1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hợp tuyển box Văn học:

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Đan_Nguyên_new, 29/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Đan_Nguyên_new

    Đan_Nguyên_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2002
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    Rất cám ơn bác VNHL và Tequila đã tham gia vào topic.
    Nhắc đến Egoist, chợt nhớ mình đã từng có một cái suy đóan khá dở hơi và chủ quan thế này: "Ego" nghĩa là "cái Tôi", còn "ist" là một cái đuôi thường gặp trong các danh từ tiếng Anh dùng để chỉ người (ví dụ như pianist, violist, guitarist... í mà). Suy ra từ những điều suy đoán, chợt thấy phục mình quá chừng! (). Bởi mọi người cứ thử đọc văn Egoist mà xem, sẽ thấy có một cái Tôi rất lớn, một cái Tôi bất cần "khẩu vị văn chương" của những người khác như thế nào, một cái Tôi tự biết mình cần đi như thế nào và đi về đâu...
    ...
    Tôi nghĩ nhiều về tình yêu. Nó thực là diệu kỳ nhưng cũng ác độc như người ta hay nói. Với tôi tình yêu như một ngọn lửa vậy : thắp sáng và cũng đốt cháy tất cả linh hồn vất vưởng quanh nó.Tôi có thể quá yêu, yêu điên cuồng và rồi khi tỉnh lại thấy mình xanh xao quá, bạc nhược, tôi cũng cảm thấy sợ hãi.Nhưng rồi tôi lại yêu,Trên đường đi tôi cũng thấy lại những kẻ đồng hành cũ . Chúng tôi nâng chén mời nhau.chúc mừng! Nói về mục đích đôi khi tưỏng vô vọng của chính mình. Mà vô vọng thật.
    Bởi tôi thường hay nói những lời to tát, và trúc trắc làm những điều kỳ cục và quá khích nên tôi vin vào đó làm lý do giải thích đầy yếu đuối cho thất bại của lòng yêu mến muốn đưọc yêu của mình
    Cuộc sống là cái gì đó tôi chưa khám phá hết.Tôi chỉ thấy những bông hoa sáng màu dùng từng khía sắc bén của nó chém vào tôi.những nhát chém tưởng rất êm ái. Nhưng một ngày nọ vỡ toác ra và ối trời thật kinh tởm. Tôi vuốt ve các vết thương cho mình Khi đó tôi mới nhìn xung quanh tôi. Ai cũng đang đau đớn.Nhưng khuôn mặt họ đã cứng lại, họ có vẻ kiên cường thật -trong một thoáng tôi nghĩ vậy. Họ đâu cần sự cứu rỗi. Nhưng rồi tôi thoáng nghe được một tiếng khóc rất nhỏ cơ hồ như tiếng vọng lại từ đâu đó bên kia(?).Tôi vượt tất cả, tìm đến bên nó. Nhưng thay vì an ủi chúng tôi bài xích nhau để tụt giảm nỗi mặc cảm bản thân.Chúng tôi đã thật là con người.
    Như vậy tình yêu và cuộc sống là gì ? nếu chẳng là cặp bài trùng vĩnh viễn .Có một câu truyện Nhật kể về những con chồn gió đánh ngã người, chém đứt lìa họ và cuối cùng bôi thuốc cho vết thương lành lặn trở lại trong chốc lát. Ngẫm lại, thật kỳ dị. Phải chăng nếu cuộc đời làm ta đau thì tình yêu sẽ rịt thuốc và ngược lại cho đến liên hồi.Lời giải thích của tôi đơn giản lắm phải không? Yêu cuộc sống với tôi chỉ là những giây phút còn hầu như là thất vọng.
    Tôi muốn leo lên đỉnh thật cao nhìn thấy hết , nhưng rồi lại chọn cách trải nghiệm cuộc sống. Nhưng tôi chẳng thể nở được hoa trong mảnh đất đời vốn màu mỡ nhưng quá nhiều sình lầy này...
    I'll be missing you
  2. Superego

    Superego Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    200
    Đã được thích:
    0
    Hờ bạ gì làm nấy thế mới thú
    [​IMG]
    Các bác quả là giầu cảm xúc quá
  3. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn chị, Tinyhuong nhé, vì đã chia sẻ tâm sự với mọi người. Chị Tiny ơi, bọn em tha thiết mong chị đồng ý cho chuyển cái tản mạn của chị sang box văn học, chị đồng ý không chị?
    Hy vọng sẽ được gặp chị trong một ngày gần đây.
