1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hôn Trộm 55 Lần

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 10/06/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Uh, so với anh cô biểu hiện còn tiêu sái hơn, ngay cả sinh khí cô đều không có, chỉ lôi kéo chăn đắp lên thân thể của chính mình, gật gật đầu với anh, nói:“Thực xin lỗi a, Hứa thiếu gia, tôi quên , tôi là người phụ nữ được anh mua

    bởi năm vạn đồng tiền, bất quá chỉ mua 7 năm, coi như là đáng giá chứ, cho nên, Hứa thiếu gia, chúng ta chấm dứt đi.”

    Cô mở miệng, có thể nói từ trước đến nay, nói anh trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời nói phản bác, cuối cùng cũng không biết chính mình là đang dỗi, hay là đang đùa giỡn ngoan, liền ném một câu:“Chấm dứt liền chấm dứt, cô nghĩ là tôi hiếm lạ cô, đều đã ngủ với cô 7 năm , đã sớm ngấy !”

    Nói xong, anh đã đi xuống giường, mặc quần áo, mở cửa thật mạnh rời đi.

    Anh vẫn luôn là loại người ôn hòa, nhưng mà anh không biết, vì cái gì ngày đó bản thân lại nóng nảy như vậy, anh ta đứng ở cửa, phát giác không mang ví tiền của mình, anh tưởng đi vào lấy, cuối cùng lại không lau đi mặt mũi, liền nhắn tin cho một người bạn, nói: Không mang ví tiền.

    Anh biết, cô vẫn luôn luôn nhìn bạn bè của anh, nhưng mà đêm hôm đó, anh đợi hồi lâu, đều không có đợi được đáp lại của cô, anh nhịn không được cho phát một cái đoản tin cho cô, không có người tra lời, sau đó anh liền gọi điện thoại, phát hiện mình đã bị cô kéo vào sổ đen .

    Vốn chỉ đặt tức giận ở ngực, bây giờ nó lại bắt đầu khuếch trương, anh trực tiếp bấm thang máy xuống lầu, lái xe rời đi.

    Anh nhớ rõ tốc độ rời đi của xe anh rất nhanh, lúc ấy trong đầu của anh không hề có ý nghĩ gì, chỉ cảm thấy phẫn nộ, muốn dựa vào tốc độ của xe phát tiết đi ra lửa giận của bản thân.

    Lúc ở trên đường giao thông, anh vì tránh né chiếc xe sắp bị xe của mình đâm vào, thật mạnh chuyển động tay lái, xe nhanh chóng đâm vào tường bên cạch đường giao thông..

    Lúc trước khi hôn mê, anh còn nghĩ, người phụ nữ tên Tống Tương Tư kia, khi nào thì ở trong thế giới của anh, trở nên lợi hại như vậy ? Có thể khiến cho anh xảy ra tai nạn xe cộ? Anh còn muốn biết nếu Tống Tương Tư biết mình sắp chết, có thể khổ sở hay không?

    Nhưng mà sự thật chứng minh, người phụ nữ Tống Tương Tư kia, trời sinh không tim không phổi, làm sao sẽ khổ sở đây?

    Anh hôn mê suốt chín tháng, lúc tỉnh lại, điện thoại của anh là sạch sẽ , ngay cả một cái đoản tín cô đều không có nhắn cho anh, anh thử gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng mà anh vẫn ở bên trong sổ đen của cô.

    Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, cô nhìn thấy năm ngón tay của anh đỏ bứng nhưng thái độ vẫn thờ ơ, lúc đó anh hoàn toàn không có lý trí, không hề nghĩ ngợi liền bắt lấy cánh tay của cô, mang cô đến phòng ngủ bảy năm của cô và anh, sau đó hung hăng đặt cô nên giường......

    Anh thừa nhận, anh đêm đó, rất hung ác suýt nữa giết chết cô, anh muốn đem uất khí chồng chất đáy lòng phát tiết ra, nhưng mà cho dù anh đối đãi với cô như vậy, rõ ràng thân thể cô đau đến run run , nhưng trên mặt của cô vẫn lộ vẻ mặt không chút để ý cười.

    Chẳng những tâm tình của anh không có tốt lên, ngược lại tâm tình càng thêm tồi tệ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô đã không còn ở bên cạnh của anh, sau đó anh mới biết được, cô đi Vân Nam chụp hình......

    Cô đi cũng không nói với anh một tiếng, anh tự nhiên cũng lười hỏi.

    Không phải là giận sao? Xem ai có thể giận quá ai? Cuối cùng, vẫn là anh tới khách sạn...... Bởi vì, ngày mai cô sẽ tham gia nghi thức khởi động máy quay [ thần kiếm ].

    -

    Máy bay đến Hàng Châu, sau đó từ sân bay Hàng Châu đi về phía khách sạn, đến khách sạn của đoàn phim, đã là tám giờ đêm.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Ngày hôm sau, Thần Kiếm bắt đầu bấm máy, đêm nay đạo diễn cố tình mời mọi người ăn cơm để làm quen với nhau.

    Kiều An Hảo đến hơi trễ, lúc đến nơi, mọi người đã bắt đầu ăn.

    Bộ phim Thần Kiếm này có một vài người là diễn viên cũng đóng Khuynh thành thời gian, cho nên lúc mọi người vừa thấy cô đi vào, lập tức liền chào hỏi, Trình Dạng còn tự kéo ra một chỗ trống bên cạnh mình, để cho cô ngối.

    Kiều An Hảo nhanh chóng đi đến chỗ ngồi trước, uống một chén rượu, nói xin lỗi vì đến muộn, sau đó mới ngồi xuống.

    Lục Cẩn Niên cũng ở đó, ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo, nhàn nhã tùy ý dựa vào ghế tựa, một tay đặt lên bàn, cầm lấy chén rượu, ngồi trước một bàn đang nói chuyện phiếm cực lỳ huyên náo, vẻ mặt lại vô cùng lạnh nhạt, không nói được một lời.

