vì ở quận bọn tôi cũng bị "đập buồng" liên tục. Tôi định chờ đến tối, sẽ nhờ một vị quản giáo quận "đưa giúp" về hộ tôi (300 nghìn/ 1 thư) (Ở quận có vẻ họ "phá giá" so với HL quá nhỉ ^^).
    Nhưng...
    Khoảng 16h....
    - Tất cả cởi hết quần áo, chỉ mặc quần đùi và bước ra khỏi buồng.
    Tôi lẩm bẩm, thôi chết mẹ rồi, sao lại "đập buồng" vào cái giờ này cơ chứ, tôi lo lắng... thậm chí cảm thấy hơi chột dạ... (vụ này tôi không chắc, nhưng có đến 70% cũng lại là do "rích")
    Bọn tôi, 8 thằng lần lượt cởi quần áo và bước ra ngoài. Có hai tay CA bước vào và bắt đầu "khám".
    5 phút nặng nề...
    - Những cái này của thằng nào?
    Mặt tôi biến sắc, xong, nó "túm" được thư của tôi mất rồi...
    - Dạ, của cháu.
    - Tất cả vào buồng, thằng này ra đây.
    Tôi bị gọi ra ngoài buồng quản giáo. Lúc này tay đội trưởng đi vào. Hắn cầm thư của tôi lên và đọc, tôi thấy mặt hắn dần chuyển sang tức giận.
    Hắn hét lên như một con chó dại
    - Cầm cái dùi cui dài ra đây.
    (Ở quận có hai loại dùi cui, một loại ngắn và một loại dài, loại dài đánh "đã" lắm, đó chính là "*** ngựa" đấy...)
    Một thằng trung uý khá trẻ tên P... cầm "*** ngựa" vào
    - Mày đập cho thằng này một trận cho tao, Đ.mẹ, láo quá. - tay đội trưởng ra lệnh
    Thằng trung uý tên P... bắt tôi nằm xuống đất. Tôi mắm môi chờ đơi. Cũng đếch dám xin vì lờ mờ nhận ra "vấn đề"...
    Bụp
    Ẹc, tôi oằn mông sau cú "thẳng cánh cò bay" của ********* con. Mẹ, cái mông đít của mình nó quen ngồi ghế êm, nó éo quen thế này đâu... hít hít...
    Bụp... bụp... Hai phát liên tiếp nữa. Tôi oằn người. Đau...
    Một tay quản giáo ra "khuyên can" tay đội trưởng, nhưng nó mặc, nó chỉ cho dừng lại khi tôi đã bị "phang" đến phát thứ 9.
    Tôi cay lắm mà không làm gì được. Nhưng cũng may là cái bọn ở quận... éo biết "tra khớp" nên nó cũng đỡ, nó chỉ đánh vào mông thôi, mà mông là chỗ... thịt dày nhất. Tuy nhiên, nói là để an ủi mình thế thôi, chứ cái mông của tôi sau đó chả khác mẹ nào cái mâm xôi gấc cả.
    Buối tối, có mấy người (là công an) xuống cho thuốc lá và an ủi tôi. Đó là một trong số những người muốn bênh tôi mà chẳng làm gì được.
    Nỗi đau tinh thần đang quá lớn, giờ công thêm nỗi đau về thể xác làm tôi chán. Cả đêm tôi không thể chợp mắt, cái mông đau đếch "hạ" xuống được, cứ phải nằm nghiêng. Nghĩ mà ức. Tôi không khóc nhưng nước mắt tự nhiên chảy dài trên má...
  4. ZimbabweKT

    ZimbabweKT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2008
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Bác ơi
    Đọc từ bài đầu của bác là bắt đầu chuyện à?
    Bác post theo thứ tự ko? có bỏ tý nào ko để em đọc
    Ko có em đi mua sách về
  5. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Vâng,bác cứ đọc từ đầu ý,em post theo tuần tự đấy,mua sách về thì cũng giống thế thôi.Mà em nghe đâu là truyện này ko được xuất bản,bác thấy nó bán ở đâu chỉ chỗ cho em ra mua với nhé
  6. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 24 :
    Nỗi đau tinh thần đang quá lớn, giờ công thêm nỗi đau về thể xác làm tôi chán. Cả đêm tôi không thể chợp mắt, cái mông đau đếch "hạ" xuống được, cứ phải nằm nghiêng. Nghĩ mà ức. Tôi không khóc nhưng nước mắt tự nhiên chảy dài trên má...
    >>>
    Tôi cứ miên man, cũng nghĩ nhiều đến cái thời gian ở quận này. Nhưng nếu xét theo khía cạnh tinh thần, thì lúc bắt đầu lên Hoả Lò mới là lúc mà sự khổ sở dày vò tôi một cách kinh khủng nhất, lúc đó luôn là những cảm giác lo âu, giật mình, là những triền miên ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày nào tôi cũng chờ đợi, chỉ mong ngóng và hy vọng có người đến đọc tên và mở cửa cho tôi về. Chính anh T... thụ lý vụ của tôi nói rằng hiện hai gia đình đang thương lượng, nếu thoả thuận được thì vụ việc của tôi sẽ không khởi tố. Tôi níu kéo lấy những niềm tin từ đó để mà mong, để mà chờ, để mà thấp thỏm.
