1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khoảnh khắc!

Chủ đề trong 'Huế' bởi thuphuong20, 24/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Khoảng cách em và tôi là gió
    Mở hộp thư Vĩnh lấy ra một cánh thiệp Tết. Trong thiệp vỏn vẹn: "Xin chúc ông năm mới nhiều "Niềm vui rực rỡ"/ Người hâm mộ/ 09176182?". Vĩnh bấm máy, gọi:
    - Xin chào? tôi là Vĩnh tác giả ?oNỗi buồn rực rỡ đây.
    Một giọng nữ ngập ngừng: "Thưa ông? em? "
    - Xin lỗi, cô tên gì nhỉ?
    - Tên Vân
    - Vân cho tôi địa chỉ...
    - Chi... dzậy?
    Vĩnh lúng túng:
    - Để... gửi thiệp...
    - Th?ôô?thôi, số điện thoại được mà?
    Vĩnh gửi tin:
    - Cho phép xưng chú nhé?
    - Vân không còn quá trẻ để phải xưng "chú" đâu. Tác giả Nỗi Buồn Rực Rỡ là An hay Vĩnh nhỉ?
    - An tên hiệu. Vĩnh tên thật. Vân cho An địa chỉ đi!
    - Thuỳ Vân, số nhà? Cho Vân xưng tên, gọi An nha.
    - OK!
    Vĩnh bỗng có cô bạn gái xa 1009km.
    ***
    Giao thừa tin nhắn Vân:
    - Năm mới chúc người tôi quý mến sẽ thấy thành công khi qua thất bại, thấy hạnh phúc khi đã nếm trải khổ đau. Happy new year!
    - Chúc Vân vạn điều như ý. Những phút thiêng liêng năm mới, Vân cho An biết một chút về Vân đi?
    - Chẳng biết kể gì với An! An kể trước cho Vân nghe đi. Điều An thích và điều khiến An ghét nhất.
    - Một nơi yên tĩnh để trồng trọt và viết. An thích chân thành, sợ ngoài tay với!
    - Rất đáng yêu! Chúc An sớm toại nguyện nha. Sao lại ngoài tay với? Đừng đề cao Vân quá, kẻo thất vọng. Hiểu không?
    - Sao Vân biết số hộp thư của An?
    - Đơn giản vậy mà cũng hỏi! Đọc truyện của An làm Vân cảm động. Vân viết một đoạn cảm nhận gửi tòa soạn và xin địa chỉ của tác giả để trao đổi. Vân cần người chia sẻ!
    - Nhưng An lớn tuổi lại kèm hệ luỵ. Sợ An và cả Vân sẽ không yên ổn...
    - Sự xuất hiện của Vân làm xáo trộn cuộc sống An rồi ư?
    - Có Vân cuộc sống An bỗng bận rộn, thích thú.
    Và mỗi đêm, vào lúc không giờ, Vĩnh và cô gái lại trò chuyện bằng tin nhắn:
    - Vân cảm nhận được sự hoài nghi của An. Sợ rằng Vân quá trẻ và không như An mong đợi phải không? Nếu cha Vân còn sống ông đã 72 tuổi. An đoán xem con gái của ông bao nhiêu?
    - Trên dưới bốn mươi?
    - Theo lẽ thường, An đoán như vậy là chính xác. Đáng tiếc Vân chưa đến bốn mươi đâu. Tuổi tác có làm ảnh hưởng đến mối quan hệ chúng ta không?
    - Không! Nếu Vân nhỏ tuổi, An hơi lo. Tin nhắn An có phiền Vân không?
    - Nếu mỗi tin nhắn của An không làm Vân vui thì chắc là nói dối. An tự nhận là không bình thường? Vậy xin thưa rằng Vân muốn kết bạn với người không bình thường như thế đó. Có được không? Nếu ghét bị xáo trộn thì để Vân biến mất. Chịu không?
    - Không! Đêm qua sao Vân không gửi tin nhắn cho An. Hình như Vân có gì phật ý thì phải?
    - Sẽ không bao giờ giận một người bạn như An cả. Thật đó! Nhưng, tin nhắn của An thân mật quá!
    - An xin lỗi nhé. Kể từ đêm nay, mỗi đêm An sẽ đền Vân một bài thơ nhỏ.
    - Một: Khoảng cách em và tôi là gió/ Là đêm dài lỗi nhịp trăm năm/ Gió đi qua cây rũ mình rất tội/ Gọi thiên thu không được một chút rằm.
    - Hai: Chín bậc tình anh dang tay với/ Một nụ buồn xa ngái mưa xuân. Em là bão phương xa ập tới/ Gieo cho anh cay đắng thật gần.
    - Ba: ....
    - An dần tạo cho Vân thói quen chờ đợi để được đọc những bài thơ nhỏ do An gửi tới mỗi đêm. An biết cách làm người ta cảm động quá nhỉ? An thường đau đầu do suy nghĩ, đúng không? Vậy đừng làm thơ nữa! Không đọc thơ của An nữa đâu! Nỗi buồn trên đời này mênh mông, sao An cứ muốn gom hết vào mình? Vân không nhắn tin cho An vào đêm khuya nữa đâu. Rất lo lắng cho sức khoẻ của An!. Vân đã gửi thư tay đến An. An sẽ nhận ngay thôi. Chờ thư hồi âm của An đấy!
    ***
    Biên Hoà?
    An thân quý!
