1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

KHÁM PHÁ THẾ GIỚI ĐÀN ÔNG

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi XacUopVietNam, 15/09/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. theBrick

    theBrick Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Hehe, trên cuộc đời này không có người đàn ông xấu mà chỉ có người đàn ông không có tiền thui. Có tiền có thể mua được cả tỷ đứa con gái, hic ...hic, nhưng điều đó không có nghĩa rằng sẽ mua được hạnh phúc!
    Thay đổi vì sẽ đổi thay...
  2. theBrick

    theBrick Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0


    Đàn ông và những lời tai tiếng

    Đàn ông và phụ nữ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, chính vì thế từ trong sâu xa, có những điều hai giới không thể am hiểu tường tận về nhau. Ta vẫn thường nghe thấy những điều phàn nàn của phái đẹp rằng: đàn ông là những người không chung thủy, đàn ông thiếu sự lãng mạn hay mải mê với công việc mà quên cả vợ con ... cách suy nghĩ ấy cứ ngày một lớn dần, trở thành những ?zthành kiến? của phụ nữ đối với phái mạnh, còn đàn ông thì cứ im lặng và bỏ qua. Có phải đàn ông thực sự bị mang tiếng như vậy không?
    VỀ LÒNG CHUNG THỦY
    Phụ nữ vẫn luôn cho rằng chỉ có đàn bà mớI biết đến sự chung thủy, còn đàn ông thì điều đó gần như không tưởng, đàn ông chúa là mang lặng thói trăng hoa ? Sự thực thì không đúng như vậy, nếu được hỏi chắc sẽ chẳng có người đàn ông nào lại thích yêu người con gái đang mang lòng yêu người khác. Có đến 80% đàn ông rất sợ bị vợ mình cắm sừng hay lấy phải một người con gái thiếu đứng đắn. Chứng tỏ đàn ông cũng là những người yêu chuộng sự chung thủy đấy chứ?
    VỀ SỰ NHẠY BÉN CỦA CẢM XÚC
    Ta chẳng vẫn thường nghe: ?oĐàn bà yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt?. Trong tình yêu phụ nữ nặng nề bày tỏ, thích được chia sẻ, nói chung là phụ nữ thích ?onhìn? thấy thái độ thể hiện tình cảm ?ora mặt? của người khác, điều chinh phục đàn ông nhanh nhất chính là sự đằm thắm, kín đáo, không phô trương lòe loẹt. Với cùng một vấn đề đàn ông sẽ nhìn nó một cách logic và điềm tĩnh hơn phái nữ. Về điểm này không biết ai nhạy cảm hơn ai?
    VỀ CÔNG VIỆC GIA ĐÌNH
    Người đàn ông quá coi trọng công việc khiến người phụ nữ cho rằng: yêu quý công việc hơn cả vợ con. Nhưng đàn ông lại nghĩ khác, từ trong công việc ngườI đàn ông đã tìm được tình yêu của mình. Và cũng từ tình yêu đang có người đàn ông phải phấn đấu để giữ gìn và nuôi dưỡng tình yêu. Nếu chỉ biết yêu thương tổ ấm của mình mà không biết phải làm gì để ?onuôi sống? tổ ấm ấy thì sẽ là một bất hạnh của mỗi người đàn ông.
    VỀ HÌNH THỨC
    Rất có thể, đàn ông không thể hiện mối quan tâm về hình thức của mình một cách bức xúc như phụ nữ nhưng chẳng ngườI đàn ông nào lạI không băn khoăn lo lắng khi cơ thể của mình đang phát phì, mái tóc dần dần bị hói hay một cơ thể kém hoàn thiện như những người đàn ông khác. Chẳng thể mà ngày các các nhà thiết kế tung ra hàng loạt các mẫu mốt, hàng loạt nước hoa, nước gội đầu hay mẫu giày dép để thu hút khách hàng là đàn ông. Và ngày càng nhiều thẩm mỹ viện mọc lên không chỉ riêng cho đàn bà?
    ? Từ những điều bình thường nhất vừa kể trên chúng ta thấy, đàn ông cũng giống như phụ nữ, cũng có tình yêu, sự đam mê, cũng biết lo lắng về bản thân mình giống như phụ nữ. họ mạnh mẽ là thế nhưng sâu thẳm lại gần gũi, tình cảm biết bao. Mong rằng phụ nữ ngày một hiểu thấu về đàn ông hơn nữa để đàn ông được chia xẻ mà bớt đi những điều khó thanh minh bằng lời nói trong con mắt phái đẹp.

