1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

KHOẢNG LẶNG- QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG

Chủ đề trong 'Thanh Hoá' bởi Tasmalakan, 25/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ruoi_trau_th

    ruoi_trau_th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2004
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    Ôi kitty! nghe đến cái tên này lại nhớ đến một người, ngày xưa người ta cũng đã an ủi mình, cũng kể cho mình nghe câu chuyện về chú mèo kitty... Đã bao nhiêu lâu mình ko gặp người đó rồi ko nhỉ?
    Giá mà cuộc sống đừng có cướp đi của ta những người bạn thì bây giờ..........
  2. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Khi con cái ức hiếp cha mẹ
    Nghe có vẻ ngược đời nhưng chuyện con cái... áp bức cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng và đáng báo động. Điều đáng nói là ngoài những gia đình không hạnh phúc, con cái hư hỏng thì trong những gia đình khá giả, nền nếp, bố mẹ là trí thức, có địa vị xã hội cũng bị con cái bức bí, ?obắt nạt?.
    Trước khi đến trường, Thành - học sinh lớp 10 - ?othông báo? với cha mẹ: ?oCác bạn con đứa nào cũng có xe máy, con thì không. Tuần tới ba mẹ không mua xe máy cho con thì con... nghỉ học luôn!? Thông điệp ngắn gọn của cậu con làm ông bà Châu (P.8, Q.3, TPHCM) sửng sốt, chẳng nói được tiếng nào. Con đi rồi, ông bà quay sang trách nhau... không biết dạy con, để rồi tự an ủi: ?oNó chỉ dọa thôi mà?.

    Vài tháng nay, Thành liên tục xin cha mẹ mua xe vì ?oCon lớn rồi, ba mẹ đưa đón mãi cũng kỳ, đi xe ôm thì... nhục nhã với bạn bè?. Mới đầu ông bố từ chối, viện lý do con còn nhỏ, chưa đủ tuổi đi xe máy. Thằng con bảo: ?oBa làm thế nào mua được thì thôi, con không thể đợi!?

    Tưởng thằng con chỉ dọa, ai dè vài ngày sau nó nghỉ học thật. Lâm vào thế yếu, ông bà gọi nó ra đàm phán: ?oThôi được, ba mẹ đồng ý, nhưng mua xe thường thôi nhé!?. Thằng con hớn hở hẳn: ?oCũng được. Thằng bạn con vừa được bố mẹ nó sắm cho con rim nên nó đang muốn bán lại chiếc Cúp 81, ba mua cho con đi?.

    Xe mua về hôm trước, hôm sau nó vui vẻ đi học trở lại. Một thời gian sau, nó ra điều kiện: ?oHết năm học này, ba mua con Nouvo cho con nhé. Bữa nào ba ghé bãi xe trường con mà xem, toàn xe xịn không à, chiếc 81 của con dựng bên thấy hổ thẹn quá?. ?oCon lấy xe ba mà đi?. ?oXe 82 của ba con không thích, tụt hậu rồi. Thằng bạn con lại muốn bán con rim vì ba nó hứa sắm cho con pây xì rồi. Nếu ba mua xe rim, con hứa sẽ học hành chăm chỉ. Còn không thì... ba biết con thế nào rồi đấy!?

    Hai bà mẹ tuổi trạc 40, nước mắt ngắn dài, dắt díu nhau đến Trung tâm Tư vấn tâm lý - tình yêu - hôn nhân - gia đình (Nguyễn Thông, Q.3). Hai chị vốn là bạn học cũ có hai đứa con gái tuổi 15, học cùng lóp 9 ở một truờng điểm của thành phố. Nỗi khổ của hai bà mẹ này là ?okhông biết dạy con làm sao nữa vì tụi nó hư không chịu nổi?.

    Chị Kiều Thanh, mẹ của Uyên Nhi, khóc nức nở: ?oTôi không để nó thiếu thứ gì, việc nhà cũng không phải làm, chỉ việc học nhưng bây giờ lại bất trị, không lo học hành mà lo ăn chơi đua đòi. Muốn đòi gì phải được, không như là dọa bỏ học, tự tử, cha mẹ phải chào thua riết đến nỗi đâm... sợ con?.

    Chị Yến Trinh, mẹ của Như Mai, mặt rầu rầu: ?oCon gái tôi lúc nhỏ vốn ngoan, tính tình dễ thương, vui vẻ tự nhiên lớn lên sinh lầm lì, khó dạy. Mấy tuổi ranh bày đặt mơ mộng, yêu đương. Hai gia đình chúng tôi thân nhau, hai đứa trẻ học cùng lớp cũng thân nhau, hư... giống nhau.

    Hôm trước hai đứa đàn đúm với một đám bạn đi chơi đêm, về khuya, chửi bới cấm cản thế nào cũng không được. Mới đêm qua, chúng tôi phải khóa cửa phòng con lại, sáng nay không thấy nó xuống ăn sáng, gọi không được, phá cửa vào phòng mới hay nó trốn nhà, nhảy xuống đường qua cửa sổ để đi chơi, giờ chưa về. Chúng tôi cũng không biết tìm con ở đâu?...

    Bà Ngọc Mai ở Vĩnh Long lại có nỗi khổ khác. Vợ chồng bà chỉ có một đứa con trai duy nhất nên cưng như trứng mỏng. Hải - tên cậu con trai - học rất giỏi, ích kỷ ?obẩm sinh?, hay ?obắt nạt? cha mẹ, ép cha mẹ làm theo ý mình, không như ý thì làm mình làm mẩy, thậm chí có lần nó dọa chặt ngón tay nếu ông bà không mua cho nó bộ đồ chơi điện tử play station.

