1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hội những người yêu BIỂN( bãi tắm 6) Cùng thắp ngọn nến yêu thương hướng tới kỉ niệm sinh nhật 11/ 1

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi lmh_h, 26/09/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Bữa sáng của ngày hôm sau, chúng tôi cùng xuống tiệm ăn
    chỗ ngồi cũ, những món cũ
    bánh mì nướng dầy phết Sô cô la và bánh trứng cá hồi
    chị ấy không nuốt một miếng nào?
    sau bữa sáng, chúng tôi dắt tay nhau về ký túc nữ
    ?oEm lên phòng thu xếp hành lý, tạm biệt? cô ấy buông tay tôi ra đi vào ký túc
    tôi đi tới trước lôi tay cô ấy lại: ?oNgày mai tôi đưa em ra ga nhé, được không??
    cô ấy gật đầu?đi khuất?
    Chị ấy đi vào ký túc
    Tôi vẫn đứng chỗ cũ
    đầu óc tôi trống rỗng
    tôi tự bảo mình, đây chỉ là một giấc mơ thôi
    và chỉ cần chừng này là đủ để sau này tôi nhớ lại, tôi hồi tưởng và đủ để tôi thấy hạnh phúc
    Trưa hôm sau tôi giúp cô ấy mang hành lý ra bưu điện để gửi về Đài Bắc
    Lúc đó hầu như chúng tôi không hề trò chuyện
    trừ cái lúc cô ấy đưa chai nước cho tôi bảo: ?oVất vả quá, chai nước này anh uống đi?
    dọn xong đồ?.
    Cô ấy: ?oChìa khóa phòng ký túc em đã gửi lại bà quản lý rồi, em có thể sang phòng anh tắm nhờ không??
    Tôi gật đầu, xách túi giúp cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phòng tôi
    và tôi vẫn còn trong trạng thái đầu óc trống rỗng?
    lần này tôi cứ nắm tay cô ấy, không cần né tránh camera quan sát và cũng không đếm xỉa xem trong phòng quản lý có ai không nữa
    và cứ đi như thế, đi thẳng vào?. chỗ phòng cảnh vệ bị giữ lại=.=
    quản lý: ?oÔ ô này này, nữ sinh không được đi vào phòng nam sinh, nghe chửa?? cô ấy vội vã buông ngay tay tôi ra
    tôi định thần: ?oXin bác thông cảm, chị ấy là chị gái cháu, chị ấy lên giúp cháu dọn đồ về nhà ăn Tết? ?" cô ấy quay ra cười với quản lý
    quản lý: ?oThôi được, được rồi, dọn đồ nhanh lên rồi mang chìa khoá lại đây nộp nhé, thôi lên đi!?
    và đây là lần đầu tiên tôi cùng cô ấy đi thang máy?
    trong thang máy, có một tấm gương rất to
    chúng tôi nhìn bóng nhau trong gương, và cùng cười lên
    ?oMột đôi tình nhân rất đẹp , phải không!? tôi đùa
    ?oRất đẹp?nếu như là quen anh sớm hơn từ hai năm trước?? nét cười biến mất trên mặt cô
    tôi trầm mặc?cô ấy trầm mặc?
    vào phòng, cô ấy mang quần áo đi tắm
    căn phòng trống rỗng. Lần này không có máy tính để mở nhạc?
    tôi ngồi bên cửa sổ, gió thổi qua, đầu óc miên man trống rỗng
    không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua?
    tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã tắm hơi lâu
    tôi trở ra gõ cửa buồng tắm, bỗng phát hiện buồng tắm không khoá
    tôi nhè nhẹ đẩy ra?
    cô ấy ngồi trên bồn cầu đậy nắp? khóc? trên mặt sàn toàn những giấy toilet vứt bừa
    tôi đứng ở cửa buồng tắm, nhìn cô ấy
    cô ấy cúi đầu khóc: ?oGiá như em gặp anh sớm, ngay từ hai năm trước? hay giá như em đừng quen anh??
    cô nói đi nói lại những lời nói ấy?
    tôi đứng sững sờ ở cửa buồng tắm, tôi rất muốn đến an ủi em nhưng tôi không thể nào nhấc chân lên
    vì tôi biết, nếu tôi bước tới một bước, có lẽ tôi sẽ rơi vĩnh viễn?
    -----------
    Nhưng tôi vẫn bước tới?
    tôi ôm lấy em, hôn lên trán em, gạt nước mắt cho em
    ?oNào, ngoan, tắm đi nào!? tôi mỉm cười dịu dàng
    rồi tôi khoá cửa buồng tắm đi ra?
    tôi đứng ở ngoài, chờ rất lâu
    tiếng nước, nghe nước chảy tôi mới quay lại cửa sổ, ngồi đần ra?
    cô ấy tắm xong bước ra?
    ?oĐến đây ngồi nhé!? tôi vẫy em
    tôi cầm máy sấy thổi cho tóc em: ?oCó lẽ đây là lần cuối cùng??
    trong tiếng rì rào của máy sấy tóc, có tiếng nức nở
    sấy tóc xong? tôi ôm cô ấy đứng rất lâu
    nhấc hành lý, trả chìa khoá ký túc cho phòng bảo vệ
    lên xe máy ra ga
    cô ấy ôm tôi chặt? tôi cũng chạy xe chậm, chậm chậm nhưng rồi cũng phải tới ga
    chúng tôi lưu luyến chia tay nhau
    nhưng tàu hoả sắp tới rồi? cô ấy quay đi buông tay tôi
    ?oTạm biệt!?
  2. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Tất cả đã kết thúc rồi! Câu chuyện của tôi đã hết
    Tôi vẫn cứ tự hỏi mình
    Không phải là tôi rất yêu cô ấy ư? Vì sao chúng tôi trở nên như thế này?
    Tôi không thể kết thúc như thế được
    Tôi dừng xe máy lại, vội vã quay đầu xe về ga
    Tôi không thể tìm thấy cô ấy trên sân ga? tôi vội vã đi mua một vé tiễn
    Xông vào trong ga mắt nhớn nhác ngó khắp
    Tôi thấy em ở phía sân chờ số 2
    vội vã chạy xuống cầu thang, lao tới sân chờ số 2
    cô ấy dường như không để ý thấy tôi?
    tôi rụt rè chạm vào vai em
    cô ấy quay lại, mắt đỏ hoe
    ?oEm đừng khóc, anh rất thích những lúc em mỉm cười!? tôi dùng tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc của cô
    cô ấy cười nhìn tôi qua làn nước mắt
    lúc đó, xe lửa đi vào ga
    ?oEm không muốn đi?? cô ấy kéo tay tôi lại
    ?oAnh sẽ lên Đài Bắc tìm em? ngoan nhé? Tôi đã hứa với em điều đó? mà tôi lại quên bẵng đi rằng, Đài Bắc còn có một người tên gọi David
    cô ấy lên tàu? tôi rời ga?
    tôi gửi xe ở bãi, đi mua 1 vé tàu hoả, tôi cũng phải về nhà tôi thôi?
    --------
    Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi rất buồn bã?
