1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không lực trong CTVN

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi vaxiliep, 29/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    CHUặNG TRONH THỏằơ NGHIỏằ?M F-5 tỏĂi Chiỏn trặỏằng VIST NAM
    [​IMG]
    ThĂng 10 nfm 1965, Không QuÂn Hoa Kỏằ (KQHK) tiỏp nhỏưn 12 chiỏc F-5A tỏằô ChặặĂng Trơnh Quỏằ'c tỏ QuÂn viỏằ?n và giao cĂc phi cặĂ này cho Phi 'oàn Khu trỏằƠc Chiỏn thuỏưt 4503 'ỏằf thỏằc hiỏằ?n cĂc cuỏằTc thỏằư nghiỏằ?m hành quÂn. Phi 'oàn 4503 'ặỏằÊc thành lỏưp ngày 26 thĂng 7 nfm 1965 tỏĂi Cfn cỏằâ Không quÂn Williams ỏằY ArizonỏĂ ĐặĂn vỏằng LỏằƠc quÂn William Westmoreland trặỏằ>c 'Ây 'Ê yêu cỏĐu cung cỏƠp cho KQ VNCH 25 chiỏc phi cặĂ chiỏn 'ỏƠu này, nhặng BỏằT trặỏằYng McNamara không thưch thú lỏm và 'ỏằ nghỏằm cho VN : MỏằTt phi 'oàn F-5 cỏằĐa KQHK tỏĂi VN có nghâa là mỏằTt phi 'oàn phi cặĂ tỏằ'i tÂn hặĂn cỏằĐa HK có thỏằf ỏằY lỏĂi ,u chÂu.
    12 chiỏc F-5A, giao cho Phi 'oàn 4503, 'Ê 'ặỏằÊc Công Ty Northrop biỏn 'ỏằ.i tỏĂi CặĂ xặỏằYng Palmdale, CaliforniỏĂ CĂc thay 'ỏằ.i bao gỏằ"m lỏp 'ỏãt thêm cĂc trang thiỏt bỏằi khu vỏằc chỏằâa 'ỏằTng cặĂ 'ỏằf bỏÊo vỏằ? thêm cho phi cặĂ. MỏằTt hỏằ? thỏằ'ng mĂy nhỏm 'ặỏằÊc gỏn 'ỏằf tĂc xỏĂ hỏằu hiỏằ?u hặĂn, mỏằTt hỏằ? thỏằ'ng gyroscope an 'ỏằi màu sỏc cỏằĐa núi rỏằông Đông Nam Á. Sau khi 'ặỏằÊc gỏn hỏằ? thỏằ'ng tiỏp nhiên liỏằ?u khi 'ang bay, phi cặĂ 'ặỏằÊc 'ỏãt là F-5C.
    Ngày 22 thĂng 10 nfm 1965 Phi 'oàn 4503 do ĐỏĂi tĂ Frank Emory chỏằ? huy chưnh thỏằâc khỏằYi hành bay sang Viỏằ?t Nam. CĂc phi cặĂ F-5 này tỏằô Cfn cỏằâ Williams bay chỏãng 'ỏĐu tiên dài 2,594 miles 'ỏn Cfn cỏằâ Hickam, Hawaii.Chuyỏn bay kâo dài 6 giỏằ và cỏĐn tiỏp tỏ nhiên liỏằ?u trên không 8 lỏĐn. Mỏằ-i phi cặĂ chuyên chỏằY nhiên liỏằ?u KC-135 chỏằ và tiỏp tỏ nhiên liỏằ?u 3 lỏĐn.
    Tỏằ.ng cỏằTng cĂc phi cặĂ 'Ê bay 8,279 miles (hỏÊi lẵ), mỏƠt 19 giỏằ.
    12 chiỏc F-5 'Ê 'Ăp xuỏằ'ng Cfn cỏằâ Biên Hòa ngày 23 thĂng 10 nfm 1965. Và 5 giỏằ sau, 2 phi cặĂ 'Ê bay phi vỏằƠ hành quÂn 'ỏĐu tiên trên Chiỏn Khu D (3 phi cặĂ 'ặỏằÊc dỏằ trạ bay hành quÂn, nhặng 1 chiỏc không tham dỏằ 'ặỏằÊc vơ 'ỏằTng cặĂ bỏằi cĂc phi cặĂ khĂc cỏằĐa KQHK 'ang hoỏĂt 'ỏằTng tỏĂi VN : F-5 'ặỏằÊc so sĂnh vỏằ>i cĂc F-100 cỏằĐa Không 'oàn 12 Chiỏn Thuỏưt tỏĂi Biên Hòa và cĂc F-104 cỏằĐa Không 'oàn 435 tỏĂi Đà Nỏàng. Tuy nhiên cĂc F-104 'ặỏằÊc loỏĂi ra khỏằi cuỏằTc thỏằư nghiỏằ?m khi phi cặĂ 'ặỏằÊc chuyỏằfn vỏằ ThĂi Lan vào thĂng 11 nfm1965, và thay vào 'ó là cĂc F-4C 'ang hoỏĂt 'ỏằTng tỏĂi Cam Ranh tỏằô 'ỏĐu nfm 1965.
    Cạng 'ỏn Biên Hòa vỏằ>i cĂc F-5 là mỏằTt toĂn gỏằ"m 33 chuyên viên thỏâm 'ỏằi quyỏằn 'iỏằu 'ỏằTng cỏằĐa Sặ 'oàn 2 KQHK, Sặ 'oàn này thiỏt lỏưp mỏằi dỏằ Ăn hành quÂn , dạng mỏằi trang thiỏt bỏằi sỏằ' nhÂn viên cỏĐn thiỏt 'ỏằf bỏÊo trơ cĂc F-4C (cạng sỏằ' lặỏằÊng 12 chiỏc).
    CuỏằTc 'Ănh giĂ khỏÊ nfng chiỏn 'ỏƠu 'ặỏằÊc chia làm 3 giai 'oỏĂn :
    Giai 'oỏĂn 1 dỏằ trạ kâo dài 60 ngày, theo dài phi cặĂ trong khung cỏÊnh hành quÂn. Phi 'oàn sỏẵ hoỏĂt 'ỏằTng vỏằ>i cĂc tiỏằn sĂt viên phi hành hay dặỏằ>i 'ỏƠt 'ỏằf xỏĂ kưch, thỏÊ bom chưnh xĂc vào cĂc mỏằƠc tiêu 'ặỏằÊc chỏằ? 'ỏằi 'ỏƠt ghi nhỏưn cĂc kỏt quỏÊ rỏƠt tỏằ't vỏằ 'ỏằT chưnh xĂc.. MỏằTt phi cặĂ bỏằi 2 F-5 khĂc yỏằfm trỏằÊ hành quÂn trên mỏằTt khu vỏằc cĂch Saigon chỏằông 20 miles vỏằ phưa TÂỏằà Phi vỏằƠ phĂ hỏằĐy 'ặỏằÊc 12 cặĂ sỏằY quÂn sỏằ và gÂy hặ hỏĂi cho 19 cặĂ sỏằY khĂc. (Th/tĂ Baggett 'Ê hy sinh ngày 16 thĂng 12 khi bay chiỏc F-5 sỏằ' 63-8425 yỏằfm trỏằÊ hành quÂn, phi cặĂ trúng 'ỏĂn, tuy phi công nhỏÊy dạ thoĂt và 'ặỏằÊc trỏằc thfng cỏằâu nhặng sau 'ó thiỏằ?t mỏĂng vơ cĂc thặặĂng tưch khi nhỏÊy dạ thoĂt khỏằi phi cặĂ).
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 17:42 ngày 02/01/2009
  2. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    ... CHUặNG TRONH THỏằơ NGHIỏằ?M F-5 tỏĂi Chiỏn trặỏằng VIST NAM
    Kỏt quỏÊ cỏằĐa giai 'oỏĂn 1 ghi nhỏưn 'ặỏằÊc mỏằTt sỏằ' 'ỏãc 'iỏằfm :
    - Phi công và NhÂn viên bỏÊo trơ rỏƠt thưch loỏĂi F-5 nàỏằà
    - Tưnh trung bơnh, Phi 'oàn 'Ê bay 'ặỏằÊc mỏằ-i ngày 24 phi xuỏƠt nghâa là mỏằ-i phi cặĂ bay 'ặỏằÊc 2 phi xuỏƠt/ ngày và có khỏÊ nfng tfng gỏƠp 'ôi lặỏằÊng phi xuỏƠt này.
    - Phi công có mỏằTt sỏằ' cỏÊm nghâ lỏôn lỏằTn : hỏằ thưch 'ỏãc tưnh và khỏÊ nfng õ?~bay 'ặỏằÊcõ?T cỏằĐa F-5. Phi cặĂ tuy nhỏằ nhặng bay 'ặỏằÊc vỏưn tỏằ'c siêu thanh nên khó trúng 'ỏĂn phòng không; nhặng vơ là loỏĂi phi cặĂ vỏằôa chiỏn 'ỏƠu vỏằôa yỏằfm trỏằÊ bỏằT binh nên khỏÊ nfng mang bom-'ỏĂn tặặĂng 'ỏằ'i giỏằ>i hỏĂn (so sĂnh vỏằ>i A-1), tỏ** hoỏĂt 'ỏằTng ngỏn, thỏằi gian bao vạng câng ngỏn.
    - MỏằTt sỏằ' vỏƠn 'ỏằ cỏĐn cỏÊi thiỏằ?n nhặ :
    - ĐỏĂi bĂc M-39 gỏn trên phi cặĂ, không õ?~'Ăng tin õ?~ nhặ dỏằ trạ !
    - ĐỏằTng cặĂ dỏằ. bỏằc mặa..và phi công 'Ê dạng hỏằ? thỏằ'ng này 'ỏằf làm sỏĂch..dỏĐu mỏằĂ bĂm vào kưnh phòng lĂi.
    [​IMG]
    Giai 'oỏĂn 2, 'ặỏằÊc thỏằư nghiỏằ?m tỏĂi Cfn cỏằâ Đà Nỏàng, bỏt 'ỏĐu vào thĂng Giêng 1966. CĂc phi vỏằƠ phỏĐn chưnh là làm nhiỏằ?m vỏằƠ tuỏĐn tra không phỏưn (Combat Air Patrol). Trong cĂc phi vỏằƠ này, phi cặĂ 'ặỏằÊc trang bỏằi công xuỏƠt tỏằ'i 'a : dạng 6 phi cặĂ trong thỏằi gian 3 tuỏĐn. 6 phi cặĂ này bay cĂc phi vỏằƠ hành quÂn trong Vạng 3 Chiỏn Thuỏưt : bay 24 'ỏn 30 phi xuỏƠt mỏằ-i ngày, mỏằ.i phi cặĂ bay trung bơnh 4.4 phi xuỏƠt. Phi công thay phiên bay 6 phi cặĂ trung bơnh mỏằ-i ngày 5 lặỏằÊt 'ỏằf yỏằfm trỏằÊ hành quÂn cho lỏằc lặỏằÊng 'ỏằ"ng minh. Thỏằi gian xoay vòng, tỏằô khi tỏt mĂy, tĂi trang bỏằi phi cặĂ 'ỏn mỏằâc chỏằ? cỏĐn 2 giỏằ là 'ỏằĐ thay 'ỏằTng cặĂ kỏằf cỏÊ kiỏằfm tra toàn bỏằT khi bay. Phi cặĂ ghi nhỏưn tỏằã lỏằ? hoàn tỏƠt nhiỏằ?m vỏằƠ lên 'ỏn 94.5%, và tỏằã lỏằ? sỏàn sàng hành quÂn lên 'ỏn 100 %. Mỏằ-i ngày, mỏằ-i phi cặĂ trong 6 chiỏc, thỏÊ và bỏn trung bơnh 12360 lb bom 'ỏĂn 'ỏằĐ loỏĂi chưnh xĂc vào cĂc mỏằƠc tiêu chỏằ? 'ỏằi bỏt 'ỏĐu cĂc phi vỏằƠ tỏĂi BV: trong suỏằ't 1 tuỏĐn cĂc phi cặĂ thỏÊ bom vào cĂc mỏằƠc tiêu tỏĂi BV, bay càc phi vỏằƠ không tuỏĐn và ngfn chỏãn MiG. Giai 'oỏĂn này chỏƠm dỏằât vào 8 thĂng 3 và tỏƠt cỏÊ cĂc phi cặĂ bay trỏằY vỏằ Biên Hòa.
