1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hư & Thực

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emhaham, 27/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Hư & Thực

    Hoa nắng không phải là nắng hoa
    Hoa trăng không phải là trăng hoa

    Nhìn hoa nắng , ngắm hoa trăng, có lúc khởi bao nhiêu nghi tình về thực tại lung linh này.

    Nghi tình không phải là tình nghi...

    Bạn thử nghĩ xem cuộc đời con người ta ... ... ... là gì chứ khi ta suy nghĩ một cách lô gíc mà rất đơn giản rằng: Nếu ta đứng cách 1-10 mét thì ta nhìn được con kiến, xa hơn ta không nhìn thấy bằng mắt thường; Nếu khoảng cách càng xa thì con người ta càng không nhìn thấy,.... ; xa nữa là các kính viễn vọng, các vì sao lớn vậy mà cũng chỉ bằng hạt cát; trái đất lớn vậy nếu nhìn từ hành tinh khác cũng chỉ như hạt cát; vậy cứ đưa ý nghĩ của ta và chí tưởng tượng của ta đi xa mãi thì ta thấy có gì tồn tại không? Cái gì là nhỏ nhất, cái gì là lớn nhất, có ai tìm được giới hạn của nó không ??? Đúng là cuộc đời nhỏ bé, vạn vật thật hư vô!??? Ta thấy ta tồn tại, mọi người thấy ta tồn tại, nhưng so với sự mênh mông của vũ trụ mà con người chưa biết được giới hạn của nó thì ta đâu có tồn tại!? .... Vậy là mọi vật hư hư thật thật, như có như không, hư hư ảo ảo, .... Tồn tại mà không tồn tại, không tồn tại mà lại là tồn tại...... ??? Ôi!!! Ai giúp tôi biết được giới hạn nhỏ nhất và lớn nhất trong đời, ai giúp ta biết được!?
  2. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Chẳng hiểu sao, trong tôi luôn bị ám ảnh bởi niềm vui và nỗi buồn, trong cái buồn cảm thấy vui và trong cái vui đôi khi lại gặm nhấm nỗi buồn.
    Tôi thích cái cảm giác lang thang giữa chốn đông người, một mình tôi, tôi không thoát khỏi sự đơn độc và tôi lại thích gặm nhấm cái cảm giác cô độc một mình. Tự nhiên tôi thấy vậy thôi, mặc dù có niềm vui với đời sống riêng, với gia đình, với bạn bè, với công việc nhưng tôi vẫn cô đơn. Trong tôi cái giá trị thật, ảo bị cào bằng và không giới hạn...
    Tôi là người sống bởi niềm tin: tin vào chính mình và tin vào những người xung quanh. Tôi đã quen một mình trong công việc và cuộc sống riêng từ mấy năm nay. Tôi là người luôn luôn nỗ lực để tìm nguồn cảm xúc mới, nó giúp tôi có được năng lượng dồi dào để tiếp tục làm việc ...
    Có những lúc tôi nồng nàn, tôi gào thét, có những lúc tôi lại trở về sự sâu thẳm, lắng đọng...
    Cuộc đời không cái gì mất đi cả mà chỉ có được thôi, cái được lớn nhất của tôi là đã tỉnh táo hơn khi nhìn lại con đường đã đi.
    Thú thực, có nhiều lúc tôi thấy hoang mang về con đường sắp tới, nghĩ nhiều rồi mới thấy mình chẳng thực tế chút nào...
    Lúc rảnh rỗi, tôi thích đạp xe ra bờ biển vui chơi thoải mái, và cảm thấy bình yên. Có lẽ cảm giác bình yên thường trực ấy khiến tôi không còn nhiều ham muốn như ngày trước nữa...
  3. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    "
    Bình yên một thoáng cho tim em
    Bình yên ta vào đêm
    Bình yên để đoá hoa ra chào
    Bình yên để trăng cao
    Bình yên để gió đưa em về
    Bình yên không ngờ
    Đời ta se sẽ câu ca bình yên
    ....
