1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không dành cho nhi đồng thối tai, phần 3

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Cellist, 14/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Chị ấy đang lên mạng.
    Tôi đứng gần lấy cớ sấy tóc, thực ra là liếc nhìn trộm chị... Chị ấy đang xem 1 bức thư, toàn tiếng Anh.
    Trong lòng tôi hơi buồn, có lẽ đó là thư người yêu của chị ấy gửi. Tôi tự dặn mình, chị ấy đã có bạn trai rồi, thôi mình đừng mong chờ gì nữa!
    Tôi sấy tóc xong... gian phòng chỉ còn lại tiếng nhạc...
    Chị ấy chợt hỏi:
    - Bạn có biết tiếng Anh không? có thể dịch hộ mình bức thư này không?
    Tôi hỏi lại:
    - Tiếng Anh của em tồi lắm, mà đây lại là thư của chị, làm thế... có tiện không?
    Chị ấy nói:
    - ... không sao đâu, bạn dịch cho mình với...
    Tôi nói:
    - Hay là em dùng từ điển song ngữ Dr.Eye giúp chị dịch, chị tự xem nội dung, mỗi tội có thể nội dung không chính xác lắm...
    Chị ấy gật đầu, tôi giúp chị dịch bằng phần mềm xong ngồi bên, bật máy tính của thằng giường bên... chị ấy đọc thư...
    Thằng giường bên mất dạy thật, màn hình nó toàn gái mặc bikini, hại tôi lại liên tưởng tới hình dáng chị ấy trong buồng tắm.
    Tôi vội vàng bật IE che lấp cái màn hình chết tiệt đi...
    Một lúc sau, tôi len lén nhìn chị.
    Trời! chị ấy đang khóc, lại khóc rồi, trời ạ >
    Tôi đứng dậy lấy giấy ăn:
    - Chị ko sao chứ? sao thế ạ?
    Chị ấy lau nước mắt...
    Bức thư kia... có lẽ là thư của người yêu chị ấy gửi, viết gì nhỉ? chị ấy vì sao xem xong lại khóc?
    Tôi đưa khăn giấy cho chị đồng thời lén xem màn hình, toàn một thứ tiếng Hoa dịch bằng máy trúc trắc... rất khó xem.
    Chị ấy càng khóc càng nức nở to hơn.
    Tôi cũng chả biết làm sao nữa, tôi quỳ xuống chân ghế cạnh chị ấy, nắm tay chị ấy hỏi:
    - Chị ko sao chứ? sao thế ạ?
    Chị khóc:
    - Anh ấy bảo mình nên quên anh ấy đi.
    Tôi quay sang xem màn hình, nội dung đại khái là: chàng người yêu của chị ấy mong rằng, chị đừng lãng phí thêm thời gian cho anh ta nữa xa nhau thế này mà yêu đương thì thật khó, rồi bảo chị ấy quên anh ta đi.
    Giây phút ấy tôi chỉ có thể nhìn chị ấy khóc. Tôi chỉ biết đưa khăn giấy cho chị thôi, tôi chẳng thể làm gì được cho chị ấy...
    Tôi đưa tay vén mái tóc của chị ấy lên, đưa khăn thấm khô đôi mắt
    Tôi hôn lên trán chị ấy.
    Rồi hôn lên đôi môi...
    Lần này thì chị ấy không đẩy tôi ra.
    Tôi ôm chị ấy vào lòng, chị ấy cũng ôm chặt tôi, và lại khóc nức nở. Tôi nghĩ, nếu lúc này tôi nhân thời cơ mà chiếm đoạt người con gái, thì tôi thật ti tiện...
    Khóc, khóc, khóc đến khi chị ấy không còn hơi sức nhè nhẹ đẩy tôi ra, chị ấy đi vào buồng tắm?
    Tôi tắt màn hình. Không muốn chị ấy đi ra lại phải đọc lại những dòng chữ kia.
    Chị ấy đi ra? mắt còn đỏ hoe, nói với tôi:
    - Xin lỗi, mình không sao đâu.
    Tôi mỉm cười, hỏi chị mệt rồi phải ko.
    Chị ấy gật đầu, tôi bò lên cái giường tầng của tôi sửa soạn chăn gối cho chị, tôi bò sang ngủ chỗ của thằng giường bên.
    Khi tôi vừa định nằm xuống chị ấy hỏi:
    - Bạn ko ngủ bên này ư??
    Tôi im lặng:
    - Thế này không tốt, dù sao thì? dù sao thì?
    Vốn định bảo, dù sao thì chị cũng đã là người có bạn trai rồi, nhưng tôi ko nói ra được đành sửa lại:
    - Dù sao thì chị cũng là con gái, không thể ngủ chung với con trai.
    Và chúng tôi đều nằm xuống.
    Rất lâu rất lâu sau, tôi ko sao ngủ được, hai mắt chong chong nhìn lên trần nhà, không ngủ nổi.
    Tôi nhớ cái áo màu be bó sát lấy người chị.
    Và lúc chị ấy ló đầu ra từ phòng tắm mù mịt hơi nước.
    Và lúc chị ấy?
    ...
    - Bạn ngủ rồi à? - chị ấy cũng không ngủ.
    Tôi trả lời:
    - Chưa, em không ngủ được.
    Chị ấy:
    - Thế thì chúng mình trò chuyện đi!
    Tôi đáp:
    - Vâng, chị thích nói chuyện gì?
    Chị ấy:
    - Mình cũng chả biết!
    Tôi không hiểu có điều gì đó làm tôi nói:
    - Thế? em có thể ngủ với chị không?
    Chị ấy:
    - Ừ...
    Tôi chầm chậm bò sang giường tôi, chị ấy nép vào dành một khoảng.
    Tôi chui vào trong chăn, chạm vào chân chị ấy, tôi nói:
    - Chân chị lạnh quá kìa! Máy lạnh mở quá lạnh à? Em điều chỉnh chút nhé!
    Chị ấy nhẹ nhẹ nép vào lưng tôi:
    - Như thế này thì ko còn lạnh nữa!
    Tôi ngượng ngùng khắp người? Quay sang nhìn chị và hôn?có ý để chị nhấc đầu lên, tôi đệm cánh tay xuống ôm chị.
  2. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0

    Chị ấy quay lại và nằm trong lòng tôi.
    Tôi nhìn thấy khe ngực rồi, tôi đã nhìn thấy khe ngực rồi !!!
    Lúc ấy, nghĩ ra chị đã để lại toàn bộ quần áo trong buồng tắm, tức là trong chiếc áo của tôi? chị không còn gì che chắn nữa.
    Tôi lại bắt đầu cuống? và thậm chí bắt đầu run rẩy. Bởi tôi biết trong áo kia là chị ấy.
    Tôi cuống và thậm chí run lên
    Chị ấy hỏi:
    - Bạn rét à?
    Tôi lắc đầu.
    Chị ấy:
    - Bạn ôm mình tay có bị tê không?
    Tôi lại lắc đầu.
    Chị ấy:
    - Thế rốt cuộc là bạn bị làm sao thế?
