1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kẻ nào muốn đưa Việt nam về thời kỳ đồ đá?

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi datvn, 27/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AK_M

    AK_M Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2003
    Bài viết:
    2.948
    Đã được thích:
    0

  2. levanle2001

    levanle2001 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/11/2001
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    0
    Bác B40, lâu lắm mới được thấy bác tham gia.
    Hỏi bác một tí: theo như tôi gom nhặt từ các chủ đề VN có thể giải phóng năm 72, một số chủ đề trong Kỹ thuật quân sự nước ngoài, v.v.. thì hình như về mặt kỹ thuật, VN phát hiện được B52 là vì:
    - Bộ đội B2 phát hiện ra một loại radar cho pháo cao xạ của TQ không bị nhiễu B52
    - B52 dùng một tần số radio nào đó mà VN dò ra được
    Không biết có đúng không?
    Cám ơn bác nhiều.
    (Xin lỗi các bác khác vì cái này không liên quan chuyện đàm phán Paris)

    Le Van Le

  3. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bên KTQSNN qua tán láo chút, chủ nhà bỏ quá nha.
    RADAR đời lúc đó chưa có máy tính gì cả, chỉ là màn hiện sóng, mọi thứ phụ thuộc vào kinh nghiệm trắc thủ.
    RADAR là thứ đặc biệt quan trọng, nhất là với hệ thống đánh chặn. Nó báo động tước về một cuộc tấn công không quân hay tên lửa. Vì vậy hai đối thủ chiến lược là Liên Xô và Mỹ thường cử tầu ngầm, máy bay vận tải nặng hay "tầu đánh cá" đến gần căn cứ hay tập trận đối phương. Mục đích lấy mẫu tín hiệu RADAR và mục tiêu.
    RADAR của giàn pháo 57mm Trung Quốc là loại theo dõi (chiếu thẳng mục tiêu, bám mục tiêu) dùng đo xa, đo tốc độ cung cấp thông tin cho máy tính nhỏ tính phần tử bắn.
    Mỗi B-52 vừa đi vừa phủ quanh vùng trời một màn sương sợi kim loại. Các máy gây nhiễu làm các sợi này phát sóng điện từ nhiễu RADAR. Nhưng quan trọng nhất là các máy gây nhiễu tích cực đặt trên máy bay trợ chiến và B-52. Loại này vừa dò band tần RADAR ta, vùa phát sóng băng đó, theo kinh nghiệm thu được qua tình báo. Do đó các RADAR pháo Trung Quốc không bị nhiễu (loại này Mỹ ít chú ý). Nhưng đài này chỉ làm nhiệm vụ bám mục tiêu,là một số nhiều RADAR của một hệ thống phòng không-tên lửa. Đồng thời tính năng rất kém, không đủ làm RADAR bám mục tiêu tên lửa SAM2. Nhưng lúc đó nhìn thấy B-52 trong đám mây nhiễu là quí lắm rồi. Ta đã từng có phương án chiếu đèn, nhiều trắc thủ dùng quang học dẫn đường cho tên lửa.
