1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không đề !

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi aphrodite, 23/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Không đề 103
    [​IMG]
     
  2. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Không đề số 104
    Phong cầm.
    Ấy là những ngày rất xưa trong tâm trí em:
    Cô giáo dạy nhạc ngồi chơi đàn Phong cầm trên một chiếc ghế cao,đôi mắt nhắm nghiền say sưa và những ngón tay rất mực linh hoạt.
    Cây đàn Phong cầm đan xem giữa hai màu đen trắng. Một bên suờn là phím như duơng cầm ,một bên là những nút bấm. Làm thế nào để những giai điệu du dương phát ra sau mỗi lần kéo dang hai tay và khép lại với em là những điều bí ẩn.
    Hãy hình dung thế này: nó xếp những nếp mềm mại như một chiếc quạt giấy em vẫn tỉ mẩn ngồi gấp trong những ngày hè nóng bức. Khi kéo ra giống như hình dáng của một cái sân khấu ngoài trời hình rẻ quạt ,hai bên là hai cánh gà. Cái sân khấu cũ kĩ bao nhiêu năm vẫn làm bạn với chim sẻ, nắng mưa ở nơi em ở.
    Cô giáo có mái tóc quăn như phần lớn những người hồi đó vẫn để, thường hét lên mỗi khi em hát sai: Chắc tai mi bị điếc nhạc.
    Cô đeo cây đàn ở cổ rồi ngồi trên ghế, lúc nào cũng nhắm mắt khi chơi, chỉ mở mắt ra lúc nhắc bọn học sinh khớp lời.
    Những giai điệu từ cây đàn phong cầm du duơng và ngân nga giống như những cây bạch đàn đứng đu đưa trong gió. Khi đã ngân lên thì chỉ muốn nhảy một điệu nhạc thật vui nhộn, thật cuốn hút và say mê.
    Những người bạn sau này đi du học ở dất nước nơi cô mang cây đàn Phong cầm về thường nói bên đó rất buồn. Nhưng buồn làm sao được nhỉ? khi mà người dân Nga rất yêu cây đàn gió ấy. Lúc nào cũng xoáy vào nhau trong điệu nhảy dậm chân cuồng nhiệt.
    Nước Nga phủ tuyết trắng với lá Bạch Dương cũng hiện lên trên mặt cô mỗi khi cô giáo chơi những bản tình ca " Chiều Moscov" , " Đôi bờ" và " Triệu đoá hồng".
    Thú thực là em không thích lắm chất giọng opera của cô, nhưng lại sẵn sàng nghe đi nghe lại hàng trăm lần bài " Chiều Moscov" mà cô hát. Vì nó mênh mang đến hoang vắng, não nùng:
    Chiều thanh vắng là đây âm thầm gió rì rào
    ..............................................
    Những người chơi đàn thường có ngón tay dài , đẹp ,lại mảnh khảnh và rất trắng. Em luôn nghĩ : cây đàn có vẻ rất nặng ,thế mà không hiểu sao những ngón tay của cô lại có thể đẹp đến nhường ấy. Dường như đó là một điều bí ẩn, một thiên bẩm của người nghệ sĩ.
    Buổi chiều không có anh, em về nhà nghe Serenade và nhớ anh .
    Serenade lúc nào cũng buồn, lúc nào cũng gắn với những khúc nhạc ngắn khi thì cello ,khi thì vĩ cầm. Chỉ có " Chiều Moscov" chơi bằng Phong cầm thì lâu lắm em không được nghe. Nghe hết 3 bản Serenade và " Chiều Moscov" với Paul thì nghĩ ra . Hình như năm trước gặp cô giáo, cô không còn chơi Phong cầm nữa .....
  3. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Không đề số 350
    Chuyện của một năm nữa:
    Sau tháng 12 sẽ là tháng 1, tháng 2, tháng 3 .Sau 12 tháng đã tặng cho anh, lại bắt đầu 12 tháng nữa...
    Mỗi ngày sẽ có những điều mới xảy ra. Mỗi tháng qua đi rút ngắn thời gian của một năm lại. Một năm nữa là tổng hợp của tất cả những gì có thể xảy ra trong một tháng.
    Tháng 4
    Tháng tư có thể em không biết trước về một điều mong đợi và anh không chuẩn bị thêm một chuyến ra đi nào nữa.
    Tháng 4 nằm kề tháng 3 và tiếp nối cái ngọt ngào của mùa xuân trên những chùm bằng lăng nở tím . Rất nhanh, sẽ phai màu khi những cơn mưa đầu hạ hắt ào ạt trên những chiếc dù che ở quán cafe ngoài trời.
    Có thể em sẽ uống cafe một mình chờ nắng lên và cố hình dung ra anh ngồi cạnh em một năm trước. Khi mà bầu trời mùa hè vẫn xanh và gió thổi ấm áp, hây hây trên má.
    Tháng tư về
    Gió hát mùa hè
    Có những chân trời xanh thế
    Mây xa vời nắng xa vời
    Con sông xa lừng lờ trôi
    Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
    Hát giấc mơ nào xa lắm...
    Có thể em sẽ lại thấy mình ngồi cạnh anh thêm một lần vì những bắt đầu tưởng như vu vơ lại khiến chúng ta mong muốn gần nhau nhiều hơn thế.
    Có thể em sẽ mua một tuýp sơn và vẽ lên đấy toàn những đốm chấm màu tím để anh biết em mong chờ anh rất nhiều, nếu anh cũng biết rằng màu tím là tượng trưng cho sự chờ đợi.Để tặng cho những nơi chúng ta đã từng ngồi của tháng 4 ngọt ngào.
    Em nhớ anh và tháng 4 bằng tất cả những kí ức đẹp nhất.Cảm giác êm dịu và mát lạnh trong tâm trí như thể tháo xăng đan ra đi chân đất trên nền đá hoa. Và lúc nào cũng vui vẻ lẩm nhẩm hát một bài hát có sức gợi nhẹ như gió, như Tháng 4 về bằng giọng hát chẳng buồn chẳng vui của Hồng Nhung.
    Đấy sẽ là chuyện của 1 năm nữa. Khi ngày mai em còn chưa biết chắc điều gì sẽ xảy ra , khi tháng 4 này còn lấp ló sau những ngày tháng 3. Khi những giấc mơ vẫn ngắn ngủi và đột ngột đứt đoạn ở chỗ chúng ta vừa kịp nhìn thấy nhau. Chỉ đủ để em thấy mình nhớ anh hơn.
    Rất có thể...
    ...và em chỉ muốn anh biết là một năm nữa:
    Em mong chờ ,mãi mong chờ
    Bao lâu em vẫn cứ đợi anh.
  4. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Tôi không thể tin nỗi người ta có thể có nhiều cảm xúc đến thế!
    My god!

