1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không có gì để nói ư? Vào đây ...(dành cho thông tin ngoài luồng, buôn dưa, spam, QUẢNG CÁO, .....li

Chủ đề trong 'Dancing' bởi mediaplayer, 17/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dobinhminh

    dobinhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2004
    Bài viết:
    5.224
    Đã được thích:
    0
    Chị chỉ biết chuyển Gold thoai chứ ko biết chuyển * thế nào. Chị tốn ối tiền cho cái đống * ấy đấy. Cứ 50 Gold 1 lần 5*, hi hi. Mua danh hão
  2. uotmi1986

    uotmi1986 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    2.791
    Đã được thích:
    0
    Một đêm trăng khi đàn chim bay qua và gọi nhau ríu rít trên không, thì ở bên kia tường, bỗng nổi tên tiếng nói ấm áp:
    - Em ơi! Anh nhớ em quá!
    Cố lấy hết hơi, cô gọi lớn:
    - Anh ơi! Em nhớ anh quá.
    Bản tình ca nồng nàn và bi ai ấy lại vang lên trong đêm tĩnh mịch quạnh hiu. Vầng trăng trên cao kia dường như cũng đang lắng nghe chăm chú. "Đúng tiếng anh ấy rồi" cô gái tự nhủ - tuy âm sắc có vẻ già hơn trước. Nhưng ở tù người ta mau già cũng là lẽ bình thường.
    Rồi tự nhiên cô gái lành bệnh. Cô lại ăn được, ngủ được, lại đi làm việc, học hành, ca hát véo von. Hy vọng quả là liều thuốc thần, liều thuốc cải tử hoàn sinh.
    Cách đây hơn 6 năm người ta đưa vào trại giam - nơi chị tôi làm giám thị - một cô gái trẻ xinh đẹp, tươi tắn. Cô họ Hà mới 21 tuổi. Ánh mắt cô lóe lên nỗi lo sợ, buồn rầu pha lẫn nét ngây thơ non dại của gái quê chân chất, thật thà. Có vẻ như cô đã đến lầm địa chỉ. Chỗ của cô lẽ ra phải ở giảng đường đại học, ở sân khấu của các người mẫu, hoặc ít nhất cũng ở quầy tiếp tân của một khách sạn sang trọng. Thế mà cô lại ở đây, cái chỗ chẳng ai mơ ước này với mức án rất nặng: tù chung thân!
    Theo hồ sơ và lời kể của cô thì cô mồ côi cả cha lẫn mẹ và sống với bà ngoại đã ngoài 70 tuổi. Họ ở vùng sát biên giới, sinh nhai bằng nghề buôn bán lặt vặt ở chợ.
    Cô yêu một chàng trai họ Đỗ lớn hơn cô 5 tuổi, cùng hoàn cảnh như cô: mồ côi cha mẹ, sống bằng nghề khuân vác mướn.
    Hai bên đã tính chuyện hôn nhân. Nhưng một hôm, chàng họ Đỗ nói lên điều suy nghĩ sâu lắng của mình:
    - Đôi ta cùng nghèo, quá nghèo. Kết hôn rồi tất dẫn đến việc có con cái. Làm sao mà nuôi chúng đây? Hay chúng ta hoãn đám cưới lại độ hai năm để cùng nhau đi kiếm tiền đã.
    Chàng sôi nổi:
    - Như bà Ba béo kia. Mấy năm trước còn ngồi bán thuốc lá lẻ ở chợ biên giới, mà nay đã làm chủ một tiệm vàng lớn trong thành phố, lại còn có tiền cho thương lái vay. Hay như gã Năm gù bạn anh mấy năm trước còn còng lưng đi thồ hàng, mà nay đã cất được nhà lầu, sắm được xe hơi đi đó đây vi vút. Chúng ta còn trẻ, khỏe hơn họ và cũng có thể khôn hơn họ nữa, sao cứ chịu nghèo mãi? Nghèo luôn đi đôi với hèn. Anh không thể để người ta khinh khi mãi.
    Rồi anh đề xuất:
    - Giờ đây, anh với em mỗi đứa đi một phương tìm cách kiếm tiền. Hai năm sau chúng ta gặp lại làm đám cưới.
    Và anh ra đi.
    Đối với bà Ba béo, cô có chút quan hệ ân nghĩa. Cách đây hơn một năm, một buổi chiều mưa lâm râm, bà cưỡi xe máy từ bên kia biên giới về theo đường mòn. Đến đèo Cổ Ngỗng dốc quanh đường trơn trợt, bà té một cú rất nặng. May lúc ấy cô tình cờ đi tới. Cô chở bà đi bệnh viện kịp thời, nhờ đó bà mới tai qua nạn khỏi.
    Muốn mau giàu ư? Sao không nhờ người quen đã có kinh nghiệm dẫn lối đưa đường?
    Bà Ba tiếp người ơn cũ rất niềm nở và chân tình. Nghe cô trình bày ý muốn, bà chủ tiệm vàng kéo cô tên phòng riêng ở trên lầu đóng cửa lại rồi tâm tình:
    - Có phúc làm quan, có gan làm giàu. Chỉ sợ em thiếu can đảm thôi.
    Cô gái bày tỏ quyết tâm cao của mình. Bà chủ tiệm vàng ngần ngừ đôi chút rồi cho một địa chỉ bên kia bên giới, một mật khẩu, lại cho cô mượn một số vốn kha khá và dặn:
    - Mà phải kín đáo đấy, dù có chết cũng không được tiết lộ với ai.
    Cô rành tiếng nói của người bên kia biên giới, lại thông thuộc các đường ngang ngõ tắt giữa hai nước.
    Cô đem về một giỏ đào tiên - đặc sản của địa phương bên ấy Bên trên giỏ là đào thật, còn bên dưới là những quả bị moi ruột, thế vào bằng thứ bột trắng gói khéo léo trong những bịch ni lông và đậy lại một cách tài tình.
    Chuyến đi trót lọt, cô họ Hà được lời một số tiền lớn. Lòng tham vốn không đáy. Cô đi chuyến thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm và... bị bắt.
    Cô ở trong trại giam được 6 tháng thì một hôm người yêu của cô đến thăm. Anh gầy gò đen đúa và có vẻ căng thẳng. Thừa lúc không ai để ý, anh nói nhỏ với người bạn lòng:
    - Yên chí đi. Anh sắp có một số tiền lớn, đủ sức đưa em ra khỏi chốn này. Cô chợt thấy trong mắt người yêu tóe lên những tia sáng kỳ lạ, lạnh và sắc như ánh thép.
    Rồi người yêu của cô ra đi, đi mãi.
    Cô gái mỏi mòn chờ đợi. Một năm đã trôi qua...
    Mỗi đêm trăng sáng, cô đứng vịn song sắt trại giam nhìn đàn chim trời bay qua. Chúng gọi nhau, nghe sao mà trìu mến, thống thiết. Một hôm, bỗng cô cất tiếng kêu với theo đàn chim:
    - Anh ơi! Em nhớ anh quá!
    Tiếng cô trong trẻo, vượt qua các song sắt, đuổi theo đám mây trắng đang lững lờ trôi.
    Chợt điều kỳ lạ xảy ra.
    Cô nghe rõ ràng tiếng người yêu của cô đáp lại:
    - Em ơi! Anh nhớ em quá!
    Tiếng nói ấy xuất phát từ bên kia bức tường cao.
    Nguyên nhà tù này chia làm hai phần, một bên nhốt phạm nhân nữ, bên kia dành cho nam. Người hai bên không thấy mặt nhau, nhưng người bên này nói lớn thì người bên kia nghe được và ngược lại.
    Cô nghĩ thầm:
    - Vậy là anh ấy còn sống. Điều cốt yếu là anh ấy còn sống! Ở tù thế nào cũng có ngày được ra. Án chung thân đi nữa mà hạnh kiểm tốt thì cũng chỉ phải ở độ 10, 12 năm là nhiều. Chúng ta còn nhiều thời gian để làm lại cuộc đời.