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  4. tinyhuong

    tinyhuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2001
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Pittypat và các Mod của box Văn học làm gì cũng được, không sao đâu...Có lẽ chuyển Tản mạn sang đây cũng hợp hơn...
    Hì hì...bữa trước ngồi viết một tẹo vội vàng trong trường, đọc lại mới thấy lệch trọng tâm nghị quyết của Đảng bộ...tiny hứa sẽ viết một bài bù vào chỗ này về lịch sử phát triển box Văn học. Tuy gần đây ít viết lắm nhưng tiny vẫn đọc luôn.
    10 giờ sáng thứ Hai tới là về đến Hà Nội rồi...tối thứ Bảy tiny sẽ rời Mỹ...về nhà rồi sẽ liên hệ với mọi người ngay.
    Vui vẻ nhé
    =========================
    You may say I am a dreamer...
    =========================
    tinyhuong
  5. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Bài của Tiny vừa rồi, đọc thấy hơi buồn nhỉ

    nghe rơi bao lá vàng
    ngập giòng nước sông Seine
    mưa rơi trên phím đàn
    chừng nào cho tôi quên
  6. Đan_Nguyên_new

    Đan_Nguyên_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2002
    Bài viết:
    67
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, chả mấy khi lại thấy mình rảnh rảnh để mà ngồi đọc những thứ save lại từ hàng mấy thế kỷ. Mấy hôm trước theo dõi topic "nhà văn Bảo Ninh" được dở chừng thì lại phải stop để "đầu tư quỹ thời gian" cho vấn đề khác. Nay trở lại, lại nhặt được thêm một suy nghĩ khác về tác phẩm "Cơ hội của chúa". Post lại phục vụ mọi người.
    Kẻ viết bài này là ai, em cũng chẳng rõ. Hắn là người thế nào, em càng chẳng biết. Chỉ được nghe ai đó nói rằng, tay này là một tên có máu mặt bên diễn đàn xa mẹ Thăng Long. Vâng, chẳng ai khác chính là Hoàng Đế Đai Phò Lớp (Die4love), nick bên ttvnonline là Jess.
    Vâng, lại xin lỗi các bác để lạc đề một xẹo. Em còn nhớ, hồi "bé bé", cái lúc mà mới chân ướt chân ráo mò vào ttvnonline này, em có bị ấn tượng bởi mấy màn thi triển võ công của các bác già lão. Một trong số đó là Jess. Cái tên Jess gợi cho em nghĩ tới một người con gái, và cũng chẳng hiểu sao, em luôn nghĩ đây là một đứa con gái khôgn - hiền - lành (hic) cho đến một hôm nào đó trong một khoảng thời gian nào đó, bất chợt phát hiện ra: "gã này không phải là gái"!!!
    Vâng, "cái khoảnh khắc kinh hoàng" đó là khi em đọc được bài viết này, một bài viết với một lối nhìn tương đối tiêu cực về "Cơ hội của chúa". Dù sao ta cũng nên tham khảo chút nhỉ, cái ngòi bút của kẻ xưng bá bên Thăng Long ấy...

    Ăn máy tính-Ngủ máy tính - Mơ máy tính
    Chào các bác ngày nào bật comp lên chui vào cái E-book library trong máy thế nào em cũng lướt qua cái nhan đề "Cơ hội của chúa" của anh NVH này. Như mấy anh báo tuổi trẻ cười hay đưa lên một tấm hình với chú thích "quân tử dùng dằng đi chẳng dứt" em cũng hôm nào cũng cố xem có nuốt thêm được chữ nào không của "Cơ Hội Của Chúa" nhưng không thể nào nhồi được và bây giờ em vẫn dậm chân ở trang 90 hay 91 gì đấy thì phải.
    Em vẫn hay tự nhủ với mình, muốn khen muốn chê cái gì phải cẩn thận xem xét cho kỹ rồi mới thả lời ong tiếng ve không kẻo lại bất công với mình nhẫn tâm với người, với "Cơ Hội Của Chúa" các bác ạ, chắc em chỉ là người thường chân đi giày đầu không đội mũ khó làm lãnh tụ lại càng khó làm nhà văn Việt Nam nên nội công kém khó có thể "cơ hội của người" chứ chưa dám mơ đến "chúa". Vậy em xin các bác mở lòng hải hà cho em hai chữ "Đại Xá" lỡ những cái em viết sau đây có xúc phạm đến bạn bè, thần tượng, hay một cái gì đó của các bác là ông nhà văn trẻ Ng.Việt Hà và "Cơ hội của chúa".
