1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không lực trong CTVN

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi vaxiliep, 29/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Excocet

    Excocet Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    4.450
    Đã được thích:
    79
    [​IMG]
    Dễ hiểu vì sao phi công Mỹ nhát thế.
    Trong CTVN, 2202 phi công trực thăng Mỹ về với Chúa. Trong đó riêng UH đã là 1074
    [​IMG]
  2. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    hehehe.... HU là tên khi chào đời từ hãng BELL, với tên cúng cơm của ẻm là HUEY thể loại UTILITY gì đó (đại khái đa dụng) = HU . Giống tiếng trẻ sơ sinh khóc huhuhu khi mới chào đời vậy
    Sau khi được Bộ Quốc Phòng Mẽo kiu đăng lính... "ừ" thì vào lính thế là có callsign Ừ = UH. Theo nguyên tắc quân đội, ẻm chỉ được thống nhất gọi theo số quân-callsign ... nên thành UH -1(với các đời cải tiến B,C,D). UH= Utility Helicopter.
    Lấy VD từ loại khu trục cũng vậy, chiếc AD-6 là tên cúng cơm của Skyraider. A=Attack D=Douglas (tên hãng sx). Sau này bị bắt lính thành A-1H, A=Attack H=Heavy(?).
    Đó là lý do HU hay UH đều đúng. Một tên khai sinh một tên dùng trong quân đội.
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 19:31 ngày 24/02/2009
  3. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Voi Thần lại tiếp tục lên đường, từng chiếc thay phiên vào, ra cho tới người lính cuối cùng bất chấp áp lực của địch. Chúng tôi đã thể hiện đúng tinh thần huynh đệ chi binh. Trên đường về Pleiku tôi nghe tiếng Đại tá Lịch sảng khoái trên tần số khen tặng hoa tiêu VN...
    Chuồn chuồn nối đuôi nhau xuôi Nam trở về Pleiku, lấy thêm nhiên liệu, một ngày gian nguy và căng thẳng.

    -Pea****! Pea****! Đây Thần Tượng.
    Pea**** nghe Thần Tượng.
    -Chúng tôi 9 chiếc trực thăng cất cánh từ Pleiku về Nha Trang, bạn cho biết tác xạ pháo binh quanh vùng ?
    -Thần Tượng! Đây Pea****.
    -Nghe bạn- Nói đi.
    -Lệnh Tư lệnh quân đoàn II, các bạn sẽ ở lại Pleiku đêm nay, Liên đoàn 72 Chiến thuật sẽ lo cho các bạn chổ ngủ. Nghe rõ trả lời.
    -Thần Tượng nghe 5/5.

    Tầu chỉ huy quay ngược vào bãi đậu, chúng tôi nối theo đuôi. Quay sang Vĩnh tôi hỏi:
    -Tối nay có mục gì không ?
    -Không biết. Chắc chắn phải ra phố kiếm gì ăn.
    -Tôi cũng vậy, nhưng phải ghé tụi bạn lâu quá chưa gặp.