    Từ ấy cô chờ đợi những đêm trăng sáng, khi đàn chim bay qua và gọi nhau, cô lại ra vịn song sắt phòng giam, nhìn lên trời và kêu lớn:
    - Anh ơi! Em nhớ anh quá!
    Tức thì từ bên kia bức tường chàng họ Đỗ đáp tại:
    - Em ơi! Anh cũng nhớ em quá!
    Bản tình ca kỳ lạ, có một không hai ấy vang lên trong đêm tĩnh mịch, nghe mà nhói lòng.
    Một đêm tháng 8 (âm lịch) trăng sáng vằng vặc cô lại cất tiếng:
    - Anh ơi! Em nhớ anh quá!
    Và cô hồi hộp chờ đợi tiếng trả tời. Chờ mãi. Chờ mãi mà không nghe người yêu từ bên kia tường đáp lại.
    Cô hốt hoảng:
    - Hay là... hay là anh ấy làm sao rồi?
    Linh tính báo cho cô dường như có sự gì rất tệ. Cô suy sụp dần.
    Nhưng rồi phép lạ đã xảy ra.
    Một đêm trăng khi đàn chim bay qua và gọi nhau ríu rít trên không, thì ở bên kia tường, bỗng nổi tên tiếng nói ấm áp:
    - Em ơi! Anh nhớ em quá!
    Cố lấy hết hơi, cô gọi lớn:
    - Anh ơi! Em nhớ anh quá.
    Bản tình ca nồng nàn và bi ai ấy lại vang lên trong đêm tĩnh mịch quạnh hiu. Vầng trăng trên cao kia dường như cũng đang lắng nghe chăm chú. "Đúng tiếng anh ấy rồi" cô gái tự nhủ - tuy âm sắc có vẻ già hơn trước. Nhưng ở tù người ta mau già cũng là lẽ bình thường.
    Rồi tự nhiên cô gái lành bệnh. Cô lại ăn được, ngủ được, lại đi làm việc, học hành, ca hát véo von. Hy vọng quả là liều thuốc thần, liều thuốc cải tử hoàn sinh.
    Trong trại giam có bà giám thị già, vẫn gọi tà bà Tám, chồng con đều chết cả trong chiến tranh. Bà thương cô lắm, coi cô như con mình, hết lòng dạy cô nghề may. Cô học hành chuyên cần và xem ra rất có năng khiếu.
    Vì cô phạm nhân họ Hà có hạnh kiểm tốt, nên được phép ra ngoài làm việc.
    Một hôm, phạm nhân đang làm việc thì trời đổ một cơn mưa lớn và kéo dài. Sấm sét ì ầm như trời long đất lở. Con suối hằng ngày hiền hòa bỗng biến thành dòng thác lũ nước đổ ì ầm.
    Mấy đứa học trò người Thượng đi học về phải qua cây cầu tre bắc ngang suối. Thình hình cầu gãy, bọn trẻ té xuống dòng nước chảy xiết, mấy đứa còn trên bờ la thét inh ỏi. Lúc ấy tốp phạm nhân đi làm về cũng tình cờ vừa đến đấy. Cô không chần chừ, nhảy ngay xuống dòng nước lũ...
    Tin người nữ tù nhân can đảm cứu được 3 đứa trẻ được các phương tiện thông tin đại chúng truyền đi khắp nơi.
    Để biểu dương tinh thần dũng cảm quên mình cứu trẻ của cô gái, một lệnh đặc xá được ban hành. Tính ra, cô chỉ phải ở tù có 6 năm 3 tháng 13 ngày, thay vì án chung thân.
    Việc đầu tiên của cô khi được mặc trở tại bộ quần áo của thường dân tự do là chạy ngay qua trại tù nam và nói với viên sĩ quan trực:
    - Xin vui lòng cho tôi gặp anh Đỗ Văn X.
    - Hôm nay mới là thứ hai - thứ sáu mới đến ngày thăm nuôi.
    Cô gái khẩn khoản:
    - Xin cho tôi thấy mặt anh ấy một chút thôi cũng được. Xin mở lòng thông cảm, chúng tôi xa nhau đã hơn 6 năm rồi.
    Anh này nhìn cô gái hồi lâu rồi hỏi:
    - Đỗ Văn X. nào nhỉ? Có phải anh cao cao, có cái bớt đỏ dưới tai trái và cái thẹo to ở cánh tay phải không?
