1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hồng lâu mộng - Tào Tuyết Cần

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Julian, 01/08/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Thosanthanhpho83

    Thosanthanhpho83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    167
    Đã được thích:
    0
    bái phục bà chị thật đấy, đủ kiên nhẫn để mà ghi hết lại quyển HỒNG LÂU MỘNG, kô biết có phải tập đánh 10 ngón kô.
  2. Thosanthanhpho83

    Thosanthanhpho83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2006
    Bài viết:
    167
    Đã được thích:
    0
    1 tác phẩm đồ sộ như thế này , cộng với công lao của các bậc tiền nhân, vì thế kô thể để nó tụt xuống trang cuối được, mà phải luôn ở trên đầu. Tứ đại thiên thư
  3. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Hihi Dạo này lười nên bẵng đi, xin lỗi nhé.
    Tiếp luôn:
    Ra khỏi vườn, thấy Bồi Dính chực ở cửa ngoài, Bảo Ngọc hỏi:
    - Ông gọi tao có việc gì, mày có biết không?
    Bồi Dính nói:
    - Cậu đi mau lên, đến đó sẽ biết.
    Vừa nói vừa giục Bảo Ngọc.
    Đi qua buồng khách, trong bụng Bảo Ngọc vẫn nghi ngờ, bỗng nghe thấy bên góc tường có tiếng cười khanh khách, ngoảnh lại thấy Tiết Bàn vỗ tay nhảy xổ lại cười nói:
    - Nếu không nói là dượng gọi thì khi nào anh lại chịu ra ngay.
    Bồi Dính cũng cười, rồi quì xuống. Bảo Ngọc đứng ngẩn người một lúc, mới biết là Tiết Bàn đánh lừa mình. Tiết Bàn vội vái chào nhận lỗi và nói:
    - Xin đừng quở phạt thằng bé này. Việc này là do tôi nhờ nó đi đấy.
    Bảo Ngọc đành chịu, không biết làm thế nào, chỉ cười hỏi:
    - Anh đánh lừa tôi cũng được, nhưng việc gì phải mượn tiếng cha tôi? Tôi sẽ đến mách dì, để người xử cho việc này, liệu có nên không?
    Tiết Bàn vội nói:
    - Vì tôi muốn anh đến mau, nên quên hẳn những câu kiêng kỵ, sau này anh muốn đánh lừa tôi, cũng lại mượn tiếng cha tôi, thế là xong chuyện.
    - Ối chà, nói câu ấy lại càng đáng chết nữa!
    Rồi Bảo Ngọc quay sang Bồi Dính bảo:
    - Giống phản chủ này còn quì mãi làm gì đây?
    Bồi Dính vội đứng dậy lạy tạ.
    Tiết Bàn nói;
    - Nếu không phải việc cần, tôi không dám làm phiền anh như thế. Chỉ vì ngày mai, mồng ba tháng năm, là ngày sinh của tôi, không biết lão Trình Nhật Hưng ở hàng bán đồ cổ tìm đâu được những ngó sen tươi vừa to vừa dài, lại trắng muốt; những quả dưa hấu rất to; một con cá tươi rất dài và con lợn Xiêm đã được xông hương cây bách là của nước Xiêm La đem đến cống(6). Anh xem, bốn thứ này đã dễ tìm đâu cho ra? Cá và lợn tuy là món quí, chỉ khó tìm thôi, còn ngó sen và dưa hấu, không biết họ làm thế nào mà có được! Trước hết tôi đem dâng mẹ tôi, rồi cho đem biếu bà và dì, bác. Còn để lại một ít, nếu tôi ăn một mình sợ tổn phúc. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài tôi ra chỉ có anh là đáng ăn thôi. Vì thế, tôi đặc biệt đến mời anh. May sao lại có một phường hát mới đến, chúng ta cùng chơi vui một hôm, anh nghĩ thế nào?
    Hai người vừa nói vừa đi vào thư phòng, thấy bọn Thiềm Quang, Trình Nhật Hưng, Hồ Tư Lai, Đan Sính Nhân và phường hát đều đã ở đấy rồi. Thấy Bảo Ngọc vào, mọi người đứng dậy chào hỏi một lượt. Uống nước trà xong, Tiết Bàn sai bày tiệc rượu. Bọn hầu trai vội vàng đi bày tiệc rồi mọi người vào ngồi.
    Bảo Ngọc trông thấy dưa hấu và ngó sen đều là của lạ, cười nói với Tiết Bàn:
    - Tôi chưa có gì mừng anh mà lại đến quấy thế à?
    - Thế ngày mai anh định mang thứ gì đến mừng?
    - Tôi chẳng mang cái gì cả. Nói đến tiền bạc hay đồ ăn đồ mặc, thì toàn không phải là của tôi. Chỉ có một tờ giấy viết chữ hay là một bức vẽ mới đúng là của tôi đáng đem đến mừng.
    - Anh nói đến bức vẽ, tôi lại nhớ tới hôm nọ ở một nhà kia, có bức vẽ xuân cung rất đẹp, trên có viết nhiều chữ, nhưng tôi không xem kỹ, chỉ thấy chỗ lạc khoản hình như chữ canh hoàng gì ấy, trông đẹp quá chừng.
    Bảo Ngọc nghe xong, trong bụng ngờ ngợ, liền nói:
    - Những bức vẽ xưa nay tôi đều đã được xem qua, chẳng có nhà danh họa nào tên là Canh Hoàng cả.
    Nghĩ một lúc, phì cười lên, sai người lấy bút viết hai chữ vào lòng bàn tay rồi hỏi Tiết Bàn:
    - Anh chắc hai chữ ấy là canh hoàng đấy chứ?
    - Sao lại không chắc?
    Bảo Ngọc xòe bàn tay ra cho hắn xem và nói:
    - Có phải hai chữ này không? Thực ra hai chữ này không khác chữ canh hoàng là mấy.
    Mọi người xem thì ra hai chữ Đường Dần(*), đều cười nói:
    - Chắc là hai chữ này rồi, lúc đó cậu Tiết có lẽ mắt hoa nên không thấy rõ, cũng chưa biết chừng.
    **********************
    (*) Tên một danh họa đời Minh
    **********************
    Tiết Bàn nghĩ thấy cụt hứng, cười nói:
    - Nào ai biết nó là "đường" hay là "kẹo".
    Đương nói chuyện thì đứa hầu nhỏ vào trình: "Cậu Phùng lại chơi". Bảo Ngọc biết ngay là Phùng Tử Anh, con quan Thần Vũ tướng quân Phùng Đường. Bọn Tiết Bàn bảo mời vào. Nói chưa dứt lời, đã thấy Phùng Tử Anh tươi cười bước vào. Mọi người vội đứng dậy mời ngồi. Phùng Tử Anh nói:
    - Tốt lắm! Chả cần phải đi đâu nữa, cứ ở nhà vui thú với nhau là được.
    Bảo Ngọc, Tiết Bàn đều cười, nói:
    - Lâu lắm không gặp được anh. Bác nhà có được mạnh khỏe không?
    Tử Anh đáp:
    - Cha tôi vẫn khỏe mạnh, chỉ có mẹ tôi gần đây bị phong hàn, có nhọc vài hôm.
    Tiết Bàn thấy trên mặt Tử Anh có vết thương hơi tím, cười hỏi:
    - Lại đánh nhau với ai mà có vết thương trên mặt?
    Phùng Tử Anh cười nói:
    - Từ khi đánh con ông đô úy họ Cừu bị thương, tôi đã hối hận và nhớ mãi việc ấy, không dám nóng nẩy, thì còn đánh nhau với ai? Vết thương ở trên mặt là tại hôm nọ tôi đi săn ở núi Thiết Võng, bị con chim ưng đập cánh trúng đấy.
    Bảo Ngọc hỏi:
    - Bao giờ thế?
    - Đi từ hôm hai mươi tám tháng ba đến hôm qua mới về.
    - Thảo nào hôm mồng ba mồng tư vừa rồi tôi đến dự tiệc nhà anh Thẩm không thấy anh. Tôi định hỏi, nhưng lại quên mất. Anh đi một mình hay cả bác cũng đi?
    - Vì cha tôi đi, tôi không thể từ chối được, nên phải cùng đi Chứ tôi có phải hóa rồ đâu. ở nhà mấy anh em cùng nhau uống rượu nghe hát, chẳng vui hơn sao, tội gì mà lại chuốc lấy sự bực tức vất vả vào người. Chuyến đi này trong sự không may lại gặp sự rất may.
    Bọn Tiết Bàn thấy hắn uống nước rồi, đều nói: "Xin mời vào tiệc, có chuyện gì sẽ nói sau". Tử Anh nghe xong đứng dậy nói:
    - Cứ lẽ ra, tôi phải ở lại hầu rượu các anh là đúng, nhưng hiện giờ có việc rất cần, tôi phải đi, xong đó quay về trình cha tôi ngay, thực không thể ở lại được.
    Tiết Bàn, Bảo Ngọc khi nào chịu nghe, cố sống cố chết giữ lại không cho đi. Tử Anh cười nói:
    - Lạ quá, chúng ta sống với nhau trong bấy nhiêu năm, khi nào lại có cái đối xử với nhau như thế? Thực tôi không thể theo lời được. Nếu nhất định giữ tôi, xin mang cốc lớn ra đây tôi uống hết hai cốc là được.
    Mọi người nghe nói, đành thôi không nài nữa. Tiết Bàn cầm chai, Bảo Ngọc cầm cốc, rót đầy hai cốc to. Tử Anh đứng dậy uống một hơi hết. Bảo Ngọc nói:
    - Anh hãy nói hết cái chuyện "không may lại gặp may" cho chúng tôi nghe đã, rồi mới được đi.
    Tử Anh cười nói:
    - Bây giờ không thể nào nói hết được. Cũng vì việc ấy, tôi muốn sửa một bữa tiệc, mời các anh đến chơi nói chuyện và còn có việc nhờ đến các anh nữa.
    Nói xong, chắp tay chào rồi đi.
    Tiết Bàn nói:
    - Càng nói càng làm cho người ta sốt ruột lên, không thể nhịn được! Bao giờ anh mới nói rõ cho người ta đỡ mong.
    Tử Anh nói:
    - Lâu thì mười ngày, chóng thì tám ngày nữa.
    Vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa, cưỡi ngựa đi.
    Mọi người trở về, theo thứ tự ngồi lại uống rượn, một lúc mới tan tiệc.
    Bảo Ngọc về trong vườn, Tập Nhân ở nhà đương băn khoăn không biết Bảo Ngọc sang hầu Giả Chính, lành dữ ra sao. Bỗng thấy Bảo Ngọc về, say lướt khướt, hỏi duyên cớ, Bảo Ngọc kể hết đầu đuôi. Tập Nhân nói:
    - Người ta đương sốt lòng sốt ruột chờ đợi. Cậu cứ mải vui, chẳng nghĩ gì cả. Cậu cũng nên sai người về báo tin mới phải!
    Bảo Ngọc nói:
    - Tôi vẫn định cho người về báo tin, nhưng gặp anh Phùng Tử Anh đến, nên trót quên mất.
    Nói xong thấy Bảo Thoa chạy đến cười nói:
    - Anh ăn trước những thứ gì ngon lạ ở bên nhà tôi đấy?
    Bảo Ngọc cười nới:
    - Nhà chị có thứ gì ngon lạ, tất nhiên là để dành cho chúng tôi trước.
    Bảo Thoa lắc đầu cười nói:
    - Hôm qua anh tôi mời riêng tôi, tôi không ăn, bảo để dành lại biếu người khác. Tôi tự nghĩ mình kém phúc, không đáng ăn những thứ ấy.
    Nói xong a hoàn pha nước uống, rồi nói chuyện phiếm.
    Đại Ngọc nghe nói Giả Chính gọi Bảo Ngọc, suốt ngày không thấy về, trong bụng cũng áy náy lo thay cho cậu ta. Sau bữa cơm chiều, nghe nói Bảo Ngọc đã về, Đại Ngọc định đến hỏi xem có xảy việc gì không? Đang lững thững đi, thấy Bảo Thoa cũng đi vào vườn. Đại Ngọc liền chạy theo sau. Vừa đến cầu Thấm Phương, thấy các giống thủy cầm đương tắm trong ao, không nhận ra được giống gì, toàn những màu sắc lóng lánh, trông đẹp lạ thường. Đại Ngọc đứng dừng lại xem một lúc rồi đi đến viện Di Hồng, thì cửa đã đóng, Đại Ngọc liền gõ cửa.
    Không ngờ Tình Văn và Bích Ngân đương cãi nhau. Thấy Bảo Thoa đến, Tình Văn liền giận lây cả cô ta, lủng bủng nói ở trong nhà: "Lúc bận cũng như lúc rỗi, cứ đến ngồi lì ra đấy, làm cho người ta mãi nửa đêm gà gáy cũng chưa được đi ngủ". Chợt lại nghe có tiếng người gõ cửa, Tình Văn lại càng cáu lên, chẳng hỏi là ai, nói ngay:
    - Ngủ cả rồi, ngày mai hãy đến.
    Đại Ngọc xưa nay vẫn biết thói quen của đám a hoàn hay mải chơi, có lẽ chúng nó không nhận được tiếng của mình, cho là đứa a hoàn nào gọi, nên không mở cửa. Vì thế lại gọi to:
    - Tôi đây! Sao không mở cửa ngay?
    Tình Văn vẫn không nghe rõ, lại gắt lên:
    - Chị là ai cũng mặc kệ, cậu Bảo đã dặn tôi nhất thiết không để người nào vào!
    Đại Ngọc nghe nói, đứng ở ngoài cửa tức lắm, định quát to nhưng lại nén giận, tự nghĩ: "Tuy nhà cậu cũng như nhà mình, nhưng mình vẫn là khách. Bây giờ bố mẹ chết rồi, không có chỗ nương tựa, mình phải đến ở nhờ đây, có giận cũng vô ích". Đại Ngọc nghĩ vậy, nước mắt chảy xuống ròng ròng, về không tiện, đứng cũng không tiện. Đương lúc phân vân, nghe ở trong nhà có tiếng cười nói, lắng tai mãi thì ra tiếng Bảo Ngọc và Bảo Thoa. Đại Ngọc càng giận, nghĩ quanh nghĩ quẩn, sực nhớ tới việc sáng hôm nay: "Có lẽ vì anh ấy giận ta, cho là ta đi mách anh ấy. Nhưng khi nào ta lại mách! Anh ấy không chịu nghe ngóng kỹ, lại giận ta đến nỗi này à! Hôm nay không cho ta vào, liệu ngày mai không gặp mặt được sao?" Càng nghĩ càng đau xót, thôi thì mặc kệ rêu xanh sương lạnh, đường hoa gió lùa, một mình thơ thẩn, đứng dưới bóng cây bên góc tường, rầu rầu thổn thức, nức nở nghẹn ngào!
    Đại Ngọc vẫn sẵn dáng điệu tuyệt vời, nhan sắc hiếm có. Ngờ đâu trận khóc này làm chim chóc đương đậu trên cành liễu, khóm hoa gần đấy, cũng xào xạc bay xa, không nỡ nghe những tiếng khóc than ai oán. Thực là:
    Hoa choáng hồn lên buồn tẻ bấy;
    Chim bừng mắt dậy ngẩn ngơ đâu!

