1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

I. Từ Hàm Dương đến Lạc Dương - Khai Phong : Những kinh đô cổ Trung Hoa II. Con đường Tơ lụa tuyến p

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi likemoon, 28/02/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    Turpan - P2 - Tây Du Ký thời hiện đại - C.6 - Hoả Diệm Sơn
    [​IMG]
    Tây Du Ký
    Lại nói 4 thầy trò cùng nhau đi thỉnh tây kinh, đột nhiên đến một ngày, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức không sao tả nổi.
    Trư Bát Giới nói:
    - Đại sư huynh ơi, cứ thế này có khi đệ thành heo quay mất, hay đi đâu mua cái máy điều hòa đi.
    - Ngu vừa thôi chứ - Tôn Ngộ Không gõ vào đầu Bát Giới - chả lẽ cho mày vác máy lạnh bên người à?
    - Thì ít ra cũng phải có cái quạt gió chứ. - Sa Tăng kêu.
    - Đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo - Đường Tam Tạng gắt - uổng công sư phụ dậy lâu nay, cướp đâu ra điện mà cắm?
    Hồi 6: Hỏa Diệm Sơn.
    - Sao không móc trộm lưới điện hả sư phụ? - Trư Bát Giới hỏi.
    - Nếu sở điện lực hỏi thì mi chịu trách nhiệm nhé, ta lập tức câu trộm cho - Tôn Ngộ Không cười.
    - Thôi.
    Một lúc sau, càng đi vào càng nóng, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khò khà khò khẹt vừa đi vừa gãi đầu gãi tai.
    Đường Tam Tạng nói:
    - Ngộ Không, lại bị chí cắn hả? Thầy đã nói rồi, phải chịu khó tắm rửa vào, hoặc phải đi viện chăm sóc lông ấy, ở bẩn như trò thì chí rận đầy mình, còn bám sang cả người sư phụ nữa.
    - Con cũng nghe lời thầy thử tắm rồi nhưng một tháng sau lại ngứa ngáy như thường. Mà thầy làm quái gì có lông mà sợ chí rận hả thầy.
    - Bó tay rồi. - Đường Tam Tạng a di đà phật nói - cũng phải thôi, trò mà chăm tắm thì ta chết tiền mua dầu gội đầu cho trò, thôi kệ xác trò, một năm tắm một lần cũng chẳng sao.
    Quá bực mình, Tôn Ngộ Không đập gậy gọi Thổ Địa:
    - Lão đâu rồi, ra đây cho ta.
    Thổ Địa chồi lên vái chào, Tôn Ngộ Không nói:
    - Khỏi đa lễ, thời gian là vàng là bạc, mau nói xem, tại sao nơi đây lại nóng như lò than thế?
    - Cái này là do ngài chứ không phải do lão.
    - Cái gì? - Tôn Ngộ Không sừng sộ - có tin ta kiện lão ra tận tòa án quốc tế không? ta bị nhốt năm trăm năm nay, lấy đâu ra thời gian đi quậy chứ?
    - Ngài không nhớ sao? Năm xưa lúc ngài nhẩy trong vũ trường của Thái THượng lão quân, ngài lắc dữ quá làm đổ cả lò luyện đan, hic thật không ngờ lò luyện đan lại rơi thẳng xuống dưới này, tạo thành ngọn hỏa diêm sơn.
    - Thì ra là thế - Tôn Ngộ Không gật gù - ta nhớ rồi, hôm đó Thái Thượng Lão Quân khai trương vũ trường, làm sao ta có thể vắng mặt được. Nhớ lại lúc đó ta uống nhầm mấy viên thuốc lắc dỏm nên lắc dữ quá, vô tình xô đổ lò luyện đan của lão quân, hic nghĩ lại đến giờ này ở một số chỗ, lông của ta vẫn chưa mọc được.
    - Chỗ nào thế? - THổ Địa hỏi.
    - Hóng hớt, chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy lúc nhẩy đầm ý.
    Trư Bát Giới từ nãy giờ nghe lỏm làu bàu:
    - Đấy các cụ dạy cấm có sai, ăn hại cũng không bằng phá hoại mà lị, cũng tại sư huynh nên chúng ta mới khổ thế này.
    - Gớm, khổ thì ta dẹp, thổ địa có cách nào dập lửa không?
    - Cứ đến chỗ Bà La Sát mà thuê Quạt Ba Tiêu nhưng nói trước mụ lấy giá cắt cổ đấy.
    - Xời ơi, trước giờ đại thánh ta có bao giờ trả tiền đâu, letsgo!
    Dứt lời Tôn Ngộ Không đằng vân một mạch đến La Sát Động.
    Gã đập cửa gọi ầm ĩ:
    - Bà chị ơi, bà chị gì xinh xinh ơi.
    Bà La Sát chạy ra:
    - Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Có cho người ta ngủ không thì bảo?
    - Em muốn mượn quạt ba tiêu của bà chị - Tôn Ngộ Không nói.
    - Xời ơi, quạt của ta có phải của chùa đâu mà cho mi mượn? biết thủ tục đầu tiên rồi chứ?
    - Thủ tục đầu tiên là thủ tục gì?
    - Mày vừa ở trên xuống đấy à? Tiền đâu là đầu tiên hiểu chưa con?
    - A hiểu rồi.Có điều đệ vừa đánh bạc cháy túi rồi.
    - Thế bao giờ chữa cháy được thì lấy.
    - Đại tỉ nể tình em tí.
    - Mỡ đấy mà húp nhớ.
    Nói rồi cánh cửa đóng sầm lại.
    Tôn Ngộ Không lầm bầm: MỤ keo kiệt, đã thế đừng trách Tôn Ngộ Không ta ác.
    Nói rồi ngài biến thành một con ruồi bay vào trong.
    Gặp đúng lúc bà la sát đang nằm trên ghế gáy pho pho.
    Tôn Ngộ Không lặng lẽ bay tới, đậu sát vành tại.
    Vừa chạm vào màng nhĩ, ngài hét lớn:
    - Bà chị mà không cho mượn quạt thì cho em mượn lỗ tai trình diễn show âm nhạc nhé, đảm bảo nghe xong bà chị cho em mượn ngay.
    Bà la sát giật mình bật dậy, đập lia lịa vào đầu nhưng hỗi ôi, vẫn nghe giọng con khỉ đột nói:
    - Bài đầu tiên là Một Đời Người một giấc mộng, sợ bà chị nghe không rõ nên em vặn volum hết cỡ.
    Rầm rầm, chát chát, huỳnh huỵch.
    Bà la sát ôm đầu kêu la thảm thiết.
    - Bài thứ hai là Cao Cao Tại Thượng.
    Xình chát xình, bùm bùm.
    - Và tiếp theo là một rockshow đặc biệt.
    - THôi đủ rồi, - bà la sát thở phì phò - đủ rồi, ta phê lắm rồi.
