1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hợp tuyển box Văn học:

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Đan_Nguyên_new, 29/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Goldmun... Goldmun.... Goldmun... Cái tên này nghe quen quen. Thử giở lại đầu hợp tuyển, mới vỡ lẽ ra rằng đây chính là tên của nhân vật trong tác phẩm "Narciss 'n Goldmun" của H.H.
    Chả biết gì nhiều. Chỉ nghe người ta nói, nhân vật này là một kỳ tài "trụ" tại Thăng Long, và cũng đã từng tham gia gửi bài bên Thi ca. Thơ của Goldmun rất đặc sắc, nếu không muốn nói là hay. Nhưng ở đây, không bàn đến thi ca. Ta chỉ nhìn lại xem đã từng trong topic tản mạn ấy, một Goldmun với những dòng tuỳ bút rất hay...

    Ta cũng muốn chen vào tản mạn một tí. Hy vọng Tiny hiền muội không phiền lòng.
    =====================
    Viết cho một người em gái ở xa
    Em cứ nằn nì mãi: ?oAnh viết về Sài Gòn của anh đi!?. Sài gòn của anh ư? Ồ không, có lẽ. Anh sinh ra ở một thung lũng nhiều thông, hoa quỳ vàng và nắng. Anh yêu nơi ấy, lẽ dĩ nhiên, ai lại chẳng yêu nơi mình sinh ra. Ừ, mà như anh lạc đề rồi. Mình đang nói chuyện về Sài Gòn.
    Mới đó mà đã mười năm kể từ ngày anh đặt chân đến thành phố này. Ngày nào đấy lơ ngơ, băng qua đường phố Sài Gòn rất cóng róng, rất ?onhà quê?. Vậy mà đã mười năm. Mười năm anh sống với thành phố luôn ồn ào nhộn nhịp diệu kỳ này. Mười năm mở cửa ra đường thấy toàn xe. Mười năm xuôi ngược cùng dòng sống luôn tuôn trào của thành phố. Thành phố đã cưu mang anh, đã dạy anh lớn lên và cũng không ngần ngại quất vào anh những nhát roi đau rát. Thành phố đã dang tay đón anh, một cách phóng khoáng và hào hiệp như đã đón bao người con từ mọi miền đất nước.
    Phóng khoáng và hào hiệp có lẽ là đặc tính lớn nhất của thành phố phương Nam đầy nắng này. Có bao người đã đến và ở lại đây. Ba trăm năm trước chúa Nguyễn đã đến đây, những người nông dân phương Bắc đã đến đây. Cái ngang tàng của sông nước, cái hồn hậu của rừng, cái trù phú của thiên nhiên nói chung đã biến những người nông dân ăn chắc mặc bền phương Bắc thành những người miền Nam chất phác và phóng khoáng.
    Thành phố bây giờ ngày càng đông đúc nhưng vẫn đủ chỗ cho tất cả mọi người. Người ta vẫn tiếp tục đổ về. Sinh viên ra trường ở lại. Bé Ba bé Bảy thằng Tí thằng Tèo cũng vào đây đánh giày, bán mì gõ, hàng rong, thợ may hoặc giúp việc. Đông đúc kéo theo phức tạp. Tệ nạn cũng lắm. Lừa lọc và phản trắc cũng nhiều. Nhưng vẫn còn đó tính hào hiệp và lòng nhân ái. Năm nào, ở nơi nào bị bão, lụt thì cũng chính thành phố này đi đầu về đóng góp cứu trợ. Sự no đủ và dồi dào tiện nghi không làm thui chột lòng nhân.
    Anh đã nói với em về sự phóng khoáng và hào hiệp. Anh còn muốn nói với em về một nét đặc trưng nữa của thành phố này. Đó là tính đa dạng. Về văn hóa, con người và cảnh quan.
    Sài Gòn không bé bé xinh xinh như Hà Nội. Sài Gòn không thâm trầm rêu phong như Huế. Sài Gòn không phải Hà Nôi, không phải Huế nhưng có Hà Nội, có Huế và những miền quê khác trong lòng Sài Gòn.
    Một sớm tháng chạp, mùa thu đi lạc xuống phương Nam, em sẽ thấy lấp lánh khắp các nẻo đường áo khoác, áo len đủ màu. Em hãy cùng anh ra vỉa hè đường Hàn Thuyên, ngay trước Dinh Thống Nhất. Cà phê nhé? Nhấm một chút cà phê, nghe vị đắng lâng lâng đầu lưỡi, em sẽ thấy trời sao đẹp thế và đời sao đẹp thế. Hàng cây trước mắt sao xanh thế và con đường này vắng thế. Không khí trong lành và ẩm dịu. Thật lạ, con đường này ngay trung tâm, bên kia là Lê Duẩn và Đồng Khởi tấp nập xe. Vậy mà đây sao quá chừng thanh bình và yên ắng, như một góc Hà Nội vậy...