    ChặặĂng trơnh thỏằư nghiỏằ?m chưnh thỏằâc hoàn tỏƠt vào ngày 10 thĂng 3 nfm 1966 và 'ặỏằÊc 'Ănh giĂ là mỏằTt thành công.
    Tỏằ.ng kỏt : Phi 'oàn thỏằc hiỏằ?n 150 ngày chiỏn 'Êu gỏằ"m 2664 phi xuỏƠt hành quÂn và 3116.4 giỏằ bay trong 'ó 2164 giỏằ và 2093 phi xuỏƠt 'ặỏằÊc thỏằc hiỏằ?n tỏĂi Nam VN ; 952.4 giỏằ và 571 phi xuỏƠt tỏĂi BV, Lào và KampucheỏĂ 6 triỏằ?u lbs bom 'ỏĂn 'ặỏằÊc thỏÊ và bỏn vào cĂc mỏằƠc tiêu. Trung bơnh mỏằ-i phi cặĂ bay 70 giỏằ bay/ thĂng (mỏằTt con sỏằ' rỏƠt cao). Vỏằ bỏÊo trơ mỏằ-i giỏằ bay chơ cỏĐn 10 giỏằ/nhÂn viên..
    Trong thỏằi gian thỏằư nghiỏằ?m chỏằ? 1 phi cặĂ bỏằi loỏĂi F-100, nhặng tỏ** hoỏĂt 'ỏằTng bỏằi hỏĂn hặĂn, nỏu không 'ặỏằÊc tiỏp nhiên liỏằ?u trên không. Khi hoỏĂt 'ỏằTng tỏĂi Lào và Bỏc Viỏằ?t, phi cặĂ 'ặỏằÊc trang bỏằc 'ó, chúng tôi có gỏãp mỏằTt sỏằ' trỏằĂ ngỏĂi trong viỏằ?c gỏn cĂc loỏĂi bom.. mỏằTt phi vỏằƠ làm tôi nhỏằ> mÊi : phi cặĂ 'ặỏằÊc trang bỏằi vỏưn tỏằ'c 450 knots, tôi phóng bỏằ canisters và cỏÊm thỏƠy ngay lỏưp tỏằâc là phi cặĂ trỏằY thành rỏƠt khó 'iỏằu khiỏằfn.Tôi nghi là có thỏằf mỏằTt vài bom nhỏằ 'Ê nỏằ., nhơn vỏằ phưa cĂnh tôi rỏƠt ngỏĂc nhiên khi thỏƠy cỏÊ hai flap ỏằY 'ỏĐu cĂnh..'ỏằu bay mỏƠt kỏằf cỏÊ phỏĐn 'ỏĐu cỏằĐa bơnh xfng phỏằƠ gỏn nặĂi 'ỏĐu cĂnh ! Phi cặĂ sỏằ' 2 (wingman) bay theo quan sĂt, cho biỏt. không thỏƠy dỏĐu bỏằi 'ỏƠt vơ bom công hiỏằ?u chỏằ'ng lỏĂi CỏằTng quÂn thặỏằng tỏưp trung trong mỏằTt khu vỏằc nhỏằ trặỏằ>c khi mỏằY cĂc cuỏằTc tỏƠn công..õ?T
    [​IMG]
    Tuy F-5 'ặỏằÊc nghiên cỏằâu 'ỏằf trang bỏằi mỏằƠc tiêu 'ỏằng vỏằ mỏằƠc tiêu và xÂm nhỏưp mỏĂnh hặĂn loỏĂi không vỏằ 'ỏằiõ?T nhặ sau :
    Trong phi vỏằƠ 'ỏãc biỏằ?t này, chúng tôi 'ặỏằÊc giao nhiỏằ?m vỏằƠ diỏằ?t cĂc ỏằ. phòng không bỏÊo vỏằ? cho cĂc phi cặĂ C-123 bay thỏƠp 'ỏằf thỏÊ thuỏằ'c khai quang. ĐÂy là mỏằTt phi vỏằƠ rỏƠt thặỏằng và chúng tôi 'Ê bay cĂc loỏĂi phi vỏằƠ này nhiỏằu lỏĐn và cĂc C-123 chặa bao giỏằ bỏằi 'ỏƠt. Công viỏằ?c cỏằĐa chúng tôi, sau khi 'ỏn 'iỏằfm hỏạn vỏằ>i cĂc C-123 là bay thành mỏằTt 'ỏằTi hơnh 3 chiỏc : song song cĂch chỏằông 1000 ft và bên trên chúng.
    [​IMG]
    Chạng tôi sỏằ chúi xuỏằ'ng, theo hàng dỏằc trặỏằ>c cĂc C-123 và trên 'ặỏằng bay dỏằ trạ cỏằĐa cĂc C-123 chúng tôi sỏằ thỏÊ mỏằTt sỏằ' CBU rỏằ"i kâo lên 'ỏằf sau 'ó làm mỏằTt õ?~passõ?T khĂc. ChặặĂng trơnhõ?T 'Ănh bomõ?T sỏẵ tiỏp tỏằƠc 'ỏn khi cĂc C-123 hoàn tỏƠt nhiỏằ?m vỏằƠ.
    Trong ngày hôm 'ó, tỏƠt cỏÊ mỏằi viỏằ?c 'ỏằu êm ỏÊ, thỏằi tiỏt và tỏ** quan sĂt rỏƠt tỏằ't..Là phi tuỏĐn trặỏằYng, tôi bay xuỏằ'ng (roll-in), vào cao 'ỏằT 200ft 'ỏằf thỏÊ CBU.. vỏằôa thỏÊ xong, tôi thỏƠy phi cặĂ bỏằn ! Tôi vỏằTi 'ỏĂt vào tơnh trỏĂng khỏân cỏƠp, thỏÊ bỏằ tỏƠt cỏÊ bom 'ỏĂn còn lỏĂi.. bay vỏằ 'ỏằf 'Ăp khỏân cỏƠp.. tĂch khỏằi phi 'ỏĂo và tỏt ngay cỏÊ 2 'ỏằTng cặĂ. Leo khỏằi phi cặĂ, tôi mỏằ>i biỏt mơnh thỏưt may mỏn.. tôi 'ỏm 'ặỏằÊc 99 lỏằ- trên chiỏc F-5 ! Điỏằu tra cho thỏƠy mỏằTt trong nhỏằng quỏÊ CBU 'Ê phĂt nỏằ. ngặỏằÊc lỏĂi trong lúc tôi nhào xuỏằ'ng thỏÊ bom.
    Ghi chú : MỏằTt sỏằ' chi tiỏt trong bài viỏt có nhỏằng khĂc biỏằ?t vỏằ>i 'oỏĂn viỏt vỏằ ChặặĂng trơnh Skoshi Tiger trong QuÂn sỏằư KQ VNCH (trang 108-109) :
    - Vỏằ sỏằ' lặỏằÊng F-5 bỏằi F-100
    TrỏĐn Lẵ
    ( trưch trong Phi cặĂ phỏÊn lỏằc và KQ VNCH)
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 17:41 ngày 02/01/2009
  3. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Để cám ơn bác dienthai đã up hình minh họa, xin gửi tiếp những chuyện bên lề của "Đời phi công trực thăng". Qua đó, chúng ta sẽ biết thêm Không lực VNCH trong chiến tranh Việt Nam ngoài những phi vụ oanh kích, hay trực thăng vận di tản thì còn dùng để làm gì [:D}.
    [​IMG]
    Đời Phi Công Trực Thăng: Bên Lề Cuộc Chiến - (1)
    Bao năm qua, thời gian tung hoành ngang dọc trên vòm trời quê hương đã trở thành dĩ vảng xa vời, tất cả chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ.
    Xin ghi lại đây những mẩu chuyện bên lề cuộc chiến của đời phi công trực thăng, một thời trai trẻ đầy nhiệt huyết, hăng say chiến đấu bảo vệ quê hương, nhưng cũng không thiếu những hành động liều lỉnh, bồng bột...
    Mong tất cả chiến sĩ niên trưởng cũng như các bạn hửu đọc bài hồi ký với một cái nhìn rộng lượng, thông cảm. Xin đa tạ.
    Lời mở đầu: Nói đến phi công là nói đến những hình ảnh oai hùng của những chàng trai trong bộ áo bay oai phong lẩm liệt, là những tinh hoa của đất nước. Lúc còn nhỏ tôi được may mắn sống tại Nha Trang, một thành phố ven biển, với những hàng thùy dương rì rào trong gió, những hàng dừa nghiêng bóng bên bờ biển xanh, cát trắng. Thành phố hiền hòa êm ả này đã là nơi che mưa đở nắng của Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân, nơi đào tạo những phi công ưu tú, gan dạ. Căn nhà tôi ở, tọa lạc trên con đường mang tên Biệt Thự dẩn vào cổng phi trường Long Vân. Một tên đường có lẽ rất quen thuộc hầu hết với những người lính Không Quân.
    Hằng ngày tôi thường đứng trước sân nhà, nhìn từng đoàn khóa sinh, trong chiếc áo thun trắng tinh, quần kaki lính, từ cổng trường Long Vân chạy sầm sập qua trước sân nhà, miệng hát vang bài Không Quân hành khúc. Mổi cuối tuần, cửa trường Huấn luyện mở rộng, tuôn ra từng đoàn, từng nhóm sinh viên sĩ quan tung tăng bay lượn khắp mọi nẻo phố phường với bộ quân phục kaki vàng thẳng nếp, con cá vàng trên cầu vai. Hằng ngày tôi được chiêm ngưởng những phi công oai vệ chạy xe ngang nhà trong bộ đồ bay xám, hay màu cam, bên hông lủng lẳng khẩu súng lục ngang tàng, ngang lưng dây nịt nhét đầy những viên đạn đồng sáng chói.
    Mổi buổi chiều hè, nắng vàng dịu trải dài trên bải cát trắng, theo anh chị ra ngồi hóng mát trên tấm chiếu trải rộng, được ăn những dỉa đậu phụng luộc, những khoanh mía lóc, hay uống những ly nước dừa ngọt, ngắm nhìn những chiếc máy bay khu trục nhào lộn trên mặt biển, thả những trái bom xuống những hòn đảo xa xa ngoài khơi trong những phi vụ huấn luyện. Đôi khi đang đùa giởn trên bải các, đôi mắt xoe tròn nhìn những con tàu khu trục, dữ dằng vụt bay ngang sát mặt biển, gần đến nổi còn nhìn thấy rỏ chiếc nón helmet trắng của nguòi phi công đang cầm lái, tiếng nổ động cơ gào thét lên đến choáng váng. Tất cả những hình ảnh đó như đã in sâu đậm vào tâm hồn của một cậu bé đang còn mài đủng quần trên ghế nhà trường. Giấc mơ trở thành một phi công khu trục đã nẩy nở trong tiềm thức ngây thơ hồn nhiên từ đó.