    - Cho mượn quạt chưa?
    - OK, mượn gì cũng được.
    * * *
    Tôn Ngộ Không đang ung dung xách quạt ba tiêu về chợt thấy Trư Bát Giới hớn ha hớn hở chạy đến đón.
    - Sư huynh, anh về rồi à?
    - Ừ. Sao chú mày lại ở đây?
    - Sư phụ nóng ruột nên bảo đệ đến, nhưng đệ biết thừa sư huynh tài ba hơn người, cần quái gì đến đệ.
    - Dĩ nhiên, - Tôn Ngộ Không cười hi hí - sư huynh mày đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.
    - Quạt ba tiêu đâu?
    - Đây thôi, Tôn Ngộ Không rút trong người ra.
    - Thật không đấy? Dạo này hàng giả nhiều lắm.
    - Yên tâm đi, có cả tem bảo hành ở trên đấy thì sai thế quái nào được.
    Trư Bát Giới nhìn ngó hồi lâu rồi nói:
    - Ừ tem thật, có điều quá hạn sử dụng rồi, thôi huynh lấy nhằm quạt giả rồi.
    Tôn Ngộ Không chăm chăm nhìn lại rồi giậm chân, ném quạt xuống đất nói:
    - Khốn nạn, mụ này ranh như ma lanh, để tao quay lại cho mụ một bài học.
    - KHỏi cần - Trư Bát Giới nhặt quạt rồi cười rộ lên.
    - Sao?
    - Ngươi ngu như con tu hú.
    - Mày dám nói với sư huynh như thế à? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi phải không em?
    Trư Bát Giới chợt rùng mình, hiện nguyên hình thành Ngưu Ma Vương.
    Tôn Ngộ Không thấy NGưu Ma Vương bèn nhào tới:
    - Đại ca.
    Ngưu Ma Vương hừ hừ lỗ mũi trâu:
    - Thằng khốn nạn, cả vợ tao mày cũng dám lừa.
    - Ai là vợ đại ca?
    - Bà la sát chứ ai? Chết đi con ơi.
    Nói rồi Ngưu Ma Vương dùng cây chĩa ba đâm tới.
    Tôn Ngộ Không nhanh như chớp vung gậy đánh trả, chẳng mấy chốc đã đánh gẫy cả cây chĩa ba của y.
    - Lêu lêu, mua phải hàng dỏm rồi.
    Ngưu Ma Vương tức xì khói ra khỏi tai, y ***g lộn hóa thành một con trâu khổng lồ.
    - Tao sẽ cho mày bẹp dí.
    Tôn Ngộ Không dắt cây thiết bảng vào trong tai rồi phất ra mảnh lụa đỏ, phất mạnh:
    - Cũng may trước có sang Tây Ban Nha học đấu bò tót, nhào vô kiếm ăn.
    - Tao sẽ húc cho mày thủng ruột.
    Hấp.
    - Xí hụt, thế mà cũng gọi là Ngưu Ma Vương.
    Hấp.
    Lại hụt, lại đâm, lại hụt...................
    Ngưu Ma Vương ***g lộn:
    - Ta mà đâm hụt mi phát này ta thề không làm trâu.
    - Phải rồi, mi không làm trâu thì làm heo nái đi.
    Ngưu Ma Vương càng tức hơn, hồng hộc xông tới.
    Tôn Ngộ Không phì phèo châm điếu thuốc lá khinh khỉnh chờ đợi.
    Hấp.
    Ngưu Ma Vương phóng vụt qua mảnh vải đỏ, tiện chân, Tôn Ngộ Không đưa ra ngáng chân y.
    Ngưu Ma Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, rơi thẳng xuống Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy phừng phừng.
    Tôn Ngộ Không với xuống:
    - Thành trâu nướng chưa?
    - Cứu ta với - Ngưu Ma Vương kêu lên.
    - Số điện thoại cứu hỏa bao nhiêu ấy nhỉ? 113 hay 911 thế?
    - Cứu với, mau gọi cho cho bà la sát tới đây.
    - Số của mụ ý bao nhiêu?
    - 090............
    - Xời ơi, điện thoại của đệ hết tiền rồi.
    - Điện thoại ở trong áo khoác ta ấy.
    Tút ... tút ... tút...
    - A Lô, hầu tử hầu tôn đấy hả? Đại vương đây, ở nhà khỏe không?
    - Mi gọi đi đâu đấy? - Ngưu Ma Vương gào lên thất thanh.
    - Hoa Quả Sơn, lâu rồi chưa nói chuyện với hầu tử hầu tôn của đệ.
    - Mi gọi về cho Bà La Sát cơ mà.
    - Điện thoại chùa tội gì không buôn, alô, các con hả? hôm nay buôn thoải mái nhớ, sao thằng Hầu Tam mọc lông trắng à? Còn thằng Hầu Hỉ sinh con trai à? ................
    Sau khi Ngộ Không buôn chán buôn chê, hơn ba tiếng sau, bà la sát mới kịp đến nơi, cứu đức lang quân yêu quý của mình.
    --------------------------------------------------------------------------------------
    Hi hi...dẫn chứng câu chuyện dài dòng bên trên chỉ để các bạn thấy là Hoả Diệm Sơn...rất nóng , càng đi đến Turpan thời tiết càng nóng, đi đến HDS thì thôi rồi nắng tưng bừng và nóng lè lưỡi
    [​IMG]
    Ở Hoả Diệm Sơn chả có cái gì ngoài một dãy núi sừng sững, các bẹn TQ moi tiền khách du lịch bằng cách xây một cửa hàng bán đồ lưu niệm lớn ngầm dưới lòng đất dưới chân Hoả Diệm Sơn. Cũng có đủ tích thầy trò Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh...một cây gậy thiết bảng rất lớn chắc cao tầm 10 mét:
    [​IMG]
    [​IMG]
    Thăm quan chỗ này chỉ mất 15p, xe tiếp tục đi, đoạn đường này đẹp tuyệt, đường cao tốc ngoằn nghèo giữa những dãy núi màu hồng, những quả đồi tròn và thấp, nhẵn như bị ai bào nằm rải rác, màu hồng rực nổi bật trên nền trời xanh ngắt không một gợn mây, cùng một hệ thống nhà được xây giả cổ bằng đất này dựa lưng vào núi nhìn rất hợp với khung cảnh, chẹp...thế mà thẻ nhớ của tớ bị virus nên đã mất hết ảnh đoạn này, thật đáng tiếc .
    [​IMG]
    Được Likemoon sửa chữa / chuyển vào 22:23 ngày 16/03/2008
  2. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    TURPAN P 3 - CỔ THÀNH CAO XƯƠNG
    [​IMG]
    Cao Xương nằm cách sa mạc Gô Bi hơn 40km, đi qua Hoả Diệm Sơn sẽ gặp cổ thành Cao Xương nằm lọt trong vùng lòng chảo Turpan, khu thành rộng 2 triệu mét vuông, chu vi tường thành dài hơn 5 cây số. Toàn thành chia làm 3: ngoại thành, nội thành và cung thành, bố cục phỏng theo thành Trường An.