    Tiến trình tìm cách đánh tiến bộ vượt bậc (năm 66 đến tháng 9 1972) làm đám mây nhiễu thu bé lại - đến mức có thể phóng vào đấy 2 đầu đạn - đạn log tiếp bằng hồng ngoại-tấn công từ hai hướng, ngày 18-12(hay19-phúc nhớ không rõ), 3 B-52 rơi theo cách bắn này. Nói thêm chút, B-52 có đạn hồng ngoại giả-đánh lạc hướng đầu dò hồng ngoại của đạn nếu trắc thủ bị nhiễu, nhưng đầu đạn SAM2 rất lớn (290kg), to hơn quả bom nên dù lao trúng đạn giả thì máy bay thật cũng rớt. Phương án này là: phương án tháng 9 (Sách Đỏ cũng in thời điểm này, không hiểu có gì). Sau đó, từ ngày 20, ta có cách đánh khác, chiếc rơi Đông Anh(B-52G) là chiếc đầu tiên bị hạ theo phương án này. Tuy nhiên, phương án cũ vẫn được dùng nếu kíp trưởng thấy thời cơ: chiếc rơi trên đường Hoàn Hoa Thám. Việc đối phó TA-ĐỊCH về cách đánh giằng co mãi đến 26-12-1972.
    Nhưng cũng 1972, Mỹ dùng kỹ thuật gây nhiễu mới: tín hiệu giả. Một trận mùa thu ta phóng 60 đầu đạn lên mây-không có máy bay.
    Trong ngày 20-12 ác liệt ta cũng mất 50 đầu đạn như vậy. Nhưng cách gây nhiễu này thực tế không gây hại nhiều cho ta.
    Một tiến bộ kỹ thuật mới bất ngờ cho ta là Mỹ dùng tên lửa dò radio, mò vào antena RADAR kể cả khi RADAR đã tắt. Ngày 19-12 ta phát hiện điều này-bổ sung lực lượng phòng không, dân quân, tự vệ bắn chặn bảo vệ trận điạ tên lửa-RADAR. Còn những mục tiêu nhạy cảm: cơ qua đầu não Ba Đình được pháo các cỡ bắn chặn, kể cả bom đã rơi cũng được các chiến sĩ cảm tử bắn hạ.
    Trận đầu tiên 135 cường kích trợ chiến bảo vệ 90 B52: 3 chiếc B-52 rụng tại chỗ.
    Rất vui là con số thống kê Mỹ rơi nhiều hơn ta, hoá ra nhiều chú bị thương đi xa rồi mới rụng.
    Tóm lại, ta là thụ động (không sản xuất vũ khí), nhưng đã làm được một việc không ngờ. Ở các nước khác, họ theo dõi chặt chẽ tiến bộ kỹ thuật đối phương để cải tiến RADAR, còn ta phải dùng đời cổ.
    Ngày nay, kỹ thuật nhảy tần cho nhiễu RADAR vào dĩ vãng, các mục tiêu giả và phương án đánh chúng, cũng như tàng hình làm cuộc đấu RADAR vui hơn, có thể diễn ra ở bất cứ nước nhỏ nào: bằng phần mềm. Nhưng có mỗi ta hồi đó, dùng RADAR "cứng đơ" là thắng.
  4. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Năm 1972-1973 trên thế giới, một loại vũ khí mới, được nghiên cứu từ lâu nhưng lúc đó linh kiện điện dử mới cho phép đưa ra bãi chiến trường quy mô lớn. Chúng tham chiến quy mô lớn, thắng to ở tất cả chốn tham chiến, báo hiệu cuộc cách mạng mới kỹ thuật và kỹ thuật vũ khí.
    Đó là guided missle: tên lửa có điều khiển.
    Một trong những chiến thắng có tên lửa này tham gia là mùa hè 1972. Ta sử dụng hai bản AT-3 (chống tăng) và phòng không vác vai.
    Thực tế. Mùa hè 1972 Quảng Trị, ta khá tham công và không lường hết diễn biến gây tổn thất lớn. Đây là điều lịch sử và các vị tướng cần xem xét cho việc phát triển khoa học quân sự. Nhưng bảo là ta "không thu kết quả" thì có phải điêu toa quá không.