    Thời gian trôi qua...tôi đã trở thành phi công, phi công trực thăng võ trang. Hình ảnh tôi khoác vào người khác với của những gì mà lúc bé tôi đã ước mơ. Tôi không được bay trên những chiếc máy bay có cánh, gào thét, nhào lộn trên không trung, đeo đầy những trái bom to lớn dọa nạt. Cuộc đời của phi công trực thăng võ trang, tôi cảm nhận như là một kỵ mã trên lưng ngựa tay cung tay kiếm, là một cuộc đời gian khổ, dậm trường gió bụi, phong sương. Sát cánh với quân bạn, trong những trận mạc, ăn ngủ chia sẽ tất cả những hiểm nghèo. Đối đầu với địch trong khoảng không gian nhỏ hẹp, sống và chết như trở mặt của bàn tay. Chiếc trực thăng không hào hùng, oai phong như những thiên thần khu trục.
    Nó không cao sang, to lớn như những máy bay vận tải. Nó ồn ào, không thanh tú, nhẹ nhàng như những chiếc phi cơ quan sát xỏa cánh bay trên bầu trời lộng gió. Nó chỉ là một con chim sắt, đúng nghỉa, biết bay và biết đáp, bất cứ nơi nào. Đáp trên những đồi hoa mai vàng cắt vài cành đem chưng trong dịp Tết. Đáp trên đồi thông, chặt cây dựng trong nhà mừng lể Giáng sinh. Đáp bên bờ hồ Thủy tạ, uống một ly cafe'''' nóng trong không khí lành lạnh của miền cao nguyên hay đưa người em yêu "lên xứ hoa đào, hái một cành hoa". Đáp trên những đỉnh núi cao vời vợi chưa có dấu chân người, đứng nhìn xuống bình nguyên trải dài tới tận chân biển, nhìn mặt trời đỏ ủng nơi chân trời...một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời, hình ảnh không gian hùng vĩ...và còn đáp những nhiều "nơi khác" nửa. Từ đó tôi đã yêu mê con tàu thân thương, nó đã cho chúng tôi quá nhiều...những kỷ niệm không bao giờ quên...
    Cá lóc và đàn vịt trời
    Một phi vụ thả toán viễn thám tại vùng tây bắc Ba mê thuộc của Trung đoàn 45 được chỉ định cho phi đội biệt phái, phi đoàn 215. Buổi sáng nắng ấm, hai chiếc trực thăng võ trang đầy ắp súng đạn cất cánh rời phi trường L-19, một phi trường nhỏ nằm ngay trung tâm của thị trấn. Thủ tục thường lệ, chiếc máy bay chỉ huy đã bay lên vùng trước để quan sát và chấm tọa độ thả toán. Nhiệm vụ của chúng tôi rất nhẹ nhàng, yểm trợ một chiếc trực thăng của Thần Tượng chu toàn trong việc đổ quân. Theo tôi, chiếc số 2 có Tr/u Bùi Hửu Sơn, một người bạn thường xuyên bay chung với tôi trong nhiều phi vụ.
    Địa thế vùng bắc BMT, đa số là rừng rậm, chạy thẳng lên phía bắc tới Pleiku, thỉnh thoảng chen lẩn những trảng cỏ, hoặc những hồ nước cạn tích tụ lâu ngày bởi những trận mưa lớn. Có những ngọn đồi trọc rải rác đó đây, bộ binh hay dùng làm căn cứ pháo binh để yểm trở cho những vùng kế cận. Bay chừng 15 phút thì đã đến vùng. Chiếc trực thăng chỉ huy đã có mặt đang bay vòng tròn trên cao, gần mấy ngọn đồi trọc. Trong tần số nảy giờ im lặng, tôi nghe tiếng nói của Th/t Sơn thái Huyền, biệt đội trưởng:
    - Mảnh Hổ bay về lại căn cứ đi, phi vụ đã hủy bỏ...Tôi ở lại với bộ chỉ huy về sau.
    Hơi ngạc nhiên, tôi bấm máy:
    - Hổ nghe năm, về lại căn cứ...
    Trả lời xong, tôi chỉ tay hướng về hướng thị trấn Ba mê Thuộc, và giao cần lái cho người hoa tiêu phụ, rồi ngả người trên lưng ghế. Lại một ngày bình thản trôi qua không biến cố. Cả tuần lể nay, biệt phái cho bộ chỉ huy Lôi hổ, đóng tại phi trường L-19, chúng tôi chỉ bay những phi vụ nhẹ. Mặt trận hiên đang ở giai đoạn yên ngủ, có thể địch quân đang âm thầm chuẩn bị một cuộc tấn công mới ở một vùng đất nào đó. Toàn bộ phi hành đoàn được chỉ định ở trong doanh trại của phi trường, trong những barracks quân đội Mỹ đã bàn giao lại cho bộ chỉ huy Lôi Hổ, một đội quân viễn thám tinh nhuệ của QL/VNCH. Ban đêm, anh em rảnh tụ tập đấu láo, hay binh xập xám để giết thì giờ. Người nào có mục gì vui thì chạy ra phố chơi hoặc vào vũ trường Biên Thùy để giải trí.
    Trên đường về lại phi trường L-19, ở cao độ cở ngàn feet trước mặt con tàu phía dưới là một trảng cỏ rộng mênh mông bao bọc bởi rừng cây, ở ngay giửa là một hồ nước cạn rộng như một sân banh, mặt nước trắng bạc phản chiếu những đám mây lơ lững trên nền trời xanh. Hai ngày bay đã qua tôi chưa có dịp đụng trận, hai bó rockets vẩn còn đầy ắp, đây một cơ hội lý tưởng để thử lại tầm chính xác của nó. Tôi lấy lại cần lái, tay hạ máy nhắm xuống ngay trước mặt, xong nhẹ nhàng đưa con tàu chúi mủi xuống. Nhìn vào giửa mặt hồ rộng qua hồng tâm của chiếc máy nhắm, nheo mắt tôi bấm nút, hai trái rockets cùng rời khỏi ống phóng rơi xuống mặt nước, hai cột nước nổ bung lên cao cùng với khói mù quyện lẩn với hơi nước. Một đàn vịt trời đang vô tư bơi lội, vụt bay tung lên tứ phía như một đàn ong vở tổ. Một số không được may mắn vì sức nổ hoặc trúng miểng chết ngay tại chổ cùng với những con đang vùng vẩy dảy chết nổi lều bều trên mặt hồ.
    - Hổ hai...Tôi gọi Sơn nảy giờ theo sát trong im lặng...
    - Bay cover trên cao nghe...
    - Ok...
    Liền đó tôi cho con tàu sà thấp xuống. Chiếc trực thăng hạ cao độ, con tàu chậm dần rồi bay đến ngay giửa hồ, nhìn những đợt sóng nhỏ tràn dạt ra tận bải cỏ góc rừng, đám khói trắng xám quyện lẩn với hơi nước mờ đục chậm rải loang trên mặt nước.
    - A, á...vịt, vịt...chết nhiều lắm...kia kìa...
    Người xạ thủ nảy giờ im hơi lặng tiếng nảy giờ, la thất thanh làm tôi giật mình.
    - Biết rồi, từ từ, cái gì mà la hoảng thế... :
    - Ông để tui...đừng bổ uổng...Anh ta thuyết phục.
    - ....
    - Để tôi lượm về tối anh em nhậu...nhanh thôi...Anh nói vói thêm, "dụ dổ"...
    Không trả lời, tôi kéo chậm con tàu lại rồi ngừng hẳn cách mặt nước vài ba feet.
    - Phước, mày phải lấy cái thùng đạn ra sẳn để đựng chứ để khơi khơi vậy à...
    Trung sĩ Phước tự "Phước chìa khóa", một xạ thủ lâu năm trong nghề, leo hẳn ra ngoài đứng trên chiếc càng trực thăng. Một tay anh níu vào thành tàu, tay kia vẩy vẩy trong một thái độ nôn nóng... Ít nhất cũng cả ba bốn chục con vịt trong những bộ lông đủ màu, nổi trên mặt hồ còn sôi động, như những cụm bèo trôi giạt. Tôi hạ dần con tàu thật thấp. Trong một cử động thành thạo, Phước ngồi hẳn xuống trên một chiếc càng của con tàu, thỏng hai chân xuống nước, nắm tay anh mê vô đang ngồi bệt trên sàn, tay kia lượm từng con bỏ vào thùng. Gặp những con vịt chỉ còn lại bộ lông bèo nhèo, hay phanh thây phanh bụng, anh ta vứt tỏm lại xuống hồ...Trong vài ba phút, trên sàn ngổn ngang đầy những vịt, lông lá máu me lẩn với bùn đen trông như một bải chiến trường.
    Sức gió của cánh quạt quay vùn vụt trên lưng chiếc trực thăng đang lơ lững tạo một sức ép liên tục lên mặt hồ, dạt nước tràn lên bải cỏ xung quanh. Nước hồ ngay dưới bụng con tàu dần dần bị thổi dạt, phơi bày đáy hồ cạn trơ toàn bùn non đen xám. Một cảnh tượng bất ngờ hiện ra làm tôi vô cùng kinh ngạc, hàng chục con cá đủ loại, to nhỏ uốn éo vung vẩy trên mặt nước bùn... Có lẽ ở những hồ nước xa xôi hẻo lánh không có dấu chân người, những đàn cá được tự do sinh sôi nẩy nở, tôi thầm nghĩ. Nhìn từng con cá đủ loại, có con to cở bắp chân, con nhỏ như nắm cổ thay, làm tôi liên tưởng ngay đến nồi canh chua bốc khói... "Tay đã nhúng chàm" tôi đành liều một phen:
    - Lấy thêm thùng đạn nửa để đựng cá....Nhanh lên. Tôi nói nhanh hối hả...
    Đây là thùng sắt chứa đạn đại liên cho súng sáu nòng của trực thăng võ trang, dung lượng cở 60 lít, thường thường xạ thủ hay dùng để làm ghế ngồi để trên sàn tàu. Phước khom khom thò hẳn người ra ngồi xuống thấp, tay vói chụp. Khó khăn lắm anh ta mới nắm được một con. Những con cá to béo, vảy xanh vàng óng ánh, vùng vẩy trên tay anh xạ thủ, trơn tuột rớt tỏm lại xuống mặt bùn. Anh cơ phi ngồi trên sàn thò chồm cả người ra khỏi tàu với tay ra phụ những không có kết quả. Anh vội vã cởi phăng bộ đồ bay ra chỉ chừa lại chiếc quần xà lỏn, nhảy ùm xuống nước. Bùn lên tới giửa đầu gối, hai bay nhanh nhẹn vồ những con cá lớn, dùng hai tay nắm nắm chặc anh chuyền lên cho anh xạ thủ bỏ vào thùng đạn. Một anh trên, một anh dưới trong những cử động nhịp nhàng, trong chốc lác thùng đạn đã đầy ắp.
    Ngước đầu lên trời, ở cao độ chiếc số hai kiên nhẩn bay vòng quanh hồ chờ đợi trong sự im lặng "đồng lỏa", tôi yên trí...
    - Thôi ...thôi...lên đi...dọt.. đủ rồi....Tôi la lớn trong máy.
    Hai anh không chịu nghe, ham hố níu kéo thêm một hai con nửa rồi mới nhảy lên sàn tàu. Tôi đẩy cần lái, con tàu lấm đầy bùn đen chổng mông lướt trên mặt hồ một đoạn rồi vươn lên, vượt qua khỏi những ngọn cây bìa rừng...
    Hai chiếc trực thăng đã lên cao độ, gió phần phật thổi vào trong thân tàu cửa mở toang, bốc lên một mùi vị tanh tưởi. Đưa cho cho người hoa tiêu phụ cầm lái, tôi quay ngược lại phía sau sàn tàu quan sát thành quả đã gặt được.