    [​IMG]
    Nước Cao Xương khi xưa của dòng họ Cúc, đây là điểm dừng chân quan trọng của tuyến đường tơ lụa cổ, việc giao thương buôn bán rất phát đạt. Cao tăng Đường Huyền Trang sau khi rời khỏi Ngọc Môn Quan đến Y Ngô đã đi qua Cao Xương rồi theo tuyến giữa của con đường tơ lụa đến KHố Xa, A Khắc Tô.
    [​IMG]
    Còn tớ đã đặt chân đến Cao Xương như thế nào? Việc đầu tiên khi đến Cao Xương là phải tìm mua một chiếc mũ nếu không muốn chết cháy, một chiếc mũ cói chỉ có 5 tệ, còn chiếc mũ da bò hay da ngựa chúng ta thấy rất nhiều ở Lệ Giang hay Tây Tạng chỉ có 10 tệ. Tớ chọn mua mũ của một cô bé Kazaks khá xinh xắn và hiền lành. Trong lúc tớ mải mua bán thì cả đoàn đã đi vào trong, bọn trẻ con ở đâu ra xúm quanh tớ và cô bé bán mũ, bọn trẻ Kazaks rất xinh chúng có một nét rất đặc biệt nhất là đôi mắt. Một cô bé chừng hơn 10 tuổi bảo tớ: chị ơi cho em cái vòng tay của chị...thực ra thì đó là cái dây buộc tóc của tớ, trời nóng thế này mà không có dây buộc tóc thì thật là chịu không nổi...tớ nói không được đâu...trời đất con bé xin không được nó túm lấy tay tớ để ...lột cái dây buộc tóc. Một con bé khác thấy thế túm lấy cái vòng tay của tớ...hai đứa cùng ra sức kéo. Nếu một đứa lấy thôi thì còn được nhưng hai đứa dằng co nhau thì lại...không được...vòng tay của tớ đến tớ còn chẳng tháo ra được. Để 2 con bé co kéo một lúc đau hết cả tay...bọn trẻ con xung quanh mắt nhìn hau háu. Tớ bắt đầu phát hoảng...nhìn xung quanh chẳng có ai để cầu cứu cả...cứ đà này không hiểu bọn nó có nhào vào lột ví của mình nữa không. Vừa đau vừa bực, tớ quát lên: Hey ...STOP...GET OUT!!! Ở nhà mình quát cháu bây giờ có tác dụng ra phết...hí hí...bọn trẻ con giật bắn người, may quá chúng nó vẫn còn biết sợ...phù...chúng nó cũng tản dần ra.
    Thế là còn có một mình tớ đi vào thành Cao Xương, cả đoàn đã đi xe lừa kéo vào trước (cái món này sẽ luộc của tớ 40 tệ, nên tớ giả vờ chả hiểu gì...tớ hẹn giờ quay ra với gái tour guide rồi tớ đi bộ thôi). Trời nắng, cổ thành trơ trụi dưới ánh mặt trời, khắp nơi chỉ một màu bàng bạc của đất ...cát...một mình lang thang ở chốn hoang vu này cũng có cái thú của nó. Tớ bắt gặp trong một hốc "nhà" một cô gái đang đi đi lại lại lẩm bẩm..cô có đôi mắt đen to, mái tóc xù và ăn mặc như những năm 80...đi một đoạn tớ đã hiểu vì sao...một đoàn quay phim đang làm phim ở đây, cô gái ấy đang nhẩm lại lời dẫn chương trình...tâm trạng rất bồn chồn lo lắng.
    Tớ trèo lên nóc của một ngôi nhà...nhìn ra khắp xung quanh khu thành cổ...nơi đây thật rông lớn...không thể nhìn thấy hết tường thành bao quanh, tất cả đều bằng đất...có những toà nhà lớn, cao hai ba tầng có cả những khung cửa sổ, ống khói cao vút. Có những ngôi "nhà" giống như một chiếc hang...được đào sâu xuống đất. Cả khu cổ thành đều đã biến dạng, những công trình bằng đất đã bị xói mòn theo thời gian. Một đất nước hùng mạnh nằm trên con đường tơ lụa cổ khi xưa đã tan biến...
    [​IMG]
    [​IMG]
  3. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    TURPAN P4 - THUNG LŨNG NHO
    [​IMG]
    Điểm tiếp theo chúng tớ đến là thung lũng nho, đường vào khá nhỏ, thế nhưng chiếc xe du lịch lớn của chúng tớ cứ đánh đu đánh võng vào tận ngóc ngách trong thung lũng - hay chính xác hơn là ngôi làng nho nằm trong thung lũng, đường vào làng được xây hai hàng cột và dàn nho để nho bám lên nên vào làng là đã đi dưới những tán nho.
    [​IMG]
    Trên mỗi nóc nhà bao giờ cũng có nhà sấy nho tự nhiên như thế này, nho chỉ việc treo trong ngôi nhà như thế với thời tiết nóng và khô như ở Turpan nho sẽ khô lại và có chất lượng tuyệt hảo mà không cần một loại máy sấy nào cả
    [​IMG]
    Đây là một ngôi làng khá sầm uất, nhà nào cũng rộng lớn và có vườn nho, giàn nho che bóng cả một khoảng sân rộng và ở giữa sân bao giờ bên dưới giàn nho cũng có một chiếc giường lớn - nơi đó là nơi cả gia đình ngồi tụ tập, uống nước hay là ăn cơm, chiếc giường ấy được trang trí hoa văn rất đặc sắc. Ở trung tâm của làng là một dàn nho lớn được làm hình bán cầu, chỉ cần đưa tay ra là bạn có thể bứt nho cho vào mồm rồi. Nho ở đây chủ yếu là nho xanh và ngọt lừ. Tớ uống một cốc nước nho ép với đá giá 5 tệ, một vốc nho tươi được cho thẳng vào máy ép, thêm một chút đá, thế là bạn đã có một cốc nước nho nguyên chất. Thật là tuyệt...
    (Cái đoạn này thẻ nhớ hỏng nên ảnh mất tiệt )
    Lúc nãy ở trên xe tớ đã thấy một cô bé rất xinh, tớ xin phép bố cháu cho chụp ảnh, bố cháu tự hào lắm, lôi ngay ruybăng màu hồng ra buộc lên đầu con gái cho tớ chụp ảnh. Bây giờ nghe cô gái tour guide nói về nho, bố cháu cho mọi người nghe một bài về nho, chắc là phải rất hay mọi người đều nghe rất hứng thú, còn cô gái tour guide thì bị...mất nghề đành đứng cười. Tớ tranh thủ chụp nhiều kiểu ở đây, nhưng bị mất hết ảnh chụp từ máy Cannon, may quá còn một ít ảnh chụp bằng Nikkon...híc...
