1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không chiến trên bầu trời Bắc Việt (Phần 2)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi kqndvn2, 07/02/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Thành phần như BT theo tôi tốt nhất là đừng nhắc tới.
  2. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Chủ đích của topic sẽ là cung cấp dữ liệu đa chiều, đôi bên để so sánh và có cái nhìn toàn cảnh và đầy đủ.
    Đồng chí nào chỉ muốn đọc thông tin chính thống theo quan điểm "qua kiểm duyệt" thì làm ơn bỏ qua không cần đọc phần dịch sử liệu Mỹ hay một bên thứ 3 khác (Bùi Tín, v.v).
    * * *
    Vì thường xuyên không nói đến thiệt hại mà chỉ nói đến thành công nên đã dẫn đến quan niệm về sự vô địch của KQNDVN. Chỉ có những người là phi công và thợ máy trực tiếp chiến đấu ngày đấy mới biết sự ác liệt của cuộc chiến.
    Ngoài trung đoàn 923 có giai đoạn năm 67 trong 3 ngày bị bắn rơi và hi sinh 10 phi công ưu tú nhất, cả trung đoàn chỉ còn lại mỗi 7 phi công (theo cuốn LSử TĐ 923, hồi ký Lê Hải, Đọ cánh), Trung đoàn Sao đỏ 921 cũng có những tháng ngày gần như không còn máy bay để chiến đấu.
    "
    Năm 1967, lực lượng kỹ thuật của trung đoàn đã bảo đảm được số lượng máy bay đủ tiêu chuẩn phục vụ yêu cầu chiến đấu. Thời gian sửa chữa, lắp ráp máy bay đã rút ngắn chỉ còn 1/3 quy định, nhưng vào đầu năm 1968 số máy bay mới được lắp ráp đã hao hụt rất nhiều do bị địch bắn rơi, và bị bom địch phá hủy khi đỗ ở sân bay. Một số máy bay hỏng hóc chưa kịp sửa chữa vì thiếu phụ tùng thay thế. Vì vậy, số máy bay trực chiến, nhất là máy bay MiG-21 còn rất ít.
    . . .
    Như vậy trung đoàn 921 chỉ còn 2 chiếc MiG-21 trực chiến sau trận ngày 3-1-1968 thì một chiếc đã bị hỏng sau khi hạ cánh xông ra ngoài đường băng, lực lượng trực chiến chỉ còn đúng một chiếc. Trung đoàn 921 đang ở tình thế thiếu máy bay thì lúc 15 giờ ngày 3-1-1968, giặc Mỹ lại sử dụng 36 máy bay cường kích và tiêm kích từ hướng Sơn La vào đánh Hà Nội.
    Được phép của Bộ Tư lệnh, trung đoàn hạ quyết tâm cho máy bay MiG-21 cất cánh, dù một chiếc cũng đánh. Với tinh thần gương mẫu của người đảng viên, thượng úy-Đại đội phó Hà Văn Chúc xung phong nhận nhiệm vụ.
    ...
    Ngày 14-1-1968, Hà Văn Chúc lại cùng đồng đội bắn rơi một máy bay F.105 của không quân Mỹ trên vùng trời huyện Sơn Dương, Tuyên Quang. Nhưng không may, trong trận chiến đấu này, máy bay bị trúng đạn, Hà Văn Chúc bị thương nặng buộc phải nhảy dù. Mặc dù được các bác sĩ tận tình cứu chữa nhưng do vết thương quá nặng, ngày 19-1-1968, anh đã hy sinh tại Quân y viện 108.
    kqndvn:
    Trước đây, địch tự hạn chế không đánh trực tiếp vào các sân bay Mig vì lo ngại tính mạng của chuyên gia TQ, LX sẽ dẫn đến dính lứu trực tiếp của 2 quốc gia này. Do đó, Mig có thể đỗ thậm chí ngay trên đường băng không ẩn nấp.
