1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

HT-CSKN: Truyện ngắn - Tìm lại xúc cảm thời học sinh

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi quyetlan, 15/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Tôi đạp xe quay về nhà, nghe tiếng nhạc ở trong, tôi mới nhớ lúc đi quên tắt máy. Tôi vào ngồi ở ghế tưởng tượng ra căn nhà sẽ vắng dì Hạnh ít nhất là ba ngày. Tôi phải đi ăn cơm tiệm. Hay tôi tới nhà Khôi ăn nhờ. Tôi bắt đầu bối rối. Nhà vắng quá. Dì Hạnh vừa đi như là đã đi lâu, đi không về. Tôi đi loanh quanh, hết ngoài thềm rồi vào trong phòng chờ sáng. Đến khi tiếng chim kêu nhiều ngoài cây và nắng ửng một chút trời tôi biết trời đã sáng hẳn. Tôi ra vườn cắt hoa theo lời dì Hạnh. Tôi chọn hoa lung tung, thấy cái nào đẹp tôi cắt. Được thật nhiều tôi mới mang cắm vào bình rồi ngồi nhìn. Tôi có ý định sẽ biên một bức thư cho Thục ngay trong buổi sáng nay. Hàng nhạc ngựa bắt đầu reo bên ngoài, và chuyến xe lửa thứ nhì cũng là chuyến cuối cùng vừa rời tỉnh. Tôi nghe tiếng máy nổ, lướt qua nhà rồi mất hút.
    Tôi lên phòng ngồi vào bàn viết thư cho Thục. Nhưng bức thư chỉ ghi được ngày tháng và một chữ "Thục mến" rồi tôi thấy ngại ngùng. Nói chuyện thì nói gì cũng được Thục nghe, hay không nghe cũng chả ăn nhằm gì, nhưng biên thư mà Thục không nhận thì tôi quê chết, có nước bỏ trường mà đi, bỏ tỉnh mà trốn. Tôi ngồi nhìn qua cửa sổ thấy nắng lên ấm áp trên các lá cây xanh, trên mái nhà, trên những sợi dây điện. Tôi cũng thấy ấm áp trong lòng một chút. Dù sao Thục cũng đã hiểu tình cảm của tôi đối với Thục. Bây giờ là lúc tôi phải yên lặng, càng yên lặng càng tốt. Có nên chăng? Tôi lo sợ tiếng nói của mình quá chậm. Thục nghe người khác nói như thế rồi. Và Thục có bồ. Tôi tưởng tượng ra cảnh bồ Thục dắt Thục đi ciné, đi ăn kem, đi dạo, hẹn hò trong công viên gặp tôi chắc tôi ngượng và xấu hổ lắm. Tôi nghe đau nhói trong trái tim mình. Tôi yêu Thục thật? Chắc là thật đứt đuôi rồi. Bây giờ tôi thấy nhớ Thục. Nhớ lại hồi đêm ngồi với Thục trên băng đá công viên, nhớ lúc chở Thục về. Nhớ bóng Thục băng qua bóng cây vào nhà. Nhớ con đường thơm ngát như hương của một thuở ban đầu biết yêu người. Thấy tình yêu của mình làm mềm cây lá, mềm trời đất.
    Nắng đã lên cao bên ngoài vườn. Hàng nhạc ngựa bắt đầu reo trong gió sớm. Một ngày đẹp trời, mây ở cao trên đầu, xanh biếc. Cuối cùng tôi bỏ dở bức thư, tới đứng bên cửa sổ, nhìn nắng lên mang theo hương đất và sương khói bốc. Tiếng chim hót nhiều trong cây lá, tiếng hót gợi lên những tình cảm êm đềm. Tôi cũng êm đềm nghĩ tới Thục. Tỉnh lỵ chứa chan những ngày tháng mới, những con đường, những góc phố, những khoảng sông, rồi cũng sẽ rộn ràng một thứ tiếng hát chỉ có hai người nghe thấy. Hiểu được và say sưa. Tôi và Thục. Tình yêu vừa chớm nở, vừa bắt đầu. Thời gian êm êm trôi, vỗ nhẹ vào lòng như tiếng sóng. Còn hai tuần nữa tôi đi thi. Tôi nhớ ra điều đó trong sáng hôm nay. Và dù sao tôi cũng thấy một chút e ngại. Tôi trở vào soạn lại một số sách, thấy có nhiều cái mình chưa ngó đến. Tôi cười, trên những trang sách mới tinh tôi thấy loang loáng bóng Thục. Tôi sẽ ôn lại bài và sẽ đến trường với một chút yên tâm. Tôi mang một quyển sách ra ngoài bao lơn, bắt ghế sích đu nằm đọc nhẩn nha. Những cánh mây bay qua những trang vở, những cánh mây trong bầu trời sáng hôm nay đẹp quá.
    Tiếng chuông reo làm tôi giật mình. Tôi đứng bật dậy nhìn ra cổng thấy Khôi đang đứng đợi. Tôi chạy vội xuống mở cổng cho Khôi. Tôi mời nó vào nhà. Khôi hỏi:
    - Không đi đâu à?
    - Coi nhà.
    - Còn Hạnh đâu?
    - Đi Sài Gòn ít hôm.
    - Ở nhà một mình?
    - Một mình.
    Tôi bật cười bảo Khôi:
    - Chứ với ai mà không một mình.
    - Buồn chết.
    - Không những buồn mà còn sợ đói nữa. Đang nằm lo không biết trưa nay ăn cơm đâu. Chắc là ra tiệm.
    Khôi ngó quanh quất, đùa:
    - Sợ ma không?
    Tôi cười. Hai đứa nói chuyện trên lối đi thay vì vào nhà. Khôi di di chân mình trên sỏi. Tôi hỏi:
    - Đi đâu sớm vậy?
    - Buồn, định tới rủ mày đi lòng vòng.
    - Thì đi, có gì để không đi được đâu.
    - Mày học bài hết chưa.
    - Còn vài môn chưa học, nhưng không sao. Thức khuya vài đêm là xong.
    - Có đứa đã thảnh thơi rồi đó, mình như vậy là hơi bê bối.
    - Thi đậu mày làm gì, Khôi? - Tôi hỏi.
    - Học nữa.
    - Dĩ nhiên nhưng tao muốn hỏi đời sống có gì khác, tình cảm sẽ có gì khác.
    - Chắc vẫn vậy.
    - Tao mơ hồ thấy rồi sẽ đổi khác nhiều. Nhiều chứ, tao không nói rõ được, nhưng cảm thấy như vậy.
    - Còn rớt?
    - Đậu hoặc rớt, cũng là một chuyện thay đổi. Vui hay buồn, thế thôi.
    - Mong đừng đứa nào rớt.
    - Mày chờ tao một chút.
    Tôi vào lấy xe, mặc bộ đồ mới. Rồi trở ra. Tôi ngạc nhiên thấy lần đầu tiên trước khi ra phố tôi mới để ý đến cách ăn mặc, nhất là chải tóc. Ngày xưa tôi không để ý tới. Đi là đi. Tóc tai như thế nào mặc kệ, chỉ cần đưa bàn tay lên vuốt một cái, năm ngón tay thay chiếc lược gỡ tóc. Bây giờ tôi đã khác, Khôi ngó tôi:
    - Diện dử.
    Tôi cười, huýt sáo. Hai đứa dắt xe ra cổng. Tôi khóa cổng lại bỏ chìa khóa vào túi. Hai đứa lên xe và đạp đi. Tôi hỏi Khôi:
    - Đi những đâu?
    - Đi lòng vòng một chút đã, rồi tính. Mày còn tiền ngồi quán.
    - Còn, một ít.
    - Thế được rồi. Tao cũng muốn hút thuốc. Việc trước tiên mày mua một bao thuốc mới, một hộp diêm đầy.
    - Sẽ có.
    - Rồi tao nói cho mày nghe một chuyện.
    - Quan trọng?
    - Có vẻ như quan trọng.
    - Của mày?
    - Tình cảm của tao thì đúng hơn.
    Tôi cười:
    - Vấn kế, nhờ tao gỡ rối tơ lòng hả? Đừng hy vọng gì nhé. Bởi vì tơ lòng của tao cũng đang rối bời mà không biết làm sao gỡ ra đây.
    - Không, tao muốn tâm sự một chút với mày. Hai đứa nghe, biết rồi bỏ qua, mình còn mấy ngày thi sắp tới. Và ít nhất một năm nữa để ra khỏi trường. Sau đó hoặc còn ở đây hay đi nơi khác.
    Hai đứa đi lòng vòng ra công viên. Khôi bảo tôi đứng chờ nó đi mua bao thuốc rồi trở về. Tôi nói:
    - Bao thuốc trong túi tao còn.