    Thăm thú trung tâm khu làng một hồi chúng tớ lại lên xe đi vào một nhà ở trong làng. Ở trong làng hình như nhà nào cũng làm dịch vụ, và họ làm khá chuyên nghiệp. Chúng tớ đến được đón chào rất niềm nở bởi một chàng trai và một cô gái trong trang phục dân tộc. Rồi cả đoàn được mời ngồi lên một tấm sạp lớn đã bày sẵn: nho khô, nho tươi, dưa hấu, dưa vàng...tất cả đều rất tươi ngon.
    [​IMG]
    Trong lúc mọi người vui vẻ hồ hởi ăn hoa quả thì chủ nhà ra chào hỏi và giới thiệu màn biểu diễn văn nghệ của nhà.
    [​IMG]
    Hai diễn viên chính là chàng trai và cô gái lúc nãy, họ không xinh đẹp nhưng mộc mạc và duyên dáng, những điệu múa truyền thống uyển chuyển và vui nhộn, chàng trai vữa biểu diễn vừa đánh mắt cành cạch với các chị em trong đoàn làm mọi người cười nghiêng ngả.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Họ biểu diễn xong thì yêu cầu mọi người nam đứng ra một bên, mỗi người đội một chiếc mũ đạo Hồi, chàng trai bắt đầu dạy đám đàn ông con trai một vài điệu nhảy tiêu biểu, rất vui nhộn. Tiếp theo là các chị em phụ nữ đứng ở phía đối diện cũng được dạy một vài động tác vô cùng duyên dáng. Mọi người ai nấy đều làm theo vô cùng vui vẻ.
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Nhạc bắt đầu bật lên, tất cả cùng nhảy múa theo sự hướng dẫn của chủ nhà. Đi lòng vòng quanh sân vừa múa vừa làm những động tác hết sức buồn cười. Rồi còn có cảnh quỳ gối xuống nhặt một bông hoa hồng ở dưới đất lên bằng miệng để tặng cho cô gái nữa. Tớ đứng ở trên sạp quay video vừa cười nghiêng ngả, chả biết tự bao giờ tớ lại thấy thân thiết gần gũi với những người Trung Quốc này thế. Đặc biệt là cô bé Tiểu Mỹ, mẹ bé biết tớ rất thích Tiểu Mỹ mẹ cháu vui lắm. Các gia đình TQ chỉ có một con nên sinh được một cô bé vừa xinh vừa ngoan thế này chắc phải thích lắm.
    Tiểu Mỹ - ngọ nguậy như sâu nên chụp ảnh cô bé toàn bị rung:
    [​IMG]
    Thấy tớ ngồi trên sạp vừa cười vừa tranh thủ ăn lấy ăn để đám hoa quả mẹ cháu lại gần hỏi chuyện. Gia đình họ từ Liêu Ninh đến Tân Cương đi du lịch, Liêu Ninh là một tỉnh miền Đông Trung Quốc, gần Hắc Long Giang và Triều Tiên, mẹ cháu làm cho một công ty nước ngoài nên nói tiếng Anh rất tốt. Tớ ngạc nhiên vì mẹ cháu hỏi số địa chỉ email của tớ và đưa cho tớ 2 số điện thoại liền và cả địa chỉ email nữa. Tiểu Mỹ muốn lấy cả số điện thoại của tớ nữa, con bé ngượng ngùng thỏ thẻ hỏi: What is your telephone number ? ( tất nhiên là phải có cả mẹ bơm vào ở bên cạnh nữa )
    Cậu bé con chị chủ nhà:
    [​IMG]
    Nghe chị chủ nhà nói về rất nhiều loại nho, mỗi loại đều có đặc điểm hương vị riêng, tớ ăn thử mỗi loại một ít, sau khi cân nhắc tớ chọn một loại duy nhất để mua, loại này ngọt vừa phải, mềm và không có hạt mấy. Giá cả có đắt hơn bên ngoài nhưng không ai lấy thế làm phiền tất cả đều rất vui vẻ, cả tớ cũng thế. Tớ mặc cả còn ác liệt hơn mấy người Trung Quốc, lúc nãy trên xe mọi người thấy tớ câm như hến, bây giờ đến đoạn mua bán thì nhoay nhoáy họ lấy làm ngạc nhiên lắm . Tuy nhiên về nhà ăn nho mới thấy là gói nho của mình cũng bị trộn một ít nho kém phẩm chất hơn vào...chẹp...nhưng nói chung là chất lượng cũng vẫn rất ok.
    [​IMG]
    Đoạn ở Turpan thì chuyện của gái Natasha thú vị hơn tớ nhiều, nghe nói gái ấy kết bạn với một đám Tây Tầu, vào làng trong thung lũng ngủ homestay, rồi còn ra ruộng nho thu hoạch nho, rồi còn kịp format thẻ làm mất toi ảnh của con người ta ( một anh chàng đẹp zai Bồ Đào Nha hay gì ấy nhỉ ), rồi còn kịp khoe với dân tình ở thung lũng nho cái máy ảnh 3000 tệ ( đi mượn ) nhỉ ...
    Được Likemoon sửa chữa / chuyển vào 23:47 ngày 21/03/2008
  4. _mirage_

    _mirage_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/11/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Chuyến đi của Moon tuyệt vời quá. Anh đọc "Con đường tơ lụa" của Xa Mộ Kỳ đã hâm mộ nho và dưa của Tân cương lắm rồi. Giờ lại được nhìn nữa. Năm sau phải cố gắng đến tận nơi để nếm.
  5. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    @mirage: năm nay anh định đi tiếp Tân Cương àh? Mùa nho là tháng 8 - nhưng tiếc là đấy chưa phải mùa đẹp nhất ở TC. Cũng có nhiều bạn có ý định đi Tân Cương năm nay, anh contact với hanhlien hoặc cutie xem sao
    ----------------------------------------------------------------------------------
    TURPAN - P.5 - KHU VƯỜN THẤP NHẤT THẾ GIỚI VÀ HỆ THỐNG THUỶ LỢI CỔ KAREZ:
    Turpan còn được gọi là Hoả Châu - vùng thấp nhất và nóng nhất Trung Quốc, sở dĩ nóng như vậy là do địa thế quá thấp. Lòng chảo Turpan có hình lá dâu, mặt bắc là dãy Thiên Sơn quanh năm đầy tuyết, giữa là vùng núi lửa nằm ngang dài 100 cây số, ngọn cao nhất là 815 mét so với mực nước biển.
