1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khóc...vì anh

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi babiii, 10/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. saphiaden

    saphiaden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2007
    Bài viết:
    4.050
    Đã được thích:
    0
    chỉ khóc vì ngừoi đáng để khóc
    chấp nhận chia tay rồi thì không khóc.nứoc mắt trôi vào trong
  2. icywind

    icywind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2007
    Bài viết:
    79
    Đã được thích:
    0
    Chia tay đúng lúc có khi lại là điều hay,dù sao cũng vẫn còn giữ lại cho nhau những kỉ niệm đẹp.Đừng để mọi chuyện trở nên quá tệ lúc đó tình yêu sẽ trở thành thù hận
  3. besua_xx

    besua_xx Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2006
    Bài viết:
    3.409
    Đã được thích:
    17
    em rất thick đi trong mưa vì trong mưa hok ai biết rằng em đang khóc ....................
    rồi 1 ngày nó sẽ ghét mưa vì nó hok fải khóc nữa
    ^^ gắng lên
  4. 1125

    1125 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2006
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0

    Cho người mượn danh của ngo_dung,
    Đọc lại những dòng dưới đây chắc người đã nhận ra tôi.
    "Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.
    Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
    Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
    Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
    Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.
    Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.
    Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.
    Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.
    Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao.
    Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D; bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả.
    Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất"
    Thiết nghĩ "im lặng là vàng", nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng dừng", khiến lão phu ta đành phải lên tiếng. Chuyện trước đây vốn dĩ chẳng có gì là to tát, nó đã qua thì đừng nên khơi gợi lại. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng sóng yên biển lặng. Đôi lúc tự hỏi, phải chăng mình đã từng yêu người ta, nhưng ngẫm lại, có khi đó chỉ là sự xao động nhất thời. Tôi quý trọng những gì mình đang có, vì gia đình và người thân là những cái hiện hữu đích thực của cuộc đời tôi. Hãy để chuyện đã qua chìm vào quên lãng, đừng vì cái tôi ích kỷ mà làm tổn thương những người thân yêu và đánh mất đi cái hạnh phúc đích thực mình đang có.
    Được 1125 sửa chữa / chuyển vào 10:10 ngày 11/10/2007
  5. beotronquay

    beotronquay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2007
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    1
    Đau một lần còn hơn đau âm ỉ bạn ah.Ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này ít nhất là một lần.
    Cái gì đã qua thì hãy cho qua, đừng nhìn lại hãy nhìn lên phía trước mà đi tới
  6. nguyenbinhkhanh

    nguyenbinhkhanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2003
    Bài viết:
    293
    Đã được thích:
    0
    summer kiss. winter tears
  7. babiii

    babiii Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2007
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã thôi không còn biết khóc vì anh nữa. Lòng thờ ơ mất rồi, tất cả mọi điều ở anh đều trở nên vô nghĩa.
    Tại sao con người ta có thiên hướng cố kéo về mình những jì đang rời xa, mặc dù trước đây chính họ đã hắt hủi nó???
    Quay lại ư, sao khó thế ... dù chỉ là bạn, có lẽ cũng ko bao giờ ...

Chia sẻ trang này