1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Jên Erơ (Jane Eyre) - Bản dịch khác, ko thể post tiếp vào topic trước được

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hehehihihoho, 16/05/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương IX
    Cầu hôn

    Tôi đã phải đi mất hai ngày mới về được tới Gateshead. Và phải sau một tuần, bác tôi mới nhận ra tôi.
    - Cô Jane này, ngoài hai ta, không có ai khác trong buồng, đấy chứ?
    - Thưa bác, vâng ạ.
    - Cô hãy tha thứ cho tôi, về tất cả những nỗi khổ mà tôi đã gây ra cho cô. Lẽ ra tôi đã phải nuôi nấng cô như các con đẻ của tôi, nhưng tôi đã không giữ lời hứa... Không phải chỉ có thế, tôi còn làm một việc xấu xa khác nữa... Cô hãy ra lấy lá thư ở trong ngăn kéo cái tủ bàn giấy con kia, và đọc đi... Cô hãy tha thứ cho tôi!
    Lá thư bí mật đó mang chữ kí của ông John Eyre, là chú tôi, ở Madère. ông đã may mắn, làm ăn khấm khá và giàu có, ông muốn nhận tôi làm con nuôi. Sau này, tất cả tài sản của ông sẽ.thuộc về tôi. Nhưng bà Reed đã xét thấy là không nên giúp đỡ để nó về được đến tay tôi.
    Sau khi đã thú tội với tôi, bà không sống thêm được bao lâu nữa. Bà chết, và một tháng sau, tôi mới từ giã Gateshead.
    Tôi viết cho chú tôi một lá thư dài, trong đó, tôi kể tỉ mỉ tất cả những gì đã xảy ra với tôi, và sau đó, ông cũng đã trả lời tôi.
    Đời tôi rồi sẽ ra sao đây? Chắc là tôi sẽ không ở lại Thornfield lâu nữa. ở Gateshead, tôi đã nhận được thư của bà Fairfax, cho biết là ở lâu đài, khách khứa đã đi hết. ông Rochester đã đi Luân Đôn khoảng nửa tháng, chắc hẳn là để sửa soạn lễ cưới. Tới Millcote, tôi gửi hành lý ở quán trọ, rồi chiều đến, tôi theo đường cũ trở về Thornfield. Tôi thấy trong lòng sung sướng, mà không tự cắt nghĩa được vì sao lại sung sướng, vì có phải tôi đang đi về nhà mình đâu, có phải tôi sắp được gặp lại họ hàng, bạn bè mình đâu.
    Tôi chỉ có một mình, trên đời này. Bỗng nhiên, tôi tưởng như mình đang mơ. ông Rochester đang ngồi kia, ngay trước mặt tôi, bên lề đường.
    - Thế là cô cũng đã về đây rồi, - ông reo lên. - Lại gần đây nào. ôi! Tại sao không báo trước, để chúng tôi đến đón cô ở Millcote! Thế là cô đã đi được hơn một tháng rồi đấy...
    - Tôi đã phải chăm nom bác tôi đến tận khi bà mất... Trong thời gian đó, thì ông ở Luân Đôn, người ta đã viết thư cho tôi biết như thế.
    Tôi nhìn thấy một nụ cười nở trên đôi môi ông Rochester. Và nụ cười ấy, chính là ông dành để tặng cho tôi, Jane Eyre. Và tôi cảm thấy choáng váng cả người.
    - Cô Jane này, - ông nói, - đã đến lúc cô phải đi tiếp con đường của mình. Và đừng quên dừng lại ở lâu đài Thornfield, đó là chỗ ở của một người bạn.
    Lại mười lăm ngày nữa trôi qua. Người ta không đả động gì đến đám cưới ông Rochester.
    ở biệt trang, người ta không nhìn thấy ai trong gia đình Eshton, và ông Rochester cũng không đi đâu nữa. Tôi phải nghĩ sao đây? Đám cưới được hoãn lại chăng? Tôi đã dò xét qua nét mặt ông chủ tôi, tôi đã tìm hiểu qua đôi mắt ông, song thật vô ích, tôi không tài nào biết rõ được tình cảm của ông. Đôi khi, tôi thấy không chịu nổi nữa. Thế là ông gọi tôi lại bên ông, làm ra vẻ hồn nhiên, vui vẻ, động viên tôi, an ủi tôi, tuy vậy ông vẫn không biết được nỗi buồn thầm kín của tôi. ôi! Sao ông tốt đến thế! Có lẽ rồi ra, ông cũng sẽ hiểu là tôi yêu ông sâu sắc biết chừng nào?.Ngày hôm đó, Adèle đã chơi đùa quá lâu ở ngoài vườn, nên nó bị mệt mỏi nhiều. Tôi đã cho nó lên giường rất sớm, rồi tranh thủ ít phút rảnh rỗi, để, đến lượt mình, cũng được ra ngoài dạo chơi. Chợt tôi ngửi thấy mùi thuốc xì gà.
    Mùi thơm bay ra từ một cánh cửa sổ mở hé, cửa số phòng sách; ông Rochester thường hay làm việc ở đó. Đúng là ông đang ở đó thật. Từ chỗ mình, tôi có thể theo dõi tất cả những cử động của ông, mà ông không biết. Tôi thấy vui vui được một lúc. Song, tôi nghĩ đã đến lúc phải vào nhà thôi, nên tôi bước về phía cửa. Đúng lúc này, thì ông Rochester xuất hiện:
    - Cô Jane này, - ông nói, nhưng không quay mặt lại, - chưa có buổi tối nào êm ả như tối nay.
    Chúng ta hãy ở lại đây với nhau. Sẽ có lợi nhiều cho cả hai ta đấy. Cô không nghĩ thế ư?
    Tôi thấy luống cuống, và lưỡng lự. ông thì vẫn bình tĩnh, tươi cười, lại còn có vẻ như nghiêm chỉnh, khiến tôi phải kinh ngạc.
    - ông nói đúng, - tôi nói. - những giờ phút như thế này quả là hiếm.
    - Cảm ơn Jane, - ông nói thêm... - Chúng ta hãy đến gần mấy cây nguyệt quế và cây dẻ, tôi nghĩ là cô thích chỗ đó... Tôi tin chắc rằng cô sẽ không rời bỏ ngôi nhà Thornfield cổ lỗ này, mà lại không luyến tiếc nó.
    - Đúng thế, tôi thấy nó rất đáng yêu, và tôi đã gắn bó sâu sắc với nó.
    - Phải, tôi cũng nhận thấy thế, và tôi còn biết là cô rất quý Adèle, và coi bà Fairfax đôn hậu, phần nào như mẹ đẻ của mình nữa.
    - Thưa ông, có thế thật.
    - Nên cô sẽ rất buồn, nếu sau này, không được nhìn thấy họ nữa, phải không cô?
    - Liệu tôi có phải ra đi không? - Tôi hỏi, giọng run run.
    - Có đấy, Jane ạ, và, cô hãy tin là tôi cũng rất khổ tâm khi phải nói ra điều đó. Song, tôi chẳng thấy có giải pháp nào khác cả.
    - Vâng được, thưa ông. Khi nào ông ra lệnh cho tôi đi, tôi sẽ vâng lệnh ngay lập tức.
    - Tôi rất lấy làm tiếc, là phải ra lệnh cho cô ngay tối nay. Như vậy, cô sẽ có thì giờ để sửa soạn.
    - Như vậy, nếu tôi không hiểu nhầm, thì có nghĩa là ông không muốn để tôi được dự đám cưới của ông, có đúng thế không ạ?.Tôi xúc động quá, và cảm thấy mình không còn sức để nói thêm lời nào nữa. ông nhìn tôi, vẻ lúng túng.
    - Jane này, khi cô được biết tin là có thể một ngày nào đó, tôi sẽ lấy vợ, thì cô đã tỏ ra rất khôn ngoan, khuyên tôi nên cho Adèle vào trường nội trú. Vậy thì chúng ta phải xa nhau.
    Tôi sẽ lo cho con bé. Và vì cũng còn phải nhiều tuần nữa, tôi mới cưới vợ, nên tôi cũng còn có thì giờ để nghĩ đến tương lai của cô.
    - Xin cảm ơn ông Rochester. Tôi sẽ mang theo kỉ niệm tốt đẹp nhất về ngôi nhà này và về những người ở trong đó.
    - Cô đã là một gia sư hoàn hảo, nên tôi biết ơn cô, đó chỉ là theo lẽ công bằng mà thôi.
    Bà mẹ vợ tương lai của tôi quen thân với bà Dyonisius O?T Gall, ở Betternut - Lodge, bên ái Nhĩ Lan. Bà này có năm cô con gái có thể sẽ phải nhờ cô chăm sóc đấy.
    - Bên ái Nhĩ Lan ư! Thế thì xa quá!
    - Chà! Cũng là một chuyến du lịch thú vị, và...
    Đúng lúc này, tôi nhận thấy ông có vẻ do dự. Người đàn ông này đến lạ lùng... Mỗi lúc tôi lại có thêm ấn tượng rõ ràng là ông đang giấu tôi một điều gì bí mật. Tôi làm sao để biết được điều đó đây?
    - Tôi sẽ luôn luôn nghĩ đến tình bạn đẹp đẽ của chúng ta, cô Jane ạ, - ông nói thêm. - Tôi rất trân trọng tình bạn đó. Chúng ta không nên chia tay nhau ngay. Chúng ta hãy kéo dài thêm một chút, những giây phút thú vị này. Chúng ta hãy đến ngồi bên cây dẻ, trên cái ghế dài...
    Tôi đi theo ông, rồi ông ngồi xuống bên tôi.
    - Tôi chẳng có đám nào khác, để đề nghị với cô, Jane ạ. Tôi cũng biết ái Nhĩ Lan thì xa quá. Nhưng rồi cô sẽ thấy vui, vì dân ở đó rất mến khách. ..
    Tôi không kìm nổi những tiếng nức nở của mình. Tôi thấy đau khổ ghê gớm, đến nỗi nghĩ rằng giá mình đừng quen biết Thornfield thì còn hơn. Nước mắt tôi trào ra, và tôi cũng chẳng buồn kìm nó lại nữa. Tôi là một kẻ chiến bại.
    - Tôi không ngờ cô lại yêu quý chúng tôi đến mức độ ấy.
    - Vâng, - tôi vừa nức nở vừa nói. - Tôi yêu quý biệt trang này. Tôi đã sống ở đây những năm tháng đẹp đẽ nhất và êm dịu nhất của đời tôi. ở đây, tôi đã được tôn trọng. Tôi thấy ngưỡng mộ ông, thưa ông Rochester; khi tôi trò chuyện với ông, kiến thức của tôi luôn luôn được.phong phú thêm. Hôm nay, tôi phải xa rời tất cả những gì làm nên cuộc sống của mình. ông nên hiểu rằng tôi chỉ có một mình trên cõi đời này.
    - Nhưng cô có nhất thiết phải ra đi không?
    - Thì chính ông đã nói là khi nào bà vợ tương lai của ông về đây...
    Ông ngắt lời tôi.
    - Tôi chưa đính hôn, - ông nói một cách đột ngột. - Tất cả những lời đồn đại đó chỉ là những chuyện ngồi lê đôi mách. Cho đến tận bây giờ, cũng chưa có gì thật là chính thức cả.
    Tôi thấy âm thanh giọng nói của ông có vẻ lạ lùng quá, và mỗi lúc tôi lại cảm thấy khó ở thêm, như người mất hồn, lại thêm lo lắng nữa.
    - Tôi cần phải từ biệt ông. - Tôi nói.
    - Không! - ông kêu lên... - Cô sẽ ở lại... Tôi chưa nói hết... Cô chưa biết hết...
    Tôi không làm thế nào trấn tĩnh được nữa, và tôi thấy choáng váng đến mức có thể ngã quỵ xuống, thì bỗng tôi nghe thấy lời nói lạ lùng này:
    - Jane ơi, tôi xin cầu hôn với cô.
    - ông quả là tồi tệ, ai lại đi lừa dối một đứa con gái khốn khổ như thế?
    - Jane ơi, tôi không nói dối đâu... Tôi xin cô đừng bao giờ xa rời tôi, tôi xin cô hãy chung sống với tôi. Jane ơi, tôi xin nhắc lại với cô: tôi xin cầu hôn với cô.
    - Thế còn tiểu thư Eshton thì sao?
