1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hôm nay bạn cảm thấy thế nào ???? (Nhà số 10)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Dumuc_kt, 21/04/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xinxit

    xinxit Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    17/09/2007
    Bài viết:
    1.566
    Đã được thích:
    125
    Lòng người là giấy
  2. Dumuc_kt

    Dumuc_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    2.144
    Đã được thích:
    0
    new girl 93
  3. Dumuc_kt

    Dumuc_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    2.144
    Đã được thích:
    0
    http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/MillionRose-Classic-Guitar.IW6O7908.html
  4. Dumuc_kt

    Dumuc_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    2.144
    Đã được thích:
    0
    Đừng hỏi vì sao không có ai yêu :))
    26 tuổi, đẹp trai, thông mình, dí dỏm, tháo vát và tự tin có thừa nhưng tôi vẫn chưa có người yêu; đây là sự lạ lẫm đối với nhiều người. Ai không hiểu thì bảo chắc thằng này "có vấn đề", bạn bè thân thiết không nỡ nói thế thì bảo "tại nó kén chọn". Nhưng thực sự thì tôi là một người hoàn toàn bình thường cả về phương diện tâm sinh lý và mức độ kén chọn. Vậy thì tại sao tôi lại chưa có người yêu?
    Thời thế thay đổi nhanh quá, nhìn vào mấy cậu nhóc ít hơn tôi có chục tuổi mà cảm thấy mình già hơn đến... 50 tuổi, một thế hệ chứ mấy. Nhìn mấy cậu choai choai mới học cấp 2 gì đó bùng cháy trong cơn lốc tình yêu, tôi chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, ra điều không hiểu gì cả (nhưng tôi biết thừa, vì dù sao tôi cũng đã đi qua cái tuổi đó rồi).
    "Ai chưa yêu chưa phải là người", vâng, ai sinh ra mà chả muốn làm người. Hành trình tìm kiếm một nửa cuộc đời sẽ bắt đầu khi ta ý thức được mình là con trai và thấy ai đó là con gái chứ không còn là trẻ con "hỉ mũi chưa sạch" nữa. Những rung động đầu đời sẽ được đánh thức mạnh như tên lửa, có thể làm một chàng trai khỏe mạnh trở nên đờ đẫn, ngu ngơ; hay làm cho một cô gái mất ăn, mất ngủ và bắt đầu biết "lừa cha dối mẹ" để bước chân vào chốn hẹn hò.
    Cấp 2 còn quá dại khờ không nói đến làm chi, nhưng lên cấp 3 thì bắt đầu có chuyện. Nhờ học hành có thứ hạng cộng với nhà có vườn hoa quả, tôi trở thành tâm điểm của bọn con gái. Khởi đầu là các cuộc viếng thăm không chính thức thường xuyên (nhà gần trường mà), gọi "chồng" xưng "vợ" tíu tít. Đặc biệt là chúng tìm cách lấy lòng mẹ tôi làm tôi đôi lúc cũng thấy vui vui. Một số cô bắt đầu viết thư và... tỏ tình. Ối trời! Lần đầu nhận được thư tình tôi cũng "ngất ngây con gà tây", nhưng nhờ bản lĩnh cao thâm tập trung học hành và bố mẹ kè kè ở bên mà tôi vượt qua tất cả, đảm bảo chưa một lần cầm tay con gái.
    Chân ướt chân ráo bước chân vào ngưỡng cửa đại học, gặp ngay một em ở cạnh phòng tấn công ào ạt. Em đang ôn thi để trở thành họa sỹ nhưng ngay buổi đầu tiên đi dạo cùng nhau, em đã vẽ ra một thiên đường trong đó có ngôi nhà nhỏ, một đứa con trai thông minh giống bố, một đứa con gái xinh gái giống mẹ, ông bố làm những gì, mẹ làm những gì... Em nói nhiều, nhiều lắm, tôi không nhớ nữa nhưng thực sự choáng váng đến mức suýt nữa phải chuyển nhà. Bây giờ nghĩ lại không hiểu tại sao ngày xưa mình lại "dị ứng" chuyện lấy vợ đến thế, chắc là tại "đòn phủ đầu" hơi mạnh đối với một đứa con trai mới lớn như tôi.
    Từ năm thứ hai, tôi không còn gọi con gái là "bọn", là "con" nữa. Thay vào đó, tôi gọi là "em" nghe rất ngọt ngào. Trong lớp cũng hình thành một nhóm nam nữ khá cân bằng, thường xuyên đi du lịch bụi tại hầu hết các điểm du lịch quanh Hà Nội (trong phạm vi 150 km) hoặc kéo về nhà nhau ở các tỉnh lẻ, say sưa nghiên cứu khoa học, phản biện lẫn nhau...
    Nhưng đến tận khi ra trường cũng chẳng có đôi nào thành cơm thành cháo. Thấy các bạn tuyệt vời đấy, lý tưởng đấy nhưng? chỉ thế, chẳng có gì khác. Lần lượt nhìn các cô đi lấy chồng, lòng nhói đau thật đấy, hụt hẫng.

