1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HT-CSKN: Cô bé bán diêm và kẻ tội đồ

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi LokiYakuza, 22/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. LokiYakuza

    LokiYakuza Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    HT-CSKN: Cô bé bán diêm và kẻ tội đồ

    Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời. Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến. Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời... Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé hấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa. Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.
    Thật không khó để có thể tìm được câu chuyện đầy cảm động này của Hans Chistian Andersen. Và hầu như ai ít nhiều cũng đã từng đọc câu chuyện này. Chúng ta thương cảm cho cô bé, căm giận bà mẹ ghẻ,...nhưng với tôi còn có nhiều cảm xúc khác.
    Chắc giờ này cũng không ít nơi đang rầm rộ các chương trình tình nguyện, từ thiện, đặc biệt là các chương trình từ thiện cho trẻ em. Nhưng tại
    sao lại là bây giờ??? Vì đây là thời gian sắp đến Giáng sinh hay Noel hay ngày Chúa cứu thế ra đời là một.
    Nghịch lý!!! Một nghịch lý!!!
    Ngay khi những cơn gió lạnh đầu mùa tràn về ai ai cũng khoác lên mình những tấm áo ấm và tung tăng, hay co ro ... vui vẻ dạo chơi...và cùng chờ...chờ... chờ cho đến khi đến gần sát cái ngày mà chúng ta háo hức để vui chơi nhiều hơn 24/12 mới nghĩ đến trẻ em. Muộn mất rồi!! Tại sao
    chúng ta không làm ngay cái việc ấy vào những ngày đầu đông mà phải chờ đến tận dịp này. Chúa ư??? Hãy ngẫm lại xem tại sao Cô bé bán diêm lại chết vào cái đêm Noel ấy chứ không phải là hôm nào khác??? Chỉ vì cái ngày nghiệt ngã ấy mọi người chỉ ích kỷ chào đón, tôn thờ và cung phụng một thứ hão huyền vô thực : Chúa cứu thế. Ông ấy (hay hắn cũng thế) đã làm được gì, đã cứu được ai??? Khi mà trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời... thì cô bé tội ngiệp của chúng ta vẫn phải lang lang với đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác và thậm chí không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến. Đơn giản là mọi người đang chờ Chúa và cầu mong cho gia đình và bản thân được hạnh phúc ấm no(!).
    Hãy nhìn lại bản thân chúng ta! Một quốc gia, một dân tộc không thiên Chúa,những con người của thời đại mới, của nền văn minh tiên tiến... thế mà chúng ta cũng lại đang tiến tới thờ phụng một kẻ mà hàng ngày chúng ta không bao giờ tin là có thật. Một kẻ mà chỉ vì sự xuất hiện vô thực
    đã khiến bao kẻ phải mù quáng đem lại bất hạnh không chỉ cho bản thân mà còn cho cả kẻ khác.
    Tôi không phải là người phản đạo hay theo một đạo nào cả, cũng không phải viết bài này về vấn đề tôn giáo, cũng không hẳn là muốn thức tỉnh
    những ai đang háo hức chờ đến Noel...Chỉ đơn giản thôi : Những đêm đông buồn chán lang thang phố, chợt nhìn thấy những mảnh đời co ro bên vỉa hè, không tự huyễn hoặc mình nhưng cũng cảm nhận được rằng mình đang hạnh phúc gấp trăm ngàn lần họ (hay chí ít cũng là thế) với mái ấm gia đình và tấm áo khoác trên mình. Hãy làm những gì ngay bây giờ và trong tận con tim bạn chứ đừng chờ dịp lễ nào.
  2. iory8485

    iory8485 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    865
    Đã được thích:
    0
    Bài viết hay đấy nhưng biết có phải bạn viết ko? Nếu là bạn viết thì post giờ này cũng hơi muộn đấy?Tớ nghĩ bạn nên post bài sớm hơn nữa mới phải.Mình ko có ý phản bác ý kiến của bạn đâu nhé.Nếu bạn cảm thấy nhiệt tình như thế thì vào tham gia clb tình nguyện đi.
    Được iory8485 sửa chữa / chuyển vào 15:49 ngày 22/12/2006
  3. LokiYakuza

    LokiYakuza Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Bài do mình viết nhưng chẳng hiểu sao mãi mới post đc. Toàn bị bật acc. Bài này muốn viết lâu rồi nhưng không có dịp online nhiều. Còn vấn đề tình nguyện thì luôn luôn muốn làm bất kể đó là dịp gì. Miễn là mình có thể bớt được thời gian
  4. mickeymouse_0280

    mickeymouse_0280 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    636
    Đã được thích:
    0
    Chỉ cần bạn nhiệt tình thật sự thì bạn sẽ tự tìm được thời gian thôi. hy vọng sớm được gặp bạn tại chương trình hoạt động của câu lạc bộ tình nguyện
  5. vothuong23

    vothuong23 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    526
    Đã được thích:
    0
    Bài do mình viết nhưng chẳng hiểu sao mãi mới post đc. Toàn bị bật acc. Bài này muốn viết lâu rồi nhưng không có dịp online nhiều. Còn vấn đề tình nguyện thì luôn luôn muốn làm bất kể đó là dịp gì. Miễn là mình có thể bớt được thời gian
    [/quote]
    Hí hí... thanh minh kìa...
  6. iory8485

    iory8485 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2006
    Bài viết:
    865
    Đã được thích:
    0
    Vui lòng pm lại cho xin cái nick ym nhỉ?Nói mà ko làm là mình ép làm đấy
  7. LokiYakuza

    LokiYakuza Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Mail : LokiYakuza@yahoo.com
    Fone 0979 220 948

Chia sẻ trang này