    - Jane ạ, chúng ta hãy im lặng trong vài phút.
    Chúng ta hãy bình tĩnh lại đã... Cô hãy để đêm tối êm ái ru mình đi đã. Rồi chúng ta sẽ lại tiếp tục trò chuyện sau...
    Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi trong những cành cây cao, và tiếng chim họa mi hót...
    và tôi lại bắt đầu khóc, nhưng lần này rất khẽ, và không còn là vì buồn, mà phải chảy nước mắt nữa.
    - Jane này, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Tôi muốn lấy cô làm vợ. Tôi xin hiến dâng cô họ tên tôi, tài sản của tôi... Tôi xin thề với cô như vậy.
    Ông đứng dậy và ghì tôi sát vào người ông.
    - Cô hãy tin lời tôi nói. Tôi không có chút tình cảm nào với tiểu thư Eshton, và tôi đã có bằng chứng là cô ta quan tâm đến tiền bạc của tôi hơn tất cả mọi thứ khác. Tôi đã nghĩ cách làm cô ta tưởng tôi đã để mất phần lớn tài sản của mình trong một số vụ đầu cơ thất bại. Những tin tức loại đó lan truyền rất nhanh, và đúng như.tôi mong đợi, đã đến tai những người trong gia đình cô vợ tương lai của tôi. Thế là họ đã lạnh nhạt ngay với tôi.. Ai thiết gì lấy một anh chàng đã phá sản. Cô thấy cảnh ngộ thật rõ ràng nhé...
    Về cô, thì trái lại, tôi đã tìm hiểu, và thấy rõ giá trị của cô. Cô là con người tế nhị, tình cảm cao quý, không vụ lợi. Tôi đã thầm yêu cô, mỗi ngày thêm một chút. Và hôm nay, tôi cầu xin cô hãy trở thành vợ tôi. Cô sẽ là bà Rochester, và sẽ hoàn thành một cách xứng đáng, vai trò bà chủ biệt trang Thornfield này.
    Tôi thấy nao núng... ông ta có vẻ thành khẩn... Tôi xúc động quá, tưởng như nghẹn lời, không nói nổi một câu.
    Tôi nhìn thấy một bộ mặt đau khổ, ướt đầm nước mắt:
    - Lại có thể như vậy được ư? ông yêu em đến thế cơ ư? ông muốn em trở thành bà Roch-ester ư?
    - Thật đấy, Jane ạ. Tôi xin thề với em như vậy.
    Lời thề ấy đã bẻ gãy đòn kháng cự cuối cùng của tôi, và cảm động vô cùng, tôi nói rất khẽ:
    - Vâng, thưa ông, em xin nhận lời làm vợ ông.
    Khi nói mấy tiếng đó, tôi thấy hình như trời đất đang chao đảo.
    Ông Rochester hình như đã thay hình, đổi dạng. ông cúi xuống người tôi.
    - Chúng ta sẽ được sung sướng. - ông nói thầm vào tai tôi.
    Chúng tôi còn nói chuyện hồi lâu, không sao dứt ra được. Chúng tôi bàn về những dự định cho tương lai.
    Trong đêm hôm đó, sét đã đánh gãy cây dẻ to; chính ở dưới gốc cây này, chúng tôi đã thề yêu nhau mãi mãi. Adèle là người đã báo tin đó cho tôi vào sáng hôm sau, nhưng tôi chẳng coi đó là điềm gì cả.
    Sáng dậy, trong khi rửa ráy, tôi cứ tự hỏi xem có phải mình đã nằm mơ không. Trời đẹp.
    Tôi mặc nhẹ nhàng một chiếc áo dài màu sáng, hòa hợp với những cảm nghĩ trong lòng mình.
    Khi gặp tôi, ông Rochester đã nhắc đến cuộc nói chuyện của chúng tôi hôm qua và những lời ông đã hứa với tôi:
    - Em đẹp quá, Jane ạ, ông nói thêm. - Tôi không nhận ra em được nữa. Có phải là hạnh.phúc đã làm ra phép mầu ấy không? Tuy vậy, em vẫn là nàng tiên bé nhỏ có tên là Jane Eyre.
    Như thế là tất cả những điều đó đều là sự thật. Tôi, một con bé mồ côi không chút tài sản, tôi đã được một nghiệp chủ giàu có để ý đến, và lấy làm vợ!
    Niềm vui quá lớn đã khiến tôi choáng váng, xúc động, gần như sợ hãi.
    - Em sao thế, Jane, mặt em tái đi, rồi lại đỏ bừng, môi em thì cứ run rẩy thế kia?
    - Em cần phải làm quen với việc được gọi là bà Jane Rochester. Em không được bình tĩnh, xin ông tha lỗi cho em. Quả thật, hôn nhân là một việc đáng kể trong cuộc đời một người đàn bà.
    - Em thế nào, thì tôi yêu em thế ấy, Jane ạ.
    Ngay ngày mai, tôi sẽ lo liệu các thủ tục về lễ cưới. ông chủ ngân hàng của tôi sẽ cho người mang đến cho tôi mấy thứ đồ trang sức mà các quý bà ở Thornfield đã đeo. Bây giờ đến lượt em tiếp nhận mấy thứ đó. Tôi muốn em được trang điểm như một bà hoàng.
    - Chúng ta cứ để đồ trang sức lại đó, - tôi nói, - em không quen đeo đâu. Trước đây, chúng ta thế nào, thì bây giờ vẫn như thế thôi. Em chỉ là một cô giáo, không duyên dáng và không đẹp đẽ gì. Em đã như thế từ khi ông mới biết em.
    - Tôi thích em, Jane ạ. Em có nhiều đức tính quý báu, và nếu cần, tôi sẽ buộc tất cả mọi người phải thừa nhận điều đó. Như tôi đã nói với em, bốn tuần nữa, chúng ta sẽ kết hôn ở đây, không cần gì phải lễ nghi long trọng lắm. Sau đó, chúng ta sẽ đi du lịch... Cả thế giới đang đợi chúng ta.
    Tôi sẽ dẫn vợ tôi sang những nước có ánh nắng, sang Pháp, sang ý.
    - Thôi, em xin ông đừng nói nữa, - tôi nói, - nếu không, em sẽ phát điên lên mất. Em không làm sao tin được vào nhiều hạnh phúc đến thế, và cứ tự hỏi, liệu mình có xứng đáng được như thế không?
    - Em xứng đáng được một nghìn lần ấy chứ!
    - à này, giả dụ em đặt một câu hỏi có vẻ thóc mách, thì liệu ông có trả lời em một cách thật thà không?
    - Thế cô muốn hỏi gì tôi, hả nàng tiên bé nhỏ của tôi?
    - Tại soa ông đã hành động cứ như thể ông yêu tiểu thư Blanche, cứ như thể ông muốn lấy cô ta làm vợ thật?.- ồ! Chỉ có vậy thôi ư, - ông vừa nói, vừa cười. - Có thể em sẽ cho là tôi không tốt, nhưng tôi tin chắc là em sẽ tha thứ cho tôi thôi. Tôi đã đóng kịch để làm cho em phải ghen tức, và do đó đã thấy được là em ngả về tôi rất nhiều.
    Em hãy thú thật là tôi đã thành công không ít đi...
    Ông đứng dậy, rồi đến bên tôi, và tôi thấy vẻ mặt ông linh hoạt khác thường. Đôi mắt chim ưng của ông sáng rực lên, và mỗi đường nét trên mặt ông đều biểu lộ một tình yêu say đắm. ông nói đi, nói lại với tôi, là ông rất quý tính thẳng thắn và thật thà của tôi, mà theo lời ông, tôi đã liên tục biểu lộ, kể từ khi mới đặt chân đến Thornfield.
    Rồi, bất chợt, ông đòi tôi phải ôm hôn mình; lúc đầu, tôi rụt rè, e sợ, nhưng sau, tôi đã kịp thời làm chủ được mình ngay:
    - Không, - tôi trả lời ông bằng một giọng cứng rắn, - mong ông tha lỗi cho em!
    - Bất cứ người đàn bà nào khác, - ông vừa nói, vừa cười, - có lẽ đã phải cảm động đến mềm người đi rồi, sau khi được nghe những lời tán tụng mình như thế.
    Vẫn bằng một giọng cứng rắn, tôi cam đoan với ông rằng, mình vốn là con người sắt đá, rằng ông sẽ còn thấy mình sắt đá nhiều lần như thế nữa, rằng tuy vậy, mình không thể diễn tả hết được bằng lời, tình yêu thắm thiết của mình đối với ông...
    Ông Rochester, người chồng tương lai của tôi, đã trở thành tất cả thế giới của tôi, và còn hơn thế nữa: ông gần như là niềm hy vọng được lên thiên đường của tôi...
    - Thưa ông, em xin chúc ông ngủ ngon, -dù sao, tôi vẫn nói với ông bằng một giọng tự nhiên như thế, rồi theo cửa bên, tôi nhẹ nhàng bước ra..
  2. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    chương X
    Đại biến

    Nhiều tuần lại trôi qua. Bây giờ, chỉ còn mấy tiếng nữa, là đến lễ cưới. Tôi đã sẵn sàng.
    Mọi thứ đều đã gọn gàng. Mấy cái hòm và hành lí của tôi đã được đặt thẳng hàng, dọc theo bức tường ở buồng tôi. Ngày mai, những thứ đó sẽ ra đi cùng với bà Jane Rochester, mà hôm nay, vẫn còn là cô Jane Eyre.
    Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui thích, nhìn những chiếc áo dài, áo măng-tô mà tôi chưa từng mặc bao giờ. Những áo đó cũng đều là của bà Rochester, mà bà này thì hôm nay vẫn chưa tồn tại. Làm sao mà tất cả những của cải đó lại có thể là của tôi được nhỉ? Tôi bèn nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thấy những của báu, nó làm tôi phải lóa mắt đó.
    - Không khí, tôi cần có không khí!
    Và tôi ra vườn; ngay lập tức, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bất thình lình, tôi nhìn thấy ông Rochester cưỡi ngựa đi về, theo sau có con Pilote, như một người bạn không thể tách rời của ông.
    - Chào em, chào em! - ông hét lên, khi nhận ra tôi. ông vung cái mũ của mình lên, có vẻ như đang rất vui.
    - Cảm ơn em đã đi đón tôi. Nào, Jane, hãy đặt chân lên chân tôi, rồi đưa hai tay đây và lên ngồi cạnh tôi.
    Tôi đã làm ngay theo lời ông. Tôi thật sự đã nhảy lên được, và ngồi trước mặt ông, trên mình ngựa.
    - Jane này, mọi việc đều tốt chứ, phải không?
    Có chuyện gì không hay xảy ra trong lúc tôi đi vắng không?
    - Không, không... Nhưng thời gian chờ đợi, em thấy sao mà dài thế. Em nhớ ông quá.
    Đến gần cửa biệt trang, tôi xuống ngựa.
    - Em đi thay quần áo đi. - ông Rochester bảo tôi. - Tôi đợi em ở phòng sách. Chúng ta sẽ nói chuyện về công việc ngày mai. Sau khi chúng tôi ăn xong, tôi cho dọn bàn.
    Tôi kều lửa, rồi đến ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cạnh ông Rochester. Chúng tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
    - ôi! Giá như có thể làm cho thời gian dừng lại được nhỉ, - tôi nói. - Em đang được sống những giờ phút đẹp nhất của đời mình!
    - Tuy nhiên, tương lai cũng không thể làm em phải sợ.
    - Bây giờ, đang ngồi bên ông, em thấy yên ổn, nhưng đêm hôm qua, thì em đã phải run lên.
    - Thế nào, Jane, hãy kể cho tôi nghe đi! Tất cả những gì liên quan đến em, tôi đều tha thiết muốn biết.
    - Em đang ngủ yên trong giường thì một tia sáng làm em tỉnh dậy. Thoạt đầu, em nghĩ đó là ánh sáng ban ngày, nhưng sau nhận ra là có một người nào đó đã vào buồng mình, tay cầm một cây nến đang cháy. Em tưởng đó là Sophie và lên tiếng gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Lại còn thế này nữa: bóng đen đó bước đến chỗ quần áo của em, rồi nhấc tấm khăn trùm mặt cô dâu của em lên. - Sophie, - em lại hỏi, - chị làm gì đấy, chị cần gì? Vẫn không có tiếng trả lời. Em bèn nhổm dậy, và cố nhìn vào mặt người khách lạ.
