1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hợp tuyển box Văn học:

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Đan_Nguyên_new, 29/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Nỗi lòng của tên tuyệt vọng
    Trịnh công Sơn
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giu bặt. Tôi chưa hề quên cŸi hiệu lệnh muôn đời: "CŸi ta đŸng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần
    trong gic mơ tôi, bừng lên những Ÿnh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thy được hoa quả khai sinh trong trŸi tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đ ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước gic ngủ. ở biên giới đó tôi hoảng hốt thy mình lơ lửng giữa sự sống và cŸi chết. Những giây phút như thế vồ chụp ly tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đ yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đ cho ta lắm ngày bt hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thy đời sống nhỏ nhắn thêm. ?ời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sŸng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đ tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quŸ rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trŸ. Tôi không còn gì để chiêm bŸi ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đ mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. ?ôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thy bóng dŸng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đt đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đ ôm một nỗi cuồng si bt tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đt để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. ?ời người cũng để sống và hy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đ đu tranh. ?ang đu tranh. Và có thể còn đu tranh lâu dài. Nhưng tranh đu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đ đu tranh như một người trẻ tuổi và đ sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. ?óng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bŸn đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đng tối cao, có lẽ đ ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đ mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khŸc.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    --------------------------------------------
    Nguồn:http://dactrung.com
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  2. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Thủ bút về người hát
    Trịnh công Sơn
    KL, một người bạn của định mệnh vĩnh viễn thương yêu nhau.
    VT, một người em ruột phải bù đắp vì không kịp thy bố khi vừa ra đời
    HN, một người quŸ gần gũi không biết phải gọi là ai?
    IKhŸnh Ly hŸt cho một thời vừa lng mạn vừa đau thương trong chiến tranh. Hay nht.
    IVT. Một người thích hŸt và hŸt hay những bài hŸt của anh mình. Lưỡng lự giữa đời ca hŸt và đời thường. Tuy nhiên cŸi nghiệp ca hŸt lại trói buộc ở chặng đời mà mọi ràng buộc khŸc không còn ý nghĩa nữa. Thế cũng là một điều may mắn cho đời, và cho tôi.
    IH.N. làm mới lại những ca khúc của tôi. Có người thích có người không thích. Tuy nhiên tôi thích vì đó là cŸch biểu hiện mới phù hợp với (...) thời hiện đại - Một sự lng mạn mới. Nó giúp mình có được một chỗ ngồi trong hiện tại chứ không phải là kẻ nhắc tuồng từ quŸ khứ.
    IKhŸnh Vĩnh Hồng hay Ly Trinh Nhung là điều phải có, gần như tt yếu, trong cuộc đời sŸng tŸc của một người. Mà hình như còn nhiều nữa, như KhŸnh Hà, Cẩm Vân, ThŸi Hiền, Thu Hà, Lan Ngọc, Lệ Thu, ôi nhiều lắm vân vân và vân vân.
    Trịnh Công Sơn
    (1995)
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  3. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình...
    Trịnh công Sơn
    Càng sống nhiều ta càng thy cŸi chết dễ dàng đến với bt cứ một ai. Chết quŸ dễ mà sống thì quŸ khó. Hôm qua gặp nhau đy, ngày mai lại mt nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sŸng cŸch đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe". Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại bŸo tin mẹ tôi đ mt tại nhà người bạn.
    Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đ từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn my năm.
    Càng yêu ta càng thy: có tình yêu thì khó mà mt tình thì quŸ dễ. Hôm qua mới yêu nhau đy, hôm nay đ mt rồi. Mt sạch như người đi buôn mt hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khŸc đang hạnh phúc. Và biết đâu cŸi thời gian mình được yêu thì một người khŸc cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mi trong lòng những hờn oŸn thì cũng nặng nề.
    Có người bỏ cuộc đời mà đi như một gic ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đng trí. Dù sao cũng đ lng quên một nơi này để đi về một chốn khŸc. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đ mt. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
    Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vŸ víu cho tâm hồn. Những mảnh vŸ y chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mt tình mà giữ mi một lòng nhớ nhung.
    Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...
    Trịnh Công Sơn
    (1996)
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  4. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Lời tựa tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ
    Trịnh công Sơn
    Saigon, tháng 11.1972
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ - Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: ?oCái ta đáng ghét?. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ lại những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua.Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  5. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Nhật Ký Huế
    Trịnh Công Sơn
    Đã lâu lắm tôi không ra khỏi nhà để thực hiện những chuyến đi xa. Thế rồi nó trở thành một thói quen. Một thói quen không hiểu là tốt hay xấu. Nhưng dù sao đó cũng là thói quen của một người không có sức khoẻ tốt hoặc đã đạt đến một thứ tuổi lười. Đã từng có những cuộc mời mọc trong vài năm nay để ra nước ngoài nhưng tôi đều từ chối. Và khi kiếm được một cớ nào đó để từ chối mà không phụ lòng người mời, tôi bỗng thấy lòng thảnh thơi, nhẹ nhõm.
