1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

KHOẢNG LẶNG- QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG

Chủ đề trong 'Thanh Hoá' bởi Tasmalakan, 25/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Người có đầy đủ
    Ngày xưa, có một gia đình không giàu cũng không nghèo. Họ sống trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê của bang Ohio. Tối nọ, họ đang ngồi ăn tối thì có tiếng gõ cửa.
    Người khách là một ông lão quần áo rách rưới, mất nút; tay xách giỏ rau quả mời họ mua. Họ đồng ý mua để ông cụ khỏi quấy rầy họ.
    Theo với thời gian, dần dần gia đình ấy và ông lão trở thành bạn bè. Và mỗi tuần ông lão lại mang rau quả đến nhà họ một lần. ông lão bị cườm mắt nên gần như mù. Nhưng ông rất thân thiện nên gia đình càng mến ông lão và luôn mong ông ghé.
    Ngày nọ, ông lão vui vẻ khoe:
    - Không biết ai đã để ở cửa nhà tôi một thùng quần áo cũ.
    Gia đình ấy biết ông lão cần quần áo nên cũng mừng giùm cho ông. Họ bảo ông:
    - Chúc mừng cụ. Thật là tuyệt!
    Ông lão mù lại bảo tiếp:
    - Tuyệt thật! Bởi vì phần tuyệt nhất là vừa đúng lúc tôi biết có một gia đình thật sự cần những quần áo đó.
    "Hãy nhớ, hạnh phúc, sung sướng không tùy thuộc vào việc bạn là ai, bạn làm gì, mà tùy thuộc vào bạn nghĩ gì".
    (HoaRosemary)
  2. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Người xa lạ
    Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to cồng kềnh sang một bên.
    Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng, nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân viên đáp gọn lỏn:
    - Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
    Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko. Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi. Quá khó chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước. Mọi người lần lượt gật đầu. Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ anh ta có hình xăm nữa...
    - Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ? -Tôi hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
    - Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!
    Tôi thở ra đánh "phù" một cái. Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
    anh ta làm cho phát hoảng. Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
    lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân viên lẩm bẩm:
    -Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
    người.
    Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
    - Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
    - Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
    Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
    -Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp hàng đủ rồi!
    Tôi cười to và giơ tay ra:
    -Tôi rất thích thái độ của anh!
    Người cao lớn kia bắt tay tôi:
    -Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ! Cô nhân viên xám mặt lại.
    Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
    Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.

    (Hoalayon)
  3. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Người xa lạ
    Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to cồng kềnh sang một bên.
    Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng, nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân viên đáp gọn lỏn:
    - Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
    Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko. Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi. Quá khó chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước. Mọi người lần lượt gật đầu. Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ anh ta có hình xăm nữa...
    - Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ? -Tôi hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
    - Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!
    Tôi thở ra đánh "phù" một cái. Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
    anh ta làm cho phát hoảng. Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
    lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân viên lẩm bẩm:
    -Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
    người.
    Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
    - Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
    - Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
    Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
    -Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp hàng đủ rồi!
    Tôi cười to và giơ tay ra:
    -Tôi rất thích thái độ của anh!
    Người cao lớn kia bắt tay tôi:
    -Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ! Cô nhân viên xám mặt lại.
    Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
    Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.

