1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khoảng lặng & sự cô độc

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi giotcuoithu, 11/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. giotcuoithu

    giotcuoithu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Khoảng lặng & sự cô độc

    Lặng lẽ quá
    Khoảng lặng
    Đâu giới hạn?
    Độc huyền cầm
    Đâu nguòi tri âm?
    Đêm tĩnh lặng - không âm thanh
    Café dắng
    Lòng chua xót
    Ánh mắt thương hại
    Dành cho...
    Ha.... Cái quái gì vậy? Dở hơi à?
    Không tôi đang tập tư duy đẻ có thẻ nắm bắt được cảm xúc thực sự của mình.
    Ha.... Lại còn điên hơn. Cảm xúc quái gì mà hỗn tạp và quái gở như vậy.
    Đừng cười . Để tôi kể cho mà nghe.
    Sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của một người mẹ cả đời chỉ biết đến có gia đình nó không hề biết đến sự cô độc, sự giả dối lọc lừa cũng như cuộc sống hai mặt của con người.
    nó không hề nhân ra rằng mình đang sống vật vờ như một cái bóng.
    Rồi nó chợt bừng tỉnh mình đang làm cái quái gì vậy? Sống ư? Không....Không phải. Hoảng hốt, bối rối, hoang mang nó nhìn lại quá khư
    Một khoảng trắng ghê rợn...1/3 cuộc đời không mọt tì vết, không một dâu ấn, không một thành công.
    "Đổng tước xuân thâm toả nhị kiều"
    Nhận thức đuợc tình trạng hiện tại nó lao mình đuổi theo thời gian mà quên mât không xác định mục tiêu cho mình. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Cho đến khi một người xuất hiện nó lại rơi xuống vực sâu một lần nữa.
    Lại một lần cố gắng, trăn trở tìm lối trở lên nhưng dường như lần này nó bất lực.

    Cảm giác cô độc không điểm bấu víu bao trùm cả không gian và thời gian.

    Nó ghét sự thương hại - nó quá kiêu ngạo. Thường thì sự kiêu ngạo phải đi đôi với lý trí và tài năng. Nó có gì? Chẳng gì cả. Nó chỉ là mọt"bông hồng thủy tinh" mong manh và dễ vỡ.

    Nó muốn thách thức với số phận, muốn đấu tranh giành giật những gì mà số phân dành cho người khác, còn nó chẳng có gì cả ngoài tình thương của mẹ

    Những lúc thế này đây nó lại thấy thương và yêu mẹ nó vô hạn. Bởi quanh nó chẳng có ai ngoài mẹ ra.

    Đêm tĩnh lặng. Chỉ còn mỗi mình nó vật lộn với những con chữ và lời thách thức với số phận.
    Nó uóc gì lúc này đây có ai đó ôm nó vào lòng an ủi vỗ về và nói rằng : " Bình tâm đi cô bé cuộc sống còn vạn điều kỳ diệu, vãn còn, vẫn còn nhiều lắm những con người như tôi sẵn sàng dang rộng vòng tay với cô mỗi khi cô cảm tháy cô độc, hụt hẫng. Vẫn......"
    Choang!
    Cái gì vậy? những giọt café cuối cùng - thứ có thể làm nó trấn tĩnh đang vương vãi trên sàn nhà
    Sững sờ...
    Nó chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.
    Thôi tiêc làm gì
    Sự bạc đãi nho nhỏ này có thấm tháp gì so với nhũng thứ mà số phận dành cho ngươi từ trước tới nay.
    Ngày mai........











