1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khánh Ly tâm tình trong DVD Thuở Ấy Mưa Hồng

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi TCSKL, 31/12/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Khánh Ly tâm tình trong DVD Thuở Ấy Mưa Hồng

    Khánh Ly tâm tình trong DVD "Thuở Ấy Mưa Hồng" .

    1. Tuổi Đá Buồn:

    Trời còn làm mưa ? mưa rơi mênh mang
    Từng ngón tay buồn ? em mang em mang
    Đi về giáo đường ?ngày chủ nhật buồn
    Còn ai còn ai ?.


    Khoảng thời gian đó cũng là lúc mỗi chiều tôi phải tới nhà thờ Chánh tòa Dalat để học giáo lý . Và đúng, bài ?oTuổi Đá Buồn? là 1 trong những bài hát nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã tập cho tôi cùng lúc với bài ?oXin mặt trời ngủ yên?, bài ?oTiếng Hát Dạ Lan?, bài ?oPhúc âm Buồn?. ?oTiếng Hát Dạ Lan? sau này ông đổi thành ?oDấu Chân Địa Đàng?, ?oPhúc Âm? thật ra lúc đầu tiên chỉ có cái tựa là ?oPhúc Âm? nhưng tôi nhìn cái bản thảo của ông để trên bàn, và vì tinh nghịch cho nên tôi thêm chữ ?obuồn? ở đằng sau và tôi cũng không ngờ là khi ông in ra thì ông vẫn giữ chữ ?obuồn? đó cho bài ?oPhúc Âm Buồn? .

    Tôi phải nói một cách khẳng định là ông chưa hề bao giờ nói rằng bài hát này ông làm cho người này, hoặc bài hát kia ông làm cho người nọ. Có thể sau này bạn bè dựa vào những những bài hát đó, vào những khoảng thời gian đó mà gán ghép những bài hát ông viết cho một người nào đó ông được quen biết trong thời gian bài hát được thành hình. Nhưng chính vì cái điều ông không nói là viết cho ai cả cho nên mỗi khi tôi trình bày những bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi đều có cái cảm tưởng là ông viết bài hát đó cho tôi, và tôi đã hát bằng tất cả sự rung động thật thà nhất của trái tim mình.

    2. Như Cánh Vạc Bay:

    Năm 67 tôi gặp lại ông ở Sàigon, ông đưa cho tôi bài ?oNhư Cánh Vạc Bay?, ông kể lại một kỷ niệm đẹp đã xảy ra trong khoảng thời gian ông ghé thăm Dalat. Đó là một buổi chiều ông và một người con gái, không biết là ai, đi dạo chơi ở trong rừng, và ngừng chân ở bên một con suối nhỏ, ông ngồi nghỉ ở gốc cây và nhìn theo người con gái đó với đôi chân trần đã bước đi qua con suối nhỏ, nắng ? vàng rực rỡ trên mái tóc, và trên toàn thân của người cô gái đó, gió thổi tung bay tà áo và mái tóc của cô. Ông giữ cái hình ảnh đẹp của người con gái đó và viết tình khúc ?oNhư Cánh Vạc Bay?

    Suối đón từng bàn chân em qua
    Lá hát từ bàn tay thơm tho
    Lá khô vì đợi chờ
    Cũng như đời người mãi âm u

    Nơi em về ngày vui không em
    Nơi em về trời xanh không em
    Ta nghe từng giọt lệ
    Rớt xuống thành hồ nước long lanh.



    3. Mưa Hồng:

    ?oMưa Hồng? là một ca khúc đẹp, đẹp cả về nội dung và ta thấy cả cái hình thức thật là tuyệt vời bởi vì chúng ta khó có thể tìm ở đâu được hàng cây hai bên đường giao nhau như hai người tình đang cúi đầu lại thật gần nhau, đó là những hàng cây phượng vĩ, và bóng những người con gái khi tan trường về thì đi giữa những hàng cây đó, một cơn gió mạnh thổi đến và hoa phượng đã rơi, đã bay như lấp lối, như ngăn chân người con trai đang đứng ngó theo bóng dáng của những người con gái xinh đẹp đi học về. Đường phượng bay mù không lối vào..hàng cây lá xanh gần với nhau..