    (Hoalayon)
  4. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Hoa xương rồng
    Trong một khu vườn nọ, cây cảnh và các bông hoa đang trò truyện với nhau. Hoa hồng kiêu ngạo cứ cố vươn mình lên khoe những cái gai đầy kiêu hãnh một cách khoe khoang :
    " Tớ thật sự không hiểu sao các bạn lại chỉ có vài cánh hoa trông thật là mềm yếu, phải kiêu hãnh gai góc như tôi thì mới kiêu sa chứ "
    Các loài hoa khác cũng thấy thật sự hoa hồng rất đẹp và lại mạnh mẽ, và loài hoa nào cũng cảm thấy sao mình thật xấu xí trước vị công chúa đẹp đẽ này. Nên các loài hoa thay nhau khen ngợi vẻ đẹp của hoa hồng. Hoa hướng dương : "ôi nhìn kìa, cánh hoa của chị sao lúc nào trông cũng thật quyến rũ , giọt sương nào may mắn được đọng lại trên cánh của chị thể kia... giống những viên kim cương ...thật đẹp". Thược dược cũng tấm tắc : " chà, em ước gì cũng có được sư kiêu sa của chị, có được những chiếc gai mạnh mẽ kia..." Lũ cỏ dại nhìn lên đầy ngưỡng mộ : " ông trời sao bất công quá, tại sao chị ấy đã có nhan sắc, lại có được thêm những cái gai đầy quyến rũ thế kia nhỉ? Còn chúng ta sao mãi cũng không được một góc nhan sắc và hương thơm của chị ấy nhỉ? " Cứ như thế ngày qua ngày chúng thi nhau ca ngợi hoa hồng, nó vốn đã kiêu ngạọ nay lại càng chẳng coi ai ra gì, và luôn tự hào nó là bông hoa đẹp nhất vườn và được cậu chủ chăm sóc kỹ nhất.
    "Các chị ơi, hình như vườn chúng ta sắp có một loại hoa mới đấy , hồi nãy em thấy cậu chủ chở về một cây gì lạ lắm."
    "Xì... cái lũ ấy bao giờ mới xinh đẹp bằng tớ chứ" Hoa hồng bĩu môi.
    Lũ hoa im bặt vì thấy cậu chủ đang tiến lại góc vườn, trên tay cậu là một chậu hoa, ồ không phải là hoa, là cây gì thế nhỉ? Các loài hoa thật sự ngạc nhiên vì chưa gặp loại cây này bao giờ. Một loại cây sao không thấy bông hoa nào mà mình đầy gai góc, lại sần sùi và trông xấu xí thô lỗ nữa.
    "Chào các bạn" loài hoa lạ ấy đánh tiếng chào vườn hoa khi cậu chủ trở vào trong nhà. " ha...ha..." hoa hồng cười lớn, sao trông cậu xấu xí thế nhỉ, eo ôi nhìn kìa, chả có cái cánh nào toàn gai góc trông kinh quá "
    "Hi..hi...Mình là xương rồng mà bạn, hiếm ra hoa lắm bạn ạ, đừng chê những cái gai xinh xắn của mình chứ, đó là cái điểm đặc biệt của họ hàng nhà mình mà.Bạn không biết đó thôi, nhờ những chiếc gai này mà họ hàng nhà mình di chuyển được qua nhiều nơi mà không hề bị héo hay chết đâu nha."
    "Hứ, tớ chẳng hơi đâu nói chuyện với những đứa xấu xí như cậu" hoa Hồng quay lưng đi săm se những cánh hoa đỏ rực của mình dưới ánh mai.
    Nhờ tính thân thiện, Xương rồng làm quen được bạn bè trong vườn rất nhanh, và vì ai cũng muốn nghe những câu chuyện về những nơi cậu từng đi qua hay được nghe bạn bè Xương rồng kể. Chỉ có hoa hồng dần dần chẳng ai còn muốn chơi với nó nữa, còn Xương rồng thì vẫn muốn được kết bạn với mọi người ,cả hoa Hồng. Nó gọi "hoa Hồng ơi, lại đây chơi chung nào."
    "Gì cơ, ta mà lại đi chơi với lũ xấu xí chúng mày ư? Ta đẹp như thế này cơ mà"
    "Sao bạn lại nói vậy, trong chúng ta ai cũng có những cái đẹp của riêng mình, không ai là xấu xí cả" Xương rồng ôn tồn trả lời.
    "Phải đấy, nhờ Xương rồng mình mới biết chỉ có loài Hướng Dương bọn mình mới là bạn thân của Mặt trời đấy"
    "Còn nhờ chúng em mà có thể nuôi lớn được lũ trâu bò đấy nhé" Bọn cỏ dại lên tiếng.
    "Còn gì cao quí hơn tình mẫu tử, thế mà mình được làm biểu tượng của thứ tình cảm thiêng liếng ấy đấy nhé" Hoa Cúc vốn trầm lặng cũng cất lời.
    "Phải rồi các bạn ạ, chúng ta đôi lúc ngưỡng mộ cái đẹp của người khác mà không biết rằng bản thân chúng ta cũng có những cái đẹp không ai so sánh bằng, chính những cái rất riêng đó của chúng ta đã làm nên cái đẹp riêng của mỗi người. Nhưng nếu chỉ đẹp một mình đơn độc thì cũng sẽ mau tàn lụi và không hoàn hảo, nếu các bạn đoàn kết thì sẽ tạo một vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ và rực rở hơn bất cứ vẻ đẹp gì."
    Hoa hồng dường như đã cảm nhận được lời nói của Xường rồng thật sự ý nghĩa. Nó cảm thấy dạo gần đây, sắc đẹp của nó bị giảm đi rất nhiều khi không còn được các bạn vây quoanh và chơi cùng nó như trước đây nữa. Ngược lại những bông hoa trong vườn lúc này, khi cảm nhận được sâu sắc lời nói của Xương rồng , nó nhìn kĩ các bông hoa trong vườn, cũng là các bạn của nó, sao bây giờ nó mới thấy họ cũng rất đẹp. Chẵng phải ai cũng quyến rũ kiêu sa như nó, cũng có những loài hoa thật giản dị nhưng sao mà lại xinh thế. Các bạn của nó sao chơi với nhau vui vẻ và thân thiện được như vậy nhỉ?
    Từ đó, hoa hồng biết lỗi và chơi với mọi người rất hoà đồng, và mọi hoa đều nhận ra hoa hồng nay còn đẹp hơn xưa rất nhiều, một vẻ đẹp đằm thắm và quí phái. Nên hoa hồng được coi là hiện thân của thứ tình cảm trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất của con người đó là tình yêu.