    - Đợi vào quán hãy khui bao mới.
  2. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Tôi và Khôi đứng hút thuốc giữa những người đi dạo buổi sáng trong công viên. Hôm nay trông Khôi có vẻ đứng đắn, quan trọng và gương mặt đượm buồn. Tôi và nó thân nhất trong lớp. Chuyện tôi nó biết, chuyện nó tôi cũng biết.
    - Xuyên nó nhắc mày hôm qua, mày còn nợ nó cái gì phải không?
    Tôi cười:
    - Không nhớ được, nhưng sắp trừ được nợ rồi. Mai mốt đợi dì Hạnh về.
    - Nó là bạn của con Hiền đấy, mày liệu mà giữ hồn.
    - Hiền, em của Thục?
    - Còn giả vờ hỏi nữa, mất hồn chưa bạn?
    Tôi cười:
    - Thế thì tao phải có quà cho Xuyên mất rồi. Chết cha, từ trước giờ tao đâu có biết, ăn nói bậy bạ quá, nó học lại con Hiền, rồi nhỏ này học lại chị nó. Chết tao.
    - Hiền vẫn ghé nó chơi hoài.
    - Sao không nói với tao?
    - Chuyện của mày ai mà biết được. Tôi đấm Khôi:
    - Mày xạo, định hại tao thì nói.
    - Coi bộ mày luống cuống dử. Thục nó nghiền nát trái tim mày ra trăm mảnh chưa?
    - Chưa.
    - Liệu mà đi bọc sắt trái tim thì vừa. con gái khôn lắm mày à.
    Kim chở Uyển từ đâu chạy tới ngang trước mặt tôi và Khôi thì thắng xe lại. Chiếc xe solex thắng gấp, bánh chao đi như sắp ngã. Kim cười, tắt máy hỏi:
    - Hai ông làm gì đứng đây? Ngắm màu áo nào?
    - Đừng hiểu lầm.
    - Không đứng ngắm các cô đi đò bên sông qua chứ ngắm ai, ngắm cây cối à?
    - Ngắm cây cối, cũng thơ mộng chán. Cần gì phải ngắm các cô học trò?
    Uyển nheo mắt:
    - Thục đâu anh Đông?
    - Thục ở nhà Thục.
    - Trả lời thế mà cũng trả lời. Anh Đông quê một cục.
    - Chứ biết trả lời sao bây giờ, làm như người ta bỏ Thục trong túi áo.
    - Biết đâu.
    Khôi hỏi:
    - Còn hai cô, đi đâu đây?
    - Tụi này vừa mới ăn phở chân cầu xong. Đi lang thang.
    - Sướng nhỉ?
    - Hơi sức đâu mà buồn như anh, chỉ khổ thân.
    - Sao biết người ta buồn?
    - Mắt anh khói bốc lên nghi ngút thế kia, dấu sao được.
    - Nói ẩu, có rảnh đi uống cà phê với tụi này. Tôi mời. - Gì chứ ăn uống lúc nào tụi em cũng sẵn sàng.
    Tôi cười:
    - Uống thôi, chứ không có ăn. Tới cà phê Thủy đi.
    - Uống chịu hả?
    - Trả tiền đàng hoàng, yên tâm.
    Kim và Uyển cười rúc rích. Tôi và Khôi lấy xe chạy theo xe Kim. Bốn người vào quán chọn chiếc bàn gần quầy của Thủy. Kim ngó tôi nheo mắt nói:
    - Hôm nay Thủy ngồi "két", tha hồ cho anh Đông thiếu nhé.
    Thủy chạy ra, ba người con gái quay nói chuyện với nhau. Chuyện dòn như bắp rang.
    Trong lúc tôi và Khôi ngồi yên lặng hút thuốc. Một lúc Thủy mới nhớ ra, quay lại hỏi:
    - Ấy chết, quí vị uống gì?
    Khôi cười:
    - Tôi chết khát nãy giờ rồi.
    - Xin lỗi anh Khôi nhé, mải lo chuyện nên em quên.
    - Một mình tôi sao, còn tên kia nữa chứ?
    Thủy bẽn lẽn:
    - Xin lỗi luôn Đông, kỳ quá, anh Khôi cứ trêu người ta.
    Khôi bảo:
    - Thôi, ngượng làm gì cô chủ quán, cho tôi ly cà phê sữa đá đi, nhiều nhiều nước đá, đập nhỏ ra nhé. Còn hai cô kia uống gì. Đông nữa.
    Tôi nói:
    - Cà phê sữa đá.
    Kim gật đầu:
    - Kim và Uyển cũng thế.
    - Chờ một chút, các bạn nhé.
    - Yên chí, cô chủ dễ thương.
    Thủy ngượng bỏ chạy đi. Kim nhăn mặt:
    - Nhỏ Thủy để nhạc quê ba cục. Thay băng khác đi Uyên.
    - Biết thay gì bây giờ.
    - Ta đi thay cho.
    Kim vào trong, băng nhạc được ngắt giữa chừng để Kim thay băng khác. Kim trở ra, tươi cười:
    - Nghe được không quí vị, toàn nhạc êm dịu. Vừa uống cà phê vừa nghe, rất thích.
    - Kim có tài quảng cáo. Mai mốt đi theo quảng cáo sơn đông chắc đông khách hàng chiếu cố lắm.
    Kim nguýt tôi bằng đuôi mắt dài. Thủy mang cà phê ra. Bốn chiếc phin và bốn cái ly sẵn đá. Cà phê đang nhỏ từng giọt xuống. Khói quyện thơm thơm. Tôi khui bao thuốc mới, Khôi hút liên miên. Có hai cô gái nên cà phê không nói chuyện gì được với tôi. Khôi bảo để về nhà. Thủy cũng ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi về chuyện thi cử. Cả ba đều mong ngày bãi trường. Tôi chợt nhớ ra mùa hè vẫn còn. Những cành phượng vẫn còn đỏ một cách vô tình trong trí nhớ tôi.
    Khôi bảo:
    - Còn mùa hè thì sao?
    Kim cười, cắn chiếc muỗng bao cà phê:
    - Anh Khôi ngủ mơ chắc.
    - Lúc nào mà chẳng ngủ mơ, đời là một cơn mơ dài mà.
    Cả bọn cùng cười. Tôi lấy đá bỏ vào ly cho Kim và Uyển. Những viên đá nhỏ tan rất nhanh. Tôi nói với Thủy:
    - Cho thêm đá chứ cô chủ quán.
    - Có ngay.
    Uyển nheo mắt:
    - Nhưng anh đừng có "đá" người ta đấy nhé.
    Tôi lườm Uyển:
    - Giữ mồm giữ miệng một chút. Ăn nói như thế có ế chồng thì đừng có khóc.
    - Ai thèm, yêu thương chi cho khổ. Để người ta yêu mình thôi, trong khi mình tỉnh bơ đá lông nheo với người khác, thảnh thơi và vui vẻ hơn.
    - Nghe cô ăn nói thấy mà ghê.
    - Thục của anh bộ không ghê sao, làm như chỉ có mình Thục là hiền.
    Kim chanh chua:
    - Phải rồi, khi người ta phải lòng nhau người ta đều hiền cả. Những người dữ không có tình yêu.
  3. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Khôi nói:
    - Có chứ, phải có thêm hai cái búa chẻ củi nữa.
    - Anh không có búa nên Nhàn của anh bay mất.
    Uyển trêu:
    - Con sáo sang sông rồi.
    - Con sáo sổ ***g rồi, anh Khôi chắc đang cần một tạ gừng.
    Tôi bảo:
    - Đừng động chạm tới tình cảm riêng tư của người ta chứ. Đừng nên đùa trên nỗi đau khổ của người khác.
    - Anh Khôi sức mấy mà đau khổ, anh chỉ đau khổ giả vờ.
    - Thật hay giả vờ người ta cũng đang đau khổ.
    - Thật thì được, giả vờ không thể tha thứ được. Đau khổ cho đến chết mới thật sự yêu thương nhau.
    Khôi thở dài não ruột:
    - Tôi đang chết đây.
    - Chết vì một người khác thì có.
    - Ai thế Kim?
    - Suỵt, bí mật, chiều ta nói cho mi nghe. Chỉ có mình khám phá ra thôi.
    Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Khôi. Kim cười:
    - Anh Đông cũng mù tịt luôn. Chuyện này anh thua Kim rồi. Anh Khôi muốn giữ bí mật thì hối lộ nhỏ này đi, không thôi anh khó làm ăn à.
    Khôi cười:
    - Không sợ, chả có gì hết.
    - Rồi anh đừng hối hận nhé.