    Tháng 4 năm nay ở Huế có tổ chức Festival 2000. Tôi không được mời, nhưng điều đó không có gì quan trọng. Bởi vì rất nhiều người khác cần được mời hơn tôi cũng không được mời. Đã hiểu lý do làm sao mà có một sự thiếu sót như thế thì cần phải viện đến những cơ sự rất phức tạp, thậm chí lạ lùng khó hiểu.
    Thành phố Huế là thành phố của những đứa con thân yêu của Huế, chứ không phải chỉ để dành riêng cho một số người. Càng không phải chỉ để dành cho một thế lực nào đó. Quê hương là quê hương chung, chứ không phải quê hương của riêng ai. Vì thế cho nên muốn làm đẹp cho quê hương cũng phải được chia đều.
    Thế mà cuối cùng tôi cũng đến Huế trong những ngày nằm giữa bề dài của cuộc Festival. Tôi đã sẵn sàng tham dự một vài buổi trình diễn không lấy gì làm hứng thú. Những bữa ăn không mùi vị, thậm chí là nhạt nhẽo. Nhưng tôi không mất nụ cười và sự vui tươi hồn nhiên, vì tôi là thằng con của Huế. Tôi an ủi đám bạn bè cùng đi là hãy vui đi, vì đây là xứ sở của tôi.
    Khi bạn có một xứ sở để trở về hoặc là để thỉnh thoảng trở về, thì bạn còn có hạnh phúc nhiều lắm. ở đó bạn có một dòng sông, một ngọn núi, và bạn tìm lại được những đứa bạn một thời tóc xanh nay đã lốm đốm bạc đầu. Bạn sẽ gặp một cô gái Huế bất chợt trên đường và hỏi rằng: Huế bây gờ có gì lạ không em? thì lập tức, hoặc tình cờ cô gái ấy sẽ đọc lại hai câu thơ của Bùi Giáng:
    Dạ thưa phố Huế bây giờ
    Ngự Bình vẫn đứng bên bờ sông Hương.
    Huế trăm năm trước và trăm năm sau không có gì thay đổi. Nó hình như muốn giữ trọn một lời thề sắt son, không bao giờ thay lòng đổi dạ. Đó là nét đáng yêu của một thành phố, nhất là một thành phố rất cổ kính. Tuy nhiên thời đại này người ta không cho phép một thành phố với những con người cứ mải mê ngủ hoài trên những vàng son của quá khứ hoặc ôm mãi những giấc mộng huyễn hoặc trên những tàng kính các.
    Huế lần này đã kéo tôi ra khỏi cái góc nhà nhỏ hẹp của tôi. Nếu không có Huế trong dịp Festival này, chưa chắc tôi đã rời được nơi ẩn trú của mình. Tuy vậy, xét cho cùng, không phải vì Festival lôi cuốn sự tò mò của tôi, mà chỉ đơn giản chính là Huế. Tôi về Huế chính vì Huế chứ không phải vì Festival Huế 2000. Nếu nói một cách chính danh, thì đây không phải là một Festival trong đúng nghĩa của nó. Tổ chức luộm thuộm, không có một không khí hội hè đúng như yêu cầu, và thực sự nhìn chung, người dân của Huế không tích cực lắm trong việc chia sẻ một niềm vui chung.
    Dù sao tôi cũng cảm ơn một cái cớ nhỏ để tôi đi giang hồ vặt trong vài ngày ở Đà nẵng, Hội an và Huế. Ngày xưa, thời còn trẻ lắm, những chuyến đi chơi nhỏ mọn này không thể nào đủ để làm nguội bớt máu giang hồ trong tôi. Bây giờ thì những chuyến đi ngắn cùng đông đảo bạn bè cũng tạm an ủi cho những giấc mộng phiêu lưu không còn thực hiện được nữa.
    Huế là người yêu của tôi, là giấc mộng của tôi. Nhưng bây giờ tôi còn Sài gòn và Hà nội. Tôi thấy đâu cũng là quê nhà. ở đâu tôi cũng có giấc mộng và tình yêu. Và vì vậy, đôi lúc tôi không còn cảm thấy mình thuộc về một xứ sở nào nữa. Nhưng ngẫm cho cùng, thì Huế vẫn là quê nhà của tôi, và ngày nào Huế chưa phụ bạc tôi, thì tôi vẫn là đứa con không bị từ chối của Huế.
    Trịnh Công Sơn
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  6. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Một cõi đi về
    Trịnh Công Sơn
    Triết học Ấn Độ nói rằng nếu ở nơi này v­­­­­­­­­­­­­ừa có một kẻ bõng d­­­ưng giàu lên thì lập t­ức ở một nơi khác sẽ có một kẻ mất hết sản nghiệp.
    Chiều nay ở sân bay vừa đưa tiễn những người thân đi xa. Về nhà, ng­ười bạn tôi nói: ở nơi này vừa thiếu đi bôn' ng­ười thì lập tức ở nơi xa xôi kia nhận được thêm bôn' ng­­­wười...
    Có môt nỗi buôn` ở nơi này thì sẽ có một niềm vui ở chôn' khác.
    Có một trái tim khổ nạn ở ng­­ười này thì tất nhiên sẽ có mọt trái tim hân hoan ở kẻ khác.
    Những ai đã đi đến với đời thì phải có lúc lìa xa nó.
    Một cõi đi về...