    Đọc "Cơ hội của chúa" là một sự tình cờ không chủ ý, tuy trước đó có nghe bàn tán nhiều về cuốn này nhưng bởi không có trong tay và cũng không có điều kiện để tìm đọc nên em cũng không để ý lắm. Hôm vô tình mò mẫm trên net rúc vào trang vietpen.net thấy cái nhan đề bắt mắt nghe tiếng đã lâu trong lòng mừng vô hạn mồm lẩm bẩm God bless internet như mấy chú nhóc trong American Pie. Khốn thay, mừng rỡ chẳng được bao lâu, hoá ra cái gọi là hiện tượng của Văn Học Việt Nam nó lại có thể thảm hại như vậy, những hình ảnh nghèo nàn đến khốn khổ, giọng văn miệt thị chua chát, cùng một lối viết nhàm chán bắt gặp từ DTH "Bên Kia Bờ Ảo Vọng". Bối cảnh xã hội nhốn nháo hổ lốn như "mảnh đất lắm người nhiều ma" của Nguyễn Khắc Trường rồi pha trộn bất lực,không gặp thời, mông má lý tưởng trộn lẫn trí tuệ như một anh nông dân bội thu cầm một tập tiền bán lúa lên bách hoá bờ hồ mua đôi săm xe đạp lại ngẩn ngơ ngắm nhìn bộ dàn karaoke biểu tượng của nghệ thuật giải trí thế hệ kỹ thuật cao. Vừa vào trang đầu, nhân vật chính, một gã nghiện rượu, một trí thức nghiện rượu như tác giả cố gắng miêu tả, nói luôn đây là một cách thể hiện nhân vật khiên cưỡng đến mức biến cái không thể thành cái gì có thể, đọc về Hoàng để nhìn Hoàng là một nhân vật trí thức học vấn cao hơn cả hai cái building WTC bị sụp mấy tháng trước chẳng có cách nào khác ngoài cách giống như thời em còn học cấp hai cô giáo văn nói Nguyễn Trãi là đại thi hào của thế giới nhờ Bình Ngô Đại Cáo ( đề nghị miễn bình luận, đây là một yếu tố lịch sử trong một quá trình lịch sử) thằng bé em tin răm rắp, kiểm tra mười lăm phút đầu giờ còn chua thêm cái Ức Trai Thi Tập học lỏm từ quyển "Những vì sao đất nước" do nhà xuất bản nào đó ấn hành, chín điểm - về chỗ mặt vênh vênh tự hào, điểm kiểm tra miệng cao nhất từ đầu năm đến giờ.
    Quay lại với "Cơ Hội Của Chúa" đọc xong vài trang em ném sách xuống, à nhầm, em ném em đứng dậy đi uống cốc nước, tiện thể sầm cửa vài nhát thể hiện sức mạnh đàn ông cho đỡ cáu khi cô nhân viên bán canteen ở Nội Bài chẳng hiểu tội tình gì mà bị anh NVH mỉa mai thậm tệ như vậy, đá ba phát vào cái ghế sopha tuổi cao gần bằng tuổi ông nội em do chủ nhà tốt bụng để lại cho dùng, cau có ráng định hình lại cái sân bay nội bài, trạm xá, khu canteen xem anh NVH có thực sự mò lên Nội Bài xem xét thực địa hay chưa hay bởi tiểu thuyết thì tha hồ nói láo hay văn chương gọi là hư cấu. Đọc ông NVH tả cái đĩa đồ ăn mà lợm giọng, có thực canteen trên Nội Bài những năm mới bỏ bao cấp sang thời mở cửa nó bẩn thỉu tồi tàn với phong cách phục vụ khốn nạn như vậy không ? nếu thực chắc ông NVH sống ở một cái Hà Nội khác một cái Việt Nam khác với cái Việt Nam mà thằng em này đã đang và sẽ sống. Cái ông xã đội trưởng, một ông nông dân hách dịch gia trưởng nhà quê đại diện cho hơn 80% dân Việt Nam được ông trí thức Hoàng hay ông nhà văn NVH mổ ra bày trên đĩa cũng lãng mạn chẳng kém gì con nhặng tổ bố nằm giữa hai lát cắt của miếng xúc xích và trong mắt thằng em tự nhận có máu con buôn chợ trời không xứng đáng len chân đứng ngang hàng với những ông trí thức Hoàng hay ông NVH nhà văn nhà viết kịch theo lớp cấp tốc (theo nguồn tin của bạn CuoihayMeu} ông trí thức ông nhà văn kiêm các nhà khác cũng hổ lốn tởm lợm chẳng khác gì "đã sang đến cửa khẩu nước bạn phải xài đồ tây, đã làm thằng đàn ông phải khoáng đạt" nên có xơi bánh mì chua, ăn patê ung ủng mùi nước sông Tô Lịch, húp ừng ực xúp cá ươn càng cua nổi lều bều thì cũng chưa đủ cho các