1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khoảnh khắc!

Chủ đề trong 'Huế' bởi thuphuong20, 24/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. trangy22

    trangy22 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2005
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    1
    Có những khoảnh khắc mà trong mỗi chúng ta ko bao giờ quên, cũng có những khoảnh khắc là nỗi ám ảnh suốt cả cuộc đời.
    Cô có mái tóc ngắn, tinh nghịch, quậy phá nhất lớp chuyên Lý hồi đó. Cô có thằng bạn thân ngồi cùng bàn, hắn có cặp kính cận to như hai cái đít chai, hắn hiền lành khinh khủng, mỗi lần nhìn cô nghịch ngợm là hắn trợn mắt, lè lưỡi, lắc đầu. Ko bao giời hắn dám cãi lại một nhóc bàn trưởng như cô. Hắn chẳng bao giờ thèm cáu với cô một tiếng. Hắn có thể lắng nghe cô luyên thuyên cả ngày ko biết chán, thậm chí cả chuyện của con gái hắn vẫn lắng nghe, nhiều lúc hắn làm cô phát điên.
    Rồi kỳ thi tốt nghiệp đã qua, sau khi liên hoan chia tay cô hứng chí rủ cả lớp đi bơi, cả bọn đạp xe đi. Buổi chiều hoàng hôn thật đẹp, vài đứa bơi ầm ầm đưới nước, còn lại thì rôm rả trên bờ tán phét. Bất chợt cô phát hiện ra hắn đang ngồi vắt vẻo trên thành cầu, tay cầm cuốn sổ nhật ký của lớp chắc hắn đang viết dở........Cô rón rén lại gần, mắt ngoái lại ra hiệu cho bọn con gái im lặng......Bất chợt cô hẩy nhẹ hắn một cái, quá bất ngờ, hắn ngã ngửa xuống nước ko kịp bám vào thành cầu...."Tùm"...Cả bọn trên bờ cười khanh khách, bọn đang lặn ngụp dưới nước cũng phá lên cười theo.
    Hai phút ko thấy hắn ngoi lên.....Mọi người tưởng hắn đùa như mọi khi........Năm phút......Cả lớp nháo nhác........15'' sau mọi người mới lôi được hắn lên bờ. Mặt hắn trắng bệch ra, cô gất xỉu. Hoá ra đầu hắn đã đập phải gầm cầu nên......
    Cô cúi gầm mặt, thẫn thờ, lặng lẽ đi trong dòng người đưa tiễn hắn, chẳng bao giờ cô có thể quên cặp kính cận đó, cô khóc hết nước mắt.....Mọi người nhìn cô xì xào.....Mẹ hắn lao đến bóp cổ cô gào thét "mày đã giết con tao". Mặt cô đanh lại ko một lời xin lỗi.
    Vậy là trong một khoảnh khắc cô đã tiễn thằng bạn lên thiên đường.
    " Em bị thấp tim rồi "..... Cô nhếch mép cười nhạt nhẽo, ngoài trời lạnh cóng, từng đợt gió se lạnh thổi qua người, cô rùng mình bước ra khỏi phòng khám, chợt cô nhận ra bài hát sẽ tặng một người bạn Huế, hình như là bài " Lắng nghe mùa xuân về "
  2. Rhapsode

    Rhapsode Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này kể một là cách đây mấy chục năm rồi, 2 là đẻ ở bệnh viện tuyến dưới, bây giờ người ta xài CTG rồi, trong khi đỡ để mà gí mặt vào nghe tim thai cũng mệt chơ hì
    Mà theo chuyện kể thì bà này đẻ có gì khó đâu, thuphuong20 có ca nào xầi giác hút hay forceps sản khoa kể anh em nghe thì được
    Còn nữa, sao nhớ nhỏ mắt cho em bé mà không tiêm oxytocin cho sản phụ khi sổ vai trước nơi, đờ tử cung thì ngồi đó mà ăn không hêt
    CÒn nữa. chị nữ hộ sinh kéo đứa bé ra rồi thì tay đâu mà kẹp rốn, xong rồi còn trao đứa bé cho thuphuong20 nữa, như vây là ca này đẻ dễ mà 1 nguoi` đỡ 1 nguời kẹp rốn với thêm thuphuong20 làm rốn, phí găng tay quá trời
  3. Bijou

    Bijou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2004
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Thật bất ngờ, lâu lắm rồi mới vào box Huế tự nhiên thấy một người viết truyện, và những câu chuyện đó cũng hay ghê. Cảm ơn bạn, nhờ bạn mà tui lại muốn vào box Huế hơn.