    Ngồi trên hai thùng đạn, anh cơ phi như một thằng mọi đen, bùn từ đầu đến chân, anh xạ thủ cũng không "sạch sẽ" gì hơn. Bùn, máu, lông vịt vương vải khắp mọi nơi...
    Tôi hốt hoảng trong intercom:
    - Trời đất ơi, phải làm sao chứ không thể nào về đáp phi trường như thế này được.
    Xạ thủ Phước nhe răng ra cười như đã quá quen thuộc trong những vụ xé rào:
    - Ông đừng lo, trên đường về tôi biết có con suối, ông đáp xuống cho tụi tôi hai phút là xong ngay. Tụi này sẽ chùi rửa sạch sẽ ông đừng lo. Nói xong anh lại nhe răng ra cười khoái chí...
    Vài phút sau, từ cao độ tôi theo ngón tay chỉ của Phước, một buôn thượng nhỏ, chừng vài chục ngôi nhà chòi, một con suối uốn nhỏ uốn éo gần đó, hai bên bờ cây xanh mọc xum xuê ...Tôi hạ thấp con tàu xuống, chiếc trực thăng chưa kịp chạm đất, hai anh "mọi đen" nhanh như cắt phóng xuống đất, tay vung vẩy hai cái áo mai-dô củ mèm làm khăn lau, chạy vội đến con suối cạn. Bên bờ những cô gái Thượng đang giặt giủ, tắm rửa, thổn thện trong bộ ngực căng phồng, hoảng sợ, vứt đồ bỏ chạy như bị ma đuổi.
    Tôi không dằn lòng được bật ra tiếng cười lớn. Nhìn lên trời anh bạn đồng nghiệp của tôi đang bay vòng trên cao bổng sà xuống thấp, lượn sát bên đám thiếu nữ thượng đang chạy.
    Từ giây phút trái hỏa tiển "vô tình" rơi trên đầu đàn vịt "vô tội" đến khi chiếc tàu sau khi được lau chùi sạch sẽ kéo dài không 20 phút đồng hồ, nhưng tôi cảm tưởng như 20 "thế kỷ"...
    Hai chiếc tàu trực thăng võ trang đang từ hạ cao độ, thị trấn Ba Mê Thuộc đang im lìm sưởi ấm trong ánh nắng trưa của miền cao nguyên đất đỏ. Trên khoang tàu, những con cá quẩy mạnh trong thùng đạn, gây nên những âm thanh lạ tai, hai anh phụ tá đưa mắt nhìn nhau, nhe răng cười, liên tưởng đến bửa nhậu thịnh soạn tối hôm nay ở một quán nhậu ồn ào nào đó...
    (st)
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 00:55 ngày 02/01/2009
  4. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Đời phi công trực thăng: Bên lề cuộc chiến (2)
    Thịt Bò, Thịt Nai
    Buổi sáng trên bầu trời xám đục đầy mây thấp giăng kín, năm chiếc trực thăng phi đoàn Thần Tượng từ Nha Trang nối đuôi nhau bay về hướng Pleiku. Dưới thấp nhấp nhô những ngọn đồi trọc. Đây là vùng Khánh Dương, địa danh ở giửa Nha Trang và thị xã Cheo reo, Phú Bổn, một vùng đồng cỏ cao, xanh màu lá mạ, mênh mông bát ngát. Nơi đó là vườn "địa đàng" của những đàn nai, mểnh cũng như những anh heo rừng đen đủi...
    Hôm nay, Th/t Đặng đình Vinh, phi đoàn phó 215, dẩn anh em hoa tiêu lên Pleiku biệt phái hai tuần lể, đồng thời thay thế những toán hoa tiêu đã ở trước đó. Tôi được cắt bay chiếc trail, chiếc cuối cùng trong hợp đoàn.
    Trú đóng tại Nhatrang, một thành phố an bình không biến cố, đa số chúng tôi phải đi đánh "mướn" ở cho những vùng nóng sốt sôi bỏng vùng cao nguyên, hay vùng biên giới tam biên trùng điệp. Biệt phái là nghề của "chàng". Mổi khi có trận chiến nào bùng nổ đâu đó là chúng tôi phải "khăn gói, quả mướp" lên đường "diệt giặc", tạm xa Nha thành yêu dấu một hai tuần.
    Trên chiếc tàu sau cùng tôi đang bay, chở một vài hoa tiêu và cơ phi xạ thủ khác ngồi thùng (danh từ gọi những người ngồi phía sau). Trong đó tôi ghi nhận có Tr/u Phạm chí Thành, thường gọi là Thành râu, cùng chung trong phi đôi võ trang với tôi. Người dong dỏng cao, rất "đẹp trai" với hàm râu đen đậm, cắt tỉa gọn gàng khéo, khi cười nhe bộ răng đều trắng bóng. Mổi khi đi bay, anh đều mang theo khẩu súng M-18, một loại súng M-16 nhưng biến chế ngắn gọn dành cho những lực lượng đặc biệt, như Lôi Hổ... Anh là một tay súng thiện nghệ, có thể để viên đạn vào giữa đôi mắt của những thú rừng trong tầm khoảng rất xa.
    Vì trần mây thấp, ở cao độ vài trăm feet, chúng tôi có thể nhìn rỏ đồng cỏ cao lước nhanh dưới chân.
    Tôi ngồi dựa ngữa trên ghế bay, lim dim ngủ. Hôm qua "tâm sự" với người yêu gần suốt sáng, làm những gì cần làm để bù trừ cho hai tuần lể sắp xa cách, người tôi bải hoải, rả rời.
    - Ê, ê, dậy, dậy...hình như có ai đang kêu tôi trong tiếng động ầm ỉ của khoang tàu.
    Tôi mơ màng mở mắt. Thành Râu, ngồi sau sàn chồm lên ****pit, chỉ tay về phía bên phải khung cửa sổ. Quay nhìn theo, dưới thấp bên phải khoảng 2 giờ, một đàn nai mấy chục con đang tranh nhau phóng nước đại trên đồng cỏ, trong tiếng động ầm ỉ của hợp đoàn trực thăng bay trên đầu. Tôi mở mắt nhìn xong quay dựa đầu vào lưng ghế cố trở lại với giấc ngủ chập chờn trong tiếng động ầm ỉ của con tàu...Một lần nửa như có ai vổ vào vai tôi...Lần này là anh cơ phi chồm qua lưng ghế tôi, chỉ tay ra ngoài hướng cửa. Một chú nai nhỏ đang vô tư đứng gặm cỏ vừa nhìn đàn tàu bay lước qua... Tôi có một cảm tưởng hình như những người "ngồi thùng" đang muốn nhắn gủi cho tôi một " thông điệp" gì đó...
    - Làm một con đem lên Pleiku nhậu đi..."thầy". Tôi nghe anh cơ phi lên tiếng trong intercom.
    Quay lại thấy anh ta nhìn tôi cười, nháy mắt, vẽ mặt "gian ác"..Mấy anh ngồi thùng kia nhìn tôi dò hỏi, như đồng tình với anh cơ phi.
    Tôi nghĩ thầm: một lũ điên! Mình đang bay với hợp đoàn tụi nó không thấy sao, "chuyện khoa học giả tưởng". Tụi nó muốn mình tách rời hợp đoàn, bắn một con nai, khiêng lên tàu, xong tiếp tục nối đuôi hợp đoàn, đáp xuống bải đậu trước mặt cả phi đội, khiêng nai xuống, máu me trên tàu, kệ ... tù mình chịu...Đồ khùng, tôi lại lẩm bẩm.
    Tuy nhiên hình ảnh của một "con nai vàng ngơ ngác đạp lá vàng khô" cứ lẩn vẩn trong đầu tôi. Tỉnh hẳn người, tôi sửa thế ngồi thẳng trên ghế bay, dụi mắt, lấy thuốc ra hút. Tôi nhớ lại tiếng nói anh cơ phi: "Làm một con lên Pleiku nhậu đi thầy". Cái chử " thầy" tôi nghe đây có tính cách "lấy điểm" hay "dụ dổ" hơn là thực chất của nó. Nhìn phía trước mặt trong tầm với, bốn chiếc trực thăng chổng mông nhấp nhô nối đuôi sát nhau. Câu nói văng vẳng "Làm một con đem lên Pleiku..nhậu." hình như đang cám dổ tôi vào đường "tội lổi". Tôi nghĩ thầm, cuộc đời gian khổ, hiểm nguy đã quá nhiều, có mạo hiểm thêm một lần nủa cũng chẳng sao. "Mission impossible" này đang lung lay để biến thành "Mission possible". Tôi suy nghĩ chương trình hành động. Sự mạo hiểm này có thể thành công với điều kiện tất cả phải thi hành đúng theo những điểm trọng yếu như sau:
    - Từ lúc tách rời hợp đoàn đến khi con mồi nằm lên sàn tàu, tất cả phải thực hiện trong thời gian tối đa là hai phút.
    - Con mồi phải nhỏ, vừa đủ để chứa lọt trong túi đi biệt phái.
    - Con mồi phải nằm gần trên đường bay của hợp đoàn.
    - Viên đạn phải đúng chổ để giết con mồi nhanh mà không phải bị chảy máu nhiều.
    Quay đầu lại phía sau ra hiệu Thành xích lại gần, tôi giải thích tất cả ý định cho anh nghe rỏ ràng. Anh chăm chú, gật đầu hiểu rỏ. Sau khi tôi dứt lời, anh không nói một câu, mở túi xách, lôi ra cây súng M-18 ngắn nòng, đen bóng. Trong một cử chỉ thành thạo, anh lấy băng đạn ra đẩy mạnh vào ổ súng lên đạn.
    Tôi bấm intercom nói với anh cơ phi:
    - Nói Th/u Thạch lấy hết đồ trong túi biệt phái ra đi, mình cần cái túi đó...
    Thế là tất cả đã sẳn sàng. Hai cánh cửa được mở rộng ra, gió lộng cuộn vào khoang tàu kêu phần phật. Thành ngồi ra sát mé cửa, tay thủ khẩu súng ngắn nòng, như một tay xa thủ nhà nghề.
    Tiếp tục bay theo sát hợp đoàn. Mọi người mở mắt nhìn ra xuống đồng cỏ xanh bát ngát. Xa xa trên cánh đồng gợn những đồi thấp thoai thoải, vài con mồi phóng chạy. Không bao lâu, tôi nghe:
    - Ê, ê, bên phải hướng một giờ. Thành la lớn . Mọi người chồm lên nhìn ra phía ngoài.
    Một chú nai nhỏ, cuống cuồn lao đầu chạy bên hông con tàu. Không mất một giây, tôi bẻ ngoặc cần lái chúi xuống về hướng con mồi. Trong vài giây ngắn ngủi con tàu là sát bên hông con thú đang phóng nước đại. Thành Râu đưa khẩu súng lên tầm mắt nhắm. Con nai nhỏ bây giờ chỉ còn cách con tàu chừng vài chục feet, tôi thấy rỏ từng đốm lông trắng hai bên lưng bộ lông vàng nâu đậm, miệng nó sủi đầy bọt mép trắng. Đây là một loại hưu đốm, thường thấy ở vùng Khánh Dương, thịt mềm ăn rất ngon.
    - Cạch, cạch..hai tiếng nổ nhỏ từ lòng súng của Thành, con vật đáng thương đang phóng nhanh, trúng đạn ngả quỵ, lăng quay vài vòng rồi nằm yên bất động dưới đám cỏ lau.
    Không mất một giây, tôi kéo con tàu nhổng đầu lên đứng sựng lại, bên cạnh con vật đang nằm bất động. Con tàu lơ lững trên mặt đất vài ba feet, hai anh cơ phi trên tàu nhảy phóc xuống đất cỏ ngập tới lưng, hai người nắm bốn chân con thú như nắm cái chỏng liệng lên sàn tàu. Chiếc trực thăng tức khắc rời khỏi mặt đất vươn mình lên không trung không mất một giây phút quý báu nào.