ông có lẽ để thằng em mua sữa "Mộc Châu" mở nắp để ngoài trời hai ngày hai đêm cho đúng vị quá đát mời ông thưởng thức luôn. Đọc văn của NVH thú thực với các bác là bẩn, bẩn không thể tả được, đọc văn DTH thì tưởng tượng ra người phụ nữ Việt Nam anh hùng sắn quần đứng giữa chợ mà văn nghệ quần chúng, đọc PTH thì nghĩ tới một chị thủ thư già bẳn tính khát tình đã quá mùa động giống ngồi lầm lũi bới móc cô thư ký trẻ trung xinh đẹp mới tuyển trung tâm chú ý của đám mày râu là đồ đĩ lăng loàn, đọc NVH thì em có cảm giác như một thằng sinh viên học dở đổ tại thầy dốt, một thằng đạp xích lô chửi xã hội bất công và một thằng buôn lậu chửi phòng thuế là đồ vô lương tâm. Viết dở, hành văn dở, ráng nuốt như nuốt cơm sống nhưng có ý tứ rõ ràng có định hướng cho người đọc thì cũng xong nhưng đọc "Cơ hội của chúa" thì tù mù rối rắm không có tí le lói của cuộc sống. Đọc tiểu thuyết mà không dám nghĩ đó là tiểu thuyết cứ tưởng là tuyển tập chuyên ngồi lê nơi quán nước. Cái bế tắc, cái cùng quẫn trong văn chương Việt Nam mấy năm gần đây không còn là cái gì mới đáng bàn cãi, có người cho rằng văn chương gần đây thể hiện rất rõ ràng sự bế tắc rối loạn của giới biết chữ Việt Nam, cái bùng nhùng hỗn độn nó loạn lạc trong "Đám Cưới Không có Giấy Giá Thú" của Ma văn Kháng đã lâu nay lại được NVH cố dựa khói theo hơi nhưng biến hình thay dạng bằng cách nhét vào một ít tiếng Pháp cho bức tranh "người đàn bà xa lạ", những câu tiếng Anh cho những anh chàng lao động ở Đức về. Nặn bóp và lợi dụng hình ảnh của những người trẻ tuổi dẫm ***** Tây tàn nhẫn và thực dụng bóp méo lối sống nặng về hưởng thụ thành quả vật chất coi nhẹ tinh thần để ....để đổ tại cho "Chúa".
    Thông thường đọc một tác phẩm chúng ta thường tìm kiếm thấy bản thân, gia đình, bạn bè và xã hội quen và lạ trong đó nhưng đọc "Cơ hội của chúa" em chẳng nhìn thấy ai cả các bác ạ, nhân vật giả, sống giả, xã hội nguỵ tạo, triết lý vặt. Việt Nam mình có tính cực đoan, đã đập là đập bằng sạch, giết nhầm hơn bỏ sót, mới mở cửa hơn chục năm chứ mấy mà bây giờ ngoảnh lại cứ như nhìn lại thế kỷ 19 vậy. Cứ cái đà chửi bới quá khứ bôi vẽ tương lai thế này có cải tạo giáo dục cũng chỉ là công cốc mà thôi. Chung qui "Cơ hội của Chúa" cũng chỉ là một sản phẩm của thời kỳ quá độ và rồi cũng chìm vào quên lãng mà thôi. Em hay hoài cổ nhưng bao giờ mới có lại nhưng Tô Hoài, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng đây hả giời ....
    _______________________________________
    I'd lie for you and that's the truth
    I'll be missing you
  7. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Xin tóm tắt diễn biến câu chuyện cũ: sau khi tay vua ham đi "vi hành" Jess post bài viết kia lên box VH này, nhiều ý kiến cũ của các thành viên Thăng Long đã được Longatum bê sang cho mọi người tham khảo. Hầu hết các ý kiến đánh giá đó đều chê trách tác phẩm CHCC hết lời, dùng nhiều từ ngữ hết sức nặng nề. "Máu" ttvnonline nổi lên, lão già lụ khụ cườihaymếu (từng) của box ta đã quyết định phải viết cái gì đó hòng "bịt" miệng "lũ kia" lại. Và ngôn ngữ của lão, luôn trong những trường hợp tương tự như thế này là: tung hỏa mù, khiến địch thủ hoang mang không biết lối đi lối về. Và đây là một ví dụ tiêu biểu:
    Tôi đọc một số bài bên Thăng Long mà các bác trích dẫn hoặc nhắc lại đây, thôi thì ta chưa bàn đến giá trị văn chương vội vì cái đó mỗi người một quan điểm thẩm mỹ, một suy nghĩ khác nhau. Nhưng xin góp với các bác chút ý kiến về một vấn đề khác.