    Pleiku, một thành phố đang lên, phố xá nhộn nhịp khác thường. Quả thực vậy, nơi nào có quân Mỹ trú đóng là bộ mặt hoàn tòan thay đổi. Bên cạnh sự sầm uất có pha lẫn sự băng hoại.
    Lâu lắm hôm nay mơi gặp lại lũ bạn, chuyện nổ như pháo. Lang thang đầu đường cuối phố, chúng tôi ghé xóm chị em ta. Tôi ngần ngừ, làm sao có cái hứng lãng du nơi tỉnh lẻ này. Tôi thoái thác viện cớ chưa được tắm, cát bụi Dakto con bán đầy, hơn thế nữa, mặc đồ bay mà ghé động hoa vàng chẳng ra một thể thống gì cả.
    Tôi lên mặt:
    -Các cậu quan cách gì chả có tác phong.
    Một thằng trong nhóm hét lên:
    -Ấy chết! Ấy chết! Đụng chọc giận cậu. Cậu phải thông cảm cho chúng em, ở đây tỉnh lẻ, ăn chơi giải muộn đời. Đời lính sống nay chết mai, tính cho xong kẻo làm ma không biết đàn bà khó mà siêu thoát.
    Tôi cười:
    -Mày đã khá hơn nhiều, tao phải khen cho thành phố này, chỉ vài tháng mày đã lột xác. Tôi hỏi xỏ lá:
    -Vậy chú đi chơi bời cuối tuần có xưng tội không ?
    Nó cười hì hì:
    -Mình đi lén mà.
    Cả bọn ôm bụng cười. Tôi đề nghị:
    -Chúng mình ghé quán cà phê uống cho bớt lạnh.
    Nó nhìn tôi xỏ lại:
    -Cậu mặc đồ bay vào uống cà phê , trông chả giống ai.
    -Không lẽ tao cởi truồng, có độc một bộ, ông tướng bắt ở lại, ông tướng chưa cho quần thay, mấy chú khó tính quá. Vậy chúng mình về.
    Ba, bốn chiếc Honda nói đuôi nhau trở về căn cứ, về đêm Pleiku lành lạnh thấm vào da thịt như gió bấc ở miền Bắc. Tô ép mình sau lưng thằng bạn để tránh phần nào cơn gió. Cũng may thằng bạn cùng phòng, với lại hôm nay đi phép tôi sẽ ngủ lại với nó. Càng về khuya chúng tôi càng nhiều mục để nói. Chúng hỏi tôi:
    -Buồn ngủ chưa?
    -Chưa!
    -Nhớ em hở ?
    -Em nào ?
    -Em nào ở Nha Trang ấy!
    -Ờ, nhớ lắm, em đang chờ, có lẽ giờ này em đang nằm lây lất.
    Tụi nó hau háu nhìn tôi:
    -Em tên gì?
    -Kim Dung!
    -Tên nghe cũng được. Quen lâu chưa?
    -Ra Nha Trang gặp lại. Tối ngày em quanh quẩn bên tao, nhiều khi thức trắng đêm cùng em tâm sự.
    -Tình nhỉ?
    Nó nằm xuống cười điểu cáng:
    -Mai con không dắt mấy bô đi ăn sáng là bỏ mẹ, ông về Sàigon bỏ bom là tiêu đời.
    -Đành phải chịu, sống chung với Kim Dung kể từ ngày ra tới giờ tao đã quên em.
    -Thật không ông ?
    -Rất thật.
    Giấc ngủ đi vào lúc nào chúng tôi không biết. 6 giờ sáng nó gọi tôi dậy đi ăn sáng. Quán phở trong khu gia binh, cố nuốt lót lòng.
    [​IMG]
    Sáng nay phi đoàn 229 tăng cường máy bay, khác với hôm qua, hôm nay đi bay lòng tự tin hơn, tôi đã làm quen với địa hình, địa vật. Tôi để Vĩnh bay suốt lộ trình Tân Cảnh, lúc đó tôi mới đủ thì giờ để ngắm nhìn đồi núi cao nguyên, ở đây không núi là rừng, cây cao, đất mầu mỡ, người dân thỉêu số lập thành những làng xã trên những mảnh đất bằng phẳng, cuộc sống thật bình yên, những phụ nữ ngực để trần đi đi lại lại, trong thật lạ mắt. Còn đàn ông đóng một chiếc khố vải đủ để che kín cây gậy trời ban. Mải mê với phong cảnh thiên nhiên giữa người và vạn vật quên cả phi vụ đầy gian nguy đang rình rập. Vĩnh nhắc sắp đến Dakto, 9 chiếc nối đuôi đáp vị trí cũ.
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 18:46 ngày 24/02/2009
  4. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tế lương thực và đạn dược cho đơn vị ngày hôm qua. Chuyến đầu vào ra xuông xẻ, nhưng bắt đầu chuyến thứ hai thì Bắc quân bắt đầu pháo bãi đáp. Khu trục được gọi lên. Bom lửa được thả cháy rực ở quanh cứ điểm. Anh em chúng tôi lại êm ả vào ra vài chuyến. Sau đó VC lại pháo. Lúc đầu chúng tôi còn hoảng hốt, sau quen dần. Đạn vừa nổ xong là cong đuôi vào đáp, đạp lẹ đồ tiếp tế rồi cong đuôi bay ra.
    Ngày thứ hai thêm 5 chiếc bị đạn, bất khả dụng.
