1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không phải là chuyện mất hay còn...

Chủ đề trong 'Giáo dục Giới tính' bởi funninees, 02/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. duykiet

    duykiet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    671
    Đã được thích:
    0
    đi vá đi bạn.... có 3 triệu thôi mà bảo vệ hạnh phúc cả đời...
    =================
    Vĩnh viễn không thể cất tiếng
    Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng đại học, ngoại hình tuy không xuất sắc lắm nhưng tôi rất ngưỡng mộ tài hoa và trí tuệ của anh. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm thứ hai. giống như đa số các đôi khác trong trường, tình yêu của chúng tôi vô cùng ngọt ngào và đầy lãng mạn. Rất nhiều lần anh thề với tôi dưới ánh trăng rằng sẽ trọn đời trọn kiếp không phụ tình tôi, rằng sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng nhất định không rời xa tôi?Lúc đó tôi đâu có thể ngờ đời mình lại có ngày rơi vào tình cảnh thống khổ thế này. Thê thảm nhất là tôi cứ ngỡ anh sẽ trở thành chồng mình, rồi vợ chồng tôi vẫn sẽ ngọt ngào và lãng mạn cho tới tận đầu bạc răng long. Suốt ba năm đại học đó, chúng tôi luôn là cặp đẹp đôi nhất trong con mắt bạn bè. Thêm cái may mắn nữa là sau khi tốt nghiệp, cả hai chúng tôi đều tìm được việc làm ở Thủ đô. Ai chẳng biết cái tột cùng đau khổ chính là sự chia cắt một cặp uyên ương. Nhìn thấy tình yêu từng bước thuận buồm xuôi gió, chúng tôi không khỏi ngập tràn niềm tin vào tương lai và hăng hái bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó, chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ cùng nỗ lực làm việc, trong ba năm phải kiếm được đủ tiền mua nhà và mua nhà được là phải kết hôn ngay. Những ngày tháng đó, cả hai chúng tôi đều cực kỳ tiết kiệm. Đi làm nửa năm trời rồi mà tôi vẫn không dám mua một bộ quần áo mới. Thậm chí khi đi chợ mua rau cũng học được cách mặc cả, chi ly từng xu. Và tôi thấy tất cả những chịu đựng đó đều xứng đáng.
    Tháng thứ ba sau khi đi làm, chúng tôi cùng thuê căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và bắt đầu cuộc sống chung. Tôi không ham hố chuyện chăn gối lắm mặc dù vẫn biết đó là một phần không thể thiếu, chưa nói rất quan trọng trong cuộc sống vợ chồng. Do chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này nên tôi không hề đòi hỏi. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên của cuộc sống chung, người yêu tôi đã lăm le lột sạch quần áo tôi ra. Tôi cự tuyệt, bảo sợ đau. Anh ấy bèn an ủi rằng sớm muộn gì cũng phải đau một lần, thà ?ođau? luôn đi cho xong, khỏi bị ?onó? ám ảnh, đằng nào thì chả mấy lâu nữa cũng là vợ là chồng, vân vân? Tôi nghe mà thấy cũng có lý.
    Song tôi không ngờ cái đau của đêm đầu tiên đó lại tạo ra nỗi đau cho cả cuộc đời mình. Vĩnh viễn tôi chẳng thể quên nổi vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó là tột cùng đau khổ của anh ấy sau khi qua cơn mây mưa không nhìn thấy ?odấu ấn? nào. Dù tôi có giải thích ra sao anh cũng chẳng thèm nghe, cứ một mực cho rằng tôi không còn trinh trắng nữa, một mực dồn hỏi tôi đã đem cái lần đầu tiên ấy cho ai? Do quá oan ức, tôi chỉ những muốn cho anh biết trước khi quen nhau mình vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không có cách nào chứng minh nổi. vì thế tôi chỉ còn biết nhẫn nhịn trước sự ghen tức của anh. Song từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi hẳn, bạ chuyện gì là cãi nhau chuyện đó, còn anh thì chẳng buồn quan tâm săn sóc gì đến tôi nữa, dù tôi biết, thâm tâm anh vẫn yêu tôi. Nghĩa là mọi rắc rối chỉ vì cái đêm đầu tiên tôi không ?otrình ra? nổi cho anh xem cái dấu hiệu trinh nữ đó.