    tôi ơi,đừng tuyệt vọng!
  2. passion_girl

    passion_girl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0

    có những nỗi buồn không chỉ thấy thấm tháp trong đêm đâu
    nếu muốn trưởng thành thì hãy tự khóc và đừng mong ai khóc hộ,
    cái người _mà ôm mình vào lòng_ ấy, có thể là môt người đàn ông,có thể là một người lạ,mà cũng có thể là chính điều mình nhìn thấy và làm mình ấm lòng và vững tin..
    như thế cũng là nhiều rồi phải không?
  3. giotcuoithu

    giotcuoithu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Cái điều mà mình nhìn thấy?
    Cám ơn passion girl đã cố gắng hiểu những gì tôi viết
    nhưng có những điều tưởng là dễ hiểu nhưng muốn hiểu nó và đồng cảm thì.....
    Ngày mai.....
    Cuộc sống là một ván bài sòng phẳng anh cho tôi một tôi trả anh một và tốt nhất là làm thế nào để người có lợi là mình.
    Nếu chúng ta không chấp nhận luật chơi thì chúng ta sẽ bị loại bỏ hoặc là ngưòi mệt mỏi chính là bạn.
    Có một người nói với tôi rằng buồn và chán một lúc nào đó sẽ làm người đó trở lên lạnh lùng và khó chịu.
    Tôi chỉ muốn nói với người bạn này rằng:
    Đừng bất công với bản thân như thế hãy tham gia vào trò chơi của cuộc sống. Dù rằng đối với những người sống không bằng lý trí thì điều này là khắc nghiệt vô cùng.
    Cũng đừng trông chờ vào ngưòi khác.
    Trước mỗi hành động có ai nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến cái bản ngã của mình trước đâu
    Hãy tự đi tìm niềm vui cho chính mình.
    Hãy cố hoà nhập với mọi người bỏ qua những lời nói, hành động vô tâm của họ
    Nếu không đủ can đảm để tung hê tất cả thì hãy học cách chịu đựng. Bọc biện những cảm xúc thật của mình bằng những nụ cười.
    Hãy cứ đi đi mãi....
    và đi cho tới cùng
    Cuộc sống chỉ cho ta một trái chanh còm hãy học cách pha nó thành một ly nước ngon.
    Mà chẳng may có pha không ngon ý thì ta sẽ lại học cách khiến người khác khi uống nó cùng ta phải khen là ngon cho dù lời khen đó là giả dối
    Giả dối mà ở đâu mà chẳng gặp.
    Phê phán và trách cứ ư?
    Liệu điều đó có ích gì cho mình không?
    Hỡi những ngưòi chưa quen vói cuộc sống hai mặt.
    .
    tôi ơi,đừng tuyệt vọng!
  4. steadily

    steadily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    Giọt cuối thu a`, bạn hiểu như thế nào là:Phê phán và trách cứ ???
  5. giotnuocmat_muathu

    giotnuocmat_muathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    324
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống chỉ cho ta một trái chanh còm hãy học cách pha nó thành một ly nước ngon, neu ma không ngon thì cho người khác uống Bây giờ o đâu mà chả sống 2 mặt , mình cũng thế, 1 mặt xấu và 1 mặt cực xấu, thật ra đôi khi mình làm 1 việc tốt mà ko hề suy nghĩ gì thì cảm thấy đỏ mặt nữa cơ.Khi mà đã quá quen với 1 cái gì đấy thì sẽ ko còn cảm giác ghê sợ nó nữa
    Đi thì cứ đi thôi , đến đâu thì đến vậy..............
  6. giotcuoithu

    giotcuoithu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Text
    Phê phán

    Thể hiện sự đánh giá thấp của mình về một lời nói, hành động, quan điểm với mong muốn nhìn thấy nó tốt đẹp hơn hay nói cách khác là khi ta không chấp nhận một điều gì đó theo giá trị bên ngoài của nó
    Trách cứ:
    Cho rằng hoặc nói ai phải có trách nhiệm với hành động đã làm(xấu hoặc sai) hoặc không làm.
    Định nghĩa như vậy đã đúng chưa?Steadly?
    Sự vô tâm, cuộc sống hai mặt đang từng giờ từng ngày giết chết những gì tốt đẹp nhất trong con người tôi. Vậy thử hỏi bạn tôi còn trông chờ gì vào sự phê phán và trách cứ nữa chứ.
    Có giỏi thì bạn hãy chứng minh quan điểm của mình chứ đừng đứng ngoài rồi tóm lấy một câu nói của người khác rồi cho rằng người ta chỉ nói thôi còn thì chẳng hiểu gì sất.