  4. thuphuong20

    thuphuong20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    3.851
    Đã được thích:
    7
    Những người đàn ông và những người đàn bà
    Đêm cuối năm,mọi ng` đều mang ra ngoài đường những khuôn mặt hoan hỉ, ngời lên niềm hạnh phúc.Tôi đi cùng anh trai mình đến 1 Bar khá nóng bỏng trong cái thành phố nhỏ bé và xinh đẹp này
    Đông nghẹt
    Ko phải chỉ quán Bar này hết chỗ,mà tất cả các sàn nhảy,quán Bar,các tụ điểm thanh niên thường lui tới cũng đã đều kín đặc.2 anh em thở dài ngán ngẩm sau khi ngon ngọt nhờ mấy nhân viên Bar ken cho 1 chỗ mà ko thành.Quá đông,quá chật chội.Tôi kéo áo anh, định ra về thì bất chợt gặp 1 ng` bạn thân của anh
    Đó là ng` đàn ông ngoài 30t,mang dáng vẻ của 1 nhà doanh nghiệp thành đạt.Anh hồ hởi kéo chúng tôi vào bàn đã đặt trc?T của anh.Cùng đi với anh là 1 cô gái khá xinh đẹp,rất gợi cảm và cuốn hút với bộ đồ màu đỏ,mái tóc dài ép thẳng,khuôn mặt đc trang điểm rất kĩ càng,hài hòa.Một cô gái ấn tượng.
    Anh tôi nghiêng đầu thì thầm:
    - Bồ của nó đấy,vợ nó vừa béo vừa xấu,chắc thằng ku cho.. ở nhà trông con rồi
    Tôi chẹp miệng nhìn bạn của anh mình đang khoác vai cô bạn kia tươi cười,mắt nhìn nhau âu yếm và khuôn mặt rạng ngời vẻ tự hào
    Quán Bar ồn ào,tiếng ng` và tiếng nhạc,những chiếc ly nâng lên cụng nhau chan chát.Ngồi cùng bàn với chúng tôi,ngoài anh bạn với cô bồ còn có Minh - bạn của..bạn anh tôi và vợ chưa cưới của mình
    Huy_bạn anh tôi có điện thoại,cú điện thoại của bà vợ đang ở nhà trông con.Sau màn trao đổi nhanh chóng,Huy quay sang cười với mọi ng`:
    - Vợ mình đòi đến đây.Hết taxi rồi,tớ về đón mẹ con nó,mọi ng` chờ nhé
    Rồi quay sang cô bồ đang ngồi cạnh,anh khẽ vuốt tóc,thì thầm vài câu.Cô gái ngúng ngoẩy có vẻ giận dỗi,nhưng lại nhanh chóng tươi ngay nét mặt khi Huy nói khẽ vào tai cô,hôn phớt lên má cô.Anh xin lỗi mọi ng` lần nữa,nắm tay cô gái đưa về
    Khi anh em chúng tôi đang nhóng cổ mắt tròn mắt dẹt nhìn đám dancer của Bar nhảy những điệu nhảy vô cùng kích động trong tiếng nhạc rên rỉ hổn hển nổi hết cả gai ốc,Huy đưa vợ con mình đến. Chị là 1 ng` phụ nữ trông ko đến nỗi,thậm chí có thể nói là ưa nhìn.Hơi lùn và hơi béo,cái dáng vẻ ko hề đáng chê trách ở ng` phụ nữ đã có 2 con nhỏ.Huy ôm vợ, âu yếm giới thiệu với mọi ng`.Tôi giật mình khi bắt gặp ở anh đúng cái ánh mắt anh đã dành cho cô bồ,giờ lại dành cho vợ.Tôi im lặng.Lần đầu tiên tôi gặp họ.Tôi bối rối ko dám nhìn thẳng vào chị vợ kia,ko dám nhìn 2 đứa trẻ dễ thương kia.Tôi làm sao có thể nói,mới cách đây 30?T thôi,chị ơi,anh ta đã ôm ng` con gái khác, đã nhìn cô ta với ánh mắt nồng nàn như đang nhìn chị
    Rượu vào lời ra,Huy,Minh,anh tôi,chị vợ,cô vợ sắp cưới,tất thảy đều hể hả vui mừng,chốc chốc lại nâng ly lên chúc tụng nhau.Cô vợ sắp cưới của Minh,cả Minh nữa,hỏi han trò chuyện với chị vợ rất thân mật.Họ vẫn thường xuyên qua lại với nhau..Tại sao?Trong đầu tôi quay cuồng những câu hỏi.Tại sao?Cả anh tôi nữa.Anh biết cả 2 vợ chồng họ,anh biết những mối quan hệ lằng nhằng kia.Anh gọi những đứa trẻ là con trai,con gái của bố.Vậy tại sao?Có bao giờ những ng` đó nói với chị rằng,chồng chị là kẻ ko chung thủy?
