1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kết quả cuộc thi nhà quốc hội

Chủ đề trong 'Kiến Trúc' bởi kiepcodai, 04/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AnhN

    AnhN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Gương mặt tổng tống HK tạc trên núi chứ không phải mặt ông to bằng quả núi... Cái đấy xây bằng gạch chứ không phải to như tượng gạch....
    Chẹp, đó là hình thức giống nhau chứ không liên quan đến chất hay lượng j` anh ạ.
    Bản chất chúng khác hẳn nhau.
    Hoá ra cũng giống vị GS nọ thôi :(
  2. mucluc

    mucluc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    446
    Đã được thích:
    0
    1- Bài viết của tôi ở trên mục đích chính là chê trách tờ báo lá cải đó, thứ 2 là phê phán quan điểm lạc hậu của bác TS Hải! bác có thể đọc toàn bài của tôi ở trang 5 topic này! Báo đã cắt gọt đi nhiều!
    2- Về công trình nhà Quốc hội: Nếu tôi không nhầm bác Nguyễn Sinh Hùng đang là người chịu trách nhiệm chính của công trình này! Trụ sở Bộ tài chính được xây khi bác còn làm ở đây! Cái trụ sở này nó thế nào nhỉ? Sau khi có ý kiến góp ý của hội KTS thì trụ sở bộ tài chính nó thế nào? Có đẹp không? Ai hay đọc tạp chí Kiến trúc thì sẽ rõ! Các bác định đòi hỏi gì nữa? .----f Đó là sự không hoàn hảo
    3- Xuất phát điểm của tôi là với 1 địa điểm đã có sẵn, đầu bài đã có. Ban quản lý và quốc hội là chủ đầu tư. Họ có tiền, họ thuê mình làm thì mình làm. Trong cuộc thi thì tôi cảm nhận thấy ban giảm khảo lần này cũng đã làm việc hết sức rồi. Chỉ đến thế thôi. Chọn ra được cái đấy tôi thấy cũng tốt! tất nhiên từ ý tưởng đến thực tế chắc cũng còn phải chỉnh sửa nhiều! Còn tốt hơn nhiều các cuộc thi củ chuối khác.----f Đó là sự không hoàn hảo!
    4- Tôi chẳng đồng tình với cái quan niệm nhà quốc hội là công trình ý nghĩa nhất về mọi mặt của một đất nước như bác nghĩ. Đối với tôi, nhà quốc hội cũng chỉ như bao công trình khác thôi. Nó cũng như cái trường học, cái nhà trẻ, cái chung cư, nói tóm lại nó cũng chỉ là một chỗ để làm việc như bao chỗ khác thôi. Trong khi bao người dân còn đang đói dài, nhà cửa bị lũ lụt cuốn trôi, nhiều người còn không có một ngôi nhà đúng nghĩa thì đối với tôi công trình nhà quốc hội có to đẹp, hoành tráng uy nghi lỗng lẫy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy nghĩ tới những người thân yêu của mình trước bác ạ, bố mẹ mình đang ở ngôi nhà thế nào? vợ con mình đang ở trong ngôi nhà ra sao? Cuộc sống của họ có tốt không?... Nói tóm lại lo cho mình trước đã, còn chỗ họp của mấy vị quan chức ấy thì thế nào mà chẳng được! Các quan bác chủ đầu tư nếu biết nghĩ cho dân thì hãy lo cho dân trước đi. Cái nhà đó xây lúc nào mà chẳng được. Không xây cũng đâu có chết ai? Thích họp ra Trung tâm hội nghị quốc gia mà họp? Có phải không bác? ------f Đó là sự không hoàn hảo!
    5- Quần chúng nhân dân phát biểu ý kiến tôi thấy cũng có cái đúng, có cái sai. Tôi cũng có nói đó là hành động đúng nhưng không đúng thời điểm thì cũng phản tác dụng! (Báo nó cắt béng đi mất). Nhưng vấn đề là nhà của quần chúng nhân dân mình cứ phải to đẹp đã rồi hãy đi góp ý cho cái nhà quốc hội đó! Nhiều bác có khi đang ở nhà cấp 4 lại có vẻ hào hứng đi bỏ phiếu góp ý cái nhà quốc hội xây lên phải hoành tráng, to đẹp?. Sao không trưng bầy lấy ý kiến quần chúng ở vùng lũ lụt, vùng núi cao, biên giới xa xôi? cho nó hoàn hảo mà chỉ lấy ý kiến ở HN và tp HCM. Internet thì bao nhiêu phần trăm dân số dùng! ------f Đó là sự không hoàn hảo.
    6- Bác hỏi phương án này có phải là tốt nhất chưa thì tôi cũng nói luôn là làm sao biết được cái nào là tốt nhất. Cái tốt nhất, hoàn hảo nhất như các bác mong muốn nó phải thế nào? mặt đứng mặt cắt ra sao? Bác định nghĩa được không? Nhiều người làm thì tốt hơn 1 người làm thật. Nhưng vấn đề là mời Norman Foster, thì chắc gì ông ấy đã làm. Các bác chỉ được cái chủ quan ? Trả nhiều tiền chắc các KTS nổi tiếng sẽ đến ư? Thế thì bảo Hoà Phát Hà Nội trả nhiều tiền đi để mời Ronaldo đến cho nó máu! Tiền là 1 chuyện nhưng vấn đề là môi trường cho ông ấy hành nghề, cách ứng xử của chủ đầu tư ra sao? Có tầm không? Có cầu thị không? Có minh bạch không?... thì mới mong ông ấy đến nhé! Bác cũng có dám khẳng định với tôi rằng khi mời được các KTS nổi tiếng đến thì sẽ có công trình mà các bác thấy hoàn hảo không? Ronaldo sút ra ngoài khung thành cũng nhiều chứ có phải bách phát bách trúng quái đâu! ------f Đó là sự không hoàn hảo.
    7- Nhà quốc hội to đẹp hoành tráng như các bác mong muốn thì bác và mọi người được gì? tự hào ư? tự hào với ai? tự hào với bọn tư bản thối nát ư? Bọn tư bản xấu xa kia nó đâu ngu đến mức chỉ nhìn cái nhà quốc hội để đánh giá nước ta thế nào? cuộc sống dân ta ra sao? ------f Đó là sự không hoàn hảo.
    8- Bác dẫn ra lời của bác Tấn Dũng để chứng minh cho quan điểm của mình! Thế tôi hỏi lại bác: bác có biết Bác Hồ có nói câu gì không? Bác Hồ bảo không được để dân đói, dân khổ?. Tất nhiên làm được như Bác Hồ nói là quá hoàn hảo thế nên tôi muốn nói rằng bây giờ mọi cái đang chưa hoàn hảo!
    9- Đừng lấy cái gọi là quần chúng nhân dân góp ý rồi đặt cho nó cái tên là hoàn hảo! Quần chúng nhân dân còn nhiều người chưa có nhà để ở lắm! Tôi thấy nó khập khiễng quá. Cái địa điểm gì gần Hồ Tây mà các kiến trúc sư khuyên xây nhà quốc hội lên đó thì tốt nhất xây cái gì phúc lợi cho dân tốt hơn! đỡ tốn đất!
    Muốn thay đổi được có khi phải cả 1 thế hệ chứ không phải 1 sớm 1 chiều được. Trước hết phải thay đổi con người đã, rồi hãy nói đến thay đổi những cái khác!
    Hãy có cái đầu lạnh và trái tim nóng! Chứ tôi thấy các bác tim thì lạnh còn đầu thì nóng quá!
    Tôi cũng chỉ có đôi lời vậy với bác cũng như các bác KTS khác đang nhẩy chồm chồm ngoài kia rằng: đừng đòi hỏi cái hoàn hảo trong một môi trường không hoàn hảo!