    Vậy có bài ca rằng:
    Cô Tần tài sắc tuyệt vời,
    Một mình hiu quạnh ra ngoài buồng thêu.
    Giọng than chưa ngớt nghẹn ngào,
    Hoa tơi bời rụng, chim xào xạc bay.

    Đại Ngọc đương lúc than khóc, chợt nghe thấy kẹt một tiếng, cánh cửa mở, có một người đi ra.
    (Hết hồi hai mươi sáu)
    Được letdown sửa chữa / chuyển vào 09:55 ngày 22/04/2006
  4. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Hồi thứ hai mươi bảy
    Đình Trích Thúy, Dương Phi đùa **** trắng;
    Mộ Mai Hương, Phi Yến khóc hoa tàn.

    Đại Ngọc đương lúc than khóc, chợt cửa mở, Bảo Thoa ở trong bước ra, bọn Bảo Ngọc, Tập Nhân đều tiễn ra cửa. Đại Ngọc muốn chạy đến hỏi Bảo Ngọc, nhưng lại sợ người ta biết, làm cho Bảo Ngọc xấu hổ, vì thế Đại Ngọc đứng né ra một bên để cho Bảo Thoa đi. Đợi Bảo Ngọc đóng cửa rồi, Đại Ngọc mới trở lại nhìn vào cửa gạt nước mắt, cảm thấy không còn thú vị gì, liền lủi thủi quay về cởi đồ trang sức ra.
    Ngày thường, bọn Tử Quyên, Tuyết Nhạn vẫn biết tính nết Đại Ngọc; lúc rỗi ngồi buồn, không cau mày cũng thở dài, nhiều khi bỗng đang yên lành, không biết vì sao cũng rơm rớm nước mắt. Trước còn có người khuyên ngăn, hoặc cho là cô ta nhớ bố mẹ, nhớ quê hương hay bị oan ức điều gì, nên họ tìm lời an ủi. Nhưng sau hàng năm hàng tháng lúc nào cũng thế, mọi người lâu dần cũng quen đi, chẳng ai để ý đến nữa, vì thế họ mặc kệ cho cô ta ngồi buồn một mình, cứ lẻn ra ngoài chơi.
    Đại Ngọc tựa vào bao lan giường, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt giàn giụa, ngồi ngây như một pho tượng, mãi đến canh hai mới đi nằm.
    Hôm sau là ngày hai mươi sáu tháng tư, đến giờ mùi, là sang tiết Mang chủng. Theo tục cổ, đến ngày này, các nơi bày lễ vật cúng tiễn hoa thần. Vì rằng sau đó sang mùa hạ, các thứ hoa đều tàn, thần hoa lui về, nên phải làm lễ tiễn, nhất là trong khuê các lại càng náo nức hơn. Vì thế các người ở trong vườn Đại Quan ai nấy đều dậy sớm. Bọn con gái nhỏ hoặc lấy bông hoa cành liễu bện thành kiệu, ngựa, hoặc dùng gấm vóc, the lụa xếp thành cờ quạt tàn lọng, cái nào cũng buộc bằng chỉ ngũ sắc, treo trên từng ngọn cây, từng cành hoa. Trong vườn giải thêu phất phới, cành hoa chờn vờn. Các chị em đều tô son điểm phấn, làm cho đào thẹn hạnh nhường, yến ghen oanh tủi, vẻ tươi đẹp không thể tả hết được. Bấy giờ chị em bọn Bảo Thoa, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Lý Hoàn, Phượng Thư và cháu Đại Thư, Hương Lăng cùng bọn a hoàn đều đến chơi đùa cả ở trong vườn, riêng Đại Ngọc không thấy đâu cả. Nghênh Xuân hỏi:
    - Sao không thấy em Lâm? Cô bé này lười quá! Bây giờ hãy còn ngủ à?
    Bảo Thoa nói:
    - Chị em hãy ngời chờ đây, để tôi đi bắt cô ấy đến.
    Nói xong rẽ mọi người ra, đi thẳng đến quán Tiêu Tương. Trong khi đi, gặp bọn Văn Quan tất cả mười hai cô bé cùng đi đến, bèn đứng lại chào hỏi, nói mấy câu chuyện rồi đi. Bảo Thoa quay lại bảo:
    - Họ đang ở trong kia kìa, đến đấy mà tìm. Ta đi tìm cô Lâm rồi về ngay.
    Nói xong đi quanh đến quán Tiêu Tương. Ngẩng đầu nhìn, thấy Bảo Ngọc đi tới. Bảo Thoa đứng lại cúi đầu ngẫm nghĩ: "Bảo Ngọc và Đại Ngọc từ bé cùng ở một nơi, anh em họ nhiều lúc không biết tránh sự hiềm nghi, cười đùa không giữ ý, vui giận bất thường; vả chăng Đại Ngọc tính nết nhỏ nhen, lại hay ghen ghét, bây giờ mình đến đấy, một là không tiện cho Bảo Ngọc, hai là Đại Ngọc sinh ngờ, chi bằng ta trở về là hơn". Nghĩ xong, Bảo Thoa định quay đi tìm chị em khác, thì trước mặt có một đôi **** trắng to bằng cái quạt, con xuống con lên, theo gió bay lượn, rất là đẹp mắt. Bảo Thoa muốn bắt để chơi, liền lấy cái quạt ở trong tay áo ra, định đập xuống đất. Không ngờ đôi **** cứ lên lên xuống xuống, lượn lượn bay bay, rồi chúng luồn qua khe hoa, khóm liễu, chờn vờn định bay qua sông, làm cho Bảo Thoa cứ rón rén đuổi theo mãi đến đình Trích Thúy ở bên ao. Bấy giờ mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển, Bảo Thoa đành thôi không đuổi nữa. Quay về, nghe trong đình có tiếng người nói rì rầm. Nguyên cái đình này xây ở trong hồ, bốn mặt đều có lan can chạm trổ, chung quanh dán giấy kín. Bảo Thoa đứng lại, lắng tai nghe, thấy nói:
    - Chị xem cái khăn lụa này nếu quả là của chị đánh rơi, thì chị giữ lấy; nếu không phải, tôi sẽ đem trả lại cậu Vân.
    - Sao lại không phải của tôi! Đưa đây cho tôi xin.
    - Thế thì chị thưởng cho tôi cái gì nào? Lẽ nào tôi lại đưa không cho chị?
    - Tôi đã hứa với em, không khi nào tôi lại đánh lừa em.
    - Tôi đưa giả chị, chị tạ ơn tôi đã đành rồi, còn người bắt được, chị không tạ người ta à?
    - Em đừng nói nhảm, người ta là chủ nhà, bắt được cái gì của chúng ta thì phải trả lại, còn đòi tạ ơn à?
    - Nếu chị không tạ, thì tôi trả lời người ta thế nào? Vả chăng, cậu ấy dặn tôi ba bốn lần, nếu chị không tạ ơn thì không được lấy khăn lại.
    - Thôi được, cầm cái này về cho người ta, tức là tôi tạ ơn đấy. Nhưng phải thề đi, em có nói chuyện này với ai không?
    - Tôi mà nói với ai thì mồm sẽ lên đinh, ngày sau sẽ chết điêu chết đứng.
    Lại nghe có người nói:
    - Chúng ta cứ mải nói chuyện, khéo không ở ngoài có người nghe trộm đấy. Chi bằng mở toang cửa sổ ra, có ai trông thấy chúng ta ở trong này, họ sẽ cho là chúng ta nói chuyện tếu với nhau thôi. Khi họ đến gần đây, chúng ta trông thấy sẽ thôi không nói nữa.
    Bảo Thoa đứng ngoài nghe vậy, giật mình nghĩ bụng: "Xưa nay những đứa gian dâm trộm cướp, bụng dạ đều ra trò cả! Nếu mở cửa, thấy ta ở đây, lẽ nào chúng nó không hổ thẹn? Vả lại nghe tiếng hệt như tiếng con Hồng ở phòng Bảo Ngọc, nó xưa nay vẫn to gan, không coi ai ra gì. Nó là đứa a hoàn điêu ngoa, quỉ quái bực nhất. "Người cùng làm phản, chó cùng nhảy qua tường". Nay ta biết được sự xấu xa của nó, nếu không cẩn thận, không những thêm chuyện, mà ta cũng chẳng hay ho gì. Bây giờ lánh đi một nơi thì không kịp, chi bằng dùng lối "kim thiền thoát xác"(1) mới được". Bỗng nghe kẹt một tiếng, Bảo Thoa liền cố ý đi nặng bước, cười hỏi:
    - Chị Tần, tôi xem chị trốn đi đâu nào?
    Vừa nói vừa cố ý đi rảo bước.
    *********************
    (1) kế Ve sầu lột xác
    *********************
    Hồng Ngọc và Trụy Nhi ở trong đình, vừa mở cửa sổ ra, đã thấy Bảo Thoa nói thế, rồi rảo bước đi lên, hai người đều sợ hãi. Bảo Thoa ngoảnh lại cười hỏi:
    - Các chị giấu cô Lâm ở đâu?
    Trụy Nhi nói:
    - Tôi có thấy cô Lâm đâu.
    Bảo Thoa nói:
    - Tôi vừa mới ở bên kia hồ, trông thấy cô Lâm ngồi đấy quấy nước chơi, tôi muốn lẳng lặng đến để cô ấy giật mình, nhưng chưa tới nới, cô ấy đã trông thấy, liền đi rẽ sang phía đông rồi mất hút. Có lẽ cô ấy nấp ở trong này?
    Bảo Thoa cố ý vào tìm, lại quay ra, miệng lẩm bẩm:
    - Nhất định cô ta nấp ở trong hang núi này. Nếu gặp phải rắn nó cắn cho một cái thì xong đời.
    Vừa nói vừa đi, trong bụng cười thầm: "Thế là ta nói quanh che giấu đã trôi, chẳng biết chúng nó nghĩ thế nào".
    Hồng Ngọc nghe vậy, tin là thực, đợi Bảo Thoa đi xa, liền kéo tay Trụy Nhi lại bảo:
    - Thôi hỏng rồi ! Cô Lâm núp ở trong này, nhất định nghe thấy những câu chuyện của chúng ta.
    Trụy Nhi nghe nói ngồi thừ ra một lúc, Hồng Ngọc lại hỏi:
    - Thế thì bây giờ làm thế nảo?
    - Nghe thấy thì nghe, chứ có động chạm gì đến ai! Người nào lo việc người ấy là xong.
    - Cô Bảo nghe thấy chẳng sao, chứ cô Lâm miệng hay xoi bói, bụng hay khe khắt, nghe thấy mà đi nói tung ra thì làm thế nào?
    Đương nói chuyện, thấy bọn Văn Quan, Hương Lăng, Tư Kỳ, Thị Thư đi đến. Hai người nói lảng ra chuyện khác rồi cười đùa với bọn này.
    Phượng Thư ở bên kia sườn núi vẫy tay gọi. Hồng Ngọc vội vàng bỏ mọi người chạy đến, cười hỏi:
    - Mợ gọi cháu có việc gì?
    Phượng Thư ngắm nghía một lúc, thấy Hồng Ngọc sạch sẽ nhanh nhẹn, ăn nói có duyên, liền cười hỏi:
    - Hôm nay bọn a hoàn của ta không đi theo hầu. Ta nhớ ra một việc, muốn sai mày đi, không biết mày có làm nổi không? Nói năng có được rành mạch không?
    - Mợ có việc gì xin cứ bảo, nếu cháu nói không rành mạch, làm hỏng việc, mợ cứ trách phạt.
    - Mày ở nhà cô nào? Để khi ta sai đi, có ai đến tìm, ta sẽ nói hộ.
    - Cháu ở nhà cậu Bảo.
    - Thế ra mày ở nhà cậu Bảo đấy à? Thảo nào! Thôi được, nếu cậu ấy đến hỏi thì ta nói hộ. Mày về nhà ta bảo chị Bình: dưới cái giá mâm sứ Nhữ Châu để trên cái bàn ở nhà ngoài, có một gói bạc một trăm hai mươi lạng, là để trả tiền công thợ thêu. Khi nào vợ Trương Tài đến thì cân ngay trước mặt, đưa cho chị ta mang đi. Lại còn việc nữa: lấy cái túi nhỏ ở đầu giường mang đến đây cho ta.
    Hồng Ngọc nghe xong, vâng lời đi ngay. Một lúc trở lại, không gặp Phượng Thư ở trên sườn núi nữa. Thấy Tư Kỳ ở trong hang núi ra, đương đứng thắt lưng, Hồng Ngọc chạy lại hỏi:
    - Chị có biết mợ Hai ở đâu không?
    - Tao không biết.
    Hồng Ngọc quanh đi tìm các nơi, gặp Thám Xuân, Bảo Thoa đang ngồi xem cá ở bên hồ. Hồng Ngọc lại gần cười nói:
    - Thưa hai cô, có biết mợ Hai đi đâu không?
    Thám Xuân nói:
    - Đến nhà mợ Cả mà tìm.
    Hồng Ngọc đến thôn Đạo Hương, thấy bọn Tình Văn, Ỷ Hà, Bích Ngân, Tử Tiêu, Xạ Nguyệt, Thị Thư, Nhập Họa, Oanh Nhi cùng đi lại. Tình Văn trông thấy Hồng Ngọc nói ngay:
    - Con này động điên sao? Không tưới hoa ngoài sân, không cho chim ăn, không pha trà, chỉ chạy nhông thôi.
    Hồng Ngọc nói:
    - Hôm qua cậu Hai bảo: sáng nay không cần tưới hoa nữa, cứ cách một ngày tưới một lần. Chim thì tôi cho ăn lúc chị còn đương ngủ kia.
    Bích Ngân nói:
    - Còn nước trà thì sao?
    Hồng Ngọc nói:
    - Hôm nay không phải phiên của tôi, có trà hay không, đừng hỏi đến tôi.
    Ỷ Hà nói:
    - Chị nghe miệng nó nói đấy! Thôi các chị đừng hỏi nữa, mặc kệ cho nó đi chơi.
    Hồng Ngọc nói:
    - Các chị thử hỏi xem, tôi có đi chơi không? Mợ Hai vừa bảo tôi đi lấy cái này đây.
    Nói xong, nó đưa cái túi cho mọi người xem, ai nấy nín lặng, không nói gì nữa, rồi bỏ đi cả.
    Tình Văn cười nhạt:
    - Thảo nào! Thế ra nó đã trèo lên được cành cao, nên mới coi thường chúng ta. Không biết nó đã ăn đã nói được những câu gì? Đã ai biết tên biết tuổi nó là gì, mà nó vênh mặt lên như thế? Lần này không hề gì, chứ lần sau thì liệu đấy! Thôi từ nay trở đi nó có giỏi thì ra khỏi cái vườn này, cứ ngồi được mãi ở trên cành cao ấy,mới cho là tài.
    Tình Văn vừa nói vừa đi.
  5. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Hồng Ngọc nghe nói, không tiện cãi lại, chỉ cố nén giận đi tìm Phượng Thư. Đến buồng họ Lý, quả gặp Phượng Thư đương ngồi nói chuyện ở đấy. Hồng Ngọc vào trình:
    - Chị Bình nói: khi mợ đi, chị ấy đã cất gói bạc rồi. Vợ Trương Tài đến lấy, chị ấy đã cân trước mặt và giao cho mang đi rồi.
    Hồng Ngọc lại đưa cái túi ra, thưa:
    - Chị Bình bảo tôi đến trình mợ: Vừa rồi Lai Vượng đến hỏi xem mợ có truyền bảo gì, để nó còn phải sang bên kia; chị Bình đã theo ý mợ bảo nó đi rồi.
    Phượng Thư cười nói:
    - Nó theo ý ta như thế nào mà bảo Lai Vượng đi?
    - Chị Bình bảo: mợ tôi nhắn lời hỏi thăm mợ bên ấy. Cậu Hai không có ở nhà. Dù có chậm vài hôm, xin mợ cứ yên lòng. Khi nào mợ Năm khỏe, mợ tôi sẽ cùng mợ Năm sang thăm. Hôm trước mợ Năm sai người đến nói: bà mợ có nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của mợ, lại muốn nhờ cô bên ấy tìm hộ mấy viên thuốc "duyên niên thần nghiệm vạn toàn đan". Nếu có thì mợ sai người mang đến đưa cho mợ tôi. Sau có người đi, sẽ tiện đường đem sang cho bà mợ.
    Hồng Ngọc nói chưa dứt lời, Lý Hoàn cười nói:
    - Ô chà! Tao không hiểu mày nói gì, cứ "mợ, mợ, "cậu, cậu" lôi ra một tràng.
    Phượng Thư cười nói:
    - Chả trách chị không hiểu là phải. Đó là câu chuyện bốn năm gia đình khác nhau.
    Rồi quay lại Hồng Ngọc cười nói:
    - Con bé này khá đấy, mày nói cũng rành mạch, chứ không như những đứa khác cứ ấp a ấp úng, nói lý nhí như muỗi kêu ấy. Chị không biết, bây giờ trừ mấy a hoàn và bà già hầu tôi ra, tôi không muốn nói với ai cả: Một câu nói của mình, họ kéo dài ra làm hai ba đoạn, đứt quãng từng chữ từng câu, lai nhai ấp úng, chỉ tổ làm cho mình nóng tiết lên, chứ họ có biết gì đâu. Bình Nhi nhà tôi trước cũng thế đấy. Tôi thường bảo nó có phải nói như tiếng muỗi mới gọi là mỹ nhân đâu? Tôi dạy nó nhiều lần, nên bây giờ nó mới khá đấy.
    Lý Hoàn cười nói:
    - Có phải ai cũng láu lỉnh như thím đâu!
    Phượng Thư nói:
    - Con bé này cũng khá đấy. Vừa rồi hai lần nói chuyện, tuy không nhiều mấy, nhưng lời nói cũng gãy gọn.
    Nói xong quay lại Hồng Ngọc cười bảo:
    - Ngày mai mày sang hầu tao, tao sẽ nhận làm con nuôi, tao trông nom cho, sau này mày sẽ nên người.
    Hồng Ngọc nghe nói bật cười. Phượng Thư nói:
    - Mày cười gì? Mày cho tao còn trẻ, hơn mày mấy tuổi, lại chực làm ****** à? Mày mơ ngủ hay sao! Mày xem có những người lớn hơn mày nhiều, cứ chực gọi tao là mẹ, tao cũng chẳng thèm nhìn. Thế này là tao cất nhắc mày đấy!
    Hồng Ngọc cười nói:
    - Không phải cháu cười thế đâu. Cháu cười là cười mợ nhận nhầm thứ bậc đấy thôi. Mẹ cháu đã là con nuôi mợ rồi, bây giờ mợ lại nhận cháu làm con nuôi.
    Phượng Thư nói:
    - ****** là ai?
    Lý Hoàn cười nói:
    - Thím không nhận được nó à? Nó là con gái Lâm Chi Hiếu đấy.
    Phượng Thư nghe xong rất lấy làm lạ, nói:
    - Thế ra con gái nó đấy à? - Lại cười nói: - Hai vợ chồng Lâm Chi Hiếu đần độn thế, suốt ngày không ai cạy mồm nó nói một câu. Ngày thường tôi vẫn bảo: hai người này lấy nhau thực là tốt đôi, một người điếc, một người câm. Ai ngờ lại đẻ ra được đứa con sắc sảo nhanh nhẹn thế này! Mày mười mấy tuổi?
    - Cháu mười bảy tuổi.
    - Tên là gì?
    - Nguyên trước là Hồng Ngọc, vì trùng tên với cậu Bảo, nên đổi là Tiểu Hồng.
    Phượng Thư nghe nói, cau mày lại, ngoảy đầu một cái rồi bảo:
    - Rõ chán thật! Được ngọc có lẽ sướng lắm hay sao, người này cũng "ngọc", người kia cũng "ngọc".
    Rồi quay sang nói với Lý Hoàn:
    - Chị không biết, tôi đã bảo mẹ nó: vợ Lại Đại bây giờ lắm việc, chẳng còn biết ai với ai trong phủ này nữa. Tôi nhờ mụ ấy tìm hộ hai a hoàn, mụ ấy chỉ nhận lời cho xong, rồi không những không đi tìm, lại còn đưa con đi hầu chỗ khác. Hay là con nó đến hầu tôi không được tử tế chăng?
    Lý Hoàn cười nói:
    - Thím đa nghi lắm. Con người ta đi hầu đã lâu rồi, đến giờ thím mới bảo, thì còn trách gì mẹ nó?
    Phượng Thư cười nói:
    - Đã thế thì ngày mai tôi sẽ nói với chú Bảo tìm người khác thay cho con bé này đến ở với tôi. Nhưng liệu mày có bằng lòng không?
    Hồng Ngọc cười nói:
    - Bằng lòng hay không, cháu không dám nói. Nhưng nếu được hầu mợ thì cháu học được cách ăn ở lui tới, học được việc lớn việc nhỏ, sẽ khôn biết ra nhiều.
    Bỗng có a hoàn của Vương phu nhân lại mời, Phượng Thư cáo từ Lý Hoàn ra về. Hồng Ngọc cũng về viện Di Hồng.
    *
    * *​
    Đêm qua về, Đại Ngọc ngủ không được, sáng nay dậy muộn, nghe nói chị em ở trong vườn đương mở hội tiễn hoa. Sợ người ta cười là lười, Đại Ngọc rửa mặt chải đầu xong, vội vàng đi ngay. Mới ra ngoài sân, thấy Bảo Ngọc đi vào cười nói:
    - Hôm qua em có mách gì việc anh không? Anh áy náy cả đêm.
    Đại Ngọc liền quay đầu lại bảo Tử Quyên:
    - Dọn nhà đi, buông cửa sổ xuống, xem con chim yến đã về chưa, bỏ rèm xuống, chận cái đôn đá sư tử lại, đốt lò hương rồi đậy nắp lại.
    Nói xong đi ra.
    Bảo Ngọc thấy quang cảnh ấy, chỉ cho là vì việc trưa hôm qua, có biết đâu lại còn cả cái tội buổi tối nữa? Bảo Ngọc cứ đứng chắp tay vái chào. Đại Ngọc vẫn không thèm nhìn, bỏ đi ra, tìm các chị em.
    Bảo Ngọc buồn bực, nghĩ bụng:
    - Cứ xem bộ dạng này, thì không phải là vì việc buổi trưa hôm qua. Nhưng buổi chiều ta về nhà đã muộn, không gặp cô ta, còn va chạm với cô ấy vào lúc nào?
    Vừa nghĩ vừa đi theo sau.
    Thấy Bảo Thoa và Thám Xuân ngồi xem hạc múa, Đại Ngọc cũng đến đó. Ba người cùng đứng nói chuyện. Sau thấy Bảo Ngọc đến, Thám Xuân cười nói:
    - Anh Bảo có khỏe không? Suốt ba hôm nay em không được gặp.
    Bảo Ngọc cười hỏi:
    - Em có được mạnh không? Hôm nọ anh gặp chị Cả, có hỏi thăm em.
    Thám Xuân nói:
    - Anh lại đây, em hỏi chuyện.
    Bảo Ngọc nghe nói, từ giã Bảo Thoa và Đại Ngọc đến ngồi ở dưới cây thạch lựu. Thám Xuân hỏi:
    - Mấy hôm nay cha có gọi anh không?
    - Không gọi.
    - Hôm nọ em thoáng nghe như cha gọi anh.
    - Chắc người ta nghe nhầm đấy, cha có gọi anh đâu.
    - Mấy tháng nay em có dành dụm được mười quan tiền, anh cầm lấy, khi nào ra chơi phố, thấy có bức chữ hay vẽ đẹp, hoặc đồ chơi xinh xắn, anh mua hộ mang về cho em.
    - Thỉnh thoảng anh cũng có đi qua các nhà, các miếu ở trong thành, ngoài thành, chẳng thấy cái gì mới lạ, xinh xắn cả, chỉ có những đồ vàng, ngọc, đồng, sứ, và những thứ đồ cổ không có chỗ vất; rồi đến các thứ vóc, nhiễu và các đồ ăn thức mặc thôi.
    - Ai cần gì đến những thứ ấy! Như lần trước anh mua cái lẵng hoa bằng cành liễu, hộp phấn bằng rễ trúc, cái ***g ấp bằng đất thó, trông rất đẹp, em thích lắm. Mà chị em ai cũng thích cả. Họ coi những thứ này như của báu, có cái nào là cướp mất cái ấy.
    - Nếu em thích những cái ấy, thì chẳng đáng mấy đồng tiền, cứ cho người nhà mang mấy quan tiền đi, sẽ mua được hàng xe.
    - Bọn người nhà biết gì? Anh đi chọn lấy cái gì mộc mạc mà không tục, thì mua nhiều về cho em. Em sẽ thêu cho anh một đôi giày như lần trước mà còn tỉ mỉ kỹ càng hơn, anh nghĩ có được không?
    Bảo Ngọc cười nôi:
    - Em nói đến đôi giày, anh lại nhớ câu chuyện trước. Có lần anh đi đôi giày ấy, gặp cha, người lấy làm khó chịu, hỏi giày này ai thêu cho. Anh không dám nói là em thêu, chỉ nói mợ cho trong dịp sinh nhật anh. Cha thấy thế, không nói gì, một lúc mới phàn nàn: "Tội gì mả hao tốn sức người, phí phạm nhiễu lụa, để thêu cái thứ ấy!" Sau về anh nói chuyện với Tập Nhân, Tập Nhân nói: "Như thế đã đành, dì Triệu lại còn oán là khác. Dì ấy bảo, anh em ruột giày rách đằng giày, tất rách đằng tất, chẳng ai thèm nhìn đến, lại đi thêu những thứ ấy!"
    Thám Xuân nghe nói, sa sầm nét mặt xuống, nói:
    - Anh xem, câu nói hồ đồ biết chừng nào! Em có phải lả hạng người chỉ để thêu giày đâu. Em Hoàn không có phần riêng của nó sao? Áo quần có phần áo quần, giày tất có phần giày tất, gái hầu, bà già cũng đầy cả nhà, sao lại thở ra những câu oán trách ấy? Định nói cho ai nghe đấy! Chẳng qua lúc rỗi em muốn thêu một đôi chơi, trong đám anh em, thích ai thì cho; đó là tùy bụng em, chứ ai bắt buộc? Thực là dì ấy ghen quàng!
    Bảo Ngọc gật đầu cười nói:
    - Em không biết, bụng người ta lại nghĩ khác kia.
    Thám Xuân nghe nói, càng cáu lên, ngoảy đầu nói:
    - Anh cũng hồ đồ nốt. Dì ấy nghĩ thế đấy, nhưng chẳng qua là ý nghĩ của hạng người hèn mọn mà thôi. Mặc dì ấy, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chứ em chỉ biết bà và cha thôi, ngoài ra em không cần ai hết. Ngay trong đám anh chị em, ai tốt với em, thì em tốt giả, bất cứ là con nàng hầu, vợ lẽ. Đáng ra em không nên nói dì ấy, nhưng vì dì ấy u mê quá chừng! Lại có một chuyện đáng buồn cười nữa: lần trước em đưa tiền nhờ anh mua đồ chơi hộ em, vài hôm sau gặp em, dì ấy kêu túng kêu thiếu. Em mặc kệ, chẳng để ý đến. Sau khi bọn a hoàn ra rồi, dì ấy quay lại trách móc em, bảo em để dành tiền chỉ đưa cho anh thôi, không đưa cho thằng Hoàn. Nghe dì ấy nói thế, vừa buồn cười vừa bực mình, em chạy ngay đến chỗ mẹ.
    Đương nói thì Bảo Thoa ở đằng kia cười nói:
    - Chuyện xong chưa, lại đây. Thế mới rõ ra là anh em với nhau bỏ hết cả mọi người, đem nhau đi nói chuyện riêng, chúng tôi nghe không được hay sao?
    Thám Xuân, Bảo Ngọc đều cười chạy lại.
    Không thấy Đại Ngọc ở đấy, Bảo Ngọc biết ngay là cô ta tránh đi chỗ khác. Rồi nghĩ: "Hãy để chậm vài hôm, chờ cô ta bớt giận, mình sẽ đến". Nhân cúi đầu nhìn thấy nhiều thứ hoa phượng tiên, thạch lựu, như nền gấm giải rụng từng chùm xuống đất, Bảo Ngọc than thở:
    - Hẳn là cô ta trong bụng còn tức giận, nên không nhặt những hoa rụng này. Để ta nhặt đi, ngày mai sẽ lại hỏi cô ấy.
    Bảo Thoa rủ cả bọn đi về phía sau chơi. Bảo Ngọc nói:
    - Tôi sẽ đến sau.
    Chờ cho hai người đi xa, Bảo Ngọc mới nhặt những hoa rụng, rồi trèo non lội nước, qua cây luồn hoa, đi đến chỗ cùng Đại Ngọc chôn hoa đào hôm trước. Gần đến nơi, còn ở bên kia dốc núi, đã nghe tiếng nghẹn ngào, khóc than kể lể, ai nghe cũng phải đau lòng. Bảo Ngọc nghĩ bụng: "Không biết a hoàn nhà ai có điều gì oan ức, lại chạy đến đây mà khóc thế?" Vừa nghĩ vừa dừng bước lại, nghe thấy những lời than khóc như sau:
    Hoa bay hoa rụng ngập trời,
    Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
    Đài xuân tơ rủ la đà,
    Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
    Kìa trong khuê các có người,
    Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
    Vác mai rảo bước bước ra,
    Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
    Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
    Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
    Sang năm đào lý trổ hoa,
    Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
    Tháng ba tổ đã xây rồi,
    Trên xà hỏi én quen người hay không?
    Sang năm hoa lại đâm bông,
    Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
    Ba năm sáu chục thoi đưa,
    Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
    Tốt tươi xuân được mấy ngày,
    Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
    Nở rồi lại rụng đi đâu,
    Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
    Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
    Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.
    Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
    Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh!
    Ngả người trước ngọn đèn xanh,
    Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
    Mình sao vơ vẩn từng cơn?
    Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
    Thương khi đến, hờn khi đi,
    Đến lừ đừ đến, đi lỳ lỳ đi.
    Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
    Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
    Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
    Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng.
    Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
    Nơi chân trời liệng cảnh hoa chơi!
    Nào đâu là chỗ chân trời,
    Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
    Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
    Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
    Thân kia trong sạch muôn vàn,
    Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
    Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
    Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
    Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
    Sau này ta chết, ai là người chôn?
    Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
    Cũng là khi khách hồng nhan về già.
    Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
    Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