    Chiều nay, trời mưa lay phay. Mưa dai dẳng đến sốt ruột. Đúng kiểu ?otrời mưa ở Huế sao buồn thế - cứ kéo dài ra đến mấy ngày?. Trùm áo mưa lên em, mình sẽ ra đường Hoàng Sa mới mở chừng hai năm nay bên bờ kênh Nhiêu Lộc. Ở đó có quán Thuận An. Có bánh khoái, bánh bèo tôm tươi, bún bò, có chè hạt sen và trà gừng thật nóng. Nhấm nháp hương vị cố đô, nghe chủ quán mời ăn chả, ăn nem bằng giọng Huế chính tông, thât không gì bằng.
    Và Sài Gòn những đêm tháng tư nóng bức. Đâu cũng nóng. Sao mình không đi ăn kem Panorama? Tòa nhà 33 tầng cao nhất thành phố. Quán kiểu Tây, sang trọng và hoa lệ. Bấm thang máy, vù lên đỉnh. Chao, đông quá. Nhưng rồi mình cũng tìm được chỗ ngồi bên cửa sổ. Nhìn xuống dưới kia đi em. Chao, ánh sáng rực rỡ. Từng chùm ánh sáng, từng đường ánh sáng. Những dòng ánh sáng không ngớt tuôn trào. Thành phố về đêm sống động và rực rỡ đến không ngờ.
    Sài Gòn lạ lắm em ạ, cái gì cũng có. Sấu chua Hà Nội, vải thiều HưngYên, bưởi Vĩnh Long, thanh long Phan Thiết, trăm nghìn thức. Sài Gòn có những con đường xấu xí và đầy khói bụi như Cách Mạng Tháng Tám hay Nguyễn Kiệm, nhưng cũng có những con đường nho nhỏ rợp bóng cây như Tú Xương, Trần Quốc Thảo. Sài Gòn náo nhiệt và ồn ào nhưng lại có những quán cafe chỉ dăm bảy bộ bàn ghế nằm sâu trong hẻm, nơi Carpenter hay Louis Amstrong chỉ được mở khe khẽ, mọi lời nói tiếng cười hơi to đều trở nên sỗ sàng. Sài Gòn có những trung tâm thương mại sầm uất bán đủ thứ trên đời, mà cũng có vô số tiệm sách cũ, sách úa màu chồng chất. Sài Gòn có những cửa hàng thời trang long lanh, xập xình những thứ nhạc nhạt nhẽo và kinh dị, mà cũng có một cửa hàng cũ kỹ bé tí, chuyên bán đĩa jazz và classic, nơi mà khách hàng phải khép nép xin mua, còn chủ nhân thì sẵn sàng gắt gỏng kiểm tra trình độ nghe nhạc của người mua...
    Sài Gòn như thế đấy em. Lạ lắm...
    Goldmund
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  2. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ lại là bài của Tiny...
    Tôi mong về Hà Nội...
    Thỉnh thoảng có những ngày không buồn nhưng lại rất chống chếnh, rõ ràng là vui mà tự nhiên mắt cười cũng đau đáu một niềm mong. Tôi biết là mình lại nhớ nhà...
    Biết nói gì về Hà Nội bây giờ. Đấy chẳng phải đất tôi đã sinh ra, quê cha ở Bắc Ninh, quê mẹ ở Hải Dương, lẽ nào tôi chỉ đang nhớ giùm ngưòi khác? Cũng có thể là thế thật. Thì nhớ giùm cho bạn bè, cho bố mẹ và anh chị em giờ đang sống ở đó, cho người già em bé, cho những người đã đi qua đời tôi và để lại dấu ấn nhiều đến mức không thể tin rằng trong một cuộc sống mình có thể được yêu thuong và cho nhiều đến thế...Nhớ cho những ai nữa nhỉ?
    Ở Hà Nội, tôi có một người bạn thân. Bạn tôi sống ở một khu chung cư, nhà nằm ở tầng một, bên ngoài có một khóm hoa giấy toả bóng, có treo lủng lẳng những cái bình gốm trồng dương xỉ xanh và hoa lan tím, có một cái vòi phun nước nhân tạo ở trên để tạo nên những đám rong rêu xanh trên nền tường. Tôi gọi đấy là tỉểu vườn treo Babilon. Phòng của bạn có một khuôn cửa sổ rộng kiểu Pháp, thấp xuống gần sát mặt đất, trông ngay ra cái vườn treo Babilon đó. Những chiều đi về mệt mỏi, những lúc vui hớn hở, những khi muốn ra ngoài với cuộc sống mà không có một cái đích cụ thể, tôi lại tạt vào nhà bạn, tự nhiên như ghé về nhà một người thân. Chiều mát rượi và thong thả. Tôi ngồi ở cái bậu cửa sổ kiểu Pháp ấy, quay lưng vào trong nhà, mặt hướng ra ngoài xem những cái lá dương xỉ xanh đu đưa. Bạn tôi ngồi trong nhà, ở góc có cái đàn dưong cầm cũ của Nga màu thẫm như nhung đỏ, trên phủ một miếng thổ cẩm. Tôi sẽ nói ??oPassion Blue??? mà không quay đầu lại. Chừng 30 giây sau, tiếng đàn bắt đầu cất lên. Tiếng đàn nhẹ và mơ màng như chính buổi chiều này. Những cái lá dương xỉ xanh đu đưa, hoa lan tím cũng đung đưa...Rồi đến một lúc nào đó, tôi sẽ nhận ra là tiếng đàn đã dứt. Tôi biết bạn đang nhìn tôi, tôi có thể cảm thấy được điều đó. Cảm giác đó thật lạ lùng. Tôi sẽ mỉm cười và nói ??ođi chứ??? mà cũng không cần quay đầu lại. ??oừ, đi???. Và chúng tôi sẽ đi, không cần biết sẽ đến đâu và sẽ dừng ở con phố nào...
