1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không lực trong CTVN

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi vaxiliep, 29/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Về phần năm anh học khóa Jungle Survival:
    Anh La Hồng Môn, vì lỶ do an ninh nên anh được chuyển sang ngành quan sát. Trong một phi vụ chở VIP, phi cơ của anh bị lâm nạn (anh bị bắt buộc cất cánh vào buổi chiều tối, lúc thời tiết xấu, theo lệnh Tỉnh trưởng tỉnh Lâm Đồng).
    Hai anh Đinh Quốc Trực và Nghê Thế Hưng được đổi về PĐ.518 (sau một thời gian anh Hưng xin về Trường phi hành, Nha Trang).
    Bùi Quang Lộc và Nguyễn Văn Tám đầu quân về PĐ.520 với chúng tôi (riêng anh Tám rất nhiệt thành và năng nổ trong các buổi tổ chức sinh hoạt của phi đoàn. Anh cùng với một hoa tiêu mới đã hy sinh vào đêm mồng 1 rạng mồng 2 tết Tết Mậu Thân).
    [​IMG]
    Tôi còn nhớ cái cảm giác thật khó tả nên lời của những phi vụ hành quân đầu tiên bay một mình trên chiếc A1H với đầy đủ bom đạn. Khi phi cơ vừa lăn bánh, trong lòng đã bắt đầu lo, tự hỏi không biết một lát nữa đây có gì rủi ro sẽ xẩy đến cho mình?!? Sau khi cất cánh, tôi dùng hết khả năng của mình cố gắng bám theo "leader". Cái cảm giác lo sợ rủi ro biến đâu mất mà chỉ lo người "lead" chê mình "bay bổng không nên thân".
    Trên mục tiêu cũng thế, tôi đã ráng hết sức để thả bom và bắn đại bác cho chính xác. Vì vậy biết bao nhiêu lần đã bị phi tuần trưởng rầy rà do nhào xuống mục tiêu qúa thấp và cũng chính vì thế mà đôi lần phi cơ của mình đã bị lãnh miểng bom hay bùn lầy văng tung tóe trên cánh phi cơ, kể cả "windshield" phía trước. Sau này khi đã trưởng thành trong nghiệp bay, tôi mới hiểu được tấm long của những cấp chỉ huy hay những phi tuần trưởng của mình (cũng vì thương cho đàn em mà phải nghiêm khắc với những lỗi lầm có thể tránh được).
    Nhắc đến những người đàn anh trong ngành Khu trục, chúng tôi nhớ tới Trung Tá Võ Văn Hội, là một trong những cấp chỉ huy trực tiếp của chúng tôi ngày xưa. Thực sự, chúng tôi chưa từng thấy có hoa tiêu đàn em nào bị ông kỶ giấy phạt bao giờ. Ngày ông bị phòng không bắn nát bàn tay trái, và kể từ ngày ấy, ông đành phải rời bỏ nghiệp bay. Khi ông lành bệnh trở về đơn vị, ông đã tâm sự với chúng tôi rằng ông thật sự tiếc nuối những ngày còn được cùng với anh em tung hoành trên bầu trời, trước là để bảo vệ quê hương xứ sở, sau là được hưởng những cảm giác thật sảng khoái, một mình trên bầu trời trong xanh, tránh xa được những ưu phiền mà đôi khi chúng ta đành chấp nhận. Ông cũng hãnh diện trong nghiệp bay của mình, "chưa từng để mất một phi tuần viên nào". người ta bảo, ông mát tay, nhưng thực tế phải công nhận rằng ông là một phi tuần trưởng có thực tài. Đặc biệt trong lần dẫn phi tuần 16 phi cơ A1H phi diễn nhân dịp lễ tiếp nhận phi cơ phản lực siêu thanh F-5 tại Biên Hòa, vì lỶ do thay đổi giờ T.O.T. đã khiến cho các phi tuần phi diễn gặp trở ngại. Tuy nhiên, những thành viên trong đội hình của phi tuần do ông dẫn dắt vẫn cảm thấy thoải mái và tuyệt đối im lặng trên tần số.
    Cuộc đời của chúng tôi gắn liền với "Ngành Khu trục" cho đến ngày tàn cuộc chiến. Chúng tôi vẫn hăng say, ngày ngày thi hành các phi vụ hành quân yểm trợ quân bạn. Những trận đánh ác liệt khắp 4 vùng chiến thuật, vào những thời điểm như không còn đủ sức để chạy ra bãi đậu phi cơ ở những ngày rối loạn của Tết Mậu Thân (có người đã giật mình tỉnh giấc sau một phi vụ bay đêm trở về, mà tưởng mình đã bị rớt ở một vùng trời trách nhiệm nào đó!). Ở những ngày ngập tràn khói lửa của mùa hè năm 72, biết bao hoa tiêu khu trục, nói riêng, và vận tải, trực thăng, quan sát, nói chung, đã sớm rời bỏ ngành, bỏ cả gia đình, cha me, vợ con than yêu, kể cả bạn bè không một lời từ giã.
    Với thời gian, chúng tôi học được thêm kinh nghiệm từ những cấp chỉ huy đến các bạn cùng trang lúa, kể cả những đàn em của mình, vì biết rằng trong cuộc chinh chiến, những viên đạn vô tình nào có từ bỏ một ai!!!