    Bảo Ngọc nghe xong, bất giác đứng ngẩn người ra, ngã vật xuống đất.
    (Hết hồi hai mươi bảy)
  6. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Hồi thứ hai mươi tám
    Ngọc Hàm tặng thắt lưng, gợi được mối tình;
    Bảo Thoa cởi chuỗi thơm, lộ ra vẻ thẹn.
    Chỉ vì việc tối hôm trước, Tình Văn không chịu mở cửa, Đại Ngọc ngờ rằng chủ ý của Bảo Ngọc. Hôm sau lại gặp ngay kỳ "tiễn hoa", đương lúc tâm hồn u uất, chưa thoát ra được, lại thêm gợi lòng thương xuân, mối buồn rười rượi, vì thế cô ta nhặt lấy tất cả những cánh hoa rơi rụng, đem đi chôn cất để cám cảnh cho hoa và thương xót cho mình. Đại Ngọc khóc lên mấy tiếng, rồi ngâm luôn mấy câu thơ. Không ngờ Bảo Ngọc đứng bên kia nghe thấy, lúc đầu chỉ gật đầu than thở, sau nghe rõ bốn câu:
    Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
    Sau này ta chết ai là người chôn?
    ..........
    Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
    Hoa tàn nguời vắng ai mà biết ai!

    Bảo Ngọc thương cảm quá, thình lình ngã vật trên sườn núi, bao nhiêu hoa rụng nhặt được ở trong tay rơi vãi cả ra đất. Bảo Ngọc nghĩ ngay đến Đại Ngọc sắc đẹp như hoa, mặt trong như trăng, sau này ắt cũng có lúc không thể tìm thấy nữa, lẽ nào chả đứt ruột nát gan! Đại Ngọc đã có lúc không thể tìm thấy, cứ thế suy ra, những người như Bảo Thoa, Hương Lăng, Tập Nhân, cũng đều thế cả. Bọn Bảo Thoa đã vậy thì thân mình sẽ ở đâu? Thân mình còn chả biết ở đâu, đi đâu, thì nơi này, vườn này, hoa này, liễu này, biết thuộc về ai? Bảo Ngọc suy nghĩ miên man hết chuyện này sang chuyện khác, không biết đến giờ phút ấy, muốn làm vật xuẩn ngốc, không hiểu một tí gì, trốn vòng tạo hóa, thoát khỏi lưới trần, liệu có thể gỡ nổi mối đau thương ấy không. Thực là:
    Bóng hoa đâu vẫn bên mình,
    Tiếng chim đâu vẫn rành rành bên tai

