1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

I'm My!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi nguyenhamy, 22/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Giá như một ngày nào đó mình không phải khóc nữa
    Chỉ có hạnh phúc và tiếng cười thôi..!​
    [​IMG]
    Được nguyenhamy sửa chữa / chuyển vào 21:05 ngày 14/07/2007
  2. dexinhpucca

    dexinhpucca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2006
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    Em có một thói quen là mỗi lần vào box này đều tìm kiếm topic của chị, hôm nay nó trôi về trang2, có hôm về tận trang 4. Chắc chị bận !
    Tự dưng hôm nay thấy hụt hẫng vì chỉ thấy chị post có 3 dấu chấm lửng. Đọc bài lâu dần lại thấy yêu quý chị, lạ lùng thật.
  3. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Một sáng bắt đầu ngày mới bất chợt mở máy ra thấy 2 chữ New mess bên cạnh cái tên anh, hay một tối sau một ngày mệt mỏi trở về nhà bất chợt mở máy ra thấy 2 chữ Missed call bên cạnh cái tên anh, 2 trạng thái ấy, 2 cảm xúc ấy đều như nhau cả - vui - bất ngờ - mỉm cười - nhớ - hờn trách - xốn xao - rối ren nhiều cảm xúc đan xen vào nhau.
    Có lẽ anh cũng đã quen với việc gọi cho em chưa một lần nào em nghe máy ngay sau mấy tiếng tút dài như các cuộc gọi thông thường khác, mà dường như bao giờ em cũng ép anh phải để lại vỏn vẹn 2 chữ Missed call trên màn hình điện thoại em. Hồi đầu chắc hẳn anh cũng thắc mắc lắm, đến nỗi đã có lần anh thử bằng cách gọi từ một thuê bao không hiện số, để xem có phải là em chỉ luôn luôn từ chối các cuộc gọi đến từ thuê bao của anh hay không?
    Chắc bởi em thích những tin nhắn hơn là các cuộc gọi. Chắc bởi qua tin nhắn người ta có thể nói với nhau nhiều hơn, nói những điều mà ngôn ngữ bằng lời không dám diễn tả. Chắc bởi sợ đối diện cùng anh. Chắc bởi giấu giếm quá nhiều sự thật trong em, nên sợ không thể giữ kín được nó khi giao tiếp với anh bằng ngôn ngữ chân tình.
    Sự thật trong em ấy là...
    Sự thật là em đã tắt điện thoại vào những ngày em nhớ anh, nhưng mỗi khi mở ra, em lại thấy tim mình đập những nhịp hồi hộp. Nghĩa là, em vẫn muốn nhận được tin nhắn của anh lắm!
    Sự thật là em nhủ lòng chẳng muốn nói chuyện với anh nữa đâu nhưng mỗi ngày em lại vẫn online & đi ra đi vô nơi box quen vắng người. Nghĩa là, em vẫn muốn để tâm tới anh lắm!
    Sự thật là em thấy lòng em còn nhiều băn khoăn, tim em còn đập những nhịp khác thường khắc khoải, em thấy mình nhớ anh nhiều hơn mỗi ngày, em thấy mình còn ghen, em muốn được quan tâm tới anh, muốn cả được anh quan tâm, em muốn được nhận tin nhắn của anh sau mỗi lần mở máy, muốn được nhận những cuộc gọi của anh... Nghĩa là, em còn với anh nhiều lắm...
    (...)
    Sáng nay, em bị đánh thức bởi tiếng nhạc từ nhà bên cạnh - bài "When you say nothing at all" vang lên tha thiết. Tình cảm trao đi không được nhận lại như một vết cứa xót xa, cứa vào tim em đau đến buốt nhức... Em trở mình... Tưởng rằng đã quên...
    Tối qua đứng tựa mình nơi bancong lộng gió nói chuyện cùng anh, đắm đuối với muôn ngàn vì sao đang lung linh trước mắt, nhưng khi trong mắt em lúc này chỉ đầy ắp hình ảnh anh thì em tưởng tượng ra những vì sao kia cũng chỉ như là nụ cười của anh mà thôi. Anh & Em & Đêm. Nhưng sau khi cúp máy, thì chỉ còn lại mình em với bầu trờì sao nhấp nháy như đang trêu đùa chế giễu em yêu dại khờ...
    Được nguyenhamy sửa chữa / chuyển vào 16:36 ngày 14/07/2007
  4. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Dù bất cứ điều gì xảy ra ? em cũng không được gục ngã. Em nhé!