    Thay đổi vì sẽ đổi thay...
  3. FelixF2a

    FelixF2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Tôi ngồi trong một góc phòng nhìn những khuôn mặt xa lạ với một sự bực tức khó chịu. Tại sao tôi lại phải phí mất một buổi tối đẹp trời để ngồi đây với những người mà tôi chưa một lần quen biết?
    Mọi chuyện bắt đầu từ tuần trước, khi vợ tôi đưa cho tôi một tấm thiệp mời mà nàng đã mở ra đọc trước (dù là thiệp gởi đến tên tôi!)
    "Đọc đi!" Nàng nói: "Từ cái ông dễ thương ở đầu khu phố mình đó! (Tôi có biết cái ông dễ thương nào đâu!) Họ mời anh đi họp. Và...anh phải đi!" Nàng nói dằn từng chữ cuối cùng.
    Tôi mở ra đọc: "Kính mòi ông đến tham dự buổi họp mặt thường niên của câu lạc bộ dành cho quý ông trong khu phố B. vào lúc 8 giờ tối chủ nhật ngày 30 tháng 9 tại nhà hàng Vườn Địa Đàng."
    Bên dưới là chữ ký của...cái ông dễ thương đó!
    "Tại sao anh phải đi?" Tôi phản đối. "Anh không biết ông này! Anh cũng chưa hề nghe tên cái câu lạc bộ đó! Anh..."
    "Không có ''anh'', ''anh'' gì nữa hết!" Vợ tôi lạnh lùng cắt ngang. "Đây là cơ hội tốt nhất để anh làm quen với những người láng giềng trong khu phố của chúng ta!" Nàng tiếp: "Mình đã dọn về nhà mới ở đây hơn hai tháng rồi mà anh có thấy ''ma'' nào ghé qua thăm mình chưa?"
    "Người ta gặp cô ở chợ và nghe cô cằn nhằn, than thở đã chán ngán quá rồi, sức mấy mà còn dám tới đây chơi nữa!" Nghĩ trong bụng vậy thôi chứ được cho tiền tôi cũng không dám nói ra điều đó. Ngược lại, tôi cất tiếng nhỏ nhẹ:
    "Chắc là họ còn đang thăm dò xem thử tụi mình cư xử ra sao đã..."
    "Hay là người dân ở miền Đông này không được thân thiện như những người bạn quý hóa của anh ở bên kia!" Một giọng chua như dấm của...vợ tôi cất lên.
    "Em! Anh xin em đừng nhắc đến chuyện ấy nữa! Anh đã vì em mà bỏ hết tất cả để dọn nhà qua đây rồi kia mà!"
    "À! Anh muốn nói rằng tất cả là lỗi ở tôi đấy à!" Nàng gào lên. "Ai là người đã gây ra chuyện? Anh trả lời tôi xem!" Nàng chỉ vào mặt tôi và tôi...nín khe! Nàng "hứ" một tiếng lớn rồi tiếp, "Anh phải thấy là anh còn may phước lắm nên tôi đã không bỏ anh đi đó!"
    "Thôi được rồi, anh xin lỗi em!" Tôi nói lí nhí trong miệng.
    Nàng nở một nụ cười tỏ vẻ tha thứ: "Anh sẽ đi dự buổi họp mặt với bộ đồ veste màu nâu cùng với cái cà-vạt vàng mà em đã mua cho anh tháng trước...Và anh sẽ mang đôi giày..." Nàng còn nói nữa với những dặn dò, những sắp đặt cũng như nàng đã từng sắp đặt cho từng phút của cuộc đời tôi trong mười bốn năm qua.
    Đó là lý do tôi có mặt ngày hôm nay ở đây, trong một phòng họp toàn những khuôn mặt buồn bã, u ám, tuyệt vọng. "Phải chăng đây là buổi chuẩn bị cho một đám tang?" Tôi tự hỏi. "Hay đây là câu lạc bộ dành cho những người đã từng tự tử hụt và sắp thử lại một lần nữa?"
    "Tôi nghĩ là mọi người đã đến đông đủ", ông chủ tịch lên tiếng. "Chúng ta có thể bắt đầu. Như thường lệ, theo thứ tự danh sách hội viên. Và mỗi người...một phút!"