    Chiến trường càng ngày càng sôi động. Quân đội VNCH bị bó tay bó chân, chỉ được phòng thủ để lo chống đỡ những đợt tấn công toàn diện vào thời điểm Tết Mậu Thân và "Mùa Hè Đỏ Lửa" năm 1972, và đặc biệt trong trận chiến cuối cùng của năm 1975. Bắc Việt được trang bị những vũ khí tối tân, trong khi quân lực VNCH chỉ có Garand M1 và Carbine M2 để tự vệ trong đợt tổng tấn công vào dịp Tết Mậu Thân. Trong khi đó, quân đội đồng minh Hoa Kỳ án binh bất động, mãi hơn một tuần sau đó họ mới rrịch tham chiến. Nếu có hỏi thì họ chỉ bảo là phải thi hành lệnh của cấp trên mà thôi. Các phi công khu trục bay ngày bay đêm, phi tuần vừa cất cánh là đã nhận những điện cầu cứu của quân bạn ở khắp mọi nơi trên toàn lãnh thổ. Phải công nhận rằng, các phi công khu trục đã chiến đấu thật dũng cảm mặc dù đã có biết bao người bạn một đi không trở lại.
  2. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Rồi lại đến "Mùa Hè Đỏ Lửa" năm 1972, tất cả các phi đoàn Quan sát, Trực thăng, Vận tải, Khu trục đều tham chiến và không còn phân biệt ngành nào an toàn hơn ngành nào như nhiều người đã từng nghĩ, theo sự hiểu biết đơn giản và tầm thường trong thời chiến. Những tin tức đủ các loại phi cơ lâm nạn vì cuộc chiến, mang theo những người bạn, những chiến sĩ Không quân, kể cả chuyên viên kỹ thuật, phi đạo, vũ khí đạn dược, nhân viên, tài chánh, phòng thủ v.. vẨ Tự nghĩ lại và so sánh với các Quân, Binh chủng khác, thấy rằng mình còn may mắn hơn biết bao nhiêu người. Vừa được trang bị bom đạn trong tay , vừa yểm trợ cho quân bạn được vững lòng trong nhiệm vụ.
    Nói đến Ngành Khu Trục mà quên nhắc đến danh xưng của một văn phòng đặt tại BTLKQ, thuộc văn phòng TMP/HQ, "Khối Đặc Trách Khu Trục" là một thiếu sót lớn!
    Thú thật, ngày mới gia nhập vào ngành khu trục, khi nói về BTLKQ chúng tôi cảm thấy có một khoảng không gian ngăn cách khó diễn tả giữa BTLKQ và các Không đoàn Chiến thuật. Lại càng xa hơn nữa đối với các phi đoàn, mà chúng tôi là những thành viên luôn gắn bó trong sinh hoạt hàng ngày (có nghĩa là sống chết gần gũi với nhau). Mãi đến sau này, có dịp về BTLKQ để trình diện du học chuyển tiếp sang một loại phi cơ khác, chúng tôi mới có cơ hội tiếp xúc với những văn phòng liên hệ như Nhân viên, Hành chánh Tài chánh, Du học, Huấn luyện, Hành quân (trong đó có Phòng Đặc Trách Khu Trục, sau này là Khối Đặc Trách Khu Trục). Thời điểm lúc bấy giờ (khoảng năm 1967-1968), nói là văn phòng, thật sự chỉ có một cái bàn làm việc thật khiêm tốn. Chúng tôi tạt ngang qua chào thăm mà chẳng phải làm thủ tục gì cả. Đến năm 1970, Phòng Đặc Trách đó có đủ 4 ngành, gồm Khu trục, Trực thăng, Quan sát và Vận tải làm việc chung với nhau. Anh Lại Quốc Ấn là nhân viên kỳ cựu của văn phòng này. Phần tôi cũng có một chút duyên nợ với văn phòng này, đầu tháng 9-1974 tôi nhận được giấy thuyên chuyển về Khối Đặc Trách Khu Trục.
    Tất cả công việc đều mới lạ đối với một hoa tiêu ở đơn vị tác chiến chuyển sang làm việc tham mưu ở văn phòng. Khối Đặc Trách Khu Trục tọa lạc ở ngay phòng đầu tiên trong dẫy tầng lầu thứ nhất khi vào BTLKQ, dành cho Văn phòng Tham Mưu Phó Hành Quân.
    Tuy làm việc ở văn phòng nhưng tôi được Đại Tá Tham mưu phó và Trung tá trưởng khối cho phép tôi về cùng bay hành quân với các phi đoàn A-37 mỗi tuần (có khi 2 hoặc 3 phi vụ). Nhờ thế, tôi cảm thấy lòng mình thật sảng khoái khi được cùng chia sẻ với anh em những vui buồn và những mất mát ở những ngày tàn của cuộc chiến. Ngoài ra, tôi cũng thu thập được rất nhiều kinh nghiệm về tham mưu mà ngày xưa mình không bao giờ quan tâm tới. Hàng ngày chúng tôi thay phiên nhau họp trên văn phòng BTLKQ, thỉnh thoảng được đại diện BTLKQ sang họp bên Tổng Tham Mưu, đôi khi cùng phái đoàn Thanh tra các Sư đoàn Không quân hoặc thuyết trình tại trường Tham mưu cao cấp Long Bình. Sau này, BTLKQ chỉ thị cho các ngành trong quân chủng được quyền đề nghị bổ nhiệm hoặc thuyên chuyển nhân viên trong ngành tùy theo nhu cầu các đơn vị. Cũng chính vì thế mà nguyện vọng của anh em ở các đơn vị xa được giải quyết một cách mau lẹ (theo nhận xét riêng của cá nhân tôi). Càng ngày các anh em ngành khu trục ghé văn phòng chúng tôi càng nhiều hơn. Riêng tôi, được phép liên lạc với 19 phi đoàn khu trục bằng diện thoại để cập nhật hóa tình trạng tổng quát mỗi tuần và cũng chính vì thế mà vô tình tôi đã thuộc nằm lòng tên, họ và chữ lót của trên 700 hoa tiêu có chỉ số của ngành. Thời gian được làm việc ở Khối đặc trách khu trục chỉ vỏn vẹn tám tháng ngắn ngủi, mà thời gian đó cũng chính là thời gian mà tôi cảm thấy dài nhất trong cuộc đời quân ngũ của mình.
