1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hôn Trộm 55 Lần

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 10/06/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or: Xiu Xiu

    Không biết là có phải bởi vì nhìn thấy được ảnh chụp kia trong điện thoại của Kiều An Hảo hay không, từ trên khuôn mặt tươi cười như hoa của Kiều An Hảo, Kiều An Hạ lại lờ mờ nhìn ra được một chút gấp gáp.

    Vẻ mặt của Kiều An Hảo như bình thường kêu người bán hàng tính tiền, lúc đi cùng Kiều An Hảo xuống dưới lầu, không chút để ý mở miệng hỏi một câu: “Kiều Kiều, Hứa Gia Mộc đối với em như vậy?”

    Vấn đề này, Kiều An Hạ không chỉ hỏi Kiều An Hảo một lần, Kiều An Hảo quay đầu, giọng nói mang theo chút hồn nhiên: “Chị, vấn đề sau khi kết hôn của em và anh Gia Mộc, chị hỏi rất nhiều lần rồi đó.”

    “Lo lắng em sau khi kết hôn sẽ không hạnh phúc.” Lúc đầu hỏi, thật sự là bởi vì lo lắng, bởi vì hổ thẹn vì việc làm trước đây của mình, sợ sẽ mang đến cho Kiều An Hảo bất hạnh, nhưng bây giờ hỏi, là vì muốn biết cô và Lục Cẩn Niên bí mật ở cùng một chỗ như vậy, có phải bởi vì Hứa Gia Mộc đối xử với cô không tốt không?

    Sự quan tâm trong lời nói của Kiều An Hạ, khiến nụ cười dịu dàng của Kiều An Hảo càng trở nên ấm áp động lòng người, trong lòng cô vốn dĩ biết rõ mình không hề gả cho Hứa Gia Mộc, lại vì muốn để cho Kiều An Hạ yên tâm, liền tiếp tục nói dối một cách thiện ý: “Làm sao có thể không hạnh phúc, anh Gia Mộc vẫn đối xử với em tốt lắm, cũng không phải là chị không biết mà.”

    Thật ra, Kiều An Hạ muốn hỏi là, nếu Hứa Gia Mộc đối xử với em tốt như vậy, thì tại sao em lại giả dối với anh trai của cậu ta sau lưng cậu ta, nhưng mà, lời nói bén nhọn như vậy, Kiều An Hạ đúng là vẫn không thể hỏi được, sợ nhìn thấy Kiều An Hảo lúng túng, sợ sẽ phá hủy tình cảm chị em tốt đẹp, cho nên cuối cùng, Kiều An Hạ chỉ tiếp tục nhấn mạnh một câu hỏi: “Thật sự tốt lắm sao?”

    “Thật sự tốt lăm.” Kiều An Hảo cũng không hề biết trong lòng Kiều An Hạ nghĩ gì, ngọt ngào nhìn Kiều An Hảo cam đoan.

    Kiều An Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ của Kiều An Hảo trong chốc lát, đến khi thang máy đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Kiều An Hạ mới nhẹ nhàng gật đầu: “Tốt lắm là được rồi.”

    Nói xong, Kiều An Hạ lại nhịn không được bổ sung một câu: “Kiều Kiều, chị thật sự hy vọng hôn nhân của em có thể hạnh phúc mỹ mãn cho đến già.”

    Hôn nhân của cô, thật ra chỉ là một vở kịch, nếu có một ngày Hứa Gia Mộc tỉnh lại, hôn nhân này sớm muộn cũng bị hủy bỏ, nhưng ai biết được ngày đó là ngày nào, những gì trước mắt Kiều An Hảo có thể làm, chính là hết sức cố gắng giữ gìn hôn nhân trong ngoài bất nhất cũng Hứa Gia Mộc này.

    Nghĩ đến đây, Kiều An Hảo nhìn Kiều An Hạ cười ấm áp: “Chị, không cần phải lo lắng cho em đâu, nhất định em sẽ hạnh phúc, thật ra chị cũng nên ngầm lại chuyện chung thân đại sự của mình đi, Trình Dạng cũng không tệ đâu.”

    Kiều An Hạ mân mê môi cười cười, không hề nói chuyện, mắt sắc bén nhìn Lục Cẩn Niên đang đứng trước xe của anh, lập tức liền chỉ cho Kiều An Hảo.

    Nơi ăn cơm chìều, là Lục Cẩn Niên chọn, món ăn nhẹ của Quảng Đông, địa điểm đặc biệt trang trí vô cùng tao nhã và lịch sự, bên trong căn phòng rộng lớn, chỉ có ba người, thi thoảng còn có người tiến vào, kéo violon nghe rất dễ chịu.

    Cơm nước xong, đã là gần 10 giờ, ở ngã tư đường rất khó gọi xe, bởi vì Kiều An Hạ và Kiều An Hảo đều không lái xe, cho nên trước tiên Lục Cẩn Niên lái xe đưa Kiều An Hạ trở về, vốn là Kiều An Hạ định quay về Kiều gia, nhưng đang trên đường thì nhận được điện thoại của Trình Dạng, cuối cùng liền đổi tuyến đượng, đi đến nhà của Trình Dạng.

    Đợi cho Kiều An Hạ xuống xe, đi vào trong khu nhà của Trình Dạng, Lục Cẩn Niên mới khởi động xe.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Bởi vì Kiều An Hạ cũng ngồi trong xe Lục Cẩn Niên, cho nên Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cùng ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Lục Cẩn Niên lái đến đầu đường, đúng lúc đèn đỏ, vì vậy đạp thắng xe, xe từ từ ngừng lại, anh nhìn qua kính chiếu hậu, lúc nhìn về Kiều An Hảo, thì thấy bên người cô đặt túi mua đồ, nghĩ đến lúc ăn cơm, Kiều An Hạ đề cập qua, nói buổi chiều nay hai chị em cô đi dạo phố chọn lựa quà sinh nhật.