    Thì thôi, tôi chỉ đang nhớ giùm cho tương lai, ơi Hà Nội...
    =========================
    You may say I am a dreamer...
    =========================
    (tiny)huong
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  3. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Nói về Hà Nội chợt thấy nao lòng. Đành xin lỗi Tiny, xin lỗi topic Tản mạn tinyhuong để post lại một số những bài viết về Hà Nội của các bạn trong box, như một cảm hứng liền mạch về đất yêu].
    Đây là một bài viết của Tequila (lại Tequila nữa kìa!) về Hà Nội. Hà nội của anh... .

    Hoàng hôn mặt trời đỏ
    Buổi sáng mưa hạn của bác daysleeper là ở HCM hay ĐN nhà bác thế? Bao giờ các bác có dịp ra Hànội, tôi sẽ dẫn các bác đi xem các loại buổi sáng, các loại buổi chiều, các loại buổi đêm. Cho đến bao giờ các bác phải công nhận Hà nội của bọn tôi cũng rất đáng yêu.
    Một buổi chiều tà, tôi phải phóng xe suốt dọc đường đê Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật. Khói và bụi mù cả mắt. May sao, cuối cùng cũng đến đầu dốc Cổ Ngư, cuối cùng cũng đến được một nơi mà người ta có thể thở và có thể nhìn. Cũng như mọi người Hà nội khác, tôi rất thích đi dọc theo con đường Thanh Niên. Nếu may mắn, ta có thể bắt gặp sương mù, hoặc bắt gặp hoàng hôn mặt trời đỏ. Ngày hôm ấy tôi gặp may, đó là một buổi hoàng hôn mặt trời đỏ.
    Tội gì mà phải vội vàng chui vào giữa lòng thành phố ồn ã và bụi bặm, trong khi ở đây không gian đang tuyệt vời như thế! Tôi phóng xe lên vỉa hè, chọn một quán cóc không ai ngồi. Tốt nhất là một quán cóc vắng khách. Rõ ràng là nếu đông khách, ta sẽ bị phân tán vào những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhưng lại rất hấp dẫn.
    Ở đây tiền nước đắt gấp đôi những nơi khác, mà lại không thèm bán chè đá. Nhưng thôi không sao, nơi khác không có mặt trời. Hai nghìn tiền nước và hai nghìn cho mặt trời, tôi ngồi nhìn ra phía xa của hồ Tây.
    Suốt từ sáng cho đến chiều, bầu trời lúc nào cũng u ám. Nhưng lúc hoàng hôn lại đẹp lạ thường. Để bù đắp chăng? Chắc là để chứng tỏ mình???
    Mặt hồ được tráng một lớp thuỷ tinh. Ánh nắng chiếu xiên xuống, phản chiếu lên đôi mắt ta một màu đỏ nửa như gay gắt, nửa như êm dịu. Nhìn lâu thì chói mắt, mà không nhìn thì lại thấy tiếc rẻ thèm thuồng. Rồi bỗng dưng, sau một đợt gió, đám mây mù dâng lên bao phủ trước mặt trời. Màu đỏ mờ đi, ánh sáng hắt ngược mờ đi. Ta lại có thể nhìn thấy rõ ràng những con thuyền hai người đang chầm chậm trôi??? Một cơn gió khác lại kéo đến, khiến đám mây chạy theo nó mà ra khỏi mặt trời. Những con thuyền hai người mờ đi và tan ra trong màu đỏ rực rỡ và mê say.
    Tôi đưa mắt nhìn sang hai bên. Trên bờ hồ, cạnh dãy rào sắt thâm thấp màu xanh nhạt, cơ man nào là những đôi tình nhân. Có vẻ như họ chẳng biết ngượng nghịu là gì. Mà tại sao họ lại phải ngượng nhỉ? Họ đang có tình yêu và đang có hoàng hôn mặt trời đỏ.