    (Hoaxuongrong)
  5. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Hoa xương rồng
    Trong một khu vườn nọ, cây cảnh và các bông hoa đang trò truyện với nhau. Hoa hồng kiêu ngạo cứ cố vươn mình lên khoe những cái gai đầy kiêu hãnh một cách khoe khoang :
    " Tớ thật sự không hiểu sao các bạn lại chỉ có vài cánh hoa trông thật là mềm yếu, phải kiêu hãnh gai góc như tôi thì mới kiêu sa chứ "
    Các loài hoa khác cũng thấy thật sự hoa hồng rất đẹp và lại mạnh mẽ, và loài hoa nào cũng cảm thấy sao mình thật xấu xí trước vị công chúa đẹp đẽ này. Nên các loài hoa thay nhau khen ngợi vẻ đẹp của hoa hồng. Hoa hướng dương : "ôi nhìn kìa, cánh hoa của chị sao lúc nào trông cũng thật quyến rũ , giọt sương nào may mắn được đọng lại trên cánh của chị thể kia... giống những viên kim cương ...thật đẹp". Thược dược cũng tấm tắc : " chà, em ước gì cũng có được sư kiêu sa của chị, có được những chiếc gai mạnh mẽ kia..." Lũ cỏ dại nhìn lên đầy ngưỡng mộ : " ông trời sao bất công quá, tại sao chị ấy đã có nhan sắc, lại có được thêm những cái gai đầy quyến rũ thế kia nhỉ? Còn chúng ta sao mãi cũng không được một góc nhan sắc và hương thơm của chị ấy nhỉ? " Cứ như thế ngày qua ngày chúng thi nhau ca ngợi hoa hồng, nó vốn đã kiêu ngạọ nay lại càng chẳng coi ai ra gì, và luôn tự hào nó là bông hoa đẹp nhất vườn và được cậu chủ chăm sóc kỹ nhất.
    "Các chị ơi, hình như vườn chúng ta sắp có một loại hoa mới đấy , hồi nãy em thấy cậu chủ chở về một cây gì lạ lắm."
    "Xì... cái lũ ấy bao giờ mới xinh đẹp bằng tớ chứ" Hoa hồng bĩu môi.
    Lũ hoa im bặt vì thấy cậu chủ đang tiến lại góc vườn, trên tay cậu là một chậu hoa, ồ không phải là hoa, là cây gì thế nhỉ? Các loài hoa thật sự ngạc nhiên vì chưa gặp loại cây này bao giờ. Một loại cây sao không thấy bông hoa nào mà mình đầy gai góc, lại sần sùi và trông xấu xí thô lỗ nữa.
    "Chào các bạn" loài hoa lạ ấy đánh tiếng chào vườn hoa khi cậu chủ trở vào trong nhà. " ha...ha..." hoa hồng cười lớn, sao trông cậu xấu xí thế nhỉ, eo ôi nhìn kìa, chả có cái cánh nào toàn gai góc trông kinh quá "
    "Hi..hi...Mình là xương rồng mà bạn, hiếm ra hoa lắm bạn ạ, đừng chê những cái gai xinh xắn của mình chứ, đó là cái điểm đặc biệt của họ hàng nhà mình mà.Bạn không biết đó thôi, nhờ những chiếc gai này mà họ hàng nhà mình di chuyển được qua nhiều nơi mà không hề bị héo hay chết đâu nha."