    Thời gian trong tù thì dài đằng đẵng. Mỗi ngày chôn mình trong cái hố sâu tăm tối này là mỗi ngày tôi gồng mình để mà sống. Đôi lúc tôi bất mãn đến cùng cực.
    Nhớ lại khi ở quận, những hình ảnh "ấn tượng" ngày đầu vẫn khiến tôi cảm thấy rùng mình. Ở quận nó "khét" theo cái kiểu ở quận. Có những thứ khi "va" rồi thì mới hiểu, khi "thấy" rồi thì mới tin.
    Trước đây khi còn ở ngoài xã hội, tôi hiểu rằng cứ thằng nào phạm tội khi vào đến công an là kiểu gì cũng bị công an đánh, dù vụ việc xảy ra là gì đi chăng nữa thì tôi vẫn tin như thế. Nhưng "đến trực tiếp" với công an như tôi thì "kiến thức" trước đây của tôi đã được "bổ xung" thêm rất nhiều, cứ hiểu nôm na như là chơi game ấy, đang ở cấp độ 1 nó vọt một phát lên cấp độ 5 luôn.
    Ngoài cái vụ bị ăn "*** ngựa" của tôi ra thì tôi nhớ nhất một vụ khác, dù vụ này nó chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi thấy thật là kinh khủng, từ cái vụ việc này mà tôi vô cùng mất thiện cảm với lực lượng công an (dù rằng tôi có rất nhiều người thân và bạn bè làm trong ngành này).
    Ở quận, cứ mỗi lần có thằng nào trong buồng đi lấy cung là anh em đều "hồi hộp" và mong nó như "mong mẹ về chợ", chỉ mong khi đi lấy cung về nó sẽ mang về vài điếu thuốc lá, thậm chí là cả một gói thuốc lào. Những trường hợp mà đã "bôi trơn" cho điều tra rồi thì nhìn chung là khá thoải mái, mỗi khi đi lấy cung có thể dễ dàng xin được thuốc lá hay thuốc lào để mang về buồng.
    Kể cũng khôi hài, mỗi lần đi cung về thế này, bao giờ can phạm cũng phải qua một "cửa" khám người, do những đứa làm "tự giác" khám. Đa phần thì "tự giác" nó sờ thấy được hết, nhưng nó sẽ bơ đi cho, chỉ có điều sau đó phải "lại quả" cho nó một phần. Hồi tôi làm "tự giác" ở quận cũng thế, nhưng tôi không "đòi hỏi" chuyện "lại quả" bởi lúc đó tôi cũng chẳng thiếu thốn gì mấy thứ đó. Đấy, mẹ kiếp, đến cả cái thằng "tự giác" mà nó còn ăn "hối lộ" thì nói gì đến bọn quản giáo. Thằng nào lỡ vào đây rồi thì phải xác định thôi ("chết" là nó "thịt", "chết" là nó "thịt").
    Buổi sáng, thằng Q... tội trộm cắp tài sản bị gọi đi lấy cung, nó mới vào đây hai ngày nay, mấy thằng trong buồng nhao nhao:
    - Đi nhớ mang "quà" về nhé, không có "quà" thì đừng vào buồng nữa
    Thằng Q... là một trong số 6 thằng nằm trong đường dây trộm cắp xe máy liên tỉnh mới bị công an quận triệt phá. Cả 6 thằng đều là không trình độ gì cả và đều là người quê Thanh Hoá. Khi nó vừa đi khuất tôi quay lại nói với anh em ngay:
    - Các ông "ngóng" gì nó, đến quần áo còn không có mà mặc kia kìa.
    Thằng V..., thằng lớn tuổi nhất trong buồng lúc bấy giờ thì tặc lưỡi
    - Loại này vào đây rồi đến khổ thôi.
    3 tiếng đồng hồ trôi qua, thằng Q... được đưa trở lại buồng. Tay điều tra trẻ măng trước khi quay ra còn "an ủi":
    - Trưa nay cố mà ăn nhiều nghe chưa. Lấy sức khoẻ để chiều nay "làm việc" tiếp.
    Thằng Q... mặt tái dại, nó nằm vật ra nền nhà, khuôn mặt còn lộ rõ vẻ đau đớn, sợ hãi. Câu chuyện nó kể sau đó chẳng khác nào một bộ phim hành động mà tôi đã từng xem trên kênh HBO về sự "phũ phàng" mà bọn "cớm" đối xử với tù nhân.
    Nó cứ chậm rãi nhả từng câu từng chữ, chuyện nó kể như cứa vào tâm can mọi người...
    Nó bị dẫn đưa vào một cái phòng kín trên tầng 2, đây là khu lấy cung "đặc biệt" dành cho các loại "án mờ", tức là án còn cần phải có sự điều tra mở rộng để tìm ra tình tiết mới, là nơi để "bắt" bọn tội phạm phải khai hết những gì chúng biết, thậm chí là phải khai và nhận hết cả những điều chúng... không làm. (Có lẽ ở trụ sở công an nơi nào cũng có một nơi "bí hiểm" như nơi này thì phải?)