    Là chọn quà cho Hứa Gia Mộc nhỉ. . . Lục Cẩn Niên không nhịn được nhìn chằm chằm vào túi quà kia, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng tẻ nhạt, thoáng hiện một tia ngưỡng mộ, cho tới khi đèn đỏ phía trước chuyển thành đèn xanh, anh cũng không phản ứng, đến lúc xe phía sau không nhịn được bấm còi, Lục Cẩn Niên mới đạp chân ga, xoay tay lái, đánh 1 vòng, lái đi một đoạn, thình lình mở miệng, hỏi một câu: "Buổi chiều đi mua quà sinh nhật cho Gia Mộc à?"

    "Ừ." Kiều An Hảo đáp một tiếng, nghĩ đến quà sinh nhật mình mua cho Lục Cẩn Niên, hơi do dự, quyết định vẫn giữ lại đến thứ sáu cho Lục Cẩn Niên sự bất ngờ, vì vậy không nói thêm điều gì.

    Trên vẻ mặt của Lục Cẩn Niên cũng không có sự thay đổi gì, nhưng bàn tay nắm tay lái, lại gia tăng thêm sức lực, anh im lặng hồi lâu, lại mở miệng hỏi: "Mua quà gì?"

    "Một cái cà vạt." Kiều An Hảo nói.

    Lục Cẩn Niên gật đầu, không có nói chuyện nữa, ngoài cửa sổ đèn đường lờ mờ, không ngừng chiếu vào gương mặt anh tuấn, thoạt nhìn sáng chói, nhưng có hơi mơ hồ.

    Buổi tối, trước tiên Kiều An Hảo đi tắm, sau khi leo lên giường thì Lục Cẩn Niên cũng tắm xong, ngay cả đèn lớn phòng ngủ cũng chưa kịp tắt, thì trực tiếp đè trên người Kiều An Hảo, lúc hôn cô, có chút vội vã cũng có chút mãnh liệt, tay cũng không cởi váy ngủ của cô, mà nhanh chóng cởi quần lót của cô rồi tiến vào.

    Thân thể Kiều An Hảo khẽ run rẩy, theo bản năng ôm lấy bờ vai của Lục Cẩn Niên, cơ thể anh hơi cứng ngắc, sau đó không nói tiếng nào, nụ hôn lại sâu thêm.

    -

    Ngày hôm sau, Truyền Thông Hoàn Ảnh có một buổi họp sớm, sáng sớm Lục Cẩn Niên thức dậy, ngay cả bữa ăn sáng cũng không kịp ăn, đã lái xe rời đi.

    Sau khi buổi họp kết thúc, đã là mười giờ sáng, buổi trưa có một bữa tiệc, Lục Cẩn Niên ngay cả nước bọt còn chưa kịp nuốt, lại vội vã đi, kết thúc bữa tiệc, đã là một giờ rưỡi chiều, bận rộn liên tục từ lúc buổi sáng rời giường đến bây giờ, rốt cục Lục Cẩn Niên cũng có cơ hội nghỉ ngơi.

    Buổi trưa ăn cơm, là nơi phục vụ tổng hợp, Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, trợ lý nhân cơ hội lái xe xuống dưới bãi đậu xe để phục vụ rửa.

    Sau khi rửa xong, đã là hơn nửa giờ, trợ lý trở lại phòng nghỉ ngơi, Lục Cẩn Niên đã tỉnh lại, đang nghe điện thoại.

    Trợ lý không quấy rầy Lục Cẩn Niên, chẳng qua là yên tĩnh đứng ở một bên, vẫn đợi đến khi Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, mới mở miệng nói: "Lục tổng, bây giờ chúng ta phải về công ty sao?"

    Lục Cẩn Niên nhìn trợ lý gật đầu, bỏ điện thoại di động vào túi, cầm áo khoác lên, đi trước về hướng cửa phòng nghỉ để ra ngoài.

    Trợ lý vội vàng đuổi theo, đi vài bước, hình như nhớ tới chuyện gì, lấy bút ghi âm trong túi ra, đưa cho Lục Cẩn Niên:”Lục tổng, đây là đồ của anh sao?”

    Lục Cẩn Niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lắc đầu, lạnh nhạt ném một câu: "Không phải."
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    "Nhưng mà, đây là nhân viên lao công tìm thấy ở trên ghế sau xe của Lục tổng khi đang rửa xe" Máy ghi âm này không phải là của Kiều An Hạ, thì cũng là của Kiều An Hảo...Lục Cẩn Niên nhăn mi một chút, dừng lại bước chân, vươn tay, cầm lấy máy ghi âm từ tay của trợ lý, sau đó tiếp tục bước đi về phía thang máy.

    - Trở lại truyền thông Hoàn Ảnh, trên bàn làm việc của Lục Cẩn Niên chồng chất mấy chồng taì liệu khẩn, đợi tới khi anh xử lý xong, đã là bốn giờ rưỡi chiều.

    Lục Cẩn Niên giơ tay lên, xoa xoa ấn đường, bản thân có chút mệt mỏi, uể oải dựa vào ghế làm việc, ngồi thư giãn được khoảng năm phút đồng hồ, lại ngồi thẳng người dậy, thuận tay mở ra máy tính, nhìn thoáng qua máy ghi âm mà chính mình tiện tay đặt trên bàn làm việc.

    Lục Cẩn Niên chần chờ một lúc, không có nhập mật mã máy tính, mà cầm lên cây bút ghi âm kia.

    Chắc là cây bút ghi âm này đã mua được một thời gian nên có nhiều chỗ đã mài mòn.