    Hai chú Tây ba lô cao lớn tóc vàng lếch thếch đi đến gần chỗ tôi. Bọn hắn xì xồ nói với nhau thứ tiếng Pháp giàu âm điệu, đặc biết hay đối với những kẻ không biết một từ nào của ngôn ngữ này. Bọn hắn dừng lại, nhìn ra mặt hồ, chỉ trỏ gì đó, đút tay vào túi quần, lô la vài câu với nhau, lại nhìn ra mặt hồ???. Tên có mái tóc dài buộc túm sau gáy nhận thấy cái nhìn chăm chú của tôi, hắn ngừng lời. Không để cho hắn kịp có suy nghĩ gì về mình, tôi nháy mắt với hắn. Hầu như ngay lập tức, hắn nháy mắt đáp lại. Tôi hất hàm liếc ra phía mặt hồ, hắn nhìn theo rồi mỉm cười đồng tình. Đương nhiên hắn phải đồng tình với tôi, rằng Hà Nội này quả nhiên có những nơi đáng để ngắm nhìn.
    Mặt trời càng lúc càng xuống thấp, càng lúc càng thắm đỏ. Tôi biết rằng nó sẽ đỏ hơn nữa, hơn nữa,??? cho đến khi nào kiệt sức, nó sẽ lặn xuống và bỏ đi. Và thậm chí ngay cả khi đã bỏ đi rồi, nó vẫn còn ném những tia sáng từ nơi xa khuất lên những đám mây. Những đám mây sẽ hạnh phúc trong màu đỏ, bừng sáng đầy hào quang và mê hoặc bất cứ ai trót đưa mắt nhìn chúng.
    Nhưng tôi không còn thời gian để chờ đợi đến lúc đó. Thôi đành nhường cho những con thuyền hai người trên mặt hồ, nhường cho những chiếc xe máy hai người bên hàng rào sắt màu xanh nhạt.
    Tôi phải đi đây, chào các bạn! Hãy hạnh phúc trong tình yêu và hạnh phúc trong hoàng hôn mặt trời đỏ. Giá như những khoảnh khắc đẹp đẽ sẽ kéo dài mãi mãi???
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  4. primerose

    primerose Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/01/2002
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    Tớ tìm thấy bài này rất hay, nhưng mà không biết là của bác nào (hình như là của 1 trong mấy bác Đà Nẵng Egoist, Irish hay dayseeper thì phải). Nhờ Đan Nguyên tìm lại hộ tên tác giả nhé!
    Nước và Gió là hai vật thể mà tôi yêu thích nhất.
    Trước hết hãy nói về nước. Nước trong lành và mát dịu. Tôi thích khoả nước lên mặt để nước vuốt ve tôi. Để khi ấy mở mắt ra tôi sẽ thấy nước đang vẽ lại ánh sáng. Mọi thứ sẽ trở nên lung linh, trở nên lấp lánh. Nước làm mát ánh nắng nhưng không khoả lấp đi. Nước làm cho nắng trở nên đầy chuyển động.
    Thuở nhỏ mỗi khi tôi vấp ngã, mỗi khi tôi đau tôi bèn bật khóc. Và nước mắt đã xoa dịu tôi. Thật ra trong mắt chúng ta luôn luôn có nước, nếu không thì đó chẳng còn là đôi mắt nữa rồi.
    Cũng như gió, nước tự do. Nước chảy đi thành vô số dòng nhỏ róc rách, như rắn trên thảo nguyên. Sự giam giữ của những bình những lọ cũng chỉ là tạm thời. Nếu nước không thể chảy thì nước sẽ tìm cách bốc hơi đi. và đôi khi gió cùng nắng đến giúp nước làm điều đó.
    Gió cũng tự do. Gió bay đi khắp nơi. Gió mà không chuyển động nữa thì có nghĩa rẳng gió đã chết. Gió thích lang thang. Không phải bỗng dưng mà những kẻ lang thang thường thích để cho tóc bay loà xoà trong gió. Gió lang thang khắp các xó xỉnh trên đời.
    Gió thổi căng những cánh buồm, nâng những cánh diều lên cao. Bởi lẽ gió luôn ủng hộ những chuyến đi xa. Gió vời những tàng cây nhảy múa và hát ca, bản thân gió cũng ca hát vi vu.
    Khi bạn khoả Nước lên mặt, bạn sẽ cảm thấy Gió một cách trọn vẹn. Vì Nước và Gió là hai kẻ gắn kết với nhau. Gió và Nước làm thành biển khơi cuộn sóng. Không có Nước, Gió sẽ thành kẻ lang thang trên sa mạc. Không có Gió, Nước không bao giờ trỗi mình thành sóng.
    Tôi yêu những cơn mưa, bởi vì Nước và Gió hoà nhau sẽ thành những cơn mưa. Không có gì tuyệt hơn khi trong dêm lắng nghe mưa rơi. Những giọt nước tí tách trên cửa sổ, rỏ lên lá cây, đinh đoong trên mái nhà và trên đường khuya vắng ngắt. Nước gieo những âm thanh như một tay chơi dương cầm lặng lẽ. Nhưng rồi có Gió đệm cello cho Nước. Cả hai sẽ chơi một bản sônát huyền diệu.
    Gấu ngủ đông
  5. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Hình như của Irish
  6. Tequila

    Tequila Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.536
    Đã được thích:
    0
    Bài này đúng là của Irish, tiêu đề là Gió và Nước. Đang định tìm lại để đưa lên, may nhờ primerose đã post lên rồi.