    Trong khi tôi còn chưa hiểu ất giáp gì thì một ông khoãng năm mươi tuổi đứng dậy nói trong tiếng thở hỗn hễn: "Năm vừa qua có lẽ là năm tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Vợ tôi bám riết tôi từng phút một, đòi tôi phải mua cho thứ này, thứ nọ để nàng có thể đi lòe thiên hạ. Tôi đâu có đủ tiền để cung phụng tất cả mọi thứ như vậy! Thế là nàng hăm dọa sẽ bỏ tôi. Vì vậy tôi phải vay mượn nhà băng. Một cái áo lông thú, một cái nhẫn kim cương bốn ca-ra...Cũng chưa đủ! Nàng lại muốn thêm nữa! Và tôi lại phải đến nhà băng thứ hai để vay mượn một món nợ khác. Tôi đã cháy túi rồi! Tôi đã..."
    "Hết một phút rồi!" Ông chủ tịch lạnh lùng cắt ngang. "Mời người kế tiếp!"
    Một ông nhỏ thó đứng dậy với vẻ mặt đau khổ: " Vợ tôi đã mời mẹ vợ về ở chung trong nhà chúng tôi được sáu tháng nay. Và sáu tháng này là những giờ phút trong địa ngục của tôi! Trước đây tôi cố gắng chịu đựng mỗi một mình vợ tôi. Bây giờ thì tôi là đầy tớ của hai bà hoàng trong nhà! Suốt ngày tôi chỉ nghe toàn những tiếng cằn nhằn, đay nghiến, chì chiết, trách móc,...Các ông không thể nào hiểu được cái địa ngục mà tôi đang trải qua. Tôi mua quà sinh nhật cho vợ tôi không đúng ý nàng thì mẹ vợ tôi "cắt cổ" tôi trước! Đến sinh nhật mẹ vợ, tôi mua một món bà không ưa thì vợ tôi "cạo lông" tôi cho bà già "chọc tiết"..."
    "Ông còn mười giây nữa!" Ông chủ tịch chêm vào.
    "Tôi muốn kết luận là tôi không thể sống trong căn nhà đó được nữa! Tôi đã hết chịu đựng nổi rồi!" Diễn giả hét lớn.
    "Xin cám ơn ông!" Giọng ông chủ tịch vẫn lạnh lùng. "Mời người tiếp theo!"
    Tôi ngồi không nhúc nhích, trong lòng chết lặng đi vì...sung sướng! Đúng là một ý tưởng tuyệt vời nhất trên đời! Một năm một lần, họp mặt nhau lại, "tố khổ" bà vợ! Còn gì khoan khoái hơn nữa cơ chứ! Vậy mà suýt chút nữa tôi đã tính không đi dự buổi họp này! Suýt nữa tôi đã làm một việc mà có lẽ tôi sẽ phải hối hận suốt đời! Tôi phải cám ơn vợ tôi lần này mới được!
    Buổi họp vẫn tiếp diễn. Và những gì "tốt đẹp" nhất của các bà trong khu phố chúng tôi tiếp tục được trưng bày ra. Có bà thì đã tới người bác sĩ thứ hai mươi để truy tìm một căn bệnh tưởng tượng không bao giờ có! Một bà kia thì đã tông chiếc xe sport mói mua của ông chồng vào bức tường của chính căn nhà của họ ba lần trong năm qua. Còn bà nọ thì chỉ thích ngủ đến trưa và thời gian còn lại trong ngày chỉ dành để ăn nên bây giờ thì thân xác của bà ta "phì nhiêu" gấp đôi ông chồng...
    Rồi cuối cùng, giây phút mong đợi của tôi cũng đã đến. Tôi đứng dậy, nhìn về phía ông chủ tịch-cũng chính là "cái ông dễ thương" đã mời tôi tham dự đêm nay-và cất giọng...run run:
