1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HT-CSKN: Bạn đã học được những gì từ cuộc sống?

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi antuongkhophai2002, 03/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    HT-CSKN: Bạn đã học được những gì từ cuộc sống?

    Quá khứ đã là lịch sử,tương lai là một màu nhiệm,còn hiện tại là món quà của cuộc sống.Với những nụ cười mà bạn có,những giọt nước mắt mà bạn khóc,và tất cả những gì mà bạn thấy,đó chính là cuộc sống..Chúng ta hãy biết yêu quý và trân trọng cuộc sống của chính mình,bởi đó là một tặng phẩm của tạo hoá.
    Ban hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng.Trong tay bạn có 5 quả bóng mang tên:GIA ĐÌNH , SỨC KHOẺ , CÔNG VIỆC,BẠN BÈ VÀ TINH THẦN.Bạn đang tung chúng lênkhông trung...Bạn sẽ dễ dàng nhận ra rằng CÔNG VIỆC là quả bóng cao su,vì khi bạn làm rơi nó xuống đất,nó sẽ nảy lên lại.Nhưng 4 quả bóng còn lại,SỨC KHOẺ,GIA ĐÌNH,BẠN BÈ VÀ TINH THẦN đều là những quả bóng bằng thuỷ tinh.Nếu bạn lỡ tay đánh rơi 1 quả,nó sẽ bị trầy xước,có tỳ vết,bị nứt,bị hư hỏng,thậm chí bị vỡ nát mà ko thể chữa đc.Chúng ko bao giờ trở lại như cũ nữa......
    Bạn thân mến,đã bao giờ bạn nghĩ: " Cuộc sống thật bất công", "cuộc sống thật vô nghĩa" ?.....Đừng kết luận vội vàng như vậy.....
    Hãy mơ điều bạn thích mơ,hãy đi nơi bạn thích đi,hãy trở thành người bạn muốn trở thành . Bởi vì ta chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những điều bạn mong mỏi trong cuộc đời ấy.
    Hãy nhớ:ĐIỀU QUAN TRỌNG KO PHẢI CHÚNG TA SỐNG ĐC BAO LÂU MÀ CHÚNG TA SỐNG NHƯ THẾ NÀO
    Ko ai trong chúng ta là hoàn hảo cả.Đương nhiên!
    Bạn đã học đc những gì từ cuộc sống? Bạn đã làm gì để thay đỏi cuộc sống của chính bạn? Hãy chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm mà bạn đã trải qua trong topic này. B tin rằng qua đó,chúng ta sẽ hiểu nhau hơn,sẽ học hỏi đc nhiều điều từ cuộc sống hơn,và dần hoàn thiện mình hơn.
  2. tunganhmai

    tunganhmai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    1.449
    Đã được thích:
    0
    Một Topic khá hay, được một người mà theo như nhận xét của tôi là khá bí ẩn sau cặp kính cận tri thức. Là một người có vẻ ít nói, nhưng có cái nhìn khá sâu sắc về cuộc sống, mặc dù năm nay mới có 20 tuổi đời.
    À xem nào " cuộc sống đã cho ta cái gì nhỉ ?" cho ta gia đình, bạn bè, sức khoẻ và tinh thần. Ta phải cảm ơn cuộc sống, vì cuộc sống mà ta có mặt trên đời này, làm những việc ta thích, yêu những người ta yêu, ghét những điều ta ghét. Ta yêu cuộc sống ? Không hẳn ! Vì cuộc sống cũng cho ta những vị đắng, những lần thất vọng. Nhưng ta vẫn vì mi - cuộc sống ạ, để ta vươn lên cái điều mà ta mong muốn.
    Cuộc sống ạ ! Ta đã học được từ mi một điều mà ngày xưa ta đã tưởng chỉ có trong thế giới của loài sinh vật. Nhưng thôi ta cũng không trách mi. Ấy là lẽ tự nhiên như chính mi vậy !
    Cuộc sống đã cho em bao ước mơ mầu hồng
    Cho em bao khát vọng và tình yêu mênh mônh
    Được tunganhmai sửa chữa / chuyển vào 10:04 ngày 03/08/2006
  3. NongDanHienDai81