    Cường độ giao tranh ngày thêm khốc liệt hơn. Đơn vị Dù bị pháo không nghỉ. Địch quân đã làm chủ chiến trường ngay từ phút đầu. Tại ngọn đồi 5 và 6 một lần nữa lính Dù đã thể hiện lòng can đảm và kinh nghiệm chiến trường. Mặc dù ở thế thủ, nhưng họ đủ khả năng đập tan nhũng hoài bão Bắc quân.
    Sang tới ngày thứ ba, thì bộ đồ bay đã bốc mùi, báo chí và radio thi nhau tường thuật về trận chiến. Tôi đang vào bãi đáp thì Mãnh Hổ một bị trúng đạn, khói phun ra cuồn cuộn. Hổ hai đang bám sát theo sau. Hổ một phải đáp ép buộc trong trảng lớn ở hướng Bắc, tầu lead đã xuống đón phi hành đoàn. Hổ hai được lệnh phá hủy con tầu.
    [​IMG]
    Phi vụ phải gián đoạn vì thiếu trực thăng võ trang yểm trợ.
    Sáng tới ngày thứ tư mặt trận yên tĩnh trở lại. Có lẽ VC đang bổ xung quân số để tái mở mặt trận. Mọi thương binh Dù cũng được chúng tôi di tản và cứ điểm được tăng viện chờ Bắc quân xung trận.Hôm nay phi đoàn tăng phái. Chúng tôi được trở về Nha Trang nghỉ bồi dưỡng. Xa Nha thành có 4 ngày, tôi có cảm tưởng đã lâu. Tầu sắp sửa đáp. Ngoài kia biển mênh mông, xanh biếc hàng dừa cao lay động trước gió. Tôi cảm thấy lòng yên tĩnh lạ thường. Tôi đã xa vùng lửa đạn.
    Sáng mai! Tôi sẽ ra biển thật sớm, ngồi chờ Thái Dương ló dạng, ngồi thật yên để nghe biển rì rào tâm sự. Trong sự tĩnh lặng tôi sẽ thấy giá trị của sự sống và nổi chết. Cũng trong tĩnh lặng đó, tôi cầu xin Thượng Đế hãy giúp dân tộc tôi thoát khỏi cuộc chiến phi nhân đang trải dài trên khắp quê hương.
  5. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Battle of An Loc
    Ðã hơn tuần nay, không một hợp đoàn trực thăng nào đáp được vào An Lộc, vì hoả lực phòng không dày đặc, cùng với những trận pháo kích như mưa vào bãi đáp mỗi khi có tiếng động cơ trực thăng vọng tới tai quân địch. An Lộc giờ đây chỉ còn trông nhờ vào sự tiếp tế duy nhất của những phi cơ vận tải bay tít tận trời xanh thả dù xuống thị trấn nhỏ bé .
    Sáng sớm hôm ấy như thường lệ, tôi bước vào phòng Hành Quân Phi Ðoàn, nhìn lên bảng phi vụ lệnh, sau tên của phi hành đoàn C & C là tên của hai phi hành đoàn gunship chúng tôi và bốn phi hành đoàn slick, với hàng chữ: "Bộ tư lệnh Quân Ðoàn III - Lai Khê, TOT: 7.00). Có nghĩa là hôm nay chúng tôi bay công tác cho BTL Quân Ðoàn III, bãi đáp là sân bay Lai Khê vào lúc 7 giờ sáng. Tôi nhủ thầm: "Hôm nay tới phiên mình, có thể sẽ vào An Lộc". Liếc vội qua tên của hai nhân viên phi hành khác cùng chung phi vụ với mình - Tài và Xuân, tôi yên tâm. Tài và Xuân là hai chàng cơ phi và xạ thủ dày dạn kinh nghiệm, đã từng bay cùng chúng tôi trong những phi vụ "đứng tim" trong nhiều cuộc hành quân vượt biên sang Kampuchia trước đó, và họ đã chứng tỏ được lòng can trường cũng như khả năng tác chiến trên hai khẩu minigun 6 nòng của những chiếc UH-1 võ trang quen thuộc.
    [​IMG]
    Tất cả hợp đoàn 7 chiếc của chúng tôi đáp xuống Lai Khê đúng 7 giờ. Sương mai vẫn còn vương đọng trên những ngọn cao su dầy đặc của vùng đồn điền Thủ Dầu Một. Sân bay Lai Khê đã nhộn nhịp hẳn lên kể từ khi cuộc chiến ở mặt trận Bình Long - An Lộc bắt đầu. Mỗi ngày từng hợp đoàn trực thăng thay phiên nhau lên xuống ở cái phi trường nhỏ bé với phi đạo lót bằng những tấm vỉ sắt thô sơ.
    Sau khi tắt máy, chúng tôi kéo vào câu lạc bộ dã chiến của Bộ Tư Lệnh Tiền Phương Quân Ðoàn, được thiết kế một cách vội vàng trong bìa rừng cao su cạnh phi trường để đáp ứng nhu cầu hành quân của các đơn vị tham gia. Như để cố quên đi những hiểm nghèo sẽ phải đối phó trong những giờ phút sắp tới, tất cả chúng tôi ai cũng cười nói vui vẻ, nhất là mấy anh chàng cơ phi, xạ thủ. Nào là hồi đêm rồi đi chơi với cô bồ nào, bắt "ghệ" ở đâu... Sau những tô mì ăn liền, những gói xôi, những ổ bánh mì và những ly cà phê uống vội vã, chúng tôi trở ra bãi đáp nơi những "con chuồn chuồn sắt" thân yêu đang nằm chờ đợi. Tới nơi thì thấy hai hợp đoàn của hai phi đoàn trực thăng bạn - Lôi Vũ, Lôi Ðiểu - cũng đã có mặt sẵn rồi. Tôi nghĩ thầm: "Hôm nay chắc chắn phải có những diễn biến vô cùng quan trọng cho chiến trường An Lộc!".