    Tôi vẫn còn nhớ ngày mà SĐ1KQ phải di tản, chúng tôi đã thức trắng gần như trọn đêm hôm đó, vui mừng khi biết có một đồng đội đã về đáp an toàn tại một phi trường (Phù Cát, Phan Rang, Biên Hòa, hoặc TSN). Chúng tôi thật xót xa khi liên lạc được với những đồng đội của mình còn kẹt lại ở phi trường Đà Nẵng trong tình trạng đang bị pháo kích rồi sau cùng nói lời từ biệt chúng tôi vì VC đã tràn ngập căn cứ.
  3. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    hồi ký của Đại-tá Lục Quân (hồi hưu) William S. Reeder, nguyên phi công trực thăng tấn công AH-1G Cobra, phục vụ tại Căn cứ Halloway, gần phi trường Cù Hanh, Pleiku
    Thời gian ấy ?" Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, với tư cách Sĩ quan Thông Tin Báo Chí đơn vị, có nhiệm vụ báo cáo hàng tuần về tổng số phi vụ và kết quả hoạt động của đơn vị cho Phòng Thông Tin Báo Chí ?" BTL/KQ , có lẽ chúng tôi đã chỉ ghi ngắn gon trong phần tổn thất của quân bạn: "Phi Đoàn 530: một A-1 Skyraider bị phòng không địch bắn hạ ngày 9/5/1972 tại Kontum; phi công nhảy dù và được ghi nhận mất tích". Chấm hết!
    Nhưng với một phi công Đồng Minh xa lạ, tới đây câu chuyện của ông mới bắt đầu. Xin mời độc giả theo dõi câu chuyện cảm động ấy qua hồi ký của Đại-tá Lục Quân (hồi hưu) William S. Reeder, nguyên phi công trực thăng tấn công AH-1G Cobra, phục vụ tại Căn cứ Halloway, gần phi trường Cù Hanh, Pleiku, mới được phổ biến trên Internet. Cũng cần viết thêm, sau khi giải ngũ, ông Reeder đã trở lại trường đại học, và đạt tới học vị Tiến sĩ. NHT

    * * *
    Tôi còn nhớ đợt phục vụ luân phiên (tour of duty) thứ nh ì của tôi khởi đầu vào ngày 7 tháng 12 năm 1971. Lúc ấy, chương trình rút quân Mỹ theo kế hoạch "Việt Nam hóa chiến tranh" của Tổng thống Nixon đang được tiến hành một cách suông sẻ. Gánh nặng trong cuộc chiến đã được chuyển giao gần hết cho Quân Lực VNCH, và quân Mỹ đã được đưa về nước với một nhịp độ chóng mặt. Giờ này nhìn lại, phải công nhận chương trình Việt Nam hóa ngày ấy đã đạt kết quả tốt đẹp. Hoạt động của địch quân ở miền Nam đã giảm hẳn, và hình thức chiến tranh du kích của quân VC đã không còn hiện hữu. Thế nhưng, sự yên tĩnh ấy đã không kéo dài..
    Mùa xuân 1972, quân Bắc Việt bất thần mở những cuộc tấn công vũ bão chưa từng thấy trong cuộc chiến ?" đợt t5n công mà người Mỹ quen gọi là "Cuộc tổng công kích mùa Phục Sinh 1972" (1972 Easter Offensive). Đây không phải là một cuộc tổng nổi dậy của VC trong Nam như hồi Tết Mậu Thân 1968, mà là một chiến dịch quy mô với hàng loạt cuộc tấn công quy mô của quân CSBV băng qua vùng phi quân sự, và từ những căn cứ đóng quân trên lãnh thổ Lào và Căm-bốt, với mục đích giành quyền kiểm soát dải đất Trung phần, và tiêu diệt lực lượng VNCH tại đây. Kết quả, quân CSBV đã thất bại trước sức chiến đấu mãnh liệt của lục quân và không quân miền Nam, với sự trợ lực tận tình của những đơn vị Hoa Kỳ còn đồn trú tại đây.
    [1972 Easter Offensive được phía Việt Nam gọi là Mùa Hè Đỏ Lửa 1972; và từ đoạn này, người dịch sẽ sử dụ ng "Mùa Hè Đỏ Lửa" thay cho "Easter Offensive"]
    Cuộc tổng tấn công bắt đầu vào tháng Tư năm 1972 với các cuộc tấn công của quân chính quy Bắc Việt từ Căm-bốt tiến về hướng Sài gòn, và băng ngang vùng phi quân sự tiến chiếm cố đô Huế. Sau cùng là mặt trận mang tính cách quyết định của chiến dịch: quân CSBV từ miền Bắc Căm-bốt và Nam Lào vượt biên giới tiến đánh vùng Tây Nguyên, với mục đích giành quyền kiểm soát dải đất Trung phần, và tiêu diệt lực lượng VNCH tại đây - giống như ********* đã thực hiện, và đã thành công trong chiến tranh với Pháp vào năm 1954. Lần này, quân cộng sản đã thành công trong bước đầu, tuy nhiên sau đó họ đã không chiếm được một mục tiêu quan trọng nào. Ở phía bắc, họ chỉ tiến chiếm tới Quảng Trị, và sau đó đã bị lực lượng Nhảy Dù của VNCH đánh bại. Tại Tây Nguyên, họ chỉ chiếm được một số tiền đồn chung quanh Kontum, nhưng sau đó cũng bị đẩy lui.