    Tôi cúi gằm xuống nói lí nhí:
    - Chị chẳng mặc gì?
    Chị ấy cười và ôm tôi nói:
    - Chỉ hôm nay thôi? với mình, ôm mình, hôn mình đi?
    Tôi nặng nề nói:
    - Em không phải là một thứ đồ vật để chị thế chân!
    Nhưng tôi vẫn hôn chị, cái này gọi là "mồm thì bảo không mà thân thể thì bảo có".
    Nhưng cũng chỉ là hôn mà thôi, tôi không dám tiến xa hơn một bước? cho dù ngực chị ấy ở ngay trước mặt tôi, cho dù tôi vô cùng muốn chạm vào, nhưng tôi cuối cùng vẫn không.
    Tôi không có quyền, vào những thời điểm này, lợi dụng hoàn cảnh của chị ấy để?
    Chị ấy ngủ say trong lòng tôi, mà tôi thì cứ thao thức.
    Tôi ngắm nhìn chị ấy ngủ.
    Tôi thấy sự bình yên?
    Tôi chỉ nghĩ, vì sao một cô gái tuyệt thế này mà lại có thằng người yêu muốn bỏ rơi.
    ***
    Buổi sáng là một trận tê bại, tay tôi đơ đứ đừ. Đêm qua ôm chị ấy ngủ, tay bị đè tê liệt cả đêm.
    Tôi nhìn, chị ấy vẫn còn say giấc.
    Tôi cố chịu đựng cánh tay tê mỏi, không dám để chị ấy bị đánh thức nhưng mà thật sự là? tay tôi tê hết chịu nổi rồi? tay tôi run bần bật, thế là chị ấy tỉnh dậy. Tôi vội vã giả vờ nhắm mắt đang ngủ.
    Chị ấy tỉnh dậy, dùng tay vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán tôi, tôi mở mắt và hôn lại chị, chị ấy dường như bị giật mình? nhưng cũng không kháng cự tôi, vì thế chúng tôi nằm ôm chặt, hôn lên trán, hôn lên gò má, lên môi? tôi hôn dần xuống cổ chị ấy và đôi tay lặng lẽ đi từ eo lên?
    Tôi để tay trên ngực chị ấy và qua áo có thể cảm nhận hơi thở của chị.
    Đầu óc tôi lại có hình ảnh, chị ấy ló đầu ra từ trong buồng tắm.
    Những ngón tay chạm nhẹ...
    Tôi hôn lên đôi tai:
    - Em có thể không?
    Chị ấy gật đầu và tay tôi chạm làn da mịn màng bỗng dưng chị ấy cười phá lên:
    - Mình sợ buồn!
    Tay tôi dừng lại và rút ra khỏi áo, tôi nói:
    - Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên như thế này.
    Chị ấy im lặng?
    Đã từng ở trước mắt tôi, bầu ngực ấy.
    Nhưng tôi đã không dám chạm vào.
    Cho đến sau này khi tôi đã mất chị ấy, đó là cái điều làm tôi đau đớn nhất trong cuộc sống, cũng có thể nói là trong tuổi trẻ này của tôi.
    Nếu như số phận cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi chắc chắn tôi sẽ nói với chị ấy rằng?
    ...
    Chúng tôi nằm yên bên nhau.
    Sáng muộn, cả hai đều đói.
    Dậy rửa mặt đánh răng, trong phòng tắm lại thấy những quần áo lót treo trên cửa buồng kia. Tôi nghĩ: đây không phải là giấc mơ, thế mà sao tôi ngu thế, cơ hội đã qua mất rồi. Bước ra, chị ấy ngồi trước máy tính, tôi vỗ vai nói, chị đi đánh răng đi, nghĩ ra chị ấy ko có bàn chải tôi chạy xuống tiệm tạp hoá tầng dưới mua bàn chải cho chị.
    Gọn gàng chỉnh chu xong, chúng tôi rất tự nhiên nắm tay nhau đi ăn sáng?
  3. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Những ấn tượng khi đó của tôi vô cùng sâu sắc, nhớ rõ chị ấy gọi một suất bánh mì lát nướng dày phết sô cô la và thêm trứng, một tách trà đen nóng. Tôi gọi bánh trứng rán kẹp cá hồi và cà phê đá, tôi ăn hết bánh trứng rất nhanh, chị ấy đưa tôi nốt miếng bánh mì ăn chưa hết:
    - Bạn có vẻ chưa no, chỗ này để cho bạn đấy!
    Tôi nghĩ lẩn thẩn, thế này không phải là coi như hai đứa hôn gián tiếp ư?
    Rồi lại nghĩ, mình là một thằng rất ngu, tối qua không phải là đã từng hôn thật sao, giờ vẫn còn lưu luyến cả cái hôn gián tiếp.
    Ăn xong, đi về ký túc xá của nữ? Hai chúng tôi dừng lại đứng trước cổng ký túc hồi lâu nắm tay không muốn rời. Vì sao mới ngày hôm qua còn là hai kẻ xa lạ mà hôm nay đã như đôi tình nhân thế này nhỉ, chính tôi cũng thấy lạ lùng? nhưng tôi cũng vẫn sẽ nói với chị ấy nỗi niềm của tôi.
    - Em rất thích chị, nhưng em biết chuyện của ngày hôm qua? chỉ là?
    Chị ấy cúi đầu.
    - Chỉ là những gì em muốn an ủi chị, đó không phải là quan hệ nam nữ như những đôi tình nhân.
    Chị ấy vẫn cúi gằm xuống.
    - Em xin lỗi, đêm qua đáng lẽ em không nên lợi dụng hoàn cảnh, vào giây phút chị yếu đuối nhất?
    Chị ấy cúi gập đầu.
    - Em?
    Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vội vã nắm lấy tay tôi thật chặt.
    - ?Em vẫn hy vọng chị sẽ nối thử lại với người yêu của chị, cứ thử xem có quay lại với nhau không, dù sao mối tình hai năm vẫn quý giá hơn là?.chắc đầy những kỷ niệm của hai người.
    Mắt chị ấy bắt đầu đỏ lên, tôi mới thấy tôi lại nói nhầm lời mất rồi. Hai năm nay họ chỉ gặp nhau có mỗi hai lần, lấy đâu ra kỷ niệm nhỉ.
    - Xin lỗi, em chỉ định bảo?
    Nước mắt chị ấy bắt đầu rơi?
    Tôi thấy buồn, không muốn rời chị ấy:
    - Chỉ là vì em không muốn trở thành đồ vật thế thân cho anh ấy, mà em muốn được chị yêu em thật lòng cơ?
    Chị ấy ôm tôi:
    - Xin lỗi, trong lòng mình giờ đây đang rất hỗn loạn? - chị ấy nói - nhưng, vì sao vào những lúc mình đau buồn nhất, thì lại là bạn ở bên an ủi mình, chứ không phải là anh người yêu hai năm kia.
    Chị ấy nói tiếp:
    - Mình không muốn chỉ là đêm qua mà thôi?
