1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

KẾ HOẠCH HOÀN HẢO_ SIDNEY SHELDON

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Co_be_ben_cua_so, 03/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Chỉ một giờ sau đó, toàn cảnh phá hoại ở toà báo Star đã được đưa lên truyền hình và các làn sóng phát thanh đã tường thuật đầy đủ chi tiết về vụ việc Còn các báo viết thì đành phải chậm hơn vài tiếng, tin tức sẽ đến với độc giả vào sáng hôm saụ
    Joe Riley đã vô tình giúp Phoenix Star chiếm được thiện cảm của quần chúng. Leslie đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Trước đó, nàng đã bí mật cử một số nhân viên điều hành của Star tới Kansas để học cách quản lý một tờ báo lớn cũng như về công nghệ mới trong nghề in báo. Ngay sau vụ bê bối, hai nghiệp đoàn đang đình công khác là nghiệp đoàn những người đưa thư và thợ khắc chạm, đã quay lại hợp tác với Star. Với sự quy thuận của những kẻ bại trận, Leslie đã mở ra con đường mới cho Star trong kỹ thuật in ấn. Lợi nhuận bắt đầu xuất hiện. Chỉ qua một đêm, năng suất đã tăng 20%. Buổi sáng sau cuộc đập phá kia, Henry bị sa thảị vào một buổi chiều muộn ngày thứ sáu, hai năm sau đám cưói của họ, Henry hị mắc chứng khó tiêu. Sáng thứ bảy, ông ho rũ rượi và tất nhiên đau dữ dội trong ngực. Leslie phải gọi xe cấp cứu đưa ông tới bệnh viện. Chủ nhật, Henry ra đi. ông để lại cho Leslie toàn bộ gia sản.
    Thứ hai, sau đám tang, Craig Mcallister tới gặp Lesliẹ
    - Tôi muốn trao đổi với bà một chút về vài vấn đề liên quan đến pháp luật. nhưng nếu ià quá sớm
    - Không." Leslie nói, "tôi ổn rồi"
    Cái chết của Henry càng làm cho Leslie nhớ tới điều nàng ấp ủ bấy lâu naỵ ông là một người đáng yêu, ngọt ngào, thế mà nàng lại sử dụng ông như một thứ công cụ để thực hiện mục đích của mình; chống lai Oliver. Và không biết từ lúc nào, trong đầu của Leslie, cái chết của Henry đã trở thành mọt lý do nữa để triệt hạ Oliver.
    - Bà định làm gì vớỉ Star ?
    Macallister hỏị
    - Tôi nghĩ bà sẽ không lãng phí thời gian để điều hành nó ?"
    - Đó chính là điều tôi muốn làm. Chúng ta hãy chuẩn bị mở rộng quy mô."
    Leslie đặt mua tờ Managing E***or. đây là tờ tạp chí thương mại có nêu tên các công ty môi giới báo chí ở khắp nước Mỹ. Nàng lựa chọn các công ty Dirks, Van Essen và Associates ở Santa Fe, New Mexico
    - Tôi là Leslie Chambers, tôi đang muốn mua một tờ báo, và tôi không biết..."
    HỌ giới thiệu nàng với tờ Sun, ở Hammond, Oregon.
    - tôi muốn anh bay ngay tới đó xem qua nó một chút."
    Leslie nói với Mcallister. Hai hôm sau, Mcallister gọi điện về cho Lesliẹ
    - Bà nên quên tờ Sun đi, thưa bà Chambers."
    - Có chuyện gì vậy ?
    - Vấn đề ở chỗ Hammond là một nơi chỉ có hai tờ báo địa phương. Lượng ấn bản của tờ Sun chỉ có 15 ngàn một ngày, trong khi đó, tờ báo kia, Hammond Chronicle, là 28 ngàn, gần gấp đôi, ông chủ của Sun đòi năm triệu đôla Vụ này nghe chừng không hay đâụ
    Leslie nghĩ ngợi một chút.
    - Chờ nhé, tôi sẽ đến đó.!
    Nàng bỏ ra hai ngày tiếp theo để kiểm tra cơ sở vật chất của tờ báo và mọi thứ liên quan.
    - "Tờ Sun không thể cạnh tranh được với tờ Chroniclẹ "
    Mcallister quả quyết với nàng.
    - Tờ Chronicle đang trên đà phát triển, còn lượng ấn bản của tờ Sun đang giảm từng ngày một."
    - "Tôi biết. Tôi sẽ mua nó."
    Anh nhìn nàng đầy ngạc nhiên.
    - Bà sẽ làm gì kia ?
    - "Tôi sẽ mua nó."
    VIỆC mua bán hoàn tất trong ba ngàỵ người chủ cũ của Sun vui mừng ra mặt vì rũ bỏ được nó.
    - "Tôi cho rằng phụ nữ chả bao giờ nên làm kinh tế,"
    ông ta hể hả tuyên bố:
    - "bà ta trả tôi đủ năm triệu đô."
    Walt Meriwether, chủ nhân tờ Chlonicle, gọi điện cho Lesliẹ
    - "Tôi được biết bà là đối thủ mới của tôi," ông ta nói thật lịch sự.
    Leslie khẳng định. "đúng vậỵ"
    - "Nếu mọi việc bên ấy không ổn, có thể bà sẽ bán lại tờ Sun cho tôi
    Nàng mỉm cười
    - "Thế còn nếu bên ông không ổn, thì ông cũng sẽ bán lại tờ Chrôlicle cho tôi:
    - Meriwether cười vang.
    - "Chắc chắn rồi, chúc bà nhiều may mắn, bà Chambers."
    đặt máy xuống, Meriwether cựời mỉm. "Sáu tháng nữa, ta sẽ có thêm tờ Sun."
    Leslie quay lại Phoemx và nói với Lyle Bannister, Tổng biên tập của Star.
    - Anh cùng tôi đến Hammond oregon. Tôi muốn anh điều hành tờ báo ở đó cho tới khi nó có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.
    - "Tôi vừa nói chuyện vóì Mcallister.
    - Bannister nói:
    - Tờ báo đó không có chân. Anh ấy bảo cbúng ta chỉ tốn công vô ích với nó thôi.
    Leslie nhìn Bannister chằm chặp.
    - anh ấy trêu tôi đấy
    Tại Oregon, Leslie triệu tập cuộc họp gồm tất cả các nhân viên của tờ Sun.
    - "Từ hôm nay chúng ta sẽ có đôi chút thay đổi,"
    nàng thông báo với họ, - "đây là một thị trấn có hai tờ báo và chúng ta sở hữu cả hai"
    Tổng biên tập tờ Sun, Derek Zones, nói
    - "Xin lỗi bà Chambers, tôi chắc bà chưa hiểu tình hình ở đây lắm. Lượng ấn bản của chúng ta luôn luôn thấp hơn tờ Chronicle và đang tụt xuống từng tháng một. Chưa có cách nào để chúng ta vực được nó lên."
    - "Chúng ta sẽ làm được, " Leslie cam đoan, - "tôi còn dự tính mua cả Chronicle luôn thể."
    Mọi người trong phòng họp nhìn nhau và hình như họ đều có chung một ý nghĩ :
    - Phụ nữ và những kẻ nghiệp dư thì không nên tham gia vào công việc kinh doanh báo chí.
    - "Bà dự định làm gì đây ?"
    Zornes lịch sự hỏị
    - Anh đã nghe câu chuyện bẻ đũa chưa ?"
    - "Bẻ đũa ư ? Chưa.."
    - "Khi muốn bẻ một bó đũa, người ta không cầm cả nắm để bẻ, mà bẻ từng chiếc một, cho đến hết
    Zornes cố gắng cười phá lên.
    - "Có nghĩa là chúng ta sẽ bẻ gãy Chronicle như thế ?"
    - đúng vậỵ !
    - bà định tiến hành ra sao ?
    - Bắt đầu từ thứ hai này, chúng ta sẽ giảm giá báo từ 20% đến 35%, đồng thời cũng giảm lượng quảng cáo khoảng 30%. Tuần sau, chúng ta sẽ tung ra một trò chơi đố vui cỏ thưởng cho những độc giả của báo, ai trúng thưởng sẽ được mời đi du lịch miễn phí ở nước ngoàị Chúng ta sẽ bắt đầu quảng cáo trò chơi ngay từ hôm naỵ,
    Chiều hôm đó, khi ngồi bình luận về cuộc họp buổi sáng, tất cả các nhân viên đều chung một kết luận, là tờ báo của họ đã rơi vào tay một người phụ nữ điên khùng.
    Chiến dịch bắt đầu, nhưng chính tờ Sun lại bị bẻ gẫỵ Mcallister hỏi Lesliẹ
    - bà có biết tờ Sun đang tiêu tốn hết bao nhiêu tiền không .
    - Tôi biết chính xác nó mất bao nhiêu.
    - Thế bà định giữ nó cho đến khi nào ?
    - Cho tới khi chúng ta thắng lợi, " Leslie nói - đừng lo Rồi chúng ta sẽ thắng.
    Nói vậy, nhưng chính Leslie đang như ngồi trên lửa LỖ ngày càng nặng. Lượng ấn bản vẫn tụt như không có cách gì níu lại được, còn các nhà quảng cáo thì tỏ thái độ lạnh nhạt, nhiều người còn tuyên bố tẩy chay Sun khi biết "nó" quyết định giảm lượng quảng cáo trên mặt báọ
    - Lý thuyết của bà e không ổn." Mcallister nóị "Chúng ta cần phải chấm dứt ngay tình trạng nàỵ Tôi cho rằng bà đang ném tiền qua cửa sổ, nhưng cũng phải có điểm dừng chứ."
    Tuần tiếp sau đó, lượng ấn bản bỗng không tụt xuống nữa: Mất khoảng tám tuần để tờ Sun biết đến sự tăng trưởng. Việc giảm giá báo và giảm lượng quảng cáo cũng thật hấp dẫn, nhưng điều làm cho lượng ấn bản của tờ Sun tăng lên chính là nhờ vào trò chơi đố vui có thưởng. Trò này kéo dài khoảng 12 tuần, và những người đăng ký tham gia ngày càng đông. Phần thưởng là những chuyến du lịch miễn phí đến vùng bờ biển phía Nam, London, Paris hay Rio. Khi phần thưởng được trao ngay và hình ảnh của những người trúng thưởng được đăng trên trang nhất của tờ báo thì lượng ấn bản của Sun tăng nhanh đến mức chóng mặt.
    - Bà đã chơi một canh bạc quá liều lĩnh đấy," Mcalhster ''nói với vẻ cảm phục, "nhưng có kết quả."
    - Đó không phải là một canh bạc, - Leslie nói, "không ai bỏ tiền ra để chẳng thu về cái gì cả."
    Khi Walt Meriwether nhận được số liệu mới nhất về lượng ấn bản cúa Sun, ông ta hoảng hốt. đây là lần đầu tiên tờ Sun vượt lên trên tờ Chroniẹ , ''được lắm,''! ông ta gầm gừ trong cổ họng. ! ''Hai người chơi một ván bài ngu ngốc. Để xem cô còn nghĩ được thêm trò vui có thưởng nào nữa không."
    Nhưng đã quá muộn. Mười một tháng sau ngày Leslie mua tờ Sun, Walt đến gặp nàng
    - "Tôi bán đấy ,, ông ta nói gọn lỏn. "Cô có muốn mua Chronice không?"
    Vào ngày hợp đồng với Chronicle được ký kết, Leslie nói với các nhân viên của mình.
    - "Bắt dầu từ thứ hai, chúng ta sẽ tăng giá báo và tăng gấp đôi lượng quảng cáo, dừng trò chơi có thưởng lạị"
    Một tháng sau đó, Leslie nói với Mcallister.
    - Tờ Evening Standard ở Detroit đang rao bán. NÓ còn có một trạm truyền hình nữa. Tôi nghĩ chúng ta sẽ ''xem xét vụ nàỵ"
    Mcallister hốt hoảng.
    - "Bà Chambers, chúng ta có biết gì về truyền hình đâụ và,:.
    - Vậy thì chúng ta phải học, đúng không ?"
    Đế chế Leslie bắt đầu được xây dựng từ đấy.
    Được shimizu_hn sửa chữa / chuyển vào 09:32 ngày 22/06/2004
  2. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 6​
    Ngày làm việc của Oliver lúc nào cũng bận rộn. Những cuộc tiếp đãi chính trị, những đạo luật mới phải thông qua, các cuộc họp và những cuộc phỏng vấn báo chí không ngừng diễn ra. Tờ State Journal ở Frankfort, tờ Herald-Leaders ở Lexington và tờ Louisvill Courier-Journal luôn dành cho anh những bài viết sinh động và đầy hoa mỹ. Oliver nổi danh là một Thống đốc làm việc hiệu quả. Anh được tôn trọng trong giới thượng lưu xã hội, và anh biết nguyên do của nó: Vì anh đã cưới con gái Nghị sĩ Todd Davis.
    Oliver rất thích sống ở Frankfort. Đây là một thành phố đẹp và có bề dày lịch sử. Nó nằm trong một thung lũng được bao quanh bởi các ngọn đồi đầy cỏ xanh cảu Kentucky. Anh không biết sống ở Washington D.C sẽ như thế nào.
    Những ngày bận rộn trải ra khắp tuần, và tuần trôi qua hết tháng, chẳng mấy chốc, Oliver đã ở năm cuối của nhiệm kỳ.
    Oliver để Peter Tager làm thư ký báo chi cho mình. Đây là một sự lựa chọn tối ưu. Tager luôn làm vừa lòng giới báo chí, và với những giá trị đạo đức truyền thống, tao nhã như gia đình, tôn giáo mà ông thích nói đến, ông luôn đem lại cho những bữa tiệc một nội dung, một giá trị nào đó. Peter với một bên mắt mang băng đen giờ đây cũng nổi tiếng không kém gì Oliver.
    Mỗi tháng ít nhất một lần, như chiếc đồng hồ luôn chạy đúng, Todd Davis lại bay về Frankfort để gặp Oliver.
    Ông ta nói với Peter. "Ngày nào anh cũng phải coi xem Oliver có làm việc nghiêm chỉnh không nhé. Đừng để nó phí phạm thời gian vào những việc không đâu.
    Vào một buổi tối lạnh lẽo của tháng mười, Oliver và Nghị sĩ Davis ngồi trong phòng đọc sách của anh. Hai người đàn ông cùng Jan vừa đi dự bữa tối tại nhà Gabriel về. Jan đã lên phòng riêng.
    "Jan có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ, tôi cũng lấy làm hài lòng, Oliver ạ".
    "Con luôn cố gắng để Jan được hạnh phúc, thưa cha".
    Nghị sĩ Davis nhìn Oliver và tự hỏi không biết thằng con rể này dùng căn hộ riêng kia bao nhiêu lần trong một tuần. "Nó yêu anh lắm đấy, con trai ạ".
    "Con cũng yêu cô ấy." Giọng Oliver nghe cũng khá thành thục.
    Nghị sĩ Davis mỉm cười. "Tôi rất vui mừng khi nghe anh nói vậy. Con gái ta đang chuẩn bị để trang trí lại Nhà trắng đấy".
    Tim Oliver như thắt lại. "Con xin lỗi".
    "Ô hay, thế ta chưa nói với anh hay sao? Bắt đầu rồi đấy. Tên anh đang nổi trội ở Washington. Chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch tranh cử ngày mồng một của năm tới".
    Oliver gần như sợ sệt khi hỏi câu tiếp theo. "Cha có thực sự nghĩ rằng con sẽ may mắn không, Todd?"
    "Cái từ may mắn nghe có vẻ cờ bạc quá nhỉ, và tôi lại không chơi cờ bạc, anh ạ. Tôi không hơi đâu dính dáng vào cái gì không chắc chắn cả".
    Oliver hít một hơi thật sâu. Anh có thể là người quan trọng nhất trên thế giới. "Con muốn cha biết con đã cảm động đến nhường nào trước những gì cha làm cho con, Todd ạ".
    Ngài nghị sĩ vỗ vai anh, tỏ vẻ thân mật. "Đấy là việc người ta phải làm để giúp con mình, không đúng sao?"
    Cái từ con rể không bao giờ nhạt phai trong đầu Oliver.
    Davis nói thật khoan thai. "Bên cạnh đó, Oliver ạ, tôi rất thất vọng vì Hội đồng Lập pháp của bang anh đã thông qua luật thuế đánh vào thuốc lá"
    "Khoản thu nhập đó sẽ bù vào chỗ thiếu hụt trong ngân sách về thuế và của bang và...
    "Nhưng chắc là anh sẽ phủ quyết nó".
    Oliver chằm chằm nhìn ông ta, không hiểu. "Phủ quyết nó ư?"
    Ngài nghị sĩ tặng anh con rể Thống đốc một nụ cười rất khiêm nhường. "Oliver này, tôi muốn anh biết rằng nếu tôi có đề nghị anh chuyện đó thì cũng chẳng phải tôi nghĩ cho bản thân tôi. Có rất nhiều bạn bè tôi đã đầu tư những đồng tiền, mà họ phải khó nhọc lắm mới kiếm ra được, vào các đồn điền thuốc lá. Và tôi không muốn thấy họ trơn vì cái thuế ấy của anh, anh có thấy không?"
    Im lặng một lúc lâu.
    "Anh có thấy không, Oliver?"
    "Không", Oliver nói, "con thấy thế là không công bằng".
    "Tôi công nhận. Tôi cũng thấy như vậy".
    Oliver nói. "Con nghe nói cha đang định bán đồn điền thuốc lá, phải không ạ?"
    Davis ngửng lên nhìn anh, vẻ ngạc nhiên. "Tại sao tôi lại muốn bán đồn điền thuốc lá của mình đi kia chứ?"
    "Vì các công ty thuốc lá đang làm ăn thua lỗ, và..."