    Vừa vào phòng, lập tức nó bị còng tay lên cửa sắt, tư thế bị còng của nó cực kỳ khó chịu, tay nó bị treo lên cao khiến cho chân nó chỉ đứng được bằng mười đầu ngón dưới đất, nếu nó cố vít xuống, hai cổ tay nó sẽ bị chiếc còng số 8 xiết lại vô cùng đau đớn. Trong phòng lúc này là hai tay điều tra còn khá trẻ, một trung uý và một thượng uý (thường thì các vụ "án mờ" hay được giao cho những thằng trẻ thế này, bởi chúng "dám" đánh người không ghê tay). Có thể nói một cách dễ hiểu thế này, bọn điều tra "án mờ" bao giờ cũng dùng phương châm "độc trị độc", mấy thằng tội phạm lưu manh thì bọn này nó còn lưu manh gấp bội.
    Hai thằng điều tra, một thằng đứng, một thằng ngồi. Trên mặt bàn để sẵn một bộ "đồ chơi", bao gồm dùi cui điện, kẹp sắt (giống như kẹp dùng để kẹp hạt lạc ấy, nhưng nó dài hơn), một mớ dây dù có các nút thắt kỳ lạ... Sau câu hỏi đầu tiên về lý lịch, tay điều tra đang đứng dùng hết sức mạnh bình sinh đấm một quả vào giữa bụng nó, nó hự lên một tiếng, cổ họng nghẹn lại, nó không thở được vì cú đấm vừa rồi nhằm giữa ức nó (chấn thuỷ).
    - Cho mày nếm thử một tí cảm giác mạnh. Khôn hồn thì khai hết ra, đừng để bọn tao phải mạnh tay - thằng trung uý trẻ đang ngồi giờ lên tiếng.
    - Cháu... cháu.... áu... khai hết lúc mới bị bắt rồi... Cháu chỉ lấy một cái xe viva thôi...
    Câu nói còn chưa dứt, nó nhận tiếp một cú đá ngang người. Mỗi câu hỏi sau đó luôn được kèm bởi những cú đánh chí tử (mà cái bọn "có võ" này nó đánh người cũng giỏi thật, rất ít khi để lại dấu vết bên ngoài, có nhiều thằng khi được thả về, chưa kịp "ăn bữa cơm thân mật" nào với gia đình đã phát bệnh từ nội tạng ra mà chết).
    Nó chỉ được trả lời là "có" hay "không" thôi. Đại loại cái kiểu câu hỏi như: Cái xe dream, cái ti vi, cái máy bơm... ở khu A, B, C mày có lấy không? Hay mày có biết thằng nào lấy không? Cứ mỗi cái lắc đầu lại tương ứng với một cú "séc vít" kinh hồn, hết đấm đá, bọn điều tra chuyển sang dùng dùi cui điện, nó bị dí từ ngón chân trở lên, mỗi phát rúm người vì bị dí điện nó bị cái còng số 8 vít thắt vào tay đau đớn, đến phát dí cuối cùng, nó bị "chơi" thẳng vào giữa chym, nó gào lên một tiếng rồi ngất lịm.
    Nó mở mắt ra và thấy mình đã được "hạ" xuống đất (không biết là bọn này có "võ" gì mà khiến nó tỉnh lại nhanh thế?), tay nó bây giờ bị xích quặt ra phía sau. Bọn điều tra mang ra "món" mới, một thằng dùng cuộn dây ngáng ngang mồm nó (chắc là để khi đau nó đỡ kêu và cắn vào lưỡi?), một thằng mang kẹp sắt ra kẹp vào mười đầu ngón chân nó. Mỗi một câu : "Mày có khai không?" nó lại thấy cái kẹp ép vào ngón chân nó một tí, theo như nó tả, kẹp như thế... không đau, nhưng mà... buốt lắm. Cuối cùng thì nó cũng "lòi" luôn ra hai cái xe máy nữa và một cái TV. Ác thật, bọn điều tra này nó đánh cho "lòi" cả tội ra, nó rên rỉ: Em có lấy nhiều thế đâu, nhưng không nhận thì nó còn đánh em chết.
    Thằng lớn tuổi nhất buồng chửi:
    - Đ.****** ngu lắm. Đã chịu đau rồi thì cố mà chịu, mày đã khai thêm một rồi thì nó sẽ bắt mày khai ra thêm 10. Nói cho mày biết, riêng cái tôi ăn cắp, cướp giật thì có bao nhiêu vụ trên địa bàn này nó sẽ bắt mày nhận hết, kể cả mày *** "làm".
    Thì ra là thế. Cái bọn điều tra "án mờ" này muốn có "thành tích" hoá ra chỉ có cách là bắt tội phạm nhận hết thế này đây.
    Theo tôi được biết thì công an có "chỉ tiêu" bắt tội phạm hẳn hoi, đại loại mỗi tháng phải bắt được bao nhiêu vụ, chưa bắt đủ thì phải tìm cho bằng đủ, còn nếu đủ rồi thì "chơi". Bọn nó thích soi, thích đập thằng nào (dạng kinh doanh có điều kiện như karaoke, gội đầu thư giãn hay mại dâm, ma tuý...) thì chúng nó đập, và thích tha cho thằng nào thì chúng nó tha (quan trọng là tha với "điều kiện" như thế nào thôi)
    Tôi thở dài quay sang thằng Q...
    - Thôi, mày thay quần ra đi, đái ****** cả ra quần rồi kia kìa...
    >>>
    Tôi "điện" sang buồng bên cạnh
    - Còn "rơm" không ông ơi, cho tôi xin một "đồi"?