    - Cho Kim dọa suốt năm luôn.
    Thủy nói:
    - Thủy chả hiểu gì hết.
    - Uyển cũng mù luôn.
    Tôi đang lắng nghe một đoạn nhac. Nhạc ở đây không chọn lọc. Có những bản khá xen vào đó có những bản quá tồi. Tôi thích nghe nhạc ở nhà, trong phòng khách lúc đêm thật khuya và tắt hết đèn. có một lần dì Hạnh suýt chết giấc vì không ngờ có tôi đang ngồi trong bóng tối. Khi dì bật đèn lên thấy tôi ngồi lù lù trong ghế rộng, dì kêu thét lên. Tôi hoảng hồn chạy tới đỡ cho dì khỏi té xỉu. Dì Hạnh nghe nhạc bằng một bóng đèn nhỏ, vàng, đủ soi bóng dì trong đêm tối. Dì thường nằm trên ghế dựa, đọc một đoạn sách, vừa nghe nhạc. Nghe nhạc ở đây không thích thú chút nào. Nhưng tôi vừa nghe được một đoạn nhạc hay. Khôi nói:
    - Trưa nay nhà nào còn dư cơm cho Đông nó ăn nhờ một bữa.
    - Bộ dì Hạnh bỏ đói à?
    - Không, Hạnh đi Sài Gòn.
    Kim tròn mắt:
    - Ủa, đi Sài Gòn gì bất tử vậy, bao giờ Hạnh về, anh Đông?
    - Vài hôm.
    - Rồi anh đi lang thang à?
    Khôi bi thảm giùm tôi:
    - Nó không có cơm ăn, áo mặc. Ai dám nuôi nó không?
    Uyển ngó Thủy:
    - Chắc chỉ có Thủy là đầy đủ can đảm đó.
    - Tôi không uống cà phê sữa trừ cơm đâu đấy nhé.
    Cả bọn phá ra cười làm Thủy ngượng cứng không nói được lời nào, Uyển nói:
    - Anh Đông không nấu cơm được mà ăn sao. Năn nỉ tụi này đến nấu cho, nhưng anh đi chợ.
    - Anh Khôi nữa, hai người xách giỏ đi chợ thì tụi này tới nấu cơm liền, tình nguyện và vui vẻ để đức lại cho con cháu.
    Khôi cười:
    - Đồng ý, thử coi ai can đảm hơn ai.
    - Bằng lòng không Uyển, cả Thủy nữa.
    Uyển nói:
    - Bằng lòng, anh Đông với anh Khôi thua là cái chắc. Hai anh xách giỏ đi chợ, ngày mai cả tỉnh đều biết. Thủy đồng ý đi Thủy, mình thắng là cái chắc.
    Thủy e thẹn, nhìn tôi nói:
    - Thủy thua trước, ngượng lắm.
    - Vậy thì để hai đứa này, nhưng kẻ thua phải mất cho người thắng cái gì?
    - Một chầu kem, một chầu cine?
    - Ít lắm.
    - Thôi đừng có đùa, lỡ mình thua thật thì khổ.
    - Mày không dám đi chợ à?
    - Dĩ nhiên là dám, nhưng tao sợ gặp mấy con nhỏ quen bán thịt bò. Nó cười bể chợ.
    - Khôi cũng chợt nhớ tới đứa em gái của Nhàn cũng có một sạp hàng trong chợ. Khôi đành chịu thua:
    - Thôi, chịu thua trên nguyên tắc. Con trai không nên xách giỏ đi chợ, nhiệm vụ thiêng liêng đó là của con gái. Con trai không nên xía vô, chỉ nằm ngủ chờ đánh thức dậy ăn thôi.
    Uyển cong môi:
    - Vậy anh Đông chịu khó ăn cơm tiệm chờ ngày Hạnh về.
    - Kim bảo:
    - Đề nghị anh Đông tới nhà một người.
    Uyển ngó Thủy, rồi thúc vào hông Kim nói:
    - Không nên nói ở đây, nguy hiểm.
    Bốn ly cà phê cạn khô. Thủy vào trong mang ra một bình trà. Nhưng Kim và Uyển đứng lên xin về trước. Tôi và Khôi còn ngồi lại. Thủy bỏ vào ngồi trong quầy. Khôi nói:
    - Thủy có vẻ buồn.
    - Biết làm sao bây giờ?
    - Mày cũng nên nói gì cho tao còn tới đây uống cà phê thiếu nợ chứ?
    Tôi cười:
    - Đời là một nỗi buồn lớn mà.
    Tôi nhìn Thủy, nàng quay vội đi tránh cái nhìn của tôi. Đôi mắt Thủy buồn quá, cái dáng ngồi cũng buồn. Thủy chỉ dám nói chuyện với tôi khi có đông đủ bạn bè. Một mình Thủy không dám nói gì hết. Và tôi cũng không có gì để nói với Thủy. Tôi thở dài. Khôi bỗng nói:
    - Bây giờ nói mày nghe chuyện tao. Lúc nãy không nói được.
    - Nói đi.
    - Mày sẽ không ngờ.
    - Nói đi, dĩ nhiên chuyện bất ngờ rồi, nếu tao biết thì đâu có cần mày nói.
    Khôi ngần ngại một lúc rồi mới nói:
    - Phiến vừa biên thư cho tao, một bức thư đầy tình cảm. Tao bối rối quá, mày thấy thế nảo
    - Nội dung bức thư?
    - Đại khái Phiến chia buồn chuyện tao với Nhạn Nhưng đó chỉ là một cái cớ. Phiến nói rất quí mến tao, từ lâu, từ trước khi có chuyện tao với Nhạn.
    Phiến cũng được, tội gì mày phải đau khổ với Nhạn. Người đi qua đời tôi rồi.
    - Tao đang phân vân một chuyện.
    - Chuyện gì?
    - Ẩn.
    Tôi chợt nhớ tới Ẩn:
    - À, rắc rối nhỉ?
    - Vì thế, tao chỉ nói cho mày nghe biết rồi bỏ qua. Tao không muốn Ẩn buồn, tình bạn đáng quí, đáng giữ hơn.
    - Nhưng mày không thể làm gì khác hơn được, mày cũng quí mến Phiến vậy?
    - Dĩ nhiên.
    - Thế, làm sao tránh được. Chuyện tình cảm mà.
    Khôi dụi thuốc, uống một ngụm nước trà, buông thõng:
    - Thôi, bỏ qua, kỳ thi này tao phải đậu.
    Tôi không biết khuyên Khôi thế nào. Tự nhiên rồi gần kỳ thi đứa nào cũng dính vào chuyện tình cảm. Tôi cũng vậy, kỳ thi này tôi phải đậu. Tôi vừa thoáng thấy bóng mẹ tôi. Đôi mắt hiền từ của bà, gương mặt khắc khổ ấy. Tôi rớt, người buồn nhất có lẽ là mẹ tôi.
    - Tao cũng vậy, tao cũng phải đậu. Rớt mẹ tao sẽ khóc.
    Khôi bảo tôi tính tiền. Tôi ngại gặp Thủy, tôi đưa tiền cho Khôi vào quầy. Nó đứng nói chuyện với Thủy một lúc lâu trong khi tôi ra đứng đợi bên ngoài. Lúc ra, Khôi nói:
    - Thủy nó buồn thật, nói chuyện với tao như sắp khóc.
    - Chuyện gì?
    - Nó bảo nghỉ hè xong nó bỏ trường.
    - Theo chồng à?
    - Mày nói ác, nó sang tỉnh khác học.
    Tôi yên lặng đạp xe bên cạnh Khôi. Hai đứa không nói gì thêm. Tới ngã rẽ Khôi về một mình, tôi về nhà. Tôi có ý định ghé Thục nhưng rồi đổi ý. Suốt mấy ngày dì Hạnh đi vắng tôi muốn nằm nhà ôn lại bài. Buổi trưa, tôi nghĩ tới bữa cơm vội vàng ngoài quán, tự nhiên tôi thấy buồn, và có cảm giác như dì Hạnh đã rời khỏi căn nhà này mãi mãi. Tôi chỉ còn lại có một mình, lẻ loi như chiếc bóng đổ dài trên thềm cửa củ.
  4. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Chapter 6
    Ngày thứ hai dì Hạnh vắng nhà, tôi đang nghĩ tới bữa ăn trưa ngoài phố. Buổi trưa nắng sửng sốt mà đạp xe ra mãi tới chợ để ăn cơm rồi đạp xe về tôi thấy nản. Buồn quá, tôi buông quyển sách, xuống nhà nghe nhạc. Tiếng chuông làm tôi sững người ngỡ dì Hạnh về sớm, nhưng người gọi cổng lại là Kim. Tôi ngạc nhiên hỏi:
    - Đi đâu vậy.
