1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Italia, Milan, Baggio and me (don't hurt me!)

Chủ đề trong 'Italy' bởi milanista_81, 05/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Christophe Colombo và cuộc hành trình
    Thứ Sáu ngày 03 tháng 08 năm 1492, ba chiếc tàu nhỏ bắt đầu giong buồm khởi hành từ vịnh Palos ở Tay Ban Nha. Đó là ba chiếc tàu có tên Santa Maria, Pinta, và Nina. Có khoảng 120 thuỷ thủ đoàn trên các con tàu đó. Những con tàu ấy đang trên đường ngang qua một vùng biển chưa có trên bản đồ để tìm một lộ trình mới tới vùng Viễn Đông (Far East). Người chỉ huy trong đoàn thuỷ thủ ấy là Christoph Colombo.
    Christoph Colombo (1451 ?" 1506) sinh ra tại thành phố cảng Genoa, Italia. Colombo đã từng đi biển nhiều lần từ trước tuổi 30. Một lần, trong chuyến du hành của mình, Colombo đã đặt chân lên tận băng đảo Iceland.
    Vào thời đó, các quốc gia châu Âu muốn tìm một lộ trình ngắn để tiện cho việc mua bán trao đổi hàng hoá với vùng Viễn Đông. Những món hàng như tơ lụa, châu báu hay cả gia vị phải mang từ châu Á tới châu Âu bằng đường bộ. Một lộ trình ngắn hơn và dễ dàng hơn có thể được tìm thấy trên biển.
    Không ai biết được ý định đi tàu về hướng Tây để tìm đến Viễn Đông của Colombo có từ lúc nào. Chỉ biết là khi bước sang tuổi 30, ông bắt đầu thực hiện ý định củ mình. Như phần lớn những người cùng thời, Colombo cho rằng trái đất là một khối cầu lớn. Ông nghĩ, trái đất tròn và vì thế châu Á trải rộng về hướng Đông và phần lớn châu Á phải uốn cong theo hình trái đất. Ông kết luận rằng Trung Quốc, Nhật và Indonesia có thể không xa hướng Tây. Ông không đoán được rằng trái đất rộng bao nhiêu.
    Đầu tiên, Colombo yêu cầu nhà vua Bồ Đào Nha cung cấp cho mình người và tàu biển. Nhà vua từ chối và chỉ giúp đỡ Colombo tìm đường vòng quanh châu Phi.
    Colombo đến gặp nhà vua Ferdinand và Nữ hoàng Isabella của Tây Ban Nha. Nhà vua tỏ ra quan tâm nhưng lại nghĩ rằng Colombo muốn quá nhiều phần thưởng nếu thành công. Ông muốn được phong tước và muốn trở thành người thống trị của bất cứ vùng đất nào mà ông khám phá ra. Ông muốn được phong danh hiệu ?oGrand Admiral of the Ocean? ?" Đô đốc vĩ đại của đại dương. Colombo cũng muốn một phần mười của cải mà ông mang về từ cuộc thám hiểm của mình. Ban đầu triều đình Tây Ban Nha từ chối nhưng khi Colombo có ý định sang nhờ đức vua nước Pháp thì họ đổi ý và cấp cho ông những chiếc tàu mà ông yêu cầu.
    Sau khi rời khỏi vịnh Palos, đoàn người giong buồm đến quần đảo Canary. Ngày 06 tháng 09 năm 1492, từ Canary họ hướng về chính Tây để đi đến vùng biển xa lạ. Các luồng gió thuận lợi thổi đều đặn đưa tàu xuôi theo dòng nước.
    Trong nhiều tuần lễ đoàn tàu đi về hướng Tây, các thuỷ thủ đoàn trở nên bồn chồn. Trước đây họ chưa bao giờ xa đất liền lâu đến thế. Colombo phải khích lệ họ bằng cách la to: ?oHãy tiếp tục đi tới trước!?.
    Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau các thuỷ thủ nổi loạn. Một lần nữa Colombo lại phải thuyết phục họ đi tiếp. Vào ngày 11 tháng 10 năm 1492 có vài vật thể lạ xuất hiện gần đoàn tàu. Rồi đến 2 giờ sáng hôm sau, đất liền hiện ra trước mắt. Rạng sáng hôm ấy, ngày 12 tháng 10 năm 1492, đoàn người đặt chân lên hòn đảo mà Colombo đặt tên là Salvador. Nó thuộc quần đảo Bahamas.
    Colombo đi tàu từ đảo này tới đảo khác nhưng ông bị thất vọng. Thay vì đựoc thấy những thành phố sầm uất thì chỉ có vài ngôi làng nhỏ. Vì nghĩ rằng mình đã đến vùng Indies nên ong gọi những người dân bản xứ ở đây, những người có nước da ngăm ngăm đen, là người Ấn Độ. Sau vài tháng, Colombo trở về Tây Ban Nha. Triều đình tỏ ra thất vọng và cảm thấy khó chịu. Trong một thời gian ngắn, Colombo trở lại vùng đất mới với 17 chiếc tàu và trên 1.000 thuỷ thủ. Nhưng một lần nữa ông chỉ tìm thấy những hòn đảo hoang vắng. Người ta cho rằng ông là một người chỉ huy tồi. Vào chuyến đi thứ 3 của Colombo đến vùng đất mới, ông đã tới bờ biển Nam Mỹ. Nhưng ông nghĩ rằng đó chỉ là một hòn đảo khác. Lần này ông bị tước bỏ tước đô đốc và bị đưa về Tây Ban Nha giam giữ.
    Đức vua và Nữ hoàng tha thứ cho ông và ban vinh dự cho ông. Thậm chí họ còn để cho ông thực hiện thêm một chuyến đi đến vùng đất mới. Tuy nhiên ông không mang về của cải gì. Ông mất mà vẫn tin rằng vùng đất mình đặt chân lên chỉ là một quần đảo nằm trên con đường giữa châu Âu và châu Á.
    Colombo và đoàn thuỷ thủ của ông không phải là những người đầu tiên đặt chân lên châu Mỹ. Trước đó người Na Uy có lẽ đã từng đặt chân lên đây. Có ý kiến cho rằng Colombo không phải là người tìm ra châu Mỹ, mà đó là một vị quan của Vương triều Trung Hoa đã có một cuộc hành trình đến Tân Thế giới vài năm trước đó.
    Colombo được xem như người khám phá ra châu Mỹ (nhưng vẫn có ý kiến phản đối). Nhưng tại sao tên của ông không được đặt cho châu Mỹ mà nó lại là cái tên của một người khác? Và người đó là ai? Đó là Amerigo Vespucci, tên tiếng Latin là Americus Vespucius (đã được giới thiệu nhưng bài viết đó đã bị xoá, sẽ giới thiệu lại trong thời gian sớm nhất để mọi người có thể hình dung ra cuộc ?okhai hoang? châu Mỹ của những người Italia).