    Đang học lớp 11, Hải bỏ ngang vì ?ochán học?, nói cách nào cũng không được, ông bà gửi con lên Sài Gòn học khóa quay video với dự tính sau này sẽ mở tiệm quay phim, chụp hình cho con. Ngoài tiền học phí, cậu ?olĩnh? tiền trọ, tiền cơm, xài vặt đều đều vài triệu mỗi tháng, nhưng 6 tháng trôi qua vẫn chưa thấy con ra nghề. Nói đến thì Hải vùng vằng đòi ?obỏ học về nhà... nằm chình ình cho ba mẹ biết thân?.

    Một phụ nữ xin tư vấn qua điện thoại, có nên tiếp tục cho con gái du học ở nước ngoài hay không. Cô con gái cưng của chị được gia đình cho du học ở Hà Lan. Nhưng cô bé khó hội nhập với môi trường mới, cuộc sống xa nhà có nhiều khó khăn khiến em khó ?otồn tại?. Mỗi ngày bà mẹ phải gọi điện thoại cho con gái... 10 lần để đánh thức con dậy đi học, hướng dẫn con nên ăn gì. Người dì (Việt kiều) của em đến thăm ?ophản ánh?: ?oCon gái gì mà ăn ở dơ bẩn, phòng ốc bừa bộn...?.

    Rất nhiều phụ huynh cực chẳng đã phải tìm đến các trung tâm tư vấn để bày tỏ bức xúc khi bị con cái? bắt bí, ức hiếp. Nguyên nhân chủ yếu là do họ quá nuông chiều con cái.

    Nhiều gia đình giàu có, mua cho con xe hơi, cho đi du học nước ngoài... mà thiếu giáo dục, định hướng cho con cũng góp phần tạo nên những kẻ ăn chơi, đua đòi, quậy phá và vi phạm pháp luật. Vốn được cưng chiều, điều kiện sống đầy đủ, dễ dãi nên khi trái ý trẻ thường ra điều kiện ?oáp bức? cha mẹ để đạt mong muốn, không được thì bị sốc, thậm chí bị tâm thần.
  3. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Khi con cái ức hiếp cha mẹ
    Nghe có vẻ ngược đời nhưng chuyện con cái... áp bức cha mẹ đang có chiều hướng gia tăng và đáng báo động. Điều đáng nói là ngoài những gia đình không hạnh phúc, con cái hư hỏng thì trong những gia đình khá giả, nền nếp, bố mẹ là trí thức, có địa vị xã hội cũng bị con cái bức bí, ?obắt nạt?.
    Trước khi đến trường, Thành - học sinh lớp 10 - ?othông báo? với cha mẹ: ?oCác bạn con đứa nào cũng có xe máy, con thì không. Tuần tới ba mẹ không mua xe máy cho con thì con... nghỉ học luôn!? Thông điệp ngắn gọn của cậu con làm ông bà Châu (P.8, Q.3, TPHCM) sửng sốt, chẳng nói được tiếng nào. Con đi rồi, ông bà quay sang trách nhau... không biết dạy con, để rồi tự an ủi: ?oNó chỉ dọa thôi mà?.

    Vài tháng nay, Thành liên tục xin cha mẹ mua xe vì ?oCon lớn rồi, ba mẹ đưa đón mãi cũng kỳ, đi xe ôm thì... nhục nhã với bạn bè?. Mới đầu ông bố từ chối, viện lý do con còn nhỏ, chưa đủ tuổi đi xe máy. Thằng con bảo: ?oBa làm thế nào mua được thì thôi, con không thể đợi!?

    Tưởng thằng con chỉ dọa, ai dè vài ngày sau nó nghỉ học thật. Lâm vào thế yếu, ông bà gọi nó ra đàm phán: ?oThôi được, ba mẹ đồng ý, nhưng mua xe thường thôi nhé!?. Thằng con hớn hở hẳn: ?oCũng được. Thằng bạn con vừa được bố mẹ nó sắm cho con rim nên nó đang muốn bán lại chiếc Cúp 81, ba mua cho con đi?.

    Xe mua về hôm trước, hôm sau nó vui vẻ đi học trở lại. Một thời gian sau, nó ra điều kiện: ?oHết năm học này, ba mua con Nouvo cho con nhé. Bữa nào ba ghé bãi xe trường con mà xem, toàn xe xịn không à, chiếc 81 của con dựng bên thấy hổ thẹn quá?. ?oCon lấy xe ba mà đi?. ?oXe 82 của ba con không thích, tụt hậu rồi. Thằng bạn con lại muốn bán con rim vì ba nó hứa sắm cho con pây xì rồi. Nếu ba mua xe rim, con hứa sẽ học hành chăm chỉ. Còn không thì... ba biết con thế nào rồi đấy!?

    Hai bà mẹ tuổi trạc 40, nước mắt ngắn dài, dắt díu nhau đến Trung tâm Tư vấn tâm lý - tình yêu - hôn nhân - gia đình (Nguyễn Thông, Q.3). Hai chị vốn là bạn học cũ có hai đứa con gái tuổi 15, học cùng lóp 9 ở một truờng điểm của thành phố. Nỗi khổ của hai bà mẹ này là ?okhông biết dạy con làm sao nữa vì tụi nó hư không chịu nổi?.

    Chị Kiều Thanh, mẹ của Uyên Nhi, khóc nức nở: ?oTôi không để nó thiếu thứ gì, việc nhà cũng không phải làm, chỉ việc học nhưng bây giờ lại bất trị, không lo học hành mà lo ăn chơi đua đòi. Muốn đòi gì phải được, không như là dọa bỏ học, tự tử, cha mẹ phải chào thua riết đến nỗi đâm... sợ con?.