    Lục Cẩn Niên nắm chặt cây bút ghi âm, quay một vòng trước mặt, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là của Kiều An Hảo, hay là của Kiều An Hạ, cả người khó tránh khỏi có chút tò mò, tuy nhiên Luc Cẩn Niên biết, vật này rơi ở trên xe, muốn trả về nguyên chủ thì phải phát ra đoạn ghi âm trong đó, cuối cùng vẫn không kìm lòng được bấm nút mở máy ghi âm.

    Có âm thanh lạo xạo truyền ra từ máy ghi âm, khoảng hơn mười giây, Lục Cẩn Niên nghe được một cái giọng nói quen thuộc kêu lên một cái tên quen thuộc: "Kiều Kiều, rốt cuộc là em muốn nói với anh cái gì" Là âm thanh của Hứa Gia Mộc, âm thanh rất từ tính, êm tai thư thái.

    Máy ghi âm không có truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo, vẫn là âm thanh lạo xạo như cũ, không lâu sau, truyền đến giọng điệu thúc giục của Hứa Gia Mộc: "Kiều Kiều, em muốn nói gì thì nói nhanh lên, vì sao phải đóng cửa lại?" "Ôi, Kiều Kiều, từ bao giờ thì em biết chủ động rót nước cho anh vậy?" "Anh Gia Mộc, anh nghiêm túc một chút, em thật sự có việc muốn nói với anh." Rốt cục máy ghi âm cũng truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo, mềm mại, mang theo một chút ngây thơ.

    "Được, được, được, anh nghiêm túc." Ngữ khí của Hứa Gia Mộc có chút dung túng, học sinh nam nghiêm trang lại rồi ho khan hai tiếng: "Tốt, bây giờ anh thật sự cực kỳ nghiêm túc, lại đây đi, Kiều Kiều, anh rửa tai lắng nghe." Máy ghi âm yên lặng một hồi lâu, thanh âm mềm nhẹ dịu dàng của Kiều An Hảo mới vang lên: "Mọi người đều nói, mỗi người tồn tại trên đời, là vì sự xuất hiện của một người khác, em muốn nghĩ, sự xuất hiện của em, là vì sự tồn tại của anh." Vẻ mặt Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt trở nên ngưng đọng, ánh mắt nhìn chắm chằm vào cây bút ghi âm, không phát ra tiếng động.

    Bên trong máy ghi âm không có truyền đến câu trả lời của Hứa Gia Mộc, mà là âm thanh của Kiều An Hảo, một câu rồi lại một câu, không ngừng truyền ra.

    "Em không có ước muốn quá lớn, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh." "Em không có tài ăn nói, nhưng em chỉ muốn nói, em nghĩ muốn sau năm mươi năm, còn có thể yêu anh như bây giờ." "Em nghĩ, cả đời này, sẽ không còn có một người nào, giống như anh vậy, để cho em đi yêu." "Anh không biết, từ ngày đó sau khi em gặp anh, tất cả những gì em làm, đều là vì có thể đến gần anh." "Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, trong mỗi giấc mơ đều có anh, em cũng từng tưởng tượng rất nhiều, mỗi lần đều tưởng tượng có thể ở bên cạnh anh, em cũng cầu nguyện rất nhiều điều, mỗi ước nguyện em đều hi vọng anh có thể yêu em."
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người, nhưng đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới.”

    “Từ khi sinh ra đến giờ, em chỉ yêu mình anh.”

    Những lời này của Kiều An Hảo dừng lại được một lúc khá lâu, âm thanh của Hứa Gia Mộc mới vang lên: “Kiều Kiều…”

    Hứa Gia Mộc chỉ hô một cái tên, bút ghi âm tiếp tục không có tiếng nói gì nữa, lại dừng một thời gian dài, âm thanh của Hứa Gia Mộc lại vang lên, nghe qua còn thấy thực sự nghiêm túc: “Từ lúc sinh ra đến giờ, anh chỉ yêu mình em.”*

    *Mình giải thích một chút: HGM thực tế là chỉ đọc lại câu nói của Kiều An Hảo, nhưng mà tiếng Trung chỉ có mỗi hai ngôi wo với ni, nên người nghe sẽ nghĩ sai đi.

    Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.Đọc truyện nhanh nhất tại thich .com

    Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh đến sắp nứt nẻ, Lục Cẩn Niên vẫn như cũ duy trì tư thế cầm lấy bút ghi âm ban đầu, thật lâu sau cũng không có nhúc nhích.

    Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, nhìn không ra được vui buồn hờn giận, không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc bút ghi âm.

    Thoạt nhìn, cả người anh giống như một pho tượng Thần chết vô cùng hoàn mỹ.

    Lục Cẩn Niên cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi truyền đến tiếng đập cửa, anh mới chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc, hơi giật giật cánh môi, nhưng không hề phát ra âm thanh gì, anh hung hăng nuốt nước bọt, dùng sức cầm chặt lấy chiếc bút ghi âm, mất một sức lực thật lớn mới khiến cho giọng nói của mình được vững vàng: “Vào đi.”

    Trợ lý đẩy cửa ra, cũng không hề đi vào trong phòng, mà khách khí cung kính nhắc nhở một câu: “Lục tổng, đã là 7 giờ tối, xin hỏi anh sắp tan tầm chưa?”

    Lục Cẩn Niên cúi đầu suy nghĩ, trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Cậu về trước đi, tôi chờ một lúc rồi tự mình lái xe.”

    “Vâng ạ.” Trợ lý lên tiếng, lui về sau hai bước, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa phòng anh lại.

    Văn phòng lại một lần nữa trở về im lặng, Lục Cẩn Niên ngồi lặng người trong chốc lát mới quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện màn đêm thực sự đã buông xuống, toàn bộ thành phố đã lên đèn.