    Kim cười, chìa cho tôi mảnh giấy:
    - Của nàng đưa cho chàng đó, chàng đọc đi. Thông điệp gay cấn nhất thế giới.
    Kim lúc nào cũng đùa được, trong lúc tôi đọc mảnh giấy gấp làm bốn thì Kim đã vội chạy đi. Tôi không kịp gọi. Kim cũng không chịu nói gì thêm. Tôi nghĩ, Thục viết cho tôi chắc có chuyện gì cần thiết:
    "Đông,
    Nghe Kim bảo Đông phải ăn cơm ngoài phố không ngon, lại xa quá, nắng dữ dội cả buổi trưa. Thôi, trưa nay Đông ăn cơm nhà. Kim và Thục bàn nhau rồi, bây giờ đi chợ, rồi tới nhà nấu cơm Đông ăn. Bài vở học hết rồi nghe, bây giờ chỉ còn ngày ứng thị. Thôi Đông đợi ở nhà. Kim cũng dễ thương chứ, đừng có ghét người ta nữa. Có Kim, Thục mới dám tới nhà Đông, không sức mấy dám tới. Thục"
    Tôi sung sướng bỏ mảnh giấy vào túi áo. Chữ Thục đẹp quá, những lời Thục viết thật dễ thương. Dễ thương như buổi trưa nay, dễ thương cả ngày nay. Tôi không còn khó chịu với tánh vui đùa đôi khi hơi quá lố của Kim nữa, ít ra Kim cũng thấu hiểu tình cảm và tình cảnh của tôi và Thục. Tôi nghĩ rằng chuyện Thục tới nhà nấu cơm, đi chợ là do Kim bày ra chứ Thục không bao giờ dám nghĩ tới. Kim dễ thương vô cùng, vậy mà lúc nãy chả chịu nói trước để tôi cám ơn, khen ngợi Kim. Tôi chạy vào phòng mở nhạc lớn rồi chạy ra ngoài thềm đứng nghe. Trong khu vườn nhỏ tự nhiên tôi có cảm tưởng chim **** sẽ bay đầy, hoa nở hết những nụ búp. Khi thục xách giỏ vào nhà. Cây lá sẽ vẫy mừng, và lòng tôi bát ngát như biển xanh. Tôi nghe máu trong thân thể mình chạy những nhịp mạnh nhất, trái tim nồng nàn nhất. Buổi sáng hôm nay đẹp nhất. Tôi lên phòng ôn lại bài. Tôi thấy những dòng chữ như múa reo, nhảy nhót vui đùa trước mắt. Nhưng rồi tôi cũng hồi hộp để lắng nghe tiếng chuông gọi cổng. Nếu trường hợp gì xảy ra khiến Thục không đến được mà người đến lại là Kim thì chắc Kim hết dễ thương. Tôi cũng buồn bã chết được. Tôi nhìn đồng hồ từng chập, nghe nhịp tim mình đập loạn theo từng trang sách tôi đọc qua. Tiếng chim kêu ngoài cây lá cũng nôn nả thúc bách. Hàng nhạc ngựa say gió cũng như muốn kéo thời gian chậm lại. Đường từ nhà Thục tới chợ, rồi từ chợ về đây tưởng như xa ngàn dặm. Tôi cố nhắm mắt để không nghĩ ngợi gì thêm, để tin rằng rồi Thục sẽ đến, cuối cùng em sẽ đến.
    Thục tới thật, tôi nghe tiếng chuông gọi cổng là phóng xuống cầu thang. Tôi vừa chạy vừa trách mình quá lo xa. Những kẻ lo xa là những kẻ tự làm khổ mình trước tiên. Thục đến đó, xinh tươi trong màu áo, rực rỡ nụ cười dưới dàn hoa giấy đỏ thắm. Bên cạnh là Kim, Kim ôm lỉnh kỉnh những gói giấy. Kim dễ thương vô cùng. Tôi mở cổng, Thục và Kim vào. Mặt Thục đỏ ửng, ngại ngùng nói:
    - Nếu bạn Đông đến chơi thì sao?
    Tôi tươi cười:
    - Không mở cổng, nó tưởng đi vắng, nó bỏ về.
    - Sợ quá.
    - Đừng sợ Thục, không có gì hết, cứ xem? như ở nhà.
    Kim thúc hông bạn:
    - Phải liều, cứ sợ mãi rồi làm sao. Khi người ta yêu nhau người ta liều dễ sợ. Nhảy qua năm bảy ngọn núi, trèo qua cả chục trái đồi, bơi qua hai mươi mấy cái biển cũng dám nữa là.
    Tôi suỵt Kim. Thục càng đỏ mặt khi nghe Kim nói. Tôi đành phải đánh trống lãng.
    - Kim nói nghe ghê, chứng tỏ con người đầy kinh nghiệm.
    - Kinh nghiệm gì, đừng có hiểu lầm tai hại nhé.
    - Chứ sao Kim rành quá vậy.
    - Thấy người ta.
    Kim và Thục vào nhà sửa soạn thức ăn ra bàn. Hai người bàn nhau nấu món này món kia. Tôi đứng cười. Có cảm tưởng như hôm nay hai người cho tôi ăn giỗ, một cái giỗ cực lớn. Kim hỏi:
    - Đông muốn ăn món gì?
    - Món gì cũng muốn ăn hết.
    - Người ta dễ tánh nhỉ, thế thì Thục cứ yên tâm mà trổ tài đi.
    Thục nói:
    - Miệng thì nói vậy chứ khi ăn thì tha hồ chê.
    Kim đuổi:
    - Thôi, Đông lên nhà học bài đi. Khi nào xong kêu xuống ăn. Đừng đứng lạng quạng ở đây người ta khó nấu nướng.
    - Đứng nhìn thôi chứ bộ.
    - Không được.
    - Kim hôm nay làm tàng nhỉ.
    - Lâu lâu mới được lên mặt một bữa, dại gì không làm tàng. Đông lên nhà học bài đi.
    Thục ngó tôi cười. Thục chắc cũng đồng ý với Kim đuổi tôi đi chỗ khác chơi.
    - Đi ra ngoài vườn được không Kim?
    - Đi đâu tùy ý, miễn đừng xớ rớ ở đây thì được.
    - Đi một chút trở vào được không?
    - Xong rồi, nghe kêu mới vào.
    - Khó quá.
  5. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Tuy thế, tôi cũng đi chỗ khác. Tôi đi dạo trong khoảng vườn nhỏ, đi hết lối đi trải sỏi rồi ra cổng, rồi từ cổng trở vào, hút hết cả nửa bao thuốc vẫn chưa thấy Kim gọi vào. Buổi trưa đã tới, nắng gắt và bóng tôi cụt ngủn in dưới mặt đất. Tiếng một con chim cu gáy ở đâu xa vọng tới nghe buồn buồn.
    Rồi Kim cũng gọi tôi vào. Bữa cơm được dọn sẵn. Tôi thấy nhiều thức ăn trên bàn. Trong những chiếc dĩa lớn toàn những màu sắc của rau, món ăn. Tôi sung sướng vì trưa nay Thục và Kim cùng ở lại. Bữa cơm bắt đầu với tiếng nhạc vặn nhỏ. Thục và Kim từ trong bếp ra nên mặt người nào cũng đỏ ửng. Kim hỏi:
    - Nội trợ như vầy được chưa?
    - Giỏi rồi, hai mươi trên hai mươi mỗi người.
    - Đừng có nịnh.
    - Thật chứ, giỏi quá, bữa ăn ngon, nhìn không cũng đủ thấy ngon.
    Tôi nhìn thấy mắt Thục mở lớn, sung sướng. Chúng tôi ăn chậm, nói chuyện. Phải thành thật mà nói rằng, chưa bao giờ tôi ăn thấy ngon như vậy. Kim luôn luôn pha trò trong bữa ăn để trêu tôi và Thục. Tôi sung sướng ngắm niềm vui của Thục, nghe cả niềm vui của mình nhảy quanh, như những bước chân chim. Ăn xong, Thục và Kim dọn dẹp dưới bếp. Tôi ngồi ghế nghe nhạc, thấy một ngày sắp sửa trôi qua, nhanh chóng quá. Hình như hạnh phúc thì trôi nhanh còn khổ đau thì đứng lại. Một lúc Kim và Thục lên. Tôi nói:
    - Chiều nay làm gì?
    Kim đáp:
    - Chút Kim và Thục về. Chiều Đông tự hâm lấy thức ăn và ăn một mình. Ngày mai Hạnh về rồi.
    - Đã chắc gì.