    Tối nay, Vân đọc lại truyện ngắn "Nỗi Buồn Rực Rỡ". Vân vẫn có cảm giác như những lần trước. Sao mà xót xa, cảm thông và được an ủi. Cô gái trong truyện có những suy nghĩ và sở thích giống Vân làm sao! Hình như An đang viết trước tương lai Vân! An có biết gì về người phụ nữ làm hướng dẫn viên du lịch không? Lang bạt! Biết mọi thứ và chẳng biết gì, quen biết thật nhiều nhưng lại rất cô đơn. Đáng sợ! Vân chỉ muốn bỏ nghề thôi! Chỉ muốn là một phụ nữ bình thường với những ước mơ giản dị và mái ấm cũng giản dị! Nhưng Vân không thể. Bao nhiêu năm Vân tìm kiếm một tình yêu chân thành, nhưng Vân chẳng phải sinh ra để tận hưởng điều đó!
    Vân là một cô gái không già và cũng không còn trẻ nữa. Chua có gia đình, ngốc nghếch và cả tin ; hơi lập dị, yêu thơ Xuân Diệu và Nguyễn Bính. Sáng tác thường dang dở và không dũng cảm cho ai đọc. Có thể Vân chẳng hiểu nỗi mình. Nhưng một nhà văn, trái tim sẽ nhạy cảm hơn, biết rằng An sẽ cảm nhận được cảm xúc của Vân. An bảo hãy kể về Vân ư? Chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nói về chính mình hình như chẳng dễ dàng gì, thôi thì An tự cảm nhận lấy nhé.
    Vân rất vui vì đã quen được An, vui thật lòng! Để tìm một người hiểu mình một chút thôi cũng đã là khó. Linh cảm nói với Vân rằng Vân đang cần một người bạn giống An. Không thể phủ nhận rằng Vân có rất nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ, thế nhưng, chưa bao giờ Vân có được một người hiểu mình theo đúng nghĩa của nó. Dù muốn gặp An, nhưng Vân hoàn toàn thiếu tự tin và lo sợ. Năm mươi lăm tuổi!? Ừ, đúng là An lớn hơn Vân rất nhiều. Chính vì thế, người lo lắng lại là cô gái ngốc nghếch này đây. Vân sợ rằng khi gặp nhau, An sẽ khó mà chấp nhận một người bạn chênh lệch về tuổi đời. Dù cho Vân hãy còn trẻ, nhưng không hiểu tại sao Vân luôn cảm thấy mình như đã già hằng trăm tuổi. Thế nên Vân cứ lạc lỏng, bơ vơ giữa thế giới ồn ào và sống động này. Cho nên Vân cần một người bạn như An.
    An bảo tiếng nói giọng cười của Vân nghe vui tươi lắm phải không? Ai cũng cần có vỏ bọc để che đậy sự trần trụi bên trong cả, đúng vậy không? Khi Vân bảo với An rằng đã dứt bỏ điều mình yêu thương bấy lâu, khi đó hình như Vân chẳng thấy buồn. Lúc này cũng vậy! Vẫn cứ là nói cười ca hát, vẫn ăn ngon, vẫn ngủ tốt. Cứ như thể điều Vân dứt bỏ kia là một gánh nặng chứ không phải là thứ mình yêu lâu nay.
    Đừng đề cao Vân quá. Vân chỉ là một hạt cát nhỏ, rất nhỏ và vô cùng tầm thường nhưng có thể làm cay mắt ai đó.
    An sẽ là một phần riêng tư lặng lẽ trong tâm hồn đầy xáo trộn bão giông của Vân. Vân yêu An theo cách riêng và không yêu ai giống như thế. Sợ An đang hiểu nhầm! Tình yêu Vân dành cho An không giống như An nghĩ đâu. Đó không phải là tình yêu của một người phụ nữ với một người đàn ông, nó giống như tình yêu với một người tri âm vậy. Điều này không làm An buồn chứ?
    Không ai tin được ẩn chứa trong Vân là những suy nghĩ già cỗi! An muốn biết về Vân ư? Vân là con gái lớn của một người phụ nữ không may, là con riêng của một người đàn ông đa tình và đào hoa. Có một cô em ruột và vô số anh chị em cùng cha khác mẹ. Cha mất ở tuổi mười lăm, bắt đầu những tháng ngày tự lập và cô đơn. Cha Vân đi bộ đội vào Nam, ra quân và cũng là một nhà thơ không nổi tiếng. Mẹ là biên tập viên vì tình yêu đánh rơi sự nghiệp. Vân không may mắn có được một người đàn ông nào cho mình, ngay cả cha cũng phải trả lại cho người khác.
    So với An, Vân còn trẻ lắm, chỉ mới bước vào tuổi hai tư. Bất ngờ không? Nhưng Vân cảm thấy trái tim mình già nua và mệt mỏi. Thể xác không lớn kịp với suy nghĩ nữa rồi... Yêu ghét rạch ròi, tình cảm rất dữ dội nhưng lý trí cũng vô cùng sáng suốt. Khao khát tình yêu nhưng lại chạy trốn nó như một con ngốc!?"
    Vân cần một người hiểu mình, cần một người để chỉ dạy Vân nên làm gì và hơn hết là cần một người để được sống thật là mình. An sẽ giúp Vân chứ? Ngoài khía cạnh tâm hồn, Vân không muốn phải ràng buộc An bởi bất cứ điều gì, bất kỳ mối quan hệ nào!
    Vân rất chân thành! Chúng ta là bạn nhé!
    Vân thương quý!
    Thật xúc động khi biết Vân còn quá trẻ mà đã chịu bao phong ba, bão tố. "Vân không may mắn có được một người đàn ông nào cho mình, ngay cả cha cũng phải trả lại cho người khác", làm An quay quắt!
    Vân nên là một cô gái tốt. Sống chung với những cơn đau một cách bản lĩnh. Không trốn chạy nó, hãy đối diện với nó, đứng dậy mà đi, đứng lên mà chọc thủng màn đêm số phận bằng mũi nhọn nghị lực chính mình. Không ai yêu người xấu đâu Vân. Dù kiếp nầy chưa hưởng quả ngọt thiện tâm mình, thì con mình, cháu mình và nếu không, cái kiếp sau bí ẩn của Vân sẽ nhận, Vân nhé!