    "Nàng là cô gái xinh đẹp và hiền dịu nhất trên đời mà tôi đã gặp. Nàng là cô thư ký của tôi. Tôi yêu nàng hơn mọi thứ trên đời này. Quý vị có thể hình dung ra được cơn thịnh nộ của vợ tôi như thế nào khi nàng khám phá được cuộc tình của chúng tôi. Quý vị có thể tin là bây giờ bất cứ người nào ở thành phố của chúng tôi cũng đều biết chuyện của tôi với... "con điếm". Phài! Vợ tôi đã gọi nàng là "con điếm"! Và tôi đã phải từ bỏ tất cả công danh, sự nghiêp, tài sản, bạn bè...và trên tất cả, là người con gái mà tôi yêu quý nhất trên đời để di chuyển hàng ngàn dặm tới một thành phố xa lạ. Tất cả chỉ để làm vừa lòng vợ tôi. Nhưng mà nàng nào có tha cho tôi đâu! Cứ mỗi khi có chuyện gì bực mình thì nàng lại..."
    "Hết một phút rồi, thưa ông!" Tiếng ông chủ tịch nhắc nhở.
    "Tôi không thể chịu đựng vợ tôi được nữa!" Tôi gào lên trước khi rời khỏi micro để trở về chỗ ngồi.
    Chưa bao giờ trong cuộc đời ba mươi chín tuổi rưỡi của tôi mà tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu như ở giây phút này. Tôi sung sướng đưa mắt nhìn chung quanh và khá ngạc nhiên khi thấy một gả ngồi cách tôi năm ghế đang gật gù mĩm cười với tôi. Tôi lấy làm lạ vì tôi chợt nhớ ra là ngoài ông chủ tịch, hắn là người duy nhất đã không phát biểu.
    Trong khi tôi còn đang thắc mắc thì ông chủ tịch cất tiếng: "Thưa quý vị đã đến giờ bỏ phiếu!"
    "Bỏ phiếu cái gí?" Tôi giật mình quay qua hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh, cũng là người bị bà vợ giấu mất mái tóc giả mỗi khi ông muốn đi chơi với bạn bè.
    "Ông không biết à? Bỏ phiếu chọn người nào phải chịu nhiều đau khổ nhất với bà vợ của mình!" Ông ta trả lời.
    Dĩ nhiên là tôi bỏ phiếu cho tôi.
    Sau khi kiểm phiếu, ông chủ tịch trịnh trọng tuyên bố với cử tọa: "Người được chọn năm nay chính là vị đã có người yêu xinh đẹp, dịu hiền mà bị bà vợ gọi là "con điếm"; cũng là người đã phải bỏ xứ ra đi hàng ngàn dặm để làm vui lòng bà vợ..."
    Trong tiếng vổ tay vang dội của phòng họp, tôi run run đứng lên, miệng mấp máy mấy lời cảm tạ...Và từng người môt, bước tới bắt tay hoặc ôm chầm lấy tôi với những lời an ủi. Có người còn long lanh ngấn lệ trong mắt...Ôi chao, thật tình tôi chỉ muốn rớt nước mắt theo...
    Sau đó, mọi người kéo ra phòng ăn để uống một ly rượu trước khi chia tay.
    Tôi lại gần ông chủ tịch: "Thật là môt sáng kiến tuyệt vời! Ai là người đã sáng lập ra câu lạc bộ này vậy?"
    "Chính tôi! Và đây là năm thứ ba!" Ông ta trả lời một cách tự hào.
    "Xin lỗi, sao tôi không thấy ông phát biểu?" Tôi hỏi.
    "Rất đơn giản vì...vợ tôi đã mất cách đây hai năm rồi!" Ông ta đáp.
    "Ồ! Xin chia buồn cùng ông!" Tôi vội chuyển đề tài: "À, cái ông đứng đằng kia, lúc nãy khi tôi vừa nói xong thì ông ta cứ nhìn tôi mĩm cười...Ông ta là ai vậy?"
    "Ồ, đó là ông thợ sửa ống nước duy nhất trong khu phố của mình đấy mà!" Ông chủ tịch trả lời.
    "Có phải là ông thợ sửa ống nước-tôi nghe vợ tôi kể lại- mà bà vợ đã bị chết trong một tai nạn thảm khốc và mờ ám năm vừa qua không?" Tôi hỏi.
    Ông chủ tịch nở một nụ cười và nhẹ nhàng vổ lên vai tôi: "Đúng vậy! Vợ ông ta bị tử nạn hai tuần sau khi ông ta được câu lạc bộ bầu chọn năm ngoái!"
    Bài này cháu vừa ăn cắp trên tạp chí về đó
  4. theBrick

