1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hồng lâu mộng

Chủ đề trong 'Văn học' bởi HacMieu07, 10/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. HacMieu07

    HacMieu07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Hồng lâu mộng

    Cùng với Tam quốc, Tây Du Ký và Thuỷ Hử, Hồng Lâu Mộng được xếp vào bộ tứ thư nổi tiếng của văn học Trung Quốc. Có thể nói mỗi tác phẩm là một dáng vẻ riêng "mười phân vẹn mười".
    Tam Quốc: thiên anh hùng ca về về những con người trí trùm thiên hạ
    Tây Du: bài thánh ca về Phật giáo. Không ai lại không thích một TNK nhân nghĩa trí dũng, một Trư tham ăn láu cá, một Sa tăng ôn hoà điềm đạm, một Huyền Trang nhân ái đến độ.....bực mình
    Thuỷ Hử: tiếng thét hào sảng của những kẻ "dọc ngang nào biết trên đầu có ai".
    và Hồng Lâu Mộng: một câu chuyện tình buồn đầy nước mắt, một cái nhìn có phẩn cực đoan về cuộc đời khi cho rằng tất cả đều là ảo mộng.

    HLM có một số kỷ lục sau:
    1. Số lượng nhân vật đông đảo: ngang ngửa với tiểu thuyết Chiến Tranh và Hoà Bình. Chuyện kể lại là TTC có treo 12 chân dung cô gái đẹp - có sách nói là các chi em họ của mình- trong thư phòng để phác hoạ nên 12 kim thoa trong HLM.
    2. Có riêng một ngành chuyên khảo cứu phân tích gọi là Hông học. Vinh dự thứ hai này thuộc về Sêcxpia nhưng Sêcxpia đã sáng tác rất nhiều vở kịch trong khi đó TTC chỉ "thai nghén" có độc một mình HLM thôi. Đúng là number one!
    Theo thiển ý của Diệp mỗ, có vài điểm đáng chú ý sau:
    - TTC đáng được tôn xưng là người khởi xướng phong trào nữ quyền : bạn thấy đúng không? Đa số nhân vật của ông là nữ. Cô nào cũng xinh đẹp, thông minh, giỏi giang cả, dù là tiểu thư khuê các hay a hoàn, con hát hay ni cô. Phượng Thư có thâm hiểm đáo để thật đấy nhưng ai cũng phải công nhận là đảm đang, tháo vát (cứ xem lúc PT lo cắt đặt đám tang của Tần Khả Khanh, các managers cứ gọi là chạy theo mà học nhé, he he...). Trộm nghĩ Phượng Thư, Bảo Thoa và Thám Xuân mà cùng kết hợp mở các khoá học về Leadership and Management thì trúng phải biết!!!). Các nhân vật nam thì mờ nhạt quá nếu không ăn chơi truỵ lạc như Giả Xá, Giả Trân, Giả Liễn, Giả Dung, Tiết Bàn thì cũng chỉ lo tập hợp quan khách và đánh con như Giả Chính. Đặc biêt có những cặp anh chị em cùng cha mẹ sinh ra mà như nước với lửa, vàng với thau: Bảo Thoa - Tiết Bàn; Thám Xuân - Giả Hoàn (thằng này trong phim mày dơi mặt chuột, cực kỳ tiểu nhân). Cả truyện may ra được có Tiết Khoa và Liễu Tương Liên - anh này cũng theo đạo sỹ nốt sau cái chết của Vưu Tam Thư. Túm lại TTC xứng đáng là cụ tổ của ngành gender issue trong thế kỷ chúng ta.