    Chúc các KTS nhà ta đấu tranh thành công! Hy vọng đời con tôi sẽ được hưởng thành quả đấu tranh của các bác! Còn tôi bây giờ phải đi kiếm tiền để nuôi vợ con và đi du lịch. Năm nào tôi cũng phải đi 1 chuyến để tận mắt thấy bọn tư bản nó thối nát thế nào! Có đứa tư bản xấu xa nó bảo với tôi rằng sao mày hèn thế? Đúng là tôi hèn thật! Toàn nghĩ cho vợ con chẳng nghĩ gì cho đất nước cả!
  3. the_sign

    the_sign Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2004
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    1
    Kính anh "Hoàng" truyện "Đôi Mắt" của cụ Nam Cao, nếu anh thích đọc kỹ và đẹp hơn xin vào link này:
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n2n1nnn31n343tq83a3q3m3237nvn&cochu=

    ĐÔI MẮT
    (Cảm ơn cụ Nam Cao, đến giờ con vẫn thấy truyện của cụ nguyên giá trị )
    Anh thanh niên làng chỉ một cái cổng gạch nhỏ, quay lại bảo tôi:
    - Ngõ này đây, ông Hoàng ở đây.
    - Cám ơn anh nhé. Lát nữa tôi sẽ sang nhà anh chơi.
    Tôi vỗ vai anh bảo vậy. Tôi toan vào. Anh vội ngăn tôi lại:
    - Khoan đã. Anh để em gọi cho anh trong nhà xích con chó lại. Con chó to và dữ lắm.
    Tôi mở to đôi mắt, khẽ reo lên một tiếng thú vị. Tôi nhớ đến những lần đến chơi nhà anh Hoàng ở Hà Nội. Bấm chuông xong, bao giờ tôi cũng phải chờ anh Hoàng thân hành ra nắm chặt cái vòng da ở cổ một con chó tây to bằng con bê, dúi đầu nó vào gầm cái cầu thang, rồi mới có đủ can đảm bước vội qua đằng sau cái đuôi nó để vào phòng khách.
    Tôi rất sợ con chó giống Ðức hung hăng ấy. Sợ đến nỗi một lần đến chơi, không thấy anh Hoàng ra đứng tấn để giữ nó lại buồn rầu báo cho tôi biết nó chết rồi, thì mặc dầu có làm ra mặt tiếc với anh, thật tình thấy nhẹ cả người. Con ******** vào giữa cái hồi đói khủng khiếp mà có lẽ đến năm 2000, con cháu chúng ta vẫn còn kể lại cho nhau nghe để rùng mình. Không phải vì chủ nó không tìm nổi mỗi ngày vài lạng thịt bò để nó ăn. Anh Hoàng là một nhà văn, nhưng đồng thời cũng là một tay chợ đen rất tài tình. Khi chúng tôi đến nơi chỉ còn một dúm xương và rất nhiều bản thảo chẳng biết bán cho ai, anh Hoàng vẫn phong lưu, con chó của anh chưa phải nhịn bữa nào. Nhưng xác người chết đói ngập phố phường. Nó chết có lẽ vì chén phải thịt người ươn hay vì hút phải nhiều xú khí. Thảm hại thay cho nó.
    Thế mà bây giờ đến thăm anh Hoàng ở chỗ gia đình anh tản cư về, cách Hà Nội hàng trăm cây số, tôi lại được nghe đến một con chó dữ. Thật là thú vị!... Tôi cười nho nhỏ. Chẳng biết tôi cười gì, anh thanh niên cũng nhe răng ra cười. Ðáp lại tiếng anh gọi, tiếng những chiếc guốc mỏng mảnh quét trên sân gạch nổi lên, lẹc khẹc và mau mắn. Một thằng bé mũ nồi đen, áo len xám, chạy ra. Một đôi mắt đen lay láy nhìn tôi...
    - Bác Ðộ, ba ơi! Bác Ðộ!...
    Thằng Ngữ, con anh Hoàng. Nó chẳng kịp chào tôi, ngoắt chạy trở vào, reo rối rít.
    - Cái gì? Cái gì? Hừm!
    Tiếng trầm trầm nhưng lại có vẻ nạt nộ của anh Hoàng hỏi nó. (Bao giờ nói với con, anh Hoàng cũng có cái giọng dậm doạ buồn cười ấy). Thằng bé líu ríu những gì tôi nghe không rõ. Rồi thấy tiếng thanh thanh của chị Hoàng giục con:
    - Ngữ xích con chó lại. Xích con chó lại cái cột tít đằng kia.
    Anh Hoàng đi ra. Anh vẫn bước khệnh khạng, thong thả, bởi vì người khí béo quá, vừa bước vừa bơi hai cánh tay kềnh khệnh ra hai bên, những khối thịt ở bên dưới nách kềnh ra và trông tủn ngủn như ngắn quá. Cái dáng điệu nặng nề ấy, hồi còn ở Hà Nội anh mặc quần áo tây cả bộ, trông chỉ thấy là chững chạc và hơi bệ vệ. Bây giờ nó lộ ra khá rõ ràng trong bộ áo ngũ màu xanh nhạt, phủ một cái áo len trắng nó nịt người anh đến nỗi không còn thở được.
    Anh đứng lại bên trong cổng, một bàn tay múp míp hơi chìa về phía tôi, đầu hơi ngửa về đằng sau, miệng hé mở, bộ điệu một người ngạc nhiên hay mừng rỡ quá. Tôi có thì giờ nhận rõ một sự thay đổi trên bộ mặt đầy đặn của anh: trên mép một cái vành móng ngựa ria, như một cái bàn chải nhỏ.
    Sửng người ra một lúc, rồi anh mới lâm li kêu lên những tiếng ở trong cổ họng:
    - Ối giời ơi! Anh! Quý hoá quá!
    Anh quay lại:
    - Mình ơi! Anh Ðộ thật. Xa thế mà anh ấy cũng chịu khó đến thăm chúng mình.
    Chị Hoàng lúc bấy giờ đã chạy ra, tay còn đang cài nốt khuy chiếc áo dài màu gạch vừa mới mặc vội vào để ra đón khách. Người đàn bà vồn vã:
    - Mong bác mãi. Lúc thằng cháu mới chạy vào, nhà tôi cứ tưởng nó trông nhầm. Cứ tưởng bác ở cách hàng mười lăm hai mươi cây số...
    Bắt tay tôi xong, anh Hoàng dịu dàng đẩy tôi đi trước. Chị vợ đã nhanh nhẹn chạy trước vào nhà, dọn bàn dọn ghế. Sao lại có sự săn đón cảm động như thế được? Tôi đâm ngờ những ý nghĩ không tốt của tôi về anh, từ hồi Tổng khởi nghĩa trở đi. Sau Tổng khởi nghĩa, anh Hoàng đối với tôi đột nhiên nhạt hẳn đi. Mấy lần tôi đến chơi với anh, định để xem anh thay đổi thế nào trong cuộc thay đổi lớn của dân tộc chúng ta, nhưng đều không gặp anh. Cửa nhà anh đóng luôn luôn. Thằng nhỏ nhà anh đứng bên trong cái cửa nhìn qua một lỗ con, bao giờ cũng hỏi cặn kẽ tên tôi, để một lúc sau ra bảo tôi rằng ông nó không có nhà.
    Được the_sign sửa chữa / chuyển vào 00:20 ngày 10/10/2007
    Được the_sign sửa chữa / chuyển vào 00:22 ngày 10/10/2007
    Được the_sign sửa chữa / chuyển vào 00:22 ngày 10/10/2007
  4. the_sign

    the_sign Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2004
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    1
    Mấy lần đều như vậy cả nên tôi đã sinh nghi. Lần cuối cùng, trước khi bấm chuông, tôi còn nghe thấy tiếng vợ chồng anh. Nhưng thằng nhỏ vẫn quả quyết rằng ông bà nó về trại những từ tối hôm trước kia rồi. Ðã đích xác là anh không muốn tiếp tôi. Chẳng hiểu vì sao. Nhưng từ đấy tôi không đến nữa. Mỗi lần gặp nhau ở ngoài đường, chúng tôi chỉ bắt tay nhau một cách rất lạnh lùng, hỏi thăm nhau một câu chiếu lệ, rồi ai đi đường nấy. Tôi đã biết Hoàng vẫn có tính tự nhiên "đá" bạn một cách đột ngột, vì những cớ mà chỉ mình anh biết. Có khi chỉ là vì một tác phẩm của người bạn ấy được cảm tình của một nhà phê bình đã chê một vài tác phẩm của anh. Có khi cũng chẳng cần đến thế. Anh có thể là một người bạn rất thân của anh Hoàng khi anh chỉ là một nhà văn ở tỉnh xa chỉ góp mặt với Hà Nội bằng những bài gửi về đăng báo, nhưng nếu anh lại về sống hẳn ở thủ đô, giao thiệp với ít nhiều nhà văn khác, anh sẽ không phải là bạn anh Hoàng nữa. Có lẽ anh Hoàng biết cái giới văn nghệ sĩ Hà Nội chửi anh nhiều quá.