    Tôi đáp:
    - Em sẽ ở bên chị mãi mãi.
    Và chúng tôi yêu nhau suốt nửa năm.
    Cho đến một ngày?
    Yêu chị ấy nửa năm, thời gian đó vô cùng hạnh phúc, chúng tôi qua mùa giáng sinh đầu tiên bên nhau ăn cơm vào FRIDAY.
    Nhưng đó cũng là Giáng sinh cuối cùng của chúng tôi...
    Chúng tôi cùng nhau đón năm mới lần đầu tiên tại chính nơi chúng tôi quen nhau lần đầu: đảo Kỳ Kim bắn pháo hoa
    Cũng lại là lần đón năm mới sau cùng.
    Chị ấy, người yêu hơn tôi một tuổi, đã dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm sống với tôi
    Chị ấy là một người con gái tốt, tôi đã trân trọng từng giây khắc chúng tôi ở bên nhau vì tôi biết rõ, có thể một ngày nào đó có thể sẽ?
    Khi đó là cuối tháng Một.
    Học kỳ một kết thúc? mọi người chuẩn bị thi cuối học kỳ thi xong còn về nhà nghỉ đông và nghỉ Tết. Tôi rất sợ hãi cái ngày này sẽ đến thì là? bạn trai của chị ấy, mỗi năm nghỉ đông đều bay về Đài Loan? dù sao thì hồi đó chị ấy đã không nói ra lời chia tay với anh kia nên có thể coi họ mới chỉ tạm thời ngừng liên lạc với nhau mà thôi và tôi có thể coi chỉ là một kẻ thứ ba xen ngang chuyện tình?
    Thi xong môn cuối chúng tôi cùng bạn cùng phòng của chị ấy đi hát Karaoke, hát đến nửa chừng điện thoại di động của chị ấy đổ chuông. Chị ấy đang song ca với bạn cùng phòng, nhạc quá ầm ĩ, chị ấy không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm máy lên xem, tên người gọi đến David
    David là ai? là anh ta chăng?... nếu đúng là anh ta, tôi phải làm gì bây giờ?
    Tôi nhìn chị ấy, chị ấy đang hát với bạn bè hào hứng.
    Tôi lén lút mở máy chị ấy ra, xoá ghi nhớ về cuộc gọi vừa rồi.
    Cho dù là anh ta hay không phải là anh ta, tôi cũng không muốn một David nào xuất hiện trước mặt chị ấy? chẳng ngờ tôi luôn là đứa kém may mắn, chị ấy đúng lúc đó hát xong quay về chỗ, chị ấy nhìn thấy tôi đang cầm di động trên tay:
    - Có người gọi cho mình à?
    Thôi rồi Lượm ơi, cái gì phải đến thì không tránh được rồi, đành đưa máy di động cho chị ấy.
    Chị ấy mở máy xem ghi nhớ cuộc gọi đến, chị ấy im lặng hồi lâu? (Đúng là anh ta rồi chăng?)
  4. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Chị ấy nói:
    - Mình phải ra ngoài gọi điện một tí đã.
    Tôi nghe thì vội vã nắm tay chị ấy kéo lại:
    - Chị đừng đi.
    Chị ấy bị tôi kéo lại, giật cả mình, bạn chị ấy đều để ý sang phía chúng tôi. Bài hát đang hát đến nửa chừng dừng lại.
    Chị ấy bảo:
    - Không có chuyện gì đâu, mình chỉ đi gọi lại cho một cú điện thoại thôi, đừng lo - vừa cười vừa bước ra khỏi phòng Karaoke?
    Tôi cúi đầu trầm ngâm, trong phòng những nhạc những lời ca quay vòng vòng bên tai tôi.
    Tôi lại bắt đầu đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của tôi?
    Chị ấy phải chăng sẽ sắp rời khỏi tôi?
    Tôi phải chăng sẽ sắp rời khỏi chuyện tình của hai người đó?
    Anh ta là người đàn ông như thế nào? ?
    ?.
    Chị ấy đi vào phòng, quay sang mỉm cười với tôi rồi ngồi xuống mở cuốn danh mục bài hát, chị ấy chọn vài khúc ca.
    Chị ấy rất vui vẻ hát cùng bạn bè xem ra như không hề có chuyện gì xảy ra.
    Tôi đã quá lo nghĩ linh tinh rồi?
    Chúng tôi hát cho tới 6 giờ sáng, mọi người mệt mỏi rời khỏi khu Karaoke? chị ấy và bạn bè mỗi người đi một hướng, tôi dắt xe máy, đưa chị ấy chiếc mũ bảo hiểm, chị ấy nắm tay tôi nói:
    - Mình muốn đi đến một nơi...
    Cú điện thoại đó làm tôi canh cánh bên lòng, tôi cứ canh cánh mãi trong lòng.
    Tôi lái xe dọc đường, chị ấy ôm tôi rất chặt.
    Chúng tôi lại chạy đến trường đại học Trung Sơn, lại qua phà lại sang đảo Kỳ Kim.
    Đây là bãi cát khi chúng tôi quen nhau ngày đầu tiên... chúng tôi lại cởi giày chân trần trên cát. Tuy lần này cầm tay nhau đi trên bờ biển, tôi rưng rưng nắm tay chị ấy dắt đi, tôi sợ chị ấy đang ở bên tôi biến mất, tan đi, rời bỏ tôi?
    Chúng tôi đứng quay mặt về phía biển khơi, im lặng rất lâu.
    Tôi suy nghĩ hỗn loạn, muốn bình tĩnh cũng ko thể được.
    - Mình nghĩ? bạn có biết ai vừa gọi đến không? chị ấy cất lời trước phá vỡ sự im lặng.
    Tôi gật đầu.
    Chị ấy:
    - Anh ấy đã quay về rồi?
    Tôi cúi đầu, tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn.
    Chị ấy:
    - ? Anh ấy hỏi mình lúc nào có thể gặp?
    Tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn nữa, cả trái tim thót lại. Tôi hỏi:
    - Thế chị đồng ý gặp anh ta chứ? - tôi hy vọng câu trả lời được nghe là?
    Chị ấy:
    - Ừ, mình đã trả lời là khi nào mình về Đài Bắc sẽ tìm anh ấy.
    Đây là câu trả lời tôi không hề mong muốn. Tôi lặng im.
    Trong sớm tinh sương tháng một của Cao Hùng, gió thổi trên bờ biển của Kỳ Kim, từ bàn tay chị ấy tôi cảm nhận rõ sự run rẩy.
    - Chị lạnh à? - tôi ôm lấy chị
    - Hơi lạnh một chút? xin lỗi - chị ấy nói và nói và sắp khóc.
    - Chúng ta về nhà đi - tôi hôn lên trán chị ấy rồi bảo.
    Chị ấy gật đầu, tôi dắt tay chị, đi thật chậm, cố ý đi chậm về phía xe máy bởi vì, từ đây, những giờ phút tôi bên chị ấy có lẽ đang dần rút ngắn lại tôi thương xót từng giây một?