    Về chuyện tranh luận, không chỉ là những người đọc mà ngay cả những người viết, thậm chí là những người viết tài cũng đã từng phủ định nhau quyết liệt. Cuộc chiến văn học VN giai đoạn 30-45 giữa hai dòng văn học Lãng mạn (Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Thạch Lam ...) và Hiện thực phê phán (Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố ...) là một ví dụ. Một bên "nghệ thuật vị nghệ thuật", một bên "nghệ thuật vị nhân sinh". Lúc đầu thì các nhà văn lãng mạn áp đảo, sau đó các nhà hiện thực chiếm thế thượng phong (vì cả những lý do trong văn chương và những lý do ngoài văn chương, với cả hai phe).
    Nhưng tóm lại đến ngày nay thì cả hai bên đều được nhận thức lại và kết luận là nhờ cả hai phe ấy mà VHVN phát triển, bên nào cũng có đóng góp và hạn chế, tương đương nhau. Vấn đề được khép lại về mặt tranh luận và người ta đi vào tìm kiếm những giá trị còn sót lại cũng như đánh giá mặt được, mặt chưa được của cả hai dòng một cách bình tĩnh và khoa học .(Xin không nhắc đến dòng HT CM).
    Nói một cách dài dòng như vậy, có nghĩa là lịch sử đã chứng minh rằng sự phủ nhận nhau tuyệt đối của các nhà sáng tác và các nhà phê bình HT và LM rốt cuộc đều không dẫn đến những kết luận có giá trị. Giá trị của nó còn lại đến ngày nay là ở những quan điểm nghệ thuật được tuyên ngôn, chứ không phải là ở chỗ chê bai và chửi bới nhau. Người ta nhớ đến Vũ Trọng Phụng với tuyên ngôn nổi tiếng " các ông muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, còn tôi và những nhà văn cùng chí hướng như tôi muốn tiểu thuyết là sự thực ở đời " chứ không nhớ đến những tranh cãi đăng báo của ông nữa.
    Lan man một lúc như vậy, bây giờ tôi xin được góp vui mấy dòng với các bác về chuyện khen và chê văn học- nghệ thuật.
    Nói chung là một người cầm bút hay gõ bàn phím để đánh giá về chất lượng một tác phẩm cũng tức là để thể hiện sự hiểu biết của mình đến đâu về tác phẩm đó, hay rộng hơn nữa là để thể hiện trí tuệ của mình. Và rộng hơn cả là thể hiện văn hoá của mình.
    Bằng một trình độ trí tuệ và văn hoá cao, Hoài Thanh vào thời kỳ đỉnh cao đã viết nên tác phẩm kinh điển của phê bình VH VN "Thi nhân VN". Trong ấy ông khen chính xác, chê hợp lý hợp tình. Không một nhà thơ nào phủ nhận và cho đến ngày nay, dẫu có bao nhiêu công trình nghiên cứu về Thơ Mới, chưa có công trình nào vượt được Thi nhân VN.
    Dù có bao nhiêu sách viết về Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên ... vẫn không có nghiên cứu nào rút ra được kết luận kinh điển về nghệ thuật thơ ca của các cụ ấy như kết luận của Hoài Thanh :" Đời chúng ta nằm trong vòng chữ tôi. Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong tình trường cùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùng Xuân Diệu. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đắm vẫn bơ vơ. Ta ngơ ngẩn buồn trở về hồn ta cùng Huy Cận." Nghiên cứu về XD, HC, CLV, HMTử, Thế Lữ gần một thế kỷ qua chưa ai vượt qua nổi lời nhận xét ấy.
    Cũng bằng một trình độ trí tuệ và văn hoá cao, Bác ấy chê Nguyễn Vỹ, một cây cao bóng cả trong VH VN về sau này, cũng không ai không phục.
    Có một trí tuệ đẹp, một tâm hồn đẹp. Khen đúng chê đúng. Không những thuyết phục người đọc (hiệu quả của việc phê bình) mà còn làm người ta khâm phục.