    Riêng tôi, trước đây, tôi vẫn không hiểu sao người ta có thể khinh ghét anh nhiều thế. Tận đến lúc bị anh đá tôi mới hiểu. Tôn còn được hiểu rõ ràng hơn. Vào cái hồi quân đội Ðồng minh vào giải giáp quân Nhật ở nước ta, một số gái kiếm tiền trút bộ đầm ra để mặc bộ áo Tầu. Còn anh bạn của tôi, chẳng biết bám được ông má chín nào, ra một tờ báo hằng ngày để chửi vung lên. Chửi hết cả mọi người rồi anh mới lôi đến một số bạn cũ của anh ra. Toàn là những người hiền lành, xưa nay chưa hề chạm đến một sợi tóc của anh. Nhưng tên họ trên những tờ báo của phong trào giải phóng quốc gia được hoan nghênh làm ngứa mắt anh. Anh hằn học gi mỉa họ là những nhà văn vô sản và cho họ là một bọn khố rách áo ôm đã đến ngày mả phát, ăn mặc và tẩm bổ hết cả phần thiên hạ. Tôi cười nhạt. Không phải tôi khó chịu vì những lời vu cáo của anh. Tôi khó chịu chính vì thấy đến tận lúc ấy mà vẫn còn một số nhà văn Việt Nam dùng ngòi bút mình để làm những việc đê tiện thế. Anh Hoàng vẫn là con người cũ. Anh không chịu đổi. Tôi đã tưởng anh với tôi chẳng bao giờ còn thân mật với nhau trở lại... Nhưng sao gặp tôi lần này anh lại hân hoan đến thế? Anh đã đủ thì giờ để lột xác rồi chăng? Hay cuộc kháng chiến mãnh liệt của dân ta đã quét sạch khỏi đầu anh những cái gì cũ còn sót lại? Thật tình, tôi rất cảm động khi nghe thấy anh kể lể:
    - Chẳng ngày nào chúng tôi không nhắc đến anh. Nguyên một hôm xem tờ báo của ông hàng xóm thấy có bài của anh, tôi đoán anh làm tuyên truyền ở tỉnh này. Tiện gặp một cán bộ về làng, tôi nhờ gửi cho anh một bức thư. Cũng là gửi cầu may. Thật không dám chắc thư đến tay anh. Mà có đến, có lẽ anh nhiều việc, cũng khó lòng về chơi với chúng tôi. Thế mà lại được gặp anh. Trông anh không lấy gì làm khoẻ mà sao anh đi bộ tài thế? Mà sao anh lại tìm vào được đúng làng này? Hồi mới đến đây, tôi ra khỏi nhà độ mươi bước là đã lạc. Nhiều ngõ quá mà ngõ nào cũng giống ngõ nào. Có khi ra đồng về cũng nhầm ngõ...
    Cái nhà Hoàng ở nhờ có thể gọi là rộng rãi. Ba gian nhà gạch sạch sẽ. Hàng hiên rộng ở ngoài. Sân gạch, tường hoa. Một mảnh vườn trồng rau tươi rười rượi. Xinh xắn lắm. Thích nhất là gia đình anh được ở cả nhà. Chủ nhân cũng là người buôn bán trên Hà Nội. Ông thường nhờ vốn liếng và mối hàng của vợ chồng anh. Còn gì hơn là lúc này trả nghĩa lại nhau. Ông đã dọn sang nhà ông bố ở liền bên, nhường lại nhà cho anh hoàn toàn sử dụng. Anh cho tôi biết thế và bảo tiếp:
    - Giá chúng tôi chưa tìm được nhà ông thì chưa biết ra sao. Tôi thấy nhiều người tản cư khổ lắm. Anh tính có đời nào anh ruột tản cư về nhà em mà đến lú vợ đẻ, em bắt ra một cái lều ngoài vườn để đẻ!
    Tôi cho anh biết người nhà quê mình có tục kiêng...
    - Thì đã đành là vậy... Anh nói giọng tức tối và bất bình - Thì đã đành là vậy, nhưng lúc này còn kiêng kỵ gì? Mà có những thế thôi đâu! Thấy anh bây giờ khổ sở, em đã chẳng thương, lại còn xỉa xói, nhắc đến những lúc hoang phí trước để mà xỉ vả. Nào "lúc có tiền thì chẳng biết ăn biết nhịn để dè, chỉ biết nay gà mai chó!", nào "lúc buôn bán phát tài, bảo gửi tiền về quê tậu ruộng vườn thì bảo không cần vườn ruộng, để tậu nhà ở tỉnh kia, bây giờ không bám lấy nhà ở tỉnh đi?..." Tệ lắm! Anh tính mấy đời mới có một phen loạn lạc thế này? Có tiền, thằng nào chẳng ăn chơi? Có mấy người cứ còm cọm làm như trâu, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, ở thì chui rúc thế nào cho xong thôi, để tiền mà tậu vườn, tậu ruộng như họ?
    Chị Hoàng tiếp lời chồng:
    - Họ làm chính chúng tôi cũng đâm lo. Có thể nói rằng trong một trăm người thì chín mươi người cho rằng Tây không đời nào dám đánh mình. Mãi đến lúc có lệnh tản cư tôi vẫn cho là mình tản cư để doạ nó thôi. Thế rồi đùng một cái, đánh nhau. Chúng tôi chạy được người chứ của thì chạy làm sao kịp? May mà còn vớt vát được ít tiền, một ít hàng để ở cái trại của chúng tôi, ở ngoại thành. Khéo lắm thì ăn được độ một năm. Ðến lúc hết tất nhiên là phải khổ rồi. Chỉ sợ đến lúc ấy, họ lại mỉa lại. Thành thử bây giờ, lý ra thì có muốn ăn một con gà chưa đến nỗi không mua nổi mà ăn, nhưng ăn lại sợ người ta biết, sau này người ta nói cho thì nhục.
    Họ tàn nhẫn lắm cơ, bác ạ!
    Anh Hoàng cười:
    - Mà sao họ đã bận rộn nhiều đến thế mà vẫn còn thì giờ chú ý đến những người chung quanh nhiều đến thế? Anh chỉ giết một con gà ngày mai cả làng này đã biết. Này, anh mới đến chơi thế mà lúc nãy tôi đã thấy có người nấp nom rồi. Ngày mai thế nào chuyện anh đến chơi tôi cũng đã chạy khắp làng. Họ sẽ kể rất rạch ròi tên anh, tuổi anh, anh béo gầy thế nào, có bao nhiêu nốt ruồi ở mặt, có mấy lỗ rách ở ống quần bên trái.
    Tôi mỉm cười, cắt nghĩa cho anh hiểu: lúc này họ cần để ý đến những người lạ mặt tới làng. Tôi chắc mấy người nấp nom tôi là mấy người có trách nhiệm trong uỷ ban mấy anh tự vệ.
    - Lại còn các ông ủy ban với các bố tự vệ nữa mới chết người ta chứ! Họ vừa ngố vừa nhặng sị. Ðàn bà chửa mà đến nỗi cho là có lựu đạn giắt trong quần! Họ đánh vần xong một cái giấy ít nhất phải mất mười lăm phút, thế mà động thấy ai đi qua là hỏi giấy. Anh đi, hỏi. Anh về, hỏi, hỏi nữa. Anh vừa ra khỏi làng, sực nhớ quên cái mũ, trở lại lấy, cũng hỏi rồi mới cho vào. Lát nữa anh ra, lại hỏi. Hình như họ cho cái việc hỏi giấy là thú lắm.