    - Ai thế?
    - Không phải Sophie, cũng chẳng phải Grace Poole. Kẻ đang lảng vảng trong buồng em hoàn toàn là một người xa lạ.
    Ông Rochester có vẻ rất lo lắng, và lại càng lo lắng thêm, khi nghe tôi kể tiếp.
    - Em cố nhận mặt người ấy. Mãi sau em mới nhìn rõ. Mụ ta đã lấy tấm khăn trùm mặt cô dâu của em, rồi lại gần tấm gương. Em chưa hề thấy khuôn mặt nào như vậy. Đúng là một con ma... nó xé tan tấm khăn trùm mặt cô dâu của em! Tiếp đó, nó đi về phía cửa sổ, rồi về phía cửa ra vào, thế là nó trở lại phía giường em. Bất thình lình, nến tắt. Và em cảm nhận thấy một khuôn mặt gần sát mặt mình, và em sợ đến hóa điên, rồi không biết gì nữa.
    - Tất cả những chuyện đó thật là bí hiểm!
    Jane này tôi nghĩ là em bị mệt. Thần kinh em yếu. Đã đến lúc chúng ta phải đi ra nước ngoài.
    Em bị xúc động mạnh quá đấy. Em đã trải qua một cơn ác mộng.
    - Không, không... Chắc chắn đó là sự thật, em không nằm mơ đâu. Có người đã vào buồng em thật: tấm khăn trùm mặt cô dâu của em đã bị xé rách. những mảnh khăn vẫn còn đó..- Nếu vậy thì nghiêm trọng thật, chứ không phải như tôi đã nghĩ. - ông Rochester nói. ông vòng tay ôm chặt lấy tôi, và tôi cảm thấy mình được ông che chở.
    - Xin cảm ơn ông, - tôi nói. - Bây giờ, em đã giải thích tất cả với ông rồi, thì em cảm thấy như mình đã được giải phóng, và sẽ chẳng có chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra với em được nữa.
    Tuy nhiên, tôi vẫn hơi thắc mắc. Tôi thấy hình như mình đang thâm nhập những chuyện bí ẩn của tòa nhà mà trước kia mình thấy có vẻ rất bình lặng này.
    - Thế là một người đàn bà đã vào buồng em, và mọi sự đều chứng tỏ đó chính là Grace Poole.
    - Vậy chị ta làm việc gì trong nhà này? Sao ông không đuổi chị ta đi?
    - Tôi biết là em sẽ hỏi tôi thế, nhưng tôi chưa thể trả lời ngay được... Trong một năm nữa, vào một ngày nào đó, em sẽ được biết toàn bộ sự thật. Em hãy tin tôi!
    Tôi đồng ý với ông, nhưng, như thế là đối với tôi, điều bí ẩn đó vẫn chưa được làm sáng tỏ. Chắc hẳn, ông Rochester cũng có lý do gì đó.
    - Chúng ta phải chia tay nhau thôi, kẻo khuya quá rồi. Nhưng em đừng quay về buồng mình nữa thì hơn. Đêm nay, em nên ngủ chung giường với Adèle. Thôi tạm biệt Jane. Nhớ khóa cửa cẩn thận. Cố ngủ yên. Sophie sẽ đánh thức em dậy rất sớm đấy, là vì em cần phải sửa soạn xong trước tám giờ sáng. Ngày mai sẽ là một ngày vui.
    Adèle vui vẻ đón tôi... Rồi nó ngủ. Tôi khóa cửa cẩn thận, nằm xuống cạnh cô bé học trò yêu quý.
    Khoảng bảy giờ, Sophie đến đánh thức tôi, nhưng đến tám giờ, tôi vẫn chưa sắp sửa xong.
    Ông Rochester bắt đầu thấy sốt ruột.
    - Jane ơi, - ông kêu lên, - sao lâu thế?
    Tôi xuống nhà, rồi ngả ngay vào cánh tay ông.
    - Jane ạ, tôi sốt ruột quá, em chẳng biết thương tôi chút nào...
    Rồi ông gọi bác John, bảo bác chuẩn bị xe.
    Mấy phút sau, bác đến báo là ông Wood, mục sư, đã tới, xe đã sẵn sàng, và mấy chiếc va li đã được đặt vào chỗ.
    Chúng tôi chẳng có ai làm phù dâu, phù rể, hoặc họ hàng đưa đón gì cả. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức trong phạm vi thân mật nhất.
    Tôi định ôm hôn, chào bà Fairfax, nhưng ông Rochester đã lôi tôi đi ngay, và tôi không sao cưỡng lại ông được..Nhà thờ đã cũ; chim chóc bay lượn xung quanh tháp chuông. Một vài hình ảnh đã khắc sâu vào kí ức tôi: những nấm mồ trong nghĩa trang, với hai người lạ mặt đang loanh quanh trong đó, những cây cối bị gió lay động, những cửa sổ mở, và những người đang nhìn chúng tôi...
    Khi bước vào thánh đường, nơi vị mục sư đang đợi chúng tôi, tôi lại nhìn thấy hai người lạ mặt ở nghĩa trang lúc trước. Họ đang xem tấm mộ chí của gia đình họ Rochester. Rồi một trong hai người lặng lẽ đến gần và đứng sau lưng chúng tôi. ông mục sư mở đầu buổi lễ:
    - Các người sắp được gắn bó với nhau bởi những sợi dây ràng buộc của hôn nhân, nhưng trước hết, các người phải nói là, theo như các người được biết, thì hiện nay không có trở ngại nào, vì nếu có trở ngại, cuộc hôn nhân sẽ bị tuyên bố hủy bỏ và, đến ngày Phán xử cuối cùng, các người sẽ phải vất vả giải trình trước Chúa toàn năng. Vậy hãy thú thật đi, hiện nay vẫn còn kịp.
    Ông mục sư dừng lại, song không ngửng đầu lên; ông đợi một lát, và sắp đọc tiếp, chợt một giọng nói cất lên trong bầu không khí yên lặng:
    - Tôi yêu cầu không cử hành hôn lễ này.
    Ông mục sư ngạc nhiên nhìn người vừa nói.
    Ông Rochester không nhúc nhích, nhưng tôi, chỉ một mình tôi thôi, nhận biết là ông hơi rùng mình.
    - Thưa mục sư, tôi xin ông cứ tiếp tục. -ông nói bằng một giọng bình tĩnh.
    - Nhưng tôi không bỏ qua việc can thiệp vừa rồi được. - Vị mục sư nói.
    - Theo đúng luật pháp, tôi xin phản đối, hôn lễ này không thể cử hành được. ông Rochester không phải là người tự do. ông ấy đã có vợ, và vợ ông ấy vẫn còn sống.
    Những lời nói đó đã tác động đến tôi như một quả bom. ông Rochester đã có vợ! Toàn thế giới như chao đảo, như rung lên trên nền tảng của nó, nhưng có một sức mạnh siêu phàm đã lớn lên trong con người tôi, khiến tôi vẫn giữ được bình tĩnh.
    - Tôi là biện lý Briggs. Tôi được biết là ông đã có vợ, và vợ ông vẫn còn sống. Luật pháp và lương tâm tôi buộc tôi phải ngăn chặn, không để ông kí kết một cuộc hôn nhân mới..ạng ta rút trong túi mình ra, một tờ giấy.
    Ông mở tờ giấy ra, rồi bắt đầu đọc bằng một giọng đều đều:
    Tôi tên là Richard Mason, tôi xin tuyên bố rằng ông Edouard Rochester, ở biệt trang Thornfield, đã kết hôn với em gái tôi là Berthe Mason, cách đây mười lăm năm, ở đảo Jamaique. Hiện tôi đang có trong tay một bản sao tờ đăng ký kết hôn, bản chính thì vẫn còn ở nhà thờ, ai cũng có thể đến đó tra cứu được.
    - Cứ cho đó là sự thật đi, - ông Rochester nói, - thì vẫn không có gì chứng tỏ là vợ tôi Berthe Mason, vẫn còn sống.
    - Tôi không biết là đến hôm nay, bà ấy có còn ở trên đời này nữa hay không, nhưng một nhân chứng có thể cam đoan với ông là, cách đây chừng ba tháng, ông ta đã nhìn thấy bà ấy.
    Ông ta đã nói chuyện với bà ấy, và có thể tuyên bố rằng hồi đó, bà ấy sống trong những điều kiện hơi đặc biệt.
    - Hãy cho nhân chứng ra đây!
    - Hãy bước lên đi, ông Mason, - viên biện lý nói. - Mời ông đi lên để làm chứng.
    Ông Rochester tái mặt lại. ông Mason chậm chạp bước lên. Mặt ông cũng tái nhợt. ông đến đứng cạnh viên biện lí. Tôi run lên, vì sợ rằng một thảm kịch sẽ có thể nhuộm máu nơi thiêng liêng này.
    Ông Mason, sợ quá, cứ nói lí nhí trong mồm, không ai nghe rõ tiếng gì cả, khiến vị mục sư phải đến giúp đỡ ông ta.
    - Tôi là anh trai của cô Berthe... Tôi đã gặp em gái tôi ở lâu đài Thornfield, cách đây ba tháng.
    - ông làm tôi ngạc nhiên đấy, ông ạ, - vị mục sư nói. - Tôi quen biết lâu đài Thornfield và thường có vinh dự được tiếp đón ở đó. Thế mà tôi chưa nhìn thấy bà ấy bao giờ.
    Ông sắp định tiếp tục hỏi ông Mason, thì bỗng ông Rochester khẽ lấy tay ra hiệu. Một không khí im lặng ngột ngạt tràn ngập nhà thờ.
    Ông Rochester đã cúi đầu xuống. Rồi bất thình lình, trong khi một nụ cười buồn bã và đắng cay làm cho nét mặt ông dịu lại đôi chút, ông tuyên bố:
    - Thôi, không kéo dài làm gì nữa. Các ngài sắp được biết sự thật... Hôm nay sẽ không có hôn lễ nữa... Những người kia không nói dối đâu.
    Đúng, tôi đã kết hôn với cô Berthe Mason...
    Đúng, cô ta còn sống và đang ở Thornfield. Cô.ta bị điên và tôi đã giấu kĩ cô ta. Tôi không sao nói hết được nỗi khổ của mình. Có thể các ngài sẽ tưởng tượng được tôi đã đau khổ như thế nào, tôi đã phải chịu đựng những gì. Tôi xin mời các ngài hãy đến Thornfield! Tự các ngài sẽ nhận xét xem tôi có lí do để làm lại, một cách lương thiện, cuộc đời của mình không.
    Ông ấy chưa buông tôi ra, ông kéo tôi ra khỏi nhà thờ; theo sau chúng tôi, là vị mục sư, viên biện lí và ông Mason.
    Chúng tôi leo lên cái cầu thang dài, dẫn đến các tầng gác. ông Rochester dừng lại, mở cửa.
    - Xin hãy vào đây, - ông nói. Rồi ông lại mở một cánh cửa khác, đưa mọi người vào một buồng khác, bé hơn. Tôi nhận thấy buồng này không có cửa sổ, và có một ngọn đèn thắp sáng suốt ngày. Tôi thấy có Grace Poole bên cạnh lò sưởi và, trong một góc tối tăm, có một người đàn bà đầu tóc rối bù, mệt lả, nằm bẹp như một con vật...
    Ông Rochester đến gần Grace Poole, và nói với chị ta:
    - Chị vẫn khỏe đấy chứ? Làm ơn cho tôi biết tình hình bệnh nhân của chị. Cô ta có còn lên cơn không?
    - Bà nhà cũng khá, thưa ông Rochester, đêm qua, không có cơn nào đáng ngại lắm. Song bà bị sốt nhiều, và tôi phải luôn luôn canh giữ.
    Đúng lúc này, người bệnh, vẫn nằm tại chỗ, bỗng thét lên một tiếng, nghe đáng sợ.
    - ông thấy đấy, nhìn thấy ông ở đây, bà ấy lại nổi khùng rồi. Tôi sợ bà ấy lại sắp làm dữ đấy.
    Đúng lúc này, người đàn bà điên nhổm dậy, và tôi đã nhìn thấy mặt bà ta. Tôi nhận ra đó chính là con ma đã làm tôi sợ chết khiếp, đêm vừa rồi.
