1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hợp tuyển box Văn học:

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Đan_Nguyên_new, 29/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    ...Vậy là một trận chiến thực sự đã diễn ra trên ttvnonline. Một bên là The-mask, Cườihaymếu, bên kia là Jess và Goldmun (bác này có viết, dưng mà tinh thần chiến đấu không cao bằng nhà bác Jess). Bên cườihaymếu tiếp tục ra đòn...
    Còn về đề nghị của bác :" em chờ bác CuoiHayMeu, em muốn nghe ý kiến của bác ấy xem bác ấy nhìn thấy cái đó hay ở chỗ nào cho em còn học tập", tôi không keo kiệt rì ít thời gian hay ý kiến trả lời bác. Tuy nhiên bác muốn nghe tôi nói thì tối thiểu bác phải làm được mấy điều sau đây:
    - Thứ nhất là bác phải đọc cho xong truyện ấy đã, bác Jess ạ. Dù biết thế là làm bác khổ tâm, chẳng những huyết áp tăng mà bàn ghế cửa nả nhà bác cũng bị vạ lây.
    Như bác nhận là mới chỉ đọc đâu đó mấy chục trang đầu sách, hì hì, thế mà tôi thấy bác chửi vung lên như là đã đọc đi đọc lại cả chục lần (???). Như bác đã nói đấy, để "học lịch sử mà các em nó học ở Tây bị bắt đọc cả tiểu thuyết, còn cái phim Shakespeare in Love ý bác ạ, em đọc báo thấy bảo giáo viên lịch sử ở Anh là lôi học sinh đi xem để học về thời Victoria". Hay như bác yêu HN, " đọc Hà Nội 36 Phố Phường một cuốn sách đầy đủ về A-Z của tích này gốc kia Hà Nội nhưng vẫn không thấm được cái Hồn của Hà Nội nên em phải mò thêm Tô Hoài, Thạch Lam, Nguyễn Khải, Vũ Bằng ..v.v... để mà yêu Hà Nội xưa và nhớ Hà Nội nay.".
    Bác tìm hiểu HN bằng tất tật những cái bác đã liệt kê ra ấy. Tôi thấy thật là kỹ lưỡng và cẩn thận, xem ra lại không giống như bác Jess mà tôi đang nói chuyện đây, mới đọc được đoạn đầu của một quyển truyện mà đã trân trọng dành cho cả tác giả lẫn tác phẩm những cái rất "bẩn", "láo" (từ của bác) bằng một phương pháp tương tự bậc thầy. Hì hì, hoặc là bác bịa (cái đoạn HN), hai là tư duy của bác không mạch lạc lắm ... (như thế là bác làm tôi vất vả đấy)
    Tất nhiên là bác có cho rằng "Một sự bất tín vạn sự chẳng tin" , cũng tốt thôi, nhưng tôi hỏi bác Jess nhé. Thế lỡ nhưng cái hay cái đẹp mà bác chờ đợi ấy tôi lại nói vào cái phần bác chưa đọc thì làm thế nào đây ? Lúc ấy bác lại chối đây đẩy là làm rì có những cái đấy hay chỉ mặt CHM này mà bảo tôi bịa thì chết. Và một tác phẩm trọn vẹn mới là tác phẩm, chứ đọc theo kiểu "đau bụng uống nhân sâm ... " ấy thì, hì hì, thưa bác là nguy hiểm lắm.
    - Thứ hai là khi tôi nói về tác phẩm thì có nghĩa chúng ta nói chuyện về cái văn bản có tên "Cơ hội của Chúa" ấy. Khi tranh luận bia bọt, bác không nên đưa đạo đức của người viết vào (người mà chắc bác chưa tiếp xúc lấy một lần). Đạo đức người viết là một câu chuyện khác, và nếu muốn thì ta mở một chủ đề riêng. OK?
    Còn nếu theo bác bàn văn bằng người (trong khi văn bác chưa đọc hết một phần), thì đọc văn của bác xong chắc tôi phải từ chối nói chuyện với bác Jess đây.
    Nhưng được cái tôi lại có phần tin tưởng bác trong chuyện này. Bác đã tuyên bố chắc nịch ở trên rằng :"rất nhiều người nói hay viết đẹp nhưng sống (xin lỗi các bác em nông dân vô học) như *****" , từ đó cũng dễ suy ra điều ngược lại (đã nói ở bài trên). Cho nên nếu bác Nguyễn Việt Hà đây có viết những điều "như *****" thì cũng (như bác) chưa hẳn đã như vậy.
    - Thứ 3 là tôi nói rằng nó phản ánh được hiện thực. Bác phản bác lại bằng cách bảo nó không phản ánh được hiện thực. Nếu cái "hiện thực" bác nói đến ấy nó là việc tả cái sân bay Nội Bài chính xác như một bức ảnh chụp bằng máy Nikon chính hiệu thì có lẽ bác nên cởi mở thêm một tí tẹo trong quan niệm về hiện thực. Vì bác ạ, đẩy đến tận cùng của vấn đề ý mà, thì không bao giờ người ta có thể tả được một cái gì như nó tồn tại, chỉ là mô phỏng lại thôi. (Kể cả chụp bằng máy ảnh, dù phim dương bản, âm bản hay kỹ thuật số).
    Và nếu "hiện thực" với bác cứ nhất thiết theo tiêu chuẩn sân bay Nội bài hay Hội chợ phù hoa thì bác Jess ạ, Thần thoại Hy Lạp (thần thoại cũng là một thể loại VH phản ánh hiện thực đấy) hay những truyện như "Đông-Ki-Sốt", được coi là mở đầu cho sự "hiện đại" trong văn học hay "Gác-găng-chuya và Păng-ta-gruy-en", tác phẩm hài hước về hai người khổng lồ, cái cười nhân văn đầu tiên của Châu Âu sau đêm trường trung cổ, hay là những truyện thiếu nhi quen thuộc với chúng ta đây như "Ông già Khốt ta bít", "Cuộc phiêu lưu của Mít đặc và các bạn", "Bác sĩ Ai bô lít", "Bu ra ti nô và chiếc chìa khoá vàng" ... hay như tác phẩm đoạt giải Nôben 2000 "Linh Sơn" của nhà văn người Trung Quốc (quốc tịch Pháp) Cao Hành Kiện đây, hì hì..., chắc bác Jess đây loại chúng ra khỏi Văn học.
    Hay là bác nghĩ văn học chỉ làm mỗi công việc là miêu tả phong cảnh như bác đã hừ hừ "... Bác the-mask chê em muốn tiểu thuyết là bài tập làm văn miêu tả ..... hừ hừ thế bác tưởng tiểu thuyết nó là cái gì ? "
    Tất nhiên là nhìn chung người ta ít khi cởi mở đến mức tả Tháp Rùa và Hồ Gươm trong khung cảnh tỉnh Hà Tây. Và để xem xem liệu CHCC có tái hiện hiện thực theo kiểu đưa Tháp Rùa và Hồ Gươm lên tận Hà Tây hay không, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận sau khi bác đã làm xong các công việc (ít ra là thứ nhất và công việc thứ hai) mà tôi đã gạch đầu dòng trên đây. Bao giờ xong việc thì bác cứ thông báo, tôi sẽ đáp ứng lời đề nghị của bác và sẽ tương xứng với sự chờ đợi của bác.