    Cô Hà mừng rỡ reo to:
    - Đúng rồi! Đúng anh ấy đấy!
    Người sĩ quan trực không giấu được vẻ ái ngại:
    - Mà... cô là thế nào với anh ấy?
    - Tôi là vợ chưa cưới của Đỗ Văn X.
    Ông thở dài lục chồng hồ sơ lấy ra một tờ báo cũ đưa cho cô.
    Cô đọc đến đâu chân tay bủn rủn đến đó.
    Anh Đỗ Văn X. (có cả ảnh) cách đây 4 năm đã tổ chức đánh cướp một tiệm vàng lớn. Anh ta rút súng ra uy hiếp cô bán hàng, ném cho cô một cái bao lớn, ra lệnh gom tất cả nữ trang bỏ vào đấy. Kẻ bị uy hiếp tay gom vàng dưới mũi súng nhưng chân lại đạp vào nút báo động bí mật. Bảo vệ chạy tới rần rần. Tên cướp nổi điên bắn gục ngay cô bán hàng (là mẹ của một đứa trẻ 5 tuổi và đang mang thai 7 tháng) rồi quay ra nổ súng vào hai bảo vệ và sau đó quay họng súng vào đầu mình bóp cò nhưng đạn lép. Anh ta đã bị bắt sau khi giết 4 mạng người vô tội.
    Tòa xử tên cướp án tử hình - và anh đã thọ án cách đây 2 năm.
    Đọc xong bài báo, cô hét to:
    - Không đúng! Không đúng! Suốt hơn một năm qua đêm trăng nào tôi cũng nghe anh ấy gọi. Cách đây hơn một tháng, tôi còn nghe tiếng anh ấy. ?oEm ơi! Anh nhớ em quá!", nhiều người trong trại nữ đều nghe rõ, chứ có phải mình tôi đâu!
    Viên sĩ quan trực nhún vai:
    - Vậy thì tôi không biết. Còn bài báo này đăng đúng sự thật đấy.
    - Hay là ma?
    Câu: "Em ơi! Anh nhớ em quá''" thì chỉ có người mới nói được mà thôi! Đúng. Chỉ có con người mới nói được câu ấy mà thôi.
    Một phút yên lặng nặng nề trôi qua. Chợt viên sĩ quan vỗ tay tên trán:
    - Á à! Có thể, có thể như vầy lắm. Sát xà lim anh tử tù họ Đỗ là phòng giam một tay bị nhốt vào đây vì tội say rượu đánh nhau gây ngộ sát. Ông đã ngoài 40 tuổi, ở đây cũng mấy năm. Ông ấy có tài nhái tiếng chim, tiếng thú, tiếng người. Có thể suốt hơn năm trời ông ấy đã nhái tiếng anh họ Đỗ mỗi khi trăng lên. Và ông ấy mới được thả đầu tháng này.
    Cô họ Hà nghe xong liền ngất xỉu.
    Khi ra khỏi bệnh viện cô đứng ngơ ngác nhìn cuộc sống nhộn nhịp ngoài đường. Về đâu bây giờ. Bà ngoại mất rồi, nhà cửa cũng chẳng còn. Cô ngồi bệt xuống trước cổng nhà thương, sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
    Chợt cô thấy... bà Tám giám thị. Bà cười xởi lởi:
    - Mẹ đi đón con đây! Mẹ cũng cô đơn lắm, mà cũng sắp nghỉ hưu rồi. Hãy về ở với mẹ, mẹ có căn nhà ở hẻm lớn. Con có thể mở tiệm may ở đó được mẹ con ta sống hủ hỉ với nhau. Con mới 27 tuổi. Cuộc đời tươi đẹp đang mở rộng trước mắt, cái gì đã qua, ta không thể níu kéo nó lại được. Điều cốt yếu là con đã được tự do. Rồi mẹ sẽ kiếm cho con một tấm chồng tử tế.
    Người đàn bà phúc hậu thuyết phục cô bằng tấm tòng thương yêu chân thật, và dắt cô lên chuyến xe buýt đi về hướng nhà mình.
    ------------------------------------------------------------------------------------
    Chẳng biết tác giả là ai nữa...
  3. nhaquetinhcanthan

