1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HT-CSKN: Truyện ngắn - Tìm lại xúc cảm thời học sinh

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi quyetlan, 15/01/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    HT-CSKN: Truyện ngắn - Tìm lại xúc cảm thời học sinh

    Danh sách truyện đã dăng

    1. Lục trà tranh
    - Tác giả:
    - Post bởi: QuyetLan
    - Trang: 01

    2. Người yêu
    - Tác giả:
    - Post bởi: Dinhlk
    - Trang: 01

    3. Bờ Vai Nghiêng Nắng
    - Tác giả: Từ Kế Tường
    - Post bởi: QuyetLan
    - Trang: 01

    4. Vui buồn Internet
    - Tác giả: Nguyễn Khoa Hiền Trang
    - Post bởi: QuyetLan
    - Trang: 04

    5. Nắm tay
    - Tác giả: Huỳnh Phương Trang
    - Post bởi: QuyetLan
    - Trang: 04



    Được quyetlan sửa chữa / chuyển vào 19:36 ngày 21/02/2007
  2. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    LỤC TRÀ CHANH - THẦM LẶNG VÀ ĐỢI CHỜ
    Part 1
    Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.
    - Lục Trà Chanh của em đây!
    Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :
    - Cám ơn chị!
    Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.
    Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.
    Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....
    Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.
    - Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?
    Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :
    - Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.
    Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...
    - Chị tên gì?
    Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :
    - Chị tên Nguyệt Thiên!
    Cô bé cười :
    - Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!
    - Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!
    - Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự
    Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể :
    - Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......
    Câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...
    Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :
    - Gì đó cô phục vụ?
    Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :
    - Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?
    - Cô không là phục vụ cứ là gì?
    - Là khách!
    - Khách?
    - Ừa, bộ hông được sao?
    Anh chớp mắt nhìn nó :
    - Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :
    - Tại tui thích ngồi đây.
    - Nhưng đây có người ngồi rồi.
    - Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?
    Anh mỉm cười :
    - Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!
    Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...
    - Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!
    Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà......
    Part 2
    Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :
    - Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?
    - Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.
    Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :
    - À phải, lúc đó thì em.....
    Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé dộ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa. Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.
    Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiều đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ khônt phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....
    - Cho cháu như cũ nhé!
    Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......
    Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.
    Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :
    - Cô...ơ....sao lại là cô?
    - Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!
    Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :
    - Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....
    - Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.
    - Anh phải nghe tôi đã chứ!
    Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :
    - Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?
    - Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.
    Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :
    - Cô uống gì thì kêu luôn đi.
    Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :
    - Thế anh uống gì?
    - Lục Trà Chanh!
    Nó quay sang ông chủ :
    - Cho cháu Lục Trà Chanh.
    Anh ngây ngô nhìn nó :
    - Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?
    Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :
    - Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....
    Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......
    Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó :
    - Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua
    - Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.
    - Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....
    Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :
    - Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!
    Nó nhìn anh :
    - Anh kêu thứ đó chi vậy?
    - Thì cho cô uống.
    - Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?
    - Thì tôi đoán!
    - Xạo! Anh không đoán.
    - À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?
    - Ai nói với anh là tôi chớ anh?
    - Ông chủ!
    Nó lúng túng :
    - Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....
    - Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.
    Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :
    - Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?
    - Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.
    - Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở?
    Anh lại cười :
    - Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.
    Nó sững sờ :
    - Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?
    - Tên cô ấy, cô cũng biết đó.
    - Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó
    - Cô ấy tên...Trúc Tiên!
    Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :
    - Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!
    - Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.
    Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......
    Tôi nhòm đồng hồ :
    - Tới giờ em phải đi rồi đúng không?
    - Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.
    Thế là cô bé ra vè. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....
  3. dinhlk

    dinhlk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2006
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Part 3
    Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :
    - Đó là lần đầu tiên.......
    Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....
    Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....
    Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.
    Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :
    - Sao lại là cô?
    - Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :
    - Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.
    - Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?
    Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :
    - Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :
    - Cho cháu như cũ!
    - Cháu cũng thế.
    Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :
    - Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....
    Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó :
    - À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....
    - Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!
    - Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.
    Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.
    - Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.
    Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :
    - Ơ...thì tôi....
    Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :
    - Lục Trà Chanh của cô cậu đây!
    Anh ngạc nhiên nhìn nó :
    - Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.
    - Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.
    Anh sửng sốt :
    - Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?
    - Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?
    - Ông chủ.
    Nó đỏ mặt :
    - Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?
    - Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?
    - Thì rãnh nên tôi mới chờ.
    - Không bận học à?
    - Xong rồi....
    Anh gật đầu :
    - Thế thì tốt!
    Đoạn đứng lên và bảo nó :
    - Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.
    - Ơ...hôm nay tôi....
    - Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.
    Nó nhìn đi chỗ khác :
    - Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.
    Anh há hốc mồm sửng sốt :
    - Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?
    - Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?
    Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :
    - A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.
    - Anh xin lỗi con gái như thế sao?
    - Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?
    Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :
    - Thôi được, ta đi đâu đây?
    Tới phiên anh ngồi xuống :
    - Đi đâu?
    Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :
    - Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.
    - À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.
    Nó tức tối :
    - Anh......
    Anh bật cười :
    - Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.
    - Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.
    - Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?
    - 16!
    - 16? Còn bé chán. Đi thôi!
    Tôi nhìn đồng hồ :
    - Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.
    Cô bé cười :
    - Không sao, mai em lại ghé mà.
    Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh..........
  4. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Part 4
    Trúc Tiên ngồi vào ghế và bắt đầu kể tiếp câu chuyện :
    - Hôm đó, em và anh ấy........
    Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi Trúc Tiên được 10 tuổi, mẹ đã không còn đưa đến đây nữa. Vui thật! Thì ra mặc dù lớn rồi, con người ta vẫn cảm thấy rất vui khi chơi ở đây. Sau một hồi rong ruổi với mớ trò chơi, nó và anh dừng chân trong một quán kem trong khu vui chơi.
    - Nè, anh không ăn sao? Kem ngon lắm mà.
    Anh vừa quay mặt lại đã phải đối diện với muỗng kem to tướng nó chìa ra trước mũi anh. Anh trả lời :
    - Thôi, cô ăn đi. Tôi không đói.
    Nó nguýt một hơi dài :
    - Xạo! Anh chơi nãy giờ mà không đói à?
    - Chơi nãy giờ là cô chứ có phải tôi đâu. Với lại, tôi ăn lúc nãy rồi.
    - Nhưng bây giờ phải đói chứ. Tôi thấy đói mà.
    - À, cái đó là do......bao tử cô thuộc dạng không đáy mà.
    Nó nổi giận cấu vào người anh bằng cả hai tay :
    - A, anh dám nói tôi như thế hả????
    Anh phản ứng lại với trò đùa của nó bằng cách nắm tay nó lại. Anh bật cười :
    - Thôi.....tôi chịu thua rồi.......
    Nó mỉm cười :
    - Tốt lắm! Cuối cùng rồi anh cũng chịu cười. Từ nãy tới giờ, mặt anh đơ như đá vậy.
    Anh nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến :
    - Thì ra cô làm mọi cái chỉ để cho tôi cười thôi à?
    Nó quay mặt đi chỗ khác để khỏi ngượng vì cái nhìn đó :
    - Ờ.....thì tui ghét đi chung với mấy người mặt hình sự lắm. Mà anh đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng à nghen.
    Anh không trả lời. Nó cũng không muốn hỏi gì thêm nữa.
    - Vì sao vậy? Vì sao lại lo lắng cho tôi?
    Nó bị anh bất ngờ lôi về chủ đề cũ :
    - Ah.....cái này......
    Trời ơi! Sao anh lại nhìn nó như thế? Ánh mắt mang ý nghĩa "Tôi chờ nghe cô nói đây" của anh làm nó trở nên lúng túng. Bất chợt, nó nhớ ra cái câu tiếng anh của ông nào đó mà nó quên mất tiêu cái tên, nó đọc bừa :
    - I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!
    Anh cúi mặt :
    - Cám ơn nhiều lắm, Trúc Tiên......
    Đây là lần thứ hai anh gọi tên nó trong một cuộc nói chuyện. Nó với anh đi chung với nhau, nó từng chờ anh, anh từng chờ nó . Nhưng chưa ai trong hai người gọi thẳng tên đối phương, chỉ trừ cái lần........
    Nó nhìn lên, anh lại như lúc đầu. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Nó khao khát muốn đột nhập vào suy nghĩ của anh ghê. Nó được ông chủ quán trà cho biết là anh vẫn thường như thế khi ngồi ở quán trà
    Part 5
    Tôi chống tay lên bàn :
    - Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta?
    - Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta.....
    Anh hối hả chạy vào quán :
    - Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút.
    Nó nguýt anh :
    - "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta?
    Anh xịu mặt :
    - Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế?
    Nó đứng lên :
    - Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé!
    Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quyền gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra.
    - Hôm nay cô muốn đi đâu?
    - Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng.
    Khi cả hai đang dạo trong siêu thị
    - Anh An!
    Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần :
    - Anh đi đâu vậy?
    - Không liên quan tới cô.
    Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai?
    Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác :
    - Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha!
    Nó phát bực :
    - Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta.
    Anh mím môi cố gắng đừng bật cười :
    - Tôi là con một.
    - Thế cô ta là ai?
    Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là......
    - Đây là bạn gái tôi!
    Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta.
    - Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy?
    "Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu.
    - Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi.
    - Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả.
    - Anh.....hừ, cứ chờ xem.....
    Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng :
    - Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi.
    Anh cười gượng gạo :
    - Ồ, thật xin lỗi.
    Nó quay mặt đi :
    - Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật!
    Anh tỉnh bơ :
    - Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho.
    Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh :
    - Tôi tự thanh toán!
    Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó :
    - Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay.
    Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì?
    10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày :
    - Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta?
    Cô nhân viên của quầy che miệng cười :
    - Anh làm cô bé nổi giận à?