    NongDanHienDai81 Thái Nguyên Moderator

    Tham gia ngày:
    04/04/2003
    Bài viết:
    3.031
    Đã được thích:
    0
    Vậy là tôi đã có mặt trên dương gian được 25 năm (một phần ba cuộc đời - hi vọng thế). Định nghĩa cuộc sống là gì??? Tôi đã học được gì??? Cuộc sống là tổ hợp các mối quan hệ xung quanh chúng ta tác động lên chúng ta, khiến chúng ta có những những hành động khác nhau dẫn đến tâm trạng khác nhau tại những thời điểm khác nhau (nghe như Triết học nhé ).
    Đi hết phần ba cuộc đời, nếu nói tôi chưa học được gì thì không đúng vì như vậy quá khiêm tốn chăng??? Nếu nói tôi đã học đủ rồi, nhiều rồi cũng không đúng vì thế nào là đủ là nhiều??? Có lẽ cuộc sống đã cho tôi nếm trải những vị đắng mà ko ai phải nếm nhưng đã có lúc tôi được hưởng vị ngọt mà không phải ai cũng được hưởng. Mỗi khi tự nhìn nhận mình tôi cảm thấy mình còn phải cố gắng nhiều lắm và tôi tin rằng cuộc sống sẽ có nhiều điều thú vị để chúng ta khám phá. Tôi đang cố gắng sống để mỗi ngày nhìn lại mình sẽ không phải hổ thẹn cho dù chưa làm được gì ........
  4. Kj3u_Ljnh

    Kj3u_Ljnh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2006
    Bài viết:
    2.935
    Đã được thích:
    0
    Tình bạn thật cao quí....đôi khi bạn tự hỏi liệu đó có phải là t/b thật sự thì ngay chính lúc đó bạn sẽ nhận đc câu trả lời....Cảm ơn chúng mày đã ở bên tao...nếu ko có chúng mày chắc tao đã làm những việc ngu ngốc....
    #P, L : cảm ơn chũng mì đã khóc vì tao....cảm ơn nhiều lắm
    #N, H, T : cảm ơn chúng mì đã đồng cảm và thấu hiểu với tao....tao từng nghĩ có lẽ trên đời này chẳng ai có thể đủ tin cậy để tao tâm sự ngaòi Rôn nhà tao....nhưng....chúng mì đã x/h và thay đổi điều đó.
    #N : cảm ơn N đã khóc với L....L ko nghĩ N là 1 thằng con trai yếu đuối....chưa bao giờ cả....L vui vì N đã tin tưởng mà tâm sự ...mà khóc với L...Dù ko giúp N hàn gắn nhưng L sẽ nghe N nói...bất cứ kkhi nào N cần...Nhớ nhé !
    #T, H : hoàn cảnh của 2 đứa mì khá giống tao...có lẽ vì thế mà chúng mình hiểu nhau hơn....dù mọi người nói thế nào...với tao chúng mày luôn là BẠN với đúng cái nghĩa cao cả của nó.
    #H : tao sẽ luôn ủng hộ những quyết định của mày....đơn giản mày là bạn tao va ftao tin mày.
  5. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Bạn đã bao giờ chán cuộc sống đến nỗi muốn tự tử chưa? B đã từng như vậy đấy!....Thật ko tin đc phải ko?
    Đó là khi B chỉ mới 15 tuổi ... Năm đó, B thi cấp 3 chuyên. Trượt..., buồn thật.....Đó là lần đầu tiên và duy nhất bố đánh B......B đã khóc rất nhiều,...xấu hổ , tự ti trước tất cả mọi người... B bắt đầu cảm thấy sợ cuộc sống, sợ phải nghe những lời hỏi thăm của bạn bè, sợ phải nghe những lời trách mắng của bố,sợ phải ăn những bữa cơm mặn chát đầy nước mắt , sợ những đêm dài trằn trọc ko ngủ đc vì khóc quá nhiều đến nỗi không thở đc ....B muốn từ bỏ tất cả,ko muốn hay đúng hơn là ko dám đối mặt với sự thật....và B muốn chết......
    Vậy mà, khi cầm dao trên tay,B lại run ....B sợ.....B nghĩ đến mẹ....và khóc, khóc rất nhiều....
    Rồi B lại muốn bỏ nhà đi, chạy trốn mọi chuyện...nhưng ko thành....Vì cuộc sống đã mang đến cho B một món quà vô cùng quý giá! Đó là 1 người bạn, một người mà cho đến tận bây giờ,họ rất quan trọng đối với B.....
    Thế đấy, cuộc sống thật kì diệu phải ko? Và B đã học đc rằng :CHO DÙ HÔM NAY CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA ,CÓ TỒI TỆ ĐẾN ĐÂU ĐI CHĂNG NỮA THÌ CUỘC SỐNG VẪN CỨ TIẾP TỤC, VÀ CÓ THỂ NÓ SẼ TỐT HƠN VÀO NGÀY MAI
    B đã học đc rằng NHỮNG KHI ĐAU KHỔ,B. KO PHẢI CHỈ CÓ MỘT MÌNH.....
    Và.....THỈNH THOẢNG CUỘC SỐNG SẼ ĐEM ĐẾN CHO TA MỘT CƠ HỘI THỨ HAI........
    Bởi vậy, bạn thân mến, hãy coi MỖI NGÀY ĐỀU LÀ NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA PHẦN CÒN LẠI TRONG CUỘC SỐNG CỦA BẠN! Như thế sẽ tốt hơn , phải ko?
    @ chủ nhiệm: E...Hèm..... Chủ nhiệm à,rồi sẽ có lúc chủ nhiệm sẽ ko nói em là :"người bí ẩn " nữa cho xem.....
  6. lamduechi