    Nhiều khi tôi chỉ mong muốn mình học được sự ích kỷ của con người hay đơn giản là bản lãnh biết đồng hóa mình với cái xấu như giot nước mắt cuối thu làm cho mình bớt yếu đuối đi để có thể sống dễ dàng hơn để mình đỡ mệt mỏi hơn.
    Nhưng tôi chỉ lầ tôi thôi, tôi chứng kiến sự vô tâm, giả dối của cuộc sống đẻ tránh không lặp lại những điều đó cho những người thương yêu xung quanh mình.
    Mỗi khi chứng kiến sự vô tâm giả dối của con người bạn biết tôi làm gì không?
    Tôi tự trừng phạt bản thân mình bằng cách bắt nó phải làm phải chứng kiến những điều mà nó cảm thấy khó chịu nhất.
    Cảm giác đau, mệt mỏi đúng theo kiểu nếu muốn trưởng thanh thì tự khóc cho bản thân đừng mong ai khóc hộ.
    Vẫn biết mọi điều đều xuất phát từ bản thân mình nhưng sao mà nó khó khăn đến vậy.
    passion girl cô còn ngồi đấy đọc làm chi hãy lên tiếng đi chứ.
    Còn nữa ai có cảm giác về phê phán và trách cứ thì có giỏi cứ nhào vô đừng như steadly chỉ đứng ngoài hỏi đổng thôi.
    Ta chỉ có thể thấu hiểu, cảm giác thực sự và đồng cảm khi ta trải qua cảm giác đó thôi.
    Sao tôi ghét câu nói ở cuối mỗi bài viết của tôi thế.
    tôi chỉ thích câu này thôi
    Hãy cứ đi mãi......
    và đi cho đến cùng.
    tôi ơi,đừng tuyệt vọng!
    Được giotcuoithu sửa chữa / chuyển vào 09:55 ngày 16/09/2003
  7. passion_girl

    passion_girl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    cô gái hung dữ ạ,cô cau có và quạu quọ..nhưng nó chỉ tố cáo cô cần đến chết đi được một điều..
    điều mà...cái điều mà tôi _cô và bất cứ ai trên đời này cũng cần
    nhưng không ai có thể đem điều đó đến được cho cô,tới được cô ..bởi vì sao cô biết không ..cô không sẵn sàng để hiểu nó và tiếp nhận được nó..
    cũng như tôi nhiều lần hờn lẫy cái số phận của mình,
    cũng như hàng bao nhiêu đàn ông đàn bà, già lẫn trẻ tôi từng thấy không biết cách sống để có thứ mình cần..
    tôi _cô_ họ.. quen chờ đợi và mong một cái gì ấy đến..một cái cớ để có thể nghĩ là mình hạnh phúc..
    cô hành hạ bản thân cô làm gì?
    chính cô còn xa lánh ghét bỏ bản thân cô thì cô còn trách cô bất tài làm gì? đến yêu mình không nổi cô còn biết yêu thương ai?
    không nuông chiều đòi thói của bản thân khác với thất vọng về bản thân mình?
    thất vọng về bản thân mình khác với nhận ra mình thiếu khả năng hay chưa thể làm được một việc gì đấy..
    một thứ là không khoan nhượng với bản thân mình để lớn lên một cái là trù ám bẩn thân một cách ngu xuẩn và làm tiêu tán hết nghị lực và niềm tin và hy vọng vào bản thân mình...
    như thế có khác gì tự đầu độc mình,tự giết mình một cách lần mòn?
    tôi thô lỗ thế đấy!
    nhưng tôi còn muốn thô lỗ hơn ...
    nếu có thể thì tôi mong cô còn khổ hơn thế nếu nó đánh đổi lại là bớt đi cho cô một chút yếu đuối...
    cô muốn lớn lên thì cô đừng mong chờ những điều đó đến tự nhiên như vòng tay yêu thương của mẹ cô..
    tôi nói:chẳng có một người nào dù có phép thần kỳ, có thể làm hộ được cái điều mà cô phải tự làm
    với tôi,tôi hiểu được mình,tôi hiểu được tôi đau như thế nào là tốt lắm rồi,tôi chẳng bao giờ khẳng định chắc chắn tôi hiểu được ai...
  8. steadily