    Có thể đắng cay mà em trải qua quá lớn đến mức em không chịu đựng nổi ? nhưng hãy cố gắng lên ? sau mỗi thất bại sẽ là 1 lần em phải ngẩng cao đầu. Em phải chứng tỏ cho họ thấy dù họ có làm gì đi nữa cũng không thể giết chết em.
    Tôi không muốn mỗi sáng sớm nhìn em trong gương với đôi mắt sưng vù vì khóc. Tôi không muốn thấy em đêm đêm ôm gối dấu nước mắt trong tim. Tôi không muốn cô gái của tôi tự giết mình. Tôi muốn em vững vàng bước tiếp trên con đường phía trước. Đừng bỏ cuộc em ạ. Đừng bỏ cuộc?
    Con đường em đi quá nhiều chông gai, quá nhiều bão bùng mà chỉ 1 mình em đơn độc; không ai bên em ? không 1 bàn tay, không 1 lời khích lệ ? chỉ có những đôi mắt và móng vuốt của dã thú rình mò. Em đừng gục ngã trước chúng ? chỉ cần 1 phút em gục ngã ? chúng sẽ ăn thịt em ? hiểu không em ?!
    Đấy! em lại khóc rồi ? Khóc làm gì khi chẳng ai bên em lau nước mắt ? khóc làm gì khi những mất mát cũng đã qua rồi ? em có khóc cũng thay đổi được gì đâu? Đời là tấm lụa mềm mượt che dấu những ngọn chông sắc xát muối đằng sau ? Đã chấp nhận lao vào thì phải chấp nhận thương đau. Lũ sói vẫn còn ngoài kia? Cô bé của tôi thì ý chí suy sụp và niềm tin vỡ nát ? Em định bước tiếp với đôi chân yếu đuối và run rẩy thế sao? Không được.Em phải đứng thẳng và bước đi mạnh mẽ. Hãy vững tin rằng dù cho cả thế giới này ghét bỏ em ? vẫn còn có tôi luôn yêu em, luôn bên em, động viên em. Chỉ cần nhìn vào gương và mỉm cười ? em sẽ thấy tôi - người yêu thương em nhất - trong đó.
    Nào! nghe tôi ! ngồi dậy! lau khô nước mắt, mỉm cười lên đi rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười lại với em.
    ... Biết em đang đau lắm... vết cắn của cuộc đời xé nát tim em ! Nhưng hề gì em nhỉ !? Học cách may đi... để vá tim mình lại bằng niềm tin em nhé !
    ...Cho em 1 nụ hôn của chính em nè... nhìn vào gương và mỉm cười nhé!!!
    Được nguyenhamy sửa chữa / chuyển vào 16:39 ngày 14/07/2007
  5. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Cô bé à,
    Cảm ơn em nhiều nhé. Cảm ơn vì tình cảm đơn giản trong trẻo của em đã dành cho My.
    3 dấu chấm lửng ấy khiến em hụt hẫng hả cưng...? Có biết rằng lòng người viết ra nó cũng đang hụt hẫng như 3 cái dấu chấm lửng lơ đó vậy...
    Cảm ơn em, và cảm ơn tất cả những ai đã có tâm và có lòng ghé lại nơi topic này.
  6. dexinhpucca

    dexinhpucca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2006
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    Trên đời này có nhiều thứ lạ lùng không giải thích được, như khi em đọc bài chị lại thấy đồng cảm, như chính những gì em muốn nói mà lâu lắm rồi không thốt ra được.
    Mỗi khi đọc thấy những dòng đầy nụ cười chị viết, tự dưng em vui, thấy nhẹ nhàng lắm. Thế nên chị cũng bớt buồn nhé, vì em tưởng tượng rằng chị có nụ cười mát, vậy nên phải luôn luôn cười.Hay em là đứa đa cảm? Em thấy băn khoăn khi nghĩ rằng chị đang post bài và khóc.....