    "Anh nói về nước Mỹ đấy, con rể ạ. Một đất nước có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới này. Chờ đến khi nào chiến dịch tranh cử của anh diễn ra ở Trung Quốc, châu Phi hay ấn độ nhé". Ông ta nhìn đồng hồ và đứng dậy. "Tôi phải quay vê Washington bây giờ, tôi còn có một cuộc họp ở đó".
    "Chúc cha đi đường may mắn"
    Nghị sĩ mỉm cười. "Cám ơn anh"
    "Anh đến muộn nhé, anh yêu".
    Hắn lao đến với cô. "Anh xin lỗi. Anh rất vui vì em chưa bắt đầu khi chưa có anh".
    Cô ta mỉm cười. "Ôm em đi".
    Hắn ôm cô vào lòng và siết chặt, thân thể mềm mại và ấm áp của cô làm người hắn nóng rực lên.
    "Cởi quần áo đi anh, nhanh lên".
    "Em có muốn cùng anh tới Washington D.C không?"
    Miriam bật dậy. "Anh nghiêm túc đấy chứ?"
    "Rất nghiêm túc. Có thể anh sẽ đến đó. Anh muốn có em ở bên anh.
    "Nếu vợ anh phát hiện ra chuyện của chúng ta thì sao?"
    "Cô ấy sẽ không biết đâu".
    "Nhưng tại sao lại là Washington?"
    "Anh không thể trả lời em câu hỏi đó lúc này tất cả những gì anh có thể nói bây giờ là mọi việc sẽ rất thú vị".
    "Em sẽ đến bất cứ nơi nào mà anh muốn, chừng nào mà anh còn yêu em".
    "Em biết là anh yêu em mà". Nhưng lời yêu thương buột ra thật dễ dàng, như mọi lần.
    "Đến với em đi anh"
    "Chờ anh một chút. Anh có cái này cho em" Hắn đứng dậy với lấy chiếc áo Jacket vắt trên chiếc ghế tựa. Và lôi trong túi ra một lọ nhỏ rồi đổ một ít chất lỏng trong đó ra ly.
    "Thử đi em"
    "Cái gì đấy anh?" Miriam hỏi.
    "Em sẽ thích nó cho mà xem. Anh hứa đấy". Hắn ngửa cổ uống một nửa và đưa chỗ còn lại cho Miriam.
    Miriam ngập ngừng, rồi làm một hơi hết sạch. Cô mỉm cười. "Không tồi".
    "Nó sẽ khiến em thấy sung sướng hơn đấy".
    "Ôi, em đã sung sướng lắm rồi. Lên giường đi anh".
    Họ mê mải cuồng nhiệt, cho đến lúc Miriam chợt há hốc mồm và nói hổn hển. "Em... em không khoẻ". Cô ta bắt đầu quằn quại. "Em không thở được nữa". Mắt cô ta nhắm nghiền lại.
    "Miriam". "Không có tiếng trả lời. "Miriam".
    Cô ta nằm đó, không biết gì nữa.
    Hắn đứng dậy và bắt đầu tính toán. Mình đã đưa thứ nước này cho hàng tá phụ nữ, nhưng mới chỉ một lần xảy ra sự cố. Mình phải cẩn thận mới được. Hắn đứng cạnh giường, nhìn xuống cô gái. Hắn thấy ngực cô vẫn phập phồng nhè nhẹ. Cô ta còn thở, lạy Chúa. Nhưng không thể để người ta thấy cô ta trong căn hộ này. Quá nguy hiểm đối với hắn. Hắn sẽ đặt cô ta ở đâu đó để người ta dễ tìm thấy và đưa vào bệnh viện. Hắn có thể tin rằng cô sẽ không nói ra hắn.
    Hắn mất gần nửa tiếng để mặc quần áo cho Miriam và xóa đi dấu vết trong căn phòng. Hắn mở cửa và cẩn thận quan sát tứ phía rồi vác Miriam lên vai, đưa cô xuống tầng dưới và đặt cô vào ô tô. Gần nửa đêm, đường phố vắng tanh. Trời lất phất mưa. Hắn lái xe đến công viên Juniper Hill và khi chắc chắn là không ai nhìn thấy, hắn đưa Miriam ra khỏi xe, cẩn thận đặt cô lên một chiếc ghế đá. Hắn chẳng muốn để cô ở đó, nhưng không còn cách nào khác. Tương lai của hắn là tất cả.
    Có một trạm điện thoại công cộng không xa chỗ đó. Hắn chạy tới và ấn số 911.
    Jan vẫn thức đợi Oliver về. "Quá nửa đêm rồi. Điều gì khiến anh..."
    "Anh xin lỗi, em yêu. Bọn anh đã có một cuộc tranh luận dài lê thê và chán ngắt về vấn đề ngân sách, và... mỗi người mỗi ý kiến khác nhau".
    "Trông anh xanh quá," Jan nói, "anh chắc mệt lắm".
    "Anh hơi mệt thật, em yêu ạ. "Oliver thừa nhận"
    Cô mỉm cười vẻ gợi ý. Chúng mình lên giường đi?"
    Anh hôn lên trán cô. "Anh thực sự cần một giấc ngủ. Cuộc họp tối nay đã đánh quỵ anh rồi".
    Câu chuyện được đăng trên trang nhất của tờ Stale Journal ngay sáng hôm sau:
    Thư ký của Thống đốc được tìm thấy bất tỉnh tại công viên
    Vào hai giờ sáng nay, cảnh sát đã tìm thấy một phụ nữ bất tỉnh nhân sự, tên là Miriam Fried-land, đang nằm trên một ghế băng trong công viên dưới trời mưa. Cô đã được xe cứu thương đưa vào bệnh viện Memorial, tình trạng của cô còn đang là điều tranh cãi.
    Khi Oliver đọc mẩu tin đó, Peter chạy sộc vào phòng anh, tay cũng đang cầm một tờ báo.
    "Anh đọc chưa?"
    "Rồi, kinh... kinh khủng quá. Báo chí đã gọi tới tấp sáng nay".
    "Anh cho là chuyện gì đã xảy ra?" Peter hỏi.
    Oliver lắc đầu. "Tôi không biết. Tôi vừa gọi điện đến bệnh viện. Cô ấy vẫn chưa hồi tỉnh. Họ đang tìm kiếm nguyên nhân của tình trạng này và sẽ cho tôi biết khi nào có kết quả".
    Peter nhìn Oliver. "Tôi hy vọng rồi cô ấy sẽ ổn".
    Leslie không được biết câu chuyện đó, nàng đang ở Brazil để mua một kênh truyền hình.
    Điện thoại từ bệnh viện đến vào ngày hôm sau. "Thưa thống đốc, chúng tôi vừa kết thúc việc xét nghiệm. Miriam bị nhiễm chất Ecstasy. Cô ấy đã dùng nó ở dạng lỏng nên càng nguy hiểm hơn".
    "Tình trạng Miriam bây giờ ra sao?"
    "Chưa thể kết luận. Cô ấy vẫn đang hôn mê. Và có thể tỉnh dậy hoặc... ", anh ta ngập ngừng, "không bao giờ tỉnh dậy nữa".
    "Làm ơn thông tin cho tôi nhé".
    "Tất nhiên, thưa Thống đốc, chắc ngài lo lắng".
    "Đúng vậy".
    Oliver đang họp thì một cô thư ký bước vào.
    "Xin lỗi ngài, có một cú điện thoại của ngài".
    "Tôi đã bảo là không cắt ngang cuộc họp này cơ mà, Heather".
    "Nghị sĩ Davis đang ở đầu dây bên kia ạ".
    "ồ..."
    Oliver quay lại phía cử toạ. "Xin lỗi các ngài sau vài phút chúng ta sẽ bàn tiếp".
    Anh nhìn họ ra khỏi phòng. Khi cửa đã đóng lại, anh nhấc máy lên. "Cha ạ?"
    "Oliver, có chuyện gì xảy ra với cô thư ký của con vậy?"
    "Vâng, đúng là chuyện kinh khủng, con..."
    "Kinh khủng như thế nào?"
    "ý cha là gì ạ?"
    "Anh biết tỏng ý tôi muốn hỏi gì".
    "Todd, cha không nghĩ là... Con, con xin thề là con không biết chuyện gì xảy ra đâu".
    "Ta hy vọng là vậy". Giọng nghị sĩ rắn lại. "Anh biết tiếng đồn bay đến Washington nhanh thế nào không, Oliver. Đó chỉ là một thành phố nhỏ của nước Mỹ. Chúng tôi không muốn có chuyện gì bất lợi xảy ra đối với anh. Chúng tôi đã sẵn sàng để chuyển chỗ cho anh rồi. Tôi rất, rất lấy làm phiền lòng nếu anh làm điều gì ngu ngốc".
    "Xin thề với cha là con trong sạch".
    "Hãy cố gắng mà giữ mình vậy".
    "Vâng, con sẽ...", điện thoại đã đặt xuống.
    Ta phải cẩn thận hơn. Không thể để bất cứ cái gì ngáng trở đường đi của mình. Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi với lấy chiếc điều khiển từ xa, bật ti vi. Đang có chương trình thời sự. Trên màn ảnh là cảnh một đường phố hoang tàn, mấy bức tường lỗ chỗ đạn.
    Một phóng viên nữ, trẻ, đầy vẻ hấp dẫn, trang phục như một người lính, tay cầm micro và nói. "Cuộc tấn công được phỏng đoán đã diễn ra vào lúc nửa đêm ngày hôm sau, nhưng dù với bất cứ lý do gì, chúng ta cũng không thể lấy lại cảnh thanh bình của những ngôi làng đã bị tàn phá và làm sống lại sinh mạng của biết bao nhiêu người dân vô tội đã ngã xuống trong cuộc khủng bố tàn nhẫn này.
    Máy quay cận cảnh Dana Evans, một phụ nữ trẻ trung, đáng yêu, sôi nổi trong chiếc áo jacket và đôi ủng lính. "Mọi người đang đói khát và mệt mỏi. Điều duy nhất họ cần lúc này là hoà bình. Liệu nó có đến không? Chỉ có thời gian mới trả lời được chúng ta. Đây là chương trình phóng sự của Dana Evans từ Sarajevo cho đài truyền hình WTE, Tập đoàn viễn thông Washington Tribune". Chương trình chuyển sang mục thương mại.
    Dana Evans là một phóng viên thường trú tại nước ngoài của WTE. Nàng có riêng một mục thời sự vào tất cả mọi ngày, và Oliver cố gắng không để mất một chương nàng. Dana là một trong những phóng viên kiêm phát thanh viên nổi tiếng nhất hiện nay.
    Cô ấy trông thật tuyệt vời, Oliver nghĩ như vậy không chỉ một lần. Làm thế quái nào mà một cô gái xinh xắn hấp dẫn như thế lại phải có mặt ở một nơi vĩ như lò lửa chiến tranh ấy nhỉ?

  3. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 7​
    Dana là con nhà lính có nòi, con gái của một vị đại tá huấn luyện, cuộc đời nay đây mai đó. Năm 11 tuổi nàng đã sống qua 5 thành phố lớn của Mỹ và 4 nước, từ Aberdeen của Maryland, pháo đài Benning ở Georgia, pháo đài Hood Leavenworth ở Kansas đến Monmounth ở New Jersey. Dana từng học tập tại các trường dành cho con gái của các sĩ quan như trường Zama ở Nhật Bản, Chiemsee ở Đức, Darby ở Ýù và Buchanan ở Puerto Rico...
    Dana là con một. Bạn bè của nàng là đám quân nhân và gia đình họ, cùng sống trong khu trại với gia đình nàng. Dana sớm tinh khôn, vui vẻ và nhanh nhẹn, nhưng mẹ lại lo lắng về việc Dana không có một tuổi thơ bình thường.
    ?oCứ 6 tháng lại chuyển nhà một làn như thế này thò thật khổ cho con, con yêu.? Mẹ nàng thường nói.
    Dana nhìn mẹ ngạc nhiên. ?oTại sao hả mẹ??
    Cứ mỗi lần ông bố chuyển đến đơn vị mới, Dana đều bị mẹ dọa. ?oChúng ta lại sắp dọn nhà rồi đấy.? Không nói ra, nhưng nàng rất đỗi vui mừng.
    Dana thích di chuyển bao nhiêu thì mẹ nàng lại ghét bấy nhiêu.
    Khi Dana 13 tuổi, mẹ bảo. ?oMẹ không thể sống như cái bọn du thử du thực thế này mãi được. Mẹ sẽ ly hôn.?
    Dana hoảng hốt khi nghe mẹ nói. Nàng không quá buồn về chuyện bố mẹ ly dị, nhưng lại sợ mình không còn được theo bố đi chu du khắp nơi như trước nữa.
    ?oChúng ta sẽ sống ở đâu hả mẹ??
    ?oỞ Claremont, California. Mẹ đã được sinh ta và lớn lên tại đó. Đấy là một thị trấn nhỏ xinh đẹp, con sẽ thích cho mà xem.?
    Mẹ Dana nói đúng về việc Claremont là một thị trấn nhỏ xinh đẹp, nhưng đã sai khi nói là Dana sẽ thích nó. Claremont nằm dưới chân dãy San Gabriel ở Los Angeles County, với dân số khoảng 33 000 người. Đường phố đầy những dãy câyxanh đáng yêu. Claremont có một trường tiểu học công. Dana ghét nó lắm. Đang sống như dân du mục phải trói chân ở một thị trấn nhỏ tí thế này, nàng cảm thấy gò bó ghê gớm.
    ?oMình sẽ sống ở đây mãi mãi hả mẹ?? Dana hỏi.
    ?oỪ, nhưng sao hả con yêu??
    ?oBởi vì nơi đây quá nhỏ với con, con thích sống ở tthành phố lớn cơ.?
    Vào ngày đầu tiên Dana đi học, nàng về nhà với vẻ rất thất vọng.
    ?oChuyện gì vậy hả con gái? Con không thích trường đó à??
    Dana thở dài. ?oTrường thì ổn, nhưng nhiều trẻ con quá.?
    Mẹ phá lên cười. ?oThì là trường tiểu học mà. Và con cũng vậy. Con đã lớn với ai đâu.?
    Dana học tiếp ở trường trung học của Claremont và trở thành phóng viên báo Wolfpacket, tờ báo của trường. Nàng phát hiện ra mình thích công việc làm báo, nhưng nàng vẫn nhớ cuộc sống du mục trước đây đến cồn cào ruột gan.
    ?oKhi nào con đủ lớn,? Dana nói, ?ocon sẽ lại đi vòng quanh thế giới.?
    Năm Dana 18 tuổi nàng ghi tên vào trường đại học McKenna của Claremont, khoa báo chí, và trở thánh phóng viên cho tờ báo của trường, tờ Forum. Năm sau, nàng đã là biên tập của tờ báo.
    Các sinh viên đến chỗ nàng để đề nghị những chuyện đại loại như: ?oTuần tới, khoa bọn tớ tổ chức đại hội. Dana ạ, bạn có thể đưa chuyện đó lên báo...?
    ?oCâu lạc bộ tớ có cuộc họp vào thứ ba tuần này...?
    ?oBạn có thể cho đăng lại ngày tập hợp của câu lạc bộ bi kịck không...?
    ?oChúng tớ cần tăng quỹ cho thư viện mới...?
    Những chuyện như vậy không bao giờ hết, nhưng Dana vô cùng thích thú. Nàng thích được ở cái vị trí có thể giúp đỡ được người khác. Vào năm thứ hai đại học Dana quyết định sẽ theo nghề báo chí.
    Nàng nói với mẹ. ?oCon thích đi phỏng vấn những người quan trọng trên toàn thế giới, nó cũng giống như việc giúp ai đó làm nên lịch sử.?
    Hồi niên thiếu, mỗi lần nhìn vào gương, Dana lại cảm thấy thất vọng ghê gớm. Quá lùn, quá gầy, quá lép kẹp. Tất cả bọn con gái trong trường đều có một vẻ gì đó xinh đẹïp, trừ nàng. Mình giống như một con viẹt xấu xí trong một đàn thiên nga. Nghĩ vậy, Dana quyết định sẽ không nhìn vào gương nữa. Nếu chăm chú soi gương như cũ, Dana sẽ thấy khi 14 tuổi, thân thể nàng mới bắt đầu phát triển. Năm 16 tuổi nàng đã trở nên rất khêu gợi. Khi Dana 17 tuổi, các chàng trai bắt đầu theo đuổi nàng một cách nghiêm túc. Có cái gì rất thôi thúc ở khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt mở to, và nụ cười giòn tan của nàng thì vừa đáng yêu vừa như thách thức.
    Ngay từ năm 12 tuổi Dana đã biết mình muốn được mất đi sự trinh trắng như thế nào. Đó sẽ là một đêm trăng sáng, thật đẹp, trên một hòn đảo nhiệt đới xa đất liền, với những con sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ và tiếng nhạc văng vẳng, êm dịu từ xa vọng tới. Một người lạ mặt, thật đẹp trai và từng trải sẽ ôm lấy em, nhìn sâu vào trong mắt em, thấu vào tận tâm hồn em. Anh sẽ chỉ ôm lấy em mà không nói bất kỳ lời nào, đưa em tới một gốc cây cọ. Hai người sẽ cởi bỏ quần áo và ******** với nhau trong tiếng nhạc dìu dặt vọng đến.
    Dana đã mất đi sự trinh trắng tại ghế sau của một chiếc xe Chevrolet, sau cuộc liên hoan ở trường, với một cậu bạn cùng lớp, gầy gò, tóc đỏ tên là Richard Dobbins, người cùng làm tờ Forum với nàng. Cậu ta tặng Dana chiếc nhẫn và một tháng sau, chuyển nhà tới Milwaukee cùng gia đình. Dana không bao giờ còn nghe nói gì về cậu ta nữa.