    Tôi không đi chơi với bạn bè lớp phổ thông
    Năm mới mọi người sum vầy chơi đùa, đánh bài, tôi cũng chẳng tham gia
    Tôi chỉ nhớ cô ấy? nhớ kinh khủng
    Tôi nhớ tất cả những hồi ức đã có
    từ chiếc áo bó màu be, từ lúc vô ý chạm phải ngực cô ấy
    nhớ khi cùng sang đảo Kỳ Kim? nửa đêm đưa cô ấy về phòng ký túc
    cùng nhau đi qua mùa Giáng Sinh?đón năm mới
    cùng tắm dưới vòi nước ? khuôn mặt em luôn ở trong tâm trí tôi
    Kỳ nghỉ đông đó, tôi không đủ dũng cảm lên Đài Bắc tìm cô ấy
    vì tôi sợ khi đến, tôi sẽ phải đối diện với sự thật là cô ấy và David đang ở bên nhau..
    tôi nói với cha mẹ rằng mình phải dọn ra ngoài ký túc, ở tiện hơn, còn đi làm thêm
    tôi không muốn quay về căn phòng ký túc ấy nữa? tôi không thể quay về nơi tôi có đầy chặt nỗi nhớ?
    và tôi nói, tôi sẽ vào thành phố Cao Hùng kiếm nhà, kiếm việc làm thêm
    trong thời gian đi tìm nhà, tôi thường ở nhờ nhà bạn
    tôi đã kể với nó câu chuyện về mối tình đầu của tôi với chị học khoá trên?
    thằng kia mắng tôi: ?oNếu mày cảm thấy chị ấy quay lại với thằng du học sinh ở Mỹ kia là hạnh phúc, thì thôi, cứ để chị ấy đi!
    Mày đừng có ngồi đây ra vẻ đáng thương, ngồi kể lể với tao cũng chả có tác dụng gì, chị ấy sẽ chả bao giờ quay lại với mày. Còn muốn chị ấy quay lại thì mày phải đi mà chiếm lấy chỗ của mày đi chứ!
    chả lẽ mày lại nghĩ rằng, nửa năm yêu nhau của mày lại phải thua một thằng ở Mỹ về mới chỉ gặp nhau hai lần thôi sao??
    Ngày hôm sau, tôi đáp chuyến xe lửa sớm nhất lên Đài Bắc! Xuất phát!!!
    Trước lúc lên đường, tôi gửi một tin nhắn vào máy di động của cô ấy?
    Buổi trưa, tôi đến ga Đài Bắc
    Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lên Đài Bắc= =
    Suýt lạc đường, tìm không ra lối cửa chính của ga
    Tôi hẹn cô ấy ở cửa số Ba phía Nam
    Khi tôi mất rất lâu mới tìm ra cửa số Ba?
    Tôi đã nhìn thấy cô ấy?
    ?oXin chào, lâu quá không gặp!? cô ấy nhìn tôi mỉm cười
    ?o?Lâu không gặp?Em có nhớ anh không?? Tôi đáp
    Đã lâu không gặp?Câu chào đó xa cách làm sao, tôi cố ý nói
    ?o?Đói rồi à? Chúng ta đi ăn cơm thôi!? cô ấy tránh câu hỏi
    và chúng tôi đến một tiệm Cà ri
    trí nhớ của tôi rất mơ hồ
    dường như là tiệm dưới cửa hàng đồ vi tính 3C ở dưới trung tâm mua sắm Mitsukoshi (Tân Quang Tam Việt)
    [​IMG]
    (Tân Quang Tam Việt Mitsukoshi trước cửa ga Đài Bắc)
    [​IMG]
    đồ ăn rất ngon...@@
    tôi ăn hết đĩa cơm Cà ri
    ?oAnh chắc chưa no, ăn phần của em đi!? cô ấy đưa đĩa cơm cho tôi, với câu nói quen thuộc ngày xưa?
    ăn xong, chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc?
    tôi hiểu ra, cô ấy luôn tránh nhắc tới những gì đã ở giữa hai chúng tôi
    và tôi đã không nhắc nhiều
    tôi không dám phá vỡ nốt sợi dây nối mong manh cuối cùng giữa tôi và cô ấy
    tôi rất sợ chỉ mở lời ? tôi sẽ rất khó quay về Cao Hùng
    nên cứ trò chuyện, trò chuyện? chiều đã xuống
    máy di động của cô ấy reo lên, tôi có một dự cảm buồn?
    ?oA lô! David à?? cô ấy liếc nhìn sang tôi một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với cái máy di động
    ?oVâng ạ, em chờ anh ở cổng Tân Quang Tam Việt? cô ấy cất máy di động vào túi xách, cúi mặt
    ?o ? Hai người đã? quay lại với nhau rồi sao?? Tôi rốt cuộc cũng thốt lên
    cô ấy gật đầu
    ?o? Thật sao? Thế thì? xin chúc mừng em? cuối cùng em cũng đã quay lại với anh ta? Tôi ép tôi nói câu đó
    ?o? Anh nói thật không?...? cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi
    ?oTất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi?
    tôi nói với nụ cười dịu dàng?. Trong lòng tôi thật đớn đau
    ?oAnh ấy sắp đến đón em? cô ấy đứng dậy
    Tôi và em cùng đi lên cửa Tân Quang Tam Việt, lần này, chúng tôi không còn nắm tay nhau nữa?
    Tôi vốn định tạm biệt em, nhưng tôi lại muốn gặp cái người tên là David xem anh ta mặt mũi ra sao!
    vì vậy tôi đứng chờ cùng cô ấy
    rồi một chiếc Fiat màu trắng bạc lướt tới, quay cửa kính ô tô xuống
    người con trai ngồi trong xe vẫy tay với chúng tôi
    ?oEm phải đi đây?? cô ấy cúi đầu xuống lí nhí
    tôi định đi tới gần xem rõ mặt David?
    nhưng tôi lo, sẽ làm cô ấy khó xử
    dù sao thì David không hề biết tôi là ai, càng không biết mối tình nửa năm qua giữa tôi và cô ấy?
    vì thế tôi cứ đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi xa?
    cô ấy đã đi khỏi đời tôi như thế
    tôi rất buồn rầu, đáp xe lửa quay về Cao Hùng?
  3. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Về Cao Hùng
    Tôi nhanh chóng tìm được phòng trọ
    Cũng tìm được việc làm? tôi chọn công việc trực ở cửa hàng Café Internet vào ban đêm
    Tôi muốn mượn công việc để làm tôi chìm trong cơn say
    rồi nhờ bạn bè giới thiệu, tôi làm quen với games online
    công việc mỗi ngày của tôi là đêm đêm đi trực đến sáng bạch về ngủ, ngủ dậy ăn cơm xem ti vi rồi lại đi làm
    ngày nghỉ tôi trốn trong rạp chiếu bóng?
    những ngày như thế nối tiếp liên tục cho đến khi học kỳ II bắt đầu?
    tôi gặp lại cô ấy trên văn phòng khoa
    ?oHi, lâu quá không gặp? cô ấy vui vẻ nói với tôi
    ôi, cảm giác này khác hẳn khi gặp ở Đài Bắc, cô ấy lại trở thành chị khoá trên của tôi, quen thuộc?
    nhưng gương mặt cô ấy đã khác rồi
    cô ấy đã cắt mái tóc dài đi, trở thành một mái tóc ngắn xinh đẹp?
    ?oTối nay chúng ta đi ăn cơm đi!? cô ấy chủ động rủ tôi
    ?oƠ? a? cũng được?? tôi vẫn còn ngỡ ngàng
    bởi từ ngày tôi từ Đài Bắc trở về đây, cô ấy, trong tim tôi, chỉ còn là một khoảng trống rỗng
    tuy tôi nói thế, nhưng thực ra cũng có đôi khi nhớ đến cô?