    Tequila Sunrise
  7. primerose

    primerose Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/01/2002
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    C òn đ ây l à 1 tu ỳ b út c ủa d aysleeper em c ũng r ất
    th ích. Xin p ost l ại đ ể m ọi ng ư ời c ùng theo d õi:

    Bu ổi s áng m ưa h ạn
    Trời bắt đầu xám và nắng.Thế là sáng,những con người cũng chui ra khỏi cái hộp đen đúa.Những khuôn mặt củ sì mốc meo đón ngày mới,họ bắt đầu hối hả,bon chen trên đường.Tất cả những ngương mặt đều tất bật như chạy đua để lấy một cái gì đấy.Mà đúng thế thật,họ đều đi vì cuộc sống,vì miếng cơm hay đi để biết mình vẫn đang sống.Những kẻ ngồi lại trên vĩa hè thì chẳng có gì để phải tìm kiếm.Những kẽ có quá nhiều tiền hay những kẽ không còn khả năng để tìm thấy tiền.Tất cả họ đều ngồi lại và nhìn con đường.
    Cây sao già cằn cỗi rụng lá,công việc mà nó làm mổi ngày chỉ có thế.Làm rụng những cái lá vàng để chừa chổ cho một cái lá xanh khác tiếp tục sống.
    Nắng bắt đầu gay gắt trọi xuống con đường.Những con người bây giờ chỉ còn là những cái bóng hối hả trên đường.
    Mưa ào ạt đổ,cơn mưa đầu mùa này hạt không nhỏ long lanh tí nào.Nó bất chợt trút xuống như mụ bán quán trút thau nước ra đường.Con chim sẻ mắc mưa ướt như "chuột lột" co ro dưới cái ống nước củ,mấy cái lá vàng mới rụng như muốn xanh lại và nhảy múa trên làn nước.
    (Nắng đã nhiều ngày,mưa đến thế này ai cũng thích!).Những kẽ trên vĩa hè cứ ngồi thế mà tắm mưa.Họ cũng đã qua cái tuổi mặc quần đùi chạy ra phố tắm mưa trong những ngày hè.Nhưng vẩn còn đủ trẻ thơ để có thể tắm mưa theo cách ấy.
    Những cuộc đời nhỏ bé tồn tại trong cái thế giới tự nhiên này như có cùng một logic mơ hồ nào đấy.Nắng mãi rồi cũng mưa,như ai đấy khổ đến phải than khóc thì tự nhiên có cơ hội đến giải thoát họ.Bỗng họ thoát khỏi cái đói nghèo,cái cơ cực,bỗng được sống hạnh phúc,được làm người ngồi trên vỉa hè nhìn những khuôn mặt khác đi tìm cái sống.Thế đấy,nhưng cái cơ hôi đẹp đẽ nhất thường hay đến với họ là cái chết."Chết để được sống"(nói như cụ CAO) chết vì họ đã đi đến cái đích cuối của cuộc sống.Họ có đi qua một thế giới nào khác thì chỉ có họ mới biết.Ở đây
    vẩn còn những cuộc đời khác sống mà không có họ thì vẩn tươi cười,vẩn đi trên con đường ấy vào mỗi buổi sáng...
    không ai đến nhẹ nhàng như gió
    chỉ có những con người câm lặng đi qua
    họ gặp nhau đâu đấy trên đường
    chỉ mỉm cười rồi âm thầm bước tiếp
    Gấu ngủ đông
  8. primerose

    primerose Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/01/2002
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    B ài tu ỳ b út d ư ới đ ây c ủa No-f ear c ũng tuy ệt hay. Em ch ỉ xin tr ích b ài, c òn vi ệc vi ết v ề t ác gi ả th ì xin nh ư ờng cho Tequila.
    Những ngày cuối tháng 5... những ngày mưa...
    Đem lại cho ta cảm giác cuộc sống là những chuỗi ngày dài vô vị ... hết nắng rồi lại mưa... đó âu cũng là điều quá thường trong hàng ngàn vạn những lo toan vật lộn giữa dòng chảy nghiệt ngã của cuộc đời....
    Một tối cuối tháng 5, xuôi theo dòng người hối hả chạy trốn cơn mưa bất thường, trong đầu bao toan tính cho ngày mai, bao lo lắng cho tương lai,cho sự nghiệp - tưởng chừng như chẳng bao giờ có được phút thảnh thơi...
    Mưa... tạt vào ven đường, mua cái áo mưa mỏng ... cuống cuồng mặc vào... cho dù nó chỉ là một mảng ni-lon mỏng mang hình cái áo... mặc nó vào chỉ đem lại cái cảm giác đã chạy trốn được cơn mưa ... nhưng thực ra chỉ cần cựa mình là nó đã bung ra từng mảng rách một cách thảm hại... Đi giữa trời mưa với một cái áo mưa như thế này, chợt nhận ra rằng mình vẫn trắng tay và bất lực trước cuộc sống,vẫn chẳng thể nào chạy thoát khỏi cơn mưa của cuộc đời... những lo toan lại càng đè nặng hơn...