    Lục Cẩn Niên theo thói quen sờ soạng bao thuốc lá, chậm rãi đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, sau đó châm một điếu thuốc, không một tiếng động đưa lên hút.

    Thật ra có một số việc, đã sớm biết, nhưng đến khi chính mình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ với nhau, thì anh mới phát hiện, đáy lòng anh vẫn không nhịn được lại âm ỷ đau, lại chua xót không nói thành lời hơn cả tưởng tượng của mình.

    Từ lúc sinh ra đến giờ, em chỉ yêu mình anh.

    Từ lúc sinh ra đến giờ, anh chỉ yêu mình em.

    Thật là tốt đẹp, hướng về nhau say đắm như thế…

    Lục Cẩn Niên không nhịn được nhắm mắt lại, liều mạng dùng toàn bộ sức lực hút một hơi thuốc, muốn đè ép cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống, nhưng bởi vì hút quá nhanh, lại khiến chính mình bị sặc, anh liền mạnh mẽ cúi đầu, ho khan kịch liệt.

    -

    Lúc hôm qua, Kiều An Hảo đặt hàng ở shop đồ online, ghi lại địa chỉ trong nhà, cho nên xế chiều hôm nay liền đưa đến Cẩm Tú Viên.

    Tổng cộng có tất cả hai thùng lớn, Kiều An Hảo và mẹ Trần cùng nhau mang lên lầu, vì sáng ngày mai là sinh nhật của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo sợ bị anh phát hiện, như vậy sẽ không bất ngờ, cho nên đi vòng quanh phòng ngủ tìm chỗ giấu đi, tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng đem giấu ở trong tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ, thuận tiện còn muốn khóa tủ lại, rồi giấu chìa khóa đi.

    Tủ quần áo trong phòng thay đồ vốn dĩ là để đựng hành lý của cô, bởi vì cô muốn giấu hai chiếc thùng kia đi, nên hành lý phải chuyển sang chỗ khác, Kiều An Hảo tùy tiền đặt ở trong góc phòng thay đồ, sau đó nghĩ đến chiếc sắt bí mật của mình, lại tranh thủ.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Kiều An Hảo suy nghĩ nên giấu hộp sắt ở đâu, lại không nhịn được mở hộp sắt ra, thấy bên trong đầy vé máy bay tàu lửa, giơ tay lên sờ sờ, sau đó lấy ra lá thư bìa màu xanh da trời ở phía dưới cùng.

    Kiều An Hảo mở lá thư ra, lấy thư ra, chữ viết xinh đẹp, từng dòng từng chữ đập vào mắt của cô.

    Lục Cẩn Niên:

    Người ta nói, mỗi một người có mặt trên đời, là vì sự xuất hiện của một người khác, em nghĩ, em xuất hiện, chính là vì sự có mặt của anh.

    Em không có ước mơ gì to lớn, chẳng qua là hi vọng có thể ở bên cạnh anh.

    Em cũng không có tài văn chương gì, em chỉ muốn nói, em muốn 50 năm sau, cũng vẫn yêu anh như bây giờ.

    Em nghĩ, cả đời này, cũng sẽ không có bất kỳ ai như anh có thể khiến em yêu nhiều như vậy.

    Anh không biết, kể từ ngày em gặp anh, tất cả những gì em làm cũng vì muốn đến gần anh.

    Em đã từng mơ tưởng rất nhiều, trong mỗi giấc mơ đều có anh, em có rất nhiều ảo tưởng, mỗi lần ảo tưởng đều được ở bên anh, em cũng có rất nhiều nguyện vọng, mỗi nguyện vọng đều là hy vọng anh yêu em.

    Đối với cả thế giới mà nói, anh chỉ là một người, nhưng đối với em, anh là cả thế giới.

    Đời này, em chỉ yêu anh.

    Kiều An Hảo.

    Phía sau lá thư là cô dùng bút lông đỏ viết một lời trong bài hát của Châu Kiệt Luân : Đẹp nhất không phải là trời mưa, mà là cùng tránh mưa dưới mái hiên với anh.

    Khi đó, mặc dù cô đã sắp tốt nghiệp đại học, nhưng chữ viết vẫn như cũ mang theo mùi thanh xuân non nớt, nhìn những hàng chữ tinh tế kia, Kiều An Hảo mơ hồ nhớ lại lúc mình viết lá thư này trong sự lo lắng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

    Lá thư này lúc đầu cô đi tìm Hứa Gia Mộc, từng câu từng chữ anh đều thuộc lòng, sau khi Hứa Gia Mộc nghe xong, còn mắng cô, chẳng qua mắng thì mắng, Hứa Gia Mộc vẫn rất nghiêm túc giúp cô sửa chữa một chữ, sau đó từ "Đời này, em thích anh nhất", liền đổi thành, "Đời này, em chỉ yêu anh.”

    Có ai ngờ được, chữ mà Hứa Gia Mộc sửa lại như lời tiên tri, dù thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, Kiều An Hảo vẫn toàn tâm toàn ý yêu Lục Cẩn Niên như cũ.

    Kiều An Hảo khẽ thở dài, xếp lại chồng giấy, thả lá thư vào trong, sau đó đậy kín hộp sắt, nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng nhét hộp sắt dưới giường.

    Thật ra thì mấy ngày nay Lục Cẩn Niên cũng liên tục trở về Cẩm Tú viên, Kiều An Hảo giống như đã thành thói quen, ăn xong cơm tối, vừa ngồi ở trong phòng khách nhìn TV, vừa đếm thời gian chờ Lục Cẩn Niên về nhà.