    Đợi bác nhé !
    * Mask thân mến ạ, cám ơn vì đã giúp tiếp chuyện bác Jess đây. Ấy có thể không cần trả lời bác Jess về cái đoạn bác ấy tranh luận với ấy từ chỗ "hừ hừ ... " của bác ấy, mất thời gian của Mask ra. Để khi nào bác Jess bắt đầu hỏi, CHM làm luôn một thể. Thân mến .
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  2. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Và...
    Chuyện "Cơ Hội của Chúa" chắc là phải nói dài đây, nhưng trước tiên nói đến hai cái gạch đầu dòng của bác đã.
    - thứ nhất là em cũng cố nuốt như nuốt cơm sống đọc hết nhẵn, mới đọc thì cáu, đọc nữa thì lạc, đọc nữa thì suýt tổng hoả nhập ma, đến đoạn nào vô lý đùng đùng thì lẩm bẩm cãi nhau một mình..... đời nó khổ thế đấy.
    - thứ hai, đồng ý lúc mới tinh khôi em có chụp mũ cho anh Hà một loạt những thứ bẩn thỉu bởi em có quan điểm hơi kỳ quặc, văn là người, nhất là mấy ông viết lách, mỗi một cuốn sách một bài viết là sản phẩm trí tuệ tinh thần của người viết --> tính chất bắc cầu suy ra ---> vậy nên : - .......
    - thứ ba, cái hiện thực của "Cơ hội của chúa" không riêng gì ở đoạn đầu sân bay Nội Bài, nhưng khổ cái em sẽ bới lông tìm vết tầm câu trích cú dẫn lên cho bác nữa. Cái em không thích và phê phán ( từ ngữ của em là chửi bới) tác giả đã dùng những hình ảnh méo mó này để tạo không khí cho câu chuyện. Em nhớ thêm một đoạn hài hước tương tự thế này : "trên tivi ông giám đốc Điện Lực đọc báo cáo tổng kết thắng lợi cuối năm dưới ánh sáng một ngọn bạch lạp" . Thưa bác, để nói thêm về nghệ thuật bôi vẽ em không phải là thằng khá nhưng em cũng sẽ ráng hầu bác về đoạn văn học phản ánh hiện thực
    Nói thêm, thực ra em cũng không định nói nhiều về cái "Cơ hội của chúa" này mà làm gì, tất cả bởi em trót đọc một loạt các bài bình phẩm, từ những cái em đọc được thì khen nhiều hơn chê, mà khen thì khen ......em đọc cái bụng em nó không ưng bác ạ. Giá cái này nó không ầm ĩ nổi đình nổi đám thì em cũng chẳng xông vào gào thét mà làm gì.
    À lải nhải thêm tí nữa, em có viết "Thành thực với bản thân các bác thử ngó xung quanh xem ... rất nhiều người nói hay viết đẹp nhưng sống (xin lỗi các bác em nông dân vô học) như *****" không có nghĩa là em muốn để bác hiểu ngầm cái phần thanh minh mà bác viết ra rồi gán cho em đâu, bác nghĩ được tới đó là xa quá, em sống cũng bẩn lắm có kém gì ai đâu, em chỉ là một phần tử quần chúng ngụp lặn trong vòng danh lợi mà thôi.
    Thôi đợi bác rỗi chúng ta bàn tán tiếp ....
    _______________________________________
    I'd lie for you and that's the truth
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  3. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Hic, trong lúc khói lửa ngùn ngụt, bỗng đâu xuất hiện một viên quan nhớn. Quan này cũng giống như bác vua Jess, chỉ có chức quyền trong phạm vi lãnh thổ. Nhưng khôn thay, không dại dột như chú vua Jess lang thang sang làng khác bị chúng nó đánh cho chảy máu mũi, bác ATC đã nguyện một lòng làm "nô bộc cho TTVNOL", và nguyện một lòng trao cả trái tim cho ttvnonline. Theo dõi trận chiến, thấy mọi người hăng máu quá, ATC thấy chân tay ngứa ngáy tệ. Đã dùng DEP rồi mà không khỏi, thế là quyết định nhảy vào, đánh nhau cho hả cơn chấy rận...
    Hic, sau một ngày nghĩ lên nghĩ xuống, tự cảm thấy hổ thẹn vì đã quá lâu không dòm ngó tới văn học Việt nam, sau được các bác tăng thêm trí tò mò qua cái chủ đề này. Cũng chẳng đặng dừng lời. Xin được bày tỏ tâm tình mình, mong các bác chỉ giáo giúp.Thú nhận rằng, từ lâu nay, tôi chỉ tìm đọc các cuốn sách thuộc thể loại hồi ký, bút ký, hay tuỳ bút, những cái mà tác giả muốn gửi gắm sự thật, một cách chân thực, nhờ đó ta có thể tìm hiểu một quá trình lịch sử, bằng những dẫn chứng có vẻ mang tính xác thực nhất.
    Văn học Việt nam, giai đoạn sau 54 ở miền bắc và sau 75 ở miền nam , có thể coi không phải là mảnh đất phì nhiêu mầu mỡ. Có nhiều thứ, để người ta không được viết, không được nói một cách công khai. Trong một sự dồn nén đến tận cùng đó, cùng với thời mở cửa, người ta bắt đầu thấy xuất hiện một trào lưu ( trào lưu gần tương phùng với dòng Văn học Hiện thực phê phán trước 45) để đối lập với một dòng văn học cách mạng, có định hướng.Trào lưu này có lẽ bắt đầu từ những tác phẩm của DTH, Thời Xa Vắng của Lê Lựu, Mùa lá rụng trong vườn của Ma Văn Kháng hay những kịch bản của Lưu Quang Vũ. Người ta đón đọc, vỗ tay tán thưởng những câu "dám nói" của nhân vật. Và trầm trồ ngợi khen cho những phát kiến vượt lên trên qui tắc đương thời. Trong bóng tối, chỉ với ánh sáng của những con lân tinh ẩn hiện., người ta cũng đã cảm thấy bất ngờ xen lẫn hài lòng. Văn học Việt nam đã thực sự có được một trào lưu mới..... Trong một bối cảnh đó, những sự kiện cuối thập kỷ 80 đã tắc động phần nào đến chính sách quản lý. Và trong những nhà văn được đánh giá cao, nhiều người đã gặp phải những chuyện phiền phức... Và sau cái phiền phức không muốn đó, đã không tự vượt được chính mình, trở thành đối lập và thậm chí hằn học.Đáng tiếc, đáng tiếc lắm.
