1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hỡi nhân thế cho hỏi Đời là gì???

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi Noxious_Rose, 14/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Noxious_Rose

    Noxious_Rose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Hỡi nhân thế cho hỏi Đời là gì???

    Đời là một chuỗi ngày dài chán ngán diễn ra trong quá khứ của cái chết!
  2. Noxious_Rose

    Noxious_Rose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    còn gì nữa không nhỉ?
     
    không phải lúc nào tôi cũng đúng nhưng tôi không bao giờ sai!
     
  3. foreveru

    foreveru Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Hic hic, câu hỏi này tu từ quá! May ra khi nào tớ tu thành chính quả, tớ mới trả lời được câu hỏi này!
    [size = 6]Cuộc đời sao như dòng sông...[/size=6]
  4. nhv20

    nhv20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.088
    Đã được thích:
    0
    thần tiên à????????
    To live is to die
  5. coldwinter

    coldwinter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    0
    Đằng ấy ơi, tớ chưa hiểu phạm trù này
    Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
  6. em_muon_kill_anh

    em_muon_kill_anh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    Phật giáo: Đời là bể khổ!
  7. mimi80hn

    mimi80hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2003
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    Lúc nào vui thì thấy nó màu hồng, lúc nào buồn thì thấy nó màu xám. Cũng có lúc cả thấy nó cả màu hồng lẫn màu xám như lúc này đây
    Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
    Áo em sơ ý cỏ găm dầy
    Lời yêu mỏng mảnh như màn khói
    Ai biết lòng anh có đổi thay
  8. ongmat

    ongmat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Hơi dài một chút ,cố đọc nha...
    