    Sau đó, từ năm 67, địch bất ngờ dỡ bỏ giới hạn đánh phá trực tiếp vào sân bay khiến lực lượng tại chỗ bị thiệt hại. Thậm chí có tổ liên lạc cầm bộ đàm đối không lên bờ đê ngồi trợ chiến không chiến cho biên đội Biên và Mẫn đánh quần với F-105 cũng bị địch ném bom hi sinh hơn chục người (Lê thành Chơn).
    Số lượng lớn máy bay lúc đó đã buộc phải sơ tán sang cất giữ bên Trung quốc, cộng với một số đem dấu vào bản làng và lòng núi xung quanh.
    Bác tôi làm chiến sỹ thợ máy 921 cho biết địch đánh rát nên không có điều kiện bảo dưỡng máy bay đầy đủ vì phụ tùng không sao cung cấp kịp, hơn nữa không có dây chuyền tại chỗ. Máy bay hạ cánh sau trận đánh là theo đường lăn chạy thẳng công sự ngầm luôn, trong lúc F-4 địch vẫn xả đạn 20mm dọc theo đường lăn.
    Đọc thêm trong cuốn Vùng trời của Hữu Mai. Giai đoạn này Bộ tư lệnh nhiều lần cho Tđoàn dừng bay, chuyển sang luyện tập. Nếu giáp chiến tuyệt đối chỉ đánh cường kích, không đánh tiêm kích.
    Sau khi lệnh này ban ra, có một lần địch cho một biên đội F-4 giả dạng cường kích bay thẳng vào Nội bài. Bộ tư lệnh đắn đo căng thẳng. Nhưng sau giây phút cân não đã không cho MIG cất cánh chặn đánh, gây một số cãi nhau nhỏ. Nhưng cuối cùng ta phán đoán đúng, tốp địch đó khi vào gần sân bay đã ngoặt đi.
  3. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Số lần giáp trận của phi công ta khá ít.
    Phi công Anh hùng Mig-17 Nguyễn Nhật Chiêu (Hưng yên) chỉ giáp trận có 20 lần tất cả, diệt 6 chiếc.
    Phi công anh hùng Mig-17 Nguyễn Văn Bảy (A) chỉ đánh có 13 trận tất cả (diệt 7 chiếc, 1 lần bị địch bắn thương nặng nhưng không rơi máy bay). Sau khi anh hùng Võ Văn Mẫn bị bắn rơi hi sinh tháng 5/1967, Bác Hồ lệnh các phi công miền nam không được bay nữa để giữ gìn - hồi ký của Nguyễn Văn Bảy)
    Phi công anh hùng Mig-17 Nguyễn Phi Hùng đánh gần 10 trận (diệt 5, hi sinh).
    Phi công anh hùng Mig-21 Hà Văn Chúc đánh 3 trận (diệt 1 F105, trận sau hi sinh).
    Trung tướng phi công anh hùng Mig-21 Nguyễn Văn Cốc hơn 10 lần giáp trận diệt 9 chiếc (trong đó có 2 chiếc không người lái, phải bỏ máy bay nhảy dù 2 lần).
    Thiếu tướng Phi công anh hùng Mig-21 Nguyễn Hồng Nhị hơn 10 lần giáp trận diệt 8 chiếc (trong đó có 2 chiếc không người lái, cũng nhảy dù ít nhất 2 lần).
    Được kqndvn2 sửa chữa / chuyển vào 06:11 ngày 24/02/2007
  4. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Trung tướng-anh hùng phi công Nguyễn Văn Cốc: Huyền thoại từ bầu trời!
    25 tuổi, bắn rơi 9 máy bay Mỹ, được tặng 9 huy hiệu Bác Hồ, ông đã trở thành phi công bắn rơi nhiều máy bay nhất Việt Nam, được Bác Hồ khen ngợi. Thành tích của ông đã trở thành một huyền thoại trong Không quân Việt Nam. Trên giường bệnh, ông chậm rãi kể cho chúng tôi những kỷ niệm của mình. Tấm thân gày gò gần như bất động nhưng đôi mắt thì sáng ấm, ẩn chứa sự bao dung khó tả.
