1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khoảng lặng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi chip_gau, 04/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chip_gau

    chip_gau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    2.690
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn anh Khoai đã quan tâm. E đã có chuẩn bị từ trước rùi nên không bị lây đâu. À, mà anh chỉnh cho câu thơ hay thía.
    Anh eofa mún lấy đc đơn thuốc thì PM cho em nha. He he. mà giá hông rẻ đâu. Còn cả tiền lương làm trợ lý nữa. Hi hi, tết này tha hồ bội thu.
    Chị TV ui, thình thoảng lại cảm tác 1 bài nha.
  2. eofa_aofe_1234

    eofa_aofe_1234 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    1.401
    Đã được thích:
    0
  3. dkhoai76

    dkhoai76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    9.107
    Đã được thích:
    1
    Ông tôi cái giè, oánh cho trựn bi giờ
    Vừa vào nhà Đinh Tỵ thấy ngay cái mẹt xin ra nhập bọn của chú
    Để anh cử chú Kờ lít men nhà đó kèm kặp chú nhá
  4. yellow_autunm78

    yellow_autunm78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.204
    Đã được thích:
    0
    Ố là là, vui quá là vui. Yêu cậu em trai của mình thía không bít, tìm lại cho mìn cuốn sách của Tsinghiz Aitơmatốp mà mìn đã vô tình đánh mất.
    Nhiều khi chỉ một niềm vui nho nhỏ trẻ con cũng làm tan biến bao ưu phiền.
    Có những thứ mất đi tưởng không bao giờ tìm lại được thì bỗng chốc lại quay về.
    Có những quá khứ buồn qua đi, nhưng vẫn còn để lại một ký ức đẹp nào đó.
    Một người thân yêu của mình đi xa mãi mãi, nhưng vẫn luôn sống trong trái tim của mình.
    Tự nhiên thích ngâm nga câu thơ của Ruồi Trâu:
    "Vẫn là ta,
    Chú Ruồi sung sướng
    Sống xứng đáng,
    Chết chẳng vẫn vương!!!!!!"
  5. chip_gau

    chip_gau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    2.690
    Đã được thích:
    0
    Sáng đầu tuần nào cũng vậy, trên con đường từ nhà đến chỗ làm mình đều gặp người ấy. Một người mà ai nói gì cũng cười, đánh cũng cười, cho ăn cũng cười, bị chế nhạo cũng cười. Một con người mà không ai muốn đến gần, chỉ muốn làm sao tránh càng xa càng tốt. Thế mà người ấy vẫn cười.
    Chắc hẳn mọi người bảo ng này chắc là điên. Đúng thế, ng ấy điên thật. Nhưng mà sao người điên lúc nào cũng cười nhỉ? Họ lạc quan? Họ yêu đời? Đều không phải. Vậy sao họ cười? Sao khi điên họ không khóc mà lại cười? Kết luận đưa ra là: đến người điên còn cười được thì tại sao chúng ta lại mất nhiều thời gian cho những nỗi buồn vô bổ và những giọt nước mắt yếu mềm.
  6. yellow_autunm78

    yellow_autunm78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.204
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện về bó cải cúc.
    Một người phụ nữ khá sang trọng hỏi người bán rau cải cúc: "Bao nhiêu tiền một bó cải?"
    - "500 đ/ 1 bó chị ạ!"
    - Sao đắt thế, 400 đ thôi nhé?
    - Không đắt đâu ạ, 500 đ chị ạ.
    Sau một hồi kì kèo, người phụ nữ vẫn mua 10 bó cải cúc với giá 5000 đ, và lẩm bẩm: "ở đây đắt hơn chợ A".
    Mình cũng đã mua 10 bó 5000 đ, không trả giá.
    Chợt suy nghĩ, người bán hàng kiếm được 1000 đ sao mà khó thế. Mình quá dễ tính hay người phụ nữ kia quá chặt chẽ?
    Được yellow_autunm78 sửa chữa / chuyển vào 08:18 ngày 16/01/2007
  7. chip_gau

    chip_gau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    2.690
    Đã được thích:
    0
    Úi, e vừa mất 1bọc xiền xong. Ước gì.......
  8. chip_gau

    chip_gau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    2.690
    Đã được thích:
    0
    Thói quen mặc cả dường như đã ăn sâu vào máu của người Việt Nam. Mua gì cũng mặc cả, mặc cả được ít cũng thấy vui và dường như với ng Việt Nam, mặc cả được giá là thước đo cho sự đảm đang. Thực ra đêều này cũng đúng thôi vì người bán ở Việt Nam cũng có thói quen nói thách quá cao nên vô tình buộc người đi mua phải biết trả giá. Nhưng đâu phải cái gì cũng nên mặc cả đâu. Một mớ cải cúc 500đ, trong đó là tổng hơp của bao nhiêu thứ, bao nhiều mồ hồi nước mắt của ng nông dân. Mất đi 100đ với bạn có đáng là bao, nhưng với họ đó là sự trả công cho những ngày lao động, là bát cơm hàng ngày đạm bạc, là số tiền ki cóp cho con ăn học.
    Vậy nhé bạn, đừng bao giờ mặc cả cho 1 mớ rau quê.
  9. yellow_autunm78

    yellow_autunm78 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2005
    Bài viết:
    2.204
    Đã được thích:
    0
    Úi, học hành căng thẳng quá hay sao mà lãng đãng để mất cả xiền thía em??? Thui của đi thay người cưng à! Hi hi, nói thế chứ tiếc thay cho em lém.
  10. Vn_Sakura

    Vn_Sakura Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    8.580
    Đã được thích:
    0
    Đúng vậy, đọc mớ cải cúc của chị TV em lại thấy đúng. Đi chợ bao lần em đều chứng kiến những người mua hàng kỳ kèo trả giá. Làm 1 phép tính đơn giản : Người ta kỳ kèo với những mớ rau con cá từng đồng từng trăm một, nhưng lại không tiếc tiền cho những lần ngồi sơn sửa móng chân, gội đầu, tóc tai quần áo. Nhiều lúc mọi người cứ bảo em là " sao dễ tính thế, đi chợ chẳng trả gì, mua đắt, em thì không nghĩ thế. 1000đồng đúng là chẳng đáng bao nhiêu nhưng với những người buôn từng mớ rau thì mới thấy hết giá trị. Vì vậy em rất ít khi trả giá, bảo sao mua vậy thôi. Nhưng mà ở hiền gặp lành mà, em dễ tính nên các bà các cô ở chợ ai cũng quý. Toàn bán cho những thứ ngon và nhất là cân đủ. hi hi. Có lợi đấy chứ. Cơ mà em đi mua quần áo thì em trả giá ác. hì hì.

Chia sẻ trang này