    "Mission, almost, accomplished", tôi nghĩ thầm trong tiếng nhảy đập hổn loạn của con tim. Nhìn lên trước mặt, trên bầu trời xám xịt thấp lè tè, hợp đoàn bốn chiếc trực thăng đã mất dạng, không một dấu vết. Tôi bấn loạn, đầu óc choáng váng. Trước mặt tôi, những ngọn đồi thoai thoải chập chùng, như đang nhập lại với trần mây thấp.
    Trong luật phi hành, chiếc bay đầu có nhiệm vụ dẩn dắt tất cả hợp đoàn đi đến mục tiêu. Chiếc sau cùng, trong vị thế của tôi, có bổn phận báo cáo với chiếc đầu nếu có gì bất ổn. Tất cả phải bay trong một vị thế và khoảng cách đã được ấn định. Ngoại trừ những trường hợp phải đáp khẩn cấp, tôi không có một lý do nào để tách rời hợp đoàn cả. Trong cơn hoang mang, bối rối tôi cho con tàu tiếp tục bay gần sát mặt đất hướng về căn cứ Pleiku. Đột nhiên trong tầng trong tầng số vang lên tiếng nói của Th/t Vinh:
    - Hợp đoàn theo con sông Phú bổn ghé phi trường Cheo reo lấy thêm xăng nghe. Trời bắt đầu xấu rồi đó...
    Như bắt được vàng, tôi mừng rở. Tôi kéo con tàu lên vận tốc tối đa, chúi mủi hướng về bờ sông, thân tàu rung bần bật như lên cơn sốt, mặt đất phía dưới vùn vụt lùi nhanh về phía sau.Trong vài phút sông Phú bổn hiện lên trước mặt, tôi lài theo hướng bắc, phi trường Cheo reo chỉ còn trong khoảng khắc. Thở dài một hơi định thần, cơn sốt vó đã qua. Bây giờ tôi mới có thì giờ để quay lại nhìn phía sau. Trên con tàu, mọi người ngồi yên tỉnh như không có gì xảy ra, tất cả đã được "thu xếp" đâu vào đó, tôi chăm chú nhìn vào cái túi xách biệt phái màu xám nằm trơ trên sàn tàu, không cần dùng trí tưởng tượng, tôi thấy rỏ như có một con vật gì đang nằm gọn lỏn ở bên trong.
    - Thành, có máu me gì nhiều không? Tôi hỏi
    - Không, tao bắn một viên trúng cổ, có tí máu thôi, chùi sạch rồi.
    Phi trường Phú bổn hiện ra trong tầm mắt, bốn chiếc trực thăng nhỏ tí đang đậu kế nhau đổ xăng, trong cách quạt quay chấp chới. Tôi lượn vòng bay sát vào bải đậu kế bên một chiếc trực thăng, đưa tay vẩy chào anh hoa tiêu bạn, xong ngửa người ra thành ghế thở phào nhẹ nhỏm...
    Buổi chiều hôm đó, trong một căn phòng của biệt đội, một bửa ăn thịnh soạn được bày ra dưới đất trên tấm poncho trải rộng. Xuất xứ của những đĩa thịt "bò" đủ kiểu chiên, xào, nướng được tuyệt đối giủ bí mật. Một số ít anh em hoa tiêu "thân hửu" 215 được mời tham dự, trong đó có sự hiện diện của Th/t biệt đội trưởng Đặng đình Vinh. Trong đám nhậu đặc biệt có một thượng sĩ xạ thủ Phúc, vua mồm mép nhưng vui tánh, biệt danh là "Phúc phèn". Lúc vợ anh vừa sanh ra đứa con đầu lòng, anh hay khoe với mọi người là bắt vợ ngồi ngâm " mình" trong thau nước phèn chua, cho "đồ nghề" săng lại, để bảo trì hạnh phúc gia đình.Từ đó anh chết với cái tên "Phúc phèn". Rượu vô lời ra, mọi người vui vẽ đấu khẩu, trong một giây phút cao hứng, anh Phúc phèn, miệng nhai ngồm ngoàm, tuyên bố một câu rất là "lếu láo":
    - Ai nói đây là thịt bò tôi không tin đâu, tôi thấy ăn như thịt nai vậy đó.
    Như là một người sành ăn, vị Thiếu tá biệt đội trưởng cắt lời "Phúc phèn", trịnh trọng lên tiếng giải thích:
    - Mày biết gì mà nói, nghe tao đây này, thịt nai nhai nó mềm hơn nhiều, nhai lâu là nó tan trong miệng, đây chắc chắn là thịt bò, đừng có cải.
    Tôi im lặng nhìn Thành, dưới bộ râu rậm cắt tỉa gọn gàng, anh ta nhe hàm răng mỉm cười...
    (st)
  5. mirage2310

    mirage2310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2005
    Bài viết:
    2.220
    Đã được thích:
    1
    Mấy thằng giặc lái này sống sướng thật, bẩu sao khi bị đá tung @$$ nhiều thằng a cay chim cú thế !
  6. Excocet

    Excocet Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    4.450
    Đã được thích:
    79
    Kiềm chế bác ui, đang có truyện giải trí cho đỡ nhàm. Coi dù sao cũng hay hơn mấy cuốn sách của PVND
  7. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Đọc chiện giải trí nữa các bác nhé, bi h là "giặc lái khu chùng chục A-Ba-Bãi" thay cho "giặc lái máy bay lên thẳng Nhu-nhắc Gắn-sịp"

    Phi vụ tử thần Dakto
    Thiên Lôi 524
    [​IMG]
    Trong Quân Lực Việt Nam Cọng Hòa, địa danh Dakto nghe quen thuộc hơn là Diên Bình. Đặc biệt chiếc cầu Dakto này nối quốc lộ 14 chạy dài từ Hội An qua Đại Lộc, Thượng Đức, Dakpet, Dak Sut, Dakto, Kontum, Pleiku, Ban Mê Thuộc. Đây là quốc lộ xuyên dãy Trường Sơn vùng cao nguyên.
    Trước năm 1972, những vùng đất ngút ngàn biên giới Dak Pet, Dak Sut, Dakto do phe ta chiếm đóng; Nhưng sau vụ trao trả tù binh giữa Bắc Việt và Hoa Kỳ, rồi Hiệp Định Ba Lê ngưng bắn tại chỗ để điều đình. Chiến dịch cắm cờ tràn ngập khắp quê hương; buộc lòng quân ta phải chỉnh đốn lại thế thủ rút về những cứ điểm chính yếu như Kontum, Pleiku, Ban Mê Thuộc ... Lý do đó mà Dakto lọt vào tay CS.
    Bắc Việt dùng quốc lộ 14 chuyển tiếp liệu từ đường mòn HCM qua tam biên xuống đánh chiếm Kontum, Pleikụ Vì thế chiếc cầu Dakto rất quan trọng, nên VC đã tăng cường mạnh mẽ phòng không trên các đỉnh đồi phía bắc.
    Sau năm 1972, cùng với sự rút lui của quân đi Hoa Kỳ, các phi vụ yểm trợ chiến lược B52 thưa dần cho đến lúc ngưng hẳn, chỉ còn xen kẽ các phi vụ chiến thuật Phantom F4, F105, F100. Chiếc cầu Dakto với đi phòng không CS trấn giử vẫn sừng sửng sau mấy trăm phi vụ Việt-Mỹ, ở đó ít ra Bạn và Ta cũng gãy non mười cánh chim sắt! Lưới phòng không CS sáng như cây Noel từ đất liền lên đến 20 ngàn bộ lúc chúng tôi thi hành phi vụ thả bom ở cao đ do ra đa hướng dẫn ( BOBS = Bombing Operation Beacon System ) bắt đầu qua không phận Kontum. Những phi vụ Bobs thường thường gồm có 12 phi tuần, mỗi phi tuần 4 phi cơ A37 có khi ba phi đoàn Thiên lôi 524, Kim Ngưu 534, Ó Đen 548 bay chung với nhau, có khi ba phi đoàn chia ra làm ba phi vụ riêng biệt với 16 A37 trang bị hai trái bom 500 lbs và bốn trái 250 lbs cho mỗi phi cơ. Cứ mỗi lần 48 chiếc A37 lên trời là mỗi lần 96 trái bom 500 cân Anh cọng với 192 bom 250 cân được ném vào mục tiêụ Ở 25 ngàn bộ chúng tôi bay theo sự hướng dẫn của đài Bobs đặt ở Pleiku.
    Trong chiếc phòng lưu động này ( Trailer ), một dàn máy điện toán đánh tín hiệu lên cho chúng tôi đồng thời phóng những làn sóng đo sức gió từng cao độ khác nhau, họ hướng dẫn chúng tôi đi thẳng vào mục tiêu và count down cho đến khi có tín hiệu bấm bom rời phi cơ. Thành ra khả năng trúng trật mục tiêu ngoài tầm tay của Phi công khu trục. Chúng tôi cũng như Không Lực Hoa Kỳ kể cả Không và Hải Quân đã thả vào mục tiêu từng phi tuần một ba hoặc bốn chiếc nhưng kết quả vì phòng không nặng quá thành ra không huỷ diệt được chiếc câù. Nếu Hải Quân Hoa Kỳ chịu cho ra phi vụ thả bom TV thì chiếc cầu đã bị cắt đứt từ lâu rồi; Đây là lối thả bom tân kỳ nhất của thời bấy giờ, một phi cơ sẽ lock mục tiêu vào chử thập của màn ảnh nhỏ, một chiếc khác bay hợp đoàn bên cạnh sẽ thả bom theo lệnh của chiếc kiạ Chiến thuật này mà cầu Long Biên ở Hà nội đã mất đi mấy nhịp, cũng như những C130 Gunship thuộc Không Lực Hoa Kỳ thì canon 20 ly được bắn từ 20 ngàn bộ theo hệ thống điện toán được trang bị trên tàu, lượm từng chiếc vận tải tiếp liệu trên đường mòn HCM về đêm .
    ***
    Sau khi nhận lệnh từ điện thoại, Thiếu úy Vân trình tôi: _ " Thiếu tá, Phòng Hành Quân Chiến Cuộc thông báo lệnh Đại Tá Không Đoàn Trưởng cho tập họp ba phi đoàn lúc 2 giờ 15 tại phòng họp Không đoàn."
    Nhìn đồng hồ chỉ 2 giờ, chỉ còn 15 phút nữa thôị Tôi nhấc điện thoại thông báo Trung tá Cả hay và gọi về cư xá triệu tập tất cả hoa tiêu 524.
    Đại tá Thảo bước ra khỏi phi cơ, lên chiếc Ford station wagon đang đợi sẳn, ra lệnh cho tài xế trực chỉ Bộ Chỉ Huy Không Đoàn. Lúc Đại tá bước vào phòng họp, Hoa tiêu ba phi đoàn đã đông đủ, sau nghi lễ chào kính, Đại tá cho lệnh anh em ngồị Châm điếu thuốc lá, cánh chim đầu đàn rít mt hơi vừa xong thì Sĩ quan Quân báo cũng đã mở sẵn bản đồ trên giá thuyết trình, Đại tá cầm cây bút mở màu đỏ đánh mt vòng tròn vào địa danh Dakto và nói: " Tôi vừa họp xong ở Pleiku, Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn quyết định bằng mọi giá, chúng ta phải đánh sập cầu chiến lược Diên Bình, theo tin tình báo CS có thể dùng quốc lộ 14 từ tam biên di chuyển đạn dược, lương thực để tấn công Kontum, Pleiku.