    Chị Yến Trinh, mẹ của Như Mai, mặt rầu rầu: ?oCon gái tôi lúc nhỏ vốn ngoan, tính tình dễ thương, vui vẻ tự nhiên lớn lên sinh lầm lì, khó dạy. Mấy tuổi ranh bày đặt mơ mộng, yêu đương. Hai gia đình chúng tôi thân nhau, hai đứa trẻ học cùng lớp cũng thân nhau, hư... giống nhau.

    Hôm trước hai đứa đàn đúm với một đám bạn đi chơi đêm, về khuya, chửi bới cấm cản thế nào cũng không được. Mới đêm qua, chúng tôi phải khóa cửa phòng con lại, sáng nay không thấy nó xuống ăn sáng, gọi không được, phá cửa vào phòng mới hay nó trốn nhà, nhảy xuống đường qua cửa sổ để đi chơi, giờ chưa về. Chúng tôi cũng không biết tìm con ở đâu?...

    Bà Ngọc Mai ở Vĩnh Long lại có nỗi khổ khác. Vợ chồng bà chỉ có một đứa con trai duy nhất nên cưng như trứng mỏng. Hải - tên cậu con trai - học rất giỏi, ích kỷ ?obẩm sinh?, hay ?obắt nạt? cha mẹ, ép cha mẹ làm theo ý mình, không như ý thì làm mình làm mẩy, thậm chí có lần nó dọa chặt ngón tay nếu ông bà không mua cho nó bộ đồ chơi điện tử play station.

    Đang học lớp 11, Hải bỏ ngang vì ?ochán học?, nói cách nào cũng không được, ông bà gửi con lên Sài Gòn học khóa quay video với dự tính sau này sẽ mở tiệm quay phim, chụp hình cho con. Ngoài tiền học phí, cậu ?olĩnh? tiền trọ, tiền cơm, xài vặt đều đều vài triệu mỗi tháng, nhưng 6 tháng trôi qua vẫn chưa thấy con ra nghề. Nói đến thì Hải vùng vằng đòi ?obỏ học về nhà... nằm chình ình cho ba mẹ biết thân?.

    Một phụ nữ xin tư vấn qua điện thoại, có nên tiếp tục cho con gái du học ở nước ngoài hay không. Cô con gái cưng của chị được gia đình cho du học ở Hà Lan. Nhưng cô bé khó hội nhập với môi trường mới, cuộc sống xa nhà có nhiều khó khăn khiến em khó ?otồn tại?. Mỗi ngày bà mẹ phải gọi điện thoại cho con gái... 10 lần để đánh thức con dậy đi học, hướng dẫn con nên ăn gì. Người dì (Việt kiều) của em đến thăm ?ophản ánh?: ?oCon gái gì mà ăn ở dơ bẩn, phòng ốc bừa bộn...?.

    Rất nhiều phụ huynh cực chẳng đã phải tìm đến các trung tâm tư vấn để bày tỏ bức xúc khi bị con cái? bắt bí, ức hiếp. Nguyên nhân chủ yếu là do họ quá nuông chiều con cái.

    Nhiều gia đình giàu có, mua cho con xe hơi, cho đi du học nước ngoài... mà thiếu giáo dục, định hướng cho con cũng góp phần tạo nên những kẻ ăn chơi, đua đòi, quậy phá và vi phạm pháp luật. Vốn được cưng chiều, điều kiện sống đầy đủ, dễ dãi nên khi trái ý trẻ thường ra điều kiện ?oáp bức? cha mẹ để đạt mong muốn, không được thì bị sốc, thậm chí bị tâm thần.
  4. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    ''Cưa'' gái lấy thành tích