    - Coi chừng đấy, - ông Rochester kêu lên, - khi cô ta nổi giận, thì không gì cưỡng lại được đâu.
    - Ta đi thôi, - ông Mason nói. - Tất cả những chuyện này sẽ kết thúc tồi tệ, nếu ta còn nấn ná ở đây.
    Mụ điên đã chồm lên như một con thú dữ, rồi vồ lấy ông Rochester. Một cuộc chiến đấu khốc liệt bắt đầu. Rốt cuộc, nhờ được Grace Poole đưa cho một sợi dây thừng, ông đã trói được hai tay mụ quặt ra sau lưng, rồi cột chặt mụ vào cái ghế tựa..- Tôi cho rằng các ngài xem như thế đã đủ rồi, - ông Rochester nói với ba người đàn ông; họ đã khôn ngoan ra trú ẩn ngoài hành lang. -Bây giờ thì các ngài phải đi đi thôi. Tôi thì còn phải ở lại để trả con thú này vào hang của nó, để nó khỏi làm hại mọi người.
    Ông Rochester và Grace Poole làm nốt những việc cần làm với bà Rochester, còn tôi lại đi xuống nhà, cùng với ba người đàn ông.
    - ông Mason sắp phải quay về Madère, -viên biện lí nói với tôi. - Tôi hi vọng ông ấy sẽ gặp ông chú John Eyre của cô ở đó, và chú cô sẽ rất sung sướng khi được biết vụ việc đáng buồn này đã kết thúc như thế nào.
    - Xin ông nói cho tôi biết về tình hình chú tôi...
    - ông Mason sẽ nói với cô những gì ông biết về ông chú cô, vì hai ông có nhiều mối quan hệ kinh doanh với nhau. Cô đã cho ông chú cô biết về ý định kết hôn với ông Rochester. Chú cô vừa nhận được thư của cô, thì ông Mason ghé qua Madère, trước khi về nhà ở đảo Jamaique.
    Vì thế, ông ấy đã biết tin và đã cảnh báo chú cô, và chắc cô cũng đoán được, là chú cô đã choáng váng đến mức nào. Vì yếu đau, chú cô không thể đi xa được, nên đã ủy quyền cho ông Mason, nhờ ông sang Anh, để cứu cô.
    Tôi chào ông, rồi đi lên buồng mình. Tôi nghe thấy tiếng xe của vị mục sư và viên biện lí chuyển bánh, rồi sau đó, cả tòa nhà lại im lặng như tờ. Tôi bỏ khăn trùm và cởi áo cưới ra, thay bằng chiếc áo dài cũ của mình, chiếc áo mà tôi đã tưởng là sẽ vứt bỏ hẳn. Thế là tôi ngồi xuống, và ngẫm nghĩ về số phận mình. Giấc mơ của tôi đã quá đẹp. Tôi thấy hình như mình đang rơi xuống một vực thẳm. Chết, - tôi tự nhủ, - sẽ là một cách giải thoát, và tôi chỉ mong được chết.
    Tôi muốn từ giã thế giới này, vì nó chỉ dành cho mình toàn những cạm bẫy và thảm kịch. Tôi muốn quên đi tất cả, để bước vào cõi hư không...
    rồi tôi lịm đi, không biết gì nữa..
  3. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương XI
    Gia đình Rivers

    Tôi chỉ còn một việc phải làm: ra đi. Tôi lấy mọi thứ trong các ngăn kéo ra, để quần áo thành một đống, rồi gói thành mấy gói. Tôi có một ít tiền, và có thể sống được vài ngày; tôi mang đi một ít nước và bánh mì. Tôi đưa mắt nhìn Thornfield một lần cuối, rồi cất bước lên đường.
    Tôi không kìm được nước mắt của mình, nên vừa đi, vừa khóc. Rồi, chẳng mấy lúc, tôi kiệt sức, và ngã vật xuống. Tôi chợt nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường. Tôi bèn ra hiệu cho bác xà ích, nhờ bác đưa mình tới thành phố nào gần nhất. Để trả tiền xe, tôi đã đưa bác tất cả số tiền mình có.
    Tôi tới Whitecross, trong túi không còn một xu và, sau khi xe đã đi rồi, tôi mới nghĩ ra là mình đã bỏ quên trên xe, tất cả các gói đồ của mình.
    Tôi cố định hướng, rồi phát hiện, trong đám thạch thảo, có một chỗ trũng, có thể ngồi xuống đấy nghỉ, mà không ai nhìn thấy mình. Tôi nhắm mắt lại. Cảnh ngộ tôi không sáng sủa gì, nhưng, trong đời mình, tôi cũng đã nhiều lần phải đối mặt với nỗi bất hạnh. Tôi đã biết cách chế ngự mình, kháng cự lại mình, ra lệnh cho mình nữa.
    Tôi không thể để cho mình bị hạ được.
    Tôi lại tiếp tục lên đường, và sau hai giờ đi bộ, tôi tới một ngôi làng. Tôi dừng lại trước một hiệu bánh mì. Thử hỏi có cái gì, mà tôi còn tiếc không bỏ ra, để được quyền ghé răng cắn vào một ổ bánh tròn nữa? Tôi bước vào hiệu. Một người đàn bà hỏi tôi cần gì. Bất chợt, tôi cảm nhận thấy mình đỏ mặt lên vì xấu hổ: Jane Eyre đã trở thành một con bé ăn xin! Không thể thế được!
    - Thưa bà,- tôi nói với giọng một người sắp chết, - bà cho phép tôi được nghỉ nhờ một lúc, tôi đang bị mệt.
    - Cô hãy ngồi xuống cái ghế tựa kia.
    - Bà có thể nói cho tôi biết, trong làng có ai cần mượn một người hầu gái không ạ?
    - Không, tôi không biết có ai..Thế là tôi lại vừa đi tiếp trong phố, vừa nhìn tất cả các nhà, hết nhà nọ, đến nhà kia. Gõ cửa nhà nào đây? Tôi đi hết bên phải, lại sang bên trái, rồi ra khỏi làng. Trời đã tối. Tôi nhận thấy có một cửa sổ mở, và nhìn vào, thì thấy hai cô con gái đang trò chuyện với một bà đã nhiều tuổi, chắc là một bà vú già. Toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi bèn tựa lưng vào tường, và nghe thấy tiếng họ nói với nhau. Bà lão đúng là vú già của họ. Bà tên là Anna. Theo tôi hiểu, hai chị em có một ông bố, nguyên là mục sư, vừa mới chết, và lúc này họ đang ngồi đợi người anh trai, cũng là mục sư, tên là Saint - John. Không do dự nữa, tôi gõ cửa.
    - Cô là ai? Cô cần gì? - Bà Anna hỏi tôi.
    - Tôi muốn được nói chuyện với ông chủ, hoặc bà chủ nhà.
    - Cô có thể nói cho tôi biết là mình cần gì.
    Tôi sẽ truyền đạt lại yêu cầu của cô. Nhưng tôi không biết cô...
    - Tôi không có chỗ nào để ngủ. Bà xem có thể cho phép tôi qua đêm trong một kho thóc không?... Và rồi, tôi còn đang bị đói lả nữa.
    - Một người đang đói, thì chúng tôi không nỡ từ chối, mà phải cho ăn thôi, nhưng cho cô ngủ nhờ thì lại là cả một chuyện khác. Tôi tin chắc là cô có thể tự xoay xở được. Đây, cô cầm lấy ít tiền, và bây giờ thì để chúng tôi được bình yên!
    Bà đóng cửa lại, và tôi nghe thấy cả tiếng cài then. Lần này, thì thật tôi không còn chống lại nổi tai họa đang đè nặng lên người mình. Tôi ngã vật xuống đất.
    - Tôi chỉ muốn chết. - Tôi lẩm bẩm trong miệng.
    Bất thình lình, tôi nghe thấy có tiếng nói ở ngay gần mình:
    - Ai nói gì đến chết chóc thế?... Tôi không thể để cho một người con gái phải chết trước cửa nhà mình được!
    Những lời nói đó đã làm cho tôi thấy bối rối.
    - Nào, nhanh lên, bà Anna... Mở cửa ra nào!
    Tôi là John Rivers đây!
    Cánh cửa được mở ra. Bà Anna đang cầm một cây nến đã thắp và, dưới ánh nến, tôi đã nhận thấy rõ hai người trong nhà.
    - Nhanh lên, hãy giúp tôi một tay nào!
    Chúng ta không thể để một con người ở ngoài cửa được, dù người đó là ai đi nữa..Mấy phút sau, tôi đã được ở bên một ngọn lửa ấm áp, toàn thân vẫn còn run rẩy.
    - Cô ấy đang ốm. - Bà Anna nói.
    Tôi buông mình xuống một cái ghế tựa. Di-ana, một trong hai cô gái, cho tôi ăn bánh mì và uống sữa.
    - Cô ăn đi, - cô ấy bảo tôi. - Giúp chị một tay nào, Marie.
    Tôi ăn ngấu nghiến, tôi nuốt chửng, tôi uống lấy, uống để.
    - Cô là ai? - Marie hỏi tôi.
    - Tên tôi là Jane... Tôi dừng lại một lát. Tôi là Jane Elliot. Như thế, - tôi nghĩ bụng, - nếu họ đi tìm mình, thì sẽ chẳng dễ gì tìm thấy mình được.
    - Tôi không thể nói được gì nữa, - tôi nói thêm... - Tôi mệt quá. Tôi xin lỗi...
    Saint - John bảo bà Anna:
    - Bà đừng hỏi cô ấy nữa... Cho cô ấy thêm bánh mì và sữa, nếu cô ấy còn muốn ăn. Còn ba chúng tôi, Diane, Marie và tôi, thì cần bàn định một chút.
    Rồi họ rút vào một phòng khác. Tôi ngủ gà, ngủ gật; lò sưởi tỏa ra hơi ấm dễ chịu khiến tôi đờ đẫn cả người. Bà Anna giúp tôi leo lên cầu thang, rồi tôi chìm vào một giấc ngủ say, sau khi đã được nếm mấy giây phút sung sướng không tả được: niềm sung sướng của kẻ bị đắm tàu, đã ngoi được lên mặt nước, và nhìn thấy đất liền đang chào đón mình.
    Tôi cứ tiếp tục ngủ thiếp đi như thế trong nhiều ngày liền. Tôi không còn ý niệm gì về thời gian, và đối với tôi, chiều tối cũng chẳng khác gì sớm mai.
    Dần dần, tôi đã cử động được, tôi đã nhổm dậy trên giường, và nói chuyện được. Tôi quyết định phải tắm rửa. Tôi bám vào tay vịn cầu thang, đi xuống nhà, và vào đến bếp, không gặp trắc trở gì. Mùi thơm dễ chịu của bánh mì tỏa ra khắp bếp.
    - ồ! Cô đấy ư? - Bà Anna nói. - Thế là cô khỏi rồi! Tôi rất mừng thấy cô đã khỏe!
    Bà vừa làm, vừa nói với tôi.
    - Nhớ lại khi nhìn thấy cô lần đầu, tôi cứ ngỡ cô là một con bé ăn xin.
    - ồ! - Tôi nói. - Tôi không giận bà đâu!...
    Rồi tôi đòi bà Anna cho tôi được giúp bà.
    Trong khi cắt gọt hoa quả để làm bánh kem mứt,.tôi đã được nghe rất nhiều chuyện về gia đình Rivers de Marshend, về John và hai cô em anh...
    - Các cô cậu ấy cũng sắp về rồi, và nhìn thấy cô đã khỏi, họ sẽ vui sướng lắm đấy.
    Bà Anna nói đúng. Khi nhìn thấy tôi, họ đã chào hỏi rất tử tế.
    - Cô đã dậy được, thế là tốt. Nhưng chúng tôi không quen tiếp khách trong bếp, đó là giang sơn của bà Anna. Mời cô ra phòng khách với chúng tôi.
    Không lâu sau đó, tôi gặp Saint - John. Anh chưa quá ba mươi. Tầm vóc cao lớn, anh có thể tự hào với một cái đầu đẹp như đầu một pho tượng cổ.
    - Xin cảm ơn anh, - tôi nói, - nhưng tôi mong sẽ không phải lạm dụng lâu dài lòng hiếu khách của anh.