    Năm phút sau, một chiếc trực thăng lẻ loi đáp xuống giữa những hợp đoàn của chúng tôi đang nằm chờ lệnh. Từ trên phi cơ bước xuống, đi đầu là Trung Tá Không Ðoàn Trưởng, sau đó tới ba ông Phi đoàn trưởng - Lôi Vân (phi đoàn của tôi) - Lôi Vũ và Lôi Ðiểu. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải là những phi vụ vô cùng quan trọng nên mới có những ông số 1 "lên vùng". Dĩ nhiên "Ðồng Nai 1" và "Ðồng nai 2" (Tư lệnh và Tư lệnh phó Sư Ðoàn 3 KQ) đã có mặt ở Bộ chỉ huy của Bộ tư lệnh chiến trường cùng với các tướng lãnh bên quân đoàn. Tất cả đều vội vã leo lên những chiếc xe Jeep đã chờ sẵn, chạy thẳng vào Bộ chỉ huy hành quân đặt bên trong những tòa nhà cổ của đồn điền cao su được xây dựng từ hồi Pháp thuộc. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, thầm bảo nhau một điều gì. Không ai nói ra nhưng tất cả đều hiểu.
    Nửa giờ sau, một chiếc xe Jeep chạy thẳng ra bãi đáp, nơi chúng tôi đang quây quần tán ngẫu. Một sĩ quan bước xuống và lên tiếng: "Kính mời quý vị C&C, lead gun và lead hợp đoàn vào họp". Một lần nữa chúng tôi lại đưa mắt nhìn nhau để cùng thầm đánh giá tầm mức quan trọng của những phi vụ hôm nay.
    [​IMG]
    Rồi những gì chờ đợi cũng đã đến. Mười lăm phút sau, tất cả đều có mặt ngoài bãi đáp. Lôi Vân 1 của chúng tôi cho biết ông sẽ bay với Lôi Hổ 1 (Không đoàn trưởng) trên chiếc C&C để trực tiếp hướng dẫn chúng tôi vào An Lộc. Một cuộc họp ngắn diễn ra ngay tại bãi đáp vao diequan tro(USA) $30, qua đó chúng tôi được biết nhiệm vụ của chúng tôi là bằng mọi giá trong ngày hôm nay phải đổ cho xong Liên Ðoàn 81 Biệt Cách Dù vào An Lộc; nếu nhiệm vụ không hoàn thành, An Lộc có thể bị địch tràn ngập nội tối hôm nay!... Không ai bảo ai, tất cả chúng tôi đều hiểu rằng dù có phải trả giá đắt tới đâu, chúng tôi cũng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Sau cùng, trước khi trở lại phi cơ của mình, Lôi Vân 1 tươi cuời nói thêm: "Trung Tướng Tư Lệnh Quân Ðoàn sẽ tưởng thưởng cho hợp đoàn nào vào An Lộc trước tiên. Sĩ quan ngôi sao Vàng, hạ sĩ quan ngôi sao đồng và mỗi phi cơ mười ngàn đồng để làm tiệc liên hoan. Hợp đoàn đầu tiên cất cánh sẽ là hợp đoàn của chúng ta."
  6. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi trở lại phi cơ và bắt đầu quay máy, các đơn vị của LÐ 81 Biệt Cách Dù lần lượt lên từng chiếc phi cơ đang nổ máy chờ. Họ là những chiến sĩ tinh nhuệ, được huấn luyện và trang bị đặc biệt để chiến đấu trong lòng quân địch. Với khả năng tác chiến và lối đánh của họ, các cấp chỉ huy hy vọng LÐ81BKD được đổ vào giữa lòng An Lộc, sẽ hợp cùng với những đơn vị bên trong đánh bật những đơn vị đặc công VC đã xâm nhập thành phố. Từ đó mở rộng vòng vây và bắt tay với những đơn vị bạn đang từ ngoài đánh vào.
    [​IMG]
    Rời phi trường Lai Khê, hợp đoàn chúng tôi thẳng đường bay đến An Lộc. Trên tần số vô tuyến chúng tôi hoàn toàn giữ im lặng. Tâm trí dồn hết vào cuộc đổ quân sắp tới, trong đó tất cả chúng tôi sẽ là những Kinh Kha sẵn sàng sang sông Dịch Thủy mà không hẹn ngày về. Ðến phi trường Chí Linh - một phi trường nhỏ nằm giữa An Lộc và Ðồng Xoài, giọng của Lôi Vân 1 vang lên trong máy
    " Hợp đoàn làm vòng chờ tại phi trường Chí Linh, Charlie vào quan sát bãi đáp."
    Rồi phi cơ của ông vụt bốc lên cao và bay sâu vào gần An Lộc. Sau ba vòng chờ, chúng tôi thấy phi cơ ông quay mũi ra. Ông ra lệnh:

    - Hợp đoàn hướng vào An Lộc, hạ cao độ ở ngọn cây, theo sự hướng dẫn của Charlie - Bay vào!
    - Nhận rõ, Charlie!

    Sau mỗi mệnh lệnh của Charlie, lead hợp đoàn nhắc lại thật rõ ràng. Tất cả giữ im lặng trên tần số, ngoại trừ emergency - check vô tuyến lần chót

    - Một rõ - Hai rõ - Ba rõ....
    - OK! Good.

    Giọng Lôi Vân vẫn tiếp tục hướng dẫn hợp đoàn:

    - Hợp đoàn thẳng hướng trước mặt...Trái 5 độ...Phải 10 độ...Trái...Phải...Trảng trống lớn trước mặt - Quẹo gắt phải 10 độ...Bay thẳng...

    Duy nhất chỉ có giọng của Lôi Vân 1 và Lead hợp đoàn - Bình tĩnh rõ ràng và chắc nịch. Chúng tôi dồn hết tâm trí vào đôi mắt, đôi tai để điều khiển con tàu của mình theo đúng đội hình của hợp đoàn xuyên qua đầu quân địch. Ðể tận dụng yếu tố bất ngờ hai chiếc gun của chúng tôi hoàn toàn im tiếng. Khoảng 5 phút sau, giọng Lôi Vân 1 bắt đầu dồn dập:

    - Phải 5 độ - Thêm 5 độ nữa - Bay thẳng - Trái 5 độ - Giảm airspeed - Bãi đáp có panel đỏ, hướng 12 giờ - Thấy chưa?
    - Thấy rõ Charlie.
    - OK! Slick đáp, gun cover. Xong cất cánh thẳng - Quẹo gắt 180 độ bay ra.
    - Nhận rõ Charlie

    [​IMG]
    Hai chiếc gun cover chưa hết một vòng thì đã nghe lead hợp đoàn báo cáo

    - Hợp đoàn an toàn. Cất cánh Charlie.
    (Biệt cách 81 nhảy trực thăng rất nhanh - nghề của chàng mà - phi cơ chưa chạm đất họ đã phóng hết ra ngoài)
    - OK! Quẹo gắt 180 độ - Theo lệnh tôi đi ra.
    - Nhận rõ.

    Hợp đoàn cùng lặng lẽ nghe lệnh hướng dẫn theo đường cũ bay ra, nhường bãi đáp cho hai hợp đoàn bạn đang trên hướng bay vào.
  7. Excocet