    - Cũng gần như thế. Nhưng sao nào?
    - Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi.
    Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại :
    - Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi......
    Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy.......
    Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ :
    - Tới giờ em phải đi rồi.
    Tôi nhìn lên :
    - Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé.
    - Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm....
  5. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Part 6
    Cũng vào đêm hôm đó, ang đã gọi nó ra.......
    Nó có vẻ bực bội :
    - Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi.
    Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó?
    Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh :
    - Gì vậy?
    Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng :
    - Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được.
    Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối.
    Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi :
    - Có......có chuyện gì vậy?
    Anh chưa vội trả lời nó ngay :
    - Xin lỗi......
    Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa :
    - Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha!
    Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười :
    - Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây.
    - Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì
    Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói :
    - Mai tôi sang Mỹ rồi.
    Nó giật mình :
    - Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi?
    Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác.
    - Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà.
    Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi?
    - Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ?
    Nó nghe tim mình đập mạnh trong ***g ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó.
    - Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy.....
    Nó mím môi thật chặt :
    - Sao anh không nói sớm chứ?
    - Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.
    Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào :
    - Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi.
    Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ái khác :
    - Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em.
    Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu :
    - Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà!
    Tôi khẽ nhích người lên ghế :
    - Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao?
    Cô bé nhìn ra ngoài cửa :
    - Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em"
    Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa.
    Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta.
    Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là.....
    - Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ?
    - Ồ, cô cứ ngồi.
    Tôi ngồi đối diện với anh ta :
    - Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không?
    Anh có vẻ khẩn trương :
    - Vâng. Cô ấy thế nào rồi?
    Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói :
    - Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không?
    Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó.
    - Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.
    Anh nhìn lên :
    - À.....bao nhiêu tiền vậy cô?
    Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế :
    - Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về.
    Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó :
    - Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à?
    - Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh.
    Anh phì cười :
    - Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!?
    Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới múi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thúc của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện"
    Cảm nhận của tui : Trong tình yêu phải biết chờ đợi, hy vọng, tin tưởng , đôi khi nó như một ván bài vậy nếu thành công thì ván bài đó thật hay nhưng nếu ...... thì.........
  6. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn câu chuyện của anh QUYETLAN nhiều........Em thích những câu chuyện có kết thúc tốt đẹp như vậy...
    "Quán trà là nơi......" Hì, cũng đúng, anh nhỉ........
    TY như một ván bài ư? Sau ván bài đó, liệu những cảm giác "chờ đơi, hi vọng,tin tưởng " tồn tại đc bao lâu? Trong cuộc đời liệu có bao nhiêu ván bài như thế?
  7. dinhlk

    dinhlk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2006
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Người yêu
    St.
    Ngày tôi cắt phăng mái tóc dài của mình "cho nó trẻ trung một chút" cũng là ngày tôi bắt gặp cái nhìn hụt hẫng trong mắt anh. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không hiểu sao mình lại hành động như vậy.
    Có lẽ là do cái tính ngang nghạnh của tôi. Hồi đó ai cũng nói anh thích tôi bắt đầu từ mái tóc dài. Nhưng tôi nghĩ chắc gì do vậy mà anh lại bỏ tôi vì mái tóc ngắn. Không ngờ anh bỏ tôi thật, chẳng một lời chia tay. Tôi buồn hết một tuần, sút mất hai kí nhưng chưa bao giờ hối tiếc về việc mình làm. Ít ra nó cũng giúp tôi hiểu đúng về một người.
    Ðó là chuyện của những ngày tôi mới chân ướt chân ráo vào đại học. Bây giờ mái tóc tôi đã lại dài, mỗi lần trải nó tôi lại nhớ đến cái gọi là "mối tình đầu" của mình và cười bâng quơ. Thỉnh thoảng Ngọc mách tôi hôm nay anh chở cô này, mai anh chở cô khác. Tôi giả bộ ngây ngô hỏi "Mày kể gì vậy?", nó cụt hứng im luôn. Bạn bè hỏi tôi sao không kiếm người khác. Tôi chỉ cười, người yêu chứ có phải là tiền đâu mà kiếm với tìm. Vả lại tôi cũng chẳng biết ai thật, ai giả mà tin. Có một lần tôi gặp một anh chàng. Thì người này quen người kia, người kia quen người nọ, cuối cùng hai đứa gặp nhau. Anh ta nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, rất nhiều, từ thời sự âm nhạc đến thời sự chiến tranh. Nói tóm lại là anh ta dễ gây ấn tượng tốt cho người khác. Nhưng sau đó hai tuần, gặp lại, anh ta hầu như chẳng nhớ tôi là ai. Lại giới thiệu từ đầu, lại nói chuyện, những câu tinh tế và nhẹ nhàng. Tôi mới biết hoá ra trên đời này có những người có tài tiếp chuyện với phái nữ uyên thâm đến vậy.
    Dạo này bài vở trên trường ngập đầu, chỗ làm thêm lại có nguy cơ cho nghỉ phép dài hạn, tôi có lí do để cáu gắt. Tôi chẳng biết trút vào đâu. Mặt mày nhăn nhó chỉ tổ làm xấu mình thêm, đi ra, đi vô đá cái bàn, cái ghế, đau chân mà chẳng nguôi ngoai được chút nào. Mấy đứa ở cùng phòng cứ len lén nhìn tôi. Tối thứ bảy, mạnh đứa nào đứa ấy đi chơi tuốt. Tôi viết ba chữ "không tiếp khách" to đùng ở cửa rồi trùm chăn cầm cuốn "Luật du lịch". Bây giờ làm gì cũng cần phải có luật pháp bảo trợ...
    Cốc, cốc, cốc...
    Tôi mở mạnh cánh cửa, hoạch họe gã con trai đứng tần ngần:
    - Anh không biết đọc à?
    - Xin lỗi, tôi chưa học xong lớp một trường làng nên đánh vần không hết.
    Giá như tôi là con mèo thì tôi đã xù lông, giơ vuốt cào lên cái mặt đang nghênh lên một góc alpha độ kia. Nhưng tôi là con gái nên chỉ trừng mắt nhìn hắn:
    - Vậy thì tôi cũng xin lỗi ở đây không tiếp học sinh bậc tiểu học.
    Hắn nhe răng cười và đổi giọng đột ngột:
    - Cô tên là Quỳnh phải không?
    Tôi dè chừng nhìn hắn:
    - Sao anh biết?
    - À! Tôi nghe con Thuỳ em tôi kể ở chung phòng với nó có cô Quỳnh nào đó rất dữ. Mà tôi thấy chắc chẳng ai dữ hơn cô nên tôi đoán vậy.
    Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài và từ từ thở ra, đó là cách giám giận mà ba đã chỉ cho tôi.
    - Nếu anh thật sự là anh của Thuỳ thì mời anh vào kẻo tôi lại mang tiếng là thất lễ với người lớn. Còn nếu anh là một tên lưu manh nào đó đến đây kiếm chuyện thì mời anh đi cho.
    Hắn bật cười:
    - Tôi nghĩ chắc tôi là anh Thuỳ thật và tôi có thể vào phòng ngồi. Tôi mỏi chân và mỏi miệng lắm rồi.
    Thật là láo lếu! Tôi ngồi canh chừng hắn, còn hắn thì thản nhiên ngó lại tôi. Tám giờ rưỡi, Thuỳ về. Lạy trời hôm nay nó đi chơi về sớm. Hai anh em nó bô ba nói chuyện với nhau. Tôi nhắm mắt vờ ngủ, nghe lóng thoáng bên tai "Dạ Quỳnh bạn em đó", "Dễ thương mà dữ quá"...
    Sau vụ đụng độ với anh con Thuỳ tôi chửi nó một trận vì dám quảng cáo tôi dữ. Nó thề sống thề chết là chưa bao giờ nói như vậy. Nó chỉ miêu tả sơ từng đứa trong phòng cho anh nó nghe. Có lẽ anh nó nhận ra tôi nhờ cái nốt ruồi ăn hàng. Hoá ra là hắn đã dựng đứng chuyện. Tôi càng thù hắn thêm!
    Thứ bảy tuần sau hắn lại đến. Lần này thì đàng hoàng đứng trước mặt tôi "đến chơi với Quỳnh". Vốn là người lịch sự nên tôi mời hắn vào phòng và rót cho một li nước đấy. Hắn cười và uống một hơi cạn hết.
    - Thuỳ kể là trước đây Quỳnh đã chia tay với một người.
    - Không việc gì đến anh.
    - Và bây giờ Quỳnh chưa yêu ai?
    - Ðủ lắm rồi. Nếu anh định khai thác tôi thì không dễ đâu.
    - Ðể tôi cho Quỳnh một lời khuyên, nên có bạn trai đi, năm thứ ba rồi còn gì.
    - Năm ba, năm tư gì cũng mặc xác tôi. Con trai mấy người là một lũ bịp bợm.
    Hắn ngắm tôi một cách nghiêm chỉnh:
    - Thôi tôi về. Hy vọng lần sau sẽ mời Quỳnh một li cà phê. Uống thứ nước này mãi chắc tôi trương bụng mất.
    Lần sau chưa đến thì tôi đã vào viện nằm vì bị cảm nặng, kết quả của bốn đêm thức khuya và bị ướt mưa. Hắn được tin, đến thăm và tình nguyện ở lại canh chừng tôi buổi tối. Tôi không nói gì, cứ mặc kệ cho hắn chăm sóc. Bác sĩ bảo tôi nằm viện ít nhất ba ngày vì huyết áp quá thấp. Mà tôi cũng thấy mình yếu thật. Mỗi lần đi đâu là hắn phải dìu tôi. Hết ba ngày, tôi lại tiếp tục nằm thêm một tuần ở nhà. Hắn vẫn lui tới thăm tôi. Sau trận ốm tôi tự dưng cảm thấy cần có hắn.