    Phòng họp trở nên yên lặng. Cái yên lặng của một buổi xế trưa oi bức khó thở; Thêm vào đó cái gai điạ đầu của Quân Đoàn II vẫn sờ sờ trước mắt. Đây không phải lần đầu, mà cả chục lần được Đại tá KĐT nhắc nhở " Chúng ta phải lượm cho được cái cầu ".
    Nâng ly cà phê đá lên làm một hơi, Phượng Hoàng Nâu (Bí danh của Đại tá Thảo lúc còn ở PĐ514) quay về phía Trung Tá Sử Ngọc Cả:_" Tôi giao phi vụ này cho Phi đoàn 524, đem một phi tuần lên dùng bom nổ low drag phá hủy cầu! "
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 17:47 ngày 02/01/2009
  8. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Sở dĩ Đại tá Thảo giao phi vụ này cho Thiên Lôi vì độc nhất Hoa Tiêu Phi Đoàn 524 đã thực tập chiến lược mining bombs.
    Cuối năm 1972, trong các phi vụ đêm PĐ 524 đã báo cáo những đoàn xe pha sáng choang nối đuôi nhau chạy dài về Ban Mê Thuộc trong rừng già. Một Sỉ quan Hoa Kỳ của DAO ở Sài Gòn được lệnh ra bay đêm với chúng tôi một tuần để quan sát và tường trình, Trung tá Michael đã thấy tận mắt sự di chuyển của CS. Nhu cầu KQVN chỉ đủ để yểm trợ quân bạn, nên một ngày cố gắng thêm một vài ba phi vụ chận đứng xa địch về đêm không đi tới đâu cả và xin các phi vụ Không Lực Hoa Kỳ thì không được trả lời!
    Đầu năm 1973, một chiếc C 130 của KQHK đáp xuống phi trường Phan Rang, bốc Phi Đoàn Trưởng 524 và một toán 10 quân nhân phi đạo vũ khí lên đường đi thẳng Subic Bay ở Phi Luật Tân. Đến đây lớp huấn luyện cho hoa tiêu phương pháp thả bom gài bẩy, và chuyên viên vũ khí phi đạo học cách gắn bom và ngòi nổ điện tử lên cánh phi cơ. Lợi điểm của bom nổ low drag ( sức cản làm bom rơi xuống chậm ) là lúc thả xuống bom sẽ bung ra ba hoặc bốn càng tùy loại, rơi từ từ trước khi chạm mặt đất, cho nên lúc thả, bom sẽ rời cánh phi cơ từ 200 đến 400 feet cách mặt đất; do đó phi công sẽ để trái bom vào mục tiêu một cách chính xác như ý muốn, nếu gắn ngòi nổ thường, lúc bom chạm mặt đất, ngòi nổ khai hỏa và bom sẽ nổ chậm liền từ 0 đến 60 giây đồng hồ sau đó, tùy theo nhu cầu mà điều chỉnh, phi công có đủ thời gian đem phi cơ lên cao hoặc ra xa một cách an toàn mà không bị mảnh bom phá hoại thân tàụ Nếu gắn ngòi nổ điện tử thì bom chỉ nằm im lìm ở một đoạn đường nào đó hay dưới đám lau sậy hoặc trong lùm cỏ hoang cho đến lúc có tiếng động cơ di chuyển hoặc sức nóng của máy xe đến gần vị trí gài bom, ngòi nổ mới hoạt động và bom mới phát nổ. Phi công sẽ dùng bản đồ tỉ lệ 50 ngàn ghi lại tọa độ vị trí bom được đặt xuống để nếu cần sau này cho toán tháo gở đạn dược tùy nghi xử dụng. Mục đích là gài bom dọc theo đường mòn HCM để chận đứng trục tiếp liệu của CS có thể dự trù đánh lớn sau này.
    Tiếc rằng, Phi Đoàn Thiên Lôi 524 sau khi hoàn tất thực tập, bom ồ ạt được chở vào căn cứ Phan Rang, nhưng đợi ngòi nổ điện tử cho dến tháng tư năm 75 vẫn chẳng thấy đâu! Chỉ Ngũ Giác Đài và Tòa Bạch - biết tại sao ?!!!
    Vì có khả năng của bom nổ ở cao độ thấp chính xác, nên Đại Tá Thảo giao phi vụ đánh sập cầu Diên Bình cho Thiên Lôi 524.
    Buổi họp Không Đoàn chấm dứt, trở về Phòng Hành Quân Phi Đoàn, Trung tá Cả tuyên bố sẽ đích thân đi phi vụ nàỵ Thiếu tá Ninh phát biểu: _ " Để đó cho tôi, tôi phụ trách huấn luyện chuyên môn nên có điều kiện ném bom chính xác hơn. "
    Thiếu tá Nhị, an phi, cũng nhảy vào dành lấy phi vụ tử thần với lý do: _ " Tôi đi và sẽ trở về an toàn hơn ai cả."
    Trong Không Lực Việt Nam Cọng Hoà, những phi đoàn chiến đấu, mặc dù cấp bậc trên dưới khác nhau, nhưng cùng vào sinh ra tử, sát cánh bên nhau lúc hiểm nghèo nên lúc nào cũng coi nhau như anh em ruột thịt. Có một dạo, PĐ 524 lúc còn ở Nha Trang bị " sao quả tạ " đè, một tuần chúng tôi mất đến năm anh em, Ông Hoàng Dự gãy cánh ở Lệ Thanh gần Đức Cơ trong phi vụ close air support yểm trợ Dù; Lưu Thanh Điền mất tích trong mây mù gió lạnh lo giải vây quận lỵ Vạn Giả- Ninh Hòa; Tài chém nổi danh bay hợp đoàn táo bạo, khiếp đảm đã hy sinh ở ngọn đồi Dak Sut; Đỗ Hửu Toàn theo phi cơ tan từng mảnh vụn trên đèo Mang Yang trong lúc yểm trợ Sư Đoàn 23 hành quân; Nguyễn Huy Bổng xà sát xuống hậu cứ địch bằng một loạt napalm cháy ngập trời đã theo vào lòng đất mẹ đỉnh Chu Prong gần tiền đồn Pleimẹ Đại Tá Đặng Duy Lạc, bấy giờ là Đại Úy Phi Đoàn Trưởng phải ground tất cả Hoa Tiêu một buổi chiều và nhắc nhở chúng tôi: _ " Các anh phải luôn đề cao cảnh giác, nếu không cứ cái đà này thì cuối tháng tới phiên tôi đền nợ nước! "
    Ông ta vì quá xúc động mà nói vậy chứ trong thâm tâm chúng tôi đã hiểu khi chọn nghiệp bay khu trục, ai ai cũng ngấm ngầm hiểu rằng, rồi có ngày sớm muộn ta cũng phải ra đị Sự chấp nhận mặc nhiên đó đã tạo nên kiếp sống khác lạ của chúng tôi nhất là sau những phi vụ hiểm nghèo còn trở về lăn bánh trên phi đạọ Cho nên khi có một phi vụ khó khăn nào đó, chúng tôi thường tranh nhau để được vinh dự thi hành, ai cũng có một lần ra đi, nhưng ra đi một hành trình đặc biệt vẫn hơn.
    Trong lửa đạn đã trui luyện nhiều kinh nghiệm, chúng tôi thường phối hợp oanh kích bom tứ hướng, lối bỏ bom này tạo một thế liên hoàn vừa cover cho nhau vừa làm cho địch quân hoang mang không biết đường nào phi cơ nhào xuống dội bom; chỉ có một điều là luôn luôn nhìn nhau và tránh nhau không thì dể đụng nhaụ Để tránh hỏa tiển tầm nhiệt SA7, lúc kéo lên sau khi thả bom, chúng tôi sẽ ghẹo gắt trái hoặc phải trên 90 độ nghiêng thì hỏa tiển không theo kịp. với những phương pháp này số thiệt hại phi cơ và hoa tiêu giảm xuống rất nhiềụ
    *****
  9. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu cầu mọi người yên lặng và lên tiếng: _ "
    Đây là một phi vụ hành quân, tôi là Trưởng phòng Hành Quân, tôi sẽ cắt cử Hoa tiêu chịu trách nhiệm phi vụ này."
    Đại tá Thảo gật đầu đồng ý. Và dĩ nhiên phi vụ sẽ do tôi baỵ Đến đây Thế, Phấn, Tòng, Long, Sơn, Ánh, Bạch, Thọ... tất cả những sĩ quan trẻ nhao nhao dành đi số hai và ba của tôị Để mọi người yên chí, tôi cám ơn sự góp tay của anh em và hứa sẽ sắp đặt rồi cho biết sau.
    Ở đơn vị chiến đấu mới biết khí thế của các chiến hữu vào sinh ra tử, dù có đi đến chổ chết, vẫn tranh dành nhau lấy cho được phần mình.
    Đại tá KĐT mỉm cười sau khi hít một hơi dài Marlboro và nói: _ " Tôi tin tưởng chuyến này anh sẽ hoàn tất phi vụ mỹ mãn. "
    _ " Với một điều kiện. " Tôi đáp lại.
    Phượng Hoàng Nâu: " Anh cần gì ? "
    _" Tôi xin được tự do thi hành phi vụ này theo TOT ( Time on target ) và điểm xuất phát do tôi ấn định trong vòng 72 giờ. "
    _" Anh cứ tự nhiên, mười ngày cũng được, miễn chiếc cầu phải được phá hủy. "
    Tôi tuyên bố buổi họp chấm dứt. Các phi công trẻ vây quanh tôi để biết ai được hân hạnh tháp tùng. Tôi nhìn anh em và trấn an rằng tôi phải về Sài Gòn hôm nay một ngàỵ Chiều mai trở ra, tôi sẽ cắt cử ai cùng bay phi vụ này.
    Trung tá Cả và tôi bước chậm rãi đưa Đại tá Thảo ra xẹ Băng qua cột cờ sừng sửng đứng giữa sân ba phi đoàn. Vị KĐT dừng lại, giờ chỉ còn ba chúng tôị Người lên tiếng: " Không còn ai ở đây, ít nhất anh cũng cho tôi biết kế hoạch của anh chứ?" Tôi trình bày vắn tắt: " Bây giờ là 4 giờ chiều, tôi về cư xá lấy vài vật dụng cần thiết trong lúc đợi vũ khí phi đạo trang bị bom, xong tôi bay ra Phù Cát ngaỵ Tôi quyết định phi vụ này chỉ đi một phi cơ, TOT sẽ là 5 giờ sáng sớm maị Nhờ Trung tá Cả đem một phi tuần đợi trên không phận Pleiku trong trường hợp nếu tôi phải nhảy dù. Tôi sẽ bay thấp trên ngọn cây, vào mục tiêu từ phía đông, sẽ thả lần lượt 6 trái bom, xong đi thẳng về Ben Het, rồi quẹo trái đi về hướng nam, qua địa phận Cam bốt tôi sẽ trực chỉ hướng đông về đáp ở Pleikụ Nếu bắt buộc nhảy dù, tôi cố gắng nhảy xuống bắc Kontum và Trung tá Cả sẽ báo ASOCII điều động trực thăng túc trực lên bốc về. "
    Trong nghề bay lâu năm, Đại tá Thảo và Trung tá Cả hiểu rất rõ yếu tố bất ngờ và phi vụ độc nhất một phi cơ; nếu có 2, 3, 4 wingmen chỉ làm tôi thêm bận bịụ Chỉ cần mt trái bom trúng mục tiêu là đủ, đem hai ba người nữa còn nguy hiểm bi phần. Đại tá Thảo gật đầu đồng ý, đưa tay xiết chặt tay tôi và nói: " Chúc chúng ta thành công. "
    Trung tá Cả lái xe đưa tôi về cư xá. Anh bắt tay tôi và nói: " Sẽ gặp nhau trên bầu trời tam biên sáng sớm mai, tôi sẽ đãi bạn chầu bánh cuốn nóng vùng đất đỏ. "
    *****
    Từ phi cơ nhìn xuống, con sông Tuy Hoà, hiền hậu chảy, thành phố Qui Nhơn mập mờ dưới áng mây chiều sương phủ từ biển vàọ Những giọt nước mưa chạy lăn tăng dài trên windshield đẹp như những sợi tóc óng mướt của những người con gái thùy mị mà tôi đã gặp. Bên cánh trái đã là Bình Định, nơi một thời oanh liệt của anh em Tây Sơn.