    - Tác phẩm đề cập đến đồng tính: một trong những tác phẩm đề cập ĐT sớm nhất (hình như trong Liêu trai chí dị cũng nói đến) : Cậu cả Tiết Bàn thấy Tương LIên đóng giả gái suất sắc quá thì mê tít, tưởng TL là "xăng pha nhơt" nên giở trò gạ gẫm quyến rũ "em" . Chẳng may TL lại là "đực rựa" 100% thế là cậu cả bị một trận lên bờ xuống ruộng phải lạy TL là ông! Đáng đời tên khỉ đột. Một đoạn khác khi thấy Bảo Ngọc và Tần Chung thân nhau bọn bạn học cũng trêu chọc ám chỉ chuyện "đồng tính". Thế đấy cứ tưởng ĐT là trào lưu của TK 21, xưa rồi Diễm ơi!!!
    - TTC là nguời đa tài: văn nhân (tất nhiên rồi), thi sĩ (thì bao nhiêu bài thơ do Đại Ngoc, Bảo Thoa, Tương Vân sáng tác đều là do TTC chắp bút đấy thôi), đầu bếp cự phách (bao nhiêu là món ngon nhé, từ món cà muối đến bánh nhân thịt ngỗng, cua hấp.... ), thiết kế nhà vườn (cảnh trong Đại quan viên thật xinh đẹp hữu tình), hoạ sỹ, v.v tóm lại là rất đa-zi-năng. Gần đây lại có thông tin là Tào Tuyết Cần giỏi về diều nữa.!
    - Nhiều chết quá!: các nhân vât của HLM bị chết nhiều quá từ giá trẻ gái trai lớn bé mà đa phần là chết trẻ (kiểu làm xong nghĩa vụ để về về Thái Hư cảnh ảo mà). Lý do cũng muôn mầu muôn vẻ.
    + Tự tử: Tần Khả Khanh, Uyên Ương (thắt cổ), Tư Kỳ (đập đầu), Vưu Nhị Thư (nuốt vàng sống), Vưu Tam Thư (cứa cổ), Kim Xuyến (nhẩy xuống giếng), cô Đa hồ đồ
    + Chết do bệnh: Nguyên Xuân, Phượng Thư, Giả Mẫu (bà này một phân do tuổi cao), Tần Chung, Vuơng Tử Đằng, Tần Chung
    + Chết do buồn phiền: Đại Ngọc, Tình Văn, Nghênh Xuân
    + Biệt tích : Bảo Ngọc, Liễu Tương Liên, Diệu Ngọc
    Túm lại là "chết như ngả rạ"
  2. HacMieu07

    HacMieu07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Bài viết của nick Sansan tức Phượng Ớt
    ====