    ?oNghe nói anh đã dọn ra ngoài ở rồi à? thế tối nay em có thể qua thăm nhà mới của anh không?? cô ấy nắm lấy tay tôi
    tôi vừa định trả lời
    ?oChúng mày vẫn còn thắm thiết thế này cơ à? Thôi đừng âu yếm nhau ở đây đấy nhé!? nhóm trưởng nhóm hoạt động ngoại khoá đi tới
    hai chúng tôi cùng nhìn trưởng nhóm cười ngượng nghịu
    đi ra khỏi văn phòng khoa
    chúng tôi đứng trước cổng phòng họp, tôi đưa tay ra định nắm lấy tay cô ấy
    cô ấy dường như biết, đi lên trước một bước ?oThế tối nay anh muốn ăn gì?? cô tìm chuyện để nói
    tôi im lặng
    cô ấy cúi đầu: ?oEm đã kể chuyện của chúng mình cho David nghe??
    tôi kinh ngạc nhìn cô ấy
    cô vẫn cúi đầu: ?oDavid không trách em bắt cá hai tay, chân dẫm hai thuyền, vì dù sao thì anh ấy cũng không thể ở bên em suốt?
    anh ấy nói, hai chúng em có thể lại bắt đầu từ đầu, coi như chưa hề có gì xảy ra? cô ấy nói, đầu óc tôi trống rỗng.
    nói xong cô ấy đi thẳng vào văn phòng
    tôi nghĩ? tôi cứ tưởng tôi vừa gặp lại chị ấy một cách quen thuộc, và chị ấy đã quay về bên tôi?
    thì ra? kết cục còn đau đớn hơn
    Cô ấy hẹn tôi buổi tối ở cổng trường
    cô ấy mặc cái áo bó sát người màu be, váy bò ngắn, áo khoác Levis màu hồng ở ngoài
    đây chính là bộ quần áo mà ngày đầu tiên quen nhau, cô ấy đã mặc?
    cô ấy lên xe, chúng tôi đi ăn Mc?TDonald
    toàn là cô ấy chủ động hỏi, tôi mới trả lời
    tôi không hề hỏi cô ấy gì cả, tôi sợ những gì tôi hỏi sẽ làm cả hai ngại ngùng
    nhưng thật sự, không còn nghi ngờ gì, tối nay, cô ấy trở thành cô ấy thân quen của tôi ngày xưa?
    đi ra khỏi Mc?TDonald
    ?oEm muốn đi đến một nơi? cô ấy đột ngột nắm tay tôi
    tôi lặng cả người đi
    lên xe, em ôm chặt tôi? tôi không hề hỏi em là đi đâu
    trực giác của tôi chỉ đường cho tôi đến Kỳ Kim
    lại vẫn hành trình đó, đi đến Đại học Trung Sơn, đáp thuyền sang đảo Kỳ Kim
    gió tháng Hai ở Kỳ Kim thổi rất mạnh, rất lạnh
    tôi cảm thấy cô ấy hơi run rẩy
    tôi cởi áo khoác ra, đưa cho cô ấy mặc
    lại như lần nào, bỏ giày trên bờ cát
    tôi do dự đưa tay ra về phía em?
    cô ấy nhìn tôi cười, đưa tay cho tôi
    chúng tôi dắt nhau đi bên bờ cát mênh mang?
    hai người ôm chặt nhau, đứng trước biển
    tôi không thể hiểu được, thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra
    ?oEm rất nhớ anh?? cô ấy cúi đầu thổ lộ
    ?oThế vì sao khi ở Đài Bắc, em đã?? tôi nói
    "Xin lỗi, đó không phải là em cố ý, khi đó em còn đang lựa chọn..." cô ấy nhìn tôi nói
    Bãi cát đầy ắp kỷ niệm của hai chúng tôi
    Bãi cát lần đầu quen nhau
    Bãi cát cùng nhau qua năm mới
    Bãi cát lần cuối cùng chia tay
    ?oXin lỗi, em không cố ý làm thế, chỉ là vì khi đó, em vẫn còn đang lựa chọn?
    Lựa chọn? Trời ơi, chẳng lẽ cái ngày ở Đài Bắc đó, em vẫn còn chờ tín hiệu từ phía tôi hay sao?
    Mà lúc đó tôi lại đã nói ra những lời?.
    ?o?Thật sao? Thế thì chúc mừng em nhé? Vì cuối cùng em đã chờ được anh ấy trở về!?
    ?oTất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi?
    Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Vì sao tôi không phát hiện ra những gì nằm sâu trong tim em?
    ?oBây giờ anh còn kịp không? Anh không bao giờ muốn chia tay em? Tôi nhìn em, nắm thật chặt bàn tay em
    ?oXin lỗi?? Cô ấy khóc, tim tôi tan nát
    ?oNgày xưa em cứ nghĩ em sẽ chờ được David quay trở về, rồi theo thời gian và xa cách, càng ngày?
    rồi em đã quen với tâm trạng chờ mong mỗi năm một lần gặp mặt người yêu?
    rồi chỉ cần lâu lâu có một tin nhắn nhỏ, cũng đủ để em sưởi ấm tình yêu và duy trì sự chờ đợi
    Vậy mà sau đó, chỉ vì khoảng cách xa xôi, em yêu người con trai khác, rồi sau đó nếu phải xa người yêu mới
    rất xa, thì có lẽ em sẽ lại yêu sang một người con trai khác nữa? em căm ghét chính con người em như thế này?? cô ấy nức nở
    ?oThế thì em và anh đừng ở xa nhau nữa! Chúng ta có thể không để cho người ta yêu ở xa ta nữa! Ta sẽ mãi mãi ở gần bên nhau là được rồi!? Tôi van xin
    ?oThế thì anh hãy nói cho em biết, khi em ở Đài Bắc nghỉ đông, vì sao anh không chịu đi tìm gặp em? Vì sao anh để cho đến khi nỗi buồn của em bị nhạt đi rồi thì anh mới xuất hiện? Vì sao trước mặt em, anh chưa bao giờ chịu níu kéo em?? Cô ấy nói
    Tôi đau lòng quá, phải vì tôi đã do dự lầm, giải mã nhầm những bí ẩn trong tim cô ấy?
    Khi đó tôi chỉ lựa chọn việc cố quên người tôi yêu đi, mà tôi không nghĩ đến cảm xúc, suy nghĩ của em
    Giờ đây tôi mới nghĩ ra, không phải là khi đó, mục đích tôi lên Đài Bắc chính là để níu kéo người tôi yêu quay lại hay sao?
    Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!
    Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?
    [​IMG]
    (Đài Bắc)
    ?o Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa!? Tôi ôm chặt lấy cô ấy
    Cô ấy khóc mãi
    Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!
    Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông
    Tôi lại có dự cảm không tốt
    ?oAnh ta à?? tôi hỏi cô ấy
    Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy
    ?oKhông nghe! Anh biết người em yêu là anh! Nếu em nghe máy, em sẽ lại lần nữa rời khỏi anh!? Tôi giật cái máy di động từ tay cô
    Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại
    Tôi đưa máy trả lại cho cô
    Tôi lại ôm cô ấy ?oEm đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!?
    Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!
    Lần này cô ấy không nghe máy nữa? tiếng chuông im
    ?oEm không sao chứ?? Tôi hỏi khẽ
    Cô ấy không trả lời tôi
    Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang?
    Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!
    Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát
    và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...
    Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng?
    Gió biển thổi qua? hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng?. Ôm nhau thật chặt
    Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi
    Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo
    mỗi lần chiếc máy di động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần
    mãi, cho đến lúc cái di động không còn đổ chuông nữa
    Như cảm thấy có một điều gì đó bất thường sắp xảy ra?.
    Tôi hôn lên trán người tôi yêu
    Cô ấy khóc đỏ hai mắt,nói: ?oAnh đừng dịu dàng như thế này với em, được không??
    Tôi lại hôn lên trán cô ấy: ?oChỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!?
    Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động
    ?oXin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này?
    "Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao?" Cô ấy cố ý trêu
    "Mà em cũng chả có gan nghe điện!" Tôi cười đáp
    Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu
    Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như...
    Dắt em quay về
    "Đêm nay có thể đến chỗ... anh không?" cô ấy ôm tôi hỏi
    Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô
    Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động
    "Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ..." cô ấy nói
    Tôi không để ý, cứ nổ máy xe
    "Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này..." cô ấy giữ tay tôi lại
    "Lên xe đã" tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.
    Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...
    Bật đèn lên...