    Đưa tay đổi tầng số UHF, tôi gọi đài Phù Cát xin chỉ thị đáp. Chiều hoàng hôn yên tỉnh, phía tây mặt trời lặn để lại một màu óng đỏ, tôi nghỉ đến phương hướng đó đang un đúc ngấm ngầm một cơn nóng hơn cả hỏa diệm sơn rồi đây sẽ bung ra nổ tung khắp mọi hướng.
    Bánh phi cơ chạm nhẹ mặt phi đạo, tôi không đạp thắng, chạy đến cuối đường bay và quẹo trái vào bãi đậu của biệt đị Bước xuống, kiểm soát lại sáu trái bom trên cánh, Trung sĩ Đông hỏi tôi: " Số hai đâu Thiếu tá?". Tôi đáp: " Số ba dẫn hai về Phan Rang rồị Phi vụ air cover nên không dùng đến bom đạn. Tôi xuống để thăm biệt đi mai mới về. Những năm 72 trở đi, vì tiếp liệu gặp khó khăn nên chúng tôi phải tiết kiệm bom đạn, xăng nhớt. Hể phi vụ không thi hành được phải đem bom về đáp, cho nên không ai buồn thắc mắc, để ý gì cả. Hạ sĩ Tấn, vũ khí phi đạo chạy xe nâng bom đến sau, nhìn thấy ngòi nổ đã có giải đỏ pin an toàn nên quay đầu lại chạy đến các phi cơ khác lo trang bị.
    [​IMG]
    Tôi bước về phía nhà vòm nơi nơi anh em biệt phái ở. Thấy tôi đẩy cửa bước vào, mọi người bỏ bài xuống, đứng dậy chàọ Không để họ hỏi, tôi nói ghé thăm anh em ăn ở ra saọ Cả bọn cười ồ lên, may Thiếu tá ra đây, không tối nay phải ăn cơm "tây" cầm quá. Tôi nhấc bộ bài lên xóc mấy lần và đưa cho Đại úy Anh cúp, xong để xuống, " anh em tiếp tục đi ". Tôi đặt ké Sơn hai ghim, nhìn tay nó run run nặng lên ba cây xì sau đôi chín. Anh chung tiền, tôi vớ bốn ghim và nói: "Thôi dẹp đị Tôi bao anh em ăn cơm tây tối naỵ" Anh nói : " Steak, không được ăn cơm tây cầm Thiếu tá nhé ! " Tôi vỗ vào túi áo bay bên trái, yên chí đị Xe chở cả bọn đi về phía Câu Lạc Bộ sĩ quan.
    Ngồi xuống đã thấy 6 chai bia lạnh trên chiếc khay do cô chạy bàn mang đến. Đại uý Anh cầm một chai mời tôi: " Thiếu tá, hôm nay phá lệ đị " Tôi nói : " Anh biết tôi quá mà, uống bia không được nhưng coke tới đâu thì tớị " Những ngày biệt phái Pleiku, Biên Hòa, Sài Gòn, Bình Thủy, những đêm ăn nhậu ở Phan Rang, hễ Đại Uý Anh mt bia thì tôi mt coke và có đêm tôi tiêu thụ một thùng chẵn 24 lon. Anh em biết ý nên không ép nữa và gọi cho tôi một chai coca lạnh.
    Sau bữa ăn tối chúng tôi về đến biệt đi 9 giờ 45. Tôi nói đi ngủ sớm để sáng mai còn về Phan Rang.
    Hai giờ khuya chuông điện thoại reo, Đại Uý Anh cầm lên nghe và nói: " Thiếu tá, Đại Tá Thảo muốn nói chuyện. " Xong anh trao điện thoại cho tôi.
    _ " Cậu biết không, suốt đêm tôi ngủ không được. Tôi cảm thấy để cậu đế đó một mình mà không yên lòng. Phòng không quá nặng, nên trong vòng 30 phút nữa, tôi sẽ cho 40 phi cơ lên bay BOBS đánh bớt phòng không cho cậu."
    Tôi trả lời:
    _ " Không được Đại tá. Nếu làm vậy sẽ mất yếu tố bất ngờ đị "
    _ " Cậu yên chí đì. Mình vẫn làm như vậy cả tháng rồi, chúng nó không nghỉ tới yếu tố của cậu đâụ Tôi vẫn tôn trong TOT của cậu. "
    Tôi nói :
    _ " Vậy để tôi vào trước nhé ". Đây là lệnh, anh phải thi hành, TOT như đã dự định." Rồi Đại tá Thảo gác máỵ Tôi nhìn đồng hồ 2giờ 15. Đi vào phòng tám đánh răng, rữa mặt thì Đại úy Anh đang chải đầu, nhìn tôi và nói:
    _ " Mục tiêu nào vậy Anh Tư? ".
    _ " Cầu Dakto " .
    _ " Thiếu tá cho tôi theo với. "
    Tôi nói :
    _ " Chỉ có một phi cơ trang bị low drag bom vả lại trách nhiệm của anh là chỉ huy biệt đi kia mà. "
    Hắn theo tôi ra phi cơ. Trời về khuya hơi lành lạnh, những vì sao lấp lánh sau lớp mây mỏng rất diễm ảọ Mấy anh em trực phi đạo thấy tôi ra, đứng dậy cùng đi về phái phi cơ. Đông lên tiếng:
    _ " Dậy sớm thế Thiếu tá ? "
    _ " Ngủ không được. Định đi sớm về sớm."
    Tiền phi xong vẫn chưa đến 3 giờ. Tôi nói với Đông tôi muốn lên phi cơ ngồi nghe nhạc.
    Nhấc chiếc dù lưng để trên cánh phi cơ, kiểm soát lại lần cuối, xong mang vào sau khi xiết chặt chẽ các dây vai và bắp đùi, tôi nhún thử vài lần rồi bước vào ghế tráị Sau khi buc shoulder harness và seat belt, đi nón bay, turn on tầng số 4 UHF đợi chờ. Tôi cho Đông biết sẽ mở máy 4 giờ 15, Anh đưa ngón tay lên ra hiệu OK.
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 17:53 ngày 02/01/2009
  10. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Ba giờ 15, trên tầng số vẫn im lìm. Giây phút đợi chờ này làm tôi nôn naọ Sờ túi áo bay dưới chân phải còn ba miếng chewing gum. Tôi lột hết ra, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Vị ngọt lẫn lộn đăng đắng làm cho tôi thấy dễ chịu hơn. Nhìn những hàng đèn xanh dọc theo taxi way chạy thẳng tắp song song với hàng đèn trắng phi đạo đến cuối đường bay.
    Đt nhiên tôi nghe tiếng sột soạt trên tầng số và tiếp đó là tiếng báo cáo của phi tuần cuối vào vị trí hợp đoàn. Trung tá Thi, Kim Ngưu 11 cho lệnh các phi tuần đổi qua tầng số 237.5. Sau khi điểm danh, Kim Ngưu 11 liên lạc với đài BOBS và báo cáo tổng số 39 phi cơ mang 78 trái 500lbs, 156 trái 250lbs GP, cao độ 25 ngàn bộ.
    Đài BOBS yêu cầu Kim Ngưu 11 identify on- Standby hai lần và trả lờị Đã nhận ra vị trí, 38 phi cơ theo Kim Ngưu 11, sau ba lần đổi hướng, tất cả đã nằm trên không phận Pleiku hướng 352 độ.
    Đài BOBS cho biết 10 phút nửa sẽ thả bom, năm phút sau, 10 phi tuần sắp sửa vào narrow band thì mất tín hiệu " đích đà, đà đích ". Kim Ngưu 11 gọi BOBS liên hồi nhưng không thấy trả lờị
    Mt lúc sau, BOBS cho biết hệ thống điện toán malfunctions. Lúc 39 phi cơ trên Kontum thì đã thấy ánh đạn chói lòa cả góc trời tam biên, đội phòng không Dakto đã nhìn thấy trên màn ảnh radar ( ? ) một hợp đoàn hùng hậu đang tiến về phía Bắc và bắt đầu cho lệnh nhả đạn mà không cần biết phi cơ đã đến hay chưạ Kim Ngưu 11 ra lệnh cho tát cả phi cơ turn off signal lights.
    _ " Thiên Lôi Tím, đây Phượng Hoàng Nâu. "
    Tôi trả lời; " Thiên Lôi Tím năm trên năm " .
    _ " Stand by, TOT thay đổị "
    _ " Thiên Lôi Tím, roger. "
    Xong Đại tá Thảo ra lệnh các phi tuần lần lượt vào 20 ngàn bộ, oanh kích tự do Dakto, mỗi phi cơ chỉ làm một pass mà thôi.
    [​IMG]
    Các phi tuần theo thứ tự vào, ra, phòng không càng lúc càng dử dộị Phi tuần cuối Ó Đen 41 ra lệnh cho 42, 43, 44 xuống cao độ 5 ngàn bộ trên đỉnh Charlie phía nam Dakto trong vị thế chiến đấụ Tôi nghe giọng nói nhừa nhựa trầm tỉnh quá quen thuc, đích thị Ó Đen 41 do Thiếu tá Nguyễn Vỉnh Xương dẫn.
    _ " Hai, ba, bốn roll in tứ hướng, đánh 6 passes, keep it clear khi kéo lên. "
    Tôi nghe đến đây mà lạnh xương sống. Vì cao độ bốn, năm ngàn bộ là lý tưởng nhất cho phi cơ A37 dội bom nhưng ngược lại cũng là ngon lành nhất cho các tay xạ thủ phòng không, mục tiêu trong tầm tay!
    _ " One in hot "
    _ " Two in hot "
    _ " Three in hot "
    _ " Ba giử cao đ ghẹo gắt, SA7 theo đó ! "
    _ " Four in hot "
    _ " SA7, SA7 bắn theo ba đó. Hình như trúng cầu rồị " FAC từ Kontum gọị Khói mù mịt Phi Yến không thấy rõ đã dứt điểm chưạ "
    _ " Ó Đen 41 đây hai gọi."
    _ " Nghe năm, gì đó hai? "
    _ " Hình như phi cơ tôi bị trúng đạn. "
    _ " Ba cũng vậy."
    _ " Kiểm soát instrument và phi cơ, nếu không có gì cứ tiếp tục. Phải bắn hay lắm mới không trúng, Một cũng bị mấy tiếng lộp bộp bên cánh trái. "
    _ " One in hot ".
    _ " Đánh vào đám khóị " FAC yêu cầu.
    _ " Ó đen 41, đây Phượng Hoàng Nâu ". Không nghe 41 trả lời, vô tuyến có vấn đề? Không, tôi vẫn nghe Xương liên lạc tốt vối 2, ba, bốn kia mà!
    _ " Get out, Ó đen 41, tất cả ngưng đánh, ra ngoàị Lệnh Phượng Hoàng Nâu."
    _ " Hai, ba, bốn last pass. " Xương dẫn phi tuần thả hết bom còn lại.
    _ " Một đây ba. "
    _ " Nghe năm. "
    _ " Ba đứng máy phảị "
    _ " Ba lấy hướng nam về Pleiku, 41 theo anh."