    Một tháng trước khi lấy bằng B.A. môn báo chí, Dana đến tòa soạn của tờ báo địa phương, tờ Claremont Examiner, xin làm phóng viên.
    Người đàn ông ở bàn dân sự nhìn qua bản lý lịch của nàng. ?oCô đã từng làm biên tập của tờ Forum??
    Dana cười nhũn nhặc. ?oĐúng vậy.?
    ?oĐược thôi, cô may mắn đấy, chúng tôi đang cần người nên sẽ cho cô thử.?
    Dana vui mừng, nàng đã chuẩn bị sẵn tên một loạt nước mà nàng muốn đến viết bài: Nga này... Trung Quốc... châu Phi...
    ?oTôi biết là mình sẽ không được cử ngay là phóng viên thường trú tại nước ngoài, nhưng, sau khi...?
    ?oĐược, cô sẽ bắt đầu ở đây với vị trí của một người thực tập. Cô sẽ lo cho các biên tập viên được uống cà phê vào buổi sáng. Bọn họ đều thích cà phê đặc đấy. Rồi cô đem những bản copy đến phòng sắp chữ...?
    ?oDana trừng trừng nhìn ông ta. ?oTôi không thể...?
    ?oCô không thể làm sao??
    ?oTôi không thể nói với ông là tôi mừng như thế nào khi được nhận vào đây.?
    Tất cả mọi người đều khen Dana pha cà phê ngon, và là người chạy việc cừ nhất mà họ từng có. Tất cả mọi ngày, nàng đều đến tòa soạn từ rất sớm và làm bạn với tất cả mọi người. Nàng luôn sẵn sàng giúp đỡ họ. Nàng biết dó chính là cách tốt nhất để đến đích nhanh nhất.
    Vấn đề là 6 tháng sau Dana vẫn chỉ là một thực tập sinh. Nàng tới gặp Bill Crowell, tổng biên tập.
    ?oTôi cho là mình đã sẵn sàng.? Dana nói thẳng thắn. ?oNếu ông có thể giao cho tôi một công việc, tôi sẽ...?
    Ông ta không buồn ngẩng lên nhìn cô. ?oVẫn còn chưa đến lúc. Cà phê của tôi nguội rồi đây này.?
    Thế là không công bằng, họ không cho mình lấy một cơ hội. Dana đã đọc được ở đâu đó một lời khuyên và nàng rất tin vào nó. ?oNếu có cái gì đó chặn bạn lại, hãy mặc kệ nó.? Phải, sẽ không gì chặn được ta cả, không có gì. Nhưng ta phải bắt đầu thế nào đây?
    Một buổi sáng, khi Dana mang cà phê đi qua phòng nhận tin còn vắng tanh, một dải giấy đang đùn từ trong máy ra. Tò mò, Dana bước vào và đọc nó.
    ASSOCIATES PRESS ?" CLAREMONT,
    CALIFORNIA. TẠI CLAREMONT, SÁNG
    NAY, CÓ MỘT VỤ ĐƯỢC PHỎNG ĐOÁN
    LÀ BẮT CÓC. MỘT CẬU BÉ SÁU TUỔI
    ĐÃ BỊ MỘT NGƯỜI LẠ MẶT MANG ĐI...
    Dana đọc hết bản tin nhắn, mắt mở to. Nàng hít một hơi thật sâu, ngắt đoạn giấy đó ra khỏi máy và đút vào túi. Không ai nhìn thấy.
    Dana chạy vội về phòng làm việc của Bill Crowell, thở hổn hển. ?oÔng Crowell, sáng nay ai đó đã bắt cóc một cậu bé ở Claremont. Hắn hứa cho cậu bé cưỡi ngựa. Đầu tiên, cậu bé nói thích kẹo. Tên bắt cóc đã đưa cậu đến một cửa hàng bánh kẹo. Người chủ cửa hàng nhận ra cậu bé và gọi cảnh sát, tên bắt cóc đã lủi mất.?
    Bill Crowell xốn xang. ?oThế mà máy nhận tin lại không có tin này. Làm sao cô biết được??
    ?oLúc đó tôi... tôi ngẫu nhiên có mặt tại cửa hành bánh kẹo ấy. Họ đang nói về chuyện đó và...?
    ?oTôi sẽ cử phóng viên đến đó ngay.?
    ?oSao ông không để tôi đi?? Dana nói dồn dập. ?oNgười của cửa hàng quen tôi, ông ấy sẽ kể hết với tôi.?
    Bill nhìn nàng một lúc rồi đáp một cách miễn cưỡng. ?oThôi được.?
    Bài phỏng vấn người chủ cửa hàng bánh kẹo của nàng được đăng trên trang nhất tờ Claremont Examiner vào ngày hôm sau đã được độc giả đánh giá cao.
    ?oCũng không tồi lắm,? Bill Crowell nói với nàng, ?okhông tồi chút nào.?
    ?oCám ơn.?
    Khoảng gần một tuần sau đó, Dana lại một mình lân la tới phòng nhận tin. Lần này, cũng có một câu chuyện đến từ Associated Press:
    PONOMA, CALIFORNIA: HUẤN LUYỆN
    VIÊN JUDO NỮ BẮT GIỮ KẺ HIẾP DÂM.
    Tuyệt vời. Dana lại xé phần giấy đó nhét vào túi áo và vội vàng chạy đến chỗ Bill Crowell.
    ?oCô bạn học cùng lớp vừa mới gọi điện cho tôi,? Dana hào hứng nói. ?oCô ấy nhìn qua cửa sổ và thấy một phụ nữ đang khóa tay một kẻ có vẻ như muốn cưỡng hiếp bà ta. Tôi sẽ đi phỏng vấn vụ này. Ông cho phép chứ??
    Crowell nhìn nàng một lúc. ?oĐi đi.?
    Dana lái xe đến thẳng Pomona phỏng vấn người nữ huấn luyện viên kia. Câu chuyện của nàng một lần nữa lại được đăng trên trang nhất.
    Bill Crowell hỏi Dana khi nàng bước vào phòng làm việc của ông ta. ?oCô có muốn ;à một kẻ săn tin chuyên nghiệp không??
    Dana run lên. ?oThật là tuyệt.? Nó bắt đầu rồi đây. Nàng nghĩ. Sự nghiệp của mình cuối cùng cũng đã bắt đầu.
    Ngày hôm sau, tờ Claremont Examiner được bán cho Tập Đoàn Viễn Thông Washington Tribune ở Washington D.C.
    Khi cái tin này loang ra, hầu hết các nhân viên của tờ Claremont Examiner đều thở ngắn than dài. Sẽ không tránh khỏi dược một cuộc thu hẹp nhân sự và điều đó có nghĩa là một vài người trong số họ sẽ mất việc. Dana không nghĩ như vậy. Mình sẽ làm việc cho Washingtin Tribune, nàng nghĩ, và điều suy nghĩ logic tiếp theo là, tại sao mình không đến làm việc tại trụ sở chính của nó?
    Nàng vào phòng làm việc của Bill Crowell. ?oTôi muốn đi xa khoảng 10 ngày.?
    Ông ta nhìn nàng, tò mò. ?oDana, hầu hết mọi người ở đây còn không dám đi vào phòng tắm vị sợ khi quay lại sẽ mất bàn làm việc. Cô không sợ điều đó ư??
    ?oTại sao tôi lại phải sợ? Tôi là phóng viên giỏi nhất ở đây.? Nàng nói với vẻ tự tin. ?oTôi sẽ đi kiếm cho mình một chỗ ở Washington Tribune.?
    ?oCô nói nghiêm túc đấy chứ?? Ông ta nhìn vẻ mặt nàng. ?oPhải, cô nói nghiêm túc.? Ông ta gật đầu. ?oThôi được, cô thử gặp Matt Baker đi, ông ấy là một trong những người phụ trách của Tập Đoàn Washington Tribune đấy. Nó bao gồm mấy tờ báo, các trạm truyền hình, radio và rất nhiều thứ nữa...?
    ?oMatt Baker, được.?
  4. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 8​
    Washington D.C là một thành phố lớn hơn Dana tưởng tượng. Đó là trung tâm quyền lực của thế giới. Dana thấy năng lượng trong mình như đang sôi lên sùng sục. "Đây mới là chỗ dành cho mình", nàng sung sướng nghĩ.
    Việc đầu tiên nàng làm là tìm địa chỉ Washington Tribune, rồi đến đó. Trụ sở Tribune nằm ở đại lộ số 6, chiếm trọn một khối cao ốc. Nó bao gồm bốn toà nhà ngất ngưởng như chạm đến tận mây xanh. Dana vào bằng cửa chính và tự tin bước vào bàn của người gác mặc đồng phục.
    "Tôi có thể giúp gì cô đây?"
    "Tôi làm việc ở đây, tôi làm cho Tribune, tôi đến để gặp ông Matt Baker".
    "Cô đã có hẹn chưa?"
    Dana ngập ngừng. "Chưa có... nhưng..."
    "Hãy quay lại khi nào có đã có hẹn đã nhé". Anh ta chuyển sự chú ý sang một đống người đang đứng đằng sau nàng.
    "Tôi có hẹn với Trưởng ban điều hành", một trong những người đó nói.
    "Làm ơn chờ một chút", người gác cửa bấm số.
    Phía sau anh ta, một trong những chiếc thang máy mở cửa và nhiều người đi vào. Dana tính toán rất nhanh. Nàng nhảy vội vào theo, trong đầu cầu Chúa là người gác không phát hiện ra. Người phụ nữ vào cuối cùng ấn nút.
    "Xin lỗi chị," Dana nói, "phòng của ông Matt Baker ở tầng mấy nhỉ?"
    "Tầng ba," chị ta nhìn Dana "cô không đeo thẻ kìa".
    "Ôi, tôi để quên nó ở nhà".
    Khi thang máy đến tầng 3, Dana bước ra và đứng sững lại, bàng hoàng trước tất cả những gì mình thấy. Nàng thấy vô khối những ngăn làm việc xinh xinh. Có vẻ như phải tới hàng trăm ngăn, với hàng ngàn người. Mỗi ngăn có một tấm biển nhỏ để chức năng của nó. Nàng hoa mắt lên bởi màu sắc của những tấm biển ấy... Biên tập... Nghệ thuật... Thể thao... Thông tin...
    Dana chặn một người đàn ông vội vã đi ngang. "Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng ông Matt Baker ở đâu ạ?"
    "Ông Baker á", anh ta chỉ cho nàng, "đi hết hành lang này, phía bên phải, phòng cuối cùng".
    "Cảm ơn anh".
    Khi Dana quay lại, nàng đâm sầm vào một vị râu ria tua tủa, ăn mặc luộm thuộm, đang cầm một xấp giấy tờ. Có mấy tờ bị tuột khỏi tay ông ta rơi xuống sàn.
    "Ôi, tôi xin lỗi, tôi đang..."
    "Mắt mũi cô để đâu vậy hả?" Người đàn ông quát tướng lên, cúi xuống nhặt mấy tờ giấy.
    "Chỉ là vô tình thôi mà. Đây, tôi sẽ giúp ông. Tôi..."
    Dana cúi xuống, và mông nàng hích vào cái bàn bên cạnh làm đám giấy tờ trên đó lả tả rơi xuống.
    Người đàn ông kia nhìn nàng đầy vẻ tức giận. "Hãy làm ơn thôi đi cho tôi nhờ. Cô đừng giúp tôi nữa được không?"
    "Được thôi," Dana cũng thấy cáu. "Tôi mong sao ở cái đất Washington này không có ai thô lỗ như ông".
    Ngẩng cao đầu, nàng bước tới phòng cuối cùng, bên phải hành lang. Tấm biển trên cửa kính ghi Matt Baker. Trong phòng không có ai. Dana bước vào và ngồi xuống. Nàng nhìn khung cảnh làm việc tấp nập, nhộn nhịp qua khung cửa sổ.
    Đây không giống như Cleremont Examiner cả, nàng nghĩ. Có hàng nghìn người làm việc ở đây. ở đầu hành lang, người đàn ông thô lỗ, đầy râu ria nọ tiến về phía nàng.
    Không, ông ta sẽ không vào đây. Ông ta đang trên đường đi đâu đó.
    Và người đàn ông đó bước vào, mắt ông ta tròn xoe.
    "Cô đang làm cái chết tiệt gì ở đây hả?"
    Dana nuốt khan. "Dạ, chắc ông là Matt Baker". Rồi nàng hân hoan nói, "Tôi là Dana Evans".
    "Tôi hỏi cô đang làm gì ở đây?"
    "Tôi là phóng viên của tờ Claremont Examiner".
    "Sao nữa?"
    "Ông vừa mới mua tờ báo đó".
    "Tôi á?"
    "Tôi... à, ý tôi là tập đoàn mua nó. Một tờ báo mua một tờ báo mà. Đại loại thế." Dana lúng búng. "Dù sao thì tôi cũng đã đến đây để làm việc. Tất nhiên, tôi đã có một chỗ làm ở đây. Nó cũng giống như một sự chuyển giao, đúng vậy không?"
    Ông ta vẫn chằm chằm nhìn nàng.
    "Tôi có thể bắt đầu ngay từ bây giờ, "Dana nói ào ào, "không có vấn đề gì cả."
    Matt Baker đi về phía bàn làm việc. "Thằng điên nào cho cô vào đây?"
    "Tôi đã nói với ông rồi. Tôi là phóng viên của Claremont..."
    "Quay về Claremont của cô đi," ông ta gào lên, "và cố đừng đụng vào ai trên đường nữa".
    Dana đứng dậy và nói rành rọt. "Rất cảm ơn ông, ông Baker. Tôi xin ghi nhận sự đón tiếp lịch sự của ông". Nàng hùng hổ bước ra khỏi phòng.
    Matt Baker nhìn theo lắc đầu. Thế giới này lắm vĩ nhân cuồng thế nhỉ.
    Dana lê bước theo hành lang khi nãy, tới phòng biên tập to như cái hội trường, nơi hàng trăm các phóng viên đang đánh bài của họ trên máy vi tính. Đây chính là nơi mình sẽ làm việc. Quay về Claremont đi. Ông ta dám nói thế à! Dana giận giữ nghĩ.
    Khi ngẩng đầu lên, Dana thấy Matt Baker ở đằng xa đang cắm đầu đi về phía nàng. Người đàn ông chết tiệt này có mặt khắp mọi nơi hay sao? Dana nép vội vào một ngăn làm việc, nơi ông ta không thể thấy nàng.
    Baker tới bàn một phóng viên, cạnh chỗ Dana đứng.
    "Anh có tiến hành phỏng vấn được không, Sam?"
    "Không, tôi đã tới trung tâm y tế Georgetown, và họ nói rằng không có ai tên như thế điều trị ở đấy cả. Nghĩa là vợ Tripp Taylor không phải là bệnh nhân ở đó.
    Matt Baker nói. "Tôi biết chắc chắn là bà ta nằm đó. Họ muốn ém nhẹm vụ này đấy mà. Tôi muốn biết tại sao cô ta lại phải vào viện".
    "Nếu thực sự cô ta ở đó, chúng ta cũng chẳng có cách gì để tiếp cận được đâu, Matt ạ".
    "Anh đã thử cái trò tặng hoa xưa cũ ấy chưa?"
    "Rồi, nhưng cũng chẳng ăn thua".
    Dana đứng đó, chờ khi Matt Baker và người phóng viên kia đi xa. Phóng viên kiểu quái gì mà không làm nổi một cuộc phỏng vấn nhỉ?
    Ba mươi phút sau, Dana bước vào trung tâm y tế Georgetown. Nàng tới quầy bán hoa.
    "Cô cần gì ạ?" Người bán hàng hỏi.
    "Tôi muốn..." Nàng ngập ngừng một lúc, "... 50 đôla tiền hoa," nàng gần như nhấn mạnh vào con số "50".
    Khi nhận bó hoa người bán đưa cho, Dana hỏi. "Có cửa hàng nào quanh đây bán phễu giấy gói hoa hay đại loại như thế không nhỉ?"
    "Có một quầy bán quà tặng ở góc kia."
    "Cám ơn bà."
    Cửa hàng này bán vô số những thứ lưu niệm vặt vãnh như bưu ảnh, thiếp chúc mừng; những đồ chơi rẻ tiền, bóng và cờ; những thứ vặt nhai cho vui, và một ít quần áo lẩm cẩm. Dana mua một chiếc phễu giấy gói hoa, một tấm thiếp chúc mừng sức khoẻ và viết vài dòng nguệch ngoạc lên trên.
    Điểm dừng tiếp theo của nàng là bàn chỉ dẫn nằm ở lối đi chính của bệnh viện. "Tôi mang hoa đến cho bà Trip Taylor."
    Người hướng dẫn lắc đầu. "Không có bà Trip Taylor nào ở đây cả."
    Dana làm bộ sửng sốt. "Thế à? Chán quá nhỉ? Những thứ này là của phó Tổng thống Mỹ gửi đến." Nàng giở cái phễu gói hoa ra và chỉ cho người kia xem tấm thiếp. Dòng chữ trên đó ghi "Chúc chóng bình phục", với chữ ký "Athur Cannon".
    Nàng thở dài. "Thế là tôi lại phải mang nó về" nàng quay người làm bộ định đi.
    Người hướng dẫn nhìn nàng vẻ nghi ngại. "Chờ một chút đã"
    Dana dừng lại. "Vâng?"
    "Tôi có thể chuyển cho bà ấy."
    "Xin lỗi!" Dana nói. "Phó tổng thống Cannon yêu cầu tôi phải trao tận tay." Nàng nhìn anh ta. "Làm ơn cho tôi biết tên anh để nếu ngài có hỏi tại sao tôi còn có thể nói được là ai đã cản trở tôi".
    Anh chàng kia hoảng. "Ôi, được, tôi chẳng muốn gây phiền toái làm gì. Cô cứ mang đến phòng 615. Nhưng giao xong là cô phải ra ngay đấy nhé"
    "Được thôi."