    Câu chuyện tôi kể lại sau đây chính là bối cảnh của một bi kịch đời người diễn ra vào lúc ấy, với vai chính là tôi, và một phi công VNCH tên là Xanh Văn Nguyễn ?" hay gọi theo cách gọi của người Việt, họ luôn đứng trước tên gọi, thì là Nguyễn Văn Xanh. Vào thời gian Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 khởi sự, tôi đang bay trực thăng tấn công AH-1G Cobra tại Căn cứ Halloway của Lục Quân Hoa Kỳ, ở gần tỉnh lỵ Pleiku. Trung-úy Nguyễn Văn Xanh thì bay khu trục cơ A-1 Skyraider ở Căn cứ Không Quân Pleiku. Chúng tôi không hề quen biết nhau, cũng chưa từng gặp gỡ bao giờ.
    [​IMG]
    Hôm đó là ngày=2 09 tháng 5, 1972, vào lúc hừng đông, tôi chỉ huy một phi vụ gồm 2 chiếc trực thăng Cobra yểm trợ một căn cứ bộ binh đang bị địch công hãm ở Polei Klang, ở cực tây tỉnh Kontum, gần biên giới Căm-bốt. Một lực lượng quân CSBV với sự yểm trợ của chiến xa đang tấn công căn cứ và tình hình thật bi đát. Sau nhiều vòng tấn công và sử dụng toàn bộ rocket, đạn M-79 và đạn đại liên, chúng tôi bay về phi trường Kontum để tái trang bị và lấy thêm nhiên liệu. Nhân viên phi hành bay chung với tôi, tức phi công phụ kiêm xạ thủ ngồi ghế trước của chiếc Cobra, là Thiếu-úy Tim Conry, quê ở Phoenix, tiểu bang Arizona. Tim là sĩ quan trẻ xuất sắc nhất mà tôi được biết, vì thế ngay sau khi anh tới đơn vị, tôi đã chọn anh vào phi đội do tôi chỉ huy, và luôn luôn để anh bay chung v ới tôi. Anh không chỉ là một nhân viên phi hành xuất chúng mà còn là một con người toàn hảo. Nhưng vào chiều ngày hôm ấy, anh đã trở thành người hùng thiên cổ!
    [​IMG]
    Trở lại với phi vụ của chúng tôi, trên đường quay trở lại Polei Klang, chúng tôi được lệnh thay đổi mục tiêu tấn công: đó là tới yểm trợ cho một tiền đồn ở vùng Tam Biên ?" tức giao điểm của ba biên giới Việt Nam, Căm-bốt và Lào. Địa danh này có tên là Ben Het. Lực lượng trấn giữ là một tiểu đoàn Biệt Động Quân, với quân số khoảng 300 người, và hai cố vấn Mỹ. Lực lượng bé nhỏ ấy đang phải chống trả sức tấn công của hàng ngàn bộ đội thuộc hai sư đoàn CSBV có chiến xa tăng cường. Khi chúng tôi tới nơi, các chiến xa đã vượt qua hàng rào phòng20thủ, và bộ đội Bắc Việt đã chiếm gần hết căn cứ.
    Trước đó, trên đường tới Ben Het, khi bay ngang qua Polei Klang, tôi nhìn xuống quan sát. Chiến sự đang sôi động, và tôi có thể thấy những chiếc khu trục A-1 Skyraider đang nhào xuống thả bom. Bỗng một chiếc A-1 bị trúng đạn phòng không, bốc cháy, đâm xuống đất nổ tung. Nhưng viên phi công đã kịp thời phóng ghế thoát hiểm vì tôi thấy cái dù của anh đang lơ lửng. Tôi liền gọi máy về xin được ở lại Polei Klang để yểm trợ cho cuộc cấp cứu. Lời thỉnh cầu của tôi bị từ chối. Tôi xin thêm một lần nữa, cũng bị từ chối. Và tới lần thứ ba thì bị từ chối một cách dứt khoát, cộc lốc. Lúc đó, chưa được biết tình hình ở Ben Het nguy kịch tới mức nào, cho nên tôi đã vô cùng phẫn nộ vì đã không được phép cứu giúp một phi công lâm nạn đang cần tới sự yểm trợ của mình.
  4. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin thêm một lần nữa, cũng bị từ chối. Và tới lần thứ ba thì bị từ chối một cách dứt khoát, cộc lốc. Lúc đó, chưa được biết tình hình ở Ben Het nguy kịch tới mức nào, cho nên tôi đã vô cùng phẫn nộ vì đã không được phép cứu giúp một phi công lâm nạn đang cần tới sự yểm trợ của mình.
    Lúc đó, 5 chiến xa địch đã vượt qua hàng rào kẽm gai, và bộ đội Bắc Việt thì tràn ngập khắp nơi. Các quân nhân đồn trú còn sống sót đã rút vào hầm chỉ huy ở trung tâm để cố thủ. Chúng tôi tác xạ một hồi rồi yểm trợ cho một chiếc trực thăng đặc biệt được trang bị một loại hỏa tiễn chống chiến xa mới nhất. Sau khi sử dụng hết đạn dược, chúng tôi lại bay về Kontum để tái trang bị và lấy thêm nhiên liệu. Rồi quay trở lại Ben Het để thi hành phi vụ chiến đấu thứ ba trong ngày.
    Sau khi cất cánh khỏi phi trường Ko ntum, chúng tôi được lệnh hộ tống trực thăng có nhiệm vụ tiếp tế đạn dược cho Ben Het. Lúc đó, đạn của lực lượng cố thủ đã gần cạn, riêng hỏa tiễn chống chiến xa thì đã hết sạch.