    Hồng Lâu Mộng - Vỡ tan giấc mộng lâu hồng

    ?oKhai đàm bất thuyết Hồng Lâu Mộng, Độc tận thi thư diệc uổng nhiên!?
    Đã đọc Hồng Lâu Mộng, đã xem Hồng Lâu Mộng và cũng đã khóc vì Hồng Lâu Mộng
    Đã tương tư vì Hồng Lâu Mộng và cũng đã day dứt vì Hồng Lâu Mộng.
    Hồng lâu mộng ..một giấc mộng dài và đẹp. Nó là tập hợp của muôn vàn những giấc mơ của con người trong xã hội phong kiến đầy mâu thuẫn, rối ren và mục nát. Cho dù họ là ai, là người nông dân chân đất quanh năm bán mặt cho đất ban lưng cho trời chỉ mong kiếm đủ nhà ba bồ thóc, là những thiếu gia tiểu thư con nhà quyền quý trong nhung trong lụa, là ả đào chót vương tình kíêm khách, là kẻ hầu người hạ trong xã hội, hay là vương phi quyền quý trên tận đỉnh cao?Trong Hồng Lâu Mộng, mọi người đều mơ đến một cái gì đó, rất thành thực mà cũng rất cao sang..nó tượng trưng cho những khát vọng sống và được sống, yêu và được yêu, rất người, rất bản năng ,nhưng để rồi cuối cùng, tận cùng của giấc mộng lâu hồng, và cũng là tận cùng của bi kịch, chợt ngỡ ngàng nhận ra rằng họ đang xây lâu đài ước mơ trên cát, để rồi chỉ cần một đợt sóng nhẹ nhàng vỗ bờ, cũng đủ sức cuốn trôi đi tất cả.
    Già Lưu,bà già nhà quê mơ thằng cháu tên Bản mau lớn được đi làm mướn ở nhà họ Giả, Tích Xuân, cô tiểu thư bướng bỉnh cho mơ về cõi Phật mà coi người đời là dơ bẩn, Bảo Thoa - nàng mơ về tình yêu của Bảo Ngọc và cái chức mợ hai quyền quý, Hương Lăng- nàng mơ về ngày đoàn tụ với gia đình mà phải chết trong tủi hờn? Tương Vân - nàng mơ gì mà cuối cùng kiếp người bạc hạnh.. Tình Văn -nàng mơ gì mà cười trong tiếng xé quạt để rồi chết đi trong bạc bẽo đơn côi?Thám Xuân, nàng mơ gì để rồi cuối cùng bơ vơ nơi đất khách ?Giả Bảo Ngọcvà Lâm Đại Ngọc..họ mơ gì trong giấc mộng lâu hồng đó để rồi âm dương cách biệt mãi mãi ôm nỗi hận thác xuống tuyền đài chưa tan?
    Giấc mơ của họ cũng giản dị lắm,là ước mơ được đến bên nhau và được nói lời yêu, theo cách của riêng họ, theo lời nói của trái tim họ chứ không phải theo bất cứ lề lối nào khác của xã hội phong kiến khắt khe, độc đoán. Hai trái tim, hai tâm hồn ấy là tiêu biểu cho những thanh cao và bứt phá ra khỏi khuôn khổ của thời thế lúc bấy giờ. Họ,tuy chưa một lần thực sự được đến với nhau, nhưng, tình duyên của họ là tự nhiên, là định sẵn, là do số mệnh an bài và do cái tôi trong mỗi con người họ tạo nên.
    Bảo Ngọc, cậu ấm ngậm ngọc sinh ra trong một gia đình vương giả bậc nhất kinh thành và theo một lẽ tự nhiên trở thành báu vật sống của trên trên dưới dưới của gia tộc họ Giả. Giả Bảo Ngọc- cái tên đó làm người người ngưỡng mộ..có khi người ta cất công đi cả trăm dặm đường chỉ để muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của câu hai Bảo vốn từ nhỏ được trướng rủ màn che sống cùng nhi nữ. Sống cùng đám quần thoa , ngửi phấn thơm,ăn sáp đỏ,trong cậu hình thành nên một tư tưởng " phi phong kiến " : trọng nữ khinh nam. ?oXương thịt con gái là nước kết thành. Tôi trông thấy con gái thì người tôi nhẹ nhàng, khoan khoái, thấy