    Khu vườn thấp nhất thế giới ~ âm 80 mét dưới mực nước biển:
    Đấy là tớ thấy họ đề trên cái biển ở khu vườn là thế, cảm giác ở đây không chỉ là khô, nóng mà còn ngột ngạt khó chịu làm sao ấy. Chúng tớ được một em tourguide ở vườn dẫn đi, cô gái ấy mang theo một cái loa, rồi dẫn cả đoàn đi lòng vòng qua các đường mòn trong vườn. Trời thì nắng nóng, chả có mưa bao giờ nên cây cối phủ bụi trắng xoá, chỗ này là một bụi cây, chỗ kia lại là một cái cây bụi, cây cối mọc theo trường phái tự nhiên, tá lả vô tổ chức, mỗi một cây lại được cắm một cái biển ...chả hiểu mấy cái cây ấy có gì thú vị không nhưng thấy cô bé tour guide nói ra rả...mấy cô khác dẫn các đoàn khác cũng thế ...mà nào âm lượng có nhỏ đâu. Thật ai nấy đều chỉ mong mau chóng thoát khỏi cuộc diễu hành bất đắc dĩ này ...
    Hệ thống thuỷ lợi cổ Karez:
    Nếu có một thứ có thể sánh với Vạn Lý Trường Thành về mức độ hoành tráng thì có lẽ đó chính là hệ thống thuỷ lợi Karez. Đây là hệ thống giếng ngầm dưới lòng đất, bắt đầu phát triển tại Turpan vào thời Hán (206TCN-24SCN), tổng chiều dài của hệ thống này là 5000km lan toả khắp một vùng rộng lớn , đây cũng là nguồn sống của người dân vùng lòng chảo Turpan, đó là lý do vì sao con người có thể tồn tại ở đây và những thung lũng nho, dưa phát triển phì nhiêu.
    [​IMG]
    Nước từ Thiên Sơn tan chảy và ngấm xuống lòng đất nhưng không thể đi qua sa mạc để xuống tới vùng lòng chảo, người ta đã đào những đường ngầm sâu xuống lòng đất, những đường ngầm này khá rộng, có thể mường tượng như địa đạo Củ Chi của mình. Trong những đường ngầm ấy họ lại đào những con mương, nước theo những con mương ấy chảy từ trên Thiên Sơn xuống vùng thấp bên dưới tưới cho cả một vùng trồng nho rộng lớn. Để lấy nước thì từ dưới đường ngầm sẽ có những giếng trời, được quây bằng đá, người ta có thể dòng dây xuống múc nước lên như những cái giếng bình thường khác.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Đi dưới hệ thống thuỷ lợi ngầm này rất mát, nước cũng trong và mát, đặc biệt khi mà ở bên trên mặt đất lúc nào cũng gần 40 độ. Ở cửa ra vào khu du lịch như mọi khi treo đầy đồ lưu niệm, có 2 cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ váy áo Duy Ngô Nhĩ, một cậu trai trẻ dại dột đá lông nheo với hai em thế là lập tức bị túm lấy, kéo xềnh xệch lại bắt chụp ảnh, 2 em mỗi em một bên xoè váy rồi tạo dáng để chụp hình. Thế là các tay máy tranh thủ chụp lấy chụp để, đèn flash sáng loá ...cu cậu cười tít mắt cứ như là movie star...tớ tất nhiên cũng bon chen...chụp gái đẹp không mất tiền mà...nhưng mất hết số ảnh ấy rồi...thật tiếc đứt cả ruột...
    Nhân nói đến chụp gái đẹp không mất tiền, tớ lôi trên net mấy bức hình về để minh hoạ vậy
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được Likemoon sửa chữa / chuyển vào 20:58 ngày 23/03/2008
  6. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    CHUYẾN TÀU 27H DỌC THEO HÀNH LANG HÀ TÂY
    [​IMG]
    Như tớ đã kể, mua được tấm vé từ Urumqi đến Lanzhou mất hơn 1 tiếng đồng hồ đứng xếp hàng, cha làm tourist service bảo bọn tớ Nỉ dặt trước cả tháng chưa chắc đã có, thế nên mua được ghế cứng là tốt lắm rồi. Tớ sẽ về trước Natasha 3 ngày, hôm ấy buổi sáng còn phải ra ngân hàng đổi tiền nữa. 11h giờ sáng giờ Bắc Kinh các ngân hàng ở Urumqi mới bắt đầu mở cửa. Đầu giờ mọi người đứng đầy ở cửa ngóng vào, cửa mở một cái là lao vào đứng xếp hàng...dáng vẻ rất khẩn trương như xếp hàng đi mua gạo...híc.
    Nhà ga Urumqi rất to và quy củ, họ có hệ thống đường ngầm đi từ nhà chờ lên nơi đỗ tàu rất hoành tráng. Nghe Natasha nói tàu cứng của họ chả khác gì tàu mềm nhà mình đâu, OK lắm...híc...nhưng tớ không thấy thế. Ghế tất nhiện có một lớp đệm nhưng nó thẳng đơ không ngả ra sau được. Tớ nghĩ đến hai mươi mấy tiếng đồng hồ trên tàu mà ngán ngẩm hết sức, nhắn tin cho Natasha để rên rẩm: " Đi một mình chán quá..." rồi lại: " trời ơi tôi ghét cái tàu này..."...thế nhưng tớ cũng chỉ độc thoại thôi...vì máy gái ấy hết tiền rồi còn đâu mà trả lời...rên rẩm chán rồi chả có việc gì thì lại ngủ gật...thế là xong một buổi chiều.
    Gần tối những người xung quanh mới phát hiện ra tớ không phải là người Trung Quốc, họ bắt đầu hỏi han. Tuy nhiên một số người nói giọng địa phương nghe cứ líu nha líu nhíu tớ chả hiểu gì. Một người nói: Nỉ có biết ngồi đây có đến mấy dân tộc không: anh này người Kazaks, chị ấy người Duy Ngô Nhĩ, còn chúng tôi là người Hán. Nhưng nhìn những người Hán này tớ nghĩ họ từ Mông Cổ đến thì đúng hơn. Chị người Duy cứ phải phiên dịch lại cho tớ bằng cách nói chậm từng từ một. Tớ hỏi chị ấy có gia đình chưa, chị ấy nói có rồi, có con trai, rồi giơ 5 ngón tay ra. Tớ: Hả , có 5 con rồi àh..?? Gái ấy dẫy nảy lên, không con 5 tuổi...ha ha...rồi lôi ảnh con trai ra cho tớ xem trông rất là xinh xắn.