    lamduechi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2006
    Bài viết:
    1.124
    Đã được thích:
    0
    Tôi muốn tắt nắng đi
    Cho màu đừng nhạt mất
    Tôi muốn buộc gió lại
    Cho hương đừng bay đi...

    Hẳn là bạn ko quên mấy câu thơ trong bài thơ "Vội vàng ''của Xuân Diệu.Có 1thời,người ta đã "kết tội"những câu thơ ấy,bởi người ta cho rằng đó là yêu cuồng,sống vội.Nhưng hãy hiểu,đó chính là 1 triết lý nhân sinh mà Xuân Diệu muốn gưỉ gắm với chúng ta.Cuộc sống trần thế là vô cùng,vô tận.Con người_một thực thể khao khát sống,khao khát yêu thì cuộc đời là hữu hạn.Cho nên con người ko nên thờ ơ với cuộc sống,lãng phí với thời gian.Hãy sống nhanh,sống gấp,sống cho kịp với tuổi trẻ .
    Tuy vậy,cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý muốn.Có thể nói đó là 1 con đường trải đầy hoa hồng.Gai có,đắng cay có,ngọt bùi có,hạnh phúc có,thất bại có.....Nhưng quan trọng,chúng ta bước đi ra sao,vượt qua như thế nào?
    18 tuổi,có lẽ tôi cũng đã học được nhiều điều từ cuộc sống.Tôi cũng đã từng thất bại,đã từng có những thành công.Và hiện tại là 1 thất bại rất lớn.Bởi,đây là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của mỗi con người.
    12 năm đi học,ai chẳng có ước mơ.Một nhà giáo,1 kỹ sư,1 bác sĩ....Học và học,học để trở thành 1 sinh viên,được bước chân vào giảng đường ĐH.Dẫu có người đã nói rằng:Đại học đâu phải là con đường duy nhất?Điều đó đúng,nhưng hiện tại với tôi nó chỉ đúng trên nền tảng của lý thuyết.Một đất nước còn khó khăn,lạc hậu,còn bao tiêu cực.Vậy 1 người ko có bằng cấp có đứng nổi ko?????????
    Cũng như bạn bè,tôi cũng có 1 ước mơ ,ước mơ là 1 nhà báo.Vì tôi thích viết,thích đi đây đó,thích giao lưu,thích tìm hiểu....Ước mơ ấy được nuôi lớn dần từ những bài báo nhỏ hồi cấp 2,cấp 3.Lớp 12 tôi đã định hướng mình sẽ thi báo chí.Tôi học,tôi muốn được như những sinh viên ĐH khác.Họ năng động,trẻ khoẻ,nhiệt tình.Họ hăng say rèn luyện,học tập.Nhìn các anh chị,tôi thích lắm,quyết tâm sẽ được giống như vậy.
    Ngày làm hồ sơ,tôi phân vân bởi có nhiều ý kiến xung quanh mình.Ngày cuối cùng toi đã từ bỏ mơ ước để nhảy sang 1 khoa,1 trường mà tôi ko rõ mình sẽ học những gì?Bởi tôi muốn thực tế,thực tế cho thấy rằng 1 khoa mới sẽ có nhiều điều kiện,nhiều khả năng học tập,làm việc...Rồi đến ngày thi,nhiều ý kiến lại khiến tôi nản lòng,chán tất cả,chán trường mình chọn....Tôi chẳng còn tâm trí nào nữa.