    ... nhìn quanh... kẻ nào cũng cố thu nhỏ mình trốn cơn mưa trong những chiếc áo mưa đủ dạng: mỏng có, dày có, trong có, đục đục có, đen sì có... tựa như những con ốc sên hèn nhát rụt cổ vào cái vỏ bọc cố hữu của mình. Tự nhiên như thấy mình cũng không đứng ngoài số đó...hèn nhát và bon chen tự cuốn mình vào cái dòng chảy không ngưng nghỉ dù chỉ là một phút -- dòng chảy cuộc đời....
    Một bài ??oQuốc ca??? từ xa vang tới... càng ngày càng gần hơn... ??otrùng trùng quân đi như sóng...??? ... cả dòng người như chững lại...
    ... những bóng áo dài trắng của nữ sinh trung học... áo đồng phục mang phù hiệu riêng của một lớp 12 cuối cấp... những nụ cười... những tiếng hát vang ... tất cả đều thấm đẫm nước mưa, Vượt hẳn lên trên và như muốn bất chấp cả cơn mưa xối xả đang muốn đè dập mọi thứ xuống dưới nó...
    Những đôi mắt cười... ướt nhoè nhoẹt nước mưa...
    Những bàn tay nắm chặt lấy nhau bất chấp cả nước mưa trơn tuột ...
    Ngày mai ... họ sẽ chia xa...
    Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng... ... giật phắt cái mũ áo mưa vốn đã lùng bùng và rách nát...mọi vật chợt nhoè nhoẹt... quá khứ xa xưa hiện về...
    Bất giác mỉm cười... cuộc sống thật kỳ diệu....
    Everythings is nothing !
    Gấu ngủ đông
  9. primrose

    primrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Primrose xin post lên đây bài của Irish và Tequila tranh luận về ?oảo tưởng cuộc sống tươi đẹp?. M ọi ng ư ời theo d õi
    nh é.
    Tr ư ớc h ết l à b ài c ủa Irish
    Ảo t ư ởng v ề cu ộc s ống t ư ơi đ ẹp​
    Con người đã sáng tạo ra truyện cổ tích. Đúng như vậy, và đã khởi đầu một ảo tưởng. Có thể sự ảo tưởng này không hẳn đã khởi đầu cuộc sống dẵng dai của nó bằng sự ra đời của truyện cổ tích, nhưng thôi thì cứ cho là như vậy. truyện cổ tích không chỉ để đọc cho bạn trẻ trước lúc chúng đi ngủ mà còn để ru ngủ tất cả chúng ta. Hầu hết những dấu ấn sâu đậm nhất trong cuộc đời chúng ta được mang đến trong thuở non dại đó. Những giấc mơ cổ tích đã cấy vào chúng ta và trở thành một thứ tiềm thức nhẹ nhàng. Cái thiện luôn thắng cái ác, hay đúng hơn, cái thiện rốt cục rồi cũng thắng cái ác. Và đấy là một con chip một mộng mơ được cấy sâu vào tâm khảm chúng ta.
    Sau cái khởi nguồn đó, hoặc giả lúc nó vẫn còn đang tiếp diễn thì Shakespeare dựng nên mối tình Roméo và Juliet. Ái chà, và có bao nhiêu trái toim trên thế giới này thổn thức nhỉ? Cái chết của đôi tình nhân đã trở thành một thứ ánh sáng rực rỡ, trở thành huyền thoại. Nó đã trở thành một bài ca thuyết phục nhất cho tình yêu. Tinh yêu thật là tươi đẹp phải không, hãy hiểu tất cả những ý nghĩa sâu rộng của nó đi. Nhưng gượm đã, có bao nhiêu phần trăm dân số trên Trái Đất này đã thực sự chạm vào một tình yêu xác thực như thế? Nghĩa là có bao nhiêu kẻ sẵn sàng ngửi một ít cyanua để cùng về thế giới bên kia với người mà anh ta yêu?... Khái niệm Cuộc Sống Tươi Đẹp được xây dựng trên cơ sở Tình Yêu Tươi Đẹp, hẳn là như thế rồi, bởi vì con người phải yêu Cuộc Sống lắm mới bảo rằng Cuộc Sống Tươi Đẹp. Thế nhưng trong cái khoảnh khắc mà Roméo và Juliet nhắm mắt lìa đời họ có cảm nhận rằng Cuộc Sống Tươi Đẹp không, khi mà trong trái tim đau đớn của họ tràn ngập tình yêu và nỗi bi thương? Tôi cũng không biết rằng họ có trở thành những thiên thần đẹp đôi hay không, nhưng hiển hiện rõ nhất trước mắt tôi, trên cái sân khấu của cuộc đời là hai cái xác vô hồn lạnh lẽo. Tất cả chúng ta chứng kiến những giây phút xúc động này, nói rõ hơn là cái chết thảm thương này, với hai tay ôm lấy ngực và kêu lên "Ôi! Đẹp đẽ quá!". Đẹp đẽ lắm vì chúng ta đâu có chết, còn cái chết kia cũng như là một thứ thuốc vẽ cho chúng ta tô điểm cho bức tranh về Cuộc Sống Tươi Đẹp của chúng ta.