    - Thế nào Hạnh cũng về mà. Còn lo ôn bài thi nữa.
    - Tôi nhớ tới ngày thi của Thục, tôi hỏi phòng và số ký danh. Thục hỏi:
    - Đông biết để làm gì?
    - Để đi xem bảng cho Thục.
    - Người ta không biết đi xem sao?
    - Đông lắm, con trai mạnh khoẻ mới chen vào xem được, con gái chỉ đứng ngoài.
    - Thôi, sợ rớt lắm.
    Tuy nói thế nhưng rồi Thục cũng ghi số ký danh cho tôi vào trong một mảnh giấy. Tôi bỏ vào túi áo nói:
    - Ở chơi cả buổi chiều không được sao?
    Thục le lưỡi:
    - Xin ông già chỉ có buổi sáng cũng là may rồi, nhờ Kim nói đó. Ở lại có nước đi luôn.
    - Chiều nay định kêu Thục và Kim đi ciné, có phim mới.
    - Gan nhỉ, Đông đi một mình. Thục chả dám đâu, gặp người quen thì chết.
    - Có Kim mà sợ gì.
    Kim nhìn tôi, cười:
    - Kim cũng chả dám, Kim với Thục thì đi được. Có Đông mọi chuyện sẽ khác ngay.
    - Có gì khác?
    - Người ta sẽ hiểu lầm.
    - Ai muốn hiểu sao thì hiểu, mình đi chơi cũng sợ người ta nữa sao?
    - Không phải sợ.
    Thục ngồi cúi mặt nhìn những ngón tay mình. Kim đã hết dễ thương từ giờ phút này. Lẽ ra Kim phải bắt Thục đi, nói vào một tiếng. Đằng này Kim cũng có vẻ về phe với Thục. Tôi không biết nói sao hơn, đành ngồi im. Kim bỗng hỏi:
    - Đông có sách nào mới không?
    - Có mấy cuốn.
    - Không phải sách học đâu à nhà. Người ta hỏi tiểu thuyết.
    - Học bài không lo, thi tới nơi rồi mà đọc tiểu thuyết.
    - Đừng có giở giọng anh cả người ta. Học bài lúc nào chả được. Lâu lâu phải đọc sách để mở mang trí óc chứ. Học bài hoài riết "mát" thần kinh sao?
    Tôi cười:
    - Lên phòng mà lấy, có cuốn "Chuyện Tình" tha hồ mà khóc.
    - Cảm động lắm hả?
    - Bảo đảm, khóc không vơi nước mắt.
    Kim bảo Thục:
    - Hai người ngồi đó tâm tình nhé, ta đi kiếm sách đọc. Buồn quá rồi.
    Tôi cám ơn Kim. Cám ơn âm thầm. Tôi mong Kim sẽ nghiền ngẫm cuốn "Chuyện Tình" tới bảy giờ tối. Và đừng trở xuống nhà nữa. Kim vừa khuất, tôi nói với Thục:
    - Định biên cho Thục một cái thư, nhưng cuối cùng không viết.
    - Tại sao không viết?
    - Thấy làm sao, kỳ kỳ?
    - Đông viết thư chắc hay lắm, Hạnh khen Đông hoài.
    - Một bức thư, bây giờ, có nên chăng?
    Thục cười:
    - Biên thư thì người ta đọc, không biên thì thôi. Hỏi như thế làm sao trả lời được.
    - Thục không biết gì hết.
    - Biên thư mới biết được chứ.
    Tôi bỏ chỗ ngồi, tới gần Thục, nhưng Thục xích ra. Tôi cười thầm, nếu bây giờ tôi nắm tay Thục chắc có nước Thục bỏ chạy. Thục cự:
    - Đông làm vậy Kim thấy thì sao?
    - Ngồi gần thì có gì?
    - Kim cười chết.
    - Kim cười khỏi lo, chỉ lo Kim khóc thôi.
    - Không giỡn à.
    Tôi nhìn thẳng vào mắt Thục. Khiến Thục phải quay đi. Thục nói:
    - Đông nhìn gì dữ vậy, mắt Đông to quá.
    - Nhìn để xem thấy gì trong mắt Thục.
    - Thế Đông đã thấy gì?
    - Chưa nhìn rõ.
    - Nhìn như nuốt người ta mà bảo không rõ.
    Tôi cười:
    - Nhìn giữa chừng Thục quay đi.
  6. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Thục cười khúc khích. Tôi nghe hơi thở Thục rõ ràng trong ***g ngực. Tôi cũng nghe hơi thở dồn dập trong ngực mình như khi tôi chạy lên một con dốc cao. Thục nép sát người vào thành ghế, nếu không có thành ghế ngăn lại, chắc Thục rơi xuống đất. Tôi phì cười:
    - Thục làm gì mà cực khổ như thế, ngồi bình thường không được sao?
    - Tại Đông.
    - Có làm gì đâu.
    - Đông lấn người ta vào sát thành ghế, ngồi xích ra đi.
    - Ghế chật, có bao nhiêu thôi.
    - Đông trở về ngồi ghế của Đông đi.
    - Ngồi đây một chút không được sao?
    Thục ngó tôi:
    - Đã hết một chút rồi, Kim ở trên lầu Kim xuống thấy ngồi gần nhau Kim hiểu lầm.
    - Còn gì nữa mà hiểu lầm.
    - Đông kỳ quá.
    - Thục cũng kỳ quá. Cái gì cũng sợ hết. Không biết còn những gì Thục sợ nữa.
    - Thục sợ suốt đời.
    Thục vẽ những vòng tròn trên bàn. Tôi nhìn tóc Thục buông xuống vai. Tôi yêu những sợi tóc đen nhánh của Thục, nhưng không biết làm sao. Thục ngồi gần, nhưng xa cách quá. Giữa tôi và Thục chưa ai nói với ai một lời nào. Chưa nói gì, toàn những câu mưa nắng chưa ăn nhập vào đâu. Tôi biết trong mắt Thục, bây giờ đã có một vệt khói mờ, những hạt ngọc long lạnh cho tình cảm. Nhưng Thục e dè quá đổi. Thục như con thỏ bạch. Tôi chỉ dám đứng xa mà nhìn, nếu tôi ôm nó vào lòng, con thỏ bạch sẽ chết. Chết vì vỡ trái tim. Tôi thở dài:
    - Thi đậu, Thục làm gì?
    - Học nữa.
    - Chỉ biết học thôi sao?
    - Chứ biết làm gì bây giờ, à, tìm thơ của Đông đăng trên báo đọc.
    - Tôi không có gởi đăng báo.
    - Đông giấu à?
    - Tôi chép vào một cuốn sổ, chỉ đưa cho một người đọc.
    - Ai mà được Đông dành đặc biệt quá vậy.
    - Thục.
    Thục tròn xoe đôi mắt:
    - Thục?
    - Đúng, Thục có thể đọc bất cứ giờ phút nào Thục muốn.
    - Sợ Thục không cảm nổi thơ, Thục ngu dại lắm.
    - Nhưng tôi thích thế.
    - Hạnh được đọc chưa?
    - Chưa
    - Sao không đưa cho Hạnh đọc?
    - Không, dì Hạnh phải đọc sau Thục.
    Thục nhìn tôi, chớp mắt:
    - Cho Thục mượn bây giờ được không?
    - Bất cứ giờ phút nào.
    - Cho Thục mượn tối nay về nhà đọc.
    Tôi gật đầu. Phải chi tôi đã viết xong bức thư gửi cho Thục kèm luôn trong tập thơ thì không còn gì hơn. Tôi khờ quá, bây giờ tôi biết Thục sẽ nhận bất cứ cái gì tôi đưa. Vậy mà tôi cứ lo sợ. Tôi muốn đấm vào mặt mình. Tại sao tôi có thể khờ đến như thế. Thục cười:
    - Thi đậu Đông làm gì?
    - Học thêm.
    - Chỉ có học thôi sao?
    - À, viết thư cho Thục nữa chứ.
    Thục cười:
    - Có bao giờ Đông nghĩ tới một ngày nào phải xa tỉnh lỵ nhỏ bé này không?
    - Chưa. Dù sao, cũng còn một năm nữa sống ở đây. Tỉnh lỵ này đáng yêu quá. Nó êm đẹp như một giấc mơ vàng.
    - Rồi sẽ có một ngày Đông ghét nó. Con trai như một thứ thời tiết, thay đổi bất thường.
    - Còn con gái?
    - Con gái như bức tượng, muôn đời vẫn vậy.
    - Con gái là một mùa, không phải là một bức tượng. Mùa cũng có mùa này mùa khác. Nhưng tôi nghĩ mùa đẹp nhất là mùa người con gái tới tuổi biết yêu thương.