    Tôi tiếp tục duy trì mối quan hệ, tình cảm cứ tăng dần theo thời gian. Thuỳ không nói ra nói vào gì, chỉ bảo "anh tao là người tốt". Tôi nghe lời hắn, bớt ương ngạnh, thôi không bỏ học và chịu khó đọc sách hơn. Cái ngày hắn nói yêu tôi, tôi chỉ nói "Xạo". Hắn cười:
    - Con trai là một lũ bịp bợm mà, phải không?
    - Sao anh nhớ dai thế?
    Chà, dạo đó tôi to mồm và dễ sợ. Bây giờ thì hiền rồi. Cò người yêu rồi thì mình phải thay đổi theo chiều hướng tốt chứ. Và tôi tin chắc hắn yêu tôi chẳng phải vì tôi tóc dài hay tóc ngắn, tôi đẹp hay xấu, dữ hay hiền. Nhiều khi người ta yêu nhau chẳng vì cái gì cả.
    Được dinhlk sửa chữa / chuyển vào 13:10 ngày 19/01/2007
  8. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Truyện 3
    (không hay không post )
    Chapter 1
    Buổi chiều thả những giọt nắng yếu bên ngoài cửa sổ, một khoảng trời nhỏ, với vài đám mây trắng lờ đờ bay ngang qua đỉnh cây nhạc ngựa. Tôi thức giấc giữa tiếng reo nhỏ, mơ hồ, của hàng nhạc ngựa say gió bên ngoài con đường im vắng chạy ngang trước nhà. Ngôi nhà nằm cách lề đường một con ngõ, khuất trong vườn cây thấp có nhiều hoa. Nằm ở đây, tôi có thể nhìn thấy một khoảng lối đi trải sỏi vụn dẫn ra cánh cổng có dây leo um tùm trổ một thứ hoa màu tím lấm tấm.
    Ngày xưa khi mới tới đây, tôi đã sung sướng vô cùng vì không ngờ mình lại được ở trong một ngôi nhà đẹp đẽ và yên tĩnh như vậy. Dì Hạnh mở cổng cho tôi với đôi mắt mở lớn tròn xoe, đầy ngạc nhiên. Lúc đó tôi hoàn toàn rơi vào một trạng thái sững sờ và ngượng, vì tôi không biết gọi dì Hạnh bằng gì và ngược lại, hình như chính dì Hạnh cũng rơi vào một trạng thái như thế. Dì Hạnh nhỏ hơn tôi hai tuổi, học dưới tôi hai lớp, nhưng lại được tôi gọi bằng dì, vì giữa tôi và dì Hạnh có liên hệ bà con sao đó. Tiếng "dì" ngượng nghịu đó làm sao tôi thốt ra được khi tôi đang đứng trước một người con gái nhỏ hơn mình, xinh đẹp và có lẽ rất thông minh. Lúc đó tôi cũng nhận ra trên gương mặt dì Hạnh một nét u buồn vừa nhìn thấy trong đôi mắt ngạc nhiên của dì. Nhưng sau một tuần, tôi cũng quen dần và tôi cũng bỏ được lối xưng hô trống không khi nói chuyện với dì Hạnh. Đó cũng là ngày đầu tiên tôi vào trường, chọn lớp, làm quen với bộ mặt mới của tỉnh lẻ.
    Tôi yêu cái vẻ êm đềm đến dễ thương của tỉnh lỵ. Những con đường trơn bóng, rộng lớn với hai hàng me chạy dài thả lá bay trong gió suốt mùa. Gió của tỉnh lỵ không ào ạt, lạ lùng như gió biển ở quê hương tôi. Ở đây gió nhẹ và có lẫn hương thơm hòa vào tiếng chim ríu ran gọi nhau trên các mái ngói. Thành phố không lớn, nhưng lại được vây quanh bằng dòng sông tươi mát êm đềm, được che mát bởi cây lá, được xông bởi hương hoa, được tô điểm bởi những ngôi nhà mái ngói cổ xưa. Sau một năm tôi đã quen thuộc với tỉnh lỵ, quen thuộc cả đến những viên sỏi vô tâm trong khu vườn nhỏ nhà dì Hạnh. Mùa hè, được báo trước bằng những ngày học thi bù đầu. Ở những con đường tỉnh lỵ đã thấy lác đác bông phượng nở. Và mưa. Mùa hè và mùa mưa, làm xao xuyến tỉnh lỵ, xao xuyến những người học trò ở vào tuổi mới lớn, một tuổi đời mơ hồ sương khói nhất. Nỗi xao xuyến cũng thả dài theo hàng nhạc ngựa trước nhà, mà tôi nghe được tiếng reo của nó trong gió vào những buổi chiều tuyệt đẹp.
    Dì Hạnh ở một góc phòng dưới nhà, với một người giúp việc, tôi ở một phòng trên lầu. Ba má của dì Hạnh. (Tôi vẫn còn bối rối không biết gọi bằng gì) có cơ sở làm ăn ở Sài-gòn. Nửa tháng hoặc đầu tháng ông bà mới về một lần, đưa cho dì Hạnh một khoản tiền tiêu trong tháng, trả lương người giúp việc, tiền học phí và chi tiêu, linh tinh đủ mọi chuyện. Tôi vẫn như một người ở trọ, nhưng không phải đóng tiền nhà, tiền cơm, chỉ lo tiền sách vở. Đôi khi những thứ này dì Hạnh cũng mua luôn cho tôi. Nhà tôi ở một quận hẻo lánh, trường trung học chỉ dạy đến lớp đệ tứ. Hết lớp đệ tứ tôi phải lên tỉnh để học đệ tam. Ba tôi hy sinh trong thời kháng chiến không để lại được gì. Mọi thứ má tôi đều xoay xở lấy. Nhà tôi nghèo, chỉ có một thửa vườn nhỏ. Đó là nguồn lợi tức hàng năm mà má tôi cho tôi theo đuổi việc học. Năm tôi lên tỉnh dì Hạnh mới học đệ ngũ, bây giờ dì đã lên đệ tứ và cũng đang sửa soạn cho ngày thi sắp tới như tôi. Năm nay tôi thi tú tài một, những ngày học thi tôi thức rất khuya, cũng như dì Hạnh thức rất khuya dưới nhà. Và trong căn nhà vắng vẻ này dì Hạnh và tôi như hai chiếc bóng loanh quanh đến hết ngày tháng. Dì thường kêu buồn trong những ngày mưa, hay khi nghe tiếng ve kêu ran trên đường đi học về. Nhưng đôi khi dì bảo rằng dì chỉ thích thú khi ở trong một ngôi nhà vắng vẻ như thế này. Tôi và dì hợp nhau ở điểm đó. Tôi yêu hàng cây nhạc ngựa reo say trong gió, khi con sông ***g lộng nước sau nhà. Bên kia là vườn cây ăn trái, tôi vẫn thường bơi qua sông ăn cắp trái cây đầu mùa mang về chia cho dì Hạnh, cả hai vừa ăn vừa cười thích thú. Dì cũng thích được bơi qua sông. Con sông không lớn lắm, tôi hứa hôm nào sẽ dạy dì bơi. Nhưng chắc chắn một điều là dì sẽ không bao giờ biết bơi vì có một ông thầy huấn luyện như tôi.
    Phía sau nhà dì Hạnh, trước khi tới bờ sông phải băng ngang qua con đường sắt. Tôi vẫn thường ra đó đứng ngóng suốt con đường chạy ngoằn ngoèo vào trong những ngôi nhà thuộc một khu phố mang cái vẻ buồn bã mơ hồ. Những buổi sáng sớm, khi nghe tiếng còi xe hú dài trong sương, hay nhìn ánh sáng đèn nơi đầu máy xe lửa quét sáng một vùng cây cỏ im ngủ, tự nhiên tôi thấy yêu quí tỉnh lỵ hơn bao giờ, đồng thời cũng nhớ rười rượi một hình ảnh nào đó rất mơ hồ ở quê nhà tôi. Phải chăng từ lúc đặt chân lên con đường thứ nhất trong tỉnh lỵ, nhìn thấy chiếc lá đầu tiên long lanh trong nắng, nhìn thấy đôi mắt mở lớn, tròn xoe như mắt chim khuyên của dì Hạnh, những gì đến với tôi đều trở thành kỷ niệm, trở thành một thứ mùi hương không phai nhạt. Ngôi nhà này có những âm thanh thật lạ lùng của nó, gần như sự rung động, và ngào ngạt hương thơm. Không ngớt ngân lên với những ngày những tháng cùng với một tuổi đời nào đó vừa tới với dì Hạnh, với tôi. Hôm qua, trong lúc ra vườn, tôi bắt gặp đôi mắt dì Hạnh thật buồn. Lúc đó dì ôm con mèo nhỏ trong tay, còn tay kia thì dì cầm một cái hoa xoay xoay. Khi tôi hỏi, dì cố tạo một nụ cười. Dì đã là một thiếu nữ, một người con gái. Tôi hiểu điều đó. Và có gì khó hiểu trong đôi mắt của một người con gái mười lăm mười sáu tuổi đó?
    Tôi nghe tiếng chân ai đi về phía phòng mình. Tiếng chân chỉ có thể là dì Hạnh, hoặc người giúp việc. Tôi nằm yên lắng nghe. Và rồi có tiếng gõ cửa phòng tôi, và giọng của dì Hạnh, giọng nói quen thuộc trong suốt như tiếng chim gọi mỗi buổi sáng ngoài vườn. Tôi đợi dì gọi hai ba tiếng, để lắng nghe cho đầy cái âm thanh mà tôi thương mến ấy, mới lên tiếng đáp lại.
    Dì Hạnh hỏi:
    - Đông vừa ngủ dậy phải không?
