1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kháng chiến chống Mỹ và những điều chưa biết

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi dongadoan, 23/06/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. minh_mai

    minh_mai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/02/2003
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    72

    "hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung" là chiến thuật cơ bản của pháo. Tuy nhiên, nó đòi hỏi số lượng nhân viên "kế toán pháo" đông gấp bội. Chiến thuật này đã được áp dụng cực kỳ thành công cở Điện Biên Phủ.
    Tuy nhiên, cả Pháp Mỹ và nhìn chung quân NATO đều không đủ sức thực hiện chiến thuật này, ngay cả với thời máy tính. Cái này là do truyền thống pháo binh của họ. Pháo binh phương Tây vốn ù lỳ, sợ trách nhiệm nên có thể có nhiều máy tính để tính nhưng lại quá ít người có thể quyết định phần tử đó có giá trị. Quân Liên Xô và Nga thì cơ hơn một bậc "hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung", người ta sử dụng các đơn vị pháo cơ động, thay đổi vị trí. Đỉnh cao là Msta, tính toán điện tử, tốc độ bắn điện tử và bắn ngay khi đang di chuyển, pháo có bọc thép, đấu pháo quên sầu. Sau Msta Đức có PzH-2000, còn Mỹ thất bại chương trình Crusader 155mm do phải nhập khẩu kỹ thuật đội giá lên. Nay Mỹ mới công bố thử nghiệm khẩu 155mm FCS, tuy nhiên, các chuyên gia đánh giá đây là chương trình quảng cáo thì đúng hơn, vì thiết kế phần xe (phần duy nhất được công chúng nhìn thấy), quá hài hước.
    To bác Đoành.
    M16 hồi chiến tranh Việt Nam chỉ có tầm 26-27km thôi, tầm gần 50 km là đạn hiận đại sau này. CHiến thắng lừng danh của M46 là Đường 9. Pháo Mỹ to, bắn xa hơn nhưng 175mm M107 là loại pháo cực kỳ tồi. Liên Xô có bản tương tự 203mm nhưng tốc độ bắn cao hơn do có bộ phận nạp đạn, thêm nữa được sản xuất rất ít và được đánh giá là loại pháo có thể bắn đạn hạt nhận chiến thuật, được sản xuất vì mục tiêu đó,
    M107 có tốc độ bắn trung bình 2 phát/phút, nhưng quân giống Vịt chỉ bắn được một nửa chỗ đó. Trong khi đó M-46 là 6 phát/phút bắn lâu dài. M107 nếu làm công sự thì cái công sự to bằng nóc toà nhà cao 2 tầng với cả ngàn khối đất đá, nó có bọc thép nhưng lại chỉ bọc thép động cơ. Tổ chiến đấu của M107 phải trèo lên nóc pháo rất dễ tổn thương, chẳng ai muốn làm công sự có mái che cho con kỳ đà này cả. Đưa M107 vào biên chế pháo binh tấm xa (Mỹ gọi là dã pháo, field gun), là một trong những điều sai nguyên lý-concept, mà Mỹ thì lúc nào cũng sai concept. Phương án dùng M107 cũng như pháo phiếc khác của Mỹ đều là cônng sự cố định, phản lại tính cơ động và "hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung".
