1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hương nồng gạo nếp nước hoa cam!

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi phuongcao, 24/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongcao

    phuongcao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Hương nồng gạo nếp nước hoa cam!

    Gởi người một bài thơ sau đây để đọc và nghĩ xem mình là gì và mình được gì từ chủ đề : Em sẽ là gì giữa bề bộn đời anh!

    Thấy rét u tôi bọc lại mền
    Cô hàng cất rượu ủ thêm men
    Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ
    Say cả tứ mùa cho khác quen.

    Em nhỏ là Nhi bạn nhỏ tôi
    Suốt ngày hai đưá nhẩn nha chơi
    Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ
    Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi.

    Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà
    Người ta bắt chước chị người ta
    Ra vườn nhặt những hao cam rụng
    Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

    Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy
    Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau
    Hí hửng bảo nhau thơm đấy chứ
    Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu.

    Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
    Chị Nhi cho uống rượu cay cay
    Chung đôi chén nhỏ làm hai đứa
    Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say.

    Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
    Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
    Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
    Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.

    Chị Nhi thường nói với u tôi
    Hai đưá thưa bà đến đẹp đôi
    U tôi cười đáp ngay như thật
    "Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"

    Ấy thế mà rồi cách biệt nhau
    Nhà Nhi không biết dọn đi đâu
    Mình tôi trời bắt làm thi sĩ
    Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu.

    Tôi đi dang díu với kinh thành
    Bỏ lại vườn cảm bỏ mái tranh
    .........

    Rượu ái tình kia thành thuốc độc
    Vườn trần thoe **** phấn hương bay
    Đời tôi sa mạc ôi sa mạc
    Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay.
    .......................

    Ước gì trên bước đường lưu lạc
    Một bưổi chiều lạnh gió sương
    Gõ cữa nhà ai xin ngủ trọ
    Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.

    Ngồi bên lò rượi đêm hôm đó
    Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu
    Nhắc lại chuyện xưa mà thẹ lại
    Ngập ngừng hai đứa uống chung ly.

    Tôi kể u tôi đã mất rồi
    cửa nhà chỉ có một mình tôi
    Em ở nơi đây nhà trống trải
    Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông!
    .............
    Tôi với em Nhi kết vợ chồng
    ...............
    Chiều hai đưá sang thăm chị
    Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.

    Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng
    Thật ra cò phải thế này không?
    Chị Nhi đã lấy chồng năm trước
    Nhì đến năm sau lại lấy chồng.
    ..............
    Nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi
    Hoa thưà rượu ế ấy tình tôi
    Chiều nay tôi chắp đôi tay lại
    Đừng gặp người nữa hỡi giời.
    Nguyễn Bính 1941.

    bài này tôi có cơ hộc đọc lâu lắm rồi. Bây giờ tôi cũng không nhớ trọn bài. Trích vài câu vậy thôi. Nếu có gì thì cứ vui và tìm bản gốc tin tưởng mà đọc cho vui. Bài Hoa và rượu!
  2. ForceVn

    ForceVn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Viết lỗi nhiều quá!
    Đọc cụt cả hứng!

    Lionking
  3. biet_tam_hoan

    biet_tam_hoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2003
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Khâm phục phuongcao quá. Nhớ được bài thơ dài lòng thòng lằn ngoằn như vậy đúng là quá siêu (hình như bây giờ người đọc thơ,thuộc thơ,chép thơ,ngâm thơ ...đang trên đà tuyệt chủng).
    Forcevn đúng là khó tính thật. Bài phuongcao chép dù có nhầm chữ, sót chữ (có thể là do đánh máy), lộn câu nhưng cũng đủ làm tui khâm phục. Toàn văn bài này có thể tìm thấy tại:
    http://dactrung.com/tho/noidung.aspx?BaiID=1428&TacGiaID=389
    (dù cũng còn sai đôi chỗ, nhưng cũng OK).
    <P>Lòng kỹ nữ sầu như biển lớn.</P>
    <P>Thử tịch hồi đầu thập nhị niên,</P>
    <P>Tuý bất thành hoan thảm tương biệt</P>
    <P>Kỹ nữ Long Thành tỳ bà thanh.</P>
    Được biet_tam_hoan sửa chữa / chuyển vào 15:13 ngày 24/10/2003
  4. phuongcao

    phuongcao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0

    Cái sai của con người xưa nay là muôn thuở. Nhưng nói cho cùng là tự biện luận cho chính bản thân. Tôi xin lỗi nhé, trí nhớ tui hông lầm mấy. Tại bàn phím tôi hơi cũng kém nhạy ấy thôi. cái tật của tôi là như vậy, làm thơ, viết văn không bao giờ chịu sửa lại.
    Con người hiện đại ngày nay là sao biết được cái nhìn của họ. Quả thật, ngâm vịnh chép thuộc lòng,... gần như tuyệt chủng, đúng thật.
    Tui có thể vào bất cứ một trang mạng nào của người Việt và lấy bất cứ bài nào mà tui có thể thích. Nhưng không tui không thích thú lắm, cái thích là phải đọc ra được mới vui. Viết xong bài hôm nọ, tôi có cơ hội đọc lại và giờ đã thuộc lại rồi.
    Ít ra bài này tôi có cơ hội đọc từ 7 năm trước nên nhớ không chính xác là phải.
    Tambiethoan nói quá thôi khâm gì mà phục gì đâu.
  5. phuongcao