    "Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á?" Cô ấy kêu lên ngạc nhiên
    "Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước" tôi khoe
    "Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? " cô ấy trêu chọc
    " Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà!" Tôi cố ý đùa dai
    "Gớm, bớt cái mồm đi ạ!" Cô ấy bẻ lại
    "Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả... phí?" tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy
    "Ngốc lắm, nói cái gì đấy? Em phải đi tắm đây" cô ấy gỡ tay tôi ra
    "Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm!" Tôi nói vọng vào buồng tắm
    "Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên!" cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra
    Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen...
    tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa
    cô ấy mở hé cánh cửa "Cảm ơn" rồi đóng ngay lại
    tôi bật ti vi, ngồi uống nước
    một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra: "Đến lượt anh rồi"
    "Để anh sấy tóc cho em" - tôi đứng dậy
    "Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi" - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi
    tôi đi vào buồng tắm
    trên tường treo những đồ lót của cô...
    những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu: "Em lại không mặc... à?"
    "Thế thì anh đẻ ra đồ lót cho em đi nào!" sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm
    hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao?
    tắm xong đi ra
    "Đến ngồi bên em" cô ấy vẫy tôi
    tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi...
    tôi cứ hy vọng những giờ phút này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi
    đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ...
    ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại
    tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy...
    "Ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không?" cô ấy he hé mắt
    chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy.
    rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ
    vừa về đến cổng ký túc...
    một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ...
    Chết rồi!
  4. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Fiatõ?Ư chiỏc Fiat màu bỏĂcõ?Ư. sao nó lỏĂi ỏằY 'Ây?
    Tôi trỏằÊn tròn mỏt, cỏÊm giĂc thỏƠy cô ỏƠy ỏằY phưa sau lặng tôi câng 'ang run rỏây
    Làm sao lỏĂi thỏ này cặĂ chỏằâõ?Ư
    vơ sao cĂi Fiat lỏĂi xuỏƠt hiỏằ?n ỏằY chỏằ- này
    tôi vỏằTi vÊ giỏÊm tỏằ'c 'ỏằT không dĂm chỏĂy xe tỏằ>i trặỏằ>c kẵ túc
    hơnh nhặ chặa phĂt hiỏằ?n ra chúng tôi
    tôi vỏằTi vÊ quay 'ỏĐu xe, không hiỏằfu vơ sao nhặng tôi vỏôn chỏĂy trỏằ'n
    vơ tôi chỏằ? thỏƠy rỏng lúc này mà gỏãp David chỏc sỏẵ có chuyỏằ?n chỏng lành
    tôi vỏằTi vÊ phóng xe ra khỏằi khu vỏằc trặỏằng
    õ?oSao anh kia lỏĂi xuỏƠt hiỏằ?n ỏằY 'Ây?õ? Tôi nghiêng 'ỏĐu hỏằi cô ỏƠy
    õ?oEm không biỏt, làm sao lỏĂi ra thỏ này õ?Ưõ? cô ỏƠy lỏâm bỏâm
    Tôi cỏằâ thỏ chỏằY nguyên cỏÊ cô ỏƠy quay vỏằ nhà tôi
    gỏãp thỏng bỏĂn tôi, nó 'ang chuỏân bỏằp
    õ?oMày vỏằ rỏằ"i à, tỏằ'i qua có ngặỏằi 'i tơm chỏằ lỏĂi tặỏằYng 'ó là thỏng em cạng khoa cỏằĐa cỏưu cặĂ!õ? giỏằng cô bỏĂn cạng phòng cô ỏƠy rỏƠt to
    õ?ocho nên tỏằ> mỏằ>i hỏằi anh ta là: Thỏ không phỏÊi là cô ỏƠy ra ngoài 'i chặĂi cạng bỏĂn à? Sao bỏĂn lỏĂi vỏằ kẵ túc tơm cô ỏƠy là làm sao?õ? Tôi nghe 'ỏn cÂu này, xỏằ?u! õ?Ưồ>Đzzõ?Ư
    õ?ochỏÊ lỏẵ tỏằ> lỏĂi nói nhỏ** cĂi gơ rỏằ"i sao? Anh 'ó là ai thỏ?õ? cô bỏĂn cạng phòng ra sỏằâc hỏằiõ?Ư
    õ?oAnh ta là Davidõ? cô ỏƠy 'Ăp
    õ?oõ?Ưôi chỏt rỏằ"i tỏằ> lỏằĂ lỏằi mỏƠt rỏằ"iõ?Ư thỏ bÂy giỏằ cỏưu 'ỏằ câng không biỏt, lúc nÊy anh ỏƠy vỏôn còn ỏằY cỏằ.ng kẵ túc" cô ỏƠy 'Ăp hỏằƠt hặĂi
    "Có thỏưt không 'ỏƠy? Anh ỏƠy ỏằY cỏằ.ng kẵ túc mơnh à? sao lỏĂi có thỏằf thỏ 'ặỏằÊc? anh ta 'ang ỏằY Đài Bỏc mà?" bỏĂn cô ỏƠy nói
    "Tỏằ> không biỏt, cỏưu hỏằi tỏằ> thơ tỏằ> làm sao biỏt 'ặỏằÊc" cô ỏƠy dặỏằng nhặ sỏp khóc
    "Xin lỏằ-i cỏưu rỏƠt nhiỏằu, tỏằ> hoàn toàn không ngỏằ lỏĂi là anh ỏƠy" bỏĂn cô ỏƠy ngỏĂi ngạng
    Lúc này, tôi nghâ 'ỏn lỏằi bỏĂn tôi khi nÊy
    "Em hỏằi xem, cô ỏƠy có cho David 'ỏằi David 'ỏằi cỏằĐa tỏằ> không?" cô ỏƠy hỏằi
    "TỏƠt nhiên là không!" bỏĂn cô ỏƠy vỏằTi vÊ trỏÊ lỏằi
    "Thỏ thơ tỏằ't, có chuyỏằ?n gơ tỏằ> sỏẵ gỏằi lỏĂi cho cỏưu, chỏằ? là tỏằ> hiỏằ?n nay tỏĂm thỏằi không thỏằf nào vỏằ kẵ túc thôi" cô ỏƠy nói
    "ỏằê, vô cạng xin lỏằ-i cỏưu, tỏằ> không thỏằf ngỏằ tỏằ> gÂy rỏc rỏằ'i lỏằ>n nhặ thỏ, nhặng mà tỏằ> thỏưt sỏằ không thỏằf ngỏằ 'ặỏằÊc là anh ta..." bỏĂn cô nói
    "Không sao, chúng tỏằ> sỏẵ nghâ biỏằ?n phĂp, cỏằâ thỏ 'Ê nhâ, nỏu cỏưu thỏƠy chiỏc xe màu bỏĂc rỏằi kẵ túc thơ bỏÊo tỏằ>" cô ỏƠy nói
    'iỏằ?n thoỏĂi tỏt
    tôi nhơn cô, cô ỏƠy nhơn tôi
    hai chúng tôi giỏằ 'Ây không biỏt làm gơ
    cĂi di 'ỏằTng lỏĂi inh ỏằi
    õ"Oõ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"?õ"
    õ", David +886XX-XXXXXXõ",
    "trỏằ'n câng không 'ặỏằÊc rỏằ"i, 'ỏn 'Âu hay 'ó thôi" tôi cỏ** lỏƠy mĂy
    "A lô, xin hỏằi ai 'ỏƠy ỏĂ? " tôi chỏÊ biỏt phỏÊi bỏt 'ỏĐu nói ra sao
    "Xin lỏằ-i anh là ai? 'Ây là mĂy cỏằĐa ngặỏằi yêu tôi, cô ỏƠy có 'ỏƠy không?" nghe 'ỏn chỏằ ngặỏằi yêu, lòng tôi chua xót
    "Tôi là bỏĂn trai cỏằĐa cô ỏƠy 'Ây, có viỏằ?c gơ không?" tôi cỏÊm giĂc tôi nói rỏƠt không tỏằ nhiên
    "BỏĂn là chàng trai hỏằc dặỏằ>i khoĂ cô ỏƠy phỏÊi không? tôi có nghe cô ỏƠy nhỏc vỏằ bỏĂn" thĂi 'ỏằT cỏằĐa David 'ỏằTt nhiên thay 'ỏằ.i
    "trong thỏằi gian tôi 'i Mỏằạ, cỏÊm ặĂn bỏĂn 'Ê chfm sóc cô ỏƠy!" David nói nhặ thỏ, làm cho tôi không biỏt phỏÊi nói nfng sao nỏằa
    "tôi biỏt bỏĂn rỏƠt thưch cô ỏƠy, nhặng bỏĂn phỏÊi hiỏằfu rỏng, cô ỏƠy là ngặỏằi yêu cỏằĐa tôi, chúng tôi 'Ê yêu nhau hai nfm rỏằ"i!