    Anh cười gằn một tiếng, nhìn bao trùm cả người tôi, hỏi:
    - Anh sống ở nhà quê nhiều, anh có hiểu tâm lý của họ không?
    Anh thử cắt nghĩa hộ tôi tại làm sao họ lại nhiêu khê đến thế?
    Từ trước đến nay, tôi chỉ hoàn toàn ở Hà Nội, thành thử chỉ mới biết những người nhà quê qua những truyện ngắn của anh. Bây giờ gần họ, tôi quả là thấy không nhịn được. Không chịu được!
    Nỗi khinh bỉ của anh phì cả ra ngoài theo cái bĩu môi dài thườn thượt. Mũi anh nhăn lại như ngửi thấy mùi xác thối. Vợ chồng anh thi nhau kể tội người nhà quê đủ thứ. Toàn là những người đần độn, lỗ mãng, ích kỷ, tham lam, bần tiện cả. Cha con, anh em ruột cũng chẳng tốt với nhau. Các ông thanh niên, các bà phụ nữ mới bây giờ lại càng lố lăng. Viết chữ quốc ngữ sai vần mà lại cứ hay nói chuyện chính trị rối rít cả lên. Mở miệng ra là thấy đề nghị, yêu cầu, phê bình, cảnh cáo, thực dân phát xít, *********, xã hội chủ nghĩa, dân chủ với cả dân tân chủ nữa mới khổ thiên hạ chứ! Họ mà tóm được ai thì có mà chạy lên trời! Thế nào họ cũng tuyên truyền cho hàng giờ. Có lẽ họ cho những người ở Hà Nội về như vợ chồng anh đều lạc hậu, chưa giác ngộ nên họ không bỏ lỡ một dịp nào để tuyên truyền vợ chồng anh. Mà tuyên truyền như thế nào!...
    Anh trợn mắt bảo tôi:
    - Tôi kể cho anh nghe chuyện này thế nào anh cũng cho là bịa. Nhưng tôi có bịa một tí nào, tôi chết. Một hôm, tôi đi chợ huyện chơi. ở nhà đã hỏi đường cẩn thận rồi, nhưng đến một ngã ba, lại quên béng mất, không biết phải rẽ lối nào. Ðành đứng lại, chờ có người đi qua thì hỏi. Chờ mãi mới thấy một ông thanh niên nghễu nghện vác một bó tre đi tới. Tôi chào rồi hỏi: "Ði chợ huyện lối nào, ông làm ơn chỉ giúp tôi!" Anh ta trố mặt nhìn tôi chẳng rằng chẳng nói, như nhìn một giống người lạ mới từ Hoả tinh rơi xuống. Tôi biết hiệu, rút giấy đưa cho anh xem rồi lại hỏi. Bây giờ anh ta mới bảo: "Ông cứ đi lối này, đến chỗ có một cây đa to thì rẽ về tay phải, đi một quãng lại rẽ về tay trái, qua một cách đồng, vào đường gạch làng Ngò, vòng qua đằng sau đình, rẽ về tay phải, đi một quãng nữa là đến chợ". Ðại khái thế, chứ không hoàn toàn đúng thế. Chỉ biết là nó lôi thôi rắc rối, nhiều bên phải bên trái quá, đến nỗi tôi không tài nhận nhận được. Anh ta bày cho tôi một cách: đứng đợi đấy, gặp ai gánh hàng đi chợ thì theo. Tôi cho là phải. Anh ta cười bảo: "Thôi thế chào ông. Cháu vô phép ông đi trước. Cháu vội lắm. Cháu phải vác ngay bó tre này lên Thượng để làm công tác phá hoại, cản cơ giới hoá tối tân của địch. Cuộc trường kỳ kháng chiến của ta phải chia làm ba giai đoạn: giai đoạn phòng ngự, giai đoạn cầm cự, giai đoạn tổng phản công. Giai đoạn phòng ngự nghĩa là..." Anh ta cứ thế, đọc thuộc lòng cho tôi nghe cả một bài dài đến năm trang giấy.
    Chị Hoàng cười rú lên. Tôi cũng cười, nhưng có lẽ cái cười chẳng được tươi cho lắm. Anh thấy cần phải thề lần nữa:
    - Tôi có bịa thì tôi chết. Mà tôi lại thề với anh rằng lúc ấy tôi ngạc nhiên quá, không còn cười được, vả lại cũng không dám cười. Cười, nhỡ anh ta đánh cho thì tai hại. Nhưng từ hôm ấy ngày nào tôi cũng bắt nhà tôi đóng cổng suốt ngày không dám đi đâu nữa.
    Tôi cười gượng. Ðiều muốn nói với anh, tôi đành giấu kín trong lòng không nói nữa. Tôi biết chẳng đời nào anh nhận làm một anh tuyên truyền nhãi nhép như tôi. Vả lại dầu có rủ được anh làm như tôi, khoác cái ba lô lên vai, đi hết làng nọ đến làng kia để nhận xét nông thôn một cách kỹ càng hơn cũng chẳng ích gì. Anh đã quen nhìn đời và nhìn người một phía thôi. Anh trông thấy anh thanh niên đọc thuộc lòng bài "ba giai đoạn" nhưng anh không trông thấy bó tre anh thanh niên vui vẻ vác đi để ngăn quân thù. Mà ngay trong cái việc anh thanh niên đọc thuộc lòng bài báo như một con vẹt biết nói kia, anh cũng chỉ nhìn thấy cái ngố bề ngoài của nó mà không nhìn thấy cái nguyên cớ thật đẹp đẽ bên trong. Vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời thì càng đi nhiều, càng quan sát lắm, người ta chỉ càng thêm chua chát và chán nản.
  5. the_sign

    the_sign Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/09/2004
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    1
    Tôi biết lắm. Trước mặt người đàn anh trong văn giới ấy, tôi chỉ là một kẻ non dại, mới tập tọng học nghề. Bởi vậy tôi không dám nói hết những ý nghĩa của tôi ra. Tôi chỉ rụt rè và đưa ra vài điểm nhận xét:
    - Có nhiều cái kỳ lạ lắm. Người nhà quê dẫu sao thì cũng còn là một cái bí mật đối với chúng ta. Tôi gần gũi họ rất nhiều. Tôi dã gần như thất vọng vì thấy họ phần đông dốt nát, theo nhếch, nhát sợ, nhịn nhục một cách đáng thương. Nghe các ông nói đến "sức mạnh quần chúng", tôi rất nghi ngờ. Tôi vẫn cho rằng đa số nước mình là nông dân, mà nông dân nước mình thì vạn kiếp nữa cũng chưa làm cách mạng. Cái thời Lê Lợi, Quang Trung, có lẽ đã chết hẳn rồi, chẳng bao giờ còn trở lại. Nhưng đến hồi Tổng khởi nghĩa thì tôi đã ngả ngửa người. Té ra người nông dân nước mình vẫn có thể làm cách mạng, mà làm cách mạng hăng hái lắm. Tôi đã theo họ đi đánh phủ. Tôi đã gặp họ trong mặt trận Nam Trung Bộ. Vô số anh răng đen, mắt toét, gọi lựu đạn là "nựu đạn", hát Tiến quân ca như người buồn ngủ cầu kinh, mà lúc ra trận thì xung phong can đảm lắm. Mà không hề bận tâm đến vợ con, nhà cửa, như họ vẫn thường thế nữa. Gặp họ, anh không thể tưởng tượng được rằng chính những người ấy, chỉ trước đây dăm tháng, giá có bị anh lính lệ ghẹo vợ ngay trước mặt cũng chỉ đành im thin thít mà đi, đi một quãng thật xa rồi mới dám lẩm bẩm chửi thầm vài tiếng, còn bao nhiêu ghen tức đành là đem về nhà trút vào má vợ.