    Thời gian Lục Cẩn Niên về có lúc sớm lúc trễ, Kiều An Hảo đang canh giờ, tùy tiện mở một bộ phim truyền hình xem, sau khi hết phim, đúng lúc

    là chín giờ bốn mươi lăm phút, bình thường mà nói giờ này Lục Cẩn Niên cũng đã trở về, nhưng mà hôm nay, cô xem xong phim rồi, lại xem hai mươi phút quảng cáo, ngoài cửa sổ vẫn yên tĩnh, thủy chung không có tiếng xe vang lên.

    Kiều An Hảo có hơi nhàm chán đổi tư thế ngồi trên ghế sa lon, sau đó cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục, lại nhìn tới nhìn lui, cho đến gần mười một giờ, má Trần đang ngủ cảm thấy khát nước nên ra ngoài, thấy Kiều An Hảo còn ngồi ở trong phòng khách, giật mình hỏi: "Cô chủ, sao cô còn chưa ngủ?"

    Kiều An Hảo nhìn chằm chằm TV, nghĩ một đằng nói một nẻo với má Trần: "Tôi chưa buồn ngủ."

    Sau đó, lại nhìn má Trần nói: "Uống nước xong thì vào ngủ nhanh đi."
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    "Vậy cô chủ cũng cần phải đi ngủ sớm một chút." Má Trần dặn dò một câu, rồi mới trở về phòng ngủ của mình.

    Trong phòng khách chỉ còn lại Kiều An Hảo, cô chăm chú xem tivi một lúc, sau đó liền nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên vách tường, sắp tới 11 giờ rưỡi, mà Lục Cần Niên còn chưa trở về.

    Còn nửa giờ nữa, chính là sinh nhật của anh...

    Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, nhịn không được cầm lên chiếc di động mà vừa nãy bản thân để ở một bên, muốn gọi điện cho Lục Cẩn Niên, hỏi đêm nay anh có trở về nhà không, đến lúc tìm được số điện thoại của anh, lại nghĩ tới lần trước mình gọi điện thoại có thể khiến anh trở về nhà, ít nhất có cái cớ, nhưng mà bây giờ? Cứ mỗi lần nghĩ tới đoạn thời gian gần đây, cô lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, có ảo giác giống như mình chính là vợ của anh, thật sự thì kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi, giấc mơ dù có đẹp đến đâu thì sớm hay muộn cũng phải tỉnh lại.

    Kiều An Hảo mấp máy môi, ngượng ngùng bỏ chiếc điện thoại di động xuống, hai tay ôm chân, ngồi ở trên ghế sofa, không yên lòng chăm chú xem tivi, nhưng từ đầu đến cuối lại không biết TV đang chiếu cái gì.

    Đến mười hai giờ, chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, lúc này Kiều An Hảo di chuyển thân thể đã có chút cứng ngắc, đã đến thứ sáu, đã đến sinh nhật của anh, nhưng mà còn chưa thấy người đó trở về.

    Kiều An Hảo nuốt nuốt nước miếng một cái, ngồi ngẩn ngơ một hồi, rồi lấy di động của chính mình ra, cắn cắn ngón tay một hồi, rồi mới soạn một tin nhắn lên màn hình điện thoại di động, là gửi cho Lục Cẩn Niên, chỉ có bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

    Kiều An Hảo dùng thêm lực cắn cắn môi dưới, lúc đang chuẩn bị gửi đi, thì lại nghe thấy tiếng xe truyền từ bên ngoài vào.

    Cô vội vàng bỏ di động xuống, đứng lên, nhìn xuyên qua cửa sổ phong khách, thấy ngoài cửa sổ có đèn xe chiếu vào.

    - Lục Cẩn Niên đứng gần sát cửa sổ văn phòng làm việc, hút một điếu thuốc rồi lại tiếp một điếu thuốc, mãi đến khi trong hộp thuốc lá hết mọi điếu, anh mới thở dài một hơi, mang hộp thuốc lá bỏ vào bên trong thùng rác, đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.

    Lúc bắt đầu lái xe từ bãi bãi đỗ xe, Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 11 giờ, vừa mới có một trận mưa rào còn mang theo cả sấm chớp, chỗ trũng trên mặt đất đọng lại một vũng nước nhỏ.

    Lục Cẩn Niên lái xe, không có mục đính vòng quanh một vòng thành phố Bắc Kinh, thật ra anh muốn về biệt thự Nghi Sơn, nhưng là chạy được nửa đường, nghĩ đến quan hệ của mình với Kiều An Hảo được cải thiện ở biệt thự Nghi Sơn, nhất thời đáy lòng chua xót không nói lên lời, sau đó liền quay đầu xe, trở về thành phố.Bởi vì thật sự anh không biết đi nơi nào, cho nên anh mới liều lĩnh đi đợi đến khi anh khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện ra trong lúc vô thức bản thân đã lái xe vào trong sân của biệt thự cẩm Tú Viên Lục Cần Niên chần chờ một lúc, liền giẫm lên phanh xe lại xe đột ngột dừng lại, anh nhìn xuyên qua kính chắn gió trước mặt, thấy gian phòng trước mặt vẫn bật đèn, cụp mi mắt xuống, im lặng một lát một lần nữa lại khởi động xe, muốn quay đầu rời đi..

    Kết quả anh vừa giẫm lên chân ga, xe chỉ đi được về phía trước một chút cửa phòng lại mở ra, Kiều An Hảo mặc áo ngủ, từ trong nhà đi ra Chân Lục cẩn Niên dừng lại một lát, sau đó liền buông lỏng chân ga xa xe chậm rãi dừng lại.

    Kiều An Hảo đi dép lê chạy tới.

    Lục Cấn Niên hạ cửa kính xe xuống, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh xe mỏr to đôi mắt đen láy, nhìn Lục cẩn Niên, cười hỏi một câu- "Anh đã trở.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh xe, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi một câu: “Anh đã trở về?”

    Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó quay đầu, nhìn kính chắn gió trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy cả người anh.