    Rồi Em đi về cầu mưa ướt áo?cái điều đó mình có thể hiểu là ?oem đi về em đi qua chiếc cầu và trời bỗng đổ mưa?, nhưng mình cũng có thể hiểu là ?oem đi học về khi đi ngang chiếc cầu đó em mong cho trời đổ mưa?, bởi vì hãy tưởng tượng chiếc áo dài của người con gái Việt Nam đẹp như thế nào và khi trời đổ mưa chiếc áo đó sẽ để lại những hình ảnh tuyệt vời dưới con mắt của một người đứng dõi nhìn theo bóng dáng của người con gái đó ??

    Đồng thời qua cái đẹp của bài hát, của những hình ảnh của những bông hồng đã đi và quanh cuộc sống ông tìm ra cái chân lý ?oCuộc đời rất là ngắn ngủi. Tình yêu thì vô cùng nhưng cuộc sống thì hữu hạn?, và do đó ông mới thấy rằng cuộc đời đó ngắn lắm cho nên chúng ta đừng nên hờ hững với cuộc đời, từ cái chân lý đó ông đã sống với, sống cho, sống cùng với hạnh phúc, với khổ đau với mọi người trong mọi hoàn cảnh, mọi tình huống cho đến cuối cùng.

    Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
    Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
    Em đi về cầu mưa ướt áo
    Đường phượng bay mù không lối vào
    Hàng cây lá xanh gần với nhau

    Người ngồi xuống xin mưa đầy
    Trên hai tay cơn đau dài
    Người nằm xuống nghe tiếng ru
    Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ



    4. Chiều vàng:

    Tôi đã nói về cái nguyên nhân thúc đẩy tôi chọn nghiệp dĩ ca hát, mặc dù không bao giờ tôi nghĩ là tôi sẽ được gọi là ?oca sĩ? và được nhiều người yêu thương . Nhưng ngay từ nhỏ, có thể nói là tôi biết nói cùng lúc với tôi biết hát. Tại vì từ trận đói 45, gia đình chúng tôi chạy mãi đi mãi ở trong rừng suốt 5 năm như vậy. Và bố tôi thì cứ chiều nào ông cũng ủ tôi trong chiếc áo bông mặc dù giữa rừng già hay là giữa những làng xóm nghèo nàn ở miền Bắc nơi chúng tôi đi qua, ông ôm tôi lên đồi và với cây đàn mandoline ông hát những tình khúc tiền chiến, mà tôi nhớ nhất là bài ?oChiều Vàng? của nhạc sĩ Nguyễn Văn Khánh.

    Sau này khi tôi trình bày cái bài hát đó ở phòng trà Anh Vũ thì tôi ước mong là trong số những người ngồi nghe có sự hiện diện của bố tôi nhưng rất tiếc lúc đó tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi !

    Và chắc chắc là bố tôi cũng không thể hiểu được, không bao giờ nghĩ đến rằng những bài hát đầu đời của ông đã gây một ấn tượng rất là sâu đậm trong lòng tôi như thế nào, bởi vì đó là những bài hát quá buồn cho một đứa bé ? và những cái ảnh hưởng của những nỗi buồn trong tình khúc ?oChiều Vàng? có lẽ đã, đang và sẽ theo tôi đến suốt đời

    Trên đồi xanh chiều đã xuống dần
    Mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng
    Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời
    lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn
    buồn xa vắng buồn lòng thầm nhớ tới người
    Chiều xưa cũng trên đồi cùng ta
    Người đã ước nguyền rằng đời riêng có ta
    Lời đó còn đâu?