    - Còn, ông chờ tôi một tí.
    - Ừ, mẹ nó, mấy hôm nay "khét" quá, bên tôi đã mua được *** đâu. Còn "nghé" đấy, ông có "chăn" không tôi gửi cho một "con"? (tù gọi chè là "nghé").
    - OK, cho tôi xin một "con".
    Ở Hoả Lò, đôi khi giữa các buồng cũng sống với nhau rất tình nghĩa như thế, quan trong nhất là do quan hệ của những người đứng đầu trong buồng. Nếu tốt, đôi khi có thể chia sẻ cả thức ăn cho nhau.
    Ở đây, mỗi can phạm được tiêu chuẩn nhận quà tắc tế 1 lần mỗi tuần, chia thứ tự ngày theo khu vực, ví dụ khu vực Thanh Xuân, Đống Đa thì được nhận quà vào thứ 3 chẳng hạn... Và khi đi gửi quà nhất thiết phải mang theo sổ do trại cấp.
    Quà ở đây là những thứ do trại "kinh doanh", gia đình chỉ được gửi những thứ mua tại đây, trừ quần áo, khăn mặt. Những thứ "truyền thống" do trại bán cho tù gồm: bánh chưng (loại nhỏ), bánh mì, bánh quy, lương khô, sữa túi, thịt kho, rau muống xào... Mỗi buồng trung bình một ngày nhận được 5 - 6 túi quà. Chủ yếu quà ở đây được gửi từ những gia đình có quan tâm (từ "xe" trở lên), còn lại thì hầu như không có.
    Theo như lời của bố tôi thì việc đi gửi quà cũng công phu lắm, mà nhiều khi còn ức chế kinh khủng nữa, bọn quản giáo phụ trách quà nó cũng chẳng coi người nhà can phạm ra cái gì, có luôn mồm cáu gắt, quát mắng, thậm chí là văng bậy với người nhà can phạm.
    Quy trình gửi quà của bố tôi như sau, sáng 7 giờ bố tôi đến, xếp sổ và chờ đợi gửi phiếu đăng ký mua quà (có phiếu cho mình điền những thứ sẽ mua), chờ gọi tên và nộp tiền. Có lần bố tôi lán lại xem việc gửi quà ra sao, bố tôi thấy chúng nhặt những gói đồ có sẵn cho vào bao tải dứa (có ghi tên và số giam của can phạm), sau đó buộc túm lại và vứt thành đống trên xe bò, những thứ quà quăng quật ấy phải đến tận chiều mới vào được đến nơi, khối lần thịt thà thiu ủm không ăn nổi, mà các gói quà thì hầu như gòi nào cũng bị vỡ bét nhè (do quăng quật). Chưa hết đâu, những thứ gửi vào còn bị thay đổi, ăn bớt, hoặc đánh tráo nữa, kiểu như mua bánh kem xốp thì nó cho bánh quy gia công vào, mua 10 túi sữa thì nó chỉ đưa 8 túi, mua hai túi thịt đến tay tù thì chỉ còn một túi...
  7. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 25 :
    Không khí trong buồng giam hôm nay khác hẳn so với mọi khi, anh em nói chuyện râm ran, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra bầu trời bên ngoài, mỗi người một tâm trạng, tâm trạng của những người ông, người cha, người chồng, người con... đang hướng về những người thân yêu nhất của mình, trên khoé mắt mỗi người đều thường trực những miên man vô định, họ nói, họ cười, nhưng trái tim của họ không yên lặng.
    Chỉ còn 3 giờ đồng hồ nữa sẽ là thời khắc giao thừa...
    Tôi bải hoải, trĩu nặng, cảm giác nhớ, nhớ cồn cào, nhớ da diết... Tôi nhớ tới giờ khắc cả nhà bật sâm panh, nâng cốc để chào năm mới... Tôi nhớ những cái bắt tay, những cái phong bao lì xì cả nhà mừng tuổi lẫn nhau để lấy hên, tôi nhớ thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, thời khắc ngồi ngắm những cánh hoa đào, ngắm những chiếc bánh chưng xanh, mơ ước một năm mới cả gia đình mạnh khoẻ, công việc làm ăn phát đạt, thuận lợi... Ôi, tôi đang ở đâu giữa cuộc đời thế này? Có ai hiểu những điều từ trong tâm can của tôi không? Có nỗi buồn xa vắng nào chông chênh và khắc khoải như nỗi buồn này của tôi không? Có nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn đón Tết trong tù như thế này không???...
    Không khí đón Tết trong tù chẳng khác nào không khí của một đám ma. Hôm nay tất cả được thức, được nói chuyện, được chờ đợi... Những hỡi ôi, cái sự chờ đợi của năm mới như thế này nó chả khác nào chờ đợi một nhát dao cứa vào da vào thịt, đau lắm...
    - Chúng mày mở "đĩa" đi, xua tan cái không khí ảm đạm này đi, kể cho nhau nghe về Tết ở gia đình chúng mày đi? Mọi khi giờ này chúng mày làm gì? Đi chơi với người yêu? Đi chơi với bạn? Đi ăn? Đi hát? Hay làm gì?...
    Im lặng. Chẳng ai trả lời câu hỏi của tôi. Tôi hiểu, nếu họ nói ra, nỗi buồn của họ sẽ nhân lên gấp bội.