    "Làm thằng con trai bây giờ, muốn thiên hạ lác mắt mỗi khi ra đường không gì bằng là đi với một em xinh như mộng. Đi @, Dylan, SHL... chẳng là cái đinh gì cả nếu không có nổi vài ba em bồ ruột và... một số nàng "sơ-cua" vo ve bên mình" - một chàng trẻ tuổi "định nghĩa" tiêu chuẩn để được oai thời nay.
    Dân chơi "thứ thiệt" bây giờ đã tạm gác kiểu chơi sang xe máy, đồ hiệu, điện thoại di động... đắt tiền sang một bên. Bởi mấy thứ ấy thường có ở dân mới bán đất, xếp vào diện đua đòi vớ vẩn, chẳng tài cán gì. "Được "nể" nhất vẫn là có nhiều em xinh cặp kè, càng lắm em càng thể hiện được đẳng cấp của mình", Tuấn "đầu đinh" - nhà ở phố Hàng Bài, Hà Nội - khẳng định.
    Đám bạn Tuấn nổi nhất là Tùng "Remy". Chàng thuộc diện cao to, phong thái rất Tây, nên dù không điển trai lắm, chàng vẫn có trong bộ sưu tập 4-5 em đẹp mê hồn. Để giữ được "hoà khí", Tùng có bí quyết rất độc: Không tỏ ra mặn mà với một người nào quá, và trước mặt từng ấy em, cậu chàng luôn nửa đùa nửa thật tuyên bố tất cả đều là người yêu (tất nhiên chẳng em nào tin).
    Trong số "bồ" của Tùng, cậu "kết" mỗi nàng một kiểu. Khi đi thăm bạn bè, họ hàng - những người được xếp vào diện đứng đắn, trí thức - chàng rủ nàng là sinh viên ngoan ngoãn và hiểu biết đi cùng. Vào sàn nhảy, để được tiếng chất nghệ thì rủ một nàng là dân buôn bán, ăn chơi và giỏi "lắc"; hát karaoke thì lại có em khác ngọt giọng hơn cặp kè...
    Điều mà Tùng "Remy" khiến lũ bạn nể phục là chàng đã chơi quá đẹp. Tuyệt nhiên không cô bạn gái nào tỏ ý ghen tuông giận hờn hay mất lòng Tùng bao giờ.
    Không như chàng Đông Gioăng nói trên, Duy "Hàng Hiệu" không nổi tiếng bằng sự "chung tình", mà nổi nhờ cái tài yêu nhanh bỏ nhanh. Chàng rất chịu khó la cà quán chat, mỗi khi ngó nghiêng thấy em nào bắt mắt là nhảy vào nick làm quen. "Cứ quen 10 em, hẹn được 5 em và... cưa đổ 2 em là đạt chỉ tiêu đề ra rồi. Mỗi em chỉ cặp cho vui 2-3 tuần là cho "out", em khác thế chỗ dễ như trở bàn tay ấy mà!".
    Duy cho biết, không hiểu sao chưa bao giờ thấy rung động thực sự trước một "girl" nào. Có lẽ cô người yêu đầu tiên của chàng (gắn bó với Duy 3 năm có lẻ) đã để lại cú sốc không bao giờ chữa nổi? "Nhiều khi thấy ghét con gái quá, cứ muốn tán đổ rồi chia tay cho bõ tức vậy!". Bạn bè chàng nhiều lần từng khuyên hãy thôi cái trò "giận cá chém thớt" này đi. Nhưng chàng chỉ cười nhâng nháo: "Để xem trong một năm tao chinh phục được bao nhiêu đứa nhé!".
    Ở Làng Sinh viên (Thanh Xuân - Hà Nội) có lẽ không ai là không nghe tên một "playboy" nổi danh - Tuấn Anh, còn gọi là Anh "Sở". Cậu có tật xấu là thích "cưa" những cô nàng càng kiêu càng tốt! Mặc dù không sành điệu theo lối trai phố nhưng bù lại chàng có khả năng "kéo đàn nhị" (tán tỉnh) hơi bị siêu. Văn thơ lai láng, giọng hát trầm ấm, chàng dùng lợi thế đó như một thứ vũ khí sắc bén để hạ gục đối phương một cách dễ dàng.
    "Thật ra kiểu con trai yêu để cho oai, yêu cốt lấy thành tích như thế bây giờ đầy ra. Nhưng, nếu gọi đó là một kiểu chơi ngông thì sẽ có lúc kẻ gieo gió ắt gặp bão. Bởi tình yêu không phải là trò đùa". Xuân Yến, sinh viên Khoa Sử, ĐH Khoa học xã hội nhân văn Hà Nội phản pháo.

  5. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    ''Cưa'' gái lấy thành tích



    "Làm thằng con trai bây giờ, muốn thiên hạ lác mắt mỗi khi ra đường không gì bằng là đi với một em xinh như mộng. Đi @, Dylan, SHL... chẳng là cái đinh gì cả nếu không có nổi vài ba em bồ ruột và... một số nàng "sơ-cua" vo ve bên mình" - một chàng trẻ tuổi "định nghĩa" tiêu chuẩn để được oai thời nay.
    Dân chơi "thứ thiệt" bây giờ đã tạm gác kiểu chơi sang xe máy, đồ hiệu, điện thoại di động... đắt tiền sang một bên. Bởi mấy thứ ấy thường có ở dân mới bán đất, xếp vào diện đua đòi vớ vẩn, chẳng tài cán gì. "Được "nể" nhất vẫn là có nhiều em xinh cặp kè, càng lắm em càng thể hiện được đẳng cấp của mình", Tuấn "đầu đinh" - nhà ở phố Hàng Bài, Hà Nội - khẳng định.
    Đám bạn Tuấn nổi nhất là Tùng "Remy". Chàng thuộc diện cao to, phong thái rất Tây, nên dù không điển trai lắm, chàng vẫn có trong bộ sưu tập 4-5 em đẹp mê hồn. Để giữ được "hoà khí", Tùng có bí quyết rất độc: Không tỏ ra mặn mà với một người nào quá, và trước mặt từng ấy em, cậu chàng luôn nửa đùa nửa thật tuyên bố tất cả đều là người yêu (tất nhiên chẳng em nào tin).
    Trong số "bồ" của Tùng, cậu "kết" mỗi nàng một kiểu. Khi đi thăm bạn bè, họ hàng - những người được xếp vào diện đứng đắn, trí thức - chàng rủ nàng là sinh viên ngoan ngoãn và hiểu biết đi cùng. Vào sàn nhảy, để được tiếng chất nghệ thì rủ một nàng là dân buôn bán, ăn chơi và giỏi "lắc"; hát karaoke thì lại có em khác ngọt giọng hơn cặp kè...
    Điều mà Tùng "Remy" khiến lũ bạn nể phục là chàng đã chơi quá đẹp. Tuyệt nhiên không cô bạn gái nào tỏ ý ghen tuông giận hờn hay mất lòng Tùng bao giờ.
    Không như chàng Đông Gioăng nói trên, Duy "Hàng Hiệu" không nổi tiếng bằng sự "chung tình", mà nổi nhờ cái tài yêu nhanh bỏ nhanh. Chàng rất chịu khó la cà quán chat, mỗi khi ngó nghiêng thấy em nào bắt mắt là nhảy vào nick làm quen. "Cứ quen 10 em, hẹn được 5 em và... cưa đổ 2 em là đạt chỉ tiêu đề ra rồi. Mỗi em chỉ cặp cho vui 2-3 tuần là cho "out", em khác thế chỗ dễ như trở bàn tay ấy mà!".
    Duy cho biết, không hiểu sao chưa bao giờ thấy rung động thực sự trước một "girl" nào. Có lẽ cô người yêu đầu tiên của chàng (gắn bó với Duy 3 năm có lẻ) đã để lại cú sốc không bao giờ chữa nổi? "Nhiều khi thấy ghét con gái quá, cứ muốn tán đổ rồi chia tay cho bõ tức vậy!". Bạn bè chàng nhiều lần từng khuyên hãy thôi cái trò "giận cá chém thớt" này đi. Nhưng chàng chỉ cười nhâng nháo: "Để xem trong một năm tao chinh phục được bao nhiêu đứa nhé!".
    Ở Làng Sinh viên (Thanh Xuân - Hà Nội) có lẽ không ai là không nghe tên một "playboy" nổi danh - Tuấn Anh, còn gọi là Anh "Sở". Cậu có tật xấu là thích "cưa" những cô nàng càng kiêu càng tốt! Mặc dù không sành điệu theo lối trai phố nhưng bù lại chàng có khả năng "kéo đàn nhị" (tán tỉnh) hơi bị siêu. Văn thơ lai láng, giọng hát trầm ấm, chàng dùng lợi thế đó như một thứ vũ khí sắc bén để hạ gục đối phương một cách dễ dàng.
    "Thật ra kiểu con trai yêu để cho oai, yêu cốt lấy thành tích như thế bây giờ đầy ra. Nhưng, nếu gọi đó là một kiểu chơi ngông thì sẽ có lúc kẻ gieo gió ắt gặp bão. Bởi tình yêu không phải là trò đùa". Xuân Yến, sinh viên Khoa Sử, ĐH Khoa học xã hội nhân văn Hà Nội phản pháo.