    Mừng em đã biết xót xa tình yêu... "
    Gió mùa Đông Bắc... đầu tiên của báo hiệu sự chuyển mùa. Thu sang Đông. Thu nay đã sang Đông rồi. Cảm giác thật là lạ, thật lạ, Phố Cũ và những cơn gió bất chợt... và trời mưa, cả lũ cố tìm cách xê dịch, cố tìm cách ẩn trú những hạt mưa, nhưng càng ẩn càng hiện, nước mưa bắn tung toé, thấm ướt dần mái tóc, chân lạnh co vì mặc váy, cánh tay buốt, cổ không quấn khăn chỉ duy nhất bàn tay vẫn còn ấm...
    Buổi sáng, cuộc điện thoại của một người bạn làm tỉnh giấc, cơn gió lạnh ùa về, ồh nhỉ sang mùa mới rồi, going home...
    Một chiếc váy hồng công chúa, một đôi hài cô tấm, một chiếc áo khoác đen, lang thang giữa phố phường HN, chuyển mùa rồi...
    cảm giác vu vơ, thanh tịnh và bình yên trong lòng... Bình yên để gió đưa em về... hạnh phúc trong nỗi cô đơn... bước đi chầm chậm ở trên đường, ghé vào hàng Nét viết vài câu để chào mùa... thấy mình như một thiên thần nhỏ.... ngoài kia có tiếng líu ríu của cô bé con nói chuyện cùng Ba Mẹ. Cười nhỉ? Cuộc sống bé nhỏ ơi, hạnh phúc đơn giản đến vô cùng!... Bỗng nhiên thấy nhớ... một cuộc sống gia đình với cô bé con, thích một cô bé con... một gia đình nhỏ... một mái ấm mùa đông... không thích cảm giác phải ngủ một mình... muốn được ôm ai đó... muốn được ai đó ôm mình... bao giờ nhỉ?
    Ngày giao mùa...
  4. KPbrigde

    KPbrigde Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Vô cùng là khái niệm rất ... vô cùng. Nói gì thì nói cũng chẳng thể chính xác tuyệt đối, cũng như sự to và sự nhỏ. Tôi với em ở cách xa nhau một khoảng cách vô cùng nào đó, chừng vài tỉ năm ánh sáng, sau đó, vì nhà có chuyện, em liên lạc với tôi bằng thần giao cách cảm, tôi ở xa vô cùng tôi phi về với em, vượt qua hàng tỉ tỉ tỉ ngôi sao, băng qua tỉ nhân 10 mũ n thiên hà, ặc ặc..., năng lượng mà tôi có chỉ tồn tại trong một hòn đá nhỏ xíu...
    Hồi học phổ thông, có khái niệm hai đường thẳng song song là hai đường thẳng không bao giờ cắt nhau, thế mà chúng vẫn gặp nhau ở vô cùng, tài thế!!
    Chỉ khi nào giữa các quốc gia trên thế giới không còn đường biên giới, thì sẽ biết được giới hạn đâu là nhỏ nhất và lớn nhấ, đâu là hữu hạn và vô hạn, ...!!
  5. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Sau một tuần làm việc mệt mỏi, căng thẳng và đầy những áp lực, tôi muốn trở về nhà với Mẹ. Ba đi công tác nên lần này tôi có nhiều cơ hội để được trò chuyện cùng Mẹ, cảm giác êm đềm bình yên vô ngần khi được ở bên Mẹ, được Mẹ tận tay làm cho tôi những món ăn ưa thích, Mẹ lúc nào cũng cưng chiều và coi tôi như một con bé con vậy...
    Sáng chủ nhật tôi xin phép Mẹ cho tôi đi biển, biển cách nhà tôi 30 km, biển ở quê tôi không đẹp nhưng nó lại gắn liền với tôi biết bao kỷ niệm, Mẹ không đồng ý, nói rằng con gái là phải thuỳ mị không được hùng hục thế...