    Trên đường về, chị ấy tì lên vai tôi và ngủ, một tay tôi quàng lại phía sau ôm chị ấy, một tay cố lái xe thật vững, chầm chậm chạy xe về trường?
    Tôi đưa chị ấy về ký túc xá nam, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ trả chị về ký túc nữ. Lại dắt chị ấy trốn tránh ống kính soi mói của camera như cũ nhưng lần này, tôi cõng chị ấy lên
    Cuối tuần, cả toà nhà ký túc dường như vắng lặng.
    Tất cả mọi người đều rời ký túc về nhà rồi, bạn cùng phòng tôi cũng về nhà hết. Thật là châm biếm, hoàn cảnh y hệt hôm đầu tiên chị ấy đến đây?
    Tôi cầm quần áo đưa cho chị ấy, bảo chị đi tắm trước đi.
    Chị ấy mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh cầm quần áo đi vào buồng tắm.
    Tôi lại như lần trước, bật máy tính, mở một chút âm nhạc? trèo lên giường xếp dọn chăn gối trong lòng tôi đang nghĩ gì?
    Tôi đi đến trước buồng tắm gõ cửa, chị ấy hé cánh cửa ra, tôi xô cửa đi thẳng vào, chị ấy bị bất ngờ vội vã dùng tay che?đi.
    Một tay tôi kéo chị ấy, tôi kéo chị ấy sát vào người ôm chặt và hôn, chị ấy không phản kháng? tôi từ từ cởi bỏ quần áo của tôi và chúng tôi trần người ôm chặt nhau trong màn hơi nước...
  5. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Tắm nào! tắm nào!
    Chúng tôi ôm chặt nhau, không sợi vải.
    Tôi gội đầu xong, chị ấy dội nước cho tôi. Tôi kỳ lưng cho chị ấy, chị ấy lại kỳ lưng cho tôi và trong lúc tắm cùng nhau, trong đầu tôi hoàn toàn không có bất kỳ một tà ý nào vẩn gợn (nếu như bây giờ, có lẽ chả biết đã nhân cơ hội đó Làm bao nhiêu lần Yêu)
    Tôi với chị ấy tắm, tạnh quẽ, im lặng thỉnh thoảng gặp mắt nhau, chúng tôi mỉm cười rất giống ngày xưa, khi tôi ngồi bên chị ấy trong buổi họp trên khoa tôi bị chị ấy bắt gặp đang liếc trộm, chị ấy mỉm cười, cảm giác y hệt vậy.
    Tắm xong, chị ấy giúp tôi sấy tóc, tóc khô tôi lại giúp chị ấy sấy tóc, tôi cầm lược chải tóc cho chị?
    Hai người bò lên giường, chui vào chăn tôi ôm chị thật chặt và tôi hôn và tôi lại cởi toàn bộ những vải vóc của chị, và của tôi?
    Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ đau đớn: Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Cho dù chị ấy sắp rời bỏ tôi mà đi, tôi nhất định phải có được chị ấy!
    Và tôi bắt đầu hôn triền miên, tay ghì sát, hôn trên má, hôn trên trán, hôn trên tay, hôn trên cổ, hôn trên cổ tay, hôn trên cẳng chân, hôn trên eo?
    Những đối thoại hôn câm lặng trong tiếng nhạc nhè nhẹ từ máy tính?
    Mắt tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy và chắc chắn trong lòng chúng tôi đều đang cùng nghĩ đến một sự việc.
    Chị ấy nhắm mắt lại? và tôi muốn lặng lẽ chia đôi chị ấy ra.
    Đây là lần đầu tiên của tôi?tôi hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
    Tôi thật sự là hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Tôi đã từng xem phim XXX, nhưng tôi không dám? tôi cũng chẳng biết mình đang chần chừ gì nữa. Chị ấy mở mắt ra, nhìn tôi ngạc nhiên:
    - Sao vậy? - tay đặt trên má tôi
    - Tôi?tôi chưa bao giờ? Tôi chưa làm lần nào... - mặt tôi đỏ lên, tôi ngại ngùng nói ra sự thật.
    Chị ấy vuốt ve đôi vai tôi.
    Và tôi ngại ngùng hết sức, nằm tụt người xuống một chút để che đi khuôn mặt mình, rồi ngồi dậy thở gấp gáp hồi hộp. Chị ấy bị những cử động của tôi làm cho bất an:
    - Sao vậy?
    - Xin lỗi !!! - Tôi cúi gằm xuống nói:
    - Lúc nãy tôi thật sự có ý định muốn chiếm lấy em, nhưng đó chính là vì sự xuất hiện của anh ta làm tôi cảm thấy lo sợ... - Tôi vẫn cúi gằm xuống nói.
    Chị ấy sát tới hôn lên má tôi:
    - Em không để ý điều đó đâu.
    Tôi hôn lại:
    - Nơi đây bắt đầu, nơi đây cũng là kết thúc - nói xong tôi bắt đầu khóc.
    Chị ấy cũng khóc, chúng tôi nằm bên nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc đến lúc ngủ thiếp đi mệt mỏi?
    Bữa sáng của ngày hôm sau, chúng tôi cùng xuống tiệm ăn, chỗ ngồi cũ, những món cũ bánh mì nướng dầy phết Sô cô la và bánh trứng cá hồi.
    Chị ấy không nuốt một miếng nào?
    Sau bữa sáng, chúng tôi dắt tay nhau về ký túc nữ.
    - Em lên phòng thu xếp hành lý, tạm biệt - cô ấy buông tay tôi ra đi vào ký túc.
    Tôi đi tới trước lôi tay cô ấy lại:
    - Ngày mai tôi đưa em ra ga nhé, được không?
    Cô ấy gật đầu? đi khuất?
    Chị ấy đi vào ký túc.
    Tôi vẫn đứng chỗ cũ, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi tự bảo mình, đây chỉ là một giấc mơ thôi và chỉ cần chừng này là đủ để sau này tôi nhớ lại, tôi hồi tưởng và đủ để tôi thấy hạnh phúc.
    Trưa hôm sau tôi giúp cô ấy mang hành lý ra bưu điện để gửi về Đài Bắc. Lúc đó hầu như chúng tôi không hề trò chuyện trừ cái lúc cô ấy đưa chai nước cho tôi bảo:
    - Vất vả quá, chai nước này anh uống đi.
    Dọn xong đồ?.
    Cô ấy:
    - Chìa khóa phòng ký túc em đã gửi lại bà quản lý rồi, em có thể sang phòng anh tắm nhờ không?
    Tôi gật đầu, xách túi giúp cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phòng tôi và tôi vẫn còn trong trạng thái đầu óc trống rỗng?
    Lần này tôi cứ nắm tay cô ấy, không cần né tránh camera quan sát và cũng không đếm xỉa xem trong phòng quản lý có ai không nữa và cứ đi như thế, đi thẳng vào? chỗ phòng cảnh vệ bị giữ lại.
    Quản lý:
    - Ô ô này này, nữ sinh không được đi vào phòng nam sinh, nghe chửa?