con trai thì như bị phải hơi dơ bấn?. Khi mà sách thánh hiền răn dạy đấng nam nhi tỏ mặt anh tài theo chốn quan trường giúp dân vì nước, thì Bảo Ngọc lại tâm niệm ?oquan văn chết vì lời can gián, quan võ chết vì đánh giặc" . Có cái gì đó bất cần và vô cùng phá cách trong lối hành động và suy nghĩ làm người của Bảo Ngọc...anh ta luôn muốn vươn lên để khẳng định một cái tôi rất riêng và mạnh mẽ của mình, muốn vượt qua những định chế khắc nghiệt,sáo rỗng và mô thức của xã hội đương thời. Nhưng bức tường phong kiến cao vời vời đã không ngần ngại chặn đứng những suy nghĩ mang tính chất đột phá đó. Làm ông vua nhỏ trong chăn ấm đệm êm, Bảo Ngọc trở nên cô độc với những suy nghĩ của chính mình. Và độc hành trên con đường đó, Bảo Ngọcgặp Đại Ngọc.
    Lâm Đại Ngọc - cô gái xứ Tô Châu vì gia cảnh bất hạnh mà đến nương nhờ nhà bà ngoại. Xinh đẹp và thoát tục, tài hoa và phong nhã, đa sầu đa cảm với tâm hồn và thể chất mong manh yếu đuối. Nàng nghĩ nhiều, khóc nhiều và giày vò bản thân mình nhiều.Cũng bởi nàng xinh dẹp hơn người ta, nét đẹp u sầu đa đoan ( Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu; Người hơi mệt trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió)làm anh chàng Bảo Ngọc lần đầu gặp mặt đã điêu đứng tâm hồn đem cả miếng ngọc bản mệnh vứt đi vì : " ta có mà em không có". Cũng bởi nàng thông minh hơn người ta, và cũng cả nghĩ hơn người ta,bởi vậy trọn một kiếp người nàng mang danh bạc mệnh phấn hồng. Nhưng chung quy cũng tại nàng khổ hơn người ta, mang danh tiểu thư thật đấy, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, là kiếp người tha hương không cha không mẹ, là cánh bèo dập dềnh trong biển nước, là chiếc lá xoay vẫn trong phong ba.Cô đơn và hiu quạnh trước sự phồn hoa đô hội, nàng là đoá phù dung mong manh trước gió, nàng là hạt sương mai vỡ oà khi nắng lên. Thương cảm cho số phạn của mình, nàng thương hoa, khóc hoa và chôn hoa.
    " Chôn hoa ai bảo ngẩn ngơ
    bao giờ ta chết ai là người chôn..."
    Câu tự tình hay lắm và câu hỏi càng hay hơn. Khi nàng chết, ai là người bên nàng tiễn biệt? Khi nàng nhắm mắt xuối tay, ai là người vì nàng mà giỏ giọt nước mắt chân tình?
    Bảo Ngọc và Đại Ngọc đến với nhau vì họ là hai tâm hồn đơn côi không nơi bấu víu. Cái ý nghĩ kì quặc của Bảo Ngọc lại tìm thấy sự ủng hộ và đồng tình nơi Đại Ngọc, và, Đại Ngọc, nàng tìm thấy sự đồng cảm nâng niu nơi Bảo Ngọc. Tuy rằng có những lúc Bảo Ngọc " gần cô chị ( Bảo Thoa) và quên khuấy cô em , nhưng đến cùng, anh chỉ yêu một mình Đại Ngọc mà thôi. Chưa bao giờ ngại ngần bày tỏ, tình ý của Bảo Ngọc với Đại Ngọc là thứ tình cảm trong sáng ngát hương xua đi cái bít bùng đầy âm mưu toan tính của bầy lang sói.
    " Nếu tôi được cùng tiểu thư đa tình sum vầy phượng loan "
    " Tôi là người nhiều sầu nhiều bệnh, nàng là trang nghiêng nước nghiêng thành''''