    Excocet Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/01/2005
    Bài viết:
    4.450
    Đã được thích:
    79
    Mãi mới thấy bác lên bao vùng, tưởng bác bị bắn hạ, đang định điều 1 chiếc UH cứu thương đi tìm bác.
  8. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    hế ! bác thông củm, tình hình hiện rất là tình hình, vào cuối cuộc chiến từ khi SA-7 xuất hiện, VNAF như mèo cắt tai nên không còn tự do "tung hoành bao vùng làm yên lòng quân bạn"như trước nữa...nên ---> hết bài.
    Nên Tư lệnh em cũng đành tử thủ bằng cách dùng C130 thả bài tiếp tế nhỏ giọt vậy...hic! Các bác thông củm nhé.. thả kiểu bom bành C-130 thì cả kho bài mấy năm của nó, Tư lệnh em chỉ xài trong một tháng
  9. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Những giây phút hiểm nghèo của chúng tôi chỉ thực sự chấm dứt khi nghe Lôi Vân 1 ra lệnh "Hợp đoàn lấy cao độ, thẳng về Lai Khê."
    Khẩu lệnh vừa phát ra, từ chiếc số 1 đến chiếc số 4 như những cây pháo thăng thiên phóng thẳng lên trời, bỏ mặc cho hai chiếc gun của chúng tôi cà rịch cà tàng từ từ lên sau. Bởi vì slick sau khi đổ quân, tàu nhẹ hẫng trong khi gun vẫn nặng nề vì còn đầy đạn và rocket.
    Tất cả chúng tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Phép lạ đầu tiên trong ngày đã đến với chúng tôi. Sau khi tắt máy, check tàu, thấy cả hợp đoàn không ai bị một lỗ đạn nào. Rồi tất cả tên tuổi của chúng tôi đã được sĩ quan trực Quân Ðoàn cẩn thận ghi vào sổ. Bữa trưa hôm ấy mặc dù chỉ có mấy lát thịt hộp và một tô canh cải bẹ xanh nấu với tôm khô, chúng tôi cũng đã thưởng thức một cách ngon lành như một bữa ăn thịnh soạn ở một nhà hàng sang trọng.
    Nhưng những giờ phút sảng khoan khoái này cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu. Bởi vì chưa đầy nửa giờ sau, chúng tôi được lệnh cất cánh thi hành phi vụ thứ nhì, đồng thời những tin chẳng lành về hai hợp đoàn bạn Lôi Vũ và Lôi Ðiểu, hợp đoàn nào cũng có người rơi rụng!
    [​IMG]
    Chuyến thứ nhì, mọi thủ tục diễn ra như chuyến đầu. Chúng tôi cũng bắt đầu giảm cao độ từ phi trường Chí Linh. Kèm theo khẩu lệnh, Lôi Vân 1 cho hai gun chúng tôi biết là sẽ tác xạ theo sự hướng dẫn của Charlie. Sau khi ghi nhận mọi chi tiết, chúng tôi lặng lẽ tập trung điều khiển con tàu. Những ngón tay của chúng tôi bắt đầu hoạt động sau khi Charlie cất tiếng:
    "Bravo 1, 2 - sẵn sàng tác xạ".
    Từng loạt rocket của chúng tôi nhịp nhàng phóng ra hai bên sườn theo đội hình hàng dọc của bốn chiếc slick đổ quân, cứ mỗi khi rocket vừa ngưng thì hai khẩu minigun do các chàng xạ thủ lão luyện từ hai bên vẽ thành đường dài từ xa phiá trước đến cuối phiá sau với nhịp bắn 2000 ngàn viên một phút, tạo thành một lưới lửa bảo vệ cho cả hợp đoàn. Từ trên cao nhìn xuống, Lôi Vân 1 đã phải buột miệng khen:
    "Bravo bắn đẹp lắm - Cứ tiếp tục như thế nữa đi"
    Nhưng chúng tôi chưa kịp hãnh diện với lời khen ngợi của cấp chỉ huy thì từng tràng đạn phòng không 12 ly 7 của địch đã từ lòng suối phun lên. Không một phút chần chờ, tôi lập tức quay mũi phi cơ hướng về những nòng đại liên phòng không của địch, bật cả hai nút công tắc rocket trái, phải, ngón tay cái trên cần bấm liên tục. Từng cặp, từng cặp rocket xé gió phóng ra, nổ tung. Nhưng cùng lúc đó, chúng tôi đã không còn đủ thì giờ để nhìn thấy kết quả của chiến công vừa tạo được. Tàu của tôi đã bị trúng đạn phòng không của Bắc quân.
    Sau những tràng rocket phóng ra, tôi vội vàng quay mũi phi cơ trở lại với hợp đoàn thì mới phát giác ra rằng bộ truyền lực (transmission) của phi cơ đã bị trúng đạn. Nhớt nóng từ trong buồng máy phọt ra ướt phỏng xạ thủ Xuân làm anh chàng tưởng mình bị trúng đạn. Tôi bấm máy liên lạc với Charlie:

    - Charlie, gun 1 bị bắn bể transmission rồi!
    - Còn bay được nữa hay không?
    - Negative
    - Ðáp ngay, bãi trống hướng 10 giờ. Gun 2 quay lại cover gun 1.