    "Hứ, tớ chẳng hơi đâu nói chuyện với những đứa xấu xí như cậu" hoa Hồng quay lưng đi săm se những cánh hoa đỏ rực của mình dưới ánh mai.
    Nhờ tính thân thiện, Xương rồng làm quen được bạn bè trong vườn rất nhanh, và vì ai cũng muốn nghe những câu chuyện về những nơi cậu từng đi qua hay được nghe bạn bè Xương rồng kể. Chỉ có hoa hồng dần dần chẳng ai còn muốn chơi với nó nữa, còn Xương rồng thì vẫn muốn được kết bạn với mọi người ,cả hoa Hồng. Nó gọi "hoa Hồng ơi, lại đây chơi chung nào."
    "Gì cơ, ta mà lại đi chơi với lũ xấu xí chúng mày ư? Ta đẹp như thế này cơ mà"
    "Sao bạn lại nói vậy, trong chúng ta ai cũng có những cái đẹp của riêng mình, không ai là xấu xí cả" Xương rồng ôn tồn trả lời.
    "Phải đấy, nhờ Xương rồng mình mới biết chỉ có loài Hướng Dương bọn mình mới là bạn thân của Mặt trời đấy"
    "Còn nhờ chúng em mà có thể nuôi lớn được lũ trâu bò đấy nhé" Bọn cỏ dại lên tiếng.
    "Còn gì cao quí hơn tình mẫu tử, thế mà mình được làm biểu tượng của thứ tình cảm thiêng liếng ấy đấy nhé" Hoa Cúc vốn trầm lặng cũng cất lời.
    "Phải rồi các bạn ạ, chúng ta đôi lúc ngưỡng mộ cái đẹp của người khác mà không biết rằng bản thân chúng ta cũng có những cái đẹp không ai so sánh bằng, chính những cái rất riêng đó của chúng ta đã làm nên cái đẹp riêng của mỗi người. Nhưng nếu chỉ đẹp một mình đơn độc thì cũng sẽ mau tàn lụi và không hoàn hảo, nếu các bạn đoàn kết thì sẽ tạo một vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ và rực rở hơn bất cứ vẻ đẹp gì."
    Hoa hồng dường như đã cảm nhận được lời nói của Xường rồng thật sự ý nghĩa. Nó cảm thấy dạo gần đây, sắc đẹp của nó bị giảm đi rất nhiều khi không còn được các bạn vây quoanh và chơi cùng nó như trước đây nữa. Ngược lại những bông hoa trong vườn lúc này, khi cảm nhận được sâu sắc lời nói của Xương rồng , nó nhìn kĩ các bông hoa trong vườn, cũng là các bạn của nó, sao bây giờ nó mới thấy họ cũng rất đẹp. Chẵng phải ai cũng quyến rũ kiêu sa như nó, cũng có những loài hoa thật giản dị nhưng sao mà lại xinh thế. Các bạn của nó sao chơi với nhau vui vẻ và thân thiện được như vậy nhỉ?
    Từ đó, hoa hồng biết lỗi và chơi với mọi người rất hoà đồng, và mọi hoa đều nhận ra hoa hồng nay còn đẹp hơn xưa rất nhiều, một vẻ đẹp đằm thắm và quí phái. Nên hoa hồng được coi là hiện thân của thứ tình cảm trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất của con người đó là tình yêu.