    cô ỏƠy có nói vỏằ>i tôi chuyỏằ?n giỏằa hai ngặỏằi, OK~ tôi sỏẵ không truy cỏằâu, tôi câng sỏẵ không 'ỏằ<nh hỏằi quĂ nhiỏằu
    'ó là lỏằ-i cỏằĐa tôi, tôi không thỏằf ỏằY bên cô ỏƠy hỏng ngày, làm cô ỏƠy 'au khỏằ. chỏằ 'ỏằÊi tôi, nhặng tôi tin rỏng cô ỏƠy vỏôn yêu tôi"
    Tôi... cÂm bỏãt, hoàn toàn không biỏt nên thỏằ't lỏằi nào 'Ây
    bỏằ< anh ta nói mà không thỏằf phỏÊn bĂc lỏĂi bỏƠt kỏằ cÂu nào
    'ỏĐu óc tôi lỏĂi quay vỏằ trỏĂng thĂi cỏằĐa lúc tôi 'i Đài Bỏc..........
    "...........Tôi hiỏằfu rỏằ"i, nhặng tôi hy vỏằng cô ỏƠy giỏằa hai chúng ta sỏẵ có mỏằTt sỏằ lỏằa chỏằn" tôi nghâ 'ỏn lỏằi cô ỏƠy tỏằông nói...
    "Tỏằ't thôi! Chúng ta hỏạn nhau 'i nói chuyỏằ?n trỏằc tiỏp!" David 'Ăp
    (ChặặĂng tiỏp theo : DièÊch giaè? noèi không nôèÊi dung nên em cuèfng không biêèt lÂèy giè? post lên cho caèc baèc xem )
  5. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    õ?oõ?ƯTôi hiỏằfu, nhặng tôi hy vỏằng 'ỏằf cô ỏƠy giỏằa hai chúng ta có mỏằTt sỏằ lỏằa chỏằnõ? tôi nói vỏằ>i David
    cô ỏƠy 'ỏằâng cỏĂnh tôi nghe thỏƠy
    nỏu nhặ không có mỏằTt sỏằ lỏằa chỏằn
    thơ tôi chỏĂy trỏằ'n mÊi câng không bao giỏằ giỏÊi quyỏt nỏằ.i vỏƠn 'ỏằ
    trong lòng tôi 'Ê có mỏằTt dỏằ cỏÊm
    õ?oThỏ thơ tỏằ'i nay 7 giỏằ hỏạn chỏằ ỏằY cỏằ.ng kẵ túc cô ỏƠyõ? tôi nhơn cô ỏƠy, nói vỏằ>i 'ỏĐu kia 'iỏằ?n thoỏĂi
    tỏt mĂy, tôi 'ặa di 'ỏằTng cho em 'ỏằ"ng thỏằi nỏm lỏƠy tay emõ?Ư
    õ?oCó phỏÊi anh 'Ê muỏằTn rỏằ"i không, nỏu nhặ khi ỏằY Đài Bỏc anh nài xin em ỏằY lỏĂi vỏằ>i anhõ?Ưõ? Tôi ôm chỏãt em
    õ?oĐÂy là lỏằ-i cỏằĐa em, không nói rà vỏằ>i David, mỏằ>i ra thỏ nàyõ? cô ỏƠy khóc
    õ?oem thỏưt tỏằ"i tỏằ?õ? cô ỏƠy nói cÂu 'ó, tôi thỏưt 'au lòng, nên càng dạng sỏằâc ghơ chỏãt lỏƠy cô ỏƠy
    õ?oem cỏằâ nghâ rỏng em có thỏằf chỏằn 'ặỏằÊc mỏằTt, giỏằa hai ngặỏằiõ?Ưõ? cô ỏƠy khóc, phỏằĐ phỏằƠc xuỏằ'ng 'ỏƠt
    õ?oxin lỏằ-iõ?Ư. em xin lỏằ-iõ?Ư em xin lỏằ-iõ?Ưõ? cô ỏƠy liên tỏằƠc nhỏc lỏĂi ba chỏằ ỏƠy
    và chúng tôi cỏằâ 'ỏằâng bên nhau nhặ thỏ, trong phòng khĂch, cho 'ỏn khi trỏằi sỏưp tỏằ'iõ?Ư
    em rỏƠt yên tânh trong vòng tay tôi
    'ôi tay tôi ôm vòng lỏƠy em thỏưt chỏãt thỏưt chỏãt
    tôi lay nhỏạ em, ra hiỏằ?u nhỏc em 'Ê 'ỏn giỏằ rỏằ"i
    em lỏc 'ỏĐu, kâo gỏƠu Ăo tôi lỏĂi
    nhơn cô ỏƠy nhặ thỏ này, tôi thỏưt sỏằ chỏằ? còn muỏằ'n dỏằât khoĂt phóng xe mang cô ỏƠy 'i trỏằ'n, chỏằ bao giỏằ David 'i rỏằ"i mỏằ>i quay lỏĂi.
    nhặng nhặ thỏ sỏẵ không bao giỏằ giỏÊi quyỏt 'ặỏằÊc vỏƠn 'ỏằ...
    tôi 'ặa mâ bỏÊo hiỏằfm cho em, cài khóa mâ bỏÊo hiỏằfm cho em
    ngỏằ"i lên xe nỏằ. mĂy, chỏĂy chỏ** chỏưm...
    tôi phỏÊi làm nhặ thỏ nào mỏằ>i gỏằi là 'úng 'Ây?
    ngày xặa cô ỏƠy chặa chia tay David
    cho 'ỏn giỏằ tôi vỏôn chỏằ? là kỏằ thỏằâ ba
    mà thỏ thơ vơ sao cô ỏƠy vỏôn cỏằâ 'ỏn vỏằ>i tôi?
    "Cỏân thỏưn trặỏằ>c mỏãt!" Cô ỏƠy dạng sỏằâc lay 'ỏây tôi
    'ỏĐu óc ngỏưp ngỏằƠa ẵ nghâ
    làm tôi không 'ỏằf ẵ 'ỏn xe cỏằT trặỏằ>c mỏãt
    suẵt nỏằa thơ 'Âm vào mỏằTt chiỏc xe con
    tôi vỏằTi dỏằông xe lỏĂi lỏằ 'ặỏằng
    "Sao anh lĂi xe cỏằâ ngÂy ngặỏằi ra nhặ thỏ?" cô ỏƠy run rỏây
    "Xin lỏằ-i, anh 'ang nghâ chuyỏằ?n khĂc, không 'ỏằf ẵ lỏm..." tôi giỏằ tay cô
    "không sao rỏằ"i, chỏc em vỏằôa sỏằÊ lỏm!" tôi thỏằư an ỏằĐi
    "Không sao" cô ỏƠy ôm tôi càng chỏãt
    'Ê 'ỏn cỏằ.ng kẵ túc
    chiỏc Fiat màu trỏng bỏĂc... dặỏằ>i Ănh 'ăn 'ặỏằng nhơn có vỏằ rỏƠt thĂch thỏằâc
    trong xe ló ra cĂi Ăo sặĂ mi cỏằĐa con trai
    là mỏằTt ngặỏằi con trai tuỏằ.i có lỏẵ hặĂn tôi, ngoỏĂi hơnh có vỏằ trặỏằYng thành hặĂn tôi...