    5. Ngủ Đi Con:

    Nếu xét về trên phương diện lịch sử, thì lịch sử là lịch sử không ai có thể thay đổi, hay bẻ cong, hay vo tròn hay bóp méo. Thì cuộc chiến Việt Nam là cuộc nội chiến giữa hai miền Nam Bắc, là cuộc tương tàn giữa hai miền Nam Bắc đã được lịch sử ghi lại và trong lòng của tất cả người Việt Nam cả hai miền Nam Bắc, tôi nghĩ là không ai có thể quên cái giai đoạn đó, một giai đoạn có rất nhiều mất mát cho cả hai phía: miền Bắc và miền Nam. Đương nhiên những mất mát đó không thể nào tránh khỏi trong tất cả những cuộc chiến, người mất chồng, người mất con, nhưng đứa trẻ mất cha. Người ta có thể quên đi những cuộc vui, nhưng những nỗi buồn khi đã trở thành những vết thương thì dẫu có lành cũng để lại dấu vết trên da thịt và trong trái tim của tất cả những người Việt Nam

    Hò ho ho hó.. ho ho hò, con ngủ, ngủ đi con
    Đứa con của mẹ da vàng
    Ru con ru đạn nhuộm hồng vết thương
    Hai mươi năm .. đàn con đi lính
    Đi rồi không về, đứa con da vàng của mẹ
    Ngủ đi con ...


    Nguồn DVD "Thuở Ấy Mưa Hồng"
  2. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    6. Em Đi Trong Chiều:
    Năm đó tôi mới ngoài hai mươi, tôi gặp anh rất là tình cờ trong một buổi hát khao quân sau trận Hạ Lào. Rồi thời gian qua đi, đến năm 74 tôi tình cờ gặp lại anh khi tôi ra Huế để thăm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn . Tôi không phủ nhận cái điều là ?otôi yêu anh và anh yêu tôi?. Đó là tình yêu đầu tiên của tôi ở lứa tuổi ngoài hai mươi, gần ba mươi, tôi mới biết thế nào là tình yêu. Cuộc tình của chúng tôi cũng khốc liệt như cuộc chiến , mặc dù chúng tôi chỉ được gặp nhau không quá mười lần, đôi khi ngồi tại phi trường và nói chuyện với nhau rồi tôi lên máy bay trở vào Saigon, còn anh anh trở ra mặt trận .
    Anh kẹt ở bãi biển Sơn Chà, Đà Nẵng, và khi Đà Nẵng mất anh không trở về. Tôi có hỏi thăm, tôi đi tìm ở các nơi nhưng không ai thấy anh, không ai nói được một điều nào đích xác về sự mất tích của anh. Tôi đã sống với cái hy vọng được gặp lại anh trong suốt 15 năm, và phải qua mười lăm năm đó, tôi phải tự nói với mình ?oQuả thật anh đã chết, anh đã không còn nữa ??
    Tôi vẫn tôn thờ cái hình ảnh và tình yêu đó là bởi vì đó là tình yêu đích thật mà tôi có trong đời sống của tôi.
    Em đi qua cầu có gió bay theo
    Thổi bùng khăn tang trắng giữa khung chiều
    Em đi qua cầu có lá xôn xao
    Một giòng sông sâu chở hồn thương đau
    Em đi qua cầu chở chiều trên vai
    Ngậm buồn trên môi trái tim đã hoài
    Một người nằm xuống,
    Một người nơi đây

    7. Diễm Xưa:
    Dạ đúng, tôi có được một cái may mắn là đi hát gần như khắp mọi nơi trên thế giới. Nhưng tại sao tôi lại được người Nhật thích ! Thật ra người Nhật thích nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và tôi được thích..tôi được họ mời, họ đón nhận, và họ để ý đến là qua nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và với sự giới thiệu, gửi gấm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Khi họ mời ông đi qua tham dự Hội Chợ năm 1970. Bởi ông đi không được, cho nên ông giới thiệu tôi với đài truyền hình NHK. Và kể từ đó tôi được người Nhật coi như là tiếng nói chính thức trong nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
    Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
    Làm sao em biết bia đá không đau
    Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
    Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