  2. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Milan - Lille: 0 - 0
    Chấn thương của những Maldini, Gourcuff và Favalli cộng với việc phải đá trên sân khách khiến HLV Ancelotti phải hy sinh một suất tiền đạo để bố trí đội hình thiên về phòng ngự với bộ ba tiền vệ trung tâm Gattuso, Pirlo, Ambrosini còn Kaka và Seedorf thì đóng vai trò hộ công cho trung phong cắm Gilardino vừa kịp bình phục chấn thương. Ngược lại, phía Lille không giấu ý đồ tấn công ngay từ đầu để tìm kiếm chiến thắng khi HLV Puel xếp Fauvergue đá như một tiền đạo thứ hai cùng chân sút chủ lực Odemwingie trong sơ đồ 4-4-1-1.
    Với cách bố trí đội hình như trên Lille đã gây không ít sóng gió về phía cầu môn đội khách trong nửa đầu hiệp một. Nhờ Odemwingie di chuyển rộng, Keita liên tục khoét sâu vào cánh trái hàng thủ Milan, Fauvergue đã có 2 cơ hội dứt điểm nhưng đều không thành công. Đội khách cũng không chịu lép vế lâu, bằng những pha phối hợp một chạm, nhanh và có độ chính xác cao giữa "cầu nối" Seedorf - Kaka và các vệ tinh xung quanh, bóng liên tiếp được nhồi vào vòng cấm cho Gilardino.
    Lẽ ra Milan đã có bàn mở tỷ số ở phút 30 nhờ miếng đánh kể trên nếu cú đánh đầu lái bóng của cựu tiền đạo Parma, Gilardino, không đi chệch đích trong gang tấc khi thủ thành Sylva đã bất lực. Phút 41, Pirlo nhận đường chọc khe thông minh của Kaka rồi đánh lừa Sylva đổ người sai hướng trước khi dứt điểm. Nhưng thủ thành người Senegal này vẫn kịp giang chân cứu cho đội chủ nhà bàn thua trông thấy.
    Sau giờ nghỉ, cục diện trên sân vẫn không mấy thay đổi khi cả chủ lẫn khách đều liên tiếp có những pha đôi công về phía khung thành của 2 thủ môn Sylva và Dida. Sau một cú dứt điểm không trúng đích của Kaka và một bàn thắng không được công nhận của Seedorf (vì lỗi việt vị), Lille ngay lập tức có câu trả lời. Keita dùng tốc độ và kỹ thuật loại một loạt cái bóng áo trắng trước khi tung ra cú sút sấm sét đưa bóng đi vọt xà trong cái thở phào của số ít tifosi đi theo cổ vũ Milan trên sân Félix-Bolaert. Tiền vệ Bodmer của Lille cũng một lần khiến đối phương toát mồ hôi hột với cú đánh đầu căng ở phút 69 sau khi nhận bóng từ thủ quân Tafforeau bên cánh trái, nhưng vẫn không thắng được một Dida đầy cảnh giác trước cầu môn đội khách.
    Do chơi không hiệu quả, Gilardino phải rời sân để nhường chỗ cho đàn anh Inzaghi trong 15 phút cuối trận nhưng sự thay đổi này cũng không giúp Milan cải thiện sự kém cỏi trên hàng công. Trận đấu kết thúc với 2 pha cản phá xuất thần của thủ thành hai đội. Sylva đổ người đẩy cú dứt điểm chéo góc hiểm hóc của Inzaghi. Dida cũng không chịu kém cạnh khi đẩy được cú nã đại bác từ ngoài vòng cấm của Bodmer.
  3. mothaihaimot

    mothaihaimot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/2006
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên ,cũng muốn cám ơn bạn vì tất cả những gì bạn đã mang lại cho mọi người.Thực sự ,muốn tìm kiếm những thông tin như vậy về nước Ý ko nhiêù trên đài báo .Hi vọng bạn có thể giúp tìm hiểu thêm về cuộc đời ,sự nghiệp nhiều nhân vật lỗi lạc của nước Ý được ko.Như Leonardo de virci,Galileo,Vivaldi,..chẳng hạn.
  4. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Dolce & Gabbana: Cặp bài trùng D&G
    Sự kết hợp hoàn hảo! Đó là lời khen ngợi dành cho Domenico Dolce và Stefano Gabbana, hai người đàn ông đã tạo dựng thương hiệu thời trang kiếm bạc tỷ, Dolce & Gabbana (D&G).
    Dolce & Gabbana được biết đến như là biểu tượng cho tính cách Ý, một "style" độc nhất vô nhị cực kỳ sang trọng và hấp dẫn, nhãn hiệu thời trang yêu thích của các ngôi sao Hollywood và các ngôi sao nhạc rock. D&G là nhà thiết kế chính cho các trang phục của Madonna, Victoria Beckham, Sophia Loren, Monica Bellucci, Isabella Rossellini, Kylie Minogue, Angelina Jolie...
    "D&G là nhãn hiệu thời trang mang lại sự mạnh mẽ cho người phụ nữ, sự hấp dẫn cho các quý ông. "Tôi thích các thiết kế của họ. Tôi luôn tìm thấy sự gợi cảm của nữ tính trong các trang phục của D&G" - Madonna, ngôi sao đa phong cách nhất nhận xét.
    Domenico Dolce sinh ngày 13/8/1958 tại Palermo còn Stefano Gabbana sinh ngày 14/11/1962 tại Milan. Họ gặp nhau khi cả tình cờ cả hai cùng làm việc cho một nhà thiết kế tại Milan. Domenico Dolce và Stefano Gabbana ra mắt bộ sưu tập dành cho phụ nữ đầu tiên vào năm 1986 nhưng chỉ tới khi các mẫu áo sơ mi của họ lọt vào tầm ngắm của Madonna thì D&G mới được biết đến rộng rãi. Trong một cuộc trả lời phỏng vấn năm 1999, Stefano nói: "Chúng tôi không nghĩ chỉ có nam giới mới có quyền năng và sức mạnh. Đằng sau những cái đầu của Mafia, một nhà lãnh đạo luôn có một người phụ nữ mạnh mẽ. Ở châu Âu, phụ nữ có rất nhiều quyền năng. Chính vì vậy, chúng tôi muốn thể hiện sức mạnh đó trong các trang phục dành cho phái yếu".