    Dù vẫn tiếp tục lằng nhằng với nhau, nhưng rút cuộc, chúng tôi cũng không thể bước lên được lâu đài hôn nhân. người yêu tôi tuy miệng thì vẫn nói tôi tuyệt đối không phải dạng con gái dễ dãi, nhưng đối với cái ?osự cố lần đầu tiên? đó thì anh không thể nào cho qua nổi, nghĩ là trước sau nó cũng phá hỏng tình nghĩa vợ chồng, cũng gây đau khổ cho cả hai bên, chi bằng kết thúc luôn ở đây cho xong.
    Một buổi sáng sớm, người đàn ông từng thề bồi yêu tôi mãi mãi, cuối cùng đã ra khỏi cuộc đời tôi, để tôi sống trong cô đơn, oán hận và cay đắng. cách suy nghĩ của anh ta thực ích kỷ, và cũng thực tức cười. Cho dù trước khi yêu anh tôi đã không còn trinh trắng nữa song cũng đâu phải tôi là một đứa con gái hư hỏng? Sau đó, tôi học được cách tự an ủi là may chưa làm đám cưới. Một người đàn ông có tâm hồn hạn hẹp, tư tưởng cổ hủ như vậy thì có đáng để tôi yêu thương và tin cậy giao phó cả cuộc đời mình? Nhưng điều mà tôi không thể giải thích nổi là anh ta có trình độ văn hoá cao, lúc thường nhật còn tỏ ra rất tân tiến trong mọi chuyện, sao chuyện này lại có quan niệm lạc hậu đến thế?
    Cái lần đầu tiên ấy đã giáng cho tôi một đòn nặng nề, nhưng không khiến tôi mất tự tin. Tôi cho rằng, đã bước sang thế kỷ XXI, sẽ không có nhiều đàn ông, như người yêu đầu tiên của tôi, quá coi trọng chuyện đó.
    Có điều, tôi không biết là mình nhầm. Nửa năm sau, bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một người. Anh ta cùng độ tuổi tôi, có công việc tốt, tiếng anh lưu loát, đang được khá nhiều cô gái trong công ty nước ngoài mà anh ta đang làm việc theo đuổi. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng đi du học nước ngoài hẳn không tính toán so đo gì về chuyện trinh tiết của người yêu mình còn hay mất, do vậy, trước khi quyết định yêu anh, tôi thành thực thổ lộ mình không còn trong trắng nũa. Thật hài hước gã đàn ông mang vẻ ngoài Tây phương từ đầu đến chân đó, vừa nghe xong, đã lập tức thu lại tình yêu. Anh ta nói ?odứt khoát? phải có một phụ nữ còn ?otrinh trắng? làm vợ để tránh ?osự cố? về sau. Tôi cật vấn anh ta, lẽ nào không còn ********** cũng đồng nghĩa với không trinh trắng? anh ta cười lạnh lùng, lại còn nhún vai rất TÂY. ?oXác xuất của sự trong trắng lớn hơn nhiều so với những cô gái đã mất đi cái đó?. Xác xuất? trời ạ! Tôi không biết anh ta học hỏi được ở đâu cái thứ khoa học đó mà dám hùng hổ áp dụng nó vào chuyện này, và hiểu là mình không thể chung sống với người đàn ông ?oxác xuất? như vậy. Nhưng vì muốn giễu cợt anh ta cho hả giận nên tôi hỏi, ?oVậy anh định đi đâu để tìm được cô dâu bảo đảm còn trinh, tới nhà mẫu giáo hay nhà trẻ?? Anh ta biến sắc mặt, đó là việc của tôi, dù sao tôi cũng không lấy làm vợ những phụ nữ đã không còn trong trắng như cô. Tôi rủa ?ocái thứ khốn nạn như anh thì chết đi vẫn là trai tân mà thôi?.