    steadily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    ặ kơa ,tôi mỏằ>i chỏằ? hỏằi bỏĂn quan 'iỏằfm cỏằĐa bỏĂn vỏằ phê phĂn và trĂch cỏằâ thôi ,sao bỏĂn lỏĂi "xạ lông nhưm "lên vỏằ>i tôi?bỏĂn giỏằ'ng chú nhưm nhỏằ quĂ ha
    Điỏằu 'ó càng chỏằâng tỏằ bỏĂn 'ang bỏƠt mÊn vỏằ bỏÊn thÂn và con ngặỏằi thôi,hÊy vui lên 'i ,cuỏằTc sỏằ'ng có nhiỏằu thú vỏằi con mỏt khĂc,bỏĂn câng không thỏằf hỏằc 'ặỏằÊc cĂch ưch kỏằã 'Âu nỏu nó không phỏÊi là bỏÊn chỏƠt cỏằĐa bỏĂn,tỏằ't nhỏƠt thơ hÊy là chưnh mơnh thôi,nỏu cỏằ' tơnh hỏằc 'ặỏằÊc nó e rỏng sỏẵ chỏằ? là tỏằ lỏằôa dỏằ'i bỏÊn thÂn mơnh,và có thỏằf 1 lúc nào 'ó bỏĂn sỏẵ hỏằ'i hỏưn?
    "hÊy cỏằâ 'i mÊi ...và 'i cho 'ỏn cạng..."cÂu này câng hay 'ỏƠy nhặng có 'i mÊi cho 'ỏn cạng 'ặỏằÊc không nỏu "không 'ỏằông " tuyỏằ?t vỏằng?
    Được steadily sửa chữa / chuyển vào 19:31 ngày 18/09/2003
  9. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    í, coi chừng, các bạn đừng đi quá xa vào cái vòng lẩn quẩn của việc định nghĩa và sử dụng ngôn từ nhé, kẻo lại choảng nhau mất.
    Đến đây thôi nhé các cô các bác !
    T.
    Một kiếp hinh hồn nhỏ
    Mang mang thiên cổ sầu
  10. giotnuocmat_muathu

    giotnuocmat_muathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    324
    Đã được thích:
    0
    Thật ra thi có câu nói này mà tôi cảm thấy thích " niềm vui là ở đuờng đi chứ đâu phải là đích" có thể là cuộc sống còn nhiều sự chán chuờng nhưng nếu mình làm 1 cái gì đấy khiến nó có thể tốt đẹp hơn thì hãy làm , khi mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi để rồi ngày mai lại bắt đầu 1 ngày mới, chắc là ko đến nỗi tồi tệ như ngày hôm nay đâu .Khi tôi cảm thấy mình chán thì tôi thường hi vọng thế , tôi cũng đã từng nghĩ rằng tại sao mình sinh ra trên đời này vì mục đích gì , sẽ làm được gì , bản thân thì tôi muốn mình sẽ đem lại hạnh phúc cho người khác nhưng tôi đã làm được gì đâu , nhưng nếu làm lại từ đầu chắc chắn tôi cũng vẫn thế và tôi ko ân hận khi mình đã sinh ra với nhưng gì tôi đang có
    Đi thì cứ đi thôi , đến đâu thì đến vậy..............

Chia sẻ trang này