    Hoàng nhếch một khoé môi lên, gay gắt:
    - Nhưng anh vẫn không thể chối được rằng họ có nhiều cái ngố không chịu được. Tôi thấy có nhiều ông tự vệ hay cả vệ quốc quân nữa táy máy nghịch súng hay lựu đạn làm chết người như bỡn. Nhiều ông cầm đến một khẩu súng kiểu lạ, không biết bắn thế nào. Nước mình như vậy, suốt đời không được mó đến khẩu súng thì làm gì biết bắn, họ đánh mãi rồi cũng biết. Thì cứ để cho họ đánh Tây đi! Nhưng tai hại là người ta lại cứ muốn cho họ làm uỷ ban nọ, uỷ ban kia nữa, thế mới chết người ta chứ! Nói thí dụ ngay như cái thằng chủ tịch uỷ ban khu phố tôi ở Hà Nội lúc chưa đánh nhau, nó là một anh hàng cháo lòng. Bán cháo lòng thì nó biết đánh tiết canh, chứ biết làm uỷ ban thế nào mà bắt nó làm uỷ ban? Ông chủ tịch làng này, xem giấy của nhà tôi, thấy đề Nguyễn Thục Hiền, cứ nhất định bảo là giấy mượn của đàn ông. Theo ông ấy, thì đàn bà ai cũng phải là thị này, thị nọ. Chị Hoàng cười nhiều quá, phát ho, chảy cả nước mắt ra. Rút khăn tay lau nước mắt xong, chị chép miệng lắc đầu, bảo tôi:
    - Giá bác ở đây thì nhiều lúc bác cũng cười đến chết. Thế mà ông chủ tịch ấy cứ nằn nì mãi hai ba lượt, yêu cầu nhà tôi dạy bình dân học vụ hay làm tuyên truyền giúp.
    Anh chồng tiếp:
    - Tôi chẳng có việc gì làm, lắm lúc cũng buồn. Nhưng công tác với những người như vậy thì anh bảo công tác làm sao được? Ðành để các ông ấy gọi là *********.
    Muống lảng chuyện, tôi hỏi:
    - Lúc này nhiều thì giờ thế, chắc anh viết được. Anh đã viết được cái gì thú chưa?
    - Chưa, bởi vì ngay đến một cái bàn viết ra hồn cũng không còn nữa. Nhưng thế nào chúng mình cũng phải viết một cái gì để ghi lại cái thời này. Nếu khéo làm còn có thể hay bằng mấy cái "Số đỏ" của Vũ Trọng Phụng. Phụng nó còn sống đến lúc này phải biết!
    Cơm chiều xong vào lúc bốn giờ, Hoàng mời tôi cùng đi với vợ chồng anh đến chơi nhà mấy người ở phố cũng tản cư về. Có đâu một ông tuần phu về hưu, một ông đốc học bị thải hồi vì một vụ hiếp học trò, một cụ phán già trước đây chuyên môn sống về nghề lo kiện, hay chạy cửu phẩm cho thiên hạ. Anh chẳng ưa gì họ bởi vì họ chẳng biết gì đến văn chương nghệ thuật, chỉ tổ tôm là giỏi.
    Nói chuyện với họ chán phè. Nhưng nếu chẳng giao thiệp với họ thì cũng chẳng biết đến chơi nhà ai được nữa... Anh vừa đi vừa tâm sự nhỏ với tôi như vậy, và thì hầm kề sát tai tôi những cái thối nát, ngu ngốc, gàn dở, rởm đời của từng người một, trong khi chúng tôi bước chầm chậm để đợi chị Hoàng ra sau chúng tôi một chút.
    Chị Hoàng rảo bước để theo kịp chúng tôi. Hai má đỏ ứng vì lửa bếp. Chị cắt nghĩa sự chậm trễ của chị:
    - Tôi xem lại nồi khoai lang vui, để lát nữa về ăn. ở đây cao lương mỹ vị chẳng có gì, nhưng được cái thức ăn vặt thì sẵn. Bác ở chơi đây, mai tôi xem nhà ai có mía to mua mấy cây về ướp hoa bưởi ăn thơm lắm.
    Ðến một cái cổng gạch lớn có dây leo, anh Hoàng giật dây chuông.
    Một thằng bé chạy ra, lễ phép chào:
    - Lạy ông!
    - Không dám. Cụ Phạm có nhà không cậu?
    - Bẩm ông, cụ sang bên ông đốc.
    - Sao thấy nói ông đốc ở đây từ sáng?
    - Bẩm không ạ! Sáng nay không thấy ông đốc sang chơi bên này.
    Chúng tôi quay trở lại. Qua mấy cái ngõ ngoằn ngoèo khác, đến một cái cổng gạch có dây leo khác. Một chị vú ẵm em đứng cổng:
    - Lạy ông! Lạy bà!
    - Không dám. Ông đốc có nhà hay đi chơi vắng?
    - Bẩm ông, ông đốc con sang cụ tuần.
    - Sao bên cụ tuần bảo sang đây?
    - Bẩm ông, không ạ!
    Anh Hoàng quay ra. Ði được mấy bước, anh quay lại khẽ bảo vợ:
    - Các bố lại tổ tôm. Mụ Yên Kỷ cũng không có nhà, phải không?
    Con mụ ấy cũng là đệ tử tổ tôm hạng nặng. Chắc họ tụ tập ở đây hay ở bên nhà cụ Phạm, sai người gác cổng.
    Chị Hoàng không có ý kiến gì. Anh Hoàng vỗ vai bảo tôi:
    - Anh nghĩ có buồn không? Tri thức thì thế đấy. Còn dân thì... như anh đã biết.
    Tôi thầm rủa sự tình cờ sao lại xô đẩy anh về đây cùng với bằng ấy thứ cặn bã của giới thượng lưu trí thức. Sao anh không đi theo bộ đội, đi diễn kịch tuyên truyền nhập bọn với các đoàn văn hoá kháng chiến để được thấy những sinh viên, công chức sung vào vệ quốc quân, những bác sĩ sốt sắng làm việc trong các viện khảo cứu hay các viện quân y, những bạn văn nghệ sĩ của anh đang mê mải đi sâu vào quần chúng để học họ và dạy họ, đồng thời tìm những cảm hứng mới cho văn nghệ?
    Tôi cười nhạt:
    - Nghe anh nói, tôi nản quá. Như vậy cuộc kháng chiến của ta có lẽ đến hỏng à?
    Anh chộp lấy câu của tôi, nhanh như một con mèo vồ con chuột:
    - Ấy đấy, tôi bi lắm. Cứ quan sát kỹ thì rất nản. Nhưng tôi chưa nản có lẽ chỉ vì tôi tin vào ông Cụ. Tôi cho rằng cuộc Cách mạng tháng Tám cũng như cuộc kháng chiến hiện nay chỉ ăn vì người lãnh đạo cừ. Hồ Chí Minh đáng lẽ phải cứu vãn một nước như thế nào kia, mới xứng tài. Phải cứu một nước như nước mình kể cũng khổ cho ông Cụ lắm. Anh tính tượng trưng cho phong trào giải phóng cả một cái đệ tứ cường quốc là Ðại Pháp, mà chỉ có đến thằng Ðờ-Gôn.
    Tôi nhắc đến tên mấy nhân vật kháng chiến khác của Pháp, còn đáng tiêu biểu bằng mấy Ðờ-Gôn. Anh lắc đầu:
    - Bằng thế nào được Hồ Chí Minh!
    Và anh tiếp:
    - Ông Cụ làm những việc nó cừ quá, đến nỗi tôi cứ cho rằng dù dân mình có tồi đi nữa, ông Cụ xoay quanh rồi cũng cứ độc lập như thường. Những cú như cú Hiệp định sơ bộ mồng 6 tháng 3 thì đến chính thằng Mỹ cũng phải lắc đầu: nó cho rằng không thể nào bịp ông già nổi. Thằng Pháp thì nghĩa là gì? Bệt lắm rồi. Không có thằng Mỹ xúi thì làm gì Pháp dám trở mặt phản Hiệp định mồng 6 tháng 3? Mình cho nó như vậy đã là phúc đời nhà nó lắm rồi. Ðáng lẽ nó phải bám chằng chằng lấy chứ?