    Phê bình tác phẩm là công việc của những người được coi là có một trình độ tư duy, học thức và văn hoá nhất định. Bằng sự hiểu biết của mình về tác phẩm, người làm công việc phê bình trình bày cách hiểu của mình về tác phẩm ấy, nói cho mọi người biết tác phẩm ấy viết ra để nói lên điều gì. Nếu anh ta là người có khả năng, anh ta sẽ giúp được độc giả nhiều trong việc đọc và hiểu tác phẩm. (Bởi vì công chúng rất đa dạng, nhiều lứa tuổi, nhiều ngành nghề, chuyên môn,..., thế giới quan, nhân sinh quan khác nhau ...)
    Và nếu anh ta có tài và có văn hoá thì rất đơn giản, anh ta sẽ phân tích đánh giá nó một cách minh triết và khoa học, không cần ưỡn ngực, nhún vai, bĩu môi hay viện đến những động tác phụ khác.
    Cũng có nhiều người phê bình tác phẩm bằng cách chửi bới tác phẩm, tác giả một cách đầy hằn học (ở một số người được coi là có trình độ) và hùa theo một cách hăm hở gấp đôi (ở những người không có cả trình độ lẫn văn hoá) thì điều đó là chứng tỏ một điều vô cùng đơn giản là anh ta không đủ thông minh, không đủ kiến thức và không đủ văn hoá để đánh giá tác phẩm, tác giả ấy một cách thoải mái như người có những yếu tố ấy. Cho nên anh ta phải gào lên, biết rằng âm lượng thôi chưa đủ, anh ta thêm thắt vào ít từ ngữ hàng tôm hàng cá đủ để cho người ta ngoái cổ lại nhìn, và hả hê đứng cạnh những người vừa đứt hơi xong.
    Khi nhìn một cô gái phóng xe trên đường rú ga ầm ĩ, Kundera, một nhà văn Séc, rút ra nhận xét rằng đó không phải là tiếng ống bô xe máy kêu, mà là cái ống bô trong tâm hồn của cô ta đang rú lên.
    Những người được coi là có học, bàn luận về một vấn đề cũng gọi là có học, và bằng một thứ ngôn từ vô học(tôi chỉ xin nói đến cái vô học của ngôn ngữ thôi, không zám nhận xét con người), trong đó ngập tràn sự băn khoăn, sự trăn trở của mình về sự xuống cấp của đạo đức và học thức cũng như ngôn từ. Rất dễ liên tưởng đến một bức biếm (tự) hoạ đỉnh cao.
    Với một sáng tác có giá trị, mọi lời khen chê đều sẽ qua đi, chỉ có tác phẩm là đứng mãi.
    Về cuốn Cơ hội của Chúa, ngồi "bàn luận" về nó một cách vui vẻ và hoà nhã, tôn trọng tác giả, tác phẩm hơn thì vui biết mấy.
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    ...Và Jess đã trả nhời bác già CHM rằng: Này bác cườihaymếu ơi....
    Nói chuyện tiếp về thảo luận văn chương em xin nhắc lại một cái nguyên văn in đậm của bác :
    Những người được coi là có học, bàn luận về một vấn đề cũng gọi là có học, và bằng một thứ ngôn từ vô học(tôi chỉ xin nói đến cái vô học của ngôn ngữ thôi, không zám nhận xét con người), trong đó ngập tràn sự băn khoăn, sự trăn trở của mình về sự xuống cấp của đạo đức và học thức cũng như ngôn từ. Rất dễ liên tưởng đến một bức biếm (tự) hoạ đỉnh cao.
    Để thảo luận với bác về câu trên đây có lẽ em phải viết rất nhiều và rất dài về những định nghĩa mà bác đã đưa ra. Những mỹ từ như có học hay một bác nào đó nick là Lost chạy sang bên em tung ra như có chữ là được định nghĩa và đánh giá ra sao cho chính xác là một vấn đề không nhỏ. Thành thực với bản thân các bác thử ngó xung quanh xem ... rất nhiều người nói hay viết đẹp nhưng sống (xin lỗi các bác em nông dân vô học) như *****. Bác CuoinhuMeu cũng nói "Với một sáng tác có giá trị, mọi lời khen chê đều sẽ qua đi, chỉ có tác phẩm là đứng mãi". Em đồng ý với bác điểm này nhưng chỉ xin nói thêm để xác định được giá trị của một tác phẩm những lời khen tiếng chê đóng góp một phần không nhỏ vào việc thẩm định giá trị của tác phẩm.