    9. Hạ Trắng:
    Tôi nhận được một bó hoa từ một nữ danh ca rất nổi tiếng ở bên Nhật là bà Takiko Kato, bà là người Nhật Hoa và bà có một đời sống mà cái hoàn cảnh, những điều xảy ra nó gần gần giống như đời sống của tôi, do đó bà rất thích tôi và chúng tôi gần như là kết nghĩa chị em với nhau . Sau nhiều năm gặp lại bà vui mừng và tôi nhắc đến bó hoa bà gửi tặng tôi năm 70 thì bà cười và bà mời tôi tham dự buổi trình diễn Nhạc Hội Mùa Hè của bà, bà nói là bà sẽ từ giã khán giả và tôi được cái may mắn trở lại Nhật để hát cùng với bà Takiko Kato trong buổi trình diễn Nhạc Hội Mùa Hè đó của bà. Bà viết tặng tôi một bài hát, bà lấy cái tựa là ?oĐừng nói giã từ, chứng ta sẽ gặp lại nhau? ?oDon?Tt say good bye ! See you again !?

    Gọi nắng! Cho tóc em cài ? Loài hoa nắng rơi
    Nắng đưa em về ? Miền cao gió bay
    Áo em bây giờ ?. Mờ xa nẻo mây
    Gọi tên em mãi ?. Suốt cơn mê này...

    10. Quỳnh Hương
    11. Ru Tình:

    Tôi nghĩ rằng nếu quả thật nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có một tình yêu dành cho một người nào đó thì chỉ có một mà thôi và người đó là mối tình đầu tiên của anh, như quý vị và các anh chị đã biết, đã nghe ?oDiễm Xưa? thì Diễm là tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của anh. Trên hết anh dành tất cả tình yêu của anh cho bà mẹ vì bà là mẹ nhưng đồng thời cũng là người bạn của anh. Anh thường hát cho bà nghe những ca khúc anh vừa sáng tác, đôi khi bà góp ý ở chỗ này đôi khi bà góp ý ở khúc kia. Thì ?oRu Tình? khi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết, bà không còn nữa, thì tôi nghĩ là anh ru tình yêu của anh, chứ anh không ru tình yêu của ai cả . Mặc dù vậy, nhưng chính vì cái điều anh không ru tình yêu của ai cả cho nên mọi người khi hát vẫn có cái cảm tưởng như là ?oô nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết bài này cho tôi?. Đó là cái cảm tưởng chung của mọi người biết anh. Và cái cảm tưởng chung của mọi người khi nghe nhạc của anh, những người biết anh thì nghĩ rằng, như tôi chẳng hạn, thì nghĩ rằng bài này có mình trong đó . Còn những người không biết anh thì họ cảm thấy là họ được an ủi ? xin em ngồi yên nhé?.tôi tìm cuộc tình cho? ?oem cứ đi đi em cứ vui chơi trong cuộc đời này đi rồi một lúc nào đó khi em trở về, em không còn gì nữa em đừng than khóc, đừng buồn đau, em cứ ngồi đó tôi sẽ đi tìm cho em một cuộc tình, hay tôi sẽ tìm cho em một tình yêu?. Có thể tình yêu đó là tình yêu của một người cha, của một người anh, tình yêu của một người bạn, nhưng đó là một nỗi an ủi cho người con gái khi mà người ta đã mất hết . Và đó là lý do mà tại sao mà nhiều người yêu nhạc phẩm ?oRu Tình?
    Ru em đầu cơn gió, em hong tóc bên hồ
    Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi thơm quá
    Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa
    Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa Thu
    Ru khi mùa mưa tới, ru em mãi yêu người
    Ru em hoài bé dại, một hồn thơm cây trái
    Ru em chờ em nói, trên môi tình thoát thai
    Ru em ngồi yên đấy, ru tình à ..ơi