    Tuổi thơ và bầu trời
    Tuổi thơ ông là những nỗi buồn. Năm 1947, mới lên 4 tuổi thì ông mất hai người thân là bố và chú ruột. Bố ông là Nguyễn Văn Bảy, giữ cương vị Chủ tịch mặt trận ********* của huyện Việt Yên (Bắc Giang), còn chú cũng tham gia *********. Khi địch về càn tại Bích Sơn quê ông, bố và chú đã tổ chức nghi binh cho anh em trốn thoát. Địch tìm không thấy bèn xâu dây thép gai vào tay bố và chú ông cùng 18 người khác dong đi khắp làng bắt chỉ chỗ ********* ẩn náu. Không ai khai, thế là chúng ném tất cả 20 người xuống giếng làng. Ngày nay, làng ông vẫn có đám giỗ chung cho cả 20 người trong đó có bố và chú ông.

    Chủ tịch Hồ Chí Minh khen ngợi phi công Nguyễn Văn Cốc tại Đại hội Anh hùng-chiến sĩ thi đua Quân chủng Phòng không-Không quân năm 1969. Ảnh tư liệu

    Bà nội ông khóc thương con đến mù cả hai mắt, một năm sau bà cũng qua đời. Giặc Pháp đánh phá, mẹ ông gánh hai anh em lên Thái Nguyên sơ tán rồi lại trở về quê hương. Chuyến đi ngồi trong thúng do mẹ gánh trên vai đó có lẽ là ?ochuyến bay? đầu tiên của ông từ thời thơ dại.
    Hằng đêm, khi màn đêm xuống, hai anh em lại hỏi mẹ: bố đi đâu sao không về. Mẹ ông bảo hai anh em, các con cứ đếm sao trên trời, khi nào đếm hết sao thì bố sẽ trở về. Hai anh em nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm có những vì sao nhấp nháy mỏi mắt đếm từng ngôi, đếm mãi đêm này qua đêm khác mà tin bố vẫn bặt tăm. Dần lớn lên, ông cũng hiểu ra nỗi mất mát của mình.
    Ở gần quê ông có sân bay Chũ. Thi thoảng, ông vẫn thấy bộ đội Không quân về luyện tập nhảy dù. Nhìn những chiếc dù bung ra từ bụng máy bay ở tít trên cao rồi từ từ hạ cánh thật đẹp đẽ và oai hùng. Ông nhìn những người lính dù và thầm nghĩ, không biết cảm giác lơ lửng trên bầu trời sẽ như thế nào? Giấc mơ ?ongười giời? được nhen lên từ đó. Khi ông đang học lớp 8, trường Ngô Sĩ Liên tại thị xã Bắc Giang thì có đoàn về khám tuyển phi công. Ông phải vượt qua rất nhiều vòng khám khắt khe để lọt vào danh sách một trong hai người trúng tuyển.
    Số 2 cũng bắn
    Năm 1961, ông nhập ngũ và huấn luyện tại Trường dự khóa bay ở sân bay Cát Bi (Hải Phòng). Cuối năm đó, ông sang Liên Xô (trước đây) học. Lúc đầu, đoàn có 120 người. Sau khi sang nước bạn học xong lý thuyết còn đỗ lại 60 người, sau đó về nước thì chỉ còn có 23 người trở thành phi công. Ông là một trong 17 người học lái máy bay MiG ?" 17. Sau khi về nước, ông được phân công về Đoàn Không quân Sao Đỏ đóng tại sân bay Nội Bài-nơi có những phi công đàn anh tiếng tăm lẫy lừng như Trần Hanh, Phạm Ngọc Lan, Nguyễn Nhật Chiêu... Sau đó, ông lại được chọn để đi học chuyển loại máy bay MiG-21 ở Liên Xô một năm, rồi lại về đơn vị cũ chiến đấu.