    theBrick Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0


    Đàn ông có muốn chiến thắng tính rụt rè, mắc cỡ ?

    Không chỉ có các bạn gái hay mắc cỡ thôi đâu mà rất nhiều đấng nam nhi cũng bị mắc "căn bệnh" này. Khi hiện diện trước đám đông hay tiếp xúc với người xa lạ, bạn cảm thấy rất khó hòa đồng, mặt lúc nào cũng đỏ bừng, ăn nói mất tự tin, "Căn bệnh" nà bắt nguồn từ sự tự ti, mặc cảm, thiếu tự tin vào bản thân, dẫn đến không thấy hứng thú trong xã giao và có khuynh hướng trốn tránh tiếp xúc, tự thu nhỏ mình lại trước mọi người và đánh mất đi khá nhiều cơ hội tốt để khảng định mình.
    Bạn phải làm gì?
    Dù nói thế nào thì vẻ bề ngoài vẫn rất quan trọng. Vì vậy, hãy quan tâm đến phục trang của mình. Ăn mặc đúng cách, hợp mốt sẽ mang lại cho bạn tự tin ở ngoại hình của mình.
    Ăn nói tại sao lại lúng túng ?
    Có thể do bạn thiếu kiến thức về vấn đề nào đó nên không thể tự tin bàn chuyện với mọi người ? Hãy tự nâng cao trình độ hiểu biết bằng cách chăm chỉ đọc sách báo phổ thông, xem phim, hay xem truyền hình ... Các vấn đề thời sự nóng bỏng cũng là mối quan tâm lớn của phái mạnh, không có lẽ gì bạn lại bỏ qua cơ hội được đàm đạo thời sự với các bạn cùng giới. Trước phái đẹp cũng vậy thôi , nếu bạn hiểu thông suốt các vấn đề thì chắc chắn các dịp tiếp xúc, nói chuyện xã giao với phụ nữ sẽ rất dễ dàng, suôn sẻ.
    Nếu trong công việc hàng ngày và trước đồng nghiệp mà bạn cảm thấy rụt rè, mắc cỡ thì hãy nâng cao trình độ nghề nghiệp của mình bằng cách theo học các lớp bồi dưỡng nghiệp vụ. Chuyên môn vững sẽ giúp bạn tự tin hơn trong giải quyết công việc hàng ngày. Bạn cần luyện phong thái ung dung, đĩnh đạc trước đám đông để ngay từ lúc giao tiếp ban đầu bạn đã được mọi người vị nể.
    Phần lớn đàn ông mắc cỡ tự ti, thấy mình qua nhỏ bé trước mọi người. Điều quan trọng là bạn phải thấy được mặt mạnh của mình để phát huy. Có thể mặt này mỉnh yếu hơn người khác nhưng mình lại trội hơn người ta ở mặt khác. Tuy không tự tôn nhưng nhưng nếu bạn tự tin có đầy đủ khả năng để dần chiến thắng, khắc phục những khiếm khuyết tự khẳng định mình sẽ khiến mọ người phải thực sự chú ý đến mình, bị mình chinh phục.
    Bạn cần thiết phối hợp giữa giọng nói, nụ cười và cử chỉ như ánh mắt, vẻ mặt... Một giọng nói truyền cảm, dễ nghe, một ánh mắt tươi vui, thật lòng luôn hấp dẫn phái yếu. Nếu bạn không có khiếu pha trò hài hước thì cũng đừng cố ép mình phải làm điều đó, sự chân thành, thực thà bao giờ cũng được chị em đề cao.
    Dù cho trời không phú cho bạn một ngòai hình như ý nhưng bù lại bạn vẫn còn giọng nói, các đức tính tiểm ẩn trong bạn. Hãy ngửng cao đầu trước mọi người, chinh phục họ bằng giọng nói, cách cư xử đức đổ, tài năng của mình, chẳng có gì phải tự ti mặc cảm cả. Hãy cứ ung dung hòa nhập vào cộng đồng, chắc chắn bạn sẽ chiến thắng được chính mình, chiến thắng căn bệnh rụt rè mắc cỡ .

    Thay đổi vì sẽ đổi thay...
    Được theBrick sửa chữa / chuyển vào 07:42 ngày 09/10/2003
  5. haiauxaxu