    Kiều An Hảo là nữ chính, dáng vẻ xinh đẹp, không thiếu người đến kính rượu để nhân cơ hội nói chuyện với cô.

    Mỗi lúc như thế, trán anh lại nhăn lại.

    Kiều An Hảo đến, ăn chưa đến nửa tiếng, nhưng đã uống đến bảy chén rượu, Lục Cẩn Niên nhìn thấy đạo diễn lại lần nữa muốn kính rượu với cô, nhíu mày lại, sau đó liền để chén rượu trong tay xuống, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: “Ngay mai bảy giờ là bắt đầu bấm máy rồi, sau khi kết thúc, vẫn còn phải di chuyển, ít nhất tám giờ là phải có mặt, nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

    Nói xong, Lục Ảnh đế gọi người phục vụ đến tính tiền.

    Lúc này còn chưa đến chín giờ, rất nhiều diễn viên không dễ dàng gì mới có thể ăn cơm cùng với đạo diễn và người đầu tư, cho nên cũng không muốn tan cuộc sớm như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên đã lên tiếng, không thể có can đảm nói ra điều gì, cho nên sau cùng chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy, cùng đạo diễn nói lời tạm biệt.

    Kiều An Hảo đã uống không ít rượu, trước khi rời đi, liền đi vào toilet, cô vừa mới tiến vào phòng riêng bên trong, đã ngồi chồm hổm trên bồn cầu, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, sau đó là tiếng nói chuyện của vài người với nhau

    “Nữ chính là ai? Sao tôi lại không có ấn tượng gì cả?”

    “Lúc ấy cô đang đi toilet nên không biết, là người đến trễ nhất, Kiều An Hảo, dáng vẻ rất xinh đẹp, từng đóng vai nữ thứ của Khuynh Thành thời gian.”

    “Hả, diễn cùng với Lục Ảnh đế, gần đây anh ấy tận lực tâng bốc cô ấy, cho cô ấy rất nhiều hoạt động, tất cả đều là những chương trình tốt, trong công ty vì vậy mà có không ít chuyện, có người còn khắc khẩu với Lục Ảnh đế, nghe nói lúc đang họp, Lục Ảnh đế còn chưa nói câu gì, mọi người đã kháng nghị gay gắt, đến sau cùng, Lục Ảnh đế chỉ nói một câu, tôi chính là muốn bồi dưỡng cô ấy, các người có việc gì không? Sau đó quăng người rời đi, cuối cùng cho Kiều An Hảo đóng vai nữ chính, mọi người trong công ty đều sợ đến mức không ai dám nói gì nữa.”

    “Nói ra chuyện này, tôi lại nhớ đến một chuyện, vốn dĩ Thần Kiếm là lấy bối cảnh ở Lệ Giang, về sau đổi thành Giang Tây, nhưng hình như vì có người trong đoàn làm phim không chịu được khí hậu ở đó, Lục Ảnh đế liền tìm đạo diễn điều chỉnh lại, các cô nói xem, người kia chắc không phải là Kiều An Hảo chứ?”

    “Còn có một chuyện, các cô không biết đâu, lúc bộ phim này đưa ra yêu cầu tuyển diễn viên, dáng người không sai khác của Kiều An Hảo là bao, hình như chỉ yêu cầu thêm có chút linh hoạt, vì cảnh đánh võ sẽ có người thế thân.

    “Đây là đãi ngộ của ngôi sao lớn, tuy Kiều An Hảo có năng lực, nhưng dù sao vẫn chỉ là người mới…”
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Nói đến đây, mấy người này liền đi ra khỏi toilet.

    Kiều An Hảo đi vệ sinh xong, ngồi chồm hổm trên bồn cầu, lại không hề có ý muốn đứng lên, trong đầu quanh quẩn những câu mình vừa nghe thấy.

    Cô cũng là người của Hoàn Ảnh truyền thông, nhưng đúng là cho đến giờ vẫn chưa nghe thấy những tin tức này.

    Đúng là có một đoạn thời gian, Lục Cẩn Niên thường xuyên gọi điện cho cô, thông báo hoạt động cho cô, cô chỉ nghĩ đơn giản là quyết định của công ty, cũng không hề nghĩ suy quá nhiều, nhưng mà lại không biết được, hóa ra anh cho cô tham gia những hoạt động này mà đã gây bất đồng với người trong công ty.

    Đến chuyện tìm người thế thân cho cô, cô hoàn toàn không biết, thật là suy đoán kia của bọn họ, người không hợp khí hậu kia, cô nghĩ, chắc là cô rồi.

    Trước kia cô có đi qua Lệ Giang một lần, cùng với Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc, sau đó vội vã chạy về Bắc Kinh, nguyên nhân rất đơn giản, Lệ Giang ở độ cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, phản ứng của cô rất lợi hại, nôn mửa, phát sốt, tim đập rộn lên.

    Cô đến Lệ Giang một lần, cũng không hề liên quan gì đến Lục Cẩn Niên, cho nên anh không hề biết chuyện này, là lúc quay Khuynh Thành thời gian, trong lúc đó hai người rất hòa hợp với nhau, vì thế mà có nói với anh mấy câu, lúc ấy trên ti vi có chiếu một quảng cáo quay ở Lệ Giang, lúc ấy vì cố ý tìm đề tài, cô liền đơn giản nói nhảm với Lục Cẩn Niên đang dán mắt vào máy vi tính mấy câu, Lệ Giang rất quỷ quái, cả đời cô sẽ không đến đó lần thứ hai, vì cô thiếu chút nữa đã mất mạng ở đó.

    Lúc ấy vì đang vội làm việc, anh nghe thế, lại nâng đầu lên, trên mặt lạnh lùng lại lóe lên chút kinh ngạc, hỏi cô, tại sao lại khó chịu với Lệ Giang như thế.