    Năm phút sau, nàng đã ngồi nói chuyện với vợ của ngôi sao nhạc rock nổi tiếng Tripp Taylor.
    Stacy Taylor khoảng 25, 26 tuổi. Dana không thể biết Stacy có quyến rũ hay không vì vào lúc đó, khuôn mặt cô ta mang vẻ đau đớn và mệt mỏi. Cô ta đang cố với cốc nước để trên bàn gần giường thì Dana bước vào.
    "Hoa cho..." Dana dừng lại vì quá bất ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ tội nghiệp.
    "Của ai đấy?" Lời nói bật ra thật yếu ớt.
    Dana chìa tấm các ra. "Của... của một người hâm mộ."
    Cô ta nhìn Dana vẻ nghi ngờ. "Cô có thể đưa giúp tôi cốc nước được không?"
    "Vâng, được ạ," Dana được gói hoa xuống bàn. "Tôi còn giúp được bà gì nữa không?"
    "Có đấy, cô ta nói thều thào bằng đôi môi khô héo," cô có thể đưa tôi ra khỏi nơi chết tiệt này. Chồng tôi không cho ai vào thăm tôi. Tôi phát ốm lên vì cứ phải nhìn thấy bác sĩ với y tá rồi".
    Dana ngồi trên ghế như bùng lên. "Cô không biết à? Tôi đã bị một tai nạn cố ý."
    "Bà ư?"
    "Phải."
    "Thật là kinh tởm," Dana nổi giận, nàng thấy rõ là người phụ nữ này đã bị chồng đánh đập.
    Bốn mươi lăm phút sau, Dana đã biết toàn bộ sự thật.
    Khi Dana quay lại Washington Tribune, gác cửa đã là một người khác. "Tôi có thể..."
    Dana không để ông ta nói hết câu. "Đây không phải lỗi của tôi". Nàng hổn hển nói. "Làm ơn tin tôi đi, tôi bị tắc đường. Nói với ông Baker là tôi lên ngay bây giờ. Ông ấy sẽ nổi điên lên với tôi vì sự chậm trễ này mất". Nàng chạy vội đến thang máy và ấn nút. Người gác cửa nhìn theo nghi hoặc rồi đành bấm máy. "Xin chào, nói với ông Baker là có một cô gái trẻ..."
    Thang máy dừng lại. Tại tầng 3, các hoạt động như sôi động hơn cả lúc trước. Dana dừng lại, nhìn quanh, cuối cùng cũng đã tìm thấy cái nàng cần tìm. Tại một ngăn với tấm biển Mục vườn nhà, nàng thấy còn một bàn trống. Dana chạy như bay đến đó, ngồi xuống trước máy vi tính và bắt đầu đánh bài. Câu chuyện đã được chuẩn bị kỹ trong đầu Dana trong suốt quãng đường về nên bây giờ nó tuôn ra trôi chảy. Nàng vừa in xong và đang xếp chúng lại với nhau thì một bàn tay nặng trịch đặt lên vai.
    "Cô làm quái gì ở đây?" Matt Baker hỏi.
    "Tôi tìm một công việc, ông Baker. Tôi vừa biết xong bài này, và tôi nghĩ..."
    "Cô nghĩ sai rồi" Baker hùng hổ. "Cô không những chỉ lẻn vào đây mà còn chiếm đoạt bàn làm việc của một người khác. Nào, bây giờ cô muốn tự mình ra khỏi đây hay để tôi phải gọi bảo vệ."
    "Nhưng..."
    "Ra ngoài."
    Dana bật dậy, lòng tự trọng bị tổn thương, nàng nhét tất cả xấp giấy vào tay Matt Baker rồi đi ra phía thang máy.
    Matt Baker lắc đầu như không tin vào mắt mình. Chúa ơi, không biết cô ta là dạng người gì mà hành động tự tiện thế. Có một thùng rác ở dưới bàn. Matt Baker vừa định nhét xấp giấy vào đó, bỗng nhiên, một dòng chữ đập thẳng vào mắt ông: "Spacy Taylor, với khuôn mặt bầm tím và đau khổ, tố cáo rằng cô ta phải nằm viện vì người chồng, ngôi sao nhạc rock Tripp Taylor, đã đánh cô." - Mỗi lần tôi có thai, anh ta lại đánh tôi. Anh ta không muốn có con...". Matt đọc tiếp đến hết như chôn chân tại chỗ. Khi ông ta ngửng đầu lên. Dana đã đi mất.
    Cầm tập giấy trong tay, Matt chạy như bay đến thang máy, hy vọng đuổi kịp cô gái. Khi đến chỗ rẽ, ông đầm sầm vào Dana. Nàng đang đứng, dựa lưng vào tường, chờ đợi.
    "Làm thế nào mà cô có được bài này?"
    Dana trả lời thật đơn giản. "Tôi đã nói với ông rồi. Tôi là một phóng viên".
    Matt hít một hơi thật sâu. "Quay lại phòng tôi ngay."
    Họ lại ngồi trong văn phòng của Matt Baker. "Cô làm việc được đấy". Ông thừa nhận.
    "Cám ơn ông! Tôi không thể nói với ông là tôi cảm động về lời nói ấy như thế nào". Dana vui vẻ nói. "Tôi sẽ là phóng viên tốt nhất mà ông từng có. Rồi ông sẽ thấy. Điều tôi thực sự muốn là làm phóng viên thường trú tại nước ngoài, nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi, thậm chí là một năm", "nàng thấy ông nhướn mày, "hay có thể là hai".
    "Tờ Tribune thì không có việc gì mới, còn đây là danh sách những người chờ đợi".
    Nàng ngạc nhiên nhìn ông ta. "Nhưng tôi cho là..."
    "Chờ đấy".
    Dana nhìn ông ta cầm bút lên và viết ra ta từ "cho là" rồi chỉ vào nó. "Khi là một phóng viên cho là một điều gì đi, cô Evans, nó thật lố bịch, với cả cô và tôi. Cô hiểu chứ?"
    "Vâng, thưa ông".
    "Tốt", ông tỏ vẻ nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định, "cô đã bao giờ xem kênh truyền hình WTE chưa? Đó là kênh của tập đoàn viễn thông Tribune đấy".
    "Chưa, thưa ông. Tôi không nói rằng tôi..."
    "Cô may đấy. Có một chỗ trống ở đó. Một người viết lời bình vừa mới xin nghỉ. Cô có thể thay thế chỗ của ông ta?"
    "Làm gì cơ ạ?" Dana hỏi, vẻ căng thẳng.
    "Viết lời bình cho các chương trình truyền hình".
    Mặt nàng ỉu xìu. "Viết lời bình? Tôi có biết gì về..."
    "Rất đơn giản. Người làm tin sẽ đưa cho cô tất cả những thông tin cần thiết về đoạn phim sẽ phát trên truyền hình. Cô chuyển nó sang tiếng Anh rồi truyền trên máy TelePromTer cho người dẫn chương trình đọc".
    Dana ngồi đó, lặng im.
    "Thế nào hả?"
    "Chẳng sao, nhưng tôi là một phóng viên cơ mà?"
    "Chúng tôi đã có tới 500 phóng viên ở đây, và tất cả bọn họ đều là loại kỳ cựu cả. Đến toà nhà số 4. Hỏi ông Hawkins. Nếu cô muốn bắt đầu sự nghiệp thì truyền hình cũng không tồi đâu". Matt Baker cầm lấy điện thoại. "Tôi sẽ gọi cho ông ta".
    Dana thở dài đứng dậy. "Vâng, cảm ơn ông, nếu ông còn gì..."
    "Ra ngoài".
  5. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Các studio của kênh truyền hình WTE chiếm toàn bộ tầng 6 của toà nhà số 4 trong quần thể Tribune. Tom Hawkins, người phụ trách phần bản tin đêm, đưa Dana vào phòng làm việc của ông ta.
    "Cô đã bao giờ làm việc trong lĩnh vực truyền hình chưa?"
    "Chưa, thưa ông, tôi mới chỉ làm phóng viên báo viết thôi".
    "Báo viết là quá khứ, chúng ta là hiện tại. Và chỉ có chúa mới biết tương lai sẽ là cái gì? Để tôi dẫn cô đi quanh đây một vòng".
    Có khoảng vài tá người làm việc tại bàn. Các loại tin tức từ vài chục tờ báo khác nhau đang hiện lên trên màn hình máy tính.
    "Đây là nơi chúng tôi nhận tin từ tất cả các vùng trên toàn thế giới". Hawkins giải thích. "Tôi sẽ quyết định lấy cái gì và bỏ cái gì. Phòng nhân sự sẽ cử người tới chỗ cần thiết để lấy tin tức. Các phóng viên thường trú sẽ gửi bài về bằng sóng vi ba và máy transmiter (máy phát). Bên cạnh dịch vụ điện báo, chúng tôi còn có 160 kênh, các phóng viên được trang bị máy điện thoại di động, máy phát hình. Tất cả các chương trình được bố trí khít đến từng giây. Những người viết lời bình phải làm việc với các biên tập chương trình để khớp thời gian đến mức tối đa. Trung bình một tin ngắn chỉ diễn ra trong khoảng một phút rưỡi đến một phút bốn mươi lăm giây".
    "Có bao nhiêu người viết lời bình ở đây?" Dana hỏi.
    "Sáu. Rồi cô sẽ được làm quen với các biên tập chương trình, những người sản xuất, các phóng viên, người dẫn chương trình...". Ông ta dừng lại. Hai người, một nam một nữ đang bước đến gần họ. "Thiêng thật, vừa nói về người dẫn chương trình thì lại gặp ngay Julia Brinkman và Michael Tate ở đây".
    Julia là một phụ nữ nhỏ nhắn, nét mặt khả ái, tóc nhuộm mày hạt dẻ, đôi mắt to, xanh và sáng. Mechael lại có dáng vẻ như một vận động viên điền kinh với nụ cười hút hồn và những cử chỉ duyên dáng.
    "Đây là người viết lời bình mới của chúng ta". Hawkins nói, "Donna Evanston".
    "Dana Evans chứ".
    "Thì gì mà chả được. Nào, chúng ta đi làm đi".
    Ông ta đưa Dana quay về phòng. Đi qua một phòng lớn, ông ta hất đầu bảo nàng. "Đây là nơi chúng ta chọn tin. Chúng được gọi là những viên đạn. Chúng ta phải vào đây hai lần trong ngày. Tin tức buổi chiều sẽ được chuẩn bị xong trong vòng từ mười hai đến một giờ chiều và tin vào ban đêm thì từ mười đến mười một giờ. Khi tôi nói với cô là tôi muốn có tin gì, cô phải biết kết hợp chúng với những sự kiện có liên quan khác, làm sao cho các khán giả của chúng ta không chuyển kênh. Các biên tập băng hình sẽ cung cấp cho cô các đoạn băng cần thiết, cô bố trí lại thành một kịch bản và chuyển cho tôi".
    "Dạ, tôi hiểu".
    "Đôi khi có những vụ scandal, chúng tôi có thể tạo thành một chuyên mục thường xuyên vào một giờ cố định".
    "Hay quá nhỉ". Dana nói.
    Nàng không hề biết rằng vào một ngày nào đó, chính nó, cái chuyên mục này, sẽ cứu nàng thoát chết.
    "Tác phẩm" đầu tiên của Dana thật kinh khủng. Đáng lẽ phải đưa tin chủ đạo lên đầu thì nàng lại đặt nó vào giữa. Rồi Julia phát hiện ra mình đọc lời bình của Michael trong khi anh này lại đọc lời bình của cô.
    Lát sau, vị chủ nhiệm chương trình nói với Dana. "Ông Hawkins muốn gặp cô ngay".
    Hawkins ngồi sau bàn, mặt tái nhợt đi vì tức giận.
    "Tôi biết", Dana nói nhỏ nhẹ, "đây là lỗi của tôi đã làm hỏng chương trình".
    Hawkins ngồi im lặng nhìn nàng.
    Danna cố lại lần nữa. "Tom à, tôi hứa, từ nay trở đi tôi sẽ làm tốt hơn, được không?"
    Ông vẫn chằm chằm nhìn nàng.
    "Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa", nàng nhìn thẳng vào ông, cao giọng, "vì tôi bị đuổi việc".
    "Không". Hawkins nói từng câu một. "Thế thì quá dễ cho cô. Cô phải làm lại, đến khi nào nó ổn mới thôi. Tôi đang nói về bản tin chiều mai đấy. Chính tôi sẽ kiểm tra vụ này".
    "Vâng ạ".
    "Tốt, tôi muốn cô ở đây vào lúc tám giờ sáng mai".
    "Vâng, Tom".
    "Và nếu chúng ta còn làm việc cùng nhau, xin cô gọi tôi là ông Hawkinss cho".
    Bản tin chiều hôm sau diễn ra suôn sẻ. Tom Hawkins đúng thật. Tất cả chỉ là bắt vào đúng nhịp điệu mà thôi. Lấy băng hình... viết tin... làm việc với biên tập băng hình... bố trí vào TelePrompter cho người dẫn chương trình đọc.
    Từ hôm đó, mọi việc đối với Dana trở nên nhàn nhã.
    Bước ngoặt đến với Dana tám tháng sau ngày nàng vào làm việc cho kênh truyền hình WTE. Hôm đó, nàng vừa đưa xong chương trình tin tức buổi tối vào máy TelePrompter lúc 9 giờ 45 phút và đang chuẩn bị ra về. Khi đi vào phòng quay, nàng bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ hỗn độn. Như thể tất cả đều cùng một lúc nhao nhao phát biểu.
    Rob Cline, chủ nhiệm chương trình, đang gào thét. "Cô ta ở chỗ quái nào đây?"
    "Tôi không biết".
    "Có ai nhìn thấy cô ta không?"
    "Không".
    "Anh gọi điện đến nhà cô ấy chưa?"
    "Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy trả lời tự động thôi".
    "Tuyệt vời chưa, chúng ta sẽ lên hình", ông ta nhìn đồng hồ, "trong 12 phút nữa".
    "Biết đâu Julia gặp tai nạn". Michael nói. "Cô ta có thể chết rồi thì sao?"
    "Không thể chấp nhận được, ít nhất cô ta cũng phải gọi điện chứ?"
    Dana bước vào. Nàng nói. "Xin lỗi..."
    Người chủ nhiệm quay lại nhìn nàng với vẻ sốt ruột. "Cái gì?"
    "Nếu Julia không đến kịp, tôi có thể lên hình thay cô ấy".
    "Quên đi". Ông ta quay lại viên trợ lý. "Gọi điện xuống bảo vệ hỏi xem đã thấy cô ấy vào cổng chưa".
    Anh này cầm lấy phôn. "Julia đã vào cổng chưa...? Này, khi nào cô ấy đến, bảo lên ngay nhé".
    "Bảo hắn giữ riêng một cầu thang máy cho cô ta đi. Chúng ta sắp lên hình rồi." Ông ta lại sốt ruột nhìn đồng hồ. "Còn có bảy phút chết tiệt nữa".
    Dana đứng đó, nhìn đám đông nhộn nhạo.
    Michael đề nghị. "Tôi có thể lãnh cả hai vai được mà".
    "Không", vị chủ nhiệm gào lên. "Chúng tôi cần đủ cả hai người ở đây cơ.". Ông ta lại nhìn đồng hồ. "Ba phút nữa. Mẹ kiếp. Con mụ ấy làm cái quái quỷ gì không biết. Chúng ta sẽ lên hình trong..."
    Dana bật dậy. "Tôi biết tất cả những gì cần đọc, tôi là người viết lời mà".
    Ông ta lườm cô. "Cô còn chưa trang điểm, lại ăn mặc không đúng kiểu nữa".
    Một tiếng nói rất to từ người phụ trách âm thanh. "Còn hai phút nữa, xin vào chỗ cho, nhanh lên".
    Michael nhún vai chạy lên bục, đứng trước máy quay.
    "Nào, vào chỗ đi".
    Dana mỉm cười với vị chủ nhiệm. "Xin chào ông Cline nhé".
    Nàng quay người đi ra cửa.
    "Chờ một chút đã", ông ta ôm lấy đầu. "Cô có chắc là cô mình làm được không?"
    "Thì cứ phải liều thôi".
    "Thôi được, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác". Ông ta rên lên. "Chuẩn bị đi. Mẹ ơi, con không nghe lời mẹ mà làm bác sĩ đi cho xong".
    Dana chạy vội lên bục đứng cạnh Michael.
    "30 giây... 20... 10... 5..."
    Vị chủ nhiệm vẫy tay, và một luồng sáng đỏ từ camera chiếu vào họ.
    "Xin chào quý vị." Dana nói trôi chảy. "Xin đón chào quý vị đến với chương trình tin tức lúc 10 giờ đêm của kênh truyền hình WTE. Chúng tôi xin có một câu chuyện gây chấn động diễn ra ơ Hà Lan. Một vụ nổ tại một trường tiểu học ở Amssterdam chiều hôm nay..."
    Phần còn lại của buổi tin hôm đó, không có gì để chê trách.
    Sáng hôm sau, Rob Cline đến phòng làm việc của Dana. "Tin xấu đây, Julia bị tai nạn giao thông tối qua. Mặt cô ấy", ông ngập ngừng, "bị biến dạng".
    "Tôi xin lỗi". Dana nói, vẻ lo lắng. "Có nặng lắm không?"
    "Khá nặng đấy".
    "Nhưng ngày nay kỹ thuật thẩm mỹ có thể..."
    Ông ta lắc đầu. ít nhất cũng không phải là bây giờ, cô ấy không thể tiếp tục công việc này được nữa".
    "Tôi sẽ đến thăm. Cô ấy hiện ở đâu?"
    "Họ đã đưa cô ấy về gia đình ở Oregon".
    "Tôi xin lỗi".