    haiauxaxu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2003
    Bài viết:
    164
    Đã được thích:
    0
    LÀM CHỒNG KHỔ THẬT
    Về tới nhà, vừa bước chân qua ngưỡng cửa là tôi bắt gặp vợ tôi đang ngồi chồm hổm lau nhà với miếng giẻ trên tay. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ hai mươi.
    Tôi cau mặt, không nói không rằng lướt ngang qua cạnh vợ như một cái bóng. Tôi cởi bỏ mũ áo, ngồi vào bàn và với tay cầm lên cuốn sách đang đọc dở, nhưng tôi không tài nào đọc được lấy một chữ. Nỗi bực tức trong lòng cứ mỗi phút một tăng. Hừ, đã nói rồi mà không chịu nghe! Như người ta thường nói, bây giờ là đời sống mới rồi, làm gì còn cái cảnh chồng thì nằm khểnh trên giường vắt chân chữ ngũ đọc sách đọc báo như một ông tướng, trong khi vợ phải nai lưng ra làm việc quần quật suốt ngày như một con mọi chung thân.
    Tôi là một thanh niên tiên tiến nên từ lâu tôi đã biết tỏng đã là chồng thì cần phải làm gì. Phải yêu thương và cảm thông vợ nè. Phải đỡ đần vợ một tay, phụ giúp vợ làm việc nhà nè. Lại còn phải tạo điều kiện cho vợ rảnh rỗi, khuyến khích giúp đỡ vợ học tập, trau dồi văn hóa, đọc sách đọc báo... Ối dào, có gì là mới lạ đâu! Chính tôi đã từng phát biểu hàng trăm lần về những điều này trong các buổi hội thảo về gia đình do báo Phụ nữ tổ chức kia mà! Chả thế mà đã một tuần nay tôi đặt ra một cái lịch trong nhà: Từ bảy đến chín giờ tối, vợ tôi được giải phóng khỏi mọi việc vặt vãnh và được tự do thoải mái sinh hoạt văn hoá, đọc sách báo hay xem ti-vi tùy thích, còn tôi, một người chồng mẫu mực, sẽ thay ca cho vợ, cáng đáng hết mọi thứ.
    Vậy mà giờ này, đã bảy giờ hai mươi rồi, cô ta còn ngồi hì hục lau nhà, bảo tôi không giận sao được!
    - Nè, em có thôi đi không! - Cuối cùng, tôi quát lên.
    - Thì để em lau xong đã! Còn chút xíu nữa thôi! - Giọng vợ tôi nhỏ nhẹ.
    - Hừ, còn nửa cái nhà mà la chút xíu! Tại sao hồi chiều em không lau lại để tới giờ này?
    - Hồi chiều em phải rửa chén.
    - Thế trước khi rửa chén thì em làm gì?
    - Em giặt đồ.
    - Thế trước đó?
    - Trước đó thì em phải chữa cái bếp dầu.
    - Bếp dầu, bếp dầu! ?" Tôi cằn nhằn ?" Sao em không nhờ anh chữa?
    Vợ tôi ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác:
    - Thì em đã nhờ anh mấy lần rồi, anh hứa tới hứa lui mà đâu có chịu làm!
    Tôi giật thót người nhưng kịp thời vớt vát:
    - Người ta đã hứa thì ráng mà đợi chớ!
    Vợ tôi tiếp tục cắm cúi lau nhà, tựa hồ không nghe câu nói ngang phè của tôi. Ðiều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cố lấy lại thể diện bằng cách tiếp tục hạch sách:
    - Thế tối hôm qua em làm gì? Em có đọc sách không?
    - Không! - Vợ tôi trả lời với giọng biết lỗi.
    Tôi cảm thấy hả hê liền lên giọng đắc thắng:
    - Ðó, thấy chưa! Lỗi là do em hoàn toàn. Bữa nay thì em còn đổ là tại cái này cái kia, chứ còn hôm qua là tự em từ chối quyền lợi của mình. Anh đã tích cực tạo mọi điều kiện cho em trong khi em thì cứ...
    - Anh quên rồi! Hôm qua khi em vừa ngồi vào bàn thì anh nhờ em ủi đồ cho anh để sáng nay anh đi họp gì gì đó! - Vợ tôi cắt ngang lời buộc tội say sưa của tôi khiến tôi chưng hửng.
    - Nhưng mà tại em! ?" Tôi quyết không chịu thua - Nếu buổi chiều em ủi đồ giùm anh thì buổi tối anh đâu có nhờ em.
    Vợ tôi mỉm cười:
    - Anh lại đãng trí nữa rồi! Chiều hôm qua, lúc em soạn đồ ra tính ủi thì chính anh nhờ em mạng giùm đôi tất bị gián cắn kia mà!
    Cuối cùng, tôi đành thở dài rầu rĩ:
    - Thôi được! Thế còn hôm kia thì sao? Em có thì giờ xem ti-vi chớ?
    - Em có xem.
    Tôi bật ngồi thẳng người dậy như một cái lò xo, mặt mày rạng rỡ:
    - Ít ra thì cũng phải như vậy chớ! Ðó, em thấy chưa! Một khi mà anh đã quyết tạo điều kiện...
    Nhưng vợ tôi không để tôi phấn khởi lâu:
    - Nhưng em chỉ xem có năm phút rồi phải đi công chuyện.
    Tôi nhăn mặt:
    - Sao lại đi đứng lung tung như vậy? Giờ đó là giờ em không phải làm một việc gì hết! Anh đã sắp lịch cho em rồi mà!
    - Nhưng chính anh lại kêu em chạy tới nhà anh Long lấy cây viết máy anh bỏ quên đằng đó về kia mà. Anh nói nếu không có cây viết thì buổi tối anh không làm việc được.
    Lúc đầu tôi tính hỏi tiếp xem những tối hôm kia, hôm kỉa vợ tôi sử dụng cái khoảng thời gian tự do của mình ra sao nhưng sau khi suy tính lại, tôi cho rằng khôn ngoan nhất là im lặng. Rõ ràng là càng tìm hiểu, vấn đề càng có vẻ rắc rối cho tôi.
    - Thôi được - Cuối cùng, tôi quyết định sửa chửa lỗi lầm ?" Em ngồi vào bàn đọc sách đi, đưa giẻ đây anh lau nốt chổ còn lại cho.
    Vợ tôi đứng dậy, cô ta có vẻ không tin đôi tai của mình:
    - Anh lau giùm em thiệt hả?
    - Thiệt chớ! ?" Tôi khẳng định một cách hùng hổ.
    Nhưng khi vừa cầm lấy miếng giẻ, tôi liền vội vàng nhét trả vào tay vợ tôi:
    - Chết cha, không được! Bây giờ anh phải đọc gấp một tài liệu quan trọng để sáng mai đi báo cáo.
    Tôi nhảy bổ lại bàn trước cặp mắt sửng sốt của vợ tôi.
    Vừa lục lọi đống giấy tờ, tôi vừa nói với vợ, lúc này đã lại ngồi xuống sàn nhà tiếp tục kỳ cọ:
    - Em thông cảm cho anh nghe! Em ráng lau cho xong đi rồi đọc sách cũng còn kịp mà! Ái chà, nhưng mà không được! Lau nhà xong em làm ơn khâu giùm cái túi xách cho anh chút, nó bị đứt quai hồi chiều.
    Thế đấy, các bạn! Thật là bực mình! Ðã một tuần nay, mặc dù tôi quyết tâm tạo mọi điều kiện thuận lợi, vợ tôi cũng chẳng hề rảnh rỗi được chút nào. Cô ta cứ bận rộn suốt ngày. Hễ ai mà biết chuyện là bao nhiêu tội vạ lại đổ lên đầu tôi ngay cho mà coi. Mà đâu phải tại tôi là người chồng không biết điều, phải nói là rất biết điều nữa là khác! Thế mới biết làm chồng khổ thật!
    Nguyễn Nhật Ánh
    hic....công nhận làm chồng khổ thiệt các bác hì .... thiệt "xót xa" giùm mấy bác

