1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khi người ta cô đơn

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi rubysm, 12/08/2015.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Khi người ta cô đơn ... Chẳng còn niềm tin hay mơ mộng chi
  2. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Cả ngày cứ bức bối vì muốn viết, muốn nói, muốn chui vào một góc để gõ ... Cho khỏi mệt nhoài, khỏi bực bội. Thế mà cứ tối mắt tối mũi, quay đi quay lại đã hết ngày rồi. Ngoài kia ngta lại hối hả trở về nhà sau giờ làm việc , còn mình thì ngồi lại.
    Chỗ làm vẫn còn ồn ào quá.
    Thằng ku nhân viên mới nó làm mình bực bội vì sự chậm chạp đến ko tưởng. Uh, chậm đã đành. Vì nó là tác phong theo nhau từ bé. Nhưng giấu dốt thì bực dọc ko chịu đc. Cứ thế thì bao h tiến bộ được.
    Thèm đc yên ắng, thèm được tĩnh lặng quá. Thèm đuợc ở một mình, được chui vào một góc của quán cafe quen thuộc.... Yên ắng nghe nhạc.
    Nghe đơn giản nhỉ? Thế mà chẳng tự chiều lòng mình đc.
    Ra đường bây h, di chuyển ra quán cũng mất bao nhiêu thời gian. Quán vắng bây h lại hết vắng rồi. Mình có cố cũng chẳng đòi được cái góc quen thuộc ấy. Tìm một góc để tự kỷ thôi cũng khó khăn quá :((
  3. hinhyeuphuong

    hinhyeuphuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/08/2015
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    5
    Đôi lúc cũng cần 1 chút yên tĩnh đểnhìnlại cuộc sống này! nhưng đó thì đâu phải là cô đơn đâu bạn?
  4. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Mình có thói quen cứ có thời gian là chui vào đây để viết, hở ra là viết, như một kiểu trải lòng vậy. Có những điều chẳng thể nói cùng ai ... Lo sợ chia sẻ của mình làm cho ng khác nặng lòng thêm, vậy nên thay vì nói thì mình viết... Kiểu như viết nhật ký vậy.
    So với cái thời yahoo đóng cửa blog, chui vào ttvnol thì mình già nhiều rồi, thay đổi nhiều acc, mình ko thích ai đó chợt tìm thấy mình ở những nơi ảo như thế này. Những lúc đó cảm giác như vừa đánh mất khoảng trời riêng ...
    Tất nhiên, viết ở những chỗ như này vẫn có thể thấy ai đó vào comment, lạ mà thấy quen, nhưng chỉ thế thôi ... Có thể hiểu, có thể ko hiểu, có thể đồng cảm, sẻ chia hoặc ngược lại. Mình ko nhìn lượt view để viết ... :)
    Đến tận bây giờ, mình vẫn biết bản thân hơi nhạy cảm, dễ buồn, dễ suy nghĩ, và đôi khi hay suy diễn.
    Chạy vào đây viết là lúc muốn cho mình cơ hội tĩnh lại, bình tĩnh mà phân tích cái mớ cảm xúc rối bời thường xuyên làm hỏng vc này. Hy vọng sẽ chín chắn hơn, hy vọng sẽ lớn hơn ... :D kẻo chưa kịp lớn đã giừ mất tiêu :P
  5. Soilacdan

    Soilacdan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    3.407
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi mới quay lại 4rum này, thấy nhiều nick lạ nhưng vẫn thấy quen quen :D
  6. rooney1o

    rooney1o Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2015
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    1
    cái gì theo thời gian rồi cũng chấp nhận đc...ngoại trừ cô đơn. cô đơn cũng tốt, nhưng bạn cần ai đó nói với mình rằng... cô đơn cũng tốt :)
  7. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Hnay có người nói rồi đấy thôi :)
    --- Gộp bài viết: 21/08/2015, Bài cũ từ: 21/08/2015 ---
    Chuyện! :D. Toàn ng quen cả
  8. rooney1o