    Cô ấy vội vã buông ngay tay tôi ra.
  6. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Tôi định thần:
    - Xin bác thông cảm, chị ấy là chị gái cháu, chị ấy lên giúp cháu dọn đồ về nhà ăn Tết - cô ấy quay ra cười với quản lý.
    Quản lý:
    - Thôi được, được rồi, dọn đồ nhanh lên rồi mang chìa khoá lại đây nộp nhé, thôi lên đi!
    Và đây là lần đầu tiên tôi cùng cô ấy đi thang máy?
    Trong thang máy, có một tấm gương rất to, chúng tôi nhìn bóng nhau trong gương, và cùng cười lên.
    - Một đôi tình nhân rất đẹp, phải không! - tôi đùa.
    - Rất đẹp?nếu như là quen anh sớm hơn từ hai năm trước? - nét cười biến mất trên mặt cô.
    Tôi trầm mặc? cô ấy trầm mặc?
    Vào phòng, cô ấy mang quần áo đi tắm.
    Căn phòng trống rỗng. Lần này không có máy tính để mở nhạc?
    Tôi ngồi bên cửa sổ, gió thổi qua, đầu óc miên man trống rỗng.
    Không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua? tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã tắm hơi lâu, tôi trở ra gõ cửa buồng tắm, bỗng phát hiện buồng tắm không khoá, tôi nhè nhẹ đẩy ra? cô ấy ngồi trên bồn cầu đậy nắp? khóc? trên mặt sàn toàn những giấy toilet vứt bừa.
    Tôi đứng ở cửa buồng tắm, nhìn cô ấy.
    Cô ấy cúi đầu khóc:
    - Giá như em gặp anh sớm, ngay từ hai năm trước? hay giá như em đừng quen anh?
    Cô nói đi nói lại những lời nói ấy?
    Tôi đứng sững sờ ở cửa buồng tắm, tôi rất muốn đến an ủi em nhưng tôi không thể nào nhấc chân lên vì tôi biết, nếu tôi bước tới một bước, có lẽ tôi sẽ rơi vĩnh viễn?
    Nhưng tôi vẫn bước tới?
    Tôi ôm lấy em, hôn lên trán em, gạt nước mắt cho em.
    - Nào, ngoan, tắm đi nào! - tôi mỉm cười dịu dàng, rồi tôi khoá cửa buồng tắm đi ra?
    Tôi đứng ở ngoài, chờ rất lâu, tiếng nước, nghe nước chảy tôi mới quay lại cửa sổ, ngồi đần ra?
    Cô ấy tắm xong bước ra?
    - Đến đây ngồi nhé! - tôi vẫy em.
    Tôi cầm máy sấy thổi cho tóc em:
    - Có lẽ đây là lần cuối cùng?
    Trong tiếng rì rào của máy sấy tóc, có tiếng nức nở.
    Sấy tóc xong? tôi ôm cô ấy đứng rất lâu.
    Nhấc hành lý, trả chìa khoá ký túc cho phòng bảo vệ.
    Lên xe máy ra ga.
    Cô ấy ôm tôi chặt? tôi cũng chạy xe chậm, chậm chậm nhưng rồi cũng phải tới ga. Chúng tôi lưu luyến chia tay nhau.
    Nhưng tàu hoả sắp tới rồi? cô ấy quay đi buông tay tôi
    - Tạm biệt!
    Tất cả đã kết thúc rồi! Câu chuyện của tôi đã hết.
    Tôi vẫn cứ tự hỏi mình: Không phải là tôi rất yêu cô ấy ư? Vì sao chúng tôi trở nên như thế này?
    Tôi không thể kết thúc như thế được.
    Tôi dừng xe máy lại, vội vã quay đầu xe về ga.
    Tôi không thể tìm thấy cô ấy trên sân ga? tôi vội vã đi mua một vé tiễn. Xông vào trong ga mắt nhớn nhác ngó khắp.
    Tôi thấy em ở phía sân chờ số 2, vội vã chạy xuống cầu thang, lao tới sân chờ số 2.
    Cô ấy dường như không để ý thấy tôi?
    Tôi rụt rè chạm vào vai em.
    Cô ấy quay lại, mắt đỏ hoe.
    - Em đừng khóc, anh rất thích những lúc em mỉm cười! - tôi dùng tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc của cô.
    Cô ấy cười nhìn tôi qua làn nước mắt.
    Lúc đó, xe lửa đi vào ga.
    - Em không muốn đi? - cô ấy kéo tay tôi lại.
    - Anh sẽ lên Đài Bắc tìm em? ngoan nhé - Tôi đã hứa với em điều đó? mà tôi lại quên bẵng đi rằng, Đài Bắc còn có một người tên gọi David.
    Cô ấy lên tàu? tôi rời ga?
    Tôi gửi xe ở bãi, đi mua 1 vé tàu hoả, tôi cũng phải về nhà tôi thôi?
    Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi rất buồn bã? Tôi không đi chơi với bạn bè lớp phổ thông.
    Năm mới mọi người sum vầy chơi đùa, đánh bài, tôi cũng chẳng tham gia.
    Tôi chỉ nhớ cô ấy? nhớ kinh khủng.
  7. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Tôi nhớ tất cả những hồi ức đã có, từ chiếc áo bó màu be, từ lúc vô ý chạm phải ngực cô ấy, nhớ khi cùng sang đảo Kỳ Kim? nửa đêm đưa cô ấy về phòng ký túc, cùng nhau đi qua mùa Giáng Sinh? đón năm mới, cùng tắm dưới vòi nước? khuôn mặt em luôn ở trong tâm trí tôi.
    Kỳ nghỉ đông đó, tôi không đủ dũng cảm lên Đài Bắc tìm cô ấy vì tôi sợ khi đến, tôi sẽ phải đối diện với sự thật là cô ấy và David đang ở bên nhau...
    Tôi nói với cha mẹ rằng mình phải dọn ra ngoài ký túc, ở tiện hơn, còn đi làm thêm.
    Tôi không muốn quay về căn phòng ký túc ấy nữa? tôi không thể quay về nơi tôi có đầy chặt nỗi nhớ?
    Và tôi nói, tôi sẽ vào thành phố Cao Hùng kiếm nhà, kiếm việc làm thêm. Trong thời gian đi tìm nhà, tôi thường ở nhờ nhà bạn, tôi đã kể với nó câu chuyện về mối tình đầu của tôi với chị học khoá trên. Thằng kia mắng tôi:
    - Nếu mày cảm thấy chị ấy quay lại với thằng du học sinh ở Mỹ kia là hạnh phúc, thì thôi, cứ để chị ấy đi! Mày đừng có ngồi đây ra vẻ đáng thương, ngồi kể lể với tao cũng chả có tác dụng gì, chị ấy sẽ chả bao giờ quay lại với mày. Còn muốn chị ấy quay lại thì mày phải đi mà chiếm lấy chỗ của mày đi chứ! Chả lẽ mày lại nghĩ rằng, nửa năm yêu nhau của mày lại phải thua một thằng ở Mỹ về mới chỉ gặp nhau hai lần thôi sao?