    Thằng Thăng xin phép được "mở đĩa", nó xin được hát tặng cả buồng bài hát "Xuân này con không về". Cả buồng hướng mắt về phía nó, sự chờ đợi hôm nay cũng thật khác, thật lạ, mỗi sự chờ đợi hôm nay đều tê tái...
    Con biết bây giờ mẹ chờ tin con
    khi thấy mai đào nở vàng bên nương
    Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về
    nay én bay đầy trước ngõ
    mà tin con vẫn xa ngàn xa ...
    ...
    Tiếng hát ngừng nghẹn trong cổ họng nó, nó suýt bật khóc. Có một vài khuôn mặt hốc hác, đờ đẫn, ngác ngơ... Tất cả đều cố kìm nén lòng mình lại...
    Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui
    nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
    bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
    trông bánh chưng chờ trời sáng
    đỏ hây hây những đôi má đào
    Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm,
    mái tranh nghèo không người sửa sang
    Khu vườn thiếu hoa đào mừng xuân
    Đàn trẻ thơ ngây chờ mong
    anh trai sẽ đem về cho tà áo mới
    ba ngày xuân đi khoe xóm giềng...
    ...
    Tôi lặng người, những kỷ niệm cứ ùa về, tôi cắn chặt răng, những ngụm nước dù là rất to nhưng cũng không làm cho cổ họng tôi hết đắng, tôi buột miệng hát theo lời bài hát, chưa bao giờ cảm xúc được dồn nén và vỡ oà với một bài hát trong tôi như thế này...
    Con biết bây giờ mẹ chờ em trông
    nhưng nếu con về bạn bè thương mong
    bao lứa trai cùng nằm đây - Hoả Lò
    không lẽ riêng mình êm ấm
    Mẹ ơi con xuân này vắng nhà
    Mẹ thương con xin đợi ngày mai ...
    ...
    Thằng Thăng đã kết thúc bài hát, nhưng hôm nay chẳng có ai "vỗ tay", cũng chẳng có ai thắc mắc về điều đó. Bánh chưng, mứt Tết, hoa quả và cả những cành hoa đào do tôi xé dán được bày ra... Không khí ảm đạm càng thêm ảm đạm. Cứ nửa tiếng bọn tôi cho "xe" chạy một lần, hôm nay anh em được "xoã" thuốc lào khá thoải mái.
    >>>
    Ngày Tết, cán bộ quản giáo cũng "tình cảm" hơn, "thoải mái" hơn với tù, bọn tôi được thoải mái hơn về giờ giấc, được hát khe khẽ ở trong buồng... Trại quan tâm đến tù bằng "tiêu chuẩn Tết" là một bát miến nấu với xu hào và "mều" chia cho tù mỗi ngày một lần (trong 3 ngày 30, mùng 1 và mùng 2 Tết), ngoài ra buồng còn được lĩnh tiêu chuẩn bánh chưng và mứt, tuy cũng chẳng phải là đồ ngon đồ xịn và cũng chẳng nhiều nhặn gì, thế nhưng như thế cũng là quý lắm rồi. Ngoài ra thì mỗi gia đình cũng được trại tạo điều kiện cho gửi nhiều đồ tắc tế hơn ngày bình thường một chút. Về vật chất thì coi như "tạm ổn" nhưng về tinh thần thì...
    Mỗi tâm hồn con người nơi đây và lúc này như đang bị vò xé, nhàu nhĩ. Vẫn những con người mọi khi, vẫn cái ánh đèn vàng đục nhớp nhúa... Nhưng hôm nay trời lạnh. Lạnh lắm.
    Sau khi cho anh em "xoã" thêm một lượt thuốc lào, tôi ngóng ra ngoài, tín hiệu "điện" từ "cột đồng hồ" báo về, chỉ còn 45 phút nữa là đến giờ "G". Tôi quay vào buồng, thông báo chính thức về một "live show" chào năm mới. Tôi là người lĩnh xướng và hát đầu tiên. Tôi không nói được nhiều, tôi lặng lẽ cất tiếng hát, à không, đúng hơn là tôi lặng lẽ... rên rỉ...
    Mẹ ơi hoa cúc hoa mai nở rồi
    Giờ đây đời con đang còn lênh đênh
    Đèo cao gió lộng ngày đêm bạt ngàn
    ...
    Nhìn xuân về lòng buồn mênh mang
    ...
    Giờ đây chắc Mẹ già tóc bạc nhiều
    Sớm chiều vườn rau vườn cà
    Mẹ biết nhờ cậy vào tay ai?
    ...
    Tôi cố gắng để có thể hát trơn tru, nhưng tiếng hát của tôi cứ liên tục đứt quãng. Anh em dựa hết lưng vào tường, chẳng biết ở nhà tôi, ở nhà những anh em ở đây, mọi người trong gia đình đang thế nào? nhìn cảnh tượng tù thế này mà xót xa, thương cảm cho cuộc đời quá.
    ...
    Đêm nay núi rừng gió nhẹ sang xuân
    Thoáng mùi mai nở đâu đây
    Nghe lòng lạc loài chơi vơi
    ...
    Mẹ ơi con hứa con sẽ trở về
    Dù cho, dù cho xuân đã đi qua
    Dù cho én từng bầy bay về ngàn
    Dẫu gì rồi con cũng về
    Chỉ bên Mẹ là mùa xuân thôi ...