    Khi đọc một tác phẩm văn học, mỗi người trong chúng ta, một thành phần của công chúng , luôn có những nhận định khác nhau, cái hay của tác phẩm sẽ chỉ đọng lại khi có nhiều người khen, cũng như chê bai về nó. Cho dù cái khen hay chê bai đó đôi khi vượt ra khỏi cả dự định của chính tác giả. Và trong cái hỗn loạn của khen chê đó, người ta lại muốn khen và chê những bài phê bình. Một vòng quay mới thúc đẩy tác phẩm trở nên nổi tiếng trong một sự đánh bóng đến cuồng nhiệt của người đọc. Nhưng thật may, chính bởi những sự cuồng nhiệt đó, nhiều tác phẩm đã được bán chạy.Và sách đã trở thành một phần quan trọng , một món ăn tinh thần của nhiều người . Mừng lắm, mừng lắm .
    Quay trở lại với Cơ hội của Chúa... Phải thú nhận rằng, tôi mới chỉ đọc nó sau khi xem các tranh cãi của các bác.Không một sự ngỡ ngàng, không một sự ham thích, không một ánh sáng nào loé lên từ những dòng văn đấy. Có lẽ phải chăng, tôi đã bị những cái khen chê của các bác làm lu mờ tính hấp dẫn của tác phẩm.Gấp sách lại, tôi không hiểu mình đã đọc gì, và đã tìm kiếm được gì qua cuốn sách. CHCC đã nói lên điều gì... hay đơn giản chỉ là một sự trần thuật lại một câu chuyện và mang thêm một đôi chút hư cấu.
    Nằm xuống, tắt đèn và nhắm mắt. Tôi tự hỏi, phải chăng, cuốn sách đã trở nên nổi tiếng, và đã được đánh bóng lên bởi những mục đích khác, bởi những lý do khác... Như CKN2000 hay NBCT gặp phải. Không thể so sánh CHCC với bất cứ cuốn sách nào trong hai quyển trên, nhưng có lẽ nó có cùng những đặc điểm, được in và sau đó... được đình lại.
    Sự phác hoạ một xã hội, mà bản thân nó đã có nhiều khúc mắc, chỉ đơn giản là một tác phẩm chạy theo thị hiếu, và có lẽ cũng chỉ có những người sống cùng thời mới hiểu thật sự giá trị của nó. CHCC gần giống như những vở kịch của LQV. Chỉ mang tính thời điểm mà thôi.
    Xét về bút pháp, về phong cách viết... Có thể chấp nhận đây là một cuốn tiểu thuyết, được phép hư cấu, được phép miêu tả không đúng với sự thật. Nhưng mục đích của việc miêu tả sai sự thật đó là gì?Là để nói lên những cái không có. Hay ẩn dụ hơn.... Ngược lại, người ta thường chỉ miêu tả nửa chừng, để sau đó, người đọc nhìn thấy những cái thâm thuý, và chiều sâu của tác phẩm. Còn CHCC, có lẽ một sự miêu tả quá mức đã buộc ta phải đặt dấu hỏi, Cái miêu tả đó nhằm mục đích gì.....
    Trong cái cơn sốt trích dẫn Milan Kundera ở đây, tôi xin được trích dẫn Cao Hành Kiện : " Quanh ta, người ta dạy ràng cuộc sống là nguồn của văn học và văn học phải trung thành với cuộc sống, trung thành với sự thật. Và lỗi của ta,chính là đã xa lánh cuộc sống,đã đi ngược sự thật. Sự thật của cuộc sống, tức là bản chất của nó, là y như nó đang thế chứ không phải là khác thế. Nếy ta đã lãng xa cái sự thật này thì chính là vì ta đã trình bày một loạt hiện tượng của cuộc sống, không phản ứng đúng được nó, dĩ nhiên. Kết quả là ta chỉ dấn vào một con đường sai lầm bằng xuyên tạc hiện thực"
    Hì, gửi riêng bác Jess: Các tác phẩm mà bác trích dẫn khi nói về Hà nội, đa số không là tiểu thuyết. Và do đó, nó phải miêu tả một cách chính xác và chân thực những gì đã có....
    Gửi bác CHM, tiểu thư Mặt nạ: Thế này ạ, ở London có một quảng trường, ở đó, người ta có thể đến, phát biểu, chửi từ Nữ hoàng đến một người nào đó. Và tất nhiên bằng cả những lời lẽ vô học. Đấy là quan điểm của người đó. Nếu các bác thích, các bác lắng nghe. Còn không thì bỏ ngoài tai bác nhé.... TTVNOnline này, theo như lời Tiểu thư góp ý, là một diễn đàn, diễn đàn phải biết tôn trọng người tham gia... Do đó, chỉ nên hạn chế chuyện đả kích và ngôn từ thiếu văn hóa trực tiếp... Còn nhận định về một bên thứ ba . Đấy lại là quyền của người khác....
    Có những người, họ biết sử dụng ngôn ngữ mà ý kiến chủ quan của ta mạn phép gọi là thiếu văn hoá để đạt được mục đích... Nhưng ngôn ngữ đó, vẫn tồn tại cùng với thời gian, đâu có mất đi các bác nhỉ. Và họ vẫn là những người đáng để ta nghe, học và nghiền ngẫm...nếu họ thành công.
    ATC
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  4. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Thực ra ý định của em chỉ là để tìm bài của những thành viên ttvnonline, những bài hay và giá trị đã làm nên một box Văn học. Nhưng trong trận chiến này, có một bài viết mà thiết nghĩ, nếu không đưa nó lên thì không được công bằng lắm. Đó là bài của Gaup bên Thăng Long, tranh cãi cùng chủ đề, do The-mask sưu tầm lại:
    --------------------------------------------------------------------------------
    Đây là 1 bài viết bên Thăng Long, tác giả là bác Gaup. Trong hơn 40 bài viết xung quanh NVH & CHCC (mà chủ yếu là về NVH, hì hì), bài này là bài duy nhất (nếu không kể bài của bác CHM bên TTVNOL đươc đăng lại bên đó) viết với tinh thần phê bình. Sau bài này, bác Jess cũng đã có ý kiến trả lời. Chỉ tiếc, cũng giống như đã trả lời bác CHM bên này, hình như bác quá vội vã trả lời mà chưa kịp đọc cái mà mình trả lời.
    *Chú thích tên 1 số người: Die, chính là bác Jess đây. PhanViet tức là bạn tinyhuong.
    Die ơi, cái đoạn đáng bỏ đi nhất là cái đoạn bạn viết về cái canteen ở Nội Bài. Bạn thì thấy NVH tả không chân thực, mà theo như cách bạn nằng nặc rằng đáng ra NVH đã phải tả chân hơn nữa thì tớ hiểu rằng sự trung thực trong miêu tả sự vật và các chi tiết lịch sử có một tầm quan trọng lớn đối với bạn. Kết luận này chẳng cần ví dụ tất cả đều biết là sai. Die cũng như tất cả chúng ta đều khoái xem phim gần chết, mà dù là phim về lịch sử hay không, cũng có bao giờ die và đồng đội chê là không chân hay không thật đâu. Đúng không? Các bạn nào thích canteen Nội Bài giống hệt như là nó "vốn có" thì để tớ nhắn người xin cho cái tờ rơi quảng cáo về tớ gửi lên đây. Các bạn lại chẳng phe phé kêu chán vì chẳng có ý nghĩa gì đi kèm. Như thế cũng có nghĩa là sự tả chân hiện thực chỉ quan trọng với các bạn khi các bạn quan tâm đến những ý tưởng đi kèm mà thôi.