    Thế là gần hai tháng chúng ta tìm đến nhau. Ngần ấy thời gian đã bao sóng gió! An đúng một gã khờ không biết sẻ chia, lại mãi ghen tuông, ích kỷ đã hành hạ Vân: "Lấy hết nước mắt Vân còn gì!", "Đêm nay, khi tôi phải gồng mình chịu bao đau đớn, thì tin nhắn của An là giọt nước làm tràn ly. An giết chết lòng tin cuối cùng trong tôi. Thôi đi!? ". Tin nhắn của Vân cấu xé tim An.
    Vân có biết, gã đàn ông lớn tuổi, bông bênh cơm áo giữa đời như An, tất phải hoài nghi mảnh tình rực rỡ của một cô gái còn thơ bé như Vân. Cho nên An hoài nghi và không dám tin mình diễm phúc nhận lấy tình em tinh khôi, trong sáng. An thật bất ngờ khi Vân viết: "An không thể bảo bọc Vân? Đúng!. An không xứng đáng về tuổi tác? Đúng!. Nhưng Vân có cần điều đó, có đòi hỏi điều đó không? Một chút cũng không! Vân rất chân thành, và cũng đủ bình tỉnh để chuẩn bị cho mình trước những lừa dối có thể". Vân ơi! An biết tội An rồi!
    Vân viết: "nước mắt là một thứ xa xỷ đối với Vân, nhất là nước mắt cho đàn ông! Ngoài cha Vân, An là người thứ hai làm Vân khóc. Tại sao?", "An đa tình và ích kỷ. Cái tôi của An mạnh quá, dù ngấm ngầm và cố đè nén, nhưng Vân thấy nó phảng phất trong từng câu chữ. An giống cha Vân đến độ làm Vân sợ! Sợ một ngày nào đó không giữ nổi mình, không giữ nổi những nguyên tắc bản thân?". "Vân kiêu ngạo lắm, nhất là với đàn ông. Vân giữ mình lắm, chẳng phải vì nhút nhát, chỉ vì thấy chưa ai xứng đáng! Một con sâu đo cũng có cái rướng mình kiêu hãnh?". "An muốn làm cha Vân ư? Không bao giờ! An muốn làm ông tơ bà Nguyệt cho Vân? Quên đi nhé! Hãy là người tình của Vân!". "Vân biết những khổ đau của mình chẳng là gì so với bất hạnh của An. Và khoảng thời gian "chín năm" trong Đất Sau Mưa của An, vẫn làm Vân day dứt, thầm cầu mong đó chỉ là hư cấu chứ không bao giờ là thực!". "Về mặt thể xác, Vân là một cô gái trong sáng, nguyên vẹn đến cái nắm tay. Nhưng về mặt tâm hồn, Vân thấy mình như một kỹ nữ đã qua trăm bận gió mưa"? Vân ơi, em là một cô gái tài hoa đa cảm. An biết mai đây An không thể giữ lấy, không giành lại mãi cho mình! Vân sẽ bay qua ngang trời như một cánh hải âu ngẩng đầu kiêu hãnh.
    Vân ơi,
    "An có cái mà những gã đàn ông bao vây Vân không có. Chiều sâu tâm hồn. Chưa ai nhận xét Vân giống An. An ngốc nghếch, hoài nghi và đa cảm. An sẽ là một phần riêng tư lặng lẽ trong tâm hồn đầy xáo trộn và giông bão của Vân. Vân yêu An theo cách riêng và sẽ không yêu ai như thế" . Còn An chấp nhận cháy tro than cùng Vân.Vân dám không?
  2. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    ***
    Một buổi chiều điện thoại di động Vĩnh reo:
    - Vân đã đến Huế.
    Vĩnh sững sờ... ấp úng:
    - Đang....đang... ở... đâu?
    - Nhật Hồng. Phòng 102
    - An đến ngay. Chờ!
    Vĩnh không dám nghĩ Vân sẽ ghé Huế. Vĩnh tắt máy vi tính, lật đật lên xe chạy vù đến khách sạn. Từ ngoài đường, Vĩnh thấy một cô gái trẻ ngồi nhìn ra cửa với vẻ thấp thỏm... linh tính đó là Vân. Vĩnh có tặng Vân một cuốn truyện, bìa bốn in hình Vĩnh. Nhưng Vân không nhận ra khi Vĩnh cố tình đi xen lẫn tốp người. Vĩnh đứng sau lưng Vân. Lòng Vĩnh ấm áp, trái tim khô héo lại rung lên một dòng tình thương dạt dào... Vĩnh đến bên Vân. Vân đứng lên bối rối... và nỡ nụ cười rực rỡ. Vĩnh buột miệng:
    - Nhỏ chút.. hà!
    - An... ?
    - Giống ảnh không?
    - Giống hệt!
    - Vân đi với đoàn?
    - Một mình.
    - Đi chơi loanh quanh môt chút nhé!
    - Đi đâu cũng được. Miễn...
    Vĩnh và cô gái được một tuần quấn quýt bên nhau. Dù chưa trọn bảy ngày, nhưng có đủ yêu thương, giận hờn và bão tố... Sáng tiễn Vân đi, Vĩnh loanh quanh phố suốt ngày, đi đâu cũng chạm vào kỷ niệm của hai người. Thi thoảng tin nhắn Vân lại đến:
    - Vân nhớ An quá!
    - Vân thật sự mệt mỏi và khổ sở vì những dằn vặt và nghi ngờ An đem lại!