    Chúc chị luôn vui
  7. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Những cơn đau đớn không rõ căn nguyên cứ đến mỗi khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ đêm đêm. Không đau cụ thể rõ ràng ở đâu, chỉ thấy đau đớn khắp cơ thể, cảm giác vật vã, trở người hết bên này bên nọ để né tránh cảm giác đau nhưng không làm cách nào hết được. Cảm giác nhiều lúc muốn nhấn chìm mình vào một thùng nước thật nóng hoặc thật lạnh thì mới hết cảm giác bứt rứt ấy. Không hẳn là đau đớn, không hẳn là nhột nhột, mà là 1 cái gì đó rất khó miêu tả, chỉ biết là rất khủng khiếp, cứ như có hàng nghìn con gì bò bò khắp trong xương, nằm ko yên, ngồi dậy cũng ko xong, cứ vật vã, tức tưởi. Có những đêm bật khóc trong đêm, vì cảm giác bất lực, không làm sao để hết đau được. Cứ như vậy càng về sáng thì cơn đau sẽ càng tự dịu đi, rồi thiếp đi, sáng dậy lại không còn cảm giác đấy nữa. Ban ngày vẫn bình thường, chỉ đến khi đêm về cứ chìm vào giấc ngủ thì mới đau. Trước đây vẫn bị cảm giác này, nhưng không trầm trọng đến vậy, và chỉ thường xuất hiện ở vị trí 2 ống chân, và khi thời tiết trở trời. Còn bây giờ thì đêm nào cũng đau, và đau khắp cả cơ thể. Thêm nữa là đi kèm cảm giác sợ hãi 1 điều gì đó không rõ ràng, bản thân thì không hề bị lo lắng hay căng thẳng sợ hãi về bất kỳ vấn đề gì cả, nhưng tự nhiên trong giấc ngủ cảm giác bất an cứ xuất hiện, khoảng vài chục phút đang ngủ thì lại bất chợt bị mở mắt ra nhìn xung quanh, hốt hoảng về điều gì đó mơ hồ, cảm giấc bất an, như nguy hiểm đang rình rập đâu đây chỉ trực nuốt chửng lấy mình, cho dù đã để con dao dưới gối để xua đi cảm giác sợ hãi, nhưng không ăn thua, lúc nào cũng thấy tim đập loạn nhịp, sợ hãi như bị ai đuổi bắt.
    Tình trạng này đang hành hạ mình đêm đêm. Không biết cụ thể mình bị làm sao, đau ở đâu, sợ hãi cái gì? Nhưng theo kinh nghiệm bản thân thì suy đoán cơn đau không rõ căn nguyên kia có lẽ vẫn là căn bệnh thấp khớp, còn cảm giác sợ hãi thì có phải là do "khớp đớp tim" không nhỉ??? Có phải không, Mây ơi
  8. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Con biết không về mẹ chờ em trông..!​

    [​IMG]
    "Con biết bây giờ mẹ chờ tin con, khi thấy mai đào nở vàng bên sân. Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về, nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa ngàn xa..."
    Con không muốn mẹ phải lo lắng bất cứ điều gì về con, nên con đã muốn giấu mẹ, nhưng cô bé nhân viên vẫn vô tình nói với mẹ là gần đây thấy con uống một loại thuốc gì đó. Chiều qua mẹ gọi điện cho con, mẹ hỏi con đau ở đâu, đau thế nào, để mẹ mua thuốc, chứ đừng uống lung tung, mẹ còn dặn con là mẹ gửi tiền cho đấy, nhớ ăn uống vào. Con đã lặng đi mất vài chục giây nuốt lấy từng lời mẹ. Con từ trước đến nay chưa bao giờ là đứa con ngoan của mẹ. Cuộc sống tự lập sớm đã cho con cái quyền tự quyết định mọi thứ trong đời mình. Nhưng cho dù có hàng nghìn vạn lần con vấp ngã hay con không ngoan, thì con vẫn còn có mẹ luôn là người cuối cùng mãi mãi bên con, lo cho con.
    Con sợ ánh mắt mẹ nhìn con khi mỗi lần con quyết định "bước chân đi đầu không ngoảnh lại". Con như đám mây trên bầu trời kia, cứ bay bổng mãi thôi, bay mãi & trôi mãi đến đâu nữa Mây ơi???
    "Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm..."
    Con của mẹ đã lớn, không còn là cô bé ngày nào dón dén nhìn đời qua khe cửa nữa rồi, con đã trở thành cô gái bước chân ra bon chen với sóng gió cuộc đời. Giờ đây những đêm trường cô đơn nằm khóc một mình con nghĩ lại xem 23 năm cuộc đời kể từ khi mẹ cho mang nặng kiếp người đến nay thì tổng cộng số lần con được nằm vùi đầu bên gối mẹ giấc ngủ bình yên có thể đếm trên đầu ngón tay. Không than thân trách phận, bởi phận con sao con chịu thế, nhưng con chỉ trách sao con cố gắng thay đổi cái phận bạc ấy hoài không được, bao giờ cho đến bao giờ???