    - Tốt lắm, - Saint - John nói. - Vậy cô sẽ nói cho chúng tôi biết là chúng tôi phải viết thư cho ai... Các bạn cô sẽ đến đây đón cô.
    - Tôi không có bạn, cũng chẳng có gia đình.
    - Cô không còn gia đình ư? - Anh thốt lên.
    - Không có bà con nào còn sống ư?
    - Thưa anh, không.
    - Thế trước đây, cô ở đâu?
    - Đó là một điều bí mật mà tôi muốn được giữ kín.
    Tôi đã lấy lại được sức lực. Tôi cảm thấy mình lại có khả năng đương đầu với những hiểm họa mới, tôi lại sẵn sàng chiến đấu.
    - Thưa anh, - tôi vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt người đang nói chuyện với mình, - trước hết, xin anh hãy để tôi được nói lời biết ơn anh.
    Anh đã cứu sống tôi.
    - Tôi thấy sung sướng đã giúp được cô.
    - Xin anh hãy nghe tôi nói: cha mẹ tôi đã chết, khi tôi hãy còn bé. Tôi được đưa vào ở trại trẻ mồ côi Lowood trong tám năm. Tiếp đó tôi làm gia sư trong một nhà rất tốt, và ở đó, tôi rất sung sướng. Nhưng chuyện xảy ra với tôi, sau đó, thật là lạ lùng, và điều bí mật của tôi chính là ở chỗ đó.
    - Anh Saint - John này, - Diana nói với anh trai mình, - anh lại sắp làm cho cô Elliot phát sốt lên đấy. Xin anh để cô ấy được yên!
    Cô Elliot! Bất giác tôi rùng mình. Tôi đã quên mất tên mới của mình.
    - Thế tên cô là gì, hả cô? - Anh hỏi tôi..- Thật ra, tên tôi không phải là Elliot. Đó chỉ là cái tên tôi đã chọn, nhằm giữ kín điều bí mật của mình.
    - Chúng tôi sẽ không để cô rời bỏ chúng tôi đâu, - Diana nói. - Anh tôi sẽ thu xếp tất cả những chuyện đó. Saint - John này, anh đừng quên là cô ấy chỉ còn trông cậy vào anh thôi đấy.
    - Tất nhiên rồi. - Anh đáp.
  4. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương XII
    Trở lại Thornfield

    Một vài ngày qua đi, rồi một tối, anh Saint - John cho tôi hay rằng, nếu tôi thích, tôi có thể đến dạy học ở một làng bên cạnh. Thế là tôi lại sắp sửa tiếp tục được làm một nghề mà tôi yêu thích.
    Nhưng một số biến cố khác lại sắp làm cho cuộc sống của tôi thêm phức tạp.
    - Cô Jane này, - anh nói với tôi, - tôi không thể thiếu cô được nữa đâu. Cô đã rõ những công việc của tôi rồi đấy. Vì lẽ gì, cô lại không đi với tôi sang Viễn - Đông? Mà trước lúc đó, có thể chúng ta hãy kết hôn với nhau đã. Jane này, em có muốn làm vợ tôi không?
    Ngay lúc đó, tôi đã không biết trả lời thế nào. Đến khi anh nhắc lại lời đề nghị ấy, thì tôi đã bảo anh là tôi không thể nhận lời được.
    Đúng lúc này, tôi nhận được một lá thư gửi từ Madère đến. Chú tôi đã chết, và ông công.chứng viên báo cho tôi biết là chú đã để lại toàn bộ tài sản của mình cho tôi. Tôi đã biết rằng tiền bạc ít khi mang lại hạnh phúc. Vậy là tôi đem chia bớt tài sản thừa kế của mình cho các bạn mới, và bảo họ là mình hy vọng sẽ được ở lại lâu dài với họ. Nhưng tôi lại bắt đầu nghĩ đến quá khứ.
    Rồi một tối, tai tôi như nghe thấy một giọng nói êm ái gọi thầm tên tôi. Giọng nói thân thiết ấy hình như đang than vãn:
    - Jane, Jane!
    Tôi nhận ra ngay là giọng nói đó, chính là giọng ông Rochester mà, do một thứ phép mầu nào đó, đã đến tìm tôi. ông Rochester đang cần đến tôi.
    - Em đây. ông đang ở đâu? Em đến bây giờ đây.
    Thế là tôi quyết định phải lên đường ngay.
    Tôi đang được bình yên và sung sướng. Tôi nghĩ đến giọng nói bí mật đó. Tôi biết nhiệm vụ mình là phải làm gì.
    Trong bữa ăn sáng, tôi báo cho Marie và Diana biết một cách đơn giản, là tôi sắp đi du lịch một chuyến. Tôi chia tay với hai bạn mình, cam đoan với các chị là chẳng bao lâu mình sẽ trở về.
    Hành trình khá dài. Nhưng rồi tôi cũng đã tới vùng đất thân quen. Có lẽ tôi đang đi trên mảnh đất của người đàn ông đã chọn tôi làm vợ.
    Bây giờ ông đang ở đâu? Tất cả những ý nghĩ đó xô đẩy nhau trong đầu tôi, làm cho tôi lo lắng. Tuy nhiên, tôi cũng thấy lại một số hình ảnh thân quen. Đằng sau bức tường thành kia, lâu đài có đợi tôi không? Có lẽ ông chủ tôi đang làm việc trong văn phòng của mình, hoặc đang dạo chơi ngoài vườn hoa chăng? Mình sắp được gặp ông đây! Mình sẽ nhảy bổ vào người ông...
    Chỉ còn vài bước nữa, vòng quanh một góc tường nhỏ, mình sẽ nhìn thấy biệt trang. Nhưng cảnh tượng gì mà lạ thế này! Tôi nhận thấy mặt trước tòa nhà đã bị cháy trụi, những lỗ châu mai đã bị phá hủy, những cửa ra vào và cửa sổ trống hốc! Tôi chết điếng cả người. Những người sống ở Thornfield đâu cả rồi? Kẻ nào đã đốt nhà? Có phải mọi người đã chết hết rồi không? Mồ mả của họ ở đâu?
    Có lẽ chỉ có ông chủ quán trọ là có thể trả lời những câu hỏi ấy của tôi. Vậy là tôi đã đến hỏi ông ấy ngay.
    Ông ấy chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào:
    - Thưa bà, tôi xin kể bà nghe: số là có một người đàn bà điên đã bị giam ở lâu đài, mà quanh.đây, chẳng ai biết gì cả. Tình huống càng thêm phức tạp, khi mọi người lại biết rằng mụ điên ấy chẳng phải ai khác, mà chính là vợ chính thức của ông Rochester. Cứ như trong tiểu thuyết! Bà hãy hình dung là có một cô gia sư trẻ tuổi...
    - Chúng ta hãy trở lại câu chuyện cháy nhà!
    - Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính mụ điên đã gây ra đám cháy.
    - Thế còn ông Rochester, ông ấy ra sao?
    - ông vẫn còn ở lâu đài. Người con gái ông yêu, và đáng lẽ trở thành vợ ông, đã bỏ ra đi, khiến ông hoàn toàn tuyệt vọng. ông sống một mình, không ở chung với bà Fairfax, người hầu thân tín của mình nữa, và gửi Adèle, con bé dược ông giám hộ, vào trường nội trú.
    - Vậy là ông ấy chưa rời khỏi vùng này ư?
    - Chưa ạ, kể từ lúc cô gia sư trẻ tuổi bỏ đi, ông đã tự giam mình trong biệt trang và chỉ đi ra ngoài vào ban đêm.
    - Thế còn mụ điên thì sao?
    - Mụ đã leo lên tận mái nhà. Tôi cũng đã chạy đến để cùng mọi người chữa cháy, và đã chứng kiến cảnh ông Rochester liều chết để cứu mụ. Nhưng ông sắp tới gần mụ, thì mụ đã nhảy bổ vào khoảng không, rồi ngã xuống mặt sân lát đá, thân thể bị giập nát hết. Người ta cố cứu mụ, nhưng không cứu được.
    - Còn ông Rochester thì có thoát chết không?
    - Có, ông ấy thoát chết, ông vẫn còn sống...
    Nhưng khi biệt trang sụp đổ, ông đã bị kẹp trong đống vôi gạch bốc khói. Khó khăn lắm, người ta mới kéo được ông ra, ông còn sống, nhưng lại bị chìm trong đêm tối, có lẽ còn đáng sợ hơn là chết. ông đã bị mù. Nhưng không phải chỉ có vậy đâu, thưa bà! Một bàn tay ông bị giập nát.
    Bác sĩ phẫu thuật đã phải cắt cụt ngay đi.
    - Cảm ơn ông... Tôi chỉ còn muốn biết là hiện nay ông Rochester đang ở đâu nữa thôi.
    - ông ấy đã về ở ẩn tại Ferndean, ông có một trang trại ở đó. ông chỉ đem theo đến đó có hai vợ chồng bác John thôi.
    - Tôi cần một cái xe để đi đến Ferndean.
    - Thưa bà, người phụ việc của tôi có thể đưa bà đến đó. Tôi sẽ cho chuẩn bị một chiếc xe độc mã.
    Tôi sẽ thấy gì ở Ferndean đây? Vào quãng chập tối, tôi từ trên xe độc mã bước xuống, còn phải đi độ mười phút mới tới tòa lâu đài nhỏ.
    Đường vào hẹp quá, xe không đi vào sâu được.
    Tôi phải đi bộ nốt quãng đường còn lại. Tôi bước giữa hai hàng cây to, chốc một, bụng lại.bảo dạ rằng mình sắp sửa nhìn thấy tòa nhà nhô ra trước mặt mình đây. Rồi tôi nhận ra những đầu hồi, cửa ra vào và cửa sổ. Không có một chút ánh sáng, không có một tiếng động sinh hoạt nào, không có gì hết... tất cả đều âm u và lạnh giá.
    Tôi còn đang nghĩ ngợi, thì bất thình lình, cánh cửa vào nhà hé mở. Một người đàn ông đi ra, đầu để trần. ông ta bước một cách thận trọng, bàn tay giơ ra phía trước, sờ soạng. Đó chính là ông ấy, người tôi đang đi tìm, đó chính là ông Rochester.
  5. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương XIII
    Những cuộc tái ngộ êm đềm

    Tôi dừng lại, bất động. Đó chính là người tôi đã được biết, một người trước kia tự hào đến thế, mạnh mẽ đến thế! Tôi đang đứng trong bóng tối. ông ấy không thể ngờ là tôi đang ở đây. Tôi thỏa thích ngắm nhìn ông, biết chắc là mình sẽ không bị phát hiện, vì con người khốn khổ ấy hiện nay đã mù. Tôi thấy ông vẫn có vẻ cao lớn như trước đây. Nét mặt ông hình như không để lộ một thảm kịch nào, trong số những thảm kịch đã làm rung chuyển, rồi phá hủy biệt trang Thornfield. Vẻ mặt ông chỉ nói lên một thứ lo âu và nhẫn nhục vô vọng. Tôi thấy đau đớn đến tận đáy lòng mình, tuy vậy, dần dần, tôi lại cảm thấy có một niềm hạnh phúc, đang lớn lên trong người mình, niềm hạnh phúc tôi sẽ được hưởng, nếu tôi muốn, khi ôm ông Rochester trong cánh tay mình, khi vuốt ve trán ông, khi hôn lên những mi mắt khép kín của ông. Nhưng tôi không biết có cái gì vẫn.kìm tôi lại. Tôi cứ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, ngắm nhìn con người mà tôi đã từng coi là hình tượng của sự cường tráng và sự giàu có. ông vừa tiến lên, vừa do dự, bước một, hai bước dọc theo bồn cỏ, rồi dừng lại, ngẩng mặt lên trời... Hai con mắt hỏng của ông mở ra. ông dang cánh tay phải về phía trước, cánh tay kia thì vẫn gập lại trên ngực.
    Ông đang tìm gì? Niềm hy vọng điên rồ nào đã khiến ông rời khỏi buồng mình? Và tôi thì đang ở đó, rất gần ông, vừa nín thở, vừa cố nén những nhịp đập của tim mình. ông vẫn nấn ná, dò hỏi bóng tối, cố chọc thủng màn đêm bí mật.
    Chắc hẳn, ông thấy mình đã phí công, vô ích.