    "Cô được vài thứ, nhưng cô lại mất vài thứ". Ông ta chăm chú nhìn nàng. "Hôm qua cô xuất hiện được đấy. Chúng tôi sẽ để cô tiếp tục cho đến khi tìm được người mới".
    Dana đến tìm Baker. "Ông có xem bản tin tối qua không?"
    "Có", ông lẩm bẩm, "vì chúa cô nên bôi thêm một chút son phấn và ăn mặc cho tử tế hơn".
    Dana cảm thấy mất hào hứng. "Được thôi".
    Khi nàng đủng đỉnh đi, Matt Baker nói thêm. "Thế là không tồi đâu." Câu ấy mà từ miệng Batt nói ra thì quá là một lời khen rồi.
    Vào đêm thứ mười lên hình như vậy, vị chủ nhiệm Cline nói với Dana. "Chúng tôi giữ hẳn cô ở lại đây. Dù sao, bố già cũng bảo nên giữ cô lại".
    Dana tự hỏi không biết bố già đây có phải là Matt Baker không.
    Sau sáu tháng, Dana trở thành một khuôn mặt quen thuộc của truyền hình Washington. Nàng trẻ trung xinh đẹp, quyến rũ và sự thông mình thì không cần kể ra. Vào cuối năm đó, một trong những chương trình của nàng ở đây và bây giờ, chuyên phỏng vấn những người nổi tiếng, đã chiếm hàng đầu trong số những chương trình được khán giả yêu thích nhất. Những cuộc trò chuyện của nàng vừa thân tình, vừa chân thật, và những người nổi tiếng vốn e ngại xuất hiện trước màn hình ti vi giờ đây lại tự nguyện mời Dana phỏng vấn. Báo chí bắt đầu phỏng vấn chính nàng. Và Dana cũng trở thành một người nổi tiếng.
    Vào ban đêm, Dana xem các chương trình thời sự quốc tế. Nàng ngưỡng mộ các phóng viên thường trú tại nước ngoài. Họ đang làm những việc thật quan trọng. Họ đang ghi lại lịch sử, thông báo cho cả thế giới về những sự kiện quan trọng đang xảy ra khắp toàn cầu. Nàng thấy mình thật vô dụng.
    Hợp đồng hai năm của Dana với WTE sắp hết. Philip Cole, phụ trách các phóng viên, gọi nàng lên.
    "Cô đã làm việc rất tốt, Dana ạ. Chúng tôi hãnh diện vì cô đấy".
    "Cảm ơn ông, Philip".
    "Cũng đã đến lúc để chúng ta bàn đến việc ký lại hợp đồng rồi. Đầu tiên..."
    "Tôi đi đây".
    "Xin lỗi?"
    "Khi nào hết hạn hợp đồng tôi sẽ đi".
    Ông ta nhìn nàng, tò mò hết cỡ. "Tại sao cô lại đi? Cô không thích làm việc ở đây à?"
    "Tôi rất muốn. Tôi rất muốn làm việc với WTE, nhưng tôi muốn là một phóng viên thường trú tại nước ngoài".
    "Đấy là một cuộc sống kinh khủng". Ông ta cáu kỉnh. "Thế quái nào mà cô lại thích nó chứ?"
    "Bởi vì tôi đã chán ngấy việc phải nghe những người nổi tiếng nói về việc họ tự nấu ăn ra sao. Còn bao nhiêu việc lớn lao khác đang xảy ra xung quanh chúng ta, có bao nhiêu người đang đau khổ và chết chóc. Thế giới không chỉ một màu hồng, tôi muốn cho mọi người thấy điều đó". Nàng hít một hơi thật sâu. "Tôi xin lỗi, tôi không thể ở đây thêm nữa". Nàng đứng dậy và đi ra cửa.
    "Chờ chút, cô có chắc những gì mình muốn không?"
    "Đấy là việc mà tôi luôn mong được làm". Dana trầm tĩnh đáp.
    "Philip nghĩ một lát. "Thế cô muốn đi đâu?"
    Phải một lúc sau Dana mới nhập được hết thông tin từ câu hỏi của ông. Rồi nàng nói thật rành rọt. "Sarajevo"

  6. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 9​
    Trở thành Thống đốc quả là hấp dẫn hơn những gì Oliver từng tưởng tượng. Quyền lực giống như một ả nhân tình xinh đẹp và khêu gợi, khiến anh mê đắm trong vòng tay nó. Mỗi quyết định của anh ảnh hưởng đến cuộc sống của hàng trăm ngàn người ở đây. Anh trở nên say mê công việc thông qua các đạo luật, và ảnh hưởng cũng như tiếng tăm của anh chẳng mấy chốc nổi lên như cồn. Mình đang ngồi vào chỗ không phải ai cũng được ngồi. Oliver sung sướng nghĩ. Trong đầu anh chẳng lúc nào quên câu nói của Nghị sĩ Davis. "Đây mới chỉ là bước đầu, Oliver ạ, hãy đi từng bước vững chắc".
    Và Oliver luôn cẩn thận. anh có khá nhiều vụ áp-phe, nhưng tất cả đều nằm trong bóng tối. Anh biết nó sẽ ra sao nếu bị lộ ra.
    Thỉnh thoảng Oliver lại gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tình hình Miriam.
    "Thưa thống đốc, cô ấy vẫn đang bất tỉnh".
    "Thông báo ngay cho tôi nếu có gì đặc biệt nhé".
    Một trong những trách nhiệm khi anh làm thống đốc bang là phải tổ chức những bữa tiệc. Quan khách của Oliver chủ yếu là các nhà tài trợ, những ngôi sao thể thao và nghệ thuật, các ông bầu giải trí, những người có tên tuổi ở chính trường và một loạt các vị khách danh dự khác. Jan thật đáng mặt là một bà chủ nhà hoàn hảo và Oliver thích kiểu mà người ta cư xử với cô.
    Một hôm, Jan nói với chồng. "Em vừa nói chuyện với cha xong. Cha bảo tuần tới sẽ tổ chức bữa tiệc tại nhà riêng. Cha muốn chúng mình tới đó, có vài người quan trọng mà cha muốn anh gặp".
    Thứ bảy đó, tại toà nhà sang trọng của Nghị sĩ Davis ở Georgetown, Oliver được bắt tay với những nhân vật nổi tiếng nhất trong giới chính khác ở Washington. Đó là một bữa tiệc tuyệt vời, và anh thấy tự thoả mãn với chính mình.
    "Vui vẻ chứ, Oliver?" Peter hỏi.
    "Tôi không thể ước điều gì hơn thế. Một bữa tiệc cực kỳ".
    "Đấy, nhân nói về những điều ước, lại làm tôi nhớ hồi cháu Elisabeth nhà tôi mới sáu tuổi, một hôm mặt mũi cứ nhăn nhó nhất định không chịu dậy mặc quần áo đi học. Betsy rất khó chịu. Con bé nhìn mẹ và hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì thế?". Betsy bảo nó. "Mẹ ước gì bây giờ con không nhăn nhó nữa, mặc quần áo và đi ăn sáng như một bé ngoan". Thế là Elisabeth nói. "Mẹ ơi, mẹ sẽ không được ban điều ước ấy". Anh thấy có tuyệt không? Bọn trẻ có thông minh không cơ chứ. Gặp lại anh sau nhé, Thống đốc".
    Một cặp vợ chồng tiến vào cửa và Nghị sĩ Davis ra đón họ.
    Vị đại sứ Italia, Atilio Picone, trông nghiêm trang đúng với cái tuổi sáu mươi của ông ta. Hàng lông mày đen rậm không giấu được những nét điển hình của người dân đảo Sicil. Bà vợ, Sylva là một trong những người phụ nữ đẹp nhất mà Oliver đã từng gặp. Bà đã từng là diễn viên điện ảnh trước khi lấy Atilio và đến giờ vẫn còn nổi tiếng tại ý. Lý do thật dễ hiểu với Oliver. Sylva có cặp lông mày nâu, cong và rộng, khuong mặtt kiểu Madonna, và thân thể của thần vệ nữ. Bà vợ kém ông chồng đến hai lăm tuổi.
    Nghị sĩ Davis dẫn vợ chồng đại sứ đến giới thiệu với Oliver.
    "Tôi rất hân hạnh được làm quen với ông bà", Oliver nói, mắt không rời khỏi Sylva.
    Bà ta mỉm cười. "Tôi có được hân hạnh nghe nhiều chuyện về ông".
    "Hy vọng là không có gì quá tệ".
    "Tôi..."
    Ông chồng cắt ngang. "Nghị sĩ Davis đánh giá ông rất cao".
    Oliver vẫn nhìn Sylva và nói: "ồ, tôi lại được tôn lên rồi".
    Nghị sĩ Davis đưa họ tới một nhóm khác. Khi quay lại, ôn gta nói với Oliver. "Quá lắm, thống đốc ạ. Bà ta là quả cấm đấy. Anh mà động vào thì cứ là tan tành sự nghiệp".
    "Ôi, Todd, cha đùa ạ, con đâu có...".
    "Tôi nói nghiêm túc đấy. Anh có thể biến hai nước thành cừu địch ngay bây giờ".
    Cuối buổi tối hôm đó, khi Sulva và chồng sắp ra về, Atilio nói với Oliver. "Thật là vui được gặp ảnh hưởng".
    "Đó là niềm hân hạnh cho tôi".
    Sylva cầm lấy tay anh và nói nhỏ. "Chúng tôi mong được gặp lại anh".
    "Đôi mắt họ gặp nhau. "Vâng".
    Và Oliver nghĩ, Mình phải cẩn thận mới được.
    Hai tuần sau đó, khi đang làm việc ở Frankfort, Oliver nghe cô thư ký thông báo.
    "Thưa thống đốc, ngài Nghị sĩ Davis đang ở đây và muốn gặp ông".
    "Nghị sĩ Davis đang ở đây ư?"
    "Vâng, đúng vậy".
    "Mời ông ấy vào. Oliver không hiểu bố vợ mình đến dây làm gì trong khi anh biết rằng ông ta đang có một vụ tranh cãi rất căng thẳng ở Washington về một luật thuế mới. Cửa bật mở, ngài Nghị sĩ bước vào. Theo sau là Peter Tager.
    Nghị sĩ Davis mỉm cười và vỗ vai chàng rể. "Thống đốc ạ, tôi rất mừng được gặp anh đấy".
    "Con cũng rất mừng được gặp cha, Todd ạ". Rồi quay sang Peter. "Chào anh, Peter".
    "Xin chào, Oliver".
    "Hy vọng là tôi không làm phiền anh chứ?" Nghị sĩ Davis hỏi.
    "ồ, không đâu, thưa cha. Có chuyện không ổn ạ?"
    Nghị sĩ Davis nhìn Peter và mỉm cười. "ồ, tôi không nghĩ anh lại hỏi tôi có điều gì đó không ổn, Oliver ạ. Thực tế tôi có thể nói rằng mọi việc đang rất tốt đẹp".
    Oliver nhìn cả hai người, trong lòng bối rối. "Con không hiểu gì cả".
    "Tôi có vài tin tốt cho anh đây, con rể ạ. Chúng tôi có thể ngồi chứ?
    "Ôi, tha lỗi cho con. Hai người uống gì đây? Cà phê? Hay Wiskey..."
    "Không, chúng tôi đã bị kích thích đủ rồi".
    Oliver lại thấy bối rối, không hiểu điều gì đã xảy ra.
    "Tôi vừa mới từ Washington đến đây. Có một nhóm người rất có ảnh hưởng ở đó cho rằng anh xứng đáng là Tổng thống tương lai của chúng ta".
    Oliver cảm thấy như một luồng gió mát thổi qua. "Con thật ư?"
    "Đúng vậy, lý do để tôi bay đến đây là vì đã đến lúc chúng ta phải nghĩ tới việc tung ra chương trình lăng xê anh. Cuộc bầu cử còn không đầy hai năm nữa".
    "Thật là khớp thời gian". Peter hào hứng nói. "Trước khi qua vòng đầu tiên, tất cả mọi người trên thế giới sẽ biết được chúng ta là ai".
    Nghị sĩ Davis bổ sung. "Peter sẽ lo cho anh chiến dịch quảng cáo này. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ. Anh biết là không thể tìm được ai tốt hơn Peter đâu".
    Oliver nhìn Peter và nồng nhiệt nói. "Con biết từ lâu rồi".
    "Đấy là niềm hân hạnh của tôi, chúng ta sẽ còn có nhiều chuyện vui nữa, Oliver ạ".
    Oliver quay sang Nghị sĩ Davis. "Con hy vọng là chiến dịch tranh cử sẽ không quá tốn kém".
    "Đừng lo chuyện đó. Anh phải luôn là người dẫn đầu. Tôi đã thuyết phục nhiều bạn bè để họ nhận lời tài trợ cho anh". Ông ta tựa vào ghế. "Đừng có tự coi mình thấp như vậy, Oliver. Theo một điều tra cách đây khoảng hai tháng, anh được đánh giá đứng thứ ba trong số các vị Thống đốc bang làm việc hiệu quả nhất đấy. Song anh có vài điểm mạnh mà hai ngưoiừ kia không có. Trước đây tôi đã có lần nói với anh về chuyện này - đó là năng lực cuốn hút. Nó là cái mà tiền bạc không thể mua được. Người ta thích anh, và người ta sẽ bỏ phiếu cho anh".
    Oliver càng nghe càng thấy phấn chấn. "Khi nào thì chúng ta bắt đầu?"
    "Chúng tôi đã bắt đầu", Nghị sĩ Davis nói, "chúng ta sẽ xây dựng một đội ngũ chuyên về việc quảng cáo và sẽ đánh thức các đại biểu ở tất cả các bang dậy".
    "Sự may mắn của con có bao nhiêu phần trăm hiện thực?"
    "Trong cuộc bầu cử để chọn ứng viên của Đảng, anh sẽ dễ dàng đánh gục được tất cả những người khác. Peter đáp. "Còn đến cuộc tổng tuyển cử, Tổng thống Norton đang còn rất phong độ, xứng đáng là địch thủ đáng gờm của anh đấy. Nhưng dĩ nhiên vẫn có điều tốt lành, đây lại là nhiệm kỳ thứ hai rồi, ông ta có muốn cũng đành chịu. Phó Tổng thống Cannon thì như một vệt sáng yếu ớt. Chỉ có một tia nắng nhỏ cũng đủ sức làm ông ta biến mất".
    Cuộc gặp kéo dài đến bốn giờ đồng hồ. Cuối cùng, Nghị sĩ Davis nói với Peter Tager "Peter này, xin lỗi anh có thể để cha con tôi nói chuyện riêng một chút không?". Vâng, thưa ngài".
    Khi ông ta đã ra đi và khép cửa lại, Nghị sĩ Davis bảo Oliver. "Tôi đã nói chuyện này với Jan sáng nay".
    Oliver bỗng hơi hoảng. "Dạ!".
    Nghị sĩ Davis nhìn anh và mỉm cười. "Nó hạnh phúc lắm".
    Oliver thở phào như trút một gánh nặng. "Con rất vui được nghe cha nói thế".
    "Tôi cũng vậy, con rể ạ, tôi cũng rất vui. Đừng quên giữ cho gia đình mình luôn là một tổ ấm. Anh hiểu ý tôi muốn chứ?".
    "Xin cha đừng lo lắng về chuyện đó. Con...".
    Nghị sĩ Davis mỉm cười. "Tôi phải lo lắng chứ, Oliver. Tôi không bảo anh tuyệt đối không được nhăng nhít, nhưng nhớ là đừng để chuyện đó biến anh thành thằng ngốc".
    Khi Todd Davis và Peter đi dọc theo hành lang Toà thị chính, Nghị sĩ nói: "Tôi muốn anh dựa ngay cho tôi là một đội quân chuyên dụng cho chiến dịch vận động này. Đừng ngại chuyện chi phí. Song song với nó, tôi muốn có những văn phòng chuyên trách về việc này đặt tại một số nơi trọng yếu như New York, Washington, Chicago và San Francisco. Cuộc bầu cử chọn ứng cử viên Đảng bắt đầu sau 12 tháng tới đây. Hội nghị bỏ phiếu còn 18 tháng nữa. Sau đó thì chúng ta sẽ chẳng còn phải lo lắng gì". Họ đã tiến lại gần chiếc xe, "đi cùng chúng tôi ra sân bay, Peter".
    "Oliver sẽ là một vị Tổng thống tài giỏi". Peter nhận xét.
    Nghị sĩ Davis gật đầu. Và ta có nó trong tay đây. Nó sẽ là con rối của ta. Ta giật dây một cái, thế là Tổng thống Hoa Kỳ sẽ nhảy múa.
    Ngài nghị sĩ rút trong túi ra hộp xì gà. "Xì gà chứ?"
    Chiến dịch quảng cáo cho cuộc bầu cử chọn ứng cử viên của Đảng trên khắp nước Mỹ bắt đầu tốt đẹp. Nghị sĩ Davis quả không nhìn nhầm người. Peter Tager là một trong những nhà sắp đặt chính trị tài giỏi nhất thế giới, các tổ chức mà ông ta sáng lập ra thật không chê vào đâu được. Trong mắt mọi người, Tager là một người chồng, người cha mẫu mực và một con chiên ngoan đạo. Ông ta chiếm được cảm tỉnh của nhà thờ Thiên chúa giáo. Bởi vì biết điều hành những công việc chính trị, do vậy Tager còn có thể thuyết phục được những người theo Đảng tự do bỏ qua những sự khác biệt của họ mà cùng hợp tác hành động. Khuôn mặt với dải băng đen che một bên mắt hỏng giờ đây đã trở nên quen thuộc với tất cả mọi người.
    Lịch làm việc do Peter lập cho Oliver kín đặc các chuyến bay cho đến tất cả các bang của Mỹ. Oliver nhìn mà phát hoảng, nói. "Không... không thể được Peter".