    Người ta bảo "Hồng Nhan Bạc Phận", con thì hồng nhan chẳng phải, sao phận lại bạc? Mẹ chỉ có mình con là con gái, mà sao không chăm được cho con & con cũng không lo được cho mẹ. Mẹ & con - cứ tựa như câu chuyện về đôi Ngưu Lang Chức Nữ cách nhau bằng dải ngân hà vời vợi, chỉ một ngày đoàn tụ duy nhất vào tháng 7 hằng năm trời cho mưa ngâu hay là dòng nước mắt nhớ nhung dồn nén của họ rớt xuống (...)
    Thứ hạnh phúc giản dị nhất của con người là tình mẫu tử, mà sao con cũng chịu nhiều thiệt thòi quá. Trộm nghĩ sau này khi có baby chắc con sẽ không thể xa rời nó giây phút nào đâu. Bởi con sẽ yêu nó lắm, yêu bù đắp cho cả phần của con nữa...
    "Mẹ thương con xin đợi ngày mai..."
    Không thể giấu lòng mình rằng có lúc con muốn vứt bỏ tất cả đấy để trở về bên mẹ, để được yêu thương che chở bảo bọc như tất cả những đứa con trên đời này. Nhưng.. con không thể đâu, bởi vì có trở về thì chúng ta cũng có thể nào hạnh phúc dưới chung một mái nhà được đâu cơ chứ... Cuộc sống sẽ lại rơi vào bế tắc, chúng ta sẽ lại rơi vào tình trạng người này làm khổ cho người kia (...), và nước mắt của mẹ - hơn tất cả đó là thứ mà con không sao chịu đựng được. Sự trở về của con lần nào cũng đã làm cho mẹ khổ hơn, nên con lựa chọn cho mình cuộc sống hiện tại, để mẹ bớt được gánh nặng về đứa con này, để mẹ cứ sống với cuộc sống riêng của mẹ như bao năm qua cuộc sống ấy cũng đã bao giờ có chỗ cho con hiện hữu đâu..
    Có lẽ ít ai biết được rằng con vẫn hằng ao ước mai này lập gia đình con sẽ đón mẹ về ở với vợ chồng con. Nhưng con lại tự hỏi nếu có một ngày phải đứng giữa những sự lựa chọn như vậy thì liệu mẹ có sẵn sàng dứt bỏ để lựa chọn theo con hay không? Chắc là không đâu... Thôi thì không nói chuyện mai này vội, hẵng nói chuyện trước mắt ngay đây con vẫn đành cắn răng chịu đựng nhìn mẹ mình héo mòn theo năm tháng bên người đàn ông vũ phu thô lỗ. Con căm!
    Con đau lòng nghĩ đến phận đời mẹ, phận đời con.., thôi thì đành cứ đổi tại cho "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen"...
    Cô gái 23 tuổi đời một thân một mình giữa cuộc sống, nhiều khi cũng còn nhiều khó khăn vất vả lắm, nhưng con vững tin bước tiếp khi nghĩ đến trên đường đời con đi cho dù có lúc nào đó tất cả quay lưng lại với con thì vẫn còn lại một người không bao giờ bỏ con, yêu thương con thật lòng hơn tất cả, đấy là Mẹ.
    "Trời mưa bong bóng phập phồng..." - tiếng ru đứt quãng đâu đó từ hàng xóm voạg sang đã vô tình làm con đau... Con thấy đau lắm, đau ở đây này, đau ở tim con.
    -------------------------​
    Khẽ ngắt nụ hồng cài lên mái tóc xanh mẹ yêu
    Tóc rối một đời vì năm tháng chở che đời con
    Khi thơ ấu con nào đâu có biết,
    mẹ lặng lẽ trong ngàn nỗi muộn phiền
    Dù bao gió mưa, tình mẹ vẫn thiết tha êm đềm
    Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con khi đông lạnh về
    Mẹ là những ánh nắng lấp lánh đưa con đi trên đường quê,
    để con khôn lớn lên dang rộng đôi vai,
    rồi đưa chân bước đi theo từng đêm vui.
    Mẹ vẫn tha thứ dù cho con mang bao nhiêu lầm lỗi.