    phuongcao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Tết nay chưa chắc em về được
    Em gởi về đây một tấm lòng
    Ôi chị một em emmột chị
    Trời làm xa cách mấy con sông
    .....................
    Tình thương ai mà không cần chứ! dù một tình cảm đơn sơ như Chí Phèo và Nở của Nam Cao.
    Có một cái gì còn tồn tại với ta, hình ảnh nào tồn tại với ta?Ấy mới là những gì của ta thật sự. Cuộc sống có giá trị hay không, không phải là do ta làm được nhiểu việc, biết được nhiều người, học được nhiều kiến thức,... mà chính là ta biết ta là ai?
    Ấy thế, thì tình thương yêu nào là đích thực của ta? hay cũng chỉ như một câu nói của Vũ Hoàng Chương:
    Dấu hỏi bao quanh suốt cuộc đời
    Sên bò nát óc lệ thầm rơi
    Chiều nay một dấu thang buông dứt!
    Đinh đóng vào săn tiếng trả lời!
    Hay là một câu nói của ai đó rằng:
    Trăm năm trước chưa chắc ta đã gặp
    Trăm năm sau ta hẳn có gặp chăng?
    Thôi thì hãy sống cho xứng đáng
    Có hay không gặp có sao đâu?
  6. phuongcao

    phuongcao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Đây là trọn bài thơ không sai đâu?
    Hoa với Rượu
    Nguyễn Bính
    Thấy rét u tôi bọc lại mền
    Cô hàng cất rượi ủ thêm men
    Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ
    Say cả tư mùa cho khách quen
    Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi
    Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi
    Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ
    Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi
    Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà
    Người ta bắt chước chị người ta
    Ra vườn nhặt những hoa cam rụng
    Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.
    Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy
    Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau
    Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ
    Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"
    Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
    Chị Nhi cho uống rượu cay cay
    Chung đôi chén nhỏ làm hai đứa
    Mặt đỏ lên rồi chếch choáng say
    Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
    Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
    Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
    Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười
    Chị Nhi thường nói với u tôi
    "Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi"
    U tôi cười đáp ngay như thật:
    "Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"
    Thuở ấy làm sao thật thái bình
    Trai hiền bạn với gái đồng trinh
    Đời say men rượu thơm hoa rụng
    Tràn những thơ ngây ngập cảm tình...
    Ấy thế mà rồi cách biệt nhau
    Nhà Nhi không biết dọn đi đâu
    Mình tôi trời bắt làm thi sĩ
    Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu.
    Bỏ lại vườn cam bỏ mái tranh
    Tôi đi dan díu với kinh hành
    Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
    Chuốc mãi men say rượu ái tình
    Rượu ái tình kia thành thuốc độc
    Vườn trần theo **** phấn hương bay
    Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc
    Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay
    Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu
    Ba bốn năm rồi năm sáu năm
    Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại
    Men nồng gạo nếp nước hoa cam
    Xa lắm rồi Nhi! muộn lắm rồi
    Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!
    Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ
    Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi.
    Chắc ở nơi nào dưới mái tranh
    Chị em Nhi vẫn sống yên lành
    Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán
    Hồn vẫn trong mà lòng vẫn xinh
    Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp
    Huống nữa giờ Nhi đã đến thì
    Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ
    Cho người thiên hạ phải say mê.
    Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?
    Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?
    Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?
    Vườn có trồng cam có nở hoa?
    Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng
    Thực ra có phải thế này không:
    Chị Nhi đã lấy chồng năm trước
    Nhi đến năm sau lại lấy chồng!
    Lạy trời trên bước đường lưu lạc
    Một buổi chiều nào lạnh gió mưa
    Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ
    Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa
    Ngồi bên lò rượu đêm hôm ấy
    Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu
    Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại
    E dè hai đứa uống chung nhau
    Tôi kể: "U tôi đã mất rồi
    Cửa nhà còn có một mình tôi..."
    Ngậm ngùi, Nhi bảo: "Không anh ạ,
    Anh chả lo gì thiếu lứa đôi
    Chị em mới lấy chồng năm ngoái
    Chồng chị trồng cam ở mé sông
    Em ở mình đây nhà trống trải
    Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông..."
    Như truyện Tương Như và Trác Thị
    Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng
    Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng
    Tôi với em Nhi kết vợ chồng
    Rượu cất kỳ ngon men ủ khéo
    Say người thiên hạ lại say nhau
    Chiều chiều hai đứa sang thăm chị
    Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu
    Chao ôi! Là mộng hay là thực?
    Là thực hay là mộng bấy lâu?
    Hai đứa sống bằng hoa với rượu
    Sống vào trời đất sống vào nhau
    Nhưng mộng mà thôi mông mất thôi
    Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi
    Chiều nay tôi chấp tay tôi lại
    "Đừng gặp người xưa nữa, lạy trời".
    Huế 1941
  7. bob43

    bob43 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.980
    Đã được thích:
    0
    Hay thật, đúng nghĩa là thơ, và đúng ta những người yêu thơ, thích thơ, thuộc thơ không còn là mấy.
    Mình cũng có một bài thơ và cảm giác là rất tuyệt nhưng lâu rồi không nhớ của ai:

    Mênh mông muôn mẫu một màu mưa
    Mỏi mắt miên man mãi mịt mờ
    Mộng mị mỏi mòn mai một một
    Mỹ miều may mắn mấy mà mơ....