  6. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Đánh rơi tương lai trên giảng đường



    Nhìn bề ngoài, họ không khác gì với những sinh viên bình thường, cũng cặp táp, quần áo chỉnh tề, bút dắt túi áo, sáng đi học chiều về?, chỉ khác họ là những sinh viên không biết đến giảng đường.
    "Chuyên môn" của họ là số đề, đá banh, nơi họ thường tập trung là quán cà phê, bàn bida, quán nhậu. Họ không học nhưng luôn phải tính toán, suy đoán, cân nhắc (đề ra số nào, đội nào đá hay?), khái niệm họ luôn đề cập tới là "kèo", "con gì", "tỉ số này ăn bao nhiêu", "quán nào có rượu ngon"? nói chung là không có gì liên quan đến giảng đường, đặc biệt họ còn có những cách kiếm tiền hết sức "độc đáo".
    Điển hình như Cường, Nam, Bình là sinh viên của trường ĐH Nông Lâm. Thời gian đầu họ vừa học vừa chơi, càng ngày nhu cầu chơi càng lớn, tiền gia đình chu cấp không đủ, rồi tiền học phí, tiền học thêm cũng hết, cả ba bắt đầu làm quen với số đề, cá độ bóng đá hy vọng vào vận may của mình.
    Thời gian tâm trí dành cho việc đỏ đen ngày càng lớn chiếm hết thời gian học của cả ba. Cường có hẳn một quyển sách Khám phá bí mật những giấc mơ để nghiên cứu số đề, họ thường đọc những bài báo về bóng đá để tìm kèo, tỉ số. Đó là công việc hàng ngày của cả ba.
    "Mấy đứa này đi học chỉ phí tiền cha mẹ", cô Dung chủ nhà trọ ngán ngẩm khi nói về họ.
    Ngọc Anh, sinh viên trường ĐH Kinh tế (hệ trung cấp) và Ngọc Thành, sinh viên trường Cao đẳng công nghiệp 4 là hai chị em, được gia đình thuê hẳn một căn hộ (2 triệu đồng/tháng). Gia đình có điều kiện, nhưng thay vì học cả hai lại tụ tập bạn bè ăn chơi.
    Thành nướng tất cả những gì mình có vào bàn bida, độ đá banh, chơi bass, sòng bài và các vũ trường. Chiếc xe Spacy cậu đang đi hiện nay gia đình đã phải chuộc ba lần từ tiệm cầm đồ, trước đó Thành đã bán hai chiếc.
    Ngọc Anh thì dùng thời gian và tiền học để mua sắm và khám phá các nhà hàng, bar, vũ trường trong thành phố cùng bạn bè. Có khi trong nhà Ngọc Anh có đến hơn mười người bạn đến chơi, ăn ở cả tuần. "Không biết tụi nó học cái gì mà thấy ngày ngủ đêm đi" một hàng xóm của hai chị em thắc mắc.
    Theo cách khác Thanh Nam, Tuấn Tú - sinh viên trường ĐH SPKT, không có nhiều tiền nhưng vẫn có thể ăn chơi thoải mái. Họ cặp với các anh chàng đồng tính giàu có, được bao từ A đến Z ăn chơi ở những nơi sang trọng và mỗi khi tạm biệt họ còn được một khoản tiền đáng kể để tiêu dùng. Có tiền, được ăn chơi họ đi thường xuyên hơn và không còn nghĩ gì đến việc hoc ở trường nữa.
    Và khi đã lún sâu vào không ai khác chính họ phải nhận hậu quả. Cường bị đình chỉ học, Bình còn nợ bốn môn trong chương trình học và cả đều đang nợ một khoản tiền đáng kể của bạn bè, người thân.
    Ngọc Thành đã bị đuổi học nhưng ngày ngày vẫn lên giảng đường mà gia đình không biết. Ngọc Anh, chị của Thành chưa kịp ra trường đã lấy chồng và chỉ bốn tháng sau ba mẹ đã có cháu bế.
    Tú thì nhiễm lối sống bệnh hoạn và trở thành gay chính hiệu, Nam thoát ra được nhưng còn nợ học phí và bốn môn học ở trường. Những người biết họ đều nhìn họ với ánh mắt dè chừng, và những cái lắc đầu mỗi khi họ đi qua.