    Kiều An Hảo thấy tâm tình của anh dường như không được tốt, trừng mắt nhìn, thu lại ý cười trên mặt một chút, ngữ điệu mở miệng nói chuyện cũng có thâm vài phần thận trọng: “Sao vậy?”

    Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của cô, đầu hơi chuyển động một chút, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc cô, ngón tay đặt trên tay lái hơi dùng một chút lực, sau đó liền mạnh mẽ dứt chìa khóa xe ra, đẩy cửa ra, xuống xe.

    Lục Cẩn Niên không hề liếc mắt nhìn Kiều An Hảo đang đứng bên cạnh xe lấy một cái, trực tiếp bước thật nhanh, đi vào trong phòng.

    Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong phòng, Lục Cẩn Niên đã đang đổi giày xong, đang cởi áo khoác ra.

    Bước chân của Kiều An Hảo chậm hơn, đi đến phía sau còn cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?”

    Lục Cẩn Niên không hề hé răng, chỉ cởi quần áo ra, rồi tùy ý ném lên sô pha, sau đó đi vế phía cầu thang.

    Kiều An Hảo cầm điện thoại di động của mình trên sô pha, vội vàng đi lên tầng, lúc đến cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại lên tiếng: “Tôi đi chuẩn bị nước cho anh nhé? Mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi tắm nước nóng một lúc cho thoải mái!” đọc nhanh nhất tại Th i ch d oc tru yen . co m

    Lục Cẩn Niên vẫn không có phản ứng, bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.

    Kiều An Hảo nghi ngờ gãi gãi má, đuổi theo Lục Cẩn Niên: “Đã trễ thế này, anh không đi nghỉ sao?”

    Lục Cẩn Niên đẩy cửa thư phòng ra, dường như Kiều An Hảo không hề tồn tại vậy, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền “phanh” một tiếng đóng cửa lại.

    Kiều An Hảo che mặt, há miệng thở dốc, theo bản năng mở cửa, khóa trái.

    Trán cô gắt gao cau lại, hơi khó hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy, lúc tâm tình anh không tốt thì liền như vậy sao?

    Kiều An Hảo đứng trước cửa thư phòng trong chốc lát, mới xoay người, bần thần trở về phòng ngủ, trầm tư cắn ngón tay trong chốc lát, sau đó cô đã nghĩ đến mình trong lúc vô ý đã nghe lén được một câu Lục Cẩn Niên nói với trợ lý: “Sinh nhật của tôi, không có gì để trải qua.”

    Cô tinh tường nhớ rõ, lúc ấy mình còn nhìn thấy được thương cảm và cô đơn trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn bình thản của anh.

    Hôm nay là sinh nhật anh, anh vì thế mà không thấy tốt sao?

    Kiều An Hảo chạy đến phòng ngủ của chính mình, mở ngăn kéo ở bên kia tủ đầu giường, lấy hộp quà sinh nhật màu lam ra.

    Cô vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lúc đang muốn cho anh một sự bất ngờ, sẽ tặng quà cho anh, nhưng hiện tại, anh lại tự giam mình trong thư phòng…

    -

    Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”

    Kiều An Hảo liên tục hô ba tiếng “Kiều Kiều”, cả người mạnh mẽ lay động ở trên giường.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Hạ Hạ, sao thế?” Trình Dạng nằm bên cạnh Kiều An Hạ, bị cô làm tỉnh giấc, vè mặt auan tâm hỏi.

    Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái, ý thức được mình vừa mới trải qua một giấc mơ, thế này mới âm thầm thở ra một hơi, vươn tay, chủ động ôm lấy thắt lưng Trình Dạng, chôn mặt vào trong ***g ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”

    Trình Dạng ôm lấy Kiều An Hạ ròi tim một thư thế thoải mái nằm xuống, tay còn dịu dàng vỗ về sau lưng cô:

    “Ngủ đi, đừng sợ, có anh ở đây.”

    Kiều An Hạ không nói gì, lại tăng thêm lực ôm lấy thắt lưng của anh.

    Trong đêm tối, lại một lần nữa im lặng, Kiều An Hạ cảm giác được sức lực phía sau lưng mình dần dần biến mất, hô hấp của người đàn ông cũng trở nên đều đặn dài lâu, cô biết anh đã ngủ say, nhưng cô lại có chút khốn đốn.

    Kiều An Hạ mờ to mắt, nhìn Trình Dạng đang ngủ say trong chốc lát, sau đó lặng lẽ dịch chuyển tay của anh đang đặt trên người mình ra, xốc chăn lên, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

    Kiều An Hảo đi đến phòng bếp, cầm một chia Rio ướp lạnh, mở ra, uống một ngụm, sau đó đi ra ngoài ban công, nhìn màn đêm yên tĩnh đã rã rời ánh đèn, lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.

    Trong mơ, Kiều An Hảo đã biết chuyện cô từng làm sai, dùng ánh mắt nóng nảy chĩa về phía cô nói rằng cô đã hủy đi hạnh phúc cả đời của em ấy. Trong mơ, Kiều An Hảo còn vừa khóc vừa nói, em ấy luôn coi cô là người chị tốt nhất trên đời này của em ấy, nhưng tại sao cô lại có thể làm như vậy với em ấy?

    Chỉ trích như vậy, phẫn nộ như vậy, thực sự là thật.

    Kiều An Hạ không nhịn được nắm chặt chai Rion, cảm giác lạnh lẽo khiến cho tâm trạng bất an của cô bình tĩnh đi một chút.

    Từ nhỏ đã lớn lên cùng Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, ba người luôn như hình với bóng, dường như không bao giờ có bí mật gì cả, nhưng có một việc, Kiều An Hảo biết nhưng Hứa Gia Mộc không biết.