    Without love...life is meaningless
     
  6. XacUopVietNam

    XacUopVietNam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    3.501
    Đã được thích:
    0
    Đàn ông là một khối hỗn loạn,đàn bà là một khối hỗn độn,hỗn loạn kết hợp với hỗn độn thì thành một khối lúi xùi nhùi lùi xùi bùi
    thích nghi với mọi hoàn cảnh sống là bản năng của sự sinh tồn
    I Love You more than yesterday and less than tomorrow
  7. honey_creek

    honey_creek Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2003
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    0
    Hehe, trên cuộc đời này không có người đàn ông xấu mà chỉ có người đàn ông không có tiền thui. Có tiền có thể mua được cả tỷ đứa con gái, hic ...hic, nhưng điều đó không có nghĩa rằng sẽ mua được hạnh phúc!
    <STRONG><FONT face=Tahoma color=red>Thay đổi vì sẽ đổi thay...</FONT></STRONG>
    [/quote]
    có tiền chưa chắc đã mua được dù chưa bàn đến hạnh phúc hay ko hạnh phúc, nói thế mà được hả, làm như là đồ chơi....
    Ba đồng một mớ đàn ông , giá rẻ bất ngờ, Buy one get 100 free he he he
    Được honey_creek sửa chữa / chuyển vào 01:18 ngày 17/10/2003
    Được honey_creek sửa chữa / chuyển vào 01:20 ngày 17/10/2003
  8. IceBlood

    IceBlood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    610
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vớ được một bài hay tuyệt, vừa đọc vừa... vỗ đùi đen đét, kekeke... post lên cho cả làng chiêm nghiệm tí nhỉ!

    ĐÀN ÔNG TUY RẤT TỒI NHƯNG...