    - Vân đã về tới nhà rồi. Đừng có bỏ mặc Vân nha. Từ lúc lên tàu tới giờ lúc nào Vân cũng thấy nhớ An cả. Thật đó
    - Đêm qua mọi thứ chờ An. Sao An không gửi tin nhắn!? Muốn xua đuổi Vân không dễ đâu! Đừng khủng bố Vân bằng sự im lặng! Đừng làm cho Vân khóc nữa. Vân yêu An là phải khóc như thế này đây hay sao?
    - An bảo Vân ác ư! Cái ác của đứa con gái ngốc nghếch này làm sao bì được sự tàn nhẫn của người đàn ông từng trải như An. An định vĩnh biệt người bạn này ư? An đã lấy hết nước mắt của Vân còn gì!
    - Thư đã gửi lúc sáng. Ghét An nhất là tính đa nghi và hay suy diễn. Thương An vì tình yêu của An dành cho Vân chân thành và nồng nàn quá. Nói câu gì đó ngọt ngào với Vân đi
    - Vừa viết cho An một lá thư dài. An đọc sẽ hiểu hết. Đừng buồn Vân nhé! Bây giờ Vân nhớ An rất nhiều. Giá mà được nằm trong vòng tay An lúc này. Đừng trả lời tin nhắn của Vân!
    - Có thật An cảm thấy bình yên khi không còn nhận tin nhắn và thư của Vân nữa phải không? Có thật là vậy không?
    ***
    "Biên Hoà 10/4/?.
    An thương yêu!
    Cám ơn tình cảm và lòng nhân từ của An suốt thời gian qua! rất nhiều!
    An nói đúng nhiều thứ! An bảo Vân sẽ hối tiếc, đúng vậy, ngay từ lúc bước lên tàu Vân đã hối tiếc vì chưa yêu An đúng như lòng, tiếc vì đã bỏ phí nhiều thời gian cho những giận hờn. Thế nhưng có bao giờ An nghĩ cho Vân không?
    Từ lúc đặt chân xuống ga Huế, Vân đã tự dằn vặt mình là kẻ có tội. Đối với Vân câu nói "nguyên vẹn từ cái nắm tay" hoàn toàn là sự thật nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Thế mà An đâu có tin, lại còn đem ra cười nhạo! Đau lòng lắm! Vân không phải là người con gái sống thiên về xác thịt. Những điều đó mang một ý nghĩa thiêng liêng! An là người đàn ông đầu tiên chạm vào người Vân và có những cử chỉ thân mật, An đâu có biết nó có ý nghĩa như thế nào với Vân. Giá mà An đừng... Vân sẽ cho An nhiều hơn thế! An làm Vân thấy mình trần tục và thấp kém làm sao!
    An cứ bão Vân gieo giông bão vào An thế nhưng An đâu biết rằng chính An đã khuấy động tâm hồn Vân? Nói thế thôi chứ Vân đâu dám trách móc chi An? Chỉ mong An hiểu rằng Vân chẳng lừa dối gì An cả, thương yêu hay ghét bỏ Vân đều thành thật. An rất dễ yêu thương và say mê ai đó, còn Vân chỉ yêu mến mà khó có thể yêu thương. Vân cũng không ngờ sau khi chia tay An, Vân lại thấy mình buồn và nhớ nhiều đến thế. Thấy thèm sự chăm sóc của An, cả vòng tay và hơi ấm từ An nữa. Nói thế chứ Vân cũng hiểu nó đâu phải chỉ dành cho Vân. Đúng thế! Cả cuộc đời này Vân chỉ có thể tìm kiếm những mảnh vụn yêu thương mà thôi. An là của người khác... dù An có say mê Vân đến mấy cũng thế thôi.
    Nhận ra sự nghẹn ngào của An bên kia đầu dây, Vân thấy mình chỉ nên chết đi cho rồi.
    Bây giờ chợt nhận ra biết yêu thương An nhiều hơn những gì đã nghĩ, cái gì đến với Vân cũng muộn màng và không trọn vẹn!
    ****
    An yêu thương!
    Mỗi ngày trôi qua, Vân thấy mình hình như nhớ An nhiều hơn và bắt đầu lệ thuộc cảm xúc vào An hơn. Vân sợ An rồi đấy, sợ sự hoài nghi và đay nghiến cay độc của An, dù rằng Vân đường hoàng không mắc lỗi chi hết. An khá lắm!
    Thư này viết cho An khi tâm trạng khá thoải mái nên chắc An đọc sẽ không buồn đâu. Vân chỉ ăn nói sắc sảo và cay nghiệt khi đang buồn chán thôi. Biết không, hồi còn đi học bạn bè đặt cho Vân biệt danh là "Hai móc câu" đó, vì nói gì Vân cũng xỏ ngọt hết. Bọn con trai sợ Vân chạy dài luôn, chúng nói Vân không biết yêu. Chúng đâu biết Vân đã yêu thì yêu dữ dội đến chừng nào.
    An ơi! Bây giờ Vân thèm được nằm gối đầu lên chân An mà ngủ giống dạo ở khách sạn ấy! Vân điên rồi!
    An thương!
    Trong cuộc sống vật chất lẫn tinh thần, Vân phải lăn lộn vất vả và túng thiếu. Tuy nhiên về mặt vật chất Vân vẫn coi khinh, Vân chưa bao giờ đòi hỏi hay hy vọng ở An điều đó. Thế thì An tiếc nuối gì một chút thương yêu chia sẻ dành cho Vân trong cái gia tài giàu có về tâm hồn kia!
    An ghen với VH là điều khiến Vân vừa buồn cười vừa tức giận. Không thể phủ nhận rằng đối với Vân, VH đã dành nhiều tình cảm, đã không ngại bày tỏ những tình cảm đó. Vân là bạn của An, An là bạn của VH - thế thì Vân phải cư xử sao đây cho xứng đáng là niềm tự hào của An?. Vân nghĩ cách từ chối của mình là đủ để làm VH tái tê và vẫn giữ được cho An và VH một tình bạn tốt. Dăm ba tin nhắn xã giao qua lại có sức ảnh hưởng đên quan hệ của chúng ta? An có thấy dằn vặt Vân thế là thiếu công bằng không?