    >>>
    Cứ như thế, hết bài hát này đến bài hát nọ, hết giai điệu này đến giai điệu kia. Ở buồng án này, cơ chế thiết lập cho tù cũng đã thoáng hơn bên buồng chung (giam cứu) rất nhiều, tư tưởng anh em thằng nào cũng đã xác định cả vì thằng nào cũng đã được đưa ra xét xử và có án. Bản án của toà án, bản án của lương tâm, bản án của chính cuộc đời... đã được tuyên.
    Tôi chuyển vào buồng A sau khi đi xử về. Ra toà, nhận mức án 5 năm phang vào mặt, tôi suy sụp hoàn toàn, tôi đón nhận một cú "đánh" kinh hoàng, thì ra cô của "nó" là viện phó viện kiểm sát, nhà "nó" bằng mọi cách đã quyết tâm "dìm tôi chết", tôi bị viện kiểm sát truy tố ở khoản 2 của tội "cố ý gây thương tích" với khung hình phạt từ 2 đến 7 năm. Đây có lẽ là cú ra đòn cuối cùng khiến tôi "sống dở chết dở" hàng tuần liền, lá đơn kháng án là liệu pháp, là hy vọng cuối cùng được tôi gửi đi từ Hoả Lò. Tôi chờ đợi lần phúc thẩm trong đắng cay và nước mắt. Bữa ăn và giấc ngủ hàng ngày của tôi không một lần được yên bình trong khi chờ ra toà xử phúc thẩm.
    Một tháng sau, án phúc thẩm giảm cho tôi 6 tháng. Vậy là tôi vẫn phải thi hành bản án 4,5 năm. Bản án có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào. Đó là một thời gian quá dài mà có lẽ với sức của tôi tôi sẽ chẳng thể nào chịu nổi. Xa xôi hơn là cơ hội để làm lại của tôi sẽ rất nhạt nhoà, ai biết được mấy năm sau xã hội sẽ thế nào? Tôi sẽ bắt đầu lại từ đâu???... Tôi quyết tâm gửi đơn đề nghị "giám đốc thẩm" lên toà án ND tối cao, nhưng gia đình tôi đã khuyên tôi thôi và động viên tôi "cứ yên tâm".
    Tổng cộng tất cả thời gian "cách ly" khỏi xã hội của tôi là 18 tháng, tôi đã trở về bình an sau khi "nuốt" hết hơn một phần ba số án phạt mà toà đã tuyên. Tôi đã rất hận gia đình những kẻ đã "chơi" tôi đến cạn tình cạn nghĩa, nhưng tôi cũng đã kìm nén được tất cả. Tôi vẫn ngẩng cao đầu để bước về phía trước, trong khi đó những kẻ hại tôi đã phải cúi gằm mặt khi vô tình gặp tôi trên đường, thậm chí có lần họ còn phải vòng xe quay lại để tránh tôi và đi đường khác. Tôi nghĩ, lương tâm họ sẽ phải cắn rứt vì sự khốn nạn của chính họ, quá đủ rồi để có thêm một sự thù hận mới.
    >>>
    Đùng... Đoàng...
    Chúng tôi nhao lên phía ***g sắt, tiếng pháo hoa nổ ròn rã từ phía sân vận động Mỹ Đình, chúng tôi chỉ nhìn thấy những quầng sáng từ xa... Mặc cho tiếng loa phát thanh của trại phát đi lời chúc Tết của *************, chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả, tai tôi như ù đi...
    Trong buồng không ai nói một lời nào, mọi người châm thuốc lá, bao thuốc mà cán bộ quản giáo đã mừng tuổi cả buồng hồi chiều, những điếu thuốc được chuyền tay nhau, những cánh tay run run đón nhận... Tôi đi bắt tay từng anh em một, chẳng còn phân biệt là trên hay dưới nữa, những cái nắm tay thật chặt, những lời chúc vội vã, những lời động viên nhau cố gắng... Thằng Thăng bỗng bật khóc, tiếng khóc của nó xé tan không gian, những ánh mắt ngỡ ngàng chững lại trong giây phút, rồi vỡ oà... Mắt tôi cay xè... Những bờ vai rung lên, ai cũng khóc... Những kẻ khốn cùng ôm lấy nhau nức nở... Tôi gục đầu vào tường, tôi đã cố nén, cố can đảm... nhưng rồi nước mắt tôi cũng vẫn chảy dài trên mặt...
  8. frankmovie

    frankmovie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    Phần 26
    (Tiếp theo)
    ...
    Đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa
    Một chiều xuân em đã hẹn hò
    Như ươm tình trong cánh hoa mơ, đưa hương theo làn gió
    Em nói rằng em viết thành thơ
    Đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa
    Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa
    Em đứng chờ tôi trước song thưa
    Tôi đi qua đầu ngõ
    Hỏi nhau thầm Xuân đã về chưa
    ...
    Bước sông hồ như đắm như mơ
    Trở về đây khi gió sang mùa
    Mong ước tìm cô gái Xuân xưa, cho vơi bao niềm nhớ
    Có ngờ đâu Xuân vắng người thơ
    ...