    "Anh có đơn phương độc mã đâu" Peter trấn an. "Chúng ta sẽ di chuyển bằng chiếc máy bay Challenger của bố vợ anh cho mượn. Biết bao nhiêu người đỡ từng bươc chân của anh. Rồi còn có tôi ở bên cạnh anh đây".
    Nghị sĩ Davis giới thiệu Sim Lombardo với Oliver. Lombardo là một gã đàn ông to cao, lực lưỡng, đen cả về mặt hình thức cũng như tâm hồn. Gã rất ít nói.
    "Anh ta hoà hợp thế nào với chúng con được?" Oliver hỏi bố vợ khi chỉ còn lại hai người.
    "Sin là người chuyên giải quyết các vấn đề ngáng trở chúng ta. Đôi khi, có những kẻ phải thêm một tí thuyết phục mới chịu nghe. Sim là người giỏi thuyết phục lắm".
    Oliver không thể còn nghĩ ngợi gì thêm.
  7. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Khi chiến dịch tranh cử Tổng thống đến gần hơn, Peter bắt đầi cho Oliver biết những điều cần nói, khi nào cần nói, và nói như thế nào. Ông ta thấy Oliver luôn gây được ấn tượng ở những bang chủ chốt. Đến bất kỳ nơi nào, anh cũng nói trúng những điều người ta muốn nghe.
    Tại Pennsylvania: "sản xuất là dòng máu nóng của cả nước. Chúng ta không được quên điều đó. Chúng ta sẽ mở cửa lại các công xưởng, và đưa cả nước Mỹ vào guồng máy sản xuất".
    Hoan hô.
    Tại California: "công nghiệp máy bay là một trong những thế mạnh nhất của Mỹ. Khôn có lý do gì để một xưởng sản xuất máy bay của chúng ta phải đóng cửa. Chúng ta sẽ mở lại chúng".
    Hoan hô.
    Tại Detroit: "Chúng ta sản xuất ô tô, song lại để người Nhật đi trước chúng ta về mặt công nghệ. Chúng ta sẽ giành lại vị trí số một này. Detroit sẽ lại là trung tâm ô tô của cả thế giới".
    Hoan hô.
    Tại sân bãi của các trường đại học, anh nói về việc cho sinh viên vay tiền với lãi suất giảm.
    Tại các trại lính đóng quanh đất nước, anh nói về tinh thần vô địch của quân đội Hoa Kỳ.
    Lúc đầu Oliver còn là một cái tên chưa nổi, những kẻ đối nghịch với còn coi thường anh. Nhưng khi chiến dịch đi vào guồng, tỉ lệ tín nhiệm đối với anh ngày càng tăng.
    Trong tuần đầu tiên của tháng bảy, hơn bốn nghìn đại biểu và thành viên dự khuyết của hàng trăm đảng phái khác nhau, và các ứng cử viên, cùng dồn về dự hội nghị ở Cleveland, khiến thành phố này tràn ngập không khí ngày hội với những cuộc diễu hành, những xe chăng cờ hoa và các yến tiệc. Camera truyền hình ở hầu hết các nơi trên thế giới dều tụ tập về đây. Peter và Sim bố trí để Oliver luôn ở trong tầm ngắm của các phóng viên.
    Có khoảng nửa tá người sẽ là đối thủ của Oliver nhưng Nghị sĩ Davis đã khéo léo làm việc ở hậu trường để loại bỏ dần từng người một trong số đó. Ông ta gọi điện thoại đến một số những người đã chịu ơn mình, có những chuyện đã cách đây hàng chục năm.
    "Toby đấy à, Todd đây, Emma và Suzzy thế nàoA?... Tốt, tôi muốn nói về cậu con trai của các anh, Andrew ấy. Tôi lo cho hắn lắm đấy, Toby ạ. Anh biết không, theo ý kiến của tôi, hắn hơi tự do quá. Phía nam sẽ không chấp nhận hắn đâu. tôi gợi ý với anh thế này nhé...
    "Alfred à, Todd đây. Roy dạo này thế nào?...
    Không cần phải cám ơn tôi. Tôi rất vui vì được giúp được nó mà. Tôi muốn nói với anh về ứng viên của các anh, Jerry ấy. Theo tôi hắn quá hữu khuynh đấy. Nếu anh ủng hộ hắn, ta sẽ mất miền bắc đấy, tôi thử gợi ý anh thế này nhé...
    "Kenneth đấy à, Todd đây. Tôi rất vui khi nói với anh là cái vụ nhà đất ấy đã giải quyết êm thấm. Tất cả chúng ta đã chơi một cú thật đẹp, đúng không? Nhân tiện, tôi nghĩ chúng mình nên nói một chút về Staler. Tên này yếu quá. Hắn bại mất. Mà mình thì không thể ủng hộ một người bại trận được, tôi cho là..."
    Cứ thế, cho đến khi người duy nhất có khả năng đoạt vị trí ứng cử viên cho đảng là Thống đốc Oliver Russell.
    Trong đợt bỏ phiếu kín lần thứ nhất, Oliver kiếm được 700 phiếu: hơn 200 phiếu so với đại diện của 6 bang công nghiệp phía bắc, 150 phiếu so với sáu tháng New England, 40 phiếu so với bốn bang miền Nam, 180 phiếu với hai bang trang trại, và cân bằng với ba bang Thái Bình Dương.
    Peter làm việc cật lực để chiến dịch quảng cáo cho Oliver luôn diễn ra rầm rộ và hiệu quả. Lần kiểm phiếu cuối cùng két thúc, Oliver là người chiến thắng. Anh được bầu là chủ tịch đảng Cộng hoà trong tiếng vỗ tay vang trời.
    Bước tiếp theo là chọn phó chủ tịch. Melvin Wicks là một sự chọn lựa lý tưởng. Ông là chính khách gốc California, một tài chủ sung sức, và là người theo chính kiến cộng hoà.
    "Họ sẽ bổ sung cho nhau", Peter nói. "Bây giờ công việc chính mới bắt đầu đây. Chúng ta sẽ thuận lợi lớn với số phiếu vừa có, 700 phiếu". Số phiếu đại biểu đủ để chiếm ghế Tổng thống.
    Tager nói với Oliver, "Người dân muốn có một vị Tổng thống trẻ trung... đẹp trai, hài hước một chút và phải có cái nhìn xa trông rộng. Họ muốn anh nói với họ là họ vĩ đại như thế nào, và họ muốn tin vào điều đó... Hãy để họ thấy anh thông minh, nhưng đừng quá... Nếu anh tấn công đối thủ của mình, hãy làm như không phải vì anh... Đừng bao giờ coi thường nhà báo. Cứ đối xử với bọn này như bạn bè, và họ sẽ cũng coi anh là người bạn... Cố gắng tránh mọi chuyện xầm xì. Nên nhớ rằng anh là môt người của mọi người".
    Chiến dịch quảng cáo vẫn chưa dừng lại. Chiếc máy bay của Nghị sĩ Davis cần mẫn chở Oliver đến Taxas trong ba ngày, đến Massachusetts trong sáu giờ. Mỗi một phút đều được tính toán. Có những ngày Oliver phải đến mười thành phố và đọc khoảng mười bài diễn văn. Mỗi đêm lại là một khách sạn khác. Khách sạn Drạke ở Chicgo, St. Regis ở Detroit, Carlyle ở New York, Place D''armes ở New Orleans, đến nỗi, cuối cùng Oliver thấy cái nào cũng giống cái nào. Bất cứ nơi nào Oliver đến, anh cũng đều được đón rước bằng xe dẫn đường của cảnh sát, đám đông và những cử tri cuồng nhiệt.
    Jan tháp tùng Oliver trong hầu hết các chuyến đi, và anh phải công nhận cô là một người tuyệt vời. Jan hấp dẫn và thông mình, đám nhà báo rất thích cô. Thỉnh thoảng, Oliver cũng đọc được trên báo về những cuộc mua bán gần đây nhất của Leslie: một tờ báo ở Madrid, một trạm truyền hình ở Mexico, một đài phát thanh ở Kansas. Anh mừng cho thành công của nàng, nó khiến anh bớt đi dằn vặt về những gì anh đã gây ra cho nàng.
    ở tất cả những nơi Oliver tới, các phóng viên chụp hình anh, phỏng vấn anh... Có khoảng hơn một trăm nhân viên phục vụ chiến dịch quảng cáo cho anh, nhiều người trong số họ đến từ những miền xa nhất của trái đất. Càng về cuối, tỉ lệ tín nhiệm càng chỉ ra Oliver là người dẫn đầu. Nhưng, điều không chờ đợi là đối thủ của anh, phó tổng thổng Cannon, đang bắt đầu tấn công anh.
    Peter thấy lo lắng. "Tỉ lệ tín nhiệm của Cannon đang tăng. Chúng ta phải chặn ông ấy lại mới được.
    Hai cuộc khẩu chiến trực tiếp trên truyền hình giữa phó tổng thống Cannon và Oliver Russell đã được lên lịch.
    "Cannon sẽ nói về vấn đề kinh tế", Peter bảo Oliver, "và đó là thế mạnh của ông ấy. Nhưng chúng ta sẽ biến ông ấy thành trò cười. Đây là kế hoạch của tôi..."
    Buổi tối diễn ra cuộc khẩu chiến thứ nhất, trước camera truyền hìn, phó Tổng thống Cannon phát biểu về vấn đề kinh tế. "Nước Mỹ chưa bao giờ có một nền kinh tế sung sức như hiện nay. Các nghành công nghiệp đang nở hoa..." Ông trình bày khoảng mười phút, cố gắng thuyết phục mọi người bằng dẫn chứng và số liệu.
    Đến lượt Oliver đứng trước máy, anh nói, "Thật kinh ngạc. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều hài lòng vì nền kinh tế nước nhà hưng thịnh", anh quay sang đối thủ, "nhưng ngài quên không đề cập đến một lý do khiến các công ty của chúng ta làm ăn phát đạt. Đó mà cái mà người ta gọi một cách hoa mỹ là hậu quả của công nghệ. Để cho rõ ràng, tôi xin được giải thích: hậu quả công nghệ có nghĩa là hàng loạt con người bị sa thải để nhường chỗ cho máy móc. Chúng ta có số người thất nghiệp nhiều hơn bao giờ hết. Đó chính là khía cạnh phi nhân bản trên bức tranh kinh tế sáng lạn mà chúng ta đã thấy. Tôi sẽ không chia sẻ với ngài đây quan điểm cho rằng sự thành công về mặt tài chính quan trọn hơn con người..."
    Khi phó tổng thống Cannon nói về kinh tế, Oliver bàn về khía cạnh con người, tình cảm và các cơ hội.
    Trong bài nói của mình, Oliver như đã biến phó Tổng thống Cannon thành một chính khách máy móc lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến người dân Mỹ và cuộc sống của họ.
    Sau hôm khẩu chiến đầu tiên, tỉ lệ tín nhiệm của Olver vọt hẳn lên, dẫn trước ngài phó tổng thống đáng thương ba điểm. Nhưng vẫn còn một cuộc đọ sức nữa.
    Athur Cannon đã được một bài học nhớ đời. Tại lần đọ sức thứ hai này, ông đứng trước micro và nói "Đất nước của chúng ta là nơi mà mọi người đều có những cơ hội như nhau. Nước Mỹ là thánh địa của tự do nhưng thế thôi thì chưa đủ. Người dân chúng ta còn phải có quyền lao động và quyền tận hưởng thành quả lao động của mình...".
    Ông ta bắt chước cái kiểu đề cao con người của Oliver và tất cả những gì mà ông ta dự định phát biểu cũng chỉ nhằm vào chủ đề đó. Nhưng Peter đã đi trước một bước. Khi Cannon kết thúc bài nói của mình, Oliver bước lên hùng hồn. "Thật gần gũi. Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều đang mủi lòng trước những điều ngài đây đã nói về những cảnh ngộ khó khăn của những người thất nghiệp, và, như ngài gọi họ là "những người đã quên không nói đến việc chúng ta phải phải làm thế nào để đem lại hạnh phúc cho những người đó..."
    Và cứ như thế, khi phó Tổng thống Cannon nói về tình cảm con người, Oliver chỉ trích ông ta bằng các vấn đề chính trị, bằng kế hoạch phát triển kinh tế khiến ngài phó Tổng thống trở nên cô độc như một con người lạc lõng.
    Oliver, Jan và Nghị sĩ Davis cùng ăn tối tại nhà riêng của Nghị sĩ ở Georgetown. Ngài nghị sĩ mỉm cười với Jan. "Cha vừa xem kết quả tín nhiệm gần đây nhất. Cha nghĩ là con sắp được vào trang trí lại Nhà trắng đấy".
    Khuôn mặt Jan rạng rỡ. "Cha có thực sự nghĩ rằng chúng con sẽ thắng không?"
    "Cha đã sai lầm về nhiều chuyện, con gái ạ, nhưng chưa bao giờ cha sai lầm về chính trị. Nó đã ăn vào máu của cha rồi. Tháng Mười một này, chúng ta sẽ có một Tổng thống mới, và người đó đang ngồi cạnh con đấy".
  8. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 10​
    ?oXin thắt dây lưng lại.?
    ?oThế là chúng ta đã lên đường!? Dana vui vẻ nghĩ. Nàng nhìn Benn Alberson và Wally Newman, hai đồng sự của nàng trong chuyến đi này. Benn Alberson, phụ trách sản xuất băng cho Dana, là một người đàn ông râu ria đầy mồm, cực kỳ năng động, khoảng 40 tuổi. Anh đã làm một vài chương trình tin tức được xếp hạng nhất và rất được vị nể. Wally Newman, phụ trách quay camera, mới qua tuổi 50, vừa có tài, vừa rất nhiệt tình, luôn hăm hở đón nhận những công việc được giao.
    Dana nghĩ về sự mạo hiểm mà họ sắp đối đầu. Họ sẽ hạ cánh xuống Paris rồi bay đi Zagreg, Croatia và cuối cùng là Sarajevo.
    Trong tuần cuối ở Washington, Dana đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Shelley McGuire, trưởng ban biên tập phần tin nước ngoài.
    ?oCô cần có một chiếc xe phát sóng ở Sarajevo để chuyển bài của mình lên vệ tinh.? Mc Guire nói. ?oChúng ta không có trạm vệ tinh tại đó nên sẽ phải thuê của công ty Yugoslavi. Nếu mọi việc xuôn sẻ, chúng tôi sẽ gửi một xe đến sau. Sẽ có nhửng cảnh cô phải trực tiếp có mặt ở trận địa đấy. Benn Alberson sẽ nói với cô anh ấy muốn gì. Cô sẽ chọn cảnh để quay và sau đó dựng phim, làm tiếng tại một phòng thu địa phương. Tôi tặng cô hai chuyên gia sản xuất và quay phim giỏi nhất của công ty đấy. Yên tâm, không có chuyện gì đâu.?
    Dana sẽ nhớ như in những lời nói lạc quan đó.
    Mười ngày trước khi Dana lên đường, Matt Baker gọi điện tới và bảo nàng đến văn phòng gặp ông ta ngay.
    ?oMình sẽ phải đến đó.? Dana gác máy với một linh cảm kỳ lạ, ?oông ta đã thay đổi ý định và sẽ không cho mình đi nữa. Sao ông ấy lại có thể làm thế với mình? Mình sẽ bắn chết ông ta ngay.?
    Mười phút sau, Dana bước vào văn phòng của Matt.
    ?oTôi biết ông sắp nói gì rồi?, nàng phủ đầu, ?onhưng như thế là không hay đâu. Tôi sẽ đi! Tôi đã chờ đợi ngày này từ khi còn là một đứa trẻ. Tôi hy vọng mình có thể làm được một việc gì có ý nghĩa ở đó. Ông đã cho tôi cơ hội để thử thách.? Nàng hít một hơi thật sâu. ?o Thôi được, ông muốn nói gì đây??
    Matt Baker nhìn nàng và nói với vẻ trìu mến, ?oBon voyage?.
    Dana nhìn ông ta một cách ngạc nhiên. ?oCái gì kia??
    ?oBon voyage, tiếng Pháp có nghĩa là chúc chuyến đi tốt lành.?
    ?oTôi biết nó có ý nghĩa gì chứ. Nhưng tôi... không ngờ ông lại chúc tôi...?
    ?oTôi chúc cô điều đó vì tôi đã trò chuyện với một số phóng viên thường trú ở những nước có hoàn cảnh tương tự. Họ cho tôi một số lời khuyên để tôi chuyển đến cô...?
    Dana không tin nổi vào tai mình nữa. Người đàn ông khô khan và thô lỗ này lại chịu mất thời gian và công sức đi hỏi kinh nghiệm của những phóng viên thường trú ở nước ngoài để mách bảo cho nàng ư?
    ?oTôi... Tôi không biết cám ơn ông...?
    ?oĐừng có làm vậy?, ông nói nhanh, ?ocô sắp đi vào một nơi chiến sự. Không có nổi 1% đảm bảo là có thể tự bảo vệ được mình, bởi vì bom đạn thì không có mắt để tránh những người vô tội. Nhưng khi cô đang ở giữa một khung cảnh ác liệt, lượng adrenaline trong cô sẽ dâng cao. Cô có thể bị kích động, làm những điều ngu ngốc mà cô không bao giờ lường trước được. Cô phải chú ý đến điều này. Đừng lang thang ở những đường phố vắng lặng. Không có một tin tức giật gân nào giá trị bằng mạng sống của cô cả. Một điều nữa là...?
    Những lời dặn dò kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, ông nói. ?oThế đấy, bảo trọng lấy mình. Nếu có rủi ro gì xảy ra với cô, tôi sẽkhông thể tự than thứ cho mình được.?
    Dana bước đến hôn lên má ông.