    Từ giờ đến suốt đời, Vân không bao giờ đòi hỏi hạch sách An, cũng không bao giờ ràng buộc An bởi bất cứ lý do gì, bởi Vân biết mình chẳng có quyền. Chỉ xin chút niềm an ủi, một liều thuốc nhỏ cho tâm hồn đang dần sứt mẻ và rơi rụng này, lẽ nào tìm một chỗ dựa tâm hồn cũng khó vậy sao An?
    Cám ơn An đã yêu Vân rất nhiều và rất dữ dội. Và vì trái tim An rộng lớn quá, tâm hồn An đa cảm quá, và An lại đa tình nữa! Cho nên khi An yêu thương một cô gái tầm thường như Vân, An cũng có thể sẽ yêu một cô gái khác nồng nàn không kém. Còn chưa biết nỗi đau của ai chua chát hơn mà!
    An thương yêu! từ lúc rời xa An. Vân đã thấy mình biết mất mát lần nữa. Trên tàu không lúc nào Vân thôi nghĩ về những ngày ở Huế. Tự hỏi đó là hạnh phúc hay lại là thử thách mà thượng đế gieo xuống! Vân chỉ nhận ra mình thực sự yêu An khi đã rời xa An. Bây giờ khi nghĩ tới đã từng yêu thương trước đó, Vân thấy mình ngu ngốc và quá phung phí tình cảm. Người đó đâu có xứng đáng để được hưởng tình yêu của Vân, bởi so với tình yêu mênh mông của An thì yêu thương mà người đó dành ho Vân nhỏ nhoi làm sao! Ngay lúc này, Vân biết rõ trái tim mình thuộc về ai!
    Từ buổi nhắn tin hôm đó đến nay Vân buồn nhiều. Nhưng vẫn cố thật vui, thật đẹp - vì trót lỡ khoe với mọi người Vân đang hạnh phúc và vui vẻ vì đang yêu và được yêu. Vân biết tận lúc này An vẫn không tin rằng Vân yêu An thật lòng. Thế mà thật đấy! An chẳng có gì Vân yêu cả vì An chẳng thông minh lắm, nghèo này, vướng bận này, và lại còn ích kỷ và hay ghen tuông nữa! Thế mà Vân lại trót lỡ yêu An mất rồi!
    An bảo Vân còn vô tư, chưa biết chăm sóc người khác. Không phải thế đâu, Vân đã phải chăm sóc mình và mọi người từ bé cơ. Thế mà với An, Vân cứ muốn mình thật ngốc, thật vô tư và nhõng nhẽo nữa, chỉ được thấy An ân cần, chăm sóc mà thôi. Giờ chẳng kịp rồi!
    An thân yêu!
    Bây giờ, ngay lúc này Vân nhớ An đến bủn rủn tay chân, không lẻ cứ đem ảnh An ra mà ngắm, mà cười như một con ngố? An lại làm Vân khóc nữa rồi! An là người làm Vân khóc nhiều nhất đó!
    Trong này ai cũng biết Vân yêu một người đàn ông lớn tuổi, chẳng ai dám trách vì biết tính Vân. Ngoài đó người ta biết An say mê Vân, người ta không chịu ngăn cản. Vậy mà chúng ta có được nhau đâu. Mỗi đêm Vân trông chờ tin nhắn của An. Bạn Vân bảo Vân sống bằng An, có lẽ nó nói đúng! Khi quyết định không nhắn tin cho An nữa, là Vân đang tự sát đấy!
    Không kịp rồi! ước gì không đọc truyện ngắn đó để không bao giờ biết tới An. Vân phải làm gì bây giờ? Cái tổ ấm yêu thương của An, những đứa trẻ vô tư hồn nhiên, người phụ nữ đã hy sinh quá nhiều! Vân phải làm gì đây ngoài việc xa An, trả lại An đúng nơi An hiên diện, Vân không thể đánh cắp hạnh phúc của người khác! Chúng ta chia tay thôi! Hãy đem tình yêu dành cho Vân về lại gia đình! Vân sẽ không nạp tiền vào tài khoản để không thể nhắn tin cho An, nếu bây giờ không cương quyết, Vân nghĩ mình không đủ can đảm dứt ra nữa đâu.
    Giá mà được gặp lại An, để Vân có thể nhìn vào mắt An mà nói lời yêu thương, và hôn An chỉ một lần thôi. Muộn quá rồi!
    Nếu yêu Vân thật, hãy đem tình yêu đó vào những trang viết nhé! Vân muốn An thật can đảm đứng lên và sáng tác! Yêu thương dừng lại ở đây nhé! Đừng buồn nhiều! Và nhất là không được khóc, Vân sẽ nát tim nếu biết An khóc đấy!
    ****
    Tin nhắn cuối cùng Vân gửi Vĩnh:
    - An ơi em chẳng còn cách nào tốt hơn. Ngàn lần xin lỗi ANH!
    Huế, ngày 22 tháng 9 năm 2007
    N.N.A
  3. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Vàng xưa hoa cải
    Tháng giêng, tiết trời vẫn còn se se lạnh, sương mù giăng giăng kín cả đồi bãi là bắt đầu mùa cải ra hoa. Trên các bãi đất phù sa ven sông, cải từng luống trổ ngồng thẳng vút, có khi cao đến tận thắt lưng người lớn. Nông dân trồng cải để lấy rau, còn cho cải trổ ngồng là để lấy giống.