    Tầm mắt của đàn ông cũng rất cao, hay xem tin tức tham khảo, xem tin thời sự, hay quan tâm tình hình thế giới, quan tâm những chuyện trên mặt trăng, trên hoả tinh... Ngay những người đàn ông lái taxi cũng hễ rảnh là bàn chuyện lựa chọn người vào Bộ chính trị, bầu Tổng thống Mỹ, không chọn được ai anh ta cũng lo thay....
    Điều đàn ông sợ nhất là bị người khác hoài nghi năng lực ******** của mình. Đàn ông trước khi chưa cùng một người phụ nữ nào đó chung chăn gối, chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội ba hoa một phen, rằng trong phương diện đó mình hết sảy! Nào là kéo dài bao nhiêu được bấy nhiêu, nào là muốn ào ào thác lũ hay muốn suói mát lượn lờ đều chiều tất..., song khi phải đối diện đao thật súng thật, thì những gã đàn ông to mồm nhất, lại là những gã xoàng nhất. Nào là do giờ phút gay cấn có sự cố, nào là hôm nay tâm lý có vấn đề, bình thường đâu có vậy!
    Đàn ông luôn tỏ ra mình hơn phụ nữ. Muốn mình kiếm nhiều tiền hơn phụ nữ, muốn mình nổi tiếng hơn phụ nữ. Thích làm lãnh đạo, làm cấp trên, thích được sùng bái. Đa phần đều có mộng tưởng hoàng đế, thê thiếp đầy đàn, muốn ai được nấy...
    Đàn ông luôn cho rằng mình rất hấp dẫn phụ nữ, rằng trước đây mình luôn bị phụ nữ tấn công ("mặc dù mình đâu có thích" ), nếu có phải chia tay thì lỗi đều do phía phụ nữ.
    Đàn ông thường rất yêu mình, tuy chẳng ghê gớm gì, song lại rất thích được phụ nữ khen! Đàn ông tuy bề ngoài chẳng để ý lắm đến ăn mặc, nhưng kỳ thực họ lại rất chú ý đến hình tượng khi ra ngoài, họ luôn làm dáng mọi nơi mọi lúc để khêu gợi phụ nữ.
    Đàn ông hiếu sắc, đàn ông với đàn ông khi ngồi một chỗ, chỉ bàn chuyện đàn bà.
    Đàn ông tham ăn, nhìn chung đàn ông ba ngày không có thịt là họ cảm thấy hết sống nổi.
    Đàn ông thích thay đổi ********.
    Đàn ông ham lãng mạn, ham làm đại anh hùng.
    Đàn ông yêu gia đình, yêu cái gia đình đem lại sự tiện lợi cho họ.
    Đàn ông thích văn học, thể thao, đa số chỉ thích cái hay mà văn học, thể thao đem đến cho họ.
    Đàn ông hút thuốc, nhiều khi là để chạy trốn cuộc đời, khi nhả làn thuốc mù mịt, tinh thần họ thoát khỏi thân xác, phiêu lãng tới cõi xa xăm thần bí.
    Năng lực tự sự ở đàn ông kém phụ nữ, khi viết điều gì đó, đàn ông hay vuốt râu, day chân, hay tự vỗ mình. Còn phụ nữ được trời phú cho khả năng biểu đạt trôi chảy, khi vận hành máy tính, họ thao tác rất nghiêm chỉnh chứ không như cánh đàn ông, ngồi một lát là đòi cà phê...
    Đàn ông ham hội hè nhậu nhẹt, khoác lác hơn đàn bà nhiều! Phụ nữ có ngoại tình thường cảm thấy lo lắng không yên, trong khi đàn ông lại tỏ ra rất tự hào, ngoài việc giấu vợ, lại hận nỗi không thể cho cả thế giới biết.
    Đàn ông ghét phụ nữ quá giỏi giang, chỉ muốn họ làm chú chim non quấn quýt, chứ không muốn họ là một phụ nữ mạnh mẽ...
    Đàn ông ít nhiều đều có chút máu chiến hữu, họ hay bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông khác. Người ta lấy vợ anh ta cũng lấy vợ. Người ta có người yêu, anh ta chẳng chịu ngồi yên, hay dở kiếm bằng được người tình, cốt sao bằng bạn bằng bè.
    Tóm lại, đàn ông tuy rất tồi, song vẫn đáng yêu. Đàn ông quả là có hàng ngàn khuyết điểm, song duy có... chuyện ấy là vẫn tốt, vì không ai có thể thay được.
    (Trích lược của nữ nhà văn trẻ TQ - Thiết Ngưng)
    Làm nhấp nước trà cái nào... Khàààà.....!!!...................
    Được IceBlood sửa chữa / chuyển vào 21:50 ngày 28/01/2004
  9. xautraikinhkhung

    xautraikinhkhung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    0
    eo ơi bậy quá !
    Song trong doi song can co mot tam long
    De la gi em biet khong
    De gio cuon di, de gio cuon di

Chia sẻ trang này