    Bên cạnh thương hiệu đồ cho phụ nữ đáng giá hàng triệu USD, D&G còn có một thị trường đồ Jeans, đồ cho nam giới, đồ lót, giày, nước hoa làm ăn phát đạt. D&G không chỉ là đồ hiệu của các ngôi sao, tầng lớp thượng lưu mà còn là một nhãn hiệu thời trang có duyên với các giải thưởng: Giải Woolmark Award cho Bộ sưu tập dành cho nam giới có tính khám phá nhất năm (6/1991); Giải "Oscar des Parfums" Award của Pháp cho nước hoa "Dolce & Gabbana Pour Homme" (5/1996); Nhà thiết kế của năm (1996, 1997) do tạp chí FHM của Anh bình chọn; Nhà thiết kế giày của năm do tạp chí "Footwear News" của Mỹ bình chọn (10/1997); Nhà thiết có phong cách của tạp chí Telva (10/2001); Giải GQ Men of the Year Awards cho Nhà thiết kế xuất sắc nhất của năm vì những công hiến lớn cho ngành thời trang (10/2003); Giải Những nhà thiết kế quốc tế xuất sắc nhất cho độc giả tạp chí Elle của Anh bình chọn (2/2004)...
    Hiện "cặp bài trùng" Domenico Dolce và Stefano Gabbana đang làm việc tại một biệt thự nhỏ được xây dựng từ thế kỷ 19 tại Milan (Italia).
  5. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Leonardo da Vinci bất hủ (Phần I)
    Leonardo di ser Piero da Vinci (sinh ngày 15 tháng 4 năm 1452 tại Anchiano, Ý - mất ngày 2 tháng 5 năm 1519 tại Amboise, Pháp) là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà sáng tạo và là một nhà triết học tự nhiên. Ông được coi là một thiên tài toàn năng người Ý. Tên thành phố Vinci, nơi sinh của ông, nằm trong lãnh thổ của tỉnh Firenze, cách thành phố Firenze 30 km về phía Tây, gần Empoli, cũng là họ của ông. Người ta gọi ông ngắn gọn là Leonardo vì da Vinci có nghĩa là "đến từ Vinci", không phải là họ thật của ông. Tên khai sinh là "Leonardo di ser Piero da Vinci" có nghĩa là "Leonardo, con của Ser Piero, đến từ Vinci". Ông nổi tiếng với những bức hoạ cổ điển của mình như bức Mona Lisa, bức Bữa ăn tối cuối cùng. Ông là người có những ý tưởng vượt trước thời đại của mình, đặc biệt là sự sáng chế máy bay trực thăng, xe tăng, sự sử dụng hội tụ năng lượng mặt trời, máy tính, sơ thảo lý thuyết kiến tạo địa hình, tàu đáy kép (double hull), cùng nhiều sáng chế khác, khó có thể liệt kê hết ở đây. Một vài thiết kế của ông đã được thực hiện và khả thi trong lúc ông còn sống. Ứng dụng khoa học trong chế biến kim loại và trong kỹ thuật ở thời đại Phục Hưng còn đang ở trong thời kỳ trứng nước. Thêm vào đó, ông có đóng góp rất lớn vào kiến thức và sự hiểu biết trong giải phẫu học, thiên văn học, xây dựng dân dụng (civil engineering), quang học và nghiên cứu về thủy lực. Những sản phẩm lưu lại trong cuộc đời ông chỉ còn lại vài bức hoạ, cùng với một vài quyển sổ nháp tay (rơi vãi trong nhiều bộ sưu tập khác nhau các sáng tác của ông), bên trong chứa đựng các ký hoạ, minh hoạ về khoa học, và bút ký.
    1. Xuất thân và thời niên thiếu
    Leonardo là người con không có giá thú của công chứng viên Ser Piero (lúc bấy giờ 25 tuổi) và người con gái nông dân 22 tuổi Catarina. Quan hệ của Catarina với Ser Piero dường như chấm dứt ngay sau khi bà sinh người con trai. Sau đó ít lâu bà kết hôn với người chủ một lò gốm, Accattabriga di Píaero del Vacca từ Vinci, và có thêm 5 người con.
    Sau khi chia tay với Catarina, Ser Piero nhận nuôi dưỡng Leonardo. Ông kết hôn 4 lần, có thêm 9 người con trai và 2 người con gái với hai người vợ cuối của ông. Ser Piero là công chứng viên của nhiều gia đình danh tiếng trong thành phố và là người thành công trong nghề nghiệp. Thân chủ của ông bao gồm không những gia đình Medici mà còn gồm cả chính phủ thành phố (signoria) hay hội đồng quốc gia.
    Leonardo lớn lên trong gia đình của cha ông và sống phần lớn thời gian thời thiếu niên tại thành phố Firenze (tiếng Anh: Florence). Trong số những đam mê của ông, Leonardo yêu thích nhất là âm nhạc, vẽ và tạo hình. Cha của Leonardo đưa một vài tranh vẽ của ông cho một người quen xem, Andrea del Verocchio, người ngay lập tức nhận ra được tài năng về nghệ thuật của Leonardo và được Ser Piero chọn làm thầy cho Leonardo.
    Mặc dầu không phải là một tài năng phát minh hay sáng tạo lớn trong nghệ thuật đương thời ở Firenze nhưng Verrocchio cũng là là một nghệ nhân hàng đầu trong nghề kim hoàn, điêu khắc và trong hội họa. Đặc biệt ông là một người thầy tài năng. Leonardo làm việc nhiều năm (khoảng 1470-1477) trong xưởng vẽ của ông cùng với Lorenzo di Credi và Pietro Perugino.
    Năm 1476 ông bị buộc tội cùng với 3 người đàn ông khác đã có quan hệ ******** với một người đàn ông làm mẫu 17 tuổi, Jacopo Saltarelli, là một người đàn ông mại dâm được nhiều người biết. Sau 2 tháng trong tù ông được tuyên bố vô tội vì không có người làm chứng.
    Chẳng bao lâu ông đã học hết tất cả những gì Verrocchio có thể dạy hay là còn nhiều hơn thế nữa, nếu như có thể tin vào những câu chuyện thường được kể lại về các hình ảnh hay tượng được cho là do những người học trò của Verrocchio sáng tác. Giorgio Vasari, kiến trúc sư, họa sĩ và cũng là một nhà tiên phong trong số những người biên niên sử nghệ thuật cùng thời với Leonardo cũng đã tường thuật tương tự.
    Bức tranh Rửa tội Christi do Verrocchio phác thảo cho các nhà tu của Vallombrosa hiện có thể được xem tại Viện hàn lâm Firenze. Theo Vasari thì thiên thần quỳ bên trái là do Leonardo thêm vào. Khi Verrocchio nhìn thấy, ông đã nhận ra được tính nghệ thuật hơn hẳn so với phần còn lại của chính tác phẩm của ông và người ta kể rằng từ đấy ông tuyên bố vĩnh viễn từ bỏ hội họa. Bức tranh được vẽ nguyên thủy bằng màu keo (tempera) này đã bị vẽ dầu chồng lên nhiều lần nên việc kết luận có sơ sở hiện nay là rất khó khăn. Một số ý kiến đáng tin cậy thiên về việc công nhận không những có bàn tay của Leonardo trên khuôn mặt của thiên thần mà còn trong nhiều phần về y phục và phong cảnh phía sau mang tính đặc trưng và có thể nhận thấy được trong các tác phẩm khác của ông. Tác phẩm này được hoàn thành vào khoảng năm 1470, khi Leonardo 18 tuổi.