    Không chỉ một lần Bảo Ngọc mượn lời Dương Thuỵ tỏ tình với Thôi Oanh Oanh ( Tây Sương Kí) để nói tấm lòng mình, nhưng....Giá như cuộc sống đừngcó những chữ nhưng như vậy. Đại Ngọc là người nhiều tự ái, nàng tủi số kiếp " nữ nhân ngoại tộc " của mình mà năm lần bảy lượt từ chối,cũng không ít lần má hồng giận dữ thẳng tay day mặt mà nói rằng : " Anh là đồ chết yểu". Nói lời không rồi lại ngồi ủ rũ tương tư nơi Tiêu Tương Quán. Ngồi ngóng sang Di Hồng Viện mà trong lòng nàng lại trách bản thân. Nàng là Tiêu Tương Phi Tử, là người con gái không thuộc về bất cứ nơi đâu, bởi vậy nàng mãi mãi cũng không thuộc về Bảo Ngọc, càng không thuộc về chốn ô trọc như hai phủ Ninh Vinh.
    Họ yêu nhau thật đấy, bên nhau thật đấy nhưng chưa bao giờ thực sự là của nhau, chưa nếm mùi mật ngọt đã phải trải qua vị đắng tình yêu. Họ muốn cùng nhau vượt qua hàng rào phong kiến nhưng hàng rào đó cao quá và cũng lắm chông gai . Tình duyên của họ không nằmtrong tay họ, mà trong tay trùng trùng lớp lớp những cạm bẫy và toan tính khác. Bảo Ngọc khùng khùng điên điên, Đại Ngọc thân thể bạc nhược, nhưng, những tưởng được là của nhau làm họ trở nên mạnh mẽ hơn, ý muốn ham sống bùng dậy. Sức mạnh của tình yêu không đợi thời gian và không gian, ở bất cứ đâu nó cũng có thể làm cho con người ta mạnh mẽ và can đảm hơn
    Nhưng giây phút tưởng chừng hạnh phúc nhất lại là giây phút bi kịch ai oán nhất. Kế trộm long tráo phụng của Phượng Thư hoán cô em thành cô chị, để rồi khi Bảo Ngọc lật khăn che mặt của cô dâu trông thấy một Bảo Thoa tươi tắn đầy đà thì người ngọc đã đi xa mãi mãi. Uất giận, tủi hờn, Đại Ngọc ra đi trong tiếng kèn trống tưng bừng của ngày lễ thành thân Bảo Ngọc - Bảo Thoa. Cay đắng, xót xa, nàng không còn nước mắt để khóc. Nàng đốt khăn, đốt thơ, đốt cả mối tình sầu, đốt cả giấc mộng được làm uyên ương liền cánh. Hồng Lâu Mộng - Vỡ tan giấc mộng lâu hồng!!!!
    Rồi, mai này ai sẽ nhớ nàng?
    Cò giò bóng hạc bên ghềnh,
    hồn hoa chôn chặt dưới vành trăng trong
    - Nàng là thân cò mình hạc xương mai trong gió, gió cuốn nàng đi rồi nhưng tình yêu của nàng, nỗi hận của nàng vẫn lẩn quất đâu đó ở quán Tiêu Tương. Hồn nàng là hồn hoa, đoá hoa phù dung bé nhỏ yếu đuối nhanh nở nhanh tàn, lặng lẽ im lìm dưới hồn trăng bóng nước...Nàng-- Lâm Đại Ngọc - người con gái được tạo ra bằng nước mắt, nay, lại tan đi và trở về đúng nguồn cội. Ở đâu đó trong không gian, có thể hương hồn nàng mãi mãi oán hận người đời, mãi mãi trách giận Bảo Ngọc, nhưng có lẽ tấm tình mà nàng đối với Bảo Ngọc sẽ là mối tình thác xuống tuyền đài chưa tan, ngàn năm đôi mắt nhoà lệ đó vẫn hướng về Bảo Ngọc, trong hờn dỗi và yêu thương, trong nụ cười và nước mắt...trong giấc mộng điệp vô tận của thời gian....
    Bộ phim kết thúc rồi, nhưng dư âm của nó thì còn đó...Tiếng nhạc ai oán, lầu son gác tía với ngục tù dơ bẩn, những xác người kéo lê trên tuyết trắng, hòn đá chênh vênh như sẵn sàng rơi xuống...tất cả chực vỡ oà như giấc mộng lâu hồng. Tự do luyến ái, tự do làm người - xã hội phong kiến không cho phép, trong cả đời thực cũng như trong cả giấc mơ. --- mãi mãi chỉ là mộng đẹp mà thôi.
  3. HacMieu07