    Đại Ngọc đương lúc thương cảm, chợt nghe sườn núi bên có tiếng than khóc, trong bụng nghĩ: "Ai cũng cười ta có bệnh si, chăng lẽ lại có người si nữa hay sao?" Ngẩng đầu nhìn thì ra Bảo Ngọc. Đại Ngọc liền phỉ thui nói:
    - Hừ? Ngỡ ai, hóa ra lại là anh chàng thâm độc chết non!
    Vừa nói đến hai tiếng "chết non", Đại Ngọc bưng miệng thở dài, rồi chạy biến đi mất.
    Bảo Ngọc đương khi đau xót, thấy Đại Ngọc chạy, biết cô ta trông thấy mình rồi trốn đi. Nghĩ nông nỗi thật buồn tênh, Bảo Ngọc lom khom trở dậy, xuống núi theo đường cũ trở về viện Di Hồng. May sao trông thấy Đại Ngọc chạy đằng trước, Bảo Ngọc vội vàng đuổi theo, nói:
    - Cô hãy đứng lại, tôi biết rằng bây giờ cô không thèm nhìn đến tôi nữa. Nhưng tôi xin nói một câu rồi chúng ta sẽ chia tay.
    Đại Ngọc ngoảnh lại, thấy Bảo Ngọc, định kệ thây, nhưng lại nghe: "Chỉ xin nói một câu rồi sẽ chia tay", Đại Ngọc đành phải đứng lại:
    - Câu gì xin anh cứ nói.
    - Xin cho vài câu, cô có thèm nghe hay không?
    Đại Ngọc liền quay đầu chạy, Bảo Ngọc theo sau than:
    - Biết nông nỗi ngày nay, thì thà đừng gặp nhau từ trước.
    Đại Ngọc nghe vậy, đành phải đứng lại, hỏi:
    - Trước là thế nào? Mà nay là thế nào?
    Bảo Ngọc nói:
    - Ái chà! Khi cô mới đến đây, có phải ngày ngày chúng ta cùng chơi đùa với nhau không? Thứ gì tôi thích, cô cũng thích, thì cô cứ việc lấy đi; thứ gì tôi thích ăn, thấy cô cũng thích ăn, tôi cất cẩn thận để phần cô. Hai đứa ăn một bàn, ngủ một giường. Cái gì bọn a hoàn chưa nghĩ chu đáo, tôi sợ cô giận, nên đều tính trước hộ bọn họ. Tôi cho rằng: anh em ta từ nhỏ đến lớn, gần gụi nhau, thân thiết nhau, thì cũng nên hòa thuận với nhau hơn hẳn các người mới phải. Ngờ đâu cô lớn lên lòng khác hẳn, không coi tôi vào đâu, ba ngày chẳng thèm nhìn, bốn ngày chẳng thèm gặp, chỉ để ý những người xa lắc xa lơ, như chị Bảo, chị Phượng gì đó. Tôi chẳng có anh chị em ruột thịt nào cả. Tuy có đấy, nhưng cô đã chẳng biết là con khác mẹ hay sao? Tôi với cô đều là con một, chắc chúng ta cũng cùng một ý nghĩ, ngờ đâu phí cả tấm lòng, thật là có oan khôn đường bày tỏ?
    Nói xong, nước mắt ròng ròng nhỏ xuống.
    Đại Ngọc tai nghe mắt thấy trước câu nói và quang cảnh ấy, bất giác lòng dịu hẳn đi, nước mắt tự nhiên nhỏ xuống ròng ròng, cúi đầu không nói gì. Bảo Ngọc thấy tình thế như vậy, nói luôn:
    - Tôi biết rồi, giờ tôi cũng chẳng tốt gì! Nhưng dù sao, tôi cũng không dám có điều gì lầm lỗi với cô. Nếu có, cô cũng nên bảo tôi, răn tôi, hoặc mắng tôi mấy câu, đánh tôi mấy cái, tôi không dám mủi lòng. Ngờ đâu cô không thèm nhìn đến tôi, để tôi nghĩ mãi, chẳng biết đầu đuôi ra sao, lắm phen phải kinh hồn mất vía! Nếu tôi chết đi, cũng là con quỉ chết oan, dù nhờ các vị cao tăng, cao đạo đọc kinh sám hối, cũng chẳng có thể siêu sinh được; chỉ có cô, nói rõ ngành ngọn cho, may ra tôi mới được hóa kiếp!
    Đại Ngọc nghe xong, câu chuyện tối qua tự nhiên bay đâu hết sạch, liền nói:
    - Anh đã nói thế, thì tại sao tối hôm qua tôi đến, anh lại không cho a hoàn mở cửa?
    Bảo Ngọc kinh ngạc nói:
    - Chuyện ấy ở đâu mà ra? Nếu tôi có làm thế thì tôi chết ngay!
    Đại Ngọc phỉ thui:
    - Vừa mới sáng sớm đã nói chết với sống, không kiêng à! Có nói là nói, không nói là không, việc gì mà anh phải thề.
    Bảo Ngọc nói:
    - Tối hôm qua, thực không thấy em đến, chỉ có chị Bảo Thoa đến một lúc rồi về thôi.
    Đại Ngọc nghĩ một lúc, cười nói:
    - Phải rồi. Chắc là bọn a hoàn lười không muốn dậy, đâm ra nói bừa, gắt bậy. Chuyện ấy cũng có thể có được.
    - Chắc thế, để anh về hỏi xem đứa nào, phải răn bảo chúng mới được.
    - Anh cũng nên răn bảo các cô ấy, cứ lẽ ra tôi không đáng nói. Nhưng lần này có lỗi với tôi là chuyện nhỏ, chứ lần sau không may có lỗi với cô Bảo, cô "Bối" nào đấy, tất xảy chuyện to.
    Nói xong, nhoẻn miệng cười. Bảo Ngọc nghe xong, nghiến răng bực bội, sau lại cười phá lên.
    Hai người đương nói chuyện, thấy a hoàn đến mời đi ăn cơm, họ liền đi ngay. Vương phu nhân thấy Đại Ngọc, hỏi:
    - Cô Lâm uống thuốc của ông lang họ Bảo có khá không?
    Đại Ngọc thưa:
    - Cũng vẫn thế thôi. Bà còn bảo cháu uống thuốc của thầy lang họ Vương nữa.
    Bảo Ngọc thưa:
    - Mẹ không biết bệnh cô Lâm là chứng nội thương, tiên thiên kém lắm, không chịu nổi sương gió! Chỉ nên uống vài thang sơ tán phong hàn, rồi uống thuốc viên mới tốt.
    Vương phu nhân nói:
    - Hôm nọ thầy thuốc có nói tên một thứ thuốc viên, nhưng ta quên mất.
    Bảo Ngọc thưa:
    - Con biết rồi. Thuốc ấy gọi là nhân sâm dưỡng vinh hoàn.
    - Xưa nay chưa nghe thấy có tên "kim cương hoàn" bao giờ. Nếu có kim cương hoàn tất nhiên phải có bồ tát hoàn.
    Câu ấy làm cả nhà cười ầm lên. Bảo Thoa mỉm cười:
    - Có lẽ là thiên vương bổ tâm đan thì đúng hơn.
    Vương phu nhân cười nói:
    - Chính là tên ấy đấy, bây giờ ta đâm ra hồ đồ!
    Bảo Ngọc nói:
    - Mẹ không hồ đồ đâu, chỉ tại người gọi là kim cương hay là bồ tát làm cho mẹ hồ đồ đấy thôi.
    - Mày định chọc cả ****** à? Coi chừng ******* lại cho mày ăn đòn đấy.
    - Chắc cha con cũng không vì việc ấy mà đánh con đâu!
    Vương phu nhân lại nói:
    - Đã có thứ thuốc ấy, ngày mai bảo đi mua một ít về mà uống.
    Bảo Ngọc nói:
    - Thuốc ấy chẳng ăn thua gì đâu. Mẹ cứ cho con ba trăm sáu mươi lạng bạc, con sẽ làm cho cô ấy một tễ thuốc viên, chắc nhắn chưa uống hết tễ thuốc bệnh sẽ khỏi.
    - Mày chỉ nói bậy. Thuốc gì mà đắt đến thế?
    - Thật thế, thuốc ấy khác hẳn các thuốc khác. Tên thuốc này rất lạ, nói một lúc không thể hết được. Chỉ nói nhau đàn bà đẻ con so, nhân sâm có lá ba trăm sáu mươi lạng cũng chưa đủ. Lại còn hà thủ ô lớn như con rùa, phục linh đởm ở rễ cây tùng nghìn năm; những thứ thuốc như thế cũng chưa lấy gì làm lạ, còn phải chọn thứ thuốc đầu vị nữa. Nói ra làm người ta phải rùng mình. Trước kia anh Tiết Bàn có xin con đơn thuốc ấy, hai ba năm sau con mới cho, anh ấy mang đi tìm đến hai ba năm nữa, tốn hết hơn một nghìn lạng bạc mới chế xong. Mẹ không tin, cứ hỏi chị Bảo sẽ biết.
    Bảo Thoa cười, xua tay nói:
    - Tôi không biết, tôi cũng chẳng nghe thấy ai nói chuyện ấy bao giờ. Anh đừng bảo dì hỏi tôi.
    Vương phu nhân cười nói:
    - Con bé Bảo tốt đấy, nó không hay nói dối.
    Bảo Ngọc nghe vậy quay ngay lại, vỗ tay nói:
    - Con nói thực đấy, thế mà mẹ lại bảo con nói dối.
    Nói xong, Bảo Ngọc ngoảnh lại nhìn, thấy Đại Ngọc đương ngồi ở sau lưng Bảo Thoa mỉm cười, rồi lấy ngón tay vẽ vào mặt ra hiệu chế diễu Bảo Ngọc.
    Phượng Thư đương ở nhà trong, trông nom người bày bàn, nghe vậy, liền chạy lại cười nói:
    - Việc này có thật đấy. Chú Bảo không nói dối đâu. Hôm nọ, anh Tiết có đến nhờ con tìm hộ hạt trân châu, con hỏi, anh ấy nói là để chế thuốc. Anh ấy còn phàn nàn: "Thà chẳng chế cho xong, biết đâu lại có nhiều chuyện rắc rối!" Con hỏi thuốc gì, anh ấy nói là đơn thuốc của chú Bảo cho. Anh ấy còn nói nhiều thứ nữa kia, con không nhớ hết, anh ấy lại nói: "Nếu không thì tôi mua ở đâu chả được mấy hạt trân châu, chỉ vì cần những hạt đã giắt ở trên đầu, nên phải đến đây tìm thím, không có thì lấy những hạt đính ở cành hoa cũng được. Sau này tôi sẽ đem những hạt khác tốt hơn giả lại thím". Con đành phải lấy hai hạt đương cài trên đầu đưa cho anh ấy. Lại còn phải dùng một đoạn lụa hồng dài ba thước, rồi lấy bát sữa nghiền nhỏ, đem trộn với bột mới được.
    Phượng Thư nói một câu, Bảo Ngọc niệm Phật một câu. Sau đó nói: "Có mặt trời chứng giám". Phượng Thư nói xong, Bảo Ngọc lại nói:
    - Bây giờ mẹ nghĩ xem, chẳng qua là làm gượng đấy thôi, cứ theo đúng cách thức trong đơn, thì phải lấy những châu ngọc ở trong ngôi mộ của những người giàu sang cài đầu ngày xưa khi chết đem chôn theo mới hay. Nhưng bây giờ không lẽ vì đơn thuốc lại đi đào bới người ta lên sao tiện. Vì thế chỉ dùng những thứ của người sống đeo cũng được.
    Vương phu nhân nghe rồi nói:
    - A di đà Phật! Ai nỡ làm thế! Người ta chết mấy trăm năm rồi, lại còn đào thây bới xương lên để làm thuốc, thì còn linh nghiệm gì.
    Bảo Ngọc quay lại nói với Đại Ngọc:
    - Em có nghe không? Lẽ nào chị Phượng cũng theo anh mà nói dối em à?
    Bảo Ngọc ngoảnh mặt lại hỏi Đại Ngọc, nhưng mắt lại liếc sang bên Bảo Thoa.
    Đại Ngọc liền kéo Vương phu nhân nói:
    - Mợ xem, chị Bảo không chịu vào hùa với anh ấy, thành ra anh ấy lại đi hỏi cháu.
    Vương phu nhân nói:
    - Bảo Ngọc cứ hay bắt nạt em mày.
    Bảo Ngọc cười nói:
    - Mẹ không biết nguyên do việc này. Chị Bảo khi trước ở nhà, anh Tiết làm việc gì chị ấy cũng không biết. Bây giờ lại sang ở bên này, tất nhiên càng không biết nữa. Cô Lâm ngồi ở đằng sau, cho là con bịa chuyện ra nói dối, nên cười giễu con.
  7. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Đương nói chuyện thì a hoàn ở buồng Giả mẫu đến mời Bảo Ngọc và Đại Ngọc về ăn cơm. Đại Ngọc không đợi Bảo Ngọc, liền đứng dậy kéo a hoàn đi. A hoàn nói:
    - Hãy chờ cậu Bảo cùng đi một thể.
    - Anh ấy không ăn đâu. Chúng ta đi thôi. Tôi đi trước đây.
    Nói xong, Đại Ngọc đi ra ngay.
    Bảo Ngọc nói:
    - Hôm nay con ăn cơm với mẹ.
    Vương phu nhân nói:
    - Thôi, thôi, hôm nay ta ăn chay, con về bên ấy mà ăn.
    - Con cũng ăn chay.
    Nói xong Bảo Ngọc bảo a hoàn đi về rồi chạy đến ngồi vào bàn ăn. Vương phu nhân cười bảo bọn Bảo Thoa:
    - Các cháu cứ đi ăn, mặc kệ nó.
    Bảo Thoa cười nói:
    - Ăn hay không, anh cũng nên đi với cô Lâm mới phải; bụng cô ta đang khó chịu đấy.
    Bảo Ngọc nói:
    - Mặc kệ cô ta, chốc nữa là xong hết.
    Ăn xong, Bảo Ngọc phần thì sợ Giả mẫu mong, phần cũng nhớ Đại Ngọc, vội vàng bảo lấy nước súc miệng. Thám Xuân, Tích Xuân đều cười:
    - Anh Hai sao lúc nào cũng vội vã thế? Ăn uống mà cũng lật đật như vậy.
    Bảo Thoa cười nói:
    - Anh ấy ăn xong rồi còn phải đi thăm cô Lâm, chứ ở đây làm gì?
    Bảo Ngọc uống nước xong, sang ngay nhà phía tây. Đi đến phòng Phượng Thư, thấy Phượng Thư đang đứng ghếch chân trên ngưỡng cửa cầm cái ngoáy tai gợi răng và trông mười đứa hầu nhỏ vần mấy chậu hoa. Thấy Bảo Ngọc đến, Phượng Thư cười nói:
    - May quá, chú lại viết hộ chị mấy chữ.
    Bảo Ngọc đành phải theo vào buồng. Phượng Thư sai người đem bút giấy ra nói:
    - Chú viết: Bốn mươi tấm đoạn trơn màu đỏ, bốn mươi tấm đoạn thêu rồng, một trăm tấm the hạng tốt đủ các màu, vòng cổ bằng vàng bốn chiếc.
    - Thế nào? Không phải sổ mua bán, cũng không phải là giấy kê đồ lễ, viết thế này để làm gì?
    - Chú cứ viết, miễn sao chị hiểu là được.
    Bảo Ngọc nghe nói, đành phải viết vậy.
    Phượng Thư vừa cầm tờ giấy, vừa cười nói:
    - Còn điều này nữa, không biết chú có bằng lòng không? Bên nhà chú có con a hoàn tên là Hồng Ngọc, tôi muốn lấy nó sang đây, ngày mai tôi sẽ cho đứa khác sang thay nó, liệu có được không?
    - Bên nhà tôi nhiều người lắm, chị thích đứa nào, cứ việc lấy, cần gì phải hỏi tôi.
    - Nếu thế thì tôi gọi nó về nhé.
    - Được, chị cứ việc gọi.
    Nói xong, Bảo Ngọc chực đi ngay. Phượng Thư nói:
    - Chú hãy đứng lại, tôi còn nói câu này nữa.
    - Bà đang gọi tôi, có việc gì khi về sẽ hay.
    Bảo Ngọc sang bên phòng Giả mẫu, đã thấy ăn xong cả rồi. Giả mẫu hỏi:
    - Ăn cơm bên mẹ cháu có gì ngon không?
    - Chả có gì ngon cả, nhưng cháu lại ăn thêm được một bát.
    Rồi hỏi:
    - Cô Lâm ở đâu?
    Giả mẫu nói:
    - Ở trong nhà kia kìa.
    Bảo Ngọc đi vào, thấy một a hoàn đương ngồi dưới đất quạt bàn là, hai a hoàn ngồi trên giường xe chỉ, Đại Ngọc đang cúi xuống cầm kéo cắt cái gì. Bảo Ngọc chạy đến cười nói:
    - Ái chà! Em làm gì đấy, vừa ăn xong đã cúi gằm đầu xuống, khéo lại nhức đầu thôi.
    Đại Ngọc không trả lời, cứ ngồi may. Bỗng có một a hoàn nói:
    - Góc miếng lụa này còn nhăn, phải là lại mới được.
    Đại Ngọc vứt kéo xuống nói:
    - Mặc kệ nó, một chốc nữa là xong.
    Bảo Ngọc nghe nói, sinh ra buồn rầu. Bỗng bọn Bảo thoa, Thám Xuân đến, nói chuyện với Giả mẫu. Một lúc, Bảo Thoa vào nhà trong, hỏi: "Em làm gì đấy?". Thấy Đại Ngọc đương cắt may, Bảo Thoa cười nói:
    - Giỏi quá nhỉ. Em biết cả việc may cắt rồi đấy.
    Đại Ngọc cười nói:
    - Đó chẳng qua là câu chuyện lừa dối người thôi.
    Bảo Thoa cười nói:
    - Tôi kể cho cô nghe câu chuyện buồn cười: Vừa rồi chỉ vì tôi bảo không biết gì đến việc thuốc, nên anh Bảo cũng lấy làm khó chịu đấy.
    Đại Ngọc nói:
    - Mặc kệ anh ấy, một chốc là xong hết.
    Bảo Ngọc gọi Bảo Thoa:
    - Bà muốn đánh xúc xắc, không có ai, chị ra mà đánh vậy.
    - Thế ra tôi chỉ vì đánh xúc xắc mà đến đây à?
    Nói xong Bảo Thoa đi ngay.
    Đại Ngọc nói:
    - Thôi anh cũng đi đi, ở đây có con hùm, khéo nó cắn cho đấy.
    Bảo Ngọc thấy Đại Ngọc vẫn cúi xuống cắt, không để ý đến mình, đành phải cười nói:
    - Em nên ra đi dạo chơi, rồi về khâu cũng chưa muộn.
    Đại Ngọc vẫn không trả lời. Bảo Ngọc liền hỏi đám a hoàn:
    - Ai bảo cô ấy khâu thế?
    Đại Ngọc thấy Bảo Ngọc hỏi bọn a hoàn, liền nói:
    - Ai bảo tôi khâu thì mặc tôi, việc gì đến cậu Hai!
    Bảo Ngọc muốn nói nữa, thấy có người đến báo: "Bên ngoài có người mời cậu", liền đứng dậy ra ngay.
    Đại Ngọc ngoảnh ra ngoài nói:
    - A di đà Phật! Khi anh trở về, tôi có chết cũng xong.
    Bảo Ngọc ra ngoài, thấy Bồi Dính chạy lại nói:
    - Người nhà cậu Phùng đến mời.
    Bảo Ngọc biết ngay là câu chuyện hôm nọ, liền bảo: "Mang quần áo ra đây". Rồi quay vào thư phòng.
    Bồi Dính vào ngay cửa thứ hai đứng đợi người hầu. Thấy một bà già đi ra. Bồi Dính nói:
    - Cậu Bảo đương ở thư phòng, chờ lấy quần áo đi chơi, bà về đưa tin ngay cho họ biết.
    - Con ******! Cậu Bảo đứng ở ngoài vườn, những người hầu đều theo ra đó cả, mày lại vào đây đưa tin à?
    - Bà mắng là phải, tôi thực là hồ đồ.
    Bồi Dính chạy vào cửa thứ hai phía đông, gặp bọn hầu nhỏ đương đá cầu ở con đường trước cửa. Bồi Dính báo cho chúng biết. Một đứa chạy ngay đi, một chốc mang bọc quần áo đến, đưa cho Bồi Dính đem về thư phòng.
    Bảo Ngọc thay quần áo xong, sai người thắng ngựa và cho bốn đứa tiểu đồng là Bồi Dính, Sừ Dược, Song Thụy, Song Thọ theo hầu. Họ đi thẳng đến nhà Phùng Tử Anh. Có người vào báo, Tử Anh ra cửa mời vào. Tiết Bàn cũng đã đến đấy từ lâu Lại có cả bọn con hát nhỏ và người hay đóng vai nữ là Tưởng Ngọc Hàm cùng kỹ nữ ở viện Cẩm Hương là Vân Nhi nữa. Chào nhau xong, mọi người ngồi uống nước.
    Bảo Ngọc cầm chén nước trà cười nói:
    - Hôm nọ anh nói việc "may trong không may" làm cho tôi ngày đêm nghĩ ngợi, không biết là việc gì? Hôm nay cho gọi, tôi phải đến ngay.
    Phùng Tử Anh cười nói:
    - Các anh thực thà quá. Chẳng qua tôi đặt lời ra đấy thôi. Nguyên tôi thành tâm sửa một tiệc rượu mời các anh, nhưng sợ các anh từ chối, nên tôi bịa ra như thế, ngờ đâu các anh lại tin là thực.
    Mọi người nghe xong cười ầm lên. Tiệc bày ra theo thứ tự mời ngồi. Phùng Tử Anh trước hết bảo bọn con hát trẻ đến rót rượu, rồi bảo Vân Nhi mời ba chén.
    Tiết Bàn mới uống mấy chén, bụng đã xiêu xiêu, cầm tay Vân Nhi nói:
    - Cô có khúc nào mới lạ, hát cho tôi nghe, tôi sẽ uống hết một vò rượu, thế có được không?
    Vân Nhi nghe nói, gảy đàn tì bà rồi hát:
    Oan nghiệt đôi nhà, khó mà gỡ ra, nhớ khi đi khỏi, vẫn áy náy đến người xa. Trai lơ sắc sảo, ai mà vẽ hệt được dáng điệu đôi ta. Nhớ đêm trước thì thào ở dưới rặng hoa trà, chị thì lấm lét, anh cố lân la, trước tam tào đem ra tra, thôi chối sao được mà!
    Hát xong cười nói:
    - Tôi hát xong rồi, cậu uống cả vò đi.
    Tiết Bàn cười nói:
    - Chưa đáng uống. Hát bài nào hay hơn kia!
    Bảo Ngọc cười nói:
    - Hãy nghe tôi nói đã: cứ uống bừa đi như thế, dễ say mà chẳng có thú gì. Tôi uống trước một chén lớn, rồi ra một cái lệnh mới, hễ ai không theo, phải phạt mười chén lớn, đuổi ra ngoài tiệc, bắt rót rượu mời mọi người.
    Phùng Tử Anh và Tưởng Ngọc Hàm đều nói:
    - Phải đấy, phải đấy!
    Bảo Ngọc cầm ngay chén lớn uống một hơi hết, rồi nói:
    - Bây giờ phải nói bốn chữ: "bi", "sầu", "hỉ", "lạc"(1), nhưng phải tả ra thân phận người con gái, và nói rõ cớ gì mà có bốn chữ ấy. Xong rồi uống một chén rượu. Khi uống, phải hát một bài mới, đến cuối, phải tức khắc đọc một câu gì, hoặc là câu sẵn có ở trong tứ thư, ngũ kinh, hoặc là câu thơ câu đối cũ.
    *************************
    (1) Thương, buồn, mừng, vui
    *************************
    Tiết Bàn không chờ nói hết, đứng ngay dậy, gạt đi:
    - Tôi không dự cuộc ấy đâu, đừng có tính vào đấy. Các anh định đùa tôi chứ gì!
    Vân Nhi đứng dậy đẩy hắn ngồi xuống, cười nói:
    - Sợ cái gì? Ngày ngày cậu chỉ biết rượu chè thôi, chẳng lẽ lại thua cả tôi nữa à? Tôi cứ việc nói. Nói phải thì thôi, không phải, chịu phạt mấy chén là cùng, có say đã chết ai? Bây giờ cậu trái lệnh, phải uống mười chén lớn rồi đành chịu đi rót rượu mời người ta à?
    Mọi người đều vỗ tay khen hay quá! Tiết Bàn không làm thế nào được, đành phải ngồi xuống, nghe Bảo Ngọc nói:
    Gái này thương, buổi đương xuân, trơ trọi trong buồng;
    Gái này buồn, tham hầu, chàng phải xa vắng luôn!
    Gái này mừng, buổi sớm soi gương đẹp quá chừng;
    Gái này vui, áo xuân mỏng mảnh đánh đu chơi.