    Trong Phật giáo một trong những "hạnh" cao nhất là hạnh bô' thí.
    Cho kẻ này nh­ưng sẽ nhận lại ở kẻ khác.
    Thanh Tùng nói với tôi: Tôi muốn làm một điều gì đó thật tốt đẹp cho người đã khuất, ng­­ười vợ mät đời lo âu tận tuỵ vì tôi.
    Vợ Tùng đã một đời cho Tùng nhiều quá thì sẽ nhận được quà tặng ở mät nơi khác. Tùng biết cách cho thì vợ Tùng sẽ nhận được. Những đứa con của vợ Tùng sẽ nhận được. Những thân quyến, bạn h­­ữu của bạn Tùng sẽ nhận được.
    Chết là s­ự tan biến của thể xác. Nh­ưng sông' không chỉ là sự tôn` tại của thân xác. Nhiều ng­ười còn sông' mà t­­­ưởng chừng như đã chết. Nhiều người chết mà vẫn còn sông' trong trí nhớ mọi ng­ười.
    Trong câu chuyện đời chung, kẻ này quên thì người kia phải nhớ. Một ý tưởng chợt tắt để làm mầm chuyển hoá cho mät ý tưởng khác nảy sinh.
    Cái mất không bao giờ mất hẳn
    Cái còn không hẳn mãi là còn.
    Sóng Nhạc
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  7. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Nhật kí tuổi 30
    (TTCN) Ðây là một đoạn nhật ký Trịnh Công Sơn viết năm 1969, khi vừa tròn 30 tuổi, lúc anh đã có nhiều sáng tác được công chúng biết đến và yêu mến...
    Vào đầu mùa xuân này tôi có ba mươi tuổi chẵn. Câu nói đã xa lặp lại mãi âm thầm trong trí tôi: Tam thập nhi lập. Riêng tôi chả lập được gì cả.
    Tôi đang ở trong một thành phố có những vết tích cổ xa của đền đài thành quách. Bây giờ những thứ đó cũng không nói lên được điều gì. Thỉnh thoảng nhìn lại cũng có gợn lên trong lòng một chút buồn bâng quơ vậy thôi. Người ta chỉ còn chú ý đến những đổ nát quanh thành phố và ngay trên những đền đài đó. Có lần tôi cùng vài người bạn đưa một cô bạn từ xa đến, đi thăm những đền đài này, cô bạn thắc mắc hỏi sao người ta chưa lo sửa sang lại những nơi này. Người bạn tôi cười bảo: lo gì, cứ làm một cuộc cách mạng, lo cho mọi việc khác xong thì một trăm cái đền đài này xây cũng nổi. Ðó là câu chuyện nhỏ của năm vừa qua, vào khoảng đầu mùa hạ. Bây giờ là mùa xuân của một năm mới. Mùa xuân mà tôi vừa đến tuổi ba mươi.
    Tôi đã dự định sẽ tổ chức sinh nhật của mình thật lớn để mừng tuổi khởi đầu cho sự trưởng thành thật sự. Tôi có nói điều đó với mấy đứa em, cả với mẹ tôi nữa. Những đứa em gái có vẻ mừng, nhắc nhở luôn và chờ đợi. Chúng nó hỏi tôi tổ chức như thế nào, dọn ăn ra sao và mời những ai đến. Tôi cũng vẽ ra một không khí thật rực rỡ và bảo thôi chờ đến đó hẵng hay.
    Ngày sinh nhật cuối cùng đã đến cùng với mùa xuân. Hàng cây trước nhà đã thay lá xanh nõn. Và tôi, cũng như những đứa em đã quên hẳn ngày sinh nhật đã vẽ ra từ năm ngoái. Hai ngày sau ngày sinh nhật, tôi nhận được một điện tín. Ðó là điện tín của một người con gái dễ thương nhưng không yêu gửi một lời chúc mừng sinh nhật.
    Tôi đã bỏ một buổi chiều để nghĩ về ngày sinh của mình cách đây ba mười năm. làm sao còn nhớ được cái ngày khởi đầu cho một đời người xa heo hút như thế. Tôi thử kiểm điểm lại xem mình đã làm được gì. Tôi nhớ năm mười lăm tuổi có lần tôi đã mơ ước được đến tuổi hai mươi để làm người lớn, để được hút thuốc, được tự do đi chơi nơi này nơi nọ, được làm tất cả những gì mà với tuổi 15 tôi chưa có quyền làm.
    Như thế mà đã 15 năm nữa. Tuổi mơ ước làm người lớn cũng đã đi qua. Ði qua với một số kỷ niệm buồn vui có khi không còn nhớ rõ.
    Thời gian mơ ước được làm người lớn cũng là thời gian của mối tình đầu tiên. Cũng là thời gian đã được yêu và được nhìn người yêu mình đi lấy chồng. Cuộc tình duyên này không cân xứng về tuổi tác nhưng cân xứng về danh vọng và nhan sắc. Ðiều này đã trở thành cổ điển và không gây thêm được một chút ngạc nhiên nào trong xã hội nho nhỏ của thành phố. Tuy thế, riêng tôi là một thất vọng lớn không lường được. Sau đó là những mối tình khác nhưng tôi vẫn khó xoá được mặc cảm (tuy càng ngày càng mỏng dần trong tôi) đối với thành phố này.