    Tôi đèo Mẹ đi ăn sáng, lòng vẫn hong hóng thực hiện các kế hoạch đã đề ra trong dịp cuối tuần, tôi muốn tự tạo cho mình một chuyến picnic nhỏ, tôi lấy máy ảnh của Bố, tôi muốn đi về vùng ngoại ô, tôi thèm nhìn thấy cánh đồng thèm ngửi thấy mùi bếp rạ, tôi thèm cái cảm giác đó, tôi trêu hỏi Mẹ "Mẹ có muốn đi cùng không?" ... Mẹ bảo tôi già rồi, không điên không hâm như chị. Mẹ chán thế đấy, chẳng hiện đại gì cả. Nhưng tạm xa Mẹ nhé, con đi đây...
    Không tìm được cái xe đạp nào, vả lại đường xá cũng khá xa xôi, tôi quyết định đi motor, thôi đành vậy, tôi thích nhất cái cảm giác một mình phóng ào ào trên xa lộ với tốc độ chóng mặt, nghĩ đến Mẹ lại tủm tỉm cười vì lời nhắn nhủ "cẩn thận không bị bắn tốc độ", tôi cười phá lên...
    Cánh đồng xanh mơn mởn, tôi cho xe đi chầm chậm, chắc là đã cách xa nhà tôi khoảng chừng 5 đến 6 km, một khoảng cách an toàn đủ để không ai biết tôi là ai rồi, tôi cho xe đi chậm dần và dừng lại, lúa đã trổ bông, những hạt đòng đòng, đà này chắc là 1 tháng nữa là vụ gặt rồi... Tôi dừng lại khẽ nhếch mép cười, có ai nghĩ là tôi hâm không nhỉ? Tôi đâu hâm, tôi phi xe vào giữa cánh đồng, tôi là kẻ quá lãng mạn, tôi thấy hạnh phúc vì sự cô đơn thần thánh này... cuộc đời cứ như mơ như thực... như ảo như vọng... giữa cánh đồng mênh mông không có một ai, tôi bò lăn bò toài, tôi nằm sấp, nằm ngửa, gọi mấy con bò đang gặm cỏ, tôi í ới như một đứa con nít, nghĩ bụng Mẹ mà biết tôi hâm thế này thì...
    Tôi lại trở về thành phố, lang thang đi tìm một ngôi chùa mà cách đây một năm trong một lần cũng về thăm nhà, vì lý do nào nhỉ? liên quan đến Bố tôi đã lang thang đến đó, và về sau lời cầu khẩn của tôi đã trở thành linh nghiệm...
    Tôi lần lại các con đường mà một năm trước tôi đã đi qua đây, hỏi thăm một cô bé xem có ngôi chùa nào gần đây không? Câu trả lời là chùa Lộng. Chùa Lộng! Tôi hỏi đường và quả thật lối đi đã làm cho tôi quay lại cái cảm giác của một năm về trước... chỉ khác là một năm trước tôi đi bộ lang thang và đang thất vọng rất nhiều về Bố còn năm nay tôi chạy xe motor và đang rất thất vọng về một cuộc tình...
    Thí chủ có cần giúp gì không? Tôi lắc đầu và cảm ơn bà sãi... Tôi thắp hương và cầu nguyện cho tôi bình tâm, tôi thanh thản và cầu cho người Chồng của tôi xuất hiện mang đến bình yên cho trái tim tôi, chốt lại tôi cầu cho tâm mình thanh thản....
    Đây rồi, nhà chùa này có cả giếng, một điều đặc biệt là hầu hết sư sãi trong Chùa đều là người dị tật... Tôi khẽ cười, ngồi một mình trước bậc thềm, mọi thứ thanh tao đến lạ, như tâm hồn tôi chưa bao giờ là đã yêu, chưa bao giờ là đau khổ, tôi lại cười, lang thang ra chiếc giếng vục nước rửa mặt, mát lạnh, mùi bếp gio thơm nồng, tôi hỏi bà sãi là tôi có thể lang thang một lúc được ko? Bà ấy cười một nụ cười như phật, tôi thấy bình yên...