    Cô không nghĩ nhiều chỉ gật đầu, nói sơ qua hoàn cảnh lúc đó đến Lệ Giang, trình bày qua loa, nhưng vẫn nén giận nói với anh, mình ở đó ba ngày, mà sút đi năm cân.

    Ngay lúc đó, anh cũng không có phản ứng gì quá lớn, sau khi nghe xong, cũng chỉ “Ừhm” một tiếng, rồi tiếp tục làm công việc của mình.

    Lúc cô xem kịch bản mới biết được, phải đến Lệ Giang quay phim mất nửa tháng, lúc ấy cả người cô đã thấy không tốt.

    Ba ngày du lịch ở đó là làm cô mất nửa cái mạng, nửa tháng quay phim ở đó, không phải là muốn chôn cất cô ở đó rồi sao.

    Nhưng là, đoàn làm phim lại không thể bởi vì một mình cô mà thay đổi, cô vẫn lên lạng tra cứu một chút, tìm phương pháp nào đó để bản thân bớt khó chịu khi ở đó.

    Kết quả, ngày hôm sau, cô nhận được kịch bản mới, nội dung có điều chỉnh một chút, nhưng lại là thay đổi lớn nhất đối với cô, đổi nơi quay phim từ Lệ Giang thành Giang Tây.

    Cô không có tự mình đa tình nghĩ rằng thay đổi này là vì cô, mà cũng không dám nghĩ như thế, cho nên chỉ cho rằng vận may của mình thật tốt.

    Mãi đến khi nghe được câu chuyện nói qua nói lại của mấy người vừa rồi, mới biết được hóa ra là Lục Cẩn Niên cho thay đổi kịch bản, nguyên nhân quan trọng là vì có người không chịu được hoàn cảnh ở đó.

    Thật ra cô cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, khẳng định là Lục Cẩn Niên thay đổi kịch bản vì cô, đúng thế, cô hoàn toàn khẳng định.

    Có một số việc, lúc nói ra, thật sự chỉ là thuận miệng mà thôi, sau đó, chính mình cũng không còn để ý, không hề coi là quan trọng.

    Nhưng là, cô không nghĩ tới, mình chỉ nói bâng quơ, mà anh lại có thể nhớ rõ.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    E***or : Meitu

    Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đối xử với cô rất tốt... Từ những việc nhỏ như mua băng vệ sinh, rồi đến chuyện đổi kịch bản... Cô biết, cô không biết...

    Những chuyện thông báo đó, anh có thể để cho trợ lý thông báo đến Triệu Manh, cũng có thể tự mình gọi điện thoại cho cô, nhưng, hết lần này tới lần khác tự mình tới đây nói cho cô biết, lúc đến, anh còn ôm một túi đầy thức ăn ngọt.

    Lúc ấy cô nhìn thấy Tống Tương Tư gửi tin nhắn, chụp hình món ăn, thuận tay ghi một câu, chị Tương Tư, em cũng muốn ăn.

    Thật ra thì khi đó, cô biết, nhất định anh thấy được tin nhắn lời cô và Tống Tương Tư nói, nên cố ý đi mua.

    Cô rất cảm động, nhưng mà, cô lại ra sức phớt lờ đi sự cảm động đó.

    Bởi vì, có thể nói không phải là cô không thích, nhưng mà có những chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

    Cô không muốn để cho mình phải chịu nhiều tổn thương từ anh, thậm chí còn bị lấy đi đứa con, còn si tâm vọng tưởng mình được yêu, quan tâm, để ý, hay thương, quan tâm, để ý anh.

    Yêu một người có thể bị coi thường, nhưng mà cô sẽ không ti tiện đến mức không có tôn nghiêm.

    Kiều An Hảo ngồi trên bồn cầu hồi lâu, mới hít sâu một hơi, thu hồi tất cả suy nghĩ, cứng rắn ép xuống nội tâm không ổn định, đứng lên, nhấn nước, đi ra ngoài phòng vệ sinh.

    -

    Tống Tương Tư mở cửa, thấy Hứa Gia Mộc đứng ở ngoài cửa, không lên tiếng.

    Người đại diện trong phòng vệ sinh tò mò hỏi một câu "Tương tư, là ai vậy?", vừa ngó đầu dò xét ra ngoài, kết quả nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang đứng, vẻ mặt lập tức trở nên có chút cẩn trọng, lịch sự gọi một câu: "Anh Hứa."

    Hứa Gia Mộc hoàn toàn không có để ý tới người đại diện của Tống Tương Tư, chẳng qua là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.

    Tống Tương Tư không để ý cái nhìn chăm chú của Hứa Gia Mộc, quay đầu nói với người đại diện của mình: "Chị về phòng trước đi."

    Người đại diện gật đầu, đi qua bên người Hứa Gia Mộc rồi ra ngoài.

    Tống Tương Tư nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, đi vào phòng, Hứa Gia Mộc đóng cửa, đi theo vào, kết quả anh một câu nói cũng còn chưa nói, Tống Tương Tư trực tiếp cởi bỏ váy, nằm ở trên giường, nhìn anh nói: "Đến đây đi."

    Hứa Gia Mộc bị hành động của Tống Tương Tư như vậy, có hơi bất ngờ, đứng tại chỗ.

    Tống Tương Tư nhìn về phía Hứa Gia Mộc nhíu mày, cong môi cười: "Anh Hứa, anh đến tìm tôi, không phải là vì trên giường sao? Tới đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm, nhanh giải quyết chuyện này xong đi!"

    Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc phục hồi tinh thần, bởi vì tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, mở miệng, giọng nói xen lẫn lửa giận: "Tống Tương Tư, cô ****** bị coi thường, có phải không?"

    Tống Tương Tư đối mặt với lời của Hứa Gia Mộc, gương mặt bình tĩnh, chẳng qua là tự cởi nút áo lót, sau đó nhìn lướt qua Hứa Gia Mộc còn đứng tại chỗ, thúc giục hỏi: "Rốt cuộc anh có muốn tới hay không!"