    Bây giờ tôi đã 30 tuổi.
    Ba mươi cây nến không cây nào được đốt lên. Buổi chiều trong căn phòng chỉ còn lại mình tôi, những đứa em gái đã đi học. Một thằng em trai làm ăn ở xa. Một đứa khác đang hành quân trên đỉnh một núi cao mà có lần nó bảo là sương mù quanh năm lạnh lắm. Mẹ tôi thì sang phố từ sau bữa cơm trưa.
    Tôi nhớ đến tên những thằng bạn thân, bây giờ mỗi đứa đang ăn, ngủ, nhậu hay hiểm nguy trên những địa thế khác nhau của mặt đất này. Ví dụ lúc này có thằng Tường (*) ở đây thì nó sẽ uống thật cạn một ly rượu và mang cái ly ra dòng sông bên cạnh nhà để vứt xuống. Không hiểu nó đã vứt được bao nhiêu cái ly xuống biển, xuống sông, xuống đèo cho những sinh nhật bạn bè. Ðó cũng là một thói quen làm người khác dễ nhớ đến. Tất cả đều đã phiêu bạt. Như tôi cũng đã phiêu bạt.
    Những lần quay về lại với căn nhà này tôi luôn luôn mang cảm giác sự trở về của một đứa con đi hoang. Thời gian trở về bao giờ cũng là thời gian để nằm nghỉ và dưỡng sức. Như một con bệnh mệt mỏi, rã rời...
    Trịnh Công Sơn
    (*) Hoàng Phủ Ngọc Tường
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Vì Tinyhuong đã cho phép em, nhưng bên chủ nhà box Cùng đọc và suy ngẫm không cho phép, nên em đành "bê" tản mạn của Tiny về đây bằng cách thô mộc này vậy. Hy vọng không ai phiền. Đặt Tiny lên đầu như một sự bày tỏ lòng ngưỡng mộ với một bậc đàn chị cả về tuổi đời lẫn phong cách viết. Hy vọng rằng chị sẽ viết nhiều hơn trong một tương lai không xa.
    Đảo lộn một chút khi post lên đây một bài viết em rất thích của Tiny. Mọi người thông cảm vì sự thiên vị này nhá!

    Ruy băng và cây sồi

    Đêm trước hôm rời Hà Nội sang Mỹ học chưa biết bao giờ trở lại, cô không sao ngủ được. Bố mẹ giục cô đi ngủ sớm để giữ sức khoẻ cho chuyến bay dài vượt đại dương sang bên kia bán cầu. Cô tắt điện để chiều lòng bố mẹ, tắt cả cái đèn ngủ nhỏ mà hàng đêm cô vẫn giữ sáng; rồi nằm trong bóng tối nghe nhạc từ một cái cassette cũ. Có hai bài hát cô mở đi mở lại trong một băng nhạc Folk - Country của Mỹ. Một là bài I am leaving on a jet plane của John Denver; một là bài Tie a yellow ribbon round the ole oak tree do Tony Orlando hát. Bài thứ nhất làm cô nghĩ đến phim Amageddon, một phim khá hiện đại, nên cô không thích lắm. Bài thứ hai làm cho cô thấy đau thắt trong lòng. Lời của nó thế này:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng.
    Bác tài ơi, làm ơn nhìn hộ tôi
    Vì tôi không có can đảm nhìn cây sồi già duy nhất ấy
    Tôi là một kẻ tội nhân, và chỉ có tình yêu của cô ấy mới đem đến tha thứ
    Và cô ấy sẽ tha thứ nếu cô ấy buộc lên cây sồi già một dải ruy băng???
    Cô đã nghe câu chuyện này nhiều lần rồi. Câu chuyện có thật và xảy ra vào năm 1972 ở một miền nào đó của nước Mỹ - nơi mà cô sắp đến. Chuyện kể về một người con trai phải đi tù ba năm vì phạm tội. Anh viết thư cho vợ và nhắn cô ấy nếu còn yêu và tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây sồi già duy nhất trong quảng trường của thị trấn họ sống một dải ruy băng vàng vào ngày anh sẽ mãn hạn tù. Nếu anh đi xe đò qua mà không thấy có dải ruy băng vàng đó, anh sẽ rời thị trấn và bỏ đi biệt tích, không quay lại làm rầy cô nữa.
    Chuyện cũng kể rằng ngưòi con trai này đã khóc nữc nở khi anh nhìn thấy hàng trăm dải ruy băng vàng được buộc quanh cây sồi già trong quảng trường thị trấn vào buổi chiều hôm anh trở về nhà.
    Năm 1972, đĩa nhạc này của Tony Orlando trở thành đĩa bán chạy nhất. Tháng 12 năm đó, nước Mỹ - trong một nỗ lực cuối cùng của những kẻ sắp bại trận - đã ném bom tàn phá Hà Nội của cô vào chính những ngày Giáng Sinh. Những ngưòi mẹ, người chị Mỹ phản chiến cho chiến tranh Việt Nam bắt đầu đeo một dải ruy băng vàng trên ngực áo với thông điệp: hãy đưa những người lính trở về nhà. Năm 1991, cuộc chiến ở Iraq một lần nữa làm thay đổi ý nghĩa của dải băng vàng. Nhưng lúc nào nó cũng vẫn là niềm tin, tình yêu và tha thứ.