    Hướng Tây: ta làm chủ hoàn toàn biên giới. Liên lạc lại được với lực lượng bị vây từ 1968-1969 ở Tây Nguyên, đánh thông đường vận tải đến Tây Ninh. Quan trọng nhất đạt được là việc uy hiếp Tây Nguyên và Bình Dương chỉ còn vấn đền thời gian: tải hàng. Đây là đàn đánh hơn 2 năm sau xảu ra: gẫy xương sống Nguỵ. Để phục vụ mục đích này, ta cũng quét sạch phỉ Vàng Pao, xoá sổ những căn cứ còn sót của hàng rào Macnamara. Từ đây, hàng rào điện tử này chỉ còn là di tích lịch sử, đồn bốt hàng rào này chỉ còn việc ghi vết bánh những đoàn xe vận tải chở hàng cho trận cuối cùng.
    Hướng Đông, Sau những thắng lợi ban đầu, ta uy hiếp Huế, chính ở đây cộng với thắng lợi rực rỡ hướng Tây, cộng với sự sai lầm của một bộ phận lãnh đạo từ sư trưởng đến lớn hơn, làm nảy ra những đánh giá sai lầm của diễn biến. Địch dùng B-52 ném bom với cường độ lớn nhất lịch sử chiến tranh. Việc phát triển ven biển càng tạo điều kiện cho địch trợ chiến và phản kích. Trong khi đó, ta chỉ có xe phòng không tự động mang theo đoàn quân lớn-tầm bắn 4km, không bằng nửa B-52. Thậm chí tướng lĩnh còn chưa hiểu hết cơ cấu xe cộ dẫn đến mất rất nhiều tăng do trục trặc kỹ thuật (không có xe kéo về).
    Tóm lại là: đoàn quân to đùng của ta ngồi im nhìn địch lái B-52 diễu, mà không mang vũ khí gì đánh được. Tuy B-52 không gây thương vong trực tiếp nhiều, nhưng việc vận tải khó khăn làm đội hình tăng nặng nề thiếu hậu cần nghiêm trọng.
    Sự sai lầm trong chỉ huy đạt đến độ nặng khi các chiến sĩ nối nhau ngã xuống trong thành cổ, không được rút lui. Sau đó, điều này được che lấp bằng cách thay vài chỉ huy cấp sư-trung đoàn. Sau này có lập luận, xuất phát từ Bộ tổng Tham mưu: cố thủ ở đây để hướng Tây đi. Trong khi đó, các trận đánh hướng Tây đã kết thúc từ lâu, thắng lợi lớn. Đây chỉ là một vài trong những cách che dấu sự sai lầm gây hậu quả lớn. Có trung đoàn trưởng đã kêu lên: "bộ đội không phải là củi".
    Tuy vậy, địch chỉ mới phản kích chiếm được thành cổ, một phần cảng, tức là vùng ven biển Quảng Trị, rất nhỏ so với những gì ta thu được từ Tây Quảng Trị đến Tây Ninh. Từ các căn cứ cũ Macnamara và cảng Cửa Việt ta vẫn giữ, ta đã chuẩn bị phản kích mạnh, nhằm tiêu diệt lực lượng địch tập trung lại đây và đang trong trạng thái "căng quá mức". Nhưng đột ngột hiệp định được ký.
    Khi những sai lầm làm hao tổn tăng chủ lực thì các chiến sĩ thiện chiến có cách đánh rất hiệu quả. Vài hôm trước, địch đã nếm mùi AT-3, với tầm bắn 3km, xác suất trúng phát đầu 90%, xuyên giáp nửa mét thép tấm. Một tốp xe lội nước (loại này Liên Xô cũng bố trí giàn phóng AT, ta thì không)của ta khi sương mù vừa tan thì phát hiện tăng địch rất đông đánh bao vây. Một tốp chiến sĩ mang ĐKZ và B41 (hay 40 gì đó) treo lên xe, xe lao thẳng vào đội hình địch, nhảy xuống, tấn công. Vài chiếc xe địch bị bắn hỏng, bọn còn lại chạy ngay. Chúng đồn: VC có đạn biết ngửi....như chó săn. Đã thế lại còn bắn cả giàn như.. Kachuysa.