    Ngày hôm sau, tôi đáp chuyến xe lửa sớm nhất lên Đài Bắc! Xuất phát!!!
    Trước lúc lên đường, tôi gửi một tin nhắn vào máy di động của cô ấy?
    Buổi trưa, tôi đến ga Đài Bắc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lên Đài Bắc. Suýt lạc đường, tìm không ra lối cửa chính của ga. Tôi hẹn cô ấy ở cửa số Ba phía Nam.
    Khi tôi mất rất lâu mới tìm ra cửa số Ba?
    Tôi đã nhìn thấy cô ấy?
    - Xin chào, lâu quá không gặp! - cô ấy nhìn tôi mỉm cười.
    - ?Lâu không gặp?Em có nhớ anh không? - Tôi đáp.
    Đã lâu không gặp? Câu chào đó xa cách làm sao, tôi cố ý nói.
    - ?Đói rồi à? Chúng ta đi ăn cơm thôi! - cô ấy tránh câu hỏi.
    Và chúng tôi đến một tiệm Cà ri. Trí nhớ của tôi rất mơ hồ, dường như là tiệm dưới cửa hàng đồ vi tính 3C ở dưới trung tâm mua sắm Mitsukoshi (Tân Quang Tam Việt).
    Đồ ăn rất ngon... Tôi ăn hết đĩa cơm Cà ri.
    - Anh chắc chưa no, ăn phần của em đi! - cô ấy đưa đĩa cơm cho tôi, với câu nói quen thuộc ngày xưa?
    Ăn xong, chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc?
    Tôi hiểu ra, cô ấy luôn tránh nhắc tới những gì đã ở giữa hai chúng tôi và tôi đã không nhắc nhiều.
    Tôi không dám phá vỡ nốt sợi dây nối mong manh cuối cùng giữa tôi và cô ấy, tôi rất sợ chỉ mở lời? tôi sẽ rất khó quay về Cao Hùng nên cứ trò chuyện, trò chuyện? chiều đã xuống.
    .
    ________________Ghép Bài_______________________
    .
    Máy di động của cô ấy reo lên, tôi có một dự cảm buồn?
    - A lô! David à? - cô ấy liếc nhìn sang tôi một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với cái máy di động.
    - Vâng ạ, em chờ anh ở cổng Tân Quang Tam Việt - cô ấy cất máy di động vào túi xách, cúi mặt.
    - ? Hai người đã? quay lại với nhau rồi sao? - Tôi rốt cuộc cũng thốt lên.
    Cô ấy gật đầu.
    - ? Thật sao? Thế thì? xin chúc mừng em? cuối cùng em cũng đã quay lại với anh ta. - Tôi ép tôi nói câu đó.
    - ? Anh nói thật không?... - cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
    - Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi.
    Tôi nói với nụ cười dịu dàng?. Trong lòng tôi thật đớn đau.
    - Anh ấy sắp đến đón em - cô ấy đứng dậy.
    Tôi và em cùng đi lên cửa Tân Quang Tam Việt, lần này, chúng tôi không còn nắm tay nhau nữa?
    Tôi vốn định tạm biệt em, nhưng tôi lại muốn gặp cái người tên là David xem anh ta mặt mũi ra sao! vì vậy tôi đứng chờ cùng cô ấy.
    Rồi một chiếc Fiat màu trắng bạc lướt tới, quay cửa kính ô tô xuống người con trai ngồi trong xe vẫy tay với chúng tôi.
    - Em phải đi đây? - cô ấy cúi đầu xuống lí nhí.
    Tôi định đi tới gần xem rõ mặt David? nhưng tôi lo, sẽ làm cô ấy khó xử. Dù sao thì David không hề biết tôi là ai, càng không biết mối tình nửa năm qua giữa tôi và cô ấy? vì thế tôi cứ đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi xa?
    Cô ấy đã đi khỏi đời tôi như thế.
    Tôi rất buồn rầu, đáp xe lửa quay về Cao Hùng?
    Về Cao Hùng, tôi nhanh chóng tìm được phòng trọ. Cũng tìm được việc làm? tôi chọn công việc trực ở cửa hàng Café Internet vào ban đêm. Tôi muốn mượn công việc để làm tôi chìm trong cơn say.
    Rồi nhờ bạn bè giới thiệu, tôi làm quen với game online. Công việc mỗi ngày của tôi là đêm đêm đi trực đến sáng bạch về ngủ, ngủ dậy ăn cơm xem ti vi rồi lại đi làm.
    Ngày nghỉ tôi trốn trong rạp chiếu bóng?
    Những ngày như thế nối tiếp liên tục cho đến khi học kỳ II bắt đầu? tôi gặp lại cô ấy trên văn phòng khoa.
  8. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    - Hi, lâu quá không gặp - cô ấy vui vẻ nói với tôi.
    Ôi, cảm giác này khác hẳn khi gặp ở Đài Bắc, cô ấy lại trở thành chị khoá trên của tôi, quen thuộc?
    Nhưng gương mặt cô ấy đã khác rồi, cô ấy đã cắt mái tóc dài đi, trở thành một mái tóc ngắn xinh đẹp?
    - Tối nay chúng ta đi ăn cơm đi! - cô ấy chủ động rủ tôi.
    - Ơ? a? cũng được? - tôi vẫn còn ngỡ ngàng bởi từ ngày tôi từ Đài Bắc trở về đây, cô ấy trong tim tôi, chỉ còn là một khoảng trống rỗng.
    Tuy tôi nói thế, nhưng thực ra cũng có đôi khi nhớ đến cô?
    - Nghe nói anh đã dọn ra ngoài ở rồi à? thế tối nay em có thể qua thăm nhà mới của anh không? - cô ấy nắm lấy tay tôi.
    Tôi vừa định trả lời
    - Chúng mày vẫn còn thắm thiết thế này cơ à? Thôi đừng âu yếm nhau ở đây đấy nhé! - nhóm trưởng nhóm hoạt động ngoại khoá đi tới.
    Hai chúng tôi cùng nhìn trưởng nhóm cười ngượng nghịu, đi ra khỏi văn phòng khoa. Chúng tôi đứng trước cổng phòng họp, tôi đưa tay ra định nắm lấy tay cô ấy, cô ấy dường như biết, đi lên trước một bước:
    - Thế tối nay anh muốn ăn gì? - cô tìm chuyện để nói.
    Tôi im lặng.
    Cô ấy cúi đầu:
    - Em đã kể chuyện của chúng mình cho David nghe?
    Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
    Cô vẫn cúi đầu:
    - David không trách em bắt cá hai tay, chân dẫm hai thuyền, vì dù sao thì anh ấy cũng không thể ở bên em suốt? anh ấy nói: hai chúng em có thể lại bắt đầu từ đầu, coi như chưa hề có gì xảy ra - cô ấy nói, đầu óc tôi trống rỗng.
    Nói xong cô ấy đi thẳng vào văn phòng.