    Mẹ đã có phút dấu nước mắt cho con thơ ngây nụ cười
    Mẹ đã có những lúc thức trắng cho con bao đêm ngủ say
    Ngày con nâng bó hoa xinh chào tương lai,
    mẹ cô đơn đứng bên hiên đầy mưa bay.
    Trên mỗi bước đi, xin mãi khắc ghi tình mẹ bao la biển trời.

    Được nguyenhamy sửa chữa / chuyển vào 21:25 ngày 17/07/2007
  9. nguyenhamy

    nguyenhamy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    "Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung"
    [​IMG]
    Dạo này thế giới blogger sôi nổi với trò chơi Tag. Tôi thì từ trước đến nay không hẳn là người dễ bị cuốn theo bất cứ một trào lưu nào xất. Nhưng thấy các bạn Tag mình nhiều quá đi mất thôi, cứ lờ lớ lơ đi hoài mà không xong, cũng lại chẳng muốn quá tách mình ra khỏi cộng đồng, vậy nên hôm nay sẽ chiều lòng các bạn - những con người thích biết bí mật cuộc đời tôi . Coi như cũng là tạo cơ hội cho chính mình được một lần mở lòng ra, nhưng cũng phải nói trước tôi là người niềm vui dễ san & nỗi buồn khó sẻ, nên khi có niềm vui tôi không sao giấu được, chỉ còn lại những nỗi buồn giữ làm bí mật thôi. Vậy thì đừng ai phải ngạc nhiên khi thấy tôi tiết lộ toàn những bí mật đặc một màu xám xịt. Hummmm... nào bắt đầu nhé, trong cuộc sống để nói ra được 1 bí mật đã là khó, nói chi đây tới tận 7 bí mật thì quả là không dễ chút nào, thú thực có làm tôi nhiều phân vân đắn đo trước khi post lên entry này, tuy nhiên khi đã tham gia thì người chơi nhất thiết cần tuân thủ nghiêm ngặt về điều lệ trò chơi, và ngay cả chính bản thân tôi cũng muốn thành thật với 7 bí mật cuộc đời mình:
    -------------​
    1. Trong một năm tối thiểu có 2 thời khắc quan trọng với bất cứ ai, đó chính là Giao Thừa & Sinh Nhật - thì tôi ám ảnh với cả 2.
    Đã có bao nhiêu cái Giao Thừa như thế tôi cũng không nhớ nữa - cô bé đứng ngây trước cửa những ngôi nhà trên phố, thèm thuồng nhìn bữa cơm tất niên sum họp, đi một mình trên phố vào chiều tất niên hình như là thói quen cố hữu còn sót lại từ những ngày bà nội của cô còn sống.
    Đã có một cái Sinh Nhật lần thứ 19- cô bé ngồi thu mình trong góc phòng tối om, một cách vô thức tay cô vẽ lên không gian trước mắt hình chiếc bánh gatô thật to và 19 ngọn nến thật đẹp. Rồi bỗng nín bặt, quẹt ngang quẹt dọc nước mắt, khuôn mặt sáng bừng lên, mỉm cười, cô lấy hết sức thổi tắt những ngọn nến mừng sinh nhật lần thứ 19 của mình, và cô bắt đầu lẩm nhẩm hát thành tiếng... to dần... to dần..."Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you".
    2. Lần đầu tiên thành thiếu nữ, tôi sợ hãi kinh khủng, khi thấy máu chảy hoài thì với chút kiến thức đọc được từ báo chí tôi hiểu đó là cái gì rồi, nhưng giải quyết thế nào thì tôi lại hoàn toàn lúng túng. Tự chạy ra hàng tạp hoá đầu ngõ ngượng ngùng mua 1 gói pads, đem về nhà chui vô toilet ngồi nghiên cứu hướng dẫn sử dụng. Nhưng cái đó hướng dẫn mơ hồ quá, làm tôi rối trí hơn, và sau vài lần bối rối như vậy thì bằng bản năng phụ nữ tôi cũng đã tự biết cách làm chuẩn nhất, không hề có ai chỉ dạy, cũng chẳng phải theo hướng dẫn sử dụng trong cái gói pads kia.