    Khái niệm Cuộc Sống Tươi Đẹp được xây dựng trên cơ sở Tình Yêu Tươi Đẹp. Jack London cũng dựng lên một bức tranh khác, Tình Yêu Cuộc Sống. Như tôi bảo, cuộc sống hẳn là phải tươi đẹp lắm nên con người mới yêu nó như thế. Nhân vật này của London đâu phải là siêu nhân, nhưng anh ta là một kẻ phi thường. Bạn cũng sẽ trở nên phi thường như thế nếu bạn yêu cuộc sống này ngang tầm mức như thế. Nhưng tôi bảo tình yêu cuộc sống của bạn là một kiểu tiếc nuối. "Lạy Chúa! Tôi sẽ không còn thấy ánh mặt trời nữa sao? Tôi sẽ không còn nghe thấy sóng và tiếng chim biển nữa sao? Tôi sẽ không còn có cơ hội rít một điếu xìgà La Havana trong tiệm Con Ngựa Chứng yêu thích của tôi nữa sao?...". Mà biết đâu tình yêu cuộc sống của bạn là một thứ sợ hãi. Bạn sợ cái cõi hư vô chưa từng biết mà bạn sắp phải rơi vào. Đôi khi cái cõi ghê rợn đó nhung nhúc quỷ dữ và những hồn ma. Thế là bằng mọi giá bạn phải ngoi lên và bắt lấy luồng sáng le lói của cuộc sống ở trên kia. Trong câu chuyện của Jack London con sói đóng vai trò gì? Nó không phải là phông nền mà chính là nhân vật, cả con cá tuế suy dinh dưỡng kia nữa, cả thứ quả dại nhạt thếch kia nữa, tất thảy chúng đều là nhân vật. Anh chàng của Jack London đã sống sót, còn bọn kia đều chết hết. Con sói đói rã kia rồi cũng chết ngay thôi. Thế đến đây bạn sẽ chất vấn rằng ý nghĩa cuối cùng của những gì tôi đã viết là gì. Vâng, tất cả bọn kia chết đi thì liệu rằng cuộc sống có tươi đẹp không?
    Tôi xin khẳng định rằng khái niệm Cuộc Sống Tươi Đẹp của các bạn là một thứ ảo tưởng. Nhưng đấy là một thứ ảo tưởng đẹp đẽ. Các bạn đang tự dối mình để tìm thấy một động lực để sống sót. Cái tự dối mình ấy cũng như khoái cảm của một con bạch tuộc đang siết chặt những xúc tu của nó quanh mình một con cua biển. Những dịch sống thơm tho của con cua đang rỉ ra và con bạch tuộc khoái trá hút lấy. Con bạch tuộc hẳn cũng đang có một cảm giác về cuộc sống như các bạn. Nhưng nó đâu biết rằng có một hàm răng lởm chởm của một con cá nhám khổng lồ đang nhe ra phía sau nó. Không phải riêng con cá nhám mà cả một mớ những sinh vật của đáy sâu đang nhe ra với nó. Vậy mà con bạch tuộc vẫn nuôi những ảo tưởng như các bạn.
    Tôi xin kết thúc bằng khái niệm về thiên đường. Thiên đường và Tôn giáo cái nào đã được sinh ra trước, tôi cóc cần biết. Người ta đẻ ra khái niệm thiên đuờng và tất cả những dây mơ rễ má đi kèm. Tín đồ Thiên chúa giáo thì yên chí khi đã được rửa tội, và khi chết đi sẽ được Jesus che chở. Tín đồ Phật giáo thì tin rằng những sám hối và sự trong sạch của họ sẽ giúp họ lên cõi Niết Bàn (Thiên đường chăng?). Và những tín đồ Hồi Giáo cực đoan vui vẻ nhận lấy tấm vé lên Thiên đường bằng cách đánh bom cảm tử, nghĩa là giết chết vô số những người khác. Liệu rằng cuộc sống có thật sự tươi đẹp không? Tôi bảo rằng không! Tôi sản sinh ra những ý nghĩa nhầy nhụa này trong một thành phố bẩn thỉu, hẳn là bạn nghĩ như thế. Thật ra có vứt tôi ra miền nông thôn hay miền sơn cước trong lành của các bạn thì tôi vẫn bảo rằng không. Tôi nghe thấy đất đai lở loét rên siết vì thuốc hoá học của các bạn. Thú rừng thì chạy biến đi trước khi ngửi thấy tôi. Thế, cuộc sống có tươi đẹp không. Có, đó là khi nó mới vừa sinh ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, và rồi lịch sử sẽ ngày càng làm cho nó lở loét cả đi, lịch sử của loài người.
    Rồi thì gió cũng sẽ cuốn đi
    Tóc trên đầu và những chia ly
    Được sửa chữa bởi - Irish vào 05/04/2002 17:39
    Gấu ngủ đông
  10. primrose

    primrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Ti ếp đ ến l à b ài c ủa Tequila;
    Irish! Bác cứ dùng mãi những lời lẽ như vậy, và tôi thì cứ mãi phản đối bác thôi. Cuộc đời luôn luôn đẹp, trừ khi chúng ta còn không tin vào điều đó.