    Tôi trả lời từ bên trong:
    - Không ngủ được, chỉ nằm thiếp một lúc thôi.
    - Như thế là ngủ rồi đấy.
    - Dì vào không? - Tôi vụt hỏi lớn.
    Dì Hạnh cười khúc khích:
    - Mở cửa đi, vào nói cái này nghe hay lắm.
    Tôi bước xuống giường và mở cửa. Dì Hạnh bước vào với cuốn sách cầm ở tay, tay kia dì cầm một nhúm chùm ruột. Tóc dì Hạnh cột thành hai bím, đường ngôi rẽ ở giửa. Tôi ngồi lọt thỏm trong ghế ngắm dì. Tôi khen:
    - Chà, dì Hạnh chiều nay xinh như một con búp bê.
    Dì ngượng, mặt đỏ lên, vội đưa nhúm chùm ruột về phía tôi cười, bảo:
    - Ăn không, ngọt lắm Đông ạ.
    - Chưa chi đã quảng cáo.
    - Ngon thật chứ không quảng cáo. Của thằng nhỏ ở nhà bên cạnh mới hái cho đó.
    Tôi trêu dì:
    - Thằng đó mà còn nhỏ, nó lớn hơn dì ít nhất là bốn tuổi. Nó cho dì chùm ruột với một dụng ý, dì đừng có mắc mưu nó.
    - Dụng ý gì, Đông cứ hay bịa chuyện này chuyện nọ không hà.
    Tôi cãi ngay:
    - Chứ nếu không thì nó đâu có tử tế gì mà cho.
    - Nó trèo lên cây hái, sẵn thấy dì đứng trong sân, nó thẩy luôn qua cho, chứ bộ.
    Tôi cười dòn:
    - Đó, thấy không, đã bảo mà, cái thằng đầy dụng ý.
    - Dụng ý gì, Đông nói đi?
    - Ai biết, Đông chỉ đoán thôi. Chắc hỏi nó thì biết.
    Dì Hạnh lườm tôi bằng hai đuôi mắt dài. Dì hỏi:
    - Có ăn không người ta chia cho, tử tế thế còn bày đặt bịa chuyện. Đông nhiều chuyện như con gái vậy.
    Tôi cười, ngắt mấy trái chùm ruột bỏ vào miệng nhai lốp bốp. Dì Hạnh đi qua đi lại trước mặt tôi, nhìn mấy cuốn sách để bừa bãi trên bàn học. Tôi biết dì sắp sửa trách tôi vì cái tật bừa bãi của con trai không bỏ được. Rồi sau đó dì đuổi tôi ra khỏi phòng mười lăm phút khi tôi trở vô sẽ thấy một thiên đường mới. Đó là căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tươm tất, sách vở ngay ngắn đâu vào đó.
    - Đông thật?
    Tôi cười.
    - Thôi, biết rồi, khổ lắm nói mãi?
    - Biết rồi mà vẫn bê bối. Con trai bộ ở sạch sẽ ngăn nắp một ngày không được sao?
    - Được chứ.
    - Ngày nào đâu, bao giờ? Dì chỉ toàn thấy phòng Đông đầy sách vở với báo chí, giấy vụn. Đủ thứ hết. Nhìn bắt mệt.
    Và dì sắp sửa đuổi tôi ra khỏi phòng cho dì dọn dẹp. Tôi biết thế nên cười:
    - Ngày mai sẽ xong tất cả, đâu vào đó.
    - Đông nói rồi để đó như nước chảy lá môn thì lúc nào mới xong được?
    - Ngày mai nghỉ học Đông sẽ tổng vệ sinh, xin hứa.
    - Đông chỉ toàn hứa cuội. Tại sao lúc trước Đông không là chú cuội ngồi canh gốc đa nhỉ?
    - Tại vì Đông không có mơ lớn lên sẽ cưới chị Hằng.
    Dì Hạnh bỗng reo lên:
    - À nhớ rồi, có chuyện này hay lắm muốn nói với Đông lúc nãy cơ.
    - Chuyện thằng nhỏ bên nhà cho dì chùm ruột và cười mím chi cọp hoài chứ gì?
    - Lại vẽ chuyện, lần này dì nói chuyện của Đông mà.
    - Chuyện của Đông?
    - Ừ.
    - Chuyện gì thế, có "gay go" lắm không?
    - Gay go lắm, nhỏ bạn của dì thấy Đông tới trường sáng hôm qua, đứng dưới gốc me trước cổng trường để đón cô nào đó. Phải không?
    - Bạn của dì là ai thế?
    - Biết là nhỏ bạn được rồi cần gì phải khai tên. Nhưng quan trọng là chuyện Đông có đến trường Lê Ngọc Hân không?
    - Bạn của dì là chúa ba xạo, tương lai sẽ làm thầy bói. Sáng hôm qua người ta ở nhà, vả lại Đông không có quen với ai đằng Lê Ngọc Hân hết.
    - Không tin, nhỏ bạn dì thấy rõ ràng. Chẳng lẽ nó đi nói dối.
    - Nhỏ bạn dì là ai, dì có nhiều bạn thấy mồ, ai mà biết được.
    - Nó yêu cầu giấu tên.
    Tôi điều tra:
    - Có đến đây lần nào chưa?
    - Chưa.
    - Dì bảo cô bé ấy nghỉ học đi, về ra chợ trải chiếc chiếu, mua một bộ bài tây rồi làm thầy bói kiếm ăn.
    Dì cười:
    - Con gái ai đi làm thầy bói. Đông định lảng chuyện hả?
    - Chứ biết làm gì bây giờ, Đông có nói gì dì cũng không tin.
    - Đông giấu.
    - Có nói ngay, không giấu.
    - Hôm qua Đông ở nhà thật hả - Dì Hạnh nghi ngờ.
    - Thật, lúc dì về gặp Đông trước cổng, bộ không nhớ sao?
    - Đông về nhà trước chứ bộ.
    Tôi ngó dì Hạnh cười nói:
    - Dì đa nghi như Tào Tháo. Đã bảo không là không, Đông có quen với ai đằng Lê Ngọc Hân đâu mà nói đón với đưa.
    Dì Hạnh nhìn ra đỉnh cây còn tôi nhìn những sợi tóc của dì, những sợi tóc mai non nớt kỳ diệu đó đã làm hồn tôi lâng lâng trong một nỗi xúc động. Đôi mắt dì trong đen như hai hạt huyền. Tôi tưởng đâu hàng nhạc ngựa bên ngoài cùng ngả nghiêng theo mắt dì nhìn, tiếng reo của nó ngưng bặt vì tóc dì thơm ngất trong gió, và màu hoa của nó nở rực rỡ trong đôi mắt dì. Bỗng dì Hạnh bật cười:
    - Chiều nay nhỏ bạn dì tới chơi, Đông có muốn đối chứng không?
    - Sẵn sàng.
    - Nhỏ bạn dì dữ lắm à, cái miệng của nó lanh lắm, Đông cãi không lại đâu.
    - Ăn nhằm gì, Đông chả sợ con gái. Bạn của dì lại càng dễ bắt nạt hơn.
    - Nói ngon lắm, chừng gặp Đông sẽ lánh mặt giả vờ bận học bài này nọ rồi chuồn ra phố ở mãi đến tối mới chịu về. Cái quán cà phê gì ngoài bờ sông đang chờ Đông với một chiếc ghế trống đó.
    Tôi đỏ mặt cãi:
    - Rồi dì xem. Bạn dì có lớn hơn dì không?
    - Nó bằng tuổi dì, xinh nhất lớp.
    - Nhưng không xinh hơn dì đâu. Dì xinh nhất lớp, nhất trường, nhất tỉnh lỵ.
    - Dì Hạnh ngượng ngùng trước câu nịnh nọt hoa hoè của tôi. Nhưng quả thật, tôi không nịnh dì chút nào hết. Dì cười nói:
    - Dì không có tiền đâu nhé, nịnh dì chỉ uổng công thôi.
    - Ai thèm nịnh.
    - Như vậy có nghĩa là Đông nói thật à?
    - Sự thật.
    - Dì xấu như con nhỏ Lọ Lem.
    - Con nhỏ Lọ Lem về sau đội lốt thành một nàng công chúa đẹp mê hồn.
    - Dì mang cái lốt xấu xí suốt đời.
    - Mai mốt Đông mua tặng dì một chiếc gương soi. Dì sẽ tin lời Đông nói. Bạn Đông đứa nào cũng nói như thế. Có đứa còn "mê" dì nữa đấy.
    - Bạn của Đông là những ai?
    Hầu hết, nói tên dì cũng không biết đâu.
    Dì Hạnh đỏ mặt, chớp mắt mấy cái. Bây giờ tôi biết dì đang cố ý hướng mắt ra đỉnh cây nhạc ngựa. Tôi càng trêu dì:
    - Trong đám bạn của Đông có một đứa đang hấp hối.
    - Bệnh nặng hả?
    - Ừ, nó bệnh sắp chết, nhưng lại không chịu vào bệnh viện.
    - Sao kỳ vậy, bệnh nặng phải vào bệnh viện cho người ta chữa chứ.
    - Nhưng bệnh này lại không trị được, thế mới khổ.
    Dì Hạnh ngây thơ:
    - Bệnh nan y à?
    - Hơn thế nữa.
    - Rồi ở nhà đành bó tay sao?
    - Bó tay là cái chắc.
    Dì Hạnh lo lắng hỏi:
    - Người bạn của Đông tên gì, nhà ở đường nào?
    - Nó ở bên kia sông. Mỗi ngày đi học phải qua một chuyến bắc. Nó nghỉ học rồi, chờ ngày mặc áo mới.
    - Nghỉ học chờ ngày mặc áo mới. Gì kỳ vậy?
    - Dì không biếtt áo mới à?