    Khó có thể nói hết vẻ đẹp thật thà của hoa cải mùa giêng hai. Nhìn từ xa chỉ thấy rợn ngợp một sắc vàng mênh mông như những đám mây trời sà xuống mặt đất. Cái đẹp của hoa cải là cái đẹp của bầy đàn. Tách từng chiếc hoa thấy rất bình thường, nhưng khi cầm trên tay một chùm hoa mới thấy hết cái đẹp của nó.
    Nhìn màu hoa cứ thấy lòng lâng lâng một niềm hạnh phúc khó tả. Bất chợt gặp trong màu hoa một tuổi thơ thôn dã, những năm tháng hồn nhiên đi qua giữa ruộng đồng. Tuổi thơ tôi ngập tràn những mùa hoa cải ven sông. Hoa cải vàng trời, vàng đất, vàng đến tận những giấc mơ lảnh lót tiếng sáo diều.
    Đi giữa mùa hoa cải, nghe lòng ngây ngất một mùi hương. Hương thơm như nước giếng làng thấm vào lòng vào dạ, thấm vào tận từng tế bào một nỗi nhớ bất trị. Đi qua luống hoa thấy quần áo lấm tấm những hạt bụi vàng, và cơ thể thơm nức như vừa cử hành một lễ hội tắm hoa. Cắt hoa cải chơi trò nấu ăn, buôn bán đồ hàng. Cắt hoa cải cắm vào chiếc bình sứ đã mẻ miệng, rồi đặt lên một gốc cây, suốt đời tôi chưa từng thấy một lọ hoa nào đẹp quyến rũ như vậy: tôi đã ngắm hoa qua lăng kính vạn hoa của tâm hồn mình.
    Mùa cải nở hoa cũng là mùa trai gái thôn quê bắt đầu những cuộc hẹn hò, khởi đầu cho những mối tình duyên sâu nặng, thành vợ thành chồng. Hoa cải thành chứng nhân cho bao mối tình thơm thảo cỏ nội hương đồng.
    Và nếu có dang dở thì mùa hoa lại khiến những lứa đôi không thành kia suốt đời không thể nào quên. Một lọ hoa cải ngày giêng hai đặt trên chiếc bàn nhỏ, sắc vàng tươi ròng như ánh nắng mặt trời còn đọng lại trong đêm tối, đọng lại trong tâm thức một niềm cỏ dại hương đồng...
    (Huedepvatho)

  4. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Có ai vừa qua...
    Phải chăng thời gian đã đánh mất đi sự nhiệm màu quý báu (?!) Sao nỗi đau lại cứ tìm về như thể ước hẹn chẳng phôi phai. Tôi tìm về, nỗi đau tìm về ... Không tình cờ - cớ gì lại cho một hạnh ngộ với hư vô. Dẫu biết rằng hư vô tự thân nó là một nơi không trọ cùng cứu rỗi.
    Đến rồi đi - Xin không nhận những hân hoan như vậy. Lấy gì đền cho một buổi sớm mai vừa được phôi thai đã sớm đi vào cuộc từ sinh ngắn ngủi.
    Xin rời xa, để không còn những âm ba nghiệt ngã. Và xin cứ làm lá cỏ, có buồn rồi cũng chóng nguôi ngoai.
    "Đời tôi có ai vừa qua"- cám ơn một người, một ngày đã đem đến một bài ca từ tiếng hát nồng nàn để bất chợt "đêm thấy ta là thác đổ" lên tận cùng bờ bến âm xa...
  5. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  6. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Huế của tôi, mùa thu của tôi
    Huế của tôi, mùa thu của tôi, không có nắng vàng ươm như rót mật mọi ngã đường, không có lá thu vàng xào xạc trải lối về, không có cái se se lạnh như gợi bao nhớ nhung, tiếc nuối.
    Huế của tôi, mùa thu của tôi lá vẫn xanh đến lạ lùng, xanh trong trẻo như chưa bao giờ cái từng trải của cuộc đời chạm vào, như đôi mắt trẻ thơ ngỡ ngàng trước bầu trời thăm thẳm.
    Huế của tôi, mùa thu của tôi có cái nắng như thiêu như đốt, như cháy hết cõi lòng. Có hương mùa thu ấp ủ trong mái tóc em trải dài, tinh khôi, nguyên vẹn thơ ngây, trên bờ môi con gái dịu dàng, e ấp, trên tà áo dài chiều nay cô bé nào tan trường thật xinh tươi, duyên dáng.
    Huế của tôi, mùa thu của tôi không có gió heo may lãng đãng, không có sương giăng mờ lối, chỉ có ngọn gió khắc nghiệt quanh năm rát da, rát thịt và thỉnh thoảng lại có những cơn mưa thầm thì đưa lòng người vào hoài niệm, nhớ nhung, xa vắng.
    Huế của tôi, mùa thu của tôi, trăng vẫn tròn, vẫn sáng trong, vẫn đẹp trinh nguyên như nghìn năm vốn thế, hoa vẫn ngát thơm và mây mơ màng trôi về nơi xa vắng, chở những ước mơ tới tận chân trời thăm thẳm kia.
    Huế, mùa thu, con sông Hương hiền hoà, lơ đãng hoà mình vào biển lớn như muốn sẻ chia với cuộc sống những nỗi niềm thương yêu nhất.
    Tôi yêu Huế của tôi, yêu mùa thu của tôi như yêu kỷ niệm về một tình yêu đẹp nhất trong đời. Yêu đồi Thiên An thông reo vi vu, yêu cái thanh tịnh, yên vắng khi đứng trên đồi Vọng Cảnh ngắm con sông Hương thiết tha theo dòng chảy. Yêu tiếng ca văng vẳng trên sông như nối dài những tâm tình của cõi lòng bất tận. Yêu cầu Tràng Tiền mềm mại, mong manh như tâm hồn của những con người vùng đất cổ kính, ưu tư này. Yêu tiếng chuông chùa bồng bềnh trôi về từ một ngày xưa cũ , vọng lên giữa chiều mênh mông, chạm vào nơi sâu thẳm của hồn người.