    Đến lúc mọi người hỏi tớ làm nghề gì thì tớ chịu, phải lôi quyển Tiếng Hoa dành cho du lịch ra tra, nhưng mà lại không có từ ấy, thế là họ mượn sách của tớ xem, rất lấy làm thích thú, đặc biệt là anh ngưòi Kazaks - rất thích tiếng Việt Nam, hỏi tớ từ này đọc như thế nào suốt. Ai cũng phải cầm lấy quyển sách xem một lượt ...hi hi. Thế rồi anh Kazaks bảo tớ dạy cho một từ Việt Nam: Xin chào, Tạm biệt...rồi thì tớ liếc thấy từ " Jiu ren a.." từ này cũng vô cùng quan trọng đấy chứ ...khi cần kíp có thể dùng tới, tớ bảo mọi người từ này ở Việt Nam đọc là thế này này: " Cứu tôi với...Kíu Kíu Kíuuuu..." Mọi người đọc theo : kíu kíu kíuuuu...xong rồi họ cười nghiêng ngả...tớ cũng cười chảy cả nước mắt ra...Anh Kazaks lấy làm thích lắm, cứ lúc lại lẩm bẩm: kíu kíu...chắc họ nghĩ tiếng Việt Nam giống tiếng ...chim kêu...ha ha...Hi vọng tất cả những người này không đến VN, chớ không tiếng đầu tiên khi gặp một người VN là : "Cứu tôi với..." thì tiêu...
    Anh người Kazaks (bên phải):
    [​IMG]
    Từ lúc ấy trở đi tớ bắt đầu kiếm được chỗ để huyên thuyên cho đỡ buồn rồi đấy, anh Kazaks là một người rất vui tính...anh được những người "Hán" phỏgn vấn rất nhiệt tình về phong tục tập quán của quê anh. Đại khái phụ nữ ở đấy vẫn trùm kín chỉ hở mỗi mắt thôi phải không - Yes. Nghe nói phụ nữ ở đấy xinh lắm có phải không - cái này thì anh ấy bĩu môi bĩu mỏ một lúc bảo ...ít người xinh thôi ( hê hê ...hay là khiêm tốn nhỉ). Rồi thì...đàn ông phải để râu dài...sao anh không để râu...vvv. Chị Duy Ngô Nhĩ nói chuyện cũng rất vui, cứ trêu chọc anh Kazaks suốt...nghe không hiểu lắm nhưng không khí ở chỗ bọn tớ rất vui vẻ.
    Gái người Duy Ngô Nhĩ:
    [​IMG]
    Rồi họ lại quay sang hỏi tớ, tớ nói tớ đã đi Tây An, Cam Túc, Tân Cương bây giờ quay về Tây An - Côn Minh rồi về Việt Nam. Họ lấy làm choáng váng hỏi tớ: "Nỉ đi một mình thế không sợ bị đánh, bị cướp hay sao?". Tớ nói là : "Không, tôi đã đi TQ vài lần, tôi thấy ở đây an ninh cũng tốt" Quả thật lúc chuẩn bị cho chuyến đi theo Con đường tơ lụa này, tớ đã hình dung đến một vùng Tân Cương hoang vu, người dân không nói tiếng Hán mà chỉ nói tiếng dân tộc..và có thể dọc đường có những nguy hiểm...cướp đường chẳng hạn. Tớ đã nghĩ đến việc phải mua một con dao nhỏ dắt vào người đề phòng bất trắc...nhưng sang đến nơi thấy hầu hết các vùng đều hiện đại hơn hẳn ...Việt Nam.
    Không mấy khi thấy cảnh sát nhưng an ninh trật tự tốt, chưa thấy tắc đường, xô xát, mất trật tự ngoài phố bao giờ...tớ quên tiệt ý định đấy. Như tớ, đang ngồi giữa những người dân lao động ở một tỉnh xa xôi, thuộc khu tự trị thế nhưng trình độ văn hoá của họ cũng khá, không hút thuốc lá trên tàu, có một chút rác đồ ăn nào là chàng trai người Hán ngồi đối diện tớ lại đứng dậy gom hết lại rồi ra cuối toa cho vào thùng, mọi người đều ưu ái tớ khi biết tớ không phải là người TQ. Buổi tối, ai cũng phải ngủ ngồi, tớ hết ngồi dưới nền tàu gục lên ghế, lại nằm gác đầu lên đùi chị Duy Ngô Nhĩ ngủ...đi tàu ngồi thật hết sức bất tiện nhưng chả thấy ai kêu ca gì ( với lại chắc họ cũng quen rồi )
    Hai bạn người Hán:
    [​IMG]
    Anh người Kazaks có một tờ báo, viết chữ kiểu Arab loằng ngoằng và phải đọc từ sau ra trước, bìa báo là hình vẽ những con ngựa - tớ đồ rằng đây là giống ngựa Tây Vực mà Xa Mộc Kỳ đã đề cập đến, những giống ngựa như : Hãn huyết, Thiên Mã...mà Hán Vũ Đế phải phái sứ giả đến xứ Tây Vực tìm mua cho bằng được.. Trong tờ báo có một mục kiểu: Tình ******** yêu hay là Thanh Tâm gì đấy...thấy hay hay tớ chụp lại đây:
    [​IMG]
    Hết một đêm đến sáng ngày hôm sau, tàu đi vào địa phận tỉnh Cam Túc rồi lần lượt đi qua : Liễu Nguyên - Gia Dụ Quan - Tửu Tuyền - Vũ Uy. Trong Con Đường Tơ Lụa của Xa Mộc Kỳ có viết thế này:
    Tôi đi tàu hoả trên đường sắt Lan Châu - Tân Cương. Rời khỏi Lan Châu, trên suốt đường đi tôi luôn ngắm nhìn cảnh sắc biến đổi bên ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh ngắt, xanh đến độ trong suốt khiến lòng người mê mẩn. Sát hai bên đường, hàng bạch dưong thưa thớt đã nhuốm sắc vàng của mùa thu vươn thẳng mình lên trời xanh. Nhìn xuyên qua hàng cây, có thể thấy các dãy núi xa xa trọc nhẵn hình cánh cung không góc cạnh nó lại cho ta cái cảm giác đôn hậu, an ổn. Ngoài ra, mặt đất thì toàn là đá vụn và đá cuội mênh mông bát ngát, thô tháp nhưng cũng hào phóng. Đó là tôi đang đi dọc hành lang Hà Tây, lần đầu am hiểu phần nào phong cảnh của vùng Đại Tây Bắc. Hành lang Hà Tây còn được gọi là hành lang Cam Túc, đó là một dải đất dài và hẹp, dài hơn 1200 cây số, rộng chừng 100 cây số. Phía nam là dãy Kỳ Sơn cao hơn mặt nước biển 4-5000 mét. Phía bắc trừ một đoạn ngắn là núi non còn thì mênh mông sa mạc: Sa mạc Tengger và sa mạc Badain Jaran. Dải đất hẹp và dài ấy nằm giữa núi cao và sa mạc là điều kiện thiên nhiên cung cấp để hình thành con đường tơ lụa cổ đại thông vãng Đông Tây.
    Gần tới Lan Châu, anh bạn người Hán nói: Sông Hoàng Hà kìa, tớ hỏi lại: Sông Hoàng Hà àh, rồi nhao ra cửa sổ chụp ảnh...mỗi tội Lan Châu thực sự là một thành phố xấu xí, các khu nhà màu xám xỉn nhuộm màu khói bụi cứ chắn chình ình trước ống kính làm tớ rình rập mãi cũng không chụp được kiểu nào.