  5. Montroscity

    Montroscity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2002
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Vote cho Home !* vì câu bình luận ngây thơ
    Tặng các bạn gái bông hoa Géranuium. Còn gọi là hoa Mỏ Vạc:
    [​IMG]
    Chú thích: Bông hoa này Danh hoạ Dali người Tây Ban Nha cài lên ve áo và thường thấy trong các bức tranh về ông :
    [​IMG]
  6. lilacwine

    lilacwine Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/10/2005
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    Không đề 103
    Làm thế nào để đóng gói một bưu phẩm và mang ra bưu điện gửi mà không cảm thấy ngại?
    Tôi mất cả một buổi chiều để suy nghĩ về việc này và đấu tranh với bản thân. Cuối cùng thì ra hàng gói quà thì thào với cô bé bán hàng. Em bọc thật đẹp kèm theo một câu hù doạ:
    - Bọc đẹp thế này nhưng ra bưu điện họ sẽ bắt xé ra để kiểm tra đấy.
    - Ừ xé thì xé, mà ai hơi đâu kiểm tra hả em?
    Thế mà bị xé thật, xé tan không thương tiếc. Cô nhân viên bưu điện nhìn săm soi, lạnh lùng:
    - Xé ra!...à thư à? Tại sao phải gửi chuyển phát nhanh làm gì gửi thuờng cũng được mà?
    - Dạ! Thì... cho nhanh đến nơi .
    - Cho vào bì thư này này!
    Em có hình dung được không? để gửi cho em một bức thư tình tôi đã tăng thêm 5% dũng cảm.
    Bức thư tình đầu tiên:
    Anh muốn nói với em, những điều thật lớn lao.
    Đã luôn ở đây nơi tim anh tình yêu bất tận
    Phút giây anh nghẹn lời
    Vì biết em yêu anh.
    ............................
    Cô bạn thân của tôi thường hát bài hát này và nói : giữa khoảng dừng của mỗi chuyến xe bus lại thấy nhớ nó vì lần đầu tiên nghe thấy Tấn Minh hát là lúc ngồi trên xe.
    Còn tôi, thấy nhớ em vì có lần soạn tin nhắn đã viết:
    Em có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng...
    và biết thế nào em cũng hát , cũng biết điều tôi muốn nói:
    Anh nhớ em , anh nhớ em
    Miên man bên trang thư tình gửi đến em.
    Rồi đêm về có người cứ tự nhủ cứ thao thức, cứ ao ước về một điều rất đỗi bình dị , rất đỗi hạnh phúc. Cứ khao khát đến cháy cả môi khi rít những điếu thuốc lá:
    Anh mơ mỗi sáng thức gấc
    Mắt anh kiếm tìm, tai anh lắng nghe ,môi anh cất tiếng gọi.
    Tin chắc em sẽ hiểu bức thư đã gửi cho em. Bức thư dù không thể nói nhiều hơn những điều muốn nói. Nhưng đôi vai em mềm đến thế thì lúc nào em cũng hiểu :
    ... vòng tay anh rộng mở, đón em vào lòng.
  7. not_today