    Đứa trẻ sinh thiếu tháng

    (Hoathuytinh.com) Thuở ấy, trong một hang đá nọ, giữa một khu rừng già yên tĩnh, có một vị ẩn sĩ già. Không một ai biết được tên của ông, cũng như ông bao nhiêu tuổi. Không một ai biết được ông đến đó từ bao giờ. Mùa hè cũng như mùa đông, ông vẫn ở đó, và người ta có cảm tưởng ông không sống một cách nào khác.
    Hang đá cheo leo trên núi cao, mỗi khi xuống làng để kiếm mua lương thực, ẩn sĩ phải qua một chặng đường dài, có những đoạn chưa khai phá. Dưới thung lũng, một đám nhà làm tụm lại gần nhau tụ họp thành làng. Từ dưới thung lũng lên núi càng vất vả hơn. Tuy vậy, những người dân trong vùng có thói quen lên bàn hỏi với ẩn sĩ mỗi khi tâm hồn họ buồn sầu, chán nản, khi gặp đau khổ hay nghi nan, hoặc những khi tấm lòng của họ bôn ba kiếm điều gì mà họ chưa được thoả mãn...
    Vào một buổi chiều, lúc sẩm tối, một người đàn ông đến hang ẩn sĩ. Ông không còn trẻ, gương mặt gầy ốm, xanh xao, có nét nhăn hằn rõ, đôi mắt đen đượm vẻ ưu tư mệt mỏi, đôi tay thon trắng như phụ nữ, chắc hẳn ông không quen làm việc nặng. Ông ngồi dựa trên tảng đá chờ vị ẩn sĩ đến gặp ông.
    - Thưa cha - ông khẽ nói - tự chấm dứt đời mình có phải bao giờ cũng là tội không?
    Ẩn sĩ chưa từng ngạc nhiên trước những câu hỏi người đặt ra. Ngài nhận thấy quả tim con người thường ít thay đổi. Thế nhưng, trước câu hỏi này được dặt ra với giọng bình thản đắn đo, ngài đã phải sửng sốt. Bằng cặp mất dò xét, ngài nhìn người đối thoại mà không trả lời.
    - Cuộc sống cần phải có ý nghĩa - Khách nói tiếp - Một khi nó trở thành vô nghĩa, người ta được quyền tự hỏi tại sao lại phải cứ tiếp tục sống? Khi những gì ta muốn chiếm hữu, những gì ta yêu quý đều bị hủy diệt, khi không còn ai trên đời này cần đến mình nữa, thì còn tiếp tục sống để làm gì?
    Khách vẫn ngồi, nhìn vào khoảng không. Những ngón tay gầy guộc rức rức một cách máy móc những lá thông nhọn từ một cành con ông vừa nhặt lên. Ông tiếp:
    - Chắc ngài sẽ bảo tôi rằng trên đời này còn có bao nhiêu việc phải làm, và mỗi người đều có thể dễ dàng tìm ra một việc gì để chu toàn. Đúng vậy, không ai còn hồ nghi điều đó. Nhưng tôi chả thấy đuợc ích lợi gì. Việc làm của một người... Đâu có giá trị là mấy! Trong dòng thời gian, nó chẳng tày giọt nước. Hoặc nữa, ngài sẽ bảo tôi là mình có thể đi tìm chân lý để tự thoả mãn. Nhưng con người không đời nào đạt tới chân lý trọn vẹn. Điều này cũng là lẽ dĩ nhiên. Chân lý luôn vượt khỏi tầm tay ta. Nó vượt khỏi chúng ta đến nỗi tìm nó chỉ hoài công thôi. Giả như sau khi cố gắng suốt đời, mà tôi đạt được một phần chân lý cỏn con ấy, đây là tôi nói giả dụ thôi vì không chắc gì đã được, thì nói cho cùng liệu có ích gì không? Tôi không vì đó mà hạnh phúc hơn ai. Mà người khác cũng vậy. Thế thì tôi không tự miễn cho tôi cố gắng đó để ngả đầu nghỉ giấc ngàn thu sao?
    Khách im bặt. Những ngọn lá cuối cùng đã tách rời từ cành thông trơ trụi xấu xí trên tay khách. Đôi mắt u sầu lúc nãy ánh lên một tia sáng mờ mờ.
    - Rốt cuộc, ngài sẽ cho tôi là hèn nhát. - Khách khẽ nói - Nhưng tôi không thấy hèn nhát ở chỗ nào. Lẽ thường, ngừơi ta sợ chết một cách hèn nhát. Nhưng có ai đương dầu với sự chết một cách bình thản nơi chiến trường, người ta sẽ cho đó là can đảm. A! Phải chi tôi gặp một người đang chết đuối để tìm cách cứu hắn, và chấm dứt đời tôi luôn thể. Người ta cũng sẽ gọi đó là can đảm.