    Buồn! Với tôi đó là tất cả những gì có thể nói về tâm trạng trong những ngày trước, trong và sau Tết. Xúc cảm triền miên, nỗi buồn cứ lao vun vút, nỗi buồn lao lên trần, nỗi buồn lao vào tường, nỗi buồn lao vào lòng sắt, nỗi buồn lao vào giữa đám tù.
    Đêm hôm nay trời buồn nên chợt khóc
    Mưa bên ngoài hiu hắt lạnh lùng rơi
    Nhớ đến ai hồn ta đến rã rời
    Nửa còn lại bỗng giờ ngây dại
    ...
    Nỗi nhớ, hình ảnh người thân, những kỷ niệm... tất cả đâm bổ trong đầu tôi, liên tục, không phải là 24 hình/ giây như truyền hình nữa, mà là 1000 hình/ giây, tạo nên một nỗi mông lung kỳ quái, nỗi mông lung khiến cho con người ta chỉ muốn phi đầu vào tường.
    Chẳng biết có phải do là lần đầu tiên tôi đón Tết thế này, hay là tại nơi đây tôi phải quanh quẩn, quẩn quanh với những nền xi măng, với những tường bê tông lạnh lẽo... mà tôi cứ run lên? Tôi có mặc nhiều áo ấm mà, tôi có đội mũ len mà, tôi có hít hà với chén chè nóng, có hút thuốc nữa mà... Sao tôi vẫn lạnh?
    Trời lạnh? Ừ, có lẽ thế, chứ ở đây đông người lắm, không lẽ lòng tôi lại lạnh???...
    Đời người chiếc lá phù vân
    Mơ hoang một kiếp cũng ngần ấy thôi
    Giật mình tỉnh giấc mơ rồi
    Biển xanh nào đợi nuớc trôi dòng đời
    Xuân xanh ngàn đoá hoa cười
    Riêng ta đông lạnh nữa đời tóc mây
    Tháng ngày mơ giấc xum vầy
    Nhưng ta chỉ thấy đời xây thành sầu
    Tha hương sẽ bạc mái đầu
    Còn ta chỉ thấy một màu tang thương
    Đêm buồn tỉnh giấc vô thường
    Ta là ta vẫn ngàn phương khóc tình
    Một mai trả nợ ba sinh
    Mồ sâu ai thấu ... chỉ mình với ta ... !!!
    >>>
    Tôi nhận được giấy báo xử đúng lúc SEA games đang diễn ra, không khí SEA games sục sôi và lan toả đến tận các buồng giam, nhất là các trận bóng đá có đội tuyển U23 Việt Nam thi đấu.
    Trong tù, nhưng "màu cờ sắc áo" vẫn thể hiện một cách rất sâu sắc, chúng tôi thường xin cán bộ những tờ báo cũ, vừa là để đọc tin, vừa là để lấy giấy quấn thuốc lào. Mỗi ngày trong dịp SEA games chúng tôi dành ra 30 phút sau khi "điểm" buồng để đọc tin tức cho cả buồng nghe, lũ tù khoái điều đó lắm, ai cũng háo hức, trên khuôn mặt mỗi người như ánh lên vẻ tự hào mỗi khi tin tức về huy chương vàng được cập nhật, họ tự hào về một SEA games hoành tráng nhất từ trước đến nay được tổ chức tại Việt Nam.
    Ấn tượng nhất đó là buổi tối chúng tôi tổ chức "tường thuật và bình luận trực tiếp" về diễn biến trận bán kết bóng đá giữa Việt Nam và Malaysia. Không khí cập nhật liên tục. Lũ tù có cảm giác như chúng đang ở trên sân Mỹ Đình vậy, cũng hồi hộp, cũng nghẹt thở khi cuộc bám đuổi trên sân cỏ diễn ra, cả buồng như sôi lên vì tiếng hò hét của quản giáo vọng vào từ "ban đội", chúng tôi liên tục cập nhật thông tin bằng cách "điện" ra phía ngoài, đồng thời liên tục "xin phép" hỏi cán bộ về tỉ số trận đấu, ai là người ghi bàn... mỗi khi cán bộ trực đi qua.
    Tỉ số liên tục bám đuổi , Việt Nam dẫn, Malaysia gỡ hoà, Việt Nam dẫn, Malaysia lại gỡ hoà... Đến khi tỉ số là 3 - 3, không khí trong buồng lắng xuống, tất cả hướng mắt về phía "ban đội" cầu nguyện... Và khi.... "VÀO..OOO...OO......." tiếng hô từ phía "ban đội" vang lên, chúng tôi hiểu là Việt Nam đã ghi bàn, chỉ có Việt Nam ghi bàn thì người ta mới hô to thế... Cả buồng nhao lên, rôm rả... Ai cũng hả hê khi biết tỉ số là 4 - 3 và Việt Nam vào chung kết.
    Ôi tù. Vào đây rồi, chịu nhục và bất mãn nhiều thứ rồi, nhưng mỗi khi có thông tin mới về sự phát triển của đất nước, về những công trình mới được khánh thành, về những thành tích... thì mắt thằng tù nào cũng vẫn ánh lên niềm vui và tự hào. Đáng quý thay tinh thần Việt Nam, đáng quý thay tinh thần dân tộc của những con người bị tù tội.