    Về HN thi,mọi sinh hoạt,đi lại đều khó khăn .Tôi trở nên mệt mỏi,chán nản,ăn ko được,ngủ ko được.Chính tôi đã tự tạo cho mình 1 áp lực,nhất định phải đỗ.Lúc đó tôi cũng khó hình dung được mình sẽ ra sao khi trượt.Bởi tôi nhớ hồi kỳ 1 lớp 12,lần đầu tiên trong lịch sử tôi xơi con 5 thi học kỳ môn văn,điểm kéo xuống thậm tệ.Cái quan trọng là tôi quá sốc,quá bất ngờ ,người chấm cũng ko hiểu tôi.Tôi ko nói được câu gì,bởi càng nói họ càng hiểu sai,càng cho là mình "cãi lại".Buồn chán,nhưng rồi nhờ bạn bè tôi đã quên đi.Tôi đã rút ra cho mình 1 bài học:Điểm ko là gì hết,cái quan trọng là mình đã học được những gì từ thất bại đó.Mình sẽ làm tốt hơn ở những lần sau.Thay vì ngồi than vãn,hãy dở sách ra học,Bài thi ĐH mới quyết định tất cả.Và đúng vậy,học kỳ 2 tôi đã vượt lên,đã lấy lại chính mình,kéo điểm lên,dù rằng so với mọi người nó ko đáng kể,nhưng với tôi,đó là 1 sự cố gắng lớn.
    Hôm thi đầu tiên,tôi chán nản lắm.Tôi mất bình tĩnh quá nhiều,văn thì nhầm lẫn phải ngồi làm lại.Sử thì ung dung làm tốt,về xem lại thì lại nhầm nội dung.Địa nghĩ phần đó ko quan trọng ko cho vào,cuối cùng có trong đáp án.Thật tệ hại,Hôm trước đã chán,chẳng còn tâm trạng cho môn thi sau.Tôi biết chắc sẽ trượt rất thảm.Về nhà ko còn khí thế,chính những người bạn đã giúp tôi bình tĩnh lại,ko còn suy nghĩ nhiều nữa.Dù có lúc 1 mình tôi vẫn còn nghĩ đến,vẫn buồn lắm,thất vọng ngay cả chính mình.Rồi tự hỏi:Tại sao?Tại sao mình có thể ngớ ngẩn vậy?Sao mình ko tự tin,ko ình tĩnh,sao lại ko tin vào mình?Rồi giá như,giá như mình có thể làm lại?Gía như.....Chỉ là giá như mà thôi............
    1 tháng trôi qua,tôi chẳng muốn biết điểm.Biết để làm gì?Biết là sẽ trượt,nhưng ko biết thì nóng lòng.Bởi,trong tôi dường như vẫn còn 1 tia hi vọng le lói.Nhưng......Bạn biết rồi đấy,tôi đã thất bại,với 1 điểm số thảm hại :15.5 điểm.Chán nản?Khóc ư?Tôi đã ko khóc,mà ngược lại tôi đã cười rất lớn.Có lẽ đó là nụ cười của thất bại quá lớn..Tôi chẳng biết phải làm sao,đến ngày hôm nay tôi vẫn thấy mình thật dũng cảm.Tôi ko thể hình dung là khi biết điểm trượt,tôi lại có thể bình thường nhanh như vậy?Chính mẹ,bạn bè và 1 người đã giúp tôi lấy lại niềm tin.Chỉ cần có niềm tin,chắc chắn tôi sẽ vượt qua.Tôi luôn tự nhủ:ko sao hết,xung quanh mình vẫn còn rất nhiều người,rất nhiều bạn,thất bại này chưa hản đã kết thúc.Thất bại là mẹ thành công!!!!!!!!
    Nhưng nếu 2 đứa bạn thân mà chỉ 1 mình tôi trượt?Tôi sẽ làm sao?????????Ko,chắc tôi ko thể làm được như lúc trước tôi nói.Có lẽ,tôi phải chờ nguyện vọng 2.Nếu muốn học DH phải vào Nam,muốn ở ngoài Bắc thì may ra là CĐ,Mà nếu ko thì thi năm nữa.Nhưng tôi ko muốn ở nhà 1 mình,nếu bạn bè đều đi học,tôi làm gì???????????Tôi ko muốn vào Nam ,1 năm về nhà 2 lần,xa gia đình,xa bạn,............tôi sẽ phải từ bỏ tất cả.Không,tôi ko muốn....Thật sự,tôi ko thể hình dung bước tiếp theo của mình là gì?Mục tiêu của tôi là phải vào được ĐH,.Tạm thời,có lẽ hãy cứ chờ đợi,hãy cứ hi vọng....
  7. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Vậy là tôi đã có mặt trên dương gian được 25 năm (một phần ba cuộc đời - hi vọng thế).
    Sao anh khiêm tốn thế?