    Về quê định tăm tia mấy em hàng xòm thì các em bảo "anh cứ đùa, anh cao vời vợi ai mà với tới". Mà hình như thế thật, học càng cao thì càng khó lấy vợ. Nhìn lại mấy đứa bạn ở quê, học xong lớp 12 chả thèm thi đại học thì đã có con vào lớp 1, làm tận đến chức trưởng thôn. Mấy cậu học trung cấp, cao đẳng thì đã con bồng con bế, nhà cửa đề huề, chỉ còn mỗi một mình ngồi đây hỏi tại sao lại ế!
    Đi làm được vài năm, số lần đi ăn cưới bạn bè đã nhiều hơn cả số tuổi của mình rồi. Cha mẹ chưa giục nhưng cuối tuần nhìn ra đường cứ thấy từng đôi từng đôi sánh vai bên nhau, lòng cũng thấy buồn khó tả, cũng thấy "sốt ruột" lắm rồi. Nhưng khốn nỗi nhìn quanh nhìn quẩn chả có cái đồn nào mà đánh, mấy chị ở cơ quan thì đâu đã vào đấy cả, bạn bè thì tứ xứ khắp nơi. Cuối tuần cũng chỉ còn lại 3 đứa bạn thân cô đơn bên ấm trà, bàn chuyện nhân tình thế thái mà thôi.
    Thật ra tôi cũng có rất nhiều cơ hội để tìm thấy một nửa của đời mình, để hoàn thiện chính mình và trở thành người đàn ông đích thực; nhưng xem ra các "cơ hội" ấy không hợp với tôi. Nhiều cô đã mang "mỡ" treo trước miệng mèo, khiêu khích này nọ, nhưng có lẽ là một người tốt, tôi không muốn "làm hại con gái nhà lành". Nhiều khi cũng muốn tặc lưỡi cho qua, đến đâu hay đến đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dám làm bạn tốt mà thôi.
    Bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra vấn đề: Mình chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e là mình không đủ sức để đợi chờ ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi "khô khan" quá. Tính đi tính lại chỉ còn mấy em từ 22 đến 26 là hợp. Tuổi này cũng quen nhiều đấy.
    Nhưng bây giờ đang là mùa xuân, cây đâm chồi và nảy... ra hoa, đi chơi cái đã, có gì để hết xuân tính tiếp. Dù gì thì mình cũng đang còn trẻ mà.
  5. xinxit

    xinxit Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    17/09/2007
    Bài viết:
    1.566
    Đã được thích:
    125

    Nói gì cũng bằng thừa. Cứ thế mà làm thôi.
  6. flyingdancer

    flyingdancer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2009
    Bài viết:
    379
    Đã được thích:
    1
    Bão ở VnE
    Chủ đề của ngày hôm nay, mai và kia là Bão. bão và bão.
    Ai cũng nói về bão vì vụ chú Nghĩa đã xử xong.
    Chả có chuyện gì để nói nữa, quay sang vẫn còn bão đang ầm ầm lao tới, mấy hôm trước tính là nó tiến vào đảo Hải Nam của Khựa nên hí hửng "chết mẹ chúng nó đi" nào ngờ bão chuyển hướng lao vào luôn khu vực Bắc bộ. Thế là tíu tít bão bão và bão.
    Cả tòa soạn đã chuẩn bị súng ống, máy ghi âm, máy quay, áo mưa, áo nắng chuẩn bị ...chờ bão đến.
    Bão đến 1 phát là PV ở hầm Kim Liên ngồi ở đấy hí hửng chờ ngập hầm rồi viết bài gửi về ngay không kịp cho nước thoát.
    Bão đến 1 phát là anh Hà phải đi chụp ngay cảnh dân tình khốn khổ thế nào.
    Bão đến một phát là cả tòa soạn lao vào tâm bão ngay lập tức.
    Đấy, cái nghề này nó vui thế chứ. Lúc trời yên biển lặng thì ngồi trong văn phòng, cứ nắng vỡ đầu hoặc lụt nửa người là lao ra.
    Hiện giờ, đang chờ bão về.Sốt ruột quá, đang cá cược xem hầm Kim Liên sẽ thành cái hồ bơi trong bao nhiêu phút mưa., cá tận 50k cho 5p nên xót lắm =))

  7. mieeeeeo

    mieeeeeo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/03/2008
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    0
    Bực mình,toàn những chuyện dở hơi giời ơi đất hỡi ở đâu đến
  8. lgmphuong

    lgmphuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/12/2008
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Đang điên quá đi mất
  9. mergi_rose

    mergi_rose Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/02/2007
    Bài viết:
    1.941
    Đã được thích:
    0
    xét ra chữ "tình" làm con người ta điên đảo nhất
    Mình đag ko bít là lúc nào thì tìh thươg sẽ biến thàh lòg thươg hại, và mìh cũg ko ngờ là từ thươg hại có thể dẫn đến thươg. Tội nghiệp quá! Ai tội ngiệp mìh đây? Mai mưa bão mà fải đi ra khỏi HN, ôg trời chả thươg mìh, mìh giữ lại lâu nhất có thể, mai là ngày cuối cùg để đi, lại mưa bão, ôg trời ơi!
    Hôm nay có 1 chú chim sâu xa xuốg nhà, "chim xa cá nhảy", ôg trời địh nhắn nhủ điều j? Mìh chưa đủ chán nản sao? còn làm mìh sợ hãi nữa! Mìh chỉ muốn ngỉ ngơi vài ngày thôi mà cũg ko cho fép sao? Nỡ lòg nào cho mìh thấy số fận mìh hẩm hiu vậy chứ????
  10. jesuisbanal

    jesuisbanal Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    3.157
    Đã được thích:
    466
    Should I go there? It seems that they dont need me ...
    Here, Im motivated by some small but good things... trying to be back to the strong, optimistic and enthusiastic one before...
    There, who is missing me? who is needing me? who is caring about me?
    Should I go? Or stay here and try to leave all behind ?

Chia sẻ trang này