    Đầu tiên sẽ nói tại sao chữ vốn có ở trên tớ lại uỵch vào trong ngặc kép "." Die ơi cái mà bạn ngày xưa coi là chỉ kém CLB Ba Đình thì dưới con mắt người khác có thể chỉ xập xệ y như cái máng lợn cũ. Nói thế không cần phải giải thích dưng mà ví dụ thì tớ có. Ví dụ là cái New Century sàn nhảy ở nhà bây giờ vẫn là chốn ước mơ của "trẻ em vạn nhà" Hà Nội nhưng đối với Die đã từng lang thang thăm viếng những chốn thị thành thế giới thì New Century chỉ như một nỗ lực ngớ ngẩn nhằm mô phỏng thế giới mà theo die là thực mà thôi. Sau này mà die chuyển qua viết văn, đến đoạn tả về New Century thì thanglong nhà ta chắc còn đánh cãi nhau hãi hùng phải biết...hìhì.
    Die sẽ bảo "Nhưng mà lão Nguyễn Việt Hà, chưa đi Anh quốc biết (con) bà ra sao?" Hỏi thế thì lại coi thường sức mạnh của trí tưởng tượng. Nghệ thuật và những đồng chí làm nghệ thuật thường đều được ban cho một trí tưởng tượng hơn người. Nếu NVH cũng là một người như vậy, có cốt căn nghệ sĩ đàng hoàng, thì việc tưởng tượng ra Anh Quốc Mỹ Quốc hay Trung Hoa y y như thật thực chỉ là cái trò con trẻ.
    Chẳng có ông Việt Hà nào vẽ lại được cái Canteen Nội Bài thực như là mỗi người mình muốn. Các đồng chí nào đã nói NVH tả các thứ giống đến 80% sự thực có thấy cần thiết phải bảo lưu ý kiến nhà mình không ạ? Đến đây tạm kết luận là tả chân là việc không thực. Nếu tả chân là việc không thực thì lấy thước đo hiện thực ra đo độ tốt độ đẹp của cơ hội của chúa cũng là việc chẳng chân.
    Tớ đoán mò rằng thực ra die và các bạn cũng coi việc miêu tả chân thực như rác rưởi. Các bạn chỉ khó chịu với việc một kẻ nào đó làm biến dạng một sự thực tương đối, mà không chỉ vô tình làm biến dạng, cũng không phải ngu mà nó nhầm lẫn thành biến dạng, kẻ viết văn ở đây cố tình, cố ý, mạnh dạn, trơ tráo, dũng cảm xoay cái sự thật ra thành khác xa cái tương đối mà các bác biết. Mục đích của nó có thể là thủ lợi, tiền bạc hay danh vọng, dưng mà hậu quả đối với các bác chê truyện CHCC thì thật là nặng nề quá lắm. Các bác ghét cái thằng thủ lợi trên sự nặng nề của các bác. Em nói có sai tí nào không ạ?
    Có hai điều cần nói ở đây. Thứ nhất, làm biến dạng sự thật để thủ lợi trên cái sự nặng nề của các bác là cái việc mà bọn quản lý nhà gương cười trong công viên Lê Nin ở Hà Nội mấy chục năm nay làm hàng ngày một ngàn đồng một choác mà có bác nào bực tức đến mức mà viết lấy 2 dòng về nó hay đập hết gương nhà nó đâu, sao bây giờ lại thấy cần phải đập ông em NVH? Thứ hai, câu chữ và những gì mà nó miêu tả chỉ làm phương tiện chuyên chở ý tưởng thôi. Các bác mà chê hay khen câu chữ và sự miêu tả chần xì thì cũng giống như cái anh quản lý thị trường quan liêu mắng phạt thằng lái buôn vì tội đã hoá trang cái ô tô thành con trâu để chở hàng quốc cấm. Cái quan trọng là nó chở cái gì thì chưa thấy bác nào đả động đến.
    NVH nó cho chở cái gì thì ai cũng biết, em nói toẹt luôn. Hàng hoá mà cái con trâu CHCH chở là sự phê phán thực trạng xã hội. Kết luận ngắn gọn này giúp đưa luôn CHCC vào dòng hiện thực phê phán. Dưng mà thế chưa đủ.
    Tại sao các nhà văn hiện thực phê phán thời trước 1945 được ca ngợi và đề cao đến thế, rồi những tưởng với cái truyền thống oai hùng đấy thì dòng hiện thực phê phán Việt Nam phải vươn lên mà dành hết giải này giải nọ và đứng hàng đầu thế rới luôn, ấy thế mà không, nó tắc ngỏm. Tại sao nó tắc ngỏm? Phải chăng một sớm một chiều nhà ta hết tiệt không còn cái gì để phê phán nữa. Chẳng phải thế. Mà ở đây chính cái lý do tồn tại của nó lại cũng là lý do làm nó biến mất. Văn học hiện thực phê phán tạo ra trong người đọc cảm giác bất an, và từ bất an đến hành động vớ vẩn chỉ còn phụ thuộc vào chiêm nghiệm của cá nhân về thực tại--hơi giống giống cái là bọp luôn.
    Cái bất an này là cái mà các bác chê kịch liệt cảm thấy rất rõ dưng mà ******* chịu nói ra, hoặc trong trường hợp một đại bô lão trên đây là muốn nói ra mà ******* nói được. Cái bất an này là hệ quả của một vấn đề có tên có tuổi và được tâm lý học tây phương nó ngâm cứu chín nẫu ra rồi em xin phép bắt chước em PhanViet nói chuyện về sự vật bằng tên khoa học của khái niệm và bằng tiếng Latin (a speech full of jargons--;xo))) và gọi nó là close-to-home bias--hay nôm na là định kiến gần nhà. Ví dụ, có thằng trộm vặt giết người ở Nam Hà bị lên báo thì chẳng ai kêu, dưng nếu nó ngay hàng xóm nhà mình thì nói chung là chúng ta đều vãi đ@"i. Cái này tuy gọi là gần nhà dưng mà càng ở xa lại càng sợ. Ví như em ở bên Tầu đọc báo fpt về thằng Nam Hà thì em kệ bu nó, dưng mà đọc về thằng gần nhà thì chắc em vãi đ@"i đến mấy ngày liền. Đơn giản thôi, càng ở xa thì khả năng phản ứng càng bị hạn chế nên càng camêzun. Mà ở xa này cũng không chỉ là khoảng cách thực tế đâu nhé, ngồi chiếu trên ngay tại chỗ cũng là ngồi xa. Em hỏi thật bác Quốc Hưng, hàng ngày ở nhà nấu ăn thì bác với vợ bác ai phải ra chợ mua zau, hay là có em ôshin thay mặt đại za đình đi tiếp xúc với tầng lớp bán rau là xột xệt hạ tầng thiên hạ mà em thấy bác xa zời với thực tế mấy mảnh đời người nghèo quá thế?