    Hứa Gia Mộc âm thầm cắn răng, bước nhanh đến trên ghế sa lon, ôm váy của cô, hung hăng ném trên người của cô, sau đó trợn mắt nhìn cô một cái, hơi thở có chút không yên xoay người tránh ra.

    Tống Tương Tư vẫn chờ cửa phòng đóng lại, mới nhặt lên y phục, từ từ mặc trở về trên người, sau đó đứng dậy, cất bước, đi tới trước cửa sổ, trong chốc lát, thấy bóng dáng Hứa Gia Mộc tức giận đi ra khỏi khách sạn.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Hứa Gia Mộc lên một chiếc xe rời đi, Tống Tương Tư vẫn bình tĩnh đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

    Đây đã lần thứ hai cô khiến anh tức giận bỏ đi, lần đầu tiên cô khiến anh tức giận là khi, anh xảy ra tai nạn xe cộ.

    Kỳ thật cô vẫn luôn không rõ, anh tức giận như vậy là vì cái gì, người nên phẫn nộ nên tuyệt vọng, là cô không phải sao?

    Năm vạn đồng tiền, cô bán chính mình cho anh bảy năm...... Giá rất rẻ mạt, nếu không phải bởi vì đáy lòng cô có anh, làm sao có khả năng cô bán cho anh bảy năm không danh không phận.

    Đúng vậy, không danh không phân.

    Trong 7 năm này, cô và anh kim ốc tàng kiều, cô không có gặp qua bạn bè của anh, cũng không cùng anh giống một đôi người yêu, tay trong tay cùng đi trên đường cái.

    Lúc ban đầu cô còn nghĩ, không quan hệ, lâu ngày sinh tình, nhưng là qua 7 năm, tình còn không có sinh ra, ngược lại cô nghe được tin tức anh sắp kết hôn.

    Cô dâu không phải là cô.

    Cô là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu bị lộ ra ánh sáng sẽ bị người gặp người mắng tiểu tam.

    Cô vĩnh viễn đều không thể quên được, ngày đó khi bản thân tỉnh lại, vô tình nghe được cuộc đối thoại của anh với một người.

    “Tuổi cũng không sai biệt lắm, cũng nên kết hôn ...... Tính năm nay kết hôn...... Đến lúc đó cậu nên về nước tặng lễ vật cho tôi...... Cậu nói lúc học đại học, ở Cung Vàng Điện Ngọc dùng năm vạn đồng tiền mua cái cô gái kia a? Bây giờ còn liên hệ a...... Có thể làm sao bây giờ a, khi kết hôn không thể tiếp tục cùng cô ấy như bây giờ...... Cũng không thể để cho tôi cưới cô ây, cậu cũng không phải không biết, khẳng định tôi phải kết hôn một người phụ nữ môn đăng hộ đối......”

    Môn đăng hộ đối, bốn chữ chữ này, là cỡ nào bén nhọn như một cây đao, đâm vào cô khiến cả người toàn thân thương tích.

    Trong nháy mắt đó cô mới hiểu được, cô xuất thân là một cô gái bình dân, vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể biến thành cô bé Lọ Lem, gả cho một vương tử xuất thân hào môn.

    Cho dù cô ở bên cạnh anh bảy năm, thì cô cũng không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh.

    7 năm a, tránh ở sau lưng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô thật sự có chút mệt mỏi.

    Có một số người, nếu nhất định không thể ở gần nhau đến già, thì cô tình nguyện chặt đứt sớm một chút .

    -

    Trở lại khách sạn, Triệu Manh chỉ vào cái bàn, nói với Kiều An Hảo:“Vừa rồi trợ lý của Lục ảnh đế đưa tới, nói là buổi chiều cậu ăn cơm không được bao nhiêu, cố ý cho ngươi mang tới cho cậu.”

    Kiều An Hảo nhìn chằm chằm và lần trên bàn, rồi vào phòng tắm tắm rửa.

    Lúc đi ra, Triệu Manh ngồi ở trên giường ăn ngon hỏi:“Cậu không ăn sao?”

    Kiều An Hảo trực tiếp không để ý lời nói của Triệu Manh, đứng trước gương ở bàn trang điểm.

    Triệu Manh quang bàn chân xuống giường, chạy đến trước bàn, mở ra hộp cái trên bàn:“Thoạt nhìn ăn rất ngon , Kiều Kiều, xem ra Lục ảnh đế đối xử với cậu quả thực không tệ, ngay cả cậu ăn cơm chiều được bao nhiêu cũng chú ý tới ......”

    Kiều An Hảo nghe câu như thế, lập tức nheo mắt lại một chút, tẩy trang được hơn phân nửa, cô có chút phiền táo rút khăn tay, lau khô sạch sẽ tay, mắt nhìn lên trên bàn, rồi trên giường, cầm chăn che đầu lại, giả chết.

    Triệu Manh một người nói cũng không thích, liền ngậm miệng.

    Trong chăn một mảnh tối đen, Kiều An Hảo nghĩ đến khi mình ở trong phòng rửa tay nghe được cuộc đối thoại, thật vất vả khôi phục tâm tình, thì bốn bề sóng lại dậy lên, trong đầu cô lặp đi lặp lại nhiều lần hóa đơn sinh non có chữ ký của Lục Cẩn Niên, nên mới khiến cho bản thân bỏ qua việc Lục Cẩn Niên chuyện làm cảm động cho cô.

    Kiều An Hảo vẫn luôn khiến cho bản thân bỏ qua những việc làm cảm động của Lục Cẩn Niên, cô vẫn cho rằng bản thân có thể bỏ qua, kết quả còn

    chưa được bao lâu, bên trong đoàn làm phim đột nhiên đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, khiến cho Kiều An Hảo rốt cuộc bỏ qua không nổi nữa.