    Cái vẻ mặt cau có ngớ ngẩn của tôi khiến anh tôi ko thể ko nhận ra.Anh chỉ thở dài khẽ bảo: Em ạ, đàn ông,có những thứ tình cảm ko thể giải thích nổi.Với gia đình,họ sống chủ yếu bằng trách nhiệm...
    Tôi bỗng nhiên cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.Cuộc vui này đã trở nên nhạt thếch,khiến tôi ngán ngẩm.Càng ngán ngẩm hơn khi mọi ng` thi nhau khen ngợi:
    - Chị Hà (chị vợ của Huy) dạo này càng ngày càng xinh ra
    - Hà này,lâu ko gặp,nhìn em ko nhận ra.Ra đường thế này khối anh theo
    - Chuyện,tớ nuôi vợ mát tay ko?Chỉ có càng ngày càng đẹp mà thôi...
    - Ông cũng vậy đấy,tôi thấy ông cũng béo đẹp ra
    - Ha ha..Chứ còn gì nữa.Tôi trông thế này thôi nhưng ra đường khối cô xin chết...Ha ha...Nhưng tôi thì tôi chỉ chết cô này thôi..với anh,vợ anh lúc nào cũng đẹp nhất...
    - Gớm,anh chị cứ như vợ chồng son ấy,làm chúng tôi ghen tị quá...ha ha..
    - Kìa,uống đi chứ,nâng ly nào...
    Uể oải nâng lên chạm ly,tôi chợt nhận ra 1 điều,những ng` đàn ông,luôn luôn ko chung thủy.Và những ng` đàn bà,luôn luôn tự nhủ rằng chồng mình là kẻ chung tình...Có hay ko,cái đc gọi là tình yêu và hạnh phúc???
  5. Không hiểu sao thuphuong lại dàng những câu chuyện này cho box Huế mà không phải là box hạnh phúc gia đình (thuphuong làm mod box hpgd nhỉ). Không hiểu là có nguyên nhân gì ko đây?
  6. thuphuong20

    thuphuong20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    3.851
    Đã được thích:
    7
    hì,tớ thuộc dạng hay nghĩ ngợi vẩn vơ.chẳng qua thấy câu chuyện này phù hợp với topic của tớ nên post vào thôi.mọi ng` ko thích tớ sẽ chuyển topic của tớ đi
    muh tớ ko phải mod hpgd a''
  7. Hì, chẳng có gì đâu, tớ chỉ đùa một chút thôi mà. Tình cờ đọc được bài của thuphuong khá nhiều nhưng chưa một lần làm quen. Thế chắc là NT nhớ nhầm, nhưng chắc chắn là một bõ nào nằm trong CAT cuộc sống muôn màu phải ko nè.
    p/s: chào mừng thuphuong đến với Huế
  8. thuphuong20

    thuphuong20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    3.851
    Đã được thích:
    7
    Cho một người đã xa...
    Mong anh hãy ngủ yên...