    (Hoaxuongrong)
  6. giot_mua_trang

    giot_mua_trang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/11/2002
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    0
    Ai lập ra cái topic này chắc đã nghe ----->>>>bài hát Bình Yên của Trần Tiến do Hà Trần hát . Đảm bảo sẽ thích nghe , không thích thì ........tắt
    " Bình Yên 1 thoáng trong tim ta ......
    Bình yên ta chờ nghe ....
    Chờ nghe ...."
  7. giot_mua_trang

    giot_mua_trang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/11/2002
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    0
    Ai lập ra cái topic này chắc đã nghe ----->>>>bài hát Bình Yên của Trần Tiến do Hà Trần hát . Đảm bảo sẽ thích nghe , không thích thì ........tắt
    " Bình Yên 1 thoáng trong tim ta ......
    Bình yên ta chờ nghe ....
    Chờ nghe ...."
  8. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Đàn vịt trời
    Vào những mùa đông, chúng ta thường thấy hàng đàn vịt trời bay thành hình chữ V, bay hàng trăm dặm từ Bắc xuống Nam để tìm nơi ấm cúng. Các nhà khoa học đã khám phá rằng những đàn vịt trời đó có những quy luật di chuyển rất đáng cho chúng
    ta suy gẫm về tinh thần đoàn thể.

    1. Mỗi khi con vịt vẫy cánh bay, chúng sẽ tạo ra một luồng gió quyện và tạo ra một hấp lực nâng con vịt bay bên cạnh. Như vậy khi chúng bay theo đội hình chữ V, thì con nọ nương vào hấp lực của con kia, chúng có thể bay nhẹ nhàng hơn và tăng khả năng bay xa hơn gần gấp đôi.
    Con người ta cũng vậy, nếu những người có cùng một chí hướng mà biết cách hợp quần thành những đoàn thể hay cộng đồng để nương tựa nhau thì dễ đạt được những mục đích cao cả hơn.
    2. Khi một con vịt bị xa rời khỏi đội hình, thì nó sẽ cảm thấy bị đuối sức vì phải tự lực, nên nó lại phải cố gắng bay vào trong đội hình để nương tựa vào hấp lực của những con vịt bay trước.
    Nếu chúng ta biết xếp chặt hàng ngũ, không xa rời đoàn thể hay cộng đồng thì sẽ có lợi lớn.
    3. Riêng con vịt bay đầu đàn là không được hưởng hấp lực của bạn đồng hành, nên nó rất chóng mỏi mệt. Khi nó mệt thì nó sẽ bay xuống nương vào đội hình và sẽ có con vịt khoẻ mạnh khác bay vào vị trí dẫn đầu, cứ như vậy thay đổi trong suốt ngày baỵ
    Trong cộng đồng con người cũng vậy, vai trò lãnh đạo luôn luôn đuợc thay đổi tùy theo tình thế, theo tinh thần dân chủ.
    4. Trong khi bay, chúng thường lên tiếng kêu quác quác để thúc dục nhau bay theo kịp một tốc độ.
    Trong các đoàn thể, người ta phải biết nhắc nhở nhau để giữ vững tinh thần hay thắt chặt tình đồng đội, Trong quân ngũ, các quân nhân thường lên tiếng đếm hoặc hát để tất cả đoàn đi theo nhịp quân hành.
    5. Khi một con vịt bị đau hay bị bắn trọng thương phải rời khỏi đội hình, thì sẽ có hai con vịt đồng hành rời theo để nâng đỡ và bảo vệ. Hai con đó ở bên cạnh con vịt yếu kém cho đến khi tự bay đuợc, hoăc bị rớt chết, thì chúng mới bỏ bay theo đoàn vịt khác.
    Chúng ta hãy suy gẫm tới tình đồng loại và những quy luật của đàn vịt trời mà đối xử với nhau trong cùng một cộng đồng hay đoàn thể.
    (Hoatracbachdiep)
  9. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Đàn vịt trời
    Vào những mùa đông, chúng ta thường thấy hàng đàn vịt trời bay thành hình chữ V, bay hàng trăm dặm từ Bắc xuống Nam để tìm nơi ấm cúng. Các nhà khoa học đã khám phá rằng những đàn vịt trời đó có những quy luật di chuyển rất đáng cho chúng
    ta suy gẫm về tinh thần đoàn thể.