    PS: Hôm nay đến nơi đây đã xong ~ tỉnh ngủ tiếp tục đổi mới ~ kế tiếp kịch tình báo trước: Bên ngoài mưa to bàng phá, sau không ngừng, rốt cục có chút chịu được không được Kiều An Hảo, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên hỏi:“Ngươi vì cái gì không cần hài tử của ta?”

    [ thời gian đổi mới: Chiều nào ngọ tứ điểm đến rạng sáng không đợi, buổi sáng không cần chờ càng , ta đều đang ngủ, mỗi ngày đổi mới vì 8000-10000 không đợi ]
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Chuyện cũ kinh thiên động địa, tới cực kỳ đột nhiên, cũng rất kích thích, trừ tai nạn của cha mẹ năm mười tuổi kia, đến giờ vẫn chưa có chuyện gì khiến Kiều An Hảo trở tay không kịp.

    Sự cố phát sinh ngày đó, là hôm quay phim thứ năm của Thần Kiếm, ở một nơi rất xa xôi, bởi vì không ít người đã tới, nên đầu tư rất nhiều nhưng điều kiện cũng có chút gian khổ.

    Ngày đó, thời tiết rất đẹp, bầu trời sáng trong, là Kiều An Hảo chưa bao giờ thấy trời xanh như thế, trong suốt thuần khiết, trên trời tựa như không có lấy một gợn mây, ánh mắt trời chiếu thẳng xuống, hoa thơm, chim đua nhau hót, phong cảnh tựa như tranh vẽ, giống như chốn thần tiên.

    Lúc gần chạng vạng, mọi người đều đã làm việc cả ngày, nên đều thấy mệt mỏi, đạo diễn cho bọn họ nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó sẽ quay tiếp một phân đoạn, kết quả người nào cũng không nghĩ tới, một bộ phim mà lại có thể có chuyện hù chết người.

    -

    Năm ngày quay phim, Lục Cẩn Niên đều có mặt.

    Điều kiện ở đây quá mức gian khổ, trợ lý đi theo bên cạnh anh, bởi vì đã quen sống sung sướng, chưa bao giờ sống khổ như vậy, mỗi ngày đều ở trong lều, gặm dưa hấu, không ra khỏi cửa.

    Lúc đầu, Lục Cẩn Niên rất bình thản, giống như loại hoàn cảnh này, đối với anh mà nói không có vấn đề gì, mỗi ngày đều ngồi làm việc, sau đó trao đổi công việc qua mạng với các đối tác.

    Hôm nay, công việc lại không có nhiều, Lục Cẩn Niên xử lý xong công việc của Bắc Kinh thì vẫn còn chưa đến 5 giờ, anh đóng lại laptop, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, giờ tay lên xoa xoa cổ, vì ngồi nhiều nên thấy hơi mỏi.

    “Lục Tổng, ăn dưa hấu đi, cho đỡ nóng.” Trợ lý vừa thấy anh xong việc, lập tức lấy dưa hấu ướp lạnh ra, đặt trước mặt Lục Cẩn Niên.

    Qua một lúc, Lục Cẩn Niên mới bỏ tay xuống, ngồi dậy, cầm cây tăm, tùy ý xiên vào một miếng, đưa vào trong miệng.

    Lục Cẩn Niên ăn hai miếng lại đứng lên: “Đi xem bên ngoài quay phim thế nào rồi.”

    Sau đó Lục Cẩn Niên đi ra ngoài.

    Trợ lý luống cuống tay chân để dưa hấu lại vào trong tủ lạnh, vội vàng đuổi theo, đi cùng anh đến studio.

    Còn cách khoảng 20 mét nửa, đạo diễn giơ loa phóng thanh, hô to: “Chuẩn bị…”

    Theo mệnh lệnh của đạo diễn, nhân viên công tác và diễn viên, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

    “Bắt đầu…”

    Camera bắt đầu chuyển động, máy giám thị hình ảnh, hiện ra dáng vẻ của Kiều An Hảo và Trình Dạng.

    Phân cảnh hiện giờ, là cảnh đánh võ của Kiều An Hảo và Trình Dạng, quay ở sân bãi, trên một mặt bằng cao khoảng ba thước, mặt trái là dòng sông, tốc độ chảy khá mạnh, tiếng nước khá xiết.

    Động tác của những người hướng dẫn đã nằm lòng Kiều An Hảo và Trình Dạng, nhưng lúc quay phim, hai người vẫn có vài hành động không thích hợp, NG vài lần, sau cùng người hướng dẫn lại giải thích thêm một lần nữa, lúc hai người quay lại, động tác mới lưu loát và ăn ý hơn rất nhiều.

    Kiều An Hảo mặc quần áo màu hồng, tóc đen tới eo, mặt mày trang điểm tôn lên màu tóc của cô, đôi môi xinh đẹp hồng nhuận, kiểu tóc rất đơn giản, chỉ là búi cao lên, trên đó cài một chiếc trâm hồng ngọc.

    Trình Dạng thì mặc một bộ đồ đen, hai người đứng đối mặt nhau, ánh mắt sánh đôi, gió thổi qua có chút lớn, khiến quần áo của hai người tung bay phấp phới, phát ra âm hưởng rất mạnh mẽ.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Trong lúc giằng co, Trình Dạng thua trận, ánh mắt nhìn Kiều An Hảo, tràn đầy phức tạp: "Nàng nghe ta giải thích..."

    "Giải thích cái gì? Giải thích hôn lễ ngày hôm qua không phải là ngươi?" Kiều An Hảo không đợi Trình Dạng nói hết lời, liền lên tiếng chất vấn, cô nhìn chằm chằm đôi mắt của Trình Dạng, có yêu có đau khổ cũng có hận, sau đó giống như đã quyết định, nâng cao cái cằm trắng nõn xinh đẹp, chợt rút trường kiếm trong tay ra, nhắm ngay ngực Trình Dạng nói: "Rút kiếm đi, ban đầu ngươi đã nói, nếu phản bội ta, bằng lòng nhận lấy cái chết, hôm nay không phải là ngươi chết thì ta sống..."