    HacMieu07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Bài viết của nick Vickkith (thật đúng là văn phong tình tứ u buồn của Tiêu Tương Phi Tử - khâm phục khâm phục)
    Thế tình dĩ trục phù vân tán
    Ly hận không tùy giang thủy trường.
    Thành quách suy di nhân sự cải, nương dâu thương hải đổi dời, trăm hồng nghìn tía đua chen chẳng mấy chốc tường nghiêng giếng lấp, giấc mộng hồng lâu huyễn hoặc phải chăng là chân diện mục cuộc đời?
    Thu vàng vẫn nhớ Hải Đường xã vịnh cúc ngâm thơ, xuân hồng chưa quên xã Đào Hoa điệu từ ?oliễu nhứ?.
    Thược dược tương tư vị mỹ nhân mộng thơm say ngủ, phù dung lưu luyến nàng tiên tử vá áo đêm đông.
    Còn không ?
    Di Hồng viện, công tử si tình. Hành Vu uyển, mẫu đơn khoe sắc.
    Lũng Thúy am mai hồng tuyết trắng, Đại Quan viên, khuê nữ hoàng hoa.
    Quán Tiêu tương mấy độ tà huy qua
    Còn không dáng ngọc chôn hoa nàng phi tử ?
    Nàng ? mang phong vận thần tiên của hoa mai ?oNgọc tuyết vi cốt băng vi hồn?, lại sẵn cốt cách cao nhã của hải đường ?oTự nhiên phú quý xuất thiên tư?. Gương mặt tuyết ngọc cần gì son phấn, rã cánh hồng mà nụ vẫn còn tươi, tình của nàng cao khiết như những đám mây trên cao trong nắng sớm:
    Tố diện thường hiềm phấn uyển
    Tẩy trang bất thốn tàn hồng
    Cao tình dĩ trục hiểu vân không
    Nàng ? Thanh Nữ tặng vạt áo mây trôi, Sương Nga nhường đôi hài đẫm nguyệt, nối dài cõi mơ lãng đãng khói sương.
    Nàng ? khác gì cánh chim hồng trơ vơ trên mênh mông đất khách, cánh nhạn lạc loài tìm quê hương suốt thủy tận sơn cùng.
    Nàng ? đa sầu đa bệnh, ?oGầy em vóc cỏ mây dời Tay em mai nở chân trời tuyết pha?.
    Nàng ? yếu đuối như khí chất loài phù dung yểu mệnh bách ưu cảm kỳ tâm, vạn sự lao kỳ hình.
    Nàng ? mang theo tình thơ buồn vạn đại của phương trời đọa đày viễn mộng mà rỏ lệ thương xót tàn hồng.
    Nàng ? tình tứ phong lưu, tiên tài quán thế nên chôn hoa trong mối sầu thiên cổ của bạc mệnh giai nhân Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.
    Nàng ? xây lên cả khung trời diệu vợi mà đau đáu một cõi mang mang buồn.
    Phù sinh như mộng, vi hoan nhược hà? Sống và chết là nỗi đời hư huyễn, vui và buồn như giấc mơ hư ảo, tỉnh ra đã vô xứ truy tầm. Niềm hờn tủi mối lương duyên bảo ngọc khóa vàng, nỗi buồn thân phận thố ti hoa ăn nhờ sống gửi, nàng chạnh lòng tương lân lưu thủy lạc hoa. Phong vân tiêu tao, tuế nguyệt mòn mỏi, đá mòn phơi nẻo tà dương, đều gợi lên mối thê lương khôn xiết.
    Khăn nào lau sạch dòng châu
    Sông Tương dấu cũ đã lâu không còn
    Trước song ngàn trúc chen nhau
    Ngấn thơm có nhuốm thêm màu lệ rơi?
    (Thái tuyến nan thu diện thượng châu
    Tương giang cựu tích dĩ mô hồ
    Song tiền diệc hữu thiên can trúc
    Bất thức hương ngân tí dã vô)
    Lặng ngắm hoa đào, hoa thương người cũng hao mòn sắc thắm. Thành đông người cũ còn đâu, người nay chỉ thấy hoa rầu gió bay. Năm năm hoa chẳng đổi thay, kiếp người biến cải xưa nay khác nhiều. Ngước nhìn liễu nhứ, phấn rơi bãi trăm hoa, hương tàn lầu Yến Tử thương kiếp người bạc mệnh, tuổi xanh trôi như nước hãy còn quyến luyến chuyện phong lưu.
    Huống chi khi thu về ? Trời thu khôn cùng vời vợi, sắc thu nhuộm ố quan hà. Muôn hoa thảm đạm, vạn thảo úa vàng. Tình thu bàng bạc hiu hắt, tình người trăm mối ngổn ngang. Khơi thêm lệ nến, song sa đã ướt đầm lệ thu, người không khỏi ngậm ngùi rỏ nước mắt cám cảnh ly tao.
    Nước mắt nhân gian vốn là bảo vật kém gì ánh ngọc lòng trai thương ngư nữ, như giọt châu Nga Hoàng và Nữ Anh trên Tương giang trúc, nước mắt người đời trên Nghiễn thủ bi, như lệ Chiêu Quân từ giã cung Tử Đài cho nấm mồ đất Hồ cỏ xanh oán hận, hay vị dũng tướng thất thế sa cơ trong doanh trướng Sở giữa đám quân tàn.
    Trong mắt nàng dương hoa hóa tác lệ ly nhân, mạch thơ sầu không dứt, vạn diễm đồng bi. Dưới mười búp tay hồng ngọc, âm vận cung đàn ngân điệu buồn bất tuyệt, đá vàng rạn nứt.
    Nàng là Giáng Châu, ta là Thần Anh của cõi trời Ly hận uống nước quán sầu ăn quả mật thanh. Nàng về hoa hiện dáng người, ta là cánh **** cung trời về say. Ta và nàng là tao nhân tri ngộ trong giấc mộng giai kỳ muôn kiếp. Đem vần thơ cung đàn hỏi dò tình ý, mượn câu Tây sương ký ngỏ lời xa xôi. Ý triền miên như bụi liễu nhứ, tình vương vấn như sợi tơ trời.
    Nợ ân tình trong một cõi tình thiên, đem tấm lòng đày đọa nơi nghiệt hải, nếm trải từng cung bậc khổ lụy của hạnh ngộ nhân sinh giữa định kiến trùng trùng vây bủa. Hoa lưu cửa động tình si đem nước mắt trả nợ nước xuôi dương trần.
    Hỏi thế gian xin giọt mực đen xóa cho hết chữ tài chữ ngộ ? Khói hương lò cũ khóc người trong thơ, đốt mộng tưởng áo tân nương, gối uyên ương, chăn phượng dây loan, đốt khăn lụa hoen màu nhung nhớ, đốt cảo thơ diễm tuyệt lệ ố từng trang, đốt ân tình chơi vơi một kiếp đoạn tràng ? Thể xác có tan thành cát bụi thì nợ tình theo cõi mộng dâng mãi lên cao.
    Chức Nữ Khiên Ngưu còn trùng phùng bên bờ Ngân hà trên miền bích lạc giữa ngọc lộ kim phong. Đường Minh Hoàng một lần tái ngộ Dương phi dệt tiếp mộng uyên ương tỵ dực điểu. Thiên nữ ơi, lòng có nỡ dứt tình? Đã hóa Sâm Thương nàng còn mong một đêm Thất tịch? Trần gian chào cõi mộng mê, nhạc vàng réo rắt nàng về non tiên. Duyên tình mộng của ngàn năm đến và đi trong lần chớp mắt ?
    Vườn cũ gác xưa, giường đơn gối chiếc, giai nhân biền biệt, hương vẫn chưa phai. Lá vàng thổn thức, hoa rụng ê chề, sương rơi lệ trắng dầm dề rêu xanh ?
    Chờ nhau tàn cuộc hoa này, đành như cánh **** đồi tây hững hờ ?
    Cũng đành dứt một cõi mơ
    Mai hương chi mộ ơ thờ nhân gian ?
  4. lsb108