    Kết quả, ngoài Đường 9, thì 1975 cũng thể hiện rõ. Một nửa số pháo mất ở Bình Dương trở ra, thôi thì đã rồi. Nửa còn lại mất sạch ở Bình Dương, Biên Hoà và ven Sài Gòn, trong khi các ngài hô tử thủ. Pháo tự hành đàng hoàng, nhưng phải chiến đấu trong công sự khổng lồ thì chiến không được mà chạy cũng không xong. Không so với Msta, chỉ so với ISU-152mm hồi Thế Chiến cũng đã thua cái công sự di động.
    M107 là pháo tự hành đàng hoàng, nhưng lịa phải đắp cả ngàn khối đất làm công sự, thế mới là vô lý. Thà cứ như M-46, khi chiến thì tháo cái xe kéo ra chở đạn cho khoẻ. M-16 cởi truồng nên chỉ cần đắp chục khối đất là được cái công sự siêu kiên cố rồi, đâu như anh mặc giáp cho động cơ nhưng lại bắt tổ chiến đấu cởi truồng trèo lên nóc pháo ca múa, ôm liều rời nặng mấy chục cân. Đạn M46 nổ xa đến trăm mét cũng có thằng tẻo dừng chiến đấu,. lỡn mảnh nào cắm vào cái túi liều đang ì ạch bê lên thì đi cả tổ chiến đấu với cả pháo.
    Nếu M107 muốn làm công sự to thì ôi trời, lại vấp phải vến đề chạy không được. Một là bộ binh nó chả cần đấu pháo mà nó trèo lên chiếm pháo, hai là thời gian xây dựng công sự lâu, ông xây xong thì mỗi khẩu M-46 đã có đến 200 cái công sự bắn cho cái mục tiêu cố định to đùng kia nát bét, trước khi M107 biết M-46 ở đâu.
    Trong khi đó với cái công sự vài chục khối đất và lính pháo chỉ cần đội mũ sắt áo vải của M-46, M107 phải bắn cách công sự M-46 vài mét mới làn tổn hại nhè nhẹ, chủ yếu là đất đá làm tối mắt. Còn muốn diệt gọn thì phải làm đạn rơi trùng vào pháo địch, điều đó với pháo tầm xa xác suất xấp xỉ không.
    Khẩu đáng gọi là dã pháo, field gun là khẩu pack gun 105mm thì lại có nguyên lý quá cổ, từ thời nội chiến Mỹ. Quân Mỹ dùng khẩu này như pháo cố định foot-gun hay kéo theo trận đánh. Trong khi đó, khẩu cùng chức năng ML-20 đã ra đời từ đầu Thế Kỷ 20, sau đó, các khẩu 122 Đ-30 hay 152mm có nòng trung bình chấm dứt chức năng của pack-gun. Khi tấn công chính quy công sự kiên cố thì dùng chúng như assault-gun (pack-gun), bắn trực tiếp chính xác đạn nặng vào công sự tiền duyên. Nhưng do nòng khá dài nên dùng bắn gián tiếp cũng tốt. Liên Xô chỉ còn những khẩu pháo có chức năng như pack-gun là các pháo chống tăng nòng rất dài, tuy nhiên chức năng chính là phục kích xe tăng. Liên Xô và Đức thống nhất như vậy, Tầu có cải tiến thì cũng là cối 82mm bắn ngang nặng chỉ 600-700kg. Chức năng hỗ trợ bộ binh chiến trường thì Liên Xô và Đức từ lâu đã đưa lên xe cơ giới, nay là cuộc cách mạng mới với khẩu 2A46 30mm bắn 550-800 phát/phút/một nòng.
    Trình độ đánh giá pháo tụt hậu 1 thế kỷ nên M-46 nòng nhỏ tầm bé hơn làm mưa làm gió.
  2. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Lão Mình Mai ngực bự này có bà con gì với nhà bác học Huy Phúc không dzị?
  3. dangnghia