    Theo lời của Kiều An Hảo, cô chợt xuất kiếm, Trình Dạng hốt hoảng né tránh: "Chuyện không phải là như nàng nghĩ..."

    Kiều An Hảo hoàn toàn không nghe thấy lời của Trình Dạng, lại một lần nữa giơ kiếm, Trình Dạng không thể làm gì khác hơn là tiếp chiêu.

    Trình Dạng thủy chung không rút kiếm, chẳng qua là phòng thủ, Kiều An Hảo nhìn người đàn ông mình yêu lại lấy người khác, đôi mắt đầy lửa giận mù quáng, ra nhiều chiêu tàn nhẫn.

    Hai người được hỗ trợ, thỉnh thoảng ở giữa không trung, thỉnh thoảng ở sườn dốc.

    Hắc y hồng y, lúc hai người đánh nhau, quấn quít ở chung một chỗ, sau lưng là cảnh non nước, hình ảnh đẹp đến đến rung động lòng người.

    Cuối cùng, Trình Dạng thua cuộc, Kiều An Hảo cầm kiếm, không chút lưu tình đâm vào ngực của anh, vẻ mặt Trình Dạng nhìn Kiều An Hảo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như đang đợi cái chết, kiếm Kiều An Hảo, trong giây phút gần chạm vào da thịt của Trình Dạng, cứng rắn dừng lại, tay của cô bắt đầu run rẩy, cuối cùng đúng là vẫn không thể xuống tay, hung hăng ném kiếm ở một bên, sau đó xoay người, một giọt lệ rơi xuống, sau đó nhờ sự giúp đỡ, làm một động tác bay lên.

    "Cắt ——" đạo diễn hài lòng kêu kết thúc, sau đó vỗ tay, trong miệng liên tiếp khen ngợi: "Không tệ, không tệ, tốt lắm!"

    Hôm nay là cảnh cuối, cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người thở ra một hơi dài, nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, Kiều An Hảo cởi dây trên người mình, nhìn Trình Dạng một bên, hơi áy náy mở miệng,

    nói: "Lúc nãy tôi dùng sức lực hơi mạnh, không có đánh anh bị thương chứ?"

    "Không sao." Trình Dạng cười cười, cúi đầu, nhờ trợ lý giúp đỡ, bắt đầu cởi lớp áo cổ trang ra.

    Lúc nãy phải sử dụng những động tác khó như vậy, mất không ít thể lực, cũng đổ rất nhiều mồ hôi, Kiều An Hảo nghe thấy Trình Dạng nói không sao, nở một nụ cười ngọt ngào, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi rơi từng giọt, để cho Triệu Manh lấy một chai nước đưa mình, mở nắp chai, ngẩng đầu lên, chưa uống được hai hớp, Kiều An Hảo bất chợt cũng cảm giác được nơi dưới chân mình dãn ra, cả người chưa phản ứng kịp, liền nghe được tiếng đá rơi vang lên, sau đó dưới chân vừa trợt, người mất thăng bằng ngã xuống sườn dốc cao sau lưng.

    Tai nạn như vậy, tới không có có bất kỳ điềm báo trước, Triệu Manh đứng cạnh Kiều An Hảo chứng kiến cảnh như vậy, liền la lên: "Kiều Kiều!"

    Sau đó quay đầu, cổ họng, dụng hết sức kêu: "Kiều Kiều ngã xuống, Kiều Kiều ngã xuống..."

    Lục Cẩn Niên đang đứng kiểm tra, vốn đang nói chuyện với đạo diễn, bất chợt nghe được tiếng của Triệu Manh, người chợt quay đầu, thấy vách đá đã sớm không còn bóng hình hồng y kia, trong đầu cũng không kịp phản ứng, người cũng đã chạy thật nhanh tới vách đá, một câu nói cũng chưa nói thì tung người nhảy xuống.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Lục ảnh đế --” Từ lúc Kiều An Hảo té xuống vách đá cả người Triệu Manh còn chưa kịp định thần, ngay sau đó lại nhìn thấy Lục ảnh đế nhảy xuống, bản năng liền thốt ra từ mà bản thân vẫn thường hay xưng hô.

    “Lục tổng!” Trợ lý theo sát phía sau Lục Cẩn Niên, hô một tiếng tên của Lục Cẩn Niên, liền chạy vội tới vách đá, trợ lý nhìn từ trên cao xuống chỉ nhìn thoáng qua, liền đã sợ tới mức bụm mặt quay đầu.

    -

    Lúc Kiều An Hảo bay lên không trung bụng dưới liền đau quặn lại, lúc này ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, sau đó cả người liền ngã xuống sông nước sông lạnh như băng, bởi vì không có phòng bị, bị uống vài ngụm, tay chân không ngừng ngọ nguậy, cả người liền ngóc đầu ra khỏi mặt nước sông, mở miệng, nhìn về phía trên bờ hô một tiếng “Cứu mạng”, sau đó nước sông liền tràn ngập qua đầu của cô, chôn vùi cô cùng âm thanh kêu cứu vào bên trong sông.

    Đợi đến lúc Kiều An Hảo từ trong nước sông lại thò đầu ra, nhìn thấy bản thân đã bị lưu nước trôi cách vách đá khoảng mấy chục thước, nàng muốn bơi trở lại, nhưng mà lực cản của dòng nước quá lớn, mặc cho cô sử dụng bao nhiêu khí lực của toàn thân, chẳng những không có đi được nửa phần, ngược lại còn bị dòng nước đẩy đi xa thêm mấy chục thước.