    Trước khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà giàu được người khác hâm mộ, có rất nhiều bạn trai đặc sắc, có người là vì xúc động nhất thời, có người là vì cảm thấy có chút kích thích, cũng có người là vì cô thấy cô đơn nên mới đồng ý, nhưng là, cũng không có nghĩa tâm trạng của cô bị lay động.

    Một lần gần tới tốt nghiệp, cô qua lại với một người chủ quản của đài phát thanh truyền hình Thượng Hải, dáng vẻ người đó rất cao lớn tuấn tú, giọng nói lại có từ tính và đầy lôi cuốn, nhưng thực sự cuốn hút cô chính là, cảm giác của cô về người này rất cao ngạo, có chút giống với Lục Cẩn Niên.

    Lúc đó cô cũng giống như hiện tại, tuy không cam lòng, nhưng lại không muốn ôm hy vọng với Lục Cẩn Niên, ý tưởng ban đầu của cô rất đơn giản, chính là chỉ muốn cùng người đàn ông đó qua lại yêu đương, có lẽ sẽ phần nào biết được cảm giác khi ở cùng một chỗ với Lục Cẩn niên.

    Nói như thế nào… Nói ngắn gọn lại, cuối cùng cô cũng có chút động lòng, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mỗi lần về nhà nhắc chuyện này với cha mẹ, họ luôn kiên quyết phản đối, hơn nữa còn nói cho cô biết một chuyện, đó là cô nhất định phải gả cho Hứa Gia Mộc.

    Lúc đó, cô mới biết được, vốn dĩ giữa Kiều gia và Hứa gia đã có hôn ước.

    Sản nghiệp của Hứa gia rất lớn, Hứa Gia Mộc lại là con một, cũng xem như là một người chồng tốt đẹp khó gặp.

    Tuy rằng cha mẹ đối với Kiều An Hảo vẫn rất tốt, nhưng đụng chạm tới loại chuyện tốt đẹp này, thì vẫn luôn nghĩ đến con gái của mình trước tiên.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or : Meitu

    Tất cả cha mẹ, đều cho rằng quyết định của mình là vì tốt cho con cái, Kiều An Hạ cố gắng thuyết phục cha mẹ của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, ngoài ra cô và người con trai Thượng Hải đó cũng chia tay.

    Kiều An Hạ vẫn luôn xem Hứa Gia Mộc như bạn bè, không hề có tình cảm nam nữ, mà cô lại không phản kháng được cha mẹ của mình, thật sự có hơi lo lắng cuối cùng mình sẽ bị ép gả cho Hứa Gia Mộc.

    Kiều An Hạ vẫn luôn cảm thấy vấn đề này phức tạp, thậm chí cô cũng nghĩ tới việc du học, dùng cách hơn mười năm cũng không trở lại để trốn tránh đám hỏi, suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn được áp dụng, nhưng trong lúc vô tình, nghe trộm được một đoạn đối thoại.

    Đó là một ngày đầu hè sau giữa trưa, cho dù qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rất rõ, ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ.

    Hôm đó người giúp việc đang quét dọn gian phòng của cô, cô đang cần đi phòng vệ sinh gấp, nên mượn phòng vệ sinh của Kiều An Hảo, lúc ấy đầu năm mới có ra mắt một loại phần mềm có thể ghi âm bài hát, đúng lúc cô cũng đang say mê, cho nên lúc đi vệ sinh, liền mở điện thoại di động ra chuẩn bị ghi âm bài hát, kết quả là nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo: "Gia Mộc, tớ cần cậu giúp một chuyện, chẳng qua cậu phải giúp tớ giữ bí mật."

    Trời sinh bản tính con người luôn tò mò, lúc cô nghe thấy câu nói đó, nhất thời quên mất chuyện mình cần làm, ngược lại đứng lên từ bồn cầu, dán tai vào cửa phòng vệ sinh, nghe trộm, sau đó cô nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, biết, Kiều An Hảo tìm Hứa Gia Mộc tới đây, là giúp cô xem xét một lá thư tình.

    Nội dung lá thư tình đó, viết thật sự rất đẹp, những câu triền miên, chữ chữ thâm tình.

    Hứa Gia Mộc là đại thiếu gia, ngược lại ít khi nghiêm túc, tuy tức giận chờ Kiều An Hảo đọc thư tình xong, nhưng vô cùng nghiêm túc nói ra lời đề nghị cho Kiều An Hảo.

    Kiều An Hảo cũng tiếp thu đề nghị của Hứa Gia Mộc, vừa vui mừng nói cảm ơn với Hứa Gia Mộc, vừa hào phóng thực hiện lời hứa lúc ban đầu tìm Hứa Gia Mộc xem xét thư tình, mời Hứa Gia Mộc ăn kem ly, vì vậy hai người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

    Chờ đến lúc bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Kiều An Hạ mới phục hồi tinh thần lại, trong đầu vừa nghĩ đến người Kiều An Hảo thích là ai, vừa mở cửa phòng vệ sinh, trở về phòng ngủ của mình, đợi đến lúc tính tò mò của cô phục hồi lại, mới phát hiện tay của mình vẫn còn bấm trạng thái ghi âm, cô vừa chuẩn bị hủy bỏ ghi âm, trong lúc bất chợt trong đầu thoáng hiện một ý tưởng, cô do dự một lát, bèn giữ lại đoạn ghi âm kia, sau đó lặp lại một lần, lúc nghe cuộc nói chuyện của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

    Cô lập tức chạy đến trước bàn, mở máy tính của mình ra, chép đoạn ghi âm kia vào, cắt những nội dung không quan trọng ra, chẳng qua là giữ lại một đoạn nội dung rõ ràng khiến người ta nhận ra sự mập mờ trong

    cuộc đối thoại, sau đó chép lại vào trong bút ghi âm mà cha cô tặng năm ngoái, đến nhà họ Hứa.