    - Nếu đã biết dì không hỏi.
    Đông cười phá lên:
    - Đó là chiếc quan tài đấy. Áo sơmi gỗ. Hay là sơmi Tobia. Nó sẽ chết.
    Dì Hạnh lườm Đông:
    - Người ta bệnh nặng sắp chết mà Đông nỡ đùa.
    - Tại nó chứ bộ.
    - Bệnh là một điều bất hạnh, không ai muốn thế bao giờ cả. Đông đừng nói như vậy. Nếu trường hợp Đông bệnh, Đông có muốn như thế không?
    - Muốn, bệnh này ?ođã đời? lắm. Không đau nhức, không ho hen, chỉ buồn thôi, buồn nhè nhẹ, nhớ bâng khuâng, nghe mùa thu chết, rơi theo lá vàng?
    Dì Hạnh ngẩn ngơ không hiểu gì cả. Đông càng cười, càng cố ý trêu dì. Một lúc dì có vẻ giận:
    - Đông hôm nay làm tàng quá.
    - Dì có muốn biết bệnh của thằng bạn bất hạnh đó không.
    - Một chứng bệnh ghê gớm lắm phải không.
    - Nói ra dì sẽ đầy lòng thương cảm mà té xỉu mất. Và dĩ nhiên, đó phải là một chứng bệnh ghê gớm.
    - Nói dì nghe.
    - Đó là bệnh tương tư, nó tương tư dì rồi đó.
    Dì Hạnh đỏ mặt. Tôi đoán dì vừa giận, vừa ngạc nhiên và ngượng ngùng. Tôi ngó dì, tỉnh bơ:
    - Chỉ có dì mới cứu nó nổi, không thì nó đi đứt cuộc đợi
    - Đông còn đùa nữa à?
    Dì trừng mắt nhìn tôi, chưa bao giờ dì tỏ vẻ giận dữ với tôi như thế. Đôi mắt dì trong lúc giận càng làm cho tôi điêu đứng. Tôi muốn mềm nhũn ra như một cọng bún, và tôi ngồi bất động. Dì Hạnh cũng im lặng không nói gì. Bây giờ cánh cửa sổ, những đỉnh cây bên ngoài được cả tôi và dì chú ý hơn lúc nào hết. Tôi muốn xin lỗi dì Hạnh, nhưng tôi ngượng ngùng đỏ mặt, không làm sao nói được. Một lúc lâu dì bỗng nói:
    - Trời chiều nay đẹp quá Đông nhỉ?
    Được quyetlan sửa chữa / chuyển vào 14:33 ngày 19/01/2007
  9. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Tôi sung sướng thầm. Dì Hạnh hỏi thế tức là dì đã hết giận tôi, hay ít ra dì cũng không muốn nhớ câu chuyện tôi trêu đùa dì lúc nảy. Nhưng tôi lại cứ hay thắc mắc:
    - Dì hết giận rồi ha??
    Câu hỏi của tôi chắc vô duyên nên làm cho dì Hạnh buồn cười. Dì bảo:
    - Dì ít khi giận ai được lâu, nhưng Đông cũng không nên đùa dai như thế nữa.
    - Tại sao dì không nghĩ đó là sự thât.
    - Dì không tin có chuyện đó. Đông chỉ phịa ra thôi.
    - Chính vì dì không tin nên mới là sự thật. Không phải chỉ lớp Đông thôi, còn những lớp khác nữa, tụi nó chỉ chờ giờ tan học, giờ ra chơi là kéo sang dàn chào Lê Ngọc Hân để được nhìn dì.
    - Sao dì không thấy ai hết?
    - Hay thấy mà dì không để ý ?" Tôi cười.
    Dì Hạnh cũng cười:
    - Tưởng họ đứng chơi thôi, ai ngờ?
    - Tại dì không để ý nên dì tưởng thế chứ ai cũng biết hết. Không chừng những cô bạn của dì cũng biết.
    - Sao dì chả nghe tụi nó nói bao giờ?
    - Hôm nào dì hỏi bạn dì xem, nhất là cô bạn gì mà dì vừa quảng cáo đó. Cô bạn này chắc biết rành.
    Dì Hạnh cười:
    - Nhỏ Thục hả?
    - Đông có biết tên bạn của dì đâu.
    - Nhỏ Thục đó, chiều nay nó đến đây này.
    Thế là tôi đã biết tên người bạn quí của dì Hạnh, chỉ cần vài ba câu hỏi dò, vài tiểu xảo nhỏ nhặt, dì Hạnh đã khai ra hết trơn. Dì Hạnh ngây thơ như em bé. Hình như trong đầu óc dì chả có một tí mưu mẹo nào. Ai nói gì dì cũng tin, chuyện mà dì bảo cố giấu nhưng thật ra hỏi dò vài ba câu dì khai hết, một cách hồn nhiên đến tội tình. Dì Hạnh như một bức tranh quý báu treo trên đầu tường, dì giống như một viên ngọc trong suốt, xanh biếc không gợn một tí bụi.
    Thấy tôi ngồi im lặng tủm tỉm cười, dì Hạnh hoảng hốt khám phá ra điều mình vừa tiết lộ thay vì phải giấu kín, dì la lên:
    - Thôi chết rồi, dì đã nói tên nhỏ Thục cho Đông biết.
    - Ăn nhằm gì, trước sau gì Đông cũng biết thôi.
    - Chút nữa nó đến Đông đừng nói dì nói nhé. Nó la dì chết.
    - Sao không cho người ta biết tên mình nhỉ? Tên Thục bộ đẹp lắm sao?
    - Tại lúc trước chả hiểu sao có mấy người bên trường Đông biết tên dì và Thục, giờ chơi đi uống nước gặp, mấy người đó gọi rối rít làm như quen thuộc lắm. Dì ngượng, Thục ngượng, nên nó dặn dì giữ kín tên đừng cho ai biết.
    - Trước sau gì người ta cũng biết. Con gái có tên đẹp người ta mới kêu chứ.
    - Tên xấu cũng bị kêu như thường.
    Con trai là chúa phá đám con gái, nhất là bên trường Đông đó.
    - Nhưng Đông thì hiền lắm, như dì đã biết.
    - Thôi đi ông, nói nghe mà tội.
    Tôi cười. Dì Hạnh lật mấy trang sách. Nhúm chùm ruột đã hết nãy giờ. Tôi nhớ như in, mấy chiếc răng ngọc ngà của dì cắn khẽ vào trái chùm ruột vàng ửng. Tôi muốn có cả cây chùm ruột cho dì ăn để tôi ngồi nhìn cái miệng xinh xắn của dì với mấy chiếc răng ngọc thạch đó thôi. Cây chùm ruột bên nhà thằng Hùng sữa sai trái, nó có đủ điều kiện để làm thân với dì Hạnh. Và xem chừng nó cũng ?omết? dì Hạnh lắm. Thằng đó hình như lúc nào cũng chực sẵn ngoài cây chùm ruột, thấy dì Hạnh ra là cười thật tươi, hỏi mấy câu vớ vẩn rồi ném cho dì một nhúm chùm ruột với cả một sự sung sưóng trên gương mặt đầy thịt, tròn lẳn như hộp sữa Babilắc của nó.
    - Dì ăn chùm ruột nữa không?
    - Đâu?
    - Bên nhà thằng Hùng sữa. Dì gọi nó một tiếng, nó dám đốn cả cây mang sang lắm à.
    Dì cười:
    - Tự nhiên Đông đặt cho người ta cái tên Hùng sữa, Đông ghét nó lắm hả?
    - Dĩ nhiên.
    - Nó tốt lắm mà, gặp dì lúc nào cũng cười.
    - Chính cái cười của nó mới đáng ghét.
    - Đông khó tính quá trời.
    Dì Hạnh tiếp tục lật mấy trang sách. Cơn gió lớn thổi đùa trên hàng cây nhạc ngựa mang những tiếng reo vui của chúng vào phòng. Dì Hạnh ngẩng lên nghe ngóng. Dì như một con chim nghiêng chiếc cổ xinh xắn hướng mắt nhìn những đám mây trời bay qua sau một cơn mưa bụi nhỏ.
    - Tại sao lại có loài cây reo như tiếng nhạc ngựa nhỉ?
    - Có loài cây biết đàn, biết hát, biết hoà tấu, và tân cổ giao duyên nữa.
    Dì cười:
    - Đông lúc nào cũng đùa được.
    - Đùa gì, cây thông này, cây dương liễu chẳng reo chẳng đàn hát là gì
    - Nhưng có cây nào? tân cổ giao duyên đâu?
    - Cây sóng rắn và cây sầu đâu, dì nghe chúng hoà tấu lần nào chưa?
    - Chưa.
    Thế thì bất hạnh quá.
    - Sao lại bất hạnh.
    - Bởi vì đó là một khúc hát thần tiên của tuổi nhỏ ở quê nhà. Ai không nghe được là bất hạnh cả một đời.
    - Nhưng dì đâu có quê nhà.
    - Lại thêm một cái ?ovạn bất hạnh? nữa. Nghỉ hè, Đông sẽ mời dì về quê nhà của Đông, dì sẽ mê từng cọng cỏ, viên sỏi, cho tới con lạch nhỏ.
    - Dì chỉ thích nghe tiếng chim hót trong vường cây buổi sáng sớm.
    - Dì sẽ nghe cả một đời cũng chưa hết.
    Dì Hạnh mỉm cười. Đôi mắt dì long lanh ngó tôi. Dì đâu biết rằng mỗi lần dì ngó tôi như thế là tâm hồn tôi muốn chết ngộp, muốn lịm tắt, muốn tan như mưa và muốn vàng như nắng.
    - Dì có đôi mắt chết người.
    - Là sao?
    - Là ai nhìn vào đấy sẽ chết đứng, chết không kịp ngáp, chết không một lời trăn trối.