    Năm 1967 là một năm đã đi sâu vào ký ức và sự nghiệp của ông như một mốc son rực chói. 6 chiếc máy bay đã bị bắn rơi trong năm này. Trong đó có những trận đã đi vào lịch sử Không quân Việt Nam, sau này đã được tuyển chọn vào tập sách những trận đánh hay. Ông nhớ mãi ngày 29-4-1967. Phi công Nguyễn Ngọc Độ bảo ông: "Ngày mai đơn vị bố trí cho tớ với cậu đi trực". Và dặn dò ông cần bình tĩnh, nắm chắc địch, chọn thời cơ để nổ súng. Gần 9 giờ sáng ngày 30 tháng 4 năm 1967, có tin địch từ hướng Sầm Nưa ?" Tuyên Quang - Tam Đảo vào, biên đội của ông được lệnh vào cấp 1 cất cánh chiến đấu. Hai chiếc MiG-21 bay vút lên vùng trời Hòa Bình, Sơn La bám đuôi địch. Nguyễn Ngọc Độ ở vị trí số 1, ông ở vị trí số 2 bay lên độ cao 4.000m, cao hơn máy bay địch trên dưới 1.000m. Chẳng mấy chốc đã phát hiện 4 chiếc F105 màu đen bay theo hình thang cách nhau từ 1,5 đến 2km bay phía dưới, phía sau là các tốp cường kích có nhiệm vụ oanh tạc các mục tiêu.
    Sau khi quan sát địch từ phía trên, phi công Nguyễn Ngọc Độ hạ lệnh ?ovứt thùng dầu phụ vào công kích?, và ra lệnh cho ông tụt lại phía sau để quan sát, ông vừa quan sát địch vừa theo dõi số 1 tăng lực vào công kích. Nguyễn Ngọc Độ vừa bay vừa thông báo cự ly cho ông, khi quả tên lửa từ máy bay của người đồng đội phụt ra hạ một máy bay địch, tranh thủ lúc địch chưa phát hiện ra ta, ngay lập tức ông cũng rút ngắn cự ly vào công kích, ăn ý với biên đội trưởng. Khi cự ly còn khoảng 2km, phi công Nguyễn Ngọc Độ hô ?otốt rồi đấy, bắn đi?. Đúng lúc đó thì tên lửa ở máy bay ông cũng cho tín hiệu bắt nhiệt, ông nhanh chóng nhấn cò, quả tên lửa phụt đi, trong tích tắc ông thấy chiếc F105 bùng cháy cùng tiếng reo của biên đội trưởng ?ocháy rồi?. Cả hai nhanh chóng thoát ly, tập hợp đội hình và trở về sân bay.
    Đó là trận đầu tiên mở màn cho những trận đánh lập công của ông trong năm đó. Có lẽ ông cũng là người lập công nhiều nhất ở vị trí số 2, làm thay đổi cách đánh của Không quân ta khi đó. Trên nguyên tắc chiến thuật, số 2 chỉ có nhiệm vụ yểm trợ, quan sát địch giúp cho số 1 vào công kích, nhưng Nguyễn Văn Cốc không những đã làm tốt điều này mà còn cùng tham gia tiêu diệt địch, vì thế hiệu suất của trận đánh rất cao, có trận hạ được tới 3 máy bay Mỹ. Để đạt được điều đó phải cực nhanh để chớp được thời cơ nhưng đồng thời cũng phải thật chắc chắn, vì thế mọi người đã đặt cho ông biệt danh ?ochim cắt?.
    Trong thành tích bắn rơi 9 máy bay Mỹ có tới 6 chiếc được ông bắn hạ ở vị trí số 2. Cách đánh của ông không hề được dạy trong nhà trường. Nhưng rồi cách đánh của số 2 Nguyễn Văn Cốc đã được lấy làm gương để phổ biến học tập trong đội ngũ phi công chiến đấu của ta, và sau này có nhiều phi công ở vị trí số 2 theo cách đánh này đã bắn hạ được máy bay địch. Cách đánh của ông đã gây khiếp đảm cho đối phương. Ngay cả các thầy dạy của ông bên Liên Xô cũng rất thán phục. Sau này, các đối thủ của ông, những cựu phi công Mỹ cũng đã viết bài trên các tạp chí nước ngoài bày tỏ sự khâm phục trước sự dũng cảm và sáng tạo của ông.
    ?oChú Cốc đâu, lên Bác gặp!?