    Có thể Tequila này còn trẻ hơn bác, còn ngây thơ và nhiều ảo tưởng. Điều đó không có nghĩa là Tequila hay ai khác chưa từng nhìn thấy những điều tăm tối thối tha. Điều đó không có nghĩa là Tequila chưa từng biết thế nào là đau đớn, thế nào là khốn khổ. Có những nỗi đau khiến người ta tưởng như mình phát điên, tưởng như cuộc đời này không còn ý nghĩa nào nữa. Có những điều tồi tệ khiến người ta có thể chán ngán, có thể khiến người ta chìm trong những suy nghĩ u ám đen đúa kinh tởm. Nhưng rồi nhìn ra xung quanh, người ta thấy mình vẫn cần phải sống, vẫn thấy rằng bản thân cuộc sống vẫn là điều đáng quý.
    Tôi đi trong một ngõ hẻm nhỏ, chất chứa sự bon chen vì những thứ vặt vãnh, chất chứa những số phận và những con người không ao ước gì hơn là tồn tại. Rồi đằng trước xe tôi là ba đứa trẻ đang nắm tay nhau, hát một bài đồng dao bậy bạ mà chính tôi ngày xưa từng hát. Cuộc sống đối với chúng có tươi đẹp hay không? Đừng đặt câu hỏi, bởi chính xác rằng chúng đang hạnh phúc.
    Khi chúng ta lớn lên và già đi, cằn cỗi đi. Chúng ta phê phán cuộc đời một cách cay nghiệt, chúng ta cho rằng mình nhìn thấy cái bản chất, chúng ta chán ngán. Nhưng bên cạnh chúng ta vẫn còn những đứa trẻ. Chúng hạnh phúc và tin tưởng. Đến khi chúng lớn lên và cằn cỗi, thì lại có những đứa trẻ khác, hạnh phúc và tin tưởng thay cho chúng. Chẳng lẽ bác có thể nhìn thẳng vào cặp mắt ngây thơ của chúng, mà nói rằng cuộc đời của chúng sẽ đầy cặn bã? Nếu bác nói như thế, tôi sẽ nắm cổ áo bác mà ném đi, vì tôi biết rằng cả tôi và bác, cả Egoist nữa, đều có trái tim mãnh liệt tràn đầy tình yêu, bản thân nó đã là vẻ đẹp của cuộc sống rồi.
    Tôi đã qua cái tuổi để có thể ảo tưởng ngây thơ, bác Irish ạ. Vì thế mà bác chẳng thể thắng được tôi trong cuộc tranh luận này, cũng như tôi chẳng thể thắng được bác. Tôi có thể nhếch mép cười khẩy cho những thứ ảo tưởng phù phiếm, cho những sự ngây thơ của con người, và rồi tôi lại sống vì những điều phù phiếm ấy.
    Tôi cũng muốn nói về khái niệm thiên đường của tôi. Tôi nhổ toẹt vào thứ thiên đường nơi người ta chỉ có bình yên và vui sướng, tôi nhổ toẹt vào cái thứ thiên đường nơi các thiên thần chạy rông, nơi các thiên đường có cánh truổng cời và đánh đàn luýt. Tôi không thèm khát gì cái thứ thiên đường rỗng tuếch và nhạt nhẽo như vậy. Tôi chỉ muốn sống trên cõi đời này, nơi niềm hạnh phúc khiến tôi thăng hoa, nơi nỗi đau khiến tôi rớm máu.
    Chưa chắc bác Irish đã nhìn rõ những điều tệ hại hơn tôi. Chưa chắc Egoist đã cô đơn hơn tôi, dù là bác ta lúc nào cũng ngạo nghễ vì điều đó. Chưa chắc hungbkda đã nhiệt huyết và nhiều ảo tưởng hơn tôi, chưa chắc daysleeper đã yêu thiên nhiên và ca tụng nó nhiều hơn tôi. Chưa chắc Raxun và Pittypat ngây thơ hơn tôi. Mỗi người trong chúng ta đều có trái tim của mình và con mắt của mình.
    Thật lòng với bác Irish, tôi sẽ lấy làm xấu hổ buồn phiền nếu về sau tôi sẽ buộc phải phê phán cuộc đời như bác. Tôi chỉ mong giữ lấy mãi, mãi mãi, giữ lấy niềm tin ngây thơ của tôi. Đến khi nào râu tôi bạc phơ, tôi sẽ bảo cháu chắt tôi rằng: ??oChúng mày cứ sống đi thì thấy. Cuộc đời sẽ giáng cho mày những đòn chí tử, sẽ đâm cho mày những nhát dao độc ác, sẽ bao phủ xung quanh mày hàng tấn rác rưởi. Nhưng bên cạnh đó, cuộc đời còn tặng cho mày những bông hoa!???
    Tequila sunrise
    Gấu ngủ đông

Chia sẻ trang này