    Biết tôi khen khéo, dì Hạnh đỏ mặt nhìn mấy trang sách. Hàng nhạc ngựa vẫn reo bên ngoài. Tôi di tới cửa sổ nhìn ra một khoảng không bát ngát, những mái nhà ngói cũ lô nhô trong cây lá và chạy dài như những đồi đất đỏ. Dì Hạnh cũng ra đứng bên ngoài hành lang, tôi nhìn thấy những sợi tóc của dì bay lòa xòa và mầu áo của dì làm rộn ràng cả một buổi chiều. Tôi ra theo, và đứng kế bên dì. Từ đây ngó xuống tôi thấy một vuông sân xanh mướt cỏ non và đám dây leo trổ hoa tím ven chân rào.
    Tôi cười:
    - Căn nhà này nhìn vào như một biết thự bỏ hoang trong những cuốn truyện ma quái.
    - Dì thích ở nhừng căn nhà như vậy.
    - Nhưng một mình thì không thích chút nào.
    - Đông có nghe trong mấy đêm mưa, có tiếng của những tàu lá vẫy mạnh bên ngoài không?
    - Có, buồn chết đi được.
    - Lúc ấy dì không sợ, cũng không buồn, chỉ có cảm tưởng mình đang ở trong một lâu đài hoang vu xưa cổ.
    - Dì nhiều tưởng tượng quá.
    - Con gái vốn vẫn thế, có nhiều khi tưởng tượng những điều kinh khủng lắm.
    - Gì mà kinh khủng?
    Dì Hạnh chỉ trả lời bằng một nụ cười. dì chỉ cho tôi mấy cái hoa vàng rất nhỏ nằm dưới lối đi trong sân.
    Tiếng chuông ngoài cổng bỗng reo vang một hồi dài, dì giật mình nói:
    - Chết, nhỏ Thục tới.
    Tôi nói nhanh:
    - Để Đông mở cửa cho, dì giả vờ đi vắng, mình trêu cô ấy một vố chơi, dì đồng ý không?
    Dì Hạnh cười:
    - Được, nhưng nó chửi Đông ráng mà nghe, dì không biết đâu.
    -Đừng lo, Đông sẽ lấy bông gòn nhét lỗ tai lại, tha hồ cho cô ấy chửi.
    Dì Hạnh cười, vào trốn trong phòng tôi. Còn tôi thì chạy nhanh xuống mở cổng cho Thục.
    - Có Hạnh ở nhà không Đông?
    Tôi cười, có ý nhường cho Thục bước vào. Nhưng hình như Thục muốn nghe tôi trả lời tức khắc để quyết định vào hay không. Tôi nói gọn:
    - Xui quá, dì Hạnh đi vắng.
    -Đi vắng, vô lý?
    - Đi vắng thì có gì là vô lý?
    - Tụi này có hẹn.
    - À, như thế là vô lý thật. Nhưng ít ra "chị" cũng vào nhà viết một mảnh giấy để lại chứ.
    - Hạnh có nói đi đâu không?
    - Dì ấy đi đâu ít khi cho biết lắm.
    - Lạ nhỉ, trong nhà có hai người, đi đâu không nói cho Đông biết rồi làm sao?
    - Đi đâu rồi cũng về. Chừng về cho biết cũng không muộn chi.
    - Đông đùa hoài.
    Tôi cười, Thục đá những viên sỏi đưới chân. Một lúc Thục ngẩng lên nói:
    - Thôi tôi về, Hạnh kỳ quá, hẹn rồi không nhớ gì hết.
    - Hay là dì ấy sắp sửa về?
    - Có thể như thế không? Thục ngó tôi nói.
    - Có thể lắm chứ, chị Thục vào nhà chơi đợi một chút đi nhé.
    - Mọi khi Hạnh vẫn đúng hẹn.
    - Lâu lâu sai hẹn một tí cho vui.
    Thục lườm:
    - Vui làm sao mà vui.
    - Tôi bị cho leo cây hoài. Mấy thằng bạn hẹn ngon lành lắm, nhưng ít khi tụi nó đúng hẹn. Cũng đành cười chứ biết làm sao bây giờ.
    - Con trai khác, con gái khác. Con gái hẹn là có chuyện quan trọng. Con trai hẹn nhau để đi chơi. Không đúng hẹn cũng huề, chẳng ăn nhằm gì. Bạn Đông hầu hết đều nghịch phá như gì ấy. Có phải mấy cái ông hôm Thục gặp ngoài xe nước đá.
    - Tụi nó hiền lắm.
    - Hiền mà gặp người ta kêu ầm lên.
    - Kêu để trở thành người quen ấy mà.
    - Ai thích làm quen bao giờ.
    - Nhưng rồi sẽ quen, kêu riết người lạ cũng thành quen, đồng ý không?
    Thục lắc đầu quầy quậy. Tôi cười:
    - Có một thằng nó vác ở đâu được cái máy chụp hình. Hôm chị Thục với dì Hạnh đi uống nước đá chanh muối nó lén chụp được. Nó bảo hôm nào mang đến đòi tiền chuộc.
    Thục tròn xoe mắt:
    - Trời ơi, có thật sao?
    - Chuyện chụp hình là chuyện nghiêm chỉnh ai nói dối nó làm gì?
    - Ông bạn của Đông tên gì mà gan cùng mình vậy?
    - Xin giấu tên, hôm nào nó vác hình đến chị sẽ biết. Vui lắm, trong hình chị và dì Hạnh đang? dành nhau ly chanh muối.
    Thục đỏ mặt và có vẻ bứt rứt chuyện tôi phịa ra. Con gái ai nói gì cũng tin. Tôi cười thầm. Thục có vẻ như muốn ở lại chứ không đòi về nữa. Thục nói:
    - Bạn của Đông chơi ác quá, chụp lén hình của người ta chi thế.
    - Nó sang ra nhiều tấm, đòi tiền chuộc, kiếm khá bộn tiền.
    - Như thế thì mắc cỡ chết.
    Tôi nhìn thấy đôi gò má Thục đỏ ửng vì ngượng. Hình như Thục cũng biết bị tôi nhìn, nên ngượng ngùng tìm cách hỏi chuyện:
    - Chiều nay Đông ở nhà?
    Tôi gật đầu. Thục cười:
    - Không có chỗ nào đi chơi hết sao?
    - Có chứ, thiếu gì chỗ để đi.
    - Vậy mà ở nhà được cũng hay ghê. À, Đông gạo bài thi hả, siêng dữ.
    - Tôi lười học lắm, tôi không ở nhà để gạo bài như Thục tưởng đâu.
    - Bị "dì Hạnh" bắt coi nhà:
    - Không phải như thế, chỉ vì tôi thích ở nhà.
    - Buồn chết.
    - Nhưng tôi hết buồn rồi.
    - Từ bao giờ?
    - Từ lúc có tiếng chuông reo ngoài cổng.
    - Ai đến chơi với Đông thế, một ông bạn nào đó của Đông vừa mới tới đây chăng?
    Tôi cười dòn:
    - Không phải ông bạn mà là cô bạn. Thục biết ai không?
    - Dĩ nhiên là không biết.
    - Người đó đứng bên cạnh tôi đây.
    - Thục?
    - Dĩ nhiên.
    Thục tròn mắt:
    - Thục là bạn của Đông.
    - Bạn nãy giờ, mình quen nhau từ lúc tiếng chuông reo ngoài cổng. Tiếng chuông báo hiệu cho hai người sắp sửa quen nhau vì một người thứ ba đi vắng.
    - Khỏi đi, Thục đáng là "chị" của Đông.
    - Mấy tuổi?
    - Bằng tuổi với bà Hạnh. À, nếu theo phép lịch sự tối thiểu đây cũng là "dì" của "cậu".
    Tôi đỏ mặt:
    - Dì Hạnh còn nhỏ hơn tôi hai tuổi. Thục vai em tôi chứ chưa đáng gọi là bạn, còn bắt tôi kêu "dì" thì còn khuya?
    Thục mỉm cười:
    - Nhưng tôi chơi với dì Hạnh, tôi phải vai lớn. Đông nên ngoan ngoãn kẻo bị đòn.
    - Tôi rất ghét ai nói giọng đó
    - Tôi không dễ thương, nên luôn luôn phải có cái giọng đáng ghét chứ sao.
    - Thục, nên nhớ rằng tôi học trên Thục hai lớp.
    - Mười lớp cũng chả ăn nhằm gì.
    Thục trả lời tôi bằng cái hỉnh mũi, rồi đá mấy viên sỏi văng vào bãi cỏ. Tôi biết Thục đang dỗi. Thục dỗi cũng như dì Hạnh hay dỗi. Và có phải con gái hầu hết đều hay dỗi. Tôi nghe tiếng chân của Thục bước nhè nhẹ. Những viên sỏi hình như cũng không thấy đau dưới đôi bàn chân son đỏ ấy. Tôi nhìn xuống hai chân Thục. Nhưng Thục lại đi giầy. Tôi chỉ được nhìn một khoảng gót chân trắng hồng của Thục dưới hai ống quần đen rộng.
    - Tôi về - Thục nói.
    Tôi quay lại:
    - Dì Hạnh sắp về rồi, đợi thêm một tí nữa không được sao "chị" Thục. Mời Thục vào nhà.
    - Tôi chỉ thích đứng ngoài thềm.
    Cả tôi và Thục đều bước lên thềm. Thục bất ngờ nhắc lại:
    - Rồi vụ hình đó ra sao?
    - Thằng bạn tôi giữ, nó đang rửa.
    - Nhờ Đông một chuyện, bằng lòng không?
    - Chuyện gì mới được chứ? - Tôi nói.
    - Nhưng có bằng lòng không tôi mới nói được.