  7. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Đánh rơi tương lai trên giảng đường



    Nhìn bề ngoài, họ không khác gì với những sinh viên bình thường, cũng cặp táp, quần áo chỉnh tề, bút dắt túi áo, sáng đi học chiều về?, chỉ khác họ là những sinh viên không biết đến giảng đường.
    "Chuyên môn" của họ là số đề, đá banh, nơi họ thường tập trung là quán cà phê, bàn bida, quán nhậu. Họ không học nhưng luôn phải tính toán, suy đoán, cân nhắc (đề ra số nào, đội nào đá hay?), khái niệm họ luôn đề cập tới là "kèo", "con gì", "tỉ số này ăn bao nhiêu", "quán nào có rượu ngon"? nói chung là không có gì liên quan đến giảng đường, đặc biệt họ còn có những cách kiếm tiền hết sức "độc đáo".
    Điển hình như Cường, Nam, Bình là sinh viên của trường ĐH Nông Lâm. Thời gian đầu họ vừa học vừa chơi, càng ngày nhu cầu chơi càng lớn, tiền gia đình chu cấp không đủ, rồi tiền học phí, tiền học thêm cũng hết, cả ba bắt đầu làm quen với số đề, cá độ bóng đá hy vọng vào vận may của mình.
    Thời gian tâm trí dành cho việc đỏ đen ngày càng lớn chiếm hết thời gian học của cả ba. Cường có hẳn một quyển sách Khám phá bí mật những giấc mơ để nghiên cứu số đề, họ thường đọc những bài báo về bóng đá để tìm kèo, tỉ số. Đó là công việc hàng ngày của cả ba.
    "Mấy đứa này đi học chỉ phí tiền cha mẹ", cô Dung chủ nhà trọ ngán ngẩm khi nói về họ.
    Ngọc Anh, sinh viên trường ĐH Kinh tế (hệ trung cấp) và Ngọc Thành, sinh viên trường Cao đẳng công nghiệp 4 là hai chị em, được gia đình thuê hẳn một căn hộ (2 triệu đồng/tháng). Gia đình có điều kiện, nhưng thay vì học cả hai lại tụ tập bạn bè ăn chơi.
    Thành nướng tất cả những gì mình có vào bàn bida, độ đá banh, chơi bass, sòng bài và các vũ trường. Chiếc xe Spacy cậu đang đi hiện nay gia đình đã phải chuộc ba lần từ tiệm cầm đồ, trước đó Thành đã bán hai chiếc.
    Ngọc Anh thì dùng thời gian và tiền học để mua sắm và khám phá các nhà hàng, bar, vũ trường trong thành phố cùng bạn bè. Có khi trong nhà Ngọc Anh có đến hơn mười người bạn đến chơi, ăn ở cả tuần. "Không biết tụi nó học cái gì mà thấy ngày ngủ đêm đi" một hàng xóm của hai chị em thắc mắc.
    Theo cách khác Thanh Nam, Tuấn Tú - sinh viên trường ĐH SPKT, không có nhiều tiền nhưng vẫn có thể ăn chơi thoải mái. Họ cặp với các anh chàng đồng tính giàu có, được bao từ A đến Z ăn chơi ở những nơi sang trọng và mỗi khi tạm biệt họ còn được một khoản tiền đáng kể để tiêu dùng. Có tiền, được ăn chơi họ đi thường xuyên hơn và không còn nghĩ gì đến việc hoc ở trường nữa.
    Và khi đã lún sâu vào không ai khác chính họ phải nhận hậu quả. Cường bị đình chỉ học, Bình còn nợ bốn môn trong chương trình học và cả đều đang nợ một khoản tiền đáng kể của bạn bè, người thân.
    Ngọc Thành đã bị đuổi học nhưng ngày ngày vẫn lên giảng đường mà gia đình không biết. Ngọc Anh, chị của Thành chưa kịp ra trường đã lấy chồng và chỉ bốn tháng sau ba mẹ đã có cháu bế.
    Tú thì nhiễm lối sống bệnh hoạn và trở thành gay chính hiệu, Nam thoát ra được nhưng còn nợ học phí và bốn môn học ở trường. Những người biết họ đều nhìn họ với ánh mắt dè chừng, và những cái lắc đầu mỗi khi họ đi qua.

  8. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Lòng tự trọng nơi đường phố



    ?oMày đi từ sáng đến giờ mà chỉ đem về cho tao hai mươi mấy ngàn. Mày coi tao là ăn mày hả. Mày bố thí cho tao đó à...? Lời chửi rủa lớn tiếng của một người phụ nữ trên đường Lê Lợi đã gây sự chú ý cho tôi.
    Tôi dừng lại quan sát thì thấy bé gái trạc 13, 14 tuổi với gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đau đáu nhìn người mẹ với ánh mắt nửa như tủi hờn nửa như oán trách và nước mắt thì không ngừng tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên không cãi lại lời mẹ. Sau khi đã buông ra những lời mắng nhiếc thô tục, người mẹ tức giận quày quả bỏ đi.