    not_today Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2005
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0

    Được not_today sửa chữa / chuyển vào 11:17 ngày 20/03/2006
  8. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Không đề số 348
    Hạ đỏ có chàng tới hỏi
    Em thơ: chị đẹp em đâu?
    Đọc được câu thơ cũ này trong Hạ đỏ của Nguyễn Nhật Ánh . Em thích lắm! thích mất một ngày và một buổi tối.
    Hôm trước là bản Last serenade, last serenade không buồn mà thi vị và êm ái.
    Tối em leo lên tầng hai Café và nhìn thành phố đang chìm trong bóng tối ở nửa bên kia.
    Mất điện!
    Last serenade, em thắp nến đọc Động Hoa Vàng. Đọc gần hết 400 câu thì khản giọng. Nhớ cái giọng khàn khàn lại tròn ro của Armstrong, thèm What a Wonderful World quá:
    I see trees of green, red roses too
    I see them bloom, for me and you
    And I think to myself, what a wonderful world
    I see skies of blue, and clouds of white
    The bright blessed day, dark sacred night
    And I think to myself, what a wonderful world
    "Em nhìn những hàng cây xanh, những bông hồng nở đỏ rực vì em và anh. Và em đã tự nhủ ,thế giới thật là tuyệt diệu"
    Có khi nào anh bắt tay một ai đó và hỏi: bạn có khoẻ không? rồi nghe trả lời rằng: Tôi yêu bạn không?
    Có khi nào anh nghe thấy em nói : Em nhớ anh và nghĩ rằng em đang thực sự nói với anh : Em yêu anh không?
    Louis ngọt ngào như li cacao nóng. Cafe tầng hai ấm áp và đầy âm nhạc. Những nốt nhạc lung linh cũng nóng như khi buớc chân vào phòng từ cơn mưa nhẹ ngoài trời. Cơn mưa làm đen cành bằng lăng và những chùm quả khô. Cơn mưa thấm lạnh qua từng lớp áo rất chậm. Chậm đến nỗi ta không để ý.
    I hear babies cryin'', I watch them grow
    They''ll learn much more, than I''ll ever know
    And I think to myself, what a wonderful world
    Yes I think to myself, what a wonderful world
    ..thế giới quả là tuyệt diệu và chừng nào những bông hoa vẫn nở vì chúng ta thì đừng giận dỗi vì nếu lỡ quên gửi một tin nhắn , một cuộc gọi hay một lời yêu thương. Phải không anh? (và play what a wonderful world ở chế độ repeat)
    http://www.ttvnol.com/uploaded/aphro***e/rose.jpg​
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Giữa cái cảm được và cái viết ra bao giờ cũng có một khoảng cách. Tùy khả năng văn chương mà khoảng cách ấy dài hay ngắn, rộng hay hẹp. Nhưng bình thường, những gì cảm được luôn nhiều hơn những gì có thể viết ra.
    Uổng cho cái avatar của em!!!
  10. aphrodite

    aphrodite Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    1.666
    Đã được thích:
    1
    Ngày mưa tháng nắng còn buồn
    bàn tay nghe ngóng tin sang ...

    [​IMG]
    Still the Blues

Chia sẻ trang này