    Tôi chui vào bếp chơi với mấy con Mèo, mùi bếp thật thơm, tôi ngồi hư không cho rạ vào bếp, mấy con mèo ngoan ngoãn ngủ trong lòng tôi, hoa nhãn, hoa chanh và mấy quả hồng xiêm bé tí, con mực màu đen cũng hiền, con cá cũng hiền, mùi hương trầm thoang thoảng quyện với mùi bếp gio làm cho lòng tôi nhẹ lại....
    Mẹ gọi điện giục tôi về ăn cơm.... Ngày mai lại trở lại với phố xá nhộn nhịp, với sự xô bồ của cuộc sống, lại hối hả, lại gấp gáp, lại đấu tranh để sinh tồn nhưng đó mới là cuộc sống. Dù nó thế nào thì người ta cũng phải đối mặt với nó, chấp nhận nó và vượt qua nó....
    Con về ăn cơm đây....
  6. Rosebud

    Rosebud Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    Bình Yên Nhạc Sỹ: Quốc Bảo Ca sỹ: Trần Thu Hà & Trần Hiếu [​IMG]  Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên Bình yên để gió đưa em về Bình yên ta chờ nghe Chờ nghe tình vỗ lên tim mình Chờ nghe tình lung linh Bình yên để nắng soi môi thơm Bình yên ta mừng Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng Mừng em đã biết xót thương tình yêu. Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau Như một câu hát ứa ra từ tim Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên Để quên hết khó khăn chia lìa Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên. (Trần Hiếu): Bình yên để gió đưa em về Bình yên ta chờ nghe Chờ nghe tình vỗ lên tim mình Chờ nghe tình lung linh Bình yên để nắng soi môi thơm Bình yên ta mừng Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng Mừng em đã biết xót thương tình yêu. Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau Như một câu hát ứa ra từ tim Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên Để quên hết khó khăn chia lìa (Trần Hiếu): Bình yên một thoáng cho tim mềm (Trần Thu Hà): Bình yên ta vào đêm (Trần Hiếu): Bình yên để đóa hoa ra chào (Trần Thu Hà):Bình yên để trăng cao (Trần Hiếu):Bình yên để sóng nâng niu bờ (Trần Thu Hà):Bình yên không ngờ (Trần Hiếu):Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng (Trần Thu Hà):Mừng em đã biết xót thương tình yêu. (Both): Mừng em ta hát đầy hơn xưa.
  7. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Bình yên                       (Gửi tặng Katia & Rose)Trong 4 ngày lưu trú ở Huế, tôi đã viết bài hát như một sự giải thoát và lột xác cho chính mình. Bài hát mở đầu bằng một tình trạng tôi tưởng tượng ra mình trong cõi bình yên, cõi ấy được khoác cho không khí của một điệu ru.Giữa năm 2002, tôi đến Huế đúng vào dịp ở đây có lễ hội. Tôi chọn một khách sạn nhỏ, nơi có quán cà phê nhìn ra sông Hương. Vào những ngày hè mưa nắng thất thường, phòng khách sạn là nơi nương náu ổn nhất của tôi. Bạn bè Sài Gòn gặp nhau hết ở Huế, hay là cả thế giới dồn cả vào mảnh đất này? Trong những ngày vui hội như thế, không hiểu sao tôi lại quá buồn. Trong khoảng nửa năm tính từ "mùa Huế" về trước, tôi vẫn bị ám ảnh bởi những viễn tưởng bất an. Tôi nghĩ về tình yêu, đời sống, gia đình, không hiểu sao, dường như tất cả những ý nghĩ như thế đều mang một màu sắc thảm thương.Trong ngày buồn