    Con sông quay cuồng không ngừng mà vỗ vào đầu cô, bên trong tai của cô đều là nước, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực của cô, mở to mắt, thấy cũng chỉ là nước trắng xóa căn bản không thể hiện lên được dốc đứng thạch bích.

    Khí lực toàn thân Kiều An Hảo rất nhanh liền tiêu hao hết, thậm chí cô còn cảm giác được hai chân của mình ngâm trong nước đến run lên, một cỗ tuyệt vọng, tràn đầy trong lòng cô.

    Lúc trước Kiều An Hảo xem tivi, không phải không có thấy qua trường hợp cẩu huyết tương tự, lúc ấy đáy lòng cô còn suy nghĩ, chỉ trong TV mới có cảnh như vậy, lại không nghĩ rằng, một ngày kia, chuyện này lại phát sinh ở trên người cô.

    Nhưng mà, cô không phải nữ nhân vật chính trong TV, cô không có quang hoàn của nhân vật chính, cũng không có nam chính phấn đấu quên mình tới cứu cô, hiện tại tay chân của cô đã hoàn toàn vô lực, cơ thể đã bắt đầu trầm xuống, cô cảm giác được, hơi thở của tử vong đang bao phủ lấy bản thân......

    Cô sẽ không thật sự, cứ như vậy chết ở đây mà ngay cả tên con sông bản thân chết cũng không biết......

    Mọi người đều có bản năng muốn sông , Kiều An Hảo cũng không ngoại lệ, cô còn không muốn chết, cô liều mạng muốn khiến cho bản thân nổi nên, nhưng mà tứ chi đã hoàn toàn nhũn ra căn bản không sử dụng được khí lực.

    Tuyệt vọng và khủng hoảng xen lẫn nhau, tràn ngập ở trong cơ thể Kiều An Hảo, loại cảm giác này có thể nhìn thấy tử vong sắp tới, nhưng lại không thể thoát khỏi khủng hoảng, khiến cho nước mắt của cô cứ thế rơi xuống, mang theo bất lực cùng ủy khuất không nói lên lời.

    Là vô cùng ủy khuất a, 10 tuổi cô không còn cha mẹ đã không nói, đã thế không lâu trước đây cô còn mất đi con của mình với người mà cô yêu thương nhất, kết quả, ông trời không có nửa điểm thương xót cô, ngược lại còn muốn cướp đi mạng sống của cô......

    Càng nghĩ, Kiều An Hảo càng tủi thân, cuối cùng rơi lệ thành sông.

    Kỳ thật lúc Lục Cẩn Niên nghe thấy Triệu Manh hô lên một câu “Kiều Kiều ngã xuống ” kia, đầu óc của anh cũng đã trống rỗng, trái tim giống như bị cái gì đó hung hăng bóp chặt, không còn cảm giác gì.

    Thậm chí ở dưới nước sông lạnh như băng, trong khoảnh khắc đó, anh trố mắt khoẳng một phút đồng hồ, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, bản thân phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

    Nhưng mà vừa nghĩ tới, con sông mờ mịt như vậy, Kiều An Hảo ở nơi nào, anh cũng không biết, Lục Cẩn Niên càng thêm lo lắng như đốt.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Mọi người trong đoàn làm phim đều đã dồn lại một chỗ, ở bên cạnh bờ đá, sắc mặt hết sức khó coi.

    Tốc độ chảy của nước sông rất xiết, có nhiều chỗ dòng xoáy chảy mạnh, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, Kiều An Hảo bị nước sông cuốn đi đã không thấy đâu, qua tầm năm phút đồng hồ, mới thấy Lục Cẩn Niên nổi lên khỏi mặt nước, tất cả mọi người đều hô tên anh, tiếng nước chảy bên dưới lại quá lớn, Lục Cẩn Niên không hề nghe thấy, chỉ nhìn chung quanh một lúc lâu, cả người bơi theo hướng mà Kiều An Hảo vừa bị cuốn đi.

    Lúc này, bỗng nhiên trợ lý của anh mới phản ứng kịp, đối mặt với đám người ngây ngốc đứng trên bờ, lớn tiếng hỏi: “Các người đứng ở chỗ này làm gì, mau đi gọi người đến giúp, nhanh lên!”

    “Đúng, đúng, mau gọi cứu hộ!” Bị trợ lý kêu lên như vậy, tất cả mọi người mới tỉnh táo trở lại, ba chân bốn cẳng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.

    Chờ đến lcus có người gọi điện thoại, trợ lý như là nhớ ra điều gì, mới nói với đạo diễn: “Nhớ rõ đừng truyền ra ngoài sự cố ngày hôm nay, nhất là Lục tổng, nếu sống chết của anh ấy còn chưa biết thế nào, cổ phiếu của Hoàn Ảnh sẽ rớt giá.”

    Đạo diễn vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có muốn thông báo cho người nhà của Tiểu Kiều không?”

    Trợ lý hơi do dự, anh nghĩ một chút, rồi nói: “Tạm thời không cần, Lục tổng bơi rất giỏi, theo dòng nước, có lẽ sẽ đuổi kịp cô Kiều, hiện tại chúng ta nên đi xuống hạ lưu, tiếp ứng cho bọn họ, ngâm trong nuowcslaau như vậy, khó tránh khỏi có nhiều nguy hiểm.”

    Lục Cẩn Niên vội vàng nhìn xung quanh dòng sông, mới phát giác bản thân mình trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã đi được một khoảng cách rất xa, điều này chứng tỏ tốc độ chảy của nước sông rất nhanh, khẳng định là Kiều An Hảo đã bị cuốn đi rồi…Anh lại không hề do dự bơi theo dòng nước.

    Xuôi theo dòng nước, bởi vì nước chảy nhanh, anh lại dùng ít sức, Lục Cẩn Niên có chút ý trên mặt nước, không biết rốt cuộc mình đã bơi xa thế nào, không biết qua bao lâu, đáy lòng ngày càng nôn nóng, trong đầu cũng càng ngày càng xuất hiện nhiều suy nghĩ rất tệ, cuối cùng nhìn thấy ở phía trước có một bóng màu hồng.