    dangnghia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.800
    Đã được thích:
    0
    Hay thế này mà ko dùng (hay ít dùng) ở chiến trường Tây Nam nhở. Mà cũng đúng, Campuchia đi vài mét đụng quả mìn, bao nhiêu quả này bắn cho đủ. Nhưng mà ít ra mang đi, lúc đụng trận với giặc làm vài quả, anh em xung phong cho nó... yên tâm
  4. PVNhanDan

    PVNhanDan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/02/2008
    Bài viết:
    293
    Đã được thích:
    0
    có bạn trẻ nào nghe đến những trạm "hộ lý" của QĐND dọc đường trường sơn thời nội chiến Việt Nam chưa ?
  5. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59
    Hơ hơ...nội chiến gì ở đây...
  6. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Lại có ông thích leo cây rồi!
  7. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Bác Đoàng ơi, hết bí mật rồi sao?
  8. fddinh

    fddinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    1
    Lại có bố muốn ca bài "chị trâu con chó" rồi.
  9. dongadoan

    dongadoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    2.508
    Đã được thích:
    3
    Hay thế này mà ko dùng (hay ít dùng) ở chiến trường Tây Nam nhở. Mà cũng đúng, Campuchia đi vài mét đụng quả mìn, bao nhiêu quả này bắn cho đủ. Nhưng mà ít ra mang đi, lúc đụng trận với giặc làm vài quả, anh em xung phong cho nó... yên tâm
    -------------------------------------------------------
    Hì, cái này chỉ dùng để mở cửa cho xe tăng, bộ binh đánh địch phòng ngự trong công sự kiên cố thôi, bác ạ! Đánh kiểu du kích, tao ngộ chiến, vận động chiến,...thì nó chả có tác dụng gì!
    Giải thích thêm một tí về bộ FR này! Trước khi có nó, muốn đánh địch phòng ngự trong công sự kiên cố (có hàng rào dây thép gai các loại như: cũi lợn, mái nhà,... và bãi mìn chống tăng, chống bộ binh, chông,...) bộ đội ta thời chống Pháp dùng phương pháp: Bộc phá liên tục - Có nghĩa là tổ bộc phá mở cửa từng người một ôm gói bọc phá lên đặt vào hàng rào, điểm hỏa --> mỗi người phá được mấy mét.

    Sau 1950, có viện trợ của các nước XHCN, có kinh nghiệm 302 (tên mật các kinh nghiệm của quân Chí nguyện TQ tại Triều Tiên) thì ta dùng: Bộc phá ống. Bộc phá được gói buộc, đúc thành lượng nổ dài (hàng mét), nối với nhau bằng khớp. Từng người trong tổ bộc phá vác ống bộc phá nhét vào hàng rào, người sau lên nối ống và đẩy sâu thêm vào trong hàng rào. Đủ độ dài thì điểm hỏa, cả ống bộc phá có khi dài hàng chục mét nổ đồng loạt sẽ phá tan hàng rào, kích nổ mìn,...mở cửa cho bộ đội xung phong.

    FR hoạt động theo nguyên lý sau: Động cơ kéo (động cơ DKB hoặc K-13) được đặt trên giá phóng, tùy chiều sâu bãi vật cản mà điều chỉnh góc tầm. Động cơ kéo được điểm hỏa sẽ bay ngang qua bãi vật cản, kéo theo sau nó là một loạt lượng nổ dài (gần giống bộc phá ống) được gắn kết với nhau bằng cáp liên kết kiêm dây điểm hỏa, cuối loạt lượng nổ dài, dây cáp được cố định bởi cọc ghìm có tác dụng ghìm động cơ không bay quá khoảng cách cần thiết. Loạt lượng nổ dài được kéo vắt qua cả bãi vật cản sẽ bị điểm hỏa tức thời, nổ phá hàng rào, bãi mìn với chiều sâu cả trăm mét.
    Ưu điểm của FR:
    - Đỡ tốn sinh lực. Việc liên kết bộc phá ống dưới làn đạn địch dứt khóat là nguy hiểm rồi.
    - Khả năng phá nổ cao hơn, chắc chắn hơn. Liên kết bộc phá ống rất khó, nhất là khi người lính phải bò dưới hỏa lực.
    - Phạm vi (cả chiều sâu lẫn bề rộng) quét vật cản lớn hơn.
    Nhược điểm: Xem bài trước!
  10. abtomat47

    abtomat47 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2008
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    1
    Đc Đoàn ơi tui có một số thắc mắc về VNW
    1-Xe thiết giáp M-118 là xe gì?
    2- Chính sách thuế má của MTGPMN ra sao?
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này