    - Không ai nói như Đông cả.
    - Chưa chứ không phải không. Tôi yêu tỉnh lỵ u hoài này, nếu phải xa nó chắc tôi buồn lắm.
    - Dĩ nhiên, nhưng con trai thay đổi tình cảm nhanh như mưa rồi chợt nắng. Ngày nào đó Đông sẽ không nói như vậy nữa, Đông sẽ nói khác.
    - Ngày đó không có đâu.
    - Tỉnh lỵ này của Thục đó, người nào ghét nó Thục cũng ghét luôn người đó.
    - Tôi yêu tỉnh lỵ này suốt đời.
    - Đông khôn quá.
    Kim trở xuống với quyển sách cầm ở tay. Kim thoáng nhìn chúng tôi, rồi cười nói:
    - Sách dầy quá, phải về nhà đọc. Về chưa Thục?
    - Về.
    - Về thật à?
    Kim nheo mắt:
    - Nãy giờ năn nỉ không được sao. Về thật chứ đùa gì nữa, trưa quá rồi Thục ơi. Về học bài.
    Tôi liếc Kim:
    - Làm như siêng học dữ.
    - Không siêng trợt vỏ chuối ai khóc dùm cho đây. Thôi về Thục ơi, mi không về ta bỏ lại à.
    Tôi bảo Thục:
    - Để Kim về một mình.
    - Nó chửi chết.
    Tôi ức Kim không thể tả. Nhưng Kim đã dẫn xe ra đứng chờ Thục. Tôi ngó Thục, chờ đợi Thục thay đổi ý kiến, Thục bối rối nói:
    - Thôi để Thục về, tối Đông có ghé nhà chơi cho mượn tập thơ nhé.
    Thục nói như một lời hẹn. Tôi không biết làm sao hơn để Thục lên ngồi cho Kim chở về. Lúc đóng cổng, Kim quay nói với tôi, nheo mắt:
    - Xin lỗi Đông nhé, ghét lắm, nhưng rồi mai mốt sẽ cám ơn nhỏ này.
    Tôi không thèm nói gì với Kim mà quay vào nhà. Tôi muốn nằm hoài, mắt nhắm nhưng tai vẫn cứ dõi nghe những tiếng động ngoài trời. Nghe hàng nhạc ngựa reo say trong gió lớn buổi trưa. Tôi yêu Thục mất. Thục về tôi thấy quay quắt trong lòng. Như vừa đánh rơi mất trái tim mình trong một cơn mưa. Tôi phải làm gì cho hết buổi chiều nay, rồi còn những ngày tháng tới. Chuyến xe lửa về ngang qua nhà. Tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt, tiếng còi hú vang, chạy dài qua các đỉnh cây. Tôi chồm dậy tới bên cửa sổ nhìn xuống đường. Cái toa xe lửa cuối cùng vừa vụt qua, những ngọn cây khua động trong nắng trưa gay gắt và những đám mây trời bay trên cao. Tôi lấy quyển sách, ôn lại những trang đã học ban sáng. Cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không hay.
    Khi tôi thức dậy trời đang có cơn mưa. Không khí thấm lạnh và gió vút đi ngoài vườn. Tôi nằm yên lắng nghe mưa đổ. Tiếng những con chim vỡ tổ gọi nhau trên mái ngói. Lâu quá, trời mới có cơn mưa. Sau cơn mưa này thời tiết sẽ thay đổi. Tôi vẫn không hiểu được, hay là rất mơ hồ trước thời tiết ở đây. Mùa hè còn chưa tới, hay đã hết khi mưa đến. Chỉ có một điều sau mỗi trận mưa, sáng sớm ra đường nghe cây lá thay đổi, những bông phượng như nở to hơn, đỏ thắm hơn. Trưa nắng, nghe ve kêu nhiều và ròn rã hơn. Tôi nằm nghe và nhớ những cái đâu đâu, từ xa xưa lắm trở về. Và khi tôi nhớ tới Thục thì có tiếng gọi cổng. Tôi chạy vội xuống nhà không kịp lấy áo mưa. Khi mở cổng tôi muốn run lên vì người gọi cổng không phải là dì Hạnh, mà là Thục. Tôi dành lấy chiếc xe đạp của Thục dắt vào sân. Thục mặc áo mưa. Trên chiếc giỏ nhỏ của chiếc xe đạp tôi thấy mấy cuốn vở mới tắm đẫm nước mưa. Tôi lấy mang vào nhà, mấy cuốn vở ướt hết không còn trang nào khô. Thục cởi áo mưa ra máng vào thành ghế. Thục có vẻ lạnh. Thục đứng co ro bảo:
    - Thục ra phố mua mấy cuốn sổ về làm nháp, không ngờ lúc về ngang đây mưa to quá, phải gọi cổng. Đông đang làm gì?
  7. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    - Ngủ mới dây.
    - Sướng nhỉ, vậy mà người ta tưởng đang học bài.
    - Định dậy rồi học, học bài trong buổi chiều thú hơn.
    - Thôi Đông lên học bài đi. Thục hơ khô mấy cuốn vở rồi về.
    - Tôi nói:
    - Quăng đi chứ còn xài được gì, nó rách tả tơi thế này, Thục không thấy sao?
    - Rồi làm sao, mai mốt chẳng lẽ lại xin tiền ba mua nữa.
    - Ngày mai Thục có vở mới đừng lo.
    - Quăng uổng lắm.
    - Chứ xài không được, tiếc làm gì.
    Tôi không cho Thục hơ khô mấy quyển vở. Tôi lấy khăn mặt của dì Hạnh cho Thục lau nước mưa bám trên mặt. Nhìn hai cổ tay tròn, trắng hồng của Thục đưa cao lên tôi nghĩ là hai cổ tay xinh xắn của con búp bê. Những cọng tóc mai bám hai bên thái dương Thục, ướt nước. Gương mặt Thục hơi xanh vì mưa lạnh, tôi hỏi:
    - Thục lạnh không?
    Thục gật đầu, mỉm môi cười. Tôi nói:
    - Lên phòng cho khỏi lạnh.
    Thục ngoan ngoãn theo tôi lên phòng. Không có Kim. Thục bớt e dè và dạn dĩ hơn một chút. Tôi đóng cửa sổ lại cho gió đừng lùa vào, mưa dừng tạt những hạt bụi nhỏ qua cửa. Thục ngồi trên mép giường tôi ngó loanh quanh.
    - Phòng của Đông đẹp quá.
    - Thế mà bị dì Hạnh la hoài, lâu lâu dì Hạnh phải lên dọn dẹp mới ngăn nắp được.
    - Ừa nhỉ, Đông không quét phòng sao giấy vụn nhiều quá, bị la là phải.
    - Trước kia có bà giúp việc. Bà đổ dùm giỏ giấy rồi quăng đi đâu mất tiêu. Định nhờ bà ấy mua cái khác thì bà nghỉ.
    - Ừa, sao lại nghỉ? Bà ấy đau à?
    - Không, con bà đau, bà xin về quê nghỉ ít lâu.
    - Rồi bà có lên không?
    - Chắc có, nhưng không biết bao giờ.
    Thục ngó quanh tìm cái gì. Tôi hỏi:
    - Thục tìm gì?
    - Đông có cây chổi không?
    - Dưới nhà.
    - Lấy lên Thục quét phòng dùm cho. Rác với giấy vụn nhiều quá thế này Đông ăn ở thật bê bối.
    Tôi cười:
    - Mỗi tuần mới dọn một lần.
    - Hôm nay cũng cuối tuần rồi, còn gì. Để tuần sau hả?
    - Dám lắm, vì cũng còn tùy siêng hay chưa siêng nổi. Đông cười.
    - Con trai bê bối ghê.
    - Lúc nãy Thục vừa mới khen phòng đẹp, sao giờ lại chê.
    - Bây giờ chê rồi, đẹp mà nhiều giấy vụn quá rối mắt.
    Tôi ngồi cười, lấy thuốc hút. Thục nhăn mặt:
    - Đông hút thuốc nhiều không?
    - Buồn hút chơi mấy điếụ
    - Tới mấy điếu lận, đừng có hút nhiều nghe, không tốt, lủng phổi à. Thục có một ông anh họ hút thuốc gì mà đến vàng tay, trông kỳ lắm. Đông đừng có giống như vậy.