    Mùa thu của tôi - mùa thu xứ Huế ngọt ngào, không mắt ướt kiêu kỳ, không lộng lẫy, kiêu sa nhưng tinh khôi, vương vấn đến lạ thường. Tôi yêu Huế - yêu mùa thu của tôi bởi đấy là tuổi thơ, là kỷ niệm, là một phần trái tim, một phần tâm hồn tôi.
    ThuPhong
  7. cocvangkhe

    cocvangkhe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/05/2004
    Bài viết:
    3.104
    Đã được thích:
    0
    Nhớ cà phê Huế
    Buổi sáng cuối tuần phương Bắc. Một tách cà phê kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Không phải vì tôi thích kiểu uống cà phê này. Đơn giản chỉ vì lười. Cứ đổ nhào cà phê, nước sôi (hoặc gần sôi cũng được) vào một cái cốc thật lớn rồi chờ cho bã cà phê lắng xuống và uống rất từ tốn nếu không trong miệng sẽ rất... lợn cợn. Một mình. Chợt thèm quá một tách cà phê Huế.
    Mười lăm năm trước khi lần đầu tiên "lều chõng" đến xứ thần kinh, trong tôi, cà phê chỉ là một món đồ xa xỉ và vô bổ. Quê tôi có mấy người uống cà phê đâu mà tôi cũng chẳng bao giờ thấy ai sầu muộn hay đau ốm vì không có cái thứ nước đen xỉn và đắng ngắt này. Đến Huế, cũng như bao anh chàng nhà quê khác, tôi phải tập làm người thành phố văn minh. Trong tất cả những món văn minh mà bạn bè tôi chỉ giáo chỉ có cà phê là hợp hơn cả. Thứ nhất, nó ít tốn tiền: có thế ngồi hàng giờ với chỉ một tách cà phê. Thứ hai, nó không độc hại lắm. Thứ ba, quán cà phê ngày ấy vốn rất ít xô bồ. Thế là tôi đi cà phê. Thế là tôi...nghiện.
    Huế là một thành phố chẳng sản xuất được gì nhiều của cải đúng theo nghĩa đen. Nhưng cà phê ở Huế thì có lẽ tuyệt vời nhất (đối với tôi và với không ít bạn bè tôi). Nhiều người Huế đi xa cứ nhớ bún bò mụ Rớt, thèm bánh nậm lọc Cung An Định, mơ một tô cơm hến... Riêng tôi thì nhớ nhất vẫn cứ là cà phê Huế.
    Những quán cà phê đầu tiên tôi hay đến cùng với bạn bè trong lớp là Sầu Đông và Lộng Gió. Những quán này nằm bên bờ nam sông Hương, không xa các trường đại học là mấy mà vị trí cũng thuận lợi. Quán rộng rãi tuy không sạch sẽ lắm và nếu ai có thất tình thì có thể ngồi cả ngày mà gặm nhấm nỗi buồn cũng không sợ chủ quán phàn nàn. Nhưng nếu ai có người yêu đi cùng thì hơi kẹt một chút. Ở đây có nhiều trẻ ăn xin lắm. Những cặp yêu nhau là đối tượng vòi vĩnh của những đứa bé ma mãnh và đôi khi lì lợm này.
    Sau này, khi tham gia vào bút nhóm Áo Trắng của anh bạn to con Phạm Nguyên Tường học cùng lớp, thì tôi hay đến quá Áo Trắng trong khuôn viên của Cerle nằm bên chân cầu Phú Xuân. Đây là nơi những đại thi sĩ, những đại văn hào tương lai thường ngồi trao đổi ý tưởng và tán phét. "Bọn thi sĩ họ rong rêu lắm...". Không biết lúc ấy tôi có thành rêu xanh trên một phiến đá nào ở cà phê Áo Trắng hay không. Nhưng mỗi lần đi ngang nơi ấy, tôi hiểu rằng một thời đáng nhớ của tôi đã gắn bó với nơi này với những cái tên như Phạm Nguyên Tường, Nguyễn Tuất (Tuất điếc), Lê Minh Khôi, Nhất Lâm, Ngàn Thương, Đông Hà, Hoa Lý, Hoàng Diễm Diễm, Nguyễn Thanh Thảo, Anh Thư, Nguyễn Thống Nhất, Lãm Thắng... Bây giờ người ta đang cố gắng thay cái tên Cercle bằng một cái tên thịnh hành và đẻ ra tiền hơn: Festival. Áo Trắng bây giờ cũng đã về với Thảo Nguyên.
    Nếu muốn nghe nhạc Trịnh thì đến quán Thảo Vy trên đường Chu Văn An. Quán không có gì đặc biệt ngoài sự trung thành đến bảo thủ với nhạc Trịnh. Bà chủ có chỉ số khối cơ thể (BMI) có lẽ vượt xa 30 và thường hay than phiền với tôi về chứng cao huyết áp và hen phế quản. Hai cô con gái, một giống bố như đúc, một giống mẹ như tạc.
    Muốn nghe nhạc tiền chiến thì đến Thiên Trúc trên Hoàng Thành. Quán nhỏ. Ấm cúng. Cà phê tương đối ngon. Ai có nhu cầu hưởng trăng thanh gió mát thì có thể chịu khó ra sau, lên cao trên bờ thành. Nơi đây, tôi bị nhiễm thêm căn bệnh nghiện thứ hai: Tuấn Ngọc. Tôi, Thảo, Thư, Diễm và sau này nữa là Nghĩa, Khánh, Phụng thường hẹn nhau nơi đây. Tiếc rằng trước khi bọn tôi ra trường, quán đã đóng cửa vì một nguyên nhân tế nhị. Một chút mất mát. Một chút ngậm ngùi.