    Đối với gã đàn ông bề ngoài tỏ ra sành sỏi và thời thượng nhưng bên trong lại lạc hậu hôi thối như vậy, tôi thấy vừa tức giận, lại vừa thương hại. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là những người như anh ta hóa ra không hiếm trong thế kỷ XXI này. Trong hơn ba năm cô độc, tôi đã gặp tổng cộng bốn kẻ tỏ tình và đều thẳng thắn cho họ biết cái ?osự thực? mà theo tôi, chẳng đáng kể gì đó. Có hai kẻ phất áo bỏ đi ngay, hai kẻ khác thì thái độ tỏ ra xem thường điều đó, nhưng khi bàn đến hôn nhân thì đều mượn cớ thoái lui. Tức cười nhất là một trong hai kẻ sau lại vừa ly hôn. Còn gã kia thì vô lại đến mức tuyên bố chỉ chơi đùa với tôi để giúp nhau thoả mãn ******** mà thôi, còn người hắn cưới nhất định phải là một cô gái trinh trắng.
    Cánh đàn ông luôn đòi hỏi phụ nữ chúng tôi phải trong trắng khi về nhà chồng, còn họ thì dùng cái gì để chứng minh sự trong trắng của mình? Tôi thường nghĩ vậy để rồi hận ông trời bất công. Và suốt ba năm đó tôi không yêu ai cả, song không khỏi lo buồn cho tương lai, thậm chí còn nghĩ sống một mình suốt đời là tốt nhất. Nhưng sống một mình quả thực khó, tôi chỉ có thể dùng công việc để xoa dịu nỗi khát khao đối với chuyện tình cảm riêng tư. Và tôi đã thay đổi rất nhiều, tự ti hơn nhiều so với thời sinh viên. Buồn hơn, không chỉ mất tự tin trước cánh đàn ông , mà ngay cả trước các cô gái còn trong trắng tôi cũng có cảm giác thất bại. Nhiều lúc tôi rất ngưỡng mộ các nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thường tự nhủ, giá được quay lại cái thời học trò đó, nhất định phải quan tâm hơn cho tương lai hôn nhân, tuyệt đối không được quan hệ ******** trước khi cưới dù cho tình cảm có phát triển sâu sắc đến đâu. Có một thời gian tôi còn thấy mình, sau khi trở thành đàn bà, cũng giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Chữ A mầu đỏ. Nhân vật này đã bị thích chữ A lên mặt khi bị phát hiện yêu đương vụng trộm. Chỉ có điều vết thích của tôi tuy không ai thấy nhưng nó hằn sâu mãi trong tim.
    Những ngày tháng âm u đó trôi qua rất dài và rất chậm, cho tới khi tôi quen được với một người sau này tôi được gọi là chồng. Hồi đầu, do là khách hàng của tôi, anh thường lui tới giao dịch công việc. Sau đó, một hôm qua điện thoại, anh bày tỏ tình yêu với tôi. Ngoại hình và phong cách của anh đều khiến tôi hài lòng. Và trong quá trình bạn bè, tôi thấy anh chân thành quan tâm và chăm sóc tôi một cách chu đáo, tế nhị. Sự dịu dàng và ấm cúng đó lâu nay không hề được hưởng khiến tim tôi ngây ngất. nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, vì trong ngôn từ của anh, tôi mơ hồ thấy được quan niệm về gái trinh vẫn đượm mùi truyền thống. Tôi sợ rằng, một khi biết tôi không còn trinh trắng nữa, liệu anh có hành xử gì khiến tôi thương tổn như mấy kẻ kia không?
    Đắn đo mãi, để rồi tháng mười một năm đó tôi quyết định tìm tới một bệnh viện chuyên ngành cỡ lớn để làm phẫu thuật vá **********, thấy rất oan ức, như là mình đang phải giấu giếm tội lỗi gì. Hoặc cũng có thể do bị một vết thương nào đó trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy trái tim mình như bị ai đó đâm mạnh vào. Tôi nghi ngờ, không biết có thể phục hồi được nguyên vẹn nó không. Rồi tôi nghi ngờ cả những gã đàn ông kia, rốt cục họ yêu tôi hay chỉ mượn tôi để yêu cái ********** mỏng dính của tôi kia?
    Nhưng rồi tôi cũng thấy được an ủi phần nào vì cuối tháng giêng vừa rồi, chúng tôi đã có một lễ cưới đơn giản nhưng ấm cúng ở BK. Vài ngày trước đêm tân hôn, tôi bứt dứt không yên vì nghe cái vụ phẫu thuật vá víu này không phải lúc nào cũng trăm phần trăm thành công. Tôi lo sợ bị dính cái xác suất (lại xác suất???) không may đó vào đêm tân hôn. Sự căng thẳng khiến anh tưởng rằng tôi không được khoẻ, lại càng chăm chút yêu thương hơn.