    Vào khoảng năm 1472 tên của ông có trong danh sách của phường hội họa sĩ thành phố Firenze. Ông sống và làm việc tại đây thêm 10 hay 11 năm và cho đến năm 1477 vẫn còn được gọi là học trò của Verrocchio. Thế nhưng trong năm này dường như ông đã được Lorenzo de Medici nâng đỡ và làm việc như là một nghệ sĩ độc lập dưới sự bảo trợ của Lorenzo de Medici từ 1482 cho đến 1483.
    Thông qua lời giới thiệu của Lorenzo de Medici cho công tước Ludovico Sforza, người muốn đặt một tượng đài kỵ sĩ tôn vinh Francesco I Sforza, người khởi đầu cho triều đại Sforza tại Milano, Leonardo rời Firenze đến Milano vào khoảng năm 1483.
  6. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Leonardo da Vinci (Phần II)
    2. Ở Milano
    Bằng chứng đầu tiên được ghi lại cho thời gian làm việc của Leonardo tại Milano được xác định là năm 1487. Một vài nhà viết tiểu sử phỏng đoán là thời gian từ 1483 đến 1487 hay ít nhất là một phần của thời gian này được dùng cho những chuyến đi du lịch phương Đông, thế nhưng từ tất cả những người cùng thời với Leonardo đều không để lại một dấu vết nào về chuyến đi của Leonardo về phương Đông.
    Trong những năm đầu tiên sau khi tiếm quyền, Ludovico bị tấn công dữ dội, đặc biệt là từ những người theo phái của chị dâu của ông, Bona của Savoie, mẹ của công tước trẻ tuổi Gian Galeazzo Sforza, người cầm quyền chính thống. Để chống lại những tấn công này, Ludovico đã dùng hằng loạt thi sĩ và nghệ sĩ thông qua các diễn văn công cộng, kịch nghệ, hình ảnh và khẩu hiệu để ca ngợi sự sáng suốt và tính tốt đẹp của sự giám hộ đồng thời truyền bá tính xấu xa của những người chống lại ông. Các ghi chép và dự án trong những bản viết tay của Leonardo là bằng chứng cho thấy ông cũng thuộc về số người nghệ sĩ này. Nhiều bức vẽ phác thảo như vậy hiện nay đang nằm trong Christ Church tại Oxford, một bức phác thảo vẽ một nữ phù thủy có sừng hay nữ quỷ đang xua chó tấn công Milano. Bức phác thảo này gần như chắc chắn ám chỉ việc người của nữ công tước Bona ám sát Ludovico không thành vào năm 1484.
    Dịch hạch tại Milano trong thời gian 1484-1485 là dịp cho Leonardo trình nhiều dự án của ông lên Ludovico nhằm chia lại thành phố và tái xây dựng theo các nguyên tắc vệ sinh tốt hơn. Thời gian 1485-1486 dường như cũng là thời gian khởi đầu cho kế hoạch làm đẹp và củng cố pháo đài của ông, mặc dầu không được toại nguyện. Sau đó là các kế hoạch và mô hình của ông trong dịp thi đua được công bố giữa các kiến trúc sư người Ý và người Đức để hoàn thành nhà thờ lớn của Milano. Văn kiện trả tiền cho ông vẫn còn tồn tại nằm trong khoảng thời gian từ tháng 8 năm 1487 đến tháng 5 năm 1490. Cuối cùng thì không một dự án nào được tiến hành.
    Bức tượng kỵ sĩ cao 7 mét, nhiệm vụ chính của Leonardo khi đến Milano được hoàn thành vào cuối năm 1493, vào lúc người do hoàng đế Maximilian I cử đến hộ tống cô dâu Bianca Maria Sforza về làm lễ cưới. Theo tường thuật thời bấy giờ thì đây là một công trình vĩ đại, nhưng các tường thuật này lại thiếu chính xác đến mức không thể kết luận được là tượng đài này phù hợp với phác thảo nào trong số nhiều bản vẽ phác thảo còn tồn tại cho đến ngày nay.
    Trong khoảng thời gian từ 1495 đến 1497 Leonardo vẽ một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của ông, bức bích họa Bữa ăn tối cuối cùng trong nhà thờ Santa Maria delle Grazie, theo yêu cầu của Ludovico Sforza. Năm 1980 nhà thờ cùng với bức tranh đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới. Vua Louis XII của Pháp, sau khi chiếm được Milano, đã đích thân đến tận nhà thờ để chiêm ngưỡng bức tranh và đã hỏi là có thể tháo gỡ ra khỏi tường nhằm mang về Pháp. Hai tháng sau khi vua Louis XII chiếm Milano, trong tháng 12 năm 1499, Leonardo cùng người bạn là Luca Pacioli rời thành phố Milano.
    3. Ở Firenze
    Leonardo và Luca Pacioli dừng chân tại Mantua, nơi Leonardo được nữ công tước Isabella Gonzage tiếp đón nồng hậu. Khi nghe tin Ludovico kết cuộc đã bị lật đổ, hai người bạn từ bỏ kế hoạch trở về Milano và tiếp tục đi đến Firenze, thành phố đang bị sức ép từ nhiều vấn đề nội bộ và từ cuộc chiến tranh chống lại Pisa không có kết quả. Tại đây Leonardo nhận vẽ một bức tranh thờ cho nhà thờ Annunziata. Filippino Lippi, người thật ra đã nhận lời yêu cầu vẽ, đã nhường lại cho Leonardo. Mãi đến tháng 4 năm 1501 Leonardo mới hoàn thành bản phác thảo trên giấy. Mặc dù nhận được nhiều lời khen ngợi cho bản vẽ trên giấy, Leonardo đã không hoàn thành bức tranh này và các tu sĩ Annunziata cuối cùng lại phải chuyển lời yêu cầu đến Filippino Lippi.
    Trong mùa xuân năm 1502 ông bất ngờ về làm việc cho công tước Cesare Borgias. Trong khoảng thời gian từ tháng 5 năm 1502 cho đến tháng 3 năm 1503 Leonardo, với tư cách là kĩ sư quân sự có quyền cao nhất, đã đi du hành qua một phần lớn miền trung nước Ý. Hai tháng sau khi Vito Luzza, một người dưới quyền của Cesare và là bạn của Leonardo, bị Cesare giết chết, Leonardo trở về Firenze. Ông đã để lại rất nhiều ghi chú và bản vẽ có ghi ngày tháng cũng như 6 tấm bản đồ lớn do ông tự vẽ bao gồm các vùng đất Maremma, Toscana và Umbria.