    Tôi đến bên cô bé an ủi, vỗ về, đồng thời giúi vào tay bé một số tiền cùng lời nhắn nhủ: ?oEm đem về đưa thêm cho mẹ để mẹ đừng mắng em nữa?. Cô bé lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt rồi nhét tiền trở lại tay tôi, giọng nghẹn ngào: ?oEm không lấy tiền của chị đâu bởi vì em không đi xin !?, rồi vội vã chạy đi.

    Tôi đứng sững người vì quá bất ngờ trước lòng tự trọng của một cô bé bán dạo nhỏ tuổi nên chẳng kịp hỏi với theo: ?oThế em bán gì thì chị xin mua?.

    Cô bạn người nước ngoài đứng bên cạnh tôi theo dõi nãy giờ buột miệng: ?oKhông ngờ trẻ em Việt Nam khí khái ghê !?...

    Đâu đó trong tôi cảm giác tự hào được dịp trỗi dậy...

  9. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Lòng tự trọng nơi đường phố



    ?oMày đi từ sáng đến giờ mà chỉ đem về cho tao hai mươi mấy ngàn. Mày coi tao là ăn mày hả. Mày bố thí cho tao đó à...? Lời chửi rủa lớn tiếng của một người phụ nữ trên đường Lê Lợi đã gây sự chú ý cho tôi.
    Tôi dừng lại quan sát thì thấy bé gái trạc 13, 14 tuổi với gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đau đáu nhìn người mẹ với ánh mắt nửa như tủi hờn nửa như oán trách và nước mắt thì không ngừng tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên không cãi lại lời mẹ. Sau khi đã buông ra những lời mắng nhiếc thô tục, người mẹ tức giận quày quả bỏ đi.

    Tôi đến bên cô bé an ủi, vỗ về, đồng thời giúi vào tay bé một số tiền cùng lời nhắn nhủ: ?oEm đem về đưa thêm cho mẹ để mẹ đừng mắng em nữa?. Cô bé lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt rồi nhét tiền trở lại tay tôi, giọng nghẹn ngào: ?oEm không lấy tiền của chị đâu bởi vì em không đi xin !?, rồi vội vã chạy đi.

    Tôi đứng sững người vì quá bất ngờ trước lòng tự trọng của một cô bé bán dạo nhỏ tuổi nên chẳng kịp hỏi với theo: ?oThế em bán gì thì chị xin mua?.

    Cô bạn người nước ngoài đứng bên cạnh tôi theo dõi nãy giờ buột miệng: ?oKhông ngờ trẻ em Việt Nam khí khái ghê !?...

    Đâu đó trong tôi cảm giác tự hào được dịp trỗi dậy...

  10. minhquang_phamtran

    minhquang_phamtran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0


    Những người bán DANH giá rẻ

    ?oPhấn đấu? mãi mới có chút ?odanh?, nay đem bán để kiếm tí ?olợi?!
    Khi nghèo, người ta có thể mang tất cả ?ochổi cùn rế rách? trong nhà ra mà bán. Cái gì bán được là bán để mà sống. Nay, chẳng còn ai nghèo như thế, trừ mấy anh nghiện. Thế mà có những người chẳng nghèo, chẳng nghiện vẫn mang những thứ tài sản vô giá của mình ra bán. Đấy là những người bán danh.
    Từ cổ chí kim, từ đông sang tây lúc nào chẳng có người có danh mang bán danh mình. Ôi, để có một cái danh bằng tài đức của mình thì đâu phải dễ. Nhưng cũng không có ít người chỉ mang cái danh hão.

    Thời nào cũng có kẻ mua danh. Càng ngày người mua danh càng lắm. Ngày xưa, người ta bỏ trâu, bỏ ruộng ra để mua danh. Ngày nay cũng nhiều kẻ bỏ tiền mua danh. Nhưng tiếc thay nhiều người có danh rồi lại bán mất cái danh của mình.

    Bán danh có lắm loại, nhiều kiểu. Nhưng tựu trung bán danh là để mua cái lợi lộc cho cá nhân mình.

    Cách đây dăm năm, báo chí xôn xao về một vài người mệnh danh là nhà thơ lang thang ở những nơi công cộng như bến xe, bãi biển, trên tay cầm cái giấy phép xuất bản để xin tiền thiên hạ in thơ. Có lẽ trên thế giới này cũng chẳng có nơi nào quý trọng các nhà thơ như ở Việt Nam. Đáng lẽ thay việc tranh thủ tình yêu thi ca của quần chúng mà nói về cái hay cái đẹp và ước mơ làm người thì mấy ông thi sĩ tự xưng danh này lại lợi dụng đó mà làm những điều thật xấu hổ cho giới thi sĩ.

    Người dưng thấy một ông mệnh danh thi sĩ, tay chìa bản thảo, miệng đọc thơ như rồ như dại, rồi xin tiền in thơ chẳng lẽ lại không rút túi lấy dăm đồng để cho. Đã là đứng nơi công cộng xin tiền thì dù cho là ?othi sĩ? hay người ăn mày vì cơ vận cũng là một mà thôi. Xấu hổ thay, và cũng may thay số người này chỉ là cá biệt.

    Nhưng có một số đông hơn số này là những người cũng có thơ phú in ấn trên báo này báo nọ xin tiền theo cách khác. Họ không đứng đường, đứng chợ mà tiến thẳng vào các cơ quan đặt vấn đề xin tiền.

    Họ không nói: ?oCho tôi xin ít tiền in thơ? mà thường thay bằng câu ?oCác người hãy chứng tỏ mình có văn hóa và hiểu biết nghệ thuật bằng việc đón nhận tập sách này?. Nghe thật lịch sự, thật văn hóa nhưng chẳng qua cũng là cái sự... xin tiền.