    lsb108 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Tào Tuyết Cần là tài hoa bậc nhất. Không ai có thể sánh bằng.
    Hồng Lâu Mộng xứng đáng đứng ở ngôi đầu trong tứ đại kỳ thư. Xét ở khía cạnh thẩm mỹ thì Hồng Lâu Mộng thậm chí còn có thể được xem là tác phẩm hàng đầu của thế giới. Dù khó có thể so sánh nhưng những sáng tác kinh điển của phương Tây cũng khó có thể đạt được hiệu ứng thẩm mỹ, cảm xúc mà Hồng Lâu Mộng truyền tải đến người đọc.
    Có thể nói rằng, nếu phương Tây có Donkihote thì phương Đông có Hồng Lâu Mộng.
    Có ai có dĩa phim Hông Lâu Mộng hay phim Tào Tuyết Cần chiếu vào năm ngoái ko?
  5. HacMieu07

    HacMieu07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Nếu xét về miêu tả tâm lý thì đúng là như vậy nhưng để xét về tổng thể thì e là các fans của TQ sẽ phản đối vì mỗi tác phẩm đều có hương có sắc riêng, rất khó nói tác phẩm nào hơn tác phẩm nào.
    Bạn ra số 1 Nguyên Hồng (cửa hàng ấy nhỏ thôi và nên dễ bị bỏ qua lắm), tuy nhiên chất lượng không cao lắm. Đặc biệt là mấy tập cuối.
  6. Tinhphai