    Trở về Firenze, ông được ủy nhiệm vẽ một bức bích họa trang trí cho một trong những bức tường của đại sảnh nhà hội đồng thành phố. Michelangelo được trao nhiệm vụ vẽ một bức bích họa khác cũng trong cùng căn phòng. Ông hoàn thành phác thảo trên giấy trong vòng 2 năm (1504-1505) nhưng do có nhiều khó khăn về kĩ thuật trong lúc vẽ trên tường nên bức bích họa không được hoàn thành.
    Trong thời gian này (1503-1506), theo một số nguồn khác là 1510-1515, Leonardo hoàn thành bức họa Mona Lisa (hay còn gọi là La Gioconda) mà theo Vasari thì đây là bức chân dung của Lisa del Giocondo, vợ của một người buôn bán tơ lụa tại Firenze. Lúc đương thời Leonardo đã không thể rời bức tranh, ông mang bức họa này đi theo trên khắp các chặn đường đời sau đó. Sau khi Leonardo qua đời, vua François I của Pháp đã mua bức tranh này với giá là 4.000 đồng Florin vàng. Người ta nói là cho đến ngày nay chưa có ai có thể sao chép lại được nụ cười trong bức tranh này.
  7. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0

    Leonardo da Vinci (Phần III)
    4. Lại Milano
    Trong mùa xuân 1506, Leonardo chấp nhận lời mời khẩn thiết của Charles d''Amboise, thống đốc vùng Lombardia của vua Pháp, trở về lại Milano. Vua Pháp Louis XII gửi tin yêu cầu Leonardo hãy đợi ông đến Milano vì ông đã xem được một bức tranh Đức Mẹ nhỏ của Leonardo ở Pháp và hy vọng sẽ nhận được từ Leonardo các tác phẩm như vậy và ngoài ra có thể là một bức chân dung.
    Tháng 9 cùng năm ông phải trở về Firenze vì việc riêng tư không vui. Cha Leonardo qua đời vào năm 1504 dường như không để lại di chúc. Sau đó Leonardo đã có tranh tụng với 7 người em trai cùng cha khác mẹ về việc thừa kế gia tài của cha ông và sau đó là của một người chú bác. Việc kiện tụng kéo dài nhiều năm và bắt buộc Leonardo phải nhiều lần tạm ngưng công việc ở Milano để về Firenze, mặc dù đã có nhiều thư của Charles d''Ambois, vua Louis XII, của những người thân quen và đỡ đầu có thế lực khác để thúc đẩy sớm kết thúc việc kiện tụng này. Trong một bức thư gửi Charles d''Amboise vào năm 1511, Leonardo đã nhắc đến việc kiện tụng sẽ sắp chấm dứt và viết về hai bức tranh Đức Mẹ mà ông sẽ mang về Milano. Người ta tin rằng một trong 2 bức tranh đó là bức Madonna Litta mà hiện nay một bản sao được trưng bày trong Viện bảo tàng Hermitage (Cung điện mùa Đông).
    Vào tháng 5 năm 1507 vua Louis XII đến Milano và Leonardo chính thức chuyển sang phục vụ cho Louis XII với chức danh là họa sĩ triều đình và kĩ sư. Theo những ghi chép còn tồn tại, trong thời gian 7 năm Leonardo ở tại Milano (1506-1513) ông làm việc rất ít trong lãnh vực hội họa và kiến trúc. Ông đã cùng nghiên cứu về giải phẫu học với giáo sư Marcantonio della Torre. Bức chân dung tự họa bằng phấn đỏ hiện đang ở trong Biblioteca Reale tại Torino có thể được vẽ vào khoảng thời gian này khi ông gần 60 tuổi.
    5. Ở Roma
    Tháng 6 năm 1512 triều đại Sforza trở lại nắm quyền lực ở Milano. Chỉ trong vòng vài tháng sau đó Leonardo và các học trò của ông rời Milano đi đến Roma phục vụ cho gia đình Medici. Nhờ ảnh hưởng của Giuliano de Medici, một người bạn của Leonardo và là người em trai trẻ tuổi nhất của giáo hoàng, Leonardo được cư ngụ trong Tòa thánh Vatican và có một xưởng vẽ riêng. Theo các nguồn tài liệu đáng tin cậy còn tồn tại trong thời gian này Leonardo chỉ vẽ hai bức tranh panel nhỏ cho một viên chức trong tòa thánh. Qua nhiều công trình nghiên cứu về giải phẫu học Leonardo đã khám phá ra chứng xơ cứng động mạch ở người già. Thế nhưng các ghi chép của ông về đề tài này chưa từng được công bố và đã mất tích hằng trăm năm trước khi tái xuất hiện. Sau khi ở tại Roma gần 2 năm Leonardo chấp nhận lời mời của vua François I của Pháp đi đến nước Pháp.
    6. Ở Pháp
    Trong thời gian hơn 2 năm còn lại của cuộc đời Leonardo sống trong lâu đài Clos Lucé gần Amboise. Ông đã vẽ nhiều bức tranh như Leda và thiên nga (hiện chỉ còn lại bản sao), phiên bản thứ hai của bức tranh Đức mẹ đồng trinh trong hang đá. Leonardo mất ngày 2 tháng 5 năm 1519.
  8. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Donatello nhà điêu khắc đại tài
    Những ai có đôi chút hiểu biết về đất nước và văn hóa Italia sẽ không thể quên những công trình điêu khắc tuyệt vời của Donatello, con người luôn đầy ắp nhiệt huyết và sự sáng tạo. Donatello sinh năm 1386 tại thành phố Firenze và đó thực sự là may mắn lớn nhất trong đời ông bởi Firenze khi đó là trung tâm văn hóa, khoa học, kỹ thuật và nghệ thuật của không chỉ Italia mà còn của cả châu Âu. Nghệ sỹ khắp nơi tuôn về Firenze với hy vọng được các nhà quý tộc của thành phố yêu nghệ thuật này tiếp nhận. Với Donatello, chỉ môi trường thuận lợi chưa là sự đảm bảo. Trên thực tế, ông đã phải trải qua những khó khăn và sự khổ luyện rất cực nhọc.
    Năm 1406, khi mới 20 tuổi, Donatello đã có may mắn được tham gia trang trí cho nhà nguyện Santa Maria Del Fiore cùng Nanni Di Banco. Đây là công trình rất phức tạp đòi hỏi độ chính xác và tỉ mỉ cũng như thái độ làm việc cầu thị. Nanni Di Banco khi đó đã là một nhà điêu khắc rất nổi tiếng, ông yêu cầu ở Donatello sự tuyệt bích trong công việc.