    Một kỷ niệm không thể quên trong cuộc đời của ông đó là lần được gặp Bác Hồ. Năm 1969, Bác đã dự Đại hội Anh hùng-chiến sĩ thi đua của Quân chủng Phòng không-Không quân. Nhận được tin, mấy trăm người trong hội trường nín lặng chờ đợi. Bác đến, dáng cao gầy, sức khỏe có vẻ không được tốt. Cả hội trường đứng dậy vỗ tay và hô vang tên Bác. Bác bước vào, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Bác ngồi nghe Tư lệnh Phùng Thế Tài báo cáo. Sau khi nói chuyện với cán bộ, chiến sĩ đại hội, Bác hướng xuống hội trường bảo ?oChú Cốc đâu, lên Bác gặp?. Ông ngượng nghịu bước lên, Bác bắt tay ông và hỏi: "Chú đã bắn được mấy máy bay rồi?". Ông trả lời: ?oDạ thưa Bác, cháu bắn được 9 cái ạ?. Bác lại hỏi: ?oThế chú được tặng mấy huy hiệu của Bác rồi??. ?oDạ thưa Bác, 9 chiếc ạ?.
    Bác đã biểu dương thành tích của ông, cầm tay ông giơ cao và hướng xuống hội trường nói: ?oNăm mới, Bác chúc cho Quân chủng Phòng không ?" Không quân có nhiều Cốc hơn nữa?. Khoảnh khắc đáng nhớ ấy đã được phóng viên ảnh Xuân Át của báo Phòng không ?" Không quân ghi lại. Và bức ảnh Bác nắm tay ông đã trở thành vật kỷ niệm đáng quý nhất của ông với vị lãnh tụ kính yêu, vì cuối năm đó Người ra đi mãi mãi. Năm đó ông 27 tuổi, là đại biểu của Đoàn Không quân Sao Đỏ với quân hàm đại úy - phi công và thành tích lẫy lừng bắn rơi 9 máy bay Mỹ (2 chiếc F4, 5 chiếc F105, 2 chiếc không người lái), có những trận chỉ cách nhau 2 ngày, bắn rơi 2 máy bay. Số máy bay bị ông bắn hạ đang giữ kỷ lục của Không quân khi đó. Và cho đến kết thúc chiến tranh, cũng không có phi công nào của ta vượt qua con số này.
    Ước mơ còn dang dở
    Ông tự nhận mình không nhanh nhẹn lắm nhưng chắc chắn. Đức tính đó với một phi công là rất cần thiết. Và ông đã thể hiện sự chắc chắn của mình bằng những chiến công đã đạt được. Không biết có phải vì bản tính chắc chắn đó mà sau này rời Không quân khi đã ở cương vị chỉ huy cao nhất trong Quân chủng, ông đã được tín nhiệm chọn làm Chánh thanh tra Bộ Quốc phòng? Và có lẽ cũng bởi sự chắc chắn ấy mà dù ở cương vị nào, là người chấp hành mệnh lệnh hay là người chịu trách nhiệm về những hành động của người khác, với ông đều suôn sẻ, không để lại điều tiếng gì. Năm 2002, ông nghỉ hưu...
    Cả cuộc đời ông gần như gắn bó với việc lái máy bay. Cả thời chiến lẫn thời bình, không biết đã bao nhiêu lần ông cất cánh rồi hạ cánh. Đi chiến đấu và trở về. Tất cả đều bình an, để thốt ra được câu đó tất cả các phi công dường như phải nín thở, khi không còn bay nữa mới dám khẳng định. Cả sự nghiệp ?ocầm lái? của mình, ông đã xuất kích không biết bao nhiêu lần, tham gia chiến đấu trực tiếp không dưới 10 trận. Và khi trở về ở cái tuổi sáu mươi, trở lại là một con người trên mặt đất chưa được hưởng mấy an nhàn ông đã bị phẫu thuật dạ dày, khiến sức khỏe của ông không còn được tốt. Và đến cuối năm 2004, một cú ngã cầu thang đã khiến ông phải gắn bó với giường bệnh và chiếc xe lăn từ đó đến nay. Ông đã điều trị tại Viện y học dân tộc rồi Bệnh viện trung ương Quân đội 108 mà chưa khỏi hẳn.