    Tôi sung sướng nghe Thục dặn điều này điều nọ. Như thế Thục đã để ý tới đời sống hàng ngày của tôi. Thục như một người tình lo lắng cho người yêu của mình. Tôi ngắm Thục. Bây giờ gương mặt Thục đã bớt xanh. Trong bóng tối của căn phòng không bật đèn, gương mặt Thục trắng và đẹp như một thiếu nữ trong tranh. Thục ngồi đó. Ké né trên mép giường, hai bàn tay vòng để lên đầu gối, mái tóc dài buông rũ xuống che nửa gương mặt, thỉnh thoảng Thục đưa tay vén mái tóc qua một bên, cổ tay tròn với chiếc vòng ngọc thạch xanh biếc. Chiều nay Thục mặc áo dài màu tím than, màu áo chìm trong bóng tối. Tôi nghĩ tới bài hát trong đó có mấy câu đau đớn nói về màu áo tím. Từ lâu tôi chưa mua nổi cây đàn. Nếu lúc này có đàn tôi sẽ không ngần ngại gì mà không ngồi đàn, hát cho Thục nghe bài hát đó.
    - Đông học bài đi.
    - Không học được. Thục ngồi đó không cách nào học được.
    - Thế để Thục về.
    - Thục về lại không học được, như lúc trưa đó, Thục về tôi phải ngủ liên miên cho hết buổi trưa buồn bã.
    - Đông phải học bài chứ, Đông sắp thi rồi. Đừng thi rớt, buồn lắm.
    - Sẽ học, con trai không sợ rớt.
    - Gan thật.
    - Rớt học lại. Đậu thì được lên lớp, rớt ngồi lại học thêm một năm, lăn lộn quá chỉ thêm khổ.
    - Đông ngược đời ghê đó.
    Tôi cười. Thục với lấy chiếc gối dài ôm trong lòng. Chân Thục đu đưa một cách hồn nhiên. Tôi ngồi im lặng ngắm Thục đến khi Thục ngượng phải quay mặt đi. Bây giờ Thục đã hiểu, hay là cả hai đứa đều hiểu rõ tình cảm của người này đối với người kia. Tôi muốn nói với Thục nhiều lắm, cho đến hết cơn mưa của buổi chiều nay. Cơn mưa đã đưa Thục đến, làm ấm lại căn phòng nhỏ trơ trọi của tôi. Làm mưa bên ngoài nồng nàn, ngọt xớt từng phiến. Đồng thời tôi cũng muốn im lặng, nỗi im lặng tuyệt vời giữa tôi và Thục.
    Tôi gọi nhỏ:
    - Thục.
    Thục ngước nhìn tôi, nhưng tôi im lặng. Thục nói:
    - Gì thế Đông?
    - Sao Thục lại ghé vào trong cơn mưa.
    - Sợ lạnh.
    - Thục có nhớ gì không?
    - Nhớ, một chút thôi.
    - Đông nhớ Thục quá.
    Tôi ngạc nhiên thấy mình nói ngon lành mà không ngượng ngâp. Có lẽ tại tôi đang xúc động thật tình. Tôi cũng nhận ra lối xưng hô của mình lộn xộn, khi thì xưng tên, lúc xưng tôi. Thục cũng luống cuống:
    - Thục có gì để nhớ đâu.
    - Thục hiền lắm, xinh lắm.
    - Nhiều người khác hiền, xinh hơn Thục nữa, rồi Đông sẽ gặp.
    - Không còn ai hơn Thục.
    - Thục sợ lắm, sợ tình cảm sẽ là một cái gì tan nát, thà đừng thân thiết với nhau đỡ đau buồn hơn. Thục yếu đuối trước đau buồn.
    - Có gì đau buồn?
    - Rồi sẽ có, biết bao nhiêu nỗi buồn.
    - Thục quá lo xa.
    - Hình như nó thấp thoáng đâu đây chứ Thục không lo xa. Tình cảm ai mà đoán được, phải không Đông?
    - Đoán được chứ, không đoán được sao có cơn mưa kỳ diệu như thế này. Cơn mưa đã đưa Thục tới, xui Thục ghé lại.
    - Ừ nhỉ, Thục không biết đi đâu, lẽ ra Thục tới nhà Kim.
    - Đó, thấy không. Chúng ta đã có một mối dây vô hình ràng buộc khiến Thục phải vào đây.
    - Đông đừng nói với ai nghe. Ngượng lắm.
    Tôi sung sướng tới ngồi cạnh bên Thục. Tôi sung sướng thấy Thục không ngồi xa tôi nữa. Và tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của Thục, khiến Thục run lên, sợ hãi. Tôi yên lặng nghe hạnh phúc tuyệt vời của mình thành sóng, vỗ dào dạt trong lòng. Tôi ngửi thấy mùi thơm trên tóc Thục, hương thơm ban đầu ngào ngạt hơn bất cứ hương thơm nào. Thục rụt bàn tay lại, và tôi ngạc nhiên thấy Thục khóc.
    Tôi hỏi:
    - Sao vậy Thục?
    Thục lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn xuống má. Tôi luống cuống dỗ dành Thục, một lúc Thục nói:
    - Thục sợ lắm.
    - Có gì Thục sợ.
    - Ngày mai, ngày kia, biết Đông có còn thân thiết với Thục không?
    - Tôi yêu Thục suốt đợi
    - Thục đưa tay bịt miệng tôi. Thục gật đầu, mím môi nói:
    - Thục biết.
    - Sao Thục còn sợ?
    - Không hiểu sao Thục vẫn cứ sợ.
    - Thục.
    Tôi áp bàn tay Thục lên ngực tôi. Tiếng khóc của Thục như vỡ ra, ào lên, tan lẫn vào trong tiếng mưa đổ lớn bên ngoài. Tôi đặt trên trán Thục một chiếc hôn làm Thục sợ hãi rụt bàn tay về. Tôi nói:
    - Chỉ hôn trên trán Thục thôi.
    - Đông đừng làm Thục sợ.
    - Không có điều gì làm Thục sợ cả. Thục tin không?
  8. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Thục gật đầu. Tôi nghĩ Thục khóc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc nhất. Những giọt nước mắt nồng nàn. Tôi hứng cả trên vai áo, như hứng cả một thời thơ dại của Thục, một thời thơ dại của tôi. Và một thời để chúng tôi yêu nhau, thương nhau nồng nàn hơn mưa, ngào ngạt hơn hương mái tóc. Tôi lấy khăn lau nước mắt cho Thục, nàng ngượng, quay mặt đi. Căn phòng ấm áp hơn bao giờ. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, tưởng như thời gian dừng lại dưới chân. Mưa vẫn đổ lớn, và tôi mong mưa đừng bao giờ tạnh. ?oEm đến thăm anh một chiều mưa, mưa dầm dề đường trơn ướt tiêu điều, em đến thăm anh trời mưa gió, đường xa lạnh đầy. Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói một câu?? tôi nghĩ miên man tới mấy câu trong bài hát tình nhân đó. Tôi hỏi:
    - Thục biết hát bài hát dành để hát trong chiều mưa tới thăm nhau không?
    - Bài ?oEm đến thăm anh một chiều mưa??
    - Giỏi quá.
    - Đông hát nghe đi.
    - Không có đàn, hôm nào Đông mua cây đàn và sẽ hát cho Thục nghe bài hát đó.
    - Còn những câu gì nữa Đông?
    Tôi hát nhỏ:
    - Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói một câu. Lòng nghẹn ngào hồn anh như say như ngây gì đâu. Gió đưa cánh chim trời, đó đây cách xa vời?
    - Không phải, mấy câu chót cơ.
    - Ta ước mơ một chiều thêu nắng, em đến chơi quên niềm cay đắng và quên đường về?
    - Đông giỏi ghê, thuộc cả bài.
    - Mong như thế, mong Thục quên đường về.
    Thục cười, tròn mắt:
    - Không quên được đâu, ông già với cây chổi lông gà vẫn nhớ hơn, dù rất muốn quên đường về.
    - Đông đưa Thục đi thi?
    - Thôi, Thục đi với Hạnh, được rồi.
    - Chờ Thục về?
    - Ở đâu?
    - Trước cổng trường.
    - Không được, chờ ở xa xa, càng xa cổng trường càng tốt.
    Tôi ngẫm nghĩ một lát, nói:
    - Quán nước ở đầu ngã tư đường.
    - Chỗ đó cũng đông.
    - Thôi, ngồi đợi Thục trong công viên vậy, Thục về ngang nhớ kêu.
    Thục gật đầu cười. Tôi nhớ số phòng, số ký danh của Thục hơn nhớ ngày sinh tháng đẻ của tôi. Thục thi trường Tiền Giang, bên kia cầu, phòng số 9, số ký danh 18753. Từ đó về ngang công viên hơi xa. Phải nói là xa quá với sự chờ đợi, nhưng Thục muốn thế, tôi đành chìu nàng:
    - Mấy giờ rồi Đông?
    - Mưa còn lớn Thục chưa về được đâu.
    - Tối quá về bị la đấy nhé.