    [​IMG]
    Sau khi gặp nhau, chúng tôi hộ tống chiếc Huey (tức trực thăng UH-1) tới Ben Het, tất cả đều bay sát ngọn cây. Vừa bay tới Ben Het thì súng nổ như pháo Tết, súng của ta lẫn súng của định. Ở ghế trước trên chiếc Cobra của tôi, Thiếu-úy Tim Conry rải từng tràng mini-gun và những trái M-79 xuống thật chính xác. Tôi thì bắn từng cặp rocket. Chúng tôi càng tiến sâu thì hỏa lực phòng không của địch càng dày đặc. Nhưng rồi chiếc Huey cũng vào được tới nơi và hoàn tất nhiệm vụ cực kỳ khó khăn ấy, phần lớn là nhờ hỏa lực yểm trợ thật20chính xác của Tim: sau khi lơ lửng tại chỗ ở cao độ gần sát mặt đất, và đạp các thùng đạn xuống, chiếc Huey bay ra dưới sự yểm trợ hỏa lực của chúng tôi. Cùng lúc, chiếc Cobra của tôi bị trúng vô số đạn đủ loại của địch, bốc cháy và đâm xuống theo đường xoáy trôn ốc.. Chỉ trong giây lát, chiếc trực thăng chạm đất, và phát nổ ngay sau khi tôi và Tim - dù bị thương nặng ?" tìm cách thoát ra khỏi phi cơ.
    Tim chết vào chiều tối hôm đó. Riêng tôi thì bị gẫy xương lưng, phỏng ở mặt và phía sau cần cổ, một miểng đạn nằm sâu ở mắt cá, và vô số vết thương nhỏ ở mặt và đầu. Nhưng mặc dù phi cơ rớt ngay trong khu vực có hàng trăm địch quân đang tấn công căn cứ, tôi cũng lẩn tránh được ba ngC3y trước khi bị bắt.
    * * *
    Khi ấy tôi ở trong một tình trạng cực kỳ thê thảm về thể xác. Lưng tôi bị gẫy. Máu từ vết thương ở mắt cá chảy ra đầy chiếc giày bốt, giờ này đã khô lại thành một khối cứng ngắt. Đã ba ngày tôi không cạo râu. Tôi không còn khả năng điều khiển ruột già và bàng quang, cho nên tôi đã đại tiện, tiểu tiện ra đầy quần. Tôi bị vô số vắt bám vào người để hút máu, và chúng đã bị tôi bứt ra hết, trừ một con đang chui vào lỗ mũi phía bên trái mà tôi không hề hay biết. tôi được lệnh đi bộ trong ba ngày liên tiếp, để tới một trại giam trong rừng già ?" mà theo sự ước đoán của tôi, nằm ở phía bắc lãnh thổ Căm-bốt, ngay bên kia biên giới. Tôi đã được bọn họ trả lại trả lại đôi giày bốt. Sau ba ngày đi bộ, khi lết một cách đau đớn tới cổng trại giam, đôi bàn chân của tôi đã trở nên bầy hầy, giống như hai cái hamburger còn sống.
    Trại giam này là một điển hình của những trại mà nhiều người đã từng sống qua. Trại được dựng trên một khoảnh đất trong rừng sâu, tất cả đều làm bằng tre. Chung quanh là một bức tường bằng tre, khiến người ta liên tưởng tới những tiền đồn của kỵ binh Mỹ vào thời khai phá miền Viễn Tây. Bên ngoài bức tường này lại có một bức tường khác. Giữa hai bức tường là một cái hào, giống như hào thành thời trung cổ. Dưới hào có vô số chông - là những thân tre vót nhọn, sắc bén như dao, cắm sâu dưới một lớp phân người. Nếu rớt xuống đó, không chết vì bị chông đâm vào những bộ phận trọng yếu thì bạn cũng sẽ chết vì bị mất máu, hoặc nếu không chết ngay vì những vết thương thì c ng chết từ từ vì bị nhiễm trùng. Một thân cây được bắc ngang cái hào, mà phải cố gắng giữ thăng bằng, người ta mới có thể đi trên cái "cầu" này để vào trại.
  5. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    * * *
    Ngày 2 tháng 7 năm 1972, tôi được đưa ra khỏi cũi và sắp hàng cùng với một toán tù binh. Có khoảng 25 người Việt và một người Mỹ khác. Chỉ một lát sau, tôi được biết trong toán tù binh này có một phi công bị bắn hạ cùng ngày với tôi, khi anh bay chiếc khu trục A-1 Skyraider yểm trợ cho trại Polei Klang. Tên anh là Trung-úy Xanh. Tôi sẽ không bao giờ quên tên anh. Không bao giờ!
    Viên chỉ huy trại tới nói chuyện với chúng tôi, theo đó, chúng tôi sẽ di chuyển tới một trại mới, khá hơn. Nơi đó, chúng tôi sẽ được ăn uống đầy đủ hơn, và được chăm sóc về y tế; chúng tôi sẽ được nhận thư từ và bưu phẩm của gia đình gửi. Ông ta cho biết cuộc hành trình có thể sẽ kéo dài tới 11 ngày, vì thế chúng tôi phải cố gang hết sức để đi cho tới nơi. Sau khi nghe ông ta nói, tôi tưởng tượng ra một trại nào đó cũng ở trong rừng, nhưng vị trí thuận tiện, có nhiều nhân viên và được tiếp tế đầy đủ hơn, nằm ở đâu đó phía bắc Căm-bốt hoặc ngay bên kia bên giới Lào. Riêng về lời cảnh giác của viên trại trưởng nói rằng chúng tôi "phải cố gắng hết sức để đi cho tới nơi", tôi đã chẳng mấy quan tâm. Cho tới mấy ngày sau đó.