    Nhưng cô vợ dù xấu xí hay sợ hãi đến đâu cuối cùng vẫn phải gặp mặt chồng. Tôi lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mặc kệ cho đêm tân hôn phán quyết, nếu lần này cũng lại vì chuyện này mà phải chịu giày vò thì suốt đời sẽ không lấy chồng, thậm chí không bao giờ yêu ai nữa.
    Cái đêm đầu tiên( sao tôi nhiều đêm đầu tiên thế nhỉ?) đó, chồng tôi uống khá nhiều rượu, cả hai chúng tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho đám cưới nên đều mệt rã rời. Nhưng anh vẫn sốt ruột được động phòng. Khi chồng tôi nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn nhưng vì để ra vẻ như thật, tôi kêu la giãy giụa và nhận thấy, dù những âm thanh giả tạo đó có thể đánh động hàng xóm nhưng anh chẳng những không bực mình hoặc xấu hổ mà nét mặt lại còn đượm vẻ hân hoan, hạnh phúc. Vì sao đàn ông lại ích kỷ như vậy nhỉ? Sao họ lại có thể tìm ra được khoái lạc bằng sự đau đớn của người mình yêu? Cũng may mà tôi chỉ là giả vờ, chứ nếu đau thật, hẳn lúc đó tôi phải kinh hãi trước thái độ ấy của chồng. Tôi kêu đau được một lúc thì anh ngừng lại. Khi thấy anh ấy sốt ruột tìm kiếm trên tấm vải trải giường dấu vết trinh nữ hằng chờ đợi, tôi thấy khuôn mặt đang căng thẳng của anh bỗng trở nên đắc chí. Anh nhìn tôi với vẻ cảm kích rồi ôm ghì lấy tôi, thề thốt yêu thương tôi trọn đời trọn kiếp. Lúc đó tôi vừa mừng vừa giận. Mừng vì mọi sợ hãi đã tan biến còn giận vì không ngờ thực sự anh cũng coi trọng cái thứ đó đến vậy, nghĩa là cũng rất tầm thường. Dám chắc rằng, nếu tôi không ?ová? lại cái thứ đó thì mặt mũi và thái độ của anh sẽ trái ngược hẳn. Còn thực bụng thì tôi đâu vui vẻ gì, còn rất áy náy vì đã lừa dối người mà tôi yêu thương.
    Chồng tôi vẫn chăm sóc tôi chu đáo như những ngày chưa cưới. Nhưng càng như thế, lòng tôi càng trĩu nặng ưu phiền. Nhiều khi, thậm chí tôi thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh. Rất nhiều lần, tôi định nói thật tất cả cho anh nghe, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt vội trở lại. Một người bạn thân đã thành thực khuyên rằng chuyện như vậy không bao giờ nên thành thật, nếu không muốn gia đình tan vỡ.
    Nhưng tôi vẫn quyết định nói thật, nói hết với chồng. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi quen nhau, huống hồ chồng tôi lại yêu tôi như vậy, nhất định anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin như thế.
    Song phản ứng của đức ông chồng thật nằm ngoài tưởng tượng dù là bay bổng nhất của tôi. Một người vốn nho nhã dịu dàng như anh mà bỗng nổi giận đùng đùng, thậm chí còn đánh tôi, chửi tôi là đồ gái rẻ tiền. Tôi kinh ngạc và đau đớn, nhưng cũng vì thế mà trở nên bình tĩnh lại, thản nhiên. ?oKhông phải nhiều lời, ta chia tay?.
    Thế là kết hôn chưa đầy một năm tôi đã ly hôn. Hôm làm xong thủ tục, chồng tôi đau khổ bảo ?osao cô không giấu tôi cả đời luôn cho xong?? Tôi không buồn nói năng gì, giống như lần đầu tiên được nhìn rõ một thứ độc hại mình cần tránh xa.
    Bây giờ nghĩ lại thấy ly hôn cũng tốt. Sẽ chẳng còn ai truy cứu việc tôi có là gái trinh hay không. Nhưng cũng chỉ vì nó mà đời tôi đã phải trả một giá quá đắt.
  2. W-honey