    Có lẽ cuộc sống đã cho tôi nếm trải những vị đắng mà ko ai phải nếm nhưng đã có lúc tôi được hưởng vị ngọt mà không phải ai cũng được hưởng.
    Anh có thể kể cho mọi người biết đc ko?Vì trang topic này là để kể lại những kỉ niệm, những bài học mà mỗi người học đc trong cuộc sống mà.....
  8. NongDanHienDai81

    NongDanHienDai81 Thái Nguyên Moderator

    Tham gia ngày:
    04/04/2003
    Bài viết:
    3.031
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ kể lại thì nhiều lắm, tôi đang định viết hồi ký tuổi 25 đấy, nhưng chưa biết bắt đầu thế nào .....
    Nhiều khi suy nghĩ lại những gì mình làm được hay phải chịu đựng đều là những điều bình thường, hết sức bình thường, vì vậy viết hồi ký sẽ ko có sự hấp dẫn, vả lại tôi cũng ko có năng khiếu văn chương lắm nên sẽ không lột tả hết được .....
  9. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã học đc rằng : Đôi khi trong cuộc sống, yêu 1 người ko khó, nhưng để đc người đó yêu lại thì ko dễ, và để quên đi người đó thì lại vô cùng khó...........
    Biết làm sao đc , cuộc sống mà........
  10. tamhoncuada_spt

    tamhoncuada_spt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    4.513
    Đã được thích:
    0
    Chị cũng học đc rằng: Để có tình yêu giữa hai người đã khó, giữ được tình yêu ấy bền vững và mặn nồng lại càng khó hơn. Và để quên đi người đó là điều không thể

Chia sẻ trang này