    Mọi người nghe đều khen "hay"! Chỉ có Tiết Bàn vênh mặt lắc đầu:
    - Không hay, đáng phạt!
    Mọi người hỏi:
    - Sao lại đáng phạt?
    Tiết Bàn nói:
    - Anh ấy nói tôi chẳng hiểu gì cả, sao lại không đáng phạt?
    Vân Nhi liền dúi Tiết Bàn một cái, cười nói:
    - Cứ ngồi yên, nghĩ sẵn câu của mình đi. Đến lượt mà không nói được thì phải phạt đấy.
    Rồi Vân Nhi gẩy đàn theo, Bảo Ngọc hát:
    Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
    Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
    Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
    Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
    Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
    Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
    Nét ngài cau cau lại, giọt đồng hồ dồn dập hơn.
    Chao ôi! Nào khác gì: trôi đi, nước biếc dòng man mác,
    Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.

    Hát xong, mọi người khen hay, chỉ có Tiết Bàn nói:
    - Chẳng hay gì cả.
    Bảo Ngọc uống chén rượu đầu, rồi cầm miếng lê và đọc một câu: Hoa lẽ mưa đẫm cửa cài then. Thế là xong một lệnh.
    Đến lượt Phùng Tử Anh nói:
    Gái này thương, chàng mắc bệnh nặng nằm trên giường,
    Gái này sầu, gió thổi lầu tranh sập đổ nhào.
    Gái này mừng, đầu lòng sinh đôi sướng quá chừng,
    Gái này vui, lẻn bước ra vườn đào để chơi.
    Nói xong cầm chén rượn hát:
    Mình là hạng thông minh,
    Mình là kẻ đa tình,
    Mình là giống ma quỉ kỳ quái yêu tinh.
    Mình là bậc thần tiên, nhưng phép không linh.
    Đây bảo mình, mình cứ làm thinh,
    Thấy nói đến nơi nào vắng vẻ, dò xét cho rành.
    Mới biết là đây thương hay không thương mình!

    Hát xong, uống chén rượn, rồi đọc câu: "Trăng tỏ lều tranh nhộn tiếng gà". Thế là xong lệnh.
    Rồi đến lượt Vân Nhi nói:
    Gái này thương, sau này nào biết chốn tựa nương?
    Tiết Bàn cười nói:
    - Con ơi! Đã có bố Tiết mày đây, sợ gì?
    Mọi người đều nói:
    - Đừng phá đám! Đừng phá đám!
    Vân Nhi lại nói:
    - Gái này buồn, cái mụ dầu kia đánh mắng luôn!
    Tiết Bàn nói:
    - Hôm nọ tao gặp ******, tao đã bảo mụ ấy không được đánh mắng mày kia mà.
    Mọi người đều nói:
    - Còn nói nữa, sẽ phạt mười chén rượu.
    Tiết Bàn vội tự vả vào mồm, nói:
    - Không có tai à! Cấm không được nói nữa!
    Vân Nhi lại nói:
    Gái này mừng, trong nhà ở với ******** chung,
    Gái này vui, buông tay tiêu sáo gảy đàn chơi.
    Nói xong liền hát:
    Tháng ba đậu mới trồi hoa,
    Sâu kia đâu đã lân la đục rồi.
    Đục vào cũng uổng công thôi,
    Trên hoa tấp tểnh lên ngồi đánh đu.
    Khen cho mi cũng gan to,
    Ta không nở nữa, đục rau được nào?

    Hát xong uống chén rượu, rồi đọc câu: "Hoa đào mơn mởn". Thế là xong lệnh.
    Đến lượt Tiết Bàn. Hắn nói:
    - Giờ tôi nói này: Gái này thương...
    Rồi ngừng lại, không nói được. Phùng Tử Anh cười nói:
    - Thương cái gì? Nói nhanh lên.
    Tiết Bàn mắt trợn tròn nói:
    - Gái này thương...
    Rồi cứ ho gằn mãi mới nói được một câu:
    - Gái này thương, thân này lấy phải anh chàng "rùa đen".
    Mọi người nghe xong, cười ầm lên. Tiết Bàn nói:
    - Cười cái gì? Tôi nói thế không phải à? Người con gái lấy phải thằng chồng mất dạy, thì chả đau ruột hay sao?
    Mọi người cười rũ rượi:
    - Anh nói phải đấy, thôi đọc câu dưới đi.
    Tiết Bàn lại trợn mắt nói:
    - Gái này buồn... - rồi tắc tị, không nói được.
    Mọi người hỏi:
    - Buồn cái gì?
    Tiết Bàn đọc tiếp:
    - Gái này buồn, phòng thêu gấu ngựa nó luồn chạy ra.
    Mọi người cười ầm lên:
    - Đáng phạt, đáng phạt! Câu trước còn có thể tha được, câu này không thông một tí nào.
    Nói xong toan rót rượu phạt.
    Bảo Ngọc nói:
    - Nhưng mà ghép vần cũng khá đấy.
    Tiết Bàn nói:
    - Quan giữ lệnh đã cho được rồi, các anh còn nhắng lên gì!
    Mọi người nghe thấy mới thôi.
    Vân Nhi cười nói:
    - Đến hai câu dưới càng khó đấy, tôi nói hộ cậu nhé.
    Tiết Bàn đáp:
    - Bậy nào! Thế ra ta không mở miệng được à? Nghe này: Gái này mừng, đuốc hoa trời đã sáng trưng còn nằm.
    Mọi người nghe đọc, đều lấy làm lạ hỏi nhau:
    - Sao câu này lại nhã thế?
    Tiết Bàn lại nói:
    - Gái này vui, con cu nghí ngoáy định chui ngay vào.
    Mọi người nghe xong, đều quay đầu nói:
    - Đáng chết, đáng chết! Thôi hát đi!
    Tiết Bàn liền hát:
    - Một con muỗi kêu vo vo vo.
    Mọi người đều ngơ ngác nói:
    - Khúc hát gì đấy?
    Tiết Bàn lại hát:
    - Hai con nhặng kêu vù vù vù.
    Mọi người đều nói:
    - Thôi, thôi đi!
    Tiết Bàn nói:
    - Các anh thích nghe không, đó là khúc mới đấy, gọi là khúc hát vo vo. Nếu các anh không buồn nghe thì cả lượt cuối cũng xin miễn.
    Mọi người đều nói:
    - Thôi tha cho, đừng làm nhỡ cả người khác.
    Rồi đến Tưởng Ngọc Hàm đọc:
    Gái này thương, xa nhau biền biệt mong chàng về ngay,
    Gái này buồn, muốn mua dầu quế, nhưng còn tiền đâu.
    Gái này mừng, nhụy hoa đèn đã nối chằng vào nhau
    Gáí này vui, xướng tùy giờ đã sánh đôi thuận hòa.

    Nói xong hát:
    Khen thay vẻ đẹp trời sinh,
    Khác nào tiên ở bồng doanh xuống trần.
    Tuổi này vừa độ thanh xuân.
    Phượng loan tìm bạn, trăm phần khéo khôn
    Ối chà! Sông Ngân dọi, trống canh dồn,
    Khêu đèn ta khẽ màn loan cùng vào.