    Đêm qua nằm mơ...Tự nhiên mơ thấy anh...Anh bước ra từ cửa hàng, lên chiếc xe quen thuộc đó, vô tình quay lại nhìn thấy em, anh bước xuống, tiến về phía em...Anh vẫn thế, trong giấc mơ, dù quá lâu rồi ko gặp lại nhau. Anh vẫn đeo cặp kính cận, mặc một chiếc áo kẻ karo, quần jean bạc phếch, duy chỉ có mái tóc là cong cong lên thật lạ. Anh ngồi xuống bên em, nói những lời xin lỗi, những lời cầu xin tha thứ như khi xưa anh đã nói...Em chỉ im lặng, chưa kịp nghĩ mình nên nói gì thì đã tỉnh giấc. Một giấc mơ kỳ lạ...
    Sáng nay, nhận được dòng tin nhắn anh đã mất, vì tai nạn, em bàng hoàng...Có lẽ nào đây lại là sự thật? Có lẽ nào anh thực sự đã ko còn nữa?
    Em đã tưởng rằng đời này, kiếp này, ko bao giờ em có thể tha thứ cho anh, nhưng giờ đây, dù biết rằng đã muộn, em vẫn muốn nói với anh rằng, em tha thứ hết. Em tha thứ cho những nỗi đau anh đã gây ra, em tha thứ cho sự phản bội, dối lừa của anh, tha thứ cho những dằn vặt, giằng xé, xót xa như xát muối vào trái tim em...
    Ở nơi xa xôi đó, em mong anh ngủ yên...Em sẽ giữ lại trong tim mình chỉ những kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta...
  9. wandererman

    wandererman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2002
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Là năm thứ hai, mình mua bó hoa đến thăm thầy cô cũ. Năm ngoái, thầy cô ra Huế, không gặp. Thế nên chỉ để lại bó hoa. Tháng sau, cô vào và gọi điện trò chuyện. "Rỗi rãi em qua nhà cô hàn huyên" - cô nói. Mời vậy thôi chứ đứa học trò của cô dẫu tuần vài ba lần đi ngang nhà cũng không ghé.
    Năm nay may mà gặp cả thầy lẫn cô. Thầy thì ít nói. Cô gặp trò, gần 26 năm rồi, nên nhiều chuyện để nói. Hồi đó, nhà cô thầy ở sát vườn nhà mình. Qua nhà cô, đứa học trò không thèm đi cổng chính. Nó cứ vạch hàng rào mà chui. Cô có ba người con. Hai anh lớn học trên mình mấy khoá, con út - Tuệ, học chung lớp cho tới lớp 7. Sau đó, mình chuyển trường lên Nguyễn Tri Phương, rồi Quốc Học. Tuệ qua Hai Bà Trưng (trường Đồng Khánh cũ). Cô trước 75 dạy ở Đồng Khánh, sau đó chuyển về Vỹ Dạ dạy văn.
    Cô trò gặp nhau tha hồ nói chuyện. Chuyện làng. Chuyện học trò cũ giờ thành đạt, trưởng thành. "Hai ngày trước cô còn được số học sinh Đồng Khánh cũ đang sống tại SG mời họp mặt. Hồi đó vì điều kiện, nhiều người đi học muộn. Nên đến giờ cô trên 70, trò cũng vào tuổi U60" - cô kể, giọng vui hẳn.
    Chẳng hiểu sao câu chuyện lại quay về ký ức một thời mà cách nhìn nhận cứ giản đơn theo kiểu mèo trắng - mèo đen. Cô vẫn nhẹ nhàng kể. Nhưng trong câu chuyện cái chua, cái chát một thời cứ lù lù xuất hiện. Câu chuyện của cô giáo già hơn mấy chục năm dạy học, rốt cuộc về hưu chỉ được hưởng 40% lương, chỉ vì dạy học qua hai thời kỳ. Và số lương hưu ít ỏi thực lãnh là cho những năm tháng dạy học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa.
    Quá khứ. Hiện tại. Tương lai. Chiều kích thời gian nào cũng cần thiết và không thể xoá bỏ được chiều kích nào. "Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục, thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác" (Daghestan của tôi). Bàn tay cô giáo dạy tôi giờ đã nhăn nhúm lại. Nhưng khó có thể phân biệt, vết nhăn nào là do cầm phấn từ hồi trước cái mốc lịch sử kia, cái nào là do sau này.
