1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khi con bạn là đồng tính?

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi notshame, 05/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. notshame

    notshame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2006
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Khi con bạn là đồng tính?

    Bậc cha mẹ nào cũng muốn con cái của mình sinh ra được bình thường, đấy là điều không thể chối cãi. Nhưng vẫn có những người sinh ra không được may mắn giống với phần đông (cháu không dùng từ bất bình thường vì đồng tính chẳng có gì là bất bình thường cả) và người đó rất có thể là con mọi người. Giả sử (chỉ là giả sử thôi nhé) điều này xảy ra với con mọi người, mọi người sẽ phản ứng như thế nào??? Tức giận, đau khổ, thấy thất vong..... phần lớn các bậc cha mẹ đều phản ứng theo kiểu này..... và sau những đợt sóng cảm xúc đó thì tiếp theo là gì? Bạn sẽ thông cảm với con của bạn, chấp nhận con người thực của con bạn, mong muốn 1 hạnh phúc cho nó.... hay bạn sẽ nổi trận lôi đình theo kiểu "ước gì mày không phải là con tao", " tao đã làm gì để sinh ra một đứa con như mày",sẽ tìm mọi cách để bưng bít "nỗi ô nhục" này v.v..... Xin hãy chia sẻ cảm xúc và giải pháp cho vấn đề này. Cháu nghĩ cuộc thảo luận này là cần thiết, nó sẽ chuẩn bị tâm lý cho mọi người nếu điều này trở thành sự thật từ đó mọi người sẽ tìm được phương hướng giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp.
  2. check990

    check990 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2006
    Bài viết:
    320
    Đã được thích:
    0
    Theo tớ thì cha mẹ nên bảo vệ con cái cho dù nó có làm sai đi nữa. Bảo vệ ko có nghĩa là nuông chiều. Đặc biệt khi con nó biết suy nghĩ rồi thì hãy để nó lựa chọn cuộc sống của nó, nói ít thôi nhưng đủ ý cho nó hiểu.
  3. saturdays