    _ " 42, 44 đây, 41 gọị 42 dẫn 44 tách hợp đoàn về Pleiku đáp. Một theo ba emergencỵ " Xương bám sát Minh lạn dưới bụng 43 quan sát xong, cắt một máy rồi nằm bên cánh phải đưa ngón tay cái lên ra hiệu cho Minh phi cơ OK.
    _ " Ó đen 41 Phi Yến gọị "
    _ " Phi Yến, 41 nghe năm. "
    _ " Khá lắm, cầu sập rồi, hay lắm chúc mừng bạn! "
    _ " Ó đen 41, Phượng Hoàng Nâu."
    _ " Nghe năm Phượng Hoàng Nâu. "
    _ " Tôi đã báo cáo đài Pleiku, anh sửa soạn đưa số ba xuống đáp emergency . "
    _ " 41 nghe năm trên năm. "
    _ " Thiên Lôi Tím, Phượng Hoàng nâụ "
    _ " Thiên lôi Tím nghe năm."
    _ " Cancel phi vụ, standby tại biệt đi."
    _ " Thiên lôi Tím nhận lệnh. "
    Tôi mở dây an toàn và dù, nhảy xuống parking. Trời bắt đầu tờ mờ sáng. Đông trao tôi ly cà phê nóng hổị
    _ " Uống tạm Thiếu tá. Chưa có phi vụ hả? "
    Tôi mỉm cười và nói vào trong biệt đi chờ. Mở cửa nhè nhẹ sợ anh em thức dậỵ Tôi ngã mình xuống chiếc nệm trống. Nhìn lên trần nhà vòm tối om như mực. Chiếc máy lạnh chạy rè rè đều đặng dỗ giấc ngũ. Tôi thiếp đi một lúc cho đến khi chuông điện thoại reọ Tôi ngồi dậy, Đại úy Anh đưa ống nói: " Đại tá Thảo đầu dây ". Tôi cầm lấy đặt lên tai và trả lời: " Thiên Lôi Tím nghe."
    _ " Anh cho lệnh vũ khí phi đạo xuống bom và liên lạc Đại úy Lâm Tùng Nguyên, Trưởng phòng Quân Báo Phù Cát, đưa anh ta lên chụp hình cầu Daktọ Xong đáp Pleiku gặp tôi, càng sớm càng tốt."
    Tôi trả lời nghe rõ và nhận lệnh. Cúp máy và gọi Nguyên, bên kia đầu dây hắn có vẻ bối rối khi nói với tôi:
    _ " Ê, bạn tính thế nàọ Tôi chưa bao giờ ngồi trên phản lực cơ chiến đấu chụp hình cả. Liệu có được không? "
    Nguyên là bạn học cũ của tôi và Cả từ dạo còn ở Huế những năm cuối thập niên năm mươị Gia đình anh ta di cư từ bắc vào nam và có Photo Studio thẩm mỹ nổi tiếng ở phố Gia Long. Sau này vào Không Quân đổi về KĐ 62 CT chúng tôi mới gặp nhau lại .
    _ " Bạn yên chi đi, chúng ta sẽ thực hiện được. Tôi sẽ gặp bạn ở parking biệt đội A37 trong vòng 10 phút OK ?
    Sau năm 72, chúng ta đánh giặc thiếu thốn đủ thứ chứ trước đó muốn có hình cầu Diên Bình chỉ cần nhấc điện thoại hotline gọi Ban Không Ảnh Mỹ thì U2 trăm ngàn bộ trên không phận Việt Nam sẽ dùng kỹ thuật hồng ngoại tuyến chuyển về trong vòng năm mười phút. Vừa an toàn, vừa rõ ràng, vừa nhanh nhẹn. Nhưng nay thì di bom cũng A37, chở VIP cũng A37, thay thế B52 cũng A37... Dĩ nhiên nguy hiểm cũng tăng lên bội phần.
    Lúc Nguyên ra đến phi cơ thì sáu trái bom kềnh càng đã được phi đạo vũ khí chuyển về ụ. Tôi đã có sẵn một chiếc dù lưng và nón bay cho Nguyên, giúp anh mang vào, ngồi trên ghế phải phi cơ và chỉ dẫn cách thức rút pin an toàn, bấm ghế ngồi để hỏa tiển bắn ra khỏi phi cơ; cách thức giật khóa D nếu xuống thấp rồi mà dù không tự động mở.
    Nguyên có vẻ không thoải mái cho lắm. Chiếc nón bay dự phòng anh đi lên thật vừa vặn. Tôi chỉ cách xử dụng intercom mỗi lần muốn nói chuyện với tôi và trước khi mở máy, tôi cho Nguyên biết, tôi sẽ bay thật thấp từ đông sang tây; lúc nào tôi nghiêng cánh thì anh ráng bấm máy càng nhiều càng tốt và tôi sẽ không trở lại nếu anh chụp không được!
    Trời Phù Cát sáng sớm thật yên tỉnh. Chiếc phi cơ không mang bom đạn lướt nhẹ nhàng 1/5 phi đạo, 67 knots tôi khẻ kéo cần lái, phi cơ trườn lên thật caọ Tôi lấy hướng bắc bay dọc theo bờ biển, đến Tam Quan tôi từ từ xuống thấp bay trên quốc lộ 1. Trên đầu Đức Phổ tôi đổi 90 độ, lấy hướng 270, qua Ba Tơ rồi Chương Sơn, Chương Nghĩa bên cánh trái, rồi Mang Buk bên cánh mặt, tôi bấm máy nói Nguyên sẵn sàng, tôi sẽ count down trong vòng năm phút. Những cụm khói rãi rác quanh Dakto còn lại do những trái bom của ba phi đoàn ở Phan Rang thả xuống từ khuyạ Tôi chỉ cho Nguyên target trước mặt. Nguyên ôm chặt chiếc máy 70 ly trên gương mặt anh mồ hôi lấm tấm . Tôi bấm intercom nói để anh lấy lại bình tỉnh. Bây giờ địch quân lo thu dọn và chữa cháy, chúng ta vào thình lình, họ không cách nào trở tay kịp.
    Nguyên gật đầụ Tôi nói tiếp: " Sẵn sàng nhé ". Nguyên đưa máy hình dí sát canopy bên phải ngắm . Tôi lạng qua trái rồi phải để đường bay phi cơ nằm hẳn phía nam của chiếc cầụ " Nguyên ready! Năm--bốn--ba--hai--một-bấm ", đồng thời tôi nghiêng cánh mặt. Chiếc cầu gãy làm đôi chênh vênh trước mặt. Những người lính nón cối, tai bèo chạy tán loạn; có lẽ họ tưởng rằng phi cơ đến di bom nữa chăng nên tìm chổ núp hoặc trở về vị trí cao xạ phòng không?
    Lúc kéo phi cơ lên cao độ thì tôi đã thấy Ban Het. Liếc nhìn cánh trái và phải rồi các đồng hồ phi cụ không có triệu chứng khác lạ, tôi biết đã an toàn. Tôi quẹo trái lấy hướng nam qua biên giới Miên-Làọ Bấm máy hỏi Nguyên:" Được mấy poses bạn? ". Nguyên một tay giử ngực, một tay đưa lên năm ngón; anh ta có vẻ mệt. Tôi vổ vai anh và nói: " Mười phút nữa đáp Pleiku, bạn relax một chút đị" Nguyên dựa ưỡn lưng vào thành ghế, chiếc máy hình tòng teng dưới ngực. Tôi nghỉ hy vọng được một cái hình tốt!
    _ " Thiên Lôi Tím, đây Thiên Lôi Một gọi. "
    _ " Nghe năm." . Tôi trả lời.
    _ " Đức Cơ bên cánh trái, Thiên Lôi Tím định đi Sài Gòn ? "
    Tôi nhìn bên cánh mặt, Sử Ngọc Cả, Trung tá Phi Đoàn Trưởng cùng chiếc số 2 đang bám sát tôi lúc nào không haỵ Tôi quẹo trái lấy hướng 80 độ trực chỉ Pleiku và bấm máy nói:
    _ " Đi Pleiku chứ, mải nghỉ đến mấy cái hình mà quên cả đường về, lạc thế nào được; núi Hàm Rồng cây cỏ xanh tươi như thế mà quên sao được."
    Tôi gọi Thiên Lôi 1 qua tầng số tour Pleiku và sau khi check vô tuyến 2, 3; Tôi xin chỉ thị đáp.
    Lúc taxi vào bến đậu, đã thấy chiếc pick-up màu xanh đang đợi, Trung tá Khôi, Phi Đoàn Trưởng phi đoàn Ó Đen 548 bước xuống xe, đưa ngón tay cái lên như có ý hỏi chụp hình OK? Tôi nhảy ra phi cơ và nhờ Phước, Trưởng phi đạo lên giúp Nguyên tháo dù nón và không quên dặn Phước check lại safety pin ghế mặt.
    Khôi lái xe đưa chúng tôi về thẳng Phòng Không Ảnh và lấy cuốn phim đưa ban Processing: Sau khi gọi điện thoại cho Đại Tá Thảo, Khôi nói:
    _ " Lên xe, tôi khao các bạn ăn sáng. "
    Trung tá Cả đề nghị đi phố ăn bánh cuốn. Thì ra anh đang bán cái cho Trung tá Khôi, chiều hôm qua anh hứa bao tôi ăn sáng nay.
    Tôi cười và nói với Nguyên:
    _ " Ở đây mà có dĩa bánh cuốn nóng hổi với một ly trà bốc khói buổi sáng sớm không gì bắng." Bây giờ Nguyên đã tỉnh hẳn lại và mỉm cười trả lời:
    _ " Bạn nhớ hồi còn ở Huế không? Những sáng sớm mùa đông rét lạnh như PLeiku mà có một tô bún bò cay thật là tuyệt cú mèo! "
    Ăn xong, chúng tôi về phòng Hành Quân Pleikụ Tát cả lực lượng chiến đấu căn cứ Phan Rang đang tụ họp ở đó, mặt mày mọi người thật rạng rỡ. Tôi bước vào , Đại tá Thảo đưa tay bắt:
    _ " Chúc mừng cậu, hình đẹp và rõ lắm. "
    Tôi quay qua nhìn Lâm Tùng Nguyên thì bắt gặp Lý đứng nghiêm đưa tay chào:
    _ " Xin lỗi Sư phụ, Ó Đen mượn đở chiếc cầu mà không nói trước! "
    Tôi vỗ vai anh và trả lời:
    _ " Các bạn chơi đẹp thiệt, nhưng đừng quá trớn đấy nhé, có ngày Đại Tá KĐT bắt sign trọng cấm đấy! "
    Xương hiểu ý tôi muốn nói radio problem sáng naỵ Anh giả vờ hư vô tuyến không nghe Phượng Hoàng gọi, nên tiếp tục hăng say vào mục ở điều kiện không an toàn cho lắm. Nói cho cùng không đột nhập hang cọp làm sao bắt được cọp ?
    Bộ Tư Lệnh vùng II Chiến Thuật hứa trao tặng ba trăm ngàn tưởng thưởng khao quân. Đại Tá Thảo cám ơn sự ưu ái của Quân Đoàn và trình bày sự thành công của chúng ta hôm nay là do tất cả quân nhân Không Quân trực tiếp hoặc gián tiếp góp phần nhưng phi tuần được tuyên dương nhất là Ó Đen 41 . Lúc nào nhận được tiền thưởng tôi sẽ chia đều cho ba phi đoàn và anh em phi đạo vũ khí, tổ chức dạ tiệc BBQ, dĩ nhiên khách mời có mặt của phi hành đoàn Phi Yến và Đại Úy Lâm, Trưởng phòng Quân Báo Phù Cát.
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 17:29 ngày 02/01/2009

Chia sẻ trang này