    không hiỏằfu vơ sao bỏằ-ng dặng trong lòng tôi có cỏÊm giĂc muỏằ'n lại lỏĂi, rút lui
    cô ỏƠy và tôi nỏm tay nhau 'i 'ỏn trặỏằ>c mỏãt David
    "Xin chào, lỏĐn trặỏằ>c ỏằY Đài Bỏc 'Ê gỏãp bỏĂn mỏằTt lỏĐn rỏằ"i" David nhơn tôi
    "em không sao chỏằâ? Tỏằ'i qua em không nghe 'iỏằ?n thoỏĂi làm anh rỏƠt lo lỏng!" lỏĂi quay 'ỏĐu sang cô ỏƠy nói mỏằTt cĂch dỏằc mỏãt chúng tôi xoa 'ỏĐu cô ỏƠy
    nhơn cỏằư chỏằ? cỏằĐa David
    "Tôi không cho phâp anh chỏĂm vào cô ỏƠy!" tôi gỏĂt phỏt tay David ra
    David bỏưt lại lỏĂi mỏằTt bặỏằ>c, cô ỏƠy kâo cỏÊ hai tay tôi
    "anh 'ỏằông làm thỏ..." cô ỏƠy giỏằ chỏãt tay tôi
    "Quay vỏằ vỏằ>i anh 'i, kỏằ nghỏằ? 'ông này chúng mơnh 'Ê nói rà vỏằ>i nhau vỏằ chuyỏằ?n này rỏằ"i cặĂ mà" David trỏ** ngÂm nói vỏằ>i cô ỏƠy
    "anh không bao giỏằ cfn vỏãn vỏằ chuyỏằ?n trặỏằ>c 'Ây giỏằa em vỏằ>i cỏưu ta, chúng ta bỏt 'ỏĐu lỏĂi tỏằô 'ỏĐu" David nhặ không nhơn tôi, chỏằ? nói vỏằ>i cô ỏƠy
    không ngỏằ bỏằc
    trong lòng tôi bỏt 'ỏĐu nỏằ.i giỏưn
    "Chưnh là anh muỏằ'n cô ỏƠy bỏằ anh, giỏằ anh lỏĂi nhặ thỏ này, anh rỏằ't cuỏằTc thưch gơ nào chuyỏằ?n cỏằĐa chúng tôi chúng tôi sỏẵ tỏằ..."
    tôi cỏÊm thỏƠy tôi rỏƠt giỏằ'ng trỏằ con 'ang gÂy sỏằ
    nói mà không có 'ỏĐu có 'uôi câng không lẵ lỏẵ...
    trặỏằ>c mỏãt David, tôi hoàn toàn mỏƠt tỏằ tin, tặ duy ngôn ngỏằ loỏĂn xỏĂ...
    "Anh 'ỏằông nói nỏằa" cô ỏƠy nói vỏằ>i tôi
    tim tôi lỏĂnh cỏằâng lỏĂi.
    tôi cỏÊm thỏƠy tôi 'Ê thua... bỏằ
    "Đúng thỏ, 'úng là tôi 'Ê nói rỏng muỏằ'n cô ỏƠy chia tay tôi, vơ tôi không 'ành lòng 'ỏằf cô ỏƠy khỏằ. sỏằY chỏằ 'ỏằÊi tôi
    tôi biỏt hỏằ"i 'ó tôi không thỏằf mang lỏĂi cho cô ỏƠy hỏĂnh phúc, nhặng cô ỏƠy 'Ê tơnh nguyỏằ?n chỏằ tôi, làm cho tôi hiỏằfu rỏng ngặỏằi con gĂi này
    nỏu nhặ tôi 'ỏằf lỏằĂ mỏƠt cô ỏƠy, thơ tôi sỏẵ tỏằ trĂch mơnh tỏằ Ân hỏưn mÊi mÊi" David nói vỏằ>i hai chúng tôi
    nhỏằng cÂu nói này cỏằĐa David làm tôi hiỏằfu ra rỏng, hoĂ ra anh ta yêu em hặĂn tôi yêu em...
    và tôi buông bàn tay nhỏằ 'Ê tỏằông quĂ 'ỏằ-i quen thuỏằTc trong tay tôi ra...
    Tỏằô trong tÂm can tôi thỏưt sỏằ cỏÊm thỏƠy ngặỏằi con trai trặỏằ>c mỏãt tôi
    thỏưt sỏằ trặỏằYng thành hặĂn tôi, còn tôi, dạ là giĂ trỏằt
    "nỏu tôi 'ỏằf vuỏằTt mỏƠt em, tôi sỏẵ không thỏằf tỏằ tha thỏằâ cho bỏÊn thÂn tôi"
    CÂu nói này cỏằĐa David cỏằâ quay trỏằY lỏĂi trong tÂm trư tôi
    tôi 'Ê tỏằông thỏằư quên 'i cô gĂi ỏƠy, 'ỏằf cho cô ỏƠy chỏằ 'ỏằÊi tôi
    và phỏÊi chfng tÂm trỏĂng 'ó cỏằĐa tôi câng giỏằ'ng nhặ là David khi ỏằY Mỏằạ?
    "Anh thỏưt lòng yêu cô ỏƠy à?" tôi nói, giỏằng tôi nói run rỏây
    David không trỏÊ lỏằi tôi, anh ta chỏằ? nhơn cô ỏƠy
    cô ỏƠy cúi 'ỏĐu, không nói nfng gơ
    vào giÂy phút này...
    David 'i tỏằ>i, rỏƠt tỏằ nhiên cỏ** lỏƠy tay cô ỏƠy
    "Đúng!" anh ta rỏƠt thỏng thỏn 'àng hoàng và mỏĂnh mỏẵ trỏÊ lỏằi tôi
    Cô ỏƠy không hỏằ rỏằƠt khỏằi tay David
    tôi thỏƠy bÂy giỏằ tôi nhặ mỏằTt con chó lỏằTt nặỏằ>c bỏĂi trỏưn
    cỏÊm giĂc không còn chỏằ- cho tôi... chỏằ? muỏằ'n chỏĂy trỏằ'n tỏƠt cỏÊ
    tôi nhỏằ> lỏĂi khi tôi còn ỏằY Đài Bỏc, chỏằ? vơ khi 'ó tôi 'Ê do dỏằ, nên giỏằ tôi 'ành mỏƠt em
    tôi nhỏằ> lỏĂi trên bÊi cĂt, vơ tôi mỏĂnh mỏẵ và quyỏt tÂm, tôi 'Ê lỏĂi có 'ặỏằÊc cô ỏƠy
    nỏu bÂy giỏằ tôi lại mỏằTt bặỏằ>c
    tôi sỏẵ lỏĂi mỏƠt 'i cô ỏƠy mỏằTt lỏĐn thỏằâ hai...
    " em hÊy lỏằa chỏằn 'i" tôi 'ặa bàn tay tôi cho em
    tôi cỏằâ ngỏằĂ em câng sỏẵ chơa tay ra cho tôi...
    Cô ỏƠy khóc oà...