  3. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    12. Tôi Ru Em Ngủ:
    Khi tôi biết anh đến Canada, dĩ nhiên là tôi không thể không đến được, bằng bất cứ mọi giá tôi phải bay đến gặp anh. Bởi đó cũng là cái điều tôi ao ước trong rất nhiều năm. Tôi đến dẫu là chỉ được nhìn thấy anh mà không nói gì cả, thường thường thì anh và tôi nhiều khi ngồi với nhau cả một ngày, đi với nhau cả một buổi cũng chẳng nói với nhau một điều gì, nhưng tôi hiểu những điều anh muốn nói, thật là tình cờ ở những khúc hát tự nhiên buột ra khỏi miệng anh, và anh cũng hiểu là tôi đã nắm bắt được cái ý mà anh muốn tôi phải hiểu. Do đó chúng tôi có rất nhiều ngày tháng, giờ phút im lặng bên cạnh nhau, đi với nhau, có lẽ là suốt cả một cuộc đời. Sự im lặng nhưng là sự im lặng chia sẻ và đồng cảm đồng điệu giữa nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và tôi đã có từ những giây phút đầu cho đến mãi sau này .
    Kỷ niệm đẹp thì khi anh được tòa đại sứ Canada hỏi là ?oTại sao mà vous lại xin vào Canada?. Thì anh nói, anh kể lại cho tôi nghe, anh nói rằng lúc đó anh cười và anh bảo rằng ?otại vì tôi muốn thấy tuyểt, tôi chỉ thấy tuyết trong phim ảnh, trong hình thôi, tôi chưa bao giờ thấy tuyết thật cả? ! Khi anh đến Montréal là tháng ba, thì thường thường tháng ba không còn tuyết nữa, vậy mà sau cái ngày tôi đến gặp anh thì trời tự nhiên tuyết đổ, chỉ trong một đêm thôi là tuyết phủ đầy tất cả những mặt hồ, phủ dầy tất cả những cái băng đá ở công viên và những bãi cỏ, thì tôi với anh, hai anh em lặng lẽ đi trên tuyết, ngồi trên tuyết và đùa với những con sóc nhỏ.
    Anh vẽ tôi, khi tôi đang ngồi ăn, trên tờ giấy napkin. Anh vẽ tôi khi tôi đang vô tình ngồi đấu láo với bạn bè, rồi có một lúc tự nhiên tôi đang bới tóc tôi bỏ tóc ra thì anh la lên, anh nói: ?oTại sao lại bỏ tóc ra?? Ồ tôi nghĩ là anh luôn luôn anh thích tôi bới tóc với một cái bút chì găm ở sau búi tóc đó, thì tôi lại búi tóc lại cho anh.
    Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Anh thấy một người Canadian đi qua đội một cái nón, anh chỉ anh nói: ?oÔ cái nón đẹp quá !? thì lập tức nhà tôi chạy theo cái người đó, thì tôi với anh đi vào trong quán café, một lát sau nhà tôi chạy trở lại đưa anh cái nón và anh rất là ngạc nhiên: ?o Ủa Đoan, sao toa tài quá vậy? Làm sao mà toa lấy được cái nón này? Thì nhà tôi cũng nói giản dị thôi, nhà tôi bảo là ? thì Đoan hỏi cái ông đó, ông đó nói là cái nón này bây giờ nó không có ra nữa, ông ta mua từ cách nay cũng hai năm rồi, nhà tôi mới hỏi là bây giờ ông có thể bán lại cho tôi cái nón đó được không? Thì ông kia thấy là cái nón đó ông đã đội rồi, bây giờ có người muốn mua, ông đồng ý liền ông bán cho nhà tôi cái nón đó liền, mấy chục tiền Canadian gi đó và nhà tôi thì rất là sung sướng cầm cái nón đó tặng lại cho nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
    Những cái điều nho nhỏ như vậy làm cho ông rất là vui và ông nói ?oThôi Đoan ngồi nghỉ đi, mình uống ly café hay ly rượu gì đó một tẹo?, ông hay dùng chữ ?omột tẹo?, tôi không hiểu cái chữ đó tiếng Bắc hay là tiếng Trung nhưng ông hay dùng ?omột tẹo rồi mình đi về nhà ăn cơm?.
    Tôi ru em ngủ một sớm mùa đông
    em ra ngoài ruộng đồng
    Hỏi thăm cành lúa mới
    Tôi ru em ngủ một sớm mùa thu
    em đi trong sương mù gọi cây lá vào mùa