    Buổi tối ăn khoai vùi xong, uống mấy tuần trà rồi đi nằm sớm. Anh sợ tôi đã đi hàng mười cây số, lại ngồi nói chuyện suốt từ lúc đến, chắc không thể ngồi được nữa. Vả lại tuy chưa buồn ngủ nhưng nằm đắp chăn cho ấm và buông màn cho khỏi muỗi thì vẫn tốt. Hai cái giường nhỏ kề song song, cách nhau có một lối đi nhỏ. Màn tuyn trắng toát. Chỉ trông cũng đã thấy thơm tho và thoải mái.
    Hoàng với tôi đi nằm trước. Một gói thuốc lá thơm và một bao diêm đặt ở bên cạnh cái đĩa gạt tàn thuốc lá ở đầu giường. Tôi để nguyên cả quần áo tây và chỉ ngay ngáy lo đêm nay một vài chú rận có thể rời sơ-mi tôi để du lịch ra cái chăn bông thoang thoảng nước hoa. Mọi hôm tôi vẫn đắp chăn chung với anh em thợ nhà in, cái giống ký sinh trùng hay phản chủ ấy, ở người tôi, không dám cam đoan là tuyệt nhiên không có.
    Chị Hoàng thu dọn đồ đạc, đóng cửa, rồi đem một cây đèn to lại chỗ cây giường chúng tôi, lấy ra một cái chai. Anh Hoàng trông thấy, hỏi:
    - Mình thắp đèn to đấy à?
    - Vâng, tôi đổ thêm dầu đã.
    Anh Hoàng hỏi tôi:
    - Anh có thích đọc Tam Quốc không?
    Tôi thú thật là chưa bao giờ được xem trọn bộ.
    - Thế thì thật là đáng tiếc. Trong tất cả các tiểu thuyết Ðông Tây, có hai quyển tôi mê nhất là Tam Quốc và Ðông Chu Liệt Quốc. Về cái môn tiểu thuyết thì thằng Tàu nhất. Nhưng cũng chỉ có hai bộ ấy thôi. Thuỷ Hử cũng hay, chẳng kém Tam Quốc và Ðông Chu Liệt Quốc. Những tiểu thuyết khác hay đến đâu, anh cũng chỉ đọc một câu. Ðọc đến lần thứ hai là giảm thú rồi. Nhưng Tam Quốc với Ðông Chu thì đọc đi đọc lại mãi vẫn thấy thú như mới đọc.
    - Anh có hai bộ ấy ở đây không?
    - Bộ Ðông Chu mất ở Hà Nội, không đem đi được. Thế mới sầu đời chứ! Hận quá, may mà bộ Tam Quốc lại để ở ngoại thành, đem đi được. Nếu không thì buồn đến chết.
    Anh gạt tàn thuốc lá rồi bảo tiếp:
    - Sở dĩ lúc này tôi hỏi anh là có thích đọc Tam Quốc không là vì mỗi tối trước khi đi ngủ, chúng tôi có cái thú đọc một vài hồi Tam Quốc rồi mới ngủ. Nhưng hôm nay anh không biết có nên bỏ cái lệ ấy đi không? Nếu anh thích nói chuyện thì nghỉ một tối để chúng mình nói chuyện cũng chẳng sao.
    Cố nhiên là tôi mời vợ chồng anh cứ giữ lệ thường. Anh có vẻ mừng rỡ lắm:
    - Vâng, nếu anh cho phép thì ta cứ đọc. Chúng mình cùng nghe rồi lúc nào buồn ngủ thì ta ngủ. Tôi trông anh hơi mệt có lẽ cần ngủ sớm. Không biết đèn sáng lại đọc thế có phiền anh không?
    Tôi cho anh biết là tôi vẫn ngủ ngay trong nhà in, đèn sáng và máy chạy ầm ầm, ở đây chăn ấm thế này thì dẫu súng có nổ ngay ở liền bên tôi vẫn ngủ ngon lành lắm... Anh cười cùng cục trong cổ như một con gà trống:
    - Vâng, thế thì ta cứ đọc. Mình lấy ra đi.
    Chị Hoàng chạy lại bíp lấy một quyển sách bìa dày, gáy da, đem lại.
    - Mình đọc hay tôi đọc?
    - Mình đọc đi.
    Chị để cây đèn lên trên cái đôn thấp ở đầu giường, cởi áo dài lên giường nằm cạnh thằng con đã chui vào chăn trước.
    - Hôm qua đọc đến đâu rồi nhỉ. Hình như...
    - Không cần, mình đọc lại cái đoạn thằng Tào Tháo nó tán Quan Công ấy. Thế nào? Theo ý anh thì Tào Tháo có giỏi không?
    Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện:
    - Tôi thấy nói là nó giỏi.
    - Giỏi lắm anh ạ! Giỏi nhất Tam Quốc. Sao nó tài đến thế.
    Chị Hoàng đã tìm thấy, bắt đầu cất tiếng thanh thanh đọc. Anh Hoàng vừa hút thuốc lá vừa nghe. Mỗi khi đọc đến đoạn hay anh lại vỗ đùi kêu:
    - Tài thật! Tài thật! Tài đến thế là cùng! Tiên sư anh Tào Tháo.
    Nam Cao -- 1948
  6. newbvn

    newbvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2006
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Nhân có bài viết của bạn dumuc tôi có chuyện này muốn kể với các bạn chi phí tôi phải chi khi đi thăm công trình nhà quốc hội châu Đức Vé vào cửa : 10 $ Vé bus : 2,5 $ Mua quà lưu niệm (mô hình toà nhà quốc hội làm gạt tàn) 20 $ Mua 1 quyển sách do Norman Foster thiết kế 35$ Uống một lon coca 4,5$ Không chụp ảnh lưu niệm Không dùng ông nhòm bỏ xu vị chi là tiêu hết 72 $ hàng ngày nhà quốc hội Đức thu hút vài ngàn khách du lịch,tính nhẩm cũng biết bọn tư bản nó kiếm tiền kiểu gì! Tớ biết là bạn dumuc rất thương dân nhưng thương cũng phải cho đúng cách! > suy ra là cứ thuê thằng giỏi nó làm thu hồi vốn nhanh còn hơn làm xấu không thu được vốn > hại dân
    Tớ thấy bạn cũng lạ, bạn lấy ví dụ cái thằng Hoà Phát nó chả ăn nhập abrampvic chẳng ăn nhập tý nào.
    Bạn ạ, giả sử trong một gia đình mà thằng bố nó có thời trẻ hư thân mất nết, nhưng đứng trước con mình thì ông bố đấy vẫn phải làm gương cho con. Bạn mucluc làm bố rồi chắc bạn biết.!!!!
    Cũng như vậy, cái nhà quốc hội nó là nhà của đại biểu quốc hội, vậy nếu đại biểu quốc hội bô nhếch bô nhác thì nhân dân nhìn vào đấy học được điều gì ? Hi vọng gì ? Chúng ta không thể so sánh tất cả các loại nhà là như nhau về vai trò và tầm quan trọng Mỗi loại nó có một sứ mệnh cụ thể của mình, nếu như bạn so sánh thì nhà quốc hội cũng như mọi nhà khác thì chắc là đại biểu quốc hội sẽ mặc quần đùi đi họp và bạn mucluc sẽ cởi truồng đi nghe hát opera.
    Đôi lời cùng bạn.
    Được newbvn sửa chữa / chuyển vào 01:33 ngày 10/10/2007
  7. newbvn

    newbvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2006
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Thêm một số thông tin về NQH
    Ý kiến của chị Duyên:
    http://www.laodong.com.vn/Home/sknb/2007/10/58676.laodong
    Tiếp tục hoàn thiện phương án được chọn
    Lao Động số 233 Ngày 08/10/2007 Cập nhật: 9:56 PM, 07/10/2007
    Phương án giải A.