    Người học trò cô dạy hồi trước kia, và tôi, đều học chung những bài học Làm Người.
    20.11.2007

    Được wandererman sửa chữa / chuyển vào 14:07 ngày 21/11/2007
  10. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Chị em sinh đôi
    Hải thuỳ mị, nết na; tính hạnh đoan trang. Hân lung linh sức trẻ, mắt vời vợi tin yêu. Người ta bảo: "chị em sinh đội không chỉ giống nhau, thậm chí cô này ốm cô kia cũng ốm". Hè, Hân về nhà. Xe vừa đỗ, cô đã tuôn tìm chị, ôm chị cười. Hải lại thút thít trong vòng tay em. Bà mẹ trách yêu:
    - Làm chị mít ướt vậy, không sợ em nó cười cho.
    Ngôi nhà ông Hảo vốn trầm lắng, bỗng ồn ã tiếng cười vui. Ngôi nhà xưa của ông Hảo thấp thoáng trong vườn cây đầy bóng mát. Hai chị em ngồi hong nắng trước bực thềm. Cách nhà 50 mét, con đường nhựa nối biển vào thành phố, xe cộ như mắc cửi. Sự rộn ràng như được lọc qua kẽ lá, dịu xuống một góc yên tỉnh. Hân ngồi bên chị lặng im hiếm có. Hải bắt gặp thoáng bâng khuâng của em, cô hỏi:
    - Nhớ Sài Gòn rồi hả ? hay là? ?
    Hân giật mình bởi lời nói của Hải phả ấm vào tai, cô lúng túng? cô trấn tỉnh lại ngay và nói lảng đi:
    - Cây cả ngày phơi thân dưới cái nắng hầm hập như thế này cũng phải héo úa thôi.
    Bỗng ngoài đường vọng tiếng trầm quen thuộc:
    - Có ai ra nhận thư!
    Hải từ tốn vuốt lại mái tóc, đong đưa dáng mảnh khảnh ra ngõ. Cô mặc áo váy trắng, nổi bật trong màu xanh sẫm cây vườn. Hải trở vào chưa kịp ngồi, Hân với tay giựt lá thư xé dọc. Hải xụ mặt! Đọc xong Hân cất giọng hờn dỗi:
    - Bữa trước đưa em về. Anh Thạnh nói sẽ điện cho em đón. Hừ? hừ.. chừ biên thư cho chị, không thèm nhắc em một chữ. Coi bộ anh thương chị ghê! Hừ? ra đây liệu thần hồn với em đó.
    Hải không chú ý Hân đang phàn nàn Thạnh, cô chăm chú đọc:
    "? Hải thân yêu,
    ?Một năm rồi chưa gặp em, mỗi lần Hạ về lòng anh nhớ nhung ? Lần đi chơi rừng Thiên An năm ttước, anh hái tặng em chúm hoa sim. Em bảo là màu tím là màu nhớ nhung, hèn chi trong anh luôn có nỗi trông chờ thấp thỏm ?
    Tàu sẽ đến ga, giờ? ngày? đừng để anh phải lủi thủi về một mình nghe?"
    Hải đang đọc lần thứ ba. Hân ngoái cổ qua xin:
    - Cho Hân coi lại chút.
    Hải lấy lá thư cho em, thái độ vừa lẫy vừa chiều. Hân trả lại thư cho chị:
    - Tàu thường đến mấy giờ chị?
    -Nếu không trễ thì chín giờ tối.
    Gia đình ông Hảo ngồi quanh bàn tròn dùng cơm tối. Hải nhìn đồng hồ treo tường nhấp nhỏm, lùa vội miếng cơm cuối, buông đũa, xin mẹ:
    - Thưa mẹ cho con đón anh Thành nghe.
    Ông Hảo dừng ăn, hơi nghiêm mặt, vầng trán ông nhíu hai đường nhăn, nhìn Hải với ánh mắt dạt dào thương yêu, ông thường khen với bà: "Con nó ngoan và đảm đang em nhỉ? Thành tu mấy kếp mới gặp con gái mình". Có lần Hải vô tình nghe lỏm, ngượng ngập chạy trốn biệt trong phòng. Ông Hảo nói:
    - Làm chi phải đón đưa quan trọng vậy con ?