    13. Biển Nhớ:
    Đúng là tôi đã trình bày cả mấy trăm bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Và mỗi bài đều? Ở mọi nơi đều để lại cho tôi những cái kỷ niệm, nhưng có một kỷ niệm mà tôi nhớ là khi bức tường Bá Linh nó mới chỉ được đục 1 cái lỗ nhỏ thôi, nghĩa là vừa đủ để cho người đi qua là chúng tôi đã có mặt, bởi vì lúc đó chúng tôi đang ở bên Đức , và đã có mặt, để đi qua Đông Đức để hát cho những người Việt Nam nghe, đó là những người Việt Nam từ Việt Nam đi qua bên đó để làm việc . Một buổi hát rất là cảm động, và mọi người, một em gái - nói là em bé tại vì tôi lớn nên tôi gọi là em bé - đã tặng cho tôi một cái hoa, một cành hồng giả làm bằng nhung, em cho biết là mặc dù bị cấm đoán nhưng mà em và các bạn vẫn đến để nghe chị Thanh Tuyền và chúng tôi hát. Rồi em cho biết quê em ở Hà Nội, rồi em khóc, rồi tôi khóc, rồi cả hội trường khóc, ban nhạc khóc, ca sĩ khóc, tất cả mọi người cùng khóc cả . Buổi hát diễn ra rất là cảm động vì như có một sự linh thiêng, rất Việt Nam, rất là nhân bản đã nối kết những người hát và những người nghe.
    Sau cái buổi trình diễn đó, tôi nhớ mãi là có hai em trai mà tôi không còn nhớ tên, đã mang lại đãi chúng tôi một nồi cháo gà, không biết hai em nấu từ lúc nào, hay là mua ở đâu hay nhờ ai? Rồi đến khi chúng tôi ăn xong và chúng tôi đi về, đi trên đường từ rạp về đến chỗ mình ở thì tôi thấy hai em đó đi, giữa mùa đông lạnh căm, tuyết rơi như vậy, hai em cầm cái nồi không và đi giữa đường, vẫy tay chào chúng tôi.
    Những người Việt Nam làm việc bên Đông Đức ở trong một chung cư, ở khoảng tám chín mười tầng gì đó . Ngày hôm sau khi chúng tôi ra về, thì có những cái cửa sổ mở ra và trên đó có những chiếc radio lớn, nhỏ nhiều cỡ, để ở trên cái bệ cửa sổ và bài hát được mở ra là bài ?oBiển Nhớ? của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, như là để chào chúng tôi vậy hay là ý muốn nói rằng họ sẽ nhớ chúng tôi nhiều như chúng tôi sẽ nhớ họ mãi, thì chị Thanh Tuyền và tôi phải xuống xe để vòng tay vẫy cám ơn nhưng người Việt Nam làm việc ở Đông Đức.
    Sau này một số người ở các trại tị nạn cũng kể cho tôi nghe là ở các trại tị nạn mỗi khi mà có những người được đệ tam quốc gia nhận cho định cư thì bài ?oBiển Nhớ? cũng được sử dụng để người ở lại tiễn người ra đi . Cho nên mỗi lần tôi đi trình diễn thì bao giờ bài ?oBiển Nhớ? cũng được yêu cầu, và tôi đoán là chín chục phần trăm là những người đã đến Mỹ từ các trại tị nạn, bởi vì đó là một kỷ niệm mà họ không bao giờ quên qua tiếng nhạc, qua bài hát ?oBiển Nhớ? của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn .
    Ngày mai em đi
    biển nhớ tên em gọi về
    gọi hồn liễu rũ lê thê
    gọi bờ cát trắng đêm khuya
    Ngày mai em đi
    đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
    sỏi đá trông em từng giờ
    nghe buồn nhịp chân bơ vơ