    Khách cất cao giọng cười chua chát và khe khắt, rồi ngưng bặt và nói tiếp ngay:
    - Ngài nói đi chứ? Ngài muốn bảo đó là một sự hèn nhát hay đó là một tội trọng cũng được. Nhưng ngài nói đi, trả lời tôi đi!
    - Có bao giờ anh trông thấy một đứa trẻ sinh thiếu tháng chưa? - Ẩn sĩ bắt đầu nói.
    Khách ngạc nhiên nhìn cụ già. Thật ông không chờ đợi câ hỏi này. Ông không thấy nó ăn nhập gì với điều ông vừa nói. Nhưng nét mặt nghiêm trang của ẩn sĩ đòi buộc ông trả lời.
    - Thưa có. - Khách ngập ngừng nói - Có một lần. Đó là đứa bé đèo đọt sống không nổi.
    - Đấy, anh hãy hình dung một đứa trẻ không thích ở trong lòng mẹ nó vì nới đó tối tăm chật hẹp. Nó tự dứt mình ra bằng bạo lực để thoát khỏi cảnh sống đó. Nó sẽ sinh thiếu tháng.
    Khách đăm đăm nhìn vị ẩn sĩ. Ông đã hiểu. Ông ấp úng:
    - Ngài muốn nói rằng...?
    - Đứa bé không biết những gì cuộc sống này dành cho nó. - Ẩn sĩ tiếp - Cho nên nếu nó đi vào cuộc sống này bằng bạo lực, ấy là giả sử nó có khả năng làm như thế, thì đó là một hành động điên rồ tột bậc. Còn anh, anh cũng không biết gì hơn về kiếp sống mà anh sẽ bước vào khi anh tự kết liễu đời mình. Anh cũng sẽ là một đứa trẻ sinh thiếu tháng.
    Khách nhình xuống, bất giác ông lại bẻ gãy cành thông đang cầm trên tay.
    - Con người không tự làm chủ đời mình. - Ẩn sĩ tiếp - Họ lệ thuộc vào một định luật mà nhiều khi họ không hiểu thấu, vì luật đó khôn ngoan hơn là nếu con người có quyền tự mình định đoạt về luật đó. Có lẽ anh sẽ bảo tôi: Ngài biết gì về chuyện đó? Thì đây, tôi nhận thấy những gì uốn chiều dễ dàng theo luật sự sống thì lớn lên và triển nở. Trái lại, những gì chống lại luật đó thì suy giảm và tàn lụi. Hãy xem cảnh vật cũng khép mình theo luật đó. Cảnh vật đẹp tuyệt vời trong sức mạnh, trong sự đổi thay và tái sinh bất tận của nó. Có những người tập yêu luât đó, đón nhận những biến cố vui-buồn, lao tác và đau khổ, sinh và tử. Họ hiểu được điều đó bằng cin tim hơn bằng lý trí. Họ tự đặt mình dưới luật đó một cách bình thản và dũng cảm, và rồi họ nghiệm thấy rằng luật đó tốt. Luật đem lại điều lành mà họ thiếu và dần dần họ biến chuyển, trở nên khác.
    Khách vẫn dán mắt nhìn ẩn sĩ. Ông ngồi im và đôi tay bất động. Cuối cùng ông nói:
    - Tôi chưa kinh nghiệm điều đó. Tôi luôn chống lại cái gọi là luật sự sống, khi nó đụng chạm đến ý riêng của tôi, và khi nó tước đoạt của tôi thay vì ban phát. Đúng vậy, tôi đã đứng lên chống lại nó và căm thù nó. Và bây giờ tôi chỉ còn muốn phủ nhận nó.
    Khách ngưng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
    - Ngài nói rằng nếu bây giờ linh hồn tôi đi vào cõi sống khác, nó sẽ giống đứa bé cằn cọc mà tôi đã được nhìn thấy một lần. Tôi hiểu điều ngài muốn nói. Có lẽ ngài có lý, ít nhất là nếu có một kiếp sống khác. Không ai biết chắc điều đó, và cũng chẳng ai có bằng chứng nghịch lại. Cuối cùng, việc có đời sau dường như đúng hơn là không có. Và tôi hình dung linh hồn tôi mệt mỏi, ít sống động, tựa hồ như đứa bé héo hon kia... Ngài có nghĩ rằng linh hồn tôi có thể thay đổi nếu tôi khép mình theo luật sự sống, và nếu tôi không tự cắt đứt sợi chỉ đời tôi? Thật thì tôi không thấy làm sao đạt được điều đó. Tôi cũng hiểu nếu chấp nhân sống thôi chưa đủ, ngài còn đòi hỏi tôi hơn thế nữa.