    ?oĐừng có làm cái trò đó lần nữa đấy?, ông nạt nộ rồi đứng đậy. ?oSẽ khốc liệt đấy, Dana ạ. Bất kỳ lúc nào muốn trở về, hãy báo tôi biết, tôi sẽ lo cho.?
    ?oTôi sẽ không đâu,? Dana nói với vẻ tự tin.
    Sau này, nàng mới biết là mình nhầm.
    Chuyến bay tới Paris không xảy ra chuyện gì. Họ hạ cánh ở sân bay Charles de Gaulle, rồi một chiếc xe nhỏ chở họ đến phòng chờ của hãng Hàng Không Croatia Airlines, trễ mất 3 tiếng đồng hồ. 10 giờ tối hôm đó, máy bay đáp xuống sân bay Butmir tại Sarajevo. Hành khách được đưa vào khu nhà bảo vệ, nơi họ bị những ngươì gác mặc quân phục kiểm tra hộ chiếu. Khi Dana đi ra gần đến cửa, một người đàn ông lùn tịt vẻ rất khó chịu, mặc đồ dân sự, chặn nàng lại. ?oHộ chiếu đâu??
    ?oTôi đã trình họ hộ...?
    ?oTôi là đại tá Gordan Divjak. Hộ chiếu của cô đâu??
    Dana đưa cho ông ta hộ chiếu cùng với tấm thẻ ưu tiên dành cho nhà báo.
    Ông nhìn lướt qua. ?oNhà Báo hả?? rồi ngửng lên nhìn nàng, cái nhìn sắc như dao cạo. ?oCô đứng về phía nào??
    ?oTôi chẳng ở bên nào cả?, Dana bật lên tự nhiên.
    ?oThế thì ghi chép phải cẩn thận đấy, chúng tôi không nhẹ tay với gián diệp đâu.? Đại tá Gordan Divjak răn đe trước.
    ĐÓN CHÀO BẠN ĐẾN SARAJEVO!
    Chiếc xe Land Rover lỗ chỗ vết đạn đang chờ họ ở sân bay. Lái xe là một chàng chỉ mới qua tuổi 20 một chút, khá vui tính. ?oTôi là Jovan Tolj, tôi sẽ làm tài xế cho các vị ở Sarajevo này.?
    Jovan nhấn nút ga, cho xe rẽ vào qua các khúc cua và phi như bay trên những phố vắng như thể đang bị săn đuổi.
    ?oXin lỗi?, Dana thấy lo lắng, ?otại sao chúng ta phải vội vàng thế??
    ?oLà vì nếu chị muốn còn sống sót để đến khách sạn.?
    ?oNhưng...?
    Đúng lúc đó, Dana nghe thấy những âm thanh rền vang như tiếng sấn từ xa, và có vẻ như đang tiến đến gần.
    Tiếng động mà nàng nghe thấy đó không phải là sấm.
    Trong bóng tối, Dana vẫn thấy được những tòa nhà sạt hết mặt tiền, những căn hộ không mái, những nhà hàng không còn cửa kính... Nàng đã thấy khách sạn Holiday Inn ở trước mặt. Phía trước khách sạn chỉ còn là một đống đổ nát. Một cái hô sâu, đen sì nằn chình ình trên đường vào. Chiếc xe lao qua cửa.
    ?oChờ chút, đây là khách sạn của chúng tôi?, Dana kêu lên, ?oAnh còn phóng đi đâu nữa??
    ?oCửa trước nguy hiểm lắn,? Jovan nói. Anh cho xe rẽ vào một con đường nhỏ, ?omọi người đều ra vào bằng cửa hậu.?
    Môi Dana khô lại. ?oỒ, ra thế à??
    Phòng chính của khách sạn Holiday Inn đầy những người đang túm tụm trò chuyện. Một người đàn ông Pháp còn trẻ trông khá hấp dẫn, tiến lại phía Dana.
    ?oA, chúng tôi đang chờ chị đây. Chị là Dana Evans, đúng không??
    ?oVâng.?
    ?oTôi là Jean Paul Hubert, phóng viên của M6 Métropole Télévision.?
    ?oRất vui được gặp anh. Đây là Benn Albertson và Wally Newman.? Mấy người đàn ông bắt tay nhau.
    ?oChào mừng các bạn đến với những gì còn sót lại của một thành phố đang nhanh chóng biến mất.?
    Những người khác cũng tiến đến chào họ. Từng người một giới thiệu mình.
    ?oSteffan Mueller, phóng viên Kabel Network.?
    ?oRoderick Munn, BBC 2.?
    ?oMarco Benelli, Italia I.?
    ?oAkihiro Ishihara, TV Tokyo.?
    ?oJuan Santos, Kênh 6, Guadalajara.?
    ?oChun Qian, Truyền Hình Thượng Hải.?
    Dana cảm tưởng như tất cả các nước trên thế giới đều gửi phóng viên của mình đến đây. Màn giới thiệu tưởng như không bao giờ hết. Cuối cùng là một người đàn ông Nga, béo lùn, miệng nở nụ cười, để hởp lấp lánh mấy cái răng vàng.
    ?oNikolai Petrovich, Gorizont 22.?
    ?oCó bao nhiêu phóng viên ở đây?? Dana hỏi Jean Paul.
    ?oKhoảng hơn 250 người. Không có mấy trận chiến lại tập trung nhiều màu cờ sắc như thế này đâu. Đây là chuyến công tác đầu tiên của chị à??
    Giọng anh ta như kiểu đang bình luận về một trận tennis.
    ?oVâng.?
    Jean Paul nói. ?oNếu tôi giúp được gì thì cứ cho biết nhé.?
    ?oCám ơn,? nàng ngập ngừng, ?othế cái gã đại tá Gordan Divjak ấy là ai vậy??
    ?oChị không cần phải biết làm gì. Tất cả chúng tôi đều thấy hắn như một dạng Gestapo của phía Séc, nhưng không chắc lắm. Tôi khuyên chị nên tránh xa con người đó ra.?
    ?oTôi sẽ nhớ.?
    Một lúc sau, khi Dana đã lên giường, bỗng có một tiếng nổ dữ dội ở gần ngay đó, rồi lại một tiếng nữa. Căn phòng rung lên bần bật. Có cái gì đó, như không thể hình dung được, nằm ngoài cả phim ảnh. Dana thức cả đêm, nằm nghe tiếng động của những cỗ máy giết người khủng khiếp và nhìn qua cửa sổ những luồng sáng vụt lóe ngang bầu trời.
    Buổi sáng, Dana trở dậy, mặc vào người quần bò, ủng lính, áo jacket chống đạn. Nàng cảm thấy khá yên tâm, nhưng bỗng có tiếng của Matt vang lên trong đầu, ?ođừng coi thường những khu phố không người. Không tin tức giật nào bằng mạng sống của cô đâu.?
    Dana, Benn và Wally gặp nhau tại phòng lớn của khách sạn, họ nói chuyện về gia đình. ?oTôi quên chưa thông báo cho hai bạn một tin mừng của tôi.? Wally nói. ?oTôi sẽ có cháu ngoại vào tháng tới.?
    ?oThật tuyệt vời.? Dana reo lên, rồi nàng nghĩ, ?oKhông biết mình còn sống được đến lúc có con rồi có cháu không nhỉ? Thôi cái gì phải đén sẽ đến.?
    ?oTôi có một ý tưởng đây,? Benn nói, ?oChúng ta sẽ làm chương trình đầu tiên về ngay những gì xảy ra ở đây, cho thấy cuộc sống của con ngườibị ảnh hưởng như thế nào. Tôi và Wally sẽ đi trinh sát địa điểm để ghi hình. Còn cô thì đi thuê giờ vệ tinh, được không Dana??
    ?oĐược.?
    Jovan đã đợi ở cửa, trong chiếc xe Land Rover, ?oDoboro Jutro, chúc buổi sáng tốt lành.?
    ?oXin chào, Jovan, tôi muốn đến nơi người ta cho thuê thời gian sử dụng vệ tinh.?
    Xe lăn bánh, lần đầu tiên Dana có thể thoải mái ngắm nghía Sarajevo. Nàng có cảm tưởng rằng thành phố này không còn một ngôi nhà nào gọi được là lành lặn. Tiếng súng như không bao giờ ngớt.
    ?oHọ không bao giờ dừng à?? Dana hỏi.
    ?oHọ sẽ dừng khi nào hết đạn.? Jovan nói với vẻ tức giận, ?omà họ thì không bao giờ hết đạn cả.?
    Đường phố vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng mới thấy một vài gã đồng tính dập dờ. Tất cả các hiệu cà phê đều đóng cửa. Vỉa hè bị cày xớikỹ kưỡng. Họ đi qua tòa nhà Oslobodjenje.
    Jovan tự hào giới thiệu. ?oĐây là tòa báo của chúng tôi, bọn Séc cố phá hủy nó, nhưng không được.?
  9. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Vài phút sau, họ đến trung tâm vệ tinh, Jovan nói. ?oTôi sẽ đợi chị.?
    Đằng sau chiếc bàn đón tiếp ở cửa ra vào là một ông già chừng 80 tuổi. ?oÔng có nói được tiếng Anh không ạ?? Dana hỏi.
    Ông già ngước nhìn nàng, khinh khỉnh. ?oTối nói được 9 thứ tiếng, thưa cô, cô cần gì và thích nói bằng tiếng nước nào??
    ?oTôi là phóng viên của WTE, tôi muốn thuê thời gian sử dụng vệ tinh và thương lượng về...?
    ?oLên tầng 3.?
    Tấm bảng trên cửa viết ?oTrạm phân phối vệ tinh Yugoslavia.? Phòng chờ chật người, lố nhố đứng ngồi trên những thanh gỗ dài chống vào tường như ghế.
    Dana len vào gặp cô gái trẻ tại bàn đón tiếp. ?oTôi là Dana Evans, phóng viên của WTE, tôi muốn thuê thời gian sử dụng vệ tinh.?
    ?oXin mời chị ngồi, và đợi đến lượt mình.?
    Dana nhìn quanh căn phòng. ?oTất cả những người này là đều đến thuê thời gian sử dụng vệ tinh đấy ư??
    Cô gái ngửng lên nhìn Dana, đáp. ?oĐúng thế đấy.?
    Phải đến gần 2 giờ sau Dana mới lê đến được phòng của người quản lý. Đó là một người đàn ông béo lùn, phì phèo điếu xì gà trên môi, trông rất giống những ông bầu phim ảnh Holywood khoảng giữa thế kỷ. Giọng nói của ông ta nghe rất nặng. ?oTôi giúp được cô cái gì đây??
    ?oTôi là Dana Evans, phóng viên truyền hình WTE. Tôi muốn thuê một trong những chiếc xe của ông và đặt trước thời gian để sử dụng vệ tinh, khoảng 30 phút thôi. Vào 6 giờ sáng, giờ ở Washington, liên tục tất cả mọi ngày.? Nàng dò xét thái độ của ông ta. ?oCó vấn đề gì không ạ??
    ?oMột thôi. Không có chiếc xe nào dành cho cô bây giờ cả. Tất cả đều đã được trước rồi. Tôi sẽ gọi điện cho cô nếu có ai hủy.?
    Dana như không tin vào tai mình. ?oKhông ư...? Nhưng tôi cần phải truyền về vệ tinh, tôi...?
    ?oNhững người khác cũng vậy, thưa cô. Trừ những người đã có xe riêng của họ.?
    Dana quay lại phòng đón tiếp. Nó còn đông hơn ban nãy, chật kín người.
    ?oMình phải làm gì chứ nhỉ.? Nàng nghĩ.
    Ngồi vào xe, Dana nói với Jovan. ?oTôi muốn anh đưa tôi đi quanh thành phố.?
    Chàng trai quay lại nhìn nàng rồi gật gù. ?oNếu chị muốn.?
    Chiếc xe lao đi như bay. ?oLàm ơn đi chậm lại được không, tôi muốn có một chút cảm nhận về nơi này.?
    Sarajevo như một thành phố của thời kỳ đồ đá, không có điện, nước và cứ mỗi giờ trôi qua lại có thêm vài ngôi nhà bị bom phá hủy. Tiếng bom đạn thường xuyên đến nỗi người ta không buồn để ý đến nữa. Không khí tang tóc như bao trùm lấy toàn thành phố.
    Hầu như góc phố nào cũng có những tốp người; đàn ông, đàn bà, và trẻ con, đủ cả, đang chia nhau nhúm thức ăn ít ỏi còn giữ được.
    ?oHọ là những người chạy trốn khỏi Bosnia và Croatia,? Jovan giải thích, ?ođang cố kiếm lấy ít tiền để mua thức ăn.?
    Lữa cháy ở khắp nơi. Không có bóng dáng của bất kỳ người chữa cháy nào.
    ?oKhông có đội xe cứu hỏa ở đây à?? Dana hỏi.
    Jovan lắc đầu. ?oCó, nhưng không dám đến. Họ sẽ là những mục tiêu ngon lành đối phương.?
    Lúc đầu, Dana cho rằng cuộc chiến Bosnia và Herzegovina cũng có một chút ý nghĩa nào đó. Nhưng chỉ sau một tuần ở Sarajevo, nàng đã nhận thấy rằng nó thật vô nghĩa, cái cuộc chiến tranh tương tàn này. Không ai có thể giải thích được nguyên do. Ai đó đã nhắc tới một giáo sư đại học, vốn là một sử gia nổi tiếng. Ông bị thương và đang nằm diều trị tại nhà. Dana quyết định tới gặp ông ta.
    Jovan đưa nàng tới một trong những khu phố lâu đời nhất của thành phố. Giáo sư Mladic Staka người nhỏ bé, tóc đã bạc, vẻ hiểu biết hiện rõ trên gương mặt. Ông bị thương vào sống lưng và phải nằm bất động trên giường.
    ?oCám ơn cô đến thăm tôi,? ông nói, ?onhững ngày này không mấy ai còn nghĩ tới chuyện thăm viếng nhau. Cô nói là cần nói chuyện gì với tôi??
    ?oVâng, tôi đang làm một chương trình truyền hình về cuộc chiến này.? Dana trả lời. ?oNhưng để nói lên sự thật, tôi cần phải hiểu nó đã.?
    ?oLý do rất đơn giản, cô gái ạ. Cuộc chiến này đã là điều không thể hiểu được rồi. Từ hàng thập kỷ nay, người Séc, người Croatia, người Bosnia và Hồi giáo từng sống hòa bình bên nhau, dưới thời Tito. Họ là bạn bè, là hàng xóm của nhau. Họ cùng lớn lên, cùng làm việc, cùng tới trường và lấy nhau.?
    ?oThế còn bây giờ??
    ?oNhững người anh em ấy đang bắn giết nhau. Họ đã làm với nhau những việc mà tôi không thể nói ra được nữa.?
    ?oTôi có được nghe một vài chuyện,? Dana nói. Những chuyện nàng nghe được đó tưởngnhư không thể tin nổi: những hố chôn người tập thể, những đứa trẻ và bóp cổ, những người dân vô tội bị lùa vào nhà thờ rồi bị thiêu sống. ?oBên nào bắt đầu trước??
    Vị giáo sư lắc đầu. ?oĐiều này còn tùy thuộc vào việc cô hỏi người nào. Trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, hàng trăm nghìn người Séc, ở bên phía Allies, đã bị người Croatia giết, ở phía Nazis. Giờ đây, người Séc đang đòi nợ máu. Họ bắt giữ con tin và rất tàn bạo. Hàng trăm bức tường ở Sarajevo đã sập xuống. Ít nhất đã có 10 000 người bị chết và hơn 60 000 bị thương. Những người Bosnia và Hồi giáo cũng phải chịu trách nhiệm vì họ đã tham gia vào việc tra tấn và bắn giết. Rồi tất cả những người căm ghét chiến tranh cũng buộc phài lao vào cuộc. Người ta không còn biết tin vào cái gì nữa. Điều duy nhất mà họ còn là lòng hận thù, là những đám lửa lớn đang liên tục cháy, mà nhiên liệu của nó là xác những người dân vô tội.?
    Khi Dana quay về khách sạn, chiều hôm đó, Benn Alberson đang chờ nàng, nói rằng họ đã có một chiếc xe phát sóng và thời gian là 6 giờ chiều mai.
    ?oTôi đã tìm được một chỗ lý tưởng để chúng ta ghi hình.? Wally Newman nói. ?oĐó là khu quảng trường với một nhà thờ Thiên Chúa giáo, một nhà thờ Hồi giáo, một nhà thờ Tin Lành và một giáo đường Do Thái. Tất nhiên, riêng biệt nhau. Tất cả đều đã bị đánh bom. Cô có thể viết rằng ngay cơ bị hủy diệt là như nhau, và đó cũng là điều hoàn toàn có khả năng xảy ra đối với những người dân sống ở đây, những người không hề đón chào chiến tranh nhưng đang phải chịu đựng nó.?
    Dana gật đầu, vui mừng ?oTuyệt vời. Sẽ gặp lại nhau vào buổi tối. Tôi phải đi làm việc đây,? rồi nàng chạy về phòng.
    Đúng 6 giờ tối hôm sau, Dana, Wally và Benn tụ họp tại quảng trường Benn đã nói đến hôm trước. Wally đặt camera trên chiếc giá 3 chân, còn Benn thì đang đợi tín hiệu nhận từ Washington. Tiếng súng ở đâu đó vẫn dội tới. Dana mừng vì trên mình đang khoác chiếc áo chống đạn. ?oChẳng việc gì phải sợ. Họ sẽ không bắn chúng ta. Họ đang bắn nhau cơ mà. Họ cần chúng ta để nói cho thế giới biết về câu chuyện của họ.?