    Cá nhân em thấy CHCC chẳng có gì đáng nói. Xin giải thích với em PhanViet tại sao tên truyện lại là CHCC, cái này không leng keng xủng xoẻng và sáo rỗng gì cả, rất là nhất quán với ý tưởng tổng thể của tác giả nên đáng được coi là sâu sắc. Cái hiện thực mà NVH muốn đề cập đến ở đây là một hiện thực mà trong đó con người Việt Nam mới không còn cảm thấy hứng thú với mọi thứ trên đời, tiền bạc, danh vọng, chức vụ, tình bạn, tình yêu, niềm tin vào công việc, và chính trong bối cảnh chán nản và bị tách rời này mà người ta bắt đầu có nhu cầu chú trọng đến các vấn đề tâm linh lâu nay bị ép xuống trong đầu, và lên đường tìm kiếm những lối ra cho nhu cầu đó. Thời gian đầu chưa có nhiều thông tin thì tất nhiên là tin từ cái quần đùi, con bò tin đi, nhưng sau đó thì chắc sẽ tin dần đến thiên chúa. Chính vì thế nên thời khắc này chính là cơ hội của chúa. Được chưa? Em thì nhìn thấy nhiều thuốc ngủ tây ru ngủ hay hơn nhiều rồi nên không thấy ấn tượng lắm.
    Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền...
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  5. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Xoay đi xoay lại, chuyền đi chuyền về, cuối cùng lại đến tay nhân vật chính:
    Hì hì bác Jess, bác trực trên TTVNOL hay sao ấy mà thấy trả lời tơi tới. Hai cái gạch đầu dòng của tôi bác cũng thao tác cái rẹt.
    Bắt đầu nhé. Cái thắc mắc mà bác đặt ra với tôi là hiện thực trong CHCC. Có nghĩa là chúng ta sẽ bắt đầu từ hiện thực. Bác đã có một số quan điểm riêng về hiện thực (mà tôi sẽ nói sau). Vậy bác đọc lại cái gạch đầu dòng thứ 3 mà tôi đã viết ấy và xin đợi cao kiến của bác:
    "- Thứ 3 là tôi nói rằng nó phản ánh được hiện thực. Bác phản bác lại bằng cách bảo nó không phản ánh được hiện thực. Nếu cái "hiện thực" bác nói đến ấy nó là việc tả cái sân bay Nội Bài chính xác như một bức ảnh chụp bằng máy Nikon chính hiệu thì có lẽ bác nên cởi mở thêm một tí tẹo trong quan niệm về hiện thực.
    Nếu "hiện thực" với bác cứ nhất thiết theo tiêu chuẩn sân bay Nội bài hay Hội chợ phù hoa thì bác Jess ạ, Thần thoại Hy Lạp (thần thoại cũng là một thể loại VH phản ánh hiện thực đấy) hay những truyện như "Đông-Ki-Sốt", được coi là mở đầu cho sự "hiện đại" trong văn học hay "Gác-găng-chuya và Păng-ta-gruy-en", tác phẩm hài hước về hai người khổng lồ, cái cười nhân văn đầu tiên của Châu Âu sau đêm trường trung cổ, hay là những truyện thiếu nhi quen thuộc với chúng ta đây như "Ông già Khốt ta bít", "Cuộc phiêu lưu của Mít đặc và các bạn", "Bác sĩ Ai bô lít", "Bu ra ti nô và chiếc chìa khoá vàng" ... hay như tác phẩm đoạt giải Nôben 2000 "Linh Sơn" của nhà văn người Trung Quốc (quốc tịch Pháp) Cao Hành Kiện đây, hì hì..., chắc bác Jess đây loại chúng ra khỏi Văn học.
    Hay là bác nghĩ văn học chỉ làm mỗi công việc là miêu tả phong cảnh như bác đã hừ hừ "... Bác the-mask chê em muốn tiểu thuyết là bài tập làm văn miêu tả ..... hừ hừ thế bác tưởng tiểu thuyết nó là cái gì ? "
    Tất nhiên là nhìn chung người ta ít khi cởi mở đến mức tả Tháp Rùa và Hồ Gươm trong khung cảnh tỉnh Hà Tây. Và để xem xem liệu ..."
    Xin đợi luôn những cái mà bác đã hứa là sẽ cố tìm và dẫn lên đây.
    Mà bác Jess ạ, té ra bên Thăng Long của bác quan tâm đến tôi ghê nhỉ. Hề hề, vinh dự thật. Hôm nay sang tận nơi đọc bài của các bác, chốc chốc mỉm cười. Bác cho tôi gửi lời hỏi thăm các bác bên ấy nhá (nếu tiện).
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  6. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Trong lúc đó, Rookie từ Thảo luận bỗng đột ngột lên tiếng:

    CHCH ngay khi vừa ló đầu ra đã dính ngay một mớ bài viết trên báo chí phản đối dữ dội. Thằng tớ có thói là cái sự kiện gì đang sôi nổi là phài lò dò đi kiếm bằng được về đọc. Kể ra mà nói thì CHCH làm tớ đọc một mạch. Lúc đó đọc xong tớ cảm thấy thế này:
    Nội dung thì tớ nghĩ ok. Tương đối hay. Tuy có nhiều chi tiết hơi ngứa mắt, ví như miêu tả chuyện đi buôn, giống như là chuyện kể làm quà hơn là thật. Mặc dù tiểu thuyết hoàn toàn có thể hư cấu hay điển hình, nhưng cái hư cấu đó phải thuyết phục được bạn đọc. Nhưng những chi tiết đó chỉ là chuyện lặt vặt, cái chính là cái ý của tác phẩm. Dù sao CHCH là một tác phẩm viết về giới trẻ, về suy nghĩ của họ, và tương đối thành công.
    Cái mà tớ e ngại cho tác giả là giọng văn. Cái "giọng hót" đó, tác giả cố làm cho nó thành tưng tửng, thấm chút hài hước và triết lý. Cách viết đó rất quyến rũ và dễ hấp dẫn bạn đọc, nhất là bạn đọc trẻ. Tớ cũng rất thích cách viết như vậy. Nhưng theo tớ tác giả chưa đủ lão luyện để có thể làm cho nó thành nhuần nhuyễn với nội dung. Nếu không đủ độ sâu về kiến thức và kinh nghiệm thì sẽ làm lộ ra sự kệch cỡm đâu đó. Quả là ngay lập tức đã bị các báo vạch mặt chỉ tên. Trong tác phẩm còn rất nhiều sạn về văn phong, để chỉ ra thì vô khối.
    Tớ đã rất hy vọng là cùng với thời gian, NVH sẽ có nhiều kinh nghiệm và hiểu biết hơn, cho ra các tác phẩm khác.