    "thôi 'ỏằông khóc, cho dạ em chỏằn ai, anh câng sỏẵ tôn trỏằng quyỏt 'ỏằn, vơ cô ỏƠy vỏôn 'ang ỏằY trong vòng tay David
    mà không phỏÊi là 'ang khóc trong lòng tôi...
    nhặng thỏ câng chặa có nghâa là cô ỏƠy 'Ê lỏằa chỏằn ai
    tôi nhơn David, anh ta 'ang vỏằ- vỏằ an ỏằĐi cô ỏƠy
    thỏ mà tôi chỏằ? có thỏằf 'ỏằâng ỏằY bên cỏĂnh, nhặ mỏằTt thỏng ngỏằ> ngỏân
    chỏÊ thỏằf làm gơ cho cô ỏƠy
    "xin lỏằ-i... em không xỏằâng 'Ăng 'ỏằf cho hai ngặỏằi làm nhặ thỏ này..." cô ỏƠy khóc
    tôi 'ỏằc tỏằ>i mỏằTt bặỏằ>c, nỏm lỏƠy tay em, nhặng em 'ang trong tay ngặỏằi khĂc
    "Ngỏằ'c nghỏch ặĂi, anh 'Ê bỏÊo anh sỏẵ không 'ỏằf ẵ, chúng mơnh quay lỏĂi tỏằô ngày mỏằ>i quen nhau lỏĐn 'ỏĐu tiên, tỏƠt cỏÊ bỏt 'ỏĐu lỏĂi
    lỏĐn này anh sỏẵ không 'i 'Âu cỏÊ, anh sỏẵ ỏằY lỏĂi Đài Loan 'ỏằf bên em" David vuỏằ't ve mĂi tóc cô ỏƠy
    "Em xin lỏằ-i!" cô ỏƠy nhă nhỏạ gỏĂt tay David ra rỏằ"i 'i tỏằ>i phưa tôi
    David ngỏằĂ ngàng, bàng hoàng
    lỏưp tỏằâc có mỏằTt sỏằÊi hy vỏằng vui mỏằông nhóm lên trong tim tôi
    David nhơn theo cô ỏƠy 'i vỏằ phưa tôi...
    tôi chơa tay ra cho cô
    "Xin lỏằ-i" cô ỏƠy gỏĂt tay tôi ra
    giỏằ 'ỏn lặỏằÊt tôi bàng hoàng
    "Vơ sao?" tôi nhơn em
    "Em không muỏằ'n hai ngặỏằi tỏằ't vỏằ>i em nhặ thỏ, nhặ thỏ này chỏằ? làm cho chúng ta càng 'au khỏằ. hặĂn thôi, 'Ây là sai lỏ** cỏằĐa em, tỏƠt cỏÊ là sai lỏ** cỏằĐa em
    giĂ nhặ em có thỏằf giỏằ 'ặỏằÊc lỏằi hỏằâa cỏằĐa em vỏằ>i anh, chỏằ anh quay vỏằ thơ quĂ tỏằ't
    nhặng em 'Ê có lúc nào 'ó không còn tin anh nỏằa, và em 'Ê cạng vỏằ>i cỏưu ỏƠy...
    em thỏưt ti tiỏằ?n, em nói là em sỏẵ chỏằ anh nhặng vơ quĂ xa cĂch nhau, em sỏằÊ hÊi nên em do dỏằ" cô ỏƠy nói vỏằ>i David
    "Xin lỏằ-i, em thú thỏưt ban 'ỏĐu em 'Ê lỏƠy anh ra 'ỏằf làm vỏưt thỏ chÂn cho David..." cô ỏƠy nhơn tôi nói
    "nhặng ỏằY bên anh, em thỏưt sỏằ hỏĂnh phúc, anh rỏƠt tỏằ't vỏằ>i em, trong nhỏằng lúc em 'au khỏằ. nhỏƠt, rÊ rỏằi nhỏƠt anh 'Ê ỏằY bên cỏĂnh em
    sau 'ó em phĂt hiỏằ?n em 'Ê thỏưt sỏằ yêu, nhặng em câng không biỏt làm thỏ nào nỏằa"
    BÂy giỏằ, tôi không 'au khỏằ. nỏằa, tôi chỏằ? còn mong ặỏằ>c cô ỏƠy ỏằY lỏĂi bên tôi
    cho dạ em thỏưt sỏằ yêu hay cho dạ tôi chỏằ? là mỏằTt vỏưt 'ỏằf thỏ chÂn ngặỏằi con trai khĂc câng 'ặỏằÊc...
    tôi cúi 'ỏĐu 'ỏằf không bỏằ< phĂt hiỏằ?n là tôi 'ang khóc
    David quay ngặỏằi lỏãng 'i
    chỏằ? còn lỏĂi cô ỏƠy khóc nỏằâc nỏằY...
  6. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Phâ?n cuối.
    "Xin lỗi, em thừa nhận ban đầu em đã coi anh chỉ là vật thế chân cho David..."
    những câu này của cô ấy đã làm tôi rơi nước mắt
    cuối cùng, tôi cũng chỉ là vật thế chân cho David mà thôi?
    tôi không biết nên làm gì
    tôi cúi đầu vì nước mắt tôi sắp trào ra ngoài
    tôi tự dặn mình không được khóc
    khóc thì có tác dụng gì đâu
    nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được lòng mình
    "Là lỗi của anh" David nói
    "Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và cậu ta, phải tin em
    nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại cũng không tìm thấy em
    nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em
    rõ ràng biết em sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi ... "
    David quay lại để nói những lời này
    "Em xin lỗi" cô ấy không nói với tôi
    "Không cần xin lỗi ai, việc này đã làm thương tổn tất cả chúng ta" anh ta đi tới
    "Em đã rất cố, anh biết" cầm lấy tay cô
    "em đang cố tìm một điểm thăng bằng giữa anh và cậu ta, để không ai bị tổn thương
    nhưng, người đau khổ nhất là em.." David rất dịu dàng nói với cô về cảm giác của mình
    lúc này, cô bạn cùng phòng của em đột ngột xuất hiện...
    "Bây giờ là thế nào? anh là David có phải không?" cô ấy chạy đến bên cạnh em và David
    "tớ đã bảo cậu phải sớm quyết định đi, đừng có kéo dài trì hoãn mà cậu không chịu nghe" bạn cùng phòng cô ấy giận dữ nhiếc
    "Còn hai anh, đừng có định giở trò đánh nhau, tôi sẽ cho biết tay" bạn cô ấy cướp lấy cô bạn gái đang rũ rượi từ tay David và kéo xềnh xệch vào ký túc.
    Khi đó tôi đi vội lên đưa tay cho cô ấy:
    "Anh xin lỗi, anh biết em có bạn trai, nhưng anh vẫn tiến tới..." bây giờ tôi đành phải để lộ đôi mắt đỏ
    "này, đã bảo là không nói nữa, sao cậu cứ lằng nhằng nhỉ?" cô bạn cùng phòng nổi giận
    và kéo cô ấy đi luôn
    Chỉ còn tôi và David ở lại...
    ---oOo----
    Tôi nhìn David
    David châm một điếu thuốc, và đưa bao thuốc cho tôi : "Có hút không?"
    Tôi lắc đầu
    "Cậu quen cô ấy bao lâu rồi?" David hỏi xong nhả ra một bụm khói trắng
    "Hơn nửa năm thôi..." tôi ngồi xổm bên chiếc xe máy của mình
    "Cô ấy là người tốt" David nói với tôi
    "có lẽ cô ấy chọn cậu mới gọi là đúng đắn!" David nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi
    Tôi nhìn David, bây giờ lại ra thế nào đây
    vì sao anh ta nói câu này?
    "Trước khi đi Mỹ du học, tôi muốn bảo cô ấy đừng chờ tôi! nhưng tôi không thể nói ra" David tự sự
    "bởi khi đó cô ấy rất kiên quyết, nói sẽ chờ tôi về
    xa cách đến như thế, chúng tôi chỉ thể dùng E-mail liên lạc, tuy chat tiện hơn, nhưng vì lệch múi giờ
    thường lên mạng chả thấy người kia, chờ mãi không thấy hồi âm, là một việc rất đau khổ"
    Chờ mãi người kia không hồi âm là một việc rất đau khổ
    câu nói này tôi cảm nhận được sâu sắc
    "Cả ba chúng ta đều chờ hồi âm của đối phương, nhưng lại đều không nói nỗi lòng ra" tôi bảo David
    "Đúng" David cười dụi cán thuốc, lại châm điếu thứ hai
    "Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, có những chuyện nếu cứ giữ trong lòng thì không bao giờ tiến tới được, sau khi về Đài Loan, tôi đã lập tức cầu hôn cô ấy, nói cho cô ấy biết những gì tôi giữ trong lòng, hoặc có lẽ hiện giờ cô ấy còn quá trẻ, nhưng tôi hy vọng có thể cho cô ấy một lời thề hẹn, không để cô ấy chờ chỉ vì tôi..." David nói chân thật
    Cầu hôn? !