    saturdays Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/07/2005
    Bài viết:
    1.552
    Đã được thích:
    0
    Trích từ Box Điện ảnh MFC bình luận về Film Brokeback Mountain:
    Em đọc cái topic này mãi để xem ý kiến của mọi người, đã định bụng là sẽ không xông pha vào một chủ đề nhạy cảm như thế mà vẫn không kìm được. Thực ra topic là nói về film BBM nhưng dần dần nhiều người lại tranh cãi về homo và straight. Em đồng ý với ý kiến rằng Ennis là gay bẩm sinh chứ không hề bị ai dụ dỗ cả. Bạn dau_duong_xo_cho (?) ý kiến cực kỳ mâu thuẫn, lúc thì bảo là "Ennis chỉ bị dụ dỗ thôi", lúc thì lại bảo là "Ùh, tôi công nhận Ennis là gay bẩm sinh", bó tay. Em thấy phim này thực sự là một bộ phim cảm động, em thường thì không khóc khi xem phim đâu ạ, nhưng film này và film Bad Education thì có (ai xem rồi thì đừng nghĩ về em lung tung).
    Tuy nhiên, em xin trích vào đây một đoạn EMAIL của một người bạn, anh này straight, nhưng khi biết một người bạn của mình là gay, phản ứng của anh ta ra sao?
    XXXX oi!
    I am very happy to hear from you and terribly sorry for what you have to go thru just now! Only to be clear about my "opinion"here from the beginning: there is nothing wrong that has to be fixed with you. no freakism there, you are a great person the way you are! feelings are there to be lived and not to be suppressed.
    don''''t worry bout people from the office or so. i am very honoured by your openness and will do everything not to deceive that. now for the meantime i can only wish you a cool head and a lot of strength, EM NGUOI KOHE GIOI or so... you will get thru that!
    i am attaching a picture of london road, bath. on a rainy sunday afternoon. the view from our living room. so that you can imagine our whereabouts a ittle. And: you know that you are welcome here, at any time!
    write to me if you get a chance! chuc mung va cheers!
    R.
    Lá thư thứ 2 nhé:
    Hi XXXX,
    I keep on thinking about you and I hope that you find a way to deal with
    your situation. I am sure thisis a very tough time in your life. Coming out
    is never easy, I guess. But I imagine it must be specifically hard in
    Vietnam (although unfortunately there are far too many homophobic places).
    Excuse me writing very briefly the last time. But I guess I am not a
    long-story-writer anyway and in this case I just have the feeling that what
    I can say is very short: ***ual preference is a private thing, in my
    opinion nobody has the right to interfere and judge your wishes, desires,
    and feelings. As long as this doesn''''t hurt others. So I am completely on
    your side there and unfortunately against your family.
    The problem is that I am very aware that this sort of declaration won''''t
    help you much. From my understanding, what you need now is a great lot of
    mental strength and boldness. A strong head because you have to analyse
    your difficult situation, figure out the options that you have and not let
    yourself be overwhelmed by emotions. And boldness because you will probably
    have to take decisions that are consequential and maybe also painful. I
    know that I am very "Western" or individualistic here with my ideals, but I
    think that ultimately it is your life and I do hope that you will find a
    way to realize your dreams (without hurting the feelings of others too
    much). The only thing I see I can do at the moment is to assure you that,
    yes the news surprised me but it does not affect my esteem of you at all.
    To the contrary, I highly appreciate your openness and your willingness and
    ability to express your emotions and share them with me.
    XXXX, keep your head up and all the best! Better days will come your way!!!
    r.
    Lá thư thứ 3 nè:
    No more sếp! What am I gonna do without anyone to treat cruelly and
    sadistically??? This is taking my last piece of self-esteem.
    Just kidding... So you left home!? ôi trời ơi... That sounds quite
    dramatic. Are you still in contact with your family? Do you have an
    OK place to stay? Are you still going to university??? too many
    questions, I know. However, know that if you find some time in the
    internet cafe, I am always interested in hearing from you! However,
    you say that you need some time off- off everything; that sounds
    reasonable. take your time! to think things through, to "feel things
    through" and simply to rest and let things cool and settle down.
    The Bathonian weekend here has been OK; we went out on friday with
    some colleagues of my girlfriend, cultivating the English habit of drinking
    on fridays after work. I had quite a lot of beer so I felt really bad
    on saturday and I was only really up on my feet again on
    sunday... silly, really and it shows that I am getting older
    (hangovers get worse) but do not want to acknowledge... there is a
    nice song ''''bout it going "I-I, I don''''t wanna grow up. I don''''t want my
    hair to fall out. I don''''t want my head filled with doubt. I-I, I
    don''''t wanna grow up." (Tom Waits)
    OK XXXX, I hope you will have a good week (without hair falling out
    or getting grey...) and I am thinking of you. All the best
    R.
    XXXX oi!
    yesterday our stuff finally came here, the whole lot of silver Vina
    bxes; now our backs can straighten again, after sleeping on ****tty
    kind-of-pillows for six weeks.... incredible isn''''t it: it took three
    days from Hanoi to XXXXXX and then six weeks from XXXXXX to Bath....
    Our first visitor just left this morning and this afternoon my
    parents are coming to visit. So you see I keep myself busy and far
    from work...
    So I don'''' really have time and the concentration to write you
    properly. However, if you say that you are living with M. now I
    guess that was quite a big step to take. A step away from your family
    and into a life according to your own ideas and preferences.
    According to my worldview that''''s the best thing you can do. However I
    just read an interview with a black Jamaican who emigrated to Britain
    as a youth and then turned into a very famous scholar here (his
    name: Stuart Hall). I found it very strong and I think his
    experiences also have to do with your situation. He said that it took
    him fifty years to really get over the racism and the colonial
    crazyness that he grew up with. Now I don''''t want to make you afraid
    of fifty years of struggle ahead. But I think that if I say that I
    believe you are doing the right thing, I have to add that I believe
    that it''''s just the beginning of a long struggle. Struggle not in the
    destructive sense, but as something transformative and something that
    is just inevitably part of live. The specific struggle ("accept me
    the way I am!") of yours will obviously be not one of the easier
    ones. But don''''t underestimate also the problems that "free and rich"
    people have. And I am sure that your kind of struggle "accept me!",
    will make you a very strong person and also will make it very clear
    for yourself what really is important for you and who you really
    are..... And: I am sre you can also contribute to broaden the horizon
    of people who think rather narrowly and hence open up new
    possibilites for them and for those who ''''come out'''' after you...
    Oitroioi, now I got into this philospy-lesson-kind of talk. Take it
    if it helpos and throw it away if it doesn''''t! D, we are thinking
    of you and I wish you all the best! I''''ll be back to you as soon as I
    have some more time.
    Cheers!
    R.
    the ex-sep!
    Có lẽ thế là hơi nhiều nên em stop ở đây, mọi chuyện khác xin để mọi người bình luận. Em là người của thế hệ mới, nên rất open và ủng hộ cho tình yêu, cho dù đó là của bất kỳ đối tượg nào. BBM cho dù vuột mất mấy giải Oscar quan trọng nhưng chủ yếu là vẫn do người xem comment và cảm nhận chứ đâu fải vì giải giật gì.
    em thấy thực sự là sau khi xem Brokeback Mountain mới hiểu thêm cho những người đồng tính. Họ sẽ có một cuộc sống bình thuờng nếu chúng ta cho họ cơ hội đó. Họ cũng như chúng ta, cũng có ước mơ, tình yêu và đau khổ. Em chỉ ghê những anh chàng đực rựa mà mặc váy tô son trát phấn tung tăng trên đường thôi. Nếu bắt người đồng tính phải sống cuộc sống dị tính thì chẳng khác nào bắt người thuận tay trái phải làm mọi việc bằng tay phải
  4. nguoiyeunuocViet