    - Đúng vậy. - Ẩb sĩ nói - Tôi muốn anh sống sao cho linh hồn anh có thể triển nở và đạt tầm vóc trưởng thành.
    Khách lẩm bẩm:
    - Linh hồn héo tàn đáng thương của tôi phải lớn lên, phải triển nở? Không thể được! Ngài nghe chứ? Không thể được. Tôi cũng không biết nó còn tí gì không. Cuộc đời đã quá cay nghiệt với nó.
    - Thế thì tôi nói đúng. - Ẩn sĩ đáp - Ai đương đầu với định luật thì sẽ bị nó bẻ gãy. Chính anh vừa chứng minh lời tôi nói. Anh thử tập yêu mến và kính trọng sự sống. Hãy chấp nhận nó và anh sẽ cảm nghiệm thấy nó tốt. và linh hồn anh sẽ sống và triển nở.
    - Yêu nó! Kính trọng nó! - Khách lặp lại, giọng chua chát - Ngài không hiểi điều ngài đòi tôi phài làm. Ai có thể quí trọng cái gì ác độc, cái gì tước đoạt mình?
    - Trước khi sự sống tước đoạt tất cả, nó đã cho anh tất cả. - Ẩn sĩ dịu dàng nói - Anh có yêu và chúc lành sự sống khi nó cho anh tất cả không?
    Khách ngẫm nghĩ chốc lát rồi lắc đầu:
    - Thưa không.
    - Anh nghe đây. Anh tuyệt đối vô can về những gì xảy ra không? Phải chăng anhnh chỉ còn giữ được toàn kỷ niệm sáng ngời của những gì mà anh đã mất? Nếu đúng vậy, nỗi đau đớn của anh sẽ ít đắng cay hơn. Nhưng nếu anh còn giữ những kỷ niệm xấu, ấy là vì trong anh còn vương vấn cản thức tội lỗi, tội của chính anh, Phải thế không? Và khi người ta hành động không đúng đắn, người ta sẽ khổ tâm và ân hận. Điều đó có gì lạ đâu?
    Khách im lặng thật lâu, đầu cúi xuống, cái nhìn dán chặt dưới đất. Vị ẩn sĩ cũng lặng thinh. màn đêm buông xuống và hai người không còn trông rõ nhau nữa. Cuối cùng khách đứng lên.
    - Khi tôi lên đây - Khách nói, giọng run run - tôi tưởng rằng ngài sẽ cưỡng ép tôi sống. Tôi nghĩ rằng ngài sẽ nói rằngtự chấm dứt đời mình là một trọng tội không thể tha thứ được. Nưng không, ngài không nói với tôi như vậy.
    - Tội ít khi là một hành động rõ rệt nào đó. - Vị ẩn sĩ tiếp - Đúng ra, tội là khi người ta sống ở mức độ kém hơn mức độ mà người ta CÓ THỂ hay PHẢI sống. Chấm dứt đời mình là một tội, nhưng nó ít nặng hơn là sống như thế nào đến nỗi đời sống trở nên một gánh nặng không chịu nổi.
    Khách ra dấu tán thành.
    - Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy. Ngài đã đạt được mục tiêu. Tôi nhất định phài sống. Lần đầu tiên, tôi vui lòng đặt mình dưới cái mà ngài gọi là luật sự sống. Đành rằng lòng cò nặng nề, nhưng được thế là khá. Rồi đây có thu lượm được gì không?
    - Có, anh vừa đặt mình dưới luật, luật tốt đấy. Từ nay luật đó không chống lại anh mà tiếm sức cho anh. Anh có hiểu là tất cả sẽ đổi thay không?
    Khách vẫn trầm ngâm. Và không một lời cáo biệt, ông vội vã xuống núi.
    Vị ẩn sĩ đưa mắt nhìn theo khách hồi lâu.


  9. SATHUKHONGVOTINH

    SATHUKHONGVOTINH Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    5.343
    Đã được thích:
    1
    Ôi cuộc sống những ngày vui bất tận.

     
  10. But_chi_new

    But_chi_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2002
    Bài viết:
    1.313
    Đã được thích:
    0
    Cuộc đời là một chuỗi những ngày buồn nối tiếp nhau.
    Mình đọc đc câu này ở đâu chả nhớ nhưng nó đâu có đúng nhỉ. Ng TQ có câu: Cái quan xét lại ----------> khi nào chui vào quan tài rùi thì chắc mí rõ cuộc đời là gì
    Áo gỗ ruột than
    Bút chì là ta đó
    Vạch những đường mờ nhạt
    Lên trang giấy cuộc đời

Chia sẻ trang này