    Cô ấy chưa bao giờ nói điều đó với tôi...
    Vì sao?
    "Tôi nghĩ, người nên rút lui là tôi" Tôi đứng dậy nói với David
    "anh nói rất đúng, tôi đã lui bước mấy lần vì tình yêu, tôi nghĩ tình yêu của tôi chưa đủ chín chắn
    vì thế, cô ấy chọn anh mới là đúng" tôi đã nói những lời mà chính tôi cũng không dám tin là thật, tôi đã chấp nhận thua cuộc rồi...
    "... Cô ấy đã không nhận lời cầu hôn" David vứt điếu thuốc cháy dở xuống đất
    "Ôi?" Tôi ngỡ ngàng nhìn David
    "Vì cô ấy yêu cậu, có lẽ"
    "Việc kết hôn, có lẽ cải hai đều thật hiểu nhau, cách nghĩ phải thật phù hợp nhau mới nên kết hôn" David nói với tôi
    "Xin phép hỏi, anh bao nhiêu tuổi?" tôi hỏi David
    "Gì? Tôi á?
    tôi 22" David cười
    "22... sao cách suy nghĩ của anh đã rất chín chắn, tôi chỉ kém anh 2 tuổi thôi, mà..." tôi đầy nghi ngờ
    "Có lẽ là hoàn cảnh thôi, ở Mỹ, những thanh niên rất trẻ tuổi cũng đã có suy nghĩ rất trưởng thành" David nói
    "Anh thật lòng yêu cô ấy không?" tôi nhìn David
    "Nếu tôi để mất cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi" David quả quyết nói với tôi
    "Tôi hiểu rồi... cô ấy.... anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi chỉ mong điều đó" tôi nói
    "Cậu đang nói cái gì? Cô ấy còn chưa chọn ai!" David tự dưng giận dữ mắng tôi
    "Thế là đủ rồi, tôi giờ đã hiểu những lời cô ấy nói khi mới gặp nhau
    những ngày đầu tiên, cô ấy nói với tôi, bởi cô ấy chủ động tỏ tình với anh, rồi hai người mới yêu nhau..."
    tôi nói với David những gì cô ấy đã từng thổ lộ
    "Ôi..." David lẳng lặng nhìn tôi
    "cô ấy đã nói nếu giờ chỉ vì khoảng cách quá xa xôi mà lại chủ động đòi chia tay anh, như thế thật không công bằng với anh
    nên cô ấy bằng lòng đợi, đợi anh, cho dù anh ở rất xa...
    cho dù cô ấy luôn lo âu sợ hãi, nhưng nếu không thật sự nghe anh nói anh không còn yêu, thì cô ấy sẽ không bao giờ bỏ anh..."
    tôi nói xong buồn bã cúi đầu
    David lặng im đốt thuốc
    "Cám ơn bạn" David nói
    "Những điều đó, nếu không phải là bạn nói, thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết cô ấy đã cảm nhận những gì... thật sự là cảm ơn bạn" David nói
    tôi nhìn David mỉm cười
    và lúc đó tôi quyết định đời tôi
    tôi đội cái mũ bảo hiểm xe máy lên, vẫy tay chào tạm biệt...
    --- o O o ---
    Về sau này
    tôi mất gần hai tuần lễ bỏ học
    tôi trốn lì ở nhà
    mỗi khi đi làm về, tôi lại rúc vào chăn ngủ, xem ti vi, lên mạng dạo đây đó
    tôi hoàn toàn không muốn đến trường
    tôi rất sợ đi học sẽ phải gặp lại cô ấy, tự tôi ra quyết định, rồi có thể lại tự tôi vì thế sụp đổ đau đớn
    một buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi
    "Này, chị cùng khoa mày nghỉ học rồi, mày không biết sao?" bạn cùng phòng tôi nói
    "Thế à, chắc sắp cưới rồi chứ gì" tôi vờ bình thản
    "Mày đúng là hết thuốc chữa rồi" bạn phòng tôi cười
    "Ờ" tôi tiếp tục xem ti vi
    "Thì đừng bảo bạn bè mà lại chẳng chịu giúp nhau nhé, tự mày xem đi rồi làm lấy!" nó đi qua chỗ tôi vứt một mẩu giấy xuống mặt bàn
    "Mày bảo gì?" tôi nhìn nó rồi nhìn mẩu giấy
    trên mẩu giấy viết những con số, thời gian cất cánh của một chuyến bay
    "Đây là cái gì?" tôi hỏi nó
    "chuyến bay của cô ấy, tao giúp mày hỏi từ bạn cùng phòng của cô ấy"
    "tao chỉ giúp mày được đến đây, tao không có ý định cho mày thêm cả tiền taxi ra sân bay"
    "đi hay không tự mày quyết định" nói xong nó đi vào buồng nó
    tôi đứng dậy cầm mẩu giấy, vội vã chạy khỏi phòng, cầm theo ví tiền, máy di động và chìa khoá xe máy
    trước khi ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức đập vào cửa phòng thằng bạn
    "cảm ơn mày làm gián điệp cho tao" tôi vội vã chạy đi
    tôi đáp chuyến xe bus buổi tối đi Đào Viên của hãng Tunglian
    tôi không thuộc đường ra sân bay
    và cứ thế lần đường xông tới sân bay Trung Chính, chả trách, thằng bạn tôi bảo tôi đã hết thuốc chữa
    làm sao tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đây?
    tôi thử gọi di động
    có tín hiệu...
    "Alô, là anh đây!" tôi thử nói ở đầu dây tôi
    "sao anh biết em.." cô ấy trả lời
    "em giấu sao được, anh có mật báo của thằng cùng phòng" tôi cười qua khoảng không
    "em đang ở đâu... anh muốn gặp em một lần cuối cùng... tiễn em"
    "Em đang lên máy bay rồi... sắp phải tắt máy di động rồi..." cô ấy nói
    "vậy ư?... anh vẫn không kịp ư?" tôi nói, tôi nhớ đến cái bãi cát ở Kỳ Kim...
    một lần nữa tôi lại bị chậm chân rồi
    nửa năm nay tôi đã bỏ lỡ bao lần...
    "em hứa với anh em phải hạnh phúc nhé!" tôi nói với cái di động
    "Vâng!" đầu kia chuyển tới tai tôi tiếng nghẹn ngào
    ....
    Tôi đứng ở ngoài phi trường
    nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...
    END
    (Trang Hạ Dịch )
  7. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Hix... Mỗi việt copy rồi paste thôi mà mệt quá....
    Mọi người chịu khó đọc nhé. Em thấy hay nên post thôi...
  8. anhdangyeu_ls241

    anhdangyeu_ls241 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2004
    Bài viết:
    2.628
    Đã được thích:
    0
    Hix... Mỗi việc copy rồi paste thôi mà mệt quá....
    Mọi người chịu khó đọc nhé. Em thấy hay nên post thôi...
  9. SATHUKHONGVOTINH

    SATHUKHONGVOTINH Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    5.343
    Đã được thích:
    1
    Lần sau đọc xong rùi tóm tắt lại ý. Mình được cái là rất ghét nhiều chứ...mệt lém....
    Nếu copy thì copy đoạn nào xxx ý...chứ copy nhiều này đíu sướng !
  10. Ngumo

    Ngumo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2003
    Bài viết:
    10.072
    Đã được thích:
    12
    Đau hết cả đầu. Thèm 1 số thứ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này