    Chúng tôi quay mũi về hướng Lôi Vân vừa chỉ và cũng vừa đủ thì giờ cho phi cơ từ ngọn cây rơi xuống theo đà thẳng cánh tay trái của tôi (đẩy hết cần cao độ xuống). Chiếc trực thăng "vùng vằng" mấy cái thật mạnh rồi mới chịu nằm yên. Ngay sau đó, chúng tôi đã kịp nhận ra từng loạt đạn AK và tiếng thét dồn dập: "Xung phong, bắt sống giặc lái Ngụy". Một hàng rào lửa từ trên chiếc gun 2 trút xuống. Ngay sau đó, một chiếc slick trong hợp đoàn - tàu của Trương Công Bìnhg theo lệnh của Charlie đã tức tốc quay trở lại sau khi đã đổ hết quân xuống bãi đáp xuống ngay bên cạnh chúng tôi.
    Vì phải loay hoay phá hủy tần số truyền tin, tôi là người sau cùng rời khỏi chiếc phi cơ lâm nạn. Ngay khi vừa thoát khỏi buồng lái, tôi thấy đôi càng của phi cơ bạn đã rời khỏi mặt đất!... Tôi thở dài tuyệt vọng, nhưng do bản năng sinh tồn thúc đẩy, đôi chân vẫn dồn dập phóng theo chiếc trực thăng. Lửa đạn tiếp tục cày xéo chung quanh - vừa là đạn từ phi cơ, vừa là đạn địch. Tôi những tưởng phen này đành phải từ giã anh em, từ giã bè bạn... Nhưng may mắn thay vào lúc đôi chân tôi gần như qụy xuống, Nguyễn Văn Rĩnh - hoa tiêu phó cho Bình - đã phát giác ra việc tôi còn lọt lại dưới đất. Anh không còn một sự lựa chọn nào khác hơn. Và trước khi Bình kịp định thần trước sự việc xảy ra, Rĩnh vừa la lớn "Còn một người nữa", vừa chụp vào cần lái kềm hãm việc Bình cất cánh. Ðôi càng phi cơ bám trở lại xuống mặt đất, tôi tập trung hết sức lực nhào đến phi cơ, kịp cho tôi đưa cánh tay ra chụp lấy một cánh tay từ trên phi cơ lôi mạnh tôi lên.
    Tôi đã trở lại với anh em, với bạn bè, nhưng phải vĩnh viễn từ giã chiếc phi cơ thân yêu mang số đuôi 526 - chiếc phi cơ đã gắn bó với chúng tôi trong biết bao phi vụ hành quân, đã cùng vào sinh ra tử trên khắp chiến trường vùng 3 chiến thuật.
    [​IMG]
  10. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    NGÀNH KHU TRỤC.
    Hiệp Sĩ Mù
    Trở lại hơn 40 năm về trước, "13 anh em chúng tôi" tốt nghiệp hoa tiêu T-28 tại Randolph AFB, Texas vào ngày 27 tháng 3 năm 1964 (con số 13 xui xẻo). Sau lễ mãn khóa gắn cánh bay, năm người tiếp tục được gửi đi học khóa "Jungle Survival" tại Reno, Nevada. Bẩy người ở lại xuyên huấn trên C-47. Người còn lại là anh Nguyễn Nhật Quang về nước, và anh đã hy sinh 6 tháng sau đó trên A1H.
    Sau khi xong phần xuyên huấn trên phi cơ C-47, anh Chấn ở lại tiếp tục học thêm khóa phi cụ (anh cũng là người đậu "outstanding" của khóa). Sáu anh em chúng tôi hồi hương. Khi trình diện BTLKQ / Khối HL, lúc bấy giờ chúng tôi gặp Đại Úy Vũ Thượng Văn, ông hỏi:
    - Ở đây có ai tình nguyện sang ngành Khu trục thì dơ tay lên?
    Tất cả chúng tôi đều im lặng (vì ai cũng nghĩ rằng mình sẽ được thuyên chuyển về các phi đoàn Vận tải, đỡ phải xông pha trong lửa đạn thì gia đình sẽ an tâm hơn). Ông hỏi lại lần thứ hai, và đến lần thứ ba thì anh Nguyễn Hải (vốn nhát gan) đã giơ tay lên. Ông nhìn anh và bảo để tay xuống, rồi ông lạnh lùng phán một câu:
    - Các anh có tình nguyện hay không thì tất cả đều được phân phối về các phi đoàn Khu trục!