    Cô nằm nghe bài hát rất nhiều lần, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Buổi trưa hôm sau ở sân bay Nội Bài, cô cười rất tươi, ôm hôn bạn bè, các chị em gái rồi vội vàng đi vào phòng cách ly. Hai tiếng sau, ở sân bay Hồng Kông, cô ngồi một mình trên ghế dài mặc cho nước mắt chảy xuống.
    ***
    Có một người nhất định không đi tiễn cô vào ngày cô đi. Người này về sau cũng không giải thích lý do và cũng không kể anh đã làm gì vào ngày đó. Thực ra, một lời giải thích là không cần thiết. Cả anh và cô đều hiểu.
    Chính người này đã hẹn gặp cô vào buổi tối trước buổi tối cô nằm không ngủ. Cô và anh đi luăng quăng qua các con phố, chẳng ai nói câu gì. Đến bây giờ cô vãn còn nhớ cảm giác đó - cảm giác ở rất gần với anh mà chẳng thể nào nói được điều gì. Mà biết nói gì? Cô đoán anh cũng ngổn ngang như cô. Hai người cứ đi. Anh đưa cô qua tất cả những con phố họ vẫn thường qua; cả những con đường dài vắng vẻ trên Hồ Tây - lúc chiều tà vẫn hay gợi nhớ đến Chiều ở Autengeui của Monet, cả những khu phố cổ náo nhiệt - chợ Hàng Da, phố Hàng Điếu, Lý Quốc Sư, Đinh Tiên Hoàng, Hàng Bông và Hàng Đào. Họ ngồi uống nước mía ở ngay đầu phố Hàng Điếu, chỗ ngã năm chợ. Đấy là lần duy nhất trong cả buổi tối, cô nhìn thoáng vào mặt anh. Bình thản và điềm đạm. Khi đưa cô về ngõ, anh cười, cũng không nhìn vào mặt cô, và nói: ??oNhớ giữ gìn sức khoẻ, có gì thì viết thư về nhé???.
    Chính người này, mùa hè trước đó vẫn hay chơi Passion Blue trên chiếc piano cũ của Nga mỗi khi cô ghé qua nhà. Anh cũng đưa cô đến những lớp học vẽ người xem anh vẽ. Cô đã ngồi hàng giờ trong căn phòng chật chội trên gác hai của một ông hoạ sỹ già, xem anh và các bạn đo và vẽ bằng than chì. Anh là người duy nhất trong lớp được phép vẽ sơn dầu. Hai bàn tay anh gầy có những ngón dài và xương, nắn nót đưa những nét cọ trên tấm toan trắng. Lúc nào cũng bình thản và điềm đạm như thế.
    Cũng chính người này đã đi dạo với cô những tối Sapa mù sương khi bạn bè mải chơi bài hay trêu nhau. Anh mua ngô nướng và kem; đi đến khi mỏi chân thì về.
    Trong ba năm quen biết, anh và cô chưa bao giờ cần nói với nhau về tình cảm của mình. Đến tận ngày cô đi cũng thế. Họ cũng chưa bao giờ cầm tay; chưa bao giờ gần gũi. Thậm chí họ cũng không có cả ý nghĩ đó. Nhưng cảm giác thì thật rõ ràng: rằng người kia luôn ở gần khi ta cần. Cả hai đều biết là có quá nhiều thời gian và việc phải làm ở phía trước.
    ***
    Có thật là có nhiều thời gian thế không?
    Lúc ngồi ở sân bay Hồng Kông để kệ cho nước mắt chảy, em có cảm giác như là trách móc. Trách điều gì thì em cũng không hiểu. Chỉ cảm thấy có một chút trống vắng và cảm thấy rõ ràng có cái gì đó lẽ ra đã có thể tốt hơn, chắc chắn hơn. Lần này em đi, nhanh thì 3 năm, mà lâu thì chưa biết đến bao giờ sẽ về. Một cái gì đó níu chắc chắn có lẽ là một cái em cần lúc đó. Thế mà em chỉ cảm thấy đi là đi.
    Nước mắt chảy một lúc thì em bắt đầu bình tĩnh lại và lôi túi sách ra lục lọi xem bạn bè với bố mẹ còn cố nhét thêm gì lúc sáng nay. Em thấy có một cái gói giấy nho nhỏ, vặn thành hình cái kẹo to, không biết của ai bỏ vào túi. Mở ra thì thấy bên trong là một cái túi nhỏ xíu bằng vải nhung đỏ rực, có dây thắt miệng màu vàng rực giống như túi của các bà già. Bên trong túi có một cái vòng bạc đeo cổ rất đẹp. Cái vòng bạc này - người mà em kể là không đi tiễn em đã đeo nó không biết từ bao giờ rồi. Em không biết ai đã bỏ nó vào túi em sáng nay.
    ***
    ??oDear G,??? - anh viết, lúc nào cũng bằng tiếng Anh, chắc viết từ văn phòng.
    Are you doing fine over there? It is almost autumn here, beautiful as always. What a shame I don??Tt have time to enjoy it. The reason is already known: too much work. Are you doing okie, G????