    Nhà sát nách, thằng Thạnh về thì qua ngay thôi con ạ.
    Hải ngước mắt nhìn mẹ cầu xin:
    - Mẹ à, anh Thạnh thư ra dặn tối ni con đón.
    - Cho con nó đi, con đi xe đạp, xe máy Hân đi rồi.
    Sân ga nhốn nháo khách. Hải ngồi trên xe đạp phóng tầm mắt nhìn qua đầu người lô nhô, cô mừng khi nhận ra chiếc gương cận của Thành lấp lánh trước hiên ga. Niềm vui trong lòng cô vừa nhen lên lại tắt ngúm khi thấy Hân kề cận, cô cố tự nhiên lách người dắt xe đến, chào:
    - Tàu ra sớm quá. À Hân em không dự sinh nhật bạn hở?
    Thanh rạng rỡ nét mặt, mắt long lanh! Hân không nhìn thẳng vào chị. Ba người lách qua đám người lỉnh kỉnh đồ dùng. Thạnh không biết lên xe ai, đứng chần chừ. Hải bảo:
    - Anh Thanh lên Hân chở. Hải đạp xe theo cũng được.
    Hân nổ máy, chống tay tụt lùi yên sau, cô gọi:
    -Anh Thạnh chở em!
    Thạnh ôm túi xách, lúng túng vì ánh mắt xa xăm của Hải?
    Thạnh, Hải, Hân có thời niên thiếu ăm ắp kỷ niệm. Cùng với thời gian họ lớn lên rồi người trước người sau cùng bước vào đại học. Bố Thạnh cũng là bạn nối khố với ông Hảo. Bố Thành mất. Mẹ Thành tần tảo nuôi dạy đứa con trai duy nhất. Xúc động trước hoàn cảnh đó, ông Hảo thường qua lại giúp đỡ. Dù chưa có lời hẹn ước nhưng giữa hai gia đình đã chấp nhận tình sui gia thầm lặng. Phía sau hại nhà, một bến nước chung. Rất nhiều kỷ niệm của bộ ba Hải, Hân và Thạnh thấm sâu và đóng sẹo trong tim mỗi người.
    Thạnh thi đậu đại học vào thành phố ở với người chú khá giả. Hai năm sau, Hân cũng theo cậu mợ và vào học Nha. Thạnh xem Hân như em gái, anh chăm sóc tận tình. Hân quấn quýt, thân thiện với Thạnh nhiều lẽ, tình đồng hương, tình riêng, nhưng cô chưa nói ra. Cứ mỗi hè Thạnh và Hân trở lại quê, cùng Hải rong chơi suốt mùa nắng.
    Gần nửa tháng nay, Hải bỗng dưng lẩn tránh Thạnh. Thạnh nhất quyết tìm gặp Hải. Anh đi vào ngõ nhà Hải giữa vườn cây. Những vòm cửa toả ánh sáng đèn néon hắt ra rồi tan trong mảng sáng tối của ánh trăng. Tiếng con Tô tô sủa ran và tắt phụp. Hân biết ngay Thạnh sang, cô chạy ra chào cười, pha chút nũng nịu:
    -Mấy bữa này không thèm qua chơi, tìm chị Hải phải không? Hân biết?
    Rồi cô kéo tay Thạnh vào nhà với thái độ vô tư. Lúc nào cô cũng lôi cuốn anh bằng những cử chỉ thân thiện và ánh nhìn tha thiết. Ông Hảo chào Thạnh bằng cái nhìn mệt mỏi. Hân loay hoay pha trà, xong cô đưa một ngón tay đặt lên đôi môi chu ra, ra hiệu Thạnh ngồi chờ cô đi gọi Hải. Thành ngồi một mình ngắm lại khung cảnh phòng khách quen thuộc. Chính giữa bức tường phòng khách có treo bức sơn mài, vẽ Bà Triệu cỡi voi ra trận. Cách tường non thước đặt một cái sập gụ đen tuyền, trên sập chỉnh chệ một chiếc hộp tộ gỗ mun, khảm xà cừ.