    Danh xưng "HOA TIÊU KHU TRỤC" của chúng tôi được bắt đầu kể từ đó. Lúc bấy giờ đang là thời gian chờ chuyển tiếp từ T-28 sang A1H nên chúng tôi được tạm thuyên chuyển về Phi đoàn 716 (do Đại Úy La Vĩnh Sinh) làm Phi đoàn trưởng của Phi đoàn Không ảnh, gồm đủ loại phi cơ: C-47, T-28, L-20. Chúng tôi được bay trên C-47, ngồi ghế co-pilot. Thỉnh thoảng bay duy trì khả năng trên T-28B. Phi đoàn đồn trú tại phi trường Tân Sơn Nhất thành thử cũng cảm thấy dễ chịu ở thời gian đầu của nghiệp bay.
    [​IMG]
    Một tháng sau đó, tất cả chúng tôi được thuyên chuyển về Phi đoàn 520, đồn trú tại căn cứ Không quân Biên Hòa (đơn vị chịu trách nhiệm trong chương trình huấn luyện chuyển tiếp các hoa tiêu T-28 mới ra ràng từ Hoa Kỳ vừa về nước để bay trên A1H). Chương trình huấn luyện gồm có ba giai đoạn:
    Giai đoạn 1: bay huấn luyện trên A1G với 34th Tactical Group khoảng 5 hoặc 6 phi vụ.
    Giai đoạn 2: bay huấn luyện trên A1H với phi đoàn Huấn Luyện VA-152 của Hải quân Hoa Kỳ.
    Giai đoạn 3: bay thực tập hành quân với 34th TAC Group trên A1G (khi thì ngồi ghế co-pilot, khi thì ngồi ghế pilot). Thời gian này là thời gian đáng sợ nhất vì đã có biết bao nhiêu hoa tiêu VN tử nạn do phần lớn chúng tôi chỉ được ghế phải (co-pilot) để cho các phi công Hoa Kỳ mặc tình tập khả năng tác chiến trên chiến trường Việt Nam (mà họ tưởng như thời chiến tranh ở Triều Tiên). Danh từ "tháp tùng tử" được biết từ dạo đó!
    Về sau, BTLKQ/VN mới can thiệp và các hoa tiêu được thay thế bởi các HSQ phi hành "tình nguyện hoặc đương nhiên" (trong thời chiến, số phận của mỗi người như thế nào thì "thiên cơ bất khả lậu!").
    Chúng tôi là khóa đầu tiên được huấn luyện với phi đoàn VA-152 của Hải Quân Hoa Kỳ (theo chương trình của BTLKQ). Khóa học gồm có sáu anh em chúng tôi, có thêm Thiếu Tá Nguyễn Huy Ánh (sau này là Chuẩn Tướng, Sư Đoàn Trưởng SĐ4KQ) và Đại Úy Nguyễn Văn Tường (Đại Tá Sư Đoàn Phó SĐ3KQ sau này). Sau khi hoàn tất chương trình huấn luyện, chúng tôi được phân phối đến các phi đoàn như sau:
    Phạm Gia Anh về PĐ. 514 và anh đã đền nợ nước vài tháng sau đó (bị đạn phòng không bắn xuyên cổ khi thả Napalm) Nguyễn Hải về PĐ.518 (sau này được thuyên chuyển về phi đoàn phản lực siêu thanh).
    Trần Văn Nghĩa về PĐ.516 (khoảng một tháng sau đó, khi Phi Đoàn 524 được thành lập, anh trực thuộc quân số của đơn vị này).
    Nguyễn Hữu Duyên, Nguyễn Văn Tường và tôi được giữ lại quân số PĐ.520 (khoảng một tháng sau anh Tường được thuyên chuyển ra Nha Trang, về PĐ.524. Sau anh được chọn đi học chuyển tiếp trên phi cơ F5, thuộc quân số của PĐ.522, phi đoàn phản lực đầu tiên của Không lực VNCH). Còn anh Duyên, sau khi cùng với PĐ. 520 du học chuyển tiếp A37 tại England AFB, thuộc tiểu bang Louisiana, Hoa Kỳ trở về, anh giữ chức vụ Trưởng Phòng Hành Quân Chiến Cuộc. Trong một phi vụ tìm cứu phi cơ L-19 của PĐ.116 lâm nạn vùng Long Xuyên, anh ngồi trên chiếc trực thăng cùng với Thiếu Tá Chín là PĐT/PĐ.116, trong lúc thời tiết xấu, trưởng phi cơ bị lạc đường, anh phải rời ghế ngồi để chỉ phương hướng và do thiếu bình tĩnh, trưởng phi cơ đã để chiếc trực thăng chạm đất, anh bị văng ra ngoài, gẫy cả hai chân, đầu bị một vật cứng đụng phải, thế là đơn vị đã thiệt mất một vị sĩ quan hoa tiêu có đầy tài năng, tác phong của một cấp chỉ huy tương lai, và một người bạn chân tình!

Chia sẻ trang này