    1. Mỗi khi con vịt vẫy cánh bay, chúng sẽ tạo ra một luồng gió quyện và tạo ra một hấp lực nâng con vịt bay bên cạnh. Như vậy khi chúng bay theo đội hình chữ V, thì con nọ nương vào hấp lực của con kia, chúng có thể bay nhẹ nhàng hơn và tăng khả năng bay xa hơn gần gấp đôi.
    Con người ta cũng vậy, nếu những người có cùng một chí hướng mà biết cách hợp quần thành những đoàn thể hay cộng đồng để nương tựa nhau thì dễ đạt được những mục đích cao cả hơn.
    2. Khi một con vịt bị xa rời khỏi đội hình, thì nó sẽ cảm thấy bị đuối sức vì phải tự lực, nên nó lại phải cố gắng bay vào trong đội hình để nương tựa vào hấp lực của những con vịt bay trước.
    Nếu chúng ta biết xếp chặt hàng ngũ, không xa rời đoàn thể hay cộng đồng thì sẽ có lợi lớn.
    3. Riêng con vịt bay đầu đàn là không được hưởng hấp lực của bạn đồng hành, nên nó rất chóng mỏi mệt. Khi nó mệt thì nó sẽ bay xuống nương vào đội hình và sẽ có con vịt khoẻ mạnh khác bay vào vị trí dẫn đầu, cứ như vậy thay đổi trong suốt ngày baỵ
    Trong cộng đồng con người cũng vậy, vai trò lãnh đạo luôn luôn đuợc thay đổi tùy theo tình thế, theo tinh thần dân chủ.
    4. Trong khi bay, chúng thường lên tiếng kêu quác quác để thúc dục nhau bay theo kịp một tốc độ.
    Trong các đoàn thể, người ta phải biết nhắc nhở nhau để giữ vững tinh thần hay thắt chặt tình đồng đội, Trong quân ngũ, các quân nhân thường lên tiếng đếm hoặc hát để tất cả đoàn đi theo nhịp quân hành.
    5. Khi một con vịt bị đau hay bị bắn trọng thương phải rời khỏi đội hình, thì sẽ có hai con vịt đồng hành rời theo để nâng đỡ và bảo vệ. Hai con đó ở bên cạnh con vịt yếu kém cho đến khi tự bay đuợc, hoăc bị rớt chết, thì chúng mới bỏ bay theo đoàn vịt khác.
    Chúng ta hãy suy gẫm tới tình đồng loại và những quy luật của đàn vịt trời mà đối xử với nhau trong cùng một cộng đồng hay đoàn thể.
    (Hoatracbachdiep)
  10. Tasmalakan