    Muốn vừa nhâm nhi cà phê, vừa ngắm nhìn Hương Giang, nhất là những đêm trăng thì không thể không đến Hoàng Phương. Từ chợ Đông Ba vượt qua cầu Gia Hội đi tiếp đường Chi Lăng một khoảng khá xa. Khi thấy đầu đường Nguyễn Bỉnh Khiêm bên trái thì hãy nhìn sang bên phải. Dưới tán cổ thụ, chắc chắn các bạn sẽ tìm thấy quán Hoàng Phương. Nơi đây có cà phê ngon, chủ quán lịch sự (và dễ thương nữa), còn cảnh vật thì tuyệt vời. Bên kia sông là Vỹ Dạ thôn. Về phía thượng nguồn là Trường Tiền lung linh huyền ảo trong sắc màu. Những đêm trăng lên, người ta sẽ thấy rằng mình dường như lâu nay đã bỏ mất cơ hội được ngắm nhìn món quà đầy ưu ái của thiên nhiên ban tặng.
    Một số sinh viên của Đại học Huế khi đi cà phê chỉ có hai người và không uống cà phê cũng chẳng buồn ngắm cảnh thì thường có thể chọn 242, cũng trên đường Chi Lăng, Cheo Leo (đã bị dẹp rồi) hoặc một số quán bên bờ Bắc sông Hương như Hoàng Hôn, Cố Đô, Quê Hương... Dĩ nhiên những thông tin này có vẻ đã rất lạc hậu. Thế hệ 8X, 9X bây giờ có những nơi tiện nghi hơn nhiều.
    Sau này khi Festival Huế đã trở thành một thương hiệu khá vững chắc thì loại cà phê nhà cổ đua nhau mọc lên rất nhiều. Khách du lịch thường hay tìm đến quán Vỹ Dạ trên đường Nguyễn Sinh Cung, Nam Giao Hoài Cổ trên đường Điện Biên Phủ không xa Đàn Nam Giao là mấy, hoặc có thể đến Nam Châu Hội Quán ở Kim Long... mặc dù những nơi này không chỉ đơn thuần có mỗi cà phê. Tôi thì hay chọn Xưa, một quán nhỏ trong hẻm Nguyễn Công Trứ. Một không gian yên tĩnh. Không bị xua đuổi bởi những bản nhạc trẻ đau tai và đắng miệng hiện nay. Tôi có cảm giác như là chủ quán Xưa không quan tâm lắm đến chuyện kinh doanh lời lỗ. Có lẽ chỉ vì thích lưu giữ một chút Huế xưa mà làm vậy thôi.
    Một nơi nữa mà tôi cũng thường hay tạt qua đó là cà phê vỉa hè trên đường Trương Định. Dưới tán bằng lăng, những quán cà phê không bao giờ có bảng hiệu nhưng bao giờ cũng đông khách. Chủ quán tuyềnh toàng, đôi khi hơi đãng trí. Nếu gọi cà phê mà thấy hơi lâu thì nên nhắc lại đừng ngại vì có nguy cơ cao là chủ quán quên mất khách gọi từ hướng nào. Tôi nói "từ hướng nào" chứ không phải từ bàn nào vì nơi đây làm gì có bàn. Lần về phép vừa rồi, tôi có chạy ra Trương Định nhưng vì sự sạch đẹp của cảnh quang đường phố, những quán cà phê này không được phép tồn tại nữa. Tôi không hiểu nó xấu ở chỗ nào. Đó cũng là một nét văn hóa đó chứ. Hơn nữa nơi đây mật độ giao thông không cao, không là mặt tiền của thành phố thì sự tồn tại của những quán cà phê như vậy có lẽ không phương hại lắm cho nét duyên dáng cố đô. Tuy nhiên đó là chuyện của chính quyền. Bổn phận của chúng ta là tự nguyện và vui vẻ sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật để trở thành công dân gương mẫu (mặc dù tiêu chuẩn gia đình văn hóa không có đề cập gì đến quy định chuyện chủ nhà được uống bao nhiêu cà phê trong một năm).
    Nếu cùng ai đó đi vào một quán cà phê thời thượng hiện nay ở Huế, tôi thường hay có cảm giác bị chối bỏ. Có thể tôi là người quá cũ, trì trệ, không chịu đổi mới. Hoặc tâm hồn tôi không còn đủ nhạy cảm để thẩm thấu những bản nhạc rôm rả của giới trẻ hiện nay, gì gì đại loại như "sao em bắt anh phải yêu em?" hay "Ở bên người ấy em đừng nhớ đến tôi, còn ở bên tôi em đừng làm khổ tôi..." Những lúc như vậy cà phê trở nên đắng, đắng cùng cực. Nghe ra sao mà phường chợ quá thể. Nhưng... Nhưng tôi cũng không phải là cái gì ghê gớm mà lên án ai. Mỗi người có một gout riêng. Cà phê tồn tại là do có người uống. Một loại nhạc nào tồn tại là bởi có người nghe. Dù gì thì Huế vẫn cứ là Huế như thể cà phê vẫn cứ là cà phê:
    "Dạ thưa xứ Huế bây chừ
    Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương"
    Mạc Đại
  8. trangy22

    trangy22 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2005
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    1
    Chỉ là quá khứ....

    Em chỉ muốn nói em đã tìm đc hạnh phúc của em, tình yêu chỉ có một, nhưng thứ tương tự tình yêu rất nhiều anh ạ....May là chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, đừng nói yêu em nữa nhé...

Chia sẻ trang này