    Khi chọn Donatello làm phụ tá, Nanni đã nghĩ thầm: ?oChàng trai trẻ này sẽ có một tương lai huy hoàng.?, dù vậy ông vẫn luôn nhắc nhở Donatello phải thận trọng và khiêm tốn. Chính nhờ quá trình trui rèn và học hỏi bên cạnh người thày Di Banco, Donatello chững chạc hơn rất nhiều. Các tác phẩm của ông về sau không chỉ thể hiện óc sáng tạo và đôi bàn tay khéo léo mà còn cho thấy trách nhiệm nghề nghiệp rất cao. Trong sự nghiệp của mình, Donatello tập trung chủ yếu vào việc sáng tác phù điêu và đúc tượng. Các tác phẩm của ông xoay quanh đề tài tôn giáo ?" đề tài phổ biến khi đó nhưng những nét tươi mới luôn làm nghệ thuật của Donatello có những sự khác biệt đáng kể. Người ta thấy những bức phù điêu thánh Mac, Madona Cherubin, Madona Orlandini, Hạ thánh giá, Lời phán bảo ? không đơn thuần là những điển tích trong kinh thánh mà ở đó có những nét rất gần gụi, rất đời thường.
    Donatello còn rất xuất sắc với nghệ thuật đúc đồng. Tại quảng trường Santo ở Firenze, ngày nay, bức tượng đồng Gattamelata vẫn sừng sững vượt qua mọi thử thách của thời gian. Người anh hùng Gattamelata ngồi thắng, vững chãi trên lưng ngựa trong bộ áo giáp của người La mã vẫn sẵn sàng tiêu diệt mọi kẻ thù. Ngoài ra, cũng không thể không nhắc đến bộ phù điêu bằng đồng ?oThiên thần âm nhạc? được thực hiện từ năm 1446 đến năm 1450. Trong đó, miêu tả bốn vị thần mỗi người chơi một nhạc cụ khác nhau với dáng điệu khác nhau đang cùng tấu lên những cung nhạc du dương làm say đắm lòng người. Những bức phù điêu này hiện vẫn còn được đặt tại nhà thờ thánh Antonio ở Firenze.
    Các tác phẩm của Donatello đều rất khỏe khoắn với những nét chạm dứt khoát mà tinh tế. Chính Michelangelo đã thừa nhận ông đã học hỏi rất nhiều ở nghệ thuật của Donatello. Và không chỉ Michel mà cả một lớp những nghệ sỹ Leonardo Di Vinci, Botticelli, Rafael? đã tôn Donatello là thầy, là người mở ra thời kỳ phục hưng ?" thời kỳ hoàng kim của nghệ thuật Italia và châu Âu.
  9. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Renzo Rossi - Nhà tỷ phú quần bò
    Không có được bề dày truyền thống cả trăm năm như Levis nhưng thương hiệu Diesel của Renzo Rossi đã thực sự nằm trong bộ nhớ của tất cả những người yêu thích quần áo bò. Sự phát triển và thành công kỳ diệu của Diesel trong bối cảnh không thuận lợi của nền kinh tế đã làm ông chủ vô cùng kiêu hãnh cũng có phần áy náy - như ông tự thú nhận.
    Là người không thích khuếch trương rầm rộ, lại càng không thích mình được đề cao nhưng từ vài năm nay Renzo Rossi đang là tâm điểm của sự chú ý. Giới nhà báo tìm hiểu và viết về ông. Giới kinh doanh thì tò mò muốn biết kinh nghiệm kinh doanh của ông chủ thương hiệu Diesel. Còn những nhà đầu tư thì lại sốt ruột hi vọng một ngày nào đó họ sẽ có cơ hội khi công ty của Renzo Rossi niêm yết trên thị trường chứng khoán. Trong khi đó thì giới khách hàng, bất kể tuổi tác, chỉ cần đó là những người thích mặc đồ bò, lại luôn quan tâm xem bao giờ Renzo Rossi cho ra mắt một loại quần áo Diesel nữa vừa ý họ.
    Hiện nay Renzo Rossi đang có trên 3.000 công nhân và hệ thống cửa hàng tại trên 80 nước. Ngay từ năm 1996, công ty thời trang Diesel của Renzo Rossi đã được bình chọn là doanh nghiệp thành công nhất của Italia. Năm 1997, Renzo Rossi được trao giải doanh nhân xuất sắc nhất trong năm. Thậm chí, nhiều tạp chí nổi tiếng đã xếp ông vào danh sách một trăm doanh nhân lớn nhất của thế giới. Đó là chưa kể tới nhiều giải thưởng khác dành cho doanh nhân sáng tạo nhất hay doanh nhân có tầm nhìn xa.
    Mặc dù vậy, Renzo Rossi lại không muốn thể hiện mình như một doanh nhân. Ông rất thành công trên thương trường và kiếm rất nhiều tiền nhưng lại vẫn nói không làm vì tiền. ?oDiesel is not my company, It?Ts my life?. Đó là câu nói mà Renzo Rossi muốn diễn đạt quan điểm của ông là ?oDiesel không phải là công ty của tôi mà là cuộc đời tôi?.
    Tất cả chỉ vì một thương hiệu Diesel
    Renzo Rossi sinh năm 1955 tại thành phố Padua ở Đông Bắc Italia. Tốt nghiệp phổ thông ông đi học nghề thợ may công nghiệp và trở thành một tay kéo khá cừ khôi năm mới 20 tuổi tròn. Năm 2003 cùng với một số đồng nghiệp, Renzo Rossi thành lập công ty may thời trang với tên gọi Genius Group. Công ty này đã cho ra thị trường nhiều sản phẩm khác nhau, trong đó có cả Diesel như Hamnett, Replay, Goldie.
    Năm 1985, Renzo Rossi mua lại toàn bộ phần vốn của các đồng nghiệp. Từ đây, ông là chủ sở hữu duy nhất của Công ty Genius Group và cũng từ đây, bắt đầu một thời kỳ vàng son hiếm có của thương hiệu Diesel. Nhờ có thương hiệu này mà tập đoàn của Renzo Rossi trở nên nổi tiếng và đã có những bước phát triển, tăng trưởng một cách ngoạn mục trong những năm 90 của thế kỷ 20. Renzo Rossi kinh doanh nhiều mặt hàng thời trang nhưng hơn một nửa trong số 700 triệu Euro doanh thu của ông năm qua là từ quần bò nhãn hiệu Diesel.
    Hàng của Renzo Rossi bán chạy còn hơn tôm tươi cho dù không rẻ chút nào. Mỗi chiếc quần bò Diesel có giá ít nhất 80 Euro. Có loại lên đến 300 Euro một chiếc. Tuy vậy, Renzo Rossi vẫn không cho rằng đó là giá cả hợp lý, bởi sản phẩm của ông có chất lượng rất cao. Đặc biệt, ông luôn nhấn mạnh đến tính sáng tạo của sản phẩm và khẳng định đấy là thế mạnh cạnh tranh của Diesel.