    3. Từ một cô bé vụt lớn thành thiếu nữ, cơ thể nhiều đổi thay. Tạm biệt những chiếc áo lá không còn đủ khả năng che chắn, tôi tự đi mua chiếc underwear đầu tiên trong đời. Cái này thì càng không có hướng dẫn sử dụng nào cả, tất nhiên là biết cách mặc rồi, nhưng chỉ vướng mắc ở một chi tiết nhỏ là thông thường phụ nữ chắc ai cũng biết cách mặc nó là luồn ngược áo ra đằng trước mình để cài móc đã xong mới lộn trở lại đúng vị trí. Nhưng cô bé là tôi hồi đó đâu có được ai dạy cho điều đơn giản ấy, nên những năm đầu thời thiếu nữ, tôi luôn khổ sở vòng tay ra sau lưng để làm cái việc cài móc áo, cho đến tận một lần tắm chung với người chị họ mới được chị ấy dạy cho cái mẹo mặc một cách thật dễ dàng kia.
    4. Cấp 1 - tôi tự biết mua sách vở đồ dùng học tập. Cấp 2 - tôi tự biết mua bộ ấm chén đem biếu thầy cô giáo vào dịp 20/11 hằng năm. Cấp 3 - tôi tự thuê bác xe ôm đầu phố đi họp phụ huynh cho tôi vì lúc này bà nội đã trở nên quá già để có thể còng lưng đi họp cho tôi rồi. Đại Học - tôi tự tách mình ra khỏi bất kỳ sự bảo bọc nào & tự đặt lên vai mình gánh nặng cơm áo gạo tiền.
    5. Tôi - thiếu niên ngày xưa, trốn vào xó nào ngồi khóc cho đến khi mắt sưng húp lên thì mới chịu lồm cồm chui ra. Tôi - thiếu nữ bây giờ, đã một lần từng tự kết thúc đời mình ở tuổi 20, bằng một cốc đầy những viên thuốc ngủ trắng toát. Tôi - thiếu phụ mai sau, tìm đến cửa chùa vào những ngày rằm & mùng 1, và quyết định ăn chay vào 2 ngày này hằng tháng, như một cách tìm sự bình an cho tâm hồn.
    6. Tôi chưa bao giờ đi khám để đưa ra một kết luận gì, nhưng từ khi đọc truyện Hãy Kể Giấc Mơ Của Em của Sydney Selldom, thì tôi nghi ngờ mình cũng mắc phải chứng rối loạn đa nhân cách (tên tắt của bệnh này là MDA). Những người từ tuổi thơ đã bị chịu những nỗi đau quá lớn, đến mức nhân cách chủ thể không đủ sức chống đỡ, thì tự nó sẽ sinh ra thêm các nhân cách khác nữa để cùng nhau vượt qua.
    7. Tôi chỉ sưu tập duy nhất một thứ đó là Truyện. Vốn là người rất.. rất thảo tính, tôi sẵn sàng cực kỳ hào phóng với mọi người nhiều thứ, trừ truyện. Tôi giữ truyện, không thích cho mượn, mặc dù tôi có thể mua quyển khác, hoặc nếu làm mất thì họ cũng sẽ đền tôi được quyển khác, nhưng tôi vẫn rất ích kỷ trong vấn đề này. Có lẽ bởi từng quyển truyện khi tôi mua nó đều gắn kèm với một sự kiện nào đó đang xảy ra với tôi ở từng thời điểm khác nhau, tôi mua bằng tiền mình tự làm ra hằng tháng, cứ lĩnh lương là bằng giá nào tôi cũng trích ra mua ít nhất một quyển, và ghi chú rất cẩn thận một vài lời tựa lên trang đầu. Bởi tất cả những điều đó nên tôi thấy rất yêu cái tủ truyện đang ngày một đầp ắp thêm của mình.
    ------------------​

    Wow... thế là hoàn thành xong rồi. Khi type một lèo xong cái entry này, đọc lại một lần nữa, và tôi quyết định đổi title cho entry bằng một câu trong truyện Kiều này thì chắc hẳn sẽ phù hợp hơn cả: "Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung"
    p/s: Tôi xin đặt tay lên tim mình và tuyên thệ 7 bí mật này lần đầu tiên được bật mí & sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi sự thật trong đó hehehe.....
    Được nguyenhamy sửa chữa / chuyển vào 16:32 ngày 19/07/2007
  10. gabeoquay

    gabeoquay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2003
    Bài viết:
    717
    Đã được thích:
    0
    em này chăm chỉ viêt bài và chăm chút cho topic quá
    Chúc em luôn vui @

Chia sẻ trang này