    Tasmalakan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2004
    Bài viết:
    378
    Đã được thích:
    0
    Bài kiểm tra nhớ đời
    Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Việc đầu tiên của tôi là lướt mắt qua toàn bộ các câu hỏi. Không có câu nào quá khó, vì tôi vốn là cô học trò thông minh! Duy chỉ có câu hỏi cuối cùng làm tôi bật ngửa người: Chị hãy cho biết tên của bà lao công trong trường ta?
    Trời đất ạ! Bà lao công thì có liên quan gì tới chuyện đỡ đẻ và chăm sóc sản phụ kia chứ? Ngày nào tôi chẳng gặp bà. Bà ấy già lắm rồi, chẳng biết là 60 hay đã 70 tuổi. Mặt nhăn nheo, dáng vẻ khắc khổ, bà hầu như không bao giờ nói tiếng nào, suốt ngày chỉ cắm cúi cầm giẻ, cầm chổi lau nhà. Nhiều khi cả bọn chúng tôi vừa bô bô tán chuyện vừa đi trên hành lang, không thèm tránh lối cho bà lão đang còng lưng lau sàn nhà. Trông bà lão vội vàng né sang một bên, có lúc lòng tôi cũng cảm thấy hơi nao nao. Một lần nọ, mải chạy, một cô bạn tôi vấp té đánh đổ bịch sữa đang uống dở ra sàn. Bà lão tội nghiệp vội lắp bắp: "Các cô để đấy cho già. Các cô vội, cứ làm việc của mình đi. Đây là việc của già mà!".
    Chỉ có thế thôi thì làm sao tôi biết họ và tên của bà? Mà có biết cũng chẳng để làm gì. Bà ấy chẳng qua chỉ như cái bóng âm thầm bên lề cuộc sống sôi động đang cuốn hút lũ sinh viên ồn ào chúng tôi. Tôi quyết định để trống câu trả lời. Cũng không có gì là quan trọng. Miễn tôi trả lời xuất sắc những câu hỏi liên quan tới chuyên môn là được.
    Vài ngày sau, vị giáo sư trả lại bài kiểm tra. Ông chậm rãi nói: "Đa số các em đều viết được. Nhưng tôi lo ngại rằng nếu cứ cái đà này khi tốt nghiệp lớp ta sẽ cho ra trường toàn là những... người máy. Đó sẽ là một thảm họa!". Phía dưới, lũ học trò chúng tôi lao xao, không hiểu thầy muốn nói gì. "Nghề của các em là chăm sóc, giúp đỡ những người phụ nữ trong những giờ phút đau đớn nhất và cũng là hạnh phúc nhất trong đời. Các em là thiên thần hộ mệnh cho những sinh linh mới. Nỗi đau của họ cũng phải là nỗi đau của chính các em. Nghề nghiệp của các em cần những con người nhạy cảm, biết quan tâm, nâng đỡ số phận của mọi người, dù họ là mệnh phụ phu nhân, một ngôi sao hay chỉ là một bà quét rác. Một bà lão cần mẫn phục vụ các em năm này qua năm khác mà các em cũng không thèm biết tên, không biết hoàn cảnh của bà ấy là một điều đáng để các em cần suy nghĩ. Vì thế, thầy cho rằng toàn bộ số bài kiểm tra của lớp ta đều không đạt yêu cầu".
    Một bài học nhớ đời đối với tôi! Sau này, tôi dò hỏi và biết được tên của bà lão là Dorothy. Bà đã làm việc ở đây gần nửa thế kỷ, từ lúc còn con gái. Hai người con trai của bà đã hy sinh trong chiến tranh. Bà ấy có quyền nghỉ hưu nhưng vẫn xin ở lại làm việc không lương.

    (Hoamaudon)

Chia sẻ trang này