    Với đôi chân trần, tôi bắt đầu cuộc hành trình. Các tù binh đều bị trói, người này bị cột lại với người kia bằng một sợi dây. Sau vài ngày, chúng tôi không còn bị trói nữa, vì bước đi còn không đủ sức nói gì tới chạy trốn. Tôi rất đuối, vì thiếu dinh dưỡng, vì đủ thứ bệnh không tên, và vì những vết thương lâu ngày không được chăm sóc nay đã làm độc, và ngày càng trở nên tệ hại hơn cùng với cuộc hành trình. Nhưng phải nói chính những con vắt mới là mối nguy hàng đầu; chúng không chỉ hút máu mà còn gây viêm nhiễm do các độc tố chúng truyền sang.
    Trung-úy Xanh cũng ở trong tình trạng bi đát như tôi, mỗi bước đi là một sự phấn đấu cả về thể xác lẫn nội tâm, để đối phó với sự kiệt quệ của cơ thể, sự xuống dốc của tinh thần. Bởi nếu bạn không tiếp tục bước, bạn sẽ chết. Ở cuộc sống đời thường, muốn chết bạn phải có một hành động cương quyết nào đó. Bạn phải tự sát.. Nhưng một khi bạn là tù binh chiến tranh thì trong bất cứ tình huống nào, sự thể cũng trái n gược lại. Bạn phải phấn đấu từng ngày để sống sót. Còn muốn chết thì dễ quá. Cứ việc bình thản, một cách êm ái, là bạn sẽ chết. Nhiều người đã làm như thế. Họ chết trong trại tù đầu tiên, họ chết trên đường di chuyển. Ngay sau ngày đầu, một số người đã không chịu bò dậy nữa. Một số khác cố gắng tiếp tục cuộc hành trình nhưng rồi cũng lần lượt bỏ cuộc. Toán 27 tù binh chúng tôi đã mất ít nhất là nửa tá trong hoàn cảnh nói trên, và tới lúc cuộc hành trình kết thúc, Wayne Finch, người tù binh Mỹ duy nhất ngoài tôi ra, cũng đã bỏ mạng.
    * * *
    Cuộc di chuyển không kéo dài 11 ngày, và đích tới cũng không phải là một trại tù nào đó nằm trong khu vực. Mà là một cuộc hành trình gian khổ kéo dài 3 tháng, đưa chúng tôi vượt gần 1000 cây số, ngược đường mòn Hồ Chí Minh, và cuối cùng hướng về Hà Nội, thủ đô của miền Bắc.
    Bệnh tiêu chảy của tôi càng thêm tồi tệ, lA 1i còn bị tới 3 loại sốt rét khác nhau cùng với vô số ký sinh trùng trong ruột. Mỗi cuối ngày, khi tôi kết thúc cuộc hành trình trên dưới 10 cây số, thần chết cứ lảng vảng bên cạnh. Mỗi buổi sáng, ngay sau khi thức giấc, tôi phải phấn đấu để cố đứng dậy, máu dồn xuống cái chân bị thương cùng với sức nặng của thân hình đè xuống, tạo ra một cảm giác đau đớn vô cùng tận. Và Trung-úy Xanh, mặc dù bản thân cũng trong tình trạng hết sức tệ hại, luôn luôn hiện diện để khích lệ tôi, giúp đỡ tôi với tất sức lực còn lại nơi anh. Tới bữa chiều, chúng tôi được phát một nắm cơm nhỏ. Tôi cố gắng duy trì đầu óc khôi hài. Đây là một việc rất khó khăn nhưng tối cần thiết. Tinh thần là yếu tố quan trọng nhất trong việc sống còn, và kể cả khi tình hình trở nên tuyệt vọng nhất, óc khôi hài sẽ giúp bạn giữ vững được tinh thần ?" từ đó nảy sinh hy vọng.
  6. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    Mỗi ngày, tôi đã phải sử dụng toàn bộ ý chí để thức dậy, đứng lên và bước đi. Rồi tôi phải phấn đấu hết mình trong suốt ngày hôm đó để tiếp tục tiến bước trên con đường mòn dài vô tận. Tôi đã không còn đứng vững, nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn hoàn tất mục tiêu của mỗi ngày, để sáng hôm sau mở mắt chứng kiến thêm một bình minh nữa mà Thượng Đế đã ban cho.
    Nhưng rồi tới một ngày tệ hại nhất trong đời. Tôi đã phấn đấu hết mình. Tôi lảo đảo muốn ngã xuống. Tôi cố gắng vận dụng hết sức lực. Tôi loạng quạng bước đi. Rồi tôi lại lảo đảo, tôi cố gắng phấn đấu, tôi vận dụng toàn bộ sinh lực còn sót lại, và tôi cầu nguyện xin có thêm sức mạnh. Rồi tôi ngã gục, tôi bò dậy tiếp tục đi, nhưng rồi lại ngã gục. Tôi lại tiếp tục phấn đấu, phấn đấu với tất cả những gì còn lại trong cơ thể, trong trái tim, trong linh hồn. Nhưng rồi tôi lại ngã gục, và lần này tôi không thể đứng dậy được nữa. Ý chí của tôi vẫn còn, nhưng cơ thể đã hoàn toàn kiệt lực. Cuộc đời của tôi đến đây là tận. Quân thù đến kia rồi; tên vệ binh nhìn xuống, ra lệnh cho tôi bò dậy, nhưng tôi không thể. Hắn quát tháo lớn hơn, tôi vẫn bất động. Coi như xong đời!
