1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khi ta yêu !!!!

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi queen_83, 17/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhina84

    nhina84 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/03/2006
    Bài viết:
    636
    Đã được thích:
    0
    Ủa, tưởng biết rồi còn muốn xúc xích một cô làm gì. Mà cứ tưởng shịp 92 là girl cơ, ra là boy hả? Mà sao tự dưng gọi bác Na trong khi các chị em KBC giỏi hơn Na nhiều?
  2. demmuabuon0706

    demmuabuon0706 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/05/2006
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Ngọt ngào và Man Trá, đó có thể là lý do. Mà sao dạo này đồng hồ lúc nhanh lúc chậm thế. Ai có cái đồng hồ xịn cho em mượn 1 thời gian cái.
  3. honmacodoc

    honmacodoc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    1.173
    Đã được thích:
    0
    Yêu mà ko dc đáplại thì ai chiều ?
  4. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Khi ta yêu ta sẽ được chiều hơn
  5. Nguyennghiem

    Nguyennghiem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    464
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết khá hay trên Báo phụ nữ TP HCM - Tặng vợ yêu quý.
    ~~~~
    Lấy chồng miền Trung, dù đã được anh dặn dò chu đáo và kỹ lưỡng trước khi về thăm quê, em vẫn nhiều phen dở khóc dở cười trước những tình huống không có trong "bài giảng" của anh.
    Chuyện khó nói đầu tiên là cái toilet. Gọi là toilet cho oai chứ nó chỉ được quây bằng bốn tấm cót cao ngang ngực, gió lộng bốn bề. Ngồi trong đó mà cứ đưa nguyên bản mặt ra ngoài, mắc cỡ gần chết. Đã vậy, bà con đi qua đi lại thấy cô dâu mới còn dừng lại... chào hỏi rất chi rôm rả và nhiệt tình.
    Khó nói thứ hai là chuyện tắm. Nhà không có phòng tắm, em cứ phải đợi tối mịt mới lò dò ra giếng, mặc nguyên quần áo mà xối ào ào. Giếng nằm giữa vòm tre trúc um tùm, em vừa xối vừa run. Run vì gió lạnh đã đành. Em còn run vì... sợ ma nữa.
    Chuẩn bị cho chuyến ra mắt lần này, em đã cố tập nghe và hiểu chất giọng trọ trẹ quê anh. Vậy mà ngay bữa tối đầu tiên ở nhà chồng, khi mẹ bảo em "lấy cho mạ cái nắp bờn", em đã ngớ người ra. Hóa ra, ngoài những thứ ngôn ngữ trong sách vở, còn có một thứ ngôn ngữ chỉ dùng riêng trong nhà do kỵ húy. Những tên gọi trùng với tên của những người lớn tuổi đã khuất phải được nói trại đi để tỏ lòng tôn kính. Và thế là em học được từ mẹ và anh những từ thật ngộ: nắp bờn là nắp bàn (nắp nồi), con càng chính là con kiến, hũ tao đích thị là hũ tiêu...
    Dù vậy, quê chồng trong mắt đứa con gái thành phố như em là một thế giới mới, đầy những khám phá thú vị và hấp dẫn. Em đã vui như đứa con nít khi theo mẹ ra chợ. Chợ quê, nghèo mà đầm ấm nghĩa tình. Tôm cá nhảy lách tách trong những rổ tre lấm bùn. Rau trái tươi xanh, mỡ màng. Những người bán hàng thuần hậu, chất phác. Em chọn mua một miếng mít tươm mật và bật cười khi thấy người bán ra giá tám trăm đồng. Nhận hai trăm đồng thối lại được gói kỹ trong mấy lần áo sờn bạc của o bán hàng, em nghe cay nơi khóe mắt. Về thành phố, em biết làm gì với hai trăm đồng?
    Mẹ còn dẫn em đi thăm ruộng và dạy em cả cách làm phép đuổi chuột trên đồng. Cầm cây roi tre vung vẩy đi quanh thửa ruộng, em vừa đi vừa lẩm bẩm câu thần chú dọa nạt: "Chuột nhỏ chuột to, có mang con so, thèm ăn thịt chuột" (mẹ bảo làm vậy ông Tý sẽ sợ mà không cắn lúa). Bàn chân trắng mịn của đứa con gái thành phố e dè bấm xuống mặt bùn mịn mượt, nghe lòng dậy lên một thứ tình cảm gắn bó ruột rà.
    Còn nhiều thứ lắm mà "giáo trình" của anh quên không nói tới. Em đã kinh ngạc biết mấy khi thấy người nông dân đang tất tả với gánh lúa oằn vai vẫn cố dừng lại giữa đường, chỉ để nhặt một bông lúa rụng.
    Em đã nao lòng khi thấy ba anh loay hoay ngồi tháo cuốn lịch bốn tờ để phát cho hàng xóm mỗi người một tờ "dán cho đẹp nhà?, trong khi những cuốn lịch biếu ở cơ quan em nằm lăn lóc cả năm chẳng ai thèm rờ tới. Em sẽ nhớ mãi khuôn mặt ngời sáng và nụ cười hàm ơn của bác hàng xóm khi nhận từ em tờ lịch có in hình nhành mai rực rỡ, dù đó chỉ là tờ lịch lẻ bầy.
    Có vẻ như em đang bắt đầu học những bài học vỡ lòng từ cuộc sống - những bài học giản dị, chân tình mà sâu sắc, khó quên. Kỳ nghỉ qua thật nhanh. Ngày về lại thành phố, em đã có cả một kho chuyện để kể cho bạn bè. Trong ví em vẫn còn ép phẳng phiu hai trăm đồng - tờ giấy bạc thấm mồ hôi của một vùng quê nghèo khó. Và trong máy ảnh của em có nguyên một file ảnh rất ngộ nghĩnh, được chộp bằng con mắt háo hức của đứa con gái thành phố lần đầu về quê: những nụ cười nông dân hồn hậu; bàn tay chai sần nâng niu bông lúa nhặt được giữa đường; cái góc bếp ám khói và cọng khói chiều lơ lửng, thanh bình...
    Nguồn: http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2009/02/3BA0B6A0/
  6. BC2