    Renzo Rossi đã quá khôn khéo khi không thừa nhận hàng cao cấp của mình không hề dành cho người có thu nhập cao. Ông luôn nói rằng, Diesel thiết kế cho mọi người yêu thích và hâm mộ quần bò, bất kể tuổi tác và thu nhập. Nói vậy nhưng thực ra Renzo Rossi đã có những nghiên cứu thị trường rất bài bản và có tầm nhìn xa. Ông đã sớm nhận thấy rằng sự bùng nổ về Internet đã và sẽ thúc đẩy mạnh mẽ việc hình thành một lớp trí thức trẻ, có thu nhập cao. Chính đây sẽ là đối tượng chính của Diesel.
    Tạo ra ?ohàng độc?
    Đó chính là bí quyết thành công của Renzo Rossi với thương hiệu Diesel lừng danh. Tự nhận là một người có những tính cách rất cá nhân như một nghệ sĩ, Renzo Rossi cũng muốn các sản phẩm của mình phải có cá tính độc và phong cách riêng. Phong cách sáng tạo và đầy cá tính của Renzo Rossi giúp ông thu hút được rất nhiều nhà thiết kế trẻ tài năng. Đây là điều Renzo Rossi rất đỗi tự hào về công ty của mình.
    Renzo Rossi đã rất thành công với triết lí kinh doanh: ?oTôi không bán sản phẩm quần bò mà tôi đem lại một phong cách sống?. Chính vì vậy mà Renzo Rossi không bao giờ có ý định quảng cáo rầm rộ sản phẩm của mình. Điểm thành công lớn nhất là ông tạo cho khách hàng cảm giác đây là sản phẩm được thiết kế dành cho từng cá nhân theo đúng phong cách sống của họ. Cả một đội ngũ đông đảo các nhà thiết kế luôn phải nghĩ ra những mẫu mã mới cho các sản phẩm Diesel.
    Cách nghĩ và cách làm của Renzo Rossi khác hẳn với các nguyên tắc thương mại thông thường là phải cung cấp sản phẩm theo nhu cầu khách hàng. Ông tuyên bố không chạy theo gu khách hàng mà phải là người tạo gu cho khách hàng. Đây là quan điểm thương mại tưởng như bảo thủ nhưng lại chính là nét độc đáo của Renzo Rossi. Và ông đã đạt được những kết quả kỳ diệu trên cả mong đợi. Cũng chính vì lẽ đó mà Renzo Rossi kiên quyết không chuyển các xưởng may của mình về châu Á để hạ giá thành, bởi ông sợ rằng tính sáng tạo, độc đáo của sản phẩm sẽ không còn nữa.
    Kiên quyết không sản xuất nhiều
    Để bảo đảm hàng của mình luôn là ?ohàng độc? thực sự, Renzo Rossi đã đề ra một chiến lược hạn ngạch sản phẩm rất nghiêm ngặt và triệt để. Mỗi một loại mẫu mã quần áo mới, Renzo Rossi thường chỉ sản xuất không đến 1.000 chiếc, thậm chí có loại chỉ 300 hoặc 400 chiếc. Dù hàng bán rất chạy nhưng Renzo Rossi không cho sản xuất thêm mà chỉ tung ra mẫu mới.
    Renzo Rossi đã không ít lần nói rằng tính sáng tạo và độc đáo trong phong cách kinh doanh của ông thể hiện cả ở trong hệ thống phân phối. Với hàng nghìn cửa hàng và đại lý, mỗi cơ sở chỉ có vài trăm chiếc quần mỗi loại thì rõ ràng rất nhiều nơi không có hàng để bán. Nhưng đó chính là chủ định của Renzo Rossi. Ông cho rằng phong cách ở Milano khác ở Berlin, New York hay Tokyo, do đó các mặt hàng của cùng đại lý Diesel phải khác nhau. Những người diện đồ Diesel đều có thể nghĩ rằng họ khó bắt gặp một người nào lại đang mặc đồ giống mình.
    Đã có lần Renzo Rossi tiết lộ hẳn các con số hạn ngạch bí mật của mình về một loại quần Diesel mới được tung ra thị trường. Ông chỉ cho sản xuất tổng cộng có 300 chiếc nhưng phân bổ rõ ràng: 100 chiếc bán ở châu Âu, 100 chiếc bán ở châu Á và một 100 chiếc bán ở châu Mỹ. Nhờ vậy mà có thể gần như bảo đảm tuyệt đối không có được hai người mặc quần giống nhau. Những chiếc quần ?ođộc? như vậy Renzo Rossi có thể bán với giá 350 Euro một cách dễ dàng.
    Với phương thức sản xuất và kinh doanh như vậy nên sản phẩm quần áo Diesel của Renzo Rossi đã độc đáo lại càng trở nên ?ođộc? hơn. Những khách hàng của Renzo Rossi rõ ràng rất tự hào, hãnh diện khi đang khoác trên mình những sản phẩm có tính cá nhân rất cao. Renzo Rossi đã quá tài tình khi tạo ra và bảo đảm sự độc đáo và hiếm có của sản phẩm Diesel.
    Bù vào số lượng mỗi loại quần áo thì Renzo Rossi đã phải liên tục gia tăng số lượng mẫu mã. Mỗi năm các nhà thiết kế và sản xuất của Renzo Rossi đã tung ra tới hơn 3.000 chủng loại khác nhau.
    Nhà doanh nghiệp tài năng và độc đáo
    Renzo Rossi là một doanh nhân tài năng nhưng rất độc đáo và có cả phần phức tạp. Trong con người ông có cả những phẩm chất quan trọng nhất của một doanh nhân lẫn những phong cách của một nghệ sĩ. Có những thứ ông tính toán bài bản như không thể chuyên nghiệp hơn nữa. Nhưng cũng có lúc ông lại tỏ ra phóng khoáng với tâm hồn của nhà sáng tạo nghệ thuật. Ông đã tận dụng và kết hợp tài tình cả hai thế mạnh để làm nên một sự nghiệp kinh doanh đáng khâm phục với một thương hiệu Diesel danh giá bậc nhất.
    Renzo Rossi lớn lên trong một gia đình Thiên chúa giáo rất nề nếp. Ở ông vừa có cái gì đó mang tính cách mạng nhưng ông không thừa nhận mà cho mình bị ảnh hưởng nhiều của sự giáo dục nghiêm khắc trong gia đình. Renzo Rossi cho rằng mình chỉ làm những gì mà mình thích làm chứ không vì động cơ nào khác. Renzo Rossi mở hàng loạt chi nhánh và hệ thống bán lẻ ở khắp nơi trên thế giới nhưng có lần nói rằng ông không muốn phát triển bằng mọi giá. Hội sở chính của tập đoàn hiện vẫn đang đóng tại thị trấn Moleva nhỏ bé. Renzo Rossi hài lòng với cuộc sống thanh bình và không khí trong lành ở đó.