    Lúc nào anh cũng vẫn thế: are you doing fine? Cô có doing fine không ư? Có và không. Làm thế nào để giải thích cho anh hiểu khi mà anh không có cùng tham chiếu về nước Mỹ này? Làm thế nào để anh biết về những mệt nhọc của cuộc sống mới xa xôi, những lo toan hàng ngày; những niềm vui không có người nào xung quanh thực tâm hiểu được; những câu đùa mà những người không chung ngôn ngữ với cô chỉ có thể tán thưởng mà không bắt hết ý. Làm thế nào để cho anh hiểu được những giây phút lo thắt ruột khi một mình lo toan mọi thứ; những lúc nghe một giọng ca nữ hát ??oTôi mong về Hà Nội để thương áo len cài vội một chiều đông rét mướt??? mà thấy xúc động sâu tận đáy lòng; những lúc đêm muốn gọi điện hay nói chuyện về nhà mà cứ phải nói nhỏ vì các bạn cùng phòng đang ngủ;rồi những khi vui như điên vì những thành tích, những tiến bộ mới, những người bạn mới mà không thể kể cho anh vì không muốn phải dài dòng kể hết về người này người nọ.
    ??oDear M,??? - cô ấn vào nút reply:
    ??o I am doing perfectly fine here. Yeah, what a shame you don??Tt find time to enjoy beautiful days in Hanoi. The reason is indeed known and confirmed silly. Are you doing okie too, M????
    ***
    Em đeo cái vòng cổ bằng bạc đó từ ngày sang Mỹ. Không biết sẽ đeo đến bao giờ. Em vẫn doing fine in almost every way, except one. Cái này thì có lẽ em sẽ phải doing my way thôi.
    ***
    Cuộc chiến mới ở Apghanistan làm cho cả nước Mỹ nơi cô đang sống như lên cơn sốt. Khắp nơi, cô gặp những người Mỹ đeo những dải ruy băng có ba màu trắng, xanh và đỏ như màu cờ Mỹ. Nước Mỹ chờ đợi gì ở cuộc chiến này - cô không biết. Mấy người bạn Mỹ của cô tháng trước cũng đến chào để đi tập trận cho hải quân ở Michigan. Cô cười và nói đùa các bạn rằng có lẽ cô cũng nên đeo một dải ruy băng đỏ, trắng, xanh cho ra vẻ.
    Cô dán một dải ruy băng vàng lên trước máy vi tính trong phòng riêng. Các bạn cùng nhà tò mò hỏi, cô chỉ cười và dài giọng hát vui vui:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng
    ***
    Mai cốt cách tuyết tinh thần ơi, my heart is strong. If your heart remains strong, hold on, I won??Tt delay!
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Khi người ta trẻ...
    ...thì niềm vui buổi sáng ngày thứ Tư đã khác niềm vui buổi tối ngày thứ Ba rồi. Tối hôm qua tôi muốn nhảy cẫng lên sung sướng khi ngồi xem buổi hoà nhạc Come together tưởng niệm John Lennon để lấy tiền ủng hộ các nạn nhân của vụ khủng bố hồi tháng 9 ở New York. Buổi sáng nay tôi ngồi vui âm ỷ vì sẽ không phải đến lớp cả ngày, sẽ ở nhà xem sách, xem phim, chơi Nintendo và ăn uống đàng hoàng.
    Hôm qua người ta lật lại những gì John đã imagine về một thế giới mà ở đó ??oThere is no countries. No hell below us. Above is only sky??? Và John nói rằng??oYou may say I am a dreamer??? Tôi ngồi ở phòng khách nghe những tiếng Piano thánh thót, và nhìn Yoko đi mở dần từng khuôn cưả rộng cho ánh sáng ùa vào phòng. Có một cảm giác rất sung sướng reo vui bên trong làm tôi muốn nhảy cẫng lên, và thấy nghẹn thở vì những thứ đẹp như thế.
    Lý thuyết Dramatism của Burke, một học giả trụ cột của mảng khoa học xã hội, nói rằng cuộc sống không phải giống như một vở kịch mà cuộc sống chính là một vở kịch. Khái niệm cơ bản nhất trong lý thuyết của Burke là khái niệm guilt, nhưng guilt được hiểu rất rộng, chứ không đơn thuần là cảm giác xấu hổ, tội lỗi khi làm việc gì sai. Guilt có thể là cảm giác về bất kỳ việc gì, ngay cả niềm sung sướng con nít của tôi lúc ngồi xem John cũng thường trực cái guilt. Guilt có liên quan chặt chẽ với một khái niệm khác - sự hoàn hảo (perfection). Chúng ta có guilt vì chúng ta luôn muốn hướng tới sự hoàn hảo. Giống như khi tôi ngồi nghe In my life, Imagine, Revolution, Dear Prudence, Across the universe của John, tôi thấy mình nhỏ bé đi và tầm thường đi biết bao. Tôi cũng thấy gần với John biết bao.