    Có trận-trong tái phản kích cuối 1972, ta bắn cháy sạch một trung đoàn thiết giáp trong hào(đào bằng máy ủi).
    Thực chất, cách đánh lấn bộ binh áp dụng trên hướng Tây là cách đánh ưu việt. Đáng nhẽ ở hướng Đông, tổ ba người-huấn luyện kỹ mang AT-3 và RPG (B40 hay B41, bù vào AT nặng và không bắn gần được), đi trong đội hình bộ binh sẽ tiêu diệt nhiều địch hơn hướng Tây, do ở đây điều kiện thuận lợi cho địch mang tăng vào nướng. Ngay cả AT-3, Liên Xô cũng trang bị cho xe nhẹ đánh thọc sâu rất hiệu quả. Lại còn bất ngờ của vũ khí mới. Đó là cái giá chúng ta phải trả cho việc tham công-vội vàng. Trong khi đó, sư đoàn quân Vinh Quang mạnh nhất của chúng ta đánh địch yếu hơn nhiều mà dùng đến cả năm: chiến dịch Vàng Pao.
    Nhưng dù sao, hè 1972 đến đầu 1973, AT-3 cũng kịp thời lập công rực rỡ. Sau đó vài tháng là Xi-nai.
    Được chitto sửa vào 16:47 ngày 31/05/2003
  5. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Chúng ta đánh giá lại những ngày cuối 1972.
    Theo một số thông tin ít ỏi Huy Phúc được biết lúc đó tên lửa SAM3 đang lên đường đi đến Việt Nam. Thực chất, Khi Người mất có nói "sự mất đoàn kết", đây là về mâu thuẫn hữa các Đảng đồng minh. Đó là một lý do Mỹ đánh trận này. Và cũng là một lý do vũ khí hiện đại tiếp tế cho chúng ta chậm chạp. (đạn tên lửa ngừng cung cấp cho ta từ lâu).
    Những ngày cuối cùng, ta đã cạn đạn, nhưng Mỹ cũng đã thiệt hại vượt yêu cầu. Mỹ tiếp tục gây tội ác: chúng bỏ mục tiêu kiên cố là Hà Nội-Hải Phòng đánh miền Trung, vào dân thường. Đây chỉ là lối "cầm canh", chờ quyết định của chỉ huy Mỹ (chắc chắn là đình chiến). Điều gì xảy ra nếu Mỹ cố thêm một vài ngày nữa: ta chưa có SAM3 mới nhưng còn có thể chiụ đựng được 1-2 tuần, khi một nước nào đó viện trợ đạn SAM2. Còn khi đạn mới đến: RADAR thế hệ mới, phương pháp đánh chặn (SAM3) đảm bảo bom không rơi trong thành phố nữa. Thực chất, 12 ngày chỉ có 9 đêm: 18,19,20,21,22,23,24,25,26. Sau đó, SAM2 bắt đầu lên đường vào miền Trung, đảm bảo tuyến đường. Đến đây thì không một trận "phản kích Quảng Trị" nào nữa. (Ở Quảng Trị, SAM2 đánh một trận kinh hồn: một đạn diệt hai máy bay). Các bác chú ý nhé: không quận Nguỵ có máy bay thế hệ mới F5.
    Chiến thắng trên bộ và trên không 1972 đánh bại những âm mưu tiềm tàng gây ảnh hưởng đến ta, đánh thông đường tiếp viện vũ khí từ Đông Âu đến.
    Bác nào phủ nhận kết quả thì nên tính định lượng chút: đây là những trận đánh không quân lớn nhất lịch sử (về số hàng hoá mang theo-tức là bom 100% chứ không là tên lửa như ngày nay). Và 9 đêm 1/7 số máy bay chiến lược rụng. Thế bác nào định đánh thêm.
    Nói thêm về SAM3: hiện tại Nga vẫn dùng, đủ biết B-52 hồi đó gặp nó thì thế nào-nhưng phải trong tay quân ta.
  6. giangnt2