    Ông dừng lại, buông tay xuống, chẳng bận tâm gì đến nước mưa đang chảy ròng ròng trên người mình... Có một người vừa ra khỏi nhà và lại gần ông Rochester. Đó là bác John. Tôi cũng nhận ra bác ngay lập tức.
    - Thưa ông, - bác nói, - có lẽ ông không nên ở đây, vào giờ này, và thời tiết như thế. Mưa lạnh sẽ làm ông ốm đấy. ông nên đi vào thôi.
    - Không, - ông Rochester nói. - Trái lại, tôi thấy ở đây dễ chịu hơn. Cứ để tôi ở lại đây một lúc nữa. Hãy tin tôi đi, bác John, tôi không việc gì đâu.
    John vừa lắc đầu, vừa bỏ đi. ông Rochester bước thêm vài bước, rồi trượt chân, suýt ngã.
    Ông hiểu là không nên nấn ná nữa. ông quay ngoắt lại, rồi chậm chạp đi vào nhà. Tôi đợi mấy phút, rồi cũng tiến bước về phía ngôi nhà cổ, và khe khẽ gõ cửa. Tôi cứ tưởng là bác John sẽ ra mở cửa, hóa ra lại là vợ bác.
    - Chào bác Marie, - tôi nói... - Vâng, tôi là Jane đây... Bác đừng sợ, không phải ma đâu. Tôi thật sự vẫn còn sống đây mà. Bác có được khỏe không, hả bác Marie? Tôi rất mừng được gặp lại bác.
    Marie vẫn run lẩy bẩy. Giả sử gặp ma thật, thì bác cũng chỉ xúc động đến thế là cùng. Bác không nói nên lời. Mãi sau, bác mới reo lên:
    - à, cô Jane! Cô Jane! Nhưng sao lại ở đây, và đêm hôm thế này! Có thể thế được không nhỉ?
    - Được đấy, bác Marie ạ. Thì đúng là tôi mà. Bác không ngờ, chứ gì, nhưng đúng là tôi mà.
    Bác dẫn tôi vào một căn bếp nhỏ; bác John đang ở đây. Bác ấy cũng sửng sốt, chẳng kém gì vợ mình.
    - Cô Jane, mà lại ở đây ư?.- Phải, bác John ạ, chính tôi đây. Tôi đã biết những gì đã xảy ra ở Thornfield và ông Rochester đã gặp nạn như thế nào. Bổn phận tôi là phải về đây. Bác John này, - tôi nói, - bác làm ơn đến quán trọ, mang hộ tôi cái hòm về đây, vì mai, tôi sẽ phải dùng đến nó.
    - Vâng được, thưa cô.
    - Còn bác Marie nữa, bác có thể cho tôi ở lại đây đêm nay không ạ?
    - Thưa cô, cũng hơi khó đấy, nhưng được, chúng tôi sẽ thu xếp. ôi! Gặp lại cô, sao tôi mừng đến thế.
    - Cảm ơn bác Marie. Bác hãy tin là tôi cũng mừng, không kém bác đâu, vì tôi chưa bao giờ quên được Thornfield.
    Có tiếng giật chuông, ở đâu đó, trong ngôi nhà.
    - ông Rochester gọi tôi đấy, - bác Marie nói, - xin phép cô cho tôi đi ra mấy phút.
    - Bà Marie này, khi gặp ông Rochester, bác báo giúp với ông là có khách nhé... nhưng đừng nói tên tôi.
    - ông ấy sẽ không tiếp cô đâu. ông chẳng muốn nói chuyện với ai hết.
    - Bác cứ thử xem sao. - Tôi nói.
    - Tôi không ngại gì đâu, nhưng rồi cô sẽ thấy...
    Một lát sau, bác trở lại. Nhìn mặt bác, tôi biết ngay là cuộc trao đổi giữa bác với ông chủ đã chẳng mang lại kết quả gì.
    - Ai thế? - ông ấy đã hỏi tôi. - Tôi chẳng chờ đợi ai hết... Người ta muốn gì ở tôi? Họ không thể để tôi được sống bình yên hay sao?
    Vừa nói với tôi, bác Marie vừa châm lửa vào hai cây nến.
    - Tôi sắp mang hai cây nến này, và cả một ít nước vào cho ông ấy đây. Mặc dù mù lòa, ông vẫn cứ muốn, tối đến, căn buồng của ông phải luôn luôn được thắp sáng.
    - Tôi sẽ làm thay bác, - tôi nói. - Bác cứ để tôi làm.
    Bác Marie dẫn tôi đến trước cửa phòng khách; ông Rochester đang ở trong đó. Bác để tôi vào, rồi khép cửa lại. Không khí ảm đạm trong phòng khiến tôi phải ngạc nhiên. ông Rochester đang ngồi kia, trước ngọn lửa, người nghiêng về phía lò sưởi, cùng với con chó Pilote của ông, nằm không xa ông mấy. Thấy tôi bước vào, con Pilote chồm dậy và cất tiếng sủa. ông Rochester chỉ hơi nhúc nhích. ông đòi uống.nước, và tôi đã đưa ông cốc nước, trong khi con chó tiếp tục nhảy chồm chồm trong phòng. - Tôi nghe thấy tiếng con chó. - ông Roch-ester nói. - Có chuyện gì thế? Thường thì nó có ầm ĩ thế đâu...
    - Thôi nào, Pilote. - Tôi nói. - Nằm xuống!
    - Marie này, - ông Rochester nói, - bác cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thế. Sao mà con chó cứ cuống quýt lên thế?
    - Bác Marie không có ở đây, - tôi nói, - em làm thay bác ấy.
    Ông tái mặt lại, bàn tay ông run lên...
    - Nhưng cô là ai? Hãy cho tôi biết tên cô là gì? Tôi ra lệnh cho cô đấy. Nói đi! Ngoài Marie ra, tôi không khiến ai khác hầu tôi đâu.
    - Thưa ông, xin ông hãy uống nước đi đã, em sẽ rót cốc nữa, nếu ông muốn uống thêm.
    - Nhưng ai đấy? Tôi đòi hỏi cô phải cho tôi biết cô là ai đã.
    - Nếu con Pilote biết nói, nó sẽ cho ông biết ngay.
    - Tôi đến điên lên mất. Ai đang nói thế?
    Người ấy đâu?
    Rồi bàn tay còn lành lặn của ông quờ quạng trong khoảng không, cầu may. Tôi bèn nắm lấy và siết chặt bàn tay ấy.
    - Đúng là nàng! Đúng là nàng! - ông nói đi, nói lại. - Đúng là nàng! Đúng là Jane! Tôi đã nhận ra cánh tay nàng, vai nàng... Có thể thế được không nhỉ? Tôi vui sướng quá. Tôi đến chết mất.
    - Không, không, ông sẽ không chết! Bây giờ, em đã ở đây, gần bên ông, như trước kia. Lòng em không thay đổi. Em chưa bao giờ được nếm mùi hạnh phúc tuyệt vời đến như thế này. Em sẽ không xa rời ông nữa đâu.
    - Jane, Jane, Jane! - ông nhắc đi, nhắc lại. -Đ ây là một phép mầu!
    - Có thể thế thật.
    - Và em đang ở đây, trong đêm tối của tôi, thực sự vẫn còn sống!
    - Vâng, vâng, vẫn còn sống, ông nhận thấy rõ rồi nhé, em cũng vui sướng, không kém gì ông đâu.
    - Vẫn còn sống, thực sự vẫn còn sống! Tôi thường đã nằm mơ được gặp lại em. Tôi mơ thấy được ôm chặt em trong tay, và mơ thấy em thề với tôi là sẽ không bao giờ xa rời tôi.
    - Thật thế, em sẽ mãi mãi ở bên ông... Em đã đau đớn khi phải xa ông..- Khi thức dậy, tôi cũng đau đớn kinh khủng.
    Tôi chỉ có một mình, lại đui mù, què cụt. Tôi chẳng dám hi vọng gì. Tôi chỉ có một lãnh địa đó là đêm tối. Biết bao lần, các giấc mơ đã lừa dối tôi, khiến tôi cứ sợ rằng tất cả những gì đang diễn ra ở đây, bây giờ, cũng chỉ là một giấc mơ khác nữa mà thôi... Tôi đang giữ được em, chạm vào người em, nghe tiếng em nói, nhưng rồi em sẽ lại biến mất... Tôi sẽ không chịu nổi cảnh bị bỏ rơi này.
    Tôi cố hết sức làm cho ông được yên tâm, và nhắc đi, nhắc lại:
    - Em đang ở đây... Em đang ở đây...
    - Jane này, tôi cứ tưởng em đã chết vì thất vọng, hoặc chết đuối trong một dòng thác nào đó rồi.
    - Thưa ông Rochester, sự thật hoàn toàn ngược lại. Bây giờ, em giàu rồi. Chú em ở Madère đã để lại cho em toàn bộ tài sản của chú. Chúng ta vẫn còn có thể được sung sướng. Nếu ông cho phép, em sẽ đến ở gần tòa nhà này của ông, trong một ngôi nhà mà em sẽ cho xây dựng. Khi nào ông muốn gặp em, ông cứ gọi, và em sẽ đến nhà ông, mà ông cũng có thể đến nhà em. Em sẽ cùng đi với ông ra ngoài. Hai tay em sẽ thay cho bàn tay đã mất của ông. Hai mắt em sẽ là hai mắt của ông.
    - Jane này, - ông nói bằng một giọng xúc động, - tôi xin cảm ơn em. Bây giờ, được nghe em nói, tôi thấy mình sẽ không thể thiếu em được. Nếu em rời bỏ tôi, - thì tôi sẽ chết đấy, Jane ạ...
    Ông không nói nữa. Mặt ông in dấu một tâm trạng khốn quẫn ghê gớm. Tôi đã hiểu ông.
    Ông vẫn yêu tôi, nhưng biết rõ thân phận tàn phế của mình, ông không muốn nói ra điều đó, thế là tôi tiếp tục trò chuyện, bằng một giọng hồn nhiên, vui vẻ hơn.
    - Bây giờ, em sẽ chăm sóc cho ông. Tóc ông dài quá rồi, Edouard ạ, em sẽ cắt tỉa cho ông.
    Lại còn móng tay của ông nữa, nom chẳng khác gì những cái vuốt.
    - Còn đây, - ông vừa nói, vừa giơ tôi xem cánh tay cụt của mình, - thì không có ngón, cũng chẳng có móng... Trông khiếp chưa? Em có dám nhìn không?
    - Đôi mắt ông hỏng, mặt ông cháy bỏng, cánh tay ông cụt, đúng là trông rất thương tâm...
    nhưng đau đớn và thương tật của ông lại càng thúc giục em phải tận tụy với ông hơn..- Cảm ơn Jane.
    Với sự giúp đỡ của bác Marie, chẳng mấy chốc tôi đã làm cho căn buồng ngăn nắp và vui tươi hơn một chút. Thức ăn ngon lành dọn ra, chúng tôi ngồi vào bàn, vừa ăn, vừa chuyện trò rôm rả. ông Rochester biến đổi rất nhanh. Tôi cảm thấy rõ và cả ông cũng cảm thấy, là ở Fern-dean vẫn còn có thể có hạnh phúc. Tôi đề ra mục tiêu là làm sao cho ông được khuây khỏa.
    Đôi khi, tôi tưởng mình đã hoàn toàn thành công, nhưng rồi tôi vẫn nhận thấy ông lại bị nỗi buồn xâu xé.
    - Jane, Jane, - ông nói. - Em có đấy không?
    Em không nghĩ gì đến chuyến đi sắp tới đấy chứ?
    Em phải thông cảm với tôi, Jane ạ, vì việc em đã đến đây một cách bất ngờ, quả là một điều kì diệu. Tôi vẫn còn thấy choáng váng. Bây giờ, em đang ở đây, nhưng tôi cứ sợ em sẽ ra đi. Tôi cứ sợ sẽ chỉ còn lại một mình, trong ngôi nhà lạnh giá. Jane ơi, một chuyện như thế liệu có thể xảy ra được không?
    - Xin ông hãy yên tâm. - Tôi nói.
    - Nếu ngày mai, em không rời bỏ tôi, thì liệu có phải là ngày kia, hoặc có thể sau này không?... Nhưng rồi em vẫn rời bỏ tôi!
    - Em đã hứa với ông rồi. ông phải tin em.
    Em yêu ông mà...