    Thế thì thế giới này là một vở kịch bởi vì người ta luôn phải tìm cách chạy trốn guilt. Để làm thế người ta có hai cách: hoặc là tự nhận lỗi về mình (I am sorry, I am wrong) hoặc tìm cách đổ lỗi cho người khác (I do it because I care for you...blah blah blah). Đổ lỗi cho người khác bao giờ cũng dễ hơn và nhẹ nhõm hơn. Thế nên cái sự sống của chúng ta là một hành trình liên tục đi tìm một ai đó để đổ lỗi, để trút cái guilt ra. Nó là hành trình đi tìm một kẻ tội đồ hoàn hảo. Như thế chẳng phải là một vở kịch sao?
    Tôi chẳng bao giờ có nhiều tiền cả. Tôi chẳng bao giờ có nhiều đủ để làm bất cứ cái gì mình muốn. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ túng thiếu; lúc nào cũng chỉ có vừa đủ để làm những việc chân chính mà mình muốn thôi. Tôi nghiệm ra nếu bỗng nhiên lúc nào đó tôi có nhiều tiền khác thường, thể nào cũng sẽ nảy sinh một việc gì đó đột xuất khiến tối phải tiêu cái chỗ tiền nhiều bất thường đó. Tôi chẳng bao giờ phiền lòng, chẳng bao giờ bận tâm cả. Của thiên trả địa. Tôi vốn chẳng sở hữu cái gì trong đời sống này ngoại trừ cái tinh thần và cái năng lực làm việc tốt mà tôi sẽ sử dụng trong 80 năm tới. Còn những thứ khác - cuộc sống chỉ đang mượn tay tôi mà sắp xếp kế hoạc của nó thôi. Cuộc sống chỉ muợn tay tôi đóng một vai thủ quỹ tạm thời mà thôi.
    Ừ, tôi chẳng bao giờ có nhiều tiền cả..đi học cũng là nhờ học bổng, đi làm thì hưởng lương vừa đủ để di dưỡng cái tinh thần mà tôi sở hữu này thôi. Nhưng thế là cuộc sống đã độ lượng lắm rồi và tôi luôn thấy biết ơn. John có chỗ của John. Cái tinh thần của John lớn và John phải vào vai một người của muôn người, phải quyên tiền từ nhiều người khác để cho những người khác nữa. John là một thủ quỹ lớn. Tôi thì có một cái tinh thần nhỏ thôi; thế nên tôi phát tán cái tinh thần của tôi theo cách nhỏ thôi và tôi chỉ là một người thủ quỹ nhỏ. Nhưng thế cũng là tốt lắm rồi. John, tinyhuong, hay tất cả những Richard Gere, Yoko, Eric Clapton, Kevin Spacey, Analys Morisette đang ngồi trong phòng hoà nhạc tưởng niệm John đều như nhau cả. Tất cả đều có gì sở hữu đâu ngoài cái tinh thần của mình. Những thứ khác đều chỉ là các vai mà cuộc sống giao cho..đều là vai tạm, là một bàn tay trong một bức tranh lớn.
    Sáng nay tôi treo lên tường bức tranh ??oMai cốt cách, tuyết tinh thần??? mà một người bạn mới gửi cho tôi. Bạn đang giúp tôi một tay để giữ cái tinh thần của tôi đấy; thế cũng như là bạn đã trả lương để tôi làm người tốt rồi. Chỉ có điều tiền lương là tấm lòng, là sự yêu thương của bạn thôi. Người ta giằng giữ, níu kéo nhau và bị buộc vào nhau trong cuộc sống bằng nhiều mối dây lắm; đâu phải chỉ bằng những gì hữu hình, đo đếm được. Bạn tôi cũng là một vai trong cuộc sống của tôi; như tôi là một vai trong cuộc sống của bạn.
    Bây giờ tôi không muốn ngảy cẫng lên như tối hôm qua khi xem John; nhưng tôi vui âm ỷ vì John cũng là một vai trong cuộc sống của tôi. Âm nhạc của John nâng đỡ tôi nhiều. Mà như thế thì trong cuộc sống của tôi, tôi là diễn viên chính, John chỉ là diễn viên phụ. Còn trong cuộc sống của John, tôi chỉ là diễn viên quần chúng. Và người bạn ??oMai cốt cách, tuyết tinh thần??? có lẽ sẽ thay thế chỗ của John trong cuộc sống mà tôi giữ, để tôi làm hết vai mà cuộc sống giao cho. Sáng nay tôi vui âm ỷ không vì âm nhạc, mà vì tôi có nhiều diẽn viên phụ thật là tốt. Cuộc sống là một vở kịch dài, hoàn hảo, sống động và thật làm sao...
    Ngày mai dĩ nhiên sẽ là một niềm vui khác rồi. Ngày mai sẽ có ai đến thêm nữa trong cuộc sống của tôi?
    ===========
    Chú thích: đoạn chữ đỏ chính là đoạn bị các anh chị lớn mắng là cao ngạo
    Huong
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  10. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc, không hiểu sao em không viết lời tựa khi bắt đầu post một bài tản mạn. Nhưng mà chuyện đó thật khó, vì bản thân một bài viết tuỳ bút hay đã đủ nói lên tất cả rồi. Có viết cũng bằng thừa...
    Thợ may và người gieo hạt...