    Nhưng Xanh đã tiến tới, vẻ mặt lo âu, cúi xuống nhìn tôi. Mặc cho tên vệ binh quát tháo, xua đuổi, Xanh vẫn không chùn bước. Xanh cúi xuống vực tôi dậy, rồi kê cái lưng ốm yếu cho tôi gục lên, để hai cánh tay của tôi ôm vòng lấy cổ anh, hai cổ tay ghì chặt, và với tư thế ấy, anh đã kéo tôi lết theo cho tới cuối ngày. Đôi lúc, có một tù nhân khác tạm thay thế Xanh, nhưng phải nói gánh nặng trong ngày hôm ấy dồn hết lên vai anh. Xanh là người đã bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để lo lắng và chăm sóc tôi cho tới khi kết thúc cuộc hành trình ngày hôm đó.
    * * *
    Sáng hôm sau, tôi trải qua mọi đau đớn thường lệ trong việc thức dậy, đứng dậy và cố gắng lê lết cái chân bị thương trong những bước đầu tiên, để tạo quyết tâm cho một ngày sắp tới. Tôi cảm thấy đau đớn như chưa từng thấy nhưng vẫn cố gắng vận dụng ý chí để bước đi. Ngay phía bên ngoài cái trại vừa dừng chân là cây ''cầu'' bằng một thân cây lớn bắc ngang một dòng nước chảy xiết xen lẫn những tảng đá lớn. Tôi bắt đầu băng qua, cố gắng giữ thăng bằng nhưng không còn sức lực mà cũng chẳng còn một chút ý thức gì về thăng bằng nữa. Cái chân bị thương vô dụng kia đã hại tôi, kéo tôi nghiêng về một phía khiến tôi loạng quạng và cuối cùng rớt xuống sông. Xanh và Wayne đang đi phía trước, vội vàng quay trở lại phía bên này, lội xuống vào kéo tôi lên bờ. Xanh và Wayne nhất định không chịu rời tôi. Cho tới khi đám vệ binh tiến tới, dí súng vào người và lôi cổ họ đi. Nhìn bóng hai người khuất dần cùng với toán tù binh, tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại Xanh trên cõi đời này nữa!
    Bởi vì, như các bạn tù đồng cảnh ngộ đều biết, trong trường hợp này, tôi bị bỏ lại trại để chết ?" như nhiều người khác đã chết. Thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân hay lệnh lạc nào đó, ho lại quyết định chích penicillin cho tôi trong mấy ngày liền. Tôi bắt đầu bình phục, và sau một khoảng thời gian ngắn, đã có thể đứng dậy. Và ngay sau khi tôi đủ sức bước đi, ho đã ra lệnh cho tôi tiếp tục cuộc hành trình. Lần này, tôi đi chung với một đoàn bộ đội di chuyển về hướng Bắc, một tay vệ binh được chỉ định đi theo tôi làm công việc áp giải.
    Cuộc hành trình cũng gian khổ như những đoạn đường đã qua, nhưng với tôi, những gì kinh hoàng nhất đã được bỏ lại sau lưng. Thậm chí tôi còn có cơ hội chạy trốn: một ngày nọ, khi đi tới một khúc quẹo và khuất tầm nhìn của tên vệ binh đi phía sau, tôi đã bỏ chạy vào rừng. Nhưng rồi hắn đã mau chóng lần ra dấu vết và đuổi kịp; mặc dù tỏ ra vô cùng giận dữ, hắn đã không bắn tôi chết, mà chỉ hung hăng chĩa súng ra lệnh cho tôi quay trở lại. Sau đó, khi bắt đầu tiến vào lãnh thổ Bắc Việt, tôi được cho nhập bọn với một đoàn tù binh VNCH, và cuối cùng, tới Hà Nội. Nơi đó, sau khi đã trải qua mọi thủ tục và nhiều nhà tù khác nhau, tôi được đưa tới ''khách sạn Hilton - Hà Nội'' lừng danh (tức nhà tù Hỏa Lò), và ở đó cho tới khi được trao trả vào giai đoạn cuối của cuộc chiến.
  7. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0

    Thẩy Lỗ
    Thẩy Lỗ là danh từ quen thuộc của các chàng Phi Công Trực Thăng, nhứt là các Phi Công H-34 và UH-1 và nổi tiếng là PĐ 219. Nhưng từ lúc nào các chàng Phi Công CH-47 Chinook khổng lồ bắt đầu chơi trò thẩy lỗ ? và ai đã dạy các chàng Phi Công Chinook này thẩy cho đúng lỗ ?.
    Chúng tôi 12 người đầu tiên khi mãn khoá UH-1 được gởi qua Fort Rucker để học bay Chinook cùng với những người hoa tiêu đàn anh đến từ VN và các Sĩ Quan Liên Lạc tại các trường bay.
    Tôi và Đ/uý Nguyễn văn Hoa học Chinook cùng 1 Flight Instructor. Vì là 1 hoa tiêu với nhiều giờ bay và kinh nghiệm chiến trường nên trong lúc rảnh rổi anh hay kể lại những phi vụ từ thời bay H-34 cho đến lúc bay UH-1. Anh có biệt tài nói chuyện rất hay và rất lôi cuốn. Sau này về nước anh làm Trưởng Phòng Hành Quân của PĐ 237. Lúc còn ở Phú Lợi, trong khi đợi Mỹ bàn giao máy bay, anh đã dạy lái xe cho những người không biết lái và trong lúc quay quần bên nhau anh hay kể những câu chuyện tiếu, hay những chuyện bay bổng của các bật đàn anh, qua những câu chuyện đó có câu chuyện Thẩy Lỗ mà anh diễn tả rất lôi cuốn, có nhiều lúc tay chân anh cũng đưa lên, đưa xuống như là đang điều khiển phi cơ vậy. Với tôi không biết từ lúc nào mà những động tác này đã in sâu trong trí.