    Thưa bác trong cơn hứng khởi tự thú trước bình minh em thú thật em cũng chưa thèm đọc thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh, cũng chẳng thèm quan tâm đến cuộc tranh luận nảy lửa đầu thế kỷ nghệ thuật vị nghệ thuật và nghệ thuật vị nhân sinh. Em là một trong những thằng nhỏ nhoi được xếp loại là độc giả hay đôi khi mỹ từ rộng lớn hơn gọi là công chúng. Vậy sự cảm nhận của em chắc sẽ khác với bác rất nhiều khi bác đã đọc quá nhiều và thuộc cũng không ít. Cái em có là những cái em dính dấp đến cái xã hội, thời gian mà ông NVH đề cập đến trong CHCC nên em phản ứng quyết liệt với những gì sai sự thật. Còn về khía cạnh chuyên môn, văn phong, thủ thuật miêu tả, dẫn văn dắt chuyện thì em nhường cho các bác ....
    Em sẽ không phân tích kỹ về chuyện này nữa bởi em không có khả năng và cũng không đủ kiên nhẫn luôn.... còn lý do tại sao em tham gia vào thảo luận này bởi em có đọc qua lời bình của bác CuoihayMeu, bác có khen là NVH đã đưa lên một góc khác của xã hội. Em hơi có lẽ hơi tinh vi, nhưng em đã từng là một người không xa lạ gì với cái xã hội đó và em thấy trong cuốn CHCC không có một tẹo giá trị nào gọi là phản ánh hiện thực xã hội cả.
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Nếu Jess tưởng có thể vỗ ngực ta đây mà "chèn ép" con nhà người ta, thì Jess nhầm đấy! Ít ra là với The-mask tiểu thư cô nương tài ba danh tiếng lẫy lừng chốn giang hồ (nhân vật này đặc biệt lắm, vì bài viết này chưa phải là bài tiêu biểu của The-mask nên đành khất lại những dòng giới thiệu nàng):

    Vào đây thấy bác Jess nói chuyện ??ovăn chương nước nhà???, em cứ tưởng thật, nhưng sao không thấy văn chương, cũng không thấy nước nhà đâu cả? Chỉ thấy những kinh nghiệm (cá nhân) của bác, về những thứ không liên quan gì đến văn chương hay CHCC. Thôi em cũng viết thêm mấy dòng góp cùng các bác vậy.
    Về chuyện bác không thèm đọc hay không thèm quan tâm cái gì, em không dám ý kiến. Còn về CHCC, bác là độc giả, đúng bác ạ, nếu bác có đọc quyển sách ấy. Nhưng vì bác không quen dùng mỹ từ, nên khi bác dùng cái mỹ từ ??ocông chúng??? thì nó lại??? không đúng, hì hì. Bác không phải là công chúng. Em cũng không phải. Tất cả chúng ta, bác, em, bác cuoihaymeu và tất cả những người đọc khác mới hợp thành công chúng. Vì thế, với tư cách là những thành phần của công chúng, ý kiến của bác hay của bác CHM đều không lớn hay bé gì hơn nhau. Nhưng thật tiếc, bác CHM thì nói về quyển sách. Còn bác thì đem đạo đức của nó (và của tác giả) ra để phán xét (với những tính từ hết sức phong phú).
    Nhưng bác (lại) quên, hoặc (như bác nói, chưa đủ chữ nên) không biết một nguyên tắc cơ bản của tiểu thuyết: ??oTiểu thuyết là nơi những phán xét đạo đức bị treo lại. Là nơi không có chỗ cho cái thói quen bất trị của con người là phán xét tức thì, lúc nào cũng phán xét, phán xét mọi người, phán xét trước và không cần hiểu. Cái lối hăm hăm sùng đạo phán xét đó, trước sự hiền minh của tiểu thuyết, là sự ngu xuẩn đáng ghét nhất, là cái ác độc hại nhất???. (Kundera)
    Và sau khi phán xét, bác áp dụng cái cách dễ nhất để giết chết 1 quyển sách (mà bác Trần Mạnh Hảo hết sức đáng kính vẫn thích dùng), xé lẻ từng câu văn ra để phê phán.
    Hì hì, em sang Thăng Long xem, thấy bác Jess với những lập luận xác thực và thuyết phục, đã chứng minh cái căng tin của sân bay Nội Bài nằm không đúng cái chỗ mà bác NVHà đã đặt trong quyển CHCC, cũng như món ăn trong cái căng tin đó cũng không tồi như bác NVHà đã tả. Biết nói gì đây? Chỉ biết cười. Hóa ra, cái mà bác Jess chờ đợi ở quyển sách ấy, là một bài tập làm văn miêu tả chính xác sân bay Nội Bài. Và dưới cách nhìn này, thì CHCC chỉ là một sự dối trá thảm hại.