    giangnt2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Ha ha, the la lo ro nhe, saigon24. Doc nhung dong bac viet, dac biet la nhung dong cuoi, thay lo ro anh chang nay la mot ten than Nguyen Van Thieu. Rat co kha năng là anh ta từng làm việc cho nguyễn văn thiệu. Saigon24 ơi, bây giờ chẳng ai tin những lời của bọn ********* hải ngoại đâu. Bác nói những câu như thế mà không thấy xấu hổ à ???
    Được chitto sửa vào 16:25 ngày 31/05/2003
  7. Saigonvn24

    Saigonvn24 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/03/2003
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Roi lai co them 1 nguoi buc xuc nua .
  8. spirou

    spirou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    2.819
    Đã được thích:
    1
    Hic, Tui xin có ý kiến ý cò với các bác một chút. Công nhận là bác Saigon 24 viết bài thiên về phía bên kia thiệt. Nhưng trong vấn đề lịch sử ta nên coi xem cả 2 bên người ta viết gì. Bản thân tui tuy chiến đấu với bác này rất nhiều lần rồi, ác liệt là khác (shinano đây bác saigon 35) nhưng không phủ nhận có cái bác này viết đúng. Hơn nữa, tui còn hay mò vào trang web ********* coi mấy cha đó viết gì rồi đối chiếu với phía ta viết, từ đó rút ra những gì mình cần biết. Cũng khó mà biết đâu là sự thực lịch sử, nhưng còn hơn coi từ 1 phía. Đâu phải cái gì ta viết là đúng hết đâu.
    To saigon 24: bác cứ viết thoải mái, bất kỳ bài nào của bác tui đều phang lại hết. Tât nhiên là bằng kiến thức lịch sử.
    Bợm nhậu xứ SanMarino
    Được spirou sửa chữa / chuyển vào 19:11 ngày 31/05/2003
  9. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    To spirou/shinano : chào bác, sao mấy hôm nay bác bị treo ngược lên thế ạ.
    To saigonvn24 : em xin phép chiến lại bác vài điều :
    - Bác nói Bắc Việt thua trong 12 ngày đêm, bác có cảm thấy vô lí không khi Mĩ thắng mà trong hiệp định điều khoản gây tranh cãi nhiều nhất là "rút quân miền Bắc" lại không có. Có khi nào bác đập thằng trấn lột tơi tả rồi móc hết tiền đưa cho nó không ạ ?
    - Bác nói Mĩ bomb vài ngày nữa là HN chịu thua vì hết tên lửa. Điều này hoàn toàn không đúng, thậm chí còn ngược lại. Trong mấy ngày đầu, tên lửa còn phải mổ cò từng quả, đến đêm 19-12-1972 thì chỉ còn chưa đầy 90 quả. Tuy nhiên sau đêm Noel tên lửa từ Hải Phòng, từ quân khu 4 đã ùn ùn về tăng cường cho HN, lúc đó dự trữ đạn còn dồi dào hơn nhiều so với trước, phóng xả láng luôn. Mĩ có bomb thêm thì VN cũng chẳng sợ thiếu đạn.
    - Bác tin vào số liệu của Mĩ đến thế cơ ạ. Trong chiến tranh thiếu gì chuyện quân Mĩ đếm cả xác dân thường rồi tính đó là VC, hay đánh bom kho giả, xe giả, pháo giả mà cứ tính là thật, thậm chí chính người Mĩ còn công nhận là QĐ Mĩ cố tình giảm thiểu số máy bay bị PK Bắc Việt hạ mà coi là rơi do trục trặc, thời tiết... Mà ngay cả chỉ có 16 B52 bị hạ thì đó vẫn là 1 tỉ lệ quá cao : 8,3% số B52 tham gia.
    Còn chuyện cuộc chiến VN là ý thức hệ, hay là so sánh Nam Triều Bắc Triều thì em nghĩ là ta không nên tranh luận vì cũng chẳng đi đến đâu cả.
    KCVQNBHSCTQ
  10. TrueLie

    TrueLie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/01/2002
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    May mà Mĩ không ném bomb tiếp đấy, lúc đấy SAM3 của LX viện trợ cho ta đang nằm ở bến cảng chưa kịp dỡ xuống. Mĩ mà đánh thêm vài ngày nữa chắc hết B52
    Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền

Chia sẻ trang này