    Sau khi Đại Tướng Đỗ Cao Trí tử nạn ở Tây Ninh thì cuộc hành quân qua Campuchia cũng chấm dứt. Từ Tây Ninh đến biên giới Việt Miên phòng không của ********* dày đặt. Giữa Tây Ninh và biên giới Việt Miên là phi trường Thiện Ngôn do bộ tư lệnh của Lữ Đoàn Nhãy Dù đóng giữ. Phía Bắc của Thiện Ngôn là Căn Cứ A. Nơi đây Th/uý Trịnh tiến Khang đã bị trúng đạn ở cao độ và Khang là hoa tiêu đầu tiên của PĐ 237 hy sinh cho Tổ Quốc. Từ đó mỗi khi phải tiếp tế cho căn cứ A hoặc biên giới Việt Miên chúng tôi điều xử dụng phương cách thẩy lỗ được học hàm thụ qua câu chuyện của Đ/uý Hoa kể và cái khác biệt với loại trực thăng H-34 và UH-1 là Chinook mang 1 kiện hàng 4 tấn tòng teng dưới bụng. Đáp không khéo bị đập tàu như chơi, nhẹ nhất cũng lủng bụng. Đáp kiểu này thường cần người Co-Pilot giữ BEEP cho thật nhuyễn vì beep không kịp thì mất vòng quay mà beep lẹ quá thì bị over torque, trong Phi Đội của tôi ĐB Tạ văn Sáu (chị Sáu) giữ beep là số 1. Muốn đáp kiểu này người Trưởng Phi Cơ và người Co-pilot phải ăn khớp với nhau.
    Mỗi ngày chúng tôi cất cánh từ Tây Ninh để tiếp tế cho căn cứ A hay tiền đồn ngay biên giới Việt Miên. Chúng tôi bay ở cao độ 8,000 tới 10,000 bộ cho những ngày quang đảng không mây hoặc ngày có mây thì bay trên mây cho tới khi căn cứ bạn nằm ngay dưới bụng thì chúng tôi mới thay phiên nhau xuống theo kiểu trôn ốc, xoáy tròn 360 độ, vòng tròn càng chật thì càng an toàn. Chinook nặng, kiện hàng tòng teng phía ngoài cũng nặng cho nên tốc độ rơi xuống rất nhanh, kìm hãm phi cơ lại trên bãi đáp là cả 1 nghệ thuật, đến khi đáp làm sao đặt được kiện hàng an toàn, nhẹ nhàng vào chổ quân bạn muốn thì phi vụ mới được coi như hoàn tất.
    Có nhiều lúc đáp xuống không thấy bóng quân bạn đâu cả, hỏi ra thì họ đang nằm dưới những hố cá nhân vì sợ bị pháo kích và ngay cả nhiều khi xin trái khói họ cũng không dám thả. Có thấy như thế mình mới thuơng cho đời lính.
    Cũng vậy, khi cất cánh lên trở về, chúng tôi cũng theo kiểu trôn ốc 360 độ bay lên cho tới khi lấy đủ cao độ mới lấy hướng bay về.
    Theo thời gian quen dần chúng tôi đã thành những Phi Công thẩy lỗ nghề nghiệp. Từ đó trở đi trên mọi chiến trường chúng tôi sẵn sàng khi quân bạn yêu cầu giúp đỡ, khi từ trên nhìn xuống lỗ có nhỏ cách mấy chúng tôi cũng cố gắng thẩy lỗ một cách nhẹ nhàng và êm đẹp để tiếp tế những nhu yếu và để thỏa mãn nhu cầu của quân bạn.
    [​IMG]
  8. TimeBreak

    TimeBreak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    9
    Đây là topic mà em đọc chăm chú nhất, hào hứng nhất hiện nay trong cả hai cõi Vệ phủ!
    Rất hay!
    Vậy nên, kính mong Bác GhettoBoy cố gắng bao vùng đều đặn, chẳng ngại SaXXX, nếu không, thì cũng cố Thẩy Bài đều cho bọn em nhá!
    Mời Bác vại bia
  9. CrazyGun

    CrazyGun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2005
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    Hồi ký của viên đại tá pilot Mẽo trên cái trang đấy còn 1đoạn cuối nữa, sao ko post nốt hả ghettoboy?
    BAT dạo này chắc off nhiều quá nên bác bao vùng có vẻ ko được rộng lắm nhỉ. Mỗi hôm thấy thảy được có 1 lỗ ah.
  10. ghettoboy

    ghettoboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2004
    Bài viết:
    653
    Đã được thích:
    0
    @ TimeBreak : cảm ơn bác đã theo dõi tin tức chiến trường , bác thông củm..mí hum nai em lo thảy lỗ nên không điều hàng cho các bác kịp...hehhehe. Bi h có hàng mới, em mới săn về điều MBBG va em Lan 19 lên bao vùng cho các bác ngay đây.
    @Súng điên: báo cáo chính uỷ, em cáo lão hồi hưu BAT rồi, về làm quan liêu ngồi bàn giấy ****pitsim bay Flysim, chắc chỉ thua bạn Bu-Tin mỗi cái mũ bay.
    Hồi ký của bạn gì gì Đại tá Mẽo kg có đoạn sau vì đó là những chuyện cá nhân sau CTVN, khi bạn ấy gặp lại bạn gì gì Xanh HO.xxx bên hợp chủng quốc Huê Kỳ năm 200x.
    Được ghettoboy sửa chữa / chuyển vào 23:03 ngày 04/03/2009

Chia sẻ trang này