    nguoiyeunuocViet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2005
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghĩ rằng là con người dù đồng tính hay ko miễn là họ là người tốt là công dân tốt trong một xã hội là được rồi .
    Xã hội mọi người xin hãy đừng quá khắt khe với những người đồng tính
  5. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Con người được sinh ra, có một giới tính nhất định đó tất cả là số mệnh, ai cũng đều muốn mình là một người bình thường, có cuộc sống yên ấm và hạnh phúc. Nhưng có những nghịch lí khiến cuộc sống này trở nên màu sắc hơn, dù là tươi sáng hay mờ mịt. Đương nhiên sẽ vô cùng buồn thương nếu bản thân có đứa con không bình thường như mọi người; nhưng đó đâu phải là cái tội của bậc làm cha làm mẹ; và lại càng không phải là tội của những đứa trẻ. Việc tức giận với đứa bé như thế, cáu gắt, than vãn chỉ là việc làm ấu trĩ của những người thiếu hiểu biết mà thôi. Đáng lẽ những đứa bé như vậy càng cần được yêu thương, chăm sóc và định hình lại chính xác giới tính cho chúng, đó mới là người hiểu con cái mình.
    Tất nhiên khi chúng ta còn trẻ, có học thức, có sự trải nghiệm, thì chúng ta sẽ nghĩ khác hơn, có thể là thấu đáo, là cảm thương cho những số phận như vậy...Nhưng khi có gia đình rồi, bộn bề của cuộc sống vật chất, lo toan cho tương lai con cái, nếu gặp trường hợp như trên, có lẽ bạn cũng không kiềm chế được cảm xúc của chính mình. Đó là điều khó tránh khỏi. Có thể làm gì à? đó là điều mà mỗi bậc cha mẹ cần nghĩ sâu xa, cần đặt bản thân họ vào đứa con mà suy nghĩ....Nếu như họ buồn với hiện trạng của đứa con mình, thì đứa bé đó còn đau không chỉ nỗi buồn của cha mẹ chúng, mà còn là nỗi đau về sự mất cân bằng so với những người khác ... Tôi thấy thật khó để đưa ra một cách làm chung cho mọi vấn đề, đặc biệt là vấn đề tinh thần. Những người đồng tính họ cần nhiều hơn một tấm lòng cảm thông bạn ạ. Cho dù tình thương của cha mẹ có lớn cỡ nào, cho dù họ có luôn an ủi, động viên và chia sẻ những khó khăn đó bao nhiêu, nhưng xã hội xung quanh không có ánh mắt nhìn thiện cảm với họ, thì họ vẫn tự núp trong vỏ ốc sợ hãi và cô đơn của bản thân mình mà thôi.
    Bản thân tôi thì nghĩ thế này, cha mẹ tất nhiên là phải định hướng cho con cái mình trở về đúng giới tính của nó, đó là điều trước tiên họ có thể làm và cũng là điều quan trọng nhất khiến con cái họ trở nên tự tin bước vào xã hội hơn. Rồi cả tình thương, sự quan tâm và đừng có trở nên ghét bỏ con mình chỉ vì nó không bình thường như những người khác. Con cái chỉ đáng trách khi nó không nghe lời khuyên bảo, ngỗ ngược, hư đốn mà thôi, còn máu mủ của mình, thương còn chưa hết nữa mà. Còn xã hội, tôi cũng chẳng dám bàn nhiều, mỗi người mỗi ý, mỗi người mỗi nhận xét và hiểu thấu vấn đề, cho nên dù một nhóm người có không thích người đồng tính, mình cũng chẳng trách họ được, nếu ai cũng tốt như ai, thì thế giới đã chẳng có quá nhiều đau thương trong quá khứ như thế nữa ... Không dám luận bàn nhiều, chỉ mong mọi người nhìn vấn đề dưới nhiều góc độ, để tìm ra điều có thể chấp nhận được, và có lẽ thế là đủ, đối với...người đồng tính .
    Dôi lời chia sẻ, có gì mọi người thông cảm nhé! Cuối tuần vui vẻ!
  6. MrVitdoi