    BC2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2005
    Bài viết:
    2.778
    Đã được thích:
    0
    Híc, đọc bài trên của anh Nghiêm dẫn trích mà cay cay sống mũi. Có lẽ dạo này mình hơi đa cảm chăng... Có những điều giản đơn từ cuộc sống, những điều mình làm hàng ngày, mà khi bỏ quên đi rồi tìm thấy lại , lại thấy đầy yêu thương... Có những điều mất đi mình mới thấy nuối tiếc, nhưng không ân hận, bởi một thời đã sống với điều ấy, dù còn nhiều băn khoăn, dù thấy còn chưa trọn...
    Mình cần phải sống tiếp, bước tiếp với những cam go trên bước đường phía trước. Dẫu biết... còn khó khăn...
  7. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    Chỉ có một con đường duy nhất. Đó là tiến về phía trước:D
    revert
  8. LanQuyet

    LanQuyet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2008
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Cười nhiều...nhưng khóc nhiều hơn....
  9. ducrepair

    ducrepair Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/02/2008
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Có 1 điều chắc chắn là khi yêu người ta cảm thấy mình có ích hơn.không phải lo nghĩ nhiều.Lạ thật
    1 số bài thơ vui sưu tầm trên mạng :
    Khi xưa bé nói yêu anh
    Anh chê bé nhỏ bé chẳng biết gì
    Bây giờ bé đã dậy thì
    Anh khen bé đẹp, bé chê anh già
    Con cừu non nhảy ra miệng chén
    Tình chúng mình yêu lén mẹ cha
    Không ngờ mẹ biết mẹ la
    Anh đem sính lễ đến nhà cưới ẹm
    Nếu chúa phán yêu nhau là hủy hoại
    Thì con tin nhân loại chẳng còn ai
    Nếu chúa phán yêu nhau là có tội
    Thì con xin chịu tội để được yêu
    Khi xưa bé thích lò cò
    Ngày nay bé thích hẹn hò cùng anh
    Cơn gió nhẹ cũng làm cho lá rụng
    Chút hiểu lầm cũng tạo sự chia tay
    Tình yêu như một dây đàn
    Tình vừa được thì đàn đứt dây
    Đứt dây này anh thay dây khác
    Mất em rồi anh biết thay ai?
    Hôm quan ưống nước tâm tình
    Bỏ quên máy ảnh chụp hình quay phim
    Em cầm mà em lặng im
    Đẻ anh phải chạy đi tìm bở hơi
    Trách ông tơ sao quá vô tình
    trách bà Nguyệt sao quá tuyệt tình với tôi
    Chỉ vì một chữ yêu thôi
    Sao ông lại phán tội tôi lưu đầy
    Hôm qua , anh đến nhà em
    Ra về mối nhớ rằng quên năm ngàn
    Thế là anh trở lại tìm
    Em còn ngồi đó mà năm ngàn mất tiêu
    Năm ngàn em lấy em tiêu
    Em mua vé số chờ chiều sổ chơi
    Không ngờ trúng thiệt anh ơi
    Trúng cà bạc triệu em cho anh năm ngàn.
    Trên trời cao tôi là vì sao xấu
    Dưới trần gian tôi là kẻ không may
    Trong cưộc sống tôi là kẻ bất hạnh
    Trên đường tình tôi là kẻ cô đơn
    Hôm qua ngày 8 tháng 3
    Chi em phụ nữ ngênh ra vào
    Nam nhi không nói không chào
    Đạp cho một cái lộn nhào xuống ao
    st
  10. sinh_vien_thuc_tap

    sinh_vien_thuc_tap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    3.946
    Đã được thích:
    0
    Mình lại chả thấy cay gì cả, vô cảm xừ nó rồi

Chia sẻ trang này