ấy, tôi đã viết Bình yên:Bình yên một thoáng cho tim mềmBình yên ta vào đêm...Tôi đã bị tổn thương nhiều đến mức luôn bật khóc trước một từ gượng nhẹ như "nâng niu": Bình yên để sóng nâng niu bờ.Sự bình yên chỉ thật sự đến với ta những khi ta không mong chờ nó. Không mong đợi nhưng vẫn phải chờ đón, để khi bình yên đến, ta không làm nó sợ hãi bỏ đi.Bình yên để gió đưa em vềBình yên để ta chờ nghe.Và nếu tình đến thật thì ít ra tình cũng nhận được một lời chào như thế này:Mừng em hết đau thương về đầy ấm cúngMừng em đã biết xót thương tình yêu...Khi viết xong phần phiên khúc trên, tôi nhận được tin nhắn của ca sĩ Trần Thu Hà với những lời ương bướng và vụng dại của cô. Sau đó, chúng tôi trao đổi với nhau vui vẻ và tôi hình dung ra ngay đoạn điệp khúc của bài hát. Tôi cũng hình dung ra một hình thức song ca mà sau này nó đã thành hình với giọng của Hà Trần cùng cha cô, NSND Trần Hiếu.Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa.Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau...Tôi cho rằng cảnh thế bình yên sẽ không bao giờ trọn vẹn nếu ta không dọn sạch những gì tăm tối để xây "một kiếp khác", tức là bắt đầu một cuộc đời mới, tinh sạch. Ở nơi cuộc đời mới mẻ đó, tôi và tình yêu của mình sẽ cùng trưởng thành, cùng hát những bài hát kết tinh từ máu....-------------------------------- (VHTT)Đó là một ngày trời mưa. Nằm co người trong chiếc mền mỏng, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nghe tiếng gió rạt rào trên mái tôn. Tiếng nhạc gợn nhẹ trong không gian và quấn lên cùng điệu hoà của gió. Lắng nghe, chăm chú. Rồi vỡ òa ra, khi giọng của ca sĩ Trần Thu Hà cất lên, rất nhẹ:Bình Yên một thoáng cho tim mềmBình Yên ta vào đêm...Bình Yên đấy, nhớ không? Định nhổm dậy để bảo cô bé phòng dưới mở to volumn lên. Nhưng, rồi có gì đó chợt giữ mình khựng lại. Bình Yên chỉ cần là một chút gì đó rất nhẹ thôi. Không phải ồn ào hay rõ ràng tách bạch. Cứ để giọng của chị Hà Trần hoà vào giai điệu của tiếng mưa mỗi lúc một nhiều và mạnh hơn. Sẽ có được cái thú khác...Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên...Bình Yên. Với cây hoa giấy đang ngả nghiêng khiêu vũ theo gió vũ điệu mưa rơi. Những cánh hoa giấy mỏng manh, sắc hồng, ngợp dưới mưa, những giọt mưa lóng lánh... Cậu thích màu Hồng lắm mà.Tớ biết thế. Ngay trước nhà trọ tớ ở, có cả một giàn hoa Tigôn cũng hồng, màu hồng dịu dàng ấy. Giá có thể cho cậu thấy nơi được gọi là "Bình Yên" này nhỉ?Nơi ở mới của tớ, nằm rút sâu trong một con hẻm dài ngoằn ngoèo. Nơi tách bạch với sự ồn ào và vội vã của nhịp sống vốn dĩ của TP này. Nơi những con nắng đầu ngày tỏa rạng sắc vàng đều để chào một ngày mới... 2 chữ Bình Yên dội về từ cảm giác nhẹ nhàng và im ắng của chốn này. Nơi những giọt mưa tí tách vuốt lên lá những giọt nước sóng sánh. Để khi mưa vụt ngớt tạnh, khi nắng chỉ hửng sau những đám mây. Những giọt nước biến thành phalê...Bình yên để gió đưa em về Bình yên ta chờ nghe Chờ nghe tình vỗ lên tim mình Chờ nghe tình lung linh Bình yên để nắng soi môi thơm Bình yên ta