    Trước khi đến gặp ông, tôi cũng ngài ngại khi nghĩ đến cảnh người bệnh lâu ngày dễ trái tính đổi nết, nhưng tôi đã nhầm. Ông nằm đó, vui vẻ và tự tin. Con gái ông vào thăm, ông bảo dạo này nó tốt nghiệp rồi nên mới có nhiều thời gian chứ trước còn đi học bận lắm. Quỳnh Anh, con gái ông vừa tốt nghiệp Trường đại học Ngoại thương. Cô vẫn nhớ tên bài hát viết về bố mình và hỏi bố có nhớ tên tác giả bài hát ?oChim cắt số 2 không?? Ông lắc đầu không nhớ. Ông bảo, ông đang viết lại một số kinh nghiệm của các trận đánh hay để in thành sách thì bị ngã, khi nào khỏi ông sẽ lại viết tiếp...
    Cả cuộc đời ông đã có biết bao năm tháng xa nhà, ông đã công tác tại nhiều sân bay, khi thì Nội Bài, khi thì Đà Nẵng. Khi tôi gặp ông thì Bộ Quốc phòng và gia đình ông đang chuẩn bị để đưa ông sang Trung Quốc chữa trị. Ông đang nằm trong những tháng ngày chờ đợi... Tôi thấy ái ngại trước tình trạng sức khỏe của ông. Ông đáp lại bằng một nụ cười ấm áp và đôi mắt nâu hiền từ. Trong ánh mắt dường như có cả một mùa xuân líu lo và khoảng trời trong vắt của những con én bạc.
    NGUYỄN XUÂN THỦY
    Báo QĐND
  5. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Mọi người đến đây không phải để nghe cái gọi là "thông tin chính thống". Bởi, nếu vậy, người ta chỉ việc tắt máy đọc "thông tin kiểm duyệt" cho sướng nhỉ. Có điều, não người không như cái máy, tống cái gì cũng ăn, ăn chán miệng phải kêu vậy thôi.
    Từ trước tới giờ, tôi chỉ nghe người ta "tuyên truyền" (nhấn mạnh tôi nhé), chiến thắng của phòng không, còn không quân cũng nhắc đến nhưng ít hơn (cũng vì không quân không mạnh mà có binh chủng phòng không-không quân, mà không tách riêng, có phải không ạ). Vì vậy tôi không biết đến cái sự "vô địch" được tuyên truyền ở đâu vậy.
    Nếu có gì sai sót, mong bỏ quá cho ạ!
    Được a2p2t sửa chữa / chuyển vào 06:32 ngày 24/02/2007
  6. spirou

    spirou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    2.819
    Đã được thích:
    1
    Người nào có kinh nghiệm làm project thì sẽ biết tài liệu nào có chất lượng, tác giả nào uy tín để đưa vào topic của mình. Chứ không phải bạ gì thì nhét vào.
    Thêm nữa, phó tổng biên tập báo QDND, trong hệ thống quân giai QĐND, thì chưa phải to tát gì để có quyền biết các thông bí mật quân sự. Chẳng qua theo hầu các cụ, hóng hớt mà biết thôi, tính chính xác ko có gì đảm bảo.
  7. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    cứ tham khảo nguồn tài liệu đa luồng từ nhiều phiá là VN, Mỹ, bên thứ ba là Bùi Tín và bên thứ 4 là VNCH, thì cái project "Chứng minh KQND VN không mạnh như ta tưởng" sẽ hoàn tất mỹ mãn!
  8. rongxanhpmu

    rongxanhpmu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    2.079
    Đã được thích:
    1
    Cái này thì ku nên đọc kỹ cuốn Lịch sử KQND VN (Xuất bản đầu 9x) ấy, trong đó nói rõ về tính ác liệt của không chiến trong những năm 65-72. Không nên ăn nói hàm hồ.
  9. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
  10. steppy

    steppy Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/03/2005
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    1.327
    sorry, xoá vì post 2 lần.
    Được steppy sửa chữa / chuyển vào 12:54 ngày 24/02/2007

Chia sẻ trang này