    Hình như là của Tú Mỡ...

    NHẤT CẦN THẾ THƯỢNG VÔ NAN SỰ
    BÁCH NHẪN ĐƯỜNG TRUNG HỮU THÁI HÒA
  8. phuongcao

    phuongcao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Chấp nhận mà thôi. Hết người hay còn đó không phải là vấn đề, vấn đề là chúng ta phản ứng như thế nào với hiện trạng này thôi.
    Thôi thế thì thôi thế thế thôi
    Thôi thì thôi thế thế thôi thôi
    Thôi thì thôi thế thôi thì thế
    Thế thế thì thôi thế thế thôi.
  9. QUICK

    QUICK Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    1.809
    Đã được thích:
    0
    đọc cái nì nhớ đến một người bạn rất thân
    Nỗi nhớ cúc quì

    TTCN - Tạp bút - Cúc quì, loài cây có sức sống can trường cùng mưa nắng, mỗi năm một bận dắt nắng về cao nguyên sau những tháng ngày mưa gió sụt sùi. Cứ hễ hoa quì nở là con người được mách bảo rằng: cần phải chuẩn bị thêm những chiếc áo ấm, cho dù mùa có nắng lên sẽ kéo dài đến năm, bảy tháng; chỉ có nắng và nắng mà vẫn lạnh đến nhói xương...
    Đã sống ở cao nguyên thì dù ở tuổi nào cũng không thể tránh khỏi nỗi rạo rực khi hoa quì về vàng rực. Hoa quì không chỉ là "hàn thử biểu" của thiên nhiên mà còn như cái đồng hồ đo sự nhạy cảm của con người với đất trời.
    Trên đường về Cầu Đất, một vùng ven xa trung tâm Đà Lạt, có những người chăm chăm nhìn xuống cái thung lũng vàng rực hoa cúc quì dưới kia. Người ta rủ nhau đi ngắm hoa quì chăng? Một thiếu phụ nói với tôi là giờ đây muốn ngắm quì cho thỏa lòng chỉ có thể đi đến những vùng ven thật xa thành phố, bởi ở đó mới còn những thung lũng vàng rực cúc quì.
    Cao nguyên Lang Bian là cả một cao nguyên của hoa quì, vậy mà giờ đây nhiều người Đà Lạt sống giữa phố đã mang nỗi nhớ hoa quì. Mà nhớ cũng phải thôi, vì ngay như con đường Phù Đổng Thiên Vương đâm qua làng sinh viên mới dạo nào hễ mùa lạnh về hãy còn ken dày những rặng quì vàng rực, vậy mà một ngày nọ cúc quì bỗng dưng biến mất bên đường, thay vào đó là màu bêtông trắng lạnh lùng, là những lầu cao và khách sạn.
    Còn ở cửa ngõ vào Đà Lạt, 10 năm trước cũng thời điểm này chỉ có cúc quì ngự trị, nay người ta đang phân lô những đồi cao, thung lũng cuối cùng. Mỗi mảnh đất xưa chỉ dành cho những bụi quì hoang dã, nên thơ giờ được tính bằng "cây". Những thung lũng hoang vắng dần biến mất, những ngọn đồi thơ mộng không còn nên những bụi quì nhỏ nhoi cũng bị đẩy đến các làng mạc, nhà vườn nghèo hay những cánh rừng xa xa.
    Chị bảo những đồi cao vàng cháy dã quì của chị nay đã không còn tìm thấy, nhưng thiệt thòi hơn là những đứa con của chị, được tiếng sinh ra lớn lên ở đây nhưng chẳng còn cơ hội thưởng thức một nét đẹp lung linh của cao nguyên. Không còn nữa những rặng dã quì trên những con đường quanh co của "phố trong rừng, rừng trong phố".
    Biết rằng không thể giữ được tất cả trước những đổi thay nhưng sao người sống ở đây, và cả lữ khách nữa, vẫn thấy tiêng tiếc như đang mất mát một điều gì thật quí giá. Phải rồi, chất dinh dưỡng cần thiết cho con người không chỉ là thịt, sữa, rau xanh - mà còn là linh hồn của một thành phố đôi khi chỉ thể hiện bằng một sắc hoa hoang dại.
    Chỉ là nắng thôi Chỉ là gió thôi Chỉ là váy ngắn chân cong Thằng này ngắn ngắn con kia cong cong !!!

Chia sẻ trang này