    Khoảng 2 - 3h chiều cuối cùng chuyến tàu dài đằng đẵng cũng kết thúc. Các bác TQ bắt đầu dỡ đồ xuống tàu, trời ơi là kinh khủng...những cái va li của họ ...người nào người nấy đều mang cái thể loại cỡ đại...cứ phải gấp 2 - gấp 3 vali bình thường. Thảo nào cái giá đỡ của tàu TQ nó mới to thế kia. Mọi người trong khoang dẫn tớ ra đến cửa, chị người Duy hỏi tớ có đi ăn cùng không, bạn người Hán hỏi tớ định đi đâu tiếp, tớ cảm ơn mọi người vì lại phải đi vào nhà ga mua tiếp vé tàu đi Tây An bây giờ. Bạn người Hán chỉ đường cho tớ đến quầy vé rồi mọi người mỗi người đi mỗi ngả.
    Mua vé tàu không được, cũng không nhớ tại sao:giờ tàu hay tại tớ ngán tàu đến tận cổ rồi nên tớ lại đi mua vé sleeper bus. Xong xuôi kiếm chỗ ăn, cả ngày hôm qua toàn mỳ tôm và nước lã, thấy một hàng bánh bao tớ ghé vào gọi cháo và một xưởng bánh bao hấp chấm xì dầu:
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được Likemoon sửa chữa / chuyển vào 20:25 ngày 06/04/2008
  7. _mirage_

    _mirage_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/11/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Tàu TQ thì cắn chết tàu mình về mọi mặt. Anh đi cả 3 loại tàu: tàu ngồi, tàu nằm và tàu cao tốc với 3 loại tốc độ: 120, 160 và 240km/h. Trên chuyến đi từ Hợp phì đến Hoàng sơn thì như thế này:
    .....
    VN: mày ở đâu?
    TQ: tao ở Hoàng sơn. Mày ở vùng nào?
    VN: tao người nước ngoài
    TQ: chắc mày đùa. Mày là người TQ
    VN: tao nước ngoài 100%. Không tin thì có hộ chiếu đây
    TQ: người nước nào?
    VN: Yuenan
    TQ: Yuelan
    VN: Không, Yuenan
    TQ: Yuelan, Yuelan ở đâu nhỉ?
    TQ1 hỏi TQ2. TQ2: Yuelan ở phía nam giáp Quảng tây
    VN1 quay sang VN2: hoá ra bọn này nó cũng ngọng như mình
    Một lúc sau ở cuối tàu
    ......
    VN: Không tin à? Xem tiền tao đây này
    TQ: đâu, đâu. tao cũng có tiền nước ngoài. Đây là tiền VN thật à?
    Nhốn nháo như cái chợ ở cuối toa. Cả ta cả tàu rút tiền ra cho nhau xem.
    Nói chung dân TQ nhiệt tình và rất sẵn lòng giúp đỡ người lạ. Nhiều người chẳng biết VN ở đâu và cũng chẳng biết quan hệ hai nước đang trục trặc thế nào.
  8. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    À nói đến mới nhớ ra, lúc ở trên tàu chả có gì giết thời gian, nhắm thấy gói bim bim rẻ nhất nên mua ăn rồi mời em Duy Ngô Nhĩ bên cạnh, mình chỉ mời có mấy miếng bim bim thôi mà lúc sau Gái ấy lôi ra đủ thứ bánh trái, hoa quả, ô mai...ăn cái gì cũng mời, cũng ấn vào tay cho mình...hi hi ...phê thật. Nói chung là mình được nhường nhịn lắm . Họ nói trông mình giống người Tứ Xuyên, và nói chung nhiều người không tin mình là người Việt Nam, cứ làm như đã nhìn thấy người Việt Nam nhiều lắm ấy. Trong chuyến đi trừ mấy tay taxi dù ở bến xe chuyên gia chặt chém ra thì cũng toàn được mọi người giúp đỡ. Chẹp....
  9. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    TÂY AN - NƠI KHỞI ĐẦU CON ĐƯỜNG TƠ LỤA.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Từ Lan Châu về Tây An mất 17h, đi từ 7h30 tối hôm trước mà gần 12h trưa hôm sau mới tới nơi, đã thế lại còn bị đổ ở một bến cóc bên ngoài thành, phải tốn tiền taxi đi vào thành vì chả biết cái bến xe này nó ở đâu, ngoài cửa bến có một cái taxi đã có sẵn 3 người, hỏi xem có đi Chuông Lầu không để share tiền, thấy gái taxi bảo có, tớ nhảy lên , thế là xong, lại bị lừa rồi...nó chỉ chạy về đến cổng Bắc, chỗ ga tàu thôi, sau một hồi cãi nhau tớ bảo: tôi chả hiểu gì đâu, đáng nhẽ không trả tiền nhưng thôi trả 5 tệ đi cho nó nhanh. Chậc...đến tận đây rồi mà còn bị lừa mới ức chứ...
    Thế là tớ lại quay trở lại Tây An, lần này cố gắng phải đến được cung A Phòng ( mặc dù nó là đồ lởm đấy ...nhưng mà tớ cũng hám danh lắm...nghe tên A Phòng thấy thật hoành tráng, với lại xem Video du lịch của Tây An thấy nó cũng ...được... ). Phòng tớ ở lần này là dorm chỉ dành cho nữ...thật là tuyệt...không fải bịt tai ban đêm vì tiếng ngáy của mấy zai, híc...lại thoải mái nữa. Trong phòng chỉ có một bạn thôi, người TQ nhưng nói được tiếng Anh. Thấy gái đang ngồi ngắm bản đồ Tây An, tớ hỏi chiều nay bạn định đi đâu, gái nói cũng chưa biết, tớ bảo tớ muốn đi cung A Phòng, chờ tớ rồi cùng đi nhé. Tắm giặt xong đã gần 3h, bạn Churchill ( tên thật là Qiuqing cơ, nhưng vì phát âm gần giống Churchill nên gái ấy bảo tớ gọi là Churchill, hi hi..ừ thì Churchill...) bảo có cái cung điện của con gái Võ Tắc Thiên ấy, cũng gần tớ có đi không, tớ bảo: Có nhiều tgian thì tôi cũng thích lắm, nhưng bây giờ không còn tgian nữa rồi, tớ chỉ có thể đi A Phòng thôi với lại nó cùng hướng với cụm tượng đài đánh dấu nơi khởi đầu Con đường tơ lụa, một công đôi việc...thế là 2 đứa dắt nhau đi.