    Cô biết, Hứa Gia Mộc đi ăn kem ly với Kiều An Hảo, nhưng vẫn giả vờ không biết muốn tìm Hứa Gia Mộc, cuối cùng biết được Hứa Gia Mộc không có ở nhà, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, nói muốn cho bà nghe một bài hát mới nhất.

    Hàn Như Sơ tự nhiên sẽ đồng ý, chẳng qua là tay cô ta bấm bút ghi âm, không phải là bài hát, mà là đoạn ghi âm đã bị mình chỉnh sửa.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Tất nhiên Hàn Như Sơ sẽ đồng ý, nhưng khi ngón tay cô bấm nút mở bút ghi âm, truyền ra không phải là bài hát, ngược lại đó chính đoạn ghi âm bị chính mình sử dùng bút ghi âm ghi lại kia.

    Sau đó cô giả vờ lo lắng hoảng sợ, tắt máy ghi âm đi, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe thấy toàn bộ phần đối thoại, còn yêu cầu cô phát đoạn ghi âm kia Nát mặt cô vẫn cực kỳ khẩn trương, ngồi ở bên cạnh Hàn Như Sơ đợi đến khi đoạn đối thoại trong chiếc bút ghi âm kết thúc, cô mới thận trọng mở miệng nói với Hàn Như Sơ: "Dì Hứa, dì trăm ngàn lần đừng để cho Gia Mộc và Kiều Kiều biết, dì có biết chuyện hai người bọn họ yêu nhau, bọn họ nói qua cho cháu biết, muốn cháu giữ bí mật." Lúc nghĩ tới đây, Kiều An Hạ đột nhiên giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch RIO đang cầm trong tay.

    Hiện giờ, ai cũng không thay đổi được đám cưới này, hôn nhân là sự hợp tác tốt nhất, cô vì chuyện riêng tư của bản thân, đành phải bán đứng hạnh phúc cả đời của Kiều An Hảo.

    Cô biết Hàn Như Sơ yêu con trai như mạng sống của mình, cho nên mới cố ý diễn một màn kịch như vậy cho Hàn Như Sơ xem, khiến bà thật sự nghĩ rằng con trai mình và Kiều An Hảo là thật tâm yêu nhau.

    Khoảng hai tuần sau, trong lúc vô ý, cô nghe lén được ba mẹ mình đang nói chuyện phiếm, mới biết lúc đầu người con dâu mà Hàn Như Sơ muốn là Kiều An Hảo, chứ không phải là Kiều An Hạ.

    Trong khoảnh khắc đó, cô biết, nguyện vọng của mình đã thành hiện thực.

    Nhưng là, sau khi nguyện vọng của bản thân được toại nguyện, bắt đầu từ lúc đó, trở nên áy náy bất an, ban đêm thường mơ thấy ánh mắt oán hận của Kiều An Hảo, có thể là bởi vì muốn sửa chữa sai lầm của lúc trước, cũng có thể là vì muốn để cho lòng mình thanh thản một chút, cho nên từ đó về sau, cô đều cố gắng đối tốt với Kiều An Hảo.

    Mãi đến buổi chiều hôm kia, cô biết Kiều An Hảo đã kết hôn với Hứa Gia Mộc, nhưng lại vẫn dây dưa không rõ với Lục Cẩn Niên.

    Sau đó, cô liền cầm chiếc bút ghi âm mà bản thân vẫn mang theo trên người, lẳng lặng không một tiếng động đặt ở trên xe của Lục Cần Niên.

    Nguyên nhận cô làm như vậy rất đơn giản, là để cho Lục Cẩn Niên biết, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc thật lòng yêu nhau, cho dù anh ta có yêu Kiều An Hảo bao nhiêu, quan tâm nhiều đến Kiều An Hảo, thì nhất định cũng không có kết quả gì, nên quên nó đi! Bởi vì cô không thể trơ mắt nhìn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên làm việc sai trái ở sau lưng Hứa Gia Mộc, đợi đến ngày sự việc bị bại lộ, chỉ có Kiều An Hảo là bị nhục mạ, bị chỉ trích! Năm năm trước, cô làm sai rất nhiều chuyện, đã thực sự muốn xin lỗi Kiều An Hảo một lần.

    Hiện tại, cô muốn bản thân cố gắng hết sức đi bảo vệ Kiều An Hảo thật tốt, không để cho em ấy chịu oan ức.

    - Một tay Kiều An Hảo cầm chìa khóa, một tay cầm hộp quà màu xanh da trời, đứng trước cửa thư phòng, hít một hơi thật sâu.

    Cô đã từng tặng qua quà sinh nhật rất nhiều lần nhưng là không có lần nào hồi hộp như lần này! Kiều An Hảo giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi đợi một lúc lâu, không có nghe thấy động tĩnh từ bên trong thư phòng truyền ra, lúc này mới cầm chìa khóa, mở khóa, sau đó vặn một nửa vòng tay nắm cửa, đẩy cửa ra một khe hở.

    Có mùi khói dầy đặc gay mũi, chính diện thổi tới, Kiều An Hảo bị sặc ho khan một chút, may mà cô phản ứng kịp bụm miệng đúng lúc, đầu ngó vào trước dò xét, hai con ngươi tối đen di chuyển hai lần, Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt đưa lưng về phía cửa sổ.

    Thế đứng của anh thẳng tắp, xung quanh mặt đất, rơi rụng rất nhiều tàn thuốc lá.

    Mới chỉ một lúc, mà anh đã hút nhiều thuốc lá như vậy? Kiều An Hảo nhíu mày, cố lấy dũng khí bước vào trong gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ, từ từ đến bên người Lục Cẩn Niên.

Chia sẻ trang này