    Các bài viết trên báo sau đó chê CHCH thì rất nhiều, điển hình là bài của TMH đó. Đây có một bài cổ vũ CHCH, đăng trên báo tuổi trẻ, bài viết này đã có tý chút đóng góp của tớ : http://www.tiasang.de/truyencam/04chccBL.htm
    Không biết NVH có "đang nép trong bụi mận gai và sẽ thoả mãn bạn đọc bằng giọng hót cực hay" không. Nhưng tớ vừa mới đọc một truyện ngắn của tác giả, ở đây: http://www.vietpen.net/article.php?sid=1378 Truyện ngắn cô đọng hơn tiểu thuyết, nên thể hiện rất rõ bút lực của tác giả. Cảm nghĩ của tớ là nó... như kít ý. Không có gì đặc sắc, chỉ là nhai lại CHCH mà thôi. Nó nói rằng vốn sống và sự từng trải của tác giả, theo tớ nghĩ, hiện là chưa đủ.
    <rookie>
    You are what you know
    </rookie>

    Bác này viết bên Thảo luận có tiếng là đứng đắn và đức độ. Thì ta cứ thử chiêm nghiệm lời bác ta một chút xem sao.
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  7. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Vầng, dù không phải là thành viên chính thức của Thăng Long xa mẹ, dưng mà em cũng đã được nghe nhiều tiếng bác Quốc Hưng "tài cao phận thấp chí khí uất" của Thăng Long. Vầng, quả thật, bỗng dưng bắt gặp bài của vị cao nhân này bên ttvnonline, lòng em thấy vui vui là! Đó là nhờ công bác ATC đã "cõng" bác Quốc với bài viết về tác phẩm gây tranh cãi của chúng ta về đây. Ta cứ thử xem một tùy viên văn hóa đất Thăng Long "làm ăn" ra sao nào!


    Vừa chạy sang Thăng long thử cái nick. Thấy bài viết này của bác Quốc Hưng. Xin phép bác lôi về đây cho anh em đọc. Đây là bài viết không còn nhắc đến những vấn đề cá nhân, và chắc hẳn bác Quốc Hưng đã bỏ một số thời gian với nó:
    Các bạn sản xuất nhanh quá, đó chỉ là những ý tưởng mà các bạn đã nung nấu từ lâu, nay gặp dịp thì nói tuột ra (chẳng mấy ăn nhập gì với ?oCơ hội của Chúa?), và tôi xin nói ngay rằng đó là những ý tưởng chưa chín chắn.
    Trước nay tôi vốn thường đi cụ thể vào từng điểm các bạn nêu ra để phân tích cho dễ theo dõi, nhưng nay như đã nói ở trên các bạn cùng lúc sản xuất nhanh quá, nên phương pháp đó tạm thời không thể áp dụng được vào lúc này. Tôi sẽ nêu vấn đề theo phương pháp lý luận chung.
    Không phải ngẫu nhiên tôi lại đề cập đến vai trò của văn hoá và lấy sự sụp đổ của đế chế La Mã làm ví dụ trong một bài viết gần đây tại chủ đề này:
    ?oVăn hoá là gốc cho mọi sự phát triển bền vững. Đế chế La Mã hùng mạnh đã sụp đổ chỉ vì giới quý tộc lao vào ăn chơi truỵ lạc, trác táng, sa đoạ, say sưa ngủ trên đỉnh cao vinh quang như một ngọn đuốc sáng duy nhất trên thế giới thời kỳ đó, tự mình tàn phá đi những thành quả đã được gây dựng lâu dài với biết bao gian khó bằng cách phá hoại, bỏ bê văn hoá. Văn hoá suy đồi tất đẩy xã hội lâm vào cảnh rối ren, tan rã. Hình ảnh thành Rome như một biểu tượng của nền văn minh La Mã, trung tâm của thế giới đã tan thành mây khói, chỉ còn là sự nuối tiếc cho một quá khứ huy hoàng, là câu chuyện cho những bà già La Mã mơ màng bên lò sưởi kể cho con cháu nghe về thời vinh quang một đi không trở lại.?
    Đoạn đó chính là gián tiếp nói về lý do tôi nặng lời với cậu Lost, và là lý do ?oCơ hội của Chúa? (CHCC) không thể được chấp nhận là một cuốn sách tử tế. CHCC đã dựng ra những lối sống bệnh hoạn, phỉ báng, chà đạp lên luân thường đạo lý, ngông cuồng bất chấp công luận, coi thường sự phán xét của xã hội, phá hoại văn hoá, gây tác động xấu đến một bộ phận thanh niên chưa đủ trưởng thành về trí tuệ, thiếu bản lĩnh văn hoá, tiêm nhiễm lối sống tha hoá cho họ. Cậu Lost chính là một thanh niên trong số đó, nhận thức yếu kém, lẫn lộn trắng đen, lại bị mê hoặc bởi những lập luận nhảm nhí, nguy hại do cậu Cuoihaymeu đưa ra, không tự biết mình, dám đi rêu rao những lập luận đó và xưng tụng CHCC. Vì thế tôi đã nặng lời với cậu ấy, để may ra, nếu tỉnh táo, cậu ấy có thể kịp thời nhìn nhận lại mình mà điều chỉnh.
    Kiểu lập luận lập lờ do cậu Cuoihaymeu đưa ra cũng không phải là của cậu ấy mà chỉ là nhai lại cái lý sự cũ rích của những kẻ cơ hội mà tôi đã chỉ rõ mục đích của nó là để ?olập luận cù nhầy, lảng tránh mà những kẻ thấy rõ là mình đuối lý song lại cố sống, cố chết bám giữ bằng được ý kiến của mình, rất ưa chuộng lâu nay, coi nó như một bảo bối, như chiếc phao cứu sinh, hòng lập lờ đánh lận con đen, chơi trò tù mù, trắng đen lẫn lộn.?
    Trở lại với CHCC, tôi xin khẳng định lại một lần thứ ba rằng:
    "Cơ hội của Chúa" chỉ là thứ mà Nguyễn Việt Hà dùng "mớ chữ mót nhặt, sống sít, đầu cua, tai nheo, hổ lốn của hắn đem trộn vào một câu chuyện bẩn thỉu nặn ra từ cái đầu bệnh hoạn, nhâng nháo."
    Người viết để thực hiện đúng chức năng của văn học là phản ánh hiện thực xã hội, lý giải nó, dự báo sự phát triển của xã hội, trên cơ sở đó đưa ra giải pháp để khắc phục những biểu hiện thiếu sót, lệch lạc trong đời sống xã hội, góp phần định hướng nhận thức xã hội, ngăn ngừa những diễn biến tiêu cực trong xã hội có thể xảy ra, thúc đẩy xã hội phát triển, thì phải là một nhà tư tưởng, nhà văn hoá, am hiểu triết học (triết học chính thống hoặc triết học dân gian).
    Qua CHCC người ta thấy rõ Nguyễn Việt Hà (NVH) chỉ khoe khoang ?omớ chữ mót nhặt, sống sít, đầu cua, tai nheo, hổ lốn? của mình thì sao làm được những chức năng đó của văn học.