    - Bất chấp đôi mắt tôi, bàn tay tôi, những vết sẹo của tôi... Bất chấp là tôi xấu xí. Có đúng thế không?
    - Đúng, - tôi nói với một giọng đùa cợt...
    - ông xấu xí thật... nhưng là một kiểu xấu xí mà em thích. Nhưng ông cho phép em được tạm biệt, để ngày mai, em vẫn khỏe khoắn để có thể mang đồ ăn, thức uống đến hầu ông.
    Trong nhà này, em sẽ có rất nhiều việc để làm đấy.
    Tôi đã qua một đêm dễ chịu, và ngày hôm sau mới sáng sớm, tôi đã nghe thấy ông đi lại, hết buồng này, sang buồng khác, rồi xuống nhà, gần như cùng lúc với bác Marie.
    - Marie này, - ông nói, - bác đã để cô Eyre ngủ ở đâu đấy? Cốt là bác không để cô ấy phải ở một buồng quá lạnh giá. Hôm qua, cô ấy mệt lắm đấy. Bác có để cô ấy phải thiếu thốn gì không?
    Tôi rời khỏi buồng mình, không gây tiếng động, rồi bước vào buồng ông Rochester, mà không để ông biết được sự có mặt của mình..Thế là tôi tha hồ ngắm nhìn ông. Dáng vẻ ông làm tôi phải kinh ngạc. Khác nào một vật trôi giạt ở bờ biển! - Tôi nghĩ bụng. - Mình cần phải có những nỗ lực siêu phàm, để có thể nhen lại ngọn lửa sống đã gần như tắt ngấm trong con người ông...

  6. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương XIV
    Cuối cùng hy vọng lại hồi sinh

    - Thưa ông Rochester, - tôi nói, - em xin báo với ông một tin rất hay. Mưa tạnh rồi, và trời đã nắng đẹp. Hôm nay sẽ là một ngày xán lạn, nên em xin mời ông đi dạo với em.
    - Jane ạ, - ông nói bằng một giọng đã có vẻ sống động hơn, - em đang ở đây ư? Em là ánh sáng của tôi và điệu nhạc của tôi, Jane ạ, em có hiểu thế không? Tôi không thể nào thiếu em được.
    Mà thế thật, tôi đã hoàn toàn hiểu ông, và tôi ứa nước mắt.
    - Đây, xin mời ông điểm tâm, - tôi nói.
    Nhưng chúng ta phải khẩn trương, nếu không muốn bỏ phí một buổi sáng đẹp như thế này!
    Rồi chúng tôi lên đường. Tôi tả cho ông nghe những gì tôi nhìn thấy..- Chúng ta đang đi vào rừng,... rừng âm u và lạnh giá... Chúng ta đang ra khỏi rừng, ông Roch-ester, cảnh đồng quê đẹp rực rỡ.
    - Jane này, - ông nói với tôi, - những chuyện đã xảy ra ở Thornfield, đối với em, thật là khủng khiếp. Tôi biết thế và tôi xin lỗi em. Tôi cũng đã đau đớn đến cùng cực, Jane ạ. Bây giờ, em phải nói với tôi về em, em phải kể tôi nghe em đã đi đâu, em đã làm gì... Em đã quen những ai...
    Khi nghe tôi kể, ông đã không nén nổi xúc động. Tôi tránh, không nói quá nhiều về những nỗi khổ trong mấy ngày đầu bỏ trốn, và cho ông biết nhiều tình tiết hơn về những ngày tháng tiếp theo.
    - ông nghe đây, - tôi nói, - cứ cho là em đã phải trải qua mấy ngày tồi tệ; mấy ngày rất tồi tệ đi, nhưng sau đó, em đã được sống giữa những người trung hậu ở Moor-House. Em trở thành cô giáo trường làng, rồi nhận được tin mình được thừa kế tài sản, làm mình trở nên giàu có.
    Tôi nói nhiều đến bà vú già Anna, đến Marie, đến Dianna, đến Saint - John.
    - Em luôn nói đến tên anh ta, hẳn là em chưa quên anh ta.
    - Anh ấy rất tốt với em... Em ngưỡng mộ tài trí của anh ấy.
    - Nếu tôi hiểu đúng ý em, thì cái ông Saint - John ấy có sự hiểu biết của một người năm mươi tuổi.
    - ông nhầm rồi, anh Saint - John chưa đến ba mươi.
    - Vậy phải là một người lỗi lạc.
    - Vâng. - Anh ấy là một người có học vấn uyên bác.
    Ông Rochester lẩm bẩm một tiếng chửi thề, rồi hỏi tôi:
    - Jane này, tôi nghĩ là em đã yêu quý người đàn ông ấy.
    - Vâng, tôi nói, - em đã yêu quý anh ấy, vì anh có nhiều đức tính.
    Bây giờ thì tôi biết chắc một điều: ông Roch-ester đã ghen, và khi biết điều đó, không phải tôi không thích.
    - Jane này, - ông nói thêm, - em đã quen biết một người đàn ông đẹp trai, lịch sự, duyên dáng, thế thì làm sao em lại còn có thể ngắm nhìn một quái vật, một thằng mù?.- Đúng thế, - tôi nói để trêu chọc ông ấy thêm nữa, - ông chẳng giống gì một tượng thần Hy Lạp.
    - Thế thì, Jane ạ, chắc chắn là em sẽ rời bỏ tôi thôi. Tôi chẳng có quyền gì giữ em lại. Em hãy đi đến nơi nào cuộc sống vẫy gọi em, nhưng trước đó, tôi xin em hãy trả lời hết sức thành thực những câu hỏi của tôi đã... Anh chàng Saint - John đó đã giúp đỡ em, có thể nói là đã cứu sống em nữa... Có phải chính anh ta là người đã tìm cho em chỗ dạy học không?
    - Vâng. Đúng là thế.
    - Anh ta có thường đến thăm em ở lớp học không?
    - Thường xuyên thì không, nhưng thỉnh thoảng thì có.
    - Anh ta có hay kéo dài các cuộc đến thăm các em gái mình và thăm chính em không?
    - Có, anh ấy thích ở gần chúng em và thích trò chuyện với chúng em. Đúng ra không phải trò chuyện, mà là bàn luận về những vấn đề rất nghiêm túc. Anh ấy nghiên cứu nhiều lắm. Một hôm, anh ấy đã đề nghị em đi cùng anh sang ấn Độ và giúp anh trong việc truyền giáo.
    - Vậy là anh ta muốn kết hôn với em ư?
    - Đúng thế, anh ấy đã hỏi em làm vợ, một cách rất nghiêm chỉnh.
    Thế là ông nói với tôi bằng một giọng trầm trầm:
    - Cô Eyre này, tại sao cô còn nấn ná ở lại đây làm gì? Cô có thể ra đi. .. thể xác cô ở đây, nhưng tinh thần cô lại ở nơi khác, ở bên anh chàng Saint - John mà cô chưa bao giờ quên được ấy. Tôi cứ nghĩ là cô đã hoàn toàn thuộc về tôi, ngay cả sau khi cô bỏ trốn, và tôi luôn luôn nghĩ đến cô, đến những tình cảm thật trong trắng của cô, nó đã mang lại cho tôi biết bao hạnh phúc. Tôi đã khóc thương cô, tôi đã đau khổ khi thiếu vắng cô, nhưng chưa bao giờ tôi lại nghĩ được rằng cô có thể yêu một người khác.
    Đến hôm nay, tấm màn che đã bị xé rách. Nhờ những lời nói thật thà của cô, tôi đã nhìn thấy rõ hơn. Jane ạ, cô phải ra đi thôi! Cô hãy trở lại với anh chàng mục sư!
    - Nếu ông muốn, thì ông cứ đuổi em đi, nhưng ý em không phải là muốn ra đi đâu.
    - Jane này, giọng nói của cô vẫn làm tôi mê say không kém gì trước kia. Nó làm sống lại những giờ phút êm đềm trong quá khứ, khiến suýt nữa thì tôi quên mất là cô đã nhận lời người khác rồi. Jane ạ, tôi cảm ơn cô đã đến đây..Nhưng tôi ý thức được cảnh ngộ hiện nay. Jane ạ, cô phải ra đi thôi.
    - Nhưng nếu em không muốn thế, thì sao?
    ông muốn em phải đi đâu nào?
    - Đi đến chỗ người chồng tương lai của cô.
    - Chồng nào?
    - Cô yêu Saint - John... Tôi chỉ nhìn thấy có anh ta...
    - Em sẽ chẳng bao giờ lấy anh Saint - John.
    Chúng em thân nhau, chắc chắn là mến nhau, nhưng không có tình cảm gì khác. Anh ấy biết là em sẽ có thể giúp ích được cho anh. Anh nghĩ đến hoạt động truyền giáo của mình, trước tất cả các thứ khác. Đối với anh, tất cả những thứ khác không quan trọng mấy. Saint - John là một người xinh trai, như em đã nói với ông, nhưng tâm hồn anh lại lạnh giá như băng. ông thử nghĩ xem, làm sao một người đàn bà sống bên anh, lại có thể có hạnh phúc được? Anh ấy nhìn thấy gì ở em? Tuổi trẻ của em chăng? Anh quan tâm đến nó, còn ít hơn là em quan tâm đến công việc của anh. Không phải anh tìm một người vợ, mà anh tìm một người giúp việc, một cộng tác viên thông minh và biết vâng lời. Thế thì em có nên rời bỏ ông không?
    Trong khi nói mấy lời cuối cùng này, tôi đã run lên và đến gần ông Rochester. Tôi nhìn thấy ông hơi mỉm cười.
    - Jane này, - ông bảo tôi, - tôi là người đàn ông sung sướng nhất.
    - Em đã cố ý khơi dậy lòng ghen tuông của ông. Bây giờ thì em đã biết ông thích được có em suốt đời, bên cạnh mình. Vậy thì em xin hiến dâng ông, trái tim của em; thực ra, thì nó đã thuộc về ông, từ lâu rồi.
    - Thế thì đẹp quá đấy, Jane ơi! Em hãy nghĩ đến đôi mắt tôi, bàn tay tôi, sự xấu xí của tôi!
    ở đây với tôi, em sẽ phải sống thảm hại như thế nào! Và liệu tôi có quyền ràng buộc em vào số phận của mình không?
    Rồi ông khóc:
    - ông nhầm rồi, - tôi vừa nói, vừa siết chặt bàn tay ông. - ông không phải là ngôi nhà đổ nát, cũng chẳng phải là cây cối bị mưa gió dập vùi, ông vẫn cường tráng. Những ngày đẹp đẽ vẫn còn chờ đón chúng ta. ông không đơn độc.
    Chúng ta sẽ hợp sức với nhau. Em sẽ sống dưới bóng ông.
    Tôi nhận thấy những lời nói của mình đã làm ông phấn chấn. ông mỉm cười, và má ông đã đỡ nhợt nhạt..- Jane này, - bất chợt, ông nói một cách nghiêm trang, khiến tôi thấy mủi lòng, - Jane này, tôi muốn lấy vợ. Em nghĩ thế nào?
    - Em thấy đó là một ý rất hay, song ông cần lựa chọn.
    - Em nghĩ sao, nếu trước tiên, tôi hãy nghe tiếng nói của lòng mình, nếu tôi chọn người mà mình yêu... Jane này, chính là em đó! Em có muốn làm vợ tôi không?
    - Thưa ông, có ạ. Em xin nhận lời ông.
    Ông sung sướng đến ngạt thở. ông không nói được nữa, và bàn tay lành lặn của ông run lên trong bàn tay tôi. Tôi cũng sung sướng, chẳng kém gì ông, và những dòng nước mắt, mà ông không nhìn thấy, tuôn rơi trên đôi má tôi.
    - Cảm ơn Jane, - ông nói khẽ, như nói thầm với tôi.
    - Em đã luôn luôn cố gắng ăn ở tốt và thật thà; hôm nay, em đã thấy mình được thưởng, và được trả công gấp trăm lần.
    - Jane này, sẽ không đơn giản đâu. Người bệnh vốn hay đòi hỏi. Y tá cứ phải luôn luôn nhìn đến, cũng mệt lắm đấy.
    - Không sao! Đối với em, điều đó chẳng có gì đáng kể. Em đã yêu ông, khi ông còn là chủ nhân biệt trang Thornfield, bây giờ, có thể em còn yêu ông hơn nữa, vì ông đang cần được em che chở.