    Tôi nhận giấy báo xử với truy tố của viện kiểm sát về khoản 2 tội "cố ý gây thương tích" được quy định tại điều 104 bộ luật tố tụng hình sự. Tôi cũng đã xác định tư tưởng và chấp nhận tất cả, đến giờ phút này, những gì tôi chịu đựng cũng đã đủ cả rồi, điều gì phải đến sẽ đến thôi, và tôi chờ...
    Buổi tối trước hôm đi xử, mấy thằng "xe" chọn một bộ "juventus" mới nhất mang ra "là" cho tôi, chúng nó căng áo quần lên và dùng đuôi bàn chải đánh răng để miết qua miết lại, công nhận là hay thật, làm thế mà quần áo phẳng phiu ra phết, tù đúng là lắm trò.
    Bộ quần áo này đã được lũ tù "chế" thêm một cái túi ngầm ở đũng quần và một cái túi ngầm ở tay áo. Kể cũng quái thật, thường thì tù biết mỗi lần khám người, "choang" sẽ nắn bên ngoài, sau đó bắt tụt quần để "khám" lỗ đít, cho nên tù chế ra cái túi ở đũng quần vì rõ ràng khi tụt quần xuống, có thằng nào để ý đến bên trong "đũng" quần nữa đâu.
    Sáng hôm sau tôi dậy sớm, cả đêm tôi không ngủ, tôi háo hức không phải vì việc vụ của tôi được đưa ra xét xử sau những tháng ngày đằng đẵng chờ đợi và hy vọng, mà tôi háo hức bởi khi ra xử sẽ được gặp người thân sau bao tháng ngày xa cách. Tôi nhớ những người thân yêu của tôi nhiều lắm.
    Tôi ở đây sáu tháng rồi, nhưng cũng chỉ có một cái lệnh tạm giam 3 tháng của công an, thời gian còn lại họ cứ giữ tôi mà chả có cái lệnh gia hạn tiếp theo nào cả, tôi chẳng biết như vậy là đúng hay sai nữa? (chắc chắn là sai rồi!) Nhưng khi không thấy lệnh tạm giam tiếp theo thì tôi đã hy vọng được về, hay chí ít cũng là được tại ngoại. Tôi đã đau đáu từng ngày cho đến tận khi nhận giấy báo xử. Thậm chí lúc công an đưa giấy kết thúc điều tra, tôi đã rất "nhẹ nhàng" với kết luận ở khoản 1 của tội "cố ý gây thương tích", điều này khiến cho cơ hội được "xử treo" của tôi là rất lớn, thế nhưng rồi tôi lại thất vọng đến cùng cực khi viện kiểm sát tống đạt cáo trạng ở khoản 2, cái khoản mà án tù ngồi chắc chắn đã được khẳng định.
    Tôi đánh răng rửa mặt xong thì lũ "xe" cũng đã chuẩn bị xong cho tôi một suất ăn sáng gồm bánh chưng, bánh quy và sữa. Tôi uống vội túi sữa, tâm trạng hồi hộp nên cũng chẳng muốn ăn cái gì, chỉ mong bọn "choang" nhanh chóng vào gọi đọc tên, số giam và mở cửa để đưa tôi ra toà.
    Một thằng "xe" mang lên cho tôi "keo vuốt tóc" và lược. "Keo" ở đây được tù chế ra từ chanh tươi, chúng vắt nước chanh và lọc ra bát. Cái thứ "keo tóc" này... siêu cứng, có thể nói là cứng hơn bất cứ thứ keo tóc nào ở ngoài xã hội?! Tôi lấy lược, soi "gương" và chải ngược tóc về phía sau. Trông tôi "bóng bẩy" chả khác mẹ nào lúc chuẩn bị đi "ký hợp đồng" ở bên ngoài XH, chỉ khác ở chỗ, bộ cánh tôi mặc không phải là bộ comple mà là bộ kẻ sọc của tù. Tôi soi mình vào "gương" (là một bát nước chấm magi đen) cười với lũ tù, một nụ cười chua chát... "Mẹ, mặc áo tù nhìn... đẹp "chai" vãi..."
    Bọn "trách nhiệm" và tôi ngồi quây lại hút thuốc lào và chờ đợi, thằng nào cũng tranh thủ nhắn gửi nhờ tôi khi ra toà thì nhắn người nhà tôi gọi về gia đình họ, thậm chí gọi gia đình họ đến toà để gặp tôi và nghe tôi nhắn trực tiếp... Những số điện thoại được ghi vội vào vạt áo, vạt quần...
    Chừng 7 giờ kém 15, một chú "choang" xuất hiện trước buồng giam và đọc to:
    - N..., 195P.
    - Dạ, có.
    Tiếng mở khoá loạch xoạch của quản giáo. Tôi nhổm dậy. Anh em tíu tít... "Đi xử may mắn nhé". Tôi gật đầu cảm ơn và bước ra...
    (Còn nữa)
  9. nhim2013

    nhim2013 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2008
    Bài viết:
    630
    Đã được thích:
    0
    Mong ngày mai đc đọc típ. Em đi ngủ đây. Chúc các bác ngủ ngon.
  10. vitcon_kid

    vitcon_kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2006
    Bài viết:
    1.377
    Đã được thích:
    0
    Cái này đang đến Chương 29 thì hết, k hiểu bác frankmovie có fần 30 chưa?

Chia sẻ trang này