    (LĐ) - Cuộc thi thiết kế xây dựng Nhà Quốc hội đã chọn được phương án giải A. Đa số ý kiến bình chọn của các tổ chức chuyên môn và người dân đánh giá cao qua triển lãm trưng cầu ý kiến tại Hà Nội.
    PV Lao Động đã có cuộc trao đổi với KTS Nguyễn Thị Duyên - GĐ Ban quản lý dự án đầu tư xây dựng NQH và Hội trường Ba Đình (mới) (BQLDA).
    Thưa bà, cuộc thi thiết kế NQH lần này là cuộc thi thứ hai và phương án đoạt giải A đã phải là tối ưu cho một công trình tầm cỡ là NQH?
    - Sau khi QH ra nghị quyết về chủ trương xây dựng NQH tại Hội trường Ba Đình đã giao nhiệm vụ cho Bộ Xây dựng (BXD) và các cơ quan liên quan: Bộ VHTT (cũ), Viện Khoa học xã hội VN và trực tiếp BQLDA tổ chức lập đầu bài để thi tuyển phương án thiết kế kiến trúc. Trước đó, vào năm 2002, cuộc thi thiết kế NQH gắn với Trung tâm Hội nghị quốc gia đã được Hội Kiến trúc sư quốc tế (UIA) giúp hoàn thiện nhiệm vụ thiết kế và quy chế thi tuyển, chọn được 3 phương án giải A.
    Nhưng sau khi chấm giải đã phát lộ di tích Hoàng thành Thăng Long, nên tách Trung tâm Hội nghị quốc gia xây dựng trước. Cuộc thi lần này được thực hiện công phu, nghiêm túc. BQLDA đăng thông báo mời các tổ chức, đơn vị trong và ngoài nước tham gia không hạn chế. Có 25 tổ chức đăng ký tham gia, nhưng đến khi nộp phương án thiết kế còn 15 tổ chức với 17 phương án dự thi. Hội đồng tuyển chọn gồm 12 thành viên - là các chuyên gia thiết kế trong nước và quốc tế. Phương án đoạt giải A lần này là phương án duy nhất được 100% thành viên HĐ bình chọn, do đã đáp ứng được một cách tốt nhất những tiêu chí mà HĐ đưa ra.
    Từ khoảng 6ha theo phương án ban đầu, lần này đưa ra phương án chỉ với 1,2ha. Một số nhà chuyên môn lo ngại rằng đây là đề bài khó?
    - Tôi cũng cho rằng đây là một đề bài khó, đòi hỏi những nhà thiết kế không những có chuyên môn sâu, mà còn phải hết sức tâm huyết, chịu khó nghiên cứu, tìm hiểu và phải đưa ra được phương án tối ưu theo đầu bài đặt ra. Phương án được giải A (L787 - ảnh) đã xử lý quy hoạch kiến trúc phù hợp với quy hoạch tổng thể, phù hợp với khu vực bảo tồn di tích Hoàng thành. Đây chính là điểm nổi bật của phương án này so với các phương án khác.
    Tôi không cho rằng diện tích đất 1,2ha là không gian hẹp, mà chỉ là diện tích xây dựng. Ngoài ra, không gian cảnh quan rộng gần 22ha, bao gồm quanh NQH, không gian quảng trường Ba Đình, đường Bắc Sơn, khu vực Bộ Ngoại giao (sau này sẽ chuyển giao thành nơi làm việc của QH), nếu xử lý hài hoà với kiến trúc khu vực cần bảo tồn là Hoàng thành thì sẽ là một không gian mở, rất thoáng chứ không hẹp, tuy khoảng lùi của toà nhà QH so với đường Độc Lập là không nhiều.
    Vẫn có những ý kiến cho rằng, phương án giải A chưa đáp ứng được mong muốn về một NQH - biểu tượng quyền lực cao nhất quốc gia - phải là công trình để đời. Hơn nữa, ta lại phá bỏ Hội trường Ba Đình là nơi ghi dấu nhiều sự kiện trọng đại của đất nước?
    - Việc quyết định lựa chọn vị trí xây dựng NQH đã được Chính phủ báo cáo Bộ Chính trị và QH khoá XI kỳ họp thứ 11 đưa ra thảo luận và ra nghị quyết xây dựng công trình. Cuối cùng, phương án được lựa chọn là NQH được xây dựng tại lô D trung tâm chính trị Ba Đình. Đối với phương án L787 đã có 40% số phiếu thống nhất với lựa chọn của HĐ tuyển chọn. Ngoài ra, 29% số phiếu bầu cho phương án không được giải (C568). Các phương án khác chỉ được từ 2-11% số phiếu bầu. Chúng tôi đang tiếp tục xin ý kiến nhân dân tại 2 cuộc triển lãm được tổ chức tại TPHCM (từ 2-9.10) và tại Đà Nẵng (từ 14-20.10).
    Kết quả triển lãm tại TP.Hồ Chí Minh, đến ngày 5.10 có 66% số phiếu chọn phương án L787. Tuy nhiên, phương án đoạt giải A đều được HĐ tuyển chọn và ý kiến các tổ chức, cá nhân tham gia triển lãm cho rằng cần tiếp tục hoàn thiện. Hiện chúng tôi đang tập hợp các ý kiến để ra yêu cầu tác giả nâng cấp. Sau đó, phương án sẽ được BXD lấy ý kiến các nhà chuyên môn và trình Thủ tướng Chính phủ xem xét, quyết định.
    - Xin cảm ơn bà.
    Ý kiến của tạp chí Tia sáng
    http://tiasang.com.vn/news?id=2034
    Lấy ý kiến dân
    13:59:25 05/10/2007
    Trong thời gian qua, tại Hà Nội, các phương án thiết kế Nhà quốc hội mới và Thành phố ven sông Hồng đã được trưng bày và lấy ý kiến góp ý của nhân dân. Đây không phải là một sự kiện quá mới bởi trước đây, nó đã từng được áp dụng cho một số dự ánh liên quan đến đô thị ở Hà Nội.
    Tính hữu ích của nó cũng không cần phải bàn cãi khi chúng ta biết rằng trong số các ý kiến đóng góp, đã xuất hiện các ý kiến thực sự đáng để những người có trách nhiệm trong các dự án phải lưu tâm như những kì vọng về thiết kế, quy trình đấu thầu thiết kế và thi công công trình Nhà Quốc hội và cả ý kiến đề nghị xem xét lại địa điểm xây dựng công trình này của Nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt.
    Những sự kiên nói trên làm chúng tôi liên tưởng đến một sự kiện khác cũng đang là tâm điểm quan tâm của dư luận: những bê bối xung quanh dự án 112?" Tin học hóa hoạt động quản lí hành chính của Chính phủ. Nhờ những thông tin trên báo chí, chúng ta biết rằng ngay khi còn đang trong giai đoạn khởi động, đã xuất hiện những lời cảnh báo về một "cái chết được báo trước" của đề án từ phía các chuyên gia, trí thức, quan chức và nhà khoa học có uy tín. Thế nhưng, khi cỗ máy tiêu tiền và ý chí tiêu tiền của một số quan chức đã được khởi động, tất cả những tiếng nói trên đều rơi vào "sự im lặng đáng sợ" và hậu quả, như đã rõ là sau một thời gian hoạt động của Đề án, hàng ngàn tỉ đồng tiền thuế của Nhân Dân đã bị tiêu tốn một cách vô ích.
    Những sự kiện nói trên có mối quan hệ gì với nhau? Tất cả chúng đều liên quan đến một vấn đề vẫn còn chưa thực sự được giải quyết triệt để trong hoạt động của bộ máy nhà nước ở Việt Nam hiện nay : xây dựng một cơ cấu đối thoại hợp lí và hữu hiệu giữa nhà nước và nhân dân. Cứ nhìn vào việc những quyết định lớn của ngành giáo dục như nhập hai kì thi làm một được quyết định mà chưa thông qua Hội đồng giáo dục quốc gia* hay những phản ứng của nhiều trí thức và chuyên gia có uy tín về chính sách học phí thì có thể nói rằng thực sự cơ chế đối thoại ấy ở ta chưa thể được coi là hợp lí. Và nếu nó đã hợp lí thì đã không có việc những người nông dân khiếu kiện kéo dài ở những thành phố lớn đến mức một số thế lực âm mưu lợi dụng để gây bất ổn.