    Vừa đi vừa nhìn bản đồ nát cả mắt để tìm bến xe nào có thể lên để đến đươc cung A Phòng, cuốc bộ từ Lầu Chuông, rồi rẽ sang đường Tây Đại, đứng chờ xe bus, trèo lên ...rồi lại xuống đi bộ...rồi lại lên một chiếc xe bus khác, dọc đường đi bạn Churchill tranh thủ hỏi những người đi bộ về cung A Phòng, nhiều người không biết nó ở đâu ... Đi qua những con đường vắng hoe rợp bóng cây ngô đồng... rồi bọn tớ cũng đến được nơi khởi đầu Con đường tơ lụa. Ở phía trước khu tượng đài là một phiến đá có bản đồ của các nước nơi CĐTL đi qua, tớ đứng sau lưng một cụ già đang bắc ghế đẩu ngồi nhìn ngắm con đường tơ lụa ấy. Tớ tự hỏi, không hiểu sao cụ có thể ngồi nhìn vào tấm bản đồ ấy lâu như thế...hay ngày xưa cụ đã từng đi qua những con đường này.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Bạn Churchill đã đi một vòng quanh khu tượng đài rồi đến chỗ tớ đứng. Hai đứa bảo nhau bây giờ đã quá muộn rồi không biết có kịp đến A Phòng không, bác trung niên ngồi ở đấy bảo: A Phòng àh, A Phòng thì có cái gì để xem đâu...híc, Churchill chỉ sang tớ bảo: Nhưng cô ấy rất muốn đến đó, bác ấy : Ừ, từ đây đi taxi đến cung A Phòng chỉ khoảng 10phút thôi,chưa đến lần nào thì đến một lần cho biết, nhưng giờ này họ sắp đóng cửa rồi....Hức...thế là lại tan vỡ giấc mộng A Phòng, kể mà đi một mình thì tớ đã nhảy tọt lên taxi và đã hoàn thành "ước nguyện" rồi đấy.
    Nhưng mà thôi, đành phải tự an ủi mình rằng, sau cả chục ngày chỉ có đi không ngừng nghỉ, hôm nay tớ đã có một buổi chiều mùa hè thảnh thơi cuốc bộ dọc phố Tây Tây An cùng bạn Churchill, được bạn ấy giới thiệu về lịch sử và văn hoá Trung Quốc (ngành mà bạn ấy đang học thạc sĩ), cùng ngồi trên những chiếc xe bus cũ kỹ giữa những người dân Tây An bình dị và ...đã đứng trước tượng đài đánh dấu nơi khởi đầu Con đường Tơ Lụa huyền thoại ( thật buồn cười là nó lại là điểm cuối cùng trong hành trình Con đường tơ lụa của tớ ).
    Nắng đã tắt dần, hai đứa lại đi bộ trở lại để bắt xe bus, tớ nói muốn đến khu phố người Hồi để mua đồ lưu niệm, Churchill bảo tôi sẽ chỉ cho bạn một chỗ mua đồ lưu niệm rẻ lắm, rẻ hơn ở Phố người Hồi nhiểu - đó là cổng thành phía Nam, OK...cổng thành Phía Nam cũng rất đẹp, lần trước bọn tớ đã xem lễ hội đèn ***g ở đấy, thế là chúng tớ đi đến cổng phía Nam.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Ở đây có một con phố toàn những khu nhà cổ bán đồ lưu niệm, nhưng không ồn ã xô bồ như Lệ Giang, phần lớn đều là nhà dân nên khung cảnh thanh bình lắm, cũng có thể lúc đó cũng gần tối rồi khu phố cũng vãn khách. Ngoài cửa nhiều nhà treo những ***g chim, ở một góc phố nhỏ có một cửa hàng bán sáo, loại sáo ( hay là tiêu ) làm bằng đất hình tròn như quả bầu, một loại nhạc cụ có từ thời Đường, âm thanh nghe thật tuyệt vời ...vừa u buồn...vừa da diết...tớ bảo Churchill: Điệu nhạc này nghe quen lắm, không biết tớ đã từng nghe ở đâu rồi, chắc trong một bộ phim nào đấy.
    [​IMG]
    Churchill mua một món ăn ở gánh hàng rong và khen lấy khen để là ngon, nhưng tớ thì không thấy thế...hi hi...tớ hỏi bác hàng dưa để mua miếng dưa đã bổ sẵn: Đây có phải dưa Ha Mật không ạ? Bác ấy bảo : Phải đấy, cháu ăn thử đi, ngon lắm...rồi thì tớ ngã vào hàng tranh cắt giấy, ròi lại hàng rối chiếu bóng, Churchill bảo tớ : đây là Dương Quý Phi này, còn đây là Đường Minh Hoàng. Tớ hỏi: thế còn cái anh chàng tre trẻ đẹp zai này là ai? Anh này àh, No Name ...anh ta chỉ là thư sinh thôi. Tớ: Dương Quý Phi vừa trẻ vừa đẹp lại có name, tôi mua rồi, nhưng mà còn 2 anh này: một anh già, xấu ..nhưng có name, lại giàu, một anh trẻ, đẹp zai, nhưng mà nghèo, lại còn no name nữa...lựa chọn khó nhỉ...bạn Churchill cười rũ rượi bảo tớ: Công nhận khó thật đấy. Cuối cùng tớ đã chọn anh...già và...giàu, hí hí...không phải tớ ham tiền...mà là để đi với Dương Quý Phi cho nó có đôi.
    [​IMG]
    Bác này đang vẽ hình Gia Cát Lượng này, nét vẽ rất sống động:
    [​IMG]
    Giá cả ở đây công nhận rẻ giật mình, rẻ hơn rất nhiều với phố người Hồi, và cũng vì có bạn Churchill đi cùng mặc cả nữa, tớ làm một lô: nào Binh Mã Dũng ( cả một lô 7-8 chú đựng trong hộp mà có 8 tệ thôi ), rồi thì quạt Lâm Đại Ngọc, Vương Chiêu Quân, Dương Quý Phi..., tranh cắt giấy...xong xuôi hai đứa lại dắt nhau ra cổng thành để xem thắp đèn.
    [​IMG]
    Đây là bạn Churchill đang chọn mua quạt cho tớ:
    [​IMG]
    Đã 7h30 mà cổng thành vẫn tối thui, hai đứa bảo nhau hay là hôm nay họ không bật đèn rồi, thế nhưng đã đến đây rồi cứ ngồi đây nghỉ ngơi tý chờ xem sao. Quả nhiên một lúc sau, một toà lầu trên thành sáng ánh điện, thế rồi lần lượt từng nơi một ánh đèn điện được thắp dần lên, cổng thành Phía Nam đã hiện ra lung linh như cổ tích
    [​IMG]
    Được Likemoon sửa chữa / chuyển vào 23:29 ngày 22/04/2008
  10. vitawa

    vitawa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.342
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài viết của bạn chủ topic rất thích. Tiếc là đợt này TTVN lỗi nên chẳng xem được rất nhiều ảnh và chỉ xem được 1 ít ảnh thôi.
    Không biết sau này khi TTVN hoạt động trở lại thì ảnh có khôi phục không bạn nhỉ?

Chia sẻ trang này