    14. Gia Tài Của Mẹ:
    Khi tôi bắt đầu trình bày những ca khúc da vàng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thì tôi biết một điều là những ca khúc này làm không phải để cho một người hát mà để cho nhiều người hát, thí dụ như bài ?oNối vòng tay lớn? thường được các anh em sinh viên trong những buổi hội họp hay là trại hè hát, các bạn trẻ trong Gia Đình Phật Tử, trong các Gia Đình Công Giáo, mỗi lần họp trại hè cũng ngồi nối vòng tròn như vậy và hát ?oNối Vòng Tay Lớn? . Và khi phái đoàn sinh viên Việt Nam du học từ ngoại quốc trở về thăm Việt Nam, thì cũng cùng nhau hát cái bài ?oNối Vòng Tay Lớn? bởi vì những chuyến đi đó được Đệ Nhị Cộng Hòa đặt cho một cái tiêu đề, được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và ông Hoàng Đức Nhã mở đầu cho một cuộc trở về của những sinh viên Việt Nam du học ở hải ngoại với cái tựa là ?oNối Vòng Tay Lớn? .
    Trong cuộc chiến ý thức hệ giữa hai miền Nam Bắc, như tôi và quý vị chúng ta cùng thấy là chúng ta đã mất mát quá nhiều. Một cuộc chiến mà theo tôi không có người thắng mà cũng không có người thua, chỉ là giữa anh em với anh em đánh nhau, giết nhau. Cũng như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nói rằng ?~Hãy lật xác quân thù ra thì thấy mặt người Việt Nam trên đó?. Và dẫu thế nào đi chăng nữa thì ông cũng nghĩ rằng cái ước mơ thanh bình sau cuộc chiến là những điều ông mơ ước và cả dân tộc mơ ước . ?oChúng ta hãy giữ gìn mãi cái gia tài của mẹ, dù đó là một gia tài, một đất nước đã tan hoang, đổ nát nhưng chúng ta hãy xây dựng lại cho quê hương của chúng ta đẹp đẽ hơn, tự do hơn, thanh bình hơn, no ấm hơn? . Đó là cái mơ ước không phải riêng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà của tất cả những người Việt Nam và qua những ca khúc da vàng là những ca khúc đầy nhân bản .
    Và như thế đó, nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vẫn được nhiều người hát, nhiều người nhớ đến, nhiều người ở mọi lứa tuổi, mọi giai cấp. Bởi nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã cho chúng ta tình yêu đôi lứa ở tuổi thanh xuân, và cũng đã chia sẻ với chúng ta những mơ ước của một người Việt Nam về tổ quổc, về quê hương, về một đất nước Việt Nam. Cái mơ ước được nhìn thấy, được sống trong một đất nước thanh bình, no ấm và tự do, được sống với nhau, cùng với nhau không thù hận.
    Dẫu rằng người có cái mơ ước đó đã đi xa nhưng cái mơ ước đó lúc nào cũng cháy bỏng, cũng sáng rực trong lòng những người Việt Nam ở mọi lứa tuổi, thế hệ sau của chúng tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ không còn gặp lại quý vị, nhưng tôi chắc là những người bạn trẻ của tôi được sinh ra sau cuộc chiến hoặc lưu lạc ở trên khắp thế giới cũng sẽ tiếp tục hát lên cái ước mơ của một người nhạc sĩ đã sống hết cuộc đời của mình và đã chết cho những mơ ước của mình, dẫu đó là những mơ ước chưa thành sự thật .
    Nguồn: DVD "Thuở Ấy Mưa Hồng"
  4. yellow_autumn

    yellow_autumn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2003
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
    wow, DVD mới nhất của Thúy Nga, không biết bao giờ DVD mới đến Việt Nam đây

Chia sẻ trang này