1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hồng nhan bạc mệnh!

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi kieuphong, 17/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Ối giời ơi thế mà còn không bất hạnh cùng văn cực thì thế nào mới khiến heoconlonton đồng cảm đây ?? Cái này phải gọi là đặt mình vào địa vị người ta mới cảm được ...
    It's better to burn out than to fade away
  2. kieuphong

    kieuphong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    5.781
    Đã được thích:
    0
    Hehehe, Pranks huynh chưa chi đã xí vị ni cô xinh đẹp rồi đấy à? Thôi nhường cho huynh.
    Có chị thì phải có em cho đủ bộ. Đoàn A Tử cũng là một hồng nhan bạc mệnh đúng với ý nghĩa của nó. Cũng giống như cô chị A Châu, cô bé A Tử khi mở mắt chào đời đã không thể có được sự chăm sóc nâng niu của mẹ cha. Nhưng kém may mắn hơn cô chị, tuy là tì nữ nhưng dù sao cũng ở trong nhà một danh gia võ lâm, cô bé A Tử thông minh lanh lợi đã rơi vào cái vũng bùn nơi Tinh Tú Hải, làm đồ đệ của Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu. Tuy trong truyện không đề cập tới nhiều, nhưng chúng ta ai cũng hiểu rằng đấy là một cái ổ rắn độc, không cẩn thận tất bị cắn ngay. "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", ông bà ta dạy chả sai. Cô bé A Tử điêu ngoa xảo trá, tàn nhẫn ác độc cũng chỉ vì lớn lên trong phái Tinh Tú, nơi mà nịnh bợ, mặt dầy, cùng tôn chỉ "thà ta phụ người chứ đừng để người phụ ta" là những môn võ công lợi hại nhất. Cuộc sống như thế đối với một cô bé mới 15-16 tuổi quả là chẳng dễ chịu lúc nào. Những sự hồn nhiên ngây thơ của tuổi ô mai chẳng thể nào có được ở cái vũng bùn ấy. Chính cái tuổi thơ ấy đã gây ra biết bao bất hạnh cho cô bé sau này.
    Cô bé ấy cuối cùng cũng gặp lại cha mẹ, nhưng vì bản tính của mình, đã hại chết Lăng Thiên Lý, nên bị mọi người chán ghét. Những tưởng tìm lại gia đình sẽ được hưởng một cuộc sống êm ấm, nào ngờ cha lại quay về Đại Lí, phút đoàn viên lại trôi qua mau. Sinh trong gia đình có cha lăng nhăng quả thật vô cùng bất hạnh.
    Nỗi bất hạnh lớn nhất của A Tử chính là yêu phải người anh hùng của chúng ta, Tiêu Phong. Chỉ có điều trái tim Tiêu Phong đã chôn sâu vào lòng đất cùng A Châu rồi. A Tử lại không phải là A Châu nên chẳng thể nào thay thế được hình ảnh của chị mình trong trái tim Tiêu Phong. Một A Tử nhõng nhẽo, đanh đá đâu thể nào thay thế một A Châu thùy mị dịu dàng. Tiêu Phong là đại anh hùng, mà đại anh hùng thì rất có truyền thống chung tình. Thiên hạ có thể ca ngợi sự chung tình của Tiêu Phong, nhưng nó lại là nỗi bất hạnh của A Tử. Còn gì đau khổ hơn khi ngày ngày đối diện với người mình yêu mà chẳng thể thổ lộ tâm tình? Cũng chỉ vì quá yêu Tiêu Phong mà A Tử đã làm một chuyện dại dột: định đánh thương Tiêu Phong để được chăm sóc cho tỉ phu!!! Kết quả là ăn một chưởng tí nữa là đi bán muối. Cũng chỉ vì quá yêu Tiêu Phong, yêu quá hóa giận, cho nên mới bị mù mắt. Thiên hạ có thể nói A Tử bị báo ứng như thế cũng do mình tự chuốc lấy mà thôi, nhưng mấy ai nghĩ đến bản tính độc ác của A Tử từ đâu mà có. A Tử luôn luôn cô đơn. Mọi người không quan tâm đến cô bé đã đành, ngay cả người tỉ phu thân thiết nhất thì trái tim cũng gửi tận đâu đâu, chỉ vì trách nhiệm mới chăm sóc cho cô mà thôi. Tiêu Phong có thể là một đại anh hùng, một cao thủ võ lâm xông pha vạn quân như chỗ không người, nhưng ông không phải là một nhà tâm lí học giỏi giang. Giá như, phải chỉ giá như thôi, Tiêu Phong quan tâm tới A Tử một tí, dịu dàng với cô một tí thì bi kịch đã không xảy ra. Có điều Tiêu Phong vẫn mãi mãi là Tiêu Phong. Ông không có cái thói đa tình hào hoa của Đoàn Chính Thuần, cũng không có cái tình cảm văn nhân ấm ớ như Đoàn Dự. Trái tim ông đã theo A Châu xuống dưới cửu tuyền rồi. Tiêu Phong chung tình, A Tử si tình, Du Thản Chi lại càng si tình. Một cuộc rượt đuổi vì tình yêu không có kết quả, một cái vòng luẩn quẩn không mối gỡ ra. Cuối cùng cả ba cùng chôn thân nơi vực sâu ngàn trượng. Du Thản Chi chết không đáng tiếc, Tiêu Phong thì đã chết về phần hồn từ lâu lắm rồi, chỉ đáng thương cho cô bé A Tử đã sớm lìa bỏ cuộc đời khi tuổi chưa đầy đôi chín chỉ vì một nỗi si tình đáng thương. Hỏi thế gian tình là chi?
    Si l'amour existe encore
  3. heoconlonton