    Hát xong uống chén rượu, cười nói:
    - Thơ từ tôi không biết mấy, may hóm nọ thấy đôi câu đối, tôi chỉ nhớ được một vế, nay gặp trên bàn tiệc này cũng có vật ấy.
    Nói xong, uống cạn chén rượn, cầm cái hoa quế lên đọc: Mùi hoa buổi sớm ấm ran cả người(3).
    ****************************
    (3) Nguyên văn: Hoa khí tập nhân tri trú noãn
    ****************************
    Mọi người đều cho là được. Thế là xong lệnh.
    Tiết Bàn nhảy lên la hét ầm ĩ:
    - Không được, không được! Phải phạt! Phải phạt! Trong tiệc này làm gì có bảo bối, sao lại nói đến bảo bối?
    Tưởng Ngọc Hàm ngơ ngác nói:
    - Có bảo bối nào đâu?
    Tiết Bàn nói:
    - Anh còn chối à! Thử nói lại xem.
    Tưởng Ngọc Hàm đọc lại một lần nữa. Tiết Bàn nói:
    - Hai chữ "tập nhân" không phải "bảo bối" là gì? Các anh không tin, thử hỏi anh ấy xem.
    Nói xong giơ tay trỏ vào Bảo Ngọc. Bảo Ngọc rất khó chịu, đứng dậy nói:
    - Anh Tiết đáng phạt bao nhiêu?
    Tiết Bàn nói "đáng phạt, đáng phạt!". Sau đó cầm chén rượu uống một hơi hết.
    Phùng Tử Anh và Tưởng Ngọc Hàm hỏi duyên cớ vì sao. Vân Nhi liền nói cho họ biết. Tưởng Ngọc Hàm vội đứng dậy nhận lỗi. Mọi người đều nói:
    - Người không biết thì không bắt lỗi.
  8. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Một chốc, Bảo Ngọc ra ngoài đi giải, Tưởng Ngọc Hàm theo ra. Hai người đứng ở dưới thềm, Tưởng Ngọc Hàm lại xin lỗi một lần nữa. Bảo Ngọc thấy hắn mềm mại nhu mì, liền nắm chặt lấy tay nói:
    - Lúc nào rỗi sang chơi tôi nhé. Tôi muốn hỏi một điều, trong ban hát ta có một người tên là Kỳ Quan, nổi tiếng nhất thiên hạ, tiếc tôi vô duyên, không được gặp.
    Ngọc Hàm cười đáp:
    - Đó là tên tục của tôi đấy.
    Bảo Ngọc mừng lắm, giậm chân cười nói:
    - Thực là may, thực là may! Quả nhiên tiếng đồn không sai. Giờ mới gặp lần đầu, biết làm thế nào đây.
    Nghĩ một lúc rồi lấy cái quạt ở trong tay áo ra, cởi viên ngọc ở dây quạt đưa cho Kỳ Quan và nói:
    - Vật nhỏ này không đáng bao nhiêu, gọi là tỏ mối tình ngày hôm nay.
    Kỳ Quan cầm lấy, cười nói:
    - Tôi không có công gì, đâu đáng nhận đồ tặng. Nhưng thôi, tôi cũng có một vật lạ, sáng hôm nay mới thắt vào người, hãy còn mới nguyên, xin tặng lại cậu, để tỏ lòng quý mến của tôi.
    Nói xong hắn vén áo lên, cởi cái thắt lưng lụa màu hồng, thắt trong áo lót, đưa tặng Bảo Ngọc và nói:
    - Cái thắt lưng này là đồ cống của nữ quốc vương nước Phiến Hương, mùa hè thắt vào, da thịt thơm nức, không có mồ hôi. Hôm nọ Bắc Tĩnh vương cho, tôi vừa mới thắt vào người. Tôi không bao giờ định tặng ai. Xin cậu cởi cái thắt lưng của cậu ra cho tôi.
    Bảo Ngọc nghe nói mừng quá, vội nhận ngay, và cởi thắt lưng màu hoa tùng của mình đưa cho Kỳ Quan. Hai người vừa thắt xong, nghe thấy tiếng kêu to: "Ta bắt được rồi".
    Tiết Bàn ở đâu nhảy ra kéo hai người lại nói:
    - Hai người này bỏ rượu không uống, trốn tiệc ra ngoài, định làm trò gì đây? Đưa ngay ra đây cho ta xem!.
    Hai người đều chối không có cái gì cả. Tiết Bàn không nghe. Phùng Tử Anh thấy vậy ra can mới thôi. Mọi người về chỗ, uống rượu đến chiều mới tan.
    Bảo Ngọc về đến trong vườn, cởi áo, uống nước. Tập Nhân thấy mất viên ngọc đeo ở quạt, liền hỏi:
    - Vứt đâu mất rồi?
    - Đi ngựa đánh rơi mất.
    Tập Nhân cũng không hỏi lại nữa. Đến lúc đi ngủ, thấy Bảo Ngọc thắt cái thắt lưng đỏ như máu, Tập Nhân đã đoán ra được tám chín phần, bèn nói:
    - Cậu có cái thắt lưng đẹp nhỉ. Thôi, giả cái thắt lưng của tôi đây.
    Bảo Ngọc nghe nói mới nhớ ngay cái thắt lưng trước là của Tập Nhân, đáng ra không nên đem cho người khác mới phải, bụng rất hối hận, nhưng không tiện nói ra, đành phải tươi cười:
    - Thôi tôi xin đền chị cái khác vậy.
    Tập Nhân nghe nói, cúi đầu than thở:
    - Tôi biết cậu vẫn hay giở trò ấy. Từ nay, cậu không nên lấy cái của tôi đem cho bọn đốn mạt nào. Cậu thật chẳng suy nghĩ gì cả.
    Tập Nhân muốn nói mấy câu nữa, nhưng lại sợ Bảo Ngọc đương say phát cáu, nên đành phải đi ngủ.
    Hôm sau dậy, Bảo Ngọc cười nói:
    - Đêm qua chị mất trộm mà không biết, thử nhìn xuống quần xem.
    Tập Nhân cúi đầu, thấy cái thắt lưng của Bảo Ngọc tự nhiên lại thắt vào mình. Tập Nhân biết rằng ban đêm Bảo Ngọc đánh tráo, vội vàng cởi ngay ra và nói:
    - Tôi không thèm cái này, vứt ngay nó đi.
    Bảo Ngọc thấy thế, liền dịu dàng khuyên giải. Tập Nhân không biết làm thế nào, đành phải thắt vậy. Sau đó Bảo Ngọc đi ra ngoài, Tập Nhân mới cởi ra, vứt vào cái hòm không, rồi lại thắt cái thắt lưng của mình.
    Bảo Ngọc cũng không để ý đến việc ấy nữa. Nhân hỏi:
    - Hôm qua ở nhà có việc gì không?
    Tập Nhân nói:
    - Mợ Hai sai người đến gọi Hồng Ngọc sang bên ấy. Nó muốn chờ cậu về, nhưng tôi nghĩ việc này cũng không quan trọng, nên đã cho nó sang rồi.
    - Thôi cũng được. Việc ấy tôi đã biết rồi, không cần phải chờ tôi nữa.
    - Hôm qua Quý phi cho Hạ thái giám đem một trăm hai mươi lạng bạc về, bảo phải đến quán Thanh Hư làm lễ cầu an trong ba ngày, từ mồng một đến mồng ba và bảo ông Trân dẫn cả nhà ra đấy dâng hương lễ Phật. Lại còn đồ thưởng về tết Đoan ngọ nữa.
    Nói xong, sai đứa hầu bé đem các đồ vật ra; một đôi quạt hạng nhất trong cung, hai chuỗi hạt châu xạ hương, hai tấm là, một bức mành phù dung.
    Bảo Ngọc thấy những vật ấy thích lắm, hỏi Tập Nhân:
    - Những người khác cũng được thế này chứ?
    - Cụ được thêm một cây như ý thơm, một cái gối mã não. Bà và dì Tiết mỗi người được thêm một cây như ý. Cậu với cô Bảo bằng nhau. Cô Lâm và cô Hai, cô Ba, cô Tư mỗi cô được một cái quạt và vài hạt châu, không có gì nữa. Mợ Cả, mợ Hai mỗi người hai tấm the, hai tấm lụa, hai cái túi thơm, hai thoi thuốc.
    - Thế là nghĩa làm sao? Sao lại không cho cô Lâm mà cho cô Bảo bằng tôi? Hay là nghe nhầm đấy?
    - Hôm qua mang ra xem, phần nào phần nấy có biên thẻ cả, sao lại nhầm được? Phần cậu gởi ở phòng cụ, để tôi đến lấy. Cụ dặn đến sớm mai, trống canh năm, cậu phải vào tạ ơn.
    - Phải vào mới được chứ.
    Nói xong Bảo Ngọc bảo Tử Quyên:
    - Chị mang những cái này đưa cho cô lâm, bảo là phần của tôi đấy, cô ấy thích cái gì, cứ để lại mà dùng.
    Tử Quyên đem đi, một chốc về nói:
    - Cô Lâm bảo hôm qua cô ấy cũng đã có phần rồi, cậu cứ để lại mà dùng.
    Bảo Ngọc nghe nói, sai người cất những thứ ấy đi. Rửa mặt xong, Bảo Ngọc sang chào Giả mẫu, thấy Đại Ngọc từ đầu kia đi lại. Bảo Ngọc chạy ngay lại cười nói:
    - Anh bảo em chọn lấy những thứ của anh mà dùng, sao em không lấy?
    Đại Ngọc quên hết những chuyện hờn giận Bảo Ngọc hôm nọ, chỉ nghĩ đến việc lúc này thôi, liền nói:
    - Nhà em ít phúc, không đáng dùng những thứ ấy. Chúng em chẳng qua chỉ là hạng cỏ rác thôi, so đâu được với cô Bảo là người "vàng" người "ngọc".
    Nghe thấy Đại Ngọc nhắc đến hai chữ "vàng", "ngọc", Bảo Ngọc đâm ra ngờ, liền nói:
    - Người ngoài nói "vàng, "ngọc" thế nào mặc họ, chứ bụng anh mà nghĩ đến điều ấy, thì trời tru đất diệt, muôn kiếp không được làm người!
    Đại Ngọc nghe vậy, biết ngay là Bảo Ngọc có ý nghi ngờ, vội cười nói:
    - Thật chán chưa! Cứ thề với bồi? Ai để ý đến "vàng", "ngọc" làm gì?
    - Khó nói cho em biết tâm sự của anh, sau này em sẽ hiểu. Anh xin thề rằng, trừ bà và cha mẹ anh ra, thì em là người thứ tư của anh đấy. Không còn có người thứ năm nảo nữa.
    - Anh không cần phải thề, em biết bụng anh vẫn nghĩ đến "cô em", nhưng khi nào gặp "cô chị" lại quên khuấy "cô em" đi.
    - Em hay đa nghi, anh không phải hạng người thế đâu.
    - Hôm nọ cô Bảo không hùa theo những câu nói dối của anh, vì cớ gì anh lại quay sang hỏi em? Nếu phải là em, thì không biết anh đối xử như thế nào?
    Đương nói chuyện thì Bảo Thoa từ phía trước đi đến, hai người mới rời nhau ra, Bảo Thoa trông thấy rõ ràng, nhưng giả lờ như không, cứ cúi đầu đi qua. Bảo Thoa sang bên Vương phu nhân ngồi một lúc, rồi sang bên Giả mẫu, đã thấy Bảo Ngọc ngồi đấy rồi.
    Bảo Thoa nhớ lại trước kia mẹ mình nói chuyện với Vương phu nhân về việc vị sư cho cái khóa vàng, bảo chờ ngày sau ai có ngọc mới kết hôn, vì thế chỉ muốn tìm cách tránh xa Bảo Ngọc. Hôm nọ Nguyên Xuân lại cho các thứ cũng như Bảo Ngọc, trong lòng càng thêm áy náy khó nghĩ. May sao Bảo Ngọc lại hay quấn quít với Đại Ngọc, lúc nảo cũng tâm tâm niệm niệm đến Đại Ngọc, nên Bảo Thoa cũng không để ý đến việc ấy Chợt đâu Bảo Ngọc cười nói: "Chị Bảo cho tôi xem cái chuỗi hột thơm của chị nào?" Lúc này Bảo Thoa đang đeo chuỗi hột thơm ở cánh tay bên trái, thấy Bảo Ngọc hỏi, đành phải tháo ra.
    Nhưng vì Bảo Thoa da thịt nõn nà, mập mạp, tháo mãi không được. Bảo Ngọc đứng bên cạnh thấy bắp thịt trắng muốt, đâm ra thèm muốn, nghĩ thầm: "Nếu cái bắp tay này mà ở vào người cô Lâm, may ra có lúc được mó một cái; nhưng lại ở vào tay cô Bảo thì ta thực là kém phúc". Chợt nghĩ đến chuyện vàng và ngọc, Bảo Ngọc ngắm nghía đến dáng điệu Bảo Thoa, thấy da mặt nõn nà, khóe mắt long lanh, không đánh sáp mà làn môi vẫn đỏ, không kẻ mày mà nét ngài vẫn xanh, so với Đại Ngọc lại có vẻ phong lưu thùy mị riêng, Bảo Ngọc bất giác đứng ngẩn người ra. Đến khi Bảo Thoa đưa chuỗi hạt, Bảo Ngọc quên đi không buồn cầm lấy.
    Bảo Thoa thấy thế, cảm thấy ngượng ngùng, liền vứt chuỗi hạt xuống, toan quay người đi, thấy Đại Ngọc đứng ở bực cửa, ngậm cái khăn lụa cười. Bảo Thoa nói:
    - Chị không chịu được gió, sao lại ra đứng trước ngọn gió làm gì?
    Đại Ngọc cười nói:
    - Tôi mới ở trong buồng ra đấy, chỉ vì nghe thấy trên trời có tiếng chim kêu, chạy ra nhìn, thì ra là "con nhạn ngớ ngẩn"(3).
    **********************
    (3) Dùng để chế giễu người ngốc
    **********************
    Bảo Thoa nói:
    - "Con nhạn ngớ ngẩn" ở đâu? Cho tôi xem với.
    Đại Ngọc nới:
    - Tôi vừa đến nơi, nó vụt bay mất.
    Nói xong cầm cái khăn ném thẳng vào mặt Bảo Ngọc. Bảo Ngọc không biết, tự nhiên thấy khăn tay tạt vào mặt, liền kêu "ái chà" một tiếng.
    (Hết hồi hai mươi tám)
  9. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  10. letdown