mừng Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng Mừng em đã biết xót thương tình yêu.Gió đưa tớ về nơi này. Nơi căn gác chỗ chênh vênh, với tiếng rít cọt kẹt khi mỗi bước chân đặt mạnh. "Chờ nghe" những điều cuộc sống vọng lại từ nơi xa. Chờ nghe Bình Yên đặt bước quay về với trái tim nát vụn và tâm hồn tổn thương rỉ máu. Chờ nghe từ nơi nào đó xa xăm, tiếng ủi an vỗ về của một thời quá khứ. Ừ, quá khứ là điều bất biến. Quá khứ là cái mà người ta không đem mà nấu lên ăn được. Thế nhưng người ta luôn canh cánh những điều từ sâu trong quá khứ, để rồi thấy vết thương trong mình cứ sưng tấy lên và đau nhói...Chất giọng du dương, khàn nhưng ấm đến trong trẻo của Hà Trần thả vào không gian buồn bã này sắc ru dịu dàng... "Chờ nghe tình vỗ lên tim mình - Chờ nghe tình lung linh"... Lung linh... Khoảng thời gian chẳng kịp ngọt bị vỡ tan. Trở nên chông chênh... Không cần ai hiểu. Không cần ai cảm thông hay thấu đáo. Có gì đâu?Có gì đâu? Buồn không? Có chứ. Nhưng chỉ là một chút tẹo của cảm giác hụt hẫng. Còn sự thất vọng về một con người thì vụt trở nên to lớn quá. Nhấn chìm mọi suy nghĩ khác, chỉ còn lại sự ngột ngạt và ngợp thở... Nhưng rồi cũng xong. Có gì đâu. Không bước tiếp được thì dừng lại ở nơi vạch mức đẹp đẽ nhất. Để giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho riêng mình. Đâu cần ai giữ gìn hộ đâu. Một mình, thế là đủ... Để nghe Bình Yên khi chợt xót thương cho một cuộc tình. Kết thúc rồi ư? Ừ, kết thúc rồi. Có gì đâu...Không còn nỗi đau. Quay ngược thời gian để mình sống hạnh phúc. Không cần những nụ cười mỉm hay những lời động viên cổ vũ. Cuộc sống là ở phía trước. Không ở sau lưng để phải cứ quay lại nhìn... Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau Như một câu hát ứa ra từ tim Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên Để quên hết khó khăn chia lìa... Cất đi quá khứ đầy tăm tối. Cất đi những lỗi lầm mình vấp phải. Cất đi những đau thương dội ngược về từ những ngọt ngào trong nhau. Ta, ra đời thêm một lần nữa. Để gột cho bằng hết những vết nhơ, để gội cho bằng sạch những vết bẩn còn vướng theo. Một kiếp khác. Lại mở ra. Đâu phải kết thúc là dừng lại. Phải không?...Ở đoạn này giọng chị Hà tha thiết thế nhỉ? Trở về hồn nhiên. Uhm, trở lại với những gì gọi là trong trẻo. Dù sao, lòng cũng chẳng giận dỗi gì. Khi, chợt thấy, trong chông chênh tìm được chỗ đứng vững vàng. Những gì là xấu xa, những gì là tồi tệ, giữ lại trong tim để làm gì? Sạch trong... Để những gì từ trong tim vẫn là những gì tốt đẹp nhất... Thế thôi... Bình Yên!Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên. Để rồi nghe giọng của bác Hiếu trầm ấm đến mênh mông. Nghe những sôi sục trong lòng được lắng dịu. Nghe những nỗi đau được ve vuốt nâng niu. Nghe những xót xa rũ bỏ, nhoẻn cười... Ấm áp! Bình Yên đến từ nơi đó. Nơi mà mình biết mình sẽ vẫn sống với những gì thuộc về mình. Tiếng đàn hay nhỉ? Từng giọt, từng giọt. Hình như hoà lẫn với cả tiếng mưa. Có giọt nước mắt nào bất chợt oà vỡ không nhỉ? Hình như không.Còn cậu thì sao nhỉ? Bình Yên vốn đến từ những nơi bão