    Tôi gật đầu, Thục cười:
    - Xin lại cuộn phim của người bạn Đông chụp.
    - Khó.
    - Đông cố gắng chắc được.
    - Nó giữ như giữ của gia bảo, tôi không dám hứa gì cả.
    - Nhưng Đông ráng thì chắc được. Mấy người bạn của Đông ác quá, năm nay coi chừng rớt cả đấy.
    - Tụi nó học giỏi lắm, Thục đừng lo.
    Thục bặm môi. Tôi nghĩ là không nên chọc cho Thục giận nữa. Tôi nói:
    - Chỉ có cách này thì may ra?
    - Cách nào?
    - Tôi sẽ lén làm cho cuộn phim bị hư, không rửa ra hình được. Cách này chắc không khó lắm đâu.
    Thục sáng mắt:
    - Phải đó, Đông làm nhanh lên nhé.
    - Ngày mai tôi lại nhà nó và thi hành mưu kế.
    - Cám ơn Đông trước.
    Tôi cười. Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ có cái công việc kỳ cục đó để lạm Nhưng từ đây tới chiều mai Thục sẽ sống trong lo lắng bồn chồn và luôn luôn nhớ về tôi. Có thể nhớ tôi trên những trang sách mà Thục phải học ngấu nghiến cho kỳ thi sắp tới. Tôi nhìn Thục đang tin tưởng rạng rỡ trên nét mặt:
    - Chiều mai tôi ghé nhà Thục, đưa luôn cho Thục cuộn phim hư đó nhé
    Thục mừng rỡ gật đầu.
    - Phải đó, Đông ghé nhà đi. Chiều mai, mấy giờ?
    - Giờ nào Thục rảnh?
    - 6 giờ còn học bài, 7 giờ ăn cơm tối, 7 giờ rưỡi Đông lại thì rảnh.
    - Nói chuyện tới mấy giờ.
    - 8 giờ.
    - Ít quá.
    Thục cười:
    - 8 giờ phải học bài để mười giờ đi ngủ.
    - Thức khuya một đêm không được sao?
    - Được chứ, nhưng ngồi nói chuyện chi nhiều vậy?
    - Thiếu gì chuyện để nói.
    - Để xem lại nhé.
    Tôi cười cười. Đúng lúc đó dì Hạnh tới đứng sau lưng Thục. Thục, dì hù một tiếng lớn làm Thục gần như rũ người ra sau một tiếng thét kinh hoàng. Dì Hạnh cười ngặt nghẻo Thục mặt tái mét vì sợ hãi, đôi mắt nguýt dài:
    - Hẹn như thế đó hả? - Thục giận dỗi hỏi.
    - Thục chờ có lâu không? - Dì Hạnh cười.
    Tôi cười nói:
    - Chờ dì sơ sơ khoảng hai tiếng đồng hồ thôi.
    - Hạnh hù như thế có ngày Thục chết giấc, Thục yếu tim, Hạnh không biết sao?
    - Biết, nhưng không phải Thục yếu tim mà tim của Thục lớn.
    Tôi ngó Thục, cười:
    - Tim lớn, cũng là một thứ yếu tim. Vì trái tim như thế phải chứa nhiều hình ảnh quá.
    - Đông nói cái gì ẩu tả vẩy - Thục cự.
    - Nói theo kinh nghiệm.
    - Đông mà kinh nghiệm gì, xạo thì có.
    Dì Hạnh lườm tôi, kèm theo với một cái háy mắt. Tôi biết, nên ngồi im. Dì Hạnh nói với Thục:
    - Bây giờ mình đi chứ Thục?
    Giận quá đi làm sao được.
    - Tôi? vuốt giận, cho trái tim nhỏ lớn thêm.
    Dì Hạnh choàng tay qua vai Thục. Và hai người con gái nhìn nhau cười. Dì Hạnh quay lại dặn tôi:
    - Đông trông nhà nhé. Có đi đâu nhớ khóa cửa, đừng đãng trí như hôm nọ.
    - Hai người đi chơi hả? - Tôi cao giọng hỏi.
    Thục quay nhìn tôi, gật đầu. Tôi cười:
    - Nhớ để ý coi chừng bị chụp hình. Tôi không có giúp làm cho hư phim nữa đâu đấy nhé.
    Thục đỏ mặt:
    - Chuyện lúc nãy như thế nào hả Đông?
    - Coi như xong.
    - Bảy giờ chờ ở nhà rồi Đông tới hả?
    Tôi gật đầu. Dì Hạnh ngạc nhiên ngó tôi và Thục. Tôi cười thật tươi, nheo mắt. Dì Hạnh ngẩn ngơ và bị Thục kéo đi. Tiếng chân hai người con gái rơi dài trên lối sỏi. Họ đi ra cổng. Buổi chiều đã tắt hết những vạt nắng trên cao.
    ....
  10. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Chapter 2
    Tiếng chuông reo ngoài cổng, tôi biết dì Hạnh về. Ngọn đèn ngoài cổng đã bật, tôi ra bao lơn nhìn xuống và thấy bóng của dì Hạnh loáng thoáng qua màu lá xanh. Một khoảng vườn chìm trong bóng tối. Tôi chạy xuống nhà. Cái lối đi bỗng dễ thương như chờ đón những bước chân người đi xa về. Tôi mở cổng. Dì Hạnh bước vào với một nụ cười. Dì dúi vào tay tôi một gói giấy nói:
    - Kem dừa đó, món mà Đông thích.
    - Quà cho kẻ giữ nhà đấy phải không?
    Dì tiếp tục cười:
    - Đúng, nhưng không phải dì mua cho Đông đâu. Thục nó mua đấy.
    - Cha cô bé tử tế dữ. Tôi kêu lên đầy ngạc nhiên.
    Dì Hạnh tròn mắt:
    - Sao gọi người ta là cô bé?
    - Lý do rất dễ hiểu, Thục nhỏ hơn Đông.
    - Nhưng Thục là bạn dì, Đông phải lịch sự.
    - Dì khác, bạn dì khác. Nếu mình không bà con họ hàng, Đông cũng không ngần ngại gì mà chẳng gọi dì bằng hai tiếng "cô bé". Bởi hai tiếng ấy rất dễ thương như một đóa hoa nở trong vườn nhà mình vào buổi chiều tối.
    Dì Hạnh thoáng nét bối rối và ngó quanh quất khu vườn. Tôi cười:
    - Dì có nghe mùi hương của hoa trong vườn mới nở không?
    - Có.
    - Khi hoa nở là lúc đời sống có mùi hương đấy.
    - Gớm, sao hôm nay Đông văn chương thế. Thục nó bảo Đông giống như một thi sĩ, tha hồ mà lên mặt nhé!
    - Mỗi người con trai lớn lên đều là một thi sĩ. - Tôi đáp tỉnh rụi.
    - Khi cậu ta biết nghe mùi hương hoa trong vườn và biết nhìn một tà áo dài con gái, đúng không?
    - Dì Hạnh hôm nay cũng là một thi sĩ, nói chuyện văn học quá trời.
    Tôi và dì cùng cười. Hình như có một ánh trăng vừa nhô lên trong bầu trời chưa tối hẳn. Hàng nhạc ngựa vẫn reo bên ngoài, con đường chạy qua nhà luôn luôn có tiếng hát. Một chút nữa, khu vườn nhỏ sẽ nhuộm vàng ánh trăng. Cây cỏ, hoa lá là trăng, những bức tường xám xanh, rêu mốc, cũng là trăng. Chút nữa tôi về, dì Hạnh sẽ ra mở cổng, cũng với một dáng người nhuộm vàng, thơm ngát ánh trăng lên. Có phải như thế không?
    - Ăn kem của người ta cho đi Ðông. - Dì Hạnh cười nói.
    Tôi ngồi xuống bậc thềm, mở túi nilon lấy kem ra ăn. Tôi mời dì Hạnh:
    - Dì ăn nữa chứ?
    - Không, lạnh tê cả răng rồi.
    - Thục có nói gì Đông không?
    - Nhiều lắm, nó bảo hôm nay Đông có vẻ người lớn.
    - Đông lúc nào mà chả người lớn.
    Dì Hạnh cười khúc khích:
    - Ngày trước Thục bảo trông Đông như một cậu bé con, chắc cậu phải đi học, có học, mới nên khôn.
    - Thục làm tàng quá.
    - Hai người bắt đầu "kình" nhau rồi - Dì Hạnh trêu.
    - Chả đáng gì, Thục như một cô bé. Chắc cô bé phải học thêm nữa, vì đi học thêm nữa mới khôn.
    Câu nói của tôi có vẻ gay gắt, cay đắng và? đau thấu tim thấu óc, làm dì Hạnh cười hoài. Và dì ngước lên trời, thốt ra tiếng reo vui vẻ:
    - Ồ, đêm nay có trăng?
    - Một đêm rằm, trăng đẹp tuyệt vời. Trăng hồn nhiên sáng và hồn nhiên cho ta mộng tưởng.
    - Bây giờ Đông là một văn sĩ.
    Tôi ăn hết kem, ném mấy chiếc hộp giấy lăn trên sỏi. Dì Hạnh cười:
    - Hình như tối nay Đông có hẹn?
    Tôi hơi ngượng:
    - Cũng không phải là một cái hẹn.
    - Nhưng chắc chắn phải đến, vì khi mình sai hẹn mình sẽ xót xa lắm.
    - Dì chỉ đoán thế thôi chứ làm gì đến nổi.
    - Nhìn vào mắt Đông thì thấy ngay, không giấu được đâu.
    - Dì làm thầy tướng?
    - Không, nhưng biết đâu rồi người ta sẽ nhờ dì làm bà mai. Ối dào, nghe to ơi là to.
    Tôi đỏ mặt đứng lên. Dì Hạnh vẫn trêu tôi:
    - Tới giờ rồi hả?