    Là một tỷ phú không thiếu tiền, là một doanh nhân rất thành đạt nhưng chẳng mấy khi người ta thấy Renzo Rossi mặc comple và đeo caravat. Đương nhiên ông mặc quần bò Diesel là chính nhưng không để quảng cáo mà chỉ vì thích mặc, như ông tự nhận. Là ông chủ lớn lên từ thợ nên ông luôn hiểu được giá trị của lao động. Bản thân ông đến nay vẫn tự tay làm rất nhiều thứ, đương nhiên là những việc ông thích làm.
    Renzo Rossi được đánh giá cao là người có tài sử dụng người, khéo léo động viên nhân viên. Đi đâu người ta cũng thấy ông khen ngợi không tiếc lời nhân viên của mình. Ông biết khơi dậy sự tự hào và kiêu hãnh của người Italia về khả năng sáng tạo và năng lực thẩm mỹ của mình.
    Với các nhà thiết kế nước ngoài mà Renzo Rossi thuê tại Paris hay London thì Renzo Rossi lại khéo léo dùng ngôn ngữ khác để thu phục và sử dụng họ. Theo ông nói đó là ngôn ngữ của những người làm nghệ thuật, của những con người tự do, có cá tính và phong cách sống riêng. Các sản phẩm Diesel, dù được thiết kế ở đâu nhưng cũng đầy ma lực hấp dẫn đã phần nào xác nhận những lời bộc bạch và tự đánh giá về đội ngũ nhân viên Diesel của ông chủ Renzo Rossi.
    Renzo Rossi được công nhận là doanh nhân có tầm nhìn xa. Điều đó rất đúng vì ngay từ năm 1990 ông đã đề ra chiến lược mở rộng và phát triển rất đúng đắn trên toàn cầu. Renzo Rossi đã sớm nhận ra và khẳng định thế giới là một tổng thể thống nhất với nhiều nền văn hoá khác nhau. Trong đó xu hướng tạo ra bản sắc, phong cách sống riêng của mỗi cá nhân sẽ ngày càng được quan tâm nhiều hơn.
    Cho đến nay, bất chấp những đồn đại và hiếu kỳ của giới truyền thông và các nhà đầu tư, Renzo Rossi vẫn muốn duy trì công ty gia đình của mình. Ông tỏ ra không hề quan tâm đến việc niêm yết trên thị trường chứng khoán cho dù có thể lợi nhiều nhờ giá trị của thương hiệu Diesel.
  10. milanista_81

    milanista_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Milan - Siena: 0-0
    Milan đã có đến 2 trận hòa 0-0 liên tiếp, đó cũng chính là lý do khiến cho rất ít người dám đặt ?ovị? 0-0 trong trận đấu đêm qua. Nhưng tiếc thay, một Milan tràn đầy khao khát chiến thắng với quá nhiều những ngôi sao tấn công vẫn chưa thể một lần đưa bóng vào lưới đối phương.
    Thủ thành Dida tiếp tục xuất sắc với thành tích trắng lưới trong 270 phút liên tiếp, và đó, thật đáng buồn, cũng là ?othành tích? của những cầu thủ trên hàng công Milan? Cả tá cơ hội đã được đội bóng đỏ-đen tạo ra. Những Gilardino, Oliveira, Inzaghi, Kaka hay Seedorf đã nhiều lần thử thách thủ thành và cả khung gỗ của Siena.
    Nhưng cũng như màu áo của mình, Milan đã chơi một ván đỏ đen, trong đó mọi thứ tưởng chừng tất yếu như việc họ giành chiến thắng lại chẳng bao giờ được khẳng định chắc chắn. Thậm chí, nếu không phải người đứng trong khung gỗ là Dida thì Rossonerri đã phải trả giá với một chân lý: tấn công nhiều, không ghi được bàn thắng thì phải thua!
    Trở lại với trận đấu trên sân San Siro, đội chủ nhà ra sân với đội hình ?ocây thông Noel? vốn không được yêu thích. Đá lùi ngay sau Inzaghi là Gilardino và Kaka, người đã kịch liệt công kích chiến thuật này. Paolo Maldini, Serginho và Gorcuff vắng mặt vì chấn thương. Bên phía đội khách, sự vắng mặt đáng tiếc nhất thuộc về hậu vệ trụ cột Portanova.
    Trận đấu diễn ra một chiều, và đó là lý do người ta liên tục nhắc đến một cái tên: Alex Manniger. Cựu thủ thành của Arsenal đã có một trận đấu rực sáng khi từ chối mọi cơ hội dù là rõ ràng nhất của Milan. Đó là những cú sút xa (của Pirlo), những cú đánh đầu (của Kaka) hay những cú dứt điểm cận thành (Gilardino), tất cả đều bị Manninger chặn đứng
    Lần duy nhất Manninger bó tay trong hiệp 1 là cú đánh đầu uy lực của Gilardino sau một quả phạt góc. Nhưng tiếc thay, trong tình huống phút thứ 20 đó, bóng lại tìm đúng xà ngang?
    Mải mê tấn công, thiếu chút nữa Milan đã phải trả giá sau những pha phản công khá sắc bén của đối phương. Thủ thành Dida tiếp tục thể hiện phong độ cao khi làm nản lòng những D?TAversa, Locatelli hay Konko.
    Sang hiệp 2, trận đấu vẫn diễn ra với kịch bản tương tự. Chưa có được một bàn thắng nào kể từ đầu mùa, chàng tiền đạo mới gia hạn hợp đồng thêm 5 năm Gilardino tỏ ra rất xông xáo. Từ cú sút của Pirlo, Gila nhạy cảm đưa bóng đi ?sát mép trên xà ngang. Ngay sau đó là những cú sút phạt của Pirlo và Seedorf cùng pha đánh đầu của Inzaghi, tất cả chỉ để tô điểm cho sự xuất sắc của Manninger.
    Phút 72, tưởng rằng Milan đã có bàn thắng giải tỏa cơn khát khi Pirlo chạm bóng từ cú sút của Kaka. Nhưng khi bóng đã nằm gọn trong lưới, trọng tài lại thổi phạt lỗi việt vị của? Inzaghi và không công nhận bàn thắng.
    Những cơ hội cuối trận đấu lại thuộc về Siena, nhưng họ cũng chẳng thể làm gì trước một Dida chắc chắn và kinh nghiệm. Trận đấu kết thúc mà không có bàn thắng nào được ghi?
    Sau 90 phút tấn công như ?olên đồng?, tất cả những gì Ancelotti và các cầu thủ Milan có thể làm chỉ là ?lắc đầu ngao ngán bởi cầu thủ xuất sắc nhất lại chính là Alex Manniger của đội khách.

Chia sẻ trang này