tố nhất. Bình Yên đến từ nơi khấp khểnh và dễ ngã nhất. Bình Yên của cậu ở nụ cười với mọi người mỗi ngày. Nhỉ?Sự bình yên chỉ thật sự đến với ta những khi ta không mong chờ nó. Không mong đợi nhưng vẫn phải chờ đón, để khi bình yên đến, ta không làm nó sợ hãi bỏ đi.Bình yên để gió đưa em vềBình yên để ta chờ nghe.Phải vì điều này mà cứ nghe đi nghe lại khúc hát ru mình Bình yên không? Và bỗng dưng muốn nói rằng: Đừng chúc bình yên mà hãy mang bình yên tới... Biết không?! Và tớ cũng không muốn chúc cậu Bình Yên. Chỉ mong Bình Yên sẽ mỉm cười khi cậu mỉm cười.Mái tôn rào rạt những tiếng mưa, thật rõ và thật đậm. Tiếng mưa rửa trôi đi những đớn đau của cuộc sống. Những va vấp và những khổ đau. Chỉ để lại một căn gác chênh vênh nhưng... Bình Yên!Thôi, mình tự hát... Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.....
  8. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    "
    Trước khi tạm biệt bạn, tôi muốn nói với bạn rằng: tôi đã yêu, và cũng được yêu lại. Tôi yêu cuộc sống này là vì vậy. Còn bạn hỏi, tôi đã yêu bao nhiêu người uh??? Có lẽ tôi không thể trả lời bạn được. Không phải là tôi muốn dấu bạn đâu, mà đơn giản là tôi không nhớ nổi là mình đã yêu bao nhiêu người...(đơn phương, cũng như được đáp laịi)... Tôi không nghĩ rằng, yêu là tội lỗi... nếu mình yêu mà không làm người khác đau khổ... Ok? "
    Ok.
    " Có gì đâu? Buồn không? Có chứ. Nhưng chỉ là một chút tẹo của cảm giác hụt hẫng. Còn sự thất vọng về một con người thì vụt trở nên to lớn quá. Nhấn chìm mọi suy nghĩ khác, chỉ còn lại sự ngột ngạt và ngợp thở... Nhưng rồi cũng xong. Có gì đâu. Không bước tiếp được thì dừng lại ở nơi vạch mức đẹp đẽ nhất. Để giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho riêng mình. Đâu cần ai giữ gìn hộ đâu. Một mình, thế là đủ... Để nghe Bình Yên khi chợt xót thương cho một cuộc tình. Kết thúc rồi ư? Ừ, kết thúc rồi. Có gì đâu... "
    Ta - ra đời thêm một lần nữa...

  9. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    ...Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin khi bị thất vọng. Nó chỉ đến với những người vẫn còn muốn yêu khi họ đã từng bị tổn thương. Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người. Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ vì cái đẹp đó rất dễ bị tàn phai. Đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài , danh vọng vì những cái đó đều dễ tan theo mây khói. Bạn hãy chọn người một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn...
    Trên đời có những kẻ rất tham lam... khi không còn yêu bạn nữa, nhưng họ vẫn muốn sở hữu bạn, chiếm giữ bạn khi họ chưa tìm được người thay thế bạn. Cách tốt nhất cho bạn là hãy tránh xa họ ra để tìm được sự thanh thản bình yên trong tâm hồn bạn nhé!
  10. emhaham

    emhaham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2004
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Đang ự lên vì ĐAU. Về Topic này nghe được Bình Yên của Rose thấy lòng mình nhẹ nhàng thêm nhiều lắm! Cám ơn R! Cũng chúc Rose bình yên Rose nhé!

Chia sẻ trang này