    nhaquetinhcanthan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    1.158
    Đã được thích:
    0
    Cái này cấm rồi,có vote dc đâu mà đổi
  4. Gibbon

    Gibbon Guest

    Em ơi! Anh nhớ em quá.
  5. DS_shoes

    DS_shoes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2006
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  6. DS_shoes

    DS_shoes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2006
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  7. TheWayWeWere

    TheWayWeWere Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Chào các bác!
    em đang định đi học nhảy nhưng thấy toàn là giầy nữ, không biết ở đó có giầy nam không nhỉ?với lại giá cả bao nhiêu thế? có mắc lắm không ah??
  8. uotmi1986

    uotmi1986 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    2.791
    Đã được thích:
    0
    HÔM NAY BOX nhà XÔM QUÁ. CHẬT NÍCH.
    khối người chết nghẹn vì tin nhắn của mình.
    Offline tối mai nào cả nhà quý mến!
  9. mediaplayer

    mediaplayer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    747
    Đã được thích:
    0
    Em ơi, anh nhớ ... ơ hừm hừm, xê cái mỏ xa xa mặt anh cái ...
    Ặc, nghẹn chưa, đáng đời ....
  10. uotmi1986

    uotmi1986 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    2.791
    Đã được thích:
    0
    VỢchợt thức giấc) Anh ơi mấy giờ rồi?
    CHỒNG: Em cứ ngủ đi mới 12 giờ kém.
    VỢ: (nghi ngờ nhìn đồng hồ): 3 h sáng.
    CHỒNG: Để anh đánh nốt con boss này nữa thôi, ối ********* này đồ sát anh để cướp boss. Để anh cho nó chết.
    Thôi thế là mất đứt giấc ngủ, thức chong chong đến sáng luôn.
    12h đêm hôm sau:
    VỢ: Thôi anh đi ngủ đi, chứ máy vi tính chạy ro ro thế nay con và em làm sao ngủ được?
    CHỒNG (im lặng giả điếc), máy tính cứ tiếp tục ro ro.
    VỢ (nài nỉ mấy câu nữa cũng im lặng).B mình bế con mới được 3 tháng ra buồng khách nằm dưới sàn nhà với NGV.
    Vợ cố lắng nghe xem chồng có phản ứng gì không, chỉ thấy máy tính chạy ro ro.
    1h sáng hôm tiếp theo:
    Sau khi vợ ca cẩm than thở một hồi thì nghĩ mình cần phải dùng biện pháp mạnh:
    VỢ: Nếu anh không đi ngủ bây giờ thì em rút phích cắm ra đấy.(lần 1)
    Nếu anh không đi ngủ bây giờ thì em rút phích cắm ra đấy.(lần 2)
    Nếu anh không đi ngủ bây giờ thì em rút phích cắm ra đấy.(lần 3)
    Vợ rút phích cắm máy vi tính, nó kêu xèo một cái rồi im bặt.
    BỐPPPPPPPPPPPPPP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Một cái tát, lần đầu tiên bị chồng tát, chả nhẽ lại gào lên giữa đêm khuya. Chồng ra ngủ ở ghế xa lông, đặt lưng cái ngáy khò khò. Vợ ấm ức thức đến sáng luôn.
    3 ngày hôm sau cấm vận, từ chào hỏi đến sờ vào con. Chiến tranh lạnh từ phía vợ. Ô một điều lạ là hai vợ chồng chiến tranh lạnh, cả nhà chả ai biết mà hỏi han. Chợt nhân ra là đã lâu không ai thấy hai vợ chồng nói chuyện với nhau. Vợ cặm cụi trông con, chồng cặm cụi "cày level, giết quái vật, nhặt đồ nhặt tiền, đi trả thù cừu nhân".
    Ức chết đi được, thế nhưng chiến tranh lạnh kết thúc vào ngày thứ 3 vì một sự kiện xảy ra. Vợ stress quá nên mất sữa. Thế là cả nhà loạn lên, người mua thông thảo(một vị thuốc chữa mất sữa) người nấu cháo chân giò. Và anh chồng bị mẹ chồng tế cho một trận vì quá xót cháu.
    Chồng sợ quá nịnh vợ lấy nịnh vợ để và tối hôm sau.........chỉ dám chơi đến 12h đêm.
    Vợ cũng sợ quá nghĩ phương pháp này không ổn, đành nghĩ nát óc cách nào để......cai nghiện game cho chồng.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này