    NVH còn phô trương lối sống học đòi, ăn chơi đàng điếm, thô kệch, nửa mùa, vô luân, không có lấy một chút danh dự, lòng tự trọng trong CHCC. Điều đó có thể được phản ánh trong một tác phẩm văn học, nhưng thái độ phê phán, lên án của tác giả phải hết sức rõ ràng. Hơn nữa phản ánh những hiện tượng như vậy còn đòi hỏi người viết phải cân nhắc hết sức kỹ càng, sao cho không gây hại cho tính giáo dục của tác phẩm (phản tác dụng). Nhưng mục đích của NVH đâu có phải như vậy, hắn chỉ là một kẻ cơ hội, bất mãn, hoang tưởng bản thân, quay ra chửi rủa tất thảy những ai không nhìn thấy cái tài năng hoang tưởng của hắn, tìm cách khoe khoang, tô vẽ hình ảnh cá nhân mình thông qua cuốn sách. Mục đích đó chỉ có thể đạt được với những người đọc còn non nớt, chưa đủ sức chỉ ra những kiến thức ?omót nhặt, sống sít, đầu cua, tai nheo, hổ lốn? của hắn. Mục đích đó cũng chỉ có thể đạt được với những người đọc cũng thích làm le, ăn chơi nửa mùa như hắn.
    CHCC bị lên án chẳng phải vì chính chị, chính em gì cả, cũng chẳng phải vì nó có chân thực hay không, chỉ có một lý do duy nhất, đó là nó đã phá hoại văn hoá. Trong khi ở nước ta, vào thời điểm phức tạp này, văn hoá đã bị xem nhẹ trong mười mấy năm qua, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng, thì CHCC lại càng bị đối xử nghiêm khắc. Nhất là với ý nghĩa trọng đại của văn hoá như tôi đã đề cập. Cộng thêm với mớ kiến thức què quặt, chắp nhặt, sai be bét của người viết, cũng chẳng thể nói đến ý tưởng này nọ trong CHCC.
    Phần trên tôi có nói đến một phần chức năng của văn học, chứ chưa có ý định bàn hết các chức năng của nó, việc đó khá đồ sộ, không đơn giản hoá được, đó chỉ là phần có liên quan đến ý kiến của một số bạn định tìm tòi về ý nghĩa của CHCC có thể có hay không. Cũng nằm trong chức năng đó một số người viết có hạn chế thì họ cũng có thể bỏ ngỏ phần giải pháp, mà tác phẩm của họ chỉ có ý nghĩa cảnh báo về một số lệch lạc trong xã hội để toàn dân cùng nhau tìm giải pháp khắc phục.
    Về một vài suy diễn của chú Gaup, thì chưa chính xác đâu, nước ta đang được xem là một quốc gia có nhiều thành tích trong việc xoá đói giảm nghèo, trong việc phát triển kinh tế. Có điều chú không thích theo dõi tin tức chính thống, lại cứ thích thông tin vỉa hè.
    Thì đây tôi cung cấp cho chú một vài thông tin vỉa hè: Nhân dịp vào thăm nhạc phụ, nhạc mẫu trong TP. HCM, rồi gần đây đi công tác Nhật Bản tôi đã thấy nhà ga T1 của sân bay Nội Bài đã đưa vào sử dụng cả cho các đường bay quốc nội và quốc ngoại, khá lịch sự không đến nỗi phải xấu hổ với bạn bè quốc tế. Mát mẻ, sạch sẽ, lịch sự, sử dụng ống ***g để lên xuống máy bay. Tuy nhiên chắc vẫn có tham nhũng trong xây dựng nên đã có lần trục trặc hệ thống băng tải hành lý, ... Còn Tân Sơn Nhất cũng đã có một vài ống ***g, nhưng sắp tới sẽ có một dự án lớn xây dựng mới nhà ga này, rộng hơn, hiện đại hơn nhà ga T1 của Nội Bài.
    Dự án vệ tinh của Việt Nam cũng đã định hình với chi phí dự tính là 500 triệu USD, sẽ triển khai nhanh để có trong vài năm tới.
    Đầu tư cho Giao thông, điện lực đều tăng mạnh, sắp tới bộ mặt giao thông VN sẽ thay đổi mạnh, nhất là trong các đô thị lớn, Hà Nội, TP. HCM.
    Quan hệ thương mại Việt - Mỹ rất tốt đẹp trong nhiều ngành hàng qua chuyến thăm Mỹ gần đây của Phó TT. ***************, vụ catfish cũng đã được dàn xếp tốt đẹp, cá VN lại được quảng cáo không công ở Mỹ, trong cái rủi, lại có cái may.
    Nhật Bản, do khó khăn kinh tế trong nước, đã quyết định giảm 8% viện trợ phát triển cho các nước đang phát triển trong năm 2002. Riêng nước ta do triển vọng kinh tế tốt đẹp, sử dụng vốn vay hiệu quả, đã được Nhật Bản tăng viện trợ phát triển 10% cho năm 2002, tập trung cho các dự án lớn như Hầm Hải Vân, Cầu Thanh Trì, Nhà ga Tân Sơn Nhất, ...
    ....
    Nhiều tin vui lắm, chú Gaup chịu khó theo dõi cho nó phấn khởi, u uẩn làm gì với mấy kẻ hợm đời, bất mãn, hoang tưởng, nửa dơi, nửa chuột.
    Nhân tiện nhìn ra bên ngoài chút. Tôi có dịp đến Ấn Độ cách đây vài năm, nơi đến của sân bay ở Mumbai (Bombay trước đây) như cái chuồng gà, xập xệ, nóng bức. Đến lúc đi thì lại thấy rất lịch sự, mát mẻ, hình như Ấn Độ chỉ chăm chú đến nơi đi của sân bay, mong bán hàng cho khách ở mấy cái Duty free shop, chứ nơi đến, ai nấy đều nhanh chóng muốn về chỗ ở của mình, mua bán gì.
    Dân Ấn Độ phần lớn nghèo khổ, sống mất vệ sinh nổi tiếng thế giới. Là một đất nước có vũ khí hạt nhân, nhưng chính sách của Ấn Độ còn ít hướng về người nghèo, dân chúng lam lũ.
    Có người bạn tôi đã có dịp đến Pakistan nói về tình hình ở đó, tôi thấy còn tệ hơn Ấn Độ. Máy bay như cái ***g gà biết bay, đang nhiên tắt phụt đèn đóm, hoá ra là để cầu kinh cho chuyến bay an toàn, ...
    Tàm tạm vài dòng, có gì cứ trao đổi tiếp nhé.
    Quốc Hưng.
    ATC
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Thấy mọi chuyện có vẻ đi quá xa cái mốc ban đầu, Tinyhuong (người thườgn được bác gìa VNHL đặt biệt danh là thiên thần nhỏ) liền nhảy vào can thiệp:


    Hic...mọi người ạ, lẽ ra tiny cũng không muốn nói đâu nhưng mà đọc đến đây thấy hơi bất bình. Tiny tham gia cả hai mạng nên có lẽ là hiểu phong cách cả hai bên, và cũng hiểu người hai bên nữa. Thăng Long với TTVNOL khác nhau về phong cách viết nhiều lắm mặc dù là nếu biết cá nhân từng thành viên thì thấy họ không khác nhau nhiều lắm về tư tưỏng, trình độ và nhân cách đâu. Thế nên là tiny thấy bất bình nếu mà cứ lôi bài từ bên kia sang, rút nó khỏi hoàn cảnh bài thảo luận và khỏi môi trường chung của nó. Cứ nhấc bài bác Hưng hay bất kỳ bài ai sang bên này cũng là không thoả đáng; đọc thấy nó rất out of context. Tự nhiên thấy mắng người này người khác ầm cả lên mà chẳng hiểu sao, đằng nào cũng phải qua bên Thăng Long đọc, chi bằng tranh luận bên đó.