    Trên tộ điểm mấy cánh hoa đồng tiền thanh thoát trong dĩa thuỷ tinh. Cổ nhất là cái bàn bằng mâm đồng trước. Mâm hình bát giác, khắc đục chữ Nôm và chạm nhiều hoa văn. Anh biết đồ dùng trong phòng này xuất xứ từ triều Nguyễn, nhưng vẫn cảm thấy nó xưa hơn?
    Hải mặc đầm trắng, hai tay hờ trước ngực vén bức sáo bước ra. Dưới ánh đèn néon, Hải như cô gái bước ra từ bức tranh sáo. Ba người đưa nhau ra bến sông ngắm trăng. Họ cùng ngồi trên những phiến đá lót bến, buông tầm mắt bâng quơ, thả hồn trồi trên sông đầy trăng. Hân phá tan đi sự im lặng khó chịu bằng:
    -Tự dưng ra đây lại nín như thóc hết vậy, có lẽ em gây khó chụi cho anh chị? Thôi em vào ngủ đây !
    - Hân? Hân? chơi chút đã Hân?
    Nói xong là Hân tuôn chạy, mặc cho Thạnh gọi í ới sau lưng. Thạnh ngồi im lặng hồi lâu bên Hải, anh mới cất tiềng:
    -Anh thấy mấy bữa này em sao sao vậy đó? Em giận anh điều chi?
    - Không!
    Thạnh nói thẳng vào vấn đề:
    - Anh nghĩ em lầm, thật lòng anh xem Hân như em gái. Em là người duy nhất của lòng anh.
    - Thiệt không?
    - Thiệt, anh xin thề!
    -Nghe nói lời hứa hơn lời thề. Anh hứa đi.
    - Anh hứa yêu em suốt đời!
    Đôi mắt Hải đựng đầy ánh trăng.
    Đã hai mùa hạ trôi qua Thạnh không về Huế! Thư của anh cũng vắng cho Hải. Hải lầm lũi trong khu vườn, chắt chiu những kỷ niệm cũ, lo việc học, việc nhà. Mỗi hoài nghi ngày càng gậm nhấm cô hư hao. Buổi trưa mẹ Hải đi dạy về, nét mặt bà ủ dột, buông người xuồng ghế bà gọi:
    - Hải ơi, ba con đâu rồi? Con lên mẹ gặp một chút.
    Hải dưới bếp đi vòng ra hiên nói to: "Ba đi phố rồi mẹ à", lên nhà trên, thấy mẹ nhuốm vẻ buồn, Hải khẽ khàng:
    - Mẹ có việc chi buồn rứa?
    - Hân gởi thư ra xin mẹ và nhờ mẹ xin ba con, cho chùng nó về tổ chức đám hỏi. Có thư cậu mợ tỏ ý tán thành. Trước đây mẹ cứ nghĩ con với Thạnh chứ, không ngờ là Hân. Thật bất ngờ cho con và cả mẹ nữa.
    Nghe mẹ nói, Hải đứng lặng, trong lòng ngùn ngụt nỗi tủi thân. Nhưng cô nén được, trả lời mẹ nhẹ nhàng:
    - Có gì đâu mẹ, con thấy anh Thạnh và Hân hợp nhau lắm. Con mừng cho em.
    - Hình như con chưa thật lòng vời mẹ, mẹ vẫn thấy con có gì buồn lắm, lộ trên mặt, con không muồn bày tỏ cùng mẹ phải không?
    Hải im lặng, đi ra bến sông. Bà Hảo nhìn đưa con gái đầu lòng xót xa.
    Bao đêm rồi Hải bần thần một mình sau bến nước. Ánh trăng dẫn cô chơi vơi vào mộng. Sông nặng ánh trăng, cũng như lòng cô trĩu nỗi buồn. Trăng xanh xao mờ ảo. Tiếng sóng rì rào hoà nhịp với tiềng côn trùng eo óc, thành giai điệu ai oán. Hải nhìn dòng sông với đôi mắt ráo hoảnh, đáy mắt cô đựng cả mùa trăng xa vắng?
    Huế, tháng 8 năm 2007
    Nguyễn Nguyên An

Chia sẻ trang này