    Sáng thứ Ba, trong giờ Mass Comm, Giáo sư của tôi chiếu một phim tài liệu có nhan đề Cool Hunting. Phim này kể về việc giới media đi săn tìm những gì mà giới trẻ, nhất là tầm tuổi trung học và chớm Đại học, cho là cool rồi lăng xê nó lên các phương tiện thông tin để thu hút chính những em nhỏ này. Lấy một ví dụ rất nhỏ và thô thiển là việc săm các hình trên cơ thể chẳng hạn. Giới báo chí, truyền thông sẽ lăng xê hình ảnh các siêu sao tí hon, các người mẫu có săm hình hoặc đơn giản là cảnh những học sinh trung học có những hình săm toàn thân thật đẹp. Mục đích của họ là làm cho những khán giả nhỏ tuổi sau khi xem sẽ nói ?oit?Ts cool. Let?Ts do it?. Bằng cách đó bọn trẻ bắt chước, rồi tự phá vỡ các hình ảnh cool cũ để tạo ra hình ảnh cool hơn; giới media lại lăng xê những trào lưu mới này, rồi bọn trẻ lại bắt chước...vv...cái vòng luẩn quẩn cứ như thế...
    Mở rộng ra, cả bạo lực, nổi loạn, dục vọng, các tham vọng, các quy tắc xã hội, các luật lệ, các chuẩn đánh giá con người, cả các định kiến và stereotype cũng đi kèm trong cái vòng luẩn quẩn đó. Và cả tình yêu thương, đức hạnh, sự dũng cảm, lòng tốt, tình yêu cuộc sống...cũng ở trong cái vòng đó luôn. Nói một cách ngắn gọn, nó là việc bán hình ảnh tương lai của bọn trẻ cho chính chúng. Nó cũng giống như là may áo sẵn cho bọn trẻ, bảo rằng ?ođẹp lắm, mặc đi? và đại đa số bọn trẻ sẽ chui đầu vào không ngần ngại. Cứ tầng tầng lớp lớp áo như thế - cái vòng quay xã hội hoá khiến một đứa trẻ thành một người lớn đã bắt đầu vô thức như thế. Đến một lúc nào đó, có quá nhiều áo mặc, đứa trẻ sẽ chật cứng và chẳng còn cử động nổi nữa...Nhưng đứng về một góc độ nào đó, cái quá trình xã hội hoá con ngừời này cũng giống như là gieo hạt...
    Có bao giờ bạn nhìn vào một người nào đó và tưởng tượng xem khi còn nhỏ, rồi còn trẻ, người đó như thế nào? Có bao giờ bạn tự hỏi trước khi bị xã hội hoá đi, người đó vốn như thế nào? Có những người làm cho ta có cảm giác rằng họ sinh ra đã luôn luôn 40 hoặc 50 như thế rồi...không thể tưởng tượng được họ cũng đã có lúc nhỏ và trẻ.
    Cool hunting và những khuôn mặt người có liên quan gì với nhau không? Tôi cho là có.
    Nếu như chúng ta nghĩ về mỗi con người như là một công cụ, một mắt xích để phát tán thông tin, quan điểm, tình cảm trong cái mạng lưới giao tiếp khổng lồ của xã hội thì mỗi một người trong chúng ta rất có thể chọn một trong hai hoặc cả hai vai trò: thợ may và người gieo hạt.
    Tôi có học một lý thuyết (lại lý thuyết!) là lý thuyết two-step flow. Một cách vắn tắt lý thuyết này nói rằng giao tiếp của con người đi qua hai bước. Bước thứ nhất là từ những người phát minh ra ý tưởng xuống đến những người được gọi là opinion leader, tức là những người có khả năng gây ảnh hưởng khi phát biếu ý kiến về một chuyện gì đó. Bước thứ hai là từ những opinion leader này xuống tới đông đảo quần chúng. Opinion leader có thể là các chuyên gia, có thể là bất cứ ai. Khi tôi hỏi một ai đó thông thạo máy tính về việc chọn mua một máy tính mới, người đó là opinion leader của tôi. Khi người ta hỏi tôi về du học ở Mỹ chẳng hạn, tôi sẽ là opinion leader của người đó. Như thế, đứng về lý thuyết, mỗi một người trong chúng ta, dù là khiếm khuyết ở mức độ nào, đều có tiềm tàng cái khả năng làm opinion leader về một mặt nào đó. Mỗi người chúng ta đều tiềm tàng và bắt buộc phải là thợ may hay người gieo hạt hay cả hai như trên.
    Vậy thì vấn đề còn lại chỉ là: bạn muốn làm thợ may và người gieo hạt như thế nào đây? Bạn muốn một vụ mùa tốt hay một vụ mùa xấu?
    Bạn muốn nhìn một ngưòi và biết người ta đã có một tuổi thơ hay bạn muốn hoang mang không biết trước khi làm người lớn, người đó đã như thế nào?
    Khi gặp một lòng tốt, mới thấy ấm áp làm sao...Khi phát tán lòng tốt, cuộc sống mới tốt đẹp làm sao...Có thể chưa phải hôm nay hay ngày mai nhưng mà ít nhất there is hope for tomorow...
    =========================
    You may say I am a dreamer...
    =========================
    (tiny)huong
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh

Chia sẻ trang này