    heoconlonton Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    1.298
    Đã được thích:
    0
    KO phải là hạnh phúc nhưng bất hạnh đến tận cùng thì chưa,so mối tương quan với các nhân vật khác thì vẫn sống được.
    Còn nếu heo ko đặt mình vào vị trí người khác thì heo dã ko thương DD
  4. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
    Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu



    Cứ tưởng trần gian là có thật
    Nên ta tất bật đến bây giờ
    Được Thieu_iot sửa chữa / chuyển vào 18:37 ngày 18/01/2003
  5. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Không đúng. Nếu tâm hồn TLN không trong sáng như thế thì đã không thể sống nổi mà đợi hạnh phúc tìm đến. Tại hạ nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng thấy DD (như cô nương heocon này nói) có gì đến mức bất hạnh đến tận cùng, đến mức không sống nổi ??
    It's better to burn out than to fade away
  6. prankster

    prankster Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    1.885
    Đã được thích:
    0
    Tại hạ thấy các vị bằng hữu (ở đây cụ thể là Larra và heo muội) nên chấm dứt chuyện tranh luận về ai bất hạnh hơn ai. Làm như vậy loãng mất chủ đề của Kiều đệ mất.
    Ai có ý kiến gì thì cứ pốt bài cảm nhận của mình, ở đây theo tại hạ chỉ nên "đọc" còn muốn tranh luận thì theo tại hạ nên mở ra một chủ đề mới.
    Mấy hôm nay tại hạ có quá nhiều thứ để viết, không có đủ thời gian để hoàn thành bài viết về Nghi Lâm hichic... đặt cọc Nghi Lâm để đó vài hôm nữa tại hạ sẽ viết tiếp.

    Không ghét, không yêu, không màng giả thật
    Dứng khoanh tay hờ hững bên dời.
  7. Hanthaesuk

    Hanthaesuk Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2002
    Bài viết:
    1.393
    Đã được thích:
    0
    Hichic,.. đáng thương nhất thì phải nói đến Chu Chỉ Nhược, 1 con người mà ko được làm những gì mình muốn, ko được yêu người mình yêu.. Từ một cô bé thơ ngây hiền lành, vì ép buộc mà trở nên tàn ác..
  8. kehuydietthegioi

    kehuydietthegioi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    1.735
    Đã được thích:
    0
    Cái đó thì cũng chỉ là 1 nguyên nhân
    Thật ra cô này cũng có tính ác rồi
    [​IMG]
  9. F-SONGOKU

    F-SONGOKU Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/11/2002
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Héc..héc..héc.Tại hạ nhỏ vài giọt lệ khóc thương cho A Châu cô nương.Chu Chỉ Nhược cũng tội nghiệp.Nhân chi sơ tính bản thiện có ai sinh ra đã ác độc đâu.Chẳng hạn nếu cô ấy được... tại hạ nuôi dạy thì chắc là nữ hiệp vẹn toàn ròi.Cô ấy không trở thành Lý Mạc Thu thứ hai sau cái vụ con ôn con Triệu Minh cướp mất chú rể là quá khá ròi.He..he..he.Đồng ý với Kiều đại hiệp nếu chuyện đại loại như thế này rơi vào đầu các nữ hiệp ngày nay thì có Lý Mạc Thu sống dậy cũng phải vái sống ,không biết ngày nào võ lâm thôi dậy sóng.
    SSSSSSSSSSSSS
  10. Hanthaesuk

    Hanthaesuk Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2002
    Bài viết:
    1.393
    Đã được thích:
    0
    Bác nhầm thế nào ý chớ.. từ đầu đến gần cuối.. hehhe.. thi trong truyện đâu có chê trách gì nàng Chu Chỉ Nhược đâu.. chỉ có sau này thì nàng phải gánh trách nhiệm to lớn do bà sư phụ để lại nên mới tàn ác như dzậy thôi mừ..

Chia sẻ trang này