    Lại có những nhà thơ ?okinh doanh? thơ mình nữa chứ. Họ in thơ và chở từng đống lớn đến một vài cơ quan quen biết ép họ mua thơ của mình. Thế là người ta phải mua. Chẳng lẽ ông nhà thơ kia vứt cả đống thơ vào cơ quan mình không mua thì biết làm thế nào.

    Mua xong không biết làm gì bèn đợi đến cuối năm tổng kết cơ quan bỏ vào túi quà tặng cán bộ nhân viên. Chỉ như thế mới quyết toán được. Chứ một xí nghiệp sản xuất hay một công ty kinh doanh làm sao ký vào chứng từ mua thơ để tăng cường sản xuất.

    Những nhà thơ như vậy cũng chỉ là số ít. Nhưng không ít những người bị xin theo hai kiểu nói trên lần sau đó cứ nghe thấy giới thiệu có nhà thơ đến thì thất kinh vì sợ hãi. Cái danh nhà thơ như thế mà họ bán với giá rất ?obèo?. Họ là những con sâu bỏ rầu nồi canh.

    Thế nhà văn có bán danh không? Có chứ! Họ cũng bán danh nhiều cách lắm. Họ chẳng bán danh để lấy mấy đồng đâu. Có khi họ chỉ bán danh lấy một bữa rượu. Khi họ có một chút tên tuổi là bán tên tuổi họ như bán lúa non. Hình như không ít những người có tên tuổi một chút rồi thì không sống được như một người bình thường. Họ đến chỗ này chỗ nọ với danh nhà văn và để cho những nơi ấy phải tiếp đãi họ như họ là những tài sản của quốc gia vậy.

    Còn có cả những nhà văn có chút tiếng tăm thấy mình được quyền bắt các nhà văn ít danh tiếng hơn hoặc chưa có danh tiếng cung phụng mình. Cứ rầm rập kéo đến một nhà văn khá giả nào đấy nhưng chưa có tên tuổi như mình rồi rượu chè, tán hươu tán vượn, yêu cầu này yêu sách nọ làm cho chủ nhà là nhà văn kia đến phát ốm.

    Một số nhà văn bán danh, thế còn nhà báo có bán danh không? Có đấy! Mà còn nhiều hơn. Cái danh của họ là do công việc mang lại: danh nhà báo. Nhà báo đã góp sức không nhỏ vào sự công bằng, văn minh xã hội. Nhưng cũng có những nhà báo đã bán danh mình quá rẻ.

    Những nhà báo trong vụ Năm Cam là một ví dụ điển hình. Đã là danh thì không bán được. Thế mà họ đã bán mà còn bán với giá ?ođại hạ giá? nữa chứ. Nhà báo già bán danh theo kiểu già. Nhà báo trẻ bán danh theo kiểu trẻ.

    Vẫn phải nhắc thêm một lần nữa là họ chỉ là số ít, rất ít trong biết bao nhà báo chân chính. Nhưng không phải vì ít mà không nói ra. Bởi số ít này thực tế cho thấy càng ngày càng tăng lên. Phải nói để mãi mãi chỉ là số ít. Chứ hết 100% thì chẳng bao giờ có.

    Có những nhà báo bán danh được giá cao và cũng có những nhà báo bán danh chỉ với giá rất rẻ. Nhưng đã là danh thì bán với giá nào cũng thật thảm hại. Chúng ta cũng có những nhà báo giữ danh của mình mà không có gì mua được.

    Có một ông giám đốc bệnh viện mắc nhiều sai lầm trong quản lý và tổ chức. Một nhà báo nhận được đơn thư tố giác bèn gọi điện cho ông giám đốc kia và thông báo về thư tố giác đó, đồng thời muốn gặp ông để làm việc. Ông giám đốc này tỉnh bơ nói: ?oChẳng cần thiết phải làm việc đâu, mai tôi với ông đi làm bữa bia, thế là được chứ gì?. Các bạn có nghe thấy cái gì trong câu nói ấy không? Sự coi thường một nhà báo đến như thế thì thật nhục.

    Không phải ông giám đốc bệnh viện này tự dưng nghĩ như thế. Trước đó, ông ta đã làm việc với một số nhà báo rồi vì bệnh viện của ông ta là một bệnh viện tai tiếng nhất nhì Việt Nam. Chắc chắn đã có nhà báo nào đó hạ bút chỉ vì ?omột bữa bia? nên ông ta nghĩ ?obọn? nhà báo cũng chỉ thế thôi (?!). Tất nhiên bữa bia không chỉ đơn giản là bữa bia. Nhưng nghe vậy thì đau quá. Cái danh như thế mà bán như thế à?

    Lại vẫn phải nói rằng số bán danh như vài kiểu nêu ở trên không phải là số nhiều. Nhưng nó lại đang diễn ra công khai và có vẻ lấn lướt cả số đông đang hết mình giữ danh cho thơm cho sạch. Chính thế mà phải nói ra.

    Những ai đang giữ danh xin đừng tự ái thay những người đang bán danh. Chúng ta có một cái tính rất lạ là hễ ai phê bình cái chưa được, cái dở của mình thì lu loa lên rằng họ đánh tôi, và họ đánh tôi nghĩa là họ đánh vào... Buồn thay, buồn thay! Nhưng thế nào thì chúng ta vẫn phải lên tiếng nếu chúng ta muốn cả xã hội chúng ta mỗi ngày một tốt đẹp hơn.

Chia sẻ trang này