    Tôi nghĩ? tôi cứ tưởng tôi vừa gặp lại chị ấy một cách quen thuộc, và chị ấy đã quay về bên tôi? thì ra? kết cục còn đau đớn hơn.
    Cô ấy hẹn tôi buổi tối ở cổng trường.
    Cô ấy mặc cái áo bó sát người màu be, váy bò ngắn, áo khoác Levis màu hồng ở ngoài. Đây chính là bộ quần áo mà ngày đầu tiên quen nhau, cô ấy đã mặc?
    Cô ấy lên xe, chúng tôi đi ăn Mc?TDonald.
    Toàn là cô ấy chủ động hỏi, tôi mới trả lời. Tôi không hề hỏi cô ấy gì cả, tôi sợ những gì tôi hỏi sẽ làm cả hai ngại ngùng nhưng thật sự, không còn nghi ngờ gì, tối nay, cô ấy trở thành cô ấy thân quen của tôi ngày xưa?Đi ra khỏi Mc?TDonald.
    - Em muốn đi đến một nơi - cô ấy đột ngột nắm tay tôi.
    Tôi lặng cả người đi.
    Lên xe, em ôm chặt tôi? tôi không hề hỏi em là đi đâu, trực giác của tôi chỉ đường cho tôi đến Kỳ Kim. Lại vẫn hành trình đó, đi đến Đại học Trung Sơn, đáp thuyền sang đảo Kỳ Kim.
    Gió tháng Hai ở Kỳ Kim thổi rất mạnh, rất lạnh. Tôi cảm thấy cô ấy hơi run rẩy, tôi cởi áo khoác ra đưa cho cô ấy mặc. Lại như lần nào, bỏ giày trên bờ cát tôi do dự đưa tay ra về phía em? cô ấy nhìn tôi cười, đưa tay cho tôi, chúng tôi dắt nhau đi bên bờ cát mênh mang? hai người ôm chặt nhau, đứng trước biển.
    Tôi không thể hiểu được, thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
    - Em rất nhớ anh? - cô ấy cúi đầu thổ lộ.
    - Thế vì sao khi ở Đài Bắc, em đã? - tôi nói.
    - Xin lỗi, đó không phải là em cố ý, khi đó em còn đang lựa chọn... - cô ấy nhìn tôi nói.
    Bãi cát đầy ắp kỷ niệm của hai chúng tôi.
    Bãi cát lần đầu quen nhau.
    Bãi cát cùng nhau qua năm mới.
    Bãi cát lần cuối cùng chia tay.
    - Xin lỗi, em không cố ý làm thế, chỉ là vì khi đó, em vẫn còn đang lựa chọn.
    Lựa chọn? Trời ơi, chẳng lẽ cái ngày ở Đài Bắc đó, em vẫn còn chờ tín hiệu từ phía tôi hay sao?
    Mà lúc đó tôi lại đã nói ra những lời?.
    "?Thật sao? Thế thì chúc mừng em nhé? Vì cuối cùng em đã chờ được anh ấy trở về!"
    "Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi".
    Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Vì sao tôi không phát hiện ra những gì nằm sâu trong tim em?
    - Bây giờ anh còn kịp không? Anh không bao giờ muốn chia tay em - Tôi nhìn em, nắm thật chặt bàn tay em.
    - Xin lỗi? - Cô ấy khóc, tim tôi tan nát.
    - Ngày xưa em cứ nghĩ em sẽ chờ được David quay trở về, rồi theo thời gian và xa cách, càng ngày?
    Rồi em đã quen với tâm trạng chờ mong mỗi năm một lần gặp mặt người yêu?
    Rồi chỉ cần lâu lâu có một tin nhắn nhỏ, cũng đủ để em sưởi ấm tình yêu và duy trì sự chờ đợi.
    Vậy mà sau đó, chỉ vì khoảng cách xa xôi, em yêu người con trai khác, rồi sau đó nếu phải xa người yêu mới, rất xa, thì có lẽ em sẽ lại yêu sang một người con trai khác nữa? em căm ghét chính con người em như thế này? - cô ấy nức nở.
    - Thế thì em và anh đừng ở xa nhau nữa! Chúng ta có thể không để cho người ta yêu ở xa ta nữa! Ta sẽ mãi mãi ở gần bên nhau là được rồi! - Tôi van xin.
    - Thế thì anh hãy nói cho em biết, khi em ở Đài Bắc nghỉ đông, vì sao anh không chịu đi tìm gặp em? Vì sao anh để cho đến khi nỗi buồn của em bị nhạt đi rồi thì anh mới xuất hiện? Vì sao trước mặt em, anh chưa bao giờ chịu níu kéo em? - Cô ấy nói.
    Tôi đau lòng quá, phải vì tôi đã do dự lầm, giải mã nhầm những bí ẩn trong tim cô ấy?
    Khi đó tôi chỉ lựa chọn việc cố quên người tôi yêu đi, mà tôi không nghĩ đến cảm xúc, suy nghĩ của em.
    Giờ đây tôi mới nghĩ ra, không phải là khi đó, mục đích tôi lên Đài Bắc chính là để níu kéo người tôi yêu quay lại hay sao?
    Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!
    Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?
    - Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa! - Tôi ôm chặt lấy cô ấy.
    Cô ấy khóc mãi.
    Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!
    Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông. Tôi lại có dự cảm không tốt.
    - Anh ta à? - tôi hỏi cô ấy.
    Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy.
  9. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    - Không nghe! Anh biết người em yêu là anh! Nếu em nghe máy, em sẽ lại lần nữa rời khỏi anh! - Tôi giật cái máy di động từ tay cô.
    Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại. Tôi đưa máy trả lại cho cô.
    Tôi lại ôm cô ấy:
    - Em đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!
    Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!
    Lần này cô ấy không nghe máy nữa? tiếng chuông im.
    - Em không sao chứ? - Tôi hỏi khẽ.
    Cô ấy không trả lời tôi.
    Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang?
    Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!
    Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...
    Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng?
    Gió biển thổi qua? hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng? Ôm nhau thật chặt. Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi.
    Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo, mỗi lần chiếc máy di động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần. Mãi cho đến lúc cái di động không còn đổ chuông nữa, như cảm thấy có một điều gì đó bất thường sắp xảy ra? tôi hôn lên trán người tôi yêu.
    Cô ấy khóc đỏ hai mắt nói:
    - Anh đừng dịu dàng như thế này với em, được không?
    Tôi lại hôn lên trán cô ấy:
    - Chỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!
    Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động.
    - Xin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này.
    - Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao? - Cô ấy cố ý trêu.
    - Mà em cũng chả có gan nghe điện! - Tôi cười đáp.
    Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu. Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như...
    Dắt em quay về.
    - Đêm nay có thể đến chỗ... anh không? - cô ấy ôm tôi hỏi.
    Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô. Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động.
    - Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ... - cô ấy nói.
    Tôi không để ý, cứ nổ máy xe
    - Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này... - cô ấy giữ tay tôi lại.
    - Lên xe đã - tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.
    Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...
    Bật đèn lên...
    - Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á? - Cô ấy kêu lên ngạc nhiên.
    - Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước - tôi khoe.
    - Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? - cô ấy trêu chọc.
    - Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà! - Tôi cố ý đùa dai.
    - Gớm, bớt cái mồm đi ạ! - Cô ấy bẻ lại.
    - Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả... phí? - tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy.
    - Ngốc lắm, nói cái gì đấy?
    - Em phải đi tắm đây - cô ấy gỡ tay tôi ra
    - Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm! - Tôi nói vọng vào buồng tắm.
    - Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên! - cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra.
    Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen... tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa cô ấy mở hé cánh cửa "Cảm ơn" rồi đóng ngay lại tôi bật ti vi, ngồi uống nước một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra:
    - Đến lượt anh rồi.
    - Để anh sấy tóc cho em - tôi đứng dậy.
    - Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi.
    Tôi đi vào buồng tắm trên tường treo những đồ lót của cô ấy...
    những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu:
    - Em lại không mặc... à?
    - Thế thì anh đẻ ra đồ lót cho em đi nào!
    Sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm.
    Hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao?
    Tắm xong đi ra.
    - Đến ngồi bên em - cô ấy vẫy tôi.
    Tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi... tôi cứ hy vọng những giờ phút này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi.
  10. Judgment

    Judgment Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ...
    Ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại. Tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy...
    - Ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không? - cô ấy he hé mắt.
    Chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy. Rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ
    Vừa về đến cổng ký túc... một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ...
    Chết rồi!
    Fiat? chiếc Fiat màu bạc?. sao nó lại ở đây?
    Tôi trợn tròn mắt, cảm giác thấy cô ấy ở phía sau lưng tôi cũng đang run rẩy.
    Làm sao lại thế này cơ chứ? vì sao cái Fiat lại xuất hiện ở chỗ này?
    Tôi vội vã giảm tốc độ không dám chạy xe tới trước ký túc, hình như chưa phát hiện ra chúng tôi. Tôi vội vã quay đầu xe, không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn chạy trốn vì tôi chỉ thấy rằng lúc này mà gặp David chắc sẽ có chuyện chẳng lành.
    Tôi vội vã phóng xe ra khỏi khu vực trường.
    - Sao anh kia lại xuất hiện ở đây? - Tôi nghiêng đầu hỏi cô ấy.
    - Em không biết, làm sao lại ra thế này ? - cô ấy lẩm bẩm.
    Tôi cứ thế chở nguyên cả cô ấy quay về nhà tôi gặp thằng bạn tôi, nó đang chuẩn bị lên lớp.
    - Mày về rồi à, tối qua có người đi tìm chị khóa trên của mày đấy, thôi tao muộn giờ học rồi, tạm biệt! - bạn tôi nói xong đi ngay.
    Tôi và cô ấy không nói lời nào, nắm tay nhau đứng trầm ngâm mãi ở cửa, tràn ngập đầu tôi chỉ là chiếc Fiat màu bạc kia của David? Tôi không biết lúc đó cô ấy nghĩ gì? chỉ thấy mặt cô ấy đờ đẫn. Lúc này, máy di động lại đổ chuông, tôi và cô ấy căng mắt thật to để nhìn vào màn hình.
    David +886XX-XXXXXX
    Anh ta?đúng anh ta rồi! chiếc Fiat màu bạc kia cũng là anh ta, làm sao mà anh ta lại xuống tận đây? ?
    (Chú thích thêm: Đài Bắc cách Cao Hùng gần 5OOkm, đi xe bus nhanh trên đường cao tốc cũng phải 4 tiếng rưỡi, năm ngoái có một thằng bạn tôi bị điên, đang đêm chạy từ Đài Bắc xuống Cao Hùng để? chửi nhau với tôi, chạy mất ba tiếng rưỡi kỷ lục, nó bảo có lúc nó chạy tới hơn 130km/h, kết thúc, xuống Cao Hùng với giấy cảnh sát phạt tơi bời hơn 100 USD. Nói chung cảm giác xa như ngồi Hà Nội nghe ai bảo họ đạp xe đi Hải Phòng vậy!)
    - Em có nghe không? - cô ấy nhấc máy hỏi tôi.
    - ?để anh nghe! - trong lòng tôi hỗn độn mọi cảm xúc.
    Tôi mở máy nghe, đúng lúc tôi ấn vào phím OK nghe thì chuông ngừng? chúng tôi nhìn nhau một lúc? im lặng.
    Di động lại đổ chuông, lần này không phải là David? là bạn cùng phòng cô ấy, tôi đưa máy cho cô.
    - Alô... sao? tối qua? mày có gọi cho? tao à? - cô ấy cuống quít.
    - Tối qua có một người con trai đến ký túc tìm cậu, lúc đầu tớ lại tưởng đó là thằng em cùng khoa của cậu cơ! - giọng cô bạn cùng phòng cô ấy rất to - cho nên tớ mới hỏi anh ta là: Thế không phải là cô ấy ra ngoài đi chơi cùng bạn à? Sao bạn lại về ký túc tìm cô ấy là làm sao?
    Tôi nghe đến câu này, xỉu! ?>zz?
    - Chả lẽ tớ lại nói nhầm cái gì rồi sao? Anh đó là ai thế? - cô bạn cùng phòng ra sức hỏi?
    - Anh ta là David - cô ấy đáp
    - ?ôi chết rồi tớ lỡ lời mất rồi? thế bây giờ cậu định làm sao?
    - Tớ cũng không biết, lúc nãy anh ấy vẫn còn ở cổng ký túc - cô ấy đáp hụt hơi.
    - Có thật không đấy? Anh ấy ở cổng ký túc mình à? sao lại có thể thế được? anh ta đang ở Đài Bắc mà? - bạn cô ấy nói.
    - Tớ không biết, cậu hỏi tớ thì tớ làm sao biết được - cô ấy dường như sắp khóc.
    - Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ hoàn toàn không ngờ lại là anh ấy - bạn cô ấy ngại ngùng.
    Lúc này, tôi nghĩ đến lời bạn tôi khi nãy.
    - Em hỏi xem, cô ấy có cho David địa chỉ nhà anh không? Tôi kéo tay cô.
    - Cậu có nói với David địa chỉ nhà cậu em khoá dưới của tớ không? cô ấy hỏi.
    - Tất nhiên là không! - bạn cô ấy vội vã trả lời.
    - Thế thì tốt, có chuyện gì tớ sẽ gọi lại cho cậu, chỉ là tớ hiện nay tạm thời không thể nào về ký túc thôi - cô ấy nói.
    - Ừ, vô cùng xin lỗi cậu, tớ không thể ngờ tớ gây rắc rối lớn như thế, nhưng mà tớ thật sự không thể ngờ được là anh ta... - bạn cô nói.
    - Không sao, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, cứ thế đã nhé, nếu cậu thấy chiếc xe màu bạc rời ký túc thì bảo tớ - cô ấy nói.
    Điện thoại tắt tôi nhìn cô, cô ấy nhìn tôi hai chúng tôi giờ đây không biết làm gì.

Chia sẻ trang này