    Lúc Kiều An Hảo ngã xuống, cũng đang mặc đồ hóa trang.

    Đáy lòng Lục Cẩn Niên liền dâng lên chút hy vọng, tốc độ của anh nhanh hơn, càng ngày cnagf gần, càng ngày càng khẩn trường, sợ rằng bản thân mình sẽ phải thất vọng.

    Mãi cho đến khi bơi đến còn cách khoảng chục thước, anh mới hoàn toàn thấy rõ đó là Kiều An Hảo, cả người đều trở nên kích động, mạnh mẽ bơi đến, kéo quần áo của cô, sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt của cô đã trở nên trắng bệch.

    Lục Cẩn Niên vội vàng vươn tay ra, ôm cô vào trong lòng, lo lắng khẩn trương hô một câu: “Kiều Kiều…”

    Người con gái nhìn anh, cánh môi giật giật, giống như là muốn nói chuyện, sau cùng lại không thể làm được gì, liền dựa vào bờ vai của anh, mất hết sức lực mà ngất đi.

    Sắc trời lúc này đã dần tối, Lục Cẩn Niên nhìn chung quanh.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lúc này sắc trời đã dần tối, Lục Cẩn Niên thấy chung quanh sườn dốc, so với lúc quay phim đã thấp đi rất nhiều, nói cách khác, nhờ xuôi dòng, độ chênh lệch giữa nước và sườn dốc sẽ càng ngày càng nhỏ, đến lúc đó có thể lên bờ.

    Lục Cẩn Niên cúi đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo hôn mê trong ngực, tiếp tục xuôi dòng xuống.

    Cuối cùng chảy xuôi xuống hồi lâu, Lục Cẩn Niên cũng không biết, nhờ ánh trăng, anh thấy như anh suy đoán vậy, hai bên sườn dốc càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, mặt đất có độ cao không tới nửa mét, tốc độ tốc độ cũng chậm rất nhiều, Lục Cẩn Niên kéo Kiều An Hảo, nhích tới gần bên bờ, trước đẩy Kiều An Hảo lên bờ, sau đó mới bò lên.

    Lục Cẩn Niên đè ép bụng Kiều An Hảo, để cô nôn nước ra ngoài, thấy cũng không bao nhiêu, trong lòng buông lỏng một chút, vươn tay sờ sờ trán cô, không có nóng, hơi thở cũng bình thường, cả người mới hoàn toàn yên tâm, tốt lắm, chẳng qua là ngất đi.

    Lục Cẩn Niên nhìn chung quanh, không thấy rõ rừng cây, không có dấu hiệu người ở, Lục Cẩn Niên sờ sờ, lấy ra một cái di động, một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa.

    Điện thoại di động bị ngấm nước lâu như vậy, đã không thể nào mở lên được, cái bật lửa cũng còn dùng được.

    Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn y phục ướt đẫm trên người Kiều An Hảo, mặc như vậy, nhất định sẽ bị cảm, không biết lúc nào nhân viên cứu viện mới có thể tìm được bọn họ, nếu như ngã bệnh, tất nhiên sẽ rất phiền toái, nhưng cũng không thể đốt lửa ở chỗ này, rừng rậm khô ráo, không cẩn thận nhất định sẽ gây hỏa hoạn, đến lúc đó anh và Kiều An Hảo nhất định sẽ táng thân trong biển lửa.

    Lục Cẩn Niên suy nghĩ, cuối cùng cúi người xuống, cõng Kiều An Hảo còn đang ngủ say, sau đó đi vào trong rừng, xem có thể tìm một chỗ tránh gió không.

    Chẳng qua là Lục Cẩn Niên nhờ vào trực giác, tùy tiện tìm một phương hướng đi.

    Cũng may ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng cả một mảnh trong trẻo lạnh lùng, để Lục Cẩn Niên dù không mang đèn pin cũng có thể thấy rõ ràng đường đi.

    Trong rừng rậm, khắp nơi đều là lá rụng dưới đất, đạp lên, phát ra tiếng sột soạt.

    Lúc Kiều An Hảo mở mắt, người hơi cảm thấy lờ mờ, có chút không phản ứng kịp, rốt cuộc mình đang trong tình trạng nào.

    Cô ngẩng đầu lên, nhìn cây cối hai bên cao vút, nhăn trán lại, sau đó mới từ từ nhớ lại, lúc mình quay phim, bị ngã từ sườn dốc xuống nước, sau đó có cảm giác kinh khủng như cái chết đang gần kề, lần nữa quét sạch cô, cả người không nhịn được sợ run lên.

    Lục Cẩn Niên cảm giác được cô gái tỉnh lại trên lưng, quay đầu lại, nhìn gương mặt Kiều An Hảo, nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng: "Kiều Kiều?"

    Kiều An Hảo nghe tiếng của Lục Cẩn Niên, trán lại càng nhăn chặt hơn.

    Sao Lục Cẩn Niên sẽ ở cùng với cô? Không phải cô đang nằm mơ chứ?

    Lục Cẩn Niên chờ giây lát, không nghe được Kiều An Hảo trả lời, mở miệng lần nữa: "Kiều Kiều, em tỉnh chưa?"

    Kiều An Hảo nghe thấy lời của Lục Cẩn Niên, từ từ hồi phục tinh thần, nghĩ đến lúc mình bị ngấm nước lâu quá, sắp nhịn không được, có người ôm lấy mình, lúc ấy ý thức của cô, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt, còn tưởng rằng là ảo giác của mình...

    Kiều An Hảo nghĩ tới đây, mới ý thức, mình đang được Lục Cẩn Niên cõng ở trên lưng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó tin, ngơ ngác mở miệng, hỏi một câu: "Lục Cẩn Niên, là anh sao?"

Chia sẻ trang này