    Tinhphai Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Tôi đọc Hồng Lâu Mộng năm lớp 4, chính thức cảm nhận vào năm lớp 7. Đã từng buồn, từng thương tiếc những nhân vật, những cảnh đời trong HỒNG LÂU MỘNG. Đến bây h, mỗi khi nghe lại bản nhạc của bộ phim, lại thấy nổi hết gai ốc lên vì một cảm giác khó tả. Vì buồn chăng, vì tiếc chăng, vì nhớ nhung chăng? HỒNG LÂU MỘNG là quãng hoài niệm của tác giả về một quá khứ xa hoa, và ám ảnh người đọc về những ngày xưa, những kỷ niệm cũ, rất đẹp của tuổi trẻ. Tôi nghĩ, đây đúng là THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT KỲ THƯ.
  7. thangbotao

    thangbotao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Ko vào dc muare đành gặp bác ở đây trao đổi . Em cũng chưa đọc . Bác cho em số dt để hỏi tí về cái cây nhé. THanks !!!
  8. mimixinhdep

    mimixinhdep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    2.209
    Đã được thích:
    0
    Em nghe nói TQ đang có đợt tuyển diễn viên rầm rộ lắm, làm lại HLM hay sao í ạ. Tin này tung ra khi diễn viên Trần Hiểu Húc qua đời. Cá nhơn em, em thấy cô Trần tuy k xinh, nhưng có nét gì đó cực-kỳ-trung-quốc của mấy cô gái phong kiến. Và vai này cô ấy cũng diễn quá thành công. Không biết người mới sẽ như thế nào.
  9. lsb108

    lsb108 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Đúng là đang tuyển. Cô Trần ko đẹp, ấy là so với gái bây giờ thôi em, thời của cô ấy thì cố ấy xếp hạng A đấy.
    Ko biết phim mới như thế nào đây, nhưng chắc khó tuyển nổi diễn viên. Xem qua mấy cô đào trung quốc, chưa thây cô nào hợp với Lâm Đại Ngọc.
  10. lsb108

    lsb108 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Đúng là đang tuyển. Cô Trần ko đẹp, ấy là so với gái bây giờ thôi em, thời của cô ấy thì cố ấy xếp hạng A đấy.
    Ko biết phim mới như thế nào đây, nhưng chắc khó tuyển nổi diễn viên. Xem qua mấy cô đào trung quốc, chưa thây cô nào hợp với Lâm Đại Ngọc.

Chia sẻ trang này