    - Còn lâu lắm, vả lại dì đâu có biết Đông hẹn mấy giờ?
    - Sao không, Đông nên nhớ người ta là bạn chân tình với nhau, nguy hiểm lắm à.
    - Chả ngán.
    - Cũng nên thử lại trái tim mình xem có lớn không. Chỉ sợ ngoài miệng nói như thế, chứ trong lòng đã run.
    - Hôm nay dì ăn kem dừa nhiều hay sao mà miệng trơn quá vậy?
    Dì Hạnh bỗng gục mặt xuống. Tôi biết dì bị chạm tự ái. Tôi biết dì không thích cái lối nói đùa độc ác của tôi như thế, nhưng tôi cứ nói, thích thú để nói, và để nhìn dì giận dữ. Cho nên tôi cười, tỉnh bơ.
    - Đông đi nhé, chút nhớ mở cửa giùm.
    Dì Hạnh im lặng dí dí những bước chân của mình. Khi tôi dắt chiếc xe đạp ra trên lối sỏi, dì cũng không nhìn lên. Dì nhìn ở đâu đó trên những đỉnh cây, hay ở một khoảng trời đang vàng ánh trăng. Và dì cũng có vẻ như lắng nghe tiếng reo của hàng cây nhạc ngựa ngoài đường. Tôi cười cười leo lên xe đạp thẳng ra cổng. Tôi co chân đá cánh cổng văng ra một bên, vọt thẳng. Tôi biết dì Hạnh đang ức tôi lắm và có lẽ một chút dì sẽ ngồi khóc một mình.
    Tôi tới nhà Thục lúc đứa em nhỏ của Thục đang đứng nhai kẹo ngoài cổng. Một đứa bé gái khoảng mười hai tuổi, có hàm răng thật đẹp, tóc ngắn chấm vai, vừa nhai kẹo vừa nhìn tôi tắp xe vào cổng rào. Tôi ngồi trên xe, vịn song rào hỏi:
    - Có chị Thục ở nhà không bé?
    Cô bé hơi nhướng mắt, nhưng vẫn không ngừng nhai, đáp:
    - Có, ở trỏng.
    - Vào bảo với chị Thục có tôi tới tìm.
    - "Tôi" là ai?
    Tôi cười:
    - Tôi là Đông, nói thế, Thục biết liền.
    - Nếu không biết thì sao?
    - Cô bé cứ việc tả hình dáng của tôi cho Thục biết.
    Cô bé có vẻ thích thú khi nghe tôi nói như vậy. Cái miệng đã có vẻ ngừng nhai để tham gia vào câu chuyện một cách hăng hái hơn.
    - Tả ông à, khó thấy mồ.
    - Cứ tả như lần nào cô bé làm luận văn tả người vậy... nhưng mà lần này, ngừng nhai thì mới tả được, nhai hoài biến thành con thỏ không sợ sao?
    Cô bé ngượng, bỏ chạy vào nhà. Tôi vẫn ngồi trên xe đạp vịn cổng rào chờ Thục ra. Hàng rào nhà Thục trồng toàn một loại cây gỗ tôi không biết tên, lá xanh mượt. Tôi nghe thoảng một mùi hương quen thuộc nồng nàn của một thứ hoa dại nép dưới chân rào. Cổng nhà Thục không thắp đèn. Tôi yên tâm không sợ ngượng ngập và yên lặng lắng nghe lũ vạt sành kêu rúc trong chân rào. Một lúc Thục đi ra với mái tóc búi cao bằng một chiếc khăn có hoa trắng lấm tấm. Thấy tôi, Thục mỉm cười. Tôi nói:
    - Chờ hơi lâu ấy nhé!
    - Ai bảo Đông không chịu vào nhà.
    - Có ai mời đâu mà vào.
    - Nhỏ em không nói gì cả sao?
    - Nhỏ nói nhiều lắm, nhưng chuyện ấy thì quên.
    Thục cười to hơn. Tôi xuống xe và bước vào sân. Thục đứng dưới những chùm lá xanh khuất dưới bóng đèn từ nhà hắt ra. Tôi đứng cạnh, nhưng dưới mấy bậc thềm.
    - Đông vào nhà chơi.
    - Nếu được ở ngoài này thì thích hơn.
    - Ngoài này không có chỗ nào cho Đông ngồi cả.
    - Mấy bậc thềm này cũng là một chỗ ngồi tốt chứ, có sao đâu.
    - Sợ khách về, rồi khách rủa cả năm vì cho khách ngồi ngoài sân.
    Tôi cười:
    - Khách này dễ tánh và hiền khô. Chắc chắn không bao giờ dám như thế đâu.
    - Nhưng dù sao cũng nên vào nhà. Có ông già ở trỏng, ngồi ngoài này ông ấy "gõ" chết.
    - Thục sợ à?
    - Sợ chứ, cây roi của ông lúc nào cũng sẳn sàng trên đầu tủ.
    Tôi cười, bước vào nhà theo Thục. Lúc ngồi xuống ghế tôi hỏi:
    - Nhỏ em tên gì?
    - Hiền.
    - Chả có vẻ gì là Hiền cả.
    Thục cười. Những ngón tay Thục vân vê mép bàn. Phòng khách nhà Thục khá rộng. Trên cái máy may để ở một góc phòng có bình hoa cắm đầy hoa bất tử. Tôi biết loại hoa này rất hiếm ở đây, không biết Thục tìm đâu ra. Những cành hoa đã khô, nhưng bông thì vẫn còn tươi. Tôi thích những cánh hoa màu tím. Nó làm nổi bật những tấm voan cửa và làm tươi tắn thêm một chút cái màu áo xanh da trời của Thục. Bây giờ tôi mới biết Thục có một chiếc áo mặc ở nhà rất đẹp, và đúng là màu tôi thích. Thục búi tóc cao, trông gương mặt khác lạ, tròn, bầu bĩnh như gương mặt người thiếu nữ Nhật.
    - Xong chưa Đông?
    - Cái gì xong? - Tôi ngạc nhiên.
    - Chuyện nhờ Đông đó.
    Tôi làm bộ kêu à lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Đông ơi mi phải đóng kịch cho khéo, cho tài. Không thì lộ tẩy, mi chỉ có nước về quê mò ốc mà ăn. Tôi nói:
    - Xong rồi, phá cho cuốn phim nó hư, trắng bóc, không rửa ra được một cái hình nào.
    Một thoáng vui mừng hiện ra trong đôi mắt chớp nhanh của Thục. Nhưng Thục hỏi:
    - Phim hư đâu?
    Câu hỏi làm tôi rợn người. Nhưng tôi bình tĩnh được ngay.
    - Phim hư thì quăng đi, giữ làm gì.
    Tôi thấy ngay câu nói của mình không được ổn. Tôi vội nói thêm cho chắc ăn:
    - Tôi quăng đại trong góc nhà, chắc hắn không tìm được.
    - Nếu người bạn của Đông tìm được sao?
    - Dĩ nhiên không có hình cho hắn rữa.
    Tự nhiên tôi thấy câu chuyện có vẻ ngớ ngẩn, buồn cười. Tôi lờ mờ đoán biết Thục cũng hiểu đó chỉ là một cái cớ để có một buổi tối hôm nay ngồi nói chuyện riêng với Thục mà không có dì Hạnh ngồi bên cạnh. Tôi đưa mắt nhìn quanh, một tiếng động nhỏ cũng làm tôi e ngại. Tôi đang thắc mắc về một người đàn ông trong nhà này, thắc mắc về ba của Thục. Ông là một người đàn ông tóc muối tiêu, gương mặt dữ dằn hay hiền hòa vui vẻ. Nhưng ngồi một lúc lâu tôi vẫn không thấy có ai ngang qua phòng khách. Hiền cũng biến đâu mất, nhưng tôi hình dung được cái miệng nhai kẹo của cô bé. Tôi hỏi một câu thật vô duyên:
    - Thục có thích nhai kẹo không?
    - Thích.
    - Không sợ sâu răng à?
    - Không.
    - Thục gan nhỉ?
    Hiền bỗng bưng lên cho tôi một ly nước lọc có những vụn đá nhỏ. Tôi nói cám ơn và nhìn Hiền cười. Hiền chạy vụt đi, cái vẻ bướng bỉnh biến mất. Tôi nghĩ đến những viên kẹo ngọt trong chiếc miệng xinh xắn của Hiền.
    - Hiền nó khôn hơn Thục nhiều.
    - Thục mà khờ thì thiên hạ ở thế gian này chết hết.
    - Thật đấy, Thục hiền khô.
    - Cứ nói như dì Hạnh. Hai người mà hiền tôi không hiểu nổi.
    - Hạnh ở nhà?
    - Ở nhà và đang khóc.
    Thục ngạc nhiên:
    - Sao lại khóc?
    - Đã bảo, tôi không hiểu nổi.
    - Sống chung trong một căn nhà chắc Đông hay ăn hiếp Hạnh lắm nhỉ?
    - Trời đất, ai bảo Thục thế?
    - Thục nghĩ thế. Con trai bao giờ cũng ưng làm tàng một chút.
    - Một chút thôi thì có sao đâu.
    - Nhưng con gái thì vẫn hay tủi thân.
    - Con gái sinh ra là để khóc. Trời còn thừa nước mắt sau những cơn mưa của trần gian nên cho hết vào mắt con gái.
    - Đông nói chuyện hay ghê.
    Tôi đỏ mặt. Lần đầu tiên trong đời mới được một người con gái khen ăn nói có duyên. Trong khi dì Hạnh vẫn bảo là tôi vô duyên nhất thế giới. Tôi sung sướng ngó Thục. Bây giờ tôi thấy Thục hiền, xinh xắn như một con cánh cam.

Chia sẻ trang này