    Dana nhìn thấy wally vẫy tay. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn vào ống kính camera, và bắt đầu. ?oNhững ngôi nhà thờ bị trúng bom mà các bạn nhìn thấy ở sau lưng tôi là hình ảnh tiêu biểu cho những gì đang diễn ra tại đất nước này. Không còn một bức tường nào nguyên vẹn để che chở cho con người ở đây, không còn một chốn an toàn. Chỉ mới đây thôi, họ còn đến xưng tội tại nhà thờ của tôn giáo mình. Nhưng giờ đây, quá khứ, hiện tại và tương lai như đang hòa quyện vào nhau và...? Đúng lúc đó, Dana nghe thấy tiếng rít của một viên đạn. Nàng ngửng lên và thấy đầu của Wally vỡ ra, loang loáng đỏ, chắc là một thủ thuật của ánh sáng đây mà, nhưng khi nhìn lại, nàng thấy thân hình to lớn của ông đổ sập xuống vỉa hè. Dana lạnh toát người, không thể tin vào mặt mình. Tiếng la ầm ĩ vang lên.
    Tiếng súng mỗi lúc càng nổ gần hơn và Dana bắt đầu run rẩy như không thể kiểm soát được bản thân. Có những cánh tay túm lấy nàng và đẩy nàng nằm xuống. Nàng giãy dụa, đấm đạp họ, cố gắng giải thoát mình. Không, phải về thôi. Chúng ta không cần phải tốn dù chỉ 10 phút nữa ở đây... Cũng chẳng cần gì nữa. Thật là sai lầm khi cứ phải lãng phí sức lực, tinh thần và cả tính mạng nữa ở đây. Đừng mơ nữa, cô bé ngốc nghếch ạ. Những đứa trẻ ở Trung Quốc đang chết đói kìa. Mày nghĩ mày là Chúa Trời chắc. Này, để ta nói cho mày biết điều này. Mày là một con dở hơi. Một Chúa Trời không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ để cho đầu của Wally vỡ toang ra thế kia. Wally đang chờ đứa cháu ngoại cuả ông ấy ra đời. Mày có nghe thấy gì không? Hả? Có nghe thấy gì không?
    Dana đang trong 1 cú sốc khủng khiếp. Nàng không hề biết rằng mình đã được đưa qua đường để trở lại xe.
    Khi mở mắt, nàng thấy mình nằm trên giường. Benn và Jean Paul đang bên.
    Dana nhìn họ. ?oĐã xảy ra rồi phải không?? Nàng nhắm chặt mắt lại.
    ?oTôi xin lỗi,? Jean Paul nói. ?oThật khủng khiếp khi phải tận mắt chứng kiến. Cô thật may mắn vì đã sống sót.
    Chuông điện thoại vang lên. Benn cầm máy. ?oXin Chào.? Anh nghe một lát. ?oVâng có đây.? Anh quay sang Dana. ?oMatt Baker đấy. Cô có nói chuyện được với ông ta không??
    ?oĐược,? Dana bước xuống, đi về phía điện thoại. ?oXin chào,? cổ họng nàng khô khốc, rất khó phát âm.
    Giọng Matt Baker đầy vẻ lo lắng. ?oTôi muốn cô về ngay, Dana.?
    Tiếng Dana giờ chỉ như những lời thì thầm. ?oVâng tôi muốn về nhà.?
    ?oTôi sẽ sắp đặt cho cô chuyến bay đầu tiên rời khỏi đó.?
    ?oXin cám ơn.? Nàng nói rồi đặt máy.
    Jean Paul và Benn giúp nàng ngồi xuống giường.
    ?oTôi xin lỗi,? Jean Paul nói, ?omọi người đều không biết nói gì...?
    Nước mắt trào ra, lăn xuống má Dana. ?oTại sao họ lại giết Wally? Ông ấy có bao giờ hại ai đâu. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Con người bị bắn giết như súc vật mà không ai quan tâm. Không ai quan tâm!?
    Benn nói, ?oDana, chúng ta không thể làm gì lúc này về việc...?
    ?oPhải có chứ,? giọng Dana chợt trào lên nỗi tức giận. ?oCháung ta phải làm cho họ quan tâm. Cuộc chiến này không chỉ phá hủy nhà thờ, phố xá, trường học... mà nó còn giết hại bao nhiêu con người, những con người hoàn toàn vô tội. Chúng ta cần phải kể lại câu chuyện này. Đó là cách tố cáo duy nhất để thế giới biết và lên án nó.? Nàng quay về phía Benn và hít một hơi thật sâu. ?oTôi sẽ ở lại, Benn ạ. Tôi sẽ không để bất kỳ ai nghĩ rằng tôi chạy trốn.?
    Anh nhìn nàng, vẻ lo lắng. ?oDana, cô có chắc là mình...?
    ?oTôi chắc. Tôi biết bây giờ mình phải làm gì rồi. Anh có thể gọi điện cho Matt và bảo ông ấy đừng sắp lịch bay cho tôi nữa.?
    ?oNếu như đó là điều cô thực sự muốn.?
    ?oĐó là điều thực sự tôi muốn.? Nàng nhìn Benn rời khỏi phòng.
    Jean Paul nói. ?oCó lẽ tôi nên đi để chị...?
    ?oKhông,? trong phút chốc, Dana lại nhớ tới cái đầu của Wally vỡ ra đầy máu và thân hình ông đổ xuống đất. ?oKhông,? nàng nói, nhìn Jean Paul ?olàm ơn ở lại, tôi cần có anh.?
    Jean Paul ngồi bên giường, và Dana kéo Anh lại gần mình hơn.
    Sáng hôm sau, Dana nói với Benn. ?oAnh có thể kiến được một người quay camera không? Jean Paul nói với tôi về một cô nhi viện ở Kosovo vừa mới bị ném bom. Tôi muốn đến đó làm chương trình.?
    ?oTôi sẽ cố tìm ra ai đó.?
    ?oCám ơn anh. Tôi sẽ đến trước và gặp anh ở đó.?
    ?oCẩn thận đấy.?
    ?oĐừng lo.?
    Jovan đợi nàng ở cửa. ?oChúng ta sẽ đến Kosovo.? Dana nói với anh chàng lái xe.
    Jovan quay hẳn lại nhìn nàng. ?oNguy hiểm lắm, thưa cô. Con đường duy nhất đến đó phải qua một cánh rừng và...?
    ?oChúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ rủi ro, Jovan. Sẽ ổn thôi.?
    ?oNếu cô muốn.?
    Họ băng qua thành phố, và khoảng 15 phút sau thì đến một cánh rừng khá rậm.
    ?oCòn khoảng bao xa nữa??
    ?oKhông xa nữa đâu. Chúng ta chỉ nên ở đó trong...?
    Đúng lúc đó, chiếc Land Rover rơi vào bãi mìn.
  10. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 11​
    Ngày bầu cử càng đến gần, cuộc đua tranh chiếc nghế Tổng thống càng ác liệt.
    - Chúng ta thắng ở Ohio rồi - Peter Tager nói , "tại đó chúng ta được 21 phiếu đại biểu.
    Tại Alabama cũng ổn, 9 phiếu. Florida, chúng ta được 25 phiếu. ông ta hua hua bảng tổng kết,
    Illinois 22 phiếu... New York 38, và Califomia 44 phiếu. Thực ra thì thế cũng chưa phải là nhiều.."
    Mọi người đều lo lắng, trừ Nghị sĩ Davis. "Tôi có một cái mũi thính" - chúng ta sẽ thắng.
    Tại bệnh viện Frankfort, Minam Frilandan đang trong tình trạng hôn mê.
    Vào ngày bầu cừ, thứ ba đầu tiên của tháng Mười một? Leslie ở nhà một mlnh ngồi xem tivi.
    Ollver Russell đă kiếm được hơn hai triệu phiếu thường và đa số phiếu đại biểu. Anh ta đã trở thành Tổng thống của nước Mỹ. một trong những con người quyền lực nhất trên thế giới.
    Không ai theo dõi cuộc chạy đua vào Nhà Trắng kỳ này sát sao hơn Leslie Stewart Chambers. Mặc dù nàng luôn bận rộn với việc xây dựng đế chế của mình và liên tục mua bán nhứng tờ báo mới, những trạm truyền hình, phát thanh trên khắp nước Mỹ, cũng như cả nước Anh, hay châu á và brazil..
    - lúc nào thì bà mới thấy là đủ ? - Tổng biên tập của nàng, bà Daml Solana hỏi.
    - "Sắp rồi, sắp rồi mà".
    Chỉ còn một bước nữa mà nàng phải đi: và cái bước cuối cùng đó đã đến với nàng vào một bữa tiệc tối ở Scottsdale.
    Một vị khách nói.
    - "Tôi nghe nói margaretportman sắp li dị.
    Margaret là chủ của Tập đoàn Viễn thông Washington Tribune.
    Leslie không nói gì vào lúc đó, nhưng sang hôm sau, nàng gọi điện cho Chad Morton, một trong những luật sư của mình.
    - "Tôi muốn anh tim hiểu xem có đúng là Washington Tribune đang rao bán không ?.
    Câu trả lời đến ngay vào ngay hôm sau
    - "Tôi không hiểu tại sao bà biết tin này, bà Chambers, nhưng có vẻ như bà nói đúng đấỵ Bà Portman và chồng vừa li dị trong im lặng. HỌ đang chia tài sản. Tôi nghĩ là Tribune sắp bị rao bán đấy".
    - "Tôi muốn mua nó".
    Bà đang nói đến một vụ động trời đấỵ Tập đoàn WTE này không chỉ bao gồm một hệ thống báo và tạp chi mà còn cả một đài truyền hình liên mạng, và...".
    - "Tôi vẫn muốn mua".
    Buổi chiều hôm đó, Leslie và Chad Morton lên đường đến Washington, D.C.
    Leslie gọi điện cho Margaret Portman, người mà nàng đã giao thiệp từ mấy năm naỵ
    - "Tôi đang ở Washington", Leslie nói, "và tôi..".
    - Tôi biết.
    đúng là bức vách có tai, Leslie nghĩ.
    - "Tôi nghe nói chị có ý định bán Tribune.?
    - có thể.
    - Không biết liệu chị có ý định gạt lại phần báo chí cho tôi không ?".
    - Cô quan tâm đển việc này hả, Leslie ?".
    - CÓ thể. .
    Margaret hỏi Matt Baker.
    - Anh có biết gì về Leslie Chambers không ?.
    - "Nàng công chúa tuyết đấy".
    - CÔ ấy sẽ đến đây trong vài phút nữa. Tôi muốn anh đưa cô ấy đi xem phần báo chí".
    Tất cả mọi người trong Tribune đã biết là Tập đoàn của họ sắp bị bán.
    - Thật là sai lầm nếu bán Trlbune cho Leslie Chambers".
    Matt Baker kêu lên.
    - Tại sao anh lại nói thế ?".
    - đầu tiên, tôi không chắc là bà ta có hiểu biết gì về việc kinh doanh báo chí. Bà có biết Leslie Chambes đã làm gì với những tờ báo đầy uy tín mà bà ta mua về không ? Biến chúng thành những tờ lá cải rẻ tiền. Bà ta sẽ huỷ diệt Tribune. Bà ta sẽ...",
    ông dừng lại. Leshe Chambers đang đứng ở cửa, im lặng.
    Margaret xởi lởi
    - Ô Leslie, được gặp cô tôi vui quá
    - đây là Matt Baker, Tổng biên tập của Tnbune.
    HỌ chào nhau bằng cái nhìn lạnh giá.
    - "Matt sê đưa cô đi xem một vòng".
    - Tôi cũng đang chờ việc đó.
    Matt Baker thở dài . "Thôi được, chúng ta đi nào".
    MỞ đầu cho chuyến thăm thú, Matt Baker lạnh lùng giới thiệu
    - "Cấu trúc của chúng tôi như thế này: cao nhất là Tổng biên tập...".
    - Là ông đấy phải không, ông Baker ?".
    - Phảị Dưới tôi là hai người phụ trách, một về kinh doanh và một về nhân sự. dưới nữa lả các Trưởng Ban biên tập về các mục như : Thể Thao, Văn Hóa, Cuộc Sống, Kinh doanh. Du Lịch , v..vv... Tôi đã bớt đi một số mục không cần thiết lắm".
    "Tuyệt vời quá. Thế WTE này có bao nhiêu nhân viên ?".
    ''Khoảng trên năm nghìn".
    HỌ đi qua một bàn làm việc.
    - đấy là nơi các tin tức được trình bày lên báo. Ngươi kia phụ trách việc đặt tranh ảnh như thế nào cho phù hơp và tin nào sẽ lên trang nào. Ban này làm việc viết tựa đề cho các tin.
    - Hay quá.
    - Bà có muốn xem qua xưởng in không ?
    - ồ có chứ, tôi muốn xem tất cả.
    Matt cảm thấy đăng đắng trong cổ họng. "Tôi xin lỗi !".
    - Tôi nói là tôi muốn xem.
    HỌ đi thang máy xuống và đến một toà nhà khác. Xưởng in tổng thể chừng bằng khoảng bốn cái sân bóng đá. Tất cả mọi thứ trong khoảng không vĩ đại này đều được tự động hoá. CÓ 30 ró-bót đang làm việc. chúng vác những cuộn giấy to tướng và xếp vào những trạm quanh đó.
    Baker giải thich.
    - Mỗi một cuộn giấy này nặng khoảng 2 tấn. Nếu trải ra, nó dài khoảng tám dặm. Những cuộn giấy này được đưa vào máy in với vận tốc khoảng 21 dặm một giờ. Một con ró-bót lớn có thể mang được mười sáu cuộn một lúc.
    Có SÁU máy in ở đó; mỗi bên ba cáị Leslie và Matt Baker đứng ở giữa, nhìn những tờ báo tuồn từ trong máy in ra, được cắt, được đóng vào với nhau, được bó lại rồi được bỏ vào những cái thùng và cuối cùng là được chuyển tớì các xe tải đang chờ để chở chúng đi.
    - Trước kia, chúng tôi phải dùng tới ba mươi người để làm những việc mà bây giờ chỉ cần một ngưòi làm". Matt nói. "Thờí đại của công nghệ mà".
    Leslie nhìn ông một lúc.
    - Thời đại của hậu quả công nghệ.
    - Tôi không biết bà có thực sự quan tâm đến tình hình kinh tế của công nghiệp báo chí không?"
    Matt Baker hỏi một cách khô khan.
    - có thể bà đã nghe luật sư hay kế toán của bà nói...".
    - Tôi thực sự quan tâm, thưa ông Baker. Ngân sách in ấn của tờ báo này là 15 tnệu đô la. Lượng ấn bản hàng ngày của các ông là 816 ngàn, 474 ngàn, 1 triệu, 140 ngàn, 498 ngàn vào chủ nhật, và lượng quảng cáo của các ông là 68,2 phần trăm".
    Matt nhìn nàng ngạc nhiên.
    - Nếu tính cả việc sở hữu toàn bộ dây chuyền báo chí, thì lượng ấn bản của các ông mỗi ngày là trên hai triệu, và hai triệu tư vào chủ nhật.
    - Tất nhiên, Tribune chưa phải là tờ báo lớn nhất thế giới, phải không ông Baker ? Hai tờ chiếm giữ vị trí đó đều được in tại London. Tờ Sun, với lượng ấn bản một ngày là bốn triệu. TỜ Daily Mirror, hơn ba triệu.
    Matt ngỡ ngàng, ông hít một hơi thật sâu
    - Tôi xin lỗi, tôi không ngờ là bà.....
    Tại Nhật Bản có trên 200 tờ nhật báo ra mỗi ngày, bao gồm Asahi Shimbun, Mainchi Shimbun, và Yomiun Shimbun, ông có nghe tôi nói không, ông Baker ?".
    - có thưa bà, tôi xin lỗi vì đã có thái độ không thiện chí.
    - đồng ý, ông Baker, bây giờ chúng ta quay lại với bà Margaret Portman chứ ?.
    Buổi sáng hôm sau, Leslie đối mặt với Margaret Portman và khoảng nửa tá luật sư trong phòng họp của Tribune.
    - Nào, chúng ta sẽ bàn về vấn đề giá cả.
    Leslie nói. Cuộc thảo luận diễn ra trong khoảng bốn tiếng, cuối cùng, Leslie đã là chủ mới của WTE.
    Tập đoàn này đắt hơn là nàng nghĩ. Nhưng đó chẳng phải là vấn đề.
    Còn có những điều quan trọng hơn thế.
    Sau hôm đó, Leslie cho gọi Matt Baker lên phòng làm việc của nàng.
    - ông có dự định gì không ?- Nàng hỏi.
    - Tôi sẽ đi.
    Nàng nhìn ông một cách tò mò. "Tại sao ?".
    - Bà cũng có chút tai tiếng đấỵ Người ta không thich làm việc cho bà, người ta nói bà thường biến những tờ báo có uy tín thành những tờ lá cải chỉ đăng tin chó cán xe !
    - ông làm việc ở đây đã bao lâu rồi ?.
    - Mười lăm năm.
    - và bây giờ ông sẵn sàng vứt bỏ tất cả ư ?.
    - Tôi không vứt bỏ cái gì hết. Chỉ là....
    - Nghe tôi nói đâỵ Tôi cũng nghĩ Tribune là một tờ báo tốt, nhưng tôi còn muốn nó thành một tờ báo vĩ đại cơ. ông có thể giúp tôi được không?
    - Không, tôi không thể...
    - Sáu tháng. Hãy thử làm việc ở đây với tôi trong sáu tháng. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tăng lương ông lên gấp đôi hiện nay.
    Matt nhìn nàng một lúc lâu. Trẻ trung. xinh đẹp và thông minh. Nhưng... ông vẫn có cảm giác là không thích nàng.
    - ..Thế ai sẽ lãnh đạo ở đây ?".
    Leslie mỉm cườị
    - ông từng là Tổng biên tập của Tribune, bây giờ cũng vẫn vậy thôi.
    Và ông tin nàng.

Chia sẻ trang này