    W-honey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    587
    Đã được thích:
    0
    Không biết anh ta có năng nề với cậu vê chuyện trinh tiết hay không nữa. Theo mình cậu nên ướm thử một câu chuyện nào đó liên quan tới trinh tiết xem thế nào đã . Rồi vào đây chúng mình nói chuyện tiếp
  3. meonhocdangyeu

    meonhocdangyeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2004
    Bài viết:
    3.337
    Đã được thích:
    0
    Thảm nhỉ, bạn Kiệt cho tớ cái resource đi, xem đây có phải là tưởng tượng của 1 bệnh nhân bị 1 cú đòn tâm lý khá nặng sau vụ ly hôn ko
    Cái bài học rút ra của bạn cần thêm 1 vế nữa: đi vá đi bạn.... có 3 triệu thôi mà bảo vệ hạnh phúc cả đời... và quan trọng hơn nữa: im lặng là vàng
  4. De

    De Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    4.688
    Đã được thích:
    0
    Vá đi cho thằng chồng của em nó làm con lừa cả đời đi em....chứ cho nó làm con lừa có tí tẹo thì nó chửi cho đấy. Mà nhớ nhé, đã quyết tâm cho nó làm con lừa thì có mà chịu nhịn, có lúc nào yêu thương nó mà mủi lòng muốn nói ra sự thực thì cũng cắn răng mà chịu, biết là dằn vặt cả đời nhưng cũng chịu đi, chứ lỡ buột miệng nói ra rồi là ôi thôi tai ai đấy. Lúc đấy lại hối là "giá mà mình nói thật chứ cần gì phải làm cái trò này, vợ chông sống với nhau vì nghĩa, chồng mình nó đâu có phải thằng khốn nạn để đến nỗi mình lừa nó cả đời nhỉ"...............................
  5. De

    De Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    4.688
    Đã được thích:
    0
    ối xời! vợ đẻ con ra không đẹp, nuôi con kém, lúc đấy lại chả nhờ nốt cô hàng xóm đẻ hộ nữa thì chết....
    Thôi không cãi nhau cái chuyện này nữa, cãi nhau chuyện chủ đề chính đê...
  6. thuphuong20

    thuphuong20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/04/2002
    Bài viết:
    3.851
    Đã được thích:
    7
    Bác cứ nói thế làm bạn ấy hoang mang
    Theo em thì đúng như bạn duykiet,vá đi cho xong béng,xong rùi vứt cái quá khứ đó vào thùng rác.Bạn ko việc quái gì phải ân hận hay day dứt cả,vì bạn đã bù đắp cho lão chồng bằng cả cuộc đời mình rồi còn gì
    10 thằng đàn ông thì 9 thằng chấp nhận bị lừa...ngọt ngào như thế còn hơn là bị nói toẹt vào mặt: Em đã lỡ XYZ rồi
    Bạn nên cân nhắc và lựa chọn phương pháp thoải mái nhất về mặt tâm lý cho cả 2
    Chúc hạnh phúc,và may mắn nữa
  7. meonhocdangyeu

    meonhocdangyeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2004
    Bài viết:
    3.337
    Đã được thích:
    0
    Em thấy bạn em bảo, vào forum này toàn những người đã lập gia đình, chưa có gia đình như mình thì ko nên vào, tại sao họ lại có ý nghĩ như vậy nhỉ, bạn em nó biết em pót bài ở đây nó bảo " kinh nghiệm thế thì khó lấy chồng", rồi lại: cậu đã làm chuyện ấy rồi nên muốn vào đây tìm hiểu đúng ko? Nghe thật chán!! Tại sao bây giờ vẫn còn những ý nghĩ què cụt thế nhỉ
  8. luongvinhdong

    luongvinhdong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/11/2003
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Thật ra những thằng đàn ông thì 10 đã có 9 không chịu nổi khi biết vợ hoặc người yêu mình đã có chuyện đó với người khác . Cái đó là ích kỷ . Nhưng thực tế cũng phải xét lại . Tôi năm nay 22 tuổi nhưng thú thật vẫn chưa trải qua chuyện đó lần nào . Không phải mẫu mực gì nhưng thứ 1 sợ AIDS( dính vô là tàn đời ), thứ 2 sợ ràng buộc , nói gì thì nói đã lỡ quan hệ quá mức như thế dù sao cũng không dễ nói với người ta mình goodbye đi một cách nhẹ nhàng như thói thường tình , thứ 3 sợ bị làm bố bất đác dĩ = cưới vợ .Nên nếu sau này người yêu hoặc vợ chắc có lẽ tôi nằm trong số 9 thằng đàn ông đó mất . Chị em phụ nữ đừng nghĩ như thế là chị em chịu thiệt . Nói gì thì nói , thư nghĩ đến tâm trạng của những kẻ đang yêu lúc đó đi . Nếu bạn đang làm chuyện ấy nhưng đầu óc bạn lại nghĩ ngày đó cô ta ( anh ta ) từng như thế với thằng khác , thử xem ban không nghe cục nghẹn trào lên cổ , tôi đi đầu xuống đất liền .Các bạn nữ dù thế nào vẫn còn tư tưởng ảnh là con trai nên nếu có chuyện đó cũng có sao nên không phản ứng lúc lão đó tỏ ra sành sỏi đó thôi . nếu các lão phàn nàn , tức tối , bạn hỏi ngược lại lão xem , mạnh dạn hơn thì cứ tranh cãi gay gắt , nam nữ bình quyền mà nhưng các bạn lại không sữ dụng cái quyền đó của mình , thử hỏi còn trách được ai ?
    Nói vậy thôi nhưng đặ tôi vào hoàn cảnh những anh chồng đó , có lẽ không biết thì hơn . Thực đó ! Dù giả dối nhau là không tốt nhưng có lúc trong cuộc đời cũng nên lừa nhau một chút để dễ sống hơn . Cuộc đòi là một vòng tròn giữa thật và giả , đôi lúc không biết đường nào mà lần . Tôi đang mất phương hướng bời điều này nên xin lỗi không nói thêm gì được !
  9. ttvnoler

    ttvnoler Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    220
    Đã được thích:
    0
    câu chuyện bạn kể sao mà thảm quá, đúng đàn ông VN (châu Á) ích kỉ nhỏ nhen thật. Cổ hũ quá. Với lại ********** còn và mất ddâu định nghĩa đuợc sư trinh trắng. Nếu ********** mất vì tai nạn, thể thao...thi sao? Thời này mà có nguời còn tin vào chuện máu me này nọ = trinh trắng ??? Sao mà it học, cổ hũ, nhỏ nhen, stupid quá. Bởi vậy có nhiều thằng bị lừa cả đời là đáng.
  10. Namdinh80

    Namdinh80 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    6.263
    Đã được thích:
    2.710
    Cái kứt gì là sai lầm thế bạn? Bình thường thôi.
    Nhưng nói thật là ko sai lầm.

Chia sẻ trang này