    Bữa trước tiny cũng có nói với Cuoihaymeu trên Chat là nếu hứng thú thì sang Thăng Long thảo luận; ở phần trên tiny cũng có lời mời lại với tất cả các bạn bè bên TTVNOL này, sang bên đó thảo luận ngay thẳng thì có sao đâu; cứ bê qua bê lại thế này buồn cười quá. Mà tiny đoán là Lost - người đã viết bài trigger cái thảo luận này bên Thăng Long cũng đang ở ngay đây thôi. Xử lý thế này mất đoàn kết hai mạng quá; rồi ai cũng vẫn giữ ý kiến đó, tuỳ thuộc trình độ cảm thụ từng người và trình độ tranh luận nữa.
    Tiny không bênh bên nào cả, mà tiny cũng tự nhận là mình chưa đọc CHCC nên không có chính kiến được, nếu không thì cũng đã tham gia thảo luận đến đầu đến cuối hơn. Tuy nhiên, đứng về cư xử với nhau, giữa đường thấy sự bất bình nên góp vài lời, mọi người bỏ qua cho.
    Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, độ lượng, sáng suốt, tự do; đầu tuần mới tốt lành! [rose)]
    (Em có lo xa quá không nhỉ? hì hì...)
    =========================
    You may say I am a dreamer...
    =========================
    (tiny)huong
    Được sửa chữa bởi - tinyhuong vào 23/12
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Thế là ngay lập tức, Tiny gặp ngay đồng minh: Paladin.

    Hihi. Bác nào có hâm mộ và điên kuồng vì Thăng Long xa mẹ thì đừng đọc bài viết này nhé! Bởi nó phản ánh một ấn tượng chân thực và trong sáng của một ttvnonliner lão làng (dưng mà ngây thơ con gà mơ nắm). Em xin gửi lại bác Paladin những dòng bác đã viết, để chúng ta thấy cái chỗ ta đang "đứng" nó ấm áp và dễ chịu bít dường nào! Vâng, em là em thấy chả có cái nhời khuyên nào nó giá trị như nhời nói của nhữgn người đi trước, đặc biệt là của bác Paladin đây!





    Mấy bữa nay nghe giang hồ đồn đại bên nước bạn Thăng Long có xảy ra chiến sự, nổi máu hiếu kỳ tui cũng lò dò bước sang. Lớ ngớ thế nào mò ngay box Văn học VN cho nên, hic, không ngờ bây giờ về đến nhà rồi mà, hic, vẫn tim đập chân run, nằm ngủ mà nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
    Kinh dị thật! Tui phải dùng từ này vì trước nay trong nước chúng ta - TTVNOnline này, các bác có chiến nhau cũng toàn dùng chiêu "Diễn biến hoà bình" với nụ cười dễ thương, vại bia sủi tăm và hoa hồng đỏ rực. Sang bên nước bạn ở đâu cũng thấy "Bạo lực cách mạng", đại bác bắn bùm bùm, gặp ai cũng thấy mình mặc giáp trụ, tay lăm le súng. Đấy là chưa kể có một hung thần ác sát, gặp ai là chơi ngay người đó, vỗ ngay vào mặt người ta một quả bom nguyên tử mà không chờn tay. Ghê thật! Giá như Tần Thuỷ Hoàng ngày xưa có sống lại cũng phải gọi bác QH này bằng ông, còn như Bin Laden (nếu đúng như US nói) thì phải gọi bác này bằng cụ. Ấy vậy mà vẫn có người có khuôn mặt thiên thần sống sót trở về, các bác có biết là ai không? Chính tiểu thư tinyhuong đấy (ở bên nước bạn mang bí danh họ Phan, tên Anh, người nước Việt), đúng là one in a million có khác, vẫn còn nguyên giáp trụ, chỉ hơi xước da một chút (nhưng không ảnh hưởng gì đến sắc đẹp cả). Đây là một tin mừng cho cả nước bạn Thăng Long và TTVNOnline của chúng ta. Trở về vị hung thần kia, tui ngờ là do Chúa (lại chúa rồi) đã phái xuống. Cũng như Tần Thuỷ Hoàng là người thống nhất Trung Hoa hay Bin Laden thức tỉnh nhân loại rằng đừng tưởng là mình đang sống trong tột đỉnh của văn minh và hạnh phúc. Có lẽ Người thấy loài người sống bình yên quá, ai cũng hết 5 tuổi đi học lớp 1, đến hết 18 tuổi thì vào đại học, giống nhau quá - Chúa chẳng phân biệt nhằm cho điểm để được lên thiên đàng. Thế là Người gửi ngay một super killer xuống làm thước đo, chỉ tội ông này có mỗi vũ khí là bom nguyên tử, gặp ai bất kể già trẻ gái trai đều "bùm một cái", bao nhiêu hảo hán cũng vì đó mà chết oan, chứ chưa kể đến dân thường như tui; những cùng nhờ đó mà bao nhiêu nhân tài được dịp tôi luyện, thử thách để trưởng thành hơn - "thời thế tạo anh hùng" mà, các bác nhỉ? Âu cũng là trong cái rủi có cái may vậy. Như vậy chắc các bác cũng hiểu là tại sao mỗi ngày tinyhuong lại được hưởng những 2 giờ đáng quí trên thiên đàng - một phần thưởng mà tui mơ cũng không có, hic.
    Ngẫm người lại nghĩ đến ta, từ lúc về tới TTVNOnline đến giờ mà tự dưng thấy bình yên, ấm áp dễ sợ. Đất nước ta lấy dân làm gốc, không thể để cho những thứ như bom nguyên tử kia làm thước đo được. Thà các bác cứ cho tui nụ cười hở mười cái răng, mười vại bia (loại 1 lít) và cho tôi ôm mấy bó hoa hồng thật nhiều gai vào, như vậy có chết cũng đáng - chứ mấy cái đại bác với bom nguyên tử như bên kia, chết mất xác mà chẳng sung sướng gì cả, uổng lắm.
    Tomorrow never dies
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  10. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Cuộc tranh luận hết sức gay cấn. Dưng mà càng ngày càng rời xa văn học. Vì thế, em thiết nghĩ không cần phải post lại làm gì nữa. Phản ánh lại cái không khí của topic một thời cũng đủ để gợi lại chút gì rồi, phải không?
    Nếu ai tò mò, có thể theo dõi tiếp theo link này:http://ttvnonline.com/forum/topic.asp?TOPIC_ID=17911
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh

Chia sẻ trang này