    MrVitdoi Thành viên quen thuộc Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/07/2001
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    0
    Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bạn.
    Các bậc phụ huynh có con bi đồng tính hay bị bệnh tim bẩm sinh đều có cảm xúc như nhau là buồn, buồn vì con bị bệnh.. vậy thôi.
    Tôi nghĩ vấn đề ở đây không phải là cha mẹ mà chính là xã hội, xã hội đối xử thế nào với 1 người bệnh.
  7. ngaythu_8

    ngaythu_8 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    1.307
    Đã được thích:
    2
    Mình có một người bạn thân ...cô ấy không hẳn là đồng tính ..cô ấy chỉ hơi quý mình quá ...
    Ban đầu mình nói thật cảm giác thật dễ chịu( không có ai quan tâm đến mình bằng cô ấy kể cả bố mẹ mình...cô ấy đi mua cho mình từng viên thuốc khi ốm ...khi mình đau chân cô ấy nướng lá láng ủ đắp chân cho mình ...)
    Cô ấy biết từng bộ đồ của con gái của mình trong tủ về màu sắc kiểu ..
    Nhưng càng về sau ..sự quan tâm của cô ấy đến với mình đã quá đà ..
    Mình cảm thấy khó chịu kinh khủng .Nhưng cũng thương cô ấy vô cùng .Thực sự nếu ai ở trong cảm giác đó sẽ biết cắt đứt quan hệ với một người bạn không phải là dễ dàng gì ,nhất là khi thân nhau như hình với bóng .
    Suốt ba năm cấp 3 từ (hồi còn đi xe đạp mình chẳng bao giờ là người phải đèo ...đến khi đi xe máy lên đại học cũng vậy ).
    Giờ mình và cô ấy đã có khoảng cách.. do mình bày kế để xa nhau .Nên giờ không thân nhau được như trước .
    Nhưng khi cô ấy cần mình ,để tâm sự ,để an ủi ...các bạn nghĩ thử xem mình không đến cô ấy sẽ thế nào ?
    Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt mà cô ấy nhìn mình ...mình lại cảm thấy gai gai người ...Thực sự đấy đó là cảm giác thật của mình
    Mình có thể thông cảm có thể nhưng thật khó để mình chấp nhận .
    Còn nếu con mình sau này là người thuộc thế giới đó ..chắc chắn khi biết được điều đó _mình sẽ sốc đó là điều đầu tiên mình nghĩ đến ..bạn ạ
    Nhưng mình không bỏ rơi nó ...không ghê sợ nó ...mình sẽ cho nó nhiều tình thương và dẫn dắt nó hiểu hơn về cuộc sống để có sự thăng bằng trong tâm lý và tình cảm
    Được ngaythu_8 sửa chữa / chuyển vào 21:17 ngày 15/05/2006

Chia sẻ trang này