    letdown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Hồi thứ hai mươi chín
    Người hưởng phúc, phúc nhiều, còn cầu xin thêm phúc,
    Gái si tình, tình nặng, càng luẩn quẩn vì tình
    .
    Bảo Ngọc đương ngơ ngẩn đứng nhìn, chợt Đại Ngọc ném khăn vào mặt, giật mình hỏi "Ai thế?", Đại Ngọc lắc đầu cười nói:
    - Xin lỗi! Vì chị Bảo muốn xem "con nhạn ngớ ngẩn", tôi ra hiệu cho chị ấy, không ngờ lỡ tay ném phải anh.
    Bảo Ngọc dụi mắt, định nói nữa, nhưng không tiện
    Một lúc Phượng Thư đến nói: "Mồng một này sê làm chay ở quán Thanh Hư". Và hẹn bọn Bảo Thoa, Bảo Ngọc, Đại Ngọc đến xem hát. Bảo Thoa cười nói:
    - Thôi, thôi! Trời nóng thế này, vở hát gì cũng xem cả rồi, tôi không đi đâu.
    Phượng Thư nói:
    - Chỗ ấy cũng mát, hai bên lại có lầu. Chúng ta định đi xem, thì trước đó vài hôm, tôi sai người đến bảo bọn đạo sĩ dời đi chỗ khác, rồi quét lầu sạch sẽ, che thêm rèm, không cho người ngoài vào miếu, như thế cũng tốt đấy! Việc này tôi đã trình mẹ rồi, nếu các cô không đi, một mình tôi cũng đi. Mấy hôm nay buồn chết đi được. Ở nhà có hát tôi cũng chẳng được thư thái ngồi xem.
    Giả mẫu cười nói:
    - Đã thế thì ta cũng đi xem với cháu.
    Phượng Thư cười nói:
    - Bà đi càng hay. Nhưng cháu lại không được thoải mái.
    - Hôm ấy ta sẽ ngồi ở lầu giữa, cháu ngồi ở lầu bên. Cháu không cần phải giữ phép tắc đứng bên cạnh ta, như thế có được không?
    - Nếu thế thì thật là bà thương cháu quá.
    Giả mẫu lại dặn Bảo Thoa:
    - Hôm ấy cháu cũng nên đi, bảo cả mẹ cháu đi nữa. Ngày dài nhàn rỗi thế này ở nhà cũng chỉ ngủ thôi.
    Bảo Thoa đành phải vâng lời.
    Giả mẫu lại sai gọi người đi mời Tiết phu nhân, tiện đường đến thưa với Vương phu nhân cho cả bọn chị em cùng đi một thể. Vương phu nhân một là người không được khỏe, hai là sửa soạn tiếp đãi người của Nguyên Xuân sai ra, nên đã cáo trước không đi. Nay nghe Giả mẫu bảo thế, cười nói:
    - Bà đã cao hứng, thì cứ sai người vào trong vườn bảo ai muốn đi chơi thì đi.
    Tin đó truyền ra, người khác không nói, chứ bọn a hoàn hàng tháng không được ra khỏi cửa, nghe vậy ai mà chẳng muốn đi, dù chủ có lười, họ cũng tìm hết cách giục đi cho được. Vì thế bọn Lý Hoàn đều nhận lời cả. Giả mẫu lại càng vui, liền sai người đi quét dọn sắp xếp công việc.
    Đến mồng một, trước cửa phủ Vinh, xe kiệu nhộn nhịp, người ngựa tấp nập, những người giữ việc trong phủ biết là Quí phi làm lễ cầu phúc, Giả mẫu thân hành đến lễ Phật, vả lại mồng một đầu tháng, lại sắp đến tết Đoan dương, nên các đồ đạc cần dùng đều được sắp đặt gọn gàng đâu đấy, khác hẳn ngày thường.
    Một lúc, bọn Giả mẫu đi ra. Giả mẫu ngồi một cái kiệu tám người khiêng; Lý Hoàn, Phượng Thư, Tiết phu nhân, mỗi người ngồi một kiệu bốn người khiêng; Bảo Thoa, Đại Ngọc ngồi chung một cái xe bát bảo, cho che tàn xanh, chung quanh đính chân chỉ hạt bột; Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân ngồi chung cái xe bánh sơn đỏ, có che tàn hoa. Rồi đến bọn a hoàn của Giả mẫu: Uyên Ương, Anh Vũ, Hổ Phách, Trân Châu; a hoàn của Đại Ngọc là Tử Uyên, Tuyết Nhạn, Anh Kha; a hoàn của Bảo Thoa là Oanh Nhi, Văn Hạnh; a hoàn của Nghênh Xuân là Tư Kỳ, Tư Quất; a hoàn của Thám Xuân là Thị Thư, Thúy Mặc; a hoàn của Tích Xuân là Nhập Họa, Thái Bình; a hoàn của Tiết phu nhân là Đồng Hỷ, Đồng Quý; lại mang theo cả Hương Lăng và a hoàn là Trân Nhi; a hoàn của Lý Hoàn là Tô Văn, Bích Nguyệt; a hoàn của Phượng Thư là Bình Nhi, Phong Nhi, Tiểu Hồng. Hai a hoàn của Vương phu nhân là Kim Xuyến, Thái Vân cũng theo đến đó. Người vú ẵm Đại Thư ngồi riêng một xe. Lại còn bọn a hoàn làm việc nặng và đám vú già cùng bọn đàn bà theo hầu. Xe đỗ đặc nghịt cả quãng đường.
    Kiệu Giả mẫu đã đi quãng xa, đằng sau vẫn chưa ngồi xong. Người nọ nói: "Tao không đi chung với mày". Người kia nói: "Mày ngồi bẹp cả túi của mẹ tao". Xe này người nói: "Cái hoa của tôi rơi đâu mất". Xe kia người kêu: "Cái quạt của tôi gẫy rồi". Cười cười nói nói ầm ĩ cả lên.
    Vợ Chu Thụy thấy vậy, chạy đi chạy lại nói:
    - Các cô! Ở ngoài đường phải coi chừng, người ta cười cho đấy.
    Nói hai ba lần họ mới chịu im.
    Phía trước, các đồ chấp sự bày đến quán Thanh Hư. Bảo Ngọc cưỡi ngựa đi trước kiệu Giả mẫu để dẫn đường. Người trên phố đều đứng hai bên xem. Gần đến quán, tiếng chiêng tiếng trống nổi lên, đạo sĩ họ Trương mặc lễ phục, cầm hương dẫn các đạo sĩ đứng bên đường đón tiếp. Vừa đến cửa, nhìn thấy la liệt những tượng bản thổ, thành hoàng, Giả mẫu liền xuống kiệu. Giả Trân dẫn con cháu đến đón. Phượng Thư đến từ trước cũng mang bọn Uyên Ương ra đón. Thấy Giả mẫu xuống kiệu, Phượng Thư vội chạy lại đỡ. Chợt có một đạo sĩ nhỏ độ mười hai, mười ba tuổi, cầm cái kéo cắt nến, muốn nhân dịp lẩn đi chỗ khác, không ngờ đâm vào người Phượng Thư. Phượng Thư giơ tay tát nó một cái, làm thằng bé ngã lộn nhào, Phượng Thư mắng:
    - Giống khốn nạn này, mày chạy đi đâu?
    Đạo sĩ nhỏ không kịp nhặt kéo, định tháo chạy, lại gặp ngay bọn Bảo Thoa xuống xe, những vú già và người nhà vây kín xung quanh. Khi đạo sĩ nhỏ chạy ra, mọi người đều hét ầm lên "Bắt! Bắt! Đánh Đánh!". Giả mẫu nghe vậy hỏi việc gì. Giả Trân vội vàng lại hỏi. Phượng Thư đi lên đỡ Giả mẫu và nói:
    - Có một đạo sĩ nhỏ đi cắt tàn nến, không chịu tránh ra chỗ khác, cứ đâm bừa vào người.
    Giả mẫu nghe nói liền bảo:
    - Dẫn nó lại đây, đừng làm thằng bé sợ. Nó là con nhà thường dân, xưa nay được nuông chiều quen, đã bao giờ trông thấy những cảnh rầm rộ như thế này? Nếu làm nó sợ thì thật đáng thương! Cha mẹ nó thấy thế, lẽ nào không đau xót.
    Nói xong, bảo Giả Trân dắt đứa bé ấy lại. Thấy nó tay cầm cải kéo cắt tàn nến quì xuống đất run lẩy bẩy, Giả mẫu sai Giả Trân đỡ nó dậy, bảo đừng sợ, rồi hỏi nó bao nhiêu tuổi. Đứa bé không nói ra lời. Giả mẫu nói: "Thằng bé thực đáng thương!" Lại bảo Giả Trân: "Cháu dẫn nó ra cho nó ít tiền ăn quà và đừng ai nạt nộ nó!" Giả Trân vâng lời dẫn nó ra.
    Giả mẫu dẫn mọi người đi lễ, lần lượt xem phong cảnh các nơi. Đám hầu nhỏ đứng ngoài, thấy bọn Giả mẫu đi vào cửa thứ hai, lại thấy Giả Trân gọi người dẫn đạo sĩ nhỏ ra, cho nó mấy trăm đồng tiền, dặn không được dọa nạt nó. Người nhà nghe vậy liền dắt nó đi.
    Giả Trân đứng ở bên thềm hỏi: "Quản gia đâu?" Bọn hầu nhỏ gọi ra ngoài: "Gọi quản gia!" Lâm Chi Hiếu lập tức sửa lại mũ, chạy lên, đứng trước mặt Giả Trân. Giả Trân bảo:
    - Nơi này rộng rãi, hôm nay lại có nhiều người. Những anh cần sai đến thì cho họ vào cả trong nhà. Người nào không cần thì cho sang ở nhà bên kia. Anh cho mấy đứa bé đứng chực sẵn ở cửa thứ hai và cửa nách hai bên, để chờ xem có cần truyền bảo gì, đã nghe ra chưa? Hôm nay các cô các mợ đều chơi ở đây, không được cho một người ngoài nào vào cả.
    Lâm Chi Hiếu vâng vâng dạ dạ luôn mồm.
    Giả Trân nói:
    - Thôi cho lui.
    Lại hỏi:
    - Thằng Dung đâu sao không thấy?
    Nói chưa dứt lời, đã thấy Giả Dung tay cài khuy áo, ở trong gác chuông chạy ra. Giả Trân nói:
    - Mày xem tao ở đây không thấy nóng, mà mày lại đi hóng mát à.
    Rồi truyền cho người nhà mắng Giả Dung.
    Biết Giả Trân là người khó tính, không thể trái ý được, một đứa hầu nhỏ chạy ngay lên xì vào mặt Giả Dung. Nhưng thấy Giả Trân trừng mắt nhìn, nên lại phải mắng Giả Dung lần nữa:
    - Ông còn chả sợ nóng, nữa là cậu, lại dám đi hóng mát à?
    Giả Dung đành cứ buông thõng tay đứng yên, không dám nói một câu nào. Trông thấy thế, không những bọn Giả Vân, Giả Bình, Giả Cần run lên; ngay đến bọn Giả Liễn, Giả Biền, Giả Huỳnh cũng đều sợ hãi. Người nào cũng lẻn vào mé tường, lần lượt chuồn đi hết.
    Giả Trân quay lại bảo Giả Dung:
    - Mày còn đứng làm gì đấy? Sao không lấy ngựa về nhà bảo mẹ con nhà mày rằng: cụ và các cô, các mợ đã đến cả rồi, phải đến hầu ngay.
    Giả Dung nghe nói, chạy ra gọi luôn mấy tiếng: "Đem ngựa lại đây". Rồi lẩm bẩm: "Sáng sớm ra chẳng chịu làm gì, bây giờ lại cứ hạch sách mình!" Lại quay mắng đứa hầu: "Tay mày bị trói đấy à? Sao không dắt ngựa lại?" Hắn muốn sai đứa hầu nhỏ đi, nhưng lại sợ có ai mách chăng, nên đành phải tự mình đi lấy.
    Giả Trân sắp đi, thấy Trương đạo sĩ đứng ở bên cạnh cười nói:
    - Cứ lẽ ra, tôi không như người khác, phải ở trong nhà hầu hạ là phải; nhưng vì trời nóng, các vị tiểu thư đều đến đấy cả, tôi không dám thiện tiện vào, xin ông cho phép. Nếu cụ hỏi đến, hoặc người muốn đi xem chỗ nào, đã có tôi đứng chờ sẵn ở đây.
    Giả Trân biết Trương đạo sĩ là người thế mạng(1) của Vinh Quốc công ngày trước, lại được đức tiên hoàng gọi là "Đại Ảo tiên nhân", giờ đang giữ ấn ty Đạo lục, được phong là "Chung liễu chân nhân". Các vị vương công, các quan phiên trấn đều tôn là thần tiên, không ai dám khinh nhờn. Vả chăng ông ta thường đi lại trong hai phủ, các bà các cô đều biết cả.
    *************************
    (1) Ngày xưa những người quan quý không đi tu được, kiếm người khác tu thay để được phúc hoặc chuộc tội. Người ấy gọi là thế mạng.
    *************************
    Thấy ông ta nói thế, Giả Trân cười bảo:
    - Chúng ta là chỗ người nhà với nhau, sao ông lại như vậy. Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ vặt râu đấy. Thôi, hãy đi theo tôi.
    Trương đạo sĩ cười ha hả, theo Giả Trân đi lên.
    Đến trước Giả mẫu, Giả Trân nghiêng mình cười nói:
    - Cụ Trương vào hầu bà.
    Giả mẫu nghe nói vội bảo "mời vào". Giả Trân dắt Trương đạo sĩ vào. Trương đào sĩ cười ha hả nói:
    - Đức Phật sống lâu! Người vẫn mạnh khỏe bình yên đấy chứ? Xin chúc các mợ, các cô vui mạnh luôn. Đã lâu không được vào phủ thăm, nay xem khí sắc cụ hơn trước nhiều.
    Giả mẫu cười nói:
    - Lão thần tiên, người có được mạnh khỏe không?
    - Nhờ phúc lộc của cụ, tiểu đạo vẫn được mạnh khỏe. Người khác không kể, riêng chỉ nhớ cậu Hai thôi. Không biết lâu nay cậu ấy có được khỏe luôn không? Hôm hai mươi sáu tháng tư, ở đây có làm lễ thánh đản Già thiên đại vương. Người đến lễ không đông lắm, nên các thứ đều giữ được sạch sẽ, tôi có cho người mời cậu ấy đến ngoạn cảnh, sao lại bảo cậu ấy không có ở nhà?
    - Cháu nó không có ở nhà thực.
    Rồi Giả mẫu quay lại gọi Bảo Ngọc.

Chia sẻ trang này