    Vậy thì em chỉ có thể góp một ý nhỏ với bác Jess. Có lẽ bác không nên chạy theo cái trào lưu phê bình văn học đang là mốt này làm gì. Vì bác có ??okiên nhẫn??? hơn nữa, cố gắng hơn nữa, cũng chả đi đến đâu. Có lẽ bác nên chọn một lĩnh vực khác để thể hiện tài năng. Mong rằng bác sẽ thành công hơn.
    Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền...

    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  10. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Gì cơ? Jess đại vương mà chịu im tiếng trước những lời chua như dấm vắt chanh ấy ư? Thật vô lý!
    Vậy thì em chỉ có thể góp một ý nhỏ với bác Jess. Có lẽ bác không nên chạy theo cái trào lưu phê bình văn học đang là mốt này làm gì. Vì bác có ??okiên nhẫn??? hơn nữa, cố gắng hơn nữa, cũng chả đi đến đâu. Có lẽ bác nên chọn một lĩnh vực khác để thể hiện tài năng. Mong rằng bác sẽ thành công hơn.
    Nhà em cảm ơn bác, nhà em có định làm nhà phê bình phê biếc gì đâu ạ, nhà em gốc nông dân con trâu đi trước cái cày theo sau bây giờ nhờ tí cách mạng khoa học kỹ thuật kinh tế thị trường con cháu nổi máu theo thiên hạ nhà nhà ra đường người người trổ tường nên mơ ước chỉ đến nhà buôn hay con buôn là thỏa nguyện rồi.
    Nói thêm về độc giả, công chúng chắc bác đọc không kỹ, em đã nói em chỉ là một trong những ... chứ em được dạy từ bé có bao giờ dám đặt cá nhân lên cao hơn tập thể. Thôi bỏ qua, bác tấn công em thì em tự vệ thế là đủ rồi.
    Em muốn nghe trong đây là nghe ý kiến của bác CuoiHayMeu cơ, vì em đọc được bài khen CHCC của bác ý dài lắm, còn em thì em chả thấy có cái quái gì để khen cả. Bác the-mask chê em muốn tiểu thuyết là bài tập làm văn miêu tả ..... hừ hừ thế bác tưởng tiểu thuyết nó là cái gì ? Em nói luôn bác nghe nhé, đọc cái Hội Chợ Phù Hoa ý bác ạ nó tả London hơi kỹ đến từng góc phố luôn, đương nhiên tác phẩm nhớn thì nó có nhiều giá trị cộng lại để mà nhớn ấy thế mà Hội Chợ Phù Hoa chưa phải là nhớn bên đây đâu bác nhớ, đọc cái Hội Chợ Phù Hoa ý bác ạ, bác mà tới khu MAY FAIR có thể vẫn tới được cái club mà mấy ông thương gia nhà giàu vẫn tới đánh bạc luôn chỉ có khác về phương tiện di chuyển mà thôi. Bác The_Mask ạ, em không có được đi học từ bé ở Tây nhưng em có đọc các post của các thành viên khác có nói rằng học lịch sử mà các em nó học ở Tây bị bắt đọc cả tiểu thuyết, còn cái phim Shakespeare in Love ý bác ạ, em đọc báo thấy bảo giáo viên lịch sử ở Anh là lôi học sinh đi xem để học về thời Victoria. Thưa bác, bác đọc sách xưa mà xem, nhất là đọc Tô Hoài, em không rõ bác có yêu Hà Nội hay không chứ em thì em khoái tìm hiểu lắm, em rất thích đọc sách về Hà Nội xưa, đọc Hà Nội 36 Phố Phường một cuốn sách đầy đủ về A-Z của tích này gốc kia Hà Nội nhưng vẫn không thấm được cái Hồn của Hà Nội nên em phải mò thêm Tô Hoài, Thạch Lam, Nguyễn Khải, Vũ Bằng ..v.v... để mà yêu Hà Nội xưa và nhớ Hà Nội nay.
    Ấy thế mà CHCC ....... thôi em chờ bác CuoiHayMeu, em muốn nghe ý kiến của bác ấy xem bác ấy nhìn thấy cái đó hay ở chỗ nào cho em còn học tập. Cái em nhìn thấy là nó không phản ánh đúng cái xã hội cái thời gian và những con người ở thời điểm mà CHCC lấy bối cảnh.
    Một sự bất tín vạn sự chẳng tin các bác ạ, em đọc đoạn đầu thấy bôi bẩn nói láo là em đã khó chịu rồi, vậy nên mới tốn nước uống tốn sức đá ghế xô cửa chứ
    Em lại ngồi chờ
    _______________________________________
    I"d lie for you and that"s the truth

    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh

Chia sẻ trang này