    - Sao mà tôi lại vui sướng đến thế này! Jane ơi, thế ra em cũng thích tôi ư?
    - Thưa ông, vâng.
    - Thế thì chúng ta còn đợi gì nữa? Ai bắt chúng ta phải đợi? Chúng ta phải kết hôn với nhau, ngay lập tức, ngay bây giờ!...
    Trước mắt tôi, đúng là ông chủ cũ của Thornfield, người chủ dũng mãnh của biệt trang, người đàn ông đã biết ra lệnh, mà ai cũng đã phải phục tùng. ông Rochester đã được hồi sinh, và tôi đã tự hào không ít về tác phẩm của mình.
    - Ba hôm nữa, chúng ta sẽ làm lễ cưới, Jane ạ. Và chẳng cần gì phải có đồ trang sức quý giá và quần áo đẹp, mới có thể được hưởng hạnh phúc. Chúng ta sẽ có hạnh phúc, Jane ạ.
    Tôi muốn làm chuyển dòng suy nghĩ của ông, bèn nói với ông về mưa, nắng, về những cánh rừng to, về những cuộc dạo chơi mà chúng tôi sẽ tiến hành, nhưng ông chẳng buồn nghe, và cứ tiếp tục màn độc thoại của mình.
    - Jane này, cách đây mấy hôm, tôi đã thấy chán nản quá. Nỗi đau đã khiến tôi như lạc lõng, và tôi thấy nhức đầu. Tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi.thấy hình như cả thể xác và linh hồn mình bay bổng lên không gian. Tôi kêu lên: "Jane, Jane".
    Đúng lúc đó, thì tôi nghe thấy một giọng nói, một giọng nói tôi tưởng như quen thuộc, nói với tôi: "Em đến đây. Em tới ngay đây..." Em hãy tưởng tượng tâm trạng của tôi ra sao, khi nghe thấy những tiếng nói bí ẩn đó!
    Tôi đã chăm chú nghe câu chuyện của ông Rochester, nhưng không nói với ông là cũng có một giọng nói nữa, giọng nói của ông, đã đến tìm tôi.
    - Bây giờ, - ông Rochester lại nói thêm, - thì chắc em đã thông cảm với thái độ của tôi, khi tôi biết là em đã ở bên tôi. Liệu em có sắp biến mất không? Giấc mơ đã bắt đầu từ đâu? Thực tại đã bắt đầu từ đâu? Bây giờ, thì tôi biết em không phải là một bóng ma, tôi đang cảm nhận được bàn tay em, thật sự sống động và thật sự ấm áp. Nào, em hãy dắt tôi đi!
    Và ông đặt bàn tay nặng nề của ông lên vai tôi.
  7. hehehihihoho

    hehehihihoho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2007
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chương XV
    Tình yêu chiến thắng

    Cuối cùng, ngày trọng đại đã tới. Chúng tôi đã kết hôn với nhau, mà không hề báo tin cho ai biết. Trong nhà thờ, chỉ có ông Roch-ester, vị mục sư, người phụ lễ và tôi.
    Khi trở về nhà, tôi đi tìm gặp bác Marie ở trong bếp.
    - Bác Marie ơi, - tôi nói một cách rất đơn giản, - giờ đây, tôi là bà Rochester đấy, bác ạ.
    Đúng, đúng, tôi đã là bà Rochester được mấy phút rồi.
    Bác Marie và bác John vốn không phải là những người quen bộc lộ tình cảm. Mọi việc diễn ra gần như bình thường.
    Bác Marie vẫn không buông cái thìa bác đang dùng để tưới nước xốt lên hai con gà giò bác đang quay trên bếp..- Thì ra là thế, - bác nói. - Sáng nay, tôi có trông thấy cô và ông chủ đi ra, nhưng không ngờ là ra nhà thờ để làm lễ cưới.
    Còn bác John thì cười rộ.
    - ạ, là là! - Bác nói. - Tôi đã bảo Marie rằng thế nào rồi cũng thế mà. Tôi xin chúc ông bà chủ rất nhiều hạnh phúc. ông bà rất xứng đáng được như vậy mà.
    - Cảm ơn bác John. Hôm nay là ngày vui của chúng tôi, nên ông Rochester có nhờ tôi gửi đến hai bác, tờ giấy bạc này.
    Tôi viết thư báo hỉ cho các bạn tôi ở Moor-House.
    Diana và Marie đã trả lời ngay. Các chị mừng cho tôi, và cũng chúc tôi được hưởng nhiều hạnh phúc.
    Diana bảo sẽ đến thăm tôi, nhưng muốn chờ cho qua tuần trăng mật đã.
    Tôi viết thư cả cho anh Saint - John, nhưng không thấy anh trả lời. Sáu tháng sau, anh mới cho tôi biết tin tức về mình, nhưng có ý không đả động gì đến cuộc hôn nhân của tôi.
    Còn Adèle? Cô bé Adèle, học trò tôi, bây giờ ra sao?
    ại! Tôi chưa quên nó đâu, nên, sau khi đã xếp đặt nhà cửa gọn gàng, và ổn định xong nơi ăn, chốn ở của mình, tôi quyết định xin phép chồng tôi, đến trường thăm nó.
    - ở đây, em thấy không vui lắm. - Nó bảo tôi thế.
    - Được rồi, - tôi nói. - Em sẽ về Ferndean với cô. Em sẽ lại là học trò của cô, và cô sẽ lại là cô giáo của em, như trước kia.
    Đứa bé rất phấn khởi, nhưng tôi đã nhận ra ngay là không thể làm thế được. Tôi không còn một phút nào dành riêng cho tôi, mà chồng tôi thì luôn luôn cần đến tôi.
    Thế là tôi tìm ra, ở gần Ferndean, có một ngôi trường hoàn toàn thích hợp. ở đó, quy chế mềm dẻo hơn nhiều, và việc giảng dạy cũng có phương pháp hơn.
    Tôi chăm lo cho Adèle, như một người mẹ chăm lo cho con mình. Nó thích học ở trường mới, và tiếp thu được một nền học vấn vững vàng.
    Rồi thời gian trôi qua. Một hôm, em đã về ở hẳn nhà chúng tôi. Em đã trở thành một cô gái xinh đẹp. Tôi coi em như một người bạn và thích ở bên em. Em cũng không quên ơn chúng tôi, và đã đền đáp lại chúng tôi gấp trăm lần, những gì chúng tôi đã làm cho em..Như thế là chúng ta đang nhẹ nhàng đi đến phần kết thúc câu chuyện của tôi. Câu chuyện sẽ hoàn toàn chấm dứt, sau khi tôi nói với bạn đọc chút ít về cuộc đời làm vợ của mình và nói về tình hình hiện nay của mấy người tôi quen biết.
    Những năm sau khi lấy chồng đã củng cố thêm tình yêu của tôi với người mình yêu. Chưa từng có người vợ nào yêu thương, chăm sóc chồng hơn tôi. Đôi khi, tôi thấy hình như mình vừa là máu thịt, vừa là linh hồn của chồng mình.
    Mỗi khi ở bên nhau, chúng tôi thấy cái gì cũng tốt đẹp, và được nếm trải một trạng thái cô đơn thú vị. Và chúng tôi mỉm cười với nhau. Đôi khi, tôi cứ tự hỏi là phải chăng chính việc chồng tôi bị hỏng mắt, đã khiến chúng tôi gần gũi nhau hơn. Vì như thế, tôi đã trở thành mắt ông, cũng như đã trở thành bàn tay phải của ông. Nhờ có tôi, ông nhìn thấy được tạo vật, ông đọc được sách. Và không bao giờ tôi thấy chán vì phải nhìn hộ ông, và diễn tả lại bằng lời nói, cảnh tượng đồng ruộng, cây cối, thành thị, sông ngòi, trời mây, ánh nắng, những phong cảnh trước mặt, thời tiết lúc đó, gợi lên bằng lời nói, những gì ánh sáng không thể rọi vào mắt ông được nữa.
    Không bao giờ tôi thấy chán vì phải đọc sách cho ông nghe; không bao giờ tôi thấy chán vì phải dắt ông đến nơi ông thích, hoặc vì phải làm bất cứ việc gì, ông muốn tôi làm. Trong khi giúp ông làm những việc tuy thật đáng buồn ấy, tôi đã cảm thấy một niềm vui thích đầy đủ nhất, tuyệt diệu nhất, vì khi nhờ tôi làm hộ, ông không hề đau đớn, xấu hổ, hay tủi nhục gì cả. ông yêu tôi hết sức chân thành, nên không hề cảm thấy ngại ngùng khi phải nhờ tôi giúp đỡ. ông cũng cảm thấy tôi yêu ông thắm thiết, nên cho rằng để cho tôi được chăm sóc ông cũng là thỏa mãn những mong muốn êm dịu nhất của tôi.
    Một hôm, tôi đã bị xúc động mạnh.
    Đó là vào khoảng gần tròn hai năm sau ngày cưới. Chồng tôi đang đọc, cho tôi viết thư, như thường lệ các buổi sáng. Bất thình lình, ông cúi xuống bên tôi, và hỏi:
    - Jane này, em đeo cái gì xung quanh cổ đấy?
    - à, một sợi dây đồng hồ bằng vàng. - Tôi rất sửng sốt, trả lời ông.
    - Jane này, hình như tôi thấy nó sáng lóng lánh. Và em đang mặc áo dài màu xanh nhạt phải không?
    Đúng là tôi đang mặc một chiếc áo như thế thật.
    Lúc đó, ông mới cho tôi biết rằng từ ít lâu nay, ông cảm thấy như đám sương mù làm tối.một bên mắt ông, đã bớt dày đặc, và bây giờ, thì ông biết chắc chắn là thế.
    Ông và tôi bèn cùng đi Luân Đôn. ông nhờ một bác sĩ nhãn khoa lỗi lạc nổi tiếng khám mắt cho mình.
    Sau khi được điều trị rất cẩn thận, Edouard Rochester đã hoàn toàn lấy lại được ánh sáng.
    Hiện nay, ông chưa nhìn được rõ ràng lắm.
    Ông chưa đọc, hay viết được nhiều, nhưng có thể đi một mình, không cần ai dắt. Đối với ông, bầu trời không còn là một vệt trắng, mặt đất không còn là một khoảng trống nữa.
    Thế rồi, khi đón đứa con đầu lòng vào cánh tay mình, ông bỗng reo lên:
    - Jane này, nó có đôi mắt của tôi ngày xưa!
    ại! Tôi sung sướng quá!
    Trong dịp này, ông lại thực lòng nhận thấy là Chúa đã nhân từ giảm nhẹ sự trừng phạt cho ông.
    Cuộc sống của Edouard và tôi càng ngày càng hạnh phúc. Và nhất là vì những người mà chúng tôi yêu quý nhất cũng có hạnh phúc.
    Diana và Marie Rivers cũng đều đã lấy chồng. Diana đã kết hôn với một sĩ quan hải quân, có nhiều triển vọng rực rỡ. Marie thì đã trở thành vợ một mục sư, bạn của anh trai chị là Saint - John. Cả hai cặp vợ chồng ấy đều đang sống hòa thuận, hài lòng về tình cảm, như vợ chồng tôi.
    Còn về Saint - John, chắc bạn đọc cũng đoán ra được, anh đã không thể tiếp túc sống ở nước Anh. Anh cũng quyết chí xả thân để hoàn tất số phận mình đã chọn. Anh đã sang ấn Độ. Saint - John là một con người chính trực.
    Anh đã sống trong cảnh cô đơn, chỉ một lòng, một dạ, hoàn tất những hành động cao cả.
    Thực sự, anh chỉ có một tình yêu duy nhất, luôn luôn ám ảnh mình: Tình yêu nhân loại.
    Hiện nay, Saint - John đang ốm nặng. Những lá thư anh gửi về làm tôi cảm động, phát khóc.
    Tôi biết là chẳng bao lâu nữa, mình sẽ không còn nhận được một lá thư nào có chữ kí của anh. Rồi ra, một người xa lạ sẽ viết thư cho tôi, báo tin Saint - John đã dũng cảm từ giã thế giới này, cũng giản dị như anh đã sống. Và, trong thâm tâm, tôi sẽ không nổi dậy chống lại số phận, mà sẽ nghiêng mình tưởng nhớ đến anh và tiếng thơm anh để lại....

Chia sẻ trang này