    - Nói trú mưa nhà nhỏ bạn..
    - Lúc này Thục nói dối đều đều.
    - Đừng lo, chưa bao giờ Thục nói dối dễ thương như lúc này.
    - Còn xúi người ta nói dối nữa hả?
    Tôi cười. Thục dĩ nhiên là không muốn về chút nào, nhưng đôi mắt cũng cứ nhìn ra mưa vẻ lo ngại. Tôi ngồi gần Thục, nghe trái tim mình đập loạn lên, nghe chung quanh tràn ngập những yêu thương thân ái từ đâu mới kéo về, mới nhận ra, như là không khí của căn phòng, lũ bàn ghế. Thục ké né bám lấy mép giường, tay Thục run lật bật, hơi thở Thục bàng hoàng. Tôi thấy tội nghiệp Thục, nàng như con sóc con trước đôi mắt của người thợ săn. Tôi bật cười:
    -Thục giống như một chú sóc con.
    Thục tròn mắt:
    - Người ta như vầy mà là sóc?
    - Ừ, một chú sóc con ngơ ngác, run rẩy trong tay người lạ.
    - Run bao giờ.
    - Nhìn xuống tay coi.
  9. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Thục nhìn xuống. Quả nhiên bàn tay Thục run từng hồi trong tay tôi. Thục ngượng quá giựt vội ra, mặt đỏ bừng quay đi chỗ khác. Tôi sung sướng cười thầm. Nhớ tới một đoạn truyện nào đó tôi đã đọc. Đoạn truyện tả một người con gái và một người con trai mới biết yêu nhau. Anh con trai muốn hôn người con gái nhưng không dám bèn bảo người con gái ngây thơ tin lời nhắm mắt lại. Và bất ngờ nhận được chiếc hôn nơi môi. Tôi muốn bảo Thục nhắm mắt lại lắm, nhưng tôi không dám.
    - Thôi Thục về nhé.
    - Đòi về hoài, trời đang mưa lớn không thấy sao?
    - Nhưng biết chờ chừng nào mưa mới tạnh.
    - Từ từ nó tạnh.
    - Như thế tối mất.
    - Đông đưa Thục về, lo gì?
    - Thôi, Thục về một mình được mà.
    Tôi nắm tay Thục, bàn tay đã bớt run, đồng thời hơi ấm cũng nồng nhiệt thêm. Tôi vuốt ve lên những ngón tay tròn, thon như đầu mũi viết. Thục e thẹn nói:
    - Tay Thục chỉ để rửa chén, giặt bao bố, quét nhà, không đẹp đâu.
    Tôi không nói gì, cứ để mặc cho Thục tha hồ nói. Tôi vuốt ve bàn tay, thương yêu nó, như sợ nó sắp mất. Thục hỏi:
    - Tay Thục xấu nhất trần gian, phải không?
    Tôi lắc đầu. Thục tiếp tục nói:
    - Tay Thục là bàn tay voi, to lớn, xấu xí.
    - Nhưng Đông thương bàn tay như thế.
    - Đông xạo.
    - Thật.
    - Không tin.
    - Thục muốn tin không?
    Tôi không để Thục trả lời, kéo ngay bàn tay của nàng đưa lên môi hôn. Thục ngượng quá, giựt bàn tay về và giấu luôn không cho tôi nắm nữa. Thục giận dỗi ngồi im không thèm nói chuyện với tôi. Con gái thật kỳ lạ, đã cho người ta nắm tay, nghĩa là cho luôn bàn tay mình rồi. Tôi hôn hay để dành cũng được. Khi hôn lại giận, khi nắm trong tay vuốt ve thì cho. Kỳ lạ. Tôi nghiêng mặt ngó Thục. Nàng giấu mặt sau mái tóc. Tôi nói:
    - Thục giận hả?
    - Dĩ nhiên rồi.
    - Tại sao giận kỳ vậy.
    - Tại sao hôn tay người ta?
    - Tại vì Thục cho người ta nắm tay.
    - Cho nắm tay thôi, biết không?
    - Tôi cười:
    - Thục không chịu nói trước, tưởng Thục cho bàn tay ấy luôn. Muốn làm gì thì làm.
    Thục cong môi:
    - Nghĩa là Đông chặt nó quăng vô thùng rác cũng được hả?
    - Ai làm thế, người ta giữ lấy mà hôn chứ.
    - Bộ hôn mới được sao?
    - Chứ để dành mai mốt hôn cũng vậy.
    - Để dành đi.
    Tôi cười:
    - Từ bây giờ để dành.
    Thục không thể giận lâu được, rồi bàn tay nàng cũng ở trong tay tôi. Bàn tay Thục càng mềm, vàng ấm sau những hồi cãi vã. Tôi không hiểu sao hai đứa hay gây lộn, trong khi tôi vẫn thương Thục mỗi phút mỗi giờ. Và chắc Thục cũng thế.
    - Mưa sắp tạnh rồi à nha.
    - Chừng nào tạnh hẳn Thục mới được về.
    - Người ta có chân, muốn về lúc nào cũng được chứ không xin phép ai cả.
    Tôi cào nhẹ trong gan bàn tay của Thục khiến Thục nhột vùng vẫy bàn tay định thoát ra, nhưng tôi nắm chặt quá, Thục cự nự:
    - Làm tàng hả?
    - Thua Thục xa, Thục dữ quá.
    - Rồi còn kinh khủng hơn nữa. Người ta còn mát thần kinh nữa cơ. ?" Thục cười.
    - Có thuốc chữa, đừng lo. Khi nào mát cốc lên đầu mấy cái thì hết ngay tức khắc.
    Thục bỗng vùng chạy tới cửa sổ nhìn ra một hướng trời và mừng rỡ nói:
    - Mưa tạnh rồi, Thục về.
    - Còn nước trên cây đổ xuống, cũng ướt hết áo chứ bộ.
    - Có áo mưa, Thục phải về, trời sửa soạn tối rồi, Đông cũng phải ăn cơm nữa chứ.
    - Không ăn cũng chả thấy đói.
    - Vậy Đông nhịn tới khi Hạnh về nghe.
    Thục chạy vội xuống nhà. Tôi rượt theo Thục hai đứa như đuổi bắt nhau trên cầu thang. Nhưng Thục tới trước tôi, nàng khoác áo mưa vào. Tôi nắm tay Thục lại:
    - Tối nay Thục làm gì?
    Thục nhắm mắt:
    - Như thế đó.
    - Nghĩa là gì?
    - Ngủ, trời ơi, người ta đã nhắm mắt mà không biết.
    Tôi cười. Thục vén lại mớ tóc. Thục ngó mấy cuốn vở tả tơi trên bàn. Tôi nói:
    - Tối Thục chờ Đông mang vở tới đền cho nhé.
    - Thôi Đông đừng ghé nhà buổi tối, sợ ông già lắm.
    - Chứ làm sao, vở mới của Thục đã ướt hết?
    - Ngày mai Thục ghé.
    - Trưa, sáng, chiều hay tối?
    - Trưa, chừng nào Hạnh về.
    - Sáng sớm không được sao?
    Thục nhăn mặt:
    - Sáng sớm làm sao được, phải dọn dẹp nhà cửa nữa chứ bộ. Còn đi chợ, nấu cơm.
    - Nhỏ Hiền không biết làm gì hết ả
    - Biết chứ. Nó biết ngồi cười, ăn và chê đủ thứ. Nó chê Đông cù lần đó.
    Thục bước ra cửa. Tôi dắt xe tới cho Thục. Mưa chưa tạnh hẳn, còn những hạt nước nhỏ, nhưng không làm sao giữ Thục được. Thục ngồi lên xe. Chiếc xe nhỏ. Thục nhỏ, dễ thương trong một buổi chiều trời sẫm tối. Tôi nghe những tiếng động trong bầu trời thấp, nặng nề hơi nước. Thục đạp xe chầm chậm ra cổng. Tôi dặn Thục:
    - Nhớ mai tới nhé?
    - Quên thì sao?
    - Không có chuyện quên.
    Thục cười. Tôi đẩy đằng sau xe Thục. Nàng cuống quít la tôi và đạp thẳng xuống đường. Chạy một khoảng xa biết tôi còn đứng nhìn theo phía sau lưng, Thục dừng lại đưa tay vẩy. Con đường vắng, mưa mù, hai bên đường cây lá xanh ngát, như muốn che lấp bóng Thục. Tuy nhiên tôi vẫn nhìn thấy nụ cười của Thục rạng rỡ trong những sợi mưa nhỏ.
  10. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    XIn dừng truyện ở đây, lý do không còn fu` hợp Ai thích thì PM. Post truyện khác

Chia sẻ trang này