    Vậy, đâu là những tiêu chí đánh giá mức độ hợp lí của cơ chế đối thoại ấy? Theo chúng tôi, có hai yêu cầu cơ bản : thứ nhất, người có trách nhiệm quyết định những quyết sách lớn không thể dựa vào ý kiến của đám đông, vào "lẽ phải thông thường" để trốn tránh trách nhiệm của mình và thứ hai, những tiếng nói phản biện chân chính từ phía giới trí thức và chuyên môn, thành phần nhân dân đặc biệt cần phải được lắng nghe và tôn trọng.
    Như chúng tôi đã khẳng định, việc lấy ý kiến của đông đảo các tầng lớp nhân dân là một việc làm cần thiết và hữu ích, tuy nhiên, cũng cần phải nhận thấy một số hạn chế nhất định của hoạt động này. Người dân là một thực thể phức tạp với thành phần xã hội và học vấn hết sức khác nhau. Đa số họ không làm việc trong những lĩnh vực chuyên môn liên quan trực tiếp đến dự án. Chính vì vậy nên những ý kiến đóng góp của họ hoàn toàn có thể sa vào sự cảm tính, thiếu chính xác. Điều này kết hợp với sự phức tạp về thành phần xã hội và học vấn của các đối tượng tham gia góp ý kiến dễ dẫn đến sự nhiễu loạn ý kiến. Quan trọng hơn, quan điểm của các tầng lớp dân cư đó chỉ có giá trị trong một thời điểm lịch sử nhất định trong khi đó một tòa nhà quốc hội, một tượng đài ở không gian công cộng hay một bản quy hoạch Thủ đô không chỉ thỏa mãn những yêu cầu thực tế và thẩm mĩ của cư dân hiện tại mà cho cả những thể hệ tương lai và khi đó, việc lấy ý kiến đóng góp của người dân liệu có phải lúc nào cũng đúng và đủ. Cuối cùng, những ý kiến của người dân trong một cuộc trưng cầu dân ý thường thể hiện cái "lẽ phải thông thường" nhưng không phải trong hoàn cảnh nào chân lí cũng thuộc về phía "lẽ phải thông thường". Quan niệm về trái đất của Galilée hay Copernic không thuộc về "lẽ phải thông thường" nhưng chân lí lại thuộc về họ. Ngược lại, trong khối quần chúng có tên là Nhân Dân đó, lại có một bộ phận ý kiến đôi khi trái ngược với "lẽ phải thông thường" nhưng thực tế lại có giá trị về lâu dài: tiếng nói của các trí thức, nhà khoa học, các chuyên gia. Việc lấy ý kiến Nhân Dân sẽ trở nên Thừa khi Thiếu đi sự tôn trọng và lắng nghe bộ phận ý kiến này.
    Hơn lúc nào hết, việc xây dựng một cơ chế đối thoại với những chuẩn mực nói trên đang là một vấn đề bức thiết của hệ thống chính quyền ở Việt Nam.
    ---------
    * Chúng tôi dựa vào thông tin của GS. Văn Như Cương, một thành viên của Hội đồng nói trên tiết lộ trong một cuộc phỏng vấn đăng tải trên website Dân trí. Nguồn : http://www.dantri.com.vn/giaoduc-khuyenhoc/2007/8/192097.vip?SearchTerm=v%C4%83n%20nh%C6%B0%20c%C6%B0%C6%A1ng.
    Lương Xuân Hà

    Được newbvn sửa chữa / chuyển vào 01:41 ngày 10/10/2007
  8. khongcanbiet

    khongcanbiet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    0
    Khoe đi Tây đi Tàu nhiều mà phát biểu ngu thế.
    (3) Thế đé0 nào là " làm việc hết sức rồi" ?
    (4) Đối với chú nó đé0 có ý nghĩa là bộ mặt của 1 quốc gia, đấy là việc của cá nhân chú. Xong chú lại đưa mấy cái ví dụ dân nghèo, lũ lụt cái %^$#@*& vào đây, anh thật, chả ăn nhập đé0 gì cả. Bố mẹ anh ở nhà biệt thự đi BMW, hay ở nhà tập thể đi xe đạp rách cũng đé0 liênquan gì đến chuyện này. Ví dụ của chú đưa ra cũng giống như câu chuyện: Anh bộ đội bị thương 2 phát, 1 phát ở mông, còn phát kia ở ...Đèo Khế.
    (5) Miền núi với biên giới thì biết cái con kặt gì mà tham gia bỏ phiếu. Ngu. Đến ngay cả những người có chuyên môn , ăn học đàng hoàng như giáo xư cái đé0 gì tiến xĩ Lưu X Hải mà còn góp ý lăng nhăng, cho bọn đé0 bao giờ nhìn thấy NQH, đé0 biết nó có chức năng gì, ý nghĩa thế nào tham gia bỏ phiếu để loạn à. Ở trên chú vừa phê phán quan điểm lạc hậu của Lưu X Hải, ở dưới chú lại đưa ra tối kiến cho những người đé0 biết gì tham gia bỏ phiếu.Tư duy của chú bị làm sao thế? Tư duy của bò à.
    (6) Chỉ cần tổ chức cuộc thi đúng theo tiêu chuẩn quốc tế một cách chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ thu hút được các kiến trúc sư nổi tiếng thế giới tham gia. Chú cũng biết nói là "tiền là một chuyện..", anh thấy khá, nhưng vế sau thì đé0 thể ngửi được. Cái đé0 gì là môi trường hành nghề ở đây, hành nghề đé0 gì, đây là một cuộc thi mà bất cứ 1 kiến trúc sư nào mà đoạt giải và được thi công công trình này cũng đều tự hào, kể cả là Norman,nhá. Có tác phẩm là NQH của một quốc gia, đé0 phải thằng kiến trúc sư nổi tiếng nào trên thế giới cũng có vinh dự đấy đâu. Mang tiếng đi Tây nhiều mà suy nghĩ đé0 khác gì thằng nông dân thất học.
    Còn mấy cái sau thì thôi, anh chán đé0 muốn nói với mày nữa.
  9. mucluc

    mucluc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    446
    Đã được thích:
    0
    Lại có KTS nóng đầu rồi! Đọc kỹ lại từ đầu đi rồi hãy phát biểu nhé! Tốt nhất là hỏi cả cái bác zizu gì đó xem tao với bác ấy đang trao đổi gì nhé? Quan điểm của tao là gì? Đây là lần cuối tao nói với mày!
    Xem ai NGU đây nhỉ?
  10. mucluc

    mucluc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    446
    Đã được thích:
    0
    Bạn này tiệm cận với ý của tôi rồi đấy!
    Bạn newbvn à: tôi biết khi tôi nói ra như thế thì sẽ có KTS không vui. Mỗi người một quan điểm. Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường. Trao đổi để hiểu nhau chứ không phải để phân định ai giỏi hơn ai.
    - Đúng là mỗi một loại nhà nó có chức năng khác nhau thật. Tôi chỉ muốn bạn và mọi người đừng quan trọng hoá nó lên nhiều quá! Cái gì quá đều không hay. Anh bảo là số 1 tôi bảo là số 2 thôi thì sao?
    - Chưa bao giờ tôi có ý nói nhà quốc hội sắp xây theo phương án đoạt giải bô nhếch bô nhác như bạn nói. Tôi nói nó trội hơn trong các phương án dự thi mà! Bạn coi nó thế là xấu lắm à? Bô nhếch lắm sao?
    - Bạn nói tôi so sánh khập khiễng thế bạn so sánh tôi cởi truồng đi xem hát thì có khập khiễng không?
    Phản biện như bạn này thì mới thích chứ đâu lại như cái loại bò thiểu năng trí tuệ có vấn đề về đọc hiểu kia!

Chia sẻ trang này