    rooney1o Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2015
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    1
    ý là chẳng ai chịu đc cô đơn đâu, không có đôi có cặp chứ không thể một mình mãi :))
    rubysm thích bài này.
  9. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Vậy mà dù có đôi có cặp vẫn thấy lòng cô đơn quá đỗi. Thấy những lúc như thế mình chẳng còn là mình.yếu đuối và ngốc nghếch :(
    Lâu rồi ko đi bar ur. Mình ngồi ở đó sang năm thứ 3 rồi, quen tới mức chỉ cần đỗ xe sẽ đc tiếp đón từ quản lý tới nhân viên, quen tới mức góc ngồi ấy chắc chắn là của mình dù đến sau hay có ng ngồi trc ... Mọi ng quen với vc nếu mình ở đó là chỉ ur thôi, ko quan tâm nhạc đang chơi bài gì, ko nói chuyện, ko trả lời bất cứ ai.
    Mình cũng ko rõ từ bao h cứ đến đó mình lại xù xì đến vậy, gặp mình bên ngoài chắc nh ng ngạc nhiên lắm! Nhưng ồn ào thế, náo nhiệt thế, lòng lại thấy bình yên. Đuợc mặc lòng nghĩ gì thì nghĩ, uống gì thì uống và uống bao nh tùy thích. Nếu say sẽ có xe đưa về , ko cần lo lắng.
    Trưa qua đưa A và mấy ng bạn tới quán quen, uống vài ly cmsn người đặc biệt. A chợt hỏi "chỗ này có phải là nơi E hay đến" . Giật mình quá, vì cái góc bar nơi E ur giống như mấy cái toppic mà E viết này E đều ko muốn gặp ng quen. E ko muốn phải trở lại là cái vỏ bọc thg ngày, là trẻ trung xinh xắn, là năng động yêu kiều ... Phải có chỗ nào đó của riêng E, để E đc gặm nhấm nỗi cô đơn, khi có A hoặc có một ai khác ... Người đàn ông của E có thể thay đổi, chỉ có sở thích và thói quen cố hữu này E ko muốn thay đổi vì ai hết. Vậy nên đừng lảm nhảm rằng cái gì tốt cái gì ko tốt, rằng E nên thế này E phải thế kia. E nghĩ: E đủ lớn để tự biết, tự hiểu, tự chịu trách nhiệm về hành vi và cuộc đời mình ...
  10. rubysm

    rubysm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2015
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Người ta hỏi khi mình đang chuẩn bị dời khỏi bàn ăn, lúc ấy mình đang cảm thấy hơi vội vã. Người ta hỏi 1 câu làm cho mình khưng lại.... - Có bao giờ E hy sinh công việc vì gia đình ko?
    Mình khựng lại ko phải đang bắt đầu cảm thấy áy náy với người thân, mà khựng lại vì sao câu hỏi ấy lại có thể thốt ra từ A ... Tưởng rằng quãng thời gian qua, dù ko dài nhưng đủ để người ta hiểu với mình gia đình luôn là quan trọng nhất, nhưng "được làm việc" cũng là niềm mong muốn của bản thân mình. với mình, công việc nó là hơi thở.

    Đọc báo và xem phim, thấy rất nhiều những cảnh người ta gần đến cuối đời mới bắt đầu muốn sống và ham sống... vì cận kề cái chết. Cái đó chắc ko nhiều người trải qua.
    Chắc A cũng từng biết E bắt đầu làm việc từ rất trẻ. Từ khi còn là sinh viên. Rồi thời gian dài nằm trong bệnh viện, có thể hiểu là ko biết ngày mai thế nào, cái cảm giác ấy làm E thèm thuồng đc làm việc, được ra ngoài phòng bệnh, được gặp bạn bè, được sống như người bình thường khủng khiếp.Kéo dài hơn 1 năm như thế!
    Cho đến tận bây giờ, chỉ cần ngồi yên 1 giây thôi, E vẫn còn nhớ như in khoảng thời gian đó. Nó vô cùng khủng khiếp. Nếu chỉ một ngày A ốm, 1 ngày A bệnh, A có thể ở nhà 1 vài ngày, uống thuốc hay thậm chí nằm viện, A cũng có thể chán. Chán ngắn thôi, vì nó như 1 khúc của cuộc đời A bình lại, A nghỉ ngơi. A sẽ ko tuyệt vọng.
    Còn khi A chuyển từ nhà vào viện. Ở viện như ở nhà, ko đi đâu, ko biết trên đường lá vàng rơi, ko biết mưa hối hả, ko biết dòng người ùn tắc giờ tan tầm, quên dần mất ý niệm về thời gian, về cuộc sống. Sẽ có những lúc tỉnh, A thèm được trà đá vỉa hè, cà phê chém gió với bạn bè. Thèm được nhìn 1 cô gái đẹp để trầm trồ ... hay xuýt xoa mỗi khi mùa đông đến.
    Sẽ có những lúc A dừng lại để nghĩ, liệu mình còn phải như thế này bao lâu nữa. Sẽ có lúc A tự hỏi liệu mình có vượt qua ko, hay lại suốt đời như thế, như thế mãi....
    E đã quên nhiều rồi. Đã gạt bỏ nó ra khỏi đầu nhiều rồi. E đã dần quen và bắt nhịp lạ với cuộc sống này , thế nhưng nếu như dừng làm việc, E sẽ lại nhớ lắm .
    E sợ, nếu mình dừng lại, nếu mình có thời gian, cơn ác mộng ấy lại đến.
    E rất sợ.
    Chỉ có thể mệt nhoài và thiếp đi. Chỉ có thể lấp đầy khoảng trống của mình bằng công việc. Vậy nên làm ơn đừng bắt E dừng lại, đừng bắt E lựa chọn. Làm ơn cho E thêm thời gian để quen